Trong mắt Tiểu Thất thổi bùng sát khí, sắp sửa ra tay với trùm thổ phỉ thì bị Khanh Ngũ đè bả vai, ý bảo hắn không nên làm bậy. Mấy ngày Khanh Ngũ cùng kia trùm thổ phỉ ở chung, đại khái cũng hiểu sơ sơ về thân phận của hắn, biết người này tuyệt đối là một cao thủ dụng độc hàng đầu, Tiểu Thất giao thủ với hắn cũng sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Tiểu Thất giương mắt nhìn Khanh Ngũ, thấy trong mắt hắn trong mảng sáng trong, biết là đã có tính toán, đành phải đè ép sát ý trong lòng, tiếp tục cải trang làm tiểu quan.
Trùm thổ phỉ thì ngồi ở một bên chờ đợi, ba người đều không nói gì, không khí nhất thời ngưng trệ.
Bên ngoài tuy là oanh ca yến hót, rộn ràng náo nhiệt, nhưng trong phòng cửa đóng chặt, bên trong lại có hơn vài phần yên lặng xơ xác tiêu điều. Trùm thổ phỉ dịch dung, khuôn mặt bình thản không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, không ngừng đánh giá Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất.
Một lúc lâu, trùm thổ phỉ đột nhiên mở miệng: “Khanh Ngũ, ngươi đúng là giả dối.”
“A? Ta giả dối như thế nào?” Khanh Ngũ ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh.
“Ngươi là cố ý để thằng nhóc này vào đây đi? Hừ! Hắn mới vừa rồi một thân sát khí, ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao?” Trùm thổ phỉ nói đến chỗ này, đột nhiên một chưởng đánh úp lại, muốn bắt Tiểu Thất, trong chưởng phong bí mật mang theo một mùi hoa mai, quả thật là phấn độc không có lầm. Tiểu Thất cả người kéo căng, đang muốn tới ngăn đón kẻ địch, lại bị Khanh Ngũ kéo vào trong ngực ngay tức thì ôm lấy hắn, tiếp sau đó trong ống tay áo tung bay, hàn khí tràn về, đem độc phấn phẩy ra.
“Ngươi! Ngươi thế mà đã cởi bỏ được huyệt đạo!” Trùm thổ phỉ khó khăn tránh đi chưởng phong lạnh lẽo hùng hồn tới của Khanh Ngũ, bực tức nói.
“Đường công tử, bớt giận a.” Khanh Ngũ vội vàng nói.
“Ngươi biết thân phận của ta!” Trùm thổ phỉ nắm chặt nắm tay, “Khanh Ngũ! Ngươi quả nhiên là danh bất hư truyền!”
“Đường công tử coi trọng, Khanh Ngũ mới bước chân vào giang hồ, tên tuổi ở đâu ra.” Khanh Ngũ buông Tiểu Thất ra, Tiểu Thất phẫn nộ nói: “Vì sao giữ chặt ta!” Dứt lời liền cẩn thận kiểm tra thân thể Khanh Ngũ, nhìn hắn có bị trúng độc thương gì hay không.
“Công tử, chuyện cho tới bây giờ, ngài có thể lấy diện mạo thật để gặp người đi.” Khanh Ngũ nói, “Công tử không có ý tổn thương ta, ta biết công tử ngài nhân từ, kỳ thật thân phận của công tử thông qua chiêu thức cùng thủ pháp hạ độc của ngươi rất bộc lộ rất rõ rồi. Khanh Ngũ cũng không muốn trở mặt với công tử, nhưng nếu công tử muốn mang Tào sư phụ đi, Khanh Ngũ tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
“Hừ! Khanh Ngũ, ngươi quả nhiên sâu không lường được, ngươi không tò mò vì sao ta phải mang Tào Cù Duy đi sao? Ngươi không tò mò bí mật của Tào Cù Duy sao?” Trùm thổ phỉ ở trên mặt kéo tấm mặt nạ da người xuống, lộ ra một dung nhan đào hoa linh động——một người nam tử sinh ra với khuôn mặt như vậy quả thật nhiều hơn một chút âm nhu.
“Công tử nếu muốn nói cho ta biết, tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn, dù ta hỏi cũng là phí công, cần chi làm người khác khó chịu chứ. Theo ta phỏng đoán, công tử người cùng Tào sư phụ hẳn là giao tình không phải là ít, đem Tào sư phụ giao cho công tử, Khanh Ngũ cũng không lo lắng điều gì.” Khanh Ngũ thản nhiên nói.
Tiểu Thất lúc này phát hiện Khanh Ngũ tất cả hoàn hảo, theo thói quen mà chắp tay đứng ở phía sau Khanh Ngũ, hoàn toàn quên lúc này bản thân mình còn mặc quần áo của tiểu quan.
Kỳ thật, Khanh Ngũ chỉ đoán người này đến từ Đường Môn, về phần người này rốt cuộc là vị công tử nào trong Đường Môn thì Khanh Ngũ cũng không rõ, lời vừa rồi nói chủ yếu cũng chỉ là dây thòng lọng để nhằm dò xét chi tiết đối phương.
Kỳ thật dụng ý của Khanh Ngũ, chỉ muốn để cho người này mang Tào Cù Duy đi, một loạt các hành vi lớn nhỏ của người này xem ra hắn cùng Tào Cù Duy có quan hệ rất gần, chắc chắn sẽ không làm hại tới Tào Cù Duy. Một khi đã như vậy, Khanh Ngũ quyết định biết thời biết thế, để cho hắn mang Tào Cù Duy đi là được rồi, còn về mạng lưới âm mưu do Tào Cù Duy tỉ mỉ thiết kế nhiều năm, nhất định sẽ không dễ dàng chịu buông tha như thế, về sau khẳng định còn sẽ tìm mình can thiệp —— lần này nước cờ của Khanh Ngũ chỉ là muốn hiểu thêm một chút thế lực sau lưng Tào Cù Duy, đương biết khi biết được trùm thổ phỉ là người trong Đường Môn, thì càng tiến thêm một bước quyết định giao lại người cho người này, cố ý giúp để buộc hắn phải mắc nợ.
Không thể không nói, lần này trên tính toán của Khanh Ngũ coi như không tệ, tuy đến cuối cùng Tiểu Thất đột nhiên trồi ra làm toàn bộ mọi thứ có chút biến điệu, nhưng vị Đường công tử kia có ấn tượng với Khanh Ngũ, ngoại trừ hảo cảm bồi dưỡng mấy ngày ở chung, rồi tỏ ý có vài phần không thể khinh thường Khanh Ngũ, hơn nữa gần đây vụ việc trong phạm vi võ lâm Giang Nam truyền đi ồn ào huyên náo, nói Khanh Ngũ cơ trí thanh cao tao nhã ra sao như thế nào, hiện tại nhìn thấy quả thực danh bất hư truyền.
“Khanh Ngũ thiếu, ngươi người này tâm tư cũng quá sâu xa đi, tương lai gây sóng gió, thật sự là tai họa lớn cho võ lâm.” Đường công tử híp đôi mắt phượng xinh đẹp nói.
“Công tử nói quá lời. Tại hạ chỉ là một người tàn phế.” Khanh Ngũ khiêm tốn đáp.
“Hừ!” Đường công tử đối với chuyện mình bị Khanh Ngũ lừa gạt hơi có chút không vui, Khanh Ngũ vội vàng nói: “Tiểu Thất, đi truyền lệnh, chúng ta vừa ăn, một bên chờ Triệu Thanh dẫn người đến. Ta muốn nơi thực đơn đắt nhất nơi này.”
“Được.” Tiểu Thất đáp ứng. Mà ánh mắt Đường công tử thì sáng một chút —— hắn cùng Khanh Ngũ đã đói bụng cả nửa ngày, vốn tính buổi tối đến đây, ngoại trừ đem Tào Cù Duy mang đi, còn muốn có một bữa cơm no đủ. May mà nhờ có Khanh Ngũ tâm tư kín đáo, tới hoàn cảnh xé rách mặt này còn không quên chiêu đãi khách nhân, thật sự là làm đủ tình người.
Nói đến chỗ này, đột nhiên cửa bị người mạnh mẽ chảng vào, mắt thấy mấy tên người hầu bộ dạng hung thần ác sát mà xông tới, mắng: “Linh Bảo nhi! Ngươi điên hay sao mà ở trong này! Âu Dương đại gia đã chờ hồi lâu! Mau theo chúng ta đi!”
Đây là biệt hiệu của Nhạc Lão Tam trong thiên long bát bộ, ông là nhân vật hài hước nhất trong tiểu thuyết do việc cố gắng biến Đoàn Dự thành học trò của mình, kết thúc với việc ông bị Đoàn Dự lừa trở thành đệ tử. Ông thường tranh cãi với Diệp Nhị Nương, cho rằng ông nên được xếp hạng thứ hai trong Tứ Đại ác nhân, nhưng lại từ bỏ ý định sau khi bà mất. Sử dụng một cặp kéo khổng lồ, ông thường đe dọa giết người bằng bẻ gãy cổ của họ. Ông bị giết bởi Đoàn Diên Khánh trong khi cố gắng cứu Đoàn Dự. Người đứng đầu phái Nam Hải. Wiki
Thì ra cái tên tiểu quan vừa rồi ra cửa ngay lập tức đi cáo trạng, những người này mới tìm được Mạc Tiểu Thất biến mất tăm.
Mạc Tiểu Thất thiếu chút nữa đem chuyện này quên sạch sành sanh, hừ lạnh nói: “Con chó Âu Dương! Thất đại gia đang bận, không muốn đếm xỉa tới hắn!”
“Tiểu Thất? Âu Dương là ai?” Khanh Ngũ có chút giật mình.
“Không có gì.” Tiểu Thất bĩu môi, cũng không thể nói cho Khanh Ngũ mình bị người ta xem thành tiểu quan bị nhìn trúng đi?
Khanh Ngũ nhìn nhìn quần áo lòe loẹt trên mình Tiểu Thất, lại nhìn nhìn mấy người … người hầu kia, đột nhiên hiểu được vài phần —— Tiểu Thất sao lại mặc quần áo tiểu quan? Nhất định đã sớm trà trộn vào trong, nói không chừng là Triệu Đại Bảo bày ra chủ ý! Hắn lại bị người hầu Vạn Hoa lầu điểm danh, cái tên Âu Dương kia nói không chừng là… ân khách nhìn trúng Tiểu Thất?!!
Khanh Ngũ nhất thời vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Các vị bớt giận, vị tiểu ca này chờ ở nơi này của ta để hầu hạ, tổn thất của vị khách nhân kia, ta có thể chịu trách nhiệm bồi thường.” Khanh Ngũ lúc nào cũng đều là một bộ dáng ôn hòa nho nhã, vội vàng giúp Tiểu Thất hoà giải.
“Bồi thường! Hừ, tổn thất của Âu Dương Duệ đại gia, ngươi bồi thường được á?” Những người hầu đều là điệu bộ nịnh hót, thấy Khanh Ngũ một thân mộc mạc, bọn họ lại ỷ vào thế lực của Âu Dương Duệ, liền nhìn bằng mắt chó khinh thường kẻ nghèo.
“Âu Dương Duệ, thủ phủ muối thương sao?” Khanh Ngũ cũng nghe qua danh tiếng của Âu Dương Duệ, ai, Tiểu Thất a Tiểu Thất, ngươi làm sao gặp phải người như thế? Khanh Ngũ không khỏi có chút đau đầu.
“Ngũ thiếu, ta đem đám….chó này đánh chạy nha. Đỡ cho bọn họ quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi.” Tiểu Thất cuốn tay áo lên muốn ra tay.
Khanh Ngũ giữ chặt hắn: “Không thể —— để cho ta tới. Ta là khách nhân, để ta ra tay, có tình có lý hơn so với ngươi ra tay hơn một chút.”
Khanh Ngũ tự mình ra tay, tự nhiên so với Tiểu Thất không biết nặng biết nhẹ tốt hơn rất nhiều, chỉ thấy những người kia đang muốn bổ nhào lên túm lấy Tiểu Thất, lại chỉ kịp thấy Khanh Ngũ cách không một chưởng đánh tới, chưởng kình bốn phần, nhất thời có mấy người ngã bay ra ngoài, lăn ra cửa. Khiến cho Đường công tử đối với một tay công phu tới âm thầm tán thưởng vô cùng.
“Nói cho Âu Dương Duệ, vị Tiểu ca này hiện tại bị Khanh Thục Quân ta bao, nếu có gì thắc mắc, bảo hắn tự mình đến đây tìm ta!” Khanh Ngũ quát khẽ một tiếng, rất có lực uy hiếp, làm lòng người phát lạnh.
“Ngũ thiếu thực sự khí phách!” Tiểu Thất cười hì hì vuốt mông ngựa.
“Tình cảm chủ tớ còn tốt quá đâu.” Đường công tử ở một bên uống trà một bên nói mát, thấy thế nào, cũng giống ân khách tranh giành tình nhân.
Kết quả chẳng được bao lâu, Âu Dương Duệ tự mình lại đây. Nói thật hắn cũng rất buồn bực, Bảo nhi mình đã chọn sao đã bị người cướp đoạt vậy? Cái tên nửa đường giành lấy thế mà lại là Khanh Ngũ thiếu danh tiếng lừng lẫy nức tiếng cả Tô Thành! Đúng là đâm đầu vào núi đá —— mặc dù ở trên thương trường Âu Dương Duệ uy phong tràn bốn phương tám hướng, nhưng so sánh với Khanh Gia bảo giao, thật sự là phải để tâm tới mười hai vạn phần—— hiện tại thế đạo rối loạn như vậy, mình có tiền thì có tiền, nhưng chẳng may đắc tội tới cao thủ trong võ lâm, hở ra là bị diệt môn như chơi chứ chẳng phải đùa à nghen.
Vì thế Âu Dương Duệ chủ động chạy tới phòng Khanh Ngũ bên này. Không phải chỉ là một tiểu quan thôi sao? Hắn Âu Dương Duệ không phải là người không có mắt.
Vào trong phòng kia, Âu Dương Duệ ngay tức thì đã cảm thấy hoa mắt —— chỉ thấy trong phòng có hai tên công tử dung mạo tuyệt trí đang ngồi, chỉ có điều bằng óc phán đoán của mình, vị công tử áo trắng toát ra khí độ thanh hoa, dung mạo vô song mới chính là Khanh Ngũ thiếu trong truyền thuyết, mà đứng phía sau hắn đúng là Bảo nhi mà mình trông mòn con mắt đợi chờ. Bảo nhi a Bảo nhi, ngươi thật đúng là một mặt hàng tiểu x đứng núi này trông núi nọ! Âu Dương Duệ trong lòng mắng ——Bảo nhi kia nhất định là mãi mê dáng vẻ tuấn mỹ cùng thế lực của Khanh Ngũ, ai, tính ra thì mình đúng là xui xẻo!
“Âu Dương lão bản, ngưỡng mộ đã lâu.” Khanh Ngũ dẫn đầu ôm quyền làm lễ, chỉ là cũng không đứng dậy, Âu Dương Duệ một bên đáp lễ một bên đánh giá chân Khanh Ngũ—— nghe đồn Khanh Ngũ là một người què, chính là nhìn từ dumg mạo bên ngoài, Khanh Ngũ cùng người bình thường không khác biệt gì.
“Hôm nay Khanh Ngũ may mắn được gặp Âu Dương lão bản, lại vì một chuyện khiến cho xấu hổ, cho nên cố ý mời Âu Dương lão bản qua đây uống hai chén, làm sáng tỏ một chút.” Khanh Ngũ mỉm cười, “Không bằng Âu Dương lão bản ở ngồi cùng, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Trong lòng Tiểu Thất cùng Đường công tử lộp bộp một chút: cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Trên bàn tiệc rươu, Tiểu Thất cùng Đường công tử chỉ lo vùi đầu mà ăn. Mà Khanh Ngũ thì nhân cơ hội giao thiệp với Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ thế mà vẫn còn muốn từ trong tay Khanh Ngũ đem Tiểu Thất mua đi, bị Khanh Ngũ quả quyết từ chối, cũng nói cho hắn biết, Tiểu Thất là ảnh vệ của mình, chỉ là bởi vì nhiệm vụ mới ẩn núp trong Vạn Hoa lầu.
Biểu tình Âu Dương ngay tức thì suy sụp. Sau đó hắn đưa ánh mắt đánh giá Khanh Ngũ giống như tiên nhân, Khanh mỹ nhân đến loại địa phương như Vạn Hoa lầu này, tất nhiên cũng thích nam phong đúng không? Âu Dương Duệ nhất thời lại đặt cân lên bàn tính, thừa dịp Khanh Ngũ mời rượu hắn, liền cố ý duỗi tay thêm một chút, làm bộ như vô tâm sờ ngón tay thon dài như bạch ngọc kia của Khanh Ngũ, lập tức thu hút một ánh mắt qua.
Bính!!
Một chiếc đũa sát hai má Âu Dương Duệ sượt qua, thẳng tắp cắm vào trong cái bàn, ước chừng không sâu tới phân nửa!
Âu Dương Duệ tròng mắt trừng to —— nếu như chiếc đũa này cắm tới trên đầu của mình… Mồ hôi lạnh không khỏi ra thấm ướt.
Tiểu Thất ở một bên rét lạnh tột cùng mà nói: “Thật ngại, chiếc đũa trượt.”
“Bảo nhi…” Âu Dương Duệ khóc không ra nước mắt —— thật sự tmd quá cường hãn! May mắn mình chưa “ăn”! Con báo nhỏ này đúng thật là con báo! Nanh vuốt có thể xé nát người!
Mà đêm hôm đó, Linh Bảo nhi tên này đã trở thành thần thoại tại Vạn Hoa lầu —— nghe đâu hai người Âu Dương đại gia cùng ngũ thiếu Khanh gia vì Linh Bảo nhi vung tay đánh nhau, cuối cùng hai vị gia đạt thành hiệp nghị, một đêm kia hai người để Bảo nhi hầu hạ chung, cuối cùng Bảo nhi bị Khanh Ngũ thiếu bao dưỡng, vui tươi hớn hở rời khỏi Vạn Hoa lầu hưởng phúc rồi.
Dù sao sự thật mà xảy ra ở nơi này, khẳng định bị móp méo từ sớm. Kỳ thật Khanh Ngũ chỉ là cùng Âu Dương Duệ ăn bữa cơm, thuận tiện ký vài cái khế ước thương mại mua bán mà thôi.
Chỉ là một đêm kia, chiếc đũa của Tiểu Thất cơ hồ là bay đầy trời —— Khanh Ngũ ngồi hơi lệch chút, Tiểu Thất qua đỡ, Âu Dương Duệ cũng vươn móng vuốt sói ra, bị chiếc đũa xoát một cái đe dọa Âu Dương Duệ không chết tâm, muốn giúp Khanh Ngũ vuốt thẳng tóc trên lưng, xoát một cái lại có chiếc đũa bay đến thật vất vả, Âu Dương mới nghĩ ra điểm quan trọng —— “Trên mặt Ngũ thiếu có cặn”, đang muốn đi sờ, chiếc đũa trực tiếp đem ống tay áo của hắn ghim lên trên bàn.
Cuối cùng tất cả mọi người chẳng còn chiếc đũa nào nữa.
Tiểu Thất giương mắt nhìn Khanh Ngũ, thấy trong mắt hắn trong mảng sáng trong, biết là đã có tính toán, đành phải đè ép sát ý trong lòng, tiếp tục cải trang làm tiểu quan.
Trùm thổ phỉ thì ngồi ở một bên chờ đợi, ba người đều không nói gì, không khí nhất thời ngưng trệ.
Bên ngoài tuy là oanh ca yến hót, rộn ràng náo nhiệt, nhưng trong phòng cửa đóng chặt, bên trong lại có hơn vài phần yên lặng xơ xác tiêu điều. Trùm thổ phỉ dịch dung, khuôn mặt bình thản không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, không ngừng đánh giá Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất.
Một lúc lâu, trùm thổ phỉ đột nhiên mở miệng: “Khanh Ngũ, ngươi đúng là giả dối.”
“A? Ta giả dối như thế nào?” Khanh Ngũ ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh.
“Ngươi là cố ý để thằng nhóc này vào đây đi? Hừ! Hắn mới vừa rồi một thân sát khí, ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao?” Trùm thổ phỉ nói đến chỗ này, đột nhiên một chưởng đánh úp lại, muốn bắt Tiểu Thất, trong chưởng phong bí mật mang theo một mùi hoa mai, quả thật là phấn độc không có lầm. Tiểu Thất cả người kéo căng, đang muốn tới ngăn đón kẻ địch, lại bị Khanh Ngũ kéo vào trong ngực ngay tức thì ôm lấy hắn, tiếp sau đó trong ống tay áo tung bay, hàn khí tràn về, đem độc phấn phẩy ra.
“Ngươi! Ngươi thế mà đã cởi bỏ được huyệt đạo!” Trùm thổ phỉ khó khăn tránh đi chưởng phong lạnh lẽo hùng hồn tới của Khanh Ngũ, bực tức nói.
“Đường công tử, bớt giận a.” Khanh Ngũ vội vàng nói.
“Ngươi biết thân phận của ta!” Trùm thổ phỉ nắm chặt nắm tay, “Khanh Ngũ! Ngươi quả nhiên là danh bất hư truyền!”
“Đường công tử coi trọng, Khanh Ngũ mới bước chân vào giang hồ, tên tuổi ở đâu ra.” Khanh Ngũ buông Tiểu Thất ra, Tiểu Thất phẫn nộ nói: “Vì sao giữ chặt ta!” Dứt lời liền cẩn thận kiểm tra thân thể Khanh Ngũ, nhìn hắn có bị trúng độc thương gì hay không.
“Công tử, chuyện cho tới bây giờ, ngài có thể lấy diện mạo thật để gặp người đi.” Khanh Ngũ nói, “Công tử không có ý tổn thương ta, ta biết công tử ngài nhân từ, kỳ thật thân phận của công tử thông qua chiêu thức cùng thủ pháp hạ độc của ngươi rất bộc lộ rất rõ rồi. Khanh Ngũ cũng không muốn trở mặt với công tử, nhưng nếu công tử muốn mang Tào sư phụ đi, Khanh Ngũ tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
“Hừ! Khanh Ngũ, ngươi quả nhiên sâu không lường được, ngươi không tò mò vì sao ta phải mang Tào Cù Duy đi sao? Ngươi không tò mò bí mật của Tào Cù Duy sao?” Trùm thổ phỉ ở trên mặt kéo tấm mặt nạ da người xuống, lộ ra một dung nhan đào hoa linh động——một người nam tử sinh ra với khuôn mặt như vậy quả thật nhiều hơn một chút âm nhu.
“Công tử nếu muốn nói cho ta biết, tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn, dù ta hỏi cũng là phí công, cần chi làm người khác khó chịu chứ. Theo ta phỏng đoán, công tử người cùng Tào sư phụ hẳn là giao tình không phải là ít, đem Tào sư phụ giao cho công tử, Khanh Ngũ cũng không lo lắng điều gì.” Khanh Ngũ thản nhiên nói.
Tiểu Thất lúc này phát hiện Khanh Ngũ tất cả hoàn hảo, theo thói quen mà chắp tay đứng ở phía sau Khanh Ngũ, hoàn toàn quên lúc này bản thân mình còn mặc quần áo của tiểu quan.
Kỳ thật, Khanh Ngũ chỉ đoán người này đến từ Đường Môn, về phần người này rốt cuộc là vị công tử nào trong Đường Môn thì Khanh Ngũ cũng không rõ, lời vừa rồi nói chủ yếu cũng chỉ là dây thòng lọng để nhằm dò xét chi tiết đối phương.
Kỳ thật dụng ý của Khanh Ngũ, chỉ muốn để cho người này mang Tào Cù Duy đi, một loạt các hành vi lớn nhỏ của người này xem ra hắn cùng Tào Cù Duy có quan hệ rất gần, chắc chắn sẽ không làm hại tới Tào Cù Duy. Một khi đã như vậy, Khanh Ngũ quyết định biết thời biết thế, để cho hắn mang Tào Cù Duy đi là được rồi, còn về mạng lưới âm mưu do Tào Cù Duy tỉ mỉ thiết kế nhiều năm, nhất định sẽ không dễ dàng chịu buông tha như thế, về sau khẳng định còn sẽ tìm mình can thiệp —— lần này nước cờ của Khanh Ngũ chỉ là muốn hiểu thêm một chút thế lực sau lưng Tào Cù Duy, đương biết khi biết được trùm thổ phỉ là người trong Đường Môn, thì càng tiến thêm một bước quyết định giao lại người cho người này, cố ý giúp để buộc hắn phải mắc nợ.
Không thể không nói, lần này trên tính toán của Khanh Ngũ coi như không tệ, tuy đến cuối cùng Tiểu Thất đột nhiên trồi ra làm toàn bộ mọi thứ có chút biến điệu, nhưng vị Đường công tử kia có ấn tượng với Khanh Ngũ, ngoại trừ hảo cảm bồi dưỡng mấy ngày ở chung, rồi tỏ ý có vài phần không thể khinh thường Khanh Ngũ, hơn nữa gần đây vụ việc trong phạm vi võ lâm Giang Nam truyền đi ồn ào huyên náo, nói Khanh Ngũ cơ trí thanh cao tao nhã ra sao như thế nào, hiện tại nhìn thấy quả thực danh bất hư truyền.
“Khanh Ngũ thiếu, ngươi người này tâm tư cũng quá sâu xa đi, tương lai gây sóng gió, thật sự là tai họa lớn cho võ lâm.” Đường công tử híp đôi mắt phượng xinh đẹp nói.
“Công tử nói quá lời. Tại hạ chỉ là một người tàn phế.” Khanh Ngũ khiêm tốn đáp.
“Hừ!” Đường công tử đối với chuyện mình bị Khanh Ngũ lừa gạt hơi có chút không vui, Khanh Ngũ vội vàng nói: “Tiểu Thất, đi truyền lệnh, chúng ta vừa ăn, một bên chờ Triệu Thanh dẫn người đến. Ta muốn nơi thực đơn đắt nhất nơi này.”
“Được.” Tiểu Thất đáp ứng. Mà ánh mắt Đường công tử thì sáng một chút —— hắn cùng Khanh Ngũ đã đói bụng cả nửa ngày, vốn tính buổi tối đến đây, ngoại trừ đem Tào Cù Duy mang đi, còn muốn có một bữa cơm no đủ. May mà nhờ có Khanh Ngũ tâm tư kín đáo, tới hoàn cảnh xé rách mặt này còn không quên chiêu đãi khách nhân, thật sự là làm đủ tình người.
Nói đến chỗ này, đột nhiên cửa bị người mạnh mẽ chảng vào, mắt thấy mấy tên người hầu bộ dạng hung thần ác sát mà xông tới, mắng: “Linh Bảo nhi! Ngươi điên hay sao mà ở trong này! Âu Dương đại gia đã chờ hồi lâu! Mau theo chúng ta đi!”
Đây là biệt hiệu của Nhạc Lão Tam trong thiên long bát bộ, ông là nhân vật hài hước nhất trong tiểu thuyết do việc cố gắng biến Đoàn Dự thành học trò của mình, kết thúc với việc ông bị Đoàn Dự lừa trở thành đệ tử. Ông thường tranh cãi với Diệp Nhị Nương, cho rằng ông nên được xếp hạng thứ hai trong Tứ Đại ác nhân, nhưng lại từ bỏ ý định sau khi bà mất. Sử dụng một cặp kéo khổng lồ, ông thường đe dọa giết người bằng bẻ gãy cổ của họ. Ông bị giết bởi Đoàn Diên Khánh trong khi cố gắng cứu Đoàn Dự. Người đứng đầu phái Nam Hải. Wiki
Thì ra cái tên tiểu quan vừa rồi ra cửa ngay lập tức đi cáo trạng, những người này mới tìm được Mạc Tiểu Thất biến mất tăm.
Mạc Tiểu Thất thiếu chút nữa đem chuyện này quên sạch sành sanh, hừ lạnh nói: “Con chó Âu Dương! Thất đại gia đang bận, không muốn đếm xỉa tới hắn!”
“Tiểu Thất? Âu Dương là ai?” Khanh Ngũ có chút giật mình.
“Không có gì.” Tiểu Thất bĩu môi, cũng không thể nói cho Khanh Ngũ mình bị người ta xem thành tiểu quan bị nhìn trúng đi?
Khanh Ngũ nhìn nhìn quần áo lòe loẹt trên mình Tiểu Thất, lại nhìn nhìn mấy người … người hầu kia, đột nhiên hiểu được vài phần —— Tiểu Thất sao lại mặc quần áo tiểu quan? Nhất định đã sớm trà trộn vào trong, nói không chừng là Triệu Đại Bảo bày ra chủ ý! Hắn lại bị người hầu Vạn Hoa lầu điểm danh, cái tên Âu Dương kia nói không chừng là… ân khách nhìn trúng Tiểu Thất?!!
Khanh Ngũ nhất thời vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Các vị bớt giận, vị tiểu ca này chờ ở nơi này của ta để hầu hạ, tổn thất của vị khách nhân kia, ta có thể chịu trách nhiệm bồi thường.” Khanh Ngũ lúc nào cũng đều là một bộ dáng ôn hòa nho nhã, vội vàng giúp Tiểu Thất hoà giải.
“Bồi thường! Hừ, tổn thất của Âu Dương Duệ đại gia, ngươi bồi thường được á?” Những người hầu đều là điệu bộ nịnh hót, thấy Khanh Ngũ một thân mộc mạc, bọn họ lại ỷ vào thế lực của Âu Dương Duệ, liền nhìn bằng mắt chó khinh thường kẻ nghèo.
“Âu Dương Duệ, thủ phủ muối thương sao?” Khanh Ngũ cũng nghe qua danh tiếng của Âu Dương Duệ, ai, Tiểu Thất a Tiểu Thất, ngươi làm sao gặp phải người như thế? Khanh Ngũ không khỏi có chút đau đầu.
“Ngũ thiếu, ta đem đám….chó này đánh chạy nha. Đỡ cho bọn họ quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi.” Tiểu Thất cuốn tay áo lên muốn ra tay.
Khanh Ngũ giữ chặt hắn: “Không thể —— để cho ta tới. Ta là khách nhân, để ta ra tay, có tình có lý hơn so với ngươi ra tay hơn một chút.”
Khanh Ngũ tự mình ra tay, tự nhiên so với Tiểu Thất không biết nặng biết nhẹ tốt hơn rất nhiều, chỉ thấy những người kia đang muốn bổ nhào lên túm lấy Tiểu Thất, lại chỉ kịp thấy Khanh Ngũ cách không một chưởng đánh tới, chưởng kình bốn phần, nhất thời có mấy người ngã bay ra ngoài, lăn ra cửa. Khiến cho Đường công tử đối với một tay công phu tới âm thầm tán thưởng vô cùng.
“Nói cho Âu Dương Duệ, vị Tiểu ca này hiện tại bị Khanh Thục Quân ta bao, nếu có gì thắc mắc, bảo hắn tự mình đến đây tìm ta!” Khanh Ngũ quát khẽ một tiếng, rất có lực uy hiếp, làm lòng người phát lạnh.
“Ngũ thiếu thực sự khí phách!” Tiểu Thất cười hì hì vuốt mông ngựa.
“Tình cảm chủ tớ còn tốt quá đâu.” Đường công tử ở một bên uống trà một bên nói mát, thấy thế nào, cũng giống ân khách tranh giành tình nhân.
Kết quả chẳng được bao lâu, Âu Dương Duệ tự mình lại đây. Nói thật hắn cũng rất buồn bực, Bảo nhi mình đã chọn sao đã bị người cướp đoạt vậy? Cái tên nửa đường giành lấy thế mà lại là Khanh Ngũ thiếu danh tiếng lừng lẫy nức tiếng cả Tô Thành! Đúng là đâm đầu vào núi đá —— mặc dù ở trên thương trường Âu Dương Duệ uy phong tràn bốn phương tám hướng, nhưng so sánh với Khanh Gia bảo giao, thật sự là phải để tâm tới mười hai vạn phần—— hiện tại thế đạo rối loạn như vậy, mình có tiền thì có tiền, nhưng chẳng may đắc tội tới cao thủ trong võ lâm, hở ra là bị diệt môn như chơi chứ chẳng phải đùa à nghen.
Vì thế Âu Dương Duệ chủ động chạy tới phòng Khanh Ngũ bên này. Không phải chỉ là một tiểu quan thôi sao? Hắn Âu Dương Duệ không phải là người không có mắt.
Vào trong phòng kia, Âu Dương Duệ ngay tức thì đã cảm thấy hoa mắt —— chỉ thấy trong phòng có hai tên công tử dung mạo tuyệt trí đang ngồi, chỉ có điều bằng óc phán đoán của mình, vị công tử áo trắng toát ra khí độ thanh hoa, dung mạo vô song mới chính là Khanh Ngũ thiếu trong truyền thuyết, mà đứng phía sau hắn đúng là Bảo nhi mà mình trông mòn con mắt đợi chờ. Bảo nhi a Bảo nhi, ngươi thật đúng là một mặt hàng tiểu x đứng núi này trông núi nọ! Âu Dương Duệ trong lòng mắng ——Bảo nhi kia nhất định là mãi mê dáng vẻ tuấn mỹ cùng thế lực của Khanh Ngũ, ai, tính ra thì mình đúng là xui xẻo!
“Âu Dương lão bản, ngưỡng mộ đã lâu.” Khanh Ngũ dẫn đầu ôm quyền làm lễ, chỉ là cũng không đứng dậy, Âu Dương Duệ một bên đáp lễ một bên đánh giá chân Khanh Ngũ—— nghe đồn Khanh Ngũ là một người què, chính là nhìn từ dumg mạo bên ngoài, Khanh Ngũ cùng người bình thường không khác biệt gì.
“Hôm nay Khanh Ngũ may mắn được gặp Âu Dương lão bản, lại vì một chuyện khiến cho xấu hổ, cho nên cố ý mời Âu Dương lão bản qua đây uống hai chén, làm sáng tỏ một chút.” Khanh Ngũ mỉm cười, “Không bằng Âu Dương lão bản ở ngồi cùng, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Trong lòng Tiểu Thất cùng Đường công tử lộp bộp một chút: cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Trên bàn tiệc rươu, Tiểu Thất cùng Đường công tử chỉ lo vùi đầu mà ăn. Mà Khanh Ngũ thì nhân cơ hội giao thiệp với Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ thế mà vẫn còn muốn từ trong tay Khanh Ngũ đem Tiểu Thất mua đi, bị Khanh Ngũ quả quyết từ chối, cũng nói cho hắn biết, Tiểu Thất là ảnh vệ của mình, chỉ là bởi vì nhiệm vụ mới ẩn núp trong Vạn Hoa lầu.
Biểu tình Âu Dương ngay tức thì suy sụp. Sau đó hắn đưa ánh mắt đánh giá Khanh Ngũ giống như tiên nhân, Khanh mỹ nhân đến loại địa phương như Vạn Hoa lầu này, tất nhiên cũng thích nam phong đúng không? Âu Dương Duệ nhất thời lại đặt cân lên bàn tính, thừa dịp Khanh Ngũ mời rượu hắn, liền cố ý duỗi tay thêm một chút, làm bộ như vô tâm sờ ngón tay thon dài như bạch ngọc kia của Khanh Ngũ, lập tức thu hút một ánh mắt qua.
Bính!!
Một chiếc đũa sát hai má Âu Dương Duệ sượt qua, thẳng tắp cắm vào trong cái bàn, ước chừng không sâu tới phân nửa!
Âu Dương Duệ tròng mắt trừng to —— nếu như chiếc đũa này cắm tới trên đầu của mình… Mồ hôi lạnh không khỏi ra thấm ướt.
Tiểu Thất ở một bên rét lạnh tột cùng mà nói: “Thật ngại, chiếc đũa trượt.”
“Bảo nhi…” Âu Dương Duệ khóc không ra nước mắt —— thật sự tmd quá cường hãn! May mắn mình chưa “ăn”! Con báo nhỏ này đúng thật là con báo! Nanh vuốt có thể xé nát người!
Mà đêm hôm đó, Linh Bảo nhi tên này đã trở thành thần thoại tại Vạn Hoa lầu —— nghe đâu hai người Âu Dương đại gia cùng ngũ thiếu Khanh gia vì Linh Bảo nhi vung tay đánh nhau, cuối cùng hai vị gia đạt thành hiệp nghị, một đêm kia hai người để Bảo nhi hầu hạ chung, cuối cùng Bảo nhi bị Khanh Ngũ thiếu bao dưỡng, vui tươi hớn hở rời khỏi Vạn Hoa lầu hưởng phúc rồi.
Dù sao sự thật mà xảy ra ở nơi này, khẳng định bị móp méo từ sớm. Kỳ thật Khanh Ngũ chỉ là cùng Âu Dương Duệ ăn bữa cơm, thuận tiện ký vài cái khế ước thương mại mua bán mà thôi.
Chỉ là một đêm kia, chiếc đũa của Tiểu Thất cơ hồ là bay đầy trời —— Khanh Ngũ ngồi hơi lệch chút, Tiểu Thất qua đỡ, Âu Dương Duệ cũng vươn móng vuốt sói ra, bị chiếc đũa xoát một cái đe dọa Âu Dương Duệ không chết tâm, muốn giúp Khanh Ngũ vuốt thẳng tóc trên lưng, xoát một cái lại có chiếc đũa bay đến thật vất vả, Âu Dương mới nghĩ ra điểm quan trọng —— “Trên mặt Ngũ thiếu có cặn”, đang muốn đi sờ, chiếc đũa trực tiếp đem ống tay áo của hắn ghim lên trên bàn.
Cuối cùng tất cả mọi người chẳng còn chiếc đũa nào nữa.
/241
|