Liễu Hàm Yên bất thình lình ra tay, Khanh Ngũ hai chân không tiện, động tác chậm chạp, tuy có thể đứng nhưng phản xạ nhanh nhạy còn cách một khoảng xa xa, thời khắc mấu chốt đôi cánh tay vươn tới ôm lấy Khanh Ngũ nhanh chóng vọt tránh sang một bên —— Cũng chính là Mạc Tiểu Thất sớm đã đang âm thầm chờ đợi từ lâu.
Mà đồng thời mấy vị trưởng lão lúc cơ quan được khởi động, trong vách tường phát sinh dịch động, thạch bích ầm ầm hạ xuống, lộ ra một vách tường màu đen bên trong. Liễu Hàm Yên biến sắc, thân thể động tác đình trệ rất nhiều, cơ bắp trên mặt cũng bởi vì run rẩy mà nom có vẻ dữ tợn hẳn lên, miệng thì không ngừng gào khan: “Thương Minh Thư Vân!! Ngươi thật sự nhẫn tâm đối với ta như vậy!!”
Thì ra cả bốn phía vách tường đều là được tạo từ nam châm, mà lực hút của nam châm dường như có sức ảnh hưởng cực lớn đối với Liễu Hàm Yên, cả người hắn bắt đầu run rẩy, cố sức nâng một cánh tay lên lại nghe thấy từ cánh tay truyền đến tiếng rung động khanh khách, thế nhưng một cái cốt sắt ngay lập tức xỏ xuyên qua máu thịt chỗ cánh tay nhô ra, chỉ nhìn cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.
Thương Minh Thư Vân đứng ở một bên nói: “Hơn hai mươi năm trước, ta thu dưỡng một cô nhi, hắn tên là Liễu Hàm Yên. Đúng vậy, quả thật bộ dáng Yên nhi rất nhu thuận đáng yêu, không những thế lại còn rất thông minh tuyệt đỉnh, bởi vậy ta tính toán bồi dưỡng hắn làm người thừa kế của ta. Không may một trận tai họa bất ngờ xảy ra khiến cho Yên nhi tan thành mảnh vụn, chỉ có đầu là còn hoàn hảo, vì thế ta sử dụng cơ quan kỳ thuật sớm đã bị cấm dùng, dùng từng cơ quan thuật tinh tế nhất hòa với huyết nhục tạo thành một thế, trùng tu lại thân hình cho Yên nhi.
Ta vốn tưởng rằng cho dù làm như vậy cũng là vô dụng, nhưng trăm triệu lần không ngờ được chính là, không biết có phải là cơ quan thuật kết hợp với y thuật trong giáo có tác dụng hay không, Yên nhi vốn đã bỏ mạng nay thế nhưng dần dần hồi phục, khó ngờ hơn là ngày một trở nên khỏe mạnh, ta vui mừng quá đỗi, cho rằng đã nắm được kỳ thuật thần diệu nhất trên đời, cho là mình đã đột phá giới hạn sinh tử!
Nhưng không lâu sau ta liền cảm thấy không đúng, cho nên trong lúc ta rời khỏi giáo cùng Khanh Tử Thần quyết đấu một trận sống còn cũng là lúc hạ lệnh phong bế thánh thành, cũng lệnh cho mấy vị trưởng lão giám thị ngươi. Kỳ thật suy nghĩ của ngươi cũng không sai, ta cũng không yên tâm ngươi. Hiện giờ ta trở về thánh thành, lại kinh ngạc phát hiện ra ngươi thế mà càng ngày càng lớn dần, ta lại càng cảm thấy không thích hợp. Mà cơ quan trong địa lai, kỳ thật là ta đã sớm vì ngươi mà chuẩn bị —— ta cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì ngươi là cái gì? Một cơ quan bám vào bên trên thân hình ta chế tạo, dùng tên giả Liễu Hàm Yên, rốt cuộc mục đích của ngươi là cái gì?”
Liễu Hàm Yên ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Ngươi thế nhưng hỏi ta rốt cuộc là cái gì? Ta nói ta là Liễu Hàm Yên, ngươi lại không tin. Vậy ta đây hỏi ngươi, ngươi có biết hay không, đứa bé kề cận ngươi được ngươi yêu thương chiều chuộng rốt cuộc là cái gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, lúc trước huynh muội ngươi loạn luân, thai nhi trong bụng nữ nhân kia vốn dĩ thân thể rất gầy yếu, trong lúc mang thai lại bị Khanh Tử Thần đánh một chưởng, lúc ấy chính là cái thai chết! Cùng là Liễu Hàm Yên, vậy gì sao lại để cho cái tử thai kia sống đến tận giờ chứ? Ngươi còn cho rằng hắn vẫn là thân nhi tử của ngươi hay sao?”
Thương Minh Thư Vân hàng mày nhăn chặt lại, nắm chặt nắm tay nói: “Ngươi làm sao biết được việc này!”
Liễu Hàm Yên cười hắc hắc, giơ lên bàn tay mơ hồ đã đẫm máu thịt: “Ngươi hỏi ta làm sao mà biết được? Ta nghĩ có lẽ là do ta có chút tương tự với hắn đi.” Nói xong dùng xương ngón tay cốt sắt nhú máu thịt chỉ về phía Khanh Ngũ: “Ngươi hỏi ta là cái gì? Ta là cơ quan thuật cực đoan mà mấy trăm năm đám người trong Thương Minh giáo các ngươi vẫn luôn một mực truy đuổi cái tên đứng bên kia, hắn lại là kết quả của ước nguyện suốt mấy trăm năm của đám người Kỳ tộc! Ngươi phủ định sự tồn tại của ta, cũng chính là phủ định hắn! Ta cùng hắn đều là đồ vật do chấp niệm tích lũy quá mức mãnh liệt của đám người phàm các ngươi tạo thành, không phải đến từ thiên thượng, cũng không phải tới từ địa ngục, chính là thứ do chính các ngươi tự mình tạo ra! —— Sao nào? Thương Minh Thục Quân, ngươi có ngửi được cái mùi thuộc về ta hay không? Ta khiến cho ngươi tò mò sao? Vậy bây giờ Ngươi ngay cả mình là cái gì cũng không biết sao?”
Tiểu Thất nghe vậy đột nhiên cả kinh, hai nắm tay của Khanh Ngũ rõ ràng đang siết chặt, Liễu Hàm Yên làm sao có thể dùng cái loại lí do kỳ dị như vậy mà thoái thác? Hắn nhịn không được nhìn Khanh Ngũ, lại nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, trong khoảnh khắc khóe mắt chuyển dời, rõ ràng xuất hiện ra một khung cảnh kỳ dị hiếm thấy chợt lóe qua!
Chính là chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, Tiểu Thất giật mình thoáng nhìn thấy từ trong đám sương mù ngưng kết lại tạo thành một cái vuốt rồng đặt ở trên vai Liễu Hàm Yên, quả thực đã cúi đầu làm ra động tác ngửi ngửi!
Hắn kinh ngạc xoa xoa hai mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy cái con rồng kia, quay đầu nhìn lại Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cũng vẻ mặt mờ mịt.
Là ảo giác sao!!!
Là ảo giác sao?!! Vì cái quái gì mà vừa rồi trong chớp mắt vụt qua, cái biểu tình ngốc mao của con rồng long kia lại giống hệt như biểu tình của Khanh Ngũ giờ phút này?!!!
“Nhìn ta làm cái gì, đừng nghe hắn ăn nói bậy bạ.” Khanh Ngũ quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
Thương Minh Thư Vân cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Khanh Ngũ liếc mắt một cái, dường như một cái chớp mắt mới vừa rồi, quả thật mọi người đều nhìn thấy cùng một dị tượng.
Giờ phút này tại đại điện bên trong trong địa lao, không hề nghi ngờ mọi người đã và đang đối mặt với sự việc kỳ dị cổ quái nhất trên đời —— Liễu Hàm Yên thông qua bí thuật khởi tử hồi sinh trở thành nửa người sống nửa con rối, mà Khanh Ngũ bị Liễu Hàm Yên chỉ thẳng mặt và xác nhận đã từng là tử thai, nhất thời bầu không khí bây giờ có vẻ quỷ bí vô cùng.
Thương Minh Thư Vân nói: “Lui một vạn bước mà nói, Yên nhi, giờ phút này tâm tính của ngươi đã trở nên quá mức vặn vẹo ác độc —— cho dù ngươi là kiệt tác đỉnh cao trong suốt hơn trăm năm nghiên cứu Thương Minh thánh giá —— là có thể người gỗ tuyệt diệu có khả năng tự chủ tự hỏi tự hành động, ta cũng không thể để cho ngươi tồn tại trên đời này.”
Liễu Hàm Yên phải chống đỡ hấp lực thật lớn từ bốn vách tường, toàn bộ thân hình đang biến hóa mà, rất nhiều cốt sắt cốt xông khỏi thân hình, phá toác khỏi lớp da, máu tươi nhuộm khiến toàn thân hắn ngập trong màu đỏ tươi, nhưng dường như hắn không hề phát giác, trái lại còn đứng lên để mặc cho máu thịt toàn thân hệt như một bộ quần áo bỏ đi bị bóc khỏi thân mình, từ từ trong khối máu thịt để lộ ra một khối xương bằng thép sắt um tùm, bên trên có rất nhiều mấu nối ghép đủ thấy rõ thân hình sắt thép này đã bị cải tạo quá nhiều lần, điều này đại khái cũng chính là bí mật vì sao hắn lại “lớn dần” đi?
“Ta ở trong này đợi đến ngấy, Thương Minh Thư Vân, ta vì sắm vai Liễu Hàm Yên nhu thuận ngoan ngoãn, vì có thể thuận lợi nắm trong tay quyền lực của thánh giáo mà hai mươi năm qua gần như ta khiến cho cuộc sống sinh hoạt của mình buồn đến chết. Ngươi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta, vậy thì ta đây cũng không cần phải ép mình ở trong cái xó nhỏ này nữa, nếu trời cao đã sáng tạo ra ta, để cho ta xuất hiện, vậy thì ta đây sẽ tặng cho thế gian này sự ‘kinh hỉ’ lớn nhất!” Liễu Hàm Yên tay đặt ở chỗ ***g ngực, biểu tình trở nên vui vẻ dạt dào: “Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy khối nam châm này có thể vây được ta?”
Móng tay thép sắt của hắn cực kỳ lợi hại, dễ dàng bổ nát vụn một cái ghế hoa ở một bên, lập tức mang theo khối thân thể máu thịt gần như đã tróc cả ra, khiến người nhìn đến líu lưỡi, nhắm thẳng tới chỗ Thương Minh Thư Vân. Thương Minh Thư Vân cũng rút ra đoản đao sắc bén nghênh đón, hai bên va đụng kích ra tia lửa lấp lóe đẹp mắt, có thể thấy được lực lượng song phương cực kỳ mạnh!
【 giải thích tình tiết: Liễu Hàm Yên là đứa con nuôi mà Thương Minh Thư Vân nhặt được, sau đó sa chân rơi vào cấm địa Thương Minh giáo đã từng là nơi nghiên cứu chế tạo cơ quan thuật, đụng phải cơ quan bị bổ phá thành mảnh nhỏ. Sau đó Thương Minh Thư Vân ôm tâm tính thử một lần xem sao đem những mảnh ghép của thi thể dùng cấm thuật hình nhân kết hợp cùng một chỗ, kết quả Liễu Hàm Yên thế mà sống lại.
Sau, biểu hiện của hắn cùng Thì ra Liễu Hàm Yên giống nhau như đúc, Thương Minh Thư Vân liền vẫn là thị như mình xuất, còn ủy lấy trọng trách. Nhưng là kỳ thật tự khi đó khởi liền hoài nghi cái này Liễu Hàm Yên rốt cuộc là người vẫn là mặt khác cái gì vậy.
Về sau Thương cha lại bị Khanh Tử Thần chộp được, Liễu Hàm Yên ở trong thánh thành ngây người hai mươi năm, thế lực không ngừng phất lên, kỳ thật là do có mấy đại trưởng lão do Thương Minh âm thầm sai giám thị hành động của hắn.
Sau đó Thương cha trở về, bắt đầu kiểm tra xem cái tên Liễu Hàm Yên này rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì.
Mà người tên Liễu Hàm Yên này bị tác giả miêu tưởng tượng thành một loại cơ quan kỳ thuật nghiên cứu đến đỉnh điểm sau đó lại biến thành một con”Linh” quái vật. Bởi vì mà hình như tổ tiên thánh giáo thật sự đã từng làm ra loại quái vật này, cho nên đã ban bố lệnh cấm dùng loại kỳ thuật này.
Bất luận đồ vật nào đạt tới đỉnh, đều sẽ biến thành thứ quái dị. 】
Mà đồng thời mấy vị trưởng lão lúc cơ quan được khởi động, trong vách tường phát sinh dịch động, thạch bích ầm ầm hạ xuống, lộ ra một vách tường màu đen bên trong. Liễu Hàm Yên biến sắc, thân thể động tác đình trệ rất nhiều, cơ bắp trên mặt cũng bởi vì run rẩy mà nom có vẻ dữ tợn hẳn lên, miệng thì không ngừng gào khan: “Thương Minh Thư Vân!! Ngươi thật sự nhẫn tâm đối với ta như vậy!!”
Thì ra cả bốn phía vách tường đều là được tạo từ nam châm, mà lực hút của nam châm dường như có sức ảnh hưởng cực lớn đối với Liễu Hàm Yên, cả người hắn bắt đầu run rẩy, cố sức nâng một cánh tay lên lại nghe thấy từ cánh tay truyền đến tiếng rung động khanh khách, thế nhưng một cái cốt sắt ngay lập tức xỏ xuyên qua máu thịt chỗ cánh tay nhô ra, chỉ nhìn cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.
Thương Minh Thư Vân đứng ở một bên nói: “Hơn hai mươi năm trước, ta thu dưỡng một cô nhi, hắn tên là Liễu Hàm Yên. Đúng vậy, quả thật bộ dáng Yên nhi rất nhu thuận đáng yêu, không những thế lại còn rất thông minh tuyệt đỉnh, bởi vậy ta tính toán bồi dưỡng hắn làm người thừa kế của ta. Không may một trận tai họa bất ngờ xảy ra khiến cho Yên nhi tan thành mảnh vụn, chỉ có đầu là còn hoàn hảo, vì thế ta sử dụng cơ quan kỳ thuật sớm đã bị cấm dùng, dùng từng cơ quan thuật tinh tế nhất hòa với huyết nhục tạo thành một thế, trùng tu lại thân hình cho Yên nhi.
Ta vốn tưởng rằng cho dù làm như vậy cũng là vô dụng, nhưng trăm triệu lần không ngờ được chính là, không biết có phải là cơ quan thuật kết hợp với y thuật trong giáo có tác dụng hay không, Yên nhi vốn đã bỏ mạng nay thế nhưng dần dần hồi phục, khó ngờ hơn là ngày một trở nên khỏe mạnh, ta vui mừng quá đỗi, cho rằng đã nắm được kỳ thuật thần diệu nhất trên đời, cho là mình đã đột phá giới hạn sinh tử!
Nhưng không lâu sau ta liền cảm thấy không đúng, cho nên trong lúc ta rời khỏi giáo cùng Khanh Tử Thần quyết đấu một trận sống còn cũng là lúc hạ lệnh phong bế thánh thành, cũng lệnh cho mấy vị trưởng lão giám thị ngươi. Kỳ thật suy nghĩ của ngươi cũng không sai, ta cũng không yên tâm ngươi. Hiện giờ ta trở về thánh thành, lại kinh ngạc phát hiện ra ngươi thế mà càng ngày càng lớn dần, ta lại càng cảm thấy không thích hợp. Mà cơ quan trong địa lai, kỳ thật là ta đã sớm vì ngươi mà chuẩn bị —— ta cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì ngươi là cái gì? Một cơ quan bám vào bên trên thân hình ta chế tạo, dùng tên giả Liễu Hàm Yên, rốt cuộc mục đích của ngươi là cái gì?”
Liễu Hàm Yên ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Ngươi thế nhưng hỏi ta rốt cuộc là cái gì? Ta nói ta là Liễu Hàm Yên, ngươi lại không tin. Vậy ta đây hỏi ngươi, ngươi có biết hay không, đứa bé kề cận ngươi được ngươi yêu thương chiều chuộng rốt cuộc là cái gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, lúc trước huynh muội ngươi loạn luân, thai nhi trong bụng nữ nhân kia vốn dĩ thân thể rất gầy yếu, trong lúc mang thai lại bị Khanh Tử Thần đánh một chưởng, lúc ấy chính là cái thai chết! Cùng là Liễu Hàm Yên, vậy gì sao lại để cho cái tử thai kia sống đến tận giờ chứ? Ngươi còn cho rằng hắn vẫn là thân nhi tử của ngươi hay sao?”
Thương Minh Thư Vân hàng mày nhăn chặt lại, nắm chặt nắm tay nói: “Ngươi làm sao biết được việc này!”
Liễu Hàm Yên cười hắc hắc, giơ lên bàn tay mơ hồ đã đẫm máu thịt: “Ngươi hỏi ta làm sao mà biết được? Ta nghĩ có lẽ là do ta có chút tương tự với hắn đi.” Nói xong dùng xương ngón tay cốt sắt nhú máu thịt chỉ về phía Khanh Ngũ: “Ngươi hỏi ta là cái gì? Ta là cơ quan thuật cực đoan mà mấy trăm năm đám người trong Thương Minh giáo các ngươi vẫn luôn một mực truy đuổi cái tên đứng bên kia, hắn lại là kết quả của ước nguyện suốt mấy trăm năm của đám người Kỳ tộc! Ngươi phủ định sự tồn tại của ta, cũng chính là phủ định hắn! Ta cùng hắn đều là đồ vật do chấp niệm tích lũy quá mức mãnh liệt của đám người phàm các ngươi tạo thành, không phải đến từ thiên thượng, cũng không phải tới từ địa ngục, chính là thứ do chính các ngươi tự mình tạo ra! —— Sao nào? Thương Minh Thục Quân, ngươi có ngửi được cái mùi thuộc về ta hay không? Ta khiến cho ngươi tò mò sao? Vậy bây giờ Ngươi ngay cả mình là cái gì cũng không biết sao?”
Tiểu Thất nghe vậy đột nhiên cả kinh, hai nắm tay của Khanh Ngũ rõ ràng đang siết chặt, Liễu Hàm Yên làm sao có thể dùng cái loại lí do kỳ dị như vậy mà thoái thác? Hắn nhịn không được nhìn Khanh Ngũ, lại nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, trong khoảnh khắc khóe mắt chuyển dời, rõ ràng xuất hiện ra một khung cảnh kỳ dị hiếm thấy chợt lóe qua!
Chính là chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, Tiểu Thất giật mình thoáng nhìn thấy từ trong đám sương mù ngưng kết lại tạo thành một cái vuốt rồng đặt ở trên vai Liễu Hàm Yên, quả thực đã cúi đầu làm ra động tác ngửi ngửi!
Hắn kinh ngạc xoa xoa hai mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy cái con rồng kia, quay đầu nhìn lại Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cũng vẻ mặt mờ mịt.
Là ảo giác sao!!!
Là ảo giác sao?!! Vì cái quái gì mà vừa rồi trong chớp mắt vụt qua, cái biểu tình ngốc mao của con rồng long kia lại giống hệt như biểu tình của Khanh Ngũ giờ phút này?!!!
“Nhìn ta làm cái gì, đừng nghe hắn ăn nói bậy bạ.” Khanh Ngũ quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
Thương Minh Thư Vân cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Khanh Ngũ liếc mắt một cái, dường như một cái chớp mắt mới vừa rồi, quả thật mọi người đều nhìn thấy cùng một dị tượng.
Giờ phút này tại đại điện bên trong trong địa lao, không hề nghi ngờ mọi người đã và đang đối mặt với sự việc kỳ dị cổ quái nhất trên đời —— Liễu Hàm Yên thông qua bí thuật khởi tử hồi sinh trở thành nửa người sống nửa con rối, mà Khanh Ngũ bị Liễu Hàm Yên chỉ thẳng mặt và xác nhận đã từng là tử thai, nhất thời bầu không khí bây giờ có vẻ quỷ bí vô cùng.
Thương Minh Thư Vân nói: “Lui một vạn bước mà nói, Yên nhi, giờ phút này tâm tính của ngươi đã trở nên quá mức vặn vẹo ác độc —— cho dù ngươi là kiệt tác đỉnh cao trong suốt hơn trăm năm nghiên cứu Thương Minh thánh giá —— là có thể người gỗ tuyệt diệu có khả năng tự chủ tự hỏi tự hành động, ta cũng không thể để cho ngươi tồn tại trên đời này.”
Liễu Hàm Yên phải chống đỡ hấp lực thật lớn từ bốn vách tường, toàn bộ thân hình đang biến hóa mà, rất nhiều cốt sắt cốt xông khỏi thân hình, phá toác khỏi lớp da, máu tươi nhuộm khiến toàn thân hắn ngập trong màu đỏ tươi, nhưng dường như hắn không hề phát giác, trái lại còn đứng lên để mặc cho máu thịt toàn thân hệt như một bộ quần áo bỏ đi bị bóc khỏi thân mình, từ từ trong khối máu thịt để lộ ra một khối xương bằng thép sắt um tùm, bên trên có rất nhiều mấu nối ghép đủ thấy rõ thân hình sắt thép này đã bị cải tạo quá nhiều lần, điều này đại khái cũng chính là bí mật vì sao hắn lại “lớn dần” đi?
“Ta ở trong này đợi đến ngấy, Thương Minh Thư Vân, ta vì sắm vai Liễu Hàm Yên nhu thuận ngoan ngoãn, vì có thể thuận lợi nắm trong tay quyền lực của thánh giáo mà hai mươi năm qua gần như ta khiến cho cuộc sống sinh hoạt của mình buồn đến chết. Ngươi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta, vậy thì ta đây cũng không cần phải ép mình ở trong cái xó nhỏ này nữa, nếu trời cao đã sáng tạo ra ta, để cho ta xuất hiện, vậy thì ta đây sẽ tặng cho thế gian này sự ‘kinh hỉ’ lớn nhất!” Liễu Hàm Yên tay đặt ở chỗ ***g ngực, biểu tình trở nên vui vẻ dạt dào: “Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy khối nam châm này có thể vây được ta?”
Móng tay thép sắt của hắn cực kỳ lợi hại, dễ dàng bổ nát vụn một cái ghế hoa ở một bên, lập tức mang theo khối thân thể máu thịt gần như đã tróc cả ra, khiến người nhìn đến líu lưỡi, nhắm thẳng tới chỗ Thương Minh Thư Vân. Thương Minh Thư Vân cũng rút ra đoản đao sắc bén nghênh đón, hai bên va đụng kích ra tia lửa lấp lóe đẹp mắt, có thể thấy được lực lượng song phương cực kỳ mạnh!
【 giải thích tình tiết: Liễu Hàm Yên là đứa con nuôi mà Thương Minh Thư Vân nhặt được, sau đó sa chân rơi vào cấm địa Thương Minh giáo đã từng là nơi nghiên cứu chế tạo cơ quan thuật, đụng phải cơ quan bị bổ phá thành mảnh nhỏ. Sau đó Thương Minh Thư Vân ôm tâm tính thử một lần xem sao đem những mảnh ghép của thi thể dùng cấm thuật hình nhân kết hợp cùng một chỗ, kết quả Liễu Hàm Yên thế mà sống lại.
Sau, biểu hiện của hắn cùng Thì ra Liễu Hàm Yên giống nhau như đúc, Thương Minh Thư Vân liền vẫn là thị như mình xuất, còn ủy lấy trọng trách. Nhưng là kỳ thật tự khi đó khởi liền hoài nghi cái này Liễu Hàm Yên rốt cuộc là người vẫn là mặt khác cái gì vậy.
Về sau Thương cha lại bị Khanh Tử Thần chộp được, Liễu Hàm Yên ở trong thánh thành ngây người hai mươi năm, thế lực không ngừng phất lên, kỳ thật là do có mấy đại trưởng lão do Thương Minh âm thầm sai giám thị hành động của hắn.
Sau đó Thương cha trở về, bắt đầu kiểm tra xem cái tên Liễu Hàm Yên này rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì.
Mà người tên Liễu Hàm Yên này bị tác giả miêu tưởng tượng thành một loại cơ quan kỳ thuật nghiên cứu đến đỉnh điểm sau đó lại biến thành một con”Linh” quái vật. Bởi vì mà hình như tổ tiên thánh giáo thật sự đã từng làm ra loại quái vật này, cho nên đã ban bố lệnh cấm dùng loại kỳ thuật này.
Bất luận đồ vật nào đạt tới đỉnh, đều sẽ biến thành thứ quái dị. 】
/241
|