CHƯƠNG 7: TÔI GIÚP CÔ NHỚ LẠI
“Tiêu Tiêu, có phải mấy năm nay quanh em nhiều đàn ông quá … nên em không nhớ nữa đúng không, hử?”. Trong giọng điệu nhàn nhã của anh ta lại mang một chút sắc bén, bước vài bước đến trước mặt cô, giơ tay lên nắm lấy cằm cô.
Ưm….
Thế này hơi bị ngược rồi đấy! Vậy mà lại quay ra nói cô không nhớ.
“Giám đốc Diệp, tôi không biết anh đang nói gì cả. À, anh cứ để tôi về ngoan ngoãn làm việc, tôi sẽ nghĩ thật kỹ về những lời anh nói.” Xem ra, dù thế nào thì Diệp Phong cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, không bằng cứ kéo dài thời gian, sau này nghĩ cách giải quyết sau.
Điều quan trọng nhất là phải giành lại công việc.
“Không nhớ ra à? Không sao, để tôi giúp cô nhớ lại.”
Anh ta muốn làm gì?
Tại sao tự nhiên lại đến gần cô như thế?
Này này!
Không phải anh ta muốn đè cô ra đó chứ?
Mộng Tiêu nghĩ, mình nên làm gì đó, vừa muốn nghiêng đầu qua thì: “Ưm…” đôi môi đỏ đột nhiên bị đôi môi lạnh như băng phủ lên. ..
Cảm giác đó giống như để pudding trên môi vậy, vừa thoải mái vừa khiến da đầu người ta thấy tê dại.
Cô hít sâu một hơi, chân lùi về sau vài bước, nhưng đôi vai lại bị tay anh giữ chặt! Cho dù cô có cố sức lùi về sau thì cũng bị anh theo sát từng bước.
Tên cầm thú ăn thịt người không nhả xương này, muốn gặm cô ở đây thật chắc?
“Đong” một tiếng, lưng của Mộng Tiêu bị va phải chiếc bàn làm việc ở sau lưng, một đống tài liệu rơi lả tả xuống chân hai người.
Đau đau đau….!
Cột sống như bị đập vỡ vậy, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, cô không còn sức để chống lại đôi môi ấy nữa…
Một giây sau đó, anh nhân cơ hội lẻn vào…
Mộng Tiêu cũng không hề phản kháng, mặc kệ cho anh hôn, đến lúc sắp hết hơi rồi anh mới nghĩ đến việc bỏ qua cho cô, chầm chậm rời khỏi đôi môi của cô.
“Nhớ lại được gì không?” anh hỏi trêu
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên, không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh: “Giám đốc Diệp, tôi thấy tôi không thể nhớ lại gì đâu.” Chuyện chưa xảy ra bao giờ thì làm sao mà nhớ lại được!
“Vậy sao...”
“Đúng vậy, nhưng mà, anh hôn cũng hôn rồi. Bây giờ nên bàn về điều kiện rồi chứ?” Chuyển ánh mắt đi một cái, dũng cảm hơn lúc nãy nhiều rồi.
“ Ồ, một nghệ sĩ bé nhỏ như cô, định lấy gì để trao đổi với tôi?”
“Tổng giám đốc mới nhậm chức của Thánh Đỉnh, vừa mới lên chức vài ngày đã sàm sỡ nhân viên, chuyện này mà truyền ra ngoài, giám đốc Diệp…. chắc là sẽ không tốt cho danh tiếng của anh đâu! Danh tiếng anh mà không tốt… chắc là cổ phiếu sẽ rớt giá nhỉ ? Chỉ vì một nghệ sĩ bé nhỏ mà như thế, không đáng đâu nhỉ! Cô chớp chớp mắt, giọng điệu than thở.
“Uy hiếp tôi?”
“Không dám không dám. ”
“Ha, cô có thể ra ngoài rồi.”
Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng trong đôi mắt của Diệp Phong, cô không nhìn thấy gì cả, không có sự tức giận, cũng chẳng có sự thỏa hiệp.
Ánh mặt cô đi theo Diệp Phong ngồi xuống chiếc ghế trên bàn làm việc.
/1667
|