Thiên hạ đại loạn

CHƯƠNG 1

/5


CHƯƠNG 1

Quảng Châu năm 1936.

Màn đêm bao phủ, những chiếc đèn lồng rực rỡ được thắp sáng, thành phố Quảng Châu về đêm càng xa hoa, lộng lẫy và nhộn nhịp hơn ban ngày.

Đường Thái Bình là một trong những nơi náo nhiệt nhất thành phố, cả con đường treo đầy đèn điện sáng trưng, đông đúc ồn ào, dòng người đi lại không dứt. Ở nơi này, sự huyên náo dường như đã bỏ mặc những con hẻm nhỏ ẩn khuất trong bóng đêm. Bên ngoài tường cao đèn sáng, bên trong lại quanh co uốn lượn tựa như mê cung, tối tăm và ẩm ướt, có đoạn tồi tàn bẩn thỉu, nhiều nơi còn hỗn loạn hơn thời nguyên thuỷ. Những nơi này tựa như vết nhơ trên một tấm thảm hoa lệ, không nhìn kỹ, không thể nào phát hiện được.

Lúc này, sau hẻm, một cánh cửa bất chợt mở ra, trong khe cửa ùa ra ánh đèn sáng ngời ấm áp, kèm theo là những tiếng cười nói rả rích và một mùi hương cực kỳ hấp dẫn, giống như đang ở một thế giới khác, vô cùng hoan lạc.

Thấy cánh cửa kia mở ra, trong hẻm sáng lên bao cặp mắt tham lam, những cái bóng đen giống như đang thèm thuồng một thứ gì đó, nhanh chóng tụ lại bên cánh cửa, đợi đến khi bên trong ném ra một cái túi đen ngòm, những cái bóng này liều mạng chạy lại tranh giành, dù sức lực đã hết cạn.

Cửa đóng lại, con hẻm lại tối tăm yên lặng.

“A Châu... A Châu đi đâu rồi...” Hắn rên rỉ.

Một người thô thiển nở nụ cười, tiếng cười chói tai, nói: “Mày là ai mà dám hỏi cô ấy đi đâu?” Ngay sau đó liền nghĩ ra chuyện gì đó: “A, tao quên mày mới đến chưa lâu, chưa từng thấy qua lúc cô ấy biểu diễn.”

Hắn bị đẩy vào vách tường, lại là một trận đánh choáng váng đến hoa cả mắt, hắn nhắm nghiền mắt, chỉ nghe thấy giọng nói thô thiển kia liên tục vang lên: “Tao thấy mày chết cũng còn nhớ đến A Châu, tao cho mày một điếu, mày chịu dùng thử, tao sẽ đưa mày đi tìm cô ta.”

Hắn vẫn không mở mắt, nghe thấy được mùi vị quen thuộc ở gần đây, mặc dù hương thơm kia hết sức mê người, hắn bình thường lại hèn yếu, thiếu quyết đoán, nhưng vào thời điểm này hắn vẫn giữ lấy bình tĩnh, giùng giằng nói: “Tôi... Không muốn...”

Mùi vị đó lại đưa ra xa, tên kia lại cất tiếng cười vang, giống như là cười nhạo: “Đồ tốt như vậy... Sung sướng lại không muốn, không muốn thì chờ chết đi.”

Hắn không còn sức trả lời, những cơn sốt cứ như giặc tràn vào người khiến hắn lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Hắn chỉ nhớ cô bé có thân hình mảnh dẻ tên là A Châu. Hắn nhớ cô bé ấy độ chừng mười ba hoặc mười bốn tuổi. Hắn tiếc là không nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy, chỉ nhớ những bữa ăn cuối cùng của hắn là do cô mang đến. Lúc đó hắn có phần hơi ngại và quá yếu, khi muốn mở miệng nói lời cảm ơn thì cô bé lại đi mất. Động tác của cô ấy cứ nhanh nhẹn như một chú mèo.

Dù chưa hề nói với nhau câu nào, thậm chí chưa nhìn nhau một lần, trong lòng hắn vẫn cảm thấy cô gái này là người thân thiện nhất nơi đây.

“Lẽ nào sau này không còn cơ hội gặp mặt để nói lời cảm ơn?” Hắn nghĩ. Đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn miên man. “A Châu... Thật ra cô đang ở đâu?” Hắn không biết hắn đang ở đâu, cũng không biết hắn có sống nỗi không, nhưng hắn hứa với bản thân mình, nếu may mắn sống sót, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ đi tìm A Châu. Hắn không biết vì sao mỗi khi nghĩ về A Châu, hắn lại thấy trong lòng thoải mái, nhẹ nhõm đi nhiều.

Từ từ mở mắt ra, cố gắng ngẩng đầu lên, hắn thấy trước mắt là một bức tường cao, phía trên có những tia sáng mờ ảo. Trong bóng tối, những ánh sáng từ cửa sổ ùa vào giống như từ thiên đường hiện ra. Mặc dù bây giờ trong mắt hắn là một mảng mơ hồ, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn có sức hấp dẫn lạ kỳ.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần về nơi này, hắn biết, những người xung quanh hắn đều có tham vọng, từ ánh mắt tham lam của bọn họ có thể nhìn ra tất cả. Không biết khi sang thế giới bên kia, có thể có được một cuộc sống mới tốt đẹp hơn hay không?

Bốn phía không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ, xen lẫn tiếng rên rỉ lúc liền lúc ngắt, màn đêm dày đặc bao quanh.

Đêm nay cũng như mọi đêm, điều khác biệt duy nhất là trong màn đêm tĩnh mịch này, lại có một người thanh niên sắp lặng lẽ rời bỏ thế gian. Nhưng ở nơi này, chết đi một người cũng chẳng có gì to tát, thi thể sẽ nhanh chóng được chôn cất qua loa hoặc là tiện tay vứt xuống sông Châu Giang làm mồi cho cá...

Hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được đầu hẻm có tiếng bước chân vọng tới, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy con hẻm nhỏ bên ngoài sáng bừng những bó đuốc lớn, một giọng nói vang lên: “Những kẻ này... Xảy ra chuyện gì vậy?”

Có người đứng ra giải thích.

“Dọn dẹp sạch sẽ đi... Người đó sắp đến rồi...”

Lần này câu trả lời rất đơn giản, dứt khoác một chữ: “Dạ!”

Tiếng nói truyền vào tai hắn đều trở nên vô nghĩa, ý thức đã dần dần tiêu tan. Xung quanh lại vang lên tiếng bước chân xốc xếch, có người tiến đến gần hắn, còn có người nắm lấy tay hắn nâng lên, nhưng hắn đã không còn sức lực để phản kháng.

Phía ngoài hẻm đột nhiên vang lên tiếng thắng xe, xung quanh hỗn loạn tiếng bước chân, có người hạ thấp giọng, dồn dập hỏi: “Nguyên ca, làm sao bây giờ?”

Hắn cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình dò xét: “Nguyên ca, tên này giống như sắp chết rồi.”

Nguyên ca dừng lại một chút, nói: “Không có thời gian, mang cậu ta vào trong rồi tính!”

Một người nắm lấy hai cánh tay và nâng hắn lên, lúc này, tim hắn thật sự đập rất nhanh, rất nhanh. Dần dần hắn mới cảm nhận được xung quanh mình tràn ngập ánh sáng, một mùi hương phảng phất trong không khí. Phải chăng hắn đang lạc vào cõi mộng?

Mắt của hắn có hơi ươn ướt, hắn rất muốn quan sát kĩ nơi này, nhưng ánh sáng quá chói mắt, hắn căn bản không mở mắt ra được, mặc cho người khác đem mình ném vào một góc.

Ông trời đối đãi với hắn không tệ. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, hắn chỉ rời khỏi quê hương đúng một lần, nếu như được chết ở nơi phồn vinh hoa lệ thế này, hắn quả thật không còn gì hối tiếc.

Hắn nhắm mắt lại, bịt tai cố gắng chặn những âm thanh huyên náo bên ngoài, nhưng những tiếng nói ồn ào vẫn không ngừng truyền vào tai hắn.

“Làm gì vậy?” Một người thấp giọng nghiêm nghị hỏi.

“Nghe nói là có người sắp đến...”

“Từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện này!?”

“Mặc kệ! Có thể vào đây đương nhiên đã không phải người thường.” Tên kia dừng lại một chút, dồn sức hít thật sâu: “Mày có ngửi thấy… Có ngửi thấy không?”

“Quá thơm... Quá thơm.” Một người khác cũng bắt đầu hít hà: “Nếu như tao có thể hít được một hơi, chết ngay lập tức cũng đáng!”

“A... Nằm mơ cũng muốn dùng thử...”

Lúc này hắn mới ý thức được, trừ việc ánh sáng mạnh hơn, nơi này còn tràn ngập một mùi hương quyến rũ, chính là cái mùi ngọt đến phát tởm mà hắn luôn nhớ đến. Chẳng lẽ hương thơm trong mơ của hắn chính là từ nơi này truyền đến?

Lúc này hắn đã thích ứng được với ánh sáng, từ từ mở mắt, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỗ hắn đang ở giống như một kho hàng rộng, mà hắn còn nằm ở cuối kho hàng ấy.

Giọng của A Nguyên vang lên: “Tất cả im miệng cho tao!” Tiếng bàn luận xôn xao ngưng hẳn. Hắn thấp giọng ra lệnh thuộc hạ: “Tắt đèn đi, giữ lại một ngọn thôi, nhớ làm theo lời tao nói!”

Bọn thủ hạ đáp lại. A Nguyên tựa hồ vẫn không yên lòng, hỏi: “Có nhớ hết những gì tao nói chưa?” Hắn ép giọng thấp hơn.

“Dạ! Nguyên ca!”

“Nguyên ca à, em thấy không cần quá lo lắng, trước kia cũng chưa từng kiểm tra đến đây.” Một người giống như cảm thấy không khí có chút khẩn trương, cố gắng an ủi.

Nguyên ca không nói gì, nhưng nghe “chát” một tiếng, một cái tát tai nặng nề vang lên, người nọ bị đánh ngã xuống đất, dọa tất cả mọi người giật mình.

“Tao cho mày một cái tát là hy vọng bọn mày phải nhớ thật kĩ, người đó hoàn toàn khác với bọn mày, trong đầu nghĩ gì không ai có thể đoán được.” Hắn dừng lại một chút: “Còn vấn đề gì không?”

“Không có... Không có!” Bọn thủ hạ vội vàng đồng thanh trả lời.

“Cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót... Nếu không...” Hắn không nói tiếp, nhưng khoảng trống kia còn có uy thế hơn gấp vạn lần. Hắn bỏ lửng câu nói, đi ra ngoài.

Kho hàng bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, ngay cả những tiếng ho khan, tiếng hít thở, tiếng rên rỉ khó kiềm chế cũng dần ít đi. Bản thân Nguyên ca đã có quyền có thế, nhưng nghe giọng điệu của hắn đối với “người đó” vô cùng kính sợ, nỗi sợ hãi đó nhanh chóng lây lan cho mọi người trong phòng, khiến họ không khỏi suy đoán xem là ai sắp đến.

Nếu như bình thường, hắn nhất định cũng rất tò xem đây là ai. Nhưng lúc này, trong đầu hắn chỉ vang lên những tiếng ong ong khó chịu. Đối với người sắp rơi vào tuyệt cảnh rời khỏi trần gian như hắn mà nói, người đó là ai cũng không còn quan trọng nữa.

Cũng không lâu lắm, một mùi hương ghê tởm nồng nặc xông vào, nghe thấy được mùi này, những người xung quanh đều xôn xao đứng lên. Hắn chỉ cảm thấy một trận phản dạ dày(1) ghê tởm, nằm trên đất mơ màng. Không biết bao lâu sau, hắn nghe được tiếng mở cửa. Sau đó, liên tiếp chuỗi âm thanh của những bước chân truyền đến. Xúc giác hắn bây giờ đã rất nhạy cảm, cửa vừa mở ra, một hương thơm kỳ lạ đã nhanh chóng chui tọt vào mũi. Ở đó không có vị ngọt ghê tởm, mùi hương này vô cùng đặc biệt, phảng phất một luồng gió the lạnh, vô cùng mát mẻ, nhất thời tinh thần hắn phấn chấn trở lại.

(1) Phản dạ dày: Một cách khác để diễn tả cảm giác muốn nôn, ói.

Đồng thời Nguyên ca cũng đang thấp giọng giới thiệu gì đó, miệng của hắn vừa mới hung hăng dạy dỗ người khác rất dữ dội, đột nhiên lại trở nên vô cùng nhún nhường.

“Bên kia còn chưa quét dọn sạch sẽ, để tôi...” Lời của hắn còn chưa nói hết đã bị ai đó ngăn lại, tiếp theo, lại là những chuỗi bước chân lộc cộc dần dần tiến gần đến bọn họ, xung quanh lâm vào một màn tĩnh mịch.

Hắn phát hiện người bên cạnh cũng ngơ ngác ngửa đầu nhìn, hắn cũng cố hết sức ngước nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua một dáng người mờ ảo, người nọ từ từ đi qua đám đông. Không khí nơi đây vốn rất ngột ngạt, tựa hồ lại vừa trải qua một cơn mưa đêm, vô cùng mát mẻ. Tiếng bước chân gần hơn, một đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Người kia... Là một người phụ nữ.

Hắn trơ mắt nhìn đôi giày cao gót từ từ đi qua, đột nhiên, cô dừng lại, hắn có thể cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, đầu óc không khỏi có chút tê dại.

Quan sát hồi lâu, cô mới cất tiếng, thanh âm mang chút tự tin, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “A Nguyên, chẳng phải cậu nói ở đây đều là con nghiện hay sao? Người này là ai?”

“Cô Cửu, tên này...”

Hắn có thể cảm giác được tất cả ánh mắt đều tập trung lên người mình. Mặc dù bây giờ hắn không còn đủ sức biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nhận ra mình là người đã mang đến phiền toái cho Nguyên ca. Hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng cảm nhận được chút ấm áp và an ủi, cũng có mấy phần cảm kích đối với Nguyên ca. Lúc này không khỏi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cố gắng muốn nói mấy câu.

Nhưng khi vừa nhìn vào mắt người phụ nữ này, tất cả suy nghĩ trong đầu hắn đột ngột dừng lại. Có lẽ hắn cũng không ngờ chỉ một đôi mắt đã lẳng lặng ám ảnh cả cuộc đời hắn, không ngờ suốt nửa đời sau này bản thân cũng không quên được ánh nhìn ngày hôm đó. Cho dù xung quanh mờ mịt sương khói cũng không làm giảm bớt vẻ sáng ngời của đôi mắt ấy, trong suốt như hai hòn ngọc nhưng lại ẩn chứa biết bao tâm ý, khiến người khác hồn bay phách lạc. Hắn há hốc mồm cứng lưỡi, một câu cũng không thốt nên lời. Đôi mắt ấy xuyên thấu tất cả tâm tư của người khác, nói gì nữa cũng là dư thừa.

Phía sau cô có người cố gắng giải thích: “Tên này... Có lẽ hắn đã đột nhập vào đây...” Cô không để ý đến người kia, cẩn thận quan sát hắn, nói: “Những thứ này có thể giúp cậu giảm bớt đau khổ, không muốn thử một chút sao?”

Thấy cô nói chuyện với mình, hắn sợ hết hồn, hơi có chút thụ sủng nhược kinh(2), liếm đôi môi khô rách, lấy dũng khí cố hết sức nói: “Tôi... Tôi không muốn...”

(2) Thụ sủng nhược kinh: Được người khác quan tâm, yêu thương nhưng lại nơm nớp lo sợ.

Cô nhướng mày lên, giống như có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao?”

Hắn vốn vô cùng hèn yếu, lúc này không biết có phải bị ánh mắt của cô khích lệ, đột nhiên cũng sinh ra mấy phần dũng khí, nói: “Những thứ này... Những thứ này không tốt...”

Những người bên cạnh bắt đầu xôn xao, Nguyên ca bước lên trước một bước, định là cho hắn một bài học, cô lập tức bảo dừng lại: “Đợi một lát!” Cô lại quan sát hắn, từ ánh mắt của cô quả thật không nhìn ra cô đang nghĩ gì, nhưng hắn kìm lòng không được, sống lưng cũng phát lạnh. Hắn có thể cảm thấy được những người xung quanh đang nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn một người sắp phải chết, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, nhưng lời đã nói ra muốn thu lại cũng không kịp nữa.

Nơm nớp lo sợ chờ đợi trong chốc lát, trên lưng toát ra một mảng mồ hôi lạnh, vậy mà cơn giận của cô lại không hề kéo đến. Cô dời mắt đi, nhàn nhạt hỏi: “Cậu tên gì?”

Đôi mắt kia vừa rời đi, lo lắng của hắn lập tức giảm, nhưng dù cô không nổi giận, trong lòng hắn lại càng thêm hoảng sợ, đôi môi mấp máy, muốn nói cũng rất khó: “Tôi... Tôi tên là...” Bên cạnh có người nhịn không được, thay hắn trả lời: “Hắn không có tên, mọi người đều thấy hắn sắp chết nên cũng...”

Cô hơi cau mày: “Mỗi người đều có tên! Vậy cậu tên gì?”

A Nguyên quát một tiếng: “Không nghe thấy cô Cửu hỏi cậu sao? Sao không mau trả lời?!”

Hắn bị quát làm cho giật mình, liền nói ngay: “Tôi... Tôi tên là Đường Cát... Đường Cát...”

“Đường Cát phải không?” Cô cầm lấy một ống điếu đưa đến trước mặt hắn, vừa quơ qua quơ lại như một món đồ chơi vừa nói: “Cậu chỉ cần hút một hơi, tôi sẽ cho người cứu cậu!”

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, ngập ngừng nói: “Chuyện này... Tôi...” Hắn hiểu một là trở thành con nghiện, nếu không sẽ chết. Rất dễ chọn. Nhưng lựa chọn đó có thể sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Nếu như vậy, sống tiếp có ý nghĩa gì đây? Nội tâm hắn liên tục giằng co.

Giống như đã nhìn thấu hắn, cô đứng dậy, thấy cô định bỏ đi, trong lòng hắn rối ben, mở miệng: “Tôi...” Cô quay đầu lại, hắn đang định đồng ý thoả hiệp kia, trong đầu đột nhiên tràn vào rất nhiều hình ảnh, khoé mắt bỗng dưng cay cay, cứng rắn đem hai chữ “đồng ý” nuốt vào bụng, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn chết!” Những chữ kia vừa thốt ra, hắn đột nhiên bình thản. Bất quá là chết thôi. Vậy mà cảm giác chua xót cũng không ngừng được, nước mắt nước mũi cùng nhau trào ra ngoài, càng trào càng nhiều, cứ vậy mà khóc ầm lên.

Bốn phía nhất thời cười ầm lên giễu cợt.

Nhìn Đường Cát khóc lớn, cô suy nghĩ một lát, nói: “Chị Thiết, bảo bọn họ nấu cho cậu ta chén cháo, lỏng một chút.” Lại nhớ ra gì đó: “Gọi bác sĩ đến chữa cho cậu ta!”

Mấy câu nói này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, nhưng bên cạnh cô lập tức có người lên tiếng: “Dạ, đại tiểu thư!” Mọi người nhìn sang, phát hiện đó là người luôn đi theo cô, như hình với bóng, chính là quản gia của nhà họ Trịnh. Chị ta chừng bốn mươi tuổi, quần áo đơn giản, biểu lộ trầm lạnh như băng, người cũng như tên, đúng như một khối thiết. Chị Thiết không hỏi tại sao, cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, kính cẩn lui về phía sau.

Lần này chết đi sống lại, chẳng những mọi người bên cạnh bất ngờ, Đường Cát càng giật mình hơn, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, cảm thấy như đang nằm mơ, vừa khóc vừa nói: “Đại... Đại tiểu thư, tôi...”

A Nguyên quát lên: “To gan! Đại tiểu thư là cho cậu gọi sao?”

Đường Cát sợ hết hồn, vội vàng đổi cách xưng hô: “Cô... Cô Cửu...” Vừa nói vừa lấy tay áo lau nước mắt.

A Nguyên vẫn cau mày, còn chưa mở miệng, cô đã lên tiếng: “Đường Cát, tôi cứu cậu một mạng, sau này cậu phải ở lại làm việc cho tôi!”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đã hoảng sợ ngây người, A Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Cô Cửu chuyện này... Chuyện này không được đâu...”

Đường Cát đã kinh ngạc đến một câu cũng nói không nên lời. Mọi chuyện thay chiều đổi gió quá nhanh, hắn cơ hồ đang hoài nghi có phải mình nằm mơ không?

Nhưng hắn có nằm mơ cũng chưa chắc mơ được mình sẽ gặp chuyện tốt như vậy! Từ trước đến nay hắn đều gặp phải xui xẻo, lại có thể đổi vận trong một ngày sao?

“Thế nào? Cậu đồng ý không?” Ánh mắt trong suốt của cô đang nhìn hắn chăm chú.

Hắn cảm thấy môi kiền lưỡi khô, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Hắn có tài đức gì, lại có thể có cơ hội như vậy, hắn cảm kích đến rơi nước mắt! Cầm tay áo lau lấy lau để, hắn đang định trả lời, nhưng chưa kịp lên tiếng, phòng ngoài đột nhiên huyên náo ồn ào.

“Là ai?”

Có người hét lên vọt đến cửa, nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ đều từ từ lui trở lại.

Xuất hiện đầu tiên là những họng súng đen ngòm, sau đó là khoảng mười người mặc cảnh phục tiến đến. A Nguyên và tất cả thuộc hạ lập tức rút súng ra hướng về phía đối phương, hai bên nghiêm trận mà đợi, phía sau lập tức có người đi đến.

Người nọ là nam, khoảng ba mươi tuổi, vóc người trung bình, không mặc chế phục, cho thấy cấp bậc đã cao hơn. Biểu hiện rất thư thái, hơi có chút nghênh ngang tự đắc, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén, thật không giống như một kẻ bất cần đời mà cả gan xông vào đây khua môi múa mép.

Thấy người kia, ánh mắt cô chợt sáng lên, vui vẻ nói: “Lưu đội trưởng, lại là anh.” Mặc dù cô nở nụ cười, nhưng bất luận từ vẻ mặt lẫn giọng nói đều không có chút hào hứng.

Người nọ trông thấy cô, tỏ vẻ cũng rất kinh ngạc: “Cô Cửu, thật là trùng hợp! Cô cũng ở đây sao?”

Cô nhẹ nhàng đáp: “Đúng là rất trùng hợp. Tôi trở về Quảng Châu vừa được nửa tháng đã gặp phải Lưu đội trưởng bốn lần, tính thêm lần này đã là lần thứ năm. Nếu như nói chúng ta không có hẹn từ trước, chỉ sợ không có ai tin.”

Người nọ cũng cười nói: “Có thể thấy chúng ta rất có duyên!”

Câu nói này làm ánh mắt cô có chút thay đổi, nhưng rất nhanh, cô đã cười trầm ngâm: “Nói rất hay! Vậy hôm nay Lưu đội trưởng đến đây không biết là vì việc gì?” Vừa nói vừa tiến ra đón tiếp.

Tên Lưu đội trưởng kia, thấy cô đi đến chỗ mình, cũng không có chút phản ứng. Ngược lại ở phía sau, sắc mặt thuộc hạ của hắn lại trở nên khẩn trương, cầm súng kêu lên: “Đừng đến gần!”

Cô giống như không nghe thấy giọng điệu kinh sợ của cậu ta, cũng không nhìn thấy những họng súng kia đang chĩa về phía mình, thản nhiên tiến đến trước mặt Lưu Tỉnh, dừng lại, nhìn thẳng vào hai mắt hắn.

“Dương Dương, đừng khẩn trương, tôi chắc chắn cô Cửu không có ác ý.” Lưu Tỉnh quay lại nhìn cô, nhàn nhạt trả lời: “Tôi thân là đội trưởng Cấm Yên Cục, nhiệm vụ thiết yếu chính là kiểm tra các tiệm hút, xem có thuốc lậu hay không, cũng như có con nghiện quấy phá hay không!? Cô Cửu, nơi này cũng là tiệm hút, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”

Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Lưu đội trưởng, nghe nói anh rất có hứng thú với tiệm hút của Đông Thái chúng tôi, vài ba ngày sẽ đến thăm một chuyến. Vậy mà bên của Quyền thúc, Long ca một tháng cũng không đi được một lần, không biết là vì nguyên nhân gì đây?”

“À, cô Cửu, à không, Công ty Đông Thái đây kinh doanh có giấy phép hẳn hoi, căn tiệm này lớn nhất trong thành, còn lại hơn bốn mươi tiệm cũng đều vượt xa những tiệm hút khác, đương nhiên tôi phải lấy Đông Thái làm đầu, thường xuyên chiếu cố, cô Cửu không cảm kích tôi, lại còn trách móc sao?” Lưu Tỉnh hời hợt nói.

A Nguyên nổi giận nói: “Các người ba ngày hai lần mang người đến quấy rối, đuổi hết khách đi không nói, tất cả thuốc đều bị anh giữ trong tay một mực không buông. Còn nói là chiếu cố? Tôi khinh!”

“Thuốc phiện nhập cảng cần tiếp nhận thẩm tra, đó là chuyện bình thường.” Lưu Tỉnh lấy khăn ra lau tay, miệng vẫn tiếp tục nói: “Đến Quảng Châu đương nhiên cũng phải tiếp nhận kiểm tra mới có thể phát ra, cậu nói dễ như vậy, sao không đi làm cảnh sát đi?” Cảnh sát bên cạnh hắn đều cười ầm lên chế giễu.

“Anh...” A Nguyên giận đến đỏ bừng mặt, cô liền ngăn hắn lại, nói: “Chuyện nhập thuốc  tôi không nói đến. Cũng như anh đã nói, tiệm hút của tôi đều có giấy phép hẳn hoi, tất cả đều là kinh doanh hợp pháp. Trật tự ở đây cũng đã có người của Đông Thái trông coi, chúng tôi không cần Lưu Tỉnh anh nhọc tâm làm gì!”

Lưu Tỉnh nhìn cô cười một cái, nói: “Đây là chức trách của tôi, không có gì nhọc tâm, không uổng công sức. Ngược lại cô Cửu à, kể từ khi cô đi Thượng Hải, mười năm qua Quảng Châu luôn luôn thái bình, cô vừa trở lại được mấy ngày, phong ba bão táp đã lập tức nổi lên. Hai tiệm hút, một sòng bạc suýt chút nữa phải đóng cửa, tôi sợ cô càng lao tâm hơn!”

Từng câu từng chữ hắn nói ra đều mang giọng điệu khiêu khích, đơn giản giống như cố tình đập phá đến cùng, cả nhóm người nhất thời đều căng thẳng. A Nguyên cùng bọn thuộc hạ chỉ đợi cô lên tiếng liền nhào đến trước, đám cảnh sát bên kia cũng giương súng lên không chút lơ là, tình thế lại càng trở nên nguy cấp.

Không ngờ cô nghe thấy những lời này, thần sắc lại không có chút gì thay đổi, nhìn Lưu Tỉnh chăm chú như muốn thấy rõ dụng ý của hắn trong câu nói ấy. Sau đó lại ung dung đáp: “Nhưng mỗi lần như vậy, Lưu đội trưởng đều đến kịp để ngăn cản ý muốn của tôi, không phải sao?”

Lưu Tỉnh thấy cô vẫn bình tĩnh như vậy, có mấy phần thất vọng, nhưng ngoài miệng lại nói khác: “Nếu cô Cửu đã biết như vậy, càng hiểu rõ tại sao tôi lại đặc biệt chiếu cố đến Đông Thái của các người! Không nói nhiều, mong cô nhường bước để tôi kiểm tra xong nơi này còn đến các tiệm khác nữa.”

A Nguyên nhìn về phía sau một lát, lại nhìn cô một lát, không khỏi có chút bối rối, nhưng cô đã tránh sang một bước, tay ra hiệu nói: “Xin cứ tự nhiên!” A Nguyên không vừa ý nhưng thuận theo tình thế cũng đành phải nhường bước.

Những người sau hẻm vừa mới hút xong một đợt, đang phiêu diêu như ở chín tầng mây, dù trời có sập xuống cũng không thèm để ý đến. Lưu Tỉnh thấy vậy, nói: “Được rồi, mau kiểm tra xem có giấy Chứng minh Dân quốc không?”

“Dạ!”

Thủ hạ dưới trướng của hắn đều kéo lên, đập bàn la hét, lật tung đồ đạt, vô cùng phách lối bá chủ. Thuộc hạ của A Nguyên đều là người hiếu chiến trong bang hội, đã sớm muốn ra quyền tung cước, nhưng lại ngại cô vẫn án binh bất động, bọn họ cũng chỉ được miễn cưỡng nhẫn nại.

Không bao lâu đã kiểm tra được phần lớn con nghiện đều không có giấy Chứng minh Dân quốc, những người này lập tức phải trốn vào phía sau hẻm. Lưu Tỉnh tự đắc cười một tiếng, nói: “Cô Cửu, làm ăn không tốt, tôi biết! Nhưng Quảng Châu cũng có ra lệnh cấm những người chưa đủ tuổi bước vào tiệm hút mà. Kinh doanh cũng phải nghĩ đến luật pháp chứ!”

Cô liếc nhìn A Nguyên, sống lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng giải thích. Cô lại nhìn sang phía Lưu Tỉnh, nhẹ giọng nói: “Thật ngại quá! Tôi vừa từ Thượng Hải trở về, không được rành rọt về luật pháp của Quảng Châu, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!”

“Nếu vậy thì tốt rồi!” Lưu Tỉnh lại nhạt giọng nói, vừa định bỏ đi, sau lưng hắn đột nhiên có người kêu lên: “Tỉnh ca!”

“Có chuyện gì?”

“Anh đến nhìn người này xem!”

Lưu Tỉnh đi sâu vào bên trong, thấy một người nằm co rúc trong góc tối âm u, hắn có chút ngạc nhiên, khẽ nhíu mày.

Người Xa Lớn chỉ cũng chính là người vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh(3) - Đường Cát.

(3) Thập tử nhất sinh: Mười phần chết, một phần sống. Ý nói rất nguy kịch.

Lưu Tỉnh thấy trước mặt hắn đặt đủ loại ống hít, chân mày càng nhíu sát hơn, trầm giọng nói: “Dẫn cậu ta đi!”

“Khoan đã!” Bất chợt, cô tiến lên phía trước, nói: “Các người không thể dẫn cậu ta đi!”

Lưu Tỉnh quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”

“Cậu ta vừa trở thành thuộc hạ của tôi.”

Lưu Tỉnh nhướng mày lên, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nói: “Vậy thì thật là ngại quá, cô Cửu à, từ nửa tháng trước cậu ta đã là cấp dưới của tôi rồi.”

“Cái gì?”

Lưu Tỉnh chỉ vào hắn, rành rọt nói: “Cậu ta tên Đường Cát, nửa tháng trước đến cục cảnh sát trình diện nhưng chỉ sau một ngày đã mất tích. Chúng tôi đang tìm cậu ấy, không ngờ rằng người này lại đang ở chỗ của cô.” Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn những thứ ống hít kia.

Cô nhìn Đường Cát, trong mắt lộ ra một chút nghi ngờ, Lưu Tỉnh lại nói thêm: “Cậu ta chắc vẫn nhận ra tôi.” Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Đường Cát.

Thật ra từ lúc Lưu Tỉnh vừa bước vào, Đường Cát đã nhận ra hắn, nhưng sức khoẻ Đường Cát đã rất yếu. Mặc dù đã nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ nhưng vẫn không có sức lực đáp lại. Lúc này, Lưu Tỉnh đi đến trước mặt hắn, hắn run lên một chút, giống như có mấy phần sợ hãi. Lưu Tỉnh hỏi: “Cậu có nhận ra tôi không?” Đường Cát miễn cưỡng mở miệng, gọi một tiếng: “Tỉnh ca...”

Lưu Tỉnh ừ một tiếng, nhìn cô nói tiếp: “Bây giờ không có vấn đề gì chứ? Nói đi nói lại cũng phải cảm ơn cô Cửu...”

“Không được!” Thái độ của cô đột nhiên thay đổi, vô cùng kiên quyết nói: “Cậu ta phải ở lại.”

Vừa rồi Lưu Tỉnh tranh cãi với cô kịch liệt, cô cũng nhẫn nhịn lui bước, thậm chí khiến thủ hạ của cô bắt đầu hoài nghi thật ra cô có tài cáng gì. Vậy mà lúc này cô lại đột nhiên ương ngạnh chống lại, hơn nữa lại vì một người xa lạ bệnh nặng đến sắp chết, tất cả mọi người đều không hiểu. Lưu Tỉnh cũng không hiểu. Hắn nhìn Đường Cát một lát, mặc dù không biết tại sao cô nhất định phải giữ cậu ta lại, nhưng nếu như vậy, hắn nhất định phải mang cậu ta đi, liền nói: “Cô Cửu, cơ thể của cậu ta muốn đi hay ở cô không có quyền can thiệp, Quảng Châu còn chưa đến lượt cô...”

Cô ngang nhiên xen vào: “Quảng Châu không đến lượt tôi quyết định tôi tự khắc sẽ biết, nhưng chắc chắn cũng không phải Lưu đội trưởng đây nắm quyền. Dù Đường Cát là nhân viên cảnh sát nhưng cậu ta cũng có tự do của riêng mình, trừ phi...”

“Trừ phi chuyện gì?”

“Trừ phi chính cậu ta không muốn làm việc cho tôi.”

Lưu Tỉnh cười lạnh một tiếng, quay sang hỏi Đường Cát: “Cậu muốn ở lại đây với trùm áp phiện, hay là cùng tôi trở về đồn cảnh sát?”

Đường Cát nghe Lưu Tỉnh nói ba chữ “trùm áp phiện” cũng kinh ngạc một lúc, nhưng hắn biết Lưu Tỉnh sẽ không gạt hắn, cũng không cần thiết phải gạt hắn. Cô thật sự là một trùm buôn thuốc phiện. Lại đối mặt với hai lựa chọn, cũng giống như tình huống lúc nãy, lần này phải đưa ra quyết định kỳ thực cũng không khó. Lần trước là sống hay chết, lần này là thiện hay ác, lần nào cũng đã có câu trả lời rõ ràng. Nhưng hắn nghĩ đến cách cô đối xử với mình thật ôn hòa thân thiết, nghĩ đến cô sai người cứu mình, sai người đi nấu cháo, còn có đôi mắt kia nữa... Nội tâm của hắn lại giằng co kịch liệt.

“Tôi...” Hắn mấp máy đôi môi, thế nhưng đôi mắt cô đang một mực đang nhìn mình, hắn không cách nào mở miệng được. Chân mày Lưu Tỉnh nhíu sát vào nhau, bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại nơi này?”

“Đương nhiên cậu ta muốn ở lại, tại sao anh phải khiến người khác khó xử?” Cô nói với giọng điệu tự đắc.

Lưu Tỉnh đột nhiên xoay người: “Tôi nhất định phải dẫn cậu ta đi!”

Giọng nói của cô cũng ương ngạnh không kém: “Vậy tôi nhất định phải giữ cậu ta ở lại!”

Đường Cát hoàn toàn không ngờ mình đột nhiên biến thành một gói hàng được mọi người tranh giành như vậy, há hốc miệng, một khoảng mờ mịt. Bất chợt, hắn lại ngửi được một mùi cháo thơm ngát. Đúng lúc này, cô nhấc tay lên, tay của Lưu Tỉnh cũng cử động nhanh như chớp. Đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang, ngay sau đó lại là một tiếng khác, ngọn đèn trên đỉnh đầu đã nổ thành mảnh vụn, đồng thời còn có tiếng vật gì đó vỡ toang. Toàn bộ đại sảnh rơi vào bóng tối, một mùi cháo thơm nồng nặc lan toả.

Bốn phía đại loạn, giọng nói của A Nguyên vang lên trong bóng tối: “Đứng yên! Tất cả không được nhúc nhích!” Hắn lập tức sai người thắp một ngọn đèn dầu. Dưới ánh sáng hư hư thực thực, mọi người định thần nhìn kỹ, thấy chị Thiết đã giơ cao họng súng, nhắm ngay sau gáy Lưu Tỉnh, cảnh giác tiến đến từng bước. Tay trái của hắn nắm chặt cổ tay phải của cô, trong tay cô đang cầm một khẩu súng lục, họng súng còn chưa tan hết khói.

Đường Cát ở gần bọn họ nhất, sau khi ngọn đèn dầu sáng lên, đột nhiên hắn phát hiện ra... Trái tim của hắn suýt chút nữa đã nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn thấy trong tay phải của Lưu Tỉnh cũng cầm một khẩu súng, đang nhắm vào lưng cô. Bởi vì hắn nép phía sau, khẩu súng kia bị cơ thể hai người che khuất, chỉ có Đường Cát mới nhìn thấy.

“Thả cô ấy ra!” Giọng điệu A Thiết lạnh như băng. Cô nhướng mắt lên, thần giác quật cường. Lưu Tỉnh ở gần trong gang tấc, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm. Mọi người đều chú ý khẩu súng của cô, chỉ có Đường Cát một mực nhìn cánh tay của Lưu Tỉnh không chớp mắt.

“Tỉnh, Tỉnh ca... Em... Em theo anh về!” Trên trán Đường Cát đã đẫm mồ hôi, lắp bắp nói.

Lưu Tỉnh vẫn vô cảm nhìn cô, cô chợt nhẹ nhàng cười một tiếng. Nụ cười giống như tuyết hậu sơ tình(4), cơ hồ diệu dàng đến mức làm hoa cả mắt hắn. Bốn phía nhất thời đều tươi tắn hẳn lên, cô cất giọng thản nhiên: “Anh thắng!”
(4) Tuyết hậu sơ tình: Tuyết rơi giữa trời nắng.

Lưu Tỉnh im lặng không lên tiếng, từ từ buông tay cô ra, Đường Cát thấy cánh tay còn lại của hắn cũng chầm chậm thu hồi, sau đó đem súng giắt vào hông, hắn thở phào nhẹ nhõm, nghe cô nói: “Chị Thiết, để bọn họ đi.”

A Thiết kéo cô về phía sau mình, tay vẫn giơ súng nhưng đã tránh sang một bên. Lưu Tỉnh sai người cõng Đường Cát, xuyên qua một hàng người đang chĩa mũi súng vào bọn họ nhưng cả đoàn vẫn nghênh ngang đi ra cửa.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status