Mình đến tột cùng là lấy loại tâm tính nào đối đãi với Khanh Ngũ?
Khanh Vân Tung chậm rãi đạp bước chân trên con đường nhỏ lót đá, cõi lòng luôn luôn giống như đóng băng vạn năm lại bởi vì Triệu Đại Bảo ăn nói ngông cuồng dâng lên nhè nhẹ gợn sóng.
Hắn là người không biết biểu lộ tình cảm, từ nhỏ đến lớn, chỉ có liều mạng luyện kiếm và đọc sách, vâng theo ý nguyện của phụ thân, kế thừa Khanh Gia bảo, phụ thân nói mạng của hắn là vì Khanh Gia bảo mà sống, là vì toàn bộ gia tộc mà sống. Hắn không cần tình cảm dư thừa, tựa như các đời bảo chủ khác vậy.
Nhưng thẳng đến khi hắn gặp người kia, Thương Minh Thư Vân, là hắn tự nói với mình, bản thân mình không nên sống vì bất kì kẻ nào, là hắn làm hắn hiểu được, thì ra Khanh Vân Tung còn là một người. Mọi người, chỉ có mỗi Thương Minh Thư Vân là đặc biệt. Chỉ có hắn là người hiểu rõ mình nhất.
Vì thế, nghiệt duyên trời định.
Vì một lời hứa hẹn. Hắn cho rằng, hắn và Thương Minh Thư Vân là một dạng, cũng có thể chết vì một lời hứa hẹn.
Hắn mang thánh nữ về, cũng trên danh nghĩa cưới nàng làm thê tử. Sau đó, đứa nhỏ kia được sinh ra.
Khanh Thục Quân, là con trai của hắn.
Trên thực tế, là con trai của Thương Minh Thư Vân.
Ai cũng không biết, hắn nhìn đến đứa nhỏ kia thì rất kích động.
Đôi mắt to của đứa bé kia, thật sự là giống y như cha của hắn —— Thương Minh Thư Vân.
Khác với những đứa con của hắn, Thục Quân là sự tồn tại đặc biệt.
Hắn là hóa thân của người kia a, là máu mủ của Thương Minh Thư Vân!
Hắn sẽ nuôi nó thật tốt, chờ người kia trở về. Hắn đã từng nghĩ như vậy.
Khác những thiếu gia khác khi vừa sinh ra đã bị lạnh nhạt, Ngũ thiếu vừa mới sinh, đã bị bảo chủ gắt gao mà ôm vào trong ngực, bảo chủ cơ hồ dốc hết khả năng đem hết thảy đồ tốt nhất đưa đến bên người Ngũ thiếu sau khi sinh đã mất đi mẫu thân, thậm chí không ngờ lại tự mình ôm lấy đứa bé, dỗ nó ngủ say.
Đối với tất cả mọi người mà nói, việc này thật sự là một cái tín hiệu đáng sợ!
Nhưng là đối với bảo chủ mà nói, hắn chỉ là muốn đem đứa nhỏ này nuôi lớn.
Chỉ là bằng cái suy nghĩ đơn giản như thế mà Thục Quân sau khi sinh ra bị một âm mưu phá nát, cho dù hắn chú ý coi chừng mọi bề, nhưng bên trong bảo những ánh mắt ghen tị khi nhìn Thục Quân được Khanh Vân Tung đặc biệt chiếu cố, gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ non nớt không tha, giống như ruồi bọ tận dụng hết tất thảy mọi cơ hội.
Khanh Vân Tung hạ lệnh chặt đứt bàn tay của tỳ nữ có mưu đồ độc chết đứa nhỏ. Nhưng ngay sau đó lại truyền ra lời đồn Khanh Thục Quân là yêu tinh đến trái đất, dấy lên một hồi trò cười còn có những phù chú quỷ dị… âm mưu tranh sủng ùn ùn kéo tới trên người đứa nhỏ còn bọc trong tả lót.
Bảo chủ lâm vào nỗi buồn rầu không thể tự kềm chế, thì ra, hắn yêu thương thế nhưng trở thành việc đau khổ nhất trên đời với đứa bé!
Khi đó, ảnh vệ của hắn, Tào Cù Duy đề nghị, tạm thời làm bộ lạnh nhạt với Ngũ thiếu, âm thầm chiếu cố, so với lộ ra ngoài sáng đối với Ngũ thiếu mà nói, ngược lại là sự bảo vệ trân trọng tốt nhất.
Đúng rồi, Tào Cù Duy, hắn là người mình đã từng tin tưởng nhất, cho nên, hắn đem Quân nhi giao cho một tay hắn chăm sóc.
Hắn tin tưởng Tào Cù Duy, người nam nhân này quả thực hoàn mỹ không có gì để xoi mói, hắn đến từ Thương Minh giáo, là trợ thủ đắc lực nhất của Thương Minh Thư Vân, cũng là ảnh vệ của Thương Minh Thư Vân, hắn bảo hộ thánh nữ, hộ tống mình một đường đi vào Khanh Gia bảo.
Thương Minh Thư Vân đã từng nói qua với hắn, Tào Cù Duy là người hắn tin nhất, là người bạn trung thành nhất, thậm chí có thể gia phó mạng sống, là cánh tay quý giá nhất của hắn.
Cho nên, Khanh Vân Tung nghe theo đề nghị của Tào Cù Duy, đem Thục Quân bé bỏng giao cho hắn chiếu cố, để hắn lôi kéo hạ nhân đáng giá tín nhiệm, đối với đứa trẻ chiếu cố có thêm. Mà bản thân hắn lựa chọn đứng ở chỗ tối, xa xa mà canh gác cho đứa bé kia trưởng thành.
Ròng rã suốt mười năm, Tào Cù Duy khiến hắn cực kỳ yên tâm để hắn dạy dỗ và yêu thương trân trọng Khanh Ngũ, Khanh Ngũ nổi tiếng, ở trong số nhóm thiếu gia đông đảo bộc lộ tài năng, điều này làm cho Khanh Vân Tung cảm thấy hết sức vui mừng. Hắn thậm chí, muốn đem vị trí bảo chủ giữa lại tương lai để cho Khanh Ngũ.
Nhưng mà hắn trăm triệu lần không thể ngờ được, vì cái gì có Tào Cù Duy bảo hộ, Thục Quân vẫn cứ bị trúng phải loại độc thiên phệ lan tâm thần bí hung hiểm kia, vì sao cái loại kỳ độc sớm đã biết mất khỏi giang hồ lại xuất hiện ở trên người Thục Quân?!
Khanh Ngũ trúng độc mấy ngày nay, vĩnh viễn cũng không ai biết, khi Khanh Ngũ trúng độc, là bảo chủ hao hết nội lực, liều mạng kéo dài mệnh cho hắn sau đó, bảo chủ mỗi đêm đến, đứng ở phía trước cửa sổ canh chừng, suốt đêm không ngủ lo lắng cho đứa nhỏ không ngừng phát sốt, cho dù mưa to tầm tã, một đêm qua đi, bảo chủ toàn thân ướt đẫm, ảm đạm quay về.
Đứa bé kia mạng lớn, không chết.
Nhưng lại tàn phế rồi.
Bên trong Khanh Gia bảo có người mưu toan ngấm ngầm hắn không biết, luôn luôn âm thầm muốn hãm hại đứa bé kia.
Khanh Vân Tung tra mấy năm, vẫn như trước không bắt được kẻ chủ mưu.
Hắn không dám phớt lờ, càng để ý, ngược lại càng tận lực lạnh nhạt, sợ lại mang đến tai ương cho đứa bé kia.
Hắn biết trong lòng đứa bé kia đang dần dần trở nên lạnh, đứa bé kia ắt hẳn oán hận mình đi?
Không hề gì.
Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống.
Còn sống… …
Còn sống?
Khanh Vân Tung xả một nụ cười khổ chua sót vô cùng.
Đứa bé kia.
Chết rồi.
Thật sự là đứa nhỏ không nghe lời.
Ta chỉ muốn để cho con sống tốt. Con vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì phải trêu chọc phiền phức? Ta đem con chuyển khỏi Khanh Gia bảo, chính là không muốn để cho con bị cuốn vào những cuộc tranh đấu đầy máu tanh… Vì cái gì… Vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì con phải y như cha con… Cho tới bây giờ đều khiến ta thất vọng…
Vì cái gì cha con hai người, làm cho hi vọng cả đời của ta tan tành mây khói…
Một quyền đánh vào trên cây phong bên cạnh, Khanh Vân Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Quân nhi…
Là ta vô dụng…
Là ta vô dụng… Ta không thể bảo vệ cho con…
Con mất rồi, những thứ trong Khanh Gia bảo này, cũng không cần phải…giao phó xuống
Những thứ kia vốn là lễ vật ta chuẩn bị cho con.
Đúng vậy, nói ta vô tình cũng được, nói ta điên cuồng cũng thế. Ta Khanh Vân Tung cả đời chỉ yêu mỗi một người là Thương Minh Thư Vân, con hắn ta thích, những nữ nhân đó ta không yêu, ta không yêu những đứa trẻ do nữ nhân đó sinh, ta liếc mắt một cái cũng sẽ không nhìn! Quân nhi, để cho toàn bộ Khanh Gia bảo chôn cùng với con được không?
Khanh Vân Tung ánh mắt trầm xuống, một chưởng đánh gãy cây phong, theo sau đó là một trận tiếng cười thê lương.
Sau lưng lạnh lùng, thì ra là tình yêu thương cố chấp đến cùng cực.
Khó biểu đạt tình thương, một mực canh gác, đổi lại chính là tan như bọt xà phòng.
Trên đời, lại có thêm một mối tình nồng đượm sâu đến tột cùng của nỗi tuyệt vọng.
Khanh Vân Tung chậm rãi đạp bước chân trên con đường nhỏ lót đá, cõi lòng luôn luôn giống như đóng băng vạn năm lại bởi vì Triệu Đại Bảo ăn nói ngông cuồng dâng lên nhè nhẹ gợn sóng.
Hắn là người không biết biểu lộ tình cảm, từ nhỏ đến lớn, chỉ có liều mạng luyện kiếm và đọc sách, vâng theo ý nguyện của phụ thân, kế thừa Khanh Gia bảo, phụ thân nói mạng của hắn là vì Khanh Gia bảo mà sống, là vì toàn bộ gia tộc mà sống. Hắn không cần tình cảm dư thừa, tựa như các đời bảo chủ khác vậy.
Nhưng thẳng đến khi hắn gặp người kia, Thương Minh Thư Vân, là hắn tự nói với mình, bản thân mình không nên sống vì bất kì kẻ nào, là hắn làm hắn hiểu được, thì ra Khanh Vân Tung còn là một người. Mọi người, chỉ có mỗi Thương Minh Thư Vân là đặc biệt. Chỉ có hắn là người hiểu rõ mình nhất.
Vì thế, nghiệt duyên trời định.
Vì một lời hứa hẹn. Hắn cho rằng, hắn và Thương Minh Thư Vân là một dạng, cũng có thể chết vì một lời hứa hẹn.
Hắn mang thánh nữ về, cũng trên danh nghĩa cưới nàng làm thê tử. Sau đó, đứa nhỏ kia được sinh ra.
Khanh Thục Quân, là con trai của hắn.
Trên thực tế, là con trai của Thương Minh Thư Vân.
Ai cũng không biết, hắn nhìn đến đứa nhỏ kia thì rất kích động.
Đôi mắt to của đứa bé kia, thật sự là giống y như cha của hắn —— Thương Minh Thư Vân.
Khác với những đứa con của hắn, Thục Quân là sự tồn tại đặc biệt.
Hắn là hóa thân của người kia a, là máu mủ của Thương Minh Thư Vân!
Hắn sẽ nuôi nó thật tốt, chờ người kia trở về. Hắn đã từng nghĩ như vậy.
Khác những thiếu gia khác khi vừa sinh ra đã bị lạnh nhạt, Ngũ thiếu vừa mới sinh, đã bị bảo chủ gắt gao mà ôm vào trong ngực, bảo chủ cơ hồ dốc hết khả năng đem hết thảy đồ tốt nhất đưa đến bên người Ngũ thiếu sau khi sinh đã mất đi mẫu thân, thậm chí không ngờ lại tự mình ôm lấy đứa bé, dỗ nó ngủ say.
Đối với tất cả mọi người mà nói, việc này thật sự là một cái tín hiệu đáng sợ!
Nhưng là đối với bảo chủ mà nói, hắn chỉ là muốn đem đứa nhỏ này nuôi lớn.
Chỉ là bằng cái suy nghĩ đơn giản như thế mà Thục Quân sau khi sinh ra bị một âm mưu phá nát, cho dù hắn chú ý coi chừng mọi bề, nhưng bên trong bảo những ánh mắt ghen tị khi nhìn Thục Quân được Khanh Vân Tung đặc biệt chiếu cố, gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ non nớt không tha, giống như ruồi bọ tận dụng hết tất thảy mọi cơ hội.
Khanh Vân Tung hạ lệnh chặt đứt bàn tay của tỳ nữ có mưu đồ độc chết đứa nhỏ. Nhưng ngay sau đó lại truyền ra lời đồn Khanh Thục Quân là yêu tinh đến trái đất, dấy lên một hồi trò cười còn có những phù chú quỷ dị… âm mưu tranh sủng ùn ùn kéo tới trên người đứa nhỏ còn bọc trong tả lót.
Bảo chủ lâm vào nỗi buồn rầu không thể tự kềm chế, thì ra, hắn yêu thương thế nhưng trở thành việc đau khổ nhất trên đời với đứa bé!
Khi đó, ảnh vệ của hắn, Tào Cù Duy đề nghị, tạm thời làm bộ lạnh nhạt với Ngũ thiếu, âm thầm chiếu cố, so với lộ ra ngoài sáng đối với Ngũ thiếu mà nói, ngược lại là sự bảo vệ trân trọng tốt nhất.
Đúng rồi, Tào Cù Duy, hắn là người mình đã từng tin tưởng nhất, cho nên, hắn đem Quân nhi giao cho một tay hắn chăm sóc.
Hắn tin tưởng Tào Cù Duy, người nam nhân này quả thực hoàn mỹ không có gì để xoi mói, hắn đến từ Thương Minh giáo, là trợ thủ đắc lực nhất của Thương Minh Thư Vân, cũng là ảnh vệ của Thương Minh Thư Vân, hắn bảo hộ thánh nữ, hộ tống mình một đường đi vào Khanh Gia bảo.
Thương Minh Thư Vân đã từng nói qua với hắn, Tào Cù Duy là người hắn tin nhất, là người bạn trung thành nhất, thậm chí có thể gia phó mạng sống, là cánh tay quý giá nhất của hắn.
Cho nên, Khanh Vân Tung nghe theo đề nghị của Tào Cù Duy, đem Thục Quân bé bỏng giao cho hắn chiếu cố, để hắn lôi kéo hạ nhân đáng giá tín nhiệm, đối với đứa trẻ chiếu cố có thêm. Mà bản thân hắn lựa chọn đứng ở chỗ tối, xa xa mà canh gác cho đứa bé kia trưởng thành.
Ròng rã suốt mười năm, Tào Cù Duy khiến hắn cực kỳ yên tâm để hắn dạy dỗ và yêu thương trân trọng Khanh Ngũ, Khanh Ngũ nổi tiếng, ở trong số nhóm thiếu gia đông đảo bộc lộ tài năng, điều này làm cho Khanh Vân Tung cảm thấy hết sức vui mừng. Hắn thậm chí, muốn đem vị trí bảo chủ giữa lại tương lai để cho Khanh Ngũ.
Nhưng mà hắn trăm triệu lần không thể ngờ được, vì cái gì có Tào Cù Duy bảo hộ, Thục Quân vẫn cứ bị trúng phải loại độc thiên phệ lan tâm thần bí hung hiểm kia, vì sao cái loại kỳ độc sớm đã biết mất khỏi giang hồ lại xuất hiện ở trên người Thục Quân?!
Khanh Ngũ trúng độc mấy ngày nay, vĩnh viễn cũng không ai biết, khi Khanh Ngũ trúng độc, là bảo chủ hao hết nội lực, liều mạng kéo dài mệnh cho hắn sau đó, bảo chủ mỗi đêm đến, đứng ở phía trước cửa sổ canh chừng, suốt đêm không ngủ lo lắng cho đứa nhỏ không ngừng phát sốt, cho dù mưa to tầm tã, một đêm qua đi, bảo chủ toàn thân ướt đẫm, ảm đạm quay về.
Đứa bé kia mạng lớn, không chết.
Nhưng lại tàn phế rồi.
Bên trong Khanh Gia bảo có người mưu toan ngấm ngầm hắn không biết, luôn luôn âm thầm muốn hãm hại đứa bé kia.
Khanh Vân Tung tra mấy năm, vẫn như trước không bắt được kẻ chủ mưu.
Hắn không dám phớt lờ, càng để ý, ngược lại càng tận lực lạnh nhạt, sợ lại mang đến tai ương cho đứa bé kia.
Hắn biết trong lòng đứa bé kia đang dần dần trở nên lạnh, đứa bé kia ắt hẳn oán hận mình đi?
Không hề gì.
Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống.
Còn sống… …
Còn sống?
Khanh Vân Tung xả một nụ cười khổ chua sót vô cùng.
Đứa bé kia.
Chết rồi.
Thật sự là đứa nhỏ không nghe lời.
Ta chỉ muốn để cho con sống tốt. Con vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì phải trêu chọc phiền phức? Ta đem con chuyển khỏi Khanh Gia bảo, chính là không muốn để cho con bị cuốn vào những cuộc tranh đấu đầy máu tanh… Vì cái gì… Vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì con phải y như cha con… Cho tới bây giờ đều khiến ta thất vọng…
Vì cái gì cha con hai người, làm cho hi vọng cả đời của ta tan tành mây khói…
Một quyền đánh vào trên cây phong bên cạnh, Khanh Vân Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Quân nhi…
Là ta vô dụng…
Là ta vô dụng… Ta không thể bảo vệ cho con…
Con mất rồi, những thứ trong Khanh Gia bảo này, cũng không cần phải…giao phó xuống
Những thứ kia vốn là lễ vật ta chuẩn bị cho con.
Đúng vậy, nói ta vô tình cũng được, nói ta điên cuồng cũng thế. Ta Khanh Vân Tung cả đời chỉ yêu mỗi một người là Thương Minh Thư Vân, con hắn ta thích, những nữ nhân đó ta không yêu, ta không yêu những đứa trẻ do nữ nhân đó sinh, ta liếc mắt một cái cũng sẽ không nhìn! Quân nhi, để cho toàn bộ Khanh Gia bảo chôn cùng với con được không?
Khanh Vân Tung ánh mắt trầm xuống, một chưởng đánh gãy cây phong, theo sau đó là một trận tiếng cười thê lương.
Sau lưng lạnh lùng, thì ra là tình yêu thương cố chấp đến cùng cực.
Khó biểu đạt tình thương, một mực canh gác, đổi lại chính là tan như bọt xà phòng.
Trên đời, lại có thêm một mối tình nồng đượm sâu đến tột cùng của nỗi tuyệt vọng.
/241
|