Ban đêm, Tô Mặc chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp, bỗng nhiên tâm trạng có chút hoảng hốt.
Nàng lại nằm mơ thấy kiếp trước mình và Sư Anh ở chung với nhau, cuộc sống của hai người tự nhiên đơn giản như vậy.
Nàng nhẹ nhàng dụi dụi mắt, đây là phòng ngủ của Anh Mặc tiểu trúc, Tô Mặc vội vàng ngồi dậy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Mắt nàng khép hờ liếc mắt nhìn y phục trên người, chính là y phục mà Phương phu nhân chuẩn bị cho nàng sau tân hôn.
Nàng hít hơi một cái, biết đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, sau đó chỉnh sửa lại búi tóc, đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài sắc trời âm u, tấm bảng trên tòa nhà vẫn khắc bốn chữ "Sư Anh tiểu trúc" như cũ.
Quả nhiên chỉ là một giấc mộng! Tô Mặc không khỏi tự cười giễu một tiếng. "Yêu Cơ cô nương đã tỉnh rồi sao?" Một âm thanh tao nhã dễ nghe truyền đến, Sư Anh tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi.
"Anh tiên sinh, ta đột nhiên lại ngủ thiếp đi mất, Ngu Nhiễm bây giờ còn đang ngủ sao?" Tô Mặc nhìn hắn.
"Hắn đã đi rồi." Sư Anh cười yếu ớt.
"Đi?" Tô Mặc kinh ngạc.
"Gặp chuyện, một nam nhân muốn tránh né thì không được, lúc nên đối mặt cần phải đi đối mặt." Sư Anh mỉm cười nói, "Ta nghĩ Ngu thế tử có thể đã nghĩ thông suốt đạo lý này."
Tô Mặc khẽ gật đầu, không ngờ chỉ còn một mình nàng ở đây, ở cùng với Sư Anh lần nữa
Nàng nhướng mắt lên hỏi: "Anh tiên sinh, ta muốn mượn cơ quan thất của người dùng một chút được không?"
"Có thể, xin mời đi theo ta." Sư Anh tiến lên nửa bước, tay phải đỡ eo của nàng.
Hành động này cũng không làm Tô Mặc thấy đường đột, chỉ có một loại cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.
Vòm trời một màu đen như mực, xa xăm mà sâu thẳm, ánh trăng nhu hòa bao phủ lên thân thể nam tử bên cạnh. Tô Mặc biết hắn luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái như tắm gió xuân, kiếp trước hắn như một mặt trời ôn hòa, chiếu rọi vào sâu trong nội tâm nàng, thay nàng đuổi đi tất cả đen tối và lạnh lẽo ở đó.
Không khí xung quanh ấm áp không nói nên lời.
Hai người đi vào phòng cơ quan ở lầu ba, hắn vẫn không đốt nến theo lệ thường. Phòng cơ quan khác với phòng luyện khí, không thể có một chút lửa nào. Lúc Tô Mặc mới đến, không hiểu quy củ nên đã vô ý làm cháy mất một quyển sách.
Sư Anh lấy ra một cái mặt nạ Hồ Điệp khác đặt vào tay Tô Mặc, “Yêu Cơ cô nương có thể đeo cái này.”
“Đa tạ.” Tô Mặc nhận mặt nạ, nhẹ nhàng đeo lên. Nàng nhìn chung quanh, mọi thứ trong phòng đều phát ra ánh sáng óng ánh, là vì mặt nạ Hồ Điệp dùng nguyên liệu đặc thù để chế tạo, có thể khiến người đeo nó nhìn rõ trong bóng đêm.
“Cô nương dùng có quen không?” Sư Anh nhẹ giọng cười, dịu dàng hỏi.
“Vẫn tốt.” Nàng đương nhiên là quen, kiếp trước nàng và hắn thường xuyên đeo mặt nạ học tập trong phòng cơ quan này. Một lần nữa bước vào đây, trong lòng sinh ra cảm giác hoài niệm vô cùng.
“Đúng rồi, Yêu Cơ cô nương có cần ta giúp gì không?”
Tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng Tô Mặc vẫn chớp mắt phượng, khẽ lắc đầu.
Đời này nàng và hắn không còn quan hệ thân mật nữa, để đối phương giúp mình thì rất đường đột.
Sư Anh mỉm cười: “Vậy cô nương chuẩn bị luyện chế thứ gì vậy?”
“Con rối cơ quan.” Tô Mặc lạnh nhạt trả lời.
“Những thứ ở đây cô nương có thể tùy ý sử dụng, nhưng mà nguyên liệu chế tác con rối cũng không nhiều lắm.”
“Không sao, chỗ ta cũng có chuẩn bị một ít.”
Tô Mặc vươn tay lấy nguyên liệu luyện khí của thuyền hàng Hạ gia trong Thiên Thư ra, nàng không lấy quá nhiều, tính toán sơ qua thì có thể chế tạo khoảng năm, sáu con rối hình người.
Những luyện khí sư thân phận cao đều có túi càn khôn để mang theo đồ vật bên người. Sư Anh đương nhiên cũng có, pháp khí cơ quan của hắn đều đặt bên trong, cả ba con thú cơ quan khổng lồ kia cũng vậy.
Chẳng qua túi càn khôn là linh khí mà ẩn môn mới có, linh khí cao hơn pháp khí, nguyên liệu hiếm thấy, giá trị không thể lượng. Nhưng một cô nương trẻ tuổi như Tô Mặc vậy mà cũng có thứ giống vậy, thật khiến người ta thấy khó tin.
Thất phu vô tội hoài bích có tội*, mang túi càn khôn theo người phải rất dè dặt cẩn trọng, bình thường không ai dám lấy ra. (*Người bình thường vô tội, vì mang theo ngọc quý mà thành có tội)
Sư Anh chậm rãi đảo mắt qua thiết mộc đồng mộc trước mắt, rất thong dong lạnh nhạt, không có chút tạp niệm nào.
Sau đó Tô Mặc cởi áo lụa mỏng hồng phấn khoác ngoài ra, nàng lấy một bộ y phục đầy bụi bẩn mặc vào, dùng một dây đai buộc chặt eo và ống tay áo rộng. Nàng xoay người chọn vài công cụ, ước chừng số lượng cần dùng rồi sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Sư Anh hơi động dung, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Hắn nói nhỏ: “Xem ra cô nương làm việc rất đâu vào đấy, thói quen gần như không khác biệt mấy so với tại hạ, thật là khéo.”
Nghe vậy, Tô Mặc không khỏi giật mình, trong lòng “lộp bộp”, vừa rồi nàng chỉ làm theo thói quen mà không để ý nhiều, đã để lộ ra chút sơ hở.
Nàng nâng mắt, mặt không đổi sắc nói: “Thật khéo.”
“Cơ quan thuật của cô nương đã tinh thông như thế, tại hạ cũng không có đất dụng võ, huống chi lúc đúc cơ quan không thể để bất kỳ ai quấy rầy, như vậy Anh mỗ không làm phiền nữa, cô nương cứ tùy ý đi.”
Sư Anh cười với nàng, chậm rãi xoay người, trường bào tuyết trắng thanh nhã lạnh nhạt, động tác lưu loát.
“Anh tiên sinh đi thong thả.” Tô Mặc cúi người thi lễ với hắn, chậm rãi lui ra sau một bước nhìn hắn rời đi.
Tô Mặc biết lúc này hắn sẽ về phòng nghỉ ngơi, hoặc là vào thư phòng đọc sách. Kiếp trước, nàng quen thuộc mọi thói quen của hắn, đã khắc sâu vào lòng.
Nhìn bóng dáng hắn khuất dần, Tô Mặc nhíu mi, hít sâu một hơi, thu hồi ý tưởng niệm, điều chỉnh nhịp tim lại thành bình thường.
Nàng vươn tay gõ gõ Thiên Thư trước ngực: “Ngươi có đó hay không? Nếu vẫn không đi ra, sau này ta sẽ không quản tới ngươi nữa.” Tô Mặc tức giận nói.
Tên thiếu niên kia bế quan cũng quá lâu rồi. Từ khi hắn xuất hiện đến nay, cứ như biến thành một tên cuồng tu luyện vậy.
Sau khi nàng thành thân, hắn ta cứ ba ngày hai bữa là bế quan, hơn nữa là một thời gian rất dài, lúc nàng cần hắn thì không thể tìm được người.
Nàng thậm chí còn có cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ hắn ta đang giận dỗi gì nàng?
Sau một lúc lâu mới nghe giọng nói kiêu căng của hắn truyền ra: “Nữ nhân, đừng gõ, ta đã xuất quan, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi nên vừa thiếp đi một lát.”
“Thì ra ngươi cũng thích ngủ.”
“Ai cũng cần phải ngủ, chỉ là bản công tử ngủ ít hơn thôi, nữ nhân ngươi tìm ta làm gì?”
Dứt lời, một bóng thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện từ trong Thiên Thư, hắn duỗi thắt lưng, đứng khoanh tay dựa tường, đôi mắt đẹp liếc xéo Tô Mặc, nhìn chung quanh nói: “Xem ra hoàn cảnh ở đây cũng rất không tệ, nữ nhân, ra khỏi cung rồi ngươi lại đến được đây, vận khí của ngươi cũng tốt lắm.”
“Vận khí tốt?” Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Pháp khí và cơ quan của ta bị hủy gần hết rồi.”
“Vậy cũng quá bi thảm, mấy thứ kia đối phó nhiều người vẫn dư dả, nhưng chỉ sợ không phải đối thủ của Ngưng Mạch kỳ.” Hắn tùy ý hỏi: “Nữ nhân, ngươi rốt cục đã đắc tội địch nhân thế nào vậy?”
“Kỳ thực ta cũng không biết.”
Từ sau khi con rối cơ quan bị hủy, trong lòng nàng vẫn luôn buồn bực. Thủ đoạn của kẻ địch tầng tầng lớp lớp, hơn nữa càng ngày càng vô sỉ.
“Cho nên ngươi mới phải ở đây luyện chế lại lần nữa?”
“Không sai, ta phải luyện chế thêm.” Tô Mặc nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút khác lạ, “Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi tu luyện cái gì vậy? Vì sao ta thấy ngươi có chút không giống như trước.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lóe, nhưng không nói gì.
“Nhìn ngươi có vẻ thành thục hơn xưa.” Nàng có chút đăm chiêu.
“Không chỉ bề ngoài, mà nội tâm của bản công tử lúc nào cũng thành thục hết.” Thiếu niên khinh thường nói: “Chỉ do ngươi nông cạn thôi.”
Tô Mặc chớp chớp mắt: “Ai chẳng thích trông mặt bắt hình dong chứ.”
Tô Mặc thử vươn tay chạm thử hắn một cái, nàng phát hiện da thịt hắn đã hồng hào hơn trước, nàng chọc chọc ngực hắn, thân thể hắn quả nhiên không còn mơ hồ như trước, đúng là thay đổi lớn.
“Nữ nhân, đừng động tay động chân, nam nữ thụ thụ bất thân.” Thiếu niên có chút không vui gạt tay nàng.
“Đã thụ thụ bất thân, vậy không bằng ngươi biến thành con mèo đi.” Tô Mặc giật giật khóe miệng, có chút buồn cười nhìn hắn.
Thiếu niên khinh thường nhìn nàng, chợt biến hóa thành bộ dạng Bệ Ngạn, lười biếng nằm sấp trên bàn.
Tô Mặc nói khẽ: “Ta gọi ngươi ra không phải là cho ngươi ngủ.”
Thiếu niên miễn cưỡng nói: “Nữ nhân, ngươi gọi bản công tử ra để làm gì?”
“Ngươi phân chỗ cho ta trong Thiên Thư quá nhỏ, trước mắt ta cần chế tạo một lượng lớn đội quân gỗ lớn, ngươi phải cho ta gấp bốn lần nữa mới được.”
“Đội quân con rối?”
“Không sai.”
“Ngươi thật nhiều chuyện, lần nào bản công tử cũng bị ngươi áp bức hết, vậy ta phân cho ngươi gấp hai là được rồi.”
“Quá ít, không đủ, rốt cục là không gian của Thiên Thư này lớn bao nhiêu?”
“Bản công tử thích độc chiếm, không thích chia sẻ.”
“Đừng quên chúng ta đã lập khế ước bản mạng rồi.” Tô Mặc cười nhẹ.
“Vậy thì thế nào? Dù có không gian cực lớn ta cũng không phân cho ngươi.” Hắn hừ lạnh.
Tô Mặc tao nhã ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ đầu mèo con, giọng nói mềm nhẹ nhưng lạnh lùng: “Ngươi phải biết, chỉ vì ngươi phân cho ta quá ít không gian mà ta không chứa được bao nhiêu, mỗi khi muốn dùng Thiên Thư đều phải cân nhắc trước sau một lúc lâu, xem phải đặt cái gì vào thì thích hợp, thậm chí ngay cả thức ăn nước uống cũng tiếc không bỏ vào, lúc trước ta suýt nữa thì chết rồi.”
Thiếu niên hơi nao nao, đảo mắt cao thấp nhìn Tô Mặc. Hắn nhìn rất chăm chú, rất cẩn thận, đến khi xác định nàng không bị thương mới thấy yên lòng.
Tô Mặc cười nói: “Khế ước bản mạng, cùng vinh cùng hại, các hạ không cần nhìn nữa.”
“Nếu ngươi thật sự chết, vậy ta cũng không xong theo.” Hắn không chút để ý nói.
Chợt hắn hừ lạnh, bày ra vẻ từng trải dạy dỗ Tô Mặc: “Ngươi đúng là không có bản lĩnh, bây giờ mới chỉ tới Tôi Thể kỳ, dù sao cũng phải đạt tới Ngưng Mạch chứ?”
“Còn có bảy cái khế ước ở đan điền của ngươi nữa, hiện giờ mới gả cho một tên đã như vậy là không tốt, sau này còn lập thêm mấy cái nữa thì sẽ thành thế nào? Ta đang hoài nghi ngươi rốt cục là có nỗ lực lên Ngưng Mạch hay không đây. Ngày sau tu hành làm sao mà tiến triển được?” Ngữ khí của hắn vô cùng khinh thường.
Tô Mặc cười cười: “Kỳ thực nếu là một phu một thê, hẳn là không ảnh hưởng gì đến tu hành.”
“Nữ nhân ngu xuẩn, có khế ước đương nhiên phải khác.”
“Sao?”
“Người không có khế ước đương nhiên có thể một phu một thê, nhưng ngươi lại khác hoàn toàn, ngươi có bảy khế ước, chuyện này ta đã nói mấy lần rồi.”
“Ta cũng đã nghe rất nhiều, nhưng ta vẫn không tin.”
“Nữ nhân, ngươi ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.”
Tô Mặc híp híp mắt, chỉ đáp một tiếng.
“Mỗi nơi đều có truyền thống của riêng nó, nhập gia phải tùy tục là rất quan trọng, ngươi dù sao cũng là người tu hành, về sau không chừng còn có thể đến một nơi nam nữ ngang hàng, nam tam thê tứ thiếp, nữ ba phu bốn hầu, chỉ cần có quyền lực thì có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, người bình thường khẳng định không được. Thế đạo này vốn là ước thúc người thường, hãm hại người thường. Nói chung, nơi nam nhân thống trị thì nam nhân cầm quyền, nơi nữ nhân thống trị thì nữ nhân cũng cầm quyền như vậy.”
“Cho nên, khế ước này có lai lịch bất phàm?” Tô Mặc hỏi.
“Không sai, khế ước của ngươi nhất định là sinh ra ở một nơi nữ nhân cầm quyền.”
“Thật sao?” Tô Mặc cười, “Thật là thú vị.”
“Đương nhiên là thật.”
“Cho nên?”
Thiếu niên làm như thật nói: “Cho nên ta với ngươi sớm muộn cũng có ngày giải trừ khế ước bản mạng, để khế ước quy về nguyên chủ.”
Tô Mặc khẽ cười, lạnh nhạt đáp: “Ngươi đại khái là chỉ muốn giải trừ khế ước với ta có đúng không?”
“Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Thiếu niên soải chân làm đệm, gác đầu lên trên.
“Ta mặc kệ ngươi nói linh tinh cái gì, tóm lại cứ mở rộng không gian ra cho ta trước là được.”
“Nếu ta nói không thì sao?” Hắn muốn cự tuyệt.
Đột nhiên Tô Mặc nâng tay tát mèo con một cái, hiện giờ da thịt nó đã khôi phục, đánh lên cũng có chút cảm xúc.
Hắn không ngờ nàng lại ra tay thật, nhất thời nghẹn họng mở trừng mắt.
Hắn nổi giận đùng đùng: “Đủ rồi! Nữ nhân, ngươi dám đánh ta, còn đánh nữa, lão tử sẽ cắn ngươi!”
“Được lắm, ngươi cắn đi này.” Tô Mặc vươn tay nhéo nhéo người hắn, xách hắn lên không trung: “Để ta xem ngươi cắn thế nào.”
Bệ Ngạn đã hoàn toàn nổi giận, nó xoay người nhào lên.
Tô Mặc cười khẽ, chậm rãi lùi về sau một bước, nào ngờ vừa lùi đã đạp trúng bộ xương dị thú dưới chân.
Thân hình nàng nhoáng cái ngã xuống, một người một mèo, môi chạm môi.
Thân thể thiếu niên cứng ngắc như tượng, ngổn ngang trong gió.
Trăng tròn lên cao, hương hoa thơm ngát động lòng người.
Một mỹ nam tử ngồi đó, nam tử áo trắng đối diện hắn đang chậm rãi rót trà, môi vẫn luôn giữ nụ cười thanh nhã.
“Sư Anh, ngươi vậy mà cho nàng ta ở lại, còn để nàng dùng phòng cơ quan của ngươi.” Hoa Tích Dung sờ cằm.
“Không sai.” Sư Anh cười nhẹ.
“Ngươi đúng là hào phóng.”
“Kỳ thực cũng không phải hào phóng, ngoại lệ ngẫu nhiên thôi.”
“Không ngờ nàng ta lại hiểu biết cơ quan thuật. Ta đúng là kính trọng nàng ta vài phần rồi! Hóa ra nàng cũng không phải chỉ dựa vào sắc đẹp, câu ba dẫn bốn.” Hoa Tích Dung nhấp một ngụm trà.
“Hoa công tử, nàng ta kỳ thực không kinh tởm như tưởng tượng của ngươi, đời này vẫn còn rất nhiều nữ nhân tốt, chức nghiệp nào cũng sẽ có một vài nữ nhân ưu tú, và những nữ nhân phẩm đức cao thượng, thậm chí còn có ngươi khiêm tốn, lòng dạ rộng rãi như đại trượng phu.”
Hoa Tích Dung nhíu mày cười: “Không ngờ, người từ trước đến nay không bàn nữ nhân như ngươi mà cũng có lúc bình phẩm người khác như vậy.”
Sư Anh nhìn ý cười không nhập vào mắt của đối phương, chỉ nhếch môi không nói.
Hoa Tích Dung lại mở lời: “Ta hỏi ngươi, Yêu Cơ kia là người thế nào?”
“Rất tốt, nàng vốn là nữ tử độc nhất vô nhị trên đời này.”
“Ngươi đã nói vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ với nàng ta, không lâu sau xung quanh hải đạo sẽ xuất hiện dị thú đột kích trên phạm vi lớn, để xem nàng ta có bản lĩnh thủ hộ hay không, đảo số năm là nơi khó thủ nhất Tề quốc, chỉ vô ý một cái là đã chết không có chỗ chôn.” Hoa Tích Dung như cười như không, ngón tay thon dài mơn trớn cằm dưới, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng thêm xinh đẹp.
“Ta cũng sẽ giúp trấn thủ ở đây, ta dùng cơ quan thuật tạo ra một tòa thành trì.” Sư Anh nhấp một ngụm trà hoa.
“Một tòa thành, ra tay thật hào phóng, nhưng ngươi thật có lòng tốt sao? Sự sống chết của người khác có liên quan gì đến ngươi đâu? Chỉ là vài phàm phu tục tử thôi mà.” Hoa Tích Dung nhíu mày, vẻ mặt không cho là đúng.
“Không phải có lòng tốt gì, ta chỉ là thấy cáo khóc tang thỏ, môi hở răng lạnh thôi.”
Thật sự chỉ đơn giản như vậy? Hoa Tích Dung hừ nhẹ. Hắn sờ sờ cằm, mơ hồ cảm thấy Yêu Cơ có chút quen thuộc.
Một bóng thiếu niên mỹ lệ thoáng qua trong đầu, hắn rùng mình, đúng rồi, tên tứ thiếu Tô gia kia rốt cục là có quan hệ gì với Yêu Cơ?
…
Bệ Ngạn nhịn không được sặc một tiếng, không ngừng ho khan.
Tô Mặc chuyển mắt, sờ sờ môi, con ngươi âm trầm.
Bị mèo con cắn, có lẽ chính là cảm giác thế này. Trong lòng nàng cũng không thấy nặng nề gì, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Nàng không phải là loại nữ tử chỉ phát sinh chút chuyện đã cảm thấy như động trời. Ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh trong suốt, làm như không có việc gì đứng lên, chỉnh trang lại tâm tình một chút rồi bắt đầu kiểm kê mấy món đồ trong tay, động thời chậm rãi suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Thiếu niên co rút khóe miệng, trầm mặc một lát, ánh mắt tối đi vài phần. Cuối cùng hắn không kiên nhẫn hỏi: “Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói hay sao?”
“Nói gì?” Tô Mặc nhíu mày.
“Vừa rồi là nụ hôn đầu của bản công tử, ngươi có biết hay không?” Thiếu niên có chút khó mở miệng.
Tô Mặc có chút kinh ngạc, nàng thấp giọng cười, đôi mắt lóe vẻ trêu tức liếc nhìn hắn: “Hóa ra là nụ hôn đầu tiên của ngươi.”
Bệ Ngạn hừ lạnh, nghiêng đầu không chịu nói nữa.
Tô Mặc che môi cười: “Người nào đó sống ba ngàn năm, đến nay vẫn là một xử nam, chút chuyện này là cũng tính toán chi li sao? Nụ hôn đầu tiên của ngươi cũng thật cao giá.”
“Ai là xử nam? Đừng nói bậy nói bạ, lão tử không phải xử nam! Lại càng không phải nụ hôn đầu tiên gì hết.” Bệ Ngạn bị lời nói khinh thường của nàng làm hận đến nghiến răng, tức giận đến mức nhoáng một cái đã biến thành bộ dáng thiếu niên, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ ửng nhàn nhạt, thậm chí ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ rực.
“Vậy… Mấy ngày nay ngươi đang trốn tránh cái gì?” Tô Mặc nhíu mày hỏi.
“Ta không có trốn.”
“Vậy ngươi sợ cái gì?”
“Sao ta phải sợ?” Hắn cắn chặt răng.
“Đương nhiên là sợ chuyện phi lễ chớ nhìn, bởi vì ta thành thân cho nên ngươi thẹn thùng phải không?”
Tô Mặc nhịn không được cười tà mị, ánh mắt có chút khinh thường nhìn hắn.
“Ai nói ta thẹn thùng? Ngươi đang phỉ báng ta!” Ánh mắt hắn nổi lửa, mím chặt môi, bỗng hắn ôm chặt eo Tô Mặc túm nàng vào ngực mình, tay phải chế trụ cổ nàng, hung hăng nói: “Không cho cười, trên đời này không có nữ nhân nào dám cười nhạo ta, bằng không ta lập tức cắt đứt cổ ngươi.”
Tô Mặc không hề sợ chút nào, còn kề môi sát vào sườn gáy hắn: “Vậy ngươi mau bóp chết ta đi.”
Cảm nhận thấy hơi thở như lan bên cạnh, còn có đôi môi mỹ lệ mê hoặc trước mắt, khuôn mặt hắn ta đỏ rừng rực.
Bỗng hắn thấy trước ngực mình nóng lên, tâm phiền ý loạn, hắn dứt khoát nới lỏng tay bay vào trong Thiên Thư, hoàn toàn biến mất.
Nhìn bóng dáng chạy trốn của hắn, Tô Mặc cố ý cười khẽ: “Ngươi đúng là chạy trối chết mà! Nhớ phải phân thêm không gian cho ta, bằng không ta thấy ngươi một lần sẽ chê cười một lần.”
Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói: “Ngươi dám?”
Sau đó, Tô Mặc dùng thần thức thăm dò vào Thiên Thư, phát hiện không gian mở rộng không chỉ năm lần, nàng lập tức mỉm cười hài lòng.
Tô Mặc hít một hơi sâu, đi tới giữa phòng cơ quan, bắt đầu công việc luyện chế.
Giai đoạn đầu trong việc chế tác con rối hình người là làm hàng loạt những bộ kiện cơ quan giống nhau như đúc, sau đó mới có thể tổ hợp lại. Tô Mặc nắm rất rõ với các bước tiến hành, cũng không phức tạp lắm.
Chỉ là nếu nàng không quá để ý đến ngũ quan, thần thái, làn da con mắt sợi tóc thì có lẽ sẽ càng dễ dàng hơn, trận văn đồ cũng không quá khó, nếu so sánh luyện khí một kiện pháp khí cấp năm với chế tác cơ quan thì không khó hơn bao nhiêu, nhưng tính nghệ thuật lại cần uyển chuyển hơn.
Tạo ra một con rối xinh đẹp, không có gì khó khăn đối với Tô Mặc. Nơi duy nhất nàng chú ý chính là con rối cũng có phân chia cấp bậc, hiện giờ nàng đang luyện chế con rối thực lực Tiên Thiên.
Con rối Hậu thiên, Tô Mặc đã hoàn toàn không để vào mắt.
Nối các bộ phận của nó lại cũng không đơn giản. Bận rộn suốt hai canh giờ, nàng đã chế tác xong mười con rối Tiên Thiên, không khác lắm so với người thật, thậm chí còn không lãng phí nguyên liệu gì. Thời gian chẳng những ngắn, mà xác suất thành công lại cao, điêu khắc đường cong cơ thể cũng không cùng lưu loát.
Tô Mặc vỗ vỗ tro bụi trên tay, đưa mắt nhìn những “tác phẩm nghệ thuật” tinh mỹ xung quanh.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông.
Tô Mặc lấy ra mười viên linh thạch nhị phẩm vô cùng trân quý trong Thiê Thư, hơi đau lòng đặt vào vị trí tim của con rối. Hiện giờ, mười con rối hình người đã hoàn thành, Tô Mặc nhẹ nhàng thở ra.
Sau này lại làm thêm là được, đủ bốn mươi con thì mới thôi.
…
Tô Mặc đi ra khỏi phòng cơ quan, cả người đầy mồ hôi, nàng vội vã đi đến ven hồ.
Kiếp trước, mỗi khi nàng luyện chế cơ quan xong đều sẽ nhảy vào hồ, vui vẻ tắm thỏa thích một lượt, hiện giờ có chút đường đột nên nàng vẫn mặc nguyên y phục mỏng bước vào hồ. Mắt nàng khép hờ, dung nhan phản chiếu xuống mặt nước lóng lánh lượn lờ, ký ức kiếp trước chậm rãi xuất hiện trong đầu.
Trăng này, người này, cảnh này, từng thứ từng thứ tuôn về.
Lúc đó nàng vừa trốn ra khỏi một lồng giam, vô ý gặp được Sư Anh lúc đào vong, là hắn đã mang nàng rời đi. Nàng phòng bị tất cả, cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn.
Mỗi đêm nàng đều đến ven hồ, tâm sự nặng nề, vẻ mặt ưu thương. Nàng ngước nhìn trăng sao đầy trời, giống hệt như đêm nay.
Khi đó, Sư Anh xuất hiện ngồi xuống cạnh nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta ngồi được không?”
“Ừm.” Nàng gật đầu.
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Mặc Nhi cô nương, mấy ngày nay cô vẫn luôn né tránh thứ gì đó, ta thấy vẻ mặt của cô quá ưu thương, có phải đang có tâm sự không?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn biểu cảm như cười như không của hắn, ánh mắt hắn thâm trầm, sâu trong nội tâm lại không dung nhập bất kỳ kẻ nào, cũng không mở cửa lòng với bất cứ ai.
“Mặc Nhi cô nương rất thích bóng đêm này sao?”
“Bóng đêm dịu dàng vô hạn, trăng sao xinh đẹp vô hạn, chỉ tiếc đó là vật của trời, không thể chạm tới. Nghe nói mỗi khi có một người qua đời, bầu trời sẽ có thêm một ngôi sao. Rồi sẽ đến ngày thân nhân trên đời đều ra đi, những ngôi sao đó vẫn là xa không thể với.”
“Xem ra Mặc Nhi cô nương có nhà mà không thể về được rồi.”
“Công tử có nhà sao?” Tô Mặc nhìn hắn.
“Không có, bốn biển đều là nhà ta.”
“Xem ra đều là ‘đồng thị thiên nhai luân lạc nhân’.” Tô Mặc nhẹ vén tóc mai, thuận miệng nói.
“Tương phùng hà tất tằng tương thức*.” Sư Anh chuyển mắt nhìn nàng, đôi mắt đen trầm kia tựa như vì sao sáng hút nàng vào đó, nàng vội vàng cúi đầu không nhìn hắn.
(*) Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị
Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân
Tương phùng hà tất tằng tương thức
Dịch nghĩa: Cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời
Gặp nhau cần gì phải từng quen nhau.
“Mặc Nhi cô nương, kỳ thực sao đêm nay cũng không xa xôi như vậy.” Sư Anh dịu dàng cười.
“Ta không hiểu ý ngươi?” Tô Mặc biết lời này có thâm ý, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Sư Anh vươn cánh tay thon dài chỉ về phía trước, Tô Mặc khó hiểu nhìn theo, trong hồ nước lấp lánh muôn ngàn sao.
“Đây là khoảng cách gần với trăng sao nhất của chúng ta, nàng có thể xuống nước nhìn xem!” Sư Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước vào trong hồ, nước hồ dâng đến đầu gối hắn, lá sen lắc lư, y phục trắng như trích tiên tuyệt thế.
Tô Mặc cũng nhịn không được bước xuống theo, sắc mặt căng thẳng đã buông lỏng, hồ nước mát dìu dịu không hề rét lạnh.
Ảnh ngược đầy sao, hình bóng hai người cũng phản chiếu dưới đó.
“Thấy thế nào?” Sư Anh hỏi.
“Thật thoải mái.”
“Chẳng những có sao, mà còn có cá, nàng thử bắt xem.”
“Bắt cá hay là bắt sao?” Tô Mặc ngẩn ra.
“Cái gì cũng được, Mặc Nhi cô nương cứ thử đi!” Sư Anh cười thanh nhã.
“Ừm.” Tô Mặc nghe lời gật đầu, đưa tay vào nước thăm dò.
Một con cá cơ quan bơi lướt qua tay nàng, Tô Mặc mỉm cười. Sau đó, ánh sáng kiều diễm lóe lên trong nước.
“Đây là cái gì?” Tô Mặc khó hiểu hỏi.
“Nàng có thể thử.”
Tô Mặc lại đưa tay xuống khẽ nắm chặt, ai ngờ thật sự là một ngôi sao, là một ngôi sao cơ quan vô cùng xinh đẹp. Hóa ra từng cành cây ngọn cỏ trong viện này đều có càn khôn, mà tâm tình của nàng cũng dần dần sáng sủa lên.
“Thật thú vị!” Tô Mặc nở nụ cười chân thật.
Thấy thiếu nữ vui vẻ, nam tử áo trắng đã nhẹ nhàng bước lên bờ.
“Có thể tặng thứ này cho ta không?” Tô Mặc hỏi.
“Có thể tặng nàng.”
“Vậy, ta có thể học cơ quan thuật cùng ngươi được không?”
Sư Anh hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: “Chỉ sợ không được.”
“Vì sao?” Ánh mắt nàng trầm xuống, hơi thất vọng hỏi.
“Mặc Nhi cô nương, bởi vì cơ quan thuật rất buồn tẻ, nhiều người phải bỏ dở giữa chừng.” Sư Anh nghiêm túc nói.
Tô Mặc nhướng mày, cười nhạt: “Tuy quá trình buồn tẻ, nhưng kết quả sẽ khiến người ta vui thích không phải sao?”
Sư Anh lại ngẩn ra, Tô Mặc nói tiếp: “Cơ quan thuật có thể tạo phúc cho người, công tử đã chọn nó mà không phải luyện khí, hẳn là công tử không thích giết hại. Nếu có thể học tập thuật này cùng người như công tử, ta thấy đời này sống không uổng rồi.”
Nghe vậy, Sư Anh cười cười, lâu sau thì gật đầu: “Được, nhưng mà, ta rất nghiêm khắc đó.”
“Nghiêm sư xuất cao đồ không phải sao?” Tô Mặc cười. (Thầy nghiêm đào tạo ra trò giỏi)
Lúc này đây, Tô Mặc chậm rãi phục hồi ánh mắt tan rã, thu lại suy nghĩ.
Nàng ngước mắt nhìn trời, thì thào nói: “Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy, minh nhật nan tái túy, thái vân bất phục hồi*.”
(*) Lâm Giang Tiên – Án Kỷ Đạo
Đương thì minh nguyệt tại: Lúc đó trăng vẫn ở đây
Tằng chiếu thái vân quy: Từng chiếu áng mây về
Minh nhật nan tái túy: Ngày mai khó có thể lại say mê
Thái vân bất phục hồi: Áng mây không thể quay về nữa.
Bài thơ này kỳ thực chỉ có hai câu Minh Nguyệt và Tằng chiếu thôi, hai câu sau không biết là của ai, chỉ biết không phải của tác giả, editor tạm dịch nghĩa. Ý chỉ hồi ức thương cảm, tuy là thống khổ, cũng là hạnh phúc, dù sao đã từng sở hữu nên khó quên được.
Than nhẹ một tiếng, Tô Mặc nhảy vào hồ nước, nhẹ nhàng du ngoạn bên trong, cảm thụ làn nước thanh mát vây quanh thân mình.
…
Xa xa, Sư Anh và Hoa Tích Dung ngồi trong đình thưởng trà, chợt giọng nói âm trầm của Hoa Tích Dung vang lên: “Chậc chậc, Yêu Cơ này đúng là lớn mật.”
Sư Anh lập tức nhìn xuống Tô Mặc đang ở trong hồ.
Nàng hoàn toàn khác với Yêu Cơ ở Liệp Uyển ngày đó, tựa như một thiếu nữ vô câu vô thúc, vô ưu vô lự. (Liệp Uyển: sân săn bắn mấy chương trước đó, không hiểu sao giờ tác giả mới đặt tên =”=)
Trong đầu Sư Anh dần hiện ra dung nhan tuyệt thế, chim sa cá lặn của nàng, rõ ràng là đẹp như vậy, mê hoặc như vậy, còn mang thân thuần âm hiếm thấy, nàng phải có một vận mệnh nhấp nhô, bị giữ lấy bên cạnh quân vương mới phải, nhưng dường như nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân lấy sắc hầu người.
Bên cạnh, đôi mắt đen không hài lòng của Hoa Tích Dung đảo qua người Yêu Cơ, ý cười càng sâu, rất hưng trí nói: “Không ngờ đã trễ thế này mà nàng ta lại chạy vào hồ bơi lội, chẳng lẽ nàng không biết lạnh sao?”
Bấy giờ Tô Mặc đã đứng lên khỏi nước, cả người ướt sũng, sợi tóc đen vô cùng mỹ lệ. Y phục dán chặt vào người nàng, để lộ dáng người yểu điệu động lòng người. Xương quay xanh trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, như gió như liễu, eo nhỏ không đầy nắm tay, mông cong, chân ngọc thon dài ẩn hiện trong lớp y phục mỏng ướt.
“Chậc chậc, quả là đẹp mắt!” Hoa Tích Dung lười biếng nói.
Bỗng hơi nóng từ đâu ra phả lên mắt hắn.
“Sư Anh, mắt ta!” Hoa Tích Dung che kín mắt.
“Thật ngại quá, trà vừa mới nấu, còn hơi nóng.”
“Ngươi để sát quá rồi đó!”
“Xin lỗi.”
“Sư Anh, ta nói ngươi mang theo cái mặt nạ Hồ Điệp kia có phải là nhìn rõ hơn rồi không?”
…
Hôm sau, Tô Mặc đã thu dọn xong, ăn mặc chỉnh tề đến gặp Sư Anh chào từ biệt.
“Làm phiền đã lâu, hôm nay ta sẽ rời đi, đa tạ Anh tiên sinh.”
“Cô nương khi nào rảnh có thể đến đây làm khách.” Sư Anh cười ôn hòa.
“Chỗ của tiên sinh chính là nằm trên dòng chảy, nói không chừng ngày kia ta đến đây, tiên sinh đã đi trước rồi.”
“Không sao, chẳng phải có chim truyền tin sao?”
Tô Mặc không nghĩ đến nó, khóe miệng nàng giật giật, cúi đầu nói: “Được, ngày khác ta và phu quân sẽ đến bái phỏng.”
Dứt lời, nàng sải bước rời đi.
Dọc đường, cảnh trí nơi đây lại rơi vào mắt nhưng nàng không còn lưu luyến, cho đến khi hoàn toàn ra khỏi trận pháp.
Bên ngoài có hai nữ hầu mỹ lệ đang đứng, thấy Tô Mặc đi ra, hai người lập tức tiến lên nói: “Yêu Cơ cô nương, Viện phu nhân nhà ta đợi cô đã lâu.”
Nàng lại nằm mơ thấy kiếp trước mình và Sư Anh ở chung với nhau, cuộc sống của hai người tự nhiên đơn giản như vậy.
Nàng nhẹ nhàng dụi dụi mắt, đây là phòng ngủ của Anh Mặc tiểu trúc, Tô Mặc vội vàng ngồi dậy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Mắt nàng khép hờ liếc mắt nhìn y phục trên người, chính là y phục mà Phương phu nhân chuẩn bị cho nàng sau tân hôn.
Nàng hít hơi một cái, biết đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, sau đó chỉnh sửa lại búi tóc, đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài sắc trời âm u, tấm bảng trên tòa nhà vẫn khắc bốn chữ "Sư Anh tiểu trúc" như cũ.
Quả nhiên chỉ là một giấc mộng! Tô Mặc không khỏi tự cười giễu một tiếng. "Yêu Cơ cô nương đã tỉnh rồi sao?" Một âm thanh tao nhã dễ nghe truyền đến, Sư Anh tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi.
"Anh tiên sinh, ta đột nhiên lại ngủ thiếp đi mất, Ngu Nhiễm bây giờ còn đang ngủ sao?" Tô Mặc nhìn hắn.
"Hắn đã đi rồi." Sư Anh cười yếu ớt.
"Đi?" Tô Mặc kinh ngạc.
"Gặp chuyện, một nam nhân muốn tránh né thì không được, lúc nên đối mặt cần phải đi đối mặt." Sư Anh mỉm cười nói, "Ta nghĩ Ngu thế tử có thể đã nghĩ thông suốt đạo lý này."
Tô Mặc khẽ gật đầu, không ngờ chỉ còn một mình nàng ở đây, ở cùng với Sư Anh lần nữa
Nàng nhướng mắt lên hỏi: "Anh tiên sinh, ta muốn mượn cơ quan thất của người dùng một chút được không?"
"Có thể, xin mời đi theo ta." Sư Anh tiến lên nửa bước, tay phải đỡ eo của nàng.
Hành động này cũng không làm Tô Mặc thấy đường đột, chỉ có một loại cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.
Vòm trời một màu đen như mực, xa xăm mà sâu thẳm, ánh trăng nhu hòa bao phủ lên thân thể nam tử bên cạnh. Tô Mặc biết hắn luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái như tắm gió xuân, kiếp trước hắn như một mặt trời ôn hòa, chiếu rọi vào sâu trong nội tâm nàng, thay nàng đuổi đi tất cả đen tối và lạnh lẽo ở đó.
Không khí xung quanh ấm áp không nói nên lời.
Hai người đi vào phòng cơ quan ở lầu ba, hắn vẫn không đốt nến theo lệ thường. Phòng cơ quan khác với phòng luyện khí, không thể có một chút lửa nào. Lúc Tô Mặc mới đến, không hiểu quy củ nên đã vô ý làm cháy mất một quyển sách.
Sư Anh lấy ra một cái mặt nạ Hồ Điệp khác đặt vào tay Tô Mặc, “Yêu Cơ cô nương có thể đeo cái này.”
“Đa tạ.” Tô Mặc nhận mặt nạ, nhẹ nhàng đeo lên. Nàng nhìn chung quanh, mọi thứ trong phòng đều phát ra ánh sáng óng ánh, là vì mặt nạ Hồ Điệp dùng nguyên liệu đặc thù để chế tạo, có thể khiến người đeo nó nhìn rõ trong bóng đêm.
“Cô nương dùng có quen không?” Sư Anh nhẹ giọng cười, dịu dàng hỏi.
“Vẫn tốt.” Nàng đương nhiên là quen, kiếp trước nàng và hắn thường xuyên đeo mặt nạ học tập trong phòng cơ quan này. Một lần nữa bước vào đây, trong lòng sinh ra cảm giác hoài niệm vô cùng.
“Đúng rồi, Yêu Cơ cô nương có cần ta giúp gì không?”
Tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng Tô Mặc vẫn chớp mắt phượng, khẽ lắc đầu.
Đời này nàng và hắn không còn quan hệ thân mật nữa, để đối phương giúp mình thì rất đường đột.
Sư Anh mỉm cười: “Vậy cô nương chuẩn bị luyện chế thứ gì vậy?”
“Con rối cơ quan.” Tô Mặc lạnh nhạt trả lời.
“Những thứ ở đây cô nương có thể tùy ý sử dụng, nhưng mà nguyên liệu chế tác con rối cũng không nhiều lắm.”
“Không sao, chỗ ta cũng có chuẩn bị một ít.”
Tô Mặc vươn tay lấy nguyên liệu luyện khí của thuyền hàng Hạ gia trong Thiên Thư ra, nàng không lấy quá nhiều, tính toán sơ qua thì có thể chế tạo khoảng năm, sáu con rối hình người.
Những luyện khí sư thân phận cao đều có túi càn khôn để mang theo đồ vật bên người. Sư Anh đương nhiên cũng có, pháp khí cơ quan của hắn đều đặt bên trong, cả ba con thú cơ quan khổng lồ kia cũng vậy.
Chẳng qua túi càn khôn là linh khí mà ẩn môn mới có, linh khí cao hơn pháp khí, nguyên liệu hiếm thấy, giá trị không thể lượng. Nhưng một cô nương trẻ tuổi như Tô Mặc vậy mà cũng có thứ giống vậy, thật khiến người ta thấy khó tin.
Thất phu vô tội hoài bích có tội*, mang túi càn khôn theo người phải rất dè dặt cẩn trọng, bình thường không ai dám lấy ra. (*Người bình thường vô tội, vì mang theo ngọc quý mà thành có tội)
Sư Anh chậm rãi đảo mắt qua thiết mộc đồng mộc trước mắt, rất thong dong lạnh nhạt, không có chút tạp niệm nào.
Sau đó Tô Mặc cởi áo lụa mỏng hồng phấn khoác ngoài ra, nàng lấy một bộ y phục đầy bụi bẩn mặc vào, dùng một dây đai buộc chặt eo và ống tay áo rộng. Nàng xoay người chọn vài công cụ, ước chừng số lượng cần dùng rồi sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Sư Anh hơi động dung, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Hắn nói nhỏ: “Xem ra cô nương làm việc rất đâu vào đấy, thói quen gần như không khác biệt mấy so với tại hạ, thật là khéo.”
Nghe vậy, Tô Mặc không khỏi giật mình, trong lòng “lộp bộp”, vừa rồi nàng chỉ làm theo thói quen mà không để ý nhiều, đã để lộ ra chút sơ hở.
Nàng nâng mắt, mặt không đổi sắc nói: “Thật khéo.”
“Cơ quan thuật của cô nương đã tinh thông như thế, tại hạ cũng không có đất dụng võ, huống chi lúc đúc cơ quan không thể để bất kỳ ai quấy rầy, như vậy Anh mỗ không làm phiền nữa, cô nương cứ tùy ý đi.”
Sư Anh cười với nàng, chậm rãi xoay người, trường bào tuyết trắng thanh nhã lạnh nhạt, động tác lưu loát.
“Anh tiên sinh đi thong thả.” Tô Mặc cúi người thi lễ với hắn, chậm rãi lui ra sau một bước nhìn hắn rời đi.
Tô Mặc biết lúc này hắn sẽ về phòng nghỉ ngơi, hoặc là vào thư phòng đọc sách. Kiếp trước, nàng quen thuộc mọi thói quen của hắn, đã khắc sâu vào lòng.
Nhìn bóng dáng hắn khuất dần, Tô Mặc nhíu mi, hít sâu một hơi, thu hồi ý tưởng niệm, điều chỉnh nhịp tim lại thành bình thường.
Nàng vươn tay gõ gõ Thiên Thư trước ngực: “Ngươi có đó hay không? Nếu vẫn không đi ra, sau này ta sẽ không quản tới ngươi nữa.” Tô Mặc tức giận nói.
Tên thiếu niên kia bế quan cũng quá lâu rồi. Từ khi hắn xuất hiện đến nay, cứ như biến thành một tên cuồng tu luyện vậy.
Sau khi nàng thành thân, hắn ta cứ ba ngày hai bữa là bế quan, hơn nữa là một thời gian rất dài, lúc nàng cần hắn thì không thể tìm được người.
Nàng thậm chí còn có cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ hắn ta đang giận dỗi gì nàng?
Sau một lúc lâu mới nghe giọng nói kiêu căng của hắn truyền ra: “Nữ nhân, đừng gõ, ta đã xuất quan, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi nên vừa thiếp đi một lát.”
“Thì ra ngươi cũng thích ngủ.”
“Ai cũng cần phải ngủ, chỉ là bản công tử ngủ ít hơn thôi, nữ nhân ngươi tìm ta làm gì?”
Dứt lời, một bóng thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện từ trong Thiên Thư, hắn duỗi thắt lưng, đứng khoanh tay dựa tường, đôi mắt đẹp liếc xéo Tô Mặc, nhìn chung quanh nói: “Xem ra hoàn cảnh ở đây cũng rất không tệ, nữ nhân, ra khỏi cung rồi ngươi lại đến được đây, vận khí của ngươi cũng tốt lắm.”
“Vận khí tốt?” Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Pháp khí và cơ quan của ta bị hủy gần hết rồi.”
“Vậy cũng quá bi thảm, mấy thứ kia đối phó nhiều người vẫn dư dả, nhưng chỉ sợ không phải đối thủ của Ngưng Mạch kỳ.” Hắn tùy ý hỏi: “Nữ nhân, ngươi rốt cục đã đắc tội địch nhân thế nào vậy?”
“Kỳ thực ta cũng không biết.”
Từ sau khi con rối cơ quan bị hủy, trong lòng nàng vẫn luôn buồn bực. Thủ đoạn của kẻ địch tầng tầng lớp lớp, hơn nữa càng ngày càng vô sỉ.
“Cho nên ngươi mới phải ở đây luyện chế lại lần nữa?”
“Không sai, ta phải luyện chế thêm.” Tô Mặc nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút khác lạ, “Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi tu luyện cái gì vậy? Vì sao ta thấy ngươi có chút không giống như trước.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lóe, nhưng không nói gì.
“Nhìn ngươi có vẻ thành thục hơn xưa.” Nàng có chút đăm chiêu.
“Không chỉ bề ngoài, mà nội tâm của bản công tử lúc nào cũng thành thục hết.” Thiếu niên khinh thường nói: “Chỉ do ngươi nông cạn thôi.”
Tô Mặc chớp chớp mắt: “Ai chẳng thích trông mặt bắt hình dong chứ.”
Tô Mặc thử vươn tay chạm thử hắn một cái, nàng phát hiện da thịt hắn đã hồng hào hơn trước, nàng chọc chọc ngực hắn, thân thể hắn quả nhiên không còn mơ hồ như trước, đúng là thay đổi lớn.
“Nữ nhân, đừng động tay động chân, nam nữ thụ thụ bất thân.” Thiếu niên có chút không vui gạt tay nàng.
“Đã thụ thụ bất thân, vậy không bằng ngươi biến thành con mèo đi.” Tô Mặc giật giật khóe miệng, có chút buồn cười nhìn hắn.
Thiếu niên khinh thường nhìn nàng, chợt biến hóa thành bộ dạng Bệ Ngạn, lười biếng nằm sấp trên bàn.
Tô Mặc nói khẽ: “Ta gọi ngươi ra không phải là cho ngươi ngủ.”
Thiếu niên miễn cưỡng nói: “Nữ nhân, ngươi gọi bản công tử ra để làm gì?”
“Ngươi phân chỗ cho ta trong Thiên Thư quá nhỏ, trước mắt ta cần chế tạo một lượng lớn đội quân gỗ lớn, ngươi phải cho ta gấp bốn lần nữa mới được.”
“Đội quân con rối?”
“Không sai.”
“Ngươi thật nhiều chuyện, lần nào bản công tử cũng bị ngươi áp bức hết, vậy ta phân cho ngươi gấp hai là được rồi.”
“Quá ít, không đủ, rốt cục là không gian của Thiên Thư này lớn bao nhiêu?”
“Bản công tử thích độc chiếm, không thích chia sẻ.”
“Đừng quên chúng ta đã lập khế ước bản mạng rồi.” Tô Mặc cười nhẹ.
“Vậy thì thế nào? Dù có không gian cực lớn ta cũng không phân cho ngươi.” Hắn hừ lạnh.
Tô Mặc tao nhã ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ đầu mèo con, giọng nói mềm nhẹ nhưng lạnh lùng: “Ngươi phải biết, chỉ vì ngươi phân cho ta quá ít không gian mà ta không chứa được bao nhiêu, mỗi khi muốn dùng Thiên Thư đều phải cân nhắc trước sau một lúc lâu, xem phải đặt cái gì vào thì thích hợp, thậm chí ngay cả thức ăn nước uống cũng tiếc không bỏ vào, lúc trước ta suýt nữa thì chết rồi.”
Thiếu niên hơi nao nao, đảo mắt cao thấp nhìn Tô Mặc. Hắn nhìn rất chăm chú, rất cẩn thận, đến khi xác định nàng không bị thương mới thấy yên lòng.
Tô Mặc cười nói: “Khế ước bản mạng, cùng vinh cùng hại, các hạ không cần nhìn nữa.”
“Nếu ngươi thật sự chết, vậy ta cũng không xong theo.” Hắn không chút để ý nói.
Chợt hắn hừ lạnh, bày ra vẻ từng trải dạy dỗ Tô Mặc: “Ngươi đúng là không có bản lĩnh, bây giờ mới chỉ tới Tôi Thể kỳ, dù sao cũng phải đạt tới Ngưng Mạch chứ?”
“Còn có bảy cái khế ước ở đan điền của ngươi nữa, hiện giờ mới gả cho một tên đã như vậy là không tốt, sau này còn lập thêm mấy cái nữa thì sẽ thành thế nào? Ta đang hoài nghi ngươi rốt cục là có nỗ lực lên Ngưng Mạch hay không đây. Ngày sau tu hành làm sao mà tiến triển được?” Ngữ khí của hắn vô cùng khinh thường.
Tô Mặc cười cười: “Kỳ thực nếu là một phu một thê, hẳn là không ảnh hưởng gì đến tu hành.”
“Nữ nhân ngu xuẩn, có khế ước đương nhiên phải khác.”
“Sao?”
“Người không có khế ước đương nhiên có thể một phu một thê, nhưng ngươi lại khác hoàn toàn, ngươi có bảy khế ước, chuyện này ta đã nói mấy lần rồi.”
“Ta cũng đã nghe rất nhiều, nhưng ta vẫn không tin.”
“Nữ nhân, ngươi ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.”
Tô Mặc híp híp mắt, chỉ đáp một tiếng.
“Mỗi nơi đều có truyền thống của riêng nó, nhập gia phải tùy tục là rất quan trọng, ngươi dù sao cũng là người tu hành, về sau không chừng còn có thể đến một nơi nam nữ ngang hàng, nam tam thê tứ thiếp, nữ ba phu bốn hầu, chỉ cần có quyền lực thì có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, người bình thường khẳng định không được. Thế đạo này vốn là ước thúc người thường, hãm hại người thường. Nói chung, nơi nam nhân thống trị thì nam nhân cầm quyền, nơi nữ nhân thống trị thì nữ nhân cũng cầm quyền như vậy.”
“Cho nên, khế ước này có lai lịch bất phàm?” Tô Mặc hỏi.
“Không sai, khế ước của ngươi nhất định là sinh ra ở một nơi nữ nhân cầm quyền.”
“Thật sao?” Tô Mặc cười, “Thật là thú vị.”
“Đương nhiên là thật.”
“Cho nên?”
Thiếu niên làm như thật nói: “Cho nên ta với ngươi sớm muộn cũng có ngày giải trừ khế ước bản mạng, để khế ước quy về nguyên chủ.”
Tô Mặc khẽ cười, lạnh nhạt đáp: “Ngươi đại khái là chỉ muốn giải trừ khế ước với ta có đúng không?”
“Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Thiếu niên soải chân làm đệm, gác đầu lên trên.
“Ta mặc kệ ngươi nói linh tinh cái gì, tóm lại cứ mở rộng không gian ra cho ta trước là được.”
“Nếu ta nói không thì sao?” Hắn muốn cự tuyệt.
Đột nhiên Tô Mặc nâng tay tát mèo con một cái, hiện giờ da thịt nó đã khôi phục, đánh lên cũng có chút cảm xúc.
Hắn không ngờ nàng lại ra tay thật, nhất thời nghẹn họng mở trừng mắt.
Hắn nổi giận đùng đùng: “Đủ rồi! Nữ nhân, ngươi dám đánh ta, còn đánh nữa, lão tử sẽ cắn ngươi!”
“Được lắm, ngươi cắn đi này.” Tô Mặc vươn tay nhéo nhéo người hắn, xách hắn lên không trung: “Để ta xem ngươi cắn thế nào.”
Bệ Ngạn đã hoàn toàn nổi giận, nó xoay người nhào lên.
Tô Mặc cười khẽ, chậm rãi lùi về sau một bước, nào ngờ vừa lùi đã đạp trúng bộ xương dị thú dưới chân.
Thân hình nàng nhoáng cái ngã xuống, một người một mèo, môi chạm môi.
Thân thể thiếu niên cứng ngắc như tượng, ngổn ngang trong gió.
Trăng tròn lên cao, hương hoa thơm ngát động lòng người.
Một mỹ nam tử ngồi đó, nam tử áo trắng đối diện hắn đang chậm rãi rót trà, môi vẫn luôn giữ nụ cười thanh nhã.
“Sư Anh, ngươi vậy mà cho nàng ta ở lại, còn để nàng dùng phòng cơ quan của ngươi.” Hoa Tích Dung sờ cằm.
“Không sai.” Sư Anh cười nhẹ.
“Ngươi đúng là hào phóng.”
“Kỳ thực cũng không phải hào phóng, ngoại lệ ngẫu nhiên thôi.”
“Không ngờ nàng ta lại hiểu biết cơ quan thuật. Ta đúng là kính trọng nàng ta vài phần rồi! Hóa ra nàng cũng không phải chỉ dựa vào sắc đẹp, câu ba dẫn bốn.” Hoa Tích Dung nhấp một ngụm trà.
“Hoa công tử, nàng ta kỳ thực không kinh tởm như tưởng tượng của ngươi, đời này vẫn còn rất nhiều nữ nhân tốt, chức nghiệp nào cũng sẽ có một vài nữ nhân ưu tú, và những nữ nhân phẩm đức cao thượng, thậm chí còn có ngươi khiêm tốn, lòng dạ rộng rãi như đại trượng phu.”
Hoa Tích Dung nhíu mày cười: “Không ngờ, người từ trước đến nay không bàn nữ nhân như ngươi mà cũng có lúc bình phẩm người khác như vậy.”
Sư Anh nhìn ý cười không nhập vào mắt của đối phương, chỉ nhếch môi không nói.
Hoa Tích Dung lại mở lời: “Ta hỏi ngươi, Yêu Cơ kia là người thế nào?”
“Rất tốt, nàng vốn là nữ tử độc nhất vô nhị trên đời này.”
“Ngươi đã nói vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ với nàng ta, không lâu sau xung quanh hải đạo sẽ xuất hiện dị thú đột kích trên phạm vi lớn, để xem nàng ta có bản lĩnh thủ hộ hay không, đảo số năm là nơi khó thủ nhất Tề quốc, chỉ vô ý một cái là đã chết không có chỗ chôn.” Hoa Tích Dung như cười như không, ngón tay thon dài mơn trớn cằm dưới, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng thêm xinh đẹp.
“Ta cũng sẽ giúp trấn thủ ở đây, ta dùng cơ quan thuật tạo ra một tòa thành trì.” Sư Anh nhấp một ngụm trà hoa.
“Một tòa thành, ra tay thật hào phóng, nhưng ngươi thật có lòng tốt sao? Sự sống chết của người khác có liên quan gì đến ngươi đâu? Chỉ là vài phàm phu tục tử thôi mà.” Hoa Tích Dung nhíu mày, vẻ mặt không cho là đúng.
“Không phải có lòng tốt gì, ta chỉ là thấy cáo khóc tang thỏ, môi hở răng lạnh thôi.”
Thật sự chỉ đơn giản như vậy? Hoa Tích Dung hừ nhẹ. Hắn sờ sờ cằm, mơ hồ cảm thấy Yêu Cơ có chút quen thuộc.
Một bóng thiếu niên mỹ lệ thoáng qua trong đầu, hắn rùng mình, đúng rồi, tên tứ thiếu Tô gia kia rốt cục là có quan hệ gì với Yêu Cơ?
…
Bệ Ngạn nhịn không được sặc một tiếng, không ngừng ho khan.
Tô Mặc chuyển mắt, sờ sờ môi, con ngươi âm trầm.
Bị mèo con cắn, có lẽ chính là cảm giác thế này. Trong lòng nàng cũng không thấy nặng nề gì, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Nàng không phải là loại nữ tử chỉ phát sinh chút chuyện đã cảm thấy như động trời. Ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh trong suốt, làm như không có việc gì đứng lên, chỉnh trang lại tâm tình một chút rồi bắt đầu kiểm kê mấy món đồ trong tay, động thời chậm rãi suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Thiếu niên co rút khóe miệng, trầm mặc một lát, ánh mắt tối đi vài phần. Cuối cùng hắn không kiên nhẫn hỏi: “Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói hay sao?”
“Nói gì?” Tô Mặc nhíu mày.
“Vừa rồi là nụ hôn đầu của bản công tử, ngươi có biết hay không?” Thiếu niên có chút khó mở miệng.
Tô Mặc có chút kinh ngạc, nàng thấp giọng cười, đôi mắt lóe vẻ trêu tức liếc nhìn hắn: “Hóa ra là nụ hôn đầu tiên của ngươi.”
Bệ Ngạn hừ lạnh, nghiêng đầu không chịu nói nữa.
Tô Mặc che môi cười: “Người nào đó sống ba ngàn năm, đến nay vẫn là một xử nam, chút chuyện này là cũng tính toán chi li sao? Nụ hôn đầu tiên của ngươi cũng thật cao giá.”
“Ai là xử nam? Đừng nói bậy nói bạ, lão tử không phải xử nam! Lại càng không phải nụ hôn đầu tiên gì hết.” Bệ Ngạn bị lời nói khinh thường của nàng làm hận đến nghiến răng, tức giận đến mức nhoáng một cái đã biến thành bộ dáng thiếu niên, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ ửng nhàn nhạt, thậm chí ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ rực.
“Vậy… Mấy ngày nay ngươi đang trốn tránh cái gì?” Tô Mặc nhíu mày hỏi.
“Ta không có trốn.”
“Vậy ngươi sợ cái gì?”
“Sao ta phải sợ?” Hắn cắn chặt răng.
“Đương nhiên là sợ chuyện phi lễ chớ nhìn, bởi vì ta thành thân cho nên ngươi thẹn thùng phải không?”
Tô Mặc nhịn không được cười tà mị, ánh mắt có chút khinh thường nhìn hắn.
“Ai nói ta thẹn thùng? Ngươi đang phỉ báng ta!” Ánh mắt hắn nổi lửa, mím chặt môi, bỗng hắn ôm chặt eo Tô Mặc túm nàng vào ngực mình, tay phải chế trụ cổ nàng, hung hăng nói: “Không cho cười, trên đời này không có nữ nhân nào dám cười nhạo ta, bằng không ta lập tức cắt đứt cổ ngươi.”
Tô Mặc không hề sợ chút nào, còn kề môi sát vào sườn gáy hắn: “Vậy ngươi mau bóp chết ta đi.”
Cảm nhận thấy hơi thở như lan bên cạnh, còn có đôi môi mỹ lệ mê hoặc trước mắt, khuôn mặt hắn ta đỏ rừng rực.
Bỗng hắn thấy trước ngực mình nóng lên, tâm phiền ý loạn, hắn dứt khoát nới lỏng tay bay vào trong Thiên Thư, hoàn toàn biến mất.
Nhìn bóng dáng chạy trốn của hắn, Tô Mặc cố ý cười khẽ: “Ngươi đúng là chạy trối chết mà! Nhớ phải phân thêm không gian cho ta, bằng không ta thấy ngươi một lần sẽ chê cười một lần.”
Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói: “Ngươi dám?”
Sau đó, Tô Mặc dùng thần thức thăm dò vào Thiên Thư, phát hiện không gian mở rộng không chỉ năm lần, nàng lập tức mỉm cười hài lòng.
Tô Mặc hít một hơi sâu, đi tới giữa phòng cơ quan, bắt đầu công việc luyện chế.
Giai đoạn đầu trong việc chế tác con rối hình người là làm hàng loạt những bộ kiện cơ quan giống nhau như đúc, sau đó mới có thể tổ hợp lại. Tô Mặc nắm rất rõ với các bước tiến hành, cũng không phức tạp lắm.
Chỉ là nếu nàng không quá để ý đến ngũ quan, thần thái, làn da con mắt sợi tóc thì có lẽ sẽ càng dễ dàng hơn, trận văn đồ cũng không quá khó, nếu so sánh luyện khí một kiện pháp khí cấp năm với chế tác cơ quan thì không khó hơn bao nhiêu, nhưng tính nghệ thuật lại cần uyển chuyển hơn.
Tạo ra một con rối xinh đẹp, không có gì khó khăn đối với Tô Mặc. Nơi duy nhất nàng chú ý chính là con rối cũng có phân chia cấp bậc, hiện giờ nàng đang luyện chế con rối thực lực Tiên Thiên.
Con rối Hậu thiên, Tô Mặc đã hoàn toàn không để vào mắt.
Nối các bộ phận của nó lại cũng không đơn giản. Bận rộn suốt hai canh giờ, nàng đã chế tác xong mười con rối Tiên Thiên, không khác lắm so với người thật, thậm chí còn không lãng phí nguyên liệu gì. Thời gian chẳng những ngắn, mà xác suất thành công lại cao, điêu khắc đường cong cơ thể cũng không cùng lưu loát.
Tô Mặc vỗ vỗ tro bụi trên tay, đưa mắt nhìn những “tác phẩm nghệ thuật” tinh mỹ xung quanh.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông.
Tô Mặc lấy ra mười viên linh thạch nhị phẩm vô cùng trân quý trong Thiê Thư, hơi đau lòng đặt vào vị trí tim của con rối. Hiện giờ, mười con rối hình người đã hoàn thành, Tô Mặc nhẹ nhàng thở ra.
Sau này lại làm thêm là được, đủ bốn mươi con thì mới thôi.
…
Tô Mặc đi ra khỏi phòng cơ quan, cả người đầy mồ hôi, nàng vội vã đi đến ven hồ.
Kiếp trước, mỗi khi nàng luyện chế cơ quan xong đều sẽ nhảy vào hồ, vui vẻ tắm thỏa thích một lượt, hiện giờ có chút đường đột nên nàng vẫn mặc nguyên y phục mỏng bước vào hồ. Mắt nàng khép hờ, dung nhan phản chiếu xuống mặt nước lóng lánh lượn lờ, ký ức kiếp trước chậm rãi xuất hiện trong đầu.
Trăng này, người này, cảnh này, từng thứ từng thứ tuôn về.
Lúc đó nàng vừa trốn ra khỏi một lồng giam, vô ý gặp được Sư Anh lúc đào vong, là hắn đã mang nàng rời đi. Nàng phòng bị tất cả, cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn.
Mỗi đêm nàng đều đến ven hồ, tâm sự nặng nề, vẻ mặt ưu thương. Nàng ngước nhìn trăng sao đầy trời, giống hệt như đêm nay.
Khi đó, Sư Anh xuất hiện ngồi xuống cạnh nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta ngồi được không?”
“Ừm.” Nàng gật đầu.
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Mặc Nhi cô nương, mấy ngày nay cô vẫn luôn né tránh thứ gì đó, ta thấy vẻ mặt của cô quá ưu thương, có phải đang có tâm sự không?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn biểu cảm như cười như không của hắn, ánh mắt hắn thâm trầm, sâu trong nội tâm lại không dung nhập bất kỳ kẻ nào, cũng không mở cửa lòng với bất cứ ai.
“Mặc Nhi cô nương rất thích bóng đêm này sao?”
“Bóng đêm dịu dàng vô hạn, trăng sao xinh đẹp vô hạn, chỉ tiếc đó là vật của trời, không thể chạm tới. Nghe nói mỗi khi có một người qua đời, bầu trời sẽ có thêm một ngôi sao. Rồi sẽ đến ngày thân nhân trên đời đều ra đi, những ngôi sao đó vẫn là xa không thể với.”
“Xem ra Mặc Nhi cô nương có nhà mà không thể về được rồi.”
“Công tử có nhà sao?” Tô Mặc nhìn hắn.
“Không có, bốn biển đều là nhà ta.”
“Xem ra đều là ‘đồng thị thiên nhai luân lạc nhân’.” Tô Mặc nhẹ vén tóc mai, thuận miệng nói.
“Tương phùng hà tất tằng tương thức*.” Sư Anh chuyển mắt nhìn nàng, đôi mắt đen trầm kia tựa như vì sao sáng hút nàng vào đó, nàng vội vàng cúi đầu không nhìn hắn.
(*) Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị
Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân
Tương phùng hà tất tằng tương thức
Dịch nghĩa: Cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời
Gặp nhau cần gì phải từng quen nhau.
“Mặc Nhi cô nương, kỳ thực sao đêm nay cũng không xa xôi như vậy.” Sư Anh dịu dàng cười.
“Ta không hiểu ý ngươi?” Tô Mặc biết lời này có thâm ý, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Sư Anh vươn cánh tay thon dài chỉ về phía trước, Tô Mặc khó hiểu nhìn theo, trong hồ nước lấp lánh muôn ngàn sao.
“Đây là khoảng cách gần với trăng sao nhất của chúng ta, nàng có thể xuống nước nhìn xem!” Sư Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước vào trong hồ, nước hồ dâng đến đầu gối hắn, lá sen lắc lư, y phục trắng như trích tiên tuyệt thế.
Tô Mặc cũng nhịn không được bước xuống theo, sắc mặt căng thẳng đã buông lỏng, hồ nước mát dìu dịu không hề rét lạnh.
Ảnh ngược đầy sao, hình bóng hai người cũng phản chiếu dưới đó.
“Thấy thế nào?” Sư Anh hỏi.
“Thật thoải mái.”
“Chẳng những có sao, mà còn có cá, nàng thử bắt xem.”
“Bắt cá hay là bắt sao?” Tô Mặc ngẩn ra.
“Cái gì cũng được, Mặc Nhi cô nương cứ thử đi!” Sư Anh cười thanh nhã.
“Ừm.” Tô Mặc nghe lời gật đầu, đưa tay vào nước thăm dò.
Một con cá cơ quan bơi lướt qua tay nàng, Tô Mặc mỉm cười. Sau đó, ánh sáng kiều diễm lóe lên trong nước.
“Đây là cái gì?” Tô Mặc khó hiểu hỏi.
“Nàng có thể thử.”
Tô Mặc lại đưa tay xuống khẽ nắm chặt, ai ngờ thật sự là một ngôi sao, là một ngôi sao cơ quan vô cùng xinh đẹp. Hóa ra từng cành cây ngọn cỏ trong viện này đều có càn khôn, mà tâm tình của nàng cũng dần dần sáng sủa lên.
“Thật thú vị!” Tô Mặc nở nụ cười chân thật.
Thấy thiếu nữ vui vẻ, nam tử áo trắng đã nhẹ nhàng bước lên bờ.
“Có thể tặng thứ này cho ta không?” Tô Mặc hỏi.
“Có thể tặng nàng.”
“Vậy, ta có thể học cơ quan thuật cùng ngươi được không?”
Sư Anh hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: “Chỉ sợ không được.”
“Vì sao?” Ánh mắt nàng trầm xuống, hơi thất vọng hỏi.
“Mặc Nhi cô nương, bởi vì cơ quan thuật rất buồn tẻ, nhiều người phải bỏ dở giữa chừng.” Sư Anh nghiêm túc nói.
Tô Mặc nhướng mày, cười nhạt: “Tuy quá trình buồn tẻ, nhưng kết quả sẽ khiến người ta vui thích không phải sao?”
Sư Anh lại ngẩn ra, Tô Mặc nói tiếp: “Cơ quan thuật có thể tạo phúc cho người, công tử đã chọn nó mà không phải luyện khí, hẳn là công tử không thích giết hại. Nếu có thể học tập thuật này cùng người như công tử, ta thấy đời này sống không uổng rồi.”
Nghe vậy, Sư Anh cười cười, lâu sau thì gật đầu: “Được, nhưng mà, ta rất nghiêm khắc đó.”
“Nghiêm sư xuất cao đồ không phải sao?” Tô Mặc cười. (Thầy nghiêm đào tạo ra trò giỏi)
Lúc này đây, Tô Mặc chậm rãi phục hồi ánh mắt tan rã, thu lại suy nghĩ.
Nàng ngước mắt nhìn trời, thì thào nói: “Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy, minh nhật nan tái túy, thái vân bất phục hồi*.”
(*) Lâm Giang Tiên – Án Kỷ Đạo
Đương thì minh nguyệt tại: Lúc đó trăng vẫn ở đây
Tằng chiếu thái vân quy: Từng chiếu áng mây về
Minh nhật nan tái túy: Ngày mai khó có thể lại say mê
Thái vân bất phục hồi: Áng mây không thể quay về nữa.
Bài thơ này kỳ thực chỉ có hai câu Minh Nguyệt và Tằng chiếu thôi, hai câu sau không biết là của ai, chỉ biết không phải của tác giả, editor tạm dịch nghĩa. Ý chỉ hồi ức thương cảm, tuy là thống khổ, cũng là hạnh phúc, dù sao đã từng sở hữu nên khó quên được.
Than nhẹ một tiếng, Tô Mặc nhảy vào hồ nước, nhẹ nhàng du ngoạn bên trong, cảm thụ làn nước thanh mát vây quanh thân mình.
…
Xa xa, Sư Anh và Hoa Tích Dung ngồi trong đình thưởng trà, chợt giọng nói âm trầm của Hoa Tích Dung vang lên: “Chậc chậc, Yêu Cơ này đúng là lớn mật.”
Sư Anh lập tức nhìn xuống Tô Mặc đang ở trong hồ.
Nàng hoàn toàn khác với Yêu Cơ ở Liệp Uyển ngày đó, tựa như một thiếu nữ vô câu vô thúc, vô ưu vô lự. (Liệp Uyển: sân săn bắn mấy chương trước đó, không hiểu sao giờ tác giả mới đặt tên =”=)
Trong đầu Sư Anh dần hiện ra dung nhan tuyệt thế, chim sa cá lặn của nàng, rõ ràng là đẹp như vậy, mê hoặc như vậy, còn mang thân thuần âm hiếm thấy, nàng phải có một vận mệnh nhấp nhô, bị giữ lấy bên cạnh quân vương mới phải, nhưng dường như nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân lấy sắc hầu người.
Bên cạnh, đôi mắt đen không hài lòng của Hoa Tích Dung đảo qua người Yêu Cơ, ý cười càng sâu, rất hưng trí nói: “Không ngờ đã trễ thế này mà nàng ta lại chạy vào hồ bơi lội, chẳng lẽ nàng không biết lạnh sao?”
Bấy giờ Tô Mặc đã đứng lên khỏi nước, cả người ướt sũng, sợi tóc đen vô cùng mỹ lệ. Y phục dán chặt vào người nàng, để lộ dáng người yểu điệu động lòng người. Xương quay xanh trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, như gió như liễu, eo nhỏ không đầy nắm tay, mông cong, chân ngọc thon dài ẩn hiện trong lớp y phục mỏng ướt.
“Chậc chậc, quả là đẹp mắt!” Hoa Tích Dung lười biếng nói.
Bỗng hơi nóng từ đâu ra phả lên mắt hắn.
“Sư Anh, mắt ta!” Hoa Tích Dung che kín mắt.
“Thật ngại quá, trà vừa mới nấu, còn hơi nóng.”
“Ngươi để sát quá rồi đó!”
“Xin lỗi.”
“Sư Anh, ta nói ngươi mang theo cái mặt nạ Hồ Điệp kia có phải là nhìn rõ hơn rồi không?”
…
Hôm sau, Tô Mặc đã thu dọn xong, ăn mặc chỉnh tề đến gặp Sư Anh chào từ biệt.
“Làm phiền đã lâu, hôm nay ta sẽ rời đi, đa tạ Anh tiên sinh.”
“Cô nương khi nào rảnh có thể đến đây làm khách.” Sư Anh cười ôn hòa.
“Chỗ của tiên sinh chính là nằm trên dòng chảy, nói không chừng ngày kia ta đến đây, tiên sinh đã đi trước rồi.”
“Không sao, chẳng phải có chim truyền tin sao?”
Tô Mặc không nghĩ đến nó, khóe miệng nàng giật giật, cúi đầu nói: “Được, ngày khác ta và phu quân sẽ đến bái phỏng.”
Dứt lời, nàng sải bước rời đi.
Dọc đường, cảnh trí nơi đây lại rơi vào mắt nhưng nàng không còn lưu luyến, cho đến khi hoàn toàn ra khỏi trận pháp.
Bên ngoài có hai nữ hầu mỹ lệ đang đứng, thấy Tô Mặc đi ra, hai người lập tức tiến lên nói: “Yêu Cơ cô nương, Viện phu nhân nhà ta đợi cô đã lâu.”
/222
|