“Phù phù, rốt cuộc cũng tìm được rồi.”
“Tốt, tốt lắm, Yêu Cơ là thế tử Ngu Nhiễm đều ở trong này.”
“Đầu mục, chúng ta tìm được rồi, không ngờ bọn họ bị rơi xuống hố bẫy.”
“Cơ hội tốt, lần này rốt cục có thể bắt được bọn họ, công lao của chúng ta sẽ là lớn nhất.”
Lông mi Tô Mặc hơi giật giật, nghe lời bọn họ nói thì hiển nhiên ở đây không chỉ có một nhóm người. Đương nhiên, một người trong đó chính là tên đứng gần cửa nha môn theo dõi tối qua, sau khi hắn thấy thủ hạ của mình dẫn Ngu Nhiễm và Tô Mặc vào sâu trong rừng mà chưa quay lại, hắn thấy không ổn, lập tức báo cáo lên trên, sau đó dẫn một nhóm người tìm đến, không ngờ lại gặp phải tình hình này. Nhìn bộ dạng không thể nhúc nhích của Tô Mặc và Ngu Nhiễm, xem ra chúng chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, đúng là đi mòn gót giầy tìm không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Có người cầm bức họa đến trước mặt cả hai, cẩn thận đối chiếu.
“Không sai, đúng là Yêu Cơ và Ngu Nhiễm, không uổng công chúng ta tìm lâu như vậy.”
Thấy thế, Tô Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, bức họa này vừa nhìn đã biết là xuất ra từ tay danh họa, hơn nữa người này nhất định gặp được Ngu Nhiễm và Tô Mặc trong cung, nó khác với những bức họa vài đường nét đơn giản dùng để truy nã phạm nhân bình thường, huống chi cả Tô Mặc và Ngu Nhiễm đều có dung mạo tuyệt thế, khó tô khó họa, nét mặt trong hình này chỉ có bảy tám phần tương tự mà thôi.
Những người này đến là có chuẩn bị. Nếu nàng không đoán sai, nhất định là có liên hệ lớn với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.
Sau đó nàng dùng thần thức nghe được động tĩnh, còn có tiếng đao kiếm chém cây cỏ.
Những người này khác với nhóm trước mắt, bước chân nhẹ nhàng chỉnh tề, vừa nghe đã biết là được huấn luyện nghiêm chỉnh, nội lực dư thừa, tinh thần dồi dào, đều là Tiên Thiên đỉnh.
Tô Mặc nâng khóe môi, nói thầm: “Không ngờ lại có đến bốn mươi người!”
Bốn mươi sát thủ Tiên Thiên được huấn luyện, dùng để đối phó nàng và Ngu Nhiễm khi chưa biết rõ năng lực của nàng, thật đúng là đủ coi trọng.
Tuy rằng Tô Mặc cũng không đặt bốn mươi người này vào mặt, thậm chí cho rằng tuyệt đối không có nhiều địch nhân như vậy xuất hiện trong rừng, nhưng nàng đã xem nhẹ đối phương, hoặc nói người thông minh cũng có khi đoán sai, nàng cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải bộ dạng của nàng và Ngu Nhiễm thật sự khiến bọn họ bất ngờ, có lẽ đối phương còn muốn tìm thêm một nhóm người đến giúp nữa. Bọn họ hưng phấn trợn mắt, có người cầm chắc binh khí, có người xoa xoa tay, cuối cùng thì vây lại xung quanh bẫy, chưa có hành động gì.
Đến khi một nam tử áo đen đi tới, nhóm người lập tức đứng ra sau lưng nam tử đó. Người người thần sắc nghiêm túc, tay cầm kiếm, tựa như đang chờ lệnh của hắn.
Mà sau khi nam tử xuất hiện, ngữ âm của hắn không giống với những người ở đây, không phải dùng ngôn ngữ phổ biến của Tề quốc.
Tô Mặc đưa mắt nhìn sang, nàng nhíu mày, mơ hồ nhớ lại kiếp trước đã từng gặp qua người này, nhưng mà là ở đâu? Nàng suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến đã gặp hắn ta ở cung điện Hàn quốc.
Hắn là người Hàn quốc, hơn nữa thân phận bí mật của hắn nàng cũng biết, chỉ không ngờ hắn lại ở đâu. Nàng híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tên áo đen nhìn nàng, “Chúng ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở đây nhận cái chết là được.”
Tô Mặc bỗng mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi vài thứ quý giá, trân quý gấp trăm nghìn lần phần thưởng của nhiệm vụ lần này, thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, bọn họ cũng biết Kim Ngu Đường là phú khả địch quốc. Tuy Yêu Cơ trước mắt rất xinh đẹp, nhưng hiển nhiên bọn họ có hứng thú với thù lao hơn.
Tiền tài, quyền lợi, sắc đẹp, luôn là thứ mà người đời yêu thích.
Thấy bọn chúng dao động, Tô Mặc vẫn cười, hỏi tiếp: “Ngươi không muốn suy nghĩ lại sao?”
Nhưng tên áo đen hừ lạnh, “Ta chỉ muốn mạng của ngươi!” Vẫn là dùng ngôn ngữ của Hàn quốc.
Tô Mặc nhanh chóng phân tích ra một vài kết quả hoàn mỹ trong đầu, tên áo đen này mang hơi thở máu tanh, hẳn là sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, đối phó địch nhân tuyệt đối không chùn tay, cũng không thèm ngó tới Tô Mặc có bảo vật hay không. Đương nhiên, dưới tình huống bất lợi này nàng chỉ có thể khơi gợi dục vọng của bọn chúng, sử dụng thuật công tâm, nhưng hắn ta lại rất khó giải quyết, hoặc nói tiền tài sắc đẹp gì cũng khó đả động được nội tâm lãnh khốc của hắn.
“Vì sao?” Tô Mặc cố ý mở to mắt, giả vờ không hiểu.
“Thực ngu xuẩn, chính vì hai người các ngươi mà hiện giờ huynh đệ ta vẫn không nhúc nhích được, gần như đã thành phế nhân. Hắn nói với ta nhất định phải khiến các ngươi hoàn trả gấp mười, cho nên lần này ta mới tự mình ra tay, hai người các ngươi đừng hòng trốn thoát!”
“Sao? Hóa ra ngươi chính là huynh đệ của tên trưởng lão Hạ gia kia?” Tô Mặc cười hỏi.
“Không sai, hắn là huynh đệ của ta, nhưng ta không phải người Hạ gia.” Tên áo đen lạnh lùng nói: “Huống chi Hạ gia chưa từng có trưởng lão này bị đối xử như vậy, ngươi còn sống chính là vũ nhục đối với huynh đệ ta, cho nên ngươi phải chết!”
Một người bên cạnh hỏi: “Đúng rồi, tên thế tử Ngu Nhiễm này có giết hay không? Thân phận của hắn có chút phiền phức.”
Vô Song thành! Tên áo đen trầm ngâm, ánh mắt có chút do dự.
Thân phận của hắn đúng là khó giải quyết, vốn để lại cho người khác đối phó là được, hắn cũng rất muốn mượn đao giết người. Nhưng Ngu Nhiễm lại lạnh băng nói: “Nếu các ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng, Ngu Nhiễm ta thề, toàn bộ người của Vô Song thành, cho dù phải đuổi tới chân trời góc bể cũng sẽ truy giết cả nhà ngươi, khiến các ngươi không chết tử tế được, chết không có chỗ chôn!”
Đám người rùng mình, tên áo đen lập tức nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng chết theo luôn đi.”
“Không bằng các ngươi đối phó ta trước, rồi hãy tới nàng.”
Con người đều coi trọng tính mạng của mình, Tô Mặc nhíu mày: “Ngu Nhiễm, ngươi làm gì vậy?”
“Câm miệng, nghe ta.”
Tô Mặc nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, im lặng không nói.
Ngu Nhiễm cưng chiều nhìn lại nàng: “Khanh khanh yên tâm, có thể cùng chết với nàng thì có gì ngại? Nếu nàng chết, ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Tô Mặc ngẩn ra, không khỏi nhớ đến lúc ở trong kiếm trận, Văn Nhân Dịch cũng đã như vậy.
…
Xa xa, mỹ nam tử trên cây phát tiếng cười khẽ, hắn buông thiên lý nhãn bằng gỗ xuống, chậm rãi duỗi thắt lưng, lẩm bẩm: “Hai người kia phải chịu khổ rồi, nhiều người tới như vậy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Chuyện này… phải làm thế nào bây giờ?” Sắc mặt Hạ Phong tương đối khó coi.
Tuy thần thức hắn cường đại nhưng khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm, nghe cũng không được, lại không thể tự ý rời đi.
“Người trẻ tuổi, muốn cử trọng nhược khinh thì phải thong dong bình tĩnh.” Hoa Tích Dung quét mắt nhìn hắn một cái.
“Vâng.” Hạ Phong nhanh chóng thu liễm, chỉ cảm thấy đau trứng.
“Ừm, xem ra đám người áo đen này cũng có chút bản lĩnh, nếu ta đoán không sai hẳn là cao thủ Tôi Thể kỳ, sắp đạt tới Ngưng Mạch rồi.” Hoa Tích Dung vuốt vuốt cằm, thản nhiên nói: “Ban đêm ta đã giao thủ với Yêu Cơ, dựa theo thực lực của nàng hẳn là có thể thu phục được.”
“Nàng ấy có thể đối phó những người này?” Hạ Phong vội vã hỏi.
Hoa Tích Dung trầm ngâm, cảm thấy thủ đoạn của Yêu Cơ dường như giống với tứ thiếu của Tô gia.
Hơn nữa Yêu Cơ đi theo Văn Nhân Dịch, mà tứ thiếu Tô gia cũng đi cùng Văn Nhân Dịch.
Hắn suy nghĩ, có lẽ Yêu Cơ là nhân vật nào đó của Tô gia?
Hoa Tích Dung đổi lại một tư thế thoải mái, nhìn ra xa nói: “Nếu hai con thú cơ quan còn đó thì có thể, nhưng mà chúng đã bị ta làm hỏng rồi.” Dường như hắn đang chờ xem náo nhiệt.
“Công tử… nàng đang bị trói bằng cơ quan.”
“Cũng phải! Tiếc là cả hai đều bị trói, hiện giờ chỉ có thể chịu bị đánh thôi.”
“Cái đó… không bằng ta đi qua?”
“Ngươi à? Không được đi đâu hết.” Hoa Tích Dung cười tà mị, nhàn nhạt nói: “Nếu không ta sẽ cắt đứt cổ ngươi.”
Hạ Phong nhất thời cảm thấy lạnh run toàn thân, nam nhân này đúng là giết người không chớp mắt, hơn nữa đã nói là làm.
Hoa Tích Dung cười xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng: “Kỳ thực thế tử Vô Song thành cũng không kém cỏi như vậy, nhất định là có biện pháp bảo mệnh đặc thù nào đó, chỉ tiếc đang bị trói mà thôi. Nhưng trên đời này chẳng có gì đảm bảo trăm phần trăm, nếu đối phương đầu độc phóng hỏa gì đó, hoặc là để chết đói thì cuối cùng cũng chỉ có thể chờ chết.”
“Sư Anh ơi Sư Anh, ngươi có thể chạy tới kịp thời hay không? Nếu hay người kia chết thì chẳng liên quan gì đến ta, đều là lỗi của ngươi hết.”
…
Bên kia, không khí giương cung bạt kiếm, mọi người rút binh khí chĩa vào hai người nằm trong bẫy.
Tên áo đen tiến lên trước nói: “Trước khi chết, ngươi có gì muốn nói?”
Thần sắc Tô Mặc vẫn lười nhác ngạo mạn như trước, mái tóc đen dài như suối lượn, xinh đẹp vạn phần, nàng thản nhiên đáp: “Ngươi xác định muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không hỏi xem thân phận của ta là gì?”
Tô Mặc đang nói bằng tiếng Hàn quốc chính gốc.
Âm thanh của nàng ngọt ngào, môi nở nụ cười khiêu khích, ánh mắt mềm mại hệt như nữ tử Hàn quốc, hờn dỗi nói: “Là Hàn vương phái ngươi đến sao?”
Sắc mặt đối phương biến ảo không ngừng, hắn không ngờ nàng lại nhắc đến Hàn vương, thậm chí hắn còn phát hiện thần thái của nàng cũng thay đổi. Tuy rằng nàng không thể động đậy, nhưng miệng nàng, một cái nhăn mày một nụ cười lại cực kỳ giống Hàn vương!
Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình khác?
Hắn không thể không nghi ngờ nàng là người của Hàn vương.
Tên áo đen ngây ra, ngay cả Ngu Nhiễm cũng ngẩn ngơ.
“Kỳ thực ta đã từng nhìn thấy ngươi trong mật thất của Hàn vương, lần này ngươi tới giết ta là tự chủ trương phải không?” Đáy mắt Tô Mặc thoáng qua chút giận dữ, kiếp trước tuy nàng biết hắn làm việc cho Hàn vương, hơn nữa hắn xuất hiện ở đây có lẽ cũng là lệnh của Hàn vương, nên nàng lớn mật ngụy trang ra một thân phận để che mắt hắn. Làm một nữ nhân giỏi ngụy trang, nàng rất nhanh nhập vai vào nhân vật.
Dù sao năm đó nàng cũng từng làm Yêu Cơ của Hàn vương, cũng biết một ít bí mật.
Khuôn mặt hắn ta cứng đờ: “Yêu Cơ, ngươi đang nói cái gì? Sao ngươi lại biết!”
“Sao ta lại không biết? Ngươi nhất định là đến xem tình hình hiện tại của Tề quốc phải không? Dù sao chuyện yêu nghiệt xuất hiện, thiên hạ đại loạn đã lôi kéo rất nhiều chú ý. Ta tới đây đương nhiên cũng vì mục đích này.” Nàng yêu mị cười khẽ, “Nhưng mà ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ Hàn vương không tin tưởng ta có thể hoàn thành được nhiêm vụ sao? Nhưng mà Hàn vương từ trước đến nay đều là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Hoặc là hắn có an bài khác, cho nên phái ngươi đến đây đúng không?” Nàng phân một luồng thần thức ra, kiểm tra xem có thể thao túng bao nhiêu vũ khí trong Thiên Thư.
Bươm bướm lúc trước đối phó người kia đã dùng khá nhiều, hiện tại chỉ còn hai mươi sáu con.
Phi châm tổn hại hơn mười thanh, còn lại rất ít.
Song kiếm Thư Hùng có thể dùng, nhưng một lần không đối phó được nhiều như vậy.
Thú cơ quan đã hư hao, không dùng được nữa.
Đáng giận, đúng là đáng giận, hiện giờ nàng phải làm sao đây?
Trong đầu Tô Mặc hiện lên hơn mười kế hoạch, cuối cùng đều bị phủ định. Thực lực tên áo đen này tương đối mạnh, mà pháp khí của nàng lại quá ít.
Hôm nay nếu nàng không tổn hao gì, ngày mai nhất định sẽ đúc vô số pháp khí mang theo bên người.
Nam tử áo đen khó tin hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta cũng giống như ngươi, bất kể ngươi có tin hay không, nhưng nếu ngươi muốn xử lý ta, ngươi nhất định sẽ hối hận.” Tô Mặc vẫn cười nhạt, ánh mắt trấn định nhìn hắn, nàng biết nàng chỉ có thể kéo dài nhất thời, hi vọng khoảng thời gian này có thể đủ.
Hắn ta chần chờ, chăm chú nhìn xoáy vào mắt Tô Mặc, không biết có nên ra tay hay không.
“Chết đi!” Bỗng giọng điệu Tô Mặc toát đầy sát khí, tuy rằng nàng không có cách nào đối phó tên nam tử thần bí tối qua, nhưng những người này, dù nàng có mất mạng cũng phải xử lý.
Dứt lời, đầu ngón tay Tô Mặc bắn ra, thần thức mở rộng, hai mươi lăm con bướm xuất hiện, mỗi con đều được tận lực sắp xếp ở nơi hữu dụng, ví dụ như giữa hai ba người, nàng muốn tiêu diệt tối đa chiến lực của đối phương.
“Oanh oanh ầm ầm”, tiếng nổ mạnh vang lên, khai hỏa.
Cây cối chung quanh cũng bị nổ bay, máu thịt mơ hồ, lửa nổi lên, gió cuốn đi khiến thế lửa càng lan xa.
Tô Mặc híp mắt tính toán, ba mươi người, ba lăm người, bốn mươi, bốn lăm,…
Tốt, tốt lắm, gần như là toàn bộ chiến lực, chỉ có ba người bị thương nhẹ, và tên áo đen không bị tổn hao gì trước mắt.
Nàng lập tức điều động song kiếm Thư Hùng đâm về phía hắn.
Nam tử thả người nhảy lên, cầm lá chắn đỡ lấy, tiểu kiếm màu xanh đột nhiên biến thành hai thanh, quay xung quanh hắn.
Tuy rằng hắn tránh né nhưng cũng khiếp sợ vô cùng: “Huynh đệ ta nói con bướm của ngươi rất lợi hại, nhưng không ngờ pháp khí cũng lợi hại như vậy. Song kiếm Thư Hùng này nhất định là pháp khí cấp bốn, chẳng qua đối phó ta thì vẫn kém một chút.”
Dứt lời, tiểu kiếm đã đâm vào giữa lưng hắn, nhưng trên người hắn lại mặc một bộ lân giáp cực phẩm. Kiếm của Tô Mặc là tùy ý dùng một tiểu kiếm tạo ra, phẩm chất bình thường, cho nên không thể hoàn toàn xuyên qua được.
Sắc mặt hắn ta chuyển xanh, lạnh lùng nói: “Các ngươi phải chết!”
Dứt lời, tên áo đen xông tới, ra chiêu nhanh như chớp giật, trường kiếm sắc bén đâm đến.
Nghênh diện, kiếm ý lạnh thấu xương ập tới.
Tô Mặc nhìn thanh kiếm kia càng ngày càng gần, thầm hận tên phá hủy hai con rối cơ quan của nàng, bằng không hiện tại nàng nhất định sẽ không thua.
Kiếm phong đã đến mi tâm.
Ngu Nhiễm vô cùng tức giận, dẫn phát hơi thở lôi điện toàn thân.
Nam tử yêu nghiệt trên cao cười: “Chậc chậc, rốt cục cũng ra tay, chiêu này của thế tử Ngu Nhiễm rất được, chỉ là sợ sau đó phải hôn mê mười ngày nửa tháng rồi.”
Giờ khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một giọng nam êm ái truyền đến: “Dừng tay, ngươi là ai? Đây là địa bàn của ta.”
Một cánh tay cơ quan cản tên áo đen lại, hắn ta ngước mắt, nhìn thấy là một cơ quan nhân bằng gỗ.
“Muốn chết sao!” Thần sắc tên áo đen trở nên quái dị, bổ kiếm chém tới, nhưng cơ quan nhân lại đột nhiên biến mất.
Mờ mờ ảo ảo, giọng nói nam tử du dương như tiếng suối: “Đó chỉ là một người hầu mà thôi, không chịu được thế công đốn củi của các hạ.”
“Ngươi dám nói ta đốn củi? Ngươi thì có gì lợi hại?” Sắc mặt tên áo đen trầm xuống.
“Xem ra các hạ nhất định là một sát thủ, không bằng ta để một cơ quan nhân khác ra so chiêu với ngươi, thế nào?”
Ba con rối cơ quan vĩ đại đột nhiên xuất hiện trong rừng. Sắc mặt tên áo đen biến đổi, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy thú cơ quan đáng sợ như vậy. Nó cao bằng ba bốn người gộp lại, một con là rết khổng lồ, một trăm chân hoạt động nhanh nhẹn, đầu ngẩng cao, chuẩn bị đánh tới bất cứ lúc nào. Bên cạnh là một con bò cạp vô cùng linh hoạt, trông rất sống động, từng tấc trên cơ thể đều đang hoạt động, châm sau đuôi khiến người ta phải sợ hãi. Cuối cùng là con một rắn, răng nanh dữ tợn, đôi mắt như đang chăm chăm theo dõi hắn, miệng còn phát ra tiếng “khè khè”.
Ba con thú cơ quan, chỉ cần một con đã đủ giết mười người như hắn. Tên áo đen biến sắc, vội vàng nói: “Tiền bối, tiền bối là cao nhân phương nào?”
“Hửm? Chẳng lẽ ngươi không đánh nữa sao?”
“Có tiền bối ở đây, ta không dám vọng động, nhưng rốt cuộc tiền bối là ai?” Tên áo đen vội vàng thu kiếm, hai tay ôm quyền.
“Ta chỉ là chủ nhân ở đây thôi.” Một bóng dáng màu trắng đi ra từ sau con bò cạp.
Là một nam tử, một nam tử tuyệt mỹ.
Hắn ta cầm một cây dù xanh, mặc cẩm bào màu trắng ngà cao quý, tóc đen tùy ý thả tung sau lưng, không dùng trâm búi lên, chỉ dùng dây cột tóc màu bạc buộc lại lỏng lẻo. Hắn đeo một cái mặt nạ Hồ Diệp, chỉ che đôi mắt, khí chất bình thản, cao nhã mà ôn nhuận, chỉ liếc mắt một cái đã đủ mê hoặc thế nhân.
Tên áo đen không thể ngờ được, một nam tử nho nhã mà lại có thể biến ra ba con thú cơ quan đáng sợ như vậy.
Nhưng, từ khi Tô Mặc vừa nhìn thấy thú cơ quan của hắn, sắc mặt nàng đã biến đổi.
Nàng nhìn nam tử trước mắt, áo trắng phấp phới, phong nhã phiêu dật. Dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế này, dáng người thanh nhã này, khí chất như thơ như họa này, và nụ cười ôn nhuận bên môi đó nữa.
Nàng tuyệt đối không ngờ nàng lại có thể gặp được hắn.
Hơn nữa, còn vào thời điểm này.
“Tốt, tốt lắm, Yêu Cơ là thế tử Ngu Nhiễm đều ở trong này.”
“Đầu mục, chúng ta tìm được rồi, không ngờ bọn họ bị rơi xuống hố bẫy.”
“Cơ hội tốt, lần này rốt cục có thể bắt được bọn họ, công lao của chúng ta sẽ là lớn nhất.”
Lông mi Tô Mặc hơi giật giật, nghe lời bọn họ nói thì hiển nhiên ở đây không chỉ có một nhóm người. Đương nhiên, một người trong đó chính là tên đứng gần cửa nha môn theo dõi tối qua, sau khi hắn thấy thủ hạ của mình dẫn Ngu Nhiễm và Tô Mặc vào sâu trong rừng mà chưa quay lại, hắn thấy không ổn, lập tức báo cáo lên trên, sau đó dẫn một nhóm người tìm đến, không ngờ lại gặp phải tình hình này. Nhìn bộ dạng không thể nhúc nhích của Tô Mặc và Ngu Nhiễm, xem ra chúng chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, đúng là đi mòn gót giầy tìm không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Có người cầm bức họa đến trước mặt cả hai, cẩn thận đối chiếu.
“Không sai, đúng là Yêu Cơ và Ngu Nhiễm, không uổng công chúng ta tìm lâu như vậy.”
Thấy thế, Tô Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, bức họa này vừa nhìn đã biết là xuất ra từ tay danh họa, hơn nữa người này nhất định gặp được Ngu Nhiễm và Tô Mặc trong cung, nó khác với những bức họa vài đường nét đơn giản dùng để truy nã phạm nhân bình thường, huống chi cả Tô Mặc và Ngu Nhiễm đều có dung mạo tuyệt thế, khó tô khó họa, nét mặt trong hình này chỉ có bảy tám phần tương tự mà thôi.
Những người này đến là có chuẩn bị. Nếu nàng không đoán sai, nhất định là có liên hệ lớn với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.
Sau đó nàng dùng thần thức nghe được động tĩnh, còn có tiếng đao kiếm chém cây cỏ.
Những người này khác với nhóm trước mắt, bước chân nhẹ nhàng chỉnh tề, vừa nghe đã biết là được huấn luyện nghiêm chỉnh, nội lực dư thừa, tinh thần dồi dào, đều là Tiên Thiên đỉnh.
Tô Mặc nâng khóe môi, nói thầm: “Không ngờ lại có đến bốn mươi người!”
Bốn mươi sát thủ Tiên Thiên được huấn luyện, dùng để đối phó nàng và Ngu Nhiễm khi chưa biết rõ năng lực của nàng, thật đúng là đủ coi trọng.
Tuy rằng Tô Mặc cũng không đặt bốn mươi người này vào mặt, thậm chí cho rằng tuyệt đối không có nhiều địch nhân như vậy xuất hiện trong rừng, nhưng nàng đã xem nhẹ đối phương, hoặc nói người thông minh cũng có khi đoán sai, nàng cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải bộ dạng của nàng và Ngu Nhiễm thật sự khiến bọn họ bất ngờ, có lẽ đối phương còn muốn tìm thêm một nhóm người đến giúp nữa. Bọn họ hưng phấn trợn mắt, có người cầm chắc binh khí, có người xoa xoa tay, cuối cùng thì vây lại xung quanh bẫy, chưa có hành động gì.
Đến khi một nam tử áo đen đi tới, nhóm người lập tức đứng ra sau lưng nam tử đó. Người người thần sắc nghiêm túc, tay cầm kiếm, tựa như đang chờ lệnh của hắn.
Mà sau khi nam tử xuất hiện, ngữ âm của hắn không giống với những người ở đây, không phải dùng ngôn ngữ phổ biến của Tề quốc.
Tô Mặc đưa mắt nhìn sang, nàng nhíu mày, mơ hồ nhớ lại kiếp trước đã từng gặp qua người này, nhưng mà là ở đâu? Nàng suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến đã gặp hắn ta ở cung điện Hàn quốc.
Hắn là người Hàn quốc, hơn nữa thân phận bí mật của hắn nàng cũng biết, chỉ không ngờ hắn lại ở đâu. Nàng híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tên áo đen nhìn nàng, “Chúng ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở đây nhận cái chết là được.”
Tô Mặc bỗng mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi vài thứ quý giá, trân quý gấp trăm nghìn lần phần thưởng của nhiệm vụ lần này, thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, bọn họ cũng biết Kim Ngu Đường là phú khả địch quốc. Tuy Yêu Cơ trước mắt rất xinh đẹp, nhưng hiển nhiên bọn họ có hứng thú với thù lao hơn.
Tiền tài, quyền lợi, sắc đẹp, luôn là thứ mà người đời yêu thích.
Thấy bọn chúng dao động, Tô Mặc vẫn cười, hỏi tiếp: “Ngươi không muốn suy nghĩ lại sao?”
Nhưng tên áo đen hừ lạnh, “Ta chỉ muốn mạng của ngươi!” Vẫn là dùng ngôn ngữ của Hàn quốc.
Tô Mặc nhanh chóng phân tích ra một vài kết quả hoàn mỹ trong đầu, tên áo đen này mang hơi thở máu tanh, hẳn là sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, đối phó địch nhân tuyệt đối không chùn tay, cũng không thèm ngó tới Tô Mặc có bảo vật hay không. Đương nhiên, dưới tình huống bất lợi này nàng chỉ có thể khơi gợi dục vọng của bọn chúng, sử dụng thuật công tâm, nhưng hắn ta lại rất khó giải quyết, hoặc nói tiền tài sắc đẹp gì cũng khó đả động được nội tâm lãnh khốc của hắn.
“Vì sao?” Tô Mặc cố ý mở to mắt, giả vờ không hiểu.
“Thực ngu xuẩn, chính vì hai người các ngươi mà hiện giờ huynh đệ ta vẫn không nhúc nhích được, gần như đã thành phế nhân. Hắn nói với ta nhất định phải khiến các ngươi hoàn trả gấp mười, cho nên lần này ta mới tự mình ra tay, hai người các ngươi đừng hòng trốn thoát!”
“Sao? Hóa ra ngươi chính là huynh đệ của tên trưởng lão Hạ gia kia?” Tô Mặc cười hỏi.
“Không sai, hắn là huynh đệ của ta, nhưng ta không phải người Hạ gia.” Tên áo đen lạnh lùng nói: “Huống chi Hạ gia chưa từng có trưởng lão này bị đối xử như vậy, ngươi còn sống chính là vũ nhục đối với huynh đệ ta, cho nên ngươi phải chết!”
Một người bên cạnh hỏi: “Đúng rồi, tên thế tử Ngu Nhiễm này có giết hay không? Thân phận của hắn có chút phiền phức.”
Vô Song thành! Tên áo đen trầm ngâm, ánh mắt có chút do dự.
Thân phận của hắn đúng là khó giải quyết, vốn để lại cho người khác đối phó là được, hắn cũng rất muốn mượn đao giết người. Nhưng Ngu Nhiễm lại lạnh băng nói: “Nếu các ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng, Ngu Nhiễm ta thề, toàn bộ người của Vô Song thành, cho dù phải đuổi tới chân trời góc bể cũng sẽ truy giết cả nhà ngươi, khiến các ngươi không chết tử tế được, chết không có chỗ chôn!”
Đám người rùng mình, tên áo đen lập tức nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng chết theo luôn đi.”
“Không bằng các ngươi đối phó ta trước, rồi hãy tới nàng.”
Con người đều coi trọng tính mạng của mình, Tô Mặc nhíu mày: “Ngu Nhiễm, ngươi làm gì vậy?”
“Câm miệng, nghe ta.”
Tô Mặc nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, im lặng không nói.
Ngu Nhiễm cưng chiều nhìn lại nàng: “Khanh khanh yên tâm, có thể cùng chết với nàng thì có gì ngại? Nếu nàng chết, ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Tô Mặc ngẩn ra, không khỏi nhớ đến lúc ở trong kiếm trận, Văn Nhân Dịch cũng đã như vậy.
…
Xa xa, mỹ nam tử trên cây phát tiếng cười khẽ, hắn buông thiên lý nhãn bằng gỗ xuống, chậm rãi duỗi thắt lưng, lẩm bẩm: “Hai người kia phải chịu khổ rồi, nhiều người tới như vậy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Chuyện này… phải làm thế nào bây giờ?” Sắc mặt Hạ Phong tương đối khó coi.
Tuy thần thức hắn cường đại nhưng khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm, nghe cũng không được, lại không thể tự ý rời đi.
“Người trẻ tuổi, muốn cử trọng nhược khinh thì phải thong dong bình tĩnh.” Hoa Tích Dung quét mắt nhìn hắn một cái.
“Vâng.” Hạ Phong nhanh chóng thu liễm, chỉ cảm thấy đau trứng.
“Ừm, xem ra đám người áo đen này cũng có chút bản lĩnh, nếu ta đoán không sai hẳn là cao thủ Tôi Thể kỳ, sắp đạt tới Ngưng Mạch rồi.” Hoa Tích Dung vuốt vuốt cằm, thản nhiên nói: “Ban đêm ta đã giao thủ với Yêu Cơ, dựa theo thực lực của nàng hẳn là có thể thu phục được.”
“Nàng ấy có thể đối phó những người này?” Hạ Phong vội vã hỏi.
Hoa Tích Dung trầm ngâm, cảm thấy thủ đoạn của Yêu Cơ dường như giống với tứ thiếu của Tô gia.
Hơn nữa Yêu Cơ đi theo Văn Nhân Dịch, mà tứ thiếu Tô gia cũng đi cùng Văn Nhân Dịch.
Hắn suy nghĩ, có lẽ Yêu Cơ là nhân vật nào đó của Tô gia?
Hoa Tích Dung đổi lại một tư thế thoải mái, nhìn ra xa nói: “Nếu hai con thú cơ quan còn đó thì có thể, nhưng mà chúng đã bị ta làm hỏng rồi.” Dường như hắn đang chờ xem náo nhiệt.
“Công tử… nàng đang bị trói bằng cơ quan.”
“Cũng phải! Tiếc là cả hai đều bị trói, hiện giờ chỉ có thể chịu bị đánh thôi.”
“Cái đó… không bằng ta đi qua?”
“Ngươi à? Không được đi đâu hết.” Hoa Tích Dung cười tà mị, nhàn nhạt nói: “Nếu không ta sẽ cắt đứt cổ ngươi.”
Hạ Phong nhất thời cảm thấy lạnh run toàn thân, nam nhân này đúng là giết người không chớp mắt, hơn nữa đã nói là làm.
Hoa Tích Dung cười xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng: “Kỳ thực thế tử Vô Song thành cũng không kém cỏi như vậy, nhất định là có biện pháp bảo mệnh đặc thù nào đó, chỉ tiếc đang bị trói mà thôi. Nhưng trên đời này chẳng có gì đảm bảo trăm phần trăm, nếu đối phương đầu độc phóng hỏa gì đó, hoặc là để chết đói thì cuối cùng cũng chỉ có thể chờ chết.”
“Sư Anh ơi Sư Anh, ngươi có thể chạy tới kịp thời hay không? Nếu hay người kia chết thì chẳng liên quan gì đến ta, đều là lỗi của ngươi hết.”
…
Bên kia, không khí giương cung bạt kiếm, mọi người rút binh khí chĩa vào hai người nằm trong bẫy.
Tên áo đen tiến lên trước nói: “Trước khi chết, ngươi có gì muốn nói?”
Thần sắc Tô Mặc vẫn lười nhác ngạo mạn như trước, mái tóc đen dài như suối lượn, xinh đẹp vạn phần, nàng thản nhiên đáp: “Ngươi xác định muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không hỏi xem thân phận của ta là gì?”
Tô Mặc đang nói bằng tiếng Hàn quốc chính gốc.
Âm thanh của nàng ngọt ngào, môi nở nụ cười khiêu khích, ánh mắt mềm mại hệt như nữ tử Hàn quốc, hờn dỗi nói: “Là Hàn vương phái ngươi đến sao?”
Sắc mặt đối phương biến ảo không ngừng, hắn không ngờ nàng lại nhắc đến Hàn vương, thậm chí hắn còn phát hiện thần thái của nàng cũng thay đổi. Tuy rằng nàng không thể động đậy, nhưng miệng nàng, một cái nhăn mày một nụ cười lại cực kỳ giống Hàn vương!
Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình khác?
Hắn không thể không nghi ngờ nàng là người của Hàn vương.
Tên áo đen ngây ra, ngay cả Ngu Nhiễm cũng ngẩn ngơ.
“Kỳ thực ta đã từng nhìn thấy ngươi trong mật thất của Hàn vương, lần này ngươi tới giết ta là tự chủ trương phải không?” Đáy mắt Tô Mặc thoáng qua chút giận dữ, kiếp trước tuy nàng biết hắn làm việc cho Hàn vương, hơn nữa hắn xuất hiện ở đây có lẽ cũng là lệnh của Hàn vương, nên nàng lớn mật ngụy trang ra một thân phận để che mắt hắn. Làm một nữ nhân giỏi ngụy trang, nàng rất nhanh nhập vai vào nhân vật.
Dù sao năm đó nàng cũng từng làm Yêu Cơ của Hàn vương, cũng biết một ít bí mật.
Khuôn mặt hắn ta cứng đờ: “Yêu Cơ, ngươi đang nói cái gì? Sao ngươi lại biết!”
“Sao ta lại không biết? Ngươi nhất định là đến xem tình hình hiện tại của Tề quốc phải không? Dù sao chuyện yêu nghiệt xuất hiện, thiên hạ đại loạn đã lôi kéo rất nhiều chú ý. Ta tới đây đương nhiên cũng vì mục đích này.” Nàng yêu mị cười khẽ, “Nhưng mà ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ Hàn vương không tin tưởng ta có thể hoàn thành được nhiêm vụ sao? Nhưng mà Hàn vương từ trước đến nay đều là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Hoặc là hắn có an bài khác, cho nên phái ngươi đến đây đúng không?” Nàng phân một luồng thần thức ra, kiểm tra xem có thể thao túng bao nhiêu vũ khí trong Thiên Thư.
Bươm bướm lúc trước đối phó người kia đã dùng khá nhiều, hiện tại chỉ còn hai mươi sáu con.
Phi châm tổn hại hơn mười thanh, còn lại rất ít.
Song kiếm Thư Hùng có thể dùng, nhưng một lần không đối phó được nhiều như vậy.
Thú cơ quan đã hư hao, không dùng được nữa.
Đáng giận, đúng là đáng giận, hiện giờ nàng phải làm sao đây?
Trong đầu Tô Mặc hiện lên hơn mười kế hoạch, cuối cùng đều bị phủ định. Thực lực tên áo đen này tương đối mạnh, mà pháp khí của nàng lại quá ít.
Hôm nay nếu nàng không tổn hao gì, ngày mai nhất định sẽ đúc vô số pháp khí mang theo bên người.
Nam tử áo đen khó tin hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta cũng giống như ngươi, bất kể ngươi có tin hay không, nhưng nếu ngươi muốn xử lý ta, ngươi nhất định sẽ hối hận.” Tô Mặc vẫn cười nhạt, ánh mắt trấn định nhìn hắn, nàng biết nàng chỉ có thể kéo dài nhất thời, hi vọng khoảng thời gian này có thể đủ.
Hắn ta chần chờ, chăm chú nhìn xoáy vào mắt Tô Mặc, không biết có nên ra tay hay không.
“Chết đi!” Bỗng giọng điệu Tô Mặc toát đầy sát khí, tuy rằng nàng không có cách nào đối phó tên nam tử thần bí tối qua, nhưng những người này, dù nàng có mất mạng cũng phải xử lý.
Dứt lời, đầu ngón tay Tô Mặc bắn ra, thần thức mở rộng, hai mươi lăm con bướm xuất hiện, mỗi con đều được tận lực sắp xếp ở nơi hữu dụng, ví dụ như giữa hai ba người, nàng muốn tiêu diệt tối đa chiến lực của đối phương.
“Oanh oanh ầm ầm”, tiếng nổ mạnh vang lên, khai hỏa.
Cây cối chung quanh cũng bị nổ bay, máu thịt mơ hồ, lửa nổi lên, gió cuốn đi khiến thế lửa càng lan xa.
Tô Mặc híp mắt tính toán, ba mươi người, ba lăm người, bốn mươi, bốn lăm,…
Tốt, tốt lắm, gần như là toàn bộ chiến lực, chỉ có ba người bị thương nhẹ, và tên áo đen không bị tổn hao gì trước mắt.
Nàng lập tức điều động song kiếm Thư Hùng đâm về phía hắn.
Nam tử thả người nhảy lên, cầm lá chắn đỡ lấy, tiểu kiếm màu xanh đột nhiên biến thành hai thanh, quay xung quanh hắn.
Tuy rằng hắn tránh né nhưng cũng khiếp sợ vô cùng: “Huynh đệ ta nói con bướm của ngươi rất lợi hại, nhưng không ngờ pháp khí cũng lợi hại như vậy. Song kiếm Thư Hùng này nhất định là pháp khí cấp bốn, chẳng qua đối phó ta thì vẫn kém một chút.”
Dứt lời, tiểu kiếm đã đâm vào giữa lưng hắn, nhưng trên người hắn lại mặc một bộ lân giáp cực phẩm. Kiếm của Tô Mặc là tùy ý dùng một tiểu kiếm tạo ra, phẩm chất bình thường, cho nên không thể hoàn toàn xuyên qua được.
Sắc mặt hắn ta chuyển xanh, lạnh lùng nói: “Các ngươi phải chết!”
Dứt lời, tên áo đen xông tới, ra chiêu nhanh như chớp giật, trường kiếm sắc bén đâm đến.
Nghênh diện, kiếm ý lạnh thấu xương ập tới.
Tô Mặc nhìn thanh kiếm kia càng ngày càng gần, thầm hận tên phá hủy hai con rối cơ quan của nàng, bằng không hiện tại nàng nhất định sẽ không thua.
Kiếm phong đã đến mi tâm.
Ngu Nhiễm vô cùng tức giận, dẫn phát hơi thở lôi điện toàn thân.
Nam tử yêu nghiệt trên cao cười: “Chậc chậc, rốt cục cũng ra tay, chiêu này của thế tử Ngu Nhiễm rất được, chỉ là sợ sau đó phải hôn mê mười ngày nửa tháng rồi.”
Giờ khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một giọng nam êm ái truyền đến: “Dừng tay, ngươi là ai? Đây là địa bàn của ta.”
Một cánh tay cơ quan cản tên áo đen lại, hắn ta ngước mắt, nhìn thấy là một cơ quan nhân bằng gỗ.
“Muốn chết sao!” Thần sắc tên áo đen trở nên quái dị, bổ kiếm chém tới, nhưng cơ quan nhân lại đột nhiên biến mất.
Mờ mờ ảo ảo, giọng nói nam tử du dương như tiếng suối: “Đó chỉ là một người hầu mà thôi, không chịu được thế công đốn củi của các hạ.”
“Ngươi dám nói ta đốn củi? Ngươi thì có gì lợi hại?” Sắc mặt tên áo đen trầm xuống.
“Xem ra các hạ nhất định là một sát thủ, không bằng ta để một cơ quan nhân khác ra so chiêu với ngươi, thế nào?”
Ba con rối cơ quan vĩ đại đột nhiên xuất hiện trong rừng. Sắc mặt tên áo đen biến đổi, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy thú cơ quan đáng sợ như vậy. Nó cao bằng ba bốn người gộp lại, một con là rết khổng lồ, một trăm chân hoạt động nhanh nhẹn, đầu ngẩng cao, chuẩn bị đánh tới bất cứ lúc nào. Bên cạnh là một con bò cạp vô cùng linh hoạt, trông rất sống động, từng tấc trên cơ thể đều đang hoạt động, châm sau đuôi khiến người ta phải sợ hãi. Cuối cùng là con một rắn, răng nanh dữ tợn, đôi mắt như đang chăm chăm theo dõi hắn, miệng còn phát ra tiếng “khè khè”.
Ba con thú cơ quan, chỉ cần một con đã đủ giết mười người như hắn. Tên áo đen biến sắc, vội vàng nói: “Tiền bối, tiền bối là cao nhân phương nào?”
“Hửm? Chẳng lẽ ngươi không đánh nữa sao?”
“Có tiền bối ở đây, ta không dám vọng động, nhưng rốt cuộc tiền bối là ai?” Tên áo đen vội vàng thu kiếm, hai tay ôm quyền.
“Ta chỉ là chủ nhân ở đây thôi.” Một bóng dáng màu trắng đi ra từ sau con bò cạp.
Là một nam tử, một nam tử tuyệt mỹ.
Hắn ta cầm một cây dù xanh, mặc cẩm bào màu trắng ngà cao quý, tóc đen tùy ý thả tung sau lưng, không dùng trâm búi lên, chỉ dùng dây cột tóc màu bạc buộc lại lỏng lẻo. Hắn đeo một cái mặt nạ Hồ Diệp, chỉ che đôi mắt, khí chất bình thản, cao nhã mà ôn nhuận, chỉ liếc mắt một cái đã đủ mê hoặc thế nhân.
Tên áo đen không thể ngờ được, một nam tử nho nhã mà lại có thể biến ra ba con thú cơ quan đáng sợ như vậy.
Nhưng, từ khi Tô Mặc vừa nhìn thấy thú cơ quan của hắn, sắc mặt nàng đã biến đổi.
Nàng nhìn nam tử trước mắt, áo trắng phấp phới, phong nhã phiêu dật. Dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế này, dáng người thanh nhã này, khí chất như thơ như họa này, và nụ cười ôn nhuận bên môi đó nữa.
Nàng tuyệt đối không ngờ nàng lại có thể gặp được hắn.
Hơn nữa, còn vào thời điểm này.
/222
|