Lúc A Ly cùng Phượng Lê đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Yêu, nguyên lai đã tỉnh?” Bạch Thiên Lý dựa vào cạnh cửa, châm chọc khiêu khích nói, “Buổi sáng không biết là ai khoa trương nói muốn chạy năm mươi vòng ? Như thế nào ngay cả một nửa cũng chưa xong, liền té xỉu ?”
Nghe vậy, A Ly cùng Phượng Lê nhất tề quay đầu, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Thiên Lý.
“Còn có ngươi!” Hai hàng lông mày Bạch Thiên Lý dựng lên, chỉ chỉ Phượng Lê, “Đừng nghĩ ở trong này nhàn hạ! Nếu hắn đã muốn tỉnh, cũng không cần ngươi chiếu cố, đi ra ngoài tham gia huấn luyện cho ta!”
“Chính là…”
Phượng Lê lo lắng nhìn A Ly, vốn định nói hiện tại cơ thể A Ly nghiêm trọng đừng làm phiền, cần phải có người giúp đỡ mát xa một chút, nhưng ai ngờ chưa nói ra, đã bị Bạch Thiên Lý lớn tiếng quát chỉ nói: “Kêu ngươi đi ra ngoài thì đi ra đi! Đừng ấp úng !”
“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!” A Ly nhìn không được .
“Đi ra ngoài!”
Bạch Thiên Lý thấy Phượng Lê vẫn là không chịu động, tiến về phía trước, nhấc cổ áo Phượng Lê lên, đem hắn nhấc tới ngoài cửa, cuối cùng còn nặng nề mà đóng sầm cánh cửa. .
Đuổi Phượng Lê đi rồi, trong doanh trại cũng chỉ còn lại hai người Bạch Thiên Lý cùng A Ly.
Bạch Thiên Lý quay mặt vào cửa, đứng một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu hướng A Ly đi tới.
Thấy hắn mắt lộ ra hung quang, A Ly không khỏi hít mạnh một hơi lạnh khí, hướng góc tường rụt lui, có chút run run hỏi : “Không cần lại đây, ngươi muốn làm gì!” .
A Ly nghĩ thầm không xong, Bạch Thiên Lý nhất định là ôm hận y cắn hắn một cái, hiện tại muốn tìm mình báo thù mà! Mà toàn thân mình lại cứng ngắc, không thể động đậy, nếu Bạch Thiên Lý thật muốn đánh y, chỉ sợ mình cũng chỉ có làm bao cát. .
“Ngươi không cần lại đây!” A Ly giơ gối đầu lên làm vũ khí. .
Nhưng mà Bạch Thiên Lý không có bị y uy hiếp, càng chạy càng gần, cuối cùng lại ngồi ở bên giường, vươn tay lôi kéo, bắt được mắt cá chân A Ly, đem y hướng chỗ mình kéo lại !
Chỉ nghe A Ly 『 a 』 một tiếng, thân mình nhào về phía trước! .
Chờ y từ trong cơn hoãng sợ bình tĩnh lại, mới phát hiện mình đã muốn ngửa mặt hướng lên trời, nằm ở trên giường . .
“Ngươi buông!” Hai chânA Ly quơ lung tung phản kháng .
“Đừng lộn xộn.”
Bạch Thiên Lý cúi đầu cảnh cáo một tiếng, đem chân A Ly đè lại, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, mờ nắp bình.
Nháy mắt, một mùi nồng đậm vị đông y liền nhẹ nhàng đi ra.
Thân thể A Ly cứng đờ, nghĩ thầm việc lớn không tốt, nhất định là độc dược!
—— chẳng lẽ hắn muốn giết người diệt khẩu? .
Nhưng ai ngờ Bạch Thiên Lý nói cái gì cũng chưa nói, cúi đầu đem thuốc mỡ bôi lên đùi A Ly .
Ngay lúc bàn tay Bạch Thiên Lý tiếp xúc đến chân A Ly, trong nháy mắt, A Ly một cước đem hắn đá văng, hét lớn: “Hỗn đản! Ngươi bôi ta cái gì vậy! Nhất định là độc dược, ngươi muốn phế đi chân của ta có phải hay không!” .
“Ngươi mới hỗn đản!”
Mặt Bạch Thiên Lý nhưng lại 『 xoát 』 một chút đỏ, giầy cũng không cởi liền nhảy lên giường, đem A Ly gắt gao đè lại, không cho y giãy giụa, sau đó vươn một bàn tay, tiếp tục sát dược cho A Ly.
“Buông! Buông!” A Ly nghĩ đến hắn muốn mưu sát mình, kêu tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
“Ngươi im lặng một chút cho ta!”
Bạch Thiên Lý đang muốn che miệng A Ly lại, đột nhiên nghe cạnh cửa truyền tới thanh âm rất u nhã của một người: “Không chỉ có là hắn, ngươi cũng phải im lặng một chút yêu.”
Âm cuối hơi hơi nâng cao, nghe giống như đang nói giỡn.
Bạch Thiên Lý sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại thấy Thủy Du Ngân đang đứng ở cửa, hướng hắn thản nhiên địa cười.
“Ta, ta…”
Gặp thượng cấp giá lâm, Bạch Thiên Lý lập tức từ trên người A Ly bắn lên, nhảy xuống giường, vội vàng hành lễ Thủy Du Ngân nói: “Thuộc hạ tham kiến tướng quân.”
“Miễn lễ , miễn lễ .”
Thủy Du Ngân hướng hắn khoát tay, thái độ hòa ái đi vào ốc .
“Không biết tướng quân giá lâm, phải..”
“Là vì hắn.”
Không đợi Bạch Thiên Lý đem nói cho hết lời, Thủy Du Ngân chỉ chỉ A Ly đang ngốc ngốc, cười tủm tỉm ngồi ở bên giường.
“Vì ta?” A Ly chỉ chỉ cái mũi của mình.
Thủy Du Ngân gật gật đầu, giải thích: “Bởi vì Thuân Thiên phủ đang ở điều tra một vụ án mạng, muốn truyền ngươi đi hỏi một chút.”
“Thuận Thiên phủ muốn tìm ta hỏi cái ? !” A Ly nghĩ thầm y rõ ràng không làm chuyện xấu gì nha, như thế nào gặp phải quan tòa chứ ?
Lúc này, chỉ thấy Thủy Du Ngân đứng dậy đối Bạch Thiên Lý khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Như vậy Bạch thiếu gia, vị tiểu bằng hữu này ta mang đi trước. Chờ phủ nha hỏi xong, lại đuổi về cho ngươi .”
“Nga… Nga…” Bạch Thiên Lý như khúc gỗ ứng với vài tiếng.
“Là cái gì án tử nha?”
A Ly nắm táy quần áo Thủy Du Ngân, ngửa đầu hỏi, nghĩ thầm ít nhất hẳn là cho y chuẩn bị chút tâm lý chứ ?
Thủy Du Ngân hơi hơi nghiêng đầu, nhìn A Ly, đối hắn nói ra ba chữ, “Niếp Nguyên Trinh.” .
“Niếp Nguyên Trinh? !” A Ly ngơ ngẩn .
“Xem ra Thuận Thiên phủ không có tính sai, ngươi quả nhiên quen hắn.” Thủy Du Ngân phi thường tao nhã mỉm cười.
“Không… Kỳ thật chúng ta tuyệt không quen…” A Ly vội vàng muốn phủ nhận quan hệ.
“Nói với ta vô dụng, muốn nói thì đi tới Thuận Thiên phủ nói. Cứ việc yên tâm, nha dịch và mọi người nơi đó tốt lắm, sẽ không khi dễ ngươi.”
Thủy Du Ngân càng là nói như vậy, A Ly lại càng là sợ hãi, vội vàng vì mình tìm lấy cớ, “Ta… Ta… Ta mới vừa chạy hai mươi vòng, hiện tại toàn thân đau nhức, cử động không được , không đi được không?”
Thủy Du Ngân nói: “Chúng ta có xe ngựa tới đón đưa, ngươi không cần tự đi.”
“Chính là…” A Ly nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nên lấy cớ gì mới tốt mà, nhưng đột nhiên, hắn thấy Bạch Thiên Lý, hai mắt nhất thời sáng lên, giữ chặt Thủy Du Ngân đã nói, “Đúng rồi! Vừa rồi người kia bôi độc dược lên đùi ta, ta khẳng định tàn phế! Hẳn là lập tức chạy chữa!”
“Độc dược? !”
Thủy Du Ngân hơi hơi nhíu mi, dư quang khóe mắt liếc Bạch Thiên Lý, sau đó kéo chân A Ly qua , ngửi ngửi, lập tức nở nụ cười, “Đây không phải là độc dược, mà là dược cường gân hoạt huyết tổ truyền của Bạch gia—— bạch ngọc cao.”
“Không đúng! Đây nhất định là độc dược, ngươi ngửi lại ngửi lại đi.” A Ly kiên trì lần nữa.
”Đúng là bạch ngọc cao, không sai được .”
Thủy Du Ngân không muốn nói tiếp, một phen đem A Ly ôm lên, hướng ngoài cửa đi đến.
—— bạch ngọc cao cường gân hoạt huyết, hơn nữa còn là tổ truyền?
Tên kia không có khả năng đối với mình tốt như vậy đi? Đúng rồi, nhất định là viên đạn bọc đường!
A Ly dựa vào vai Thủy Du Ngân, ánh mắt lại nhìn về phía sau. Chỉ thấy gương mặt Bạch Thiên Lý hồng hồng đứng tại chỗ, A Ly nghĩ thầm kỳ quái, cho tới bây giờ chỉ thấy bộ dáng tự cao tự đại của hắn, đây là lần đầu tiên gặp qua hắn ngơ ngác như vậy nha .
Lúc Thủy Du Ngân ôm A Ly đi đến cạnh cửa, A Ly nhìn thấy Phượng Lê còn đứng ở cửa.
A Ly sợ Phượng Lê lo lắng, cùng hắn giải thích: “Ta có chút việc, đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại.”
Mà biểu tình trên mặt Phượng Lê lại là lạ, hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Du Ngân, ánh mắt muốn nói lại thôi.
A Ly đang muốn hỏi Phượng Lê làm sao vậy, lại đột nhiên thấy Thủy Du Ngân cúi đầu, cũng nhìn Phượng Lê. .
Ở ánh mắt Thủy Du Ngân cùng Phượng Lê giao nhau trong nháy mắt, bọn họ trong lúc đó lại yên lặng đang trao đổi tin tức gì?
Nhưng lúc này A Ly, còn không chưa hiểu trong ánh mắt của bọn họ , đến tột cùng ẩn chứa hàm ý như thế nào.
/107
|