Sáng sớm, không khí trong hoa viên thật trong lành, muốn hoa tranh nhau nở rộ.
Hoa Bế Nguyệt mặc tố y thanh nhã, tóc dài tùy ý buộc lại, bộ dạng giống như người bệnh nặng vừa khỏi.
Ngay lúc nàng nhẹ nhàng tản bộ trong hoa viên, một tiếng cười dễ nghe truyền vào trong tai nàng.
Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt lập tức hướng về một cây hoa đào gần đó thì thấy Hoa Mị Nhi bị hơn mười thiếu nam thiếu nữ vây quanh, nàng ta mặc một cái váy cẩm sắc hoa lệ, đeo trang sức quý báu, dung mạo tuy không quá xinh đẹp nhưng cách ăn mặc của nàng ta cực kì mĩ lệ, đôi mắt toát lên vẻ phong tình vạn chủng, quay tới quay lui giống như một vị công chúa.
"Mị Nhi quả là có bản lĩnh, chỉ đánh một khúc đàn lại được An Dương vương coi trọng!"
"Đúng vậy, An Dương vương đã từng tang thê, lần này Hoa Mị Nhi gả vào vương phủ nhất định sẽ trở thành vương phi."
"Mị Nhi, ngươi gả cho người ta rồi thì đừng quên ta nhé!" một thiếu nữ mang vẻ mặt nịnh hót nhìn Hoa Mị Nhi.
Hoa Mị Nhi lẳng lặng nghe những lời khen ngợi đó, đôi mắt hoa đào tỏa sáng, rốt cục nàng cũng được An Dương vương nhìn trúng, cuối cùng nàng cũng đã trở thành phượng hoàng bay lên cao!
Ngay lúc nàng ta đang cực kì vui mừng, Hoa Bế Nguyệt chậm rãi tới gần, nàng lẳng lặng đứng dưới gốc cây kia, dáng người thướt tha cộng với cặp mắt đẹp khó kiếm thoạt nhìn khung cảnh giống như một bức họa mĩ nhân khiến mọi người phải hâm mộ.
Không biết từ lúc nào toàn bộ đám thiếu niên kia đều đưa mắt nhìn nàng.
Nhìn bóng dáng thanh lệ của Hoa Bế Nguyệt dưới táng cây hạnh hoa, một thiếu niên nhịn không được mà thở dài, "Thật ra Nguyệt Nha Nhi có dung mạo vô cùng tốt, đáng tiếc nàng ta chỉ là một cái bình hoa, nếu học hỏi Mị Nhi một chút có lẽ sẽ được gả vào nhà phú quý!"
Nghe lời nói ấy, một số thiếu nữ cười khanh khách, "Sao nàng ta có thể gả vào nhà phú quý được chứ, nếu không thì đã phú quý từ lâu rồi chứ không chờ tới bây giờ."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Người trong mộng của nàng ta là Ngọc công tử, đáng tiếc là người ta đã rời đi từ lâu rồi! Mộng đẹp của nàng ta cũng tan nát."
"Sao nàng ta có thể trèo tới Ngọc công tử được chứ? Đúng là không biết trời cao đất rộng!"
Ở trong mắt của người Hoa gia, Hoa Bế Nguyệt nhiều lắm cũng chỉ là cái bình hoa di động, bọn họ khinh thường nàng từ trong xương, vì thế tiếng cười của đám người kia tràn đầy sự châm chọc.
Tuy rằng nàng hiểu bọn họ khinh thường mình, Hoa Bế Nguyệt vẫn rất tao nhã, vài thiếu niên nhịn không được ngước mắt nhìn nàng một chút, càng ngày càng thưởng thức khí độ của nàng. Đôi mắt trong veo đảo một vòng, tất nhiên là nàng biết Ngọc Lưu Thương sẽ đi, nhưng nàng cũng không tính ở lại chỗ này lâu, chỉ lẳng lặng đứng trong viện nhìn bọn họ, nhớ tới những gì sắp xảy ra, vị muội muội này của nàng sẽ lấy An Dương vương đúng như ý muốn.
Vì thế nàng ta hiển nhiên trở thành quý nhân của Hoa gia!
Chỉ là nàng ta đã vui mừng quá sớm! Hoa Bế Nguyệt biết nàng ta cũng không thuận lợi như những gì người ngoài thấy.
Tuy dung mạo của An Dương vương rất thanh nhã nhưng thật ra tính tình hắn thô bạo từ trong xương.
Thị thiếp trong phủ thường xuyên bị hắn hành hạ tới chết, ngay cả chính thê của hắn cũng chịu không nổi mà tự sát, nghe nói những người quen thuộc không ai dám gả nữ nhi cho hắn, ở kinh thành chuyện này không phải là bí mất, cho nên hắn mới ngàn dặm xa xôi tới đây cầu thân, lần này hắn tới cốt chỉ để rước một nữ nhân xinh đẹp về lấy thể diện thôi!
Cho nên trong mười hai năm Hoa Mị Nhi gả cho An Dương vương thì phải dùng từ thảm để hình dung.
Sau đó Bắc Cung gia tộc giành được giang sơn, An Dương vương cũng bị lưu đày tới biên cảnh, buồn bực mà chết.
Thật ra Hoa Mị Nhi cũng là một nữ nhân số khổ, điểm này Hoa Bế Nguyệt rất đồng tình với nàng ta, chỉ là nàng ta của mười hai năm sau thay đổi rất nhiều.
Dù sao một nữ nhân bị tra tấn mười hai năm như thế thì nội tâm nhất định cụng rất bền bỉ. Nhất định cũng đã từng tính kế khắp nơi để tìm đường sống cho mình.
Chỉ là Hoa Bế Nguyệt vạn vạn không ngờ Hoa Mị Nhi lại tính kế trên người nàng, nàng cũng biết nàng ta cực kì đố kị với nàng! Ghen tị tới mức muốn cướp hết tất cả của nàng! Đây chính là thái độ nên có với người thân sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía Hoa Mị Nhi rất phức tạp.
"Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?" bỗng nhiên Hoa Mị Nhi cười khanh khách bước về phía nàng.
"Ta chỉ vọ tình đi ngang qua thôi! Muội muội đang làm gì thế?" Hoa Bế Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
"Tỷ tỷ, ta sắp gả cho An Dương vương."Hoa Mị Nhi vui sướng nhìn nàng.
"Mị Nhi, chúc mừng ngươi, nhưng mà ngươi tin An Dương vương sẽ là một phu quân tốt sao?" trong giọng nói của Hoa Bế Nguyệt không hề có chút vui mừng, ánh mắt của nàng xẹt qua ý cười giống như có thâm ý khác.
"Tỷ tỷ không lẽ gả cho một vương gia không tốt sao?" Hoa Mị Nhi khó hiểu nhìn nàng.
"Nhìn kìa, Nguyệt Nha Nhi tự biết mình sẽ không được gả vào chỗ tốt nên ganh tị với muội muội kìa!" một nữ tử áo lam phóng ánh mắt khinh thường về phía nàng.
"Tỷ tỷ, ta sắp phải lập gia đình rồi, sau này không còn được gặp nhau nữa, sao tỷ lại nói như vậy?"
Hoa Mị Nhi có chút uất ức bĩu môi, trong lòng cũng nghĩ là nàng ganh tỵ với nàng ta, trong mắt không nhịn được hiện lên một tia đắc ý, nhẹ nhàng kéo tay của Hoa Bế Nguyệt, tuy tình cảm của hai người cũng không sâu, từ khi mầu thân mất nàng liền bị một cơ thiếp đón đi. Chỉ là chủ mẫu của Hoa gia cực kì coi trọng tình cảm chị em, nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Chỉ là Hoa Mị Nhi vốn ganh tỵ với vẻ ngoài của tỷ tỷ, nhưng nàng ta lại nghĩ nàng cùng lắm chỉ là một chậu hoa không có chí tiến thủ nên trong lòng cũng khinh thường.
Trước khi lâm chung mẫu thân từng dặn dò tỷ muội hai người phải biết giúp đỡ lận nhau, song vị tỷ tỷ này chưa từng có năng lực giúp đỡ nàng, tất cả những gì nàng có hôm nay đều do một tay nàng tạo ra.
Tuy Nguyệt Nha Nhi là tỷ tỷ của nàng nhưng cũng chỉ là một vết đen trong đời nàng thôi.
May mà nàng sắp gả cho An Dương vương, An Dương vương là nhan trung long phượng, cao cao tại thượng, tuổi trẻ tuấn mĩ, nàng sắp trở thành An Dương vương phi người người hâm mộ.
Chỉ là Hoa Bế Nguyệt này rốt cục đã tu được phúc gì? Nàng ta nhất định sẽ phải gả cho người ta làm thiếp, gả cho người có thân phận thấp hèn.
Nay ánh mắt của Hoa Mị Nhi nhìn về phía tỷ tỷ mình lại có tia thương hại.
Dù sao nàng ta cũng khá nàng một trời một vực!
Hoa Bế Nguyệt nhìn ánh mắt không ngừng biến đổi của Hoa Mị Nhi, trong lòng cười lạnh, nàng biết Hoa Mị Nhi cũng không thân thiết với mình như vẻ bề ngoài, thậm chí mười ba năm sau còn nghiêm trọng hơn, còn dám làm chuyện có lỗi với nàng.
Nàng lại nhờ về những chuyện xảy ra ở kiếp trước, càng nghĩ tâm nàng càng lạnh.
Khóe miệng hơi gợi lên, ánh mắt lộ ra khí lạnh thấu xương, kiếp trước mặc dù nàng cũng không lương thiện gì nhưng lại hết lòng giúp đỡ vị muội muội này, đơn giản chỉ vì lời di ngôn của mẫu thân, hiện tại nàng hạo tâm nhắc nhở nàng ta, nàng ta lại không thèm quan tâm, thế gian này làm gì có chuyện tốt thế? Dựa vào cái gì mà nàng trả giá tất cả lại chỉ có thể làm đá lót đường cho nàng ta? Nàng sẽ không can thiệp vào số mệnh của Hoa Mị Nhi nữa, ác nhân thì có ác báo, gả cho An Dương vương coi như là một bài học cho nàng ta đi.
Hôm sau Hoa Bế Nguyệt mặc một bộ quần áo nam tử, giấu ngân phiến vào sâu trong quần áo, lặng yên rời khỏi Hoa phủ.
Tâm tình của nàng lúc này giống như mây trắng bay bay, trong suốt như bầu trời xanh.
Đời này nàng tuyệt đối không cho phép Bắc Cung gia xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng sẽ tự tay nắm giữ vận mạng của chính mình.
Nàng ghé một khách điếm mua một con ngựa, chuẩn bị đi đến kinh thành, dù sao kiếp trước nàng cũng sống bảy năm ở đó, sớm đã quen với khí hậu ơ kinh thành, hơn nữa phong cảnh nơi đó cũng rất đẹp, bốn mùa như xuân, còn có rất nhiều dược liệu quý báu.
Nhiều ngày nay nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ lại cuộc sống sau khi trọng sinh của mình, rốt cục thì nàng sống lại vì cái gì?
Là do thân là thiên mệnh nữ tử thì phải làm một cánh tay đắc lực cho nam tử có dã tâm? Không lẽ nàng không thể tìm một nam tử mà bản thân yêu thích sao?
Từng trải qua một lần thất bại trong tình cảm khiến nàng cũng không có hi vọng gì với nam nhân, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, không lẽ nữ nhân thì không thể tự tạo cho mình một khoảng trời riêng hay sao? Đáy lòng nàng sinh ra một tia khát vọng, có lẽ nàng sẽ thử cảm giác phiêu diêu tự tại với nam nhân của chính mình! Nghĩ một lúc, trong mắt của Hoa Bế Nguyệt dấy lên khát khao.
Nhưng không biết tự lúc nào, ngựa của nàng và xe ngựa của Bắc Cung Gia tộc lại đi sát nhau mà nàng không hề hay biết.
"Thiếu gia, người nhìn gì thế?" bên trong xe ngựa, một hộ vệ hỏi.
"Ta đang nghĩ, nếu thiếu niên kia là nữ tử thì thật tốt!" nam tử đối diện thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới quay đầu, dung nhan này đúng là có thể khiến người ta ngỡ ngàng, mày kiếm như họa, mặt mũi thanh tú, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, nhìn qua cực kì vô tình, hắn chính là mĩ nam nổi danh phương Bắc, Bắc Cung tam thiếu gia- Bắc Cung Khiếu.
Hoa Bế Nguyệt mặc tố y thanh nhã, tóc dài tùy ý buộc lại, bộ dạng giống như người bệnh nặng vừa khỏi.
Ngay lúc nàng nhẹ nhàng tản bộ trong hoa viên, một tiếng cười dễ nghe truyền vào trong tai nàng.
Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt lập tức hướng về một cây hoa đào gần đó thì thấy Hoa Mị Nhi bị hơn mười thiếu nam thiếu nữ vây quanh, nàng ta mặc một cái váy cẩm sắc hoa lệ, đeo trang sức quý báu, dung mạo tuy không quá xinh đẹp nhưng cách ăn mặc của nàng ta cực kì mĩ lệ, đôi mắt toát lên vẻ phong tình vạn chủng, quay tới quay lui giống như một vị công chúa.
"Mị Nhi quả là có bản lĩnh, chỉ đánh một khúc đàn lại được An Dương vương coi trọng!"
"Đúng vậy, An Dương vương đã từng tang thê, lần này Hoa Mị Nhi gả vào vương phủ nhất định sẽ trở thành vương phi."
"Mị Nhi, ngươi gả cho người ta rồi thì đừng quên ta nhé!" một thiếu nữ mang vẻ mặt nịnh hót nhìn Hoa Mị Nhi.
Hoa Mị Nhi lẳng lặng nghe những lời khen ngợi đó, đôi mắt hoa đào tỏa sáng, rốt cục nàng cũng được An Dương vương nhìn trúng, cuối cùng nàng cũng đã trở thành phượng hoàng bay lên cao!
Ngay lúc nàng ta đang cực kì vui mừng, Hoa Bế Nguyệt chậm rãi tới gần, nàng lẳng lặng đứng dưới gốc cây kia, dáng người thướt tha cộng với cặp mắt đẹp khó kiếm thoạt nhìn khung cảnh giống như một bức họa mĩ nhân khiến mọi người phải hâm mộ.
Không biết từ lúc nào toàn bộ đám thiếu niên kia đều đưa mắt nhìn nàng.
Nhìn bóng dáng thanh lệ của Hoa Bế Nguyệt dưới táng cây hạnh hoa, một thiếu niên nhịn không được mà thở dài, "Thật ra Nguyệt Nha Nhi có dung mạo vô cùng tốt, đáng tiếc nàng ta chỉ là một cái bình hoa, nếu học hỏi Mị Nhi một chút có lẽ sẽ được gả vào nhà phú quý!"
Nghe lời nói ấy, một số thiếu nữ cười khanh khách, "Sao nàng ta có thể gả vào nhà phú quý được chứ, nếu không thì đã phú quý từ lâu rồi chứ không chờ tới bây giờ."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Người trong mộng của nàng ta là Ngọc công tử, đáng tiếc là người ta đã rời đi từ lâu rồi! Mộng đẹp của nàng ta cũng tan nát."
"Sao nàng ta có thể trèo tới Ngọc công tử được chứ? Đúng là không biết trời cao đất rộng!"
Ở trong mắt của người Hoa gia, Hoa Bế Nguyệt nhiều lắm cũng chỉ là cái bình hoa di động, bọn họ khinh thường nàng từ trong xương, vì thế tiếng cười của đám người kia tràn đầy sự châm chọc.
Tuy rằng nàng hiểu bọn họ khinh thường mình, Hoa Bế Nguyệt vẫn rất tao nhã, vài thiếu niên nhịn không được ngước mắt nhìn nàng một chút, càng ngày càng thưởng thức khí độ của nàng. Đôi mắt trong veo đảo một vòng, tất nhiên là nàng biết Ngọc Lưu Thương sẽ đi, nhưng nàng cũng không tính ở lại chỗ này lâu, chỉ lẳng lặng đứng trong viện nhìn bọn họ, nhớ tới những gì sắp xảy ra, vị muội muội này của nàng sẽ lấy An Dương vương đúng như ý muốn.
Vì thế nàng ta hiển nhiên trở thành quý nhân của Hoa gia!
Chỉ là nàng ta đã vui mừng quá sớm! Hoa Bế Nguyệt biết nàng ta cũng không thuận lợi như những gì người ngoài thấy.
Tuy dung mạo của An Dương vương rất thanh nhã nhưng thật ra tính tình hắn thô bạo từ trong xương.
Thị thiếp trong phủ thường xuyên bị hắn hành hạ tới chết, ngay cả chính thê của hắn cũng chịu không nổi mà tự sát, nghe nói những người quen thuộc không ai dám gả nữ nhi cho hắn, ở kinh thành chuyện này không phải là bí mất, cho nên hắn mới ngàn dặm xa xôi tới đây cầu thân, lần này hắn tới cốt chỉ để rước một nữ nhân xinh đẹp về lấy thể diện thôi!
Cho nên trong mười hai năm Hoa Mị Nhi gả cho An Dương vương thì phải dùng từ thảm để hình dung.
Sau đó Bắc Cung gia tộc giành được giang sơn, An Dương vương cũng bị lưu đày tới biên cảnh, buồn bực mà chết.
Thật ra Hoa Mị Nhi cũng là một nữ nhân số khổ, điểm này Hoa Bế Nguyệt rất đồng tình với nàng ta, chỉ là nàng ta của mười hai năm sau thay đổi rất nhiều.
Dù sao một nữ nhân bị tra tấn mười hai năm như thế thì nội tâm nhất định cụng rất bền bỉ. Nhất định cũng đã từng tính kế khắp nơi để tìm đường sống cho mình.
Chỉ là Hoa Bế Nguyệt vạn vạn không ngờ Hoa Mị Nhi lại tính kế trên người nàng, nàng cũng biết nàng ta cực kì đố kị với nàng! Ghen tị tới mức muốn cướp hết tất cả của nàng! Đây chính là thái độ nên có với người thân sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía Hoa Mị Nhi rất phức tạp.
"Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?" bỗng nhiên Hoa Mị Nhi cười khanh khách bước về phía nàng.
"Ta chỉ vọ tình đi ngang qua thôi! Muội muội đang làm gì thế?" Hoa Bế Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
"Tỷ tỷ, ta sắp gả cho An Dương vương."Hoa Mị Nhi vui sướng nhìn nàng.
"Mị Nhi, chúc mừng ngươi, nhưng mà ngươi tin An Dương vương sẽ là một phu quân tốt sao?" trong giọng nói của Hoa Bế Nguyệt không hề có chút vui mừng, ánh mắt của nàng xẹt qua ý cười giống như có thâm ý khác.
"Tỷ tỷ không lẽ gả cho một vương gia không tốt sao?" Hoa Mị Nhi khó hiểu nhìn nàng.
"Nhìn kìa, Nguyệt Nha Nhi tự biết mình sẽ không được gả vào chỗ tốt nên ganh tị với muội muội kìa!" một nữ tử áo lam phóng ánh mắt khinh thường về phía nàng.
"Tỷ tỷ, ta sắp phải lập gia đình rồi, sau này không còn được gặp nhau nữa, sao tỷ lại nói như vậy?"
Hoa Mị Nhi có chút uất ức bĩu môi, trong lòng cũng nghĩ là nàng ganh tỵ với nàng ta, trong mắt không nhịn được hiện lên một tia đắc ý, nhẹ nhàng kéo tay của Hoa Bế Nguyệt, tuy tình cảm của hai người cũng không sâu, từ khi mầu thân mất nàng liền bị một cơ thiếp đón đi. Chỉ là chủ mẫu của Hoa gia cực kì coi trọng tình cảm chị em, nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Chỉ là Hoa Mị Nhi vốn ganh tỵ với vẻ ngoài của tỷ tỷ, nhưng nàng ta lại nghĩ nàng cùng lắm chỉ là một chậu hoa không có chí tiến thủ nên trong lòng cũng khinh thường.
Trước khi lâm chung mẫu thân từng dặn dò tỷ muội hai người phải biết giúp đỡ lận nhau, song vị tỷ tỷ này chưa từng có năng lực giúp đỡ nàng, tất cả những gì nàng có hôm nay đều do một tay nàng tạo ra.
Tuy Nguyệt Nha Nhi là tỷ tỷ của nàng nhưng cũng chỉ là một vết đen trong đời nàng thôi.
May mà nàng sắp gả cho An Dương vương, An Dương vương là nhan trung long phượng, cao cao tại thượng, tuổi trẻ tuấn mĩ, nàng sắp trở thành An Dương vương phi người người hâm mộ.
Chỉ là Hoa Bế Nguyệt này rốt cục đã tu được phúc gì? Nàng ta nhất định sẽ phải gả cho người ta làm thiếp, gả cho người có thân phận thấp hèn.
Nay ánh mắt của Hoa Mị Nhi nhìn về phía tỷ tỷ mình lại có tia thương hại.
Dù sao nàng ta cũng khá nàng một trời một vực!
Hoa Bế Nguyệt nhìn ánh mắt không ngừng biến đổi của Hoa Mị Nhi, trong lòng cười lạnh, nàng biết Hoa Mị Nhi cũng không thân thiết với mình như vẻ bề ngoài, thậm chí mười ba năm sau còn nghiêm trọng hơn, còn dám làm chuyện có lỗi với nàng.
Nàng lại nhờ về những chuyện xảy ra ở kiếp trước, càng nghĩ tâm nàng càng lạnh.
Khóe miệng hơi gợi lên, ánh mắt lộ ra khí lạnh thấu xương, kiếp trước mặc dù nàng cũng không lương thiện gì nhưng lại hết lòng giúp đỡ vị muội muội này, đơn giản chỉ vì lời di ngôn của mẫu thân, hiện tại nàng hạo tâm nhắc nhở nàng ta, nàng ta lại không thèm quan tâm, thế gian này làm gì có chuyện tốt thế? Dựa vào cái gì mà nàng trả giá tất cả lại chỉ có thể làm đá lót đường cho nàng ta? Nàng sẽ không can thiệp vào số mệnh của Hoa Mị Nhi nữa, ác nhân thì có ác báo, gả cho An Dương vương coi như là một bài học cho nàng ta đi.
Hôm sau Hoa Bế Nguyệt mặc một bộ quần áo nam tử, giấu ngân phiến vào sâu trong quần áo, lặng yên rời khỏi Hoa phủ.
Tâm tình của nàng lúc này giống như mây trắng bay bay, trong suốt như bầu trời xanh.
Đời này nàng tuyệt đối không cho phép Bắc Cung gia xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng sẽ tự tay nắm giữ vận mạng của chính mình.
Nàng ghé một khách điếm mua một con ngựa, chuẩn bị đi đến kinh thành, dù sao kiếp trước nàng cũng sống bảy năm ở đó, sớm đã quen với khí hậu ơ kinh thành, hơn nữa phong cảnh nơi đó cũng rất đẹp, bốn mùa như xuân, còn có rất nhiều dược liệu quý báu.
Nhiều ngày nay nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ lại cuộc sống sau khi trọng sinh của mình, rốt cục thì nàng sống lại vì cái gì?
Là do thân là thiên mệnh nữ tử thì phải làm một cánh tay đắc lực cho nam tử có dã tâm? Không lẽ nàng không thể tìm một nam tử mà bản thân yêu thích sao?
Từng trải qua một lần thất bại trong tình cảm khiến nàng cũng không có hi vọng gì với nam nhân, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, không lẽ nữ nhân thì không thể tự tạo cho mình một khoảng trời riêng hay sao? Đáy lòng nàng sinh ra một tia khát vọng, có lẽ nàng sẽ thử cảm giác phiêu diêu tự tại với nam nhân của chính mình! Nghĩ một lúc, trong mắt của Hoa Bế Nguyệt dấy lên khát khao.
Nhưng không biết tự lúc nào, ngựa của nàng và xe ngựa của Bắc Cung Gia tộc lại đi sát nhau mà nàng không hề hay biết.
"Thiếu gia, người nhìn gì thế?" bên trong xe ngựa, một hộ vệ hỏi.
"Ta đang nghĩ, nếu thiếu niên kia là nữ tử thì thật tốt!" nam tử đối diện thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới quay đầu, dung nhan này đúng là có thể khiến người ta ngỡ ngàng, mày kiếm như họa, mặt mũi thanh tú, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, nhìn qua cực kì vô tình, hắn chính là mĩ nam nổi danh phương Bắc, Bắc Cung tam thiếu gia- Bắc Cung Khiếu.
/20
|