Edit: huyền béo
Beta: Cá Xù
Dĩ nhiên, may mắn là đệ nhất mỹ nữ Ma giới không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ bị khí chất yêu mị của Tô Mặc làm lu mờ.
Phía bên kia, mọi người ai cũng cố gắng đoán mỹ nhân này rốt cuộc là ai, có lai lịch thế nào?
Kim Đan kì, thực lực quả là không tồi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.
So với đệ nhất mỹ nữ Ma Giới mà nói, đã khác nhau một trời một vực, mà thật ra đệ nhất mỹ nữ Ma Giới cũng không bằng người trước mặt.
Có người muốn chủ động đến gần Tô Mặc, nhưng lại cảm thấy nam nhân bên cạnh nàng là một cao thủ tuyệt đỉnh, khí thế sâu không lường được, mặt có râu quai nón, nhìn qua cũng không giống người hiền lành, làm cho người ta không nhìn ra được nông sâu, không biết người này rốt cuộc là hộ vệ hay là chủ nhân, nên không ai còn dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.
Tô Mặc thoáng liếc mắt nhanh một cái, cả người mang hơi thở tao nhã, lần đầu tiên tới sòng bạc Ma giới nên đương nhiên có chút cảm giác mới lạ, lúc đầu nàng chỉ chăm chú nhìn loại bàn banh mang nhiều số thứ tự kì quái này, nhưng sau khi Hoa Tích Dung nói sơ qua một chút luật lệ, dần dần liền lên tay, Tô Mặc cực kì thông minh, thậm chí chỉ một lúc sau đã nắm rõ luật chơi, lại nói kĩ năng đánh bóng của nàng rất nhanh tiến bộ, không kém Hoa Tích Dung là bao, hơn nữa nàng có thể dùng thần thức để điều khiển bi trắng, hai người chơi đùa rất cao hứng, thậm chí còn chơi đến cực kì đắc chí.
Chơi ba ván, Hoa Tích Dung vẫn đặt nhầm cổng, một viên bi đen bị nốc ao, không nhịn được chậm rãi lắc đầu.
Gia, ván này chàng thua. Tô Mặc vươn tay, quyến rũ ngáp một cái.
Đều do râu của gia quá nhiều, ảnh hưởng tới tầm mắt của gia. Hoa Tích Dung chậm rãi nở nụ cười, mặt mũi mang theo biến hoá kì lạ yêu dị, hít một hơi khí lạnh thật sâu, không nghĩ tới hắn lại thua một người thường, hắn cảm thấy rất mất mặt, lập tức tìm cớ ngụy biện.
Gia, ta vừa nãy không dán ở dưới lông mày của chàng, chẳng lẽ tầm mắt của chàng ở dưới râu sao? Tô Mặc cười khẽ một tiếng.
Tầm mắt để đánh banh là ở dưới, nàng xem.... Đáy mắt Hoa Tích Dung lóe lên tia lạnh nhạt đầy mê hoặc, nhưng còn xen kẻ một tia hậm hực, cố ý cười tủm tỉm tiến đến trước mặt nàng, dùng râu cọ cọ nàng, nhưng Tô Mặc vẫn không để ý mà đưa tay ra, thậm chí còn khua tay trước mặt hắn, biết nàng đang nói mình đặt cọc tiền, đành phải nghiêm túc lấy ra một chồng ngân phiếu thật dày đặt lên tay nàng.
Tô Mặc tiếp nhận ngân phiếu, hài lòng nở nụ cười, nụ cười này thật sự khiến cho hồng nhan thiên hạ thất sắc.
Người ngoài vừa nhìn thấy, nhịp tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy nữ tử này thật ham tiền, đó cũng là nhược điểm của nàng phải không?
Vị mỹ nhân này từ nơi nào tới? Lần đầu tới nơi này sao? Bỗng nhiên, một mỹ nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi trang phục đẹp đẽ quý giá, dáng người thon dài từ chỗ không xa đi tới, người này phe phẩy cây quạt, mặt trên cây quạt kia vẽ hình sông núi, vừa nhìn đã biết loại người thể hiện học rộng tài cao, diện mạo cũng được coi như ngọc thụ lâm phong phóng khoáng lỗi lạc ở Ma giới, trang phục căn bản là không khác gì với Hoa Tích Dung mặc thường ngày, loè loẹt diêm dúa, nhưng mà hôm nay Hoa Tích Dung được Tô Mặc cố ý cải trang ngược lại thật ra lại có vẻ dễ nhìn bình thường hơn một chút.
Mỹ nhân, rất hân hạnh được đón tiếp nàng, có muốn chơi một ván với bản công tử không? Trong ánh mắt long lanh của nam tử kia tràn đầy nhiệt tình, nhưng nhìn cũng ra ánh mắt hắn chỉ toàn chứa suy nghĩ đen tối, ám muội. Nếu hắn không sợ Hoa Tích Dung thì đương nhiên thân phận cũng không tầm thường, nam nhân quý tộc tới nơi này người nào cũng đều có chút năng lực, nhưng ánh mắt hắn lại giống như muốn nuốt chửng Tô Mặc vào trong bụng.
Tô Mặc không ngờ tới mình lại bị nam nhân trêu ghẹo, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Ta không rảnh!
Hoa Tích Dung lập tức khẽ cười một tiếng, chậm rãi vuốt ve chòm râu.
Sắc mặt nam tử tuấn mỹ kia thoáng chốc trở nên lúng túng, nghĩ rằng dù sao hắn cũng là đệ nhất quý tộc Ma giới, nhưng lại bị nữ nhân này cự tuyệt không đếm xỉa như thế, các quý tộc xung quanh đều nhìn hắn cười cười làm hắn cảm thấy bị mất thể diện, vì vậy hắn liền đi đến cạnh Tô Mặc nói: Vị cô nương này đừng lạnh lùng như thế được không? Có câu trước lạ sau quen, bản công tử chính là đệ nhất quý tộc Ma giới, bản công tử họ Cao, đây là danh thiếp của bản công tử.
Dứt lời, hắn cố ý lấy ra một danh thiếp được khảm kim cương đẹp đẽ quý giá, lộ ra thân phận cao quý của hắn.
Tô Mặc dứt khoát không để ý đến nam tử này, cũng không liếc mắt nhìn danh thiếp kia một cái, vẫn cười tủm tỉm với Hoa Tích Dung.
Cao công tử tay cầm danh thiếp cực kì xấu hổ, người xung quanh sau khi nhìn thấy danh thiếp kia lập tức kêu lên kinh hãi: Người này họ Cao, không phải hắn là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới hay sao? Nếu hắn ở đây, như vậy không phải đệ nhất mỹ nữ Ma giới cũng đến sao?
Có người thấp giọng lẩm bẩm: Ta thấy hắn chạy tới mỹ nhân này, xem ra mỹ nhân này còn đẹp hơn người kia.
Có người đã thấy đệ nhất mỹ nữ Ma giới, khẽ cười nói: Không sai, mỹ nhân đẹp hơn rất nhiều!
Thần thức của Tô Mặc đương nhiên nghe được lời mọi người nói, cũng không có hứng thú gì đối với đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, một mực xoay người đánh cầu, vòng eo mê người của nàng cúi xuống, lộ ra đường cong, trâm cài màu vàng kim trên búi tóc lay động, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo mị ý gợn sóng, ngón tay thon dài mang theo viên ngọc trơn bóng sạch sẽ lóng lánh, gậy golf ở đầu ngón tay chuyển động rất thành thạo, đập một viên bi đạn cầu bắn ra ngoài, suýt nữa đánh trúng cái mũi của Cao công tử, vị Cao công tử kia còn chưa kịp tránh, đã bị dùng sức hung hăng đập vào trên mũi, mọi người xung quanh thấy thế liền cười nhạo.
Ôi trời, vị công tử này, ngươi không sao chứ! Tô Mặc cố ý vô tội nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Không sao, không sao. Cao công tử lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, rất bao dung độ lượng.
Nếu công tử không có việc gì, vậy mời công tử rời khỏi nơi này, gậy golf của ta không có mắt, nếu mà làm tổn thương công tử, ta không biết phải làm gì đâu? Tô Mặc nghiêng thân mình, nhẹ nhàng vuốt ve gậy golf, chậm rãi cong môi lên.
Đi xuống đi! Đi xuống đi! Các hạ nên đi đi! Người xung quanh cũng đang ồn ào.
Cao công tử hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, trong mắt xẹt qua một tia tính toán, hắn xưa nay luôn tâm cao khí ngạo, là quý tộc trong quý tộc, chưa có ai dám không cho hắn ba phần mặt mũi, vì thế ánh mắt chuyển sang phía Hoa Tích Dung, nhìn vẻ mặt mang râu quai nón của Hoa Tích Dung, lại vẫn cứ không nhìn thấu được tu vi của hắn, hắn xác định người này là một người lợi hại.
Nhưng các lão tộc trưởng nhà hắn, mỗi người đều là Nguyên Anh kì, người nào mà không giữ thể diện cho hắn, mặc dù nguyên nhân bên trong là có muội muội của hắn, nhưng hắn cũng dần trở nên kiêu căng hơn. Hai người trước mặt hắn nhìn không có chút tao nhã, lại ở nơi tầm thường này chơi đánh cầu, dù có chút thực lực thì sao, cũng là loại tầm thường, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khinh thường.
Hắn xoa nhẹ cái mũi, tiến lên hai bước nói: Vị huynh đài này, lúc nãy ta đã thấy kỹ thuật dẫn bóng của các hạ không tốt lắm, thật sự không thích hợp chơi cùng vị cô nương này, cũng không xứng, như vậy đi! Ta cho ngươi mười viên Ma thạch bình thường, ngươi tặng cho ta một canh giờ!
Hoa Tích Dung cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt, lại nghĩ tới nam nhân này hình như là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, mười viên Ma thạch mà lại muốn hắn tặng
Beta: Cá Xù
Dĩ nhiên, may mắn là đệ nhất mỹ nữ Ma giới không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ bị khí chất yêu mị của Tô Mặc làm lu mờ.
Phía bên kia, mọi người ai cũng cố gắng đoán mỹ nhân này rốt cuộc là ai, có lai lịch thế nào?
Kim Đan kì, thực lực quả là không tồi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.
So với đệ nhất mỹ nữ Ma Giới mà nói, đã khác nhau một trời một vực, mà thật ra đệ nhất mỹ nữ Ma Giới cũng không bằng người trước mặt.
Có người muốn chủ động đến gần Tô Mặc, nhưng lại cảm thấy nam nhân bên cạnh nàng là một cao thủ tuyệt đỉnh, khí thế sâu không lường được, mặt có râu quai nón, nhìn qua cũng không giống người hiền lành, làm cho người ta không nhìn ra được nông sâu, không biết người này rốt cuộc là hộ vệ hay là chủ nhân, nên không ai còn dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.
Tô Mặc thoáng liếc mắt nhanh một cái, cả người mang hơi thở tao nhã, lần đầu tiên tới sòng bạc Ma giới nên đương nhiên có chút cảm giác mới lạ, lúc đầu nàng chỉ chăm chú nhìn loại bàn banh mang nhiều số thứ tự kì quái này, nhưng sau khi Hoa Tích Dung nói sơ qua một chút luật lệ, dần dần liền lên tay, Tô Mặc cực kì thông minh, thậm chí chỉ một lúc sau đã nắm rõ luật chơi, lại nói kĩ năng đánh bóng của nàng rất nhanh tiến bộ, không kém Hoa Tích Dung là bao, hơn nữa nàng có thể dùng thần thức để điều khiển bi trắng, hai người chơi đùa rất cao hứng, thậm chí còn chơi đến cực kì đắc chí.
Chơi ba ván, Hoa Tích Dung vẫn đặt nhầm cổng, một viên bi đen bị nốc ao, không nhịn được chậm rãi lắc đầu.
Gia, ván này chàng thua. Tô Mặc vươn tay, quyến rũ ngáp một cái.
Đều do râu của gia quá nhiều, ảnh hưởng tới tầm mắt của gia. Hoa Tích Dung chậm rãi nở nụ cười, mặt mũi mang theo biến hoá kì lạ yêu dị, hít một hơi khí lạnh thật sâu, không nghĩ tới hắn lại thua một người thường, hắn cảm thấy rất mất mặt, lập tức tìm cớ ngụy biện.
Gia, ta vừa nãy không dán ở dưới lông mày của chàng, chẳng lẽ tầm mắt của chàng ở dưới râu sao? Tô Mặc cười khẽ một tiếng.
Tầm mắt để đánh banh là ở dưới, nàng xem.... Đáy mắt Hoa Tích Dung lóe lên tia lạnh nhạt đầy mê hoặc, nhưng còn xen kẻ một tia hậm hực, cố ý cười tủm tỉm tiến đến trước mặt nàng, dùng râu cọ cọ nàng, nhưng Tô Mặc vẫn không để ý mà đưa tay ra, thậm chí còn khua tay trước mặt hắn, biết nàng đang nói mình đặt cọc tiền, đành phải nghiêm túc lấy ra một chồng ngân phiếu thật dày đặt lên tay nàng.
Tô Mặc tiếp nhận ngân phiếu, hài lòng nở nụ cười, nụ cười này thật sự khiến cho hồng nhan thiên hạ thất sắc.
Người ngoài vừa nhìn thấy, nhịp tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy nữ tử này thật ham tiền, đó cũng là nhược điểm của nàng phải không?
Vị mỹ nhân này từ nơi nào tới? Lần đầu tới nơi này sao? Bỗng nhiên, một mỹ nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi trang phục đẹp đẽ quý giá, dáng người thon dài từ chỗ không xa đi tới, người này phe phẩy cây quạt, mặt trên cây quạt kia vẽ hình sông núi, vừa nhìn đã biết loại người thể hiện học rộng tài cao, diện mạo cũng được coi như ngọc thụ lâm phong phóng khoáng lỗi lạc ở Ma giới, trang phục căn bản là không khác gì với Hoa Tích Dung mặc thường ngày, loè loẹt diêm dúa, nhưng mà hôm nay Hoa Tích Dung được Tô Mặc cố ý cải trang ngược lại thật ra lại có vẻ dễ nhìn bình thường hơn một chút.
Mỹ nhân, rất hân hạnh được đón tiếp nàng, có muốn chơi một ván với bản công tử không? Trong ánh mắt long lanh của nam tử kia tràn đầy nhiệt tình, nhưng nhìn cũng ra ánh mắt hắn chỉ toàn chứa suy nghĩ đen tối, ám muội. Nếu hắn không sợ Hoa Tích Dung thì đương nhiên thân phận cũng không tầm thường, nam nhân quý tộc tới nơi này người nào cũng đều có chút năng lực, nhưng ánh mắt hắn lại giống như muốn nuốt chửng Tô Mặc vào trong bụng.
Tô Mặc không ngờ tới mình lại bị nam nhân trêu ghẹo, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Ta không rảnh!
Hoa Tích Dung lập tức khẽ cười một tiếng, chậm rãi vuốt ve chòm râu.
Sắc mặt nam tử tuấn mỹ kia thoáng chốc trở nên lúng túng, nghĩ rằng dù sao hắn cũng là đệ nhất quý tộc Ma giới, nhưng lại bị nữ nhân này cự tuyệt không đếm xỉa như thế, các quý tộc xung quanh đều nhìn hắn cười cười làm hắn cảm thấy bị mất thể diện, vì vậy hắn liền đi đến cạnh Tô Mặc nói: Vị cô nương này đừng lạnh lùng như thế được không? Có câu trước lạ sau quen, bản công tử chính là đệ nhất quý tộc Ma giới, bản công tử họ Cao, đây là danh thiếp của bản công tử.
Dứt lời, hắn cố ý lấy ra một danh thiếp được khảm kim cương đẹp đẽ quý giá, lộ ra thân phận cao quý của hắn.
Tô Mặc dứt khoát không để ý đến nam tử này, cũng không liếc mắt nhìn danh thiếp kia một cái, vẫn cười tủm tỉm với Hoa Tích Dung.
Cao công tử tay cầm danh thiếp cực kì xấu hổ, người xung quanh sau khi nhìn thấy danh thiếp kia lập tức kêu lên kinh hãi: Người này họ Cao, không phải hắn là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới hay sao? Nếu hắn ở đây, như vậy không phải đệ nhất mỹ nữ Ma giới cũng đến sao?
Có người thấp giọng lẩm bẩm: Ta thấy hắn chạy tới mỹ nhân này, xem ra mỹ nhân này còn đẹp hơn người kia.
Có người đã thấy đệ nhất mỹ nữ Ma giới, khẽ cười nói: Không sai, mỹ nhân đẹp hơn rất nhiều!
Thần thức của Tô Mặc đương nhiên nghe được lời mọi người nói, cũng không có hứng thú gì đối với đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, một mực xoay người đánh cầu, vòng eo mê người của nàng cúi xuống, lộ ra đường cong, trâm cài màu vàng kim trên búi tóc lay động, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo mị ý gợn sóng, ngón tay thon dài mang theo viên ngọc trơn bóng sạch sẽ lóng lánh, gậy golf ở đầu ngón tay chuyển động rất thành thạo, đập một viên bi đạn cầu bắn ra ngoài, suýt nữa đánh trúng cái mũi của Cao công tử, vị Cao công tử kia còn chưa kịp tránh, đã bị dùng sức hung hăng đập vào trên mũi, mọi người xung quanh thấy thế liền cười nhạo.
Ôi trời, vị công tử này, ngươi không sao chứ! Tô Mặc cố ý vô tội nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Không sao, không sao. Cao công tử lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, rất bao dung độ lượng.
Nếu công tử không có việc gì, vậy mời công tử rời khỏi nơi này, gậy golf của ta không có mắt, nếu mà làm tổn thương công tử, ta không biết phải làm gì đâu? Tô Mặc nghiêng thân mình, nhẹ nhàng vuốt ve gậy golf, chậm rãi cong môi lên.
Đi xuống đi! Đi xuống đi! Các hạ nên đi đi! Người xung quanh cũng đang ồn ào.
Cao công tử hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, trong mắt xẹt qua một tia tính toán, hắn xưa nay luôn tâm cao khí ngạo, là quý tộc trong quý tộc, chưa có ai dám không cho hắn ba phần mặt mũi, vì thế ánh mắt chuyển sang phía Hoa Tích Dung, nhìn vẻ mặt mang râu quai nón của Hoa Tích Dung, lại vẫn cứ không nhìn thấu được tu vi của hắn, hắn xác định người này là một người lợi hại.
Nhưng các lão tộc trưởng nhà hắn, mỗi người đều là Nguyên Anh kì, người nào mà không giữ thể diện cho hắn, mặc dù nguyên nhân bên trong là có muội muội của hắn, nhưng hắn cũng dần trở nên kiêu căng hơn. Hai người trước mặt hắn nhìn không có chút tao nhã, lại ở nơi tầm thường này chơi đánh cầu, dù có chút thực lực thì sao, cũng là loại tầm thường, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khinh thường.
Hắn xoa nhẹ cái mũi, tiến lên hai bước nói: Vị huynh đài này, lúc nãy ta đã thấy kỹ thuật dẫn bóng của các hạ không tốt lắm, thật sự không thích hợp chơi cùng vị cô nương này, cũng không xứng, như vậy đi! Ta cho ngươi mười viên Ma thạch bình thường, ngươi tặng cho ta một canh giờ!
Hoa Tích Dung cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt, lại nghĩ tới nam nhân này hình như là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, mười viên Ma thạch mà lại muốn hắn tặng
/222
|