Quảng Dương cung.
Lúc này hoàn toàn yên tĩnh, xa xa phía chân trời có tia nắng đỏ xuyên qua rặng mây, chiếu vào cánh cửa cao to trước điện, rảy đầy trong đại điện, mang theo ánh sáng màu hồng kỳ dị.
Trong đại điện, chỉ có Lý công công hầu hạ, còn những thái giám cùng cung nữ khác đều đã lui xuống, hơn nữa còn rời khỏi hơn mười bước, không cho phép tới gần phạm vi cửa điện, hành động này làm cho mọi người kinh hãi đảm chiến, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thái hậu đem công chúa truyền vào, còn chưa đi tới gần nên trong điện vẫn im lìm không có một tiếng động.
Công chúa Mộ Dung Như Âm quỳ gối ở giữa đại điện, ngước mắt cẩn thận nhìn mẫu hậu ở trên cao, ánh mắt của mẫu hậu không phải tàn nhẫn, mà là thất vọng, trên gương mặt duyên dáng sang trọng hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, đưa tay nhẹ đấm đấm đầu, qua rất lâu cũng không có một chút âm thanh nào, mẫu hậu vì sao lại phái người gọi nàng qua đây, còn bắt nàng quỳ, nhưng chính mình lại không nói câu nào.
"Mẫu hậu?"
Mộ Dung Như Âm thử tính kêu một tiếng.
Thái hậu ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám như vực sâu, lúc này tức giận như dời sông lắp biển, khóe môi nở nụ cười nhạt.
"Ngươi hãy giao ra đi, rốt cuộc nghiệt chủng trong bụng là của ai?"
Lời vừa nói ra, đỉnh đầu của Mộ Dung Như Âm nổ một tiếng sấm sét, nàng giương miệng lên, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời nào, sắc mặt chậm rãi ửng đỏ, cuối cùng là trắng bệch, là một công chúa, nàng biết việc này làm cho mẫu hậu mất mặt rất nhiều, nàng nghĩ lặng lẽ xoá sạch thai nhi trong bụng, ai ngờ lại bị mẫu hậu biết, nhất định là gia ngự y của nàng phái người đưa thư cho mẫu hậu, thật là một cẩu nô tài, trở về phải hảo hảo giáo huấn hắn, Mộ Dung Như Âm phát ra ánh mắt ngoan độc, nhưng lúc này phải đối phó mẫu hậu mới quan trọng hơn.
"Mẫu hậu, ngươi nói cái gì đó? Như Âm không biết lời của mẫu hậu là có ý gì?"
Mộ Dung Như Âm trong đầu hiện ra gương mặt, nhớ tới lời nói của người kia, phải kiên quyết phủ nhận chuyện này.
"Tiểu Lý tử, nhanh truyền ngự y đến cho ai gia!" Thái hậu tựa hồ lười cùng Như Âm tranh cãi, trực tiếp phân phó Lý công công bên cạnh, nghiệt tử đều đã có, còn dám không thừa nhận, đường đường công chúa của một quốc gia, lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này, kết quả là châu thai ám kết, thực sự là uổng phí sự thương yêu nuông chiều của nàng, hay chính là bởi vì nàng vô cùng sủng nàng ta, cho nên nàng ta mới gây ra đại họa như vậy, thái hậu sắc mặt âm ngao xấu xí, vừa yêu thương, vừa phẫn hận.
Như Âm vừa nghe mẫu hậu nói thế, sắc mặt đã sớm trắng, hét ầm lên.
"Mẫu hậu muốn làm gì?"
Thái hậu nhìn về phía nàng, sắc mặt âm u, lạnh lùng cứng rắng mệnh lệnh: "Ngươi vẫn là thành thật khai đi, nghiệt chủng này là của ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ai gia sẽ thanh toàn cho các ngươi."
"Ta?"
Như Âm ánh mắt lóe ra, khóe môi nhếch lên, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên ngoài cửa điện có thanh âm thái giám vang lên: "Bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá lâm."
Thái hậu vừa nghe, mí mắt nhảy lên, trong lòng bất an, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì nữ nhân kia đã tới, sẽ không thực sự trùng hợp như vậy chứ, phất tay ý bảo Như Âm đứng lên: "Đứng ở một bên đi."
"Dạ, mẫu hậu." công chúa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này lại dịu ngoan như một con thỏ, nàng cũng biết mình lần này mình đã gây ra họa lớn bằng trời, chỉ mong mẫu hậu có thể cứu nàng một mạng.
Thái hậu mắt thấy đại điện đã khôi phục như thường, mới lạnh lùng mở miệng: "Để cho nàng đi vào."
"Dạ, nương nương." Ngoài điện tiểu thái giám cung kính lên tiếng trả lời, rất nhanh liền có tiếng bước chân vang lên, chớp mắt người đã vào bên trong đại điện, dẫn đầu chính là hoàng hậu nương nương, đi theo phía sau là thiếp thân nha đầu của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, lúc này nhìn mặt hoàng hậu, lạnh lùng băng hàn nghiêm nghị, đôi mắt đầy tức giận, vừa đi vào đại điện, sự tức giận ẩn giấu biến mất, chậm rãi hành lễ.
"Tham kiến thái hậu nương nương."
"Bình thân, ban thưởng tọa." Thái hậu bình tĩnh phân phó, Lý công công lập tức tiến lên đặt ghế ngồi cho hoàng hậu nương nương, liền lui qua một bên, chỉ thấy trên đại điện, mâu quang băng hàn của hai nữ nhân này ở giữa không một phen đấu nhau tiếng nổ ầm ầm, cuối cùng thái hậu che giấu kỳ ánh sáng hỏa hoa, chậm rãi mở miệng: "Không biết hoàng hậu qua đây có chuyện gì?"
Mộc Thanh Dao thần sắc lành lạnh, đưa đôi tay bạch ngọc thon dài lên phất phất: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Dạ." Mai Tâm cùng Mạc Sầu lĩnh mệnh, cúi thân thể một chút, lui ra ngoài, trên đại điện chỉ có Mộc Thanh Dao cùng thái hậu, còn có công chúa và Lý công công, ai cũng không biết hoàng hậu cẩn thận như vậy là vì chuyện gì? Tất cả mâu quang đồng loạt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt của mỗi người đều có chút bất an.
Mộc Thanh Dao đợi được hai nha đầu đi xuống, mới chậm rãi vén môi nở một nụ cười.
"Thái hậu nương nương, bản cung nhận được tin tức, nói công chúa mang thai."
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, đại điện thượng ba người thần sắc khác nhau, hoàng hậu rất nhanh đã biết tin tức, điều này nói rõ thế lực hiện tại của nàng ở trong cung không kém bao nhiêu so với thái hậu, trãi quua thời gian không bao lâu, hoàng hậu thế lực đã ngang bằng nàng, nghĩ đến cũng phải, gần đây nàng ta ở trong cung uy tín rất lớn, ai lại không sợ hãi a.
Thái hậu ánh mắt chìm xuống lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên khó nhìn, đập mạnh một cái chén trà trong tay.
"Hoang đường, hoàng hậu từ nơi nào lại nghe nói những lời như thế, dám nói xấu công chúa, đường đường công chúa hoàng thất sao có thể để cho những người không ra gì bôi nhọa, hoàng hậu phải nên nặng nề trừng trị mới đúng."
"Thái hậu nương nương nói phải, vì thế bản cung đến đây để tìm chứng cứ, chứng minh cái nô tài kia đang nói xấu công chúa, sau khi trở về nhất định phải trừng phạt nặng nàng, tuyệt đối không tha cho nàng."
Mộc Thanh Dao trên mặt cũng lành lạnh như lúc trước, ôn hòa cười cười, mâu quang tùy ý quét nhìn về phía công chúa Mộ Dung Như Âm, hôm nay công chúa đặc biệt yên tĩnh, không giống như ngày thưòng kiêu ngạo, đứng ở lặng lẽ ở một góc đại điện, bình tĩnh nhìn các nàng.
Nếu không thực sự xảy ra chuyện đó, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo hung tàn như công chúa, nghe được có người nói xấu nàng như vậy, sẽ thờ ơ sao, trong đôi mắt của Mộc Thanh Dao hiện lên vẻ hiểu rõ.
Thái hậu nghe xong hoàng hậu nói, thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn, trấn định phất tay: "Hiện tại ngươi cũng thấy đấy, công chúa xác thực không có chuyện như vậy, hoàng hậu nên hảo hảo trừng trị cái nô tài kia mới là quan trọng, thân là hậu cung đứng đầu, không thể dung tha cho những người tùy tiện nói xấu sự trong sạch của hoàng thất."
Thái hậu ước gì sớm một chút đuổi Mộc Thanh Dao đi, lúc này vẫn là giải quyết cho thỏa đáng nghiệt chủng trong bụng Như Âm, bằng không liền bị người ta nắm đằng chuôi, về phần người sau lưng nàng là ai, ẩn nấp sâu như vậy, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta khai ra.
Mộc Thanh Dao mắt thấy thái hậu nóng ruột hẳn lên, làm sao mà cho nàng ta như ý nguyện liền không nhanh không chậm cười nhạt, thân hình vẫn không có động đậy.
Chương 80.2
"Vì để trở về tát vào mồm cung nhân này, bản cung đặc điểm dẫn theo ngự y qua đây, bắt mạch cho công chúa, chứng minh công chúa thuần khiết."
Lời vừa nói ra, trong đại điện nháy mắt như có dòng khí lạnh buốt len lỏi, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng băng mỏng.
Sắc mặt của Thái hậu, Như Âm công chúa và cả Lý công công, đều đặc biệt khó coi, người kịp phản ứng trước hết chính là thái hậu, ánh mắt hiện lên lệ khí tàn nhẫn, âm trầm trừng mắt nhìn nữ tử ngồi ở phía dưới, chỉ sợ nàng ta đã có chuẩn bị mới đến, nên sẽ không tùy tiện từ bỏ ý đồ, bây giờ nàng nên làm gì? Thái hậu còn chưa tìm ra phản ứng thích hợp thì Như Âm công chúa đã sớm nhảy dựng lên, phẫn nộ chỉ vào Mộc Thanh Dao.
"Ngươi nói cái gì, bản cung là công chúa, ngươi lại tìm ngự y đến tra xét bản công chúa, thật to gan, công chúa là huyết mạch của hoàng gia, đâu thể tùy tiện cho ngươi muốn điều tra là điều tra!"
Như Âm vừa nói, vừa nói vừa nghiêng người lui hai bước về phía sau, sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt hiện lên sợ hãi, hôm nay nếu rơi xuống trong tay nữ nhân hung ác Mộc Thanh Dao này, chỉ sợ nàng dữ nhiều lành ít.
Thái hậu cũng kịp thời phản ứng, nhanh chóng che chở cho con gái của mình, cũng không phải là nàng bao che khuyết điểm, mà bởi vì chuyện này liên quan rất trọng đại, nếu quả thật bị hoàng hậu điều tra ra trong bụng Như Âm có đứa nhỏ, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi trừng phạt, ngay cả người làm mẫu hậu như nàng, từ nay về sau cũng không ngốc đầu lên được, dạy dỗ ra nữ nhi đồi phong bại tục đến như vậy.
"Hoàng hậu ——" thái hậu cắn chặt răng, hung hăng giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao, hai chữ này kêu rất nặng.
Mộc Thanh Dao cũng không sợ nàng ta, lạnh lùng nhìn đáp lại, từ lúc nàng ta bắt đầu hãm hại Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu, giữa các nàng đã chính thức khai chiến, nàng còn có thể sợ nàng ta hay sao?
Trên đại điện bầu không khí cứng ngắc, Lý công công thở cũng không dám thở mạnh, hết nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia...
Ngay lúc hai người đang dùng ánh mắt giết chóc để đấu nhau, công chúa đứng cách Mộc Thanh Dao không xa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thân hình cấp tốc vọt tới, nàng là gấp quá nên mù quáng, muốn bóp cổ Mộc Thanh Dao, đáng tiếc Mộc Thanh Dao tuy rằng võ công không cao, nhưng người trước mắt nàng vẫn có thể đối phó, bằng không nàng sẽ không để cho Mạc Sầu đi ra ngoài.
Chỉ thấy thân hình nàng nhích qua, xoay người rất đẹp sang bên cạnh, bước chân trượt về chổ cũ, sau đó đột nhiên xoay người, giơ tay tát một cái, chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Như Âm công chúa bị đánh một bạt tai, cái tát này là dùng mười phần lực đạo, Như Âm chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên, gương mặt trong nháy mắt sưng vù, đau đớn khó nhịn, nước mắt chảy xuống xối xả.
"Mẫu hậu, nàng đánh ta."
Thái hậu không lên tiếng, chỉ một đôi mắt băng hàn sát cơ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, nữ nhân này không có sợ hãi, nàng ta đã bắt được nhược điểm của các nàng, nếu chuyện này của Như Âm lan truyền đi ra ngoài, chỉ sợ hoàng thất mặt đều bị ném đi, đến lúc đó không cần người khác, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Im miệng."
"Hoàng hậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Ai gia đã nói, công chúa tuyệt đối là trong sạch thuần khiết, đừng quên hoàng thượng vừa mới ban hôn cho công chúa, là Hàn Thanh Vũ con trai của Hàn đại học sĩ."
Mộc Thanh Dao căn bản là không nhìn mặt thái hậu, ung dung bình thản phủi phủi tay một cái, chậm rãi xoay người lại ngồi vào vị trí vừa rồi, từng chữ từng lời nói: "Thái hậu, không phải Thanh Dao thích chỉ trích, mà công chúa là người không biết dạy dỗ, bản cung đường đường là hoàng hậu, nàng ta lại dám đánh lén bản cung, vừa rồi nếu là Mạc Sầu ở chỗ này, không phải chỉ đánh nàng ta một bạt tai, mà sẽ tước mất một cánh tay của nàng."
Lời nói lạnh như nước, thái hậu thật là một câu nói cũng không nên lời, là do nữ nhi của mình càng quấy, dám châu thai ám kết, bằng không kẻ làm mẫu hậu như nàng sao có thể bị người ta quở trách như vậy, nói rõ công chúa không được dạy dỗ, kỳ thực là đang thầm chê cười người làm mẫu thân như nàng không dạy dỗ được nữ nhi.
Mộc Thanh Dao trước dạy dỗ công chúa, sau đó lại mở miệng: "Bản cung là người đứng đầu hậu cung, đối với loại nô tài ăn nói huyên thuyên tự tìm cái chết nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha, thế nhưng muốn trừng phạt nô tài này, thì phải chứng minh công chúa trong sạch, muốn biết công chúa có trong sạch hay không, chỉ cần cho ngự y bắt mạch là được, thái hậu nương nương vì sao lại tìm mọi cách ngăn cản?"
Thái hậu chỉ biết thở dốc, một câu nói cũng nói không nên lời.
Nữ nhân này rõ ràng là khẳng định chuyện công chúa có thai, lúc này phải làm thế nào mới tốt? Thái hậu đang thầm nghĩ kế sách, chủ ý còn chưa quyết định, liền nghe được ngoài cửa điện vang lên thanh âm thái giám: "Hoàng thượng giá lâm."
Một đạo thân ảnh cao to màu vàng đi vào, quanh thân bốn phương khí phách, ngũ quan tuấn mị, đôi mắt đen tựa như vực sâu, làm cho người ta nói không rõ thấy không rõ.
Mộc Thanh Dao vừa nhìn hoàng thượng đi tới, liền đứng dậy hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân." Mộ Dung Lưu Tôn đuôi lông mài nhíu lại, ánh mắt rất nhanh quét mọi thứ trên đại điện, nhìn sơ lược, thấy trong điện bầu không khí có chút kì quái, công chúa Như Âm thì bụm mặt, ánh mắt hồng hồng, thái hậu nương nương ngồi trên cao mang vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đỏ đậm, tiếng thở đặc biệt nặng, tựa hồ nói cũng nói không được.
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trên mặt của Mộ Dung Lưu Tôn, lập tức nhàn nhạt mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lời nói trầm thấp nồng đậm vừa vang lên, công chúa Mộ Dung Như Âm che giấu cảm xúc khẩn trương, cướp trước một bước mở miệng: "Hoàng huynh, ngươi nên vì hoàng muội mà làm chủ a, hoàng hậu nàng đánh ta, không chỉ đánh ta, còn giáo huấn mẫu hậu."
"Ân?"
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt băng lãnh xuống, khóe môi nụ cười lạnh mỏng, thẳng tắp quét mắt về phía Mộc Thanh Dao, hắn là nhận được lời nhắn của Dao nhi mới tới đây, chắc chắn sẽ không chỉ vì chuyện đánh công chúa và chọc giận thái hậu nương nương.
"Công chúa trí nhớ thật là tốt a, đường đường công chúa hoàng thất phạm thượng không phân biệt lớn nhỏ, chẳng lẽ bản cung không thể giáo huấn ngươi sao?"
Mộc Thanh Dao thanh âm lạnh lùng bình tĩnh chất vấn, Mộ Dung Như Âm vừa nhìn bộ dạng áp bức của nàng, không khỏi trước khiếp đảm ba phần, nếu là ngày thường nàng nhất định sẽ phản kháng, nhưng hôm nay không như trước, nàng vẫn chưa quên nguyên nhân hoàng hậu tới đây.
Thái hậu ngồi trên cao rất sợ hoàng thượng biết chuyện tình của Mộ Dung Như Âm, khó có được lúc không trách cứ hoàng hậu, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
"Hoàng nhi, như thế nào lại rảnh rỗi qua đây?"
"Là bản cung mời hoàng thượng qua đây, hoàng thượng nếu không đến, chỉ sợ vị hoàng hậu như bản cung không có năng lực làm tốt chuyện này, thì làm thế nào mà trừng trị điêu nô trong cung đây?"
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng thanh âm lạnh buốt vang lên, trên gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt bao phủ cơn giận sấm sét, tựa hồ vì Thanh Dao mà đau lòng, hàn ý trong đôi mắt đen phóng ra khiếp người, nhắm thẳng vào hướng Mộ Dung Như Âm, hù Như Âm công chúa thở cũng không dám thở mạnh.
Mộc Thanh Dao lành lạnh đạm nhiên bẩm báo tình huống.
"Hoàng thượng, trong cung tung tin đồn công chúa mang thai, đây chính là chuyện dâm loạn hậu cung, bản cung vì muốn chứng minh công chúa trong sạch, nên cho đòi ngự y bắt mạch cho công chúa, thế nhưng công chúa lại không phối hợp, như vậy làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của nàng đây?"
Chương 80.3
Mộc Thanh Dao nói xong, vẻ mặt hợp lý hợp tình, lời lẽ nghiêm khắc, trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ miếng băng mỏng, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Như Âm, chỉ thấy Mộ Dung Như Âm đôi mắt âm u, không dám nhìn thẳng sang hoàng thượng, chỉ cúi đầu nhìn nền đá dưới chân, tựa hồ hận không thể đem cái mặt đất kia nhìn thủng một cái hố để chui vào.
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt lăng hàn sát khí, thấy phản ứng của Như Âm, hắn đại khái có thể đoán ra được nàng thực sự mang thai, thảo nào ngày đó nàng không đồng ý hắn tứ hôn, đường đường hoàng thất lại xảy ra chuyện gièm pha như vậy đúng là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, thật là đáng hận, hoàng thượng sắc mặt trong nháy mắt như từng con sóng cuộn trào mãnh liệt, xấu xí đến cực điểm, không ngờ công chúa hoàng thất lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
"Người đến, truyền ngự y."
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thái hậu cùng công chúa mặt xám như tro tàn, Mộ Dung Như Âm ùm một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: "Hoàng huynh, hoàng huynh, là Như Âm sai rồi, xin hoàng huynh bỏ qua cho Như Âm một mạng."
Mộc Thanh Dao vừa nghe công chúa thừa nhận, lạnh lùng lui qua một bên, những chuyện sau đó là của hoàng thượng, đây chính là việc nhà của hoàng thất.
Ngoài đại điện, có thái giám cùng ngự y đi tới, Mộc Thanh Dao vung tay lên, lời nói lạnh thấu xương mệnh lệnh: "Đều đi ra ngoài đi."
"Dạ, hoàng hậu nương nương." Những người đó lại lui ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của tất cả người trong điện đều khó coi.
Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng trừng mắt công chúa: "Nói đi, cùng người nào không biết liêm sỉ làm ra chuyện gièm pha này?"
Công chúa đang quỳ bên dưới, trầm mặc không nói gì, người kia không cho nàng nói ra hắn, nếu như nàng can đảm khai hắn ra, chỉ sợ không có kết quả tốt, nhưng bây giờ hoàng thượng lệnh nàng phải giao ra, nàng không thể không giao ra người, vậy phải làm sao bây giờ?
Thái hậu ngồi ở bên trên, một câu nói cũng nói không nên lời, sắc mặt âm u, nữ nhi của mình lại làm ra loại chuyện mất mặt này, nàng còn có mặt mũi gì mà nói chuyện, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Như Âm còn không chịu thành thật giao người, nét mặt già nua hết đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại hồng, dùng sức rống giận: "Hoàng huynh ngươi hỏi ngươi đó, nói đi? Còn không đem người kia giao ra đây!"
Chuyện của Mộ Dung Như Âm đối với người luôn luôn tâm cao khí ngạo, vênh váo hung hăng như thái hậu nương nương mà nói là quá đã kích, cuối cùng nàng cũng chịu không nổi ngất đi, Lý công công vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, kinh hoảng mở miệng: "Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương?"
"Dìu thái hậu tiến vào tẩm cung, truyền ngự y qua đây chuẩn bệnh."
Trên mặt tuấn mỹ của hoàng thượng không có một chút dao động, trầm ổn mệnh lệnh Lý công công, Lý công công lập tức vươn tay nâng thái hậu dậy, hướng tẩm cung đi vào, cuối cùng liếc công chúa một cái, tự cầu nhiều phúc đi công chúa, lần này chỉ sợ ngay cả thái hậu cũng không bảo vệ được ngươi.
Trên đại điện, hoàng thượng vẫn như trước mặt lạnh đưa mắt nhìn xuống công chúa Mộ Dung Như Âm, thanh âm lợi hại vang lên: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là cùng người nào quan hệ với nhau, để làm ra loại chuyện nhục nhã danh dự của hoàng thất?"
"Hoàng huynh, là, là ——" tiếng nói của Mộ Dung Như Âm giống như tiếng muỗi kêu, thật vất vả mới thốt ra hai chữ: "Tần Hạo."
"Tần Hạo?" Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt khó hiểu, mâu quang có chút bí hiểm, nàng nghe Xuân Hàn nói qua, Tần Hạo này là một thủ hạ bên người thái hậu, công chúa làm sao mà cùng người như thế quan hệ được, trên thưởng hoa yến, mâu quang của nàng vẫn đuổi theo Liễu Thiên Mộ, rốt cuộc người nam nhân kia là Tần Hạo, hay Liễu Thiên Mộ?
"Tần Hạo là ai?"
Tiếng nói lạnh lùng cứng rắn của hoàng đế lần thứ hai lại vang lên, thị máu tàn ác, cuồng bạo, Mộ Dung Như Âm tuy nói không phải là muội muội cùng một mẹ sinh ra của hắn, nhưng rốt cuộc cũng là công chúa trong hoàng thất, lại xảy ra lớn chuyện như vậy, nếu như truyền ra ngoài, Huyền Nguyệt còn gì mặt mũi, như vậy làm sao mình có thể ngẩn đầu đứng trong thất quốc?
"Lập tức nói ra hắn ở nơi nào? Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
Hoàng đế vung tay lên, kình phong thổi qua, mang tất cả mọi thứ ở trên đại điện bắn lên cao rầm một tiếng vang lên, đập vỡ rất nhiều đồ cổ, Mộ Dung Như Âm sợ đến hoa dung thất sắc, đưa tay lên bịt hai tai, Mộc Thanh Dao mắt lạnh liếc nàng, đã có can đảm làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này thì sợ cái gì, chẳng lẽ nàng ta không biết một công chúa làm ra loại chuyện này, tất nhiên sẽ phải bị vạn người thóa mạ hay sao?
"Hoàng thượng, cẩn thận, thân thể quan trọng hơn."
Mộc Thanh Dao thanh âm lành lạnh vang lên, lúc này, nhìn thế nào cũng có cảm giác mình chính là bà hoàng hậu độc ác đang ức hiếp công chúa bạch tuyết, nhưng ai bảo nữ nhân này khinh người quá đáng, lúc trước chuyện của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, nàng ta khó thoát trách nhiệm, hôm nay cái này kêu là báo ứng, nàng cũng không có nửa điểm đồng tình.
"Ngươi?" Mộ Dung Như Âm nghe tiếng nói của Mộc Thanh Dao, khí huyết dâng trào kêu lên một tiếng, ngước mắt tàn ác trừng qua đó, nhưng khi nhìn thấy hoàng huynh luôn luôn anh khí bức người, lúc này trên khuôn mặt tuấn dật, mây đen bao phủ, đôi mắt như băng đầm sâu u không thấy đáy, thật giống như một miệng giống cổ khổng lồ, muốn tiêu diệt nuốt trọn nàng, Mộ Dung Như Âm khủng hoảng, liên tục cầu khẩn.
"Hoàng huynh, ta cũng không dám nữa, ngươi bỏ qua cho ta một lần đi."
"Ngươi cũng dám xin ta tha cho ngươi, " Mộ Dung Lưu Tôn tiếng nói vừa dứt, bàn tay to nắm áo của công chúa nhất nàng lên, trong đôi mắt xinh đẹp hằn lên tơ máu giống như đôi mắt sói tàn bạo độc ác, hiện ra ánh sáng u ám, tựa hồ chỉ cần nàng nói thêm một chữ nữa, hắn liền thực sự giết nàng.
Khủng hoảng chiếm cứ toàn bộ tư tưởng của Mộ Dung Như Âm, lúc này nàng hậu tri hậu giác sợ hãi, trong mắt đã ngấn lệ, mâu quang của hoàng huynh thị máu dọa người, nàng cố gắng kềm chế lại một giọt lệ cũng không dám chảy xuống.
"Hoàng huynh, ta..."
"Người đến!" Mộ Dung Lưu Tôn đột ngột buông tay ra, công chúa ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy gương mặt hắn đầy giết chóc hướng ra phía ngoài rống to lên, A Cửu lĩnh hai thái giám đi tới, cung kính mở miệng: "Hoàng thượng."
"Phái người đem công chúa nhốt ở Cửu Hoa cung, bí mật truyền ngự y đi vào, đem thai nhi trong bụng của nàng xoá sạch, sau này không cho phép nàng rời khỏi Cửu Hoa cung một bước, cho đến ngày đại hôn."
"Dạ, hoàng thượng!" A Cửu ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn công chúa đang ngã dưới đất, thảo nào hoàng thượng sắc mặt xấu xí đến cực điểm, thái hậu cũng bị tức đến bệnh, nguyên lai đều là công chúa gây ra chuyện.
A Cửu đi tới trước mặt Mộ Dung Như Âm, cung kính mở miệng: "Công chúa, xin mời."
Công chúa Mộ Dung Như Âm đâu còn dám nói thêm một chữ nào, mò mẫn đứng lên, lảo đảo theo sau A Cửu đi ra, người còn chưa đi đến bên ngoài, đã nghe thanh âm như từ địa ngục của hoàng đế lần thứ hai vang lên: "Chuyện hôm nay nếu bị truyền ra ngoài, tất cả đều giết không tha."
Trên đại điện, thanh âm này lạnh như băng một điểm nhiệt độ cũng không có.
A Cửu cùng hai thái giám phía sau hắn cẩn thận lên tiếng trả lời: "Dạ, hoàng thượng." rồi mang người đi xuống.
Chương 80.4
Xung quanh an tĩnh lại, ánh nắng đỏ của trời chiều tản đi, bầu trời dần dần bị lây nhiễm của đêm đen, bên trong điện một mảnh hỗn độn, tiêu điều, Mộc Thanh Dao đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích nhìn hoàng thượng, trên người hắn sát khí rất nặng, giống như con sói vừa trãi qua trận đấu, đôi mắt lóe ra ánh sáng lợi hại, sau đó chậm rãi dịu xuống, tầm mắt nhìn về phía nàng.
Từ từ lắng xuống rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn có tầng sương bao phủ như trước, còn lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình nữa, nhưng mặc dù như vậy, cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn.
"Không nghĩ tới hoàng thất lại phát sinh chuyện như vậy, trẫm thực sự là sơ suất quá, tên Tần Hạo kia rốt cuộc là ai?"
"Sợ rằng thủ phạm không phải Tần Hạo, đứa nhỏ này cuối cùng là của ai, hoàng thượng chẳng lẽ một chút cảm ứng cũng không có?"
Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn hắn, cũng chưa nói cho hắn biết chuyện có liên quan đến Tần Hạo, bất quá lời nói sau cùng của nàng tựa như sấm sét trong cơn mưa, trong nháy mắt thức tỉnh hoàng đế, khiến cho vẻ tàn bạo của hắn vừa giản ra một ít lại bạo hỏa lên: "Nàng nói là hắn? Ghê tởm! Trẫm sẽ không bỏ qua hắn!"
Hoàng thượng lửa giận ngập trời ngưng tụ nội lực, một quyền đánh ra ngoài, đỉnh đồng huân hương ở một góc trong điện bị đánh đến tứ phân ngũ liệt (vỡ thành bốn năm mảnh), hương tro bên trong đang cháy bay lả tả trên toàn bộ đại điện, hương khí tỏa ra bốn phía.
Mộc Thanh Dao sợ hãi, hoàng thượng nội lực thật thâm hậu a, chỉ sợ võ công của hắn đã đến đăng phong tạo cực rồi, người bình thường căn bản không phải đối thủ, cho dù là cao thủ, cũng khó địch lại.
"Hoàng thượng."
"Được rồi, Dao nhi trở về đi, trẫm sẽ xử lý chuyện này." Mộ Dung Lưu Tôn trầm ổn thu tay, quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt luôn luôn quạnh quẽ, đang mang bộ dạng sợ hãi, xem ra là bị cơn giận của mình làm kinh hoảng rồi.
"Dạ, hoàng thượng, Thanh Dao xin cáo lui."
Mộc Thanh Dao khôi phục lại vẻ bình thường, đạm nhiên thi lễ, lui xuống, thái hậu và công chúa bây giờ đều bị thương nặng, tin là trong khoảng thời gian ngắn, các nàng là sẽ không hành động gì khác, đúng lúc mình có thể ngồi nhân cơ hội này, cố gắng lục soát một chút chứng cứ phạm tội của thái hậu nương nương năm đó.
Ở cửa đại điện, Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn thấy chủ tử đi ra, cuối cùng cũng thở dài một hơi, vừa rồi thấy thái giám ra ra vào vào, lại thấy ngự y cùng công chúa, hai người các nàng rất sợ hoàng thượng sẽ trách cứ đến nương nương, bây giờ nhìn hình dáng nương nương hoàn hảo không tổn hao gì, chứng tỏ trong lòng hoàng thượng có nương nương, bằng không chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị trách phạt.
"Trở về đi."
Mộc Thanh Dao phất phất tay, vượt lên đầu hàng đi ra ngoài, gương mặt Mai Tâm mang vẻ thèm thuồng, cợt nhả mở miệng: "Nương nương, hoàng thượng rất thích nương nương đó!"
Mộc Thanh Dao lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái: "Gần nhất quá rỗi rảnh sao? Có muốn đến cán rửa phòng đi làm người hầu hay không, hoạt động gân cốt một chút?"
Mai Tâm lập tức bị hù sợ, đi cán rửa phòng làm người hầu, má ơi, không đầy hai tháng, tin rằng tay nàng sẽ thành cây củ cải, vừa thô lại xấu xí.
"Nương nương, chúng ta trở về đi." Mai Tâm giả vờ ngoan, đi phía trước dẫn đường, cùng mấy người Đại cung nữ một đường trở về Phượng Loan cung.
Đêm hôm nay, sấm chớp vang rền, mưa to giàn giụa, trong Cửu Hoa cung bao phủ bầu không khí lạnh lẽo, ngự y đã kê đơn thuốc phá thai cho công chúa uống vào, vừa ở bên ngoài tẩm cung chờ, đến nửa đêm thì công chúa bắt đầu xuất huyết, thế nhưng máu vẫn chảy cũng không có dấu hiệu ngừng lại, ngự y sợ hãi, một lần nữa lại bắt mạch, không ngờ thai nhi quá lớn, thai đã chảy xuống nhưng nhao thai vẫn ở lại trong tử cung, việc này phiền phức rất lớn, nếu như nhao thai không bóc ra khỏi cơ thể mẹ, chỉ sợ máu sẽ không ngừng chảy, như vậy trời còn chưa sáng, thì công chúa đã không xong.
Bên trong tẩm cung, trên giường lớn hoa lệ, Mộ Dung Như Âm đầu đầy mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng gào thét, tóc đen dính chặt ở trên gương mặt, một bên tỳ nữ Cẩm Khâm, khóc kêu lên: "Công chúa, công chúa, nhanh, ngự y, công chúa sẽ nhanh không chịu được, ngươi suy nghĩ biện pháp đi?"
Vương ngự y gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, hắn sợ hãi sẽ gặp phải chuyện không may, thật đúng là xảy ra chuyện thật, vậy phải làm sao bây giờ?
"Mau nhanh phái người đi thông báo cho thái hậu nương nương!"
Vương ngự y lớn tuổi nên hiểu có một số việc ai cũng thể tự ý quyết định, bởi vậy thúc giục Cẩm Khâm phái người đi Quảng Dương cung báo cho thái hậu.
"Được, nô tỳ phái người đi liền." Cẩm Khâm lập tức chạy vội ra bên ngoài bình phong, phân phó cung nữ đang canh giữ bên ngoài báo cho thái hậu, công chúa đang gặp nguy hiểm, ai mà dám chậm trễ, liền xông vào trong mưa to gió lớn, một đường chạy nhanh đến Quảng Dương cung báo thái hậu biết.
Thái hậu rất nhanh đã chạy tới, tuy rằng trong lòng cáu giận Như Âm càn quấy, nhưng cuối cùng nàng vẫn là con của mình, nhìn bộ dạng của nàng giờ phút này chỉ còn có nửa cái mạng, đau lòng đến chảy nước mắt, nắm chặt tay của Như Âm: "Như Âm, ngươi đừng dọa mẫu hậu, ngươi đừng dọa mẫu hậu."
Thái hậu vừa nhìn thấy ý thức của Như Âm đã mờ ảo, tựa hồ lập tức sẽ chết, trong lòng nhéo lên đau đớn, sớm biết rằng sẽ như vậy, thà để nàng sinh hạ là được rồi, nếu Như Âm thực sự xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ thương tâm đến chết.
"Ngự y, ngự y, chuyện gì xảy ra? Mau nhanh kê thuốc cho công chúa!"
Thái hậu tàn nhẫn mệnh lệnh, vương ngự y vội vàng tiến lên bẩm báo: "Thái hậu nương nương, công chúa máu thai đã chảy ra, thế nhưng nhao thai còn bám vào cơ thể mẹ, hiện tại chỉ có thể tăng thêm lượng thuốc, nhưng nếu vậy, chỉ sợ công chúa sau này sẽ không bao giờ sinh con được nữa."
"Không thể sinh con?" Thái hậu sửng sốt, đây là chuyện có ý nghĩa như thế nào đối với một nữ nhân, nàng hiểu rõ ràng nhất, mẫu bằng tử quý, nếu như một nữ nhân ngay cả con cũng sinh không được, thì nàng ta cả đời trông cậy vào ai, nhưng nếu như không đem nhau thai đánh rớt, Như Âm sẽ mất mạng, thái hậu cắn răng một cái, bất chấp nhiều chuyện như vậy.
"Lập tức kê thuốc, mặc kệ sau này, lúc này cứu người quan trọng hơn."
"Dạ, thái hậu." Vương ngự y thở dài một hơi, lập tức lĩnh mệnh đi kê thuốc, Cẩm Khâm theo phía sau hắn đi lấy thuốc.
Bên trong tẩm cung, thái hậu cầm chặt lấy tay Như Âm, che trong ngực của mình, vừa khóc vừa nói: "Như Âm, là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu không nên cho ngươi chịu khổ như thế, " thái hậu luôn luôn kiên cường bây giờ trong lòng dâng lên đau đớn, trong mắt lệ đã lưng tròng, tự trách không ngớt.
"Như Âm, ngươi nhất định phải sống sót, đều là do nữ nhân kia làm hại chúng ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, ngươi yên tâm, người kia không thể che chở nàng mãi, một ngày nào đó, hoàng huynh của ngươi sẽ phế đi hắn, đến lúc đó, ta và ngươi mới là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, Như Âm, ngươi nghe được mẫu hậu nói không?"
Thái hậu vừa nói, vừa cầm chặt lấy tay Như Âm, rất sợ nàng sẽ buông tay rời đi, trong lòng khủng hoảng không ngớt.
Sau nửa canh giờ, Cẩm Khâm đem thuốc sắc đến, đưa tới, đỡ công chúa uống vào...
Bên trong tẩm cung lại rơi vào yên tĩnh, thái hậu vẻ mặt tiều tụy đau lòng, một tấc cũng không rời nữ nhi của mình, ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi tiếng mưa rơi, tiếng sấm chớp không ngừng, tròn một đêm, trời sẽ nhanh chóng sáng, nhao thai cuối cùng cũng chảy xuống, máu đã ngừng chảy, Như Âm đã lấy lại được nửa cái mạng, hơn nữa từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể sinh dưỡng nữa.
Chương 80.5
Thái hậu nghĩ đến chuyện sinh con sau này, nếu như truyền tới trong tai Như Âm, chỉ sợ nàng nản lòng thoái chí, nên phải hạ mệnh lệnh cấm: "Không cho phép đem chuyện này nói ra, nếu để cho công chúa biết, các ngươi cũng đừng mong sống nữa."
"Dạ, thái hậu nương nương." Bên trong tẩm cung có khoản mấy người cung nữ, cẩn thận lên tiếng trả lời, sinh sống ở trong cung nhiều năm, ai lại không biết quy tắt, cơm thì có thể ăn nhiều, nói nên nói ít, bằng không sẽ tự mình rước lấy họa sát thân.
Như Âm công chúa bào thai đã xoá sạch, hoàng thất cũng phong tỏa tất cả tin tức, phàm là ai biết tin tức, người nào can đảm dám tiết lộ ra ngoài, thực sự là không muốn sống nữa, hoàng thượng đã hạ chỉ mệnh lệnh Khâm Thiên giám chọn một ngày lành, vốn đại hôn của bắc tân vương tổ chức trước, nhưng hiện tại lại trở thành công chúa gả trước.
Như Âm bị giam ở trong Cửu Hoa cung, nghĩ cách trốn ra ngoài căn bản là không có khả năng, mặc dù nàng không muốn, cũng không có cách nào khác.
Thái hậu tuy rằng yêu thương nàng, nhưng đối với chuyện lập gia đình lần này, cũng không có ngăn cản hoàng thượng...
Trong cung tựa hồ thực sự sóng êm gió lặng, nhưng Mộc Thanh Dao biết, đêm trước khi bão tố luôn luôn yên tĩnh như vậy...
Có một số việc đang ẩn nấp, có một số việc đang đợi thời cơ.
Người và việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thường thích tiến hành trong đêm tối.
Ánh trăng như lụa, bao phủ toàn bộ Bắc Tân vương phủ, hành lang đình trụ được chạm trổ, khắp nơi là màu đỏ của vải lụa, nhìn thấy mà giật mình, đợi sau khi công chúa đại hôn, chính là ngày đại hôn của Bắc Tân vương gia, cả tòa vương phủ đã thu xếp rất là ổn thỏa, chỉ chờ đến ngày lành mà thôi.
Bên trong thư phòng ngăn nắp, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đang xem sách, chỉ là mâu quang của tầm nhìn dường như có chút mơ hồ, lóe ra bất định, chẳng bao lâu nữa, thì sẽ có một nữ nhân tiến vào trong phủ của hắn, nữ nhân kia chỉ sợ không phải là kẻ tầm thường, rất có thể là quân cờ của người kia thao túng, vì thế sau này hắn hành sự càng phải cẩn thận hơn.
Bắc Tân vương gia đang nghĩ đến nhập thần, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếp theo là cửa bị đẩy ra, bước vào trước tiên là Trữ quản gia, Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt có chút tĩnh mịt, Trữ quản gia càng ngày càng không có chừng mực, hắn đang định phát tác, thì bên cạnh Trữ quản gia bước ra một người, người này mặc một thân quần áo màu đen, vừa đi ra khỏi vùng bóng tối, liền lấy xuống áo choàng màu đen trên đầu, lộ ra hé ra khuôn mặt duyên dáng sang trọng.
"Mẫu hậu?" Bắc Tân vương thất thanh kêu lên, tiếp theo ánh mắt lợi hại liền nhìn ra bên ngoài cửa, hắn phất phất tay ý bảo Trữ quản gia đi ngoài cửa canh chừng, Trữ quản gia lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương cung kính mời mẫu hậu ngồi trên ghế, sau đó dâng trà đến.
"Mẫu hậu, như thế nào lại xuất cung?"
Thái hậu vừa nghe Bắc Tân vương nói, sắc mặt uấn giận, trong đôi mắt lóe ra sự cuồng bạo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Ai gia ra đây xem, Mạch nhi rốt cuộc là muốn khi nào động thủ? Ngươi có biết mẫu hậu ở trong cung ngày càng lụn bại, người kia căn bản là không xem mẹ con đương chúng ta ra gì, làm hại chúng ta bị cái nha đầu Mộc gia kia khi dễ, chẳng lẽ Mạch nhi nhẫn tâm nhìn mẫu hậu chịu cay đắng như vậy sao?"
"Mẫu hậu, là lỗi của Mạch nhi." Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch tiến lên một bước quỳ sát ở bên chân thái hậu, sự nhu hòa trôi qua thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo lại, trong đôi mắt đen kia lòe ra sát khí tàn nhẫn tận trời: "Mẫu hậu yên tâm đi, Mạch nhi sẽ đem đây hết thảy chuyện này đòi lại, tin sẽ không cần bao lâu nữa, nhi thần đã chuẩn bị tất cả để một kích tận trời."
Thái hậu nghe xong Bắc Tân vương nói, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, vẫn là Mạch nhi làm hoàng thượng, thì thân sinh mẫu hậu như nàng mới có hi vọng, người ngoài vĩnh viễn vẫn là người ngoài, hơn nữa tên nam nhân kia một mực hoài nghi là nàng hại chết mẫu hậu hắn, nếu như có một ngày thực sự tra được chút chứng cứ nào, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi cái chết a.
"Vậy là tốt rồi, nhưng mà nữ nhân kia không được giữ lại, Mạch nhi tốt nhất là hãy mau đem nàng loại bỏ đi."
Thái hậu đôi mắt dữ tợn mở miệng, giữ lại nữ nhân kia, trong lòng của nàng liền cực kỳ khó chịu, trãi qua mấy ngày nay đụng chạm, nàng nhận rõ một việc, nếu như giữ lại nữ nhân kia, chỉ sợ sẽ là chuyện xấu...
"Được, chỉ cần nàng xuất cung, nhi thần nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng." Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch bị lây sát khí giết chóc âm độc mở miệng.
"Ừ, vậy thì mẫu hậu an tâm, " thái hậu thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, sắc mặt dị thường khó coi, lạnh lùng mở miệng: "Tần Hạo đâu?"
"Ở phía sau." Mộ Dung Lưu Mạch ngẩng đầu nhìn thái hậu, tìm người nam nhân kia để làm gì, Tần Hạo luôn luôn rất được lòng của mẫu hậu, nhưng đêm nay mẫu hậu tựa hồ rất tức giận, tại sao vậy chứ? Tuy thắc mắc nhưng hắn không có hỏi chỉ hướng ra phía ngoài phân phó: "Đi đem Tần Hạo mang đến."
Trữ quản gia ở ngoài cửa lên tiếng trả lời: "Dạ, vương gia."
Khoản một khắc sau, Tần Hạo bị dẫn qua đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy bên trong thư phòng ngoại trừ vương gia còn có thái hậu đang ở đây, nên lập tức cung kính thi lễ: "Tần Hạo tham kiến thái hậu, vương gia!"
Thái hậu nương nương vốn vẫn ngồi yên nhưng khi nhìn thấy Tần Hạo hiện thân, giống như một con gà chọi, đôi mắt đỏ đậm, dường như phát điên đứng lên xông lại, tát vào mặt Tần Hạo một cái vang dội, Tần Hạo cùng Mộ Dung Lưu Mạch đều bị hành động của thái hậu làm cho hồ đồ, nhất là Tần Hạo, vẫn rất được thái hậu tin tưởng, không nghĩ tới lần này thái hậu không hỏi nguyên do, vừa thấy mặt đã tát hắn một cái.
"Thái hậu nương nương, không biết Tần Hạo đã làm cái gì sai, lại làm cho thái hậu giận dữ như vậy?"
Tần Hạo trấn định nhìn thái hậu, thái hậu nương nương trên mặt hiện lên sự tàn bạo, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi nói, tại sao lại muốn làm nhục sự thuần khiết của công chúa, nàng ta đường đường là công chúa của hoàng thất, dám làm cho công chúa châu thai ám kết, thiếu chút nữa đem mệnh đều đánh mất?"
Thái hậu tiếng nói vừa dứt, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt xét đoán, âm u nhìn Tần Hạo đang quỳ dưới đất, Tần Hạo mang vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng lời lẽ khẳng khái nghiêm khắc mở miệng.
"Bẩm thái hậu nương nương, Tần Hoài không có làm chuyện này, cho dù có đánh chết, Tần Hạo cũng là nói những lời này, hơn nữa là ai đã nói Tần Hạo làm nhục sự thuần khiết của công chúa?"
Thái hậu ánh mắt chợt lóe lên cái gì, không phải Tần Hạo, vậy đó lại là người phương nào, nhưng chuyện này là Như Âm chính miệng thừa nhận, chẳng lẽ còn giả, thái hậu hoài nghi nhìn chằm chằm Tần Hạo: "Ngươi không có gạt ai gia?"
"Có cho Tần Hạo một nghìn một lá gan, cũng không dám lừa gạt thái hậu nương nương!"
Thái hậu từ trước đến giờ vẫn trọng dụng Tần Hạo, Tần Hạo thái độ làm người nàng rất biết, hắn không phải là cái loại người âm hiểm giả dối, hắn nghe nàng sai khiến cũng là vì báo đáp ân đức của nghĩa phụ hắn, bằng không hắn cũng không nghe lệnh của nàng, chuyện xấu xảy ra này, nếu hắn nói không có, vậy khẳng định là chưa từng làm, thế nhưng Như Âm tại sao lại muốn hãm hại hắn, xem ra nàng vì bảo hộ người nam nhân phía sau, kẻ đó rốt cuộc là ai? Mà có thể làm cho nàng cam nguyện vì hắn làm rất nhiều chuyện?Phá thai, còn hãm hại người khác, cũng không muốn nói ra người kia?
Chương 80.6
"Được rồi, xem ra là ai gia đã hiểu lầm, ngươi đi xuống trước đi."
Thái hậu phất phất tay, Tần Hạo không nói gì, lui xuống, trong thư phòng, Bắc Tân vương ánh mắt sâu thẳm nhìn mẫu hậu mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Như Âm mang thai, nàng nói đứa nhỏ là của Tần Hạo, bởi vậy ai gia mới tức giận, ai biết nàng nói thế là vì bảo hộ cho người kia, nha đầu này thực sự là không làm cho người bớt lo!"
"Cái gì?" Bắc Tân vương trợn to mắt khó tin, không nghĩ tới hoàng muội ruột thịt của mình lại làm ra loại chuyện nhục nhã hoàng thất, mấy ngày nữa nàng phải gả cấp Hàn gia, tức không phải là làm cho Hàn gia xấu mặt hay sao: "Mấy ngày nữa là đại hôn của nàng."
"Đúng vậy, hoàng thượng đã lệnh cho ngự y xoá sạch hài tử của nàng, tứ hôn vẫn tiến hành như cũ."
"Nàng thật là không làm cho người ta bớt lo." Bắc Tân vương tức giận hừ lạnh, dù cho nàng là muội muội ruột của hắn, hắn cũng không đồng ý nàng hành động như vậy, nghĩ đến Hàn Thanh Vũ là người tuấn tú lịch sự, nhân tài tương lai của đất nước, lại phải gánh một nữ nhân như nàng, cũng coi như xui xẻo.
"Mẫu hậu hồi cung đi, không thể ở lại quá lâu, nếu khiến cho trong cung chú ý, chỉ sợ chuyện sắp thành lại bị thất bại."
Bắc Tân vương chậm rãi nhắc nhở mẫu hậu mình, nhịn một lần nữa, bọn họ có thể thoả thích hưởng thụ cảm giác gia đình đoàn tụ, sẽ nhanh thôi, hắn rất có lòng tin, Bắc Tân vương khóe môi hiện lên nụ cười đắc ý.
"Tốt, ai gia trở về, Mạch nhi cũng đừng quên diệt trừ nữ nhân kia."
"Nhi thần hiểu." Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt sát khí càng ngày càng đậm, cuối cùng tựa như sương mù nhuộm khắp cả bầu trời, làm cho người ta nhìn không rõ tim của hắn rốt cuộc là sâu hay cạn: "Trữ quản gia, tiễn khách nhân đi từ phía sau ra ngoài."
Bắc Tân vương đích thân đội áo choàng cho mẫu hậu, ngày này sẽ không quá lâu.
Trữ quản gia lĩnh mệnh, đem thái hậu tiễn đi ra ngoài, bên trong thư phòng lâm vào vắng vẻ, hắn đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu chỉnh lý kế hoạch...
Một đêm này, Phượng Loan cung cũng xảy ra một việc lớn.
Đại điện nguy nga lộng lẫy, lúc này sáng như ban ngày, hoàng hậu nương nương một thân lành lạnh đang ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, lông mài xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt đen sẫm nước biển trong đó đang cuồn cuộn dao động, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng hàn băng, tất cả mọi người đều lui ra ở một bên, chỉ thấy ở giữa đại điện người đang quỳ chính là tổng quản thái giám Xuân Hàn mà hoàng hậu nương nương thiên tân vạn khổ cứu trở về, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên mặt trượt xuống, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn mặt đất.
"Xuân Hàn, ngươi bây giờ còn có cái gì để nói không?"
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Mộc Thanh Dao quơ quơ búp bê nguyền rủa trong tay vu, trên thân búp bê viết ngày sinh tháng đẻ, ngoại trừ ngày sinh tháng đẻ, còn có các loại bùa chú hình thù kỳ quái, mặt khác trên bùa chú còn đâm rất nhiều ngân châm, lúc này vừa nhìn vào giống như đâm vào một hình người thu nhỏ, xấu xí cực kỳ.
"Tiểu nhân không có gì để nói, chỉ cầu được chết."
Xuân Hàn mặt xám như tro tàn, nhận mệnh mở miệng.
Mộc Thanh Dao ở trên cao đôi mắt lóe lên vài cái, băng lãnh chất vấn: "Xuân Hàn, nếu như ngươi nói ra người sai phái ngươi, bản cung sẽ tạm tha cho ngươi lúc này."
Xuân Hàn sợ run một chút, trên đại điện những thái giám mà hắn có giao tình tốt đều thay hắn nóng ruột, hi vọng hắn có thể giao ra người chủ mưu phía sau, hoàng hậu sẽ tha hắn một lần, thế nhưng xuân hàn chỉ sửng sốt một chút, cuối cùng cứng cỏi thấy chết không sờn mở miệng: "Bẩm hoàng hậu nương nương, không có ai sai phái nô tài, là nô tài đáng chết, muốn hại hoàng hậu nương nương, bởi vì nô tài trước kia là người của thái hậu, nhìn thái hậu vẫn bị hoàng hậu áp chế, cho nên mới phải nghĩ ra mưu kế này hại hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao giật mình, không biết nên vì hắn trung thành mà vỗ tay, hay vẫn là vì thái hậu rất được lòng người mà hoan hô, nhưng ở một khía cạnh khác mà nói, Xuân Hàn cũng là một nô tài trung tâm, bất quá đứng ở góc độ của nàng, đã có một ít phiền muộn, dù cho bị một lần khổ nhục kế của hắn, nhưng nàng tốt xấu gì đã tìm nửa huyết nhân sâm cứu sống hắn, bằng không hắn nhất định là mất mạng, thế nhưng kết quả là hắn không chỉ thờ ơ, còn trợ giúp thái hậu nương nương hãm hại nàng, xem ra nàng làm người rất là thất bại.
Mộc Thanh Dao sắc mặt khó coi, đứng ở sau lưng nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, sớm tức giận được đến tái mặt.
"Nương nương, nếu không người mời hoàng thượng tới, sử dụng đại hình ta cũng không tin hắn không nhận tội khai ra người chủ mưu phía sau."
Mai Tâm kiến nghị, bên dưới thân hình đơn bạc của Xuân Hàn run run hai cái, cuối cùng vẫn trấn định như trước nhìn mặt đất, bên cạnh Mạc Sầu lại có suy nghĩ khác: "Nương nương, hắn có phải có nỗi khổ hay không, nhìn xuân Hàn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa?"
Lúc này Mộc Thanh Dao đã lười đi quản hắn có phải có nỗi khổ hay không, trong cung mỗi ngày chuyện xảy ra quá nhiều, chẳng lẽ nàng vẫn phải giao tâm tư đặt ở trên người hắn mãi.
"Xuân Hàn, ngươi nếu nói là ngươi hại bản cung, như vậy tội danh hại hoàng hậu sẽ như thế nào, ngươi biết chứ?" tiếng nói âm trầm vang lên, trên đại điện thượng rất nhiều người hít thở không thông, nhất là mấy người thái giám thủ hạ trước đây của Xuân Hàn, càng hô hấp dồn dập.
"Tiểu nhân biết, chỉ cầu được chết."
"Tốt, tốt, ngươi rất trung thành " Mộc Thanh Dao ánh mắt tối sầm lại, không hề cùng hắn nói thêm cái gì, người ngu thì không dùng được, cùng hắn nhiều lời vô ích, muốn dứt thì dứt, Mộc Thanh Dao giận tái mặt, quanh thân bao phủ hàn ý, hướng phía dưới phân phó: "Người đến, Xuân Hàn, thân là tổng quản thái giám Phượng Loan cung, dám can đảm phạm thượng, đánh nặng năm mươi đại bản."
Xuân Hàn có chút vô cùng kinh ngạc, không phải hẳn là phải bị đánh chết sao? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, lên tiếng: "Nương nương?"
Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn hắn: "Xuân hàn, bản cung niệm tình ngươi một tấm lòng trung thành, tuy rằng chủ tử mà ngươi bảo vệ không phải bản cung, nhưng làm người còn có nguyên tắc, đánh năm mươi hèo, sống hay chết, nghe theo mệnh trời."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương!" Xuân Hàn vốn một lòng muốn chết, quả nhiên rơi lệ, hướng về phía Mộc Thanh Dao thật sâu dập đầu ba cái: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương, Xuân Hàn chỉ cầu kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao khóe môi giật mình, nàng ghét nhất là bị cổ nhân nói như vậy, nếu thật là trong lòng có cảm kích, vì sao hiện tại không đứng ra chỉ chứng thái hậu, như vậy cũng đã giúp đỡ nàng, nàng muốn hắn làm trâu làm ngựa mà chi, buồn rười rượi mở miệng: "Bản cung cũng sẽ không thiên vị mà làm rối kỉ cương, Mạc Sầu, đi trước hình phòng giám sát, nếu như ai dám hạ thủ lưu tình, cùng hắn chịu năm mươi hèo, đuổi ra cung đi!"
"Dạ, nương nương!"
Lời nói của hoàng hậu, trên đại điện tất cả mọi người đều nghe được, ai có lòng trắc ẩn đều không dám khinh thường, bọn họ là thái giám, tay trói gà không chặt, không giống với giống như nam tử, nếu bị đuổi ra cung, thì phải sống như thế nào? Vì thế không người nào muốn xuất cung cả.
Xuân Hàn bị người ta dẫn đi xuống, Mộc Thanh Dao xử lý chuyện này xong cũng mệt mỏi, Mai Tâm cùng nàng tiến vào tẩm cung để nghỉ ngơi, Mạc Sầu dẫn người đi giám sát chuyện Xuân Hàn bị đánh, năm mươi hèo đánh rất mạnh, cuối cùng xuân hàn so với chết cũng không kém là bao nhiêu, dù sao cũng còn thở, còn thở thì không sao, lúc Mạc Sầu trở lại bẩm báo, chủ tử đã đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Ngày thứ hai.
Hoàng thượng phái người đón Mộc Thanh Dao đi Lưu Ly cung, nói là có khách quý muốn gặp, Mộc Thanh Dao vô cùng kinh ngạc suy nghĩ một vòng, cuối cùng cũng công cóc, liền thu thập một phen dẫn hai nha đầu ngồi lên nhuyễn kiệu thẳng hướng Lưu Ly cung mà đi, A Cửu ở ngoài cửa cung chờ nàng, vừa thấy nàng từ nhuyễn kiệu bước xuống liền nở nụ cười dịu dàng chào đón.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, khách quý gì vậy?" Mộc Thanh Dao ở trong đầu nghĩ không ra khách nhân gì mà Huyền đế lại quý trọng như thế, còn truyền nàng đến gặp nữa.
A Cửu vẻ mặt bí hiểm lắc đầu: "Nương nương đi vào sẽ biết."
Mộc Thanh Dao trừng hắn liếc mắt một cái, tên nịnh nọt này, có tính xấu như chủ tử của hắn, rõ ràng là có thể nói ra, còn giả vờ bí hiểm, bĩu môi một chút, vén làn váy bước lên thềm đá, trước cửa điện đứng thẳng một hàng thái giám cùng cung nữ, đồng thời kêu lên: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao mặc kệ bọn họ, phất phất tay, dẫn hai nha đầu đi vào đại điện, ngoại trừ A Cửu theo phía sau nàng, những người khác thì không dám tùy tiện xông loạn.
Đại điện.
Long Tiên Hương đốt trong kim đỉnh, hoàng thượng mặc bộ quần áo màu vàng Long bào, trên ngũ quan tuấn mỹ bày ra nụ cười ôn nhuận như nước, nhưng mi tâm lại lộ ra vẻ đẹp cuốn hút lòng người, theo trạng thái lúc này của hắn, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền hiểu ra, hoàng thượng tâm tình vô cùng tốt, không phải là tốt, mà là mười phần thật là tốt, chuyện gì làm cho hắn hiện ra sự hài lòng chưa bao giờ có như thế.
"Thanh Dao tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng hậu đứng lên đi." Trên chỗ ngồi vang lên thanh âm trầm thấp, Mộc Thanh Dao nhếch mài một tí, không tự ti cũng không kiêu ngạo đứng dậy, tiếp nhận mâu quang lợi từ trong đại điện chiếu tới, nàng đạm nhiên nhìn sang, chỉ thấy nơi đó có một người nam nhân cao lớn khôi ngô đang ngồi, mặt mài tuấn lãng, một thân trường bào xanh đen, làm nổi bật được cả người hắn nội nhu mà trầm ổn, lúc này trong đôi mắt đen kia đang nổi lên ánh sáng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đánh giá nàng, Mộc Thanh Dao cũng tỉ mỉ nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, không khỏi nhìn lâu một chút, cuối cùng cũng biết vì sao nhìn hắn quen mắt, nguyên lai nam nhân ở trước mắt cùng sư huynh Liễu Thiên Mộ của hoàng thượng lại có ba phần tương tự.
Lúc này hoàn toàn yên tĩnh, xa xa phía chân trời có tia nắng đỏ xuyên qua rặng mây, chiếu vào cánh cửa cao to trước điện, rảy đầy trong đại điện, mang theo ánh sáng màu hồng kỳ dị.
Trong đại điện, chỉ có Lý công công hầu hạ, còn những thái giám cùng cung nữ khác đều đã lui xuống, hơn nữa còn rời khỏi hơn mười bước, không cho phép tới gần phạm vi cửa điện, hành động này làm cho mọi người kinh hãi đảm chiến, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thái hậu đem công chúa truyền vào, còn chưa đi tới gần nên trong điện vẫn im lìm không có một tiếng động.
Công chúa Mộ Dung Như Âm quỳ gối ở giữa đại điện, ngước mắt cẩn thận nhìn mẫu hậu ở trên cao, ánh mắt của mẫu hậu không phải tàn nhẫn, mà là thất vọng, trên gương mặt duyên dáng sang trọng hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, đưa tay nhẹ đấm đấm đầu, qua rất lâu cũng không có một chút âm thanh nào, mẫu hậu vì sao lại phái người gọi nàng qua đây, còn bắt nàng quỳ, nhưng chính mình lại không nói câu nào.
"Mẫu hậu?"
Mộ Dung Như Âm thử tính kêu một tiếng.
Thái hậu ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám như vực sâu, lúc này tức giận như dời sông lắp biển, khóe môi nở nụ cười nhạt.
"Ngươi hãy giao ra đi, rốt cuộc nghiệt chủng trong bụng là của ai?"
Lời vừa nói ra, đỉnh đầu của Mộ Dung Như Âm nổ một tiếng sấm sét, nàng giương miệng lên, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời nào, sắc mặt chậm rãi ửng đỏ, cuối cùng là trắng bệch, là một công chúa, nàng biết việc này làm cho mẫu hậu mất mặt rất nhiều, nàng nghĩ lặng lẽ xoá sạch thai nhi trong bụng, ai ngờ lại bị mẫu hậu biết, nhất định là gia ngự y của nàng phái người đưa thư cho mẫu hậu, thật là một cẩu nô tài, trở về phải hảo hảo giáo huấn hắn, Mộ Dung Như Âm phát ra ánh mắt ngoan độc, nhưng lúc này phải đối phó mẫu hậu mới quan trọng hơn.
"Mẫu hậu, ngươi nói cái gì đó? Như Âm không biết lời của mẫu hậu là có ý gì?"
Mộ Dung Như Âm trong đầu hiện ra gương mặt, nhớ tới lời nói của người kia, phải kiên quyết phủ nhận chuyện này.
"Tiểu Lý tử, nhanh truyền ngự y đến cho ai gia!" Thái hậu tựa hồ lười cùng Như Âm tranh cãi, trực tiếp phân phó Lý công công bên cạnh, nghiệt tử đều đã có, còn dám không thừa nhận, đường đường công chúa của một quốc gia, lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này, kết quả là châu thai ám kết, thực sự là uổng phí sự thương yêu nuông chiều của nàng, hay chính là bởi vì nàng vô cùng sủng nàng ta, cho nên nàng ta mới gây ra đại họa như vậy, thái hậu sắc mặt âm ngao xấu xí, vừa yêu thương, vừa phẫn hận.
Như Âm vừa nghe mẫu hậu nói thế, sắc mặt đã sớm trắng, hét ầm lên.
"Mẫu hậu muốn làm gì?"
Thái hậu nhìn về phía nàng, sắc mặt âm u, lạnh lùng cứng rắng mệnh lệnh: "Ngươi vẫn là thành thật khai đi, nghiệt chủng này là của ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ai gia sẽ thanh toàn cho các ngươi."
"Ta?"
Như Âm ánh mắt lóe ra, khóe môi nhếch lên, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên ngoài cửa điện có thanh âm thái giám vang lên: "Bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá lâm."
Thái hậu vừa nghe, mí mắt nhảy lên, trong lòng bất an, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì nữ nhân kia đã tới, sẽ không thực sự trùng hợp như vậy chứ, phất tay ý bảo Như Âm đứng lên: "Đứng ở một bên đi."
"Dạ, mẫu hậu." công chúa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này lại dịu ngoan như một con thỏ, nàng cũng biết mình lần này mình đã gây ra họa lớn bằng trời, chỉ mong mẫu hậu có thể cứu nàng một mạng.
Thái hậu mắt thấy đại điện đã khôi phục như thường, mới lạnh lùng mở miệng: "Để cho nàng đi vào."
"Dạ, nương nương." Ngoài điện tiểu thái giám cung kính lên tiếng trả lời, rất nhanh liền có tiếng bước chân vang lên, chớp mắt người đã vào bên trong đại điện, dẫn đầu chính là hoàng hậu nương nương, đi theo phía sau là thiếp thân nha đầu của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, lúc này nhìn mặt hoàng hậu, lạnh lùng băng hàn nghiêm nghị, đôi mắt đầy tức giận, vừa đi vào đại điện, sự tức giận ẩn giấu biến mất, chậm rãi hành lễ.
"Tham kiến thái hậu nương nương."
"Bình thân, ban thưởng tọa." Thái hậu bình tĩnh phân phó, Lý công công lập tức tiến lên đặt ghế ngồi cho hoàng hậu nương nương, liền lui qua một bên, chỉ thấy trên đại điện, mâu quang băng hàn của hai nữ nhân này ở giữa không một phen đấu nhau tiếng nổ ầm ầm, cuối cùng thái hậu che giấu kỳ ánh sáng hỏa hoa, chậm rãi mở miệng: "Không biết hoàng hậu qua đây có chuyện gì?"
Mộc Thanh Dao thần sắc lành lạnh, đưa đôi tay bạch ngọc thon dài lên phất phất: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Dạ." Mai Tâm cùng Mạc Sầu lĩnh mệnh, cúi thân thể một chút, lui ra ngoài, trên đại điện chỉ có Mộc Thanh Dao cùng thái hậu, còn có công chúa và Lý công công, ai cũng không biết hoàng hậu cẩn thận như vậy là vì chuyện gì? Tất cả mâu quang đồng loạt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt của mỗi người đều có chút bất an.
Mộc Thanh Dao đợi được hai nha đầu đi xuống, mới chậm rãi vén môi nở một nụ cười.
"Thái hậu nương nương, bản cung nhận được tin tức, nói công chúa mang thai."
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, đại điện thượng ba người thần sắc khác nhau, hoàng hậu rất nhanh đã biết tin tức, điều này nói rõ thế lực hiện tại của nàng ở trong cung không kém bao nhiêu so với thái hậu, trãi quua thời gian không bao lâu, hoàng hậu thế lực đã ngang bằng nàng, nghĩ đến cũng phải, gần đây nàng ta ở trong cung uy tín rất lớn, ai lại không sợ hãi a.
Thái hậu ánh mắt chìm xuống lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên khó nhìn, đập mạnh một cái chén trà trong tay.
"Hoang đường, hoàng hậu từ nơi nào lại nghe nói những lời như thế, dám nói xấu công chúa, đường đường công chúa hoàng thất sao có thể để cho những người không ra gì bôi nhọa, hoàng hậu phải nên nặng nề trừng trị mới đúng."
"Thái hậu nương nương nói phải, vì thế bản cung đến đây để tìm chứng cứ, chứng minh cái nô tài kia đang nói xấu công chúa, sau khi trở về nhất định phải trừng phạt nặng nàng, tuyệt đối không tha cho nàng."
Mộc Thanh Dao trên mặt cũng lành lạnh như lúc trước, ôn hòa cười cười, mâu quang tùy ý quét nhìn về phía công chúa Mộ Dung Như Âm, hôm nay công chúa đặc biệt yên tĩnh, không giống như ngày thưòng kiêu ngạo, đứng ở lặng lẽ ở một góc đại điện, bình tĩnh nhìn các nàng.
Nếu không thực sự xảy ra chuyện đó, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo hung tàn như công chúa, nghe được có người nói xấu nàng như vậy, sẽ thờ ơ sao, trong đôi mắt của Mộc Thanh Dao hiện lên vẻ hiểu rõ.
Thái hậu nghe xong hoàng hậu nói, thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn, trấn định phất tay: "Hiện tại ngươi cũng thấy đấy, công chúa xác thực không có chuyện như vậy, hoàng hậu nên hảo hảo trừng trị cái nô tài kia mới là quan trọng, thân là hậu cung đứng đầu, không thể dung tha cho những người tùy tiện nói xấu sự trong sạch của hoàng thất."
Thái hậu ước gì sớm một chút đuổi Mộc Thanh Dao đi, lúc này vẫn là giải quyết cho thỏa đáng nghiệt chủng trong bụng Như Âm, bằng không liền bị người ta nắm đằng chuôi, về phần người sau lưng nàng là ai, ẩn nấp sâu như vậy, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta khai ra.
Mộc Thanh Dao mắt thấy thái hậu nóng ruột hẳn lên, làm sao mà cho nàng ta như ý nguyện liền không nhanh không chậm cười nhạt, thân hình vẫn không có động đậy.
Chương 80.2
"Vì để trở về tát vào mồm cung nhân này, bản cung đặc điểm dẫn theo ngự y qua đây, bắt mạch cho công chúa, chứng minh công chúa thuần khiết."
Lời vừa nói ra, trong đại điện nháy mắt như có dòng khí lạnh buốt len lỏi, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng băng mỏng.
Sắc mặt của Thái hậu, Như Âm công chúa và cả Lý công công, đều đặc biệt khó coi, người kịp phản ứng trước hết chính là thái hậu, ánh mắt hiện lên lệ khí tàn nhẫn, âm trầm trừng mắt nhìn nữ tử ngồi ở phía dưới, chỉ sợ nàng ta đã có chuẩn bị mới đến, nên sẽ không tùy tiện từ bỏ ý đồ, bây giờ nàng nên làm gì? Thái hậu còn chưa tìm ra phản ứng thích hợp thì Như Âm công chúa đã sớm nhảy dựng lên, phẫn nộ chỉ vào Mộc Thanh Dao.
"Ngươi nói cái gì, bản cung là công chúa, ngươi lại tìm ngự y đến tra xét bản công chúa, thật to gan, công chúa là huyết mạch của hoàng gia, đâu thể tùy tiện cho ngươi muốn điều tra là điều tra!"
Như Âm vừa nói, vừa nói vừa nghiêng người lui hai bước về phía sau, sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt hiện lên sợ hãi, hôm nay nếu rơi xuống trong tay nữ nhân hung ác Mộc Thanh Dao này, chỉ sợ nàng dữ nhiều lành ít.
Thái hậu cũng kịp thời phản ứng, nhanh chóng che chở cho con gái của mình, cũng không phải là nàng bao che khuyết điểm, mà bởi vì chuyện này liên quan rất trọng đại, nếu quả thật bị hoàng hậu điều tra ra trong bụng Như Âm có đứa nhỏ, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi trừng phạt, ngay cả người làm mẫu hậu như nàng, từ nay về sau cũng không ngốc đầu lên được, dạy dỗ ra nữ nhi đồi phong bại tục đến như vậy.
"Hoàng hậu ——" thái hậu cắn chặt răng, hung hăng giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao, hai chữ này kêu rất nặng.
Mộc Thanh Dao cũng không sợ nàng ta, lạnh lùng nhìn đáp lại, từ lúc nàng ta bắt đầu hãm hại Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu, giữa các nàng đã chính thức khai chiến, nàng còn có thể sợ nàng ta hay sao?
Trên đại điện bầu không khí cứng ngắc, Lý công công thở cũng không dám thở mạnh, hết nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia...
Ngay lúc hai người đang dùng ánh mắt giết chóc để đấu nhau, công chúa đứng cách Mộc Thanh Dao không xa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thân hình cấp tốc vọt tới, nàng là gấp quá nên mù quáng, muốn bóp cổ Mộc Thanh Dao, đáng tiếc Mộc Thanh Dao tuy rằng võ công không cao, nhưng người trước mắt nàng vẫn có thể đối phó, bằng không nàng sẽ không để cho Mạc Sầu đi ra ngoài.
Chỉ thấy thân hình nàng nhích qua, xoay người rất đẹp sang bên cạnh, bước chân trượt về chổ cũ, sau đó đột nhiên xoay người, giơ tay tát một cái, chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Như Âm công chúa bị đánh một bạt tai, cái tát này là dùng mười phần lực đạo, Như Âm chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên, gương mặt trong nháy mắt sưng vù, đau đớn khó nhịn, nước mắt chảy xuống xối xả.
"Mẫu hậu, nàng đánh ta."
Thái hậu không lên tiếng, chỉ một đôi mắt băng hàn sát cơ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, nữ nhân này không có sợ hãi, nàng ta đã bắt được nhược điểm của các nàng, nếu chuyện này của Như Âm lan truyền đi ra ngoài, chỉ sợ hoàng thất mặt đều bị ném đi, đến lúc đó không cần người khác, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Im miệng."
"Hoàng hậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Ai gia đã nói, công chúa tuyệt đối là trong sạch thuần khiết, đừng quên hoàng thượng vừa mới ban hôn cho công chúa, là Hàn Thanh Vũ con trai của Hàn đại học sĩ."
Mộc Thanh Dao căn bản là không nhìn mặt thái hậu, ung dung bình thản phủi phủi tay một cái, chậm rãi xoay người lại ngồi vào vị trí vừa rồi, từng chữ từng lời nói: "Thái hậu, không phải Thanh Dao thích chỉ trích, mà công chúa là người không biết dạy dỗ, bản cung đường đường là hoàng hậu, nàng ta lại dám đánh lén bản cung, vừa rồi nếu là Mạc Sầu ở chỗ này, không phải chỉ đánh nàng ta một bạt tai, mà sẽ tước mất một cánh tay của nàng."
Lời nói lạnh như nước, thái hậu thật là một câu nói cũng không nên lời, là do nữ nhi của mình càng quấy, dám châu thai ám kết, bằng không kẻ làm mẫu hậu như nàng sao có thể bị người ta quở trách như vậy, nói rõ công chúa không được dạy dỗ, kỳ thực là đang thầm chê cười người làm mẫu thân như nàng không dạy dỗ được nữ nhi.
Mộc Thanh Dao trước dạy dỗ công chúa, sau đó lại mở miệng: "Bản cung là người đứng đầu hậu cung, đối với loại nô tài ăn nói huyên thuyên tự tìm cái chết nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha, thế nhưng muốn trừng phạt nô tài này, thì phải chứng minh công chúa trong sạch, muốn biết công chúa có trong sạch hay không, chỉ cần cho ngự y bắt mạch là được, thái hậu nương nương vì sao lại tìm mọi cách ngăn cản?"
Thái hậu chỉ biết thở dốc, một câu nói cũng nói không nên lời.
Nữ nhân này rõ ràng là khẳng định chuyện công chúa có thai, lúc này phải làm thế nào mới tốt? Thái hậu đang thầm nghĩ kế sách, chủ ý còn chưa quyết định, liền nghe được ngoài cửa điện vang lên thanh âm thái giám: "Hoàng thượng giá lâm."
Một đạo thân ảnh cao to màu vàng đi vào, quanh thân bốn phương khí phách, ngũ quan tuấn mị, đôi mắt đen tựa như vực sâu, làm cho người ta nói không rõ thấy không rõ.
Mộc Thanh Dao vừa nhìn hoàng thượng đi tới, liền đứng dậy hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân." Mộ Dung Lưu Tôn đuôi lông mài nhíu lại, ánh mắt rất nhanh quét mọi thứ trên đại điện, nhìn sơ lược, thấy trong điện bầu không khí có chút kì quái, công chúa Như Âm thì bụm mặt, ánh mắt hồng hồng, thái hậu nương nương ngồi trên cao mang vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đỏ đậm, tiếng thở đặc biệt nặng, tựa hồ nói cũng nói không được.
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trên mặt của Mộ Dung Lưu Tôn, lập tức nhàn nhạt mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lời nói trầm thấp nồng đậm vừa vang lên, công chúa Mộ Dung Như Âm che giấu cảm xúc khẩn trương, cướp trước một bước mở miệng: "Hoàng huynh, ngươi nên vì hoàng muội mà làm chủ a, hoàng hậu nàng đánh ta, không chỉ đánh ta, còn giáo huấn mẫu hậu."
"Ân?"
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt băng lãnh xuống, khóe môi nụ cười lạnh mỏng, thẳng tắp quét mắt về phía Mộc Thanh Dao, hắn là nhận được lời nhắn của Dao nhi mới tới đây, chắc chắn sẽ không chỉ vì chuyện đánh công chúa và chọc giận thái hậu nương nương.
"Công chúa trí nhớ thật là tốt a, đường đường công chúa hoàng thất phạm thượng không phân biệt lớn nhỏ, chẳng lẽ bản cung không thể giáo huấn ngươi sao?"
Mộc Thanh Dao thanh âm lạnh lùng bình tĩnh chất vấn, Mộ Dung Như Âm vừa nhìn bộ dạng áp bức của nàng, không khỏi trước khiếp đảm ba phần, nếu là ngày thường nàng nhất định sẽ phản kháng, nhưng hôm nay không như trước, nàng vẫn chưa quên nguyên nhân hoàng hậu tới đây.
Thái hậu ngồi trên cao rất sợ hoàng thượng biết chuyện tình của Mộ Dung Như Âm, khó có được lúc không trách cứ hoàng hậu, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
"Hoàng nhi, như thế nào lại rảnh rỗi qua đây?"
"Là bản cung mời hoàng thượng qua đây, hoàng thượng nếu không đến, chỉ sợ vị hoàng hậu như bản cung không có năng lực làm tốt chuyện này, thì làm thế nào mà trừng trị điêu nô trong cung đây?"
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng thanh âm lạnh buốt vang lên, trên gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt bao phủ cơn giận sấm sét, tựa hồ vì Thanh Dao mà đau lòng, hàn ý trong đôi mắt đen phóng ra khiếp người, nhắm thẳng vào hướng Mộ Dung Như Âm, hù Như Âm công chúa thở cũng không dám thở mạnh.
Mộc Thanh Dao lành lạnh đạm nhiên bẩm báo tình huống.
"Hoàng thượng, trong cung tung tin đồn công chúa mang thai, đây chính là chuyện dâm loạn hậu cung, bản cung vì muốn chứng minh công chúa trong sạch, nên cho đòi ngự y bắt mạch cho công chúa, thế nhưng công chúa lại không phối hợp, như vậy làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của nàng đây?"
Chương 80.3
Mộc Thanh Dao nói xong, vẻ mặt hợp lý hợp tình, lời lẽ nghiêm khắc, trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ miếng băng mỏng, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Như Âm, chỉ thấy Mộ Dung Như Âm đôi mắt âm u, không dám nhìn thẳng sang hoàng thượng, chỉ cúi đầu nhìn nền đá dưới chân, tựa hồ hận không thể đem cái mặt đất kia nhìn thủng một cái hố để chui vào.
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt lăng hàn sát khí, thấy phản ứng của Như Âm, hắn đại khái có thể đoán ra được nàng thực sự mang thai, thảo nào ngày đó nàng không đồng ý hắn tứ hôn, đường đường hoàng thất lại xảy ra chuyện gièm pha như vậy đúng là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, thật là đáng hận, hoàng thượng sắc mặt trong nháy mắt như từng con sóng cuộn trào mãnh liệt, xấu xí đến cực điểm, không ngờ công chúa hoàng thất lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
"Người đến, truyền ngự y."
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thái hậu cùng công chúa mặt xám như tro tàn, Mộ Dung Như Âm ùm một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: "Hoàng huynh, hoàng huynh, là Như Âm sai rồi, xin hoàng huynh bỏ qua cho Như Âm một mạng."
Mộc Thanh Dao vừa nghe công chúa thừa nhận, lạnh lùng lui qua một bên, những chuyện sau đó là của hoàng thượng, đây chính là việc nhà của hoàng thất.
Ngoài đại điện, có thái giám cùng ngự y đi tới, Mộc Thanh Dao vung tay lên, lời nói lạnh thấu xương mệnh lệnh: "Đều đi ra ngoài đi."
"Dạ, hoàng hậu nương nương." Những người đó lại lui ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của tất cả người trong điện đều khó coi.
Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng trừng mắt công chúa: "Nói đi, cùng người nào không biết liêm sỉ làm ra chuyện gièm pha này?"
Công chúa đang quỳ bên dưới, trầm mặc không nói gì, người kia không cho nàng nói ra hắn, nếu như nàng can đảm khai hắn ra, chỉ sợ không có kết quả tốt, nhưng bây giờ hoàng thượng lệnh nàng phải giao ra, nàng không thể không giao ra người, vậy phải làm sao bây giờ?
Thái hậu ngồi ở bên trên, một câu nói cũng nói không nên lời, sắc mặt âm u, nữ nhi của mình lại làm ra loại chuyện mất mặt này, nàng còn có mặt mũi gì mà nói chuyện, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Như Âm còn không chịu thành thật giao người, nét mặt già nua hết đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại hồng, dùng sức rống giận: "Hoàng huynh ngươi hỏi ngươi đó, nói đi? Còn không đem người kia giao ra đây!"
Chuyện của Mộ Dung Như Âm đối với người luôn luôn tâm cao khí ngạo, vênh váo hung hăng như thái hậu nương nương mà nói là quá đã kích, cuối cùng nàng cũng chịu không nổi ngất đi, Lý công công vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, kinh hoảng mở miệng: "Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương?"
"Dìu thái hậu tiến vào tẩm cung, truyền ngự y qua đây chuẩn bệnh."
Trên mặt tuấn mỹ của hoàng thượng không có một chút dao động, trầm ổn mệnh lệnh Lý công công, Lý công công lập tức vươn tay nâng thái hậu dậy, hướng tẩm cung đi vào, cuối cùng liếc công chúa một cái, tự cầu nhiều phúc đi công chúa, lần này chỉ sợ ngay cả thái hậu cũng không bảo vệ được ngươi.
Trên đại điện, hoàng thượng vẫn như trước mặt lạnh đưa mắt nhìn xuống công chúa Mộ Dung Như Âm, thanh âm lợi hại vang lên: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là cùng người nào quan hệ với nhau, để làm ra loại chuyện nhục nhã danh dự của hoàng thất?"
"Hoàng huynh, là, là ——" tiếng nói của Mộ Dung Như Âm giống như tiếng muỗi kêu, thật vất vả mới thốt ra hai chữ: "Tần Hạo."
"Tần Hạo?" Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt khó hiểu, mâu quang có chút bí hiểm, nàng nghe Xuân Hàn nói qua, Tần Hạo này là một thủ hạ bên người thái hậu, công chúa làm sao mà cùng người như thế quan hệ được, trên thưởng hoa yến, mâu quang của nàng vẫn đuổi theo Liễu Thiên Mộ, rốt cuộc người nam nhân kia là Tần Hạo, hay Liễu Thiên Mộ?
"Tần Hạo là ai?"
Tiếng nói lạnh lùng cứng rắn của hoàng đế lần thứ hai lại vang lên, thị máu tàn ác, cuồng bạo, Mộ Dung Như Âm tuy nói không phải là muội muội cùng một mẹ sinh ra của hắn, nhưng rốt cuộc cũng là công chúa trong hoàng thất, lại xảy ra lớn chuyện như vậy, nếu như truyền ra ngoài, Huyền Nguyệt còn gì mặt mũi, như vậy làm sao mình có thể ngẩn đầu đứng trong thất quốc?
"Lập tức nói ra hắn ở nơi nào? Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
Hoàng đế vung tay lên, kình phong thổi qua, mang tất cả mọi thứ ở trên đại điện bắn lên cao rầm một tiếng vang lên, đập vỡ rất nhiều đồ cổ, Mộ Dung Như Âm sợ đến hoa dung thất sắc, đưa tay lên bịt hai tai, Mộc Thanh Dao mắt lạnh liếc nàng, đã có can đảm làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này thì sợ cái gì, chẳng lẽ nàng ta không biết một công chúa làm ra loại chuyện này, tất nhiên sẽ phải bị vạn người thóa mạ hay sao?
"Hoàng thượng, cẩn thận, thân thể quan trọng hơn."
Mộc Thanh Dao thanh âm lành lạnh vang lên, lúc này, nhìn thế nào cũng có cảm giác mình chính là bà hoàng hậu độc ác đang ức hiếp công chúa bạch tuyết, nhưng ai bảo nữ nhân này khinh người quá đáng, lúc trước chuyện của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, nàng ta khó thoát trách nhiệm, hôm nay cái này kêu là báo ứng, nàng cũng không có nửa điểm đồng tình.
"Ngươi?" Mộ Dung Như Âm nghe tiếng nói của Mộc Thanh Dao, khí huyết dâng trào kêu lên một tiếng, ngước mắt tàn ác trừng qua đó, nhưng khi nhìn thấy hoàng huynh luôn luôn anh khí bức người, lúc này trên khuôn mặt tuấn dật, mây đen bao phủ, đôi mắt như băng đầm sâu u không thấy đáy, thật giống như một miệng giống cổ khổng lồ, muốn tiêu diệt nuốt trọn nàng, Mộ Dung Như Âm khủng hoảng, liên tục cầu khẩn.
"Hoàng huynh, ta cũng không dám nữa, ngươi bỏ qua cho ta một lần đi."
"Ngươi cũng dám xin ta tha cho ngươi, " Mộ Dung Lưu Tôn tiếng nói vừa dứt, bàn tay to nắm áo của công chúa nhất nàng lên, trong đôi mắt xinh đẹp hằn lên tơ máu giống như đôi mắt sói tàn bạo độc ác, hiện ra ánh sáng u ám, tựa hồ chỉ cần nàng nói thêm một chữ nữa, hắn liền thực sự giết nàng.
Khủng hoảng chiếm cứ toàn bộ tư tưởng của Mộ Dung Như Âm, lúc này nàng hậu tri hậu giác sợ hãi, trong mắt đã ngấn lệ, mâu quang của hoàng huynh thị máu dọa người, nàng cố gắng kềm chế lại một giọt lệ cũng không dám chảy xuống.
"Hoàng huynh, ta..."
"Người đến!" Mộ Dung Lưu Tôn đột ngột buông tay ra, công chúa ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy gương mặt hắn đầy giết chóc hướng ra phía ngoài rống to lên, A Cửu lĩnh hai thái giám đi tới, cung kính mở miệng: "Hoàng thượng."
"Phái người đem công chúa nhốt ở Cửu Hoa cung, bí mật truyền ngự y đi vào, đem thai nhi trong bụng của nàng xoá sạch, sau này không cho phép nàng rời khỏi Cửu Hoa cung một bước, cho đến ngày đại hôn."
"Dạ, hoàng thượng!" A Cửu ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn công chúa đang ngã dưới đất, thảo nào hoàng thượng sắc mặt xấu xí đến cực điểm, thái hậu cũng bị tức đến bệnh, nguyên lai đều là công chúa gây ra chuyện.
A Cửu đi tới trước mặt Mộ Dung Như Âm, cung kính mở miệng: "Công chúa, xin mời."
Công chúa Mộ Dung Như Âm đâu còn dám nói thêm một chữ nào, mò mẫn đứng lên, lảo đảo theo sau A Cửu đi ra, người còn chưa đi đến bên ngoài, đã nghe thanh âm như từ địa ngục của hoàng đế lần thứ hai vang lên: "Chuyện hôm nay nếu bị truyền ra ngoài, tất cả đều giết không tha."
Trên đại điện, thanh âm này lạnh như băng một điểm nhiệt độ cũng không có.
A Cửu cùng hai thái giám phía sau hắn cẩn thận lên tiếng trả lời: "Dạ, hoàng thượng." rồi mang người đi xuống.
Chương 80.4
Xung quanh an tĩnh lại, ánh nắng đỏ của trời chiều tản đi, bầu trời dần dần bị lây nhiễm của đêm đen, bên trong điện một mảnh hỗn độn, tiêu điều, Mộc Thanh Dao đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích nhìn hoàng thượng, trên người hắn sát khí rất nặng, giống như con sói vừa trãi qua trận đấu, đôi mắt lóe ra ánh sáng lợi hại, sau đó chậm rãi dịu xuống, tầm mắt nhìn về phía nàng.
Từ từ lắng xuống rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn có tầng sương bao phủ như trước, còn lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình nữa, nhưng mặc dù như vậy, cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn.
"Không nghĩ tới hoàng thất lại phát sinh chuyện như vậy, trẫm thực sự là sơ suất quá, tên Tần Hạo kia rốt cuộc là ai?"
"Sợ rằng thủ phạm không phải Tần Hạo, đứa nhỏ này cuối cùng là của ai, hoàng thượng chẳng lẽ một chút cảm ứng cũng không có?"
Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn hắn, cũng chưa nói cho hắn biết chuyện có liên quan đến Tần Hạo, bất quá lời nói sau cùng của nàng tựa như sấm sét trong cơn mưa, trong nháy mắt thức tỉnh hoàng đế, khiến cho vẻ tàn bạo của hắn vừa giản ra một ít lại bạo hỏa lên: "Nàng nói là hắn? Ghê tởm! Trẫm sẽ không bỏ qua hắn!"
Hoàng thượng lửa giận ngập trời ngưng tụ nội lực, một quyền đánh ra ngoài, đỉnh đồng huân hương ở một góc trong điện bị đánh đến tứ phân ngũ liệt (vỡ thành bốn năm mảnh), hương tro bên trong đang cháy bay lả tả trên toàn bộ đại điện, hương khí tỏa ra bốn phía.
Mộc Thanh Dao sợ hãi, hoàng thượng nội lực thật thâm hậu a, chỉ sợ võ công của hắn đã đến đăng phong tạo cực rồi, người bình thường căn bản không phải đối thủ, cho dù là cao thủ, cũng khó địch lại.
"Hoàng thượng."
"Được rồi, Dao nhi trở về đi, trẫm sẽ xử lý chuyện này." Mộ Dung Lưu Tôn trầm ổn thu tay, quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt luôn luôn quạnh quẽ, đang mang bộ dạng sợ hãi, xem ra là bị cơn giận của mình làm kinh hoảng rồi.
"Dạ, hoàng thượng, Thanh Dao xin cáo lui."
Mộc Thanh Dao khôi phục lại vẻ bình thường, đạm nhiên thi lễ, lui xuống, thái hậu và công chúa bây giờ đều bị thương nặng, tin là trong khoảng thời gian ngắn, các nàng là sẽ không hành động gì khác, đúng lúc mình có thể ngồi nhân cơ hội này, cố gắng lục soát một chút chứng cứ phạm tội của thái hậu nương nương năm đó.
Ở cửa đại điện, Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn thấy chủ tử đi ra, cuối cùng cũng thở dài một hơi, vừa rồi thấy thái giám ra ra vào vào, lại thấy ngự y cùng công chúa, hai người các nàng rất sợ hoàng thượng sẽ trách cứ đến nương nương, bây giờ nhìn hình dáng nương nương hoàn hảo không tổn hao gì, chứng tỏ trong lòng hoàng thượng có nương nương, bằng không chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị trách phạt.
"Trở về đi."
Mộc Thanh Dao phất phất tay, vượt lên đầu hàng đi ra ngoài, gương mặt Mai Tâm mang vẻ thèm thuồng, cợt nhả mở miệng: "Nương nương, hoàng thượng rất thích nương nương đó!"
Mộc Thanh Dao lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái: "Gần nhất quá rỗi rảnh sao? Có muốn đến cán rửa phòng đi làm người hầu hay không, hoạt động gân cốt một chút?"
Mai Tâm lập tức bị hù sợ, đi cán rửa phòng làm người hầu, má ơi, không đầy hai tháng, tin rằng tay nàng sẽ thành cây củ cải, vừa thô lại xấu xí.
"Nương nương, chúng ta trở về đi." Mai Tâm giả vờ ngoan, đi phía trước dẫn đường, cùng mấy người Đại cung nữ một đường trở về Phượng Loan cung.
Đêm hôm nay, sấm chớp vang rền, mưa to giàn giụa, trong Cửu Hoa cung bao phủ bầu không khí lạnh lẽo, ngự y đã kê đơn thuốc phá thai cho công chúa uống vào, vừa ở bên ngoài tẩm cung chờ, đến nửa đêm thì công chúa bắt đầu xuất huyết, thế nhưng máu vẫn chảy cũng không có dấu hiệu ngừng lại, ngự y sợ hãi, một lần nữa lại bắt mạch, không ngờ thai nhi quá lớn, thai đã chảy xuống nhưng nhao thai vẫn ở lại trong tử cung, việc này phiền phức rất lớn, nếu như nhao thai không bóc ra khỏi cơ thể mẹ, chỉ sợ máu sẽ không ngừng chảy, như vậy trời còn chưa sáng, thì công chúa đã không xong.
Bên trong tẩm cung, trên giường lớn hoa lệ, Mộ Dung Như Âm đầu đầy mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng gào thét, tóc đen dính chặt ở trên gương mặt, một bên tỳ nữ Cẩm Khâm, khóc kêu lên: "Công chúa, công chúa, nhanh, ngự y, công chúa sẽ nhanh không chịu được, ngươi suy nghĩ biện pháp đi?"
Vương ngự y gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, hắn sợ hãi sẽ gặp phải chuyện không may, thật đúng là xảy ra chuyện thật, vậy phải làm sao bây giờ?
"Mau nhanh phái người đi thông báo cho thái hậu nương nương!"
Vương ngự y lớn tuổi nên hiểu có một số việc ai cũng thể tự ý quyết định, bởi vậy thúc giục Cẩm Khâm phái người đi Quảng Dương cung báo cho thái hậu.
"Được, nô tỳ phái người đi liền." Cẩm Khâm lập tức chạy vội ra bên ngoài bình phong, phân phó cung nữ đang canh giữ bên ngoài báo cho thái hậu, công chúa đang gặp nguy hiểm, ai mà dám chậm trễ, liền xông vào trong mưa to gió lớn, một đường chạy nhanh đến Quảng Dương cung báo thái hậu biết.
Thái hậu rất nhanh đã chạy tới, tuy rằng trong lòng cáu giận Như Âm càn quấy, nhưng cuối cùng nàng vẫn là con của mình, nhìn bộ dạng của nàng giờ phút này chỉ còn có nửa cái mạng, đau lòng đến chảy nước mắt, nắm chặt tay của Như Âm: "Như Âm, ngươi đừng dọa mẫu hậu, ngươi đừng dọa mẫu hậu."
Thái hậu vừa nhìn thấy ý thức của Như Âm đã mờ ảo, tựa hồ lập tức sẽ chết, trong lòng nhéo lên đau đớn, sớm biết rằng sẽ như vậy, thà để nàng sinh hạ là được rồi, nếu Như Âm thực sự xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ thương tâm đến chết.
"Ngự y, ngự y, chuyện gì xảy ra? Mau nhanh kê thuốc cho công chúa!"
Thái hậu tàn nhẫn mệnh lệnh, vương ngự y vội vàng tiến lên bẩm báo: "Thái hậu nương nương, công chúa máu thai đã chảy ra, thế nhưng nhao thai còn bám vào cơ thể mẹ, hiện tại chỉ có thể tăng thêm lượng thuốc, nhưng nếu vậy, chỉ sợ công chúa sau này sẽ không bao giờ sinh con được nữa."
"Không thể sinh con?" Thái hậu sửng sốt, đây là chuyện có ý nghĩa như thế nào đối với một nữ nhân, nàng hiểu rõ ràng nhất, mẫu bằng tử quý, nếu như một nữ nhân ngay cả con cũng sinh không được, thì nàng ta cả đời trông cậy vào ai, nhưng nếu như không đem nhau thai đánh rớt, Như Âm sẽ mất mạng, thái hậu cắn răng một cái, bất chấp nhiều chuyện như vậy.
"Lập tức kê thuốc, mặc kệ sau này, lúc này cứu người quan trọng hơn."
"Dạ, thái hậu." Vương ngự y thở dài một hơi, lập tức lĩnh mệnh đi kê thuốc, Cẩm Khâm theo phía sau hắn đi lấy thuốc.
Bên trong tẩm cung, thái hậu cầm chặt lấy tay Như Âm, che trong ngực của mình, vừa khóc vừa nói: "Như Âm, là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu không nên cho ngươi chịu khổ như thế, " thái hậu luôn luôn kiên cường bây giờ trong lòng dâng lên đau đớn, trong mắt lệ đã lưng tròng, tự trách không ngớt.
"Như Âm, ngươi nhất định phải sống sót, đều là do nữ nhân kia làm hại chúng ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, ngươi yên tâm, người kia không thể che chở nàng mãi, một ngày nào đó, hoàng huynh của ngươi sẽ phế đi hắn, đến lúc đó, ta và ngươi mới là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, Như Âm, ngươi nghe được mẫu hậu nói không?"
Thái hậu vừa nói, vừa cầm chặt lấy tay Như Âm, rất sợ nàng sẽ buông tay rời đi, trong lòng khủng hoảng không ngớt.
Sau nửa canh giờ, Cẩm Khâm đem thuốc sắc đến, đưa tới, đỡ công chúa uống vào...
Bên trong tẩm cung lại rơi vào yên tĩnh, thái hậu vẻ mặt tiều tụy đau lòng, một tấc cũng không rời nữ nhi của mình, ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi tiếng mưa rơi, tiếng sấm chớp không ngừng, tròn một đêm, trời sẽ nhanh chóng sáng, nhao thai cuối cùng cũng chảy xuống, máu đã ngừng chảy, Như Âm đã lấy lại được nửa cái mạng, hơn nữa từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể sinh dưỡng nữa.
Chương 80.5
Thái hậu nghĩ đến chuyện sinh con sau này, nếu như truyền tới trong tai Như Âm, chỉ sợ nàng nản lòng thoái chí, nên phải hạ mệnh lệnh cấm: "Không cho phép đem chuyện này nói ra, nếu để cho công chúa biết, các ngươi cũng đừng mong sống nữa."
"Dạ, thái hậu nương nương." Bên trong tẩm cung có khoản mấy người cung nữ, cẩn thận lên tiếng trả lời, sinh sống ở trong cung nhiều năm, ai lại không biết quy tắt, cơm thì có thể ăn nhiều, nói nên nói ít, bằng không sẽ tự mình rước lấy họa sát thân.
Như Âm công chúa bào thai đã xoá sạch, hoàng thất cũng phong tỏa tất cả tin tức, phàm là ai biết tin tức, người nào can đảm dám tiết lộ ra ngoài, thực sự là không muốn sống nữa, hoàng thượng đã hạ chỉ mệnh lệnh Khâm Thiên giám chọn một ngày lành, vốn đại hôn của bắc tân vương tổ chức trước, nhưng hiện tại lại trở thành công chúa gả trước.
Như Âm bị giam ở trong Cửu Hoa cung, nghĩ cách trốn ra ngoài căn bản là không có khả năng, mặc dù nàng không muốn, cũng không có cách nào khác.
Thái hậu tuy rằng yêu thương nàng, nhưng đối với chuyện lập gia đình lần này, cũng không có ngăn cản hoàng thượng...
Trong cung tựa hồ thực sự sóng êm gió lặng, nhưng Mộc Thanh Dao biết, đêm trước khi bão tố luôn luôn yên tĩnh như vậy...
Có một số việc đang ẩn nấp, có một số việc đang đợi thời cơ.
Người và việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thường thích tiến hành trong đêm tối.
Ánh trăng như lụa, bao phủ toàn bộ Bắc Tân vương phủ, hành lang đình trụ được chạm trổ, khắp nơi là màu đỏ của vải lụa, nhìn thấy mà giật mình, đợi sau khi công chúa đại hôn, chính là ngày đại hôn của Bắc Tân vương gia, cả tòa vương phủ đã thu xếp rất là ổn thỏa, chỉ chờ đến ngày lành mà thôi.
Bên trong thư phòng ngăn nắp, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đang xem sách, chỉ là mâu quang của tầm nhìn dường như có chút mơ hồ, lóe ra bất định, chẳng bao lâu nữa, thì sẽ có một nữ nhân tiến vào trong phủ của hắn, nữ nhân kia chỉ sợ không phải là kẻ tầm thường, rất có thể là quân cờ của người kia thao túng, vì thế sau này hắn hành sự càng phải cẩn thận hơn.
Bắc Tân vương gia đang nghĩ đến nhập thần, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếp theo là cửa bị đẩy ra, bước vào trước tiên là Trữ quản gia, Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt có chút tĩnh mịt, Trữ quản gia càng ngày càng không có chừng mực, hắn đang định phát tác, thì bên cạnh Trữ quản gia bước ra một người, người này mặc một thân quần áo màu đen, vừa đi ra khỏi vùng bóng tối, liền lấy xuống áo choàng màu đen trên đầu, lộ ra hé ra khuôn mặt duyên dáng sang trọng.
"Mẫu hậu?" Bắc Tân vương thất thanh kêu lên, tiếp theo ánh mắt lợi hại liền nhìn ra bên ngoài cửa, hắn phất phất tay ý bảo Trữ quản gia đi ngoài cửa canh chừng, Trữ quản gia lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương cung kính mời mẫu hậu ngồi trên ghế, sau đó dâng trà đến.
"Mẫu hậu, như thế nào lại xuất cung?"
Thái hậu vừa nghe Bắc Tân vương nói, sắc mặt uấn giận, trong đôi mắt lóe ra sự cuồng bạo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Ai gia ra đây xem, Mạch nhi rốt cuộc là muốn khi nào động thủ? Ngươi có biết mẫu hậu ở trong cung ngày càng lụn bại, người kia căn bản là không xem mẹ con đương chúng ta ra gì, làm hại chúng ta bị cái nha đầu Mộc gia kia khi dễ, chẳng lẽ Mạch nhi nhẫn tâm nhìn mẫu hậu chịu cay đắng như vậy sao?"
"Mẫu hậu, là lỗi của Mạch nhi." Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch tiến lên một bước quỳ sát ở bên chân thái hậu, sự nhu hòa trôi qua thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo lại, trong đôi mắt đen kia lòe ra sát khí tàn nhẫn tận trời: "Mẫu hậu yên tâm đi, Mạch nhi sẽ đem đây hết thảy chuyện này đòi lại, tin sẽ không cần bao lâu nữa, nhi thần đã chuẩn bị tất cả để một kích tận trời."
Thái hậu nghe xong Bắc Tân vương nói, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, vẫn là Mạch nhi làm hoàng thượng, thì thân sinh mẫu hậu như nàng mới có hi vọng, người ngoài vĩnh viễn vẫn là người ngoài, hơn nữa tên nam nhân kia một mực hoài nghi là nàng hại chết mẫu hậu hắn, nếu như có một ngày thực sự tra được chút chứng cứ nào, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi cái chết a.
"Vậy là tốt rồi, nhưng mà nữ nhân kia không được giữ lại, Mạch nhi tốt nhất là hãy mau đem nàng loại bỏ đi."
Thái hậu đôi mắt dữ tợn mở miệng, giữ lại nữ nhân kia, trong lòng của nàng liền cực kỳ khó chịu, trãi qua mấy ngày nay đụng chạm, nàng nhận rõ một việc, nếu như giữ lại nữ nhân kia, chỉ sợ sẽ là chuyện xấu...
"Được, chỉ cần nàng xuất cung, nhi thần nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng." Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch bị lây sát khí giết chóc âm độc mở miệng.
"Ừ, vậy thì mẫu hậu an tâm, " thái hậu thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, sắc mặt dị thường khó coi, lạnh lùng mở miệng: "Tần Hạo đâu?"
"Ở phía sau." Mộ Dung Lưu Mạch ngẩng đầu nhìn thái hậu, tìm người nam nhân kia để làm gì, Tần Hạo luôn luôn rất được lòng của mẫu hậu, nhưng đêm nay mẫu hậu tựa hồ rất tức giận, tại sao vậy chứ? Tuy thắc mắc nhưng hắn không có hỏi chỉ hướng ra phía ngoài phân phó: "Đi đem Tần Hạo mang đến."
Trữ quản gia ở ngoài cửa lên tiếng trả lời: "Dạ, vương gia."
Khoản một khắc sau, Tần Hạo bị dẫn qua đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy bên trong thư phòng ngoại trừ vương gia còn có thái hậu đang ở đây, nên lập tức cung kính thi lễ: "Tần Hạo tham kiến thái hậu, vương gia!"
Thái hậu nương nương vốn vẫn ngồi yên nhưng khi nhìn thấy Tần Hạo hiện thân, giống như một con gà chọi, đôi mắt đỏ đậm, dường như phát điên đứng lên xông lại, tát vào mặt Tần Hạo một cái vang dội, Tần Hạo cùng Mộ Dung Lưu Mạch đều bị hành động của thái hậu làm cho hồ đồ, nhất là Tần Hạo, vẫn rất được thái hậu tin tưởng, không nghĩ tới lần này thái hậu không hỏi nguyên do, vừa thấy mặt đã tát hắn một cái.
"Thái hậu nương nương, không biết Tần Hạo đã làm cái gì sai, lại làm cho thái hậu giận dữ như vậy?"
Tần Hạo trấn định nhìn thái hậu, thái hậu nương nương trên mặt hiện lên sự tàn bạo, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi nói, tại sao lại muốn làm nhục sự thuần khiết của công chúa, nàng ta đường đường là công chúa của hoàng thất, dám làm cho công chúa châu thai ám kết, thiếu chút nữa đem mệnh đều đánh mất?"
Thái hậu tiếng nói vừa dứt, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt xét đoán, âm u nhìn Tần Hạo đang quỳ dưới đất, Tần Hạo mang vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng lời lẽ khẳng khái nghiêm khắc mở miệng.
"Bẩm thái hậu nương nương, Tần Hoài không có làm chuyện này, cho dù có đánh chết, Tần Hạo cũng là nói những lời này, hơn nữa là ai đã nói Tần Hạo làm nhục sự thuần khiết của công chúa?"
Thái hậu ánh mắt chợt lóe lên cái gì, không phải Tần Hạo, vậy đó lại là người phương nào, nhưng chuyện này là Như Âm chính miệng thừa nhận, chẳng lẽ còn giả, thái hậu hoài nghi nhìn chằm chằm Tần Hạo: "Ngươi không có gạt ai gia?"
"Có cho Tần Hạo một nghìn một lá gan, cũng không dám lừa gạt thái hậu nương nương!"
Thái hậu từ trước đến giờ vẫn trọng dụng Tần Hạo, Tần Hạo thái độ làm người nàng rất biết, hắn không phải là cái loại người âm hiểm giả dối, hắn nghe nàng sai khiến cũng là vì báo đáp ân đức của nghĩa phụ hắn, bằng không hắn cũng không nghe lệnh của nàng, chuyện xấu xảy ra này, nếu hắn nói không có, vậy khẳng định là chưa từng làm, thế nhưng Như Âm tại sao lại muốn hãm hại hắn, xem ra nàng vì bảo hộ người nam nhân phía sau, kẻ đó rốt cuộc là ai? Mà có thể làm cho nàng cam nguyện vì hắn làm rất nhiều chuyện?Phá thai, còn hãm hại người khác, cũng không muốn nói ra người kia?
Chương 80.6
"Được rồi, xem ra là ai gia đã hiểu lầm, ngươi đi xuống trước đi."
Thái hậu phất phất tay, Tần Hạo không nói gì, lui xuống, trong thư phòng, Bắc Tân vương ánh mắt sâu thẳm nhìn mẫu hậu mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Như Âm mang thai, nàng nói đứa nhỏ là của Tần Hạo, bởi vậy ai gia mới tức giận, ai biết nàng nói thế là vì bảo hộ cho người kia, nha đầu này thực sự là không làm cho người bớt lo!"
"Cái gì?" Bắc Tân vương trợn to mắt khó tin, không nghĩ tới hoàng muội ruột thịt của mình lại làm ra loại chuyện nhục nhã hoàng thất, mấy ngày nữa nàng phải gả cấp Hàn gia, tức không phải là làm cho Hàn gia xấu mặt hay sao: "Mấy ngày nữa là đại hôn của nàng."
"Đúng vậy, hoàng thượng đã lệnh cho ngự y xoá sạch hài tử của nàng, tứ hôn vẫn tiến hành như cũ."
"Nàng thật là không làm cho người ta bớt lo." Bắc Tân vương tức giận hừ lạnh, dù cho nàng là muội muội ruột của hắn, hắn cũng không đồng ý nàng hành động như vậy, nghĩ đến Hàn Thanh Vũ là người tuấn tú lịch sự, nhân tài tương lai của đất nước, lại phải gánh một nữ nhân như nàng, cũng coi như xui xẻo.
"Mẫu hậu hồi cung đi, không thể ở lại quá lâu, nếu khiến cho trong cung chú ý, chỉ sợ chuyện sắp thành lại bị thất bại."
Bắc Tân vương chậm rãi nhắc nhở mẫu hậu mình, nhịn một lần nữa, bọn họ có thể thoả thích hưởng thụ cảm giác gia đình đoàn tụ, sẽ nhanh thôi, hắn rất có lòng tin, Bắc Tân vương khóe môi hiện lên nụ cười đắc ý.
"Tốt, ai gia trở về, Mạch nhi cũng đừng quên diệt trừ nữ nhân kia."
"Nhi thần hiểu." Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt sát khí càng ngày càng đậm, cuối cùng tựa như sương mù nhuộm khắp cả bầu trời, làm cho người ta nhìn không rõ tim của hắn rốt cuộc là sâu hay cạn: "Trữ quản gia, tiễn khách nhân đi từ phía sau ra ngoài."
Bắc Tân vương đích thân đội áo choàng cho mẫu hậu, ngày này sẽ không quá lâu.
Trữ quản gia lĩnh mệnh, đem thái hậu tiễn đi ra ngoài, bên trong thư phòng lâm vào vắng vẻ, hắn đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu chỉnh lý kế hoạch...
Một đêm này, Phượng Loan cung cũng xảy ra một việc lớn.
Đại điện nguy nga lộng lẫy, lúc này sáng như ban ngày, hoàng hậu nương nương một thân lành lạnh đang ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, lông mài xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt đen sẫm nước biển trong đó đang cuồn cuộn dao động, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng hàn băng, tất cả mọi người đều lui ra ở một bên, chỉ thấy ở giữa đại điện người đang quỳ chính là tổng quản thái giám Xuân Hàn mà hoàng hậu nương nương thiên tân vạn khổ cứu trở về, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên mặt trượt xuống, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn mặt đất.
"Xuân Hàn, ngươi bây giờ còn có cái gì để nói không?"
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Mộc Thanh Dao quơ quơ búp bê nguyền rủa trong tay vu, trên thân búp bê viết ngày sinh tháng đẻ, ngoại trừ ngày sinh tháng đẻ, còn có các loại bùa chú hình thù kỳ quái, mặt khác trên bùa chú còn đâm rất nhiều ngân châm, lúc này vừa nhìn vào giống như đâm vào một hình người thu nhỏ, xấu xí cực kỳ.
"Tiểu nhân không có gì để nói, chỉ cầu được chết."
Xuân Hàn mặt xám như tro tàn, nhận mệnh mở miệng.
Mộc Thanh Dao ở trên cao đôi mắt lóe lên vài cái, băng lãnh chất vấn: "Xuân Hàn, nếu như ngươi nói ra người sai phái ngươi, bản cung sẽ tạm tha cho ngươi lúc này."
Xuân Hàn sợ run một chút, trên đại điện những thái giám mà hắn có giao tình tốt đều thay hắn nóng ruột, hi vọng hắn có thể giao ra người chủ mưu phía sau, hoàng hậu sẽ tha hắn một lần, thế nhưng xuân hàn chỉ sửng sốt một chút, cuối cùng cứng cỏi thấy chết không sờn mở miệng: "Bẩm hoàng hậu nương nương, không có ai sai phái nô tài, là nô tài đáng chết, muốn hại hoàng hậu nương nương, bởi vì nô tài trước kia là người của thái hậu, nhìn thái hậu vẫn bị hoàng hậu áp chế, cho nên mới phải nghĩ ra mưu kế này hại hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao giật mình, không biết nên vì hắn trung thành mà vỗ tay, hay vẫn là vì thái hậu rất được lòng người mà hoan hô, nhưng ở một khía cạnh khác mà nói, Xuân Hàn cũng là một nô tài trung tâm, bất quá đứng ở góc độ của nàng, đã có một ít phiền muộn, dù cho bị một lần khổ nhục kế của hắn, nhưng nàng tốt xấu gì đã tìm nửa huyết nhân sâm cứu sống hắn, bằng không hắn nhất định là mất mạng, thế nhưng kết quả là hắn không chỉ thờ ơ, còn trợ giúp thái hậu nương nương hãm hại nàng, xem ra nàng làm người rất là thất bại.
Mộc Thanh Dao sắc mặt khó coi, đứng ở sau lưng nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, sớm tức giận được đến tái mặt.
"Nương nương, nếu không người mời hoàng thượng tới, sử dụng đại hình ta cũng không tin hắn không nhận tội khai ra người chủ mưu phía sau."
Mai Tâm kiến nghị, bên dưới thân hình đơn bạc của Xuân Hàn run run hai cái, cuối cùng vẫn trấn định như trước nhìn mặt đất, bên cạnh Mạc Sầu lại có suy nghĩ khác: "Nương nương, hắn có phải có nỗi khổ hay không, nhìn xuân Hàn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa?"
Lúc này Mộc Thanh Dao đã lười đi quản hắn có phải có nỗi khổ hay không, trong cung mỗi ngày chuyện xảy ra quá nhiều, chẳng lẽ nàng vẫn phải giao tâm tư đặt ở trên người hắn mãi.
"Xuân Hàn, ngươi nếu nói là ngươi hại bản cung, như vậy tội danh hại hoàng hậu sẽ như thế nào, ngươi biết chứ?" tiếng nói âm trầm vang lên, trên đại điện thượng rất nhiều người hít thở không thông, nhất là mấy người thái giám thủ hạ trước đây của Xuân Hàn, càng hô hấp dồn dập.
"Tiểu nhân biết, chỉ cầu được chết."
"Tốt, tốt, ngươi rất trung thành " Mộc Thanh Dao ánh mắt tối sầm lại, không hề cùng hắn nói thêm cái gì, người ngu thì không dùng được, cùng hắn nhiều lời vô ích, muốn dứt thì dứt, Mộc Thanh Dao giận tái mặt, quanh thân bao phủ hàn ý, hướng phía dưới phân phó: "Người đến, Xuân Hàn, thân là tổng quản thái giám Phượng Loan cung, dám can đảm phạm thượng, đánh nặng năm mươi đại bản."
Xuân Hàn có chút vô cùng kinh ngạc, không phải hẳn là phải bị đánh chết sao? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, lên tiếng: "Nương nương?"
Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn hắn: "Xuân hàn, bản cung niệm tình ngươi một tấm lòng trung thành, tuy rằng chủ tử mà ngươi bảo vệ không phải bản cung, nhưng làm người còn có nguyên tắc, đánh năm mươi hèo, sống hay chết, nghe theo mệnh trời."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương!" Xuân Hàn vốn một lòng muốn chết, quả nhiên rơi lệ, hướng về phía Mộc Thanh Dao thật sâu dập đầu ba cái: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương, Xuân Hàn chỉ cầu kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao khóe môi giật mình, nàng ghét nhất là bị cổ nhân nói như vậy, nếu thật là trong lòng có cảm kích, vì sao hiện tại không đứng ra chỉ chứng thái hậu, như vậy cũng đã giúp đỡ nàng, nàng muốn hắn làm trâu làm ngựa mà chi, buồn rười rượi mở miệng: "Bản cung cũng sẽ không thiên vị mà làm rối kỉ cương, Mạc Sầu, đi trước hình phòng giám sát, nếu như ai dám hạ thủ lưu tình, cùng hắn chịu năm mươi hèo, đuổi ra cung đi!"
"Dạ, nương nương!"
Lời nói của hoàng hậu, trên đại điện tất cả mọi người đều nghe được, ai có lòng trắc ẩn đều không dám khinh thường, bọn họ là thái giám, tay trói gà không chặt, không giống với giống như nam tử, nếu bị đuổi ra cung, thì phải sống như thế nào? Vì thế không người nào muốn xuất cung cả.
Xuân Hàn bị người ta dẫn đi xuống, Mộc Thanh Dao xử lý chuyện này xong cũng mệt mỏi, Mai Tâm cùng nàng tiến vào tẩm cung để nghỉ ngơi, Mạc Sầu dẫn người đi giám sát chuyện Xuân Hàn bị đánh, năm mươi hèo đánh rất mạnh, cuối cùng xuân hàn so với chết cũng không kém là bao nhiêu, dù sao cũng còn thở, còn thở thì không sao, lúc Mạc Sầu trở lại bẩm báo, chủ tử đã đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Ngày thứ hai.
Hoàng thượng phái người đón Mộc Thanh Dao đi Lưu Ly cung, nói là có khách quý muốn gặp, Mộc Thanh Dao vô cùng kinh ngạc suy nghĩ một vòng, cuối cùng cũng công cóc, liền thu thập một phen dẫn hai nha đầu ngồi lên nhuyễn kiệu thẳng hướng Lưu Ly cung mà đi, A Cửu ở ngoài cửa cung chờ nàng, vừa thấy nàng từ nhuyễn kiệu bước xuống liền nở nụ cười dịu dàng chào đón.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, khách quý gì vậy?" Mộc Thanh Dao ở trong đầu nghĩ không ra khách nhân gì mà Huyền đế lại quý trọng như thế, còn truyền nàng đến gặp nữa.
A Cửu vẻ mặt bí hiểm lắc đầu: "Nương nương đi vào sẽ biết."
Mộc Thanh Dao trừng hắn liếc mắt một cái, tên nịnh nọt này, có tính xấu như chủ tử của hắn, rõ ràng là có thể nói ra, còn giả vờ bí hiểm, bĩu môi một chút, vén làn váy bước lên thềm đá, trước cửa điện đứng thẳng một hàng thái giám cùng cung nữ, đồng thời kêu lên: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao mặc kệ bọn họ, phất phất tay, dẫn hai nha đầu đi vào đại điện, ngoại trừ A Cửu theo phía sau nàng, những người khác thì không dám tùy tiện xông loạn.
Đại điện.
Long Tiên Hương đốt trong kim đỉnh, hoàng thượng mặc bộ quần áo màu vàng Long bào, trên ngũ quan tuấn mỹ bày ra nụ cười ôn nhuận như nước, nhưng mi tâm lại lộ ra vẻ đẹp cuốn hút lòng người, theo trạng thái lúc này của hắn, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền hiểu ra, hoàng thượng tâm tình vô cùng tốt, không phải là tốt, mà là mười phần thật là tốt, chuyện gì làm cho hắn hiện ra sự hài lòng chưa bao giờ có như thế.
"Thanh Dao tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng hậu đứng lên đi." Trên chỗ ngồi vang lên thanh âm trầm thấp, Mộc Thanh Dao nhếch mài một tí, không tự ti cũng không kiêu ngạo đứng dậy, tiếp nhận mâu quang lợi từ trong đại điện chiếu tới, nàng đạm nhiên nhìn sang, chỉ thấy nơi đó có một người nam nhân cao lớn khôi ngô đang ngồi, mặt mài tuấn lãng, một thân trường bào xanh đen, làm nổi bật được cả người hắn nội nhu mà trầm ổn, lúc này trong đôi mắt đen kia đang nổi lên ánh sáng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đánh giá nàng, Mộc Thanh Dao cũng tỉ mỉ nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, không khỏi nhìn lâu một chút, cuối cùng cũng biết vì sao nhìn hắn quen mắt, nguyên lai nam nhân ở trước mắt cùng sư huynh Liễu Thiên Mộ của hoàng thượng lại có ba phần tương tự.
/147
|