“A? Vậy nàng ta cách bao lâu mới ghé qua Băng Diễm sơn cốc một lần hửm?” Khanh Ngũ hỏi.
“Cái này cũng không nhất định, hơn nữa cho dù nàng ta có đi cũng làm cực kỳ bí mật rất khó dò la tin tức, muốn lấy chứng cớ từ nơi này thật sự quá mức khó khăn.” An Lẫm trả lời.
Khanh Ngũ trầm tư một lát, rồi mới đáp: “Hiện tại nhìn bề ngoài Kỳ tộc thì ai nấy đều ủng hộ ngươi làm vương, mọi mệnh lệnh đều là từ miệng ngươi phát ra, nhưng thực chất trong tay ngươi đến tột cùng có bao nhiêu quyền lực?”
“Ta bây giờ chẳng khác chi kẻ tù tội, mọi hành động đều đã bị thân tín An Linh giám thị, ta có thể tới đây bàn bạc với ngươi cũng là nhờ có gã sai vặt bên người giúp một tay.” An Lẫm bất đắc dĩ nói tiếp, “Nhìn mặt ngoài thì ta có thể sai khiến kẻ dưới nhưng đổi lại mọi lời nói việc làm của ta đều sẽ bị những gian tế báo cáo lại cho An Linh, lần này sắp xếp Uyên Phong trông coi ngươi cũng đã là việc phiêu lưu mạo hiểm nhất mà ta làm đó.”
Khanh Ngũ đáp: “Người hầu bên cạnh ngươi nhiều như vậy, không có khả năng tất cả đều là cơ sở ngầm của An Linh. Bằng không cũng không cần phải tồn tại cái vương vị vương như ngươi. Hiện giờ chúng ta sắp bước vào bên trong dòng sông chảy xiết, ngay cả khi thủ hạ An Linh phát hiện có biến, cũng không khả năng tin tức ngay tức thì truyền đi ra, ngươi đã có ý định đàm phán hợp tác cùng ta, sao không dứt khoát làm thẳng tay một chút nữa?”
“Ngươi muốn ta phản bội nàng sao?” An Lẫm đối với lời lẽ lớn mật của Khanh Ngũ có vẻ hơi giật mình, “Chẳng qua giải dược của ta còn nằm ở trong tay nàng, ta không có khả năng phản bội nàng.”
Khanh Ngũ mỉm cười: “Cho dù ngươi hoàn toàn nghe lời của nàng ta đi chăng nữa, đến lúc đó nàng ta lợi dụng ngươi xong cũng chưa chắc sẽ cho ngươi một con đường sống. Hơn nữa, kim triền tâm cổ vốn cũng chẳng phải là loại độc dễ dàng có giải dược có thể giải, chỉ là một môn kỹ được bào chế từ một vị thần y có y thuật cực cao mà thôi —— dược liệu mà nàng đưa cho ngươi chẳng qua chỉ là loại cổ trùng tạm thời chỉ có thể áp chế thời gian thức tỉnh mà thôi. Mà thế gian này người duy nhất có thể đạt tới trình y thuật cỡ này cũng chỉ có thần y Thiên Sơn. Mà ngươi chớ quên, đệ tử duy nhất của thần y Thiên Sơn cũng chính là anh em kết nghĩa Triệu Đại Bảo của ta.”
【 Triệu Đại Bảo = = ta rõ ràng là cha nuôi của ngươi đó nhá? 】
An Lẫm cả kinh nói: “Ngươi làm thế nào biết ta trúng chính là loại độc kim triền tâm cổ?!”
Khanh Ngũ lại nói: “Ta hàng năm dây dưa trên giường bệnh, đệ tử thần y vẫn luôn vì kéo dài tính mạng của ta mà lần tìm nghiên cứu đủ các loại y thuật kỳ dị trong thiên hạ, bệnh lâu tự nhiên thành y. Ta tự nhiên nhìn ra được bệnh trạng cổ độc, mà trên mi tâm của ngươi hiện lên vệt chỉ xanh mang theo đường văn màu vàng uốn lượn, chính là biểu hiện rõ ràng của loại cổ độc này. Mà kim triền tâm cổ trên thế gian này rất hiếm gặp, không nghĩ tới An Linh thế mà có thể tìm ra được, quả nhiên là một người con gái hiểm họa!” 【 kỳ thật lúc hắn giúp Đại Bảo chép sách thuốc học được 】
An Lẫm sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện này, ta muốn ngẫm lại thật kỹ.” Tính cách hắn xưa nay vốn yếu đuối, có thể nghĩ đến việc hợp tác với Khanh Ngũ đã dùng hết tất thảy mọi dũng khí tích trữ cả đời này của hắn. Bây giờ đùng một phát bảo hắn đánh cuộc tánh mệnh tiến thêm một bước tự mình làm phản An Linh, đó là chuyện xưa nay hắn chưa từng suy nghĩ qua, trí tuệ cũng như sự ranh mãnh của Khanh Ngũ vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
“Được rồi, ngươi cứ suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao vẫn còn thời gian tuy nhiên cơ hội không đợi người, Trung Nguyên vốn dĩ có câu nói sai một li đi một dặm, bệ hạ cần phải ngẫm lại kỹ càng.” Khanh Ngũ cười hắc hắc, làm ra động tác bắn cung.
An Lẫm sắc mặt cực kỳ khó coi đi vào bên vách tường, vỗ hai cái, tấm ván gỗ trên vách tường di động một ít, lộ ra một khe hở đủ cho hắn đi qua, đợi hắn rời đi mới từ từ khép lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Khanh Ngũ yên tĩnh ngồi trên giường, hắn giống như đang lẩm bẩm: “Đa phần tộc dân Kỳ tộc đã bị mê hoặc, ta không oán bọn họ nhưng cũng có một vài người nối giáo cho giặc, vì tư lợi của bản thân giúp đỡ ma nữ, dùng mọi cách nhằm bức sát hãm hại thần tử. Loại tội trạng này, không biết ở Kỳ tộc phải xử phạt như thế nào?”
Bên ngoài một người thị vệ cách tấm ván cửa lên tiếng: “Dựa theo tộc pháp của Kỳ tộc, tương đương với hình phạt bầm thây vạn đoạn!”
Giọng nói của thị vệ kia lạnh như băng, lại rất tinh tường, khiến khóe miệng Khanh Ngũ không tránh khỏi cong lên—— không phải là vị Tô Á đặc biệt thích độc hành hay sao?
“Tô Á, thật không ngờ ngươi vậy mà sẽ đến.” Một người thị vệ khác chính là Bích Đồ giả trang, giờ phút này mới kích động lên tiếng.
“Sự tình liên quan tới đại sự của thần tử, ta vì sao không đến hử?” Giọng điệu Tô Á vẫn lạnh như băng.
Khanh Ngũ ở trong phòng đáp: “Vậy dựa theo luật pháp của Kỳ tộc mà xử trí, điều tra rõ ràng những thủ hạ do Tô Linh sai khiến đều đền tội như nhau!”
“Vâng!” Tô Á dứt khoát trả lời, mà Bích Đồ cả người chấn động, tuy nói những người này trừng phạt vậy là đúng tội, nhưng luật trừng phạt của Kỳ tộc từ lâu đã không còn chân chính thực hành qua —— Thần tử nếu đã tàn nhẫn thì một chút cũng không nương tay!
Lúc này Tiểu Thất thình lình xuất hiện, trong tay đè một con chuột mới vừa áp tai nghe lén, đáp: “Người này vừa rồi giám thị Ngũ thiếu, cũng thuộc vào loại bầm thây vạn đoạn đi?”
Thì ra động tác Tiểu Thất lại nhanh nhẹn như vậy, thần không biết quỷ không hay đã tóm gọn cái tên gian tế nghe lén này cũng đã điểm huyệt đạo của hắn.
Khanh Ngũ cách ván cửa lên tiếng: “Trước tiên cứ tra hỏi lai lịch của hắn, nếu như không nói thật cứ ấn theo tộc pháp mà xử trí.”
Tô Á đáp: “Việc tra khảo cứ để ta làm, vừa vặn dưới thuyền này có kho để hàng, bên đó tương đối yên lặng cứ giao hắn cho ta.”
Vì thế mang theo tên gian tế rời khỏi, mà Tiểu Thất thì mở cửa phòng ra đi tới, tỉ mỉ nhìn Khanh Ngũ.
“Làm sao vậy?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ngươi gầy.” Tiểu Thất bĩu môi nói, “Những Kỳ tộc khốn kiếp sao dám ngược đãi ngươi như thế?”
Khanh Ngũ: “… … Mới một ngày không gặp làm sao nhìn ra được?”
“Đại Ngư nói ngươi bị bỏ đói mấy bữa!” Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi nói, “Tương lai ta nhất định phải giết chết những tên khốn kiếp đó!”
“Cũng không có gì, ” Khanh Ngũ vươn tay bắt lấy ống tay áo của hắn, đem hắn kéo đến bên người: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta liền an tâm.”
Tiểu Thất nhìn ánh mắt của hắn, nhìn mặt của hắn dần dần tới gần, cuối cùng hôn lên hai gò má của mình.
“Ta thích ngươi, Tiểu Thất.” Khanh Ngũ ôm bờ vai của hắn, đem hắn kéo vào trong ngực.
“Ngũ thiếu…” Vô luận bao nhiêu lần, đối mặt hắn vẫn sẽ ý loạn tình mê.
“Tiểu Thất, ngươi như vậy làm sao khiến người ta không thấy đáng yêu cho được…” Khanh Ngũ hôn vành tai của hắn, nhẹ giọng nỉ non.
“Gì? Chẳng lẽ ngươi không biết là ta là một đại nam nhân khỏe mạnh cường kiện hay sao?” Tiểu Thất không vui đáp trả.
Khanh Ngũ ngẩn người: “A? Vậy phải nói như thế nào?”
Tiểu Thất nghiêm túc nói: ” Sau lưng mỗi một vị chủ nhân nhu nhược đều phải có một ảnh vệ đại thúc cao lớn thô kệch. Ta đã muốn trở thành một vị đại thúc cao to dũng mãnh như vậy mới có thể đủ vững vàng để cho ngươi dựa vào a!”
Khanh Ngũ = =: “… … Đừng có nói bậy.”
Tiểu Thất: “Hừ.”
—————————————————————————————————
Giường trên thuyền chính là mấy tấm ván gỗ ghép lại vừa đơn sơ lại cứng rắn, đệm chăn một thứ cũng không có, Khanh Ngũ vì thế gối đầu trên chân Tiểu Thất ngủ một chốc lát.
Nửa đêm, Tô Á rốt cục cũng lặng yên từ khoang chứa hàng trở về, bẩm báo: “Thần tử nhờ một chiêu kia của người, hắn nói hắn không phải người trong Kỳ tộc, là Tô Linh cấu kết với ngoại nhân, đến từ tổ chức sát thủ trong chốn võ lâm. Trước dùng chim bồ câu không ngừng đem tin tức ở Tô Thành truyền ra cũng là mồi châm lửa đầu tiên của bọn họ.”
Thì ra thời điểm Khanh Ngũ bị giam giữ ở Tô Thành địa lao, cũng đã có người thường xuyên dùng bồ câu đem tình huống của hắn truyền ra, đáng tiếc những bồ câu kia sớm đã bị Khanh Ngũ phái người chặn lại, thay đổi tin tức giả truyền ra. Vì thế lúc này đây hắn mới chút kiêng nể dám cùng Tiểu Thất ngồi trong địa lao chờ đám người kia.
Khanh Ngũ mở to mắt: “Xem ra Tô Linh muốn xúi giục tộc dân Kỳ tộc cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên mới mượn danh nghĩa thế lực khác nhúng tay vào. Sự tình tiến triển so với sự mong đợi của ta còn tốt hơn nhiều. Tiểu Thất, chúng ta nên tạo chút rối loạn đi.”
“Làm cái gì?” Tiểu Thất hỏi.
“Ám sát ta.” Khanh Ngũ mỉm cười.
Vì thế một đêm kia, rốt cục Kỳ vương An Lẫm cũng ngủ không được ngon giấc. Mà sau thuyền nửa đêm xảy ra một trận rối loạn nghe đâu có thích khách ở trên thuyền hoành hành, ám sát phạm nhân Khanh Ngũ đang bị áp giải. Nghe tin sắc mặt An Lẫm nhất thời trở nên tái nhợt, gần như chỉ khoác một kiện áo choàng liền chạy vội ra ngoài.
Đợi hắn đi vào nơi giam giữ Khanh Ngũ thì cũng nhìn thấy hung thủ ám sát đã gần như bị người tóm gọn đè nằm trên mặt đất, người nọ mang theo khăn che mặt bị Tô Á bắt được. Cũng chính là phạm nhân doTô Á tra khảo, phương pháp tra khảo phạm nhân của Tô Á cực kỳ đặc biệt, cũng không ở trên người phạm nhân để lại bất kì dấu vết. Thế nhưng giờ phút này phạm nhân mơ mơ màng màng, không cách nào mở miệng đã đủ để cho An Lẫm cả người run rẩy —— hắn nhận ra được kẻ kia chính là người mà An Linh phái tới giám thị chính mình!
“Đây là có chuyện gì!” Trong giọng nói của An Lẫm kèm theo một chút run rẩy, “Khanh Ngũ đâu?!”
“Bệ hạ, Khanh Ngũ bị người này gây thương tích, hiện tại đã đưa đi khám.” Một thủ hạ khác hồi báo, xem ra còn chưa có ai phát hiện ra việc đám người Tô Á ngụy trang.
An Lẫm đỡ trán: “Cần phải dốc hết sức cứu lấy tánh mạng Khanh Ngũ! Người này trước cứ giữ lại, trở lại điều tra thêm.” Giờ phút này tâm tư hắn hoảng loạn bất an, ngón tay khẩn trương nắm chặt áo choàng đã phản ứng đủ tâm trạng bất an trong lòng hắn —— Nhưng chuyện trăm triệu lần hắn cũng không thể tưởng được chính là, thằng nhãi Khanh Ngũ này thế nhưng lại ác đến độ dùng cái loại thủ đoạn này ép mình và An Linh phải nảy ra một cuộc tranh đấu quyết liệt!
Khanh Thục Quân! Ngươi quả nhiên đủ ngoan! Không tiếc dùng bản thân mình cũng muốn hòa ván cờ này!
“Vương…” Gã sai vặt bên người nhìn qua là một thanh niên cực kỳ thông minh, hắn đỡ lấy An Lẫm, thấp giọng nói: “Bây giờ ngài nhất định phải bình tĩnh, trước hết cứ đi xem thương thế của công tử Khanh Ngũ rồi hẳn nói sau. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thôi, trước cứ bắt giữ tên thích khách kia, lên bờ rồi hãy tiếp tục xử lý chuyện này.”
Gã sai vặt này ít nhiều cũng đãđưa ra chú ý cho An Lẫm—— từ ý tứ của hắn dự định là đem toàn bộ chuyện này giao cho Khanh Ngũ, đến lúc đó chỗ An Linh bên kia cũng trách tội được An Lẫm.
Chỉ có thể nói là do tự bản thân Khanh Ngũ quá mức giả dối chọc giận người giám thị. Nếu như lúc này ngay ở trên thuyền điều tra rõ thân phận người này, ngược lại sẽ khiến cho âm mưu bại lộ rơi vào trong tai An Linh, đến lúc đó nàng sẽ chó cùng rứt giậu, không ngại ngần dứt khoát giết chết quân cờ chẳng còn chút tác dụng An Lẫm này.
Tuy rằng hắn rất hy vọng An Lẫm có thể thoát khỏi sự khống chế của An Linh, nhưng sự tình đột biến, cũng không tránh khỏi phải đi tới một nước này mới có thể tạm thời giữ được mạng.
“Vân Đằng, đa tạ ngươi.” An Lẫm thấp giọng lên tiếng, nhìn thanh niên vẫn luôn một lòng trung thành và tận tâm với mình kia, hiện tại chỉ có hắn vẫn còn bồi ở bên cạnh mình, trở thành cây trụ lúc mình yếu đuối.
Ẩn ở trong bóng tối Tiểu Thất mắt lạnh nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, âm thầm cười lạnh: muốn kéo dài chuyện này đợi lên trên bờ mới giải quyết? Không có cửa đâu!
Vì thế đợi mọi người rời đi, hắn mới lặng yên rời khỏi phòng, đi tới mép thuyền, tay búng vào trong nước một cái.
Chỉ chốc lát sau, Đại Ngư hưng phấn nhô đầu ra: “Đến phiên ta lên sân khấu ha?”
“Đúng, Ngư cha đây hẳn là lúc ngươi đại triển thần uy rồi đó!” Tiểu Thất duỗi duỗi ngón cái với Đại Ngư công tử, “Vai trò của ngươi hết sức quan trọng có thể đánh gẫy cái mắc xích quan trọng hay không phải dựa hết vào ngài rồi, phải ngăn cản tuyến đường của con thuyền trước.”
“Hừ hừ hừ hừ…” Đại Ngư âm trầm nở nụ cười, “Yên tâm, ta sẽ tận tình tiếp đón bọn họ!”
Vì thế, khiến cho Khanh Ngũ đang giả bộ bị thương vô lực chính là việc hắn trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được tới việc công tử Đại Ngư vĩ đại vào lúc ban ngày ban mặt, trực tiếp dùng thực thân khổng lồ che chắn ở trước con thuyền, hù dọa người trên thuyền.
Mb ngươi không biết dùng biện pháp phổ biến thông thường hay sao!! Không gây sóng gió bộ chết chắc!! Có một con cá khủng bố lồ lộ cái đầu bự chảng, hai con mắt mở trừng trừng như vậy che ở đầu thuyền làm cái gì! A a a a a!
Bạn Rồng có bộ vuốt nào đó đối với hành vi ngốc vô hạn của Ngư cha phiền muộn đến cùng cực.
“Cái này cũng không nhất định, hơn nữa cho dù nàng ta có đi cũng làm cực kỳ bí mật rất khó dò la tin tức, muốn lấy chứng cớ từ nơi này thật sự quá mức khó khăn.” An Lẫm trả lời.
Khanh Ngũ trầm tư một lát, rồi mới đáp: “Hiện tại nhìn bề ngoài Kỳ tộc thì ai nấy đều ủng hộ ngươi làm vương, mọi mệnh lệnh đều là từ miệng ngươi phát ra, nhưng thực chất trong tay ngươi đến tột cùng có bao nhiêu quyền lực?”
“Ta bây giờ chẳng khác chi kẻ tù tội, mọi hành động đều đã bị thân tín An Linh giám thị, ta có thể tới đây bàn bạc với ngươi cũng là nhờ có gã sai vặt bên người giúp một tay.” An Lẫm bất đắc dĩ nói tiếp, “Nhìn mặt ngoài thì ta có thể sai khiến kẻ dưới nhưng đổi lại mọi lời nói việc làm của ta đều sẽ bị những gian tế báo cáo lại cho An Linh, lần này sắp xếp Uyên Phong trông coi ngươi cũng đã là việc phiêu lưu mạo hiểm nhất mà ta làm đó.”
Khanh Ngũ đáp: “Người hầu bên cạnh ngươi nhiều như vậy, không có khả năng tất cả đều là cơ sở ngầm của An Linh. Bằng không cũng không cần phải tồn tại cái vương vị vương như ngươi. Hiện giờ chúng ta sắp bước vào bên trong dòng sông chảy xiết, ngay cả khi thủ hạ An Linh phát hiện có biến, cũng không khả năng tin tức ngay tức thì truyền đi ra, ngươi đã có ý định đàm phán hợp tác cùng ta, sao không dứt khoát làm thẳng tay một chút nữa?”
“Ngươi muốn ta phản bội nàng sao?” An Lẫm đối với lời lẽ lớn mật của Khanh Ngũ có vẻ hơi giật mình, “Chẳng qua giải dược của ta còn nằm ở trong tay nàng, ta không có khả năng phản bội nàng.”
Khanh Ngũ mỉm cười: “Cho dù ngươi hoàn toàn nghe lời của nàng ta đi chăng nữa, đến lúc đó nàng ta lợi dụng ngươi xong cũng chưa chắc sẽ cho ngươi một con đường sống. Hơn nữa, kim triền tâm cổ vốn cũng chẳng phải là loại độc dễ dàng có giải dược có thể giải, chỉ là một môn kỹ được bào chế từ một vị thần y có y thuật cực cao mà thôi —— dược liệu mà nàng đưa cho ngươi chẳng qua chỉ là loại cổ trùng tạm thời chỉ có thể áp chế thời gian thức tỉnh mà thôi. Mà thế gian này người duy nhất có thể đạt tới trình y thuật cỡ này cũng chỉ có thần y Thiên Sơn. Mà ngươi chớ quên, đệ tử duy nhất của thần y Thiên Sơn cũng chính là anh em kết nghĩa Triệu Đại Bảo của ta.”
【 Triệu Đại Bảo = = ta rõ ràng là cha nuôi của ngươi đó nhá? 】
An Lẫm cả kinh nói: “Ngươi làm thế nào biết ta trúng chính là loại độc kim triền tâm cổ?!”
Khanh Ngũ lại nói: “Ta hàng năm dây dưa trên giường bệnh, đệ tử thần y vẫn luôn vì kéo dài tính mạng của ta mà lần tìm nghiên cứu đủ các loại y thuật kỳ dị trong thiên hạ, bệnh lâu tự nhiên thành y. Ta tự nhiên nhìn ra được bệnh trạng cổ độc, mà trên mi tâm của ngươi hiện lên vệt chỉ xanh mang theo đường văn màu vàng uốn lượn, chính là biểu hiện rõ ràng của loại cổ độc này. Mà kim triền tâm cổ trên thế gian này rất hiếm gặp, không nghĩ tới An Linh thế mà có thể tìm ra được, quả nhiên là một người con gái hiểm họa!” 【 kỳ thật lúc hắn giúp Đại Bảo chép sách thuốc học được 】
An Lẫm sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện này, ta muốn ngẫm lại thật kỹ.” Tính cách hắn xưa nay vốn yếu đuối, có thể nghĩ đến việc hợp tác với Khanh Ngũ đã dùng hết tất thảy mọi dũng khí tích trữ cả đời này của hắn. Bây giờ đùng một phát bảo hắn đánh cuộc tánh mệnh tiến thêm một bước tự mình làm phản An Linh, đó là chuyện xưa nay hắn chưa từng suy nghĩ qua, trí tuệ cũng như sự ranh mãnh của Khanh Ngũ vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
“Được rồi, ngươi cứ suy nghĩ cho thật kỹ, dù sao vẫn còn thời gian tuy nhiên cơ hội không đợi người, Trung Nguyên vốn dĩ có câu nói sai một li đi một dặm, bệ hạ cần phải ngẫm lại kỹ càng.” Khanh Ngũ cười hắc hắc, làm ra động tác bắn cung.
An Lẫm sắc mặt cực kỳ khó coi đi vào bên vách tường, vỗ hai cái, tấm ván gỗ trên vách tường di động một ít, lộ ra một khe hở đủ cho hắn đi qua, đợi hắn rời đi mới từ từ khép lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Khanh Ngũ yên tĩnh ngồi trên giường, hắn giống như đang lẩm bẩm: “Đa phần tộc dân Kỳ tộc đã bị mê hoặc, ta không oán bọn họ nhưng cũng có một vài người nối giáo cho giặc, vì tư lợi của bản thân giúp đỡ ma nữ, dùng mọi cách nhằm bức sát hãm hại thần tử. Loại tội trạng này, không biết ở Kỳ tộc phải xử phạt như thế nào?”
Bên ngoài một người thị vệ cách tấm ván cửa lên tiếng: “Dựa theo tộc pháp của Kỳ tộc, tương đương với hình phạt bầm thây vạn đoạn!”
Giọng nói của thị vệ kia lạnh như băng, lại rất tinh tường, khiến khóe miệng Khanh Ngũ không tránh khỏi cong lên—— không phải là vị Tô Á đặc biệt thích độc hành hay sao?
“Tô Á, thật không ngờ ngươi vậy mà sẽ đến.” Một người thị vệ khác chính là Bích Đồ giả trang, giờ phút này mới kích động lên tiếng.
“Sự tình liên quan tới đại sự của thần tử, ta vì sao không đến hử?” Giọng điệu Tô Á vẫn lạnh như băng.
Khanh Ngũ ở trong phòng đáp: “Vậy dựa theo luật pháp của Kỳ tộc mà xử trí, điều tra rõ ràng những thủ hạ do Tô Linh sai khiến đều đền tội như nhau!”
“Vâng!” Tô Á dứt khoát trả lời, mà Bích Đồ cả người chấn động, tuy nói những người này trừng phạt vậy là đúng tội, nhưng luật trừng phạt của Kỳ tộc từ lâu đã không còn chân chính thực hành qua —— Thần tử nếu đã tàn nhẫn thì một chút cũng không nương tay!
Lúc này Tiểu Thất thình lình xuất hiện, trong tay đè một con chuột mới vừa áp tai nghe lén, đáp: “Người này vừa rồi giám thị Ngũ thiếu, cũng thuộc vào loại bầm thây vạn đoạn đi?”
Thì ra động tác Tiểu Thất lại nhanh nhẹn như vậy, thần không biết quỷ không hay đã tóm gọn cái tên gian tế nghe lén này cũng đã điểm huyệt đạo của hắn.
Khanh Ngũ cách ván cửa lên tiếng: “Trước tiên cứ tra hỏi lai lịch của hắn, nếu như không nói thật cứ ấn theo tộc pháp mà xử trí.”
Tô Á đáp: “Việc tra khảo cứ để ta làm, vừa vặn dưới thuyền này có kho để hàng, bên đó tương đối yên lặng cứ giao hắn cho ta.”
Vì thế mang theo tên gian tế rời khỏi, mà Tiểu Thất thì mở cửa phòng ra đi tới, tỉ mỉ nhìn Khanh Ngũ.
“Làm sao vậy?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ngươi gầy.” Tiểu Thất bĩu môi nói, “Những Kỳ tộc khốn kiếp sao dám ngược đãi ngươi như thế?”
Khanh Ngũ: “… … Mới một ngày không gặp làm sao nhìn ra được?”
“Đại Ngư nói ngươi bị bỏ đói mấy bữa!” Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi nói, “Tương lai ta nhất định phải giết chết những tên khốn kiếp đó!”
“Cũng không có gì, ” Khanh Ngũ vươn tay bắt lấy ống tay áo của hắn, đem hắn kéo đến bên người: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta liền an tâm.”
Tiểu Thất nhìn ánh mắt của hắn, nhìn mặt của hắn dần dần tới gần, cuối cùng hôn lên hai gò má của mình.
“Ta thích ngươi, Tiểu Thất.” Khanh Ngũ ôm bờ vai của hắn, đem hắn kéo vào trong ngực.
“Ngũ thiếu…” Vô luận bao nhiêu lần, đối mặt hắn vẫn sẽ ý loạn tình mê.
“Tiểu Thất, ngươi như vậy làm sao khiến người ta không thấy đáng yêu cho được…” Khanh Ngũ hôn vành tai của hắn, nhẹ giọng nỉ non.
“Gì? Chẳng lẽ ngươi không biết là ta là một đại nam nhân khỏe mạnh cường kiện hay sao?” Tiểu Thất không vui đáp trả.
Khanh Ngũ ngẩn người: “A? Vậy phải nói như thế nào?”
Tiểu Thất nghiêm túc nói: ” Sau lưng mỗi một vị chủ nhân nhu nhược đều phải có một ảnh vệ đại thúc cao lớn thô kệch. Ta đã muốn trở thành một vị đại thúc cao to dũng mãnh như vậy mới có thể đủ vững vàng để cho ngươi dựa vào a!”
Khanh Ngũ = =: “… … Đừng có nói bậy.”
Tiểu Thất: “Hừ.”
—————————————————————————————————
Giường trên thuyền chính là mấy tấm ván gỗ ghép lại vừa đơn sơ lại cứng rắn, đệm chăn một thứ cũng không có, Khanh Ngũ vì thế gối đầu trên chân Tiểu Thất ngủ một chốc lát.
Nửa đêm, Tô Á rốt cục cũng lặng yên từ khoang chứa hàng trở về, bẩm báo: “Thần tử nhờ một chiêu kia của người, hắn nói hắn không phải người trong Kỳ tộc, là Tô Linh cấu kết với ngoại nhân, đến từ tổ chức sát thủ trong chốn võ lâm. Trước dùng chim bồ câu không ngừng đem tin tức ở Tô Thành truyền ra cũng là mồi châm lửa đầu tiên của bọn họ.”
Thì ra thời điểm Khanh Ngũ bị giam giữ ở Tô Thành địa lao, cũng đã có người thường xuyên dùng bồ câu đem tình huống của hắn truyền ra, đáng tiếc những bồ câu kia sớm đã bị Khanh Ngũ phái người chặn lại, thay đổi tin tức giả truyền ra. Vì thế lúc này đây hắn mới chút kiêng nể dám cùng Tiểu Thất ngồi trong địa lao chờ đám người kia.
Khanh Ngũ mở to mắt: “Xem ra Tô Linh muốn xúi giục tộc dân Kỳ tộc cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên mới mượn danh nghĩa thế lực khác nhúng tay vào. Sự tình tiến triển so với sự mong đợi của ta còn tốt hơn nhiều. Tiểu Thất, chúng ta nên tạo chút rối loạn đi.”
“Làm cái gì?” Tiểu Thất hỏi.
“Ám sát ta.” Khanh Ngũ mỉm cười.
Vì thế một đêm kia, rốt cục Kỳ vương An Lẫm cũng ngủ không được ngon giấc. Mà sau thuyền nửa đêm xảy ra một trận rối loạn nghe đâu có thích khách ở trên thuyền hoành hành, ám sát phạm nhân Khanh Ngũ đang bị áp giải. Nghe tin sắc mặt An Lẫm nhất thời trở nên tái nhợt, gần như chỉ khoác một kiện áo choàng liền chạy vội ra ngoài.
Đợi hắn đi vào nơi giam giữ Khanh Ngũ thì cũng nhìn thấy hung thủ ám sát đã gần như bị người tóm gọn đè nằm trên mặt đất, người nọ mang theo khăn che mặt bị Tô Á bắt được. Cũng chính là phạm nhân doTô Á tra khảo, phương pháp tra khảo phạm nhân của Tô Á cực kỳ đặc biệt, cũng không ở trên người phạm nhân để lại bất kì dấu vết. Thế nhưng giờ phút này phạm nhân mơ mơ màng màng, không cách nào mở miệng đã đủ để cho An Lẫm cả người run rẩy —— hắn nhận ra được kẻ kia chính là người mà An Linh phái tới giám thị chính mình!
“Đây là có chuyện gì!” Trong giọng nói của An Lẫm kèm theo một chút run rẩy, “Khanh Ngũ đâu?!”
“Bệ hạ, Khanh Ngũ bị người này gây thương tích, hiện tại đã đưa đi khám.” Một thủ hạ khác hồi báo, xem ra còn chưa có ai phát hiện ra việc đám người Tô Á ngụy trang.
An Lẫm đỡ trán: “Cần phải dốc hết sức cứu lấy tánh mạng Khanh Ngũ! Người này trước cứ giữ lại, trở lại điều tra thêm.” Giờ phút này tâm tư hắn hoảng loạn bất an, ngón tay khẩn trương nắm chặt áo choàng đã phản ứng đủ tâm trạng bất an trong lòng hắn —— Nhưng chuyện trăm triệu lần hắn cũng không thể tưởng được chính là, thằng nhãi Khanh Ngũ này thế nhưng lại ác đến độ dùng cái loại thủ đoạn này ép mình và An Linh phải nảy ra một cuộc tranh đấu quyết liệt!
Khanh Thục Quân! Ngươi quả nhiên đủ ngoan! Không tiếc dùng bản thân mình cũng muốn hòa ván cờ này!
“Vương…” Gã sai vặt bên người nhìn qua là một thanh niên cực kỳ thông minh, hắn đỡ lấy An Lẫm, thấp giọng nói: “Bây giờ ngài nhất định phải bình tĩnh, trước hết cứ đi xem thương thế của công tử Khanh Ngũ rồi hẳn nói sau. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thôi, trước cứ bắt giữ tên thích khách kia, lên bờ rồi hãy tiếp tục xử lý chuyện này.”
Gã sai vặt này ít nhiều cũng đãđưa ra chú ý cho An Lẫm—— từ ý tứ của hắn dự định là đem toàn bộ chuyện này giao cho Khanh Ngũ, đến lúc đó chỗ An Linh bên kia cũng trách tội được An Lẫm.
Chỉ có thể nói là do tự bản thân Khanh Ngũ quá mức giả dối chọc giận người giám thị. Nếu như lúc này ngay ở trên thuyền điều tra rõ thân phận người này, ngược lại sẽ khiến cho âm mưu bại lộ rơi vào trong tai An Linh, đến lúc đó nàng sẽ chó cùng rứt giậu, không ngại ngần dứt khoát giết chết quân cờ chẳng còn chút tác dụng An Lẫm này.
Tuy rằng hắn rất hy vọng An Lẫm có thể thoát khỏi sự khống chế của An Linh, nhưng sự tình đột biến, cũng không tránh khỏi phải đi tới một nước này mới có thể tạm thời giữ được mạng.
“Vân Đằng, đa tạ ngươi.” An Lẫm thấp giọng lên tiếng, nhìn thanh niên vẫn luôn một lòng trung thành và tận tâm với mình kia, hiện tại chỉ có hắn vẫn còn bồi ở bên cạnh mình, trở thành cây trụ lúc mình yếu đuối.
Ẩn ở trong bóng tối Tiểu Thất mắt lạnh nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, âm thầm cười lạnh: muốn kéo dài chuyện này đợi lên trên bờ mới giải quyết? Không có cửa đâu!
Vì thế đợi mọi người rời đi, hắn mới lặng yên rời khỏi phòng, đi tới mép thuyền, tay búng vào trong nước một cái.
Chỉ chốc lát sau, Đại Ngư hưng phấn nhô đầu ra: “Đến phiên ta lên sân khấu ha?”
“Đúng, Ngư cha đây hẳn là lúc ngươi đại triển thần uy rồi đó!” Tiểu Thất duỗi duỗi ngón cái với Đại Ngư công tử, “Vai trò của ngươi hết sức quan trọng có thể đánh gẫy cái mắc xích quan trọng hay không phải dựa hết vào ngài rồi, phải ngăn cản tuyến đường của con thuyền trước.”
“Hừ hừ hừ hừ…” Đại Ngư âm trầm nở nụ cười, “Yên tâm, ta sẽ tận tình tiếp đón bọn họ!”
Vì thế, khiến cho Khanh Ngũ đang giả bộ bị thương vô lực chính là việc hắn trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được tới việc công tử Đại Ngư vĩ đại vào lúc ban ngày ban mặt, trực tiếp dùng thực thân khổng lồ che chắn ở trước con thuyền, hù dọa người trên thuyền.
Mb ngươi không biết dùng biện pháp phổ biến thông thường hay sao!! Không gây sóng gió bộ chết chắc!! Có một con cá khủng bố lồ lộ cái đầu bự chảng, hai con mắt mở trừng trừng như vậy che ở đầu thuyền làm cái gì! A a a a a!
Bạn Rồng có bộ vuốt nào đó đối với hành vi ngốc vô hạn của Ngư cha phiền muộn đến cùng cực.
/241
|