Thương Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ đàn một cái một chậm rãi đứng dậy, nàng xoay người, thanh âm nhẹ bẫng mang theo ý cười: “Trước đây nghe nói Minh quốc tài đại khí thô bổn vương còn không tin, hiện tại quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Không biết Thái tử muốn trả tiền công cho bổn vương là bao nhiêu, nhất định không thể ít hơn bổng lộc của bổn vương a!”
Hôm nay Thương Nguyệt vận Thường y, là một loại y phục tay dài của nữ tử Phỉ quốc thường may bằng lụa. Thường y màu xanh ngọc bích, tóc nàng tùy tiện buộc lỏng phía sau, đứng trên mạn thuyền gió thổi bay tán loạn ba ngàn chủy thủy đen như mực. Mày khói nhàn nhạt, phượng mâu đong đầy ý cười nhưng sâu bên trong là đôi đồng tử đen thâm thúy. Làn da nàng trơn bóng, trắng nõn như ngọc thậm chí còn thấy vài sợi lông tơ khiến người chỉ muốn đưa tay mà vo nắn. Môi anh đào chúm chím lúc này nhếch lên đỏ mọng mà tươi đẹp.
Lấy nguyệt vì tư, lấy tuyết vì cốt, lấy họa vì dung, cho dù trăm ngàn chữ mỹ cũng không đủ để diễn tả!
Mộ Dung Hàn nhìn nàng không khỏi sững sờ, mỹ nhân hắn từng gặp rất nhiều nhưng mỹ đến hoa nguyệt thẹn thùng như nàng thật sự hiếm thấy. Song hắn rất nhanh lấy lại định lực, cười nói: “ Tất nhiên không thể ủy khuất Thành Vương rồi. Một bản cầm một tòa thành trì, thế nào?” Thiên hạ này nữ tử có thể xưng bổn vương tất nhiên chỉ có ở Phỉ quốc. Hắn cũng đã nhận được tin sứ giả Phỉ quốc phái đi là vị ngũ công chúa ngu dốt háo sắc hiện nay đã trở thành Thành Vương.
Thương Nguyệt nhướng mày, nàng thản nhiên bước tới trước mặt Mộ Dung Hàn, ngón tay trắng nõn đưa lên cầm hắn xẹt qua.
“Không được vô lễ!” Tức thì một tên hộ vệ của Mộ Dung Hàn đã rút kiếm ra.
Mộ Dung Hàn đầy ý cười thâm sâu phất tay: “ Lui ra.” Hắn tiếp: “Nghe nói Thành Vương ưa thích mỹ nam, lẽ nào đã vừa ý với tư sắc của cô?”
Thương Nguyệt dùng hai ngón tay vừa sờ qua Mộ Dung Hàn đưa lên mũi ngửi, phượng mâu nàng khẽ híp lại tựa hồ như đang tận hưởng khiến đám người xung quanh âm thầm sợ hãi, thiên hạ này ai mà không biết Thái tử Mộ Dung Hàn ghét nhất là có người dám mơ tưởng nhan sắc của hắn, nàng đây là đang vuốt lông cọp sao?
Chợt Thương Nguyệt cười một tiếng: “ Thật là cũng mơ tưởng một chút, bất quá...” Nàng dừng lại: “ Bổn vương vẫn hứng thú với tòa thành trì kia hơn. Thỉnh!” Nàng đưa tay hướng khoang thuyền.
Mộ Dung Hàn không khách khí lập tức đi vào.
Thời điểm mọi người đều lục tục đi theo Mộ Dung Hàn, Úc Huyên đứng một bên góc mới nhúc nhích, hắn đưa mắt nhìn chiếc cầm như cũ nằm ở trên bàn, nhấc chân đi tới.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ dây đàn giống như đang vuốt ve thứ trân quý nhất trên đời này. Ánh mắt bỗng trầm tư.
Hoài Cẩn lo lắng nói: “Công tử, nơi này gió lớn, công tử mau vào trong.”
Úc Huyên cúi người đưa tay gảy nhẹ một dây dàn, mắt hắn nhắm lại tựa như lắng nghe rồi khẽ đưa mắt nhìn xa xăm: “ Chuyến đi này là phúc là họa?”
Thời tiết giữa xuân và hạ, chớp mắt cái trời đã đổ mưa, từng giọt rả rích bên ngoài thuyền, rơi xuống Thanh Giang khiến Thanh Giang phồn hoa vừa rồi bỗng trở nên tịch mịch.
Trong khoang thuyền, Thương Nguyệt và Mộ Dung Hàn ngồi đối diện nhau, chính giữa là một bàn cờ vây. Cả hai đều đi cờ rất nhàn nhã, giống như ngoài kia mưa xối xả một trận bọn họ mới đi một nước cờ vậy.
“ Thái tử có làm một ngụm không? Thứ này rất ấm bụng.” Nàng đưa ra một bình hoa lê tửu được ủ nóng, rót ra ly hơi rượu nhè nhẹ phả ra khiến lòng người thực ấm áp.
Sợi tóc trước trán Mộ Dung Hàn rũ xuống, mắt xéo tà tà cười: “Thành Vương thực biết hưởng thụ.” Vừa nói vừa cầm ly rượu Thương Nguyệt rót nhấp một ngụm, vị rượu cay cay thanh thanh khiến hắn không thốt nên lời.
Thương Nguyệt cười nhàn nhạt, phượng mâu mị hoặc, tay ngọc đặt một quân cờ: “Có mỹ nam bồi cờ, có hảo tửu ấm bụng, thiên hạ đại mộng chính là đây!”
Dứt lời, từ trên nóc thuyền giống như có một thứ gì đó rơi xuống, chỉ nghe “tách” một tiếng, bàn cờ hắc bạch bỗng lan ra một đóa hoa màu đỏ tươi đầy huyễn hoặc.
“ Mỹ ( đẹp)!!!” Mộ Dung Hàn cười rộ lên.
Tiếng mưa ngoài trời càng lúc càng nhẹ, Mộ Dung Hàn hạ một quân cờ cuối cùng, hắn đưa tay vuốt một sợi tóc, bình thản nói: “Cô thua rồi.”
Thương Nguyệt híp mắt, giống như đã đoán trước, nàng nói: “ Đa tạ Thái tử đã nhường.”
Mộ Dung Hàn đứng dậy, nụ cười vẫn như cũ tà mị rực rỡ song trong đáy mắt dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Cô phải đa tạ Thành Vương mới phải, phiền ngươi phải bồi một người kỳ nghệ thấp kém như ta.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Thương Nguyệt cũng đứng dậy, vừa định mở miệng thì Mộ Dung Hàn đã quăng lại một câu nói: “ Đưa khế ước cho nàng ta.”
Sứ thuyền Minh quốc,
Một phút trước Mộ Dung Hàn còn một thân tiêu sái ngọc thụ lâm phong mà lúc này trong khoang thuyền hắn cởi trần để lộ một mảng lưng như ngọc, thân thể săn chắc tráng kiện song trên lưng, trên bả vai đều đầy vết máu. Khuôn mặt yêu nghiệt trở nên trắng bệch, bạc môi không một tia máu.
“Chết tiệt!” Theo đường kim sang dược rắc vào vết thương, Mộ Dung Hàn không nhịn được cắn răng. Phượng mâu đầy tà khí dâng lên một tia rét lạnh: “Tra! Cô muốn biết lần này là kẻ nào to gan dám ám hại cô!”
Hai nam tử hộ vệ của hắn một hắc y một bạch y, Hắc y tên như y phục kính cẩn nói: “Bẩm Thái tử, thuộc hạ đã xem qua đám sát thủ này đều là tử sĩ, không phải sát thủ bình thường.”
Tử sĩ chỉ có gia tộc lớn mới dám mạnh tay bồi dưỡng, không giống sát thủ đều có thể đi thuê về!
Mộ Dung Hàn lạnh lùng nói: “Bọn chúng hành động lớn như vậy chắc có sơ hở, ngươi đưa tin, nhất định phải tra ra cho cô!”
Hắc y cung kính: “ Thuộc hạ tuân lênh!”
Lần này đi sứ Chiêu Thương, thuyền bọn hắn vào Thanh Giang đã gặp mai phục hai lần, thuộc hạ trong tay Mộ Dung Hàn mặc dù đều tinh nhuệ nhưng tử sĩ chính là bọn liều chết vì vậy khiến Mộ Dung Hàn tổn thất không ít còn khiến hắn bị thương. Vốn nhìn thấy thuyền giăng cờ Phong quốc hắn rất thất vọng song Hắc y và Bạch y cảm giác được trong thuyền kia dường như ẩn giấu rất nhiều cao thủ nên hắn mới đánh cược một lần. Không nghĩ tới nữ tử dâm ma vô dụng của Phỉ quốc lại cứu hắn một mạng!
Nhớ tới khuôn mặt kiều nguyệt yêu mị kia Mộ Dung Hàn khẽ híp mắt, hắn nói: “ Tra xem từ khi nào bên cạnh Đông Phương Thương Nguyệt tụ tập nhiều cao thủ như vậy.” Thiên hạ này thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhất là mỹ nhân của Phỉ quốc càng khiến người ta sợ hãi.
Bạch y đáp: “ Rõ.”
Song âm thanh Mộ Dung Hàn có chút suy ngẫm: “Bạch y, ngươi nói xem tại sao nàng ta lại cứu ta?” Hắn dừng một chút: “Là vì tòa thành trì kia sao?”
Thuộc hạ dưới trướng Mộ Dung Hàn Bạch y là mưu, Hắc y là dũng, Thanh y là hiền Tử y là thương. Bạch y vừa băng bó vết thương cho Mộ Dung Hàn, vừa nói: “Đợi bệ hạ cưỡi hạc về trời thì cơ nghiệp Minh quốc đều sẽ thuộc về ngài, Thành Vương kia nếu có dã tâm ắt sẽ quý trọng cơ hội này.” Mạng của Thái tử cũng không phải chí đáng giá có một thành trì nhỏ bé.
Mắt Mộ Dung Hàn xẹt qua một tia khó nắm bắt: “Có dã tâm hay không sau này tất biết.”
Thuyền bên kia, Thương Nguyệt vẫn đang săm soi tờ khế ước Mộ Dung Hàn đưa. Phải biết hiện tại nàng tuy có đất phong nhưng chung quy vẫn là thuộc về triều đình, thuế thu được hàng năm nàng chỉ nhận được có ba phần mà thôi, vì vậy tòa thành trì này mới thực là tài sản của nàng!
“ Ngoài kia đã xử lí xong hết chưa?” Thương Nguyệt nhớ lại thảm cảnh vừa rồi không khỏi chau mày.
Chiêu Phong nói: “ Đã dọn dẹp sạch sẽ, Phong Tức Thái tử còn nói sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Nàng khẽ gật đầu, Phong Tức là người khôn ngoan chuyện không liên quan đến hắn sẽ không mở miệng. Nàng đưa tay rót một ly rượu rồi “ực” một cái cạn chén, thanh âm khàn khàn: “Chiêu Hoa!”
“Có thuộc hạ.” Bị Thương Nguyệt điểm tên, Chiêu Hoa vội vàng đáp.
Thương Nguyệt giống như suy nghĩ sau đó nói: “Trong bốn người thì ta biết ngươi là ngươi am hiểu kinh thương nhất. Tòa thành trì này ta giao cho ngươi.” Dứt lời nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi phượng mâu luôn đong đầy ý cười lúc này chỉ để lại một tia sáng đầy kiên định.
Chiêu Hoa thụ sủng nhược kinh song cũng không tiếp tục dài dòng mà kiêu ngạo nói: “ Tuân mệnh!” Xét về võ hắn không bằng Chiêu Tuyết, về mưu hắn không bằng Chiêu Phong, Chiêu Nguyệt lại tinh thông kỳ môn bát nghệ còn hắn duy chỉ có kinh thương mới làm hắn tự tin mà thôi.
Giọng nói nàng trầm trầm, khác với thanh âm lả lướt mị hoặc thường ngày: “Đây là thử thách ta dành cho ngươi cũng là thử thách cho chính ta. Con đường này một khi đã bước lên liền không có đường quay trở lại.”
Con đường hoàng quyền, sâu không lường được!
Mấy ngày tiếp theo thuyền Mộ Dung Hàn luôn theo sát thuyền Thương Nguyệt, hai bên hỗ trợ lẫn nhau điều này khiến Phong Tức vừa mừng vừa sợ vì mấy ngày qua lại Mộ Dung Hàn thỉnh thoảng sẽ phản ứng nói chuyện với hắn vài câu, điều này khiến hắn vui vẻ không thôi.
Năm ngày trôi qua, kinh thành Chiêu Thương Quốc - Nghiệp Thành đã ở ngay trước mắt. Cảng Nghiệp Thành to lớn, thuyền lớn thuyền nhỏ ra vào không dứt. Trên thuyền Mộ Dung Hàn giong cờ Minh quốc nên từ xa đã có hải đội của Chiêu Thương quốc tiếp đón để các thuyền khác nhường đường vì vậy cập bến sớm hơn thuyền Thương Nguyệt.
Thời điểm Thương Nguyệt bước xuống cảng đã không thấy đám người Mộ Dung Hàn đâu, xem ra đều đã được tiếp đón rời đi.
“ Các ngươi là sứ thần Phong quốc?” Người tới đón sứ là một viên quan ngũ phẩm trên dưới ba mươi, mặt trắng mắt xếch. Thanh âm hắn đầy ngạo mạn, đầu ngửa cao, mắt thậm chí còn không thèm liếc qua đám Thương Nguyệt.
“Đúng vậy, các hạ là?” Đáy mắt Phong Tức xẹt qua tia phẫn nộ nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Hắn biết một Thái tử tiểu quốc như hắn còn không được tôn trọng bằng quan viên ngũ phẩm ở đại quốc.
“ Đây là Cố Ngạc đại nhân, tuân lệnh bệ hạ tới đón các ngươi.” Người mở miệng là một viên quan cấp thấp hơn, hắn vừa nói vừa nở nụ cười nịnh nọt với Cố Ngạc.
Cố Ngạc hừ một tiếng, bỗng ánh mắt hắn đảo qua một lượt rồi dừng lại trên người Thương Nguyệt. Lúc này Thương Nguyệt vẫn vận Thường phục, Thường phục tay dài màu hồng làm nổi bật lên dáng dấp đầy mê hoặc của nàng. Nàng được Chiêu Nguyệt búi một búi tóc nhỏ cài lên trâm hồng ngọc thả xuống hai dây tua rua mã não, phía trước trán là một chuỗi lệ châu màu đỏ rũ xuống càng toát lên vẻ thanh lệ vô song. Mắt phượng kéo dài bị che phủ bời hàng mi dày như cánh bướm nên không nhìn rõ biểu cảm. Làn da nàng trắng mịn, má hây hây hồng cùng môi anh đào đỏ rực.
Nàng thản nhiên đưa mắt nhìn Cố Ngạc, xung quanh người qua lại đều phải ngoái đầu nhìn nàng, thiên hạ này duy nàng phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo bức người đến vậy!
Cố Ngạc giống như si mê, khóe miệng kém chút liền chảy ra nước miếng.
“ Đại nhân, đại nhân.” Quan viên bên cạnh vội vàng hô.
Cố Ngạc giật mình, hắn tiến lên một bước rồi vươn tay ra giống như muốn chạm vào khuôn mặt của Thương Nguyệt.
“ Vô lễ!” Tức thì Chiêu Tuyết liền rút kiếm kề lên cổ hắn.
Cố Ngạc sợ hãi nhưng hắn nghĩ Thương Nguyệt có lẽ chỉ là nữ nhân Phong Tức muốn dâng lên cho hoàng đế mà thôi nên tức giận nói: “ Phong Thái tử, ngươi là muốn tạo phản sao?”
Phong Tức vốn tức giận vì bị xem thường nay thấy như vậy liền nói: “Tại hạ nào dám. Bất quá vị này cũng không thuộc quyền cải quản của tại hạ.”
“Người còn dám nói? Dám động đao thương với quan binh triều đình, muốn chết!” Quan viên kia muốn lập công lập tức quát. Đám quan binh đi theo vội vàng bao quanh đám người Thương Nguyệt.
“ Các ngươi biết mưu hại sứ thần là tội gì không?” Thương Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, thanh âm mang theo một loại khiến người nghe xương cốt liền mềm nhũn.
Cố Ngạc bị đao kề cổ không nhịn được mà run rẩy, cực phẩm như vậy hắn muốn!
Quan viên kia nói: “ Một đám người tiểu quốc nịnh bợ như các ngươi bổn quan muốn giết liền giết!” Tức thì hắn phất tay cho đám quan binh xông lên.
Cố Ngạc như sợ đám người kia ra tay quá nặng liền nói: “Để nàng lại.”
Đoàn sứ của Thương Nguyệt và Phong Tức cộng lại không quá bốn mươi người mà quan binh có hơn trăm tên vì vậy rất nhiều người đều không khỏi than thở, mấy ngày qua tình huống này bọn hắn đều gặp rất nhiều. Mỗi lần có người đến từ tiểu quốc đều sẽ bị đám quan lại này ức hiếp một hồi mới thôi.
Bất quá bên phía Thương Nguyệt đều không ai động đậy chỉ có một mình Chiêu Tuyết lao lên. Phải biết trong số ám vệ của nàng thì Chiêu Tuyết là giỏi võ nhất, công phu xứng hàng thiên hạ đệ nhất. Hắn một kiếm chém qua năm người, một chiêu hạ gục mười tên, nhất thời hơn trăm quan binh đều ngã xuống. Sau đó, hắn liếc nhìn Cố Ngạc, chậm rãi đi tới.
“ Các ngươi...các ngươi...” Cố Ngạc sợ hãi lùi về phía sau, nói: “Ta là biểu đệ của đương kim Thái tử, là cháu ruột của hoàng hậu, các ngươi dám động đến ta nhất định cô cô ta sẽ không tha cho các ngươi!” Sở dĩ hắn có thể tùy ý sỉ nhục đám người tiểu quốc là vì hắn biết hoàng thượng sẽ không vì đám người này mà trừng phạt hắn, cho dù muốn cô cô hắn chắc chắn sẽ ngăn cản.
“ Vậy sao?” Thương Nguyệt tàn ác mỉm cười, càng cười dung nhan nàng càng rực rỡ.
Chiêu Tuyết vung kiếm hướng Cố Ngạc, tức thì một đạo thanh âm vang lên: “ Dừng lại!”
Người tới là một viên quan vận mãng phục nhị phẩm, phía sau hắn còn có hai người mặc giáp cầm đao và mấy chục quan binh. Hắn trừng mắt nhìn Thương Nguyệt nói: “Người tới là ai lại dám giết hại mệnh quan triều đình?”
Thương Nguyệt nhìn Cố Ngạc đã sợ tới mức ngã xuống đất, cảm thấy có chút vô vị liền vung tay. Chiêu Nguyệt lập tức giơ ngọc lệnh bài để lộ một phượng vĩ đồ đằng.
Trong thất quốc, Chiêu Thương quốc lấy Bạch Hổ đồ đằng, Minh quốc là Long đồ đằng, Vân quốc là Hạc đồ đằng, Hải quốc là Thủy Xà đồ đằng, Cẩn quốc là Kim quy đồ đằng, Duệ quốc là Ưng đồ đằng mà Phỉ quốc chính là Phượng đồ đằng.
Viên quan nhị phẩm run rẩy: “ Đại nhân là...”
Thương Nguyệt cười nhạt: “ Đông Phương Thương Nguyệt, ngươi gọi bổn vương là Thành Vương được rồi.”
Nàng vừa báo danh xưng người xung quanh liền ồ lên, mặt của Cố Ngạc thoáng chốc xám như tro tàn. Hắn thế nhưng...thế nhưng trêu chọc nữ tử được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất dâm nữ!
Viên quan nhị phẩm bối rối: “ Tiểu nhân thỉnh an Thành Vương.” Hắn ho khan một cái rồi liếc nhìn Cố Ngạc: “ Người này dám mạo phảm Thành Vương, lập tức lôi xuống giam vào ngục.” Cố Ngạc mặc dù là cháu của hoàng hậu nhưng trước mắt hắn cũng không thể làm phật lòng người này.
Thương Nguyệt nhếch môi cười một cái, uể oải nói: “Đi thôi.”
Viên quan nhị phẩm gật gù, chạy nhanh ra phía trước dẫn đường: “Vâng, vâng, mời vương gia.”
Hôm nay Thương Nguyệt vận Thường y, là một loại y phục tay dài của nữ tử Phỉ quốc thường may bằng lụa. Thường y màu xanh ngọc bích, tóc nàng tùy tiện buộc lỏng phía sau, đứng trên mạn thuyền gió thổi bay tán loạn ba ngàn chủy thủy đen như mực. Mày khói nhàn nhạt, phượng mâu đong đầy ý cười nhưng sâu bên trong là đôi đồng tử đen thâm thúy. Làn da nàng trơn bóng, trắng nõn như ngọc thậm chí còn thấy vài sợi lông tơ khiến người chỉ muốn đưa tay mà vo nắn. Môi anh đào chúm chím lúc này nhếch lên đỏ mọng mà tươi đẹp.
Lấy nguyệt vì tư, lấy tuyết vì cốt, lấy họa vì dung, cho dù trăm ngàn chữ mỹ cũng không đủ để diễn tả!
Mộ Dung Hàn nhìn nàng không khỏi sững sờ, mỹ nhân hắn từng gặp rất nhiều nhưng mỹ đến hoa nguyệt thẹn thùng như nàng thật sự hiếm thấy. Song hắn rất nhanh lấy lại định lực, cười nói: “ Tất nhiên không thể ủy khuất Thành Vương rồi. Một bản cầm một tòa thành trì, thế nào?” Thiên hạ này nữ tử có thể xưng bổn vương tất nhiên chỉ có ở Phỉ quốc. Hắn cũng đã nhận được tin sứ giả Phỉ quốc phái đi là vị ngũ công chúa ngu dốt háo sắc hiện nay đã trở thành Thành Vương.
Thương Nguyệt nhướng mày, nàng thản nhiên bước tới trước mặt Mộ Dung Hàn, ngón tay trắng nõn đưa lên cầm hắn xẹt qua.
“Không được vô lễ!” Tức thì một tên hộ vệ của Mộ Dung Hàn đã rút kiếm ra.
Mộ Dung Hàn đầy ý cười thâm sâu phất tay: “ Lui ra.” Hắn tiếp: “Nghe nói Thành Vương ưa thích mỹ nam, lẽ nào đã vừa ý với tư sắc của cô?”
Thương Nguyệt dùng hai ngón tay vừa sờ qua Mộ Dung Hàn đưa lên mũi ngửi, phượng mâu nàng khẽ híp lại tựa hồ như đang tận hưởng khiến đám người xung quanh âm thầm sợ hãi, thiên hạ này ai mà không biết Thái tử Mộ Dung Hàn ghét nhất là có người dám mơ tưởng nhan sắc của hắn, nàng đây là đang vuốt lông cọp sao?
Chợt Thương Nguyệt cười một tiếng: “ Thật là cũng mơ tưởng một chút, bất quá...” Nàng dừng lại: “ Bổn vương vẫn hứng thú với tòa thành trì kia hơn. Thỉnh!” Nàng đưa tay hướng khoang thuyền.
Mộ Dung Hàn không khách khí lập tức đi vào.
Thời điểm mọi người đều lục tục đi theo Mộ Dung Hàn, Úc Huyên đứng một bên góc mới nhúc nhích, hắn đưa mắt nhìn chiếc cầm như cũ nằm ở trên bàn, nhấc chân đi tới.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ dây đàn giống như đang vuốt ve thứ trân quý nhất trên đời này. Ánh mắt bỗng trầm tư.
Hoài Cẩn lo lắng nói: “Công tử, nơi này gió lớn, công tử mau vào trong.”
Úc Huyên cúi người đưa tay gảy nhẹ một dây dàn, mắt hắn nhắm lại tựa như lắng nghe rồi khẽ đưa mắt nhìn xa xăm: “ Chuyến đi này là phúc là họa?”
Thời tiết giữa xuân và hạ, chớp mắt cái trời đã đổ mưa, từng giọt rả rích bên ngoài thuyền, rơi xuống Thanh Giang khiến Thanh Giang phồn hoa vừa rồi bỗng trở nên tịch mịch.
Trong khoang thuyền, Thương Nguyệt và Mộ Dung Hàn ngồi đối diện nhau, chính giữa là một bàn cờ vây. Cả hai đều đi cờ rất nhàn nhã, giống như ngoài kia mưa xối xả một trận bọn họ mới đi một nước cờ vậy.
“ Thái tử có làm một ngụm không? Thứ này rất ấm bụng.” Nàng đưa ra một bình hoa lê tửu được ủ nóng, rót ra ly hơi rượu nhè nhẹ phả ra khiến lòng người thực ấm áp.
Sợi tóc trước trán Mộ Dung Hàn rũ xuống, mắt xéo tà tà cười: “Thành Vương thực biết hưởng thụ.” Vừa nói vừa cầm ly rượu Thương Nguyệt rót nhấp một ngụm, vị rượu cay cay thanh thanh khiến hắn không thốt nên lời.
Thương Nguyệt cười nhàn nhạt, phượng mâu mị hoặc, tay ngọc đặt một quân cờ: “Có mỹ nam bồi cờ, có hảo tửu ấm bụng, thiên hạ đại mộng chính là đây!”
Dứt lời, từ trên nóc thuyền giống như có một thứ gì đó rơi xuống, chỉ nghe “tách” một tiếng, bàn cờ hắc bạch bỗng lan ra một đóa hoa màu đỏ tươi đầy huyễn hoặc.
“ Mỹ ( đẹp)!!!” Mộ Dung Hàn cười rộ lên.
Tiếng mưa ngoài trời càng lúc càng nhẹ, Mộ Dung Hàn hạ một quân cờ cuối cùng, hắn đưa tay vuốt một sợi tóc, bình thản nói: “Cô thua rồi.”
Thương Nguyệt híp mắt, giống như đã đoán trước, nàng nói: “ Đa tạ Thái tử đã nhường.”
Mộ Dung Hàn đứng dậy, nụ cười vẫn như cũ tà mị rực rỡ song trong đáy mắt dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Cô phải đa tạ Thành Vương mới phải, phiền ngươi phải bồi một người kỳ nghệ thấp kém như ta.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Thương Nguyệt cũng đứng dậy, vừa định mở miệng thì Mộ Dung Hàn đã quăng lại một câu nói: “ Đưa khế ước cho nàng ta.”
Sứ thuyền Minh quốc,
Một phút trước Mộ Dung Hàn còn một thân tiêu sái ngọc thụ lâm phong mà lúc này trong khoang thuyền hắn cởi trần để lộ một mảng lưng như ngọc, thân thể săn chắc tráng kiện song trên lưng, trên bả vai đều đầy vết máu. Khuôn mặt yêu nghiệt trở nên trắng bệch, bạc môi không một tia máu.
“Chết tiệt!” Theo đường kim sang dược rắc vào vết thương, Mộ Dung Hàn không nhịn được cắn răng. Phượng mâu đầy tà khí dâng lên một tia rét lạnh: “Tra! Cô muốn biết lần này là kẻ nào to gan dám ám hại cô!”
Hai nam tử hộ vệ của hắn một hắc y một bạch y, Hắc y tên như y phục kính cẩn nói: “Bẩm Thái tử, thuộc hạ đã xem qua đám sát thủ này đều là tử sĩ, không phải sát thủ bình thường.”
Tử sĩ chỉ có gia tộc lớn mới dám mạnh tay bồi dưỡng, không giống sát thủ đều có thể đi thuê về!
Mộ Dung Hàn lạnh lùng nói: “Bọn chúng hành động lớn như vậy chắc có sơ hở, ngươi đưa tin, nhất định phải tra ra cho cô!”
Hắc y cung kính: “ Thuộc hạ tuân lênh!”
Lần này đi sứ Chiêu Thương, thuyền bọn hắn vào Thanh Giang đã gặp mai phục hai lần, thuộc hạ trong tay Mộ Dung Hàn mặc dù đều tinh nhuệ nhưng tử sĩ chính là bọn liều chết vì vậy khiến Mộ Dung Hàn tổn thất không ít còn khiến hắn bị thương. Vốn nhìn thấy thuyền giăng cờ Phong quốc hắn rất thất vọng song Hắc y và Bạch y cảm giác được trong thuyền kia dường như ẩn giấu rất nhiều cao thủ nên hắn mới đánh cược một lần. Không nghĩ tới nữ tử dâm ma vô dụng của Phỉ quốc lại cứu hắn một mạng!
Nhớ tới khuôn mặt kiều nguyệt yêu mị kia Mộ Dung Hàn khẽ híp mắt, hắn nói: “ Tra xem từ khi nào bên cạnh Đông Phương Thương Nguyệt tụ tập nhiều cao thủ như vậy.” Thiên hạ này thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhất là mỹ nhân của Phỉ quốc càng khiến người ta sợ hãi.
Bạch y đáp: “ Rõ.”
Song âm thanh Mộ Dung Hàn có chút suy ngẫm: “Bạch y, ngươi nói xem tại sao nàng ta lại cứu ta?” Hắn dừng một chút: “Là vì tòa thành trì kia sao?”
Thuộc hạ dưới trướng Mộ Dung Hàn Bạch y là mưu, Hắc y là dũng, Thanh y là hiền Tử y là thương. Bạch y vừa băng bó vết thương cho Mộ Dung Hàn, vừa nói: “Đợi bệ hạ cưỡi hạc về trời thì cơ nghiệp Minh quốc đều sẽ thuộc về ngài, Thành Vương kia nếu có dã tâm ắt sẽ quý trọng cơ hội này.” Mạng của Thái tử cũng không phải chí đáng giá có một thành trì nhỏ bé.
Mắt Mộ Dung Hàn xẹt qua một tia khó nắm bắt: “Có dã tâm hay không sau này tất biết.”
Thuyền bên kia, Thương Nguyệt vẫn đang săm soi tờ khế ước Mộ Dung Hàn đưa. Phải biết hiện tại nàng tuy có đất phong nhưng chung quy vẫn là thuộc về triều đình, thuế thu được hàng năm nàng chỉ nhận được có ba phần mà thôi, vì vậy tòa thành trì này mới thực là tài sản của nàng!
“ Ngoài kia đã xử lí xong hết chưa?” Thương Nguyệt nhớ lại thảm cảnh vừa rồi không khỏi chau mày.
Chiêu Phong nói: “ Đã dọn dẹp sạch sẽ, Phong Tức Thái tử còn nói sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Nàng khẽ gật đầu, Phong Tức là người khôn ngoan chuyện không liên quan đến hắn sẽ không mở miệng. Nàng đưa tay rót một ly rượu rồi “ực” một cái cạn chén, thanh âm khàn khàn: “Chiêu Hoa!”
“Có thuộc hạ.” Bị Thương Nguyệt điểm tên, Chiêu Hoa vội vàng đáp.
Thương Nguyệt giống như suy nghĩ sau đó nói: “Trong bốn người thì ta biết ngươi là ngươi am hiểu kinh thương nhất. Tòa thành trì này ta giao cho ngươi.” Dứt lời nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi phượng mâu luôn đong đầy ý cười lúc này chỉ để lại một tia sáng đầy kiên định.
Chiêu Hoa thụ sủng nhược kinh song cũng không tiếp tục dài dòng mà kiêu ngạo nói: “ Tuân mệnh!” Xét về võ hắn không bằng Chiêu Tuyết, về mưu hắn không bằng Chiêu Phong, Chiêu Nguyệt lại tinh thông kỳ môn bát nghệ còn hắn duy chỉ có kinh thương mới làm hắn tự tin mà thôi.
Giọng nói nàng trầm trầm, khác với thanh âm lả lướt mị hoặc thường ngày: “Đây là thử thách ta dành cho ngươi cũng là thử thách cho chính ta. Con đường này một khi đã bước lên liền không có đường quay trở lại.”
Con đường hoàng quyền, sâu không lường được!
Mấy ngày tiếp theo thuyền Mộ Dung Hàn luôn theo sát thuyền Thương Nguyệt, hai bên hỗ trợ lẫn nhau điều này khiến Phong Tức vừa mừng vừa sợ vì mấy ngày qua lại Mộ Dung Hàn thỉnh thoảng sẽ phản ứng nói chuyện với hắn vài câu, điều này khiến hắn vui vẻ không thôi.
Năm ngày trôi qua, kinh thành Chiêu Thương Quốc - Nghiệp Thành đã ở ngay trước mắt. Cảng Nghiệp Thành to lớn, thuyền lớn thuyền nhỏ ra vào không dứt. Trên thuyền Mộ Dung Hàn giong cờ Minh quốc nên từ xa đã có hải đội của Chiêu Thương quốc tiếp đón để các thuyền khác nhường đường vì vậy cập bến sớm hơn thuyền Thương Nguyệt.
Thời điểm Thương Nguyệt bước xuống cảng đã không thấy đám người Mộ Dung Hàn đâu, xem ra đều đã được tiếp đón rời đi.
“ Các ngươi là sứ thần Phong quốc?” Người tới đón sứ là một viên quan ngũ phẩm trên dưới ba mươi, mặt trắng mắt xếch. Thanh âm hắn đầy ngạo mạn, đầu ngửa cao, mắt thậm chí còn không thèm liếc qua đám Thương Nguyệt.
“Đúng vậy, các hạ là?” Đáy mắt Phong Tức xẹt qua tia phẫn nộ nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Hắn biết một Thái tử tiểu quốc như hắn còn không được tôn trọng bằng quan viên ngũ phẩm ở đại quốc.
“ Đây là Cố Ngạc đại nhân, tuân lệnh bệ hạ tới đón các ngươi.” Người mở miệng là một viên quan cấp thấp hơn, hắn vừa nói vừa nở nụ cười nịnh nọt với Cố Ngạc.
Cố Ngạc hừ một tiếng, bỗng ánh mắt hắn đảo qua một lượt rồi dừng lại trên người Thương Nguyệt. Lúc này Thương Nguyệt vẫn vận Thường phục, Thường phục tay dài màu hồng làm nổi bật lên dáng dấp đầy mê hoặc của nàng. Nàng được Chiêu Nguyệt búi một búi tóc nhỏ cài lên trâm hồng ngọc thả xuống hai dây tua rua mã não, phía trước trán là một chuỗi lệ châu màu đỏ rũ xuống càng toát lên vẻ thanh lệ vô song. Mắt phượng kéo dài bị che phủ bời hàng mi dày như cánh bướm nên không nhìn rõ biểu cảm. Làn da nàng trắng mịn, má hây hây hồng cùng môi anh đào đỏ rực.
Nàng thản nhiên đưa mắt nhìn Cố Ngạc, xung quanh người qua lại đều phải ngoái đầu nhìn nàng, thiên hạ này duy nàng phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo bức người đến vậy!
Cố Ngạc giống như si mê, khóe miệng kém chút liền chảy ra nước miếng.
“ Đại nhân, đại nhân.” Quan viên bên cạnh vội vàng hô.
Cố Ngạc giật mình, hắn tiến lên một bước rồi vươn tay ra giống như muốn chạm vào khuôn mặt của Thương Nguyệt.
“ Vô lễ!” Tức thì Chiêu Tuyết liền rút kiếm kề lên cổ hắn.
Cố Ngạc sợ hãi nhưng hắn nghĩ Thương Nguyệt có lẽ chỉ là nữ nhân Phong Tức muốn dâng lên cho hoàng đế mà thôi nên tức giận nói: “ Phong Thái tử, ngươi là muốn tạo phản sao?”
Phong Tức vốn tức giận vì bị xem thường nay thấy như vậy liền nói: “Tại hạ nào dám. Bất quá vị này cũng không thuộc quyền cải quản của tại hạ.”
“Người còn dám nói? Dám động đao thương với quan binh triều đình, muốn chết!” Quan viên kia muốn lập công lập tức quát. Đám quan binh đi theo vội vàng bao quanh đám người Thương Nguyệt.
“ Các ngươi biết mưu hại sứ thần là tội gì không?” Thương Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, thanh âm mang theo một loại khiến người nghe xương cốt liền mềm nhũn.
Cố Ngạc bị đao kề cổ không nhịn được mà run rẩy, cực phẩm như vậy hắn muốn!
Quan viên kia nói: “ Một đám người tiểu quốc nịnh bợ như các ngươi bổn quan muốn giết liền giết!” Tức thì hắn phất tay cho đám quan binh xông lên.
Cố Ngạc như sợ đám người kia ra tay quá nặng liền nói: “Để nàng lại.”
Đoàn sứ của Thương Nguyệt và Phong Tức cộng lại không quá bốn mươi người mà quan binh có hơn trăm tên vì vậy rất nhiều người đều không khỏi than thở, mấy ngày qua tình huống này bọn hắn đều gặp rất nhiều. Mỗi lần có người đến từ tiểu quốc đều sẽ bị đám quan lại này ức hiếp một hồi mới thôi.
Bất quá bên phía Thương Nguyệt đều không ai động đậy chỉ có một mình Chiêu Tuyết lao lên. Phải biết trong số ám vệ của nàng thì Chiêu Tuyết là giỏi võ nhất, công phu xứng hàng thiên hạ đệ nhất. Hắn một kiếm chém qua năm người, một chiêu hạ gục mười tên, nhất thời hơn trăm quan binh đều ngã xuống. Sau đó, hắn liếc nhìn Cố Ngạc, chậm rãi đi tới.
“ Các ngươi...các ngươi...” Cố Ngạc sợ hãi lùi về phía sau, nói: “Ta là biểu đệ của đương kim Thái tử, là cháu ruột của hoàng hậu, các ngươi dám động đến ta nhất định cô cô ta sẽ không tha cho các ngươi!” Sở dĩ hắn có thể tùy ý sỉ nhục đám người tiểu quốc là vì hắn biết hoàng thượng sẽ không vì đám người này mà trừng phạt hắn, cho dù muốn cô cô hắn chắc chắn sẽ ngăn cản.
“ Vậy sao?” Thương Nguyệt tàn ác mỉm cười, càng cười dung nhan nàng càng rực rỡ.
Chiêu Tuyết vung kiếm hướng Cố Ngạc, tức thì một đạo thanh âm vang lên: “ Dừng lại!”
Người tới là một viên quan vận mãng phục nhị phẩm, phía sau hắn còn có hai người mặc giáp cầm đao và mấy chục quan binh. Hắn trừng mắt nhìn Thương Nguyệt nói: “Người tới là ai lại dám giết hại mệnh quan triều đình?”
Thương Nguyệt nhìn Cố Ngạc đã sợ tới mức ngã xuống đất, cảm thấy có chút vô vị liền vung tay. Chiêu Nguyệt lập tức giơ ngọc lệnh bài để lộ một phượng vĩ đồ đằng.
Trong thất quốc, Chiêu Thương quốc lấy Bạch Hổ đồ đằng, Minh quốc là Long đồ đằng, Vân quốc là Hạc đồ đằng, Hải quốc là Thủy Xà đồ đằng, Cẩn quốc là Kim quy đồ đằng, Duệ quốc là Ưng đồ đằng mà Phỉ quốc chính là Phượng đồ đằng.
Viên quan nhị phẩm run rẩy: “ Đại nhân là...”
Thương Nguyệt cười nhạt: “ Đông Phương Thương Nguyệt, ngươi gọi bổn vương là Thành Vương được rồi.”
Nàng vừa báo danh xưng người xung quanh liền ồ lên, mặt của Cố Ngạc thoáng chốc xám như tro tàn. Hắn thế nhưng...thế nhưng trêu chọc nữ tử được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất dâm nữ!
Viên quan nhị phẩm bối rối: “ Tiểu nhân thỉnh an Thành Vương.” Hắn ho khan một cái rồi liếc nhìn Cố Ngạc: “ Người này dám mạo phảm Thành Vương, lập tức lôi xuống giam vào ngục.” Cố Ngạc mặc dù là cháu của hoàng hậu nhưng trước mắt hắn cũng không thể làm phật lòng người này.
Thương Nguyệt nhếch môi cười một cái, uể oải nói: “Đi thôi.”
Viên quan nhị phẩm gật gù, chạy nhanh ra phía trước dẫn đường: “Vâng, vâng, mời vương gia.”
/11
|