Cảnh Kích dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại chỗ Địch Cửu, còn Địch Cửu đã nắm một đống trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp.
Bởi vì đã ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm rất lâu rồi, Địch Cửu cũng phải thường xuyên bố trí các loại trận pháp khác nhau nên bây giờ bắt đầu bố trận cũng cực kỳ thuần thục. Quăng ra hơn mười cái trận kỳ, vậy là một hộ trận cấp ba đã hoàn thành, nhưng hắn vẫn tiếp tục quăng thêm mười cái trận kỳ nữa ở bên ngoài hộ trận này, vậy là có thêm một cái sát trận cấp ba nữa.
Mà cũng đúng lúc đám sư tử đầm lầy kia cũng đã xông đến nơi này, khốn trận đã phát ra âm thanh cót két, nhìn như sắp sửa bị phá rách đến nơi.
Cây rìu to trong tay của Cảnh Kích bổ ra từng đạo phủ nhận (giống như đao nhận), cứ mỗi lần bổ ra đều lấy đi sinh mệnh của hơn mười con sư tử đầm lầy cấp một.
Địch Cửu vừa không ngừng tu sửa lại khốn trận, vừa phải bố trí các loại sát trận.
Có rất nhiều con sư tử đầm lầy chết vì các loại nhận (sát trận tung ra nhìu loại như: kiếm nhận, đao nhận,…vv) của sát trận. So sánh với Cảnh Kích một lần tấn công giết hơn mười con thì có thể nói sát trận của Địch Cửu là gom từng đống lại mà giết.
Chạy tới chỗ này hầu như đều là sư tử đầm lầy cấp một, Địch Cửu khống chế vài cái sát trận liên hoàn cuối cùng cũng có thể làm cho nó vững chắc hơn, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm.
Thậm chí Địch Cửu còn bắt đầu thử dung nhập đao thứ nhất và đao thứ hai vào trong sát trận thử xem sao, đột nhiên Cảnh Kích bị một lực lượng cuồng bạo đánh bay lên không.
- Cửu ca, là sư tử đầm lầy cấp ba......
Cảnh Kích đứng dậy, xoa xoa vết máu ở khóe miệng.
Địch Cửu quăng hết mấy trận kỳ đang cầm trong tay cho Thụ Đệ
- Nhóc phụ trách gia cố sát trận này, để ta đến xử lí nó.
Con sư tử đầm lầy đánh bay Cảnh Kích đúng là một con yêu thú cấp ba, con yêu thú này đương nhiên không thể so cùng với mấy con cấp một kia, sau khi tông bay Cảnh Kích nó bắt đầu tấn công vào sát trận của Địch Cửu. Nó đã nhìn ra chỉ cần phá hư cái sát trận này, ba người Địch Cửu sẽ trở thành món đồ ăn trong mâm của nó.
Địch Cửu có thể để cho nó tự do phá hỏng sát trận của mình sao? Hắn bước ra khỏi hai trận pháp kia, trường đao trong tay nổi lên lốc xoáy cuồn cuộn, đao mang chém lên đầu của con yêu thú cấp ba này.
Kinh nghiệm chiến đấu của con sư tử đầm lầy cấp ba này không kém hơn Địch Cửu bao nhiêu, hoặc cũng có thể là do nó đã cảm nhận được cảnh giới của Địch Cửu không bằng nó nên nó cũng không thèm né tránh gì hết mà lại há mồm phun ra hơn mười đạo mũi nhận tanh hôi, cùng lúc đó nó nhảy vọt lên rồi tụ tập nguyên lực ở hai chân trước tạo thành một tường phòng hộ.
Phốc! Phốc!
Lốc xoáy đao mang đánh lên người của sư tử đầm lầy tạo thành một vết thương dài.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, đừng thấy lúc nãy hắn đã có thể đánh nó bị thương vài vết là hay, mấy cái vết thương này đối với nó cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Địch Cửu khẳng định đây không phải là một con sư tử đầm lầy vừa mới bước vào cấp ba, con này ít nhất cũng đã là cấp ba hậu kỳ, hơn nữa thân thể của nó cũng rất mạnh mẽ. Nếu như chỉ có một mình nó ở đây, Địch Cửu còn có thể từ từ mà đánh chết nó, nhưng mà trong một đống yêu thú vây quanh như vầy mà Địch Cửu còn muốn từ từ mà đánh, thì chịu thiệt chỉ có ba người bọn họ mà thôi.
Sau khi quyết định xong, Địch Cửu cũng không thèm đỡ mấy mũi nhận kia, sau khi né được hai đạo nhận tấn công đầu của hắn xong, trường đao trong tay lại hóa thành từng đạo sóng đao bay về phía sư tử đầm lầy.
Thấy Địch Cửu vậy mà cũng dám bắt chước nó không thèm đón đỡ công kích mà lại đi tấn công, sư tử đầm lầy tức giận gào lên, chân trước biến thành năm đạo trảo ảnh, trảo ảnh ở trên không trung bắt đầu biến thành năm móng vuốt sắt lớn gần một trượng, sau đó chụp lên người Địch Cửu.
Ở phía dưới móng vuốt sắt đó, Địch Cửu cảm giác hô hấp không thông, không gian cũng bắt đầu trở nên cô động lại.
Phốc! Phốc! Phốc!
Hơn mươi đạo nhận tiễn đâm vào trong ngực của Địch Cửu rồi nổ tung ngay sau đó, nguyên khí bắn ra bốn phía.
Cho dù đã mặc vào nội giáp linh khí, Địch Cửu vẫn chịu không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Địch Cửu càng thêm bĩnh tĩnh lại, hắn cũng không sợ hãi bao nhiêu. Nếu như việc này xảy ra trước khi hắn lĩnh ngộ hai quyền Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ có lẽ hắn sẽ sợ hãi một chút. Nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu rõ, chiêu này của sư tử đầm lầy cũng không khác gì mấy hai quyền kia của hắn, đều có thể dùng sát thế của mình để áp bách không gian của đối thủ.
Một trảo này Địch Cửu cũng không dám cứng rắn chịu đòn như lúc nãy nữa. Hắn không chút do dự đánh ra một quyền, mà một quyền này cũng chính là quyền hắn vừa mới lĩnh ngộ được Núi Non Liên Miên.
Đồng thời lúc này sóng đao cuồn cuộn kia cũng đã đánh lên người của nó, cũng đúng với dự đoán của Địch Cửu, sư tử đầm lầy vẫn cứ mặc kệ không thèm quan tâm, xem ra con yêu thú này cũng rất tự tin với trình độ thân thể của bản thân cho nên mới không thèm để ý tới công kích của Địch Cửu như vậy.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, Núi Non Liên Miên chính là quyền sơn (quyền hình ngọn núi) hiện lên liên miên không dứt. Sau khi ngọn núi thứ nhất bị cuốn tới thì không gian xung quanh Địch Cửu cũng đã bình thường trở lại, đợi đến khi ngọn thứ hai, ngọn thứ ba liên miên xuất hiện thì Địch Cửu đã hoàn toàn thoát ra khỏi khu vực phía dưới trảo sắt của sư tử đầm lầy rồi.
Bây giờ Địch Cửu đã có thể tự do né tránh trảo sắt của sư tử đầm lầy rồi, nhưng mà Địch Cửu cũng không tính làm như vậy, nắm tay hắn cũng không có thu hồi lại, đao lại hóa thành một dãy lụa trắng xông ra ngoài.
Dãy lụa màu trắng này cuốn lên toàn bộ sát thế trong không gian, sau đó biến sát thế này thành một đao ý băng hàn lạnh đến thấu xương, mang theo khí thế quyết tuyệt (sắc bén) một đi không trở về.
Phốc! Phốc! Phốc!
Sóng đao uốn khúc kia đã đánh lên người của sư tử đầm lầy, mà cũng như nó đoán từ trước, đánh lên người nó cũng chỉ chảy ra tí máu mà thôi. Đối với nó mà nói, chảy chút máu này cũng chẳng đáng gì, thứ đáng chú ý chính là quyền sơn liên miên cùng với đao ý lạnh thấu xương kia.
Thình thịch! Thình thịch!
Lại thêm vài vết máu bắn ra từ trên người của con sư tử đầm lầy, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tới tận bây giờ nó mới hiểu được, đao văn liên miên kia của Địch Cửu chỉ là đao dẫn mà thôi, sát chiêu thật sự lại ở chỗ sát khí nổ tung trên người lúc sau. Cũng giống như bọt sóng va vào vách đá vậy, đao văn kia đ-ng đến người nó rồi thì vô số đao mang trực tiếp đâm vào thịt nó, sau đó đao khí lại nổ tung ở bên trong.
Oanh! Oanh! Oanh!
Quyền sơn của Núi Non Liên Miên cuối cùng cũng chạm với vuốt sắt kia, nếu như không bị đao văn của Địch Cửu làm bị thương, sư tử đầm lầy cho rằng nó có thể đập nát Núi Non Liên Miên của Địch Cửu sau đó bắt Địch Cửu luôn.
Nhưng mà bây giờ vô số đao mang đang nổ tung trong thân thể nó, nếu như nó không lùi về sau có khi nó sẽ chết ở chỗ này.
Lui ý vừa xuất hiện, thì sư tử đầm lầy cũng không ham chiến nữa.
Đáng tiếc bây giờ lui hay tiến đều đã không thuộc quyền quyết định của nó nữa rồi, ngay lúc nó chuẩn bị lui về phía sau cũng chính là thời khắc diệt vong của nó. Đao thứ tư Phong Tiêu đao theo sau Núi Non Liên Miên chém đứt cổ sư tử đầm lầy.
Đao ý mang theo sát thế thổi tung không gian mà đến, một đạo máu tươi vọt ra, một con sư tử đầm lầy to lớn đã bị một đao kia của Địch Cửu đánh ngã xuống đất.
Cảm giác tự tin tràn ngập trong lòng Địch Cửu linh khí chung quanh không ngừng tụ tập lại đây, Địch Cửu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hắn biết bản thân đang chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, cũng chính là Trúc Cơ tầng bốn.
Thực lực của mỗi lần thăng cấp trong lúc chiến đấu, so với thăng cấp lúc bế quan thì mạnh hơn nhiều.
Sau khi xử lí xong con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ kia xong, tất cả sư tử đầm lầy còn lại giống như cảm nhận được nguy hiểm vậy, gào thét quay đầu chạy trốn vào bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm.
Oanh!
Cũng vào lúc này, Địch Cửu đã phá tan gông cùm của Trúc Cơ tầng ba, bước vào Trúc Cơ tầng bốn. Giơ trường đao trong tay lên, trong lòng Địch Cửu có một cảm giác hào hùng dâng trào.
Sau khi chạy trốn khỏi Tể quốc, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể đứng ở độ cao này như vậy bao giờ.
Ở Tể quốc, Trúc cơ có thể coi như Võ Vương, hắn hiện tại đã là Trúc Cơ tầng bốn. Mà trước khi hắn bước vào Trúc Cơ tầng bốn đã có thể một chọi một chém chết một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kì.
Cho dù giết chết nó cũng có mượn dùng lực lượng của sát trận một chút, nhưng mà trong lòng của Địch Cửu cũng rất rõ ràng, sát trận hắn bố trí trong lúc hấp tấp kia cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với nó. Cái thật sự giết chết sư tử đầm lầy là đao thứ năm Liệt đao cùng một quyền Núi Non Liên Miên kia.
Cho dù đao thứ tư Phong Tiêu đao có đánh trúng đầu của sư tử đi nữa thì chẳng qua cũng là nhờ công lao của hai chiêu kia mà thôi.
Có thể giết chết một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ cũng tương đương với việc lấy thực lực Trúc Cơ tầng bốn của hắn có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan vậy.
- Cửu ca, huynh vào Trúc Cơ trung kỳ rồi?
Cảnh Kích còn đang ở Trúc Cơ tầng ba kích động vui sướng chạy lại hỏi.
Thụ Đệ cũng vui sướng vô cùng, thực lực của Địch Cửu càng mạnh thì nó càng có lợi. Giết được một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ là chuyện nhỏ, ý nghĩa thực sự của chuyện này chính là đại ca đã có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan.
Có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan, vậy cũng có nghĩa bọn họ có thể rời khỏi Chiểu Hải Sâm Lâm rồi.
- Đúng vậy, hiện tại ta cũng đã đối phó được với tu sĩ Kim Đan kỳ rồi. Cho nên bây giờ chúng ta không cần ở chỗ này chém giết mãi nữa, chúng ta có thể đi Chiểu Hải trấn xem thử xem Thương lâu Thích gia đã xây lại chưa.
Địch Cửu cười ha ha, vô cùng vui sướng nói.
- Cửu ca, tụi mình còn đi đánh Thương lâu Thích gia nữa không vậy?
Hai mắt Thụ Đệ đã thành hình đồng tiền luôn rồi, nó thích nhất chính là loại hoạt động này.
- Nếu như Thương lâu Thích gia không chọc chúng ta thì quên đi, coi như chúng ta bỏ qua chuyện này. Còn nếu bọn họ cứ chọc lên đầu chúng ta, vậy thì tài nguyên tu luyện sau này của chúng ta cứ lấy từ Thương lâu Thích gia đi. Nếu như ở Chiểu Hải trấn hết đồ, vậy chúng ta đi mấy Thương lâu khác của Thích gia.
Địch Cửu cười hắc hắc, hắn không cho rằng Thương lâu Thích gia sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hắn cũng không định chủ động đi khiêu khích Thương lâu Thích gia, trước khi có được thực lực nhất định, hắn sẽ cố gắng đeo mặt nạ dịch dung.
Bởi vì đã ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm rất lâu rồi, Địch Cửu cũng phải thường xuyên bố trí các loại trận pháp khác nhau nên bây giờ bắt đầu bố trận cũng cực kỳ thuần thục. Quăng ra hơn mười cái trận kỳ, vậy là một hộ trận cấp ba đã hoàn thành, nhưng hắn vẫn tiếp tục quăng thêm mười cái trận kỳ nữa ở bên ngoài hộ trận này, vậy là có thêm một cái sát trận cấp ba nữa.
Mà cũng đúng lúc đám sư tử đầm lầy kia cũng đã xông đến nơi này, khốn trận đã phát ra âm thanh cót két, nhìn như sắp sửa bị phá rách đến nơi.
Cây rìu to trong tay của Cảnh Kích bổ ra từng đạo phủ nhận (giống như đao nhận), cứ mỗi lần bổ ra đều lấy đi sinh mệnh của hơn mười con sư tử đầm lầy cấp một.
Địch Cửu vừa không ngừng tu sửa lại khốn trận, vừa phải bố trí các loại sát trận.
Có rất nhiều con sư tử đầm lầy chết vì các loại nhận (sát trận tung ra nhìu loại như: kiếm nhận, đao nhận,…vv) của sát trận. So sánh với Cảnh Kích một lần tấn công giết hơn mười con thì có thể nói sát trận của Địch Cửu là gom từng đống lại mà giết.
Chạy tới chỗ này hầu như đều là sư tử đầm lầy cấp một, Địch Cửu khống chế vài cái sát trận liên hoàn cuối cùng cũng có thể làm cho nó vững chắc hơn, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm.
Thậm chí Địch Cửu còn bắt đầu thử dung nhập đao thứ nhất và đao thứ hai vào trong sát trận thử xem sao, đột nhiên Cảnh Kích bị một lực lượng cuồng bạo đánh bay lên không.
- Cửu ca, là sư tử đầm lầy cấp ba......
Cảnh Kích đứng dậy, xoa xoa vết máu ở khóe miệng.
Địch Cửu quăng hết mấy trận kỳ đang cầm trong tay cho Thụ Đệ
- Nhóc phụ trách gia cố sát trận này, để ta đến xử lí nó.
Con sư tử đầm lầy đánh bay Cảnh Kích đúng là một con yêu thú cấp ba, con yêu thú này đương nhiên không thể so cùng với mấy con cấp một kia, sau khi tông bay Cảnh Kích nó bắt đầu tấn công vào sát trận của Địch Cửu. Nó đã nhìn ra chỉ cần phá hư cái sát trận này, ba người Địch Cửu sẽ trở thành món đồ ăn trong mâm của nó.
Địch Cửu có thể để cho nó tự do phá hỏng sát trận của mình sao? Hắn bước ra khỏi hai trận pháp kia, trường đao trong tay nổi lên lốc xoáy cuồn cuộn, đao mang chém lên đầu của con yêu thú cấp ba này.
Kinh nghiệm chiến đấu của con sư tử đầm lầy cấp ba này không kém hơn Địch Cửu bao nhiêu, hoặc cũng có thể là do nó đã cảm nhận được cảnh giới của Địch Cửu không bằng nó nên nó cũng không thèm né tránh gì hết mà lại há mồm phun ra hơn mười đạo mũi nhận tanh hôi, cùng lúc đó nó nhảy vọt lên rồi tụ tập nguyên lực ở hai chân trước tạo thành một tường phòng hộ.
Phốc! Phốc!
Lốc xoáy đao mang đánh lên người của sư tử đầm lầy tạo thành một vết thương dài.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, đừng thấy lúc nãy hắn đã có thể đánh nó bị thương vài vết là hay, mấy cái vết thương này đối với nó cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Địch Cửu khẳng định đây không phải là một con sư tử đầm lầy vừa mới bước vào cấp ba, con này ít nhất cũng đã là cấp ba hậu kỳ, hơn nữa thân thể của nó cũng rất mạnh mẽ. Nếu như chỉ có một mình nó ở đây, Địch Cửu còn có thể từ từ mà đánh chết nó, nhưng mà trong một đống yêu thú vây quanh như vầy mà Địch Cửu còn muốn từ từ mà đánh, thì chịu thiệt chỉ có ba người bọn họ mà thôi.
Sau khi quyết định xong, Địch Cửu cũng không thèm đỡ mấy mũi nhận kia, sau khi né được hai đạo nhận tấn công đầu của hắn xong, trường đao trong tay lại hóa thành từng đạo sóng đao bay về phía sư tử đầm lầy.
Thấy Địch Cửu vậy mà cũng dám bắt chước nó không thèm đón đỡ công kích mà lại đi tấn công, sư tử đầm lầy tức giận gào lên, chân trước biến thành năm đạo trảo ảnh, trảo ảnh ở trên không trung bắt đầu biến thành năm móng vuốt sắt lớn gần một trượng, sau đó chụp lên người Địch Cửu.
Ở phía dưới móng vuốt sắt đó, Địch Cửu cảm giác hô hấp không thông, không gian cũng bắt đầu trở nên cô động lại.
Phốc! Phốc! Phốc!
Hơn mươi đạo nhận tiễn đâm vào trong ngực của Địch Cửu rồi nổ tung ngay sau đó, nguyên khí bắn ra bốn phía.
Cho dù đã mặc vào nội giáp linh khí, Địch Cửu vẫn chịu không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Địch Cửu càng thêm bĩnh tĩnh lại, hắn cũng không sợ hãi bao nhiêu. Nếu như việc này xảy ra trước khi hắn lĩnh ngộ hai quyền Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ có lẽ hắn sẽ sợ hãi một chút. Nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu rõ, chiêu này của sư tử đầm lầy cũng không khác gì mấy hai quyền kia của hắn, đều có thể dùng sát thế của mình để áp bách không gian của đối thủ.
Một trảo này Địch Cửu cũng không dám cứng rắn chịu đòn như lúc nãy nữa. Hắn không chút do dự đánh ra một quyền, mà một quyền này cũng chính là quyền hắn vừa mới lĩnh ngộ được Núi Non Liên Miên.
Đồng thời lúc này sóng đao cuồn cuộn kia cũng đã đánh lên người của nó, cũng đúng với dự đoán của Địch Cửu, sư tử đầm lầy vẫn cứ mặc kệ không thèm quan tâm, xem ra con yêu thú này cũng rất tự tin với trình độ thân thể của bản thân cho nên mới không thèm để ý tới công kích của Địch Cửu như vậy.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, Núi Non Liên Miên chính là quyền sơn (quyền hình ngọn núi) hiện lên liên miên không dứt. Sau khi ngọn núi thứ nhất bị cuốn tới thì không gian xung quanh Địch Cửu cũng đã bình thường trở lại, đợi đến khi ngọn thứ hai, ngọn thứ ba liên miên xuất hiện thì Địch Cửu đã hoàn toàn thoát ra khỏi khu vực phía dưới trảo sắt của sư tử đầm lầy rồi.
Bây giờ Địch Cửu đã có thể tự do né tránh trảo sắt của sư tử đầm lầy rồi, nhưng mà Địch Cửu cũng không tính làm như vậy, nắm tay hắn cũng không có thu hồi lại, đao lại hóa thành một dãy lụa trắng xông ra ngoài.
Dãy lụa màu trắng này cuốn lên toàn bộ sát thế trong không gian, sau đó biến sát thế này thành một đao ý băng hàn lạnh đến thấu xương, mang theo khí thế quyết tuyệt (sắc bén) một đi không trở về.
Phốc! Phốc! Phốc!
Sóng đao uốn khúc kia đã đánh lên người của sư tử đầm lầy, mà cũng như nó đoán từ trước, đánh lên người nó cũng chỉ chảy ra tí máu mà thôi. Đối với nó mà nói, chảy chút máu này cũng chẳng đáng gì, thứ đáng chú ý chính là quyền sơn liên miên cùng với đao ý lạnh thấu xương kia.
Thình thịch! Thình thịch!
Lại thêm vài vết máu bắn ra từ trên người của con sư tử đầm lầy, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tới tận bây giờ nó mới hiểu được, đao văn liên miên kia của Địch Cửu chỉ là đao dẫn mà thôi, sát chiêu thật sự lại ở chỗ sát khí nổ tung trên người lúc sau. Cũng giống như bọt sóng va vào vách đá vậy, đao văn kia đ-ng đến người nó rồi thì vô số đao mang trực tiếp đâm vào thịt nó, sau đó đao khí lại nổ tung ở bên trong.
Oanh! Oanh! Oanh!
Quyền sơn của Núi Non Liên Miên cuối cùng cũng chạm với vuốt sắt kia, nếu như không bị đao văn của Địch Cửu làm bị thương, sư tử đầm lầy cho rằng nó có thể đập nát Núi Non Liên Miên của Địch Cửu sau đó bắt Địch Cửu luôn.
Nhưng mà bây giờ vô số đao mang đang nổ tung trong thân thể nó, nếu như nó không lùi về sau có khi nó sẽ chết ở chỗ này.
Lui ý vừa xuất hiện, thì sư tử đầm lầy cũng không ham chiến nữa.
Đáng tiếc bây giờ lui hay tiến đều đã không thuộc quyền quyết định của nó nữa rồi, ngay lúc nó chuẩn bị lui về phía sau cũng chính là thời khắc diệt vong của nó. Đao thứ tư Phong Tiêu đao theo sau Núi Non Liên Miên chém đứt cổ sư tử đầm lầy.
Đao ý mang theo sát thế thổi tung không gian mà đến, một đạo máu tươi vọt ra, một con sư tử đầm lầy to lớn đã bị một đao kia của Địch Cửu đánh ngã xuống đất.
Cảm giác tự tin tràn ngập trong lòng Địch Cửu linh khí chung quanh không ngừng tụ tập lại đây, Địch Cửu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hắn biết bản thân đang chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, cũng chính là Trúc Cơ tầng bốn.
Thực lực của mỗi lần thăng cấp trong lúc chiến đấu, so với thăng cấp lúc bế quan thì mạnh hơn nhiều.
Sau khi xử lí xong con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ kia xong, tất cả sư tử đầm lầy còn lại giống như cảm nhận được nguy hiểm vậy, gào thét quay đầu chạy trốn vào bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm.
Oanh!
Cũng vào lúc này, Địch Cửu đã phá tan gông cùm của Trúc Cơ tầng ba, bước vào Trúc Cơ tầng bốn. Giơ trường đao trong tay lên, trong lòng Địch Cửu có một cảm giác hào hùng dâng trào.
Sau khi chạy trốn khỏi Tể quốc, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể đứng ở độ cao này như vậy bao giờ.
Ở Tể quốc, Trúc cơ có thể coi như Võ Vương, hắn hiện tại đã là Trúc Cơ tầng bốn. Mà trước khi hắn bước vào Trúc Cơ tầng bốn đã có thể một chọi một chém chết một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kì.
Cho dù giết chết nó cũng có mượn dùng lực lượng của sát trận một chút, nhưng mà trong lòng của Địch Cửu cũng rất rõ ràng, sát trận hắn bố trí trong lúc hấp tấp kia cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với nó. Cái thật sự giết chết sư tử đầm lầy là đao thứ năm Liệt đao cùng một quyền Núi Non Liên Miên kia.
Cho dù đao thứ tư Phong Tiêu đao có đánh trúng đầu của sư tử đi nữa thì chẳng qua cũng là nhờ công lao của hai chiêu kia mà thôi.
Có thể giết chết một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ cũng tương đương với việc lấy thực lực Trúc Cơ tầng bốn của hắn có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan vậy.
- Cửu ca, huynh vào Trúc Cơ trung kỳ rồi?
Cảnh Kích còn đang ở Trúc Cơ tầng ba kích động vui sướng chạy lại hỏi.
Thụ Đệ cũng vui sướng vô cùng, thực lực của Địch Cửu càng mạnh thì nó càng có lợi. Giết được một con sư tử đầm lầy cấp ba hậu kỳ là chuyện nhỏ, ý nghĩa thực sự của chuyện này chính là đại ca đã có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan.
Có thể đối phó với tu sĩ Kim Đan, vậy cũng có nghĩa bọn họ có thể rời khỏi Chiểu Hải Sâm Lâm rồi.
- Đúng vậy, hiện tại ta cũng đã đối phó được với tu sĩ Kim Đan kỳ rồi. Cho nên bây giờ chúng ta không cần ở chỗ này chém giết mãi nữa, chúng ta có thể đi Chiểu Hải trấn xem thử xem Thương lâu Thích gia đã xây lại chưa.
Địch Cửu cười ha ha, vô cùng vui sướng nói.
- Cửu ca, tụi mình còn đi đánh Thương lâu Thích gia nữa không vậy?
Hai mắt Thụ Đệ đã thành hình đồng tiền luôn rồi, nó thích nhất chính là loại hoạt động này.
- Nếu như Thương lâu Thích gia không chọc chúng ta thì quên đi, coi như chúng ta bỏ qua chuyện này. Còn nếu bọn họ cứ chọc lên đầu chúng ta, vậy thì tài nguyên tu luyện sau này của chúng ta cứ lấy từ Thương lâu Thích gia đi. Nếu như ở Chiểu Hải trấn hết đồ, vậy chúng ta đi mấy Thương lâu khác của Thích gia.
Địch Cửu cười hắc hắc, hắn không cho rằng Thương lâu Thích gia sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hắn cũng không định chủ động đi khiêu khích Thương lâu Thích gia, trước khi có được thực lực nhất định, hắn sẽ cố gắng đeo mặt nạ dịch dung.
/162
|