Thị vệ vừa trở ra không lâu thì bên trong truyền đến tiếng bước chân chạy vội vàng, chẳng mấy chốc, Thái tử và Lưu Văn Thanh cùng đi ra, trên người chỉ khoác ngoại bào, nét mặt rất kích động.
Hoàn Nhan Bất Phá không chú ý biểu tình bất thường của hai người, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ đi ra, trong bụng đã thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mà sắc mặt Giang Ánh Nguyệt đứng phía sau Hoàn Nhan Bất Phá thì đã trắng bệch, vội vàng cúi đầu hòng che giấu biểu cảm dữ tợn cay độc hiện lên trên mặt. Khóe miệng Hoàng đệ có vết thương bị cắn, Hoàng Thượng không biết ẩn tình giữa hai người bọn họ thì sẽ không chú ý đến nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, trong lòng lại càng biết rõ vết thương này là do đâu mà có, giận dữ ngập trời đang kích động trong ngực, nàng chỉ hận không thể lập tức chém cho Thái tử ngàn vạn nhát dao (thiên đao vạn quả)!
Mà lúc này Hoàn Nhan Bất Phá cũng chẳng có tâm tình mà đi chú ý biểu hiện của Giang Ánh Nguyệt, thế nên cũng bỏ lỡ luống cuống nho nhỏ này của nàng ta, chỉ nhếch môi trầm giọng hỏi Thái Tử, “Hiện giờ chỉ có hai người các ngươi ở đây thôi à?”
Thái tử và Lưu Văn Thanh cũng vừa khôi phục chút bình tĩnh, xoay người cùng lên tiếng trả lời đúng thế.
Biểu cảm Hoàn Nhan Bất Phá cũng hòa hoãn lại một ít, nhìn thái tử, hỏi “Thái tử phi đâu?”
Hóa ra là tìm Thái tử phi? Thái tử với người trong lòng vừa tránh được một đại kiếp nạn, do đó cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mà Hoàng Thượng lại vội vàng chạy tới bể nước chỉ để hỏi thăm hành tung của Thái tử phi, cho nên thành thật trả lời, “Bẩm phụ hoàng, trên đường đi Thái tử phi có gặp Thừa tướng, nhi thần cũng đã chấp thuận cho nàng đi gặp Thừa tướng, có lẽ lúc này nàng đang trò chuyện với Thừa tướng ở chỗ yên lặng nào đó rồi.”
Ở ngoài cung thì quy củ không quá nghiêm khắc như đang ở trong cung, Thái tử phi ngẫu nhiên gặp được Thừa tướng, cha và con gái hai người có ý gặp nhau một lát cũng là chuyện thường tình, gần đây Thái tử nóng lòng ham muốn được ở cùng người trong lòng, thứ hai là nóng lòng lấy lòng Thừa tướng, tất nhiên là không nói hai lời đồng ý thôi.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy thì hoàn toàn yên lòng, liếc thái tử và Lưu Văn Thanh một cái, phất tay áo rời đi.
Giang Ánh Nguyệt trước khi rời đi lẳng lặng nhìn về phía Lưu Văn Thanh, trong mắt đầy sợ hãi và lo lắng, thấy Lưu Văn Thanh thản nhiên cho một ánh mắt trấn an nhìn thoáng qua nàng ta , ám chỉ rằng bản thân hắn không có việc gì, thế này gánh nặng trong lòng Giang Ánh Nguyệt liền được giải trừ, rồi lảo đảo bước theo Hoàn Nhan Bất Phá rời đi, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.
May mắn là hôm nay Hoàn Nhan Bất Phá đến kịp lúc, bằng không, chẳng phải Hoàng đệ đã bị Thái tử vấy bẩn rồi? Cầm thú mà! Sớm muộn gì cũng khiến ngươi trả lại gấp bộ nhục nhã nàyi! Giang Ánh Nguyệt âm thầm thề, bị sự hận thù mãnh liệt đến mê tâm, hoàn toàn quên mất việc suy nghĩ sâu xa sao cử chỉ hôm nay của Hoàn Nhan Bất Phá quá khác thường.
Biết tình cảm cha con của Thái tử phi và Thừa tướng sâu nặng, gặp mặt nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, Hoàn Nhan Bất Phá cũng không đi tìm hai người nữa, lập tức quay trở về tẩm điện với biểu tình thoải mái .
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Lúc này, tại một góc sáng sủa yên lặng trong hành cung Ly Sơn, sau khi lệnh cho thị vệ và các tùy tùng đi ra xa trông chừng, Âu Dương Tĩnh Vũ, Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma với Tiểu Vũ luôn đi cạnh nhau đang nhỏ giọng trò chuyện một ở góc chết chỗ chân tường,.
“Bảo nhi, gần đây thái tử đối xử với con thế nào?” Âu Dương thừa tướng vừa mở miệng liền hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Âu Dương Tuệ Như cười khổ, hai mắt ảm đạm vô thần, “Nếu vẫn hờ hững với con như hồi ban đầu thì cũng chẳng sao, nhưng nay càng lúc càng trầm trọng hơn. Cha vừa khó xử hắn ta phút trước, phút sau hồi cung hắn ta liền tìm con gây sự kiếm chuyện, ngày ngày thay đổi các phương pháp khác nhau đặng làm khó dễ con!” Thật ra thì Thái tử cũng chỉ làm phiền nàng có hai ba ngày, mà nàng lại không chút do dự hắt luôn cho thái tử nguyên thau nước bẩn thật to.
Tần ma ma và Tiểu Vũ mù quáng bảo vệ chủ không ngừng ra sức gật đầu, làm chứng cho tiểu thư nhà mình. Ở trong mắt các nàng, Thái tử đến kiếm chuyện một hai ngày hay là mỗi ngày đến kiếm chuyện thì việc đó y như nhau, đều là tội không thể tha thứ được.
Âu Dương thừa tướng nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, thoáng chốc ánh mắt liền hung dữ mang sự nghiền ngẫm suy tính, “Hừ! Không cần lo lắng! Để vi phụ đả kích hắn ta một chút nữa để hắn không rảnh đến tìm con gây sự. Bảo nhi ráng nhịn mấy tháng, vi phụ nghĩ cách trừ bỏ Lưu Văn Thanh rồi xem biểu hiện thái tử, nếu như hắn ta có thể biết đường quay đầu lại, Bảo nhi cứ bỏ qua cho hắn lần này, cùng hắn sinh con trai trưởng, sau này sống cho tốt vào. Cha dùng hết toàn lực, nhất định để Bảo nhi của cha lên hậu vị, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.” Có thực lực tuyệt đối làm hậu thuẫn, cho dù Thái tử là kẻ bất tài vô dụng* thì ông cũng có thể đưa hắn ta leo lên hoàng vị, Thừa tướng không chút che giấu kiêu ngạo trong lời nói.
(Nguyên văn: 阿斗A Đấu hay A Đẩu: xuất phát từ người con Lưu Thiện của Lưu Bị, còn có tên gọi khác là A Đấu hay A Đẩu. Bởi lâu nay, nhắc tới Lưu Thiện – vị hậu chủ của nhà Thục Hán, người ta đều nghĩ tới một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng. Tổng hợp lại)
Thân là nữ nhân, có thể hòa cách thì đương nhiên là tốt. Âu Dương thừa tướng là cổ nhân, tuy rằng tư tưởng cởi mở nhưng cũng không thể ngoại lệ, và cũng vì danh dự con gái mình mà suy nghĩ không ít.
Trừ bỏ Lưu Văn Thanh? Có ý gì đây? Âu Dương Tuệ Như cúi đầu nghiên cứu hàm nghĩa trong lời nói của Thừa tướng, hơi hơi nhận ra vài phần sát ý, trong đầu hiện lên một chút ánh sáng, vội vàng ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Cha, ngài nói trừ bỏ Lưu Văn Thanh, rốt cuộc là ý gì? Không phải hắn ta đã bị đưa ra biên cương rồi hay sao?”
“À ~” Thừa tướng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhìn con gái một lúc, thấy biểu tình nàng kiên quyết, hoàn toàn không có ý lùi bước, hiển nhiên là nhất định phải hỏi cho rõ ràng, trong lòng hơi động, rốt cục cũng nói thẳng, “Bảo nhi ngốc nghếch à, đưa ra biên cương làm sao có thể gọi là trừ bỏ? Cách có thể trừ bỏ một người hoàn toàn thì chỉ có một, đó là làm cho hắn ta trở thành người đã chết. Đều nói đường xa núi cao nhiều nguy hiểm, quan viên chết trên đường đi nhậm chức ngoài biên cương nhiều không đếm xuể, ai bảo bản thân Lưu Văn Thanh xấu số, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết.”
Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khiếp sợ khó có thể dùng từ hình dung, lại cảm thấy có thêm một sự hiểu biết mới nữa đối với trình độ bưu hãn của cha già Âu Dương. Có thể làm suy sụp một vương triều, Âu Dương thừa tướng cũng không phải là kẻ ngồi không, thủ pháp tàn nhẫn một đao này rồi tặng kèm thêm một đao tiếp nữa, hiện giờ nàng rất thích!
Nhìn thấy con gái có biểu cảm khiếp sợ, miệng há thật to lại không nói lời nào, Thừa tướng nghĩ rằng nhất thời con gái không thể chấp nhận mặt tối xấu xa này, bất giác thở dài, vươn tay giúp nàng vén tóc bị bay rối vào bên tai, dịu dàng nói, “Bảo nhi có phải bị dọa sợ rồi hay không? Cha cũng không muốn nói cho Bảo nhi việc này, nhưng mà giờ đây Bảo nhi đang trong tình cảnh gian nan nguy hiểm, là lúc nên lớn rồi. Con đừng trách cha ngoan độc, đợi sau này con trải qua hết những việc thế này, tự nhiên sẽ hiểu rõ khổ tâm của cha. Có thể che chở cả đời Bảo nhi của ta không buồn không lo, bảo cha làm cái gì, cha đều đồng ý hết!”
Lập tức Âu Dương Tuệ Như thấy xót xót đầu mũi, hai mắt ửng đỏ. Có người cha như thế, nàng xuyên đến đây cũng không tính là thua thiệt gì! Vội vàng vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Thừa tướng, lắc lắc, giọng nói mang theo nức nở, “Sao phụ thân nói thế? Con gái làm sao có thể trách cha? Chỉ là con đang lo lắng, ngài làm việc như thế, nhất định Thái tử sẽ hoài nghi, đến lúc đó có truy cứu, con gái sẽ liên luỵ đến cha mất.”
Sống chết của Lưu Văn Thanh thì có là gì? Từ lần trước gặp nạn ở bãi săn, nàng đã giác ngộ rằng khi cần thiết cũng phải giết người. Giữa nàng và tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, chỉ có thể có một bên sống, để xem ai ác tâm hơn, thủ đoạn ác độc hơn, ai sẽ có thể cười đến cuối cùng.
Con gái có thể hiểu lòng mình, lão Thừa tướng cũng an lòng, cười ngạo nghễ, xua tay nói, “Cha làm việc con cứ yên tâm, đến lúc đó cứ làm sạch sẽ từ gia quyến cho tới nô bộc, không để chừa một người nào sống sót. Thái tử có nghi ngờ thì thế nào? Miệng nói không bằng chứng, hắn ta không thể không duyên cớ đi nói xấu tể tướng một nước. Huống hồ, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì sống chết của một Tri châu địa phương nho nhỏ mà so đo. Con gái ngoan à, không cần lo lắng. Chỉ cần sau này con sống tốt đẹp với Thái tử là đủ rồi.”
Thừa tướng đã nhắc nhiều lần việc sống tốt đẹp với thái tử, tâm tình Âu Dương Tuệ Như vừa phấn chấn lên lại lập tức ủ rũ, cúi đầu, mặt mày nhăn nhó, thuần thục chuyển sang biểu tình bi thương vạn phần, nói như khóc: “Sống tốt đẹp ư? Cha nghĩ cũng dễ quá rồi. Có chuyện con gái cũng xấu hổ khi nói ra. Thái tử hắn… Hắn ta từ lúc đại hôn tới nay chưa từng chạm vào con, bình thường tình nguyện đi thích nam nhân, sủng hạnh tiện tỳ cũng không muốn nhìn lấy con một cái, bảo con gái làm sao có thể sống tốt đẹp với hắn ta đây? Không có Lưu Văn Thanh thì cũng sẽ có nam nhân khác, chẳng phải hắn ta đang nuôi mấy sủng cơ thế này ở trong cung? Căn bản chính là hắn ta chướng mắt con mà, bằng không cũng nể mặt mũi của ngài, hắn cũng sẽ không làm nhục con như thế.”
“Cái gì? Thái tử còn chưa viên phòng với con?” Nghe thấy tin tức này, cho dù Âu Dương thừa tướng có giỏi về che giấu cảm xúc cũng không nhịn được nổi trận lôi đình, nghiến răng kèn kẹt.
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, nhìn về phía Tần ma ma.
Tần ma ma hiểu ý, vội vàng mở miệng làm chứng, “Còn không phải là thế sao? Ngày đầu tiên thì vờ say, ngày hôm sau thì ngay cả giả cũng lười giả, mỗi ngày ngủ nghỉ đều ở chỗ tiện nhân Ngô thị kia. Tiểu thư tìm hắn nói lý, hắn liền nổi giận với tiểu thư, hơn nữa còn quát lớn tiếng, tiệc tối Trung thu đó, kỳ thật cũng không phải tiểu thư bị cảm lạnh, là hắn động thủ với tiểu thư, đẩy tiểu thư ngã, tiểu thư bi đập trán vào cạnh bàn, lập tức liền ngất đi luôn, thiếu chút nữa là không còn thở nữa, nằm dưỡng trên giường nửa tháng mới tốt hơn.”
Tần ma ma vừa nói vừa chùi nước mắt, Tiểu Vũ bên cạnh không kiềm chế được, áo đã ướt sũng một góc, vội vàng quay vào góc chân tường, dùng ống tay áo vội vàng lau đi.
Mặt mày Âu Dương thừa tướng dữ tợn, lửa giận trong lòng sắp sửa đốt sạch lý trí ông, qua lời con gái và Tần ma ma đã kể rõ bất mãn và ghi hận với Thái tử, hoàn toàn tiến đến độ không chết không ngừng rồi.
“Súc sinh! Vậy mà dám hạ độc thủ với Bảo nhi của ta như vậy, quả thực không bằng súc sinh! Cùng người như vậy còn gì mà tốt đẹp nữa? Bảo nhi hãy ráng chờ vi phụ, vi phụ trở về nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường, để Bảo nhi an an ổn ổn bứt ra khỏi Dục Khánh cung! Hừ! Không có vi phụ chống đỡ, chúng ta hãy nhìn xem Hoàn Nhan Cảnh làm sao mà sống được. Y theo tính tình tàn nhẫn khát máu kia của Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt mặc cho Hoàn Nhan Cảnh ngã khỏi thái tử vị cũng sẽ không ra tay kéo lại đâu. Hoàng Thượng muốn là một người thừa kế có năng lực mạnh mẽ, lão phu và Thái tử đều là công cụ để hắn chọn lựa thái tử chân chính mà thôi. Nếu Hoàn Nhan Cảnh ngã rồi, khẳng định sau này không còn đường sống, cứ để cho hắn và Lưu Văn Thanh cùng nhau làm uyên ương đi du lịch hoàng tuyền đi!”
Âu Dương Tuệ Như nghe thấy mấy câu đó giật mình, nghĩ lại Hoàn Nhan Bất Phá đối xử với Thái tử cũng có nhiều chỗ không thể không thừa nhận rằng tình cảm hắn đối với thái tử cực kỳ mong manh, quả thật như lời Thừa tướng nói, có loại cảm giác thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng suy nghĩ của Hoàn Nhan Bất Phá với tình cảnh của Thái tử cũng không tới lượt nàng quan tâm, nàng chỉ biết là, mấy tháng sau, một cánh địch nhân của nàng bị mất mạng, loại chuyện tàn khốc này không thể khiến nàng khiếp sợ, mà lại có thể làm cho nàng khuây khoả trong lòng. Lòng của nàng, quả nhiên càng ngày càng lạnh lùng.
Hoàn Nhan Bất Phá hiểu rõ Thừa tướng, làm sao Thừa tướng lại không hiểu rõ hắn đây? Hai người đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng lẫn nhau, nhưng đều vô cùng ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói ra. Hoàn Nhan Bất Phá là vì lựa chọn thái tử chân chính, thân là người Nữ Chân, giáo dục được nhận từ nhỏ là sói hổ, tín ngưỡng là yếu bị thịt mạnh được ăn, người thắng sẽ làm vua. Âu Dương thừa tướng là vì bảo đảm cho con gái không bị hắn liên lụy, cả đời bình bình an an, không thể không phối hợp thuận theo.
Nay, nhân tố khiến Âu Dương thừa tướng phối hợp bị đánh vỡ, tất nhiên là hắn không muốn tiếp tục bồi Hoàng Thượng chơi nữa. Vạn bất đắc dĩ, dù bỏ lại tánh mạng hắn cũng bảo vệ con gái chu toàn.
Cả cha và con gái ở nơi này đang thương nghị làm sao lật đổ Thái tử, tiện thể rời khỏi hắn ta, lại không biết, việc bọn họ làm lại hợp ý Hoàn Nhan Bất Phá hiện nay, chỉ có thể nói, mờ mờ ảo ảo đều có trời cao an bài.
Âu Dương Tuệ Như chia tay Thừa tướng, một đường đi nhanh trở lại tẩm điện của mình ở Sướng Xuân Viên, đóng hết cửa phòng, nằm bẹp trên tháp, che mặt, vỗ vài cái rồi chôn đầu ở trong chăn cười điên cuồng.
Xong rồi! Mắt thấy họa lớn trong lòng nàng mấy tháng nữa sẽ được trừ bỏ, nàng hoàn toàn không khống chế được vui sướng mãnh liệt như thủy triều trong lòng.
Cười đã, nàng hạ mí mắt, lại có cảm giác bồng bềnh như trên mây không đúng thực tế. Lưu Văn Thanh thật sự sẽ chết trên đường ra biên cương ư? Nếu như có thể, xử lý luôn Giang Ánh Nguyệt cùng nơi có phải tốt hơn? Hai người đều chết hết, nàng liền được giải thoát hoàn toàn rồi!
Suy nghĩ này vừa nổi lên liền không có cách nào xua tan, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, đi được tới cửa sổ phía trước, nhìn núi rừng xa xa bởi vì địa nhiệt thỉnh thoảng bốc hơi lên sương mù màu trắng, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Sẽ có cách mà, nhất định phải để cho hai tỷ đệ này cùng nhau đến hoàng tuyền! Trong mắt nàng hiện lên một chút hung ác, lạnh lùng nghĩ.
Hoàn Nhan Bất Phá không chú ý biểu tình bất thường của hai người, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ đi ra, trong bụng đã thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mà sắc mặt Giang Ánh Nguyệt đứng phía sau Hoàn Nhan Bất Phá thì đã trắng bệch, vội vàng cúi đầu hòng che giấu biểu cảm dữ tợn cay độc hiện lên trên mặt. Khóe miệng Hoàng đệ có vết thương bị cắn, Hoàng Thượng không biết ẩn tình giữa hai người bọn họ thì sẽ không chú ý đến nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, trong lòng lại càng biết rõ vết thương này là do đâu mà có, giận dữ ngập trời đang kích động trong ngực, nàng chỉ hận không thể lập tức chém cho Thái tử ngàn vạn nhát dao (thiên đao vạn quả)!
Mà lúc này Hoàn Nhan Bất Phá cũng chẳng có tâm tình mà đi chú ý biểu hiện của Giang Ánh Nguyệt, thế nên cũng bỏ lỡ luống cuống nho nhỏ này của nàng ta, chỉ nhếch môi trầm giọng hỏi Thái Tử, “Hiện giờ chỉ có hai người các ngươi ở đây thôi à?”
Thái tử và Lưu Văn Thanh cũng vừa khôi phục chút bình tĩnh, xoay người cùng lên tiếng trả lời đúng thế.
Biểu cảm Hoàn Nhan Bất Phá cũng hòa hoãn lại một ít, nhìn thái tử, hỏi “Thái tử phi đâu?”
Hóa ra là tìm Thái tử phi? Thái tử với người trong lòng vừa tránh được một đại kiếp nạn, do đó cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mà Hoàng Thượng lại vội vàng chạy tới bể nước chỉ để hỏi thăm hành tung của Thái tử phi, cho nên thành thật trả lời, “Bẩm phụ hoàng, trên đường đi Thái tử phi có gặp Thừa tướng, nhi thần cũng đã chấp thuận cho nàng đi gặp Thừa tướng, có lẽ lúc này nàng đang trò chuyện với Thừa tướng ở chỗ yên lặng nào đó rồi.”
Ở ngoài cung thì quy củ không quá nghiêm khắc như đang ở trong cung, Thái tử phi ngẫu nhiên gặp được Thừa tướng, cha và con gái hai người có ý gặp nhau một lát cũng là chuyện thường tình, gần đây Thái tử nóng lòng ham muốn được ở cùng người trong lòng, thứ hai là nóng lòng lấy lòng Thừa tướng, tất nhiên là không nói hai lời đồng ý thôi.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy thì hoàn toàn yên lòng, liếc thái tử và Lưu Văn Thanh một cái, phất tay áo rời đi.
Giang Ánh Nguyệt trước khi rời đi lẳng lặng nhìn về phía Lưu Văn Thanh, trong mắt đầy sợ hãi và lo lắng, thấy Lưu Văn Thanh thản nhiên cho một ánh mắt trấn an nhìn thoáng qua nàng ta , ám chỉ rằng bản thân hắn không có việc gì, thế này gánh nặng trong lòng Giang Ánh Nguyệt liền được giải trừ, rồi lảo đảo bước theo Hoàn Nhan Bất Phá rời đi, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.
May mắn là hôm nay Hoàn Nhan Bất Phá đến kịp lúc, bằng không, chẳng phải Hoàng đệ đã bị Thái tử vấy bẩn rồi? Cầm thú mà! Sớm muộn gì cũng khiến ngươi trả lại gấp bộ nhục nhã nàyi! Giang Ánh Nguyệt âm thầm thề, bị sự hận thù mãnh liệt đến mê tâm, hoàn toàn quên mất việc suy nghĩ sâu xa sao cử chỉ hôm nay của Hoàn Nhan Bất Phá quá khác thường.
Biết tình cảm cha con của Thái tử phi và Thừa tướng sâu nặng, gặp mặt nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, Hoàn Nhan Bất Phá cũng không đi tìm hai người nữa, lập tức quay trở về tẩm điện với biểu tình thoải mái .
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Lúc này, tại một góc sáng sủa yên lặng trong hành cung Ly Sơn, sau khi lệnh cho thị vệ và các tùy tùng đi ra xa trông chừng, Âu Dương Tĩnh Vũ, Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma với Tiểu Vũ luôn đi cạnh nhau đang nhỏ giọng trò chuyện một ở góc chết chỗ chân tường,.
“Bảo nhi, gần đây thái tử đối xử với con thế nào?” Âu Dương thừa tướng vừa mở miệng liền hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Âu Dương Tuệ Như cười khổ, hai mắt ảm đạm vô thần, “Nếu vẫn hờ hững với con như hồi ban đầu thì cũng chẳng sao, nhưng nay càng lúc càng trầm trọng hơn. Cha vừa khó xử hắn ta phút trước, phút sau hồi cung hắn ta liền tìm con gây sự kiếm chuyện, ngày ngày thay đổi các phương pháp khác nhau đặng làm khó dễ con!” Thật ra thì Thái tử cũng chỉ làm phiền nàng có hai ba ngày, mà nàng lại không chút do dự hắt luôn cho thái tử nguyên thau nước bẩn thật to.
Tần ma ma và Tiểu Vũ mù quáng bảo vệ chủ không ngừng ra sức gật đầu, làm chứng cho tiểu thư nhà mình. Ở trong mắt các nàng, Thái tử đến kiếm chuyện một hai ngày hay là mỗi ngày đến kiếm chuyện thì việc đó y như nhau, đều là tội không thể tha thứ được.
Âu Dương thừa tướng nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, thoáng chốc ánh mắt liền hung dữ mang sự nghiền ngẫm suy tính, “Hừ! Không cần lo lắng! Để vi phụ đả kích hắn ta một chút nữa để hắn không rảnh đến tìm con gây sự. Bảo nhi ráng nhịn mấy tháng, vi phụ nghĩ cách trừ bỏ Lưu Văn Thanh rồi xem biểu hiện thái tử, nếu như hắn ta có thể biết đường quay đầu lại, Bảo nhi cứ bỏ qua cho hắn lần này, cùng hắn sinh con trai trưởng, sau này sống cho tốt vào. Cha dùng hết toàn lực, nhất định để Bảo nhi của cha lên hậu vị, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.” Có thực lực tuyệt đối làm hậu thuẫn, cho dù Thái tử là kẻ bất tài vô dụng* thì ông cũng có thể đưa hắn ta leo lên hoàng vị, Thừa tướng không chút che giấu kiêu ngạo trong lời nói.
(Nguyên văn: 阿斗A Đấu hay A Đẩu: xuất phát từ người con Lưu Thiện của Lưu Bị, còn có tên gọi khác là A Đấu hay A Đẩu. Bởi lâu nay, nhắc tới Lưu Thiện – vị hậu chủ của nhà Thục Hán, người ta đều nghĩ tới một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng. Tổng hợp lại)
Thân là nữ nhân, có thể hòa cách thì đương nhiên là tốt. Âu Dương thừa tướng là cổ nhân, tuy rằng tư tưởng cởi mở nhưng cũng không thể ngoại lệ, và cũng vì danh dự con gái mình mà suy nghĩ không ít.
Trừ bỏ Lưu Văn Thanh? Có ý gì đây? Âu Dương Tuệ Như cúi đầu nghiên cứu hàm nghĩa trong lời nói của Thừa tướng, hơi hơi nhận ra vài phần sát ý, trong đầu hiện lên một chút ánh sáng, vội vàng ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Cha, ngài nói trừ bỏ Lưu Văn Thanh, rốt cuộc là ý gì? Không phải hắn ta đã bị đưa ra biên cương rồi hay sao?”
“À ~” Thừa tướng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhìn con gái một lúc, thấy biểu tình nàng kiên quyết, hoàn toàn không có ý lùi bước, hiển nhiên là nhất định phải hỏi cho rõ ràng, trong lòng hơi động, rốt cục cũng nói thẳng, “Bảo nhi ngốc nghếch à, đưa ra biên cương làm sao có thể gọi là trừ bỏ? Cách có thể trừ bỏ một người hoàn toàn thì chỉ có một, đó là làm cho hắn ta trở thành người đã chết. Đều nói đường xa núi cao nhiều nguy hiểm, quan viên chết trên đường đi nhậm chức ngoài biên cương nhiều không đếm xuể, ai bảo bản thân Lưu Văn Thanh xấu số, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết.”
Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khiếp sợ khó có thể dùng từ hình dung, lại cảm thấy có thêm một sự hiểu biết mới nữa đối với trình độ bưu hãn của cha già Âu Dương. Có thể làm suy sụp một vương triều, Âu Dương thừa tướng cũng không phải là kẻ ngồi không, thủ pháp tàn nhẫn một đao này rồi tặng kèm thêm một đao tiếp nữa, hiện giờ nàng rất thích!
Nhìn thấy con gái có biểu cảm khiếp sợ, miệng há thật to lại không nói lời nào, Thừa tướng nghĩ rằng nhất thời con gái không thể chấp nhận mặt tối xấu xa này, bất giác thở dài, vươn tay giúp nàng vén tóc bị bay rối vào bên tai, dịu dàng nói, “Bảo nhi có phải bị dọa sợ rồi hay không? Cha cũng không muốn nói cho Bảo nhi việc này, nhưng mà giờ đây Bảo nhi đang trong tình cảnh gian nan nguy hiểm, là lúc nên lớn rồi. Con đừng trách cha ngoan độc, đợi sau này con trải qua hết những việc thế này, tự nhiên sẽ hiểu rõ khổ tâm của cha. Có thể che chở cả đời Bảo nhi của ta không buồn không lo, bảo cha làm cái gì, cha đều đồng ý hết!”
Lập tức Âu Dương Tuệ Như thấy xót xót đầu mũi, hai mắt ửng đỏ. Có người cha như thế, nàng xuyên đến đây cũng không tính là thua thiệt gì! Vội vàng vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Thừa tướng, lắc lắc, giọng nói mang theo nức nở, “Sao phụ thân nói thế? Con gái làm sao có thể trách cha? Chỉ là con đang lo lắng, ngài làm việc như thế, nhất định Thái tử sẽ hoài nghi, đến lúc đó có truy cứu, con gái sẽ liên luỵ đến cha mất.”
Sống chết của Lưu Văn Thanh thì có là gì? Từ lần trước gặp nạn ở bãi săn, nàng đã giác ngộ rằng khi cần thiết cũng phải giết người. Giữa nàng và tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, chỉ có thể có một bên sống, để xem ai ác tâm hơn, thủ đoạn ác độc hơn, ai sẽ có thể cười đến cuối cùng.
Con gái có thể hiểu lòng mình, lão Thừa tướng cũng an lòng, cười ngạo nghễ, xua tay nói, “Cha làm việc con cứ yên tâm, đến lúc đó cứ làm sạch sẽ từ gia quyến cho tới nô bộc, không để chừa một người nào sống sót. Thái tử có nghi ngờ thì thế nào? Miệng nói không bằng chứng, hắn ta không thể không duyên cớ đi nói xấu tể tướng một nước. Huống hồ, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì sống chết của một Tri châu địa phương nho nhỏ mà so đo. Con gái ngoan à, không cần lo lắng. Chỉ cần sau này con sống tốt đẹp với Thái tử là đủ rồi.”
Thừa tướng đã nhắc nhiều lần việc sống tốt đẹp với thái tử, tâm tình Âu Dương Tuệ Như vừa phấn chấn lên lại lập tức ủ rũ, cúi đầu, mặt mày nhăn nhó, thuần thục chuyển sang biểu tình bi thương vạn phần, nói như khóc: “Sống tốt đẹp ư? Cha nghĩ cũng dễ quá rồi. Có chuyện con gái cũng xấu hổ khi nói ra. Thái tử hắn… Hắn ta từ lúc đại hôn tới nay chưa từng chạm vào con, bình thường tình nguyện đi thích nam nhân, sủng hạnh tiện tỳ cũng không muốn nhìn lấy con một cái, bảo con gái làm sao có thể sống tốt đẹp với hắn ta đây? Không có Lưu Văn Thanh thì cũng sẽ có nam nhân khác, chẳng phải hắn ta đang nuôi mấy sủng cơ thế này ở trong cung? Căn bản chính là hắn ta chướng mắt con mà, bằng không cũng nể mặt mũi của ngài, hắn cũng sẽ không làm nhục con như thế.”
“Cái gì? Thái tử còn chưa viên phòng với con?” Nghe thấy tin tức này, cho dù Âu Dương thừa tướng có giỏi về che giấu cảm xúc cũng không nhịn được nổi trận lôi đình, nghiến răng kèn kẹt.
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, nhìn về phía Tần ma ma.
Tần ma ma hiểu ý, vội vàng mở miệng làm chứng, “Còn không phải là thế sao? Ngày đầu tiên thì vờ say, ngày hôm sau thì ngay cả giả cũng lười giả, mỗi ngày ngủ nghỉ đều ở chỗ tiện nhân Ngô thị kia. Tiểu thư tìm hắn nói lý, hắn liền nổi giận với tiểu thư, hơn nữa còn quát lớn tiếng, tiệc tối Trung thu đó, kỳ thật cũng không phải tiểu thư bị cảm lạnh, là hắn động thủ với tiểu thư, đẩy tiểu thư ngã, tiểu thư bi đập trán vào cạnh bàn, lập tức liền ngất đi luôn, thiếu chút nữa là không còn thở nữa, nằm dưỡng trên giường nửa tháng mới tốt hơn.”
Tần ma ma vừa nói vừa chùi nước mắt, Tiểu Vũ bên cạnh không kiềm chế được, áo đã ướt sũng một góc, vội vàng quay vào góc chân tường, dùng ống tay áo vội vàng lau đi.
Mặt mày Âu Dương thừa tướng dữ tợn, lửa giận trong lòng sắp sửa đốt sạch lý trí ông, qua lời con gái và Tần ma ma đã kể rõ bất mãn và ghi hận với Thái tử, hoàn toàn tiến đến độ không chết không ngừng rồi.
“Súc sinh! Vậy mà dám hạ độc thủ với Bảo nhi của ta như vậy, quả thực không bằng súc sinh! Cùng người như vậy còn gì mà tốt đẹp nữa? Bảo nhi hãy ráng chờ vi phụ, vi phụ trở về nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường, để Bảo nhi an an ổn ổn bứt ra khỏi Dục Khánh cung! Hừ! Không có vi phụ chống đỡ, chúng ta hãy nhìn xem Hoàn Nhan Cảnh làm sao mà sống được. Y theo tính tình tàn nhẫn khát máu kia của Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt mặc cho Hoàn Nhan Cảnh ngã khỏi thái tử vị cũng sẽ không ra tay kéo lại đâu. Hoàng Thượng muốn là một người thừa kế có năng lực mạnh mẽ, lão phu và Thái tử đều là công cụ để hắn chọn lựa thái tử chân chính mà thôi. Nếu Hoàn Nhan Cảnh ngã rồi, khẳng định sau này không còn đường sống, cứ để cho hắn và Lưu Văn Thanh cùng nhau làm uyên ương đi du lịch hoàng tuyền đi!”
Âu Dương Tuệ Như nghe thấy mấy câu đó giật mình, nghĩ lại Hoàn Nhan Bất Phá đối xử với Thái tử cũng có nhiều chỗ không thể không thừa nhận rằng tình cảm hắn đối với thái tử cực kỳ mong manh, quả thật như lời Thừa tướng nói, có loại cảm giác thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng suy nghĩ của Hoàn Nhan Bất Phá với tình cảnh của Thái tử cũng không tới lượt nàng quan tâm, nàng chỉ biết là, mấy tháng sau, một cánh địch nhân của nàng bị mất mạng, loại chuyện tàn khốc này không thể khiến nàng khiếp sợ, mà lại có thể làm cho nàng khuây khoả trong lòng. Lòng của nàng, quả nhiên càng ngày càng lạnh lùng.
Hoàn Nhan Bất Phá hiểu rõ Thừa tướng, làm sao Thừa tướng lại không hiểu rõ hắn đây? Hai người đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng lẫn nhau, nhưng đều vô cùng ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói ra. Hoàn Nhan Bất Phá là vì lựa chọn thái tử chân chính, thân là người Nữ Chân, giáo dục được nhận từ nhỏ là sói hổ, tín ngưỡng là yếu bị thịt mạnh được ăn, người thắng sẽ làm vua. Âu Dương thừa tướng là vì bảo đảm cho con gái không bị hắn liên lụy, cả đời bình bình an an, không thể không phối hợp thuận theo.
Nay, nhân tố khiến Âu Dương thừa tướng phối hợp bị đánh vỡ, tất nhiên là hắn không muốn tiếp tục bồi Hoàng Thượng chơi nữa. Vạn bất đắc dĩ, dù bỏ lại tánh mạng hắn cũng bảo vệ con gái chu toàn.
Cả cha và con gái ở nơi này đang thương nghị làm sao lật đổ Thái tử, tiện thể rời khỏi hắn ta, lại không biết, việc bọn họ làm lại hợp ý Hoàn Nhan Bất Phá hiện nay, chỉ có thể nói, mờ mờ ảo ảo đều có trời cao an bài.
Âu Dương Tuệ Như chia tay Thừa tướng, một đường đi nhanh trở lại tẩm điện của mình ở Sướng Xuân Viên, đóng hết cửa phòng, nằm bẹp trên tháp, che mặt, vỗ vài cái rồi chôn đầu ở trong chăn cười điên cuồng.
Xong rồi! Mắt thấy họa lớn trong lòng nàng mấy tháng nữa sẽ được trừ bỏ, nàng hoàn toàn không khống chế được vui sướng mãnh liệt như thủy triều trong lòng.
Cười đã, nàng hạ mí mắt, lại có cảm giác bồng bềnh như trên mây không đúng thực tế. Lưu Văn Thanh thật sự sẽ chết trên đường ra biên cương ư? Nếu như có thể, xử lý luôn Giang Ánh Nguyệt cùng nơi có phải tốt hơn? Hai người đều chết hết, nàng liền được giải thoát hoàn toàn rồi!
Suy nghĩ này vừa nổi lên liền không có cách nào xua tan, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, đi được tới cửa sổ phía trước, nhìn núi rừng xa xa bởi vì địa nhiệt thỉnh thoảng bốc hơi lên sương mù màu trắng, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Sẽ có cách mà, nhất định phải để cho hai tỷ đệ này cùng nhau đến hoàng tuyền! Trong mắt nàng hiện lên một chút hung ác, lạnh lùng nghĩ.
/83
|