Trong viện, Mộc Ngân dẫn mấy người hạ nhân mang cái rương ly khai, Mạc Sầu theo sau một tấc cũng không rời, tiểu thư giao cho nhiệm vụ, nàng đương nhiên việc nghĩa không thể chối từ phải hoàn thành tốt...
Đêm đã khuya, sương sớm đánh vào trên sợi tóc, nhẹ nhàng ẩm ướt, mang theo hơi thở mát mẻ.
Mộc Thanh Dao bình tĩnh đứng ở ngoài hành lang trên thềm đá, nhìn vầng trăng rằm trên đỉnh đầu, tình cảnh này, thật sự nên hát vang một khúc Thiên Thượng Nhân Gian, nghĩ đến đây, trong lồng ngực liền tràn ra sự hăng hái, hắng giọng một cái liền hát.
"Diêu nổi lên ô oành thuyền, xuôi dòng lại thuận gió, ngươi mười tám tuổi trên mặt, tượng ánh nhật hoa sen khác hồng, xuyên qua tảng đá hạng, điểm nổi lên hồng đăng lung, ngươi mười tám năm chờ đợi, là hồn nhiên dáng tươi cười..." (TT : ta lười giữ nguyên lời hát ko edit ^.^)
Vắng vẻ trống trải trong bóng đêm, tiếng ca trong veo giống như khe núi suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua, lại tựa như chim sơn ca cất lên tiếng hót, tuy không có tiếng nhạc, chỉ là giọng ca đơn thuần, nhưng mang theo âm điệu thu hút lòng người, giọng hát dằng dặt vang lên như mũi nhọn ẩn mình trong đêm tối, làm cho người ta nghe đến say mê.
Mai Tâm cùng Lục nhi mấy người nha đầu các nàng, bị thanh âm êm tai của tiếng ca hấp dẫn nên đi ra ngoài, đứng lặng ở dưới hành lang, nghe đến quên mình, chìm đắm trong điều tốt đẹp ẩn trong tiếng ca, kỳ lạ nhất chính là tiểu thư hát bài hát này, các nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, âm điệu thật kỳ quái, không chỉ tiểu thư giọng hát đẹp, ngay cả ca từ cũng mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào thuần rượu, nghe nàng ca, thật giống như nghe thấy mùi rượu vị nồng đậm.
Khúc ca kết thúc, Mộc Thanh Dao thở ra một hơi mạnh, thật là thoải mái a, đây là bài hát nàng thích nhất, trước đây lúc không có chuyện gì làm liền hát nó xem như luyện tập, cuối cùng lại làm cho nàng luyện được hay đến như vậy, chính là lúc hát bài hát này, cảm giác như có một cỗ hàm súc đặc biệt, giống như mang theo hơi rượu thơm ngát...
Ba, ba, phía sau có tiếng người vỗ tay, Mộc Thanh Dao cười quay đầu, không cần nghĩ cũng biết là mấy người tiểu nha đầu bị nàng kinh động, chỉ thấy Liên nhi hưng phấn chạy tới, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, ngươi hát bài ca gì vậy, thật là dễ nghe? Nô tỳ cho tới bây giờ cũng không có nghe tiểu thư hát quá đâu?"
Mộc Thanh Dao mím môi cười, ánh mắt giảo hoạt, vươn tay bóp gương mặt Liên nhi một chút: "Tiểu thư thuận miệng hát, ngươi thế nào nghe qua đâu?"
Nàng đương nhiên sẽ không cùng tiểu nha đầu này nói nguồn gốc của bài hát, nói là bài ca hiện đại à, chỉ sợ có nói các nàng cũng không tin.
"Oa, tiểu thư càng ngày càng lợi hại, thuận miệng biên ca lại êm tai như thế " Lục nhi vẻ mặt sùng bái nhìn Mộc Thanh Dao làm gương mặt cũng nóng lên, may là trời tối, thấy không rõ sắc mặt, nếu không mặt của nàng lúc này nhất định rất hồng, kỳ thực nàng cũng không phải có ý định lừa tiểu nha đầu này.
"Đi trở về thôi."
Mộc Thanh Dao quay đầu, vượt lên đầu thềm đá, chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, bỗng nhiên ánh trăng tối sầm lại, có một cái bóng từ trên đầu của nàng bay qua, nàng lập tức cảnh giới ngẩng đầu, quanh thân cái bắn ra hàn khí lạnh mỏng, lãnh nhìn chằm chằm giữa không trung, trầm giọng mở miệng: "Ai? Nếu tới, sao còn không hiện thân?"
Nàng vừa dứt lời, giữa không trung vang lên tiếng gấp quạt giấy, tiếp theo là một giọng trầm thấp dễ nghe.
"Mộc tam tiểu thư, thật đúng là đa tài đa nghệ, không chỉ người đẹp, ngay cả ca xướng cũng rất tốt, hơn nữa thân thủ mẫn tiệp, xem ra hoàng thượng là con mắt rất tinh đời a."
Dứt lời, giữa không trung hiện lên một đạo ngân ảnh màu trắng, chớp mắt rơi xuống trước mặt các nàng, làn gió thổi qua mang theo hương thơm, trước cửa rào chắn trên thềm đá, đã đứng thẳng một nam nhân đang chắp tay, mão ngọc cột tóc, vóc người thon dài cao ngất, quần áo bạch y, tóc đen dài thả xuống vai, mặt như chạm ngọc, đôi mắt trong đẹp phát ra ánh sáng như hai đám hỏa hoa nhỏ, yêu mỵ vạn phần, đôi môi khêu gợi khẽ nhếch, hiện lên nụ cười mê người mang theo hương khí nhẹ nhàng ưu nhã trong vòng ba thước.....
Người đến không phải ai khác, chính là Sở Thiển Dực Sở đại công tử của hữu thừa tướng, một thân phong lưu phóng khoáng đứng ở dưới thềm đá, hoàn toàn không có cảm giác áy náy tư của người tự tiện xông vào nhà người ta, ngược lại còn mang vẻ thản nhiên, cười đến điên đảo chúng sinh, mấy người tiểu nha đầu trong Thanh viện vừa nhìn thấy hắn liền sắc mặt ửng đỏ, mím môi nhìn chằm chằm hắn, cười không ngớt.
Sở công tử thật tuấn tú a, hắn tuấn không giống như các vương tôn vương hầu, mà mang theo một cổ khí phách bị đè nén, hắn tuấn mỹ là tự nhiên, tựa như trong thiên nhiên rộng lớn này bất luận cái gì cũng đẹp như hoa cỏ, làm cho người ta thưởng thức, làm cho người ta không tự chủ được tới gần mà không có bất kỳ áp lực nào ngược lại còn có cảm giác thư giản.
"Sở công tử?" Mai Tâm cùng Lục nhi kêu lên, lời chào kia âm hưởng còn mang theo vài phần ngượng ngùng.
Mộc Thanh Dao sắc mặt lãnh trầm xuống, nam nhân này khuya khoắt xông vào mộc phủ, chẳng lẻ muốn khoe khoang phong tao, dụ dỗ tỳ nữ của nàng sao?
"Sở đại công tử, ngươi khuya khoắt xông vào mộc phủ là gì chuyện gì, không phải là vì khoe khoang ngươi lớn lên tuấn tú chứ?"
Mộc Thanh Dao một điểm mặt mũi cũng không lưu cho hắn, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn, đối với loại nam nhân tự cho mình là siêu phàm, nàng căm thù đến tận xương tuỷ, vì sao nam nhân cổ đại đều tự cho là đúng như thế chứ?
"Bản công tử chỉ là hiếu kỳ, rõ ràng là một háo sắc nữ, vì sao hoàng thượng lại nguyện ý hạ thiên giới sính lễ tới cưới ngươi? Nguyên lai nội bộ còn có ẩn tình khác, đêm nay, bản công tử thu hoạch thật đúng là không nhỏ đâu?"
"Ngươi đã thấy được rồi, vậy lập tức cút đi."
Mộc Thanh Dao nói xong, xoay người chuẩn bị vào phòng, mặc kệ bên ngoài cái nam nhân có đôi mắt u ám kia, Sở Thiển Dực con ngươi ánh lên tiểu hỏa hoa không chỉ chưa tắt, mà còn cháy ngày càng mạnh, khóe môi câu dẫn hiện lên nụ cười mê người, hắn thân là thừa tướng công tử, từ nhỏ đến lớn còn không có đã bị qua loại đãi ngộ này, hiện nay lại gặp được nữ nhân này đối xử như vậy, thật đúng là muốn khiêu chiến thách thức hắn đây? Tuy rằng ảo não vì hoàng thượng cưới nàng, bất quá lấy hiểu biết của hắn đối với hoàng thượng, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không sủng hạnh nàng, hoàng thượng chỉ bất quá muốn tìm một tấm bia, bởi vì nàng xuất thân từ Mộc gia, cho nên mới phải cho nàng tiến cung...
Hiện tại hắn đối với nàng cảm thấy hứng thú, không phải do nàng quyết định buông tay thì sẽ buông tay.
Sở Thiển Dực trên mặt chợt lóe lên cường thế rồi biến mất, hoàn toàn không còn sự xinh đẹp mềm mại lúc trước nữa, thân hình khẽ động, cánh tay dài đã chặn lối đi của Mộc Thanh Dao, trên mặt là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như mặt trời.
"Nếu bản công tử đã tới, ngươi không phải nên mời bản công tử uống chén trà sao?"
"Có cần phải vậy sao?" Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trong mắt của hắn là vẻ bỡn cợt, còn có ranh mãnh, người nam nhân này tựa hồ đối với nàng có hứng thú, bất quá đừng hy vọng nàng sẽ trở thành món đồ chơi của bất luận kẻ nào, ghê tởm, ngay cả lúc cùng hắn nói chuyện đều phải ngẩng đầu lên mới thấy, Mộc Thanh Dao lui ra phía sau một bước, đôi mắt đen chợt lóe lên ánh sáng mũi nhọn, nghiền ngẫm rồi cười rộ.
"Ta sợ ngươi không dám uống, " nói xong quay đầu hướng phòng khách đi đến, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Có can đảm liền vào đi."
"Sở công tử?" Phía sau song song vang lên vài đạo thanh âm kinh hoảng...
Sở Thiển Dực, công tử hữu thừa tướng đương triều, cháu ruột của thái hậu, trận chiến nào mà chưa thấy qua, tức sẽ không vì thế mà bị hù dọa, bởi vậy cũng không thèm để ý tới tiểu nha đầu phía sau, phất tay áo dài dáng vẻ xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần đi theo phía sau Mộc Thanh Dao vào phòng khách.
Phía sau mấy người tiểu nha đầu hai mặt nhìn nhau, chỉ tới thanh âm lạnh lùng của tiểu thư truyền tới: "Dâng trà."
"Tiểu thư?" Mai Tâm vừa nghe ngữ khí của tiểu thư, đâu còn có tâm tư lo lắng người khác, chọc giận tiểu thư, sẽ đem nàng ném đi mất , rất nhanh hướng phòng khách chạy đi.
Đêm đã khuya, sương sớm đánh vào trên sợi tóc, nhẹ nhàng ẩm ướt, mang theo hơi thở mát mẻ.
Mộc Thanh Dao bình tĩnh đứng ở ngoài hành lang trên thềm đá, nhìn vầng trăng rằm trên đỉnh đầu, tình cảnh này, thật sự nên hát vang một khúc Thiên Thượng Nhân Gian, nghĩ đến đây, trong lồng ngực liền tràn ra sự hăng hái, hắng giọng một cái liền hát.
"Diêu nổi lên ô oành thuyền, xuôi dòng lại thuận gió, ngươi mười tám tuổi trên mặt, tượng ánh nhật hoa sen khác hồng, xuyên qua tảng đá hạng, điểm nổi lên hồng đăng lung, ngươi mười tám năm chờ đợi, là hồn nhiên dáng tươi cười..." (TT : ta lười giữ nguyên lời hát ko edit ^.^)
Vắng vẻ trống trải trong bóng đêm, tiếng ca trong veo giống như khe núi suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua, lại tựa như chim sơn ca cất lên tiếng hót, tuy không có tiếng nhạc, chỉ là giọng ca đơn thuần, nhưng mang theo âm điệu thu hút lòng người, giọng hát dằng dặt vang lên như mũi nhọn ẩn mình trong đêm tối, làm cho người ta nghe đến say mê.
Mai Tâm cùng Lục nhi mấy người nha đầu các nàng, bị thanh âm êm tai của tiếng ca hấp dẫn nên đi ra ngoài, đứng lặng ở dưới hành lang, nghe đến quên mình, chìm đắm trong điều tốt đẹp ẩn trong tiếng ca, kỳ lạ nhất chính là tiểu thư hát bài hát này, các nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, âm điệu thật kỳ quái, không chỉ tiểu thư giọng hát đẹp, ngay cả ca từ cũng mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào thuần rượu, nghe nàng ca, thật giống như nghe thấy mùi rượu vị nồng đậm.
Khúc ca kết thúc, Mộc Thanh Dao thở ra một hơi mạnh, thật là thoải mái a, đây là bài hát nàng thích nhất, trước đây lúc không có chuyện gì làm liền hát nó xem như luyện tập, cuối cùng lại làm cho nàng luyện được hay đến như vậy, chính là lúc hát bài hát này, cảm giác như có một cỗ hàm súc đặc biệt, giống như mang theo hơi rượu thơm ngát...
Ba, ba, phía sau có tiếng người vỗ tay, Mộc Thanh Dao cười quay đầu, không cần nghĩ cũng biết là mấy người tiểu nha đầu bị nàng kinh động, chỉ thấy Liên nhi hưng phấn chạy tới, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, ngươi hát bài ca gì vậy, thật là dễ nghe? Nô tỳ cho tới bây giờ cũng không có nghe tiểu thư hát quá đâu?"
Mộc Thanh Dao mím môi cười, ánh mắt giảo hoạt, vươn tay bóp gương mặt Liên nhi một chút: "Tiểu thư thuận miệng hát, ngươi thế nào nghe qua đâu?"
Nàng đương nhiên sẽ không cùng tiểu nha đầu này nói nguồn gốc của bài hát, nói là bài ca hiện đại à, chỉ sợ có nói các nàng cũng không tin.
"Oa, tiểu thư càng ngày càng lợi hại, thuận miệng biên ca lại êm tai như thế " Lục nhi vẻ mặt sùng bái nhìn Mộc Thanh Dao làm gương mặt cũng nóng lên, may là trời tối, thấy không rõ sắc mặt, nếu không mặt của nàng lúc này nhất định rất hồng, kỳ thực nàng cũng không phải có ý định lừa tiểu nha đầu này.
"Đi trở về thôi."
Mộc Thanh Dao quay đầu, vượt lên đầu thềm đá, chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, bỗng nhiên ánh trăng tối sầm lại, có một cái bóng từ trên đầu của nàng bay qua, nàng lập tức cảnh giới ngẩng đầu, quanh thân cái bắn ra hàn khí lạnh mỏng, lãnh nhìn chằm chằm giữa không trung, trầm giọng mở miệng: "Ai? Nếu tới, sao còn không hiện thân?"
Nàng vừa dứt lời, giữa không trung vang lên tiếng gấp quạt giấy, tiếp theo là một giọng trầm thấp dễ nghe.
"Mộc tam tiểu thư, thật đúng là đa tài đa nghệ, không chỉ người đẹp, ngay cả ca xướng cũng rất tốt, hơn nữa thân thủ mẫn tiệp, xem ra hoàng thượng là con mắt rất tinh đời a."
Dứt lời, giữa không trung hiện lên một đạo ngân ảnh màu trắng, chớp mắt rơi xuống trước mặt các nàng, làn gió thổi qua mang theo hương thơm, trước cửa rào chắn trên thềm đá, đã đứng thẳng một nam nhân đang chắp tay, mão ngọc cột tóc, vóc người thon dài cao ngất, quần áo bạch y, tóc đen dài thả xuống vai, mặt như chạm ngọc, đôi mắt trong đẹp phát ra ánh sáng như hai đám hỏa hoa nhỏ, yêu mỵ vạn phần, đôi môi khêu gợi khẽ nhếch, hiện lên nụ cười mê người mang theo hương khí nhẹ nhàng ưu nhã trong vòng ba thước.....
Người đến không phải ai khác, chính là Sở Thiển Dực Sở đại công tử của hữu thừa tướng, một thân phong lưu phóng khoáng đứng ở dưới thềm đá, hoàn toàn không có cảm giác áy náy tư của người tự tiện xông vào nhà người ta, ngược lại còn mang vẻ thản nhiên, cười đến điên đảo chúng sinh, mấy người tiểu nha đầu trong Thanh viện vừa nhìn thấy hắn liền sắc mặt ửng đỏ, mím môi nhìn chằm chằm hắn, cười không ngớt.
Sở công tử thật tuấn tú a, hắn tuấn không giống như các vương tôn vương hầu, mà mang theo một cổ khí phách bị đè nén, hắn tuấn mỹ là tự nhiên, tựa như trong thiên nhiên rộng lớn này bất luận cái gì cũng đẹp như hoa cỏ, làm cho người ta thưởng thức, làm cho người ta không tự chủ được tới gần mà không có bất kỳ áp lực nào ngược lại còn có cảm giác thư giản.
"Sở công tử?" Mai Tâm cùng Lục nhi kêu lên, lời chào kia âm hưởng còn mang theo vài phần ngượng ngùng.
Mộc Thanh Dao sắc mặt lãnh trầm xuống, nam nhân này khuya khoắt xông vào mộc phủ, chẳng lẻ muốn khoe khoang phong tao, dụ dỗ tỳ nữ của nàng sao?
"Sở đại công tử, ngươi khuya khoắt xông vào mộc phủ là gì chuyện gì, không phải là vì khoe khoang ngươi lớn lên tuấn tú chứ?"
Mộc Thanh Dao một điểm mặt mũi cũng không lưu cho hắn, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn, đối với loại nam nhân tự cho mình là siêu phàm, nàng căm thù đến tận xương tuỷ, vì sao nam nhân cổ đại đều tự cho là đúng như thế chứ?
"Bản công tử chỉ là hiếu kỳ, rõ ràng là một háo sắc nữ, vì sao hoàng thượng lại nguyện ý hạ thiên giới sính lễ tới cưới ngươi? Nguyên lai nội bộ còn có ẩn tình khác, đêm nay, bản công tử thu hoạch thật đúng là không nhỏ đâu?"
"Ngươi đã thấy được rồi, vậy lập tức cút đi."
Mộc Thanh Dao nói xong, xoay người chuẩn bị vào phòng, mặc kệ bên ngoài cái nam nhân có đôi mắt u ám kia, Sở Thiển Dực con ngươi ánh lên tiểu hỏa hoa không chỉ chưa tắt, mà còn cháy ngày càng mạnh, khóe môi câu dẫn hiện lên nụ cười mê người, hắn thân là thừa tướng công tử, từ nhỏ đến lớn còn không có đã bị qua loại đãi ngộ này, hiện nay lại gặp được nữ nhân này đối xử như vậy, thật đúng là muốn khiêu chiến thách thức hắn đây? Tuy rằng ảo não vì hoàng thượng cưới nàng, bất quá lấy hiểu biết của hắn đối với hoàng thượng, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không sủng hạnh nàng, hoàng thượng chỉ bất quá muốn tìm một tấm bia, bởi vì nàng xuất thân từ Mộc gia, cho nên mới phải cho nàng tiến cung...
Hiện tại hắn đối với nàng cảm thấy hứng thú, không phải do nàng quyết định buông tay thì sẽ buông tay.
Sở Thiển Dực trên mặt chợt lóe lên cường thế rồi biến mất, hoàn toàn không còn sự xinh đẹp mềm mại lúc trước nữa, thân hình khẽ động, cánh tay dài đã chặn lối đi của Mộc Thanh Dao, trên mặt là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như mặt trời.
"Nếu bản công tử đã tới, ngươi không phải nên mời bản công tử uống chén trà sao?"
"Có cần phải vậy sao?" Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trong mắt của hắn là vẻ bỡn cợt, còn có ranh mãnh, người nam nhân này tựa hồ đối với nàng có hứng thú, bất quá đừng hy vọng nàng sẽ trở thành món đồ chơi của bất luận kẻ nào, ghê tởm, ngay cả lúc cùng hắn nói chuyện đều phải ngẩng đầu lên mới thấy, Mộc Thanh Dao lui ra phía sau một bước, đôi mắt đen chợt lóe lên ánh sáng mũi nhọn, nghiền ngẫm rồi cười rộ.
"Ta sợ ngươi không dám uống, " nói xong quay đầu hướng phòng khách đi đến, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Có can đảm liền vào đi."
"Sở công tử?" Phía sau song song vang lên vài đạo thanh âm kinh hoảng...
Sở Thiển Dực, công tử hữu thừa tướng đương triều, cháu ruột của thái hậu, trận chiến nào mà chưa thấy qua, tức sẽ không vì thế mà bị hù dọa, bởi vậy cũng không thèm để ý tới tiểu nha đầu phía sau, phất tay áo dài dáng vẻ xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần đi theo phía sau Mộc Thanh Dao vào phòng khách.
Phía sau mấy người tiểu nha đầu hai mặt nhìn nhau, chỉ tới thanh âm lạnh lùng của tiểu thư truyền tới: "Dâng trà."
"Tiểu thư?" Mai Tâm vừa nghe ngữ khí của tiểu thư, đâu còn có tâm tư lo lắng người khác, chọc giận tiểu thư, sẽ đem nàng ném đi mất , rất nhanh hướng phòng khách chạy đi.
/147
|