Chương 23.2: Tổng giám đốc Diệp, xin anh giơ cao đánh khẽ!
Hôm sau, Lục Mộng Tiêu tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà, đây là đâu? Đèn rất quen, giường cũng rất quen.....
Dồn sức ngồi dậy, cô liếc trái liếc phải một lượt, hôm qua không phải cô ngủ ở đây đó chứ? Đây là nhà của Diệp Phong?
Sao cô lại ngủ trong nhà của Diệp Phong được?
Theo bản năng nhanh chóng đưa tay sờ lên đầu mình, tóc giả vẫn còn, quần áo trên người vẫn là bộ váy tối qua, rốt cuộc là hôm qua đã có chuyện gì cơ chứ?
Chỉ nhớ đã uống rượu... Sau đó....
"Mới sáng sớm, cô đứng ngốc ở đó làm gì đó?" Giọng nói trầm thấp phá vỡ suy nghĩ của cô.
Mộng Tiêu ngầng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, nhìn thấy cửa phóng mở ra, Diệp Phong khẽ tựa vào khung cửa, tóc vẫn còn ướt sũng dựng trên trán, anh mặc áo tắm màu trắng, dây lưng biếng nhác buộc bên hông, để lấp ló bờ ngực.....
Thật dụ dỗ!
Mộng Tiêu nhanh chóng nghiêng mặt đi, ngay đến cô cũng không thể không thừa nhận rằng, hình ảnh kia thật sự khiến người khác muốn phạm tội mà, sợ là đến người phụ nữ bình ổn nhất nhìn thấy cũng phải chảy máu mũi mất.
Đợi đã, hình như bây giờ không phải lúc để nghĩ đến vấn đề này thì phải?
"Sao tôi lại ngủ ở nhà anh?" Cô lập tức sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong.
"Cô nói xem?"
"Sao tôi biết được...." Cô mà biết thì đã chẳng hỏi anh rồi.
"Sao thế, chuyện hôm qua đã quên sạch rồi à? Quên mất bản thân vui vẻ uống rượu với người ta xong rồi trúng thuốc ư?" Diệp Phong cười lạnh, từng bước ép sát về phía giường lớn....
Mộng Tiêu ngơ ngác ngồi trên giường, lời anh nói vo ve bên tai, đầu óc như đang lục lại trí nhớ của mình, từng đoạn từng đoạn kí ức ngắn hiện lên...
Hình ảnh quấn quít hôn nhau trên sofa đứt quãng hiện về.
Người cô khẽ run lên.
"Hôm qua chúng ta chẳng lẽ...." Không phải đâu nhỉ? Chuyện sau đó tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng hình ảnh trong đầu nếu cứ phát triển theo hướng đó thì....
Sợ là....
"Đúng vậy." Khóe môi Diệp Phong khẽ gợi lên ý cười, cúi người nâng cằm cô lên: "Hôm qua cô rất chủ động đấy, khổ sở cầu xin tôi, tôi chỉ đành... cố gắng thỏa mãn cô."
"Ách..." Cô gần như nghẹn lời, đầu óc đã dính hết cả vào nhau, hai ngày nay hao tổn bao nhiêu tâm sức, kết quả vẫn không tránh được kiếp nạn này!
Cuối cùng vẫn cùng anh....
Trời ạ! Cái này gọi là quan hệ trái luân thường sao?
"A...." Diệp Phong cười khẽ một tiếng, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô đầy vẻ trêu chọc, hứng thú nơi đáy mắt càng đậm hơn.
Mộng Tiêu cứng ngắc liếc nhìn người đàn ông trước mặt một cái, lại cúi đầu nhìn chính mình, chớp mắt, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, dường như nghĩ tới điều gì: "Được rồi!"
"Hửm?"
"Nếu như gạo đã nấu thành cơm rồi, tôi cũng chịu thiệt vậy, tổng giám đốc Diệp... Hiện tại người tôi cũng đã cho anh rồi. Hy vọng sau chuyện này, anh ở công ty không nhắm vào tôi nữa, trả công việc lại cho tôi. Còn tôi sau này cũng sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện này." Cô bình tĩnh nói, ha! Diệp Phong à Diệp Phong, tôi đã nhớ ra rồi!
Rõ ràng hôm qua có bác sĩ đến khám bệnh cho cô, thuốc đã được giải rồi!
Tuy rằng không biết tại sao anh lại đưa cô về nhà những nhất định hai người chẳng xảy ra chuyện gì cả, nếu không quần áo của cô sao lại đầy đủ như vậy được chứ?
Ha ha, bây giờ anh đã nói hai người có quan hệ với nhau, thì cũng đừng trách cô thuận nước đẩy thuyền.
Diệp Phong nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm quét qua cô một cái, rất nhanh đã thấy được vẻ giảo hoạt nơi đáy mắt cô, xem ra cô nhóc kia đã biết hôm qua không có chuyện gì rồi.
A....
Thật đúng là một người phụ nữ giảo hoạt, thế mà lại thuận theo lời anh ra điều kiện.
"Không được, tôi quyết định sẽ chịu trách nhiệm với cô." Diệp Phong ngồi xuống bên giường.
Cô ngạc nhiên nhìn người ngồi bên cạnh, người đàn ông này, đúng là khó đối phó! Rõ ràng chẳng có chuyện gì cả lại còn muốn chịu trách nhiệm?
Gân xanh trên cổ Mộng Tiêu nảy lên thình thịch: "Được thôi, nếu anh đã muốn chịu trách nhiệm, vậy chi bằng tổng giám đốc Diệp nâng đỡ giúp tôi hot lên, thế nào?"
/1667
|