Mẹ nó! Dám khiêu chiến với bản công tử! Thiếu niên kia mắng to một tiếng, đá bay người đánh xe xuống đất, vung roi đuổi theo, dù hắn quần áo lụa là nhưng cũng thích cưỡi ngựa, đua ngựa kiểu này đương nhiên không nói chơi, hắn sao có thể cho phép tên nhóc kia qua mặt mình được.
Nhìn xe ngựa đối phương chạy vụt lên, tốc dộ cực nhanh, hắn hơi rối loạn.
Sắc mặt thiếu niên quý tộc khó chịu: To gan, ngươi dám cùng ta đua ngựa hả?
Hắn lập tức giơ roi chạy nhanh theo nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ, hai con ngựa của Hoa Tích Dung là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách ngày càng xa, gương mặt thiếu niên ngày càng khó chịu.
Rất nhanh đã đến cổng thành, mọi người thấy hai chiếc xe ngựa phóng như bay đến thì vội vàng nhường đường.
Tô Mặc cười đắc ý, quay đầu lại nói với hai nam nhân trong xe: Hai vị gia cẩn thận, tốc độ rất nhanh đó!
Hoa Tích Dung nhìn tư thế oai hùng của nàng, tim đập nhanh hơn, nhịn không được huýt sáo một hơi: Tiểu Mạch, quá nhanh rồi.
Nhưng an toàn tuyệt đối. Tô Mặc rất tự tin.
Tạ Thiên Dạ bình tĩnh, không nói gì.
Tô Mặc tinh thông lục nghệ, đương nhiên ở phương diện lái xe không hề kém.
Đã đến. Tô Mặc chạy chậm lại.
Tiểu Mạch, ngươi muốn xử lý thiếu niên kia thế nào? Hoa Tích Dung như cười như không hỏi.
Hoa gia, các người đã không muốn ra mặt thì cứ che giấu thân phận đi, còn lại ta sẽ xử lý. Môi Tô Mặc cong lên, cười trào phúng.
Được! Lần này gia sẽ xem xem ngươi muốn làm cái gì. Hoa Tích Dung cười cười.
Một lúc lâu sau, xe ngựa của thiếu niên kia cũng chạy tới.
Hắn buồn bực quát to: Tiểu tử kia, ngươi cả gan dám đua ngựa với bản công tử, ngươi không biết ta là ai sao?
Nhưng khi hắn thấy dung mạo đối phương còn đẹp hơn gấp trăm lần hơn mình, trong lòng cực kì không vui, hắn đoán thiếu niên này tám phần là trai lơ như mình.
Hắn nào ngờ được thân phận nàng cũng lớn hơn hắn rất nhiều, y phục hoa lệ trên người thật ra đều do Hoa Tích Dung cố tình chuẩn bị. Thiếu niên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức cười to: Thì ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng là thứ đồ chơi thôi. Phía sau hắn, hai tên hộ vệ cười to, dùng ánh mắt vô sỉ nhìn Tô Mặc, ở Ma giới này, ngoại trừ Hoa Tích Dung có thế lực mạnh ra thì các gia tộc khác hắn đều có thể chống lại.
Ngươi nói ai là đồ chơi? Tô Mặc nhíu mày.
Tất nhiên là nói ngươi, thế nào?
Tô Mặc mỉm cười, cầm roi quật vào mặt hắn, đánh mạnh đến mức mặt hắn ửng đỏ, nàng cười lạnh: Giữ sạch miệng cho ta.
Thiếu niên không ngờ đối phương lại ra tay với mình, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. Hắn sờ má, cảm thấy cực kì đau đớn, thẹn quá hóa giận, hắn nâng roi lên chỉ vào Tô Mặc, miệng hung hăng: Hay cho ngươi tiểu tử, dám đánh gia, ngươi thật sự không muốn sống nữa, hôm nay ta sẽ chôn sống ngươi, cho cả nhà ngươi chôn cùng.
Thiếu niên vung roi nhanh như cắt, công kích liên tục.
Tô Mặc biết hắn sẽ giở trò, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không ngờ đường roi cũng khá lợi hại.
Nàng lập tức lui về sau tránh né, sau đó bay lên xoay người đá vào bụng hắn một cái, hắn ngã lăn ra mặt đất, nàng cười lạnh: Ngươi mới là kẻ không muốn sống, thật ngu xuẩn, nếu ngươi còn nói những lời khó nghe, ta sẽ dùng roi đánh nát miệng ngươi.
Lúc này, nhìn thiếu niên nằm lăn trên mặt đất, hai gã hộ vệ mới có phản ứng, Chúng vội vàng lấy pháp khí, quát to một tiếng, ra tay đánh về phía Tô Mặc.
Tô Mặc bay lên tránh né, hai tay nắm thành quyền, một trái một phải nâng lên, đánh hai gã hộ vệ răng rớt đầy đất nhanh như cắt. Nàng đã quen với cách đánh bất ngờ của người Ma giới, nên tránh né không khó.
Ngươi.... Ngươi có giỏi thì chờ đó cho ta. Mỹ thiếu niên trừng mắt quát lớn, hắn sẽ đi tìm người giúp đỡ, không ngờ lần này đại diện lão phu nhân đi hội nghị lại gặp phải tên kia, chỉ cần đối phương không phải Hoa Tích Dung thì là ai hắn cũng không sợ.
Ngươi có phải trai lơ của lão phu nhân không? Tô Mặc bỗng hỏi.
Ngươi... Thiếu niên không ngờ đối phương lại biết thân phận của hắn.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn, khi biết hắn là trai lơ của lão phu nhân, ai cũng cười khinh khi.
Tô Mặc cười cười, ánh mắt ôn nhu như nhìn
Nhìn xe ngựa đối phương chạy vụt lên, tốc dộ cực nhanh, hắn hơi rối loạn.
Sắc mặt thiếu niên quý tộc khó chịu: To gan, ngươi dám cùng ta đua ngựa hả?
Hắn lập tức giơ roi chạy nhanh theo nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ, hai con ngựa của Hoa Tích Dung là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách ngày càng xa, gương mặt thiếu niên ngày càng khó chịu.
Rất nhanh đã đến cổng thành, mọi người thấy hai chiếc xe ngựa phóng như bay đến thì vội vàng nhường đường.
Tô Mặc cười đắc ý, quay đầu lại nói với hai nam nhân trong xe: Hai vị gia cẩn thận, tốc độ rất nhanh đó!
Hoa Tích Dung nhìn tư thế oai hùng của nàng, tim đập nhanh hơn, nhịn không được huýt sáo một hơi: Tiểu Mạch, quá nhanh rồi.
Nhưng an toàn tuyệt đối. Tô Mặc rất tự tin.
Tạ Thiên Dạ bình tĩnh, không nói gì.
Tô Mặc tinh thông lục nghệ, đương nhiên ở phương diện lái xe không hề kém.
Đã đến. Tô Mặc chạy chậm lại.
Tiểu Mạch, ngươi muốn xử lý thiếu niên kia thế nào? Hoa Tích Dung như cười như không hỏi.
Hoa gia, các người đã không muốn ra mặt thì cứ che giấu thân phận đi, còn lại ta sẽ xử lý. Môi Tô Mặc cong lên, cười trào phúng.
Được! Lần này gia sẽ xem xem ngươi muốn làm cái gì. Hoa Tích Dung cười cười.
Một lúc lâu sau, xe ngựa của thiếu niên kia cũng chạy tới.
Hắn buồn bực quát to: Tiểu tử kia, ngươi cả gan dám đua ngựa với bản công tử, ngươi không biết ta là ai sao?
Nhưng khi hắn thấy dung mạo đối phương còn đẹp hơn gấp trăm lần hơn mình, trong lòng cực kì không vui, hắn đoán thiếu niên này tám phần là trai lơ như mình.
Hắn nào ngờ được thân phận nàng cũng lớn hơn hắn rất nhiều, y phục hoa lệ trên người thật ra đều do Hoa Tích Dung cố tình chuẩn bị. Thiếu niên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức cười to: Thì ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng là thứ đồ chơi thôi. Phía sau hắn, hai tên hộ vệ cười to, dùng ánh mắt vô sỉ nhìn Tô Mặc, ở Ma giới này, ngoại trừ Hoa Tích Dung có thế lực mạnh ra thì các gia tộc khác hắn đều có thể chống lại.
Ngươi nói ai là đồ chơi? Tô Mặc nhíu mày.
Tất nhiên là nói ngươi, thế nào?
Tô Mặc mỉm cười, cầm roi quật vào mặt hắn, đánh mạnh đến mức mặt hắn ửng đỏ, nàng cười lạnh: Giữ sạch miệng cho ta.
Thiếu niên không ngờ đối phương lại ra tay với mình, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. Hắn sờ má, cảm thấy cực kì đau đớn, thẹn quá hóa giận, hắn nâng roi lên chỉ vào Tô Mặc, miệng hung hăng: Hay cho ngươi tiểu tử, dám đánh gia, ngươi thật sự không muốn sống nữa, hôm nay ta sẽ chôn sống ngươi, cho cả nhà ngươi chôn cùng.
Thiếu niên vung roi nhanh như cắt, công kích liên tục.
Tô Mặc biết hắn sẽ giở trò, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không ngờ đường roi cũng khá lợi hại.
Nàng lập tức lui về sau tránh né, sau đó bay lên xoay người đá vào bụng hắn một cái, hắn ngã lăn ra mặt đất, nàng cười lạnh: Ngươi mới là kẻ không muốn sống, thật ngu xuẩn, nếu ngươi còn nói những lời khó nghe, ta sẽ dùng roi đánh nát miệng ngươi.
Lúc này, nhìn thiếu niên nằm lăn trên mặt đất, hai gã hộ vệ mới có phản ứng, Chúng vội vàng lấy pháp khí, quát to một tiếng, ra tay đánh về phía Tô Mặc.
Tô Mặc bay lên tránh né, hai tay nắm thành quyền, một trái một phải nâng lên, đánh hai gã hộ vệ răng rớt đầy đất nhanh như cắt. Nàng đã quen với cách đánh bất ngờ của người Ma giới, nên tránh né không khó.
Ngươi.... Ngươi có giỏi thì chờ đó cho ta. Mỹ thiếu niên trừng mắt quát lớn, hắn sẽ đi tìm người giúp đỡ, không ngờ lần này đại diện lão phu nhân đi hội nghị lại gặp phải tên kia, chỉ cần đối phương không phải Hoa Tích Dung thì là ai hắn cũng không sợ.
Ngươi có phải trai lơ của lão phu nhân không? Tô Mặc bỗng hỏi.
Ngươi... Thiếu niên không ngờ đối phương lại biết thân phận của hắn.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn, khi biết hắn là trai lơ của lão phu nhân, ai cũng cười khinh khi.
Tô Mặc cười cười, ánh mắt ôn nhu như nhìn
/222
|