Tô Mặc liên tục nhìn ra ngoài, chờ trong giây lát, nàng biết những người còn sống nhất định sẽ ra.
Cơ Bạch đứng cách nàng không xa, hai tay sau lưng nắm chặt thanh kiếm. Hắn nhìn ra Tô Mặc đã trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, cũng không nóng lòng dò hỏi mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt hắn tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát ra sự quan tâm ấm áp.
Dung Túc vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo đứng đó, thần sắc hắn không tốt cho lắm, ánh mắt nhìn nàng có chút u oán.
Thiếu niên kiêu ngạo này, mặt mày, thần thái cũng đã trở nên cương nghị hơn nhiều, nhưng vẫn lạnh nhạt như thế, trong mắt hiện lên chút ôn hòa. Lần này hai người xa nhau lâu lắm, Tô Mặc thật sự có chút không quen.
Khụ khụ. Dung Túc bỗng đưa tay che miệng ho khan vài tiếng.
Tô Mặc và Cơ Bạch đều không để ý hắn.
Khụ khụ. Dung Túc tiếp tục ho khan.
Ngươi không sao chứ? Cơ Bạch liếc nhìn.
Dung Túc, ngươi ổn không? Tô Mặc cũng nhìn thiếu niên.
Dung Túc lập tức trở về bộ dạng xem thường, khàn khàn nói: Nữ… Tiểu Mạch, thì ra ngươi cũng biết quan tâm người khác!
Không lẽ ta rất lạnh lùng sao? Tô mặc như cười như không nhìn hắn.
Không sai! Dung Túc trợn mắt.
Dung công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tô Mặc đột nhiên hỏi.
Ta… ta mấy tuổi ngươi không phải là không biết!” Dung Túc hung hăng trừng nàng.
Ba nghìn tuổi, ngươi đã lớn tuổi vậy rồi mà còn như trẻ con, ta mới mười sáu tuổi thôi, rốt cục ai cần ai quan tâm? Tô Mặc tức giận.
Hừ, ta với ngươi lập khế ước bản mạng, hơn nữa ta đang bệnh, ngươi không thể đối xử tốt với ta một chút sao? Về sau ngươi hãy chăm sóc ta, trong lòng cũng phải nghĩ về ta nhiều hơn. Dung Túc hít sâu một hơi, chậm rãi ổn định lại giọng nói của mình. Lần này hắn chủ động yêu cầu phúc lợi, bất giác hắn đã ý thức được nguy cơ.
“…” Tô Mặc bỗng cảm thấy hôm nay thiếu niên rất khác thường.
Thật phiền toái. Ở bên cạnh, Cơ Bạch lạnh lùng nói.
Đúng vậy! Nhất là hắn cứ chê cái này ghét cái kia, thật sự mệt chết! Tô Mặc cũng thở dài, đỡ trán. Từ khi nàng đạt tới Kim Đan kỳ, thân thể cũng trở nên kì ảo, lạnh nhạt hơn, như là chán ghét trần thế, chán ghét lục đạo luân hồi, lúc nào cũng có thể biến mất, cứ như cái gì cũng có thể buông tay không hề do dự.
Sắc mặt Dung Túc tái nhợt, trong lòng có chút không thoải mái, nữ nhân này hình như ghét bỏ hắn! Xem ra hắn phải nhanh khôi phục thân thể, trong số họ chỉ có hắn là không thể thân cận nàng.
Tiểu Mạch, không ngờ nàng có thể tiến đến Kim Đan kỳ nhanh như vậy! Xem ra chuyến đi đến Ma giới lần này không tệ. Cơ Bạch nhìn nàng.
Tử Ngọc, sắc mặt của chàng dường như không tốt, hiện giờ đã thế nào rồi? Tô Mặc trừng hắn. Quả nhiên sắc mặt Cơ Bạch có chút trắng, là vì tiêu hao linh khí quá nhiều.
Ta không sao, ở đây rất nguy hiểm, linh lực hao phí nhiều là chuyện không thể tránh. Nhưng Dung Túc rời Thiên Thư lâu như thế, thân thể có chút không thích ứng, bất quá ta và hắn đã tìm được rất nhiều thảo dược tốt của Ma Giới, chủng loại đa dạng, chỉ tiếc là không nhiều, trước tiên có thể dùng để điều trị cho hắn. Cơ Bạch chắp hai tay sau lưng.
Dung Túc bĩu môi nói: Thảo dược nơi này đều đã bị Thánh nữ thu thập hết vào túi rồi, ngọn núi chỉ còn lại sỏi đá khô cằn!
Tô Mặc nhíu mày, túi càn khôn kia hiện đang ở trong tay nàng.
Dung Túc hiện tại nếu như muốn khôi phục thân thể cần bao lâu?
Cơ Bạch chầm chậm nói: Hẳn là không quá lâu, ta sẽ dẫn hắn đi núi Côn Luân, nơi đó có trưởng lão luyện đan, có thể dùng đan dược trị liệu cho hắn.
Tô Mặc gật gật đầu: Được rồi, chờ xử lý chuyện tình ở Ma giới xong ta còn muốn đi xử lý chuyện của Văn Nhân Dịch, chàng mang hắn đi núi Côn Luân trước, ta sẽ đi tìm chàng sau.
Mặc Nhi, nàng vất vả rồi! Cơ Bạch gật đầu.
Dung Túc nhịn không được xem thường, nữ nhân này quả nhiên ghét bỏ hắn. Trước kia hai người chưa từng tách nhau quá lâu như vậy.
Ánh mắt Cơ Bạch chuyển sang lạnh lùng nhìn thiếu niên: Dung Túc công tử, hoàn cảnh ở nơi này không thích hợp để ngươi đi lung tung, vào Thiên Thư là tốt nhất.
Dung Túc u oán liếc Tô Mặc, nhưng nàng vẫn luôn nhìn Cơ Bạch, ánh mắt nhu tình. Trong lòng hắn có chút chua xót, lần này hắn đi ra lâu như vậy, nữ nhân này cũng không quan tâm hắn nhiều hơn chút nào. Hắn hừ nhẹ, chậm rãi tiến vào Thiên Thư.
Hoa Tích Dung bỗng khẽ cười một tiếng: Được rồi, bây giờ hãy đến nơi ta sống đi, gia sẽ cho các ngươi xem nhà gia.
Không phải đã đi qua rồi sao? Tô Mặc nghe vậy ngoái đầu nhìn lại, có chút hứng thú.
Ngươi cho là trấn nhỏ kia? Hoa Tích Dung như cười như không nhìn nàng.
Chẳng lẽ ngươi còn có nơi khác?
Có, chỗ đó gia chỉ ở cô đơn một mình, hơn nữa rất ít khi trở về, mỗi ngày gia đều ngóng trông có khách ghé thăm, nếu là nữ chủ tử thì càng tốt. Hoa Tích Dung dùng bả vai nhẹ huých nàng.
“Ta không có hứng thú. Tô Mặc ngồi xuống, nhàn nhạt như không có gì có thể lay động được nàng.
Nơi đó thật sự không tồi đâu. Tiểu Mạch, đi cùng ta, được không? Hoa Tích Dung sâu kín liếc Tô Mặc một cái, tình ý nồng đậm, đôi mắt đẹp như có thể chảy ra nước.
Hai lão giả bên cạnh lại ân cần vô cùng, Mấy vị công tử cùng Mạch tiểu hữu không bằng đi đến chỗ chúng ta làm khách đi?
Không cần, chúng ta còn có việc phải làm. Hoa Tích Dung là người đầu tiên mở miệng cự tuyệt.
Đúng vậy, chúng ta còn có chuyện khác. Tô Mặc cự tuyệt rất có lễ, khác với Hoa Tích Dung.
Tiểu Mạch, vậy là ngươi đáp ứng lời đề nghị của ta đúng không? Hoa Tích Dung bỗng nhiên ghé sát vào.
Sắc mặt Cơ Bạch trầm xuống, trong Thiên Thư cũng truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của người nào đó.
mọi người chung quanh nhìn thấy như thế, nhất thời nghẹn họng, kinh ngạc không thôi. Mắt họ trừng lớn, hoàn toàn không ngờ hoa Tích Dung cũng có mặt lẳng lơ mị hoặc thế này. Tên nam nhân người
/222
|