Hoa Tích Dung phun một ra một ngụm trà, ánh mắt trầm xuống, “Ai nói ta không được.”
Tô Mặc lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, sắc mặt thản nhiên không nói gì.
Sư Anh chuyển mắt qua, khóe môi cong cong, nhìn Hoa Tích Dung nói: “Thì ra là thế, xem ra nguyên nhân ngươi vẫn không chịu thành thân là đây, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, ngươi đúng là rất khiến người khác cảm thấy đồng tình.”
Hoa Tích Dung liếc mắt lườm đối phương một cái, nhếch môi cười, phản bác: “Nhưng mà Anh tiên sinh cũng chưa thành thân, hơn nữa bên cạnh còn không có lấy một thị thiếp, xem ra chỗ đó của các hạ cũng không được rồi, đúng không?”
Sư Anh nhấp trà, giọng nhạt như gió: “Kỳ thực, nam nhân có được hay không có thể nhìn ra từ phong độ.”
Hoa Tích Dung khẽ nhíu mày.
Tô Mặc không hề đỏ mặt ngồi cạnh đó, môi như cười như không, hứng thú lắng nghe.
Hoa Tích Dung liếc xéo hắn, nói: “Làm sao nhìn ra được?”
Nhưng Sư Anh lại không đáp, khi ánh mắt tò mò của Hoa Tích Dung phóng tới thì Sư Anh lại chậm rãi ngước mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười, thản nhiên nói: “Yêu Cơ cô nương, ta đã mang một con cá về, là ta tự tay chuẩn bị, có thể làm món khai vị.”
Nói rồi hắn cầm lấy hộp đựng thức ăn, mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi. Đương nhiên món ăn Sư Anh tự tay làm không thể tệ được, hắn vươn tay dùng chủy thủy cắt cá đã hấp chín thành lát, bỏ một ít gia vị vào, màu sắc đẹp, thanh thanh đạm đạm. Sư Anh chia cá làm ba phần, mỗi người một phần.
Tiếng nhạc trong phòng vang lên. Hắn dùng cơm rất gọn gàng, tao nhã, động tác tùy ý, tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhai chậm rồi thong thả nuốt. Tô Mặc cảm thấy chỉ nhìn Sư Anh dùng bữa thôi cũng đã là một loại hưởng thụ rất lớn rồi.
May mà chung quanh không có nữ nhân nào khác, bằng không nhìn hắn như thế hẳn là đều thấy không biết mình đang ăn cái gì.
Sư Anh nâng mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười thản nhiên, hắn chậm rãi buông đũa, nhàn nhạt hỏi: “Sao Yêu Cơ cô nương lại không nói gì? Chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị nàng?”
“Rất ngon, nhưng ta nghĩ lúc ăn không nói nên mới im lặng.” Tô Mặc trả lời tự nhiên.
“Yêu Cơ cô nương, thời điểm cần nói thì nên nói, đừng keo kiệt lời khen tay nghề của người khác.” Ý cười Sư Anh hoàn mỹ như ánh trăng đầu xuân, “Chỉ là phải nhớ phi lễ chớ nghe, đề tài vừa rồi cũng không phải nữ tử có thể tùy ý tham dự.”
Tô Mặc đỡ trán, nghĩ thầm mình cũng không bị điếc, làm sao có thể không nghe được. Huống chi đề tài đó là nàng gợi trước, sau đó do bọn họ tiếp tục không phải sao?
Đối diện với ánh mắt của Sư Anh, khuôn mặt nàng dần hồng lên, nhìn rất quyến rũ mê hoặc.
Lúc này, Hoa Tích Dung luôn tùy ý thản nhiên cũng nuốt không trôi, ánh mắt mất kiên nhẫn, nhịn không được lên tiếng: “Sư Anh, vừa rồi ngươi nói phương diện có được hay không phải nhìn từ phong độ, lời ấy nghĩa là sao?”
Sư Anh như cười như không liếc nhìn Hoa Tích Dung, thản nhiên đáp: “Nghe nói, phương diện này có liên quan đến trình độ, nam nhân ‘được’ thường có thể bảo trì bình thản, nam nhân ‘không được’ thường hay thiếu kiên nhẫn, dường như tính nhẫn nại của ngươi không đủ thì phải!”
Hoa Tích Dung giận quá hóa cười, mắt hơi nheo lại, nhẹ nhàng “À” một tiếng, giọng điệu tà mị: “Nói vậy là ngươi đang châm chọc ta?”
Sư Anh lắc đầu, khẽ thở dài: “Nghe nói hoạn quan trong cung thích nhất là tạo niềm vui từ việc dày vò người khác, hơn nữa tính tình rất vội vàng, tất cả đều là do nguyên nhân ‘không được’, ngươi cũng có hứng thú này không phải sao?”
Tô Mặc nghe vậy, môi khẽ cong lên, độ cong ngày càng rõ ràng, ý cười dạt dào.
Sắc mặt Hoa Tích Dung trầm xuống: “Lời này là ai nói?”
Sư Anh thản nhiên đáp: “Cơ Bạch.”
Hoa Tích Dung nghe thấy tên Cơ Bạch, sắc mặt lập tức không vui, ánh mắt rét lạnh: “Tên Cơ Bạch đó căn bản không phải là nam nhân, nữ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn hệt như Liễu Hạ Huệ*, cho dù nữ nhân có cởi hết trước mặt hắn thì hắn cũng không mảy may động tâm, hắn vốn là cái cọc gỗ. Lời của nam nhân cọc gỗ mà ngươi cũng tin, bản công tử kỳ thực rất ‘được’, huống chi mỗi sáng thức dậy ta đều là nhất trụ kình thiên**…”
(*) Nguyên văn là “Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn”, nhắc đến điển tích của “tọa hoài bất loạn” của ông. Chuyện kể Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
(**) Nhất trụ kình thiên: Dịch đơn giản là một cột (nhất trụ) nâng cao (kình thiên). Chính là hiện tượng “xúc động” buổi sáng của nam nhân… Bạn nói vậy thôi, hãy tự tưởng tượng. =)))
Bỗng Sư Anh nhét một khối điểm tâm vào miệng hắn, cười nhạt: “Khi ăn không nói.”
Đôi mắt Tô Mặc thoáng qua chút buồn cười, không ngờ hai nam nhân này lại bàn luận chuyện này, càng không ngờ mỹ nam tóc bạc kia nói ra những lời như vậy, thật khó tưởng tượng được tình hình lúc đó.
Sư Anh chuyển mắt sang, “Yêu Cơ cô nương đừng hiểu lầm Cơ Bạch, hắn là Thần Sử đại nhân*, Cơ Bạch là người chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. Hơn nữa thuật trị liệu của hắn rất tốt, lời hắn nói lúc nãy đúng là có một hoạn quan đã nói. Từng có một hoạn quan muốn đi vào núi Côn Luân, muốn nói rõ hắn vô dục vô cầu, thích hợp đi theo đường kiếm tu, nhưng lại bị Cơ Bạch liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở. Hắn còn nói một câu, ngươi đã biến chứng quá lâu, có dù có trị được người thì cũng không trị được tâm ngươi.” (*hoạn quan: thái giám, hoạn nghĩa là thiến, chỉ những quan viên đã “không còn đời trai”)
(*) Bạn giải thích 1 chút, Thần Sử cũng có nghĩa là Thần Sứ, nghĩa là sứ giả của thần, thật ra là của nhân loại thôi nhưng Cơ Bạch đức cao trọng vọng nên được tôn làm thần. Tương tự, Hoa Tích Dung là Ma Sử đại nhân, sứ giả của ma giới.
Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt, “Không ngờ Cơ Bạch thú vị như vậy.”
Nhắc tới Cơ Bạch, khuôn mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, thấy Sư Anh đang pha trà thì vươn tay ra.
Sư Anh nhanh chóng đoạt lại, nói: “Đừng chạm vào! Đây là pha riêng cho ta.”
Hoa Tích Dung bĩu môi: “Không thú vị, ta cứ thích uống trà ngươi pha đó.”
Sư Anh cười nói: “Ta là người tham tiền mà, muốn uống trà ta pha cũng không dễ vậy.”
Hoa Tích Dung lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên như trước, lấy một cái tráp tinh mĩ không biết từ đâu ra, có lẽ trên người hắn cũng có túi càn khôn hay bảo vật không gian gì đó. Đôi mắt xếch của hắn nhếch lên, mị hoặc cười nói: “Sư Anh, xem ra mấy ngày nay ta đã quấy rầy ngươi rồi, ngươi nhất định rất không vừa lòng, một khi đã vậy, thứ ngươi muốn ta tặng cho ngươi.”
Sư Anh cười nhẹ: “Là cái gì?”
Hoa Tích Dung cười, mở tráp ra, là một ống điếu chế thành từ ngọc lục phỉ thúy, trên thân lóng lánh ánh nước kì dị, là một bảo vật, “Đây là cống phẩm tìm được trong môtrong mộ táng ba ngàn năm của La Sát quốc, nghe nói là vật yêu thích nhất của nam nhân không có nữ nhân.”
Tô Mặc chống má, đảo mắt một vòng, kiếp trước nàng cũng thấy qua thứ này, là ống điếu chuyên dùng để hút mạn đà la, nghe nói có thể khiến người ta bị nghiện, hại người không ít. Huống chi đây là cống phẩm ba ngàn năm trước, chỉ sợ cũng lây nhiễm không ít mùi xác chết, quả là điềm xấu.
Sư Anh cười cười, định nhận lấy xem kỹ hơn. Hoa Tích Dung cúi đầu nói nhỏ gì đó bên tai hắn, Hoa Tích Dung nhếch môi, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt càng thêm mê hoặc.
Nào ngờ Tô Mặc lại đứng lên đi đến bên người Hoa Tích Dung, đột nhiên đoạt mất ống điếu trong tay hắn.
Động tác nàng lưu loát, không chút khách khí nói: “Các hạ vẫn nên tiết kiệm thì tốt hơn, Sư Anh không cần thứ này, thu về đi.”
Nói rồi nàng ném ống điếu đi, vừa hay nện vào người Hoa Tích Dung. Hoa Tích Dung cẩn trọng đón lấy, híp híp mắt, lập tức cười rộ lên, ý tứ sâu xa: “Chậc chậc, thật là một Yêu Cơ tốt.”
Tô Mặc khiêu khích liếc nhìn hắn, nàng vẫn luôn không có hảo cảm với nam nhân này.
Hoa Tích Dung lại tiếp tục châm chọc Sư Anh: “Yêu Cơ cô nương hình như rất coi trọng ngươi đó, nhưng mà nàng ta cũng nên học quy củ, dù sao cũng đã gả cho vnd, nam nhân cần quản thì mặc kệ, nam nhân không nên quản nàng lại xen vào. Hơn nữa hiện tại chúng ta đang ở cùng nhau, nàng còn không biết dè dặt, tính tình này của nàng chỉ sợ không có ai thèm thích phải không? Nhiều nhất cũng chỉ coi trọng mĩ mạo của nàng thôi.”
Sư Anh lập tức nói: “Phi lễ chớ nói, Hoa công tử tự trọng.”
Tô Mặc cũng chống khuỷu tay, khinh thường nhìn hắn, “Chuyện của ta có liên quan gì đến ngươi?”
Hoa Tích Dung vuốt ve ống điếu dạ quang, phản bác: “Chuyện của chúng ta cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?”
Tô Mặc nhẹ mím môi, lạnh lùng liếc hắn, càng nhìn càng thấy ghét.
Hoa Tích Dung nhấc ly rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm, cười nhạt nói: “Nam nhân mà, ai cũng thích thứ mới lạ thú vị một chút, muốn nếm thử nhiều thứ. Ống điếu này bản công tử chỉ vừa nhận được, Sư Anh rất thích mấy thứ này, ta cũng hợp ý, không ngờ lại gặp một nữ nhân làm cụt hứng ở đây, ngươi nói có đúng không Sư Anh?”
Tô Mặc cũng nhìn Sư Anh, ánh mắt mang vẻ khó hiểu, hắn thật sự thích sao? Điều này hơi khác với Sư Anh nàng quen biết kiếp trước, nàng bỗng cảm thấy người trước mắt thật nhìn không thấu.
Sư Anh khễ cười: “Yêu Cơ cô nương, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, tại hạ chưa bao giờ lây dính vật ấy.”
Hoa Tích Dung lười biếng cười, chế nhạo: “Ngươi thật sự không cần?”
Sư Anh liếc hắn, “Đã là thứ chỉ có nam nhân tịch mịch mới cần, vậy ngươi giữ lại cho mình dùng thì hơn.”
Hoa Tích Dung nhếch khóe miệng, “Lần trước không phải ngươi nói muốn vật ấy sao, bản công tử cũng không dùng đến.”
“Ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, huống chi kỷ sở bất dục vật thi vu nhân*, ngươi làm vậy là không tuân đạo quân tử.”
(*) Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân: Bản thân không muốn thì đừng đổ, đừng làm cho người khác.
Đạo quân tử? Hoa Tích Dung nghẹn.
Hắn đảo mắt sang Tô Mặc, chỉ cười không nói.
Sư Anh cũng cười, nhẹ nhàng bưng một cốc trà, giọng nói trong vắt: “Yêu Cơ cô nương lại hiểu tại hạ như thế, chỉ điểm này thôi đã có nhiều người kém xa, xem ra cùng là người tham tiền nhưng cũng có chênh lệch rất lớn.”
Gian phòng im lặng, Hoa Tích Dung nhìn thẳng vào mắt Sư Anh, bỗng đứng dậy kéo tay Sư Anh qua, ánh mắt mê hoặc lóe lên, như cười như không nói: “Ta đã cho rằng hai ta hiểu nhau không cần nói, xem ra ta còn chưa hiểu rõ lắm, cho nên ta muốn hiểu ngươi nhiều hơn. Đến đây đến đây, ngươi đi cùng ta, ta với ngươi vụng trộm làm chuyện giữa nam nhân một chút.” Sau đó hắn chuyển mắt nhìn Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, hai chúng ta muốn nói chuyện riêng của nam nhân, ngươi đừng tới đây.”
Ánh mắt Tô Mặc hơi biến đổi, đương nhiên cũng phát giác không khí kỳ quái của hai người họ. Nàng nhìn đôi mắt tinh xảo phong lưu của Hoa Tích Dung, cảm thấy hắn thật quá yêu nghiệt. Diện mạo như vậy quả là quyến rũ người khác phạm tội, nhưng không bao gồm nàng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy sau khi hắn xuất hiện đã hoàn toàn phá hủy không khí giữa nàng và Sư Anh rồi, khiến nàng thấy mình và Sư Anh hoàn toàn không như kiếp trước.
Tô Mặc lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, sắc mặt thản nhiên không nói gì.
Sư Anh chuyển mắt qua, khóe môi cong cong, nhìn Hoa Tích Dung nói: “Thì ra là thế, xem ra nguyên nhân ngươi vẫn không chịu thành thân là đây, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, ngươi đúng là rất khiến người khác cảm thấy đồng tình.”
Hoa Tích Dung liếc mắt lườm đối phương một cái, nhếch môi cười, phản bác: “Nhưng mà Anh tiên sinh cũng chưa thành thân, hơn nữa bên cạnh còn không có lấy một thị thiếp, xem ra chỗ đó của các hạ cũng không được rồi, đúng không?”
Sư Anh nhấp trà, giọng nhạt như gió: “Kỳ thực, nam nhân có được hay không có thể nhìn ra từ phong độ.”
Hoa Tích Dung khẽ nhíu mày.
Tô Mặc không hề đỏ mặt ngồi cạnh đó, môi như cười như không, hứng thú lắng nghe.
Hoa Tích Dung liếc xéo hắn, nói: “Làm sao nhìn ra được?”
Nhưng Sư Anh lại không đáp, khi ánh mắt tò mò của Hoa Tích Dung phóng tới thì Sư Anh lại chậm rãi ngước mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười, thản nhiên nói: “Yêu Cơ cô nương, ta đã mang một con cá về, là ta tự tay chuẩn bị, có thể làm món khai vị.”
Nói rồi hắn cầm lấy hộp đựng thức ăn, mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi. Đương nhiên món ăn Sư Anh tự tay làm không thể tệ được, hắn vươn tay dùng chủy thủy cắt cá đã hấp chín thành lát, bỏ một ít gia vị vào, màu sắc đẹp, thanh thanh đạm đạm. Sư Anh chia cá làm ba phần, mỗi người một phần.
Tiếng nhạc trong phòng vang lên. Hắn dùng cơm rất gọn gàng, tao nhã, động tác tùy ý, tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhai chậm rồi thong thả nuốt. Tô Mặc cảm thấy chỉ nhìn Sư Anh dùng bữa thôi cũng đã là một loại hưởng thụ rất lớn rồi.
May mà chung quanh không có nữ nhân nào khác, bằng không nhìn hắn như thế hẳn là đều thấy không biết mình đang ăn cái gì.
Sư Anh nâng mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười thản nhiên, hắn chậm rãi buông đũa, nhàn nhạt hỏi: “Sao Yêu Cơ cô nương lại không nói gì? Chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị nàng?”
“Rất ngon, nhưng ta nghĩ lúc ăn không nói nên mới im lặng.” Tô Mặc trả lời tự nhiên.
“Yêu Cơ cô nương, thời điểm cần nói thì nên nói, đừng keo kiệt lời khen tay nghề của người khác.” Ý cười Sư Anh hoàn mỹ như ánh trăng đầu xuân, “Chỉ là phải nhớ phi lễ chớ nghe, đề tài vừa rồi cũng không phải nữ tử có thể tùy ý tham dự.”
Tô Mặc đỡ trán, nghĩ thầm mình cũng không bị điếc, làm sao có thể không nghe được. Huống chi đề tài đó là nàng gợi trước, sau đó do bọn họ tiếp tục không phải sao?
Đối diện với ánh mắt của Sư Anh, khuôn mặt nàng dần hồng lên, nhìn rất quyến rũ mê hoặc.
Lúc này, Hoa Tích Dung luôn tùy ý thản nhiên cũng nuốt không trôi, ánh mắt mất kiên nhẫn, nhịn không được lên tiếng: “Sư Anh, vừa rồi ngươi nói phương diện có được hay không phải nhìn từ phong độ, lời ấy nghĩa là sao?”
Sư Anh như cười như không liếc nhìn Hoa Tích Dung, thản nhiên đáp: “Nghe nói, phương diện này có liên quan đến trình độ, nam nhân ‘được’ thường có thể bảo trì bình thản, nam nhân ‘không được’ thường hay thiếu kiên nhẫn, dường như tính nhẫn nại của ngươi không đủ thì phải!”
Hoa Tích Dung giận quá hóa cười, mắt hơi nheo lại, nhẹ nhàng “À” một tiếng, giọng điệu tà mị: “Nói vậy là ngươi đang châm chọc ta?”
Sư Anh lắc đầu, khẽ thở dài: “Nghe nói hoạn quan trong cung thích nhất là tạo niềm vui từ việc dày vò người khác, hơn nữa tính tình rất vội vàng, tất cả đều là do nguyên nhân ‘không được’, ngươi cũng có hứng thú này không phải sao?”
Tô Mặc nghe vậy, môi khẽ cong lên, độ cong ngày càng rõ ràng, ý cười dạt dào.
Sắc mặt Hoa Tích Dung trầm xuống: “Lời này là ai nói?”
Sư Anh thản nhiên đáp: “Cơ Bạch.”
Hoa Tích Dung nghe thấy tên Cơ Bạch, sắc mặt lập tức không vui, ánh mắt rét lạnh: “Tên Cơ Bạch đó căn bản không phải là nam nhân, nữ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn hệt như Liễu Hạ Huệ*, cho dù nữ nhân có cởi hết trước mặt hắn thì hắn cũng không mảy may động tâm, hắn vốn là cái cọc gỗ. Lời của nam nhân cọc gỗ mà ngươi cũng tin, bản công tử kỳ thực rất ‘được’, huống chi mỗi sáng thức dậy ta đều là nhất trụ kình thiên**…”
(*) Nguyên văn là “Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn”, nhắc đến điển tích của “tọa hoài bất loạn” của ông. Chuyện kể Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
(**) Nhất trụ kình thiên: Dịch đơn giản là một cột (nhất trụ) nâng cao (kình thiên). Chính là hiện tượng “xúc động” buổi sáng của nam nhân… Bạn nói vậy thôi, hãy tự tưởng tượng. =)))
Bỗng Sư Anh nhét một khối điểm tâm vào miệng hắn, cười nhạt: “Khi ăn không nói.”
Đôi mắt Tô Mặc thoáng qua chút buồn cười, không ngờ hai nam nhân này lại bàn luận chuyện này, càng không ngờ mỹ nam tóc bạc kia nói ra những lời như vậy, thật khó tưởng tượng được tình hình lúc đó.
Sư Anh chuyển mắt sang, “Yêu Cơ cô nương đừng hiểu lầm Cơ Bạch, hắn là Thần Sử đại nhân*, Cơ Bạch là người chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. Hơn nữa thuật trị liệu của hắn rất tốt, lời hắn nói lúc nãy đúng là có một hoạn quan đã nói. Từng có một hoạn quan muốn đi vào núi Côn Luân, muốn nói rõ hắn vô dục vô cầu, thích hợp đi theo đường kiếm tu, nhưng lại bị Cơ Bạch liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở. Hắn còn nói một câu, ngươi đã biến chứng quá lâu, có dù có trị được người thì cũng không trị được tâm ngươi.” (*hoạn quan: thái giám, hoạn nghĩa là thiến, chỉ những quan viên đã “không còn đời trai”)
(*) Bạn giải thích 1 chút, Thần Sử cũng có nghĩa là Thần Sứ, nghĩa là sứ giả của thần, thật ra là của nhân loại thôi nhưng Cơ Bạch đức cao trọng vọng nên được tôn làm thần. Tương tự, Hoa Tích Dung là Ma Sử đại nhân, sứ giả của ma giới.
Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt, “Không ngờ Cơ Bạch thú vị như vậy.”
Nhắc tới Cơ Bạch, khuôn mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, thấy Sư Anh đang pha trà thì vươn tay ra.
Sư Anh nhanh chóng đoạt lại, nói: “Đừng chạm vào! Đây là pha riêng cho ta.”
Hoa Tích Dung bĩu môi: “Không thú vị, ta cứ thích uống trà ngươi pha đó.”
Sư Anh cười nói: “Ta là người tham tiền mà, muốn uống trà ta pha cũng không dễ vậy.”
Hoa Tích Dung lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên như trước, lấy một cái tráp tinh mĩ không biết từ đâu ra, có lẽ trên người hắn cũng có túi càn khôn hay bảo vật không gian gì đó. Đôi mắt xếch của hắn nhếch lên, mị hoặc cười nói: “Sư Anh, xem ra mấy ngày nay ta đã quấy rầy ngươi rồi, ngươi nhất định rất không vừa lòng, một khi đã vậy, thứ ngươi muốn ta tặng cho ngươi.”
Sư Anh cười nhẹ: “Là cái gì?”
Hoa Tích Dung cười, mở tráp ra, là một ống điếu chế thành từ ngọc lục phỉ thúy, trên thân lóng lánh ánh nước kì dị, là một bảo vật, “Đây là cống phẩm tìm được trong môtrong mộ táng ba ngàn năm của La Sát quốc, nghe nói là vật yêu thích nhất của nam nhân không có nữ nhân.”
Tô Mặc chống má, đảo mắt một vòng, kiếp trước nàng cũng thấy qua thứ này, là ống điếu chuyên dùng để hút mạn đà la, nghe nói có thể khiến người ta bị nghiện, hại người không ít. Huống chi đây là cống phẩm ba ngàn năm trước, chỉ sợ cũng lây nhiễm không ít mùi xác chết, quả là điềm xấu.
Sư Anh cười cười, định nhận lấy xem kỹ hơn. Hoa Tích Dung cúi đầu nói nhỏ gì đó bên tai hắn, Hoa Tích Dung nhếch môi, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt càng thêm mê hoặc.
Nào ngờ Tô Mặc lại đứng lên đi đến bên người Hoa Tích Dung, đột nhiên đoạt mất ống điếu trong tay hắn.
Động tác nàng lưu loát, không chút khách khí nói: “Các hạ vẫn nên tiết kiệm thì tốt hơn, Sư Anh không cần thứ này, thu về đi.”
Nói rồi nàng ném ống điếu đi, vừa hay nện vào người Hoa Tích Dung. Hoa Tích Dung cẩn trọng đón lấy, híp híp mắt, lập tức cười rộ lên, ý tứ sâu xa: “Chậc chậc, thật là một Yêu Cơ tốt.”
Tô Mặc khiêu khích liếc nhìn hắn, nàng vẫn luôn không có hảo cảm với nam nhân này.
Hoa Tích Dung lại tiếp tục châm chọc Sư Anh: “Yêu Cơ cô nương hình như rất coi trọng ngươi đó, nhưng mà nàng ta cũng nên học quy củ, dù sao cũng đã gả cho vnd, nam nhân cần quản thì mặc kệ, nam nhân không nên quản nàng lại xen vào. Hơn nữa hiện tại chúng ta đang ở cùng nhau, nàng còn không biết dè dặt, tính tình này của nàng chỉ sợ không có ai thèm thích phải không? Nhiều nhất cũng chỉ coi trọng mĩ mạo của nàng thôi.”
Sư Anh lập tức nói: “Phi lễ chớ nói, Hoa công tử tự trọng.”
Tô Mặc cũng chống khuỷu tay, khinh thường nhìn hắn, “Chuyện của ta có liên quan gì đến ngươi?”
Hoa Tích Dung vuốt ve ống điếu dạ quang, phản bác: “Chuyện của chúng ta cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?”
Tô Mặc nhẹ mím môi, lạnh lùng liếc hắn, càng nhìn càng thấy ghét.
Hoa Tích Dung nhấc ly rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm, cười nhạt nói: “Nam nhân mà, ai cũng thích thứ mới lạ thú vị một chút, muốn nếm thử nhiều thứ. Ống điếu này bản công tử chỉ vừa nhận được, Sư Anh rất thích mấy thứ này, ta cũng hợp ý, không ngờ lại gặp một nữ nhân làm cụt hứng ở đây, ngươi nói có đúng không Sư Anh?”
Tô Mặc cũng nhìn Sư Anh, ánh mắt mang vẻ khó hiểu, hắn thật sự thích sao? Điều này hơi khác với Sư Anh nàng quen biết kiếp trước, nàng bỗng cảm thấy người trước mắt thật nhìn không thấu.
Sư Anh khễ cười: “Yêu Cơ cô nương, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, tại hạ chưa bao giờ lây dính vật ấy.”
Hoa Tích Dung lười biếng cười, chế nhạo: “Ngươi thật sự không cần?”
Sư Anh liếc hắn, “Đã là thứ chỉ có nam nhân tịch mịch mới cần, vậy ngươi giữ lại cho mình dùng thì hơn.”
Hoa Tích Dung nhếch khóe miệng, “Lần trước không phải ngươi nói muốn vật ấy sao, bản công tử cũng không dùng đến.”
“Ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, huống chi kỷ sở bất dục vật thi vu nhân*, ngươi làm vậy là không tuân đạo quân tử.”
(*) Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân: Bản thân không muốn thì đừng đổ, đừng làm cho người khác.
Đạo quân tử? Hoa Tích Dung nghẹn.
Hắn đảo mắt sang Tô Mặc, chỉ cười không nói.
Sư Anh cũng cười, nhẹ nhàng bưng một cốc trà, giọng nói trong vắt: “Yêu Cơ cô nương lại hiểu tại hạ như thế, chỉ điểm này thôi đã có nhiều người kém xa, xem ra cùng là người tham tiền nhưng cũng có chênh lệch rất lớn.”
Gian phòng im lặng, Hoa Tích Dung nhìn thẳng vào mắt Sư Anh, bỗng đứng dậy kéo tay Sư Anh qua, ánh mắt mê hoặc lóe lên, như cười như không nói: “Ta đã cho rằng hai ta hiểu nhau không cần nói, xem ra ta còn chưa hiểu rõ lắm, cho nên ta muốn hiểu ngươi nhiều hơn. Đến đây đến đây, ngươi đi cùng ta, ta với ngươi vụng trộm làm chuyện giữa nam nhân một chút.” Sau đó hắn chuyển mắt nhìn Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, hai chúng ta muốn nói chuyện riêng của nam nhân, ngươi đừng tới đây.”
Ánh mắt Tô Mặc hơi biến đổi, đương nhiên cũng phát giác không khí kỳ quái của hai người họ. Nàng nhìn đôi mắt tinh xảo phong lưu của Hoa Tích Dung, cảm thấy hắn thật quá yêu nghiệt. Diện mạo như vậy quả là quyến rũ người khác phạm tội, nhưng không bao gồm nàng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy sau khi hắn xuất hiện đã hoàn toàn phá hủy không khí giữa nàng và Sư Anh rồi, khiến nàng thấy mình và Sư Anh hoàn toàn không như kiếp trước.
/222
|