“Ngày mai?” Mạc Triêu Dao hơi hơi nhíu mày, hỏi, “Nhanh như vậy sao? Vậy chuyện ngươi tuyển phi. . . . . .”
“Bỏ đi.” Đông Vân Tường Thụy không có giải thích bất kỳ điều gì, bởi vì chính hắn cũng không biết nguyên nhân, “Nếu như có A Ly. . . . . .”
“A Ly là của trẫm!”
Mạc Triêu Dao nói xong, vòng tay ôm A Ly vào trong lòng, giống như sợ bị Đông Vân Tường Thụy đoạt đi mất. Khiến cho Vinh Nghĩa quận chúa đang đứng ở một bên oa oa kêu to, A Ly đầu đầy mồ hôi, một phen đẩy Mạc Triêu Dao ra, phản bác nói: “Cái gì là của ngươi!”
Mạc Triêu Dao chỉ cười gian, trong mắt đều lộ vẻ âm hiểm.
A Ly bị y nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi đánh một cái rùng mình, không biết như thế nào, lại đột nhiên nhớ tới chuyện không lâu trước đây hắn cùng Mạc Triêu Dao ở trên giường, trong nháy mắt liền trở nên mặt đỏ tai hồng. Nhỏ giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi không cần nói lung tung. . . . . .”
“Ta cái gì cũng chưa nói nha. . . . . . Ha hả ha hả. . . . . .”
Mạc Triêu Dao tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng âm hiểm cười lên. Ánh mắt tựa như hồ ly, trong chốc lát liếc về phía A Ly, trong chốc lát liếc về phía Đông Vân Tường Thụy. A Ly ngồi cũng không yên (nguyên văn: tọa lập bất an), còn Đông Vân Tường Thụy lại là mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết).
Đột nhiên, Đông Vân Tường Thụy kéo A Ly qua, nói với hắn: “Lần này ta quay về Đại Lý không thể mang ngươi theo, ngươi trước tiên ở hoàng cung ngốc một đoạn thời gian, chờ có cơ hội, ta sẽ tiếp ngươi.”
“Không không không. . . . . . Ngươi không cần tới đón ta . . . . . .”
A Ly vội vàng lắc đầu, nghĩ thầm, Đông Vân Tường Thụy đi càng xa càng tốt. Hắn cũng không muốn bị đưa đến Đại Lí làm cái vương phi gì gì đó. Nhưng nghĩ lại, lúc này mình ở lại hoàng cung chẳng phải cũng là phi tử của Mạc Triêu Dao sao? Như thế xem ra, trừ phi thoát ra khỏi hoàng cung, bằng không hắn tài nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị nam nhân đè.
Nghĩ đến đây, A Ly âm thầm xiết chặt nắm tay. Nhưng đến khi hắn ngẩng đầu lên, Đông Vân Tường Thụy đã sớm biến mất.
——đi quả thật mau, cấp bách như vậy sao?
A Ly bĩu môi.
Lúc này, nhìn bóng dáng Đông Vân Tường Thụy, Mạc Triêu Dao có chút xuất thần, hai mắt đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, y mới thở ra một hơi. Nhưng không biết y rốt cuộc là thở dài, hay là thư khí.
Hôm sau, Đông Vân Tường Thụy quả nhiên rời đi.
Bởi vì Mạc Triêu Dao không đồng ý, cho nên A Ly không thể đến tiễn hắn.
Mấy ngày kế tiếp, A Ly ở trong hoàng cung coi như là bình thản. Tuy rằng Vinh Nghĩa quận chúa mỗi ngày hơn sáu canh giờ, đều ở bên cạnh A Ly và Mạc Triêu Dao tựa như bóng đèn trăm vạn nhà, nhưng A Ly luôn mặc niệm nguyên tắc『 năng nhượng tắc nhượng (nhịn được thì nhịn), tuyệt bất tranh phong (tuyệt không đi kiếm chuyện) 』, hai người trong lúc đó thật không nháo ra đại sự gì.
Rốt cục, ngày thứ ba, ngày A Ly gia nhập Uy Vũ Kỵ cũng tới rồi.
Mạc Triêu Dao một đường đưa hắn đến giáo trường.
Trước đó, Mạc Triêu Dao gần như đã hảo hảo cường điệu nói với A Ly chỗ đáng sợ của Uy Vũ Kỵ, còn có, người nơi đó hầu hết đều có quan hệ với Thủy gia, cùng đủ loại quan hệ với Vinh Nghĩa quận chúa. Nhưng đối với lời dặn dò của Mạc Triêu Dao, A Ly nghe lỗ tai bên này ra lỗ tai bên kia, sau đó nhạ nhạ đáp vài tiếng, không lâu sau thì đem toàn bộ quên sạch, một lòng thầm nghĩ thời gian mau mau trôi qua, chính mình hảo hảo tới xem Uy Vũ Kỵ.
Trong hoàng cung vị phấn son quá nặng, không phải nơi A Ly thích ngốc, vẫn là giáo trường loại này vừa có thể bắn cung cưỡi ngựa, lại là nơi có thể vật lộn, so ra như vậy mới có thể thoải mãn được hắn.
Tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần, hậu cánh tướng quân Vũ Văn Hạo, tả cánh tướng quân Thủy Du Ngân, hữu quân tướng quân Mục Lạc Thiên, trung cánh tướng quân Tào Tử Huyền. Năm người bên trong, Mạc Triêu Dao cùng Kỉ Thừa Uyên hợp nghị đã lâu, cuối cùng rốt cục cũng quyết định phân A Ly đến tiền cánh.
Tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần tuy là đại ca của Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng hắn từ trước đến nay tự trì quá cao, hẳn là sẽ không gây khó dễ cho A Ly, người khác trong mắt hắn bất quá cũng chỉ giống như con kiến đi?
Thời điểm đỡ A Ly xuống khỏi xe ngựa, Mạc Triêu Dao cầm tay A Ly, tựa như mẫu thân đang tiễn hài tử xuất chinh, ân cần dặn dò nói: “Vào bên trong quân đội, nhất định phải ngoan ngoãn, nghe lời tướng quân, không được nhàn hạ, hảo hảo luyện bản lĩnh. . . . . . Không cần quá nhớ mong trẫm, nếu có cơ hội, trẫm liền lén đến thăm ngươi. . . . . .”
A Ly nghe được một đầu mồ hôi lạnh, nhưng nghĩ tới Mạc Triêu Dao cũng là có hảo ý, đành phải cười gật đầu, đáp ứng nói: “Đã biết đã biết.”
Nói xong liền nhảy xuống xe, chạy tới địa điểm tập hợp.
Nhìn theo bóng dáng A Ly, Mạc Triêu Dao lẩm bẩm: “Hắn vóc dáng nhỏ như vậy, nhất định là người nhỏ bé nhất trong đội a?”
Đáng tiếc Mạc Triêu Dao đoán cũng không đúng, bởi vì bên trong tiền cánh quân, còn có một gã thiếu niên so với A Ly còn nhỏ xinh hơn ―― hắn gọi Phượng Lê.
“Bỏ đi.” Đông Vân Tường Thụy không có giải thích bất kỳ điều gì, bởi vì chính hắn cũng không biết nguyên nhân, “Nếu như có A Ly. . . . . .”
“A Ly là của trẫm!”
Mạc Triêu Dao nói xong, vòng tay ôm A Ly vào trong lòng, giống như sợ bị Đông Vân Tường Thụy đoạt đi mất. Khiến cho Vinh Nghĩa quận chúa đang đứng ở một bên oa oa kêu to, A Ly đầu đầy mồ hôi, một phen đẩy Mạc Triêu Dao ra, phản bác nói: “Cái gì là của ngươi!”
Mạc Triêu Dao chỉ cười gian, trong mắt đều lộ vẻ âm hiểm.
A Ly bị y nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi đánh một cái rùng mình, không biết như thế nào, lại đột nhiên nhớ tới chuyện không lâu trước đây hắn cùng Mạc Triêu Dao ở trên giường, trong nháy mắt liền trở nên mặt đỏ tai hồng. Nhỏ giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi không cần nói lung tung. . . . . .”
“Ta cái gì cũng chưa nói nha. . . . . . Ha hả ha hả. . . . . .”
Mạc Triêu Dao tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng âm hiểm cười lên. Ánh mắt tựa như hồ ly, trong chốc lát liếc về phía A Ly, trong chốc lát liếc về phía Đông Vân Tường Thụy. A Ly ngồi cũng không yên (nguyên văn: tọa lập bất an), còn Đông Vân Tường Thụy lại là mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết).
Đột nhiên, Đông Vân Tường Thụy kéo A Ly qua, nói với hắn: “Lần này ta quay về Đại Lý không thể mang ngươi theo, ngươi trước tiên ở hoàng cung ngốc một đoạn thời gian, chờ có cơ hội, ta sẽ tiếp ngươi.”
“Không không không. . . . . . Ngươi không cần tới đón ta . . . . . .”
A Ly vội vàng lắc đầu, nghĩ thầm, Đông Vân Tường Thụy đi càng xa càng tốt. Hắn cũng không muốn bị đưa đến Đại Lí làm cái vương phi gì gì đó. Nhưng nghĩ lại, lúc này mình ở lại hoàng cung chẳng phải cũng là phi tử của Mạc Triêu Dao sao? Như thế xem ra, trừ phi thoát ra khỏi hoàng cung, bằng không hắn tài nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị nam nhân đè.
Nghĩ đến đây, A Ly âm thầm xiết chặt nắm tay. Nhưng đến khi hắn ngẩng đầu lên, Đông Vân Tường Thụy đã sớm biến mất.
——đi quả thật mau, cấp bách như vậy sao?
A Ly bĩu môi.
Lúc này, nhìn bóng dáng Đông Vân Tường Thụy, Mạc Triêu Dao có chút xuất thần, hai mắt đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, y mới thở ra một hơi. Nhưng không biết y rốt cuộc là thở dài, hay là thư khí.
Hôm sau, Đông Vân Tường Thụy quả nhiên rời đi.
Bởi vì Mạc Triêu Dao không đồng ý, cho nên A Ly không thể đến tiễn hắn.
Mấy ngày kế tiếp, A Ly ở trong hoàng cung coi như là bình thản. Tuy rằng Vinh Nghĩa quận chúa mỗi ngày hơn sáu canh giờ, đều ở bên cạnh A Ly và Mạc Triêu Dao tựa như bóng đèn trăm vạn nhà, nhưng A Ly luôn mặc niệm nguyên tắc『 năng nhượng tắc nhượng (nhịn được thì nhịn), tuyệt bất tranh phong (tuyệt không đi kiếm chuyện) 』, hai người trong lúc đó thật không nháo ra đại sự gì.
Rốt cục, ngày thứ ba, ngày A Ly gia nhập Uy Vũ Kỵ cũng tới rồi.
Mạc Triêu Dao một đường đưa hắn đến giáo trường.
Trước đó, Mạc Triêu Dao gần như đã hảo hảo cường điệu nói với A Ly chỗ đáng sợ của Uy Vũ Kỵ, còn có, người nơi đó hầu hết đều có quan hệ với Thủy gia, cùng đủ loại quan hệ với Vinh Nghĩa quận chúa. Nhưng đối với lời dặn dò của Mạc Triêu Dao, A Ly nghe lỗ tai bên này ra lỗ tai bên kia, sau đó nhạ nhạ đáp vài tiếng, không lâu sau thì đem toàn bộ quên sạch, một lòng thầm nghĩ thời gian mau mau trôi qua, chính mình hảo hảo tới xem Uy Vũ Kỵ.
Trong hoàng cung vị phấn son quá nặng, không phải nơi A Ly thích ngốc, vẫn là giáo trường loại này vừa có thể bắn cung cưỡi ngựa, lại là nơi có thể vật lộn, so ra như vậy mới có thể thoải mãn được hắn.
Tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần, hậu cánh tướng quân Vũ Văn Hạo, tả cánh tướng quân Thủy Du Ngân, hữu quân tướng quân Mục Lạc Thiên, trung cánh tướng quân Tào Tử Huyền. Năm người bên trong, Mạc Triêu Dao cùng Kỉ Thừa Uyên hợp nghị đã lâu, cuối cùng rốt cục cũng quyết định phân A Ly đến tiền cánh.
Tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần tuy là đại ca của Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng hắn từ trước đến nay tự trì quá cao, hẳn là sẽ không gây khó dễ cho A Ly, người khác trong mắt hắn bất quá cũng chỉ giống như con kiến đi?
Thời điểm đỡ A Ly xuống khỏi xe ngựa, Mạc Triêu Dao cầm tay A Ly, tựa như mẫu thân đang tiễn hài tử xuất chinh, ân cần dặn dò nói: “Vào bên trong quân đội, nhất định phải ngoan ngoãn, nghe lời tướng quân, không được nhàn hạ, hảo hảo luyện bản lĩnh. . . . . . Không cần quá nhớ mong trẫm, nếu có cơ hội, trẫm liền lén đến thăm ngươi. . . . . .”
A Ly nghe được một đầu mồ hôi lạnh, nhưng nghĩ tới Mạc Triêu Dao cũng là có hảo ý, đành phải cười gật đầu, đáp ứng nói: “Đã biết đã biết.”
Nói xong liền nhảy xuống xe, chạy tới địa điểm tập hợp.
Nhìn theo bóng dáng A Ly, Mạc Triêu Dao lẩm bẩm: “Hắn vóc dáng nhỏ như vậy, nhất định là người nhỏ bé nhất trong đội a?”
Đáng tiếc Mạc Triêu Dao đoán cũng không đúng, bởi vì bên trong tiền cánh quân, còn có một gã thiếu niên so với A Ly còn nhỏ xinh hơn ―― hắn gọi Phượng Lê.
/107
|