Khanh Ngũ cầm ra cái ổ khóa sắt lớn, khóa kín cửa phòng lại mới quay sang nói với Triệu Đại Bảo ở bên ngoài: “Ta đã điểm huyệt đạo người bên trong, ta chưa về thì đừng để người đi vào cứu hắn.”
Triệu Đại Bảo ôm cánh tay cười khà khà nói: “Cuối cùng ngươi cũng hết giả bộ nữa rồi?”
“Gì?! Con mắt nào của ngươi thấy ta ấy ấy cái kia?” Khanh Ngũ vỗ vỗ tro bụi dính trên ống tay áo, lập tức gọi Tiểu Thất từ chỗ tối: “Tiểu Thất, chúng ta đi đón cha thân.”
Trách không được hắn muốn ăn diện, thì ra là vì đi nghênh đón hai vị phụ thân.
Vì thế Tiểu Thất thoáng hiện, đang muốn dắt tay Khanh Ngũ đi tới cửa thôn thì cách một bức tường bên ngoài lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Bảo Bảo ngoan, không cần ra đón, để bọn cha tự đi vào.”
Khanh Ngũ vừa ngẩng đầu liền thấy bên ngoài hàng rào tre thấp tè, hai người Khanh cha cùng Thương cha dắt tay nhau đứng đó, Khanh cha bạch y, Thương cha thanh sam, hai người đứng chung một chỗ, thực sự có một loại cảm giác giống như quần anh tụ hội, thần tiên quyến lữ.
Khanh cha thấy Khanh Ngũ, trên khuôn mặt đan xen một loại cảm xúc kinh hỉ phức tạp, miệng há há, nhưng chỉ gọi ra được một tiếng: “Quân nhi…”
“Cha thân!” Khanh Ngũ mắt thấy cuối cùng hai người cũng đã gặp lại, trong lòng vui sướng vô cùng, vội vàng bước nhanh về phía trước, nhưng bởi vì quá mức kích động, thời điểm tới bên cạnh hai người dưới chân bất chợt mềm nhũn, thân hình đột nhiên nghiêng về đằng trước, được hai vị cha thân đồng thời vươn tay đỡ lấy. Thương cha vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ nói: “Bảo Bảo ngoan có thể đi đường, thật tốt, bất quá không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, về sau phụ thân sẽ đi cùng con, được không?”
Mà Khanh cha thì đáp: “Quân nhi, chuyện của con toàn bộ cha đã nghe bọn hắn nói, thật sự là khổ cho con …”
Nói xong một nhà ba người vây quanh, Thương cha cười nói: “Còn sững sờ ở đây làm cái gì? Vào nhà rồi nói.” Vì thế trực tiếp khom lưng ôm lấy Khanh Ngũ, khiến cho cả Khanh Ngũ và mọi người xung quanh đồng loạt phát ra tiếng hô khẽ.
Mã Lục bị giam trong học đường vài canh giờ, rốt cục đến buổi chiều, cánh cửa bị người đẩy ra, có người tiến vào giải huyệt đạo cho hắn, hắn đang muốn chửi ầm lên, đã thấy một đống người phần phật tiến vào, Khanh Ngũ bị người dùng xe lăn đẩy tiến vào —— xe lăn là do hai vị cha thân mang đến, mà đi bên cạnh hắn là hai vị nam tử đẹp có thể sánh vai với Khanh Ngũ, một người lạnh lùng cao ngạo, một người thế nhưng có khuôn mặt tương tự như Khanh Ngũ, khiến Mã Lục lập tức chấn động đến độ ngây người.
“Ta nghe nói Quân nhi nhà ta đánh cược với ngươi, khuyên ngươi hướng thiện, làm ngươi không vui có thật hay không?” Thương Minh Thư Vân ôm cánh tay hỏi Mã Lục. Mã Lục có chút kinh hoảng —— tuy rằng bộ dạng người này tương tự tiên sinh nhưng quanh thân bao trùm một cỗ sát khí, người đến cũng chả có ý tốt!
Không đợi Mã Lục đáp lời, Khanh cha lưu loát rút kiếm, gác ở dưới cằm Mã Lục, lãnh đạm nói: “Ngươi là muốn chết, hay là muốn khăng khăng giữ cái ý niệm ngu xuẩn trong đầu của ngươi hả?”
“Gì!” Mã Lục thật sự có thể khẳng định rõ ràng, ban nãy nam nhân bộc phát sát khí quanh thân, mà nam nhân đang cầm kiếm gác dưới cổ mình quả thật ngay lập tức muốn giết chết mình!!
Triệu Đại Bảo nói chen vào: “Ta nói này đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi cũng đừng muốn lừa dối cho qua chuyện, hai vị đang đứng trước mặt ngươi đây, một vị là Bảo chủ Khanh Gia Bảo, ngươi biết Khanh Gia bảo không?”
Mặc dù Mã Lục chỉ là thủ lĩnh một toán thổ phỉ, nhưng tốt xấu gì cũng biết chút chuyện giang hồ, vì thế liên tục gật đầu —— Khanh Gia bảo! Bá chủ một phương, đích thị lai lịch không nhỏ a! Người nam nhân này thật sự là bảo chủ? Nhưng dường như thiên hạ này không còn người nào dám mạo nhận mình là Bảo chủ Khanh Gia Bảo đâu!
Triệu Đại Bảo lại tiếp lời: “Một vị khác lại là giáo chủ Thương Minh giáo, ngươi có biết Thương Minh giáo không?”
Hai mắt Mã Lục sáng rực—— hắn từng nghe qua! Giáo chủ Thương Minh giáo kia mấy chục năm qua cho đến nay vẫn là một truyền thuyết cực cực cực kỳ nổi danh trong giang hồ! Trời! Mấy người có lai lịch này sao lại đến đây!!!
Triệu Đại Bảo lại chỉ vào Khanh Ngũ nói: “Hắn không phải tiên sinh dạy học, hắn là công tử Khanh Gia bảo, là giáo chủ tương lai của Thương Minh giáo, ngươi chọc phải cọc phiền toái lớn, thổ phỉ ngốc! Nếu ngươi về sau còn dám làm ác, ngươi cứ chờ bị hai đại thế lực thiên hạ đuổi giết đi!”
Cuối cùng Mã Lục cũng hỏng mất.
Khanh Ngũ thì kéo kéo khóe miệng —— Đây căn bản không phải là bộ dáng mà hắn hy vọng dùng để khuyên nhủ người hướng thiện a! Kỳ thật nếu không phải Khanh cha và Cha thân hôm nay tới đây, hắn vốn đã chuẩn chỉnh chết tên thổ phỉ từ sáng sớm cho đến khi vào giấc. Dù sao thì cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
Bắt đầu từ hôm nay, học đường của Khanh Ngũ có rất nhiều rất nhiều thực khách đến thăm, sân trong vốn không lớn cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Bánh Ú, dù sao mấy ngày nay tình hình võ lâm vô cùng hỗn loạn, không bằng chúng ta ở trong này thêm vài ngày, giúp Bảo Bảo ngoan dạy học có được không?” Ban đêm, trong căn nhà gỗ do tự tay Khanh Ngũ bố trí an bài, Thương cha đem Khanh cha áp đảo trên chiếc giường đất, nói ra chủ ý vốn đã được mình mưu đồ từ lâu.
“Đừng gọi ta bằng cái biệt danh tiếu lâm kia.” Khanh cha cắn răng.
“Tốt lắm, vậy ta kêu ngươi là Tung Tử được không?” Thương Minh sửa miệng.
Khanh cha = = nghe căn bản không có gì khác nhau!
Vì thế, ngày hôm sau, học đường của Khanh Ngũ lần thứ hai khai trương, chẳng qua Khanh Ngũ quang vinh từ tiên sinh dạy học thăng chức thành viện trưởng thư viện, bởi vì hắn có rất nhiều thủ hạ là công nhân viên chức. Mọi người trong thôn nhỏ đối với việc học đường đã biến thành trung tâm của mọi chủ đề câu chuyện càng ngày càng tập thành thói quen, nhìn đám nam nhân hoa hoa lệ lệ ngày ngày ra ra vào vào học đường, dường như cũng không còn kinh ngạc như lúc ban đầu.
Trong suốt một tháng qua, đoàn người Khanh Ngũ phát huy đầy đủ trọn vẹn vai trò làm tấm gương điển hình luôn đi đầu trong mọi phong trào công việc, dẫn dắt mọi người trong sơn thôn nhỏ khai đồng ruộng hoang đào kênh mương thủy lợi, nuôi trồng xen canh, truyền dạy cách làm giàu, Triệu Đại Bảo nhìn trúng rừng dâu rậm rạp nơi này, vì thế ở trong này bắt tay mở rộng phát triển ngành công nghiệp may dệt Triệu Thanh thì vô tư truyền thụ y thuật cho thôn dân, còn Thương cha cùng Khanh cha mỗi ngày đều đem trẻ con trong thôn trị đến dễ bảo, đương nhiên còn bao gồm cả bạn sơn tặc phiền muộn vì vận mệnh bất hạnh.
Vì thế, Khanh Ngũ lại thành người thất nghiệp không có việc gì làm.
——————————————————————————————————
Hôm nay, vô công rồi nghề, ăn uống no nê xong thì Khanh Ngũ và Tiểu Thất cùng đi tới đỉnh một tòa núi nhỏ gần đó, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp dưới chân núi, hai người đem chiếu trải trên bãi cỏ, sau đó nằm bên trên tắm nắng.
“Ngũ thiếu ta giúp ngươi hái trái rừng ăn.” Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ nằm ngã ngữa trên chiếu nói.
“Đi đi đi đi.” Khanh Ngũ híp mắt phơi nắng. Tiểu Thất nhìn hắn, trong lòng hiện lên hai chữ “mèo lười”. Mà con mèo tròn vo một cục không biết theo đến từ lúc nào vẫn luôn một mực theo đoàn người đi đây đi đó, thế nhưng cũng gối đầu lên trên bụng Khanh Ngũ ngủ say sưa.
“Tiểu Thất, giữa trưa chúng ta ở trong này ăn thịt mèo nướng đi.” Khanh Ngũ đề nghị.
“Ngũ thiếu, nó là Tiểu Tiểu Ngũ, đừng tàn nhẫn mà ăn nó chứ…” Tiểu Thất thút thít.
“Thúi lắm!” Khanh Ngũ thừa dịp bốn bề vắng lặng ăn nói thô tục.
Vừa dứt lời, một đống đồ từ trên trời giáng xuống, nằm bẹp ngay trên mặt của hắn.
Đó là một đống sách, bó lại thành một sấp.
Một giọng nói cùng với một bóng hình bồng bềnh truyền đến: ” Khanh gia Ngũ thiếu tao nhã vô song, thế nhưng tại cánh đồng hoang vắng nói lời thô tục, nếu như truyền ra ngoài, không biết người trên giang hồ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Giọng nói kia nghe có chút quen tai, Khanh Ngũ quay đầu liền nhìn thấy một đôi giầy đặt trước mặt mình. Từ cặp giầy kia chuyển mắt nhìn lên trên, Khanh Ngũ thấy được Tạ Minh Châu bày cái bộ mặt không kiên nhẫn.
Tạ Minh Châu, chủ nhân các chủ chỗ ăn chơi quý nhất thiên hạ —— Thương Vân Châu Đình.
Tiểu Thất vừa cầm đống sách bị bó kia lên xem liền thấy—— trọn bộ 《 làm sao khống để được ảnh vệ》.
“Thật không ngờ thế nhưng Tạ lâu chủ lại tự mình đưa tới hàng ta đã đặt.” Rốt cục Khanh Ngũ cũng ngồi xuống.
Tạ Minh Châu nhìn hắn, thế nhưng mập mờ thăm dò: “Cha ngươi gần đây khỏe chứ?”
“Hắn tốt lắm.” Khanh Ngũ liếc hắn, “Các ngươi không có khả năng.”
“Đừng có nói mấy lời đả kích người ta như vậy chứ, tình cảm ấy mà, không có giới hạn, chỉ cần có một trái tim chân thành sẽ đổi lại được một lòng chân thành mà thôi.” Tạ Minh Châu vẫn một mực u mê không chịu tỉnh ngộ. Xem ra hắn lần này tự mình tiến đến, cũng không phải vì đưa sách cho Khanh Ngũ.
“Ách, lâu chủ trước hết mời ngươi ngồi, ta sẽ dựa theo ước định, đem sở thích của cha thân ta nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi chớ quên đồ vật ta yêu cầu.” Khanh Ngũ ngồi xuống nói.
Thương Vân Châu các, cũng là nơi tụ hội của những tin tức linh thông nhất. Khanh Ngũ và Tạ Minh Châu âm thầm trao đổi, chính là vì “tin tức”. Thì ra từ mấy ngày trước, Khanh Ngũ đã bí mật nhờ Tào sư phụ tới Thương Vân Minh Châu Đình mua tin tức võ lâm, không ngờ Tạ lâu chủ vì theo muốn theo đuổi Khanh cha, lại còn tự mình tới đây.
Vì thế Tạ Minh Châu cũng ngồi xếp bằng trên chiếu, nói: “Hiện giờ khí thế của Bái Nguyệt ma giáo rào rạt, đã muốn càn quét hơn phân nửa võ lâm, lòng người võ lâm hoảng sợ, mặt khác, Kỳ tộc từ phương Bắc đổ bộ gần đây xâm nhập vào vùng đất Trung Nguyên, dường như cũng có lòng tranh bá.”
“A? Kỳ tộc —— vậy lâu chủ có thể có được tin tức nội bộ Kỳ tộc không?” Khanh Ngũ hỏi.
Tạ Minh Châu cười cười: “Những gì ngươi muốn trao đổi, ta đã nói hết.”
Khanh Ngũ đáp: “Được rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cha thân vô cùng đơn giản nhưng thứ hắn yêu thích nhất chính là danh kiếm.”
“Vậy hắn thích món ăn gì? Khẩu vị như thế nào? Hắn thích quần áo màu gì? Thích loại hình nữ nhân nào, hoặc là, nam nhân?” Tạ Minh Châu không ngừng truy vấn.
“Trên nguyên tắc, hắn cái gì cũng đều ăn.” Khanh Ngũ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hắn thích bạch y, không thích bất cứ loại hình nữ nhân nào, nam nhân à… Ách… Ta cũng không rõ lắm.”
“Được được, ta đều nhớ kỹ.” Tạ Minh Châu hai mắt sáng lên. Vì thế hắn lại trả lời câu hỏi của Khanh Ngũ: “Tác phong hành động của Kỳ tộc thần bí này cực kỳ bí mật, phòng thủ nghiêm mật, rất khó dò hỏi. Ta phải tốn rất nhiều công sức mới dò hỏi được một ít tin tức, nghe nói trong nội bộ Kỳ tộc đã xảy ra chính biến, hiện giờ hạ sát lệnh, muốn giết sạch phản đồ Tô Á đầu quân vào Bái Nguyệt ma giáo hiến tế, hơn nữa chiến lực của Kỳ tộc rất mạnh, gần đây xảy ra vài lần sống mái với Bái Nguyệt ma giáo, thế nhưng khiến cho ma giáo đại bại.”
“Vậy trong Kỳ tộc bây giờ ai đứng đầu vậy” Khanh Ngũ hỏi.
Tạ Minh Châu đạo: “Theo ta được biết, chính là thánh vương Kỳ tộc. Có điều ta tìm hiểu được thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Hơn nữa tin ngươi còn sống chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị truyền ra, ta thấy ngươi vẫn là nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày nhàn nhã này đi.”
Khanh Ngũ nhắm mắt suy tư một lát, nhân tiện nói: “Vậy nhờ Tạ lâu chủ thay ta thông báo với võ lâm, nói mười lăm đêm trăng tròn tháng ba Khanh Ngũ xuất hiện ở Thương Vân Châu đình.”
“Ồ, ngươi muốn biến địa bàn của ta thành tổ ong vò vẽ hả?” Tạ Minh Châu liếc hắn.
“Ha ha.” Khanh Ngũ cười nhẹ, dường như tâm cơ đầy bụng, Tạ Minh Châu cũng bày cái bộ dáng bí hiểm, hai người nhìn nhau cười, y hệt như hai đại hồ ly.
Lại nói, sáng sớm ngày hôm sau.
“Những thứ này là cái gì?” Thương cha vừa mở cửa phòng ra liền thấy ngoài cửa chất đầy lễ vật ú ụ một đống điểm tâm, một đống tráp đựng bảo kiếm, còn có hoa tươi, trên thiệp gửi tặng ghi rõ là đưa cho Khanh cha, bên trong còn có một bài thơ tình nghe rất là chua xót.
Triệu Đại Bảo ôm cánh tay cười khà khà nói: “Cuối cùng ngươi cũng hết giả bộ nữa rồi?”
“Gì?! Con mắt nào của ngươi thấy ta ấy ấy cái kia?” Khanh Ngũ vỗ vỗ tro bụi dính trên ống tay áo, lập tức gọi Tiểu Thất từ chỗ tối: “Tiểu Thất, chúng ta đi đón cha thân.”
Trách không được hắn muốn ăn diện, thì ra là vì đi nghênh đón hai vị phụ thân.
Vì thế Tiểu Thất thoáng hiện, đang muốn dắt tay Khanh Ngũ đi tới cửa thôn thì cách một bức tường bên ngoài lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Bảo Bảo ngoan, không cần ra đón, để bọn cha tự đi vào.”
Khanh Ngũ vừa ngẩng đầu liền thấy bên ngoài hàng rào tre thấp tè, hai người Khanh cha cùng Thương cha dắt tay nhau đứng đó, Khanh cha bạch y, Thương cha thanh sam, hai người đứng chung một chỗ, thực sự có một loại cảm giác giống như quần anh tụ hội, thần tiên quyến lữ.
Khanh cha thấy Khanh Ngũ, trên khuôn mặt đan xen một loại cảm xúc kinh hỉ phức tạp, miệng há há, nhưng chỉ gọi ra được một tiếng: “Quân nhi…”
“Cha thân!” Khanh Ngũ mắt thấy cuối cùng hai người cũng đã gặp lại, trong lòng vui sướng vô cùng, vội vàng bước nhanh về phía trước, nhưng bởi vì quá mức kích động, thời điểm tới bên cạnh hai người dưới chân bất chợt mềm nhũn, thân hình đột nhiên nghiêng về đằng trước, được hai vị cha thân đồng thời vươn tay đỡ lấy. Thương cha vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ nói: “Bảo Bảo ngoan có thể đi đường, thật tốt, bất quá không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, về sau phụ thân sẽ đi cùng con, được không?”
Mà Khanh cha thì đáp: “Quân nhi, chuyện của con toàn bộ cha đã nghe bọn hắn nói, thật sự là khổ cho con …”
Nói xong một nhà ba người vây quanh, Thương cha cười nói: “Còn sững sờ ở đây làm cái gì? Vào nhà rồi nói.” Vì thế trực tiếp khom lưng ôm lấy Khanh Ngũ, khiến cho cả Khanh Ngũ và mọi người xung quanh đồng loạt phát ra tiếng hô khẽ.
Mã Lục bị giam trong học đường vài canh giờ, rốt cục đến buổi chiều, cánh cửa bị người đẩy ra, có người tiến vào giải huyệt đạo cho hắn, hắn đang muốn chửi ầm lên, đã thấy một đống người phần phật tiến vào, Khanh Ngũ bị người dùng xe lăn đẩy tiến vào —— xe lăn là do hai vị cha thân mang đến, mà đi bên cạnh hắn là hai vị nam tử đẹp có thể sánh vai với Khanh Ngũ, một người lạnh lùng cao ngạo, một người thế nhưng có khuôn mặt tương tự như Khanh Ngũ, khiến Mã Lục lập tức chấn động đến độ ngây người.
“Ta nghe nói Quân nhi nhà ta đánh cược với ngươi, khuyên ngươi hướng thiện, làm ngươi không vui có thật hay không?” Thương Minh Thư Vân ôm cánh tay hỏi Mã Lục. Mã Lục có chút kinh hoảng —— tuy rằng bộ dạng người này tương tự tiên sinh nhưng quanh thân bao trùm một cỗ sát khí, người đến cũng chả có ý tốt!
Không đợi Mã Lục đáp lời, Khanh cha lưu loát rút kiếm, gác ở dưới cằm Mã Lục, lãnh đạm nói: “Ngươi là muốn chết, hay là muốn khăng khăng giữ cái ý niệm ngu xuẩn trong đầu của ngươi hả?”
“Gì!” Mã Lục thật sự có thể khẳng định rõ ràng, ban nãy nam nhân bộc phát sát khí quanh thân, mà nam nhân đang cầm kiếm gác dưới cổ mình quả thật ngay lập tức muốn giết chết mình!!
Triệu Đại Bảo nói chen vào: “Ta nói này đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi cũng đừng muốn lừa dối cho qua chuyện, hai vị đang đứng trước mặt ngươi đây, một vị là Bảo chủ Khanh Gia Bảo, ngươi biết Khanh Gia bảo không?”
Mặc dù Mã Lục chỉ là thủ lĩnh một toán thổ phỉ, nhưng tốt xấu gì cũng biết chút chuyện giang hồ, vì thế liên tục gật đầu —— Khanh Gia bảo! Bá chủ một phương, đích thị lai lịch không nhỏ a! Người nam nhân này thật sự là bảo chủ? Nhưng dường như thiên hạ này không còn người nào dám mạo nhận mình là Bảo chủ Khanh Gia Bảo đâu!
Triệu Đại Bảo lại tiếp lời: “Một vị khác lại là giáo chủ Thương Minh giáo, ngươi có biết Thương Minh giáo không?”
Hai mắt Mã Lục sáng rực—— hắn từng nghe qua! Giáo chủ Thương Minh giáo kia mấy chục năm qua cho đến nay vẫn là một truyền thuyết cực cực cực kỳ nổi danh trong giang hồ! Trời! Mấy người có lai lịch này sao lại đến đây!!!
Triệu Đại Bảo lại chỉ vào Khanh Ngũ nói: “Hắn không phải tiên sinh dạy học, hắn là công tử Khanh Gia bảo, là giáo chủ tương lai của Thương Minh giáo, ngươi chọc phải cọc phiền toái lớn, thổ phỉ ngốc! Nếu ngươi về sau còn dám làm ác, ngươi cứ chờ bị hai đại thế lực thiên hạ đuổi giết đi!”
Cuối cùng Mã Lục cũng hỏng mất.
Khanh Ngũ thì kéo kéo khóe miệng —— Đây căn bản không phải là bộ dáng mà hắn hy vọng dùng để khuyên nhủ người hướng thiện a! Kỳ thật nếu không phải Khanh cha và Cha thân hôm nay tới đây, hắn vốn đã chuẩn chỉnh chết tên thổ phỉ từ sáng sớm cho đến khi vào giấc. Dù sao thì cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
Bắt đầu từ hôm nay, học đường của Khanh Ngũ có rất nhiều rất nhiều thực khách đến thăm, sân trong vốn không lớn cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Bánh Ú, dù sao mấy ngày nay tình hình võ lâm vô cùng hỗn loạn, không bằng chúng ta ở trong này thêm vài ngày, giúp Bảo Bảo ngoan dạy học có được không?” Ban đêm, trong căn nhà gỗ do tự tay Khanh Ngũ bố trí an bài, Thương cha đem Khanh cha áp đảo trên chiếc giường đất, nói ra chủ ý vốn đã được mình mưu đồ từ lâu.
“Đừng gọi ta bằng cái biệt danh tiếu lâm kia.” Khanh cha cắn răng.
“Tốt lắm, vậy ta kêu ngươi là Tung Tử được không?” Thương Minh sửa miệng.
Khanh cha = = nghe căn bản không có gì khác nhau!
Vì thế, ngày hôm sau, học đường của Khanh Ngũ lần thứ hai khai trương, chẳng qua Khanh Ngũ quang vinh từ tiên sinh dạy học thăng chức thành viện trưởng thư viện, bởi vì hắn có rất nhiều thủ hạ là công nhân viên chức. Mọi người trong thôn nhỏ đối với việc học đường đã biến thành trung tâm của mọi chủ đề câu chuyện càng ngày càng tập thành thói quen, nhìn đám nam nhân hoa hoa lệ lệ ngày ngày ra ra vào vào học đường, dường như cũng không còn kinh ngạc như lúc ban đầu.
Trong suốt một tháng qua, đoàn người Khanh Ngũ phát huy đầy đủ trọn vẹn vai trò làm tấm gương điển hình luôn đi đầu trong mọi phong trào công việc, dẫn dắt mọi người trong sơn thôn nhỏ khai đồng ruộng hoang đào kênh mương thủy lợi, nuôi trồng xen canh, truyền dạy cách làm giàu, Triệu Đại Bảo nhìn trúng rừng dâu rậm rạp nơi này, vì thế ở trong này bắt tay mở rộng phát triển ngành công nghiệp may dệt Triệu Thanh thì vô tư truyền thụ y thuật cho thôn dân, còn Thương cha cùng Khanh cha mỗi ngày đều đem trẻ con trong thôn trị đến dễ bảo, đương nhiên còn bao gồm cả bạn sơn tặc phiền muộn vì vận mệnh bất hạnh.
Vì thế, Khanh Ngũ lại thành người thất nghiệp không có việc gì làm.
——————————————————————————————————
Hôm nay, vô công rồi nghề, ăn uống no nê xong thì Khanh Ngũ và Tiểu Thất cùng đi tới đỉnh một tòa núi nhỏ gần đó, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp dưới chân núi, hai người đem chiếu trải trên bãi cỏ, sau đó nằm bên trên tắm nắng.
“Ngũ thiếu ta giúp ngươi hái trái rừng ăn.” Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ nằm ngã ngữa trên chiếu nói.
“Đi đi đi đi.” Khanh Ngũ híp mắt phơi nắng. Tiểu Thất nhìn hắn, trong lòng hiện lên hai chữ “mèo lười”. Mà con mèo tròn vo một cục không biết theo đến từ lúc nào vẫn luôn một mực theo đoàn người đi đây đi đó, thế nhưng cũng gối đầu lên trên bụng Khanh Ngũ ngủ say sưa.
“Tiểu Thất, giữa trưa chúng ta ở trong này ăn thịt mèo nướng đi.” Khanh Ngũ đề nghị.
“Ngũ thiếu, nó là Tiểu Tiểu Ngũ, đừng tàn nhẫn mà ăn nó chứ…” Tiểu Thất thút thít.
“Thúi lắm!” Khanh Ngũ thừa dịp bốn bề vắng lặng ăn nói thô tục.
Vừa dứt lời, một đống đồ từ trên trời giáng xuống, nằm bẹp ngay trên mặt của hắn.
Đó là một đống sách, bó lại thành một sấp.
Một giọng nói cùng với một bóng hình bồng bềnh truyền đến: ” Khanh gia Ngũ thiếu tao nhã vô song, thế nhưng tại cánh đồng hoang vắng nói lời thô tục, nếu như truyền ra ngoài, không biết người trên giang hồ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Giọng nói kia nghe có chút quen tai, Khanh Ngũ quay đầu liền nhìn thấy một đôi giầy đặt trước mặt mình. Từ cặp giầy kia chuyển mắt nhìn lên trên, Khanh Ngũ thấy được Tạ Minh Châu bày cái bộ mặt không kiên nhẫn.
Tạ Minh Châu, chủ nhân các chủ chỗ ăn chơi quý nhất thiên hạ —— Thương Vân Châu Đình.
Tiểu Thất vừa cầm đống sách bị bó kia lên xem liền thấy—— trọn bộ 《 làm sao khống để được ảnh vệ》.
“Thật không ngờ thế nhưng Tạ lâu chủ lại tự mình đưa tới hàng ta đã đặt.” Rốt cục Khanh Ngũ cũng ngồi xuống.
Tạ Minh Châu nhìn hắn, thế nhưng mập mờ thăm dò: “Cha ngươi gần đây khỏe chứ?”
“Hắn tốt lắm.” Khanh Ngũ liếc hắn, “Các ngươi không có khả năng.”
“Đừng có nói mấy lời đả kích người ta như vậy chứ, tình cảm ấy mà, không có giới hạn, chỉ cần có một trái tim chân thành sẽ đổi lại được một lòng chân thành mà thôi.” Tạ Minh Châu vẫn một mực u mê không chịu tỉnh ngộ. Xem ra hắn lần này tự mình tiến đến, cũng không phải vì đưa sách cho Khanh Ngũ.
“Ách, lâu chủ trước hết mời ngươi ngồi, ta sẽ dựa theo ước định, đem sở thích của cha thân ta nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi chớ quên đồ vật ta yêu cầu.” Khanh Ngũ ngồi xuống nói.
Thương Vân Châu các, cũng là nơi tụ hội của những tin tức linh thông nhất. Khanh Ngũ và Tạ Minh Châu âm thầm trao đổi, chính là vì “tin tức”. Thì ra từ mấy ngày trước, Khanh Ngũ đã bí mật nhờ Tào sư phụ tới Thương Vân Minh Châu Đình mua tin tức võ lâm, không ngờ Tạ lâu chủ vì theo muốn theo đuổi Khanh cha, lại còn tự mình tới đây.
Vì thế Tạ Minh Châu cũng ngồi xếp bằng trên chiếu, nói: “Hiện giờ khí thế của Bái Nguyệt ma giáo rào rạt, đã muốn càn quét hơn phân nửa võ lâm, lòng người võ lâm hoảng sợ, mặt khác, Kỳ tộc từ phương Bắc đổ bộ gần đây xâm nhập vào vùng đất Trung Nguyên, dường như cũng có lòng tranh bá.”
“A? Kỳ tộc —— vậy lâu chủ có thể có được tin tức nội bộ Kỳ tộc không?” Khanh Ngũ hỏi.
Tạ Minh Châu cười cười: “Những gì ngươi muốn trao đổi, ta đã nói hết.”
Khanh Ngũ đáp: “Được rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cha thân vô cùng đơn giản nhưng thứ hắn yêu thích nhất chính là danh kiếm.”
“Vậy hắn thích món ăn gì? Khẩu vị như thế nào? Hắn thích quần áo màu gì? Thích loại hình nữ nhân nào, hoặc là, nam nhân?” Tạ Minh Châu không ngừng truy vấn.
“Trên nguyên tắc, hắn cái gì cũng đều ăn.” Khanh Ngũ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hắn thích bạch y, không thích bất cứ loại hình nữ nhân nào, nam nhân à… Ách… Ta cũng không rõ lắm.”
“Được được, ta đều nhớ kỹ.” Tạ Minh Châu hai mắt sáng lên. Vì thế hắn lại trả lời câu hỏi của Khanh Ngũ: “Tác phong hành động của Kỳ tộc thần bí này cực kỳ bí mật, phòng thủ nghiêm mật, rất khó dò hỏi. Ta phải tốn rất nhiều công sức mới dò hỏi được một ít tin tức, nghe nói trong nội bộ Kỳ tộc đã xảy ra chính biến, hiện giờ hạ sát lệnh, muốn giết sạch phản đồ Tô Á đầu quân vào Bái Nguyệt ma giáo hiến tế, hơn nữa chiến lực của Kỳ tộc rất mạnh, gần đây xảy ra vài lần sống mái với Bái Nguyệt ma giáo, thế nhưng khiến cho ma giáo đại bại.”
“Vậy trong Kỳ tộc bây giờ ai đứng đầu vậy” Khanh Ngũ hỏi.
Tạ Minh Châu đạo: “Theo ta được biết, chính là thánh vương Kỳ tộc. Có điều ta tìm hiểu được thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Hơn nữa tin ngươi còn sống chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị truyền ra, ta thấy ngươi vẫn là nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày nhàn nhã này đi.”
Khanh Ngũ nhắm mắt suy tư một lát, nhân tiện nói: “Vậy nhờ Tạ lâu chủ thay ta thông báo với võ lâm, nói mười lăm đêm trăng tròn tháng ba Khanh Ngũ xuất hiện ở Thương Vân Châu đình.”
“Ồ, ngươi muốn biến địa bàn của ta thành tổ ong vò vẽ hả?” Tạ Minh Châu liếc hắn.
“Ha ha.” Khanh Ngũ cười nhẹ, dường như tâm cơ đầy bụng, Tạ Minh Châu cũng bày cái bộ dáng bí hiểm, hai người nhìn nhau cười, y hệt như hai đại hồ ly.
Lại nói, sáng sớm ngày hôm sau.
“Những thứ này là cái gì?” Thương cha vừa mở cửa phòng ra liền thấy ngoài cửa chất đầy lễ vật ú ụ một đống điểm tâm, một đống tráp đựng bảo kiếm, còn có hoa tươi, trên thiệp gửi tặng ghi rõ là đưa cho Khanh cha, bên trong còn có một bài thơ tình nghe rất là chua xót.
/241
|