Nắng sớm rạng rỡ chiếu rọi trên khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của thiếu nữ.
Tô Mặc mở mắt, khi thấy Văn Nhân Dịch đang dựa vào vách tường, còn mình gối đầu lên đùi hắn thì hai mắt nàng như có một dòng lửa chuyển động.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc của hắn, thanh lạnh, thần bí hoa lệ.
Văn Nhân Dịch ngủ không sâu, cảm thấy Tô Mặc có động tĩnh thì lập tức mở đôi mắt lạnh lùng ra.
Hắn nhìn thẳng về phía Tô Mặc, thấy Tô Mặc cũng đang nhìn mình, đôi môi chậm rãi nở nụ cười, khí chất lạnh lùng của hắn trở nên thanh nhã đi nhiều.
Tô Mặc thở ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nàng hơi duỗi tay chân, cảm thấy thể lực rốt cuộc khôi phục như cũ.
Gương mặt nàng mang vẻ lười biếng nhàn nhạt, ưu nhã mê người. Không ngờ đêm qua nàng lại xem đối phương như gối ôm, nhưng mà gối đầu lên đùi hắn ngủ rất thoải mái. Không biết hắn đã ngủ thế nào, đương nhiên nếu nàng cũng ngồi ngủ một đêm thì sẽ biết tư vị đó thôi.
"Xin lỗi, tối hôm qua ta quá mệt mỏi, vô ý dựa vào ngươi, ngươi không để ý chứ?" Tô Mặc bình tĩnh nâng mắt, quay đầu nhẹ giọng hỏi.
"Ừ." Nam tử nhắm mắt nghiêm mặt, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu gối.
Đêm qua hắn không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, đúng thật là rất khó chịu.
Đôi mắt Tô Mặc sáng ngời thản nhiên, nàng đứng trước cửa sổ, ưu nhã hỏi tiếp: "Văn Nhân công tử, bây giờ sắc trời đã không còn sớm, ngươi nói muốn ba ngày sau lên đường, chúng ta không phải nên chuẩn bị một chút vật dụng cần thiết cho hành trình sắp tới sao?"
Văn Nhân Dịch gật đầu, đứng dậy chuẩn bị cho nàng một phần cháo nóng, tối hôm qua không ngờ hắn vẫn đốt lò, tâm tư thận trọng tỉ mỉ, sau một buổi tối, Tô Mặc nhận ra hắn rất tri kỷ với mình.
Hắn nhàn nhạt nói: "Yêu Cơ cô nương, sau khi dùng bữa, nàng có thể trở về trước chuẩn bị một chút, nếu chỗ ta có gì cần chuẩn bị thay nàng, cô nương cứ nói với tại hạ."
Tô Mặc ngồi xuống ăn một ngụm cháo, chợt nhớ tới cái gì, nửa đùa nói: "Đã như vậy, Văn Nhân công tử có thể cho ta mượn băng hồ của ngươi không?"
Lời đột ngột này khiến Văn Nhân Dịch không biết nàng có ý gì, khẽ giật mình.
Một lát sau, hắn dùng đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn Tô Mặc, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lúc này đến phiên Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn, nàng chớp chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển.
Vốn tưởng rằng hắn còn phải suy tính một hai ngày, hoặc là từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý vô cùng nhanh gọn. Tô Mặc không khỏi nhớ tới lời đề nghị khảo nghiệm chân tâm của thiếu niên ngày ấy, như vậy xem ra… hắn đúng là rất có lòng.
Ngoài viện, băng hồ soi bóng xuống ao nước, khoan thai tự đắc vẫy vẫy đuôi, híp mắt đùa nghịch nhúm lông trắng trên trán. Bỗng nhiên nó hắt xì một cái, toàn thân run run, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Văn Nhân Dịch lấy ra một cái túi lớn tuyệt đẹp: "Đây là túi linh thú, nếu nàng không tiện mang theo nó thì có thể cho nó vào đây."
Tô Mặc nhìn túi linh thú, hơi trầm ngâm, vật này giá trị xa xỉ, nàng không ngờ Văn Nhân Dịch chẳng những cho nàng mượn băng hồ, thậm chí ngay cả túi linh thú cũng đưa ra, đây cũng không phải là mua bán lỗ vốn bình thường.
"Văn Nhân công tử thật bỏ được?" Tô Mặc không chớp mắt hỏi.
"Chỉ là cho nàng mượn mà thôi, không có gì không bỏ được." Văn Nhân Dịch vẫn nhìn nàng chăm chú, tiếp đó nói nhỏ: "Băng hồ này là mẫu thân để lại cho ta, ngày sau có băng hồ ở cùng nàng ta mới có thể yên tâm, nó có thể giúp nàng một tay."
Tô Mặc đương nhiên biết, bản lĩnh cắn người của con băng hồ này là hạng nhất.
Bên ngoài, băng hồ chợt ngồi xổm xuống, hai mắt hằn tia máu, bắt đầu nghiến răng, sau đó ngẩn người.
Đôi mắt đẹp của Tô Mặc mênh mông như sóng, bất quá nếu đối phương đã đồng ý, nàng cũng sẽ không cự tuyệt thêm nữa.
Sau khi nàng rời đi, ánh mắt có chút chần chờ, đầu ngón tay mơn trớn túi linh thú bên hông, cảm nhận được bên trong có một vật nhỏ khó chịu vặn vẹo thì nàng không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng, về sau có cơ hội trừng trị tiểu hồ ly kiêu ngạo ngươi rồi.
Bất quá còn một tên gia hỏa kiêu ngạo nữa cũng đang nàng cần từ từ dọn dẹp.
Chợt, giọng nói thiếu niên truyền đến từ Thiên Thư, có chút châm chọc khinh thường: "Nữ nhân, nam nhân kia lại dùng thân thế đau buồn của hắn để làm ngươi xúc động, còn dùng một con hồ ly thối để lấy lòng, có đúng hay không?"
"Các hạ vẫn không biết đồng tình? Phải biết rằng, trên đời này luôn có một vài người đáng thương.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.
"Có câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, thí dụ như… sau khi ngươi ngủ, ngươi có biết hắn làm cái gì không?"
"Hả? Hắn làm gì?" Tô Mặc khẽ nhíu mày.
Bóng cây trùng điệp xung quanh, cây xanh cỏ thơm, gió thổi hây hây, tiếng lá xào xạc êm ái. Bóng dáng thiếu niên hiện ra, y phục hắn bồng bềnh, cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt ngạo nghễ, sắc mặt còn có ba phần lười biếng, "Ta sẽ không nói cho ngươi biết hắn làm gì đâu, ai bảo ngươi không để ý đến chuyện của bản công tử, bản công tử đương nhiên cũng không có nghĩa vụ nói cho ngươi, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi một tiếng thôi."
"Hả? Ngươi muốn ta để ý chuyện của ngươi? Không ngờ ngươi lại nói vậy." Tô Mặc bật cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói tiếp: "Dĩ nhiên, thật ra thì ngươi không cần nói ta cũng biết rõ tối qua Văn Nhân Dịch khẳng định không làm gì cả, hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân tử, sợ động một cái sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của ta, cho nên các hạ đừng đe dọa làm gì."
Thiếu niên sờ mũi một cái, hừ lạnh: "Được rồi! Coi như ngươi thông minh, bản công tử chỉ là nhắc nhở ngươi chú ý nhiều một chút thôi."
"Được rồi, trước mắt các hạ cần gì?" Tô Mặc cười nhạt, liếc xéo hắn.
Thiếu niên ôm tay nói: "Bây giờ bản công tử muốn y phục đẹp nhất, y phục của ta đã dùng mấy trăm năm rồi, không còn tốt nữa."
Tô Mặc nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên trước mắt rõ ràng chưa khôi phục thân thể, nhưng có đôi khi lại giống như người bình thường, ăn mặc ngủ nghỉ không thiếu thứ gì. Nàng vươn tay kéo tay áo hắn, tay áo roạt một tiếng rách toạc. Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, "Nữ nhân, ngươi phát điên cái gì?"
Tô Mặc từ từ thở ra, cong môi cười: "Không ngờ… Đúng là không còn tốt nữa!"
"Ngươi nghĩ xem, bản công tử đã mặc nó bao nhiêu ngày rồi? Thật sự rất thảm, ngươi không biết đồng tình cho bản công tử mà lại đi đồng tình cho mấy người không đáng kia. Nói chung ngươi phải làm tốt vài chuyện cho ta, mấy chất vải thông thường ta nhìn không thuận mắt, ngươi phải mua loại cao cấp hơn, tỷ như Thủy Thiên Bích, Ngọc Lụa Hoa gì đó."
Tô Mặc thản nhiên cười: "Yên tâm, hôm qua ta thắng rất nhiều bạc, hơn nữa hôm nay ta còn có chuyện quan trọng cần ra phố, khi nào rảnh sẽ mua chút đồ cần thiết cho ngươi, thế nào?"
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Vậy mới được chứ, chỉ là gần đây bản công tử cần khôi phục thể lực, phải thường xuyên bế quan, ngươi có thể sẽ không tìm được ta.”
"Ta biết."
"Lúc ta bế quan sẽ ngăn cách thần thức, cho nên ngươi muốn tìm ta thì phải đi vào."
"Ta hiểu."
"Rất tốt, ngươi đã biết rồi, vậy ta sẽ đi bế quan ngay bây giờ." Thiếu niên dứt lời, tan biến vào trong Thiên Thư, không chút dông dài.
Tô Mặc khẽ cười một tiếng, nàng ngẩng mặt, vươn tay che ánh nắng mặt trời, nở nụ cười nhàn nhạt tự tin.
Nàng nhớ tới chiến thắng của Kim Ngu Đường, nhớ tới tiền đặt cược mấy ngày trước, hiện giờ là lúc nên thu hoạch rồi!
Sau đó, nàng trực tiếp đi tới cửa hàng Tô gia trên phố, dọc đường đều mang mũ che mặt, không ai nhận ra nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.
Vào cửa hàng, nàng đổi nam trang sau nội đường, dùng một diện mạo khác đi ra.
"Tô bá, ngân phiếu đặt cược mấy ngày qua đã đổi lại chưa?" Tô Mặc đi ra hỏi.
"Rồi, Ngũ tiểu thư, không, Tứ công tử, tổng cộng là một triệu lượng bạc trắng." Tô bá cung kính nói.
Tô bá tuy cũng là người từng trải gió to sóng lớn, nhưng hôm nay lại bị kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, đến bây giờ mới phục hồi tinh thần lại. Trong mắt ông, nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi bình thường đều chỉ nghĩ làm sao lập gia đình, làm sao leo lên quyền quý, nhưng Tô Mặc tiểu thư lại kiếm được một triệu lượng bạc trắng chỉ trong một đêm. Ông chưa bao giờ thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy ở Tô gia.
Lòng khâm phục của ông với nữ tử này như nước sông cuồn cuộn, thật đúng là giang sơn đại hữu tài nhân xuất* mà!
(*)Luận thi – Triệu Dực
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền ,
Chí kim dĩ giác bất tân tiên .
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất ,
Các lãnh phong tao sổ bách niên
Dịch: Thơ Lý Đỗ muôn người truyền tụng,
Đến nay đã cảm thấy không mới mẻ nữa.
Trên đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện,
Mỗi thời đều có văn chương lừng lẫy mấy trăm năm
Tô Mặc chỉ im lặng ngồi đó, nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Tô bá, mấy ngày nay người phải an bài một chút nhân thủ đáng tin để đi Yến quốc tiếp tục buôn bán cơ quan, mấy ngày tới ta phải đến hoàng đô Tề quốc."
Tô bá lập tức gật đầu, ông biết Tô Mặc rất có nhãn lực, cũng rất quyết đoán.
"Còn nữa, việc buôn bán của chúng ta không chỉ làm thuyền mà còn liên quan rất nhiều đến cơ quan thuật. Ta đã chuẩn bị các loại bản vẽ, các người có thể theo đó chế luyện vài xe gỗ bán cho mấy hộ nông dân dùng cày ruộng, cũng có thể vận chuyển hàng hóa cho quân sự."
Tô bá há miệng, muốn nói lại thôi, không biết những thứ này có ích lợi gì.
Tô Mặc nhìn ra nghi hoặc của ông, nàng nhếch miệng mỉm cười, không cần phải giải thích quá nhiều, nàng biết vài ngày nữa thiên hạ sẽ đại loạn, lúc đó rất nhiều trâu cày đều sẽ bị dùng làm lương thực, làm sao còn có lao động làm việc nữa.
Dân dĩ thực vi thiên*, không có gì quan trọng hơn nông nghiệp, dĩ nhiên, nàng không ngờ rằng nàng nhảy ra như vậy càng khiến Bát vương gia kia không tìm được thiên hạ đệ nhất kỳ tài Sư Anh. (*Dân dĩ thực vi thiên: dân lấy ăn làm trời)
Về sau cả đám thị vệ đi ra ngoài, thấy trên đồng ruộng toàn là lão nông trăm tuổi, chung quanh đầy xe gỗ canh tác, bọn họ chỉ có thể thất vọng mà về.
Tô Mặc cười nhẹ: "Tô bá, người nhớ mỗi tháng đều phải trữ một phần lương thực."
Tô bá gật đầu, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
"Còn nữa, phòng cụ rất quan trọng, chuẩn bị an bài thuê nhân thủ, định văn tự bán thân, học tập chế tạo."
Tô bá rốt cuộc không nhịn được nói: "Không đánh giặc cần gì phòng cụ, huống chi đây là luyện chế pháp khí?"
"Không sao, để bọn họ học tập kỹ thuật chế tạo là được rồi, ngày sau tất sẽ đến lúc hữu dụng. Tô bá nhớ nhất định phải cho họ lập văn tự bán thân, trở thành người của Tô gia mới có thể truyền thụ kỹ thuật, đãi ngộ của bọn họ cũng phải cao." Tô Mặc hé môi, mắt phượng lưu chuyển, "Phá Cương tiễn của Tô gia cũng phải sản xuất số lượng lớn, đến lúc đó sẽ có chỗ hữu dụng. nhớ là phải thuê một lượng lớn lão thợ thủ công, để bọn họ hợp tác làm việc, lúc hỗ trợ sẽ hiểu biết kỹ thuật lẫn nhau, huống chi những thứ này độ khó không lớn, nguyên liệu đủ dùng là được, có thể sản xuất ra rất nhiều."
"Ngũ tiểu thư. . . . . . Không, Tứ thiếu gia, những thứ này cần bao nhiêu bạc tiền vốn?"
"Không nhiều lắm, một triệu lượng hẳn là đủ."
"Một triệu lượng! Vậy mà còn không nhiều?"
Tô bá có chút đau lòng, ngân phiếu cầm còn chưa nóng tay đã phải bỏ vốn ra rồi. Ông thật sợ trên đường gặp chuyện không may lại mất tiền, dù sao Tô Mặc còn rất trẻ, kinh nghiệm chưa đủ. Tô gia chỉ có Thanh Vân tông chống sau lưng, phương diện giao thiệp chỉ là miễn cưỡng. Nhưng nụ cười tự tin, ánh mắt lợi hại của Tô Mặc, thấy thế nào cũng không giống nữ tử chưa có kinh nghiệm.
Nhưng mà đối phương đã tin tưởng ông như thế, Tô bá cảm thấy vui mừng trong lòng, cũng có chút cảm động.
Nàng biết có một lượng lớn người già có thể dùng, hơn nữa nàng lúc nào cũng suy tính vì Tô gia.
Nữ hài tử trưởng thành, nên giành một mối hôn sự tốt cho mình mới đúng, Tô tiểu thư trả giá vì Tô gia nhiều như vậy, Tô gia đại phòng lại để một nữ tử chống đỡ, xem ra lão già như ông cũng phải nỗ lực nhiều hơn, nghĩ tới đây Tô bá không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Tô Mặc, Tô Mặc, sao bây giờ muội mới trở về, lại còn chạy đến cửa hàng?" Chợt một nam tử vội vã chạy vào từ bên ngoài.
"Nhị ca? Thế nào? Huynh tìm muội có việc gấp gì sao?" Tô Mặc ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía nam tử.
"Đúng vậy! Người của Thanh Vân tông tới." Tô Quyên vội vội vàng vàng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt khẩn trương.
"Thanh Vân tông?" Tô Mặc ngẩn ra, đôi mắt linh động lóe sáng.
"Không sai, lần này tới là sứ giả của Hàn Vũ đại nhân, chỉ tên muốn tìm muội đấy."
Tô Quyên có chút nhức đầu, đời này hắn rất ít tiếp xúc với nhân vật lớn như Thanh Vân tông, dĩ nhiên là vô cùng lo lắng. Huống chi mấy ngày nay đều là do hắn đàm luận khế ước với Thanh Vân tông, mọi việc tự thân tự lực, cho nên trước tiên hắn phải lập tức tìm được Tô Mặc. Hắn thở hổn hển nói: "Còn nữa, sứ giả của Hàn Vũ đại nhân cầm một bộ pháp khí tới đây… Dọc đường cực kì cẩn thận, vật kia… rất quý có phải không?"
Tô bá cười khẽ, pháp khí không phải quý, mà là giá trị không cách nào ước lượng được.
Vị Nhị thiếu gia này là một văn nhân, có rất nhiều chuyện không hiểu.
Nghe nói đến chuyện pháp khí, Tô Mặc hơi trầm ngâm chốc lát, nhớ tới chuyện mình đồng ý sửa chữa pháp khí cho phó tông chủ Thanh Vân tông.
Ngày đó vị Thần Sử tóc bạc kia muốn nàng sửa chữa pháp khí cho Hàn Vũ, tuy lúc ấy nàng đã đồng ý, sau đó sẽ trở về Yến quốc lúc giao lại cho đối phương, vậy mà sắp tới nàng phải đến Tề quốc, suýt nữa là quên mất chuyện này. Thật là trở ngại, xem ra hôm nay nàng phải sửa cho xong rồi.
Tô Mặc biết, Thanh Vân tông đồng ý hợp tác cùng Tô gia là vì có lợi lẫn nhau thôi.
Cho nên Tô gia tuyệt đối không thể lật lọng, nói không giữ lời.
Chỉ có thời gian ba ngày mà phải xử lý một đống chuyện, Tô Mặc đỡ trán, thật là việc nối tiếp việc.
"Nhị ca, huynh mời sứ giả Thanh Vân tông đến đây đi." Tô Mặc than nhẹ một tiếng.
"Được." Tô Quyên vội vàng gật đầu.
Tô bá không khỏi thở dài, vị Nhị thiếu gia này thật không thích hợp quản sự, quá nhát gan.
Tô Mặc bỗng nhiên nói: "Khoan đã, Nhị ca, về sau lúc muội cải nam trang, muội chính là Tứ thiếu Tô gia."
Tô Quyên ngẩn ra, giật mình nói: " Tứ thiếu Tô gia? Muội nói là… Muội dùng danh nghĩa của tiểu Tứ?"
Tô Mặc cười yếu ớt: "Không sai, muội sẽ dùng danh nghĩa Tứ ca ở ngoài, Tứ thiếu Tô gia."
Nhắc tới tiểu Tứ, Tô Quyên không nhịn được thở dài: "Cũng tốt, Tô Mặc, đúng là muội có thể dùng, dù sao tiểu Tứ ốm đau quanh năm, hiện tại Tô gia không còn mấy người nhớ hắn, cũng không có ai từng gặp hắn, tiểu Tứ đúng là đáng thương."
Tô Mặc trầm xuống, nhớ tới cảnh ngộ của Tứ ca cũng chỉ có thể thở dài.
Sau đó, Tô Quyên đã xoay người đi mời sứ giả Thanh Vân tông.
Một lát sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
"Tô gia Tứ công tử, tại hạ có lễ." Sứ giả Thanh Vân tông đi tới, thản nhiên hành lễ.
Tiếp theo ánh mắt sứ giả sáng quắc nhìn về phía Tô Mặc, nàng đang mỉm cười nhàn nhạt, tư thái ưu nhã động lòng người, nhìn thế nào cũng không giống như kẻ cuồng đánh người. Nghe nói ngày đó hắn ta phá sòng bạc của Đỗ gia, đánh bại một đám cao thủ khiến sứ giả vô cùng kinh hãi, không ngờ rằng hắn ta lại tuấn mỹ như vậy.
Khi hắn xác định nàng chính là người Hàn Vũ đại nhân muốn tìm, hắn mới lấy ra hộp lớn cõng sau lưng, bên trong là bộ pháp khí phi kiếm tứ phẩm đồng bộ, đương nhiên tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào. Người nọ thật cẩn thận hỏi: “Tô gia Tứ thiếu, lần trước Hàn Vũ đại nhân đã từng nói, ngài bảo bộ pháp khí này đến Yến quốc là có thể tu sửa xong đúng không? Cho nên ta mang tới cho ngươi xem trước một chút."
Tô Mặc đưa tay nói: "Sứ giả đại nhân mời ngồi, chuyện này chúng ta cần thương nghị lần nữa."
Ánh mắt sứ giả trầm xuống, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Tứ công tử gặp phải chuyện gì?”
Tô Mặc cười cười, đúng mực nói: “Kế hoạch hiện nay đã có thay đổi, nhưng các hạ không cần lo lắng, hôm nay ta sẽ sửa xong bộ pháp khí này.”
“Hôm nay?” Sắc mặt sứ giả hơi bớt giận, không ngờ lại có thể nhanh như vậy.
“Một lát nữa xin sứ giả đại nhân cùng ta đi phường thị một chuyến, mua các nguyên liệu cần thiết cho việc tu bổ, chỉ cần nửa canh giờ, thế nào?”
Sứ giả gật đầu, dù sao sửa chữa pháp khí cũng không phải là việc đơn giản, chờ thêm nửa canh giờ cũng không sao.
Phường thị Thương Minh, mỗi ba tháng mới mở cửa giao thương với bên ngoài một lần.
Lúc đó, chỉ có các đệ tử nội môn thế lực lớn mới có tư cách đi vào bên trong.
Nhưng ngày thường, đừng nói đệ tử nội môn, ngay cả quý tộc các nơi cũng không thể bước vào, chỉ có khách quen lâu năm của Thương Minh mới được tiếp đãi.
Lần trước Tô Mặc lợi dụng tiểu thư Hạ gia, làm thành một vụ buôn bán trên trăm vạn lượng, do đó thu hoạch được một tấm bài tử Thương Minh.
Khi sứ giả Thanh Vân Tông thấy “thiếu niên” có thể ra vào tự do ở Thương Minh, không khỏi sinh ra vài phần khâm phục, càng nhìn Tô Mặc với cặp mắt khác. Mặc dù Thương Minh sẽ cho Thanh Vân Tông một chút mặt mũi, nhưng nếu không phải tông chủ hoặc phó tông chủ cùng một số đại nhân vật khác, thì trong thời gian này dù là ai cũng không thể tiến vào bên trong.
Lão bản Thương Minh thấy Tô Mặc tới cửa thì biểu hiện rất nhiệt tình, cười tủm tỉm nói: “Không biết tiểu công tử muốn mua gì, phường thị Thương Minh mặc dù không mở cửa, hàng cũng không đầy đủ lắm, nhưng mà ta lại có một số nguyên liệu rất tốt, ngươi xem thử có thứ ngươi cần không?”
Tô Mặc cười thản nhiên nói: “Ta muốn hỏi các hạ, một viên linh thạch nhất phẩm hiện tại giá khoảng bao nhiêu lượng bạc?”
Lão bản Thương Minh lập tức nói: “Linh thạch là nguyên liệu khan hiếm, đều bị các môn phái đoạt lấy, trong hoàng tộc cũng không có bao nhiêu, chỗ ta cố lắm cũng chỉ có hơn mười viên, một viên trị giá năm ngàn lượng bạc.”
Sứ giả biết rõ luyện chế pháp khí và con rối cơ quan đều cần linh thạch.
Cho nên hắn biết sữa chữa pháp khí khẳng định cũng cần linh thạch.
Nhưng linh thạch vốn là nguyên liệu khan hiếm, cho dù có nhiều tiền bạc đi nữa cũng khó có thể đổi lấy được đầy đủ linh thạch.
Ở Thanh Vân Tông chỉ có đệ tử thực lực Tôi Thể, mỗi tháng mới có hai viên linh thạch nhất phẩm.
Sứ giả liền vội vàng hỏi: “Không biết Tứ thiếu cần bao nhiêu linh thạch mới có thể sửa xong pháp khí của tông chủ? Bạc này cứ để Thanh Vân Tông ta trả là được.”
“Không nhiều lắm, ba viên linh thạch nhất phẩm là đủ rồi.” Tô Mặc cũng không khách khí, thản nhiên nói.
Sứ giả hít một ngụm khí lạnh, vội vàng lấy ra một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu giao cho chưởng quỹ, chưởng quỹ lấy linh thạch ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Không ngờ tiểu công tử lại biết tu sửa pháp khí, đây là một kỹ thuật vô cùng khó, nếu công tử mở một cửa hàng ở đây, một ngày có thể thu được không ít bạc.”
Nội tâm Tô Mặc khẽ động, ánh mắt nàng xoay chuyển, phát hiện có rất nhiều cửa hàng khai trương, liếc mắt nhìn lại đường cái hình như cũng có không ít người.
Tô Mặc không khỏi thắc mắc hỏi: “Không ngờ lúc này cũng có nhiều người như vậy.”
Chưởng quỹ cười nói: “Tiểu công tử chắc là không biết, Thương Minh ngày thường chỉ phường thị mới có nhiều người tới, nhưng đường phố bên ngoài thì không ảnh hưởng. Hơn nữa gần đây có tin đồn yêu tinh xuất hiện, rất nhiều thế lực cũng bắt đầu mua bán trữ hàng này nọ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cửa hàng Hạ gia phía đối diện chuyên môn luyện chế pháp khí, bởi vì nguyên liệu luyện khí chỗ ta tương đối nhiều, mà Hạ gia cũng có được bài tử Thương Minh, cho nên họ liền mở cửa hàng ở phía đối diện, có thể tùy lúc mua nguyên liệu ở chỗ ta, cho nên mấy ngày nay nghe nói việc buôn bán của Hạ gia rất thịnh vượng.”
Tô Mặc nhếch môi nói: “Nếu như vậy, không biết nơi này của ngài có thu mua nguyên liệu không ?”
“Nguyên liệu?” Chưởng quỹ không khỏi cười nói: “Ha ha, tiểu công tử, Thương Minh chúng ta nhìn không vừa mắt với những nguyên liệu tầm thường đâu.”
“Các hạ nhìn kỹ rồi hẵn nói.” Tô Mặc rất tự tin nhìn hắn, nụ cười tao nhã như bức tranh thủy mặc. Nói xong, bỗng nhiên một con rắn nước khổng lồ phóng ra ngoài, thân thể nó chiếm cứ gần như toàn bộ gian phòng, cửa hàng có thể chứa hai mươi người vẫn không cảm thấy chật chội, nhưng mà hiện tại nửa gian đại sảnh như được chất đầy.
“Trời ạ, không ngờ lại là dị thú.” Sứ giả không thể tin, vô cùng vô cùng sùng bái.
Sắc mặt chưởng quỹ nhất thời biến đổi, vừa mừng vừa sợ, hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
Hắn lập tức kích động đi tới, hắn nhìn ra con rắn nước này là dị thú cấp ba, hoàn toàn có thể so sánh với cao thủ Ngưng Mạch kỳ.
Dị thú cấp ba có thể giết vài cao thủ thực lực Tôi Thể dễ như trở bàn tay chỉ trong nháy mắt, có thể nói toàn thân con rắn này đều là bảo vật, xương cốt vảy mắt đều là nguyên liệu luyện khí không tệ. Đương nhiên đối phương có thể săn hạ dị thú to lớn như vậy, lại có thể tùy thân mang bên người, khẳng định còn có pháp bảo không gian hiếm thấy, nói tóm lại, thiếu niên xinh đẹp này thật sự là nhìn không ra nông sâu!
Hắn lập tức đưa ra giá: “Mười viên linh thạch nhất phẩm.”
Mười viên nhất phẩm linh thạch có giá trị năm vạn lượng bạc, Tô Mặc cảm thấy vô cùng hài lòng, nói tiếp: “Nhưng mà ta còn một con nữa.”
Cái gì? Còn một con! Ánh mắt chưởng quỹ hoàn toàn thay đổi, vẻ ngạc nhiên chợt lóe lên, đây là thọc trúng ổ rắn rồi sao? Tâm tình hắn ta vẫn vui vẻ vô cùng, dị thú là nguyên liệu luyện khí rất tốt, tuyệt đối chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vội vàng kích động nói: “Đúng rồi tiểu công tử, chỗ của ta không có nhiều nhất phẩm linh thạch như vậy, ta sẽ đưa ngươi hai viên linh thạch nhị phẩm, ngươi thấy thế nào?”
Một viên linh thạch nhị phẩm bằng mười viên linh thạch nhất phẩm.
Lông mi Tô Mặc nhướng lên, cười nói: “Cũng được.”
Đưa linh thạch ra, không để ý trong sảnh có hai con rắn lớn, không để ý thủ hạ tay vội chân loạn, chưởng quỹ hết sức nhiệt tình tán gẫu một lúc với Tô Mặc, đơn giản là muốn mời Tô Mặc làm thượng khách, đợi sau này có đồ tốt lại đem đến Thương Minh, cuối cùng còn hết sức lưu luyến không rời tiễn hai người ra ngoài.
Tô Mặc nhìn về phía sứ giả nói: “Điều kiện nơi này cũng rất tốt, công cụ lại đầy đủ, không bằng ta ở ngay đây tu bổ pháp khí cho tông chủ của ngươi?”
“Rất tốt.” Sau một lúc lâu sứ giả mới phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng rồi thi lễ, trong lòng vô cùng vui mừng.
Chuyến đi này đúng là kiến thức tăng lên không ít, nhưng mà thiếu niên kia từ đầu tới cuối đều vô cùng lạnh nhạt thong dong.
Hơn nữa hắn có một loại cảm giác, thiếu niên này thực sự sâu không lường được, lại vô cùng thần bí.
Tiếp đó, sứ giả thuê một cửa hàng luyện khí, một canh giờ một trăm lượng bạc, bên trong công cụ vô cùng đầy đủ, thậm chí còn các loại thuộc tính ngũ hành khác nhau bên trong lô đỉnh, Tô Mặc đứng trong cửa hàng, lấy từng khí cụ soi dưới ánh nắng cẩn thận kiểm tra, nhìn xem có tỳ vết nhỏ nào hay không, tránh trong lúc luyện chế kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nàng híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến sứ giả không dám quấy rầy nửa câu.
Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ vô trù từ phía đối diện đi ra.
Ánh mặt trời rực rỡ, người này vừa xuất hiện giống như là cảnh trí tuyệt sắc tịnh lệ.
Ngọc thụ lâm phong, cảnh tượng lôi cuốn hấp dẫn, nở rộ một cây hoa xuân.
Tô Mặc chỉ vô tình ngước mắt nhìn đối phương một cái đã nhận ra người này là người ở quán trà ngày đó, nam tử tuấn mỹ xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi ở phía đối diện nàng.
Có lẽ phường thị có ít người lui tới, vả lại vẻ mặt mọi người đều vội vã, nữ tử chung quanh lại rất ít, nên vừa rồi nam tử mới không mang mũ che mặt, lộ ra diện mạo thật sự.
Nam tử nhẹ mím môi, môi mỏng vô tình, mắt phượng nhìn nghiêng, mắt phải có một nốt ruồi lệ. Mặc dù khuôn mặt lạnh như băng, nhưng một ánh mắt, một tư thái luôn có thể toát ra một hơi thở mị hoặc thế nhân, càng có một loại năng lực hấp dẫn linh hồn người khác.
Trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ dài, đầu ngón tay thon thon như được điêu khắc từ băng ngọc, trông rất đẹp mắt.
Nam tử ngoái đầu nhìn lại luyện khí sư bên trong, vẻ mặt nhàn nhã, âm sắc leng keng, giọng nói êm tai như tiếng Phượng Hoàng Tiêu Vĩ cầm, thấp giọng hỏi: “Vật này, ta có thể trả cho ngươi gấp ba lần, ở đây chẳng lẽ không có luyện khí sư nào có thể sửa sao?”
“Vị công tử này, người của Hạ gia còn không sửa được, chúng ta làm sao có thể sửa được đây? Ngài quả thật là đang nói đùa rồi.” Người nọ lắc đầu trả lời.
“Vậy sao?” Nam tử liếc mắt thoáng nhìn, sau đó trở lại bình thường, bên môi mang theo độ cong duyên dáng thản nhiên, mắt quét qua Tô Mặc, ánh mắt đen như mực mặc dù lạnh băng nhưng vẫn có thể cảm giác tâm trạng người này như u đàm, ảm đạm không gợn sóng. Ánh mắt hắn nhìn qua có chút hương vị thản nhiên lười biếng, có chút đăm chiêu, nhưng bên môi vẫn luôn giữ nụ cười nhạt nhẽo, nhẹ nhàng cất bước, dáng người thon dài được ánh mặt trời in trên mặt đất, bước đi có cảm giác tà mị.
Sau đó, hắn chậm rãi cầm lấy mũ che mặt, đội lên đầu.
Cách đó không xa một nhóm người có cả nam lẫn nữ đi tới, Tô Mặc nhìn lướt qua, liền nhận ra một người ở phía trước.
Ánh mắt Tô Mặc khẽ hiện lên một nụ cười lạnh, đúng rồi, nàng còn có một khế ước đánh cược chưa thực hiện.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Tô Mặc, Hạ gia tiểu thư lập tức nhịn không được hét lên một tiếng: “Tiểu nhi, lại là ngươi.”
“Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.” Tô Mặc thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười.
“Tiểu nhi, ngươi tới đây làm gì? Nơi đây không phải là nơi ngươi có thể đến, ngươi cút ra ngoài cho ta.” Hạ Ngọc Nhi trừng mắt nhìn nàng.
“Hạ sư tỷ cần gì tức giận như vậy?” Bên môi Tô Mặc mang theo nụ cười thanh nhã, “Ngươi chỉ là thua sáu vạn lượng bạc mà thôi, tại hạ đến đây đòi nợ đó.”
“Vô sỉ, thật vô sỉ.” Nghe đối phương nhắc tới chuyện sáu vạn lượng bạc, Hạ Ngọc Nhi càng thêm tức giận.
Lần trước vì hắn ta mà Hạ gia tổn thất một trăm vạn lượng bạc, nàng thật vất vả mới mượn được bạc để xoay chuyển tình thế, nhưng không ngờ lại thua toàn bộ sáu vạn lượng bạc. Hạ Ngọc Nhi dùng sức cắn môi, không được, bất luận thế nào nàng cũng không thể đưa ra số bạc này.
Ánh mắt nàng ta đảo qua, thấy chỗ Tô Mặc đang đứng là nơi luyện khí, con ngươi không khỏi sáng lên, cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu nhi, ngươi đã đi tới phường thị, Hạ gia ta ở chỗ này cũng không phải là dễ chọc. Ngươi nhất định là tìm Hạ gia luyện khí phải không, ta lần này có thể thay mặt Hạ gia nói với ngươi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Hạ gia tuyệt đối sẽ không luyện khí cho ngươi.”
Nghe nói đến danh tiếng Hạ gia, nam tử mang mũ che mặt phía đối diện dừng bước lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía này.
Một số người chung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ, ánh mắt đầy vẻ đồng tình, thiếu niên này đắc tội người Hạ gia, thật là vô cùng đáng thương. Đầu tiên, không nói đến thuật luyện khí của Hạ gia là số một hay số hai, nhưng ở đây bọn họ rất có bản lĩnh, hơn nữa luyện khí sư Hạ gia trải rộng các nơi, ngộ nhỡ bị trên dưới người dòng chính Hạ gia đố kỵ sinh hận, thiếu niên này về sau cũng đừng hòng lăn lộn ở đây nữa, thiếu nữ trước mắt này lại là đại tiểu thư dòng chính của Hạ gia.
“Ngọc Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Bỗng nhiên phía đối diện có một nam tử hùng hổ đi tới, chính là huynh trưởng Hạ Ngọc Nhi – Hạ Trạch.
Đi theo sau Hạ Trạch là một đám người áo đen vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, cả người toát ra hơi thở sắc bén bất phàm, đều là tay chân cấp cao của Hạ gia. Sau lưng những người này là một người khá lớn tuổi, nhìn qua đã thấy đức cao vọng trọng, tựa hồ lai lịch bất phàm.
Hạ Ngọc Nhi lập tức kêu lên: “Các người tới vừa đúng lúc, tiểu nhi này có ý đồ bất chính với ta, các ngươi bắt hắn lại, giết đi.”
“Tiểu nhi, lại là ngươi.” Ánh mắt Hạ Trạch lạnh lùng, tràn đầy sát ý.
Giờ phút này, khuôn mặt Tô Mặc trắng nõn, môi thản nhiên nâng lên một chút ý cười, tươi cười giống như yêu liên nở rộ trên đỉnh tuyết sơn, tuyệt thế liễm diễm, cao nhã động lòng người, mị hoặc lay động tâm hồn.
Tô Mặc mở mắt, khi thấy Văn Nhân Dịch đang dựa vào vách tường, còn mình gối đầu lên đùi hắn thì hai mắt nàng như có một dòng lửa chuyển động.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc của hắn, thanh lạnh, thần bí hoa lệ.
Văn Nhân Dịch ngủ không sâu, cảm thấy Tô Mặc có động tĩnh thì lập tức mở đôi mắt lạnh lùng ra.
Hắn nhìn thẳng về phía Tô Mặc, thấy Tô Mặc cũng đang nhìn mình, đôi môi chậm rãi nở nụ cười, khí chất lạnh lùng của hắn trở nên thanh nhã đi nhiều.
Tô Mặc thở ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nàng hơi duỗi tay chân, cảm thấy thể lực rốt cuộc khôi phục như cũ.
Gương mặt nàng mang vẻ lười biếng nhàn nhạt, ưu nhã mê người. Không ngờ đêm qua nàng lại xem đối phương như gối ôm, nhưng mà gối đầu lên đùi hắn ngủ rất thoải mái. Không biết hắn đã ngủ thế nào, đương nhiên nếu nàng cũng ngồi ngủ một đêm thì sẽ biết tư vị đó thôi.
"Xin lỗi, tối hôm qua ta quá mệt mỏi, vô ý dựa vào ngươi, ngươi không để ý chứ?" Tô Mặc bình tĩnh nâng mắt, quay đầu nhẹ giọng hỏi.
"Ừ." Nam tử nhắm mắt nghiêm mặt, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu gối.
Đêm qua hắn không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, đúng thật là rất khó chịu.
Đôi mắt Tô Mặc sáng ngời thản nhiên, nàng đứng trước cửa sổ, ưu nhã hỏi tiếp: "Văn Nhân công tử, bây giờ sắc trời đã không còn sớm, ngươi nói muốn ba ngày sau lên đường, chúng ta không phải nên chuẩn bị một chút vật dụng cần thiết cho hành trình sắp tới sao?"
Văn Nhân Dịch gật đầu, đứng dậy chuẩn bị cho nàng một phần cháo nóng, tối hôm qua không ngờ hắn vẫn đốt lò, tâm tư thận trọng tỉ mỉ, sau một buổi tối, Tô Mặc nhận ra hắn rất tri kỷ với mình.
Hắn nhàn nhạt nói: "Yêu Cơ cô nương, sau khi dùng bữa, nàng có thể trở về trước chuẩn bị một chút, nếu chỗ ta có gì cần chuẩn bị thay nàng, cô nương cứ nói với tại hạ."
Tô Mặc ngồi xuống ăn một ngụm cháo, chợt nhớ tới cái gì, nửa đùa nói: "Đã như vậy, Văn Nhân công tử có thể cho ta mượn băng hồ của ngươi không?"
Lời đột ngột này khiến Văn Nhân Dịch không biết nàng có ý gì, khẽ giật mình.
Một lát sau, hắn dùng đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn Tô Mặc, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lúc này đến phiên Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn, nàng chớp chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển.
Vốn tưởng rằng hắn còn phải suy tính một hai ngày, hoặc là từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý vô cùng nhanh gọn. Tô Mặc không khỏi nhớ tới lời đề nghị khảo nghiệm chân tâm của thiếu niên ngày ấy, như vậy xem ra… hắn đúng là rất có lòng.
Ngoài viện, băng hồ soi bóng xuống ao nước, khoan thai tự đắc vẫy vẫy đuôi, híp mắt đùa nghịch nhúm lông trắng trên trán. Bỗng nhiên nó hắt xì một cái, toàn thân run run, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Văn Nhân Dịch lấy ra một cái túi lớn tuyệt đẹp: "Đây là túi linh thú, nếu nàng không tiện mang theo nó thì có thể cho nó vào đây."
Tô Mặc nhìn túi linh thú, hơi trầm ngâm, vật này giá trị xa xỉ, nàng không ngờ Văn Nhân Dịch chẳng những cho nàng mượn băng hồ, thậm chí ngay cả túi linh thú cũng đưa ra, đây cũng không phải là mua bán lỗ vốn bình thường.
"Văn Nhân công tử thật bỏ được?" Tô Mặc không chớp mắt hỏi.
"Chỉ là cho nàng mượn mà thôi, không có gì không bỏ được." Văn Nhân Dịch vẫn nhìn nàng chăm chú, tiếp đó nói nhỏ: "Băng hồ này là mẫu thân để lại cho ta, ngày sau có băng hồ ở cùng nàng ta mới có thể yên tâm, nó có thể giúp nàng một tay."
Tô Mặc đương nhiên biết, bản lĩnh cắn người của con băng hồ này là hạng nhất.
Bên ngoài, băng hồ chợt ngồi xổm xuống, hai mắt hằn tia máu, bắt đầu nghiến răng, sau đó ngẩn người.
Đôi mắt đẹp của Tô Mặc mênh mông như sóng, bất quá nếu đối phương đã đồng ý, nàng cũng sẽ không cự tuyệt thêm nữa.
Sau khi nàng rời đi, ánh mắt có chút chần chờ, đầu ngón tay mơn trớn túi linh thú bên hông, cảm nhận được bên trong có một vật nhỏ khó chịu vặn vẹo thì nàng không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng, về sau có cơ hội trừng trị tiểu hồ ly kiêu ngạo ngươi rồi.
Bất quá còn một tên gia hỏa kiêu ngạo nữa cũng đang nàng cần từ từ dọn dẹp.
Chợt, giọng nói thiếu niên truyền đến từ Thiên Thư, có chút châm chọc khinh thường: "Nữ nhân, nam nhân kia lại dùng thân thế đau buồn của hắn để làm ngươi xúc động, còn dùng một con hồ ly thối để lấy lòng, có đúng hay không?"
"Các hạ vẫn không biết đồng tình? Phải biết rằng, trên đời này luôn có một vài người đáng thương.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.
"Có câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, thí dụ như… sau khi ngươi ngủ, ngươi có biết hắn làm cái gì không?"
"Hả? Hắn làm gì?" Tô Mặc khẽ nhíu mày.
Bóng cây trùng điệp xung quanh, cây xanh cỏ thơm, gió thổi hây hây, tiếng lá xào xạc êm ái. Bóng dáng thiếu niên hiện ra, y phục hắn bồng bềnh, cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt ngạo nghễ, sắc mặt còn có ba phần lười biếng, "Ta sẽ không nói cho ngươi biết hắn làm gì đâu, ai bảo ngươi không để ý đến chuyện của bản công tử, bản công tử đương nhiên cũng không có nghĩa vụ nói cho ngươi, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi một tiếng thôi."
"Hả? Ngươi muốn ta để ý chuyện của ngươi? Không ngờ ngươi lại nói vậy." Tô Mặc bật cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói tiếp: "Dĩ nhiên, thật ra thì ngươi không cần nói ta cũng biết rõ tối qua Văn Nhân Dịch khẳng định không làm gì cả, hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân tử, sợ động một cái sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của ta, cho nên các hạ đừng đe dọa làm gì."
Thiếu niên sờ mũi một cái, hừ lạnh: "Được rồi! Coi như ngươi thông minh, bản công tử chỉ là nhắc nhở ngươi chú ý nhiều một chút thôi."
"Được rồi, trước mắt các hạ cần gì?" Tô Mặc cười nhạt, liếc xéo hắn.
Thiếu niên ôm tay nói: "Bây giờ bản công tử muốn y phục đẹp nhất, y phục của ta đã dùng mấy trăm năm rồi, không còn tốt nữa."
Tô Mặc nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên trước mắt rõ ràng chưa khôi phục thân thể, nhưng có đôi khi lại giống như người bình thường, ăn mặc ngủ nghỉ không thiếu thứ gì. Nàng vươn tay kéo tay áo hắn, tay áo roạt một tiếng rách toạc. Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, "Nữ nhân, ngươi phát điên cái gì?"
Tô Mặc từ từ thở ra, cong môi cười: "Không ngờ… Đúng là không còn tốt nữa!"
"Ngươi nghĩ xem, bản công tử đã mặc nó bao nhiêu ngày rồi? Thật sự rất thảm, ngươi không biết đồng tình cho bản công tử mà lại đi đồng tình cho mấy người không đáng kia. Nói chung ngươi phải làm tốt vài chuyện cho ta, mấy chất vải thông thường ta nhìn không thuận mắt, ngươi phải mua loại cao cấp hơn, tỷ như Thủy Thiên Bích, Ngọc Lụa Hoa gì đó."
Tô Mặc thản nhiên cười: "Yên tâm, hôm qua ta thắng rất nhiều bạc, hơn nữa hôm nay ta còn có chuyện quan trọng cần ra phố, khi nào rảnh sẽ mua chút đồ cần thiết cho ngươi, thế nào?"
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Vậy mới được chứ, chỉ là gần đây bản công tử cần khôi phục thể lực, phải thường xuyên bế quan, ngươi có thể sẽ không tìm được ta.”
"Ta biết."
"Lúc ta bế quan sẽ ngăn cách thần thức, cho nên ngươi muốn tìm ta thì phải đi vào."
"Ta hiểu."
"Rất tốt, ngươi đã biết rồi, vậy ta sẽ đi bế quan ngay bây giờ." Thiếu niên dứt lời, tan biến vào trong Thiên Thư, không chút dông dài.
Tô Mặc khẽ cười một tiếng, nàng ngẩng mặt, vươn tay che ánh nắng mặt trời, nở nụ cười nhàn nhạt tự tin.
Nàng nhớ tới chiến thắng của Kim Ngu Đường, nhớ tới tiền đặt cược mấy ngày trước, hiện giờ là lúc nên thu hoạch rồi!
Sau đó, nàng trực tiếp đi tới cửa hàng Tô gia trên phố, dọc đường đều mang mũ che mặt, không ai nhận ra nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.
Vào cửa hàng, nàng đổi nam trang sau nội đường, dùng một diện mạo khác đi ra.
"Tô bá, ngân phiếu đặt cược mấy ngày qua đã đổi lại chưa?" Tô Mặc đi ra hỏi.
"Rồi, Ngũ tiểu thư, không, Tứ công tử, tổng cộng là một triệu lượng bạc trắng." Tô bá cung kính nói.
Tô bá tuy cũng là người từng trải gió to sóng lớn, nhưng hôm nay lại bị kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, đến bây giờ mới phục hồi tinh thần lại. Trong mắt ông, nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi bình thường đều chỉ nghĩ làm sao lập gia đình, làm sao leo lên quyền quý, nhưng Tô Mặc tiểu thư lại kiếm được một triệu lượng bạc trắng chỉ trong một đêm. Ông chưa bao giờ thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy ở Tô gia.
Lòng khâm phục của ông với nữ tử này như nước sông cuồn cuộn, thật đúng là giang sơn đại hữu tài nhân xuất* mà!
(*)Luận thi – Triệu Dực
Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền ,
Chí kim dĩ giác bất tân tiên .
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất ,
Các lãnh phong tao sổ bách niên
Dịch: Thơ Lý Đỗ muôn người truyền tụng,
Đến nay đã cảm thấy không mới mẻ nữa.
Trên đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện,
Mỗi thời đều có văn chương lừng lẫy mấy trăm năm
Tô Mặc chỉ im lặng ngồi đó, nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Tô bá, mấy ngày nay người phải an bài một chút nhân thủ đáng tin để đi Yến quốc tiếp tục buôn bán cơ quan, mấy ngày tới ta phải đến hoàng đô Tề quốc."
Tô bá lập tức gật đầu, ông biết Tô Mặc rất có nhãn lực, cũng rất quyết đoán.
"Còn nữa, việc buôn bán của chúng ta không chỉ làm thuyền mà còn liên quan rất nhiều đến cơ quan thuật. Ta đã chuẩn bị các loại bản vẽ, các người có thể theo đó chế luyện vài xe gỗ bán cho mấy hộ nông dân dùng cày ruộng, cũng có thể vận chuyển hàng hóa cho quân sự."
Tô bá há miệng, muốn nói lại thôi, không biết những thứ này có ích lợi gì.
Tô Mặc nhìn ra nghi hoặc của ông, nàng nhếch miệng mỉm cười, không cần phải giải thích quá nhiều, nàng biết vài ngày nữa thiên hạ sẽ đại loạn, lúc đó rất nhiều trâu cày đều sẽ bị dùng làm lương thực, làm sao còn có lao động làm việc nữa.
Dân dĩ thực vi thiên*, không có gì quan trọng hơn nông nghiệp, dĩ nhiên, nàng không ngờ rằng nàng nhảy ra như vậy càng khiến Bát vương gia kia không tìm được thiên hạ đệ nhất kỳ tài Sư Anh. (*Dân dĩ thực vi thiên: dân lấy ăn làm trời)
Về sau cả đám thị vệ đi ra ngoài, thấy trên đồng ruộng toàn là lão nông trăm tuổi, chung quanh đầy xe gỗ canh tác, bọn họ chỉ có thể thất vọng mà về.
Tô Mặc cười nhẹ: "Tô bá, người nhớ mỗi tháng đều phải trữ một phần lương thực."
Tô bá gật đầu, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
"Còn nữa, phòng cụ rất quan trọng, chuẩn bị an bài thuê nhân thủ, định văn tự bán thân, học tập chế tạo."
Tô bá rốt cuộc không nhịn được nói: "Không đánh giặc cần gì phòng cụ, huống chi đây là luyện chế pháp khí?"
"Không sao, để bọn họ học tập kỹ thuật chế tạo là được rồi, ngày sau tất sẽ đến lúc hữu dụng. Tô bá nhớ nhất định phải cho họ lập văn tự bán thân, trở thành người của Tô gia mới có thể truyền thụ kỹ thuật, đãi ngộ của bọn họ cũng phải cao." Tô Mặc hé môi, mắt phượng lưu chuyển, "Phá Cương tiễn của Tô gia cũng phải sản xuất số lượng lớn, đến lúc đó sẽ có chỗ hữu dụng. nhớ là phải thuê một lượng lớn lão thợ thủ công, để bọn họ hợp tác làm việc, lúc hỗ trợ sẽ hiểu biết kỹ thuật lẫn nhau, huống chi những thứ này độ khó không lớn, nguyên liệu đủ dùng là được, có thể sản xuất ra rất nhiều."
"Ngũ tiểu thư. . . . . . Không, Tứ thiếu gia, những thứ này cần bao nhiêu bạc tiền vốn?"
"Không nhiều lắm, một triệu lượng hẳn là đủ."
"Một triệu lượng! Vậy mà còn không nhiều?"
Tô bá có chút đau lòng, ngân phiếu cầm còn chưa nóng tay đã phải bỏ vốn ra rồi. Ông thật sợ trên đường gặp chuyện không may lại mất tiền, dù sao Tô Mặc còn rất trẻ, kinh nghiệm chưa đủ. Tô gia chỉ có Thanh Vân tông chống sau lưng, phương diện giao thiệp chỉ là miễn cưỡng. Nhưng nụ cười tự tin, ánh mắt lợi hại của Tô Mặc, thấy thế nào cũng không giống nữ tử chưa có kinh nghiệm.
Nhưng mà đối phương đã tin tưởng ông như thế, Tô bá cảm thấy vui mừng trong lòng, cũng có chút cảm động.
Nàng biết có một lượng lớn người già có thể dùng, hơn nữa nàng lúc nào cũng suy tính vì Tô gia.
Nữ hài tử trưởng thành, nên giành một mối hôn sự tốt cho mình mới đúng, Tô tiểu thư trả giá vì Tô gia nhiều như vậy, Tô gia đại phòng lại để một nữ tử chống đỡ, xem ra lão già như ông cũng phải nỗ lực nhiều hơn, nghĩ tới đây Tô bá không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Tô Mặc, Tô Mặc, sao bây giờ muội mới trở về, lại còn chạy đến cửa hàng?" Chợt một nam tử vội vã chạy vào từ bên ngoài.
"Nhị ca? Thế nào? Huynh tìm muội có việc gấp gì sao?" Tô Mặc ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía nam tử.
"Đúng vậy! Người của Thanh Vân tông tới." Tô Quyên vội vội vàng vàng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt khẩn trương.
"Thanh Vân tông?" Tô Mặc ngẩn ra, đôi mắt linh động lóe sáng.
"Không sai, lần này tới là sứ giả của Hàn Vũ đại nhân, chỉ tên muốn tìm muội đấy."
Tô Quyên có chút nhức đầu, đời này hắn rất ít tiếp xúc với nhân vật lớn như Thanh Vân tông, dĩ nhiên là vô cùng lo lắng. Huống chi mấy ngày nay đều là do hắn đàm luận khế ước với Thanh Vân tông, mọi việc tự thân tự lực, cho nên trước tiên hắn phải lập tức tìm được Tô Mặc. Hắn thở hổn hển nói: "Còn nữa, sứ giả của Hàn Vũ đại nhân cầm một bộ pháp khí tới đây… Dọc đường cực kì cẩn thận, vật kia… rất quý có phải không?"
Tô bá cười khẽ, pháp khí không phải quý, mà là giá trị không cách nào ước lượng được.
Vị Nhị thiếu gia này là một văn nhân, có rất nhiều chuyện không hiểu.
Nghe nói đến chuyện pháp khí, Tô Mặc hơi trầm ngâm chốc lát, nhớ tới chuyện mình đồng ý sửa chữa pháp khí cho phó tông chủ Thanh Vân tông.
Ngày đó vị Thần Sử tóc bạc kia muốn nàng sửa chữa pháp khí cho Hàn Vũ, tuy lúc ấy nàng đã đồng ý, sau đó sẽ trở về Yến quốc lúc giao lại cho đối phương, vậy mà sắp tới nàng phải đến Tề quốc, suýt nữa là quên mất chuyện này. Thật là trở ngại, xem ra hôm nay nàng phải sửa cho xong rồi.
Tô Mặc biết, Thanh Vân tông đồng ý hợp tác cùng Tô gia là vì có lợi lẫn nhau thôi.
Cho nên Tô gia tuyệt đối không thể lật lọng, nói không giữ lời.
Chỉ có thời gian ba ngày mà phải xử lý một đống chuyện, Tô Mặc đỡ trán, thật là việc nối tiếp việc.
"Nhị ca, huynh mời sứ giả Thanh Vân tông đến đây đi." Tô Mặc than nhẹ một tiếng.
"Được." Tô Quyên vội vàng gật đầu.
Tô bá không khỏi thở dài, vị Nhị thiếu gia này thật không thích hợp quản sự, quá nhát gan.
Tô Mặc bỗng nhiên nói: "Khoan đã, Nhị ca, về sau lúc muội cải nam trang, muội chính là Tứ thiếu Tô gia."
Tô Quyên ngẩn ra, giật mình nói: " Tứ thiếu Tô gia? Muội nói là… Muội dùng danh nghĩa của tiểu Tứ?"
Tô Mặc cười yếu ớt: "Không sai, muội sẽ dùng danh nghĩa Tứ ca ở ngoài, Tứ thiếu Tô gia."
Nhắc tới tiểu Tứ, Tô Quyên không nhịn được thở dài: "Cũng tốt, Tô Mặc, đúng là muội có thể dùng, dù sao tiểu Tứ ốm đau quanh năm, hiện tại Tô gia không còn mấy người nhớ hắn, cũng không có ai từng gặp hắn, tiểu Tứ đúng là đáng thương."
Tô Mặc trầm xuống, nhớ tới cảnh ngộ của Tứ ca cũng chỉ có thể thở dài.
Sau đó, Tô Quyên đã xoay người đi mời sứ giả Thanh Vân tông.
Một lát sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
"Tô gia Tứ công tử, tại hạ có lễ." Sứ giả Thanh Vân tông đi tới, thản nhiên hành lễ.
Tiếp theo ánh mắt sứ giả sáng quắc nhìn về phía Tô Mặc, nàng đang mỉm cười nhàn nhạt, tư thái ưu nhã động lòng người, nhìn thế nào cũng không giống như kẻ cuồng đánh người. Nghe nói ngày đó hắn ta phá sòng bạc của Đỗ gia, đánh bại một đám cao thủ khiến sứ giả vô cùng kinh hãi, không ngờ rằng hắn ta lại tuấn mỹ như vậy.
Khi hắn xác định nàng chính là người Hàn Vũ đại nhân muốn tìm, hắn mới lấy ra hộp lớn cõng sau lưng, bên trong là bộ pháp khí phi kiếm tứ phẩm đồng bộ, đương nhiên tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào. Người nọ thật cẩn thận hỏi: “Tô gia Tứ thiếu, lần trước Hàn Vũ đại nhân đã từng nói, ngài bảo bộ pháp khí này đến Yến quốc là có thể tu sửa xong đúng không? Cho nên ta mang tới cho ngươi xem trước một chút."
Tô Mặc đưa tay nói: "Sứ giả đại nhân mời ngồi, chuyện này chúng ta cần thương nghị lần nữa."
Ánh mắt sứ giả trầm xuống, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Tứ công tử gặp phải chuyện gì?”
Tô Mặc cười cười, đúng mực nói: “Kế hoạch hiện nay đã có thay đổi, nhưng các hạ không cần lo lắng, hôm nay ta sẽ sửa xong bộ pháp khí này.”
“Hôm nay?” Sắc mặt sứ giả hơi bớt giận, không ngờ lại có thể nhanh như vậy.
“Một lát nữa xin sứ giả đại nhân cùng ta đi phường thị một chuyến, mua các nguyên liệu cần thiết cho việc tu bổ, chỉ cần nửa canh giờ, thế nào?”
Sứ giả gật đầu, dù sao sửa chữa pháp khí cũng không phải là việc đơn giản, chờ thêm nửa canh giờ cũng không sao.
Phường thị Thương Minh, mỗi ba tháng mới mở cửa giao thương với bên ngoài một lần.
Lúc đó, chỉ có các đệ tử nội môn thế lực lớn mới có tư cách đi vào bên trong.
Nhưng ngày thường, đừng nói đệ tử nội môn, ngay cả quý tộc các nơi cũng không thể bước vào, chỉ có khách quen lâu năm của Thương Minh mới được tiếp đãi.
Lần trước Tô Mặc lợi dụng tiểu thư Hạ gia, làm thành một vụ buôn bán trên trăm vạn lượng, do đó thu hoạch được một tấm bài tử Thương Minh.
Khi sứ giả Thanh Vân Tông thấy “thiếu niên” có thể ra vào tự do ở Thương Minh, không khỏi sinh ra vài phần khâm phục, càng nhìn Tô Mặc với cặp mắt khác. Mặc dù Thương Minh sẽ cho Thanh Vân Tông một chút mặt mũi, nhưng nếu không phải tông chủ hoặc phó tông chủ cùng một số đại nhân vật khác, thì trong thời gian này dù là ai cũng không thể tiến vào bên trong.
Lão bản Thương Minh thấy Tô Mặc tới cửa thì biểu hiện rất nhiệt tình, cười tủm tỉm nói: “Không biết tiểu công tử muốn mua gì, phường thị Thương Minh mặc dù không mở cửa, hàng cũng không đầy đủ lắm, nhưng mà ta lại có một số nguyên liệu rất tốt, ngươi xem thử có thứ ngươi cần không?”
Tô Mặc cười thản nhiên nói: “Ta muốn hỏi các hạ, một viên linh thạch nhất phẩm hiện tại giá khoảng bao nhiêu lượng bạc?”
Lão bản Thương Minh lập tức nói: “Linh thạch là nguyên liệu khan hiếm, đều bị các môn phái đoạt lấy, trong hoàng tộc cũng không có bao nhiêu, chỗ ta cố lắm cũng chỉ có hơn mười viên, một viên trị giá năm ngàn lượng bạc.”
Sứ giả biết rõ luyện chế pháp khí và con rối cơ quan đều cần linh thạch.
Cho nên hắn biết sữa chữa pháp khí khẳng định cũng cần linh thạch.
Nhưng linh thạch vốn là nguyên liệu khan hiếm, cho dù có nhiều tiền bạc đi nữa cũng khó có thể đổi lấy được đầy đủ linh thạch.
Ở Thanh Vân Tông chỉ có đệ tử thực lực Tôi Thể, mỗi tháng mới có hai viên linh thạch nhất phẩm.
Sứ giả liền vội vàng hỏi: “Không biết Tứ thiếu cần bao nhiêu linh thạch mới có thể sửa xong pháp khí của tông chủ? Bạc này cứ để Thanh Vân Tông ta trả là được.”
“Không nhiều lắm, ba viên linh thạch nhất phẩm là đủ rồi.” Tô Mặc cũng không khách khí, thản nhiên nói.
Sứ giả hít một ngụm khí lạnh, vội vàng lấy ra một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu giao cho chưởng quỹ, chưởng quỹ lấy linh thạch ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Không ngờ tiểu công tử lại biết tu sửa pháp khí, đây là một kỹ thuật vô cùng khó, nếu công tử mở một cửa hàng ở đây, một ngày có thể thu được không ít bạc.”
Nội tâm Tô Mặc khẽ động, ánh mắt nàng xoay chuyển, phát hiện có rất nhiều cửa hàng khai trương, liếc mắt nhìn lại đường cái hình như cũng có không ít người.
Tô Mặc không khỏi thắc mắc hỏi: “Không ngờ lúc này cũng có nhiều người như vậy.”
Chưởng quỹ cười nói: “Tiểu công tử chắc là không biết, Thương Minh ngày thường chỉ phường thị mới có nhiều người tới, nhưng đường phố bên ngoài thì không ảnh hưởng. Hơn nữa gần đây có tin đồn yêu tinh xuất hiện, rất nhiều thế lực cũng bắt đầu mua bán trữ hàng này nọ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cửa hàng Hạ gia phía đối diện chuyên môn luyện chế pháp khí, bởi vì nguyên liệu luyện khí chỗ ta tương đối nhiều, mà Hạ gia cũng có được bài tử Thương Minh, cho nên họ liền mở cửa hàng ở phía đối diện, có thể tùy lúc mua nguyên liệu ở chỗ ta, cho nên mấy ngày nay nghe nói việc buôn bán của Hạ gia rất thịnh vượng.”
Tô Mặc nhếch môi nói: “Nếu như vậy, không biết nơi này của ngài có thu mua nguyên liệu không ?”
“Nguyên liệu?” Chưởng quỹ không khỏi cười nói: “Ha ha, tiểu công tử, Thương Minh chúng ta nhìn không vừa mắt với những nguyên liệu tầm thường đâu.”
“Các hạ nhìn kỹ rồi hẵn nói.” Tô Mặc rất tự tin nhìn hắn, nụ cười tao nhã như bức tranh thủy mặc. Nói xong, bỗng nhiên một con rắn nước khổng lồ phóng ra ngoài, thân thể nó chiếm cứ gần như toàn bộ gian phòng, cửa hàng có thể chứa hai mươi người vẫn không cảm thấy chật chội, nhưng mà hiện tại nửa gian đại sảnh như được chất đầy.
“Trời ạ, không ngờ lại là dị thú.” Sứ giả không thể tin, vô cùng vô cùng sùng bái.
Sắc mặt chưởng quỹ nhất thời biến đổi, vừa mừng vừa sợ, hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
Hắn lập tức kích động đi tới, hắn nhìn ra con rắn nước này là dị thú cấp ba, hoàn toàn có thể so sánh với cao thủ Ngưng Mạch kỳ.
Dị thú cấp ba có thể giết vài cao thủ thực lực Tôi Thể dễ như trở bàn tay chỉ trong nháy mắt, có thể nói toàn thân con rắn này đều là bảo vật, xương cốt vảy mắt đều là nguyên liệu luyện khí không tệ. Đương nhiên đối phương có thể săn hạ dị thú to lớn như vậy, lại có thể tùy thân mang bên người, khẳng định còn có pháp bảo không gian hiếm thấy, nói tóm lại, thiếu niên xinh đẹp này thật sự là nhìn không ra nông sâu!
Hắn lập tức đưa ra giá: “Mười viên linh thạch nhất phẩm.”
Mười viên nhất phẩm linh thạch có giá trị năm vạn lượng bạc, Tô Mặc cảm thấy vô cùng hài lòng, nói tiếp: “Nhưng mà ta còn một con nữa.”
Cái gì? Còn một con! Ánh mắt chưởng quỹ hoàn toàn thay đổi, vẻ ngạc nhiên chợt lóe lên, đây là thọc trúng ổ rắn rồi sao? Tâm tình hắn ta vẫn vui vẻ vô cùng, dị thú là nguyên liệu luyện khí rất tốt, tuyệt đối chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vội vàng kích động nói: “Đúng rồi tiểu công tử, chỗ của ta không có nhiều nhất phẩm linh thạch như vậy, ta sẽ đưa ngươi hai viên linh thạch nhị phẩm, ngươi thấy thế nào?”
Một viên linh thạch nhị phẩm bằng mười viên linh thạch nhất phẩm.
Lông mi Tô Mặc nhướng lên, cười nói: “Cũng được.”
Đưa linh thạch ra, không để ý trong sảnh có hai con rắn lớn, không để ý thủ hạ tay vội chân loạn, chưởng quỹ hết sức nhiệt tình tán gẫu một lúc với Tô Mặc, đơn giản là muốn mời Tô Mặc làm thượng khách, đợi sau này có đồ tốt lại đem đến Thương Minh, cuối cùng còn hết sức lưu luyến không rời tiễn hai người ra ngoài.
Tô Mặc nhìn về phía sứ giả nói: “Điều kiện nơi này cũng rất tốt, công cụ lại đầy đủ, không bằng ta ở ngay đây tu bổ pháp khí cho tông chủ của ngươi?”
“Rất tốt.” Sau một lúc lâu sứ giả mới phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng rồi thi lễ, trong lòng vô cùng vui mừng.
Chuyến đi này đúng là kiến thức tăng lên không ít, nhưng mà thiếu niên kia từ đầu tới cuối đều vô cùng lạnh nhạt thong dong.
Hơn nữa hắn có một loại cảm giác, thiếu niên này thực sự sâu không lường được, lại vô cùng thần bí.
Tiếp đó, sứ giả thuê một cửa hàng luyện khí, một canh giờ một trăm lượng bạc, bên trong công cụ vô cùng đầy đủ, thậm chí còn các loại thuộc tính ngũ hành khác nhau bên trong lô đỉnh, Tô Mặc đứng trong cửa hàng, lấy từng khí cụ soi dưới ánh nắng cẩn thận kiểm tra, nhìn xem có tỳ vết nhỏ nào hay không, tránh trong lúc luyện chế kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nàng híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến sứ giả không dám quấy rầy nửa câu.
Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ vô trù từ phía đối diện đi ra.
Ánh mặt trời rực rỡ, người này vừa xuất hiện giống như là cảnh trí tuyệt sắc tịnh lệ.
Ngọc thụ lâm phong, cảnh tượng lôi cuốn hấp dẫn, nở rộ một cây hoa xuân.
Tô Mặc chỉ vô tình ngước mắt nhìn đối phương một cái đã nhận ra người này là người ở quán trà ngày đó, nam tử tuấn mỹ xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi ở phía đối diện nàng.
Có lẽ phường thị có ít người lui tới, vả lại vẻ mặt mọi người đều vội vã, nữ tử chung quanh lại rất ít, nên vừa rồi nam tử mới không mang mũ che mặt, lộ ra diện mạo thật sự.
Nam tử nhẹ mím môi, môi mỏng vô tình, mắt phượng nhìn nghiêng, mắt phải có một nốt ruồi lệ. Mặc dù khuôn mặt lạnh như băng, nhưng một ánh mắt, một tư thái luôn có thể toát ra một hơi thở mị hoặc thế nhân, càng có một loại năng lực hấp dẫn linh hồn người khác.
Trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ dài, đầu ngón tay thon thon như được điêu khắc từ băng ngọc, trông rất đẹp mắt.
Nam tử ngoái đầu nhìn lại luyện khí sư bên trong, vẻ mặt nhàn nhã, âm sắc leng keng, giọng nói êm tai như tiếng Phượng Hoàng Tiêu Vĩ cầm, thấp giọng hỏi: “Vật này, ta có thể trả cho ngươi gấp ba lần, ở đây chẳng lẽ không có luyện khí sư nào có thể sửa sao?”
“Vị công tử này, người của Hạ gia còn không sửa được, chúng ta làm sao có thể sửa được đây? Ngài quả thật là đang nói đùa rồi.” Người nọ lắc đầu trả lời.
“Vậy sao?” Nam tử liếc mắt thoáng nhìn, sau đó trở lại bình thường, bên môi mang theo độ cong duyên dáng thản nhiên, mắt quét qua Tô Mặc, ánh mắt đen như mực mặc dù lạnh băng nhưng vẫn có thể cảm giác tâm trạng người này như u đàm, ảm đạm không gợn sóng. Ánh mắt hắn nhìn qua có chút hương vị thản nhiên lười biếng, có chút đăm chiêu, nhưng bên môi vẫn luôn giữ nụ cười nhạt nhẽo, nhẹ nhàng cất bước, dáng người thon dài được ánh mặt trời in trên mặt đất, bước đi có cảm giác tà mị.
Sau đó, hắn chậm rãi cầm lấy mũ che mặt, đội lên đầu.
Cách đó không xa một nhóm người có cả nam lẫn nữ đi tới, Tô Mặc nhìn lướt qua, liền nhận ra một người ở phía trước.
Ánh mắt Tô Mặc khẽ hiện lên một nụ cười lạnh, đúng rồi, nàng còn có một khế ước đánh cược chưa thực hiện.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Tô Mặc, Hạ gia tiểu thư lập tức nhịn không được hét lên một tiếng: “Tiểu nhi, lại là ngươi.”
“Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.” Tô Mặc thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười.
“Tiểu nhi, ngươi tới đây làm gì? Nơi đây không phải là nơi ngươi có thể đến, ngươi cút ra ngoài cho ta.” Hạ Ngọc Nhi trừng mắt nhìn nàng.
“Hạ sư tỷ cần gì tức giận như vậy?” Bên môi Tô Mặc mang theo nụ cười thanh nhã, “Ngươi chỉ là thua sáu vạn lượng bạc mà thôi, tại hạ đến đây đòi nợ đó.”
“Vô sỉ, thật vô sỉ.” Nghe đối phương nhắc tới chuyện sáu vạn lượng bạc, Hạ Ngọc Nhi càng thêm tức giận.
Lần trước vì hắn ta mà Hạ gia tổn thất một trăm vạn lượng bạc, nàng thật vất vả mới mượn được bạc để xoay chuyển tình thế, nhưng không ngờ lại thua toàn bộ sáu vạn lượng bạc. Hạ Ngọc Nhi dùng sức cắn môi, không được, bất luận thế nào nàng cũng không thể đưa ra số bạc này.
Ánh mắt nàng ta đảo qua, thấy chỗ Tô Mặc đang đứng là nơi luyện khí, con ngươi không khỏi sáng lên, cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu nhi, ngươi đã đi tới phường thị, Hạ gia ta ở chỗ này cũng không phải là dễ chọc. Ngươi nhất định là tìm Hạ gia luyện khí phải không, ta lần này có thể thay mặt Hạ gia nói với ngươi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Hạ gia tuyệt đối sẽ không luyện khí cho ngươi.”
Nghe nói đến danh tiếng Hạ gia, nam tử mang mũ che mặt phía đối diện dừng bước lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía này.
Một số người chung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ, ánh mắt đầy vẻ đồng tình, thiếu niên này đắc tội người Hạ gia, thật là vô cùng đáng thương. Đầu tiên, không nói đến thuật luyện khí của Hạ gia là số một hay số hai, nhưng ở đây bọn họ rất có bản lĩnh, hơn nữa luyện khí sư Hạ gia trải rộng các nơi, ngộ nhỡ bị trên dưới người dòng chính Hạ gia đố kỵ sinh hận, thiếu niên này về sau cũng đừng hòng lăn lộn ở đây nữa, thiếu nữ trước mắt này lại là đại tiểu thư dòng chính của Hạ gia.
“Ngọc Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Bỗng nhiên phía đối diện có một nam tử hùng hổ đi tới, chính là huynh trưởng Hạ Ngọc Nhi – Hạ Trạch.
Đi theo sau Hạ Trạch là một đám người áo đen vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, cả người toát ra hơi thở sắc bén bất phàm, đều là tay chân cấp cao của Hạ gia. Sau lưng những người này là một người khá lớn tuổi, nhìn qua đã thấy đức cao vọng trọng, tựa hồ lai lịch bất phàm.
Hạ Ngọc Nhi lập tức kêu lên: “Các người tới vừa đúng lúc, tiểu nhi này có ý đồ bất chính với ta, các ngươi bắt hắn lại, giết đi.”
“Tiểu nhi, lại là ngươi.” Ánh mắt Hạ Trạch lạnh lùng, tràn đầy sát ý.
Giờ phút này, khuôn mặt Tô Mặc trắng nõn, môi thản nhiên nâng lên một chút ý cười, tươi cười giống như yêu liên nở rộ trên đỉnh tuyết sơn, tuyệt thế liễm diễm, cao nhã động lòng người, mị hoặc lay động tâm hồn.
/222
|