Cuối cùng Thanh Dao quyết định sẽ trợ giúp An Định Phong một lần, khiến cho hắn công phá được đạo phòng tuyến này của Vân Thương quốc, nàng vốn chuẩn bị gởi thư tín qua đó, thế nhưng nàng cũng biết nếu mình xuất hiện mới có thể chân chánh cổ vũ sĩ khí.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi ngồi xe ngựa bắc thượng, còn dẫn theo hai hạ nhân trong vô tình cốc , ở vô tình cốc, mặc dù chỉ là hạ nhân, nhưng cũng là người lợi hại.
Đoàn người cải trang giả dạng, thu liễm mà đi, rất nhanh chạy tới Nguyệt Thành, biên cảnh của Đan Phượng quốc và Vân Thương Quốc.
Mười lăm ngày sau mọi người cuối cùng cũng chạy tới Nguyệt thành.
Đại quân vẫn chưa ở tại nguyệt thành, mà đang ở ngoài cửa thành xây dựng doanh trướng.
Kỳ thực ở giữa trời đất dựng doanh trướng, càng có thể bảo vệ tốt chính mình.
An Định Phong vừa nhìn thấy nguyên soái đã trở về, liền truyền lệnh xuống, sĩ khí tam quân được cổ vũ rất lớn, mọi người như nhìn thấy được hi vọng vậy, chỉ cần nguyên soái nghĩ kế, nhất định có thể qua sông công phá Sơn Hải Quan đối diện .
“Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”
An Định Phong dẫn theo thủ hạ đắc lực Trương Chiểu Trạch, cung kính tham kiến Thanh Dao, Thanh Dao ngồi ở chủ vị trên cao, đạm nhiên gật gật đầu.
Trong doanh trướng, một mảnh yên lặng, hai bên chia ra ngồi đầy người, mỗi người trong ánh mắt đều lóe ra thần thái sáng láng, nhìn chằm chằm chủ tử trên cao.
“Đều ngồi xuống đi.”
“Tạ nguyên soái.” An Định Phong càng phát ra cung kính mở miệng, nếu như nói lúc trước hắn cho là mình có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thì hiện tại hắn đã không còn lòng tự hào kia, hắn chỉ thích hợp lĩnh binh đánh trận, mà không thích hợp bày mưu tính kế.
“An tướng quân đã đem chuyện khó khăn ở nơi này lần lược báo cho ta biết, đối với việc này, ta cũng đã hiểu đại khái, không nghĩ tới một trận chiến này, lại giằng co hơn hai tháng nhưng vẫn không có công phá được Sơn Hải Quan, điều này đã làm tổn thất rất lớn.”
Thanh Dao nhàn nhạt nói tuy rằng không có ý gì, nhưng binh tướng cũng đã cảm nhận được áp lực, ai cũng không dám nói thêm một câu nào.
Thanh Dao một nhìn quét một vòng chung quanh, khóe môi nhất câu, lạnh nhạt mở miệng: “An tướng quân, lập tức phân phó tam quân, thứ nhất, làm cánh diều lớn, có thể sẽ dùng đến, thứ hai, chuẩn bị thuyền lớn, càng nhiều càng tốt, thứ ba làm các loại người bù nhìn.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng bên dưới nhất tề nhìn nàng, không biết nguyên soái làm như vậy là có ý gì?
Thanh Dao nhìn lướt qua bọn họ, chậm rãi nói chuyện: “Từ trong doanh điều ra một phần tinh binh, ngồi trên cánh diều bay đến bầu trời sơn hải quan, ném pháo khói, tất nhiên sơn hải quan sẽ bị sương mù bao phủ, lúc này, trên thuyền lớn chất đầy người bù nhìn, quân địch sẽ không thấy rõ đâu là người đâu là bù nhìn, bọn họ chỉ cho là quân ta xâm chiếm, tất nhiên sẽ dùng hết khí lực bắn tên, mà chúng ta vừa thu được mũi tên, lại có thể cho đại quân tiến công, hơn nữa dùng người bù nhìn ở phía mở đường, đại quân thì đi phía sau, còn những ngồi trên cánh diều thì đợi đến khi các ngươi lên bờ, lập tức ném lựu đạn, nổ hủy cửa thành, như vậy không phải sẽ công phá được sơn hải quan sao?”
Chủ doanh trướng, rơi vào yên lặng, thật lâu sau An Định Phong mới hồi phục tinh thần lại, những phó tướng tham tướng cũng tỉnh lại theo, lập tức thổn thức không ngớt, có người còn vỗ tay: “Thật tốt quá, liên hoàn kế sẽ dùng rất tốt a.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đúng là nguyên soái a.”
Thanh Dao một đường chạy tới đây đã rất mệt, nên phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống, cho các doanh chuẩn bị đi, ta mệt mỏi nghỉ ngơi trước một chút.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cung kính dẫn người lui ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ vừa đi, Băng Tiêu từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Tham Kiến nguyên soái.”
Thanh Dao gật đầu một cái, đang muốn hỏi nàng, hoàng thượng có tới quân doanh hay không?
“Băng Tiêu, gần nhất chủ tử các ngươi không xuất cung chứ?”
Thanh Dao hỏi, Băng Tiêu cung kính lắc đầu: “Bẩm nguyên soái, gần nhất chủ tử không có xuất cung, nhưng có phát tin tức qua đây, bảo ta tùy thời đem hướng đi của đại quân hồi báo với hắn.”
“Ân, vậy là tốt rồi, chuyện ta ở nơi đây không nên báo cho hắn, biết để tránh hắn lại một mình xuất cung.”
Thanh Dao lạnh lùng ra mệnh lệnh, Băng Tiêu ngẩn ra, khó xử mở miệng: “Này?”
Kỳ thực nàng còn chưa nói ra, là chủ tử đã mệnh lệnh, vừa có tin tức của nương nương, phải lập tức bẩm báo cho hắn biết, hiện tại nàng giấu mà không báo, không phải là bất trung sao? Thanh Dao thấy thần sắc nàng lúng túng, mâu quang âm bắn ra ánh sáng âm trầm, lạnh lùng mở miệng.
“Băng Tiêu, ngươi bây giờ không phải là ám vệ, ám vệ trung với chủ tử, là vì trung, nhưng ngươi bây giờ là một quân nhân, quân nhân phải phục tòng quân lệnh, lúc này ai mới chân chính là chủ tử của ngươi, ngươi hẳn phải hiểu rõ ràng.”
“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ đã biết.”
Băng Tiêu cung kính lĩnh mệnh, không dám nói thêm cái gì, nếu nguyên soái đã nói như thế, tự nhiên có mục đích của nàng, chắc là nàng sẽ không hại hoàng thượng, ngược lại nếu hoàng thượng vẫn xuất cung, mới chân chính gặp nguy hiểm.
“Ân, đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ.” Băng Tiêu lui ra ngoài, trong chủ doanh trướng, Mạc Sầu hầu hạ Thanh Dao nghỉ ngơi, Tiểu Ngư nhi thì sớm mệt đã đi ngủ.
Ba ngày sau, tất cả đồ cần chuẩn bị đều chuẩn bị, trên trăm một đại cánh diều, còn chuẩn bị từ nguyệt thành điều rất nhiều thuyền lớn tới gần bờ sông, trên thuyền để thành đàn người bù nhìn, đừng nói là nó sương mù, cho dù ban ngày, từ rất xa nhìn lại, cũng cho rằng đầu thuyền đang đứng vô số người và hoàn toàn nhận không ra đó là người bù nhìn, huống chi ở trong sương mù.
An Định Phong đem tiến triển bẩm báo cho Thanh Dao, Thanh Dao lại lấy ra một tờ bản vẽ, để cho hắn lập tức sai người làm, bởi vì phụ cận không có núi cao, vì thế chỉ có thể dựng lên thang mây tứ diện, theo trên thang mây bay ra ngoài, nếu như chỉ đơn thuần nương theo gió hướng bay ra, chỉ sợ sẽ không đến được trên tường thành, phát huy không được kết quả như mong muốn, như vậy cho dù có nhiều binh lực hơn nữa cũng vô dụng.
Nhiều người dễ làm việc, dùng thúy trúc dựng hình thang mây tứ diện, vững vàng dựng đứng ở ngoài doanh trướng.
Rất nhiều tướng sĩ đã chạy tới xem náo nhiệt, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, nguyên soái đầu óc không biết có làm sao không, mà lại làm thứ cổ quái này
Là do những bọn hắn không hề nghĩ ngợi qua, càng không có xem qua, nên không thấy được nàng thông tuệ cỡ nào.
Chạng vạng, gió đông bắt đầu thổi, thực sự là trời cũng giúp ta.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, trước tiên mệnh lệnh một nhóm nhỏ tinh binh ngồi đại cánh diều bay vào thành, cho người bù nhìn trên thuyền lớn đi trước, thuyền của đại quân đội theo phía sau, cùng nhau ùn hướng sơn hải quan đối diện mà đi.
Thanh Dao cũng không có đi theo, nếu như đánh hạ sơn hải quan xong, nàng sẽ về vô tình cốc, chuyện ở đây cứ giao cho An Định Phong như cũ.
Nếu như suy đoán của nàng không có sai, chỉ cần đánh hạ Sơn Hải quan, người của Thanh La quốc sẽ kinh sợ, nếu như bọn An Định Phong đánh chiếm được Vân Thương quốc, thì giống như đánh Thanh La quốc vậy…
Đại cánh diều thuận hướng gió bay vào bầu trời sơn hải quan, pháo sương mù ném xuống, toàn bộ Sơn Hải quan tràn ngập một cỗ khói đặc, sương mù lượn lờ làm mọi người có chút khó hiểu, sao bỗng dưng lại có nhiều sương khói như thế, nếu nói ban đêm có sương mù bay cũng không giống a, hơn nữa Sơn Hải quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua đám sương mù lớn thế này, nhất định rất có gian trá.
Mọi người còn đang nghi hoặc.
Thì có thám tử báo: “Không xong, người Huyền Nguyệt ngồi thuyền lớn đã tới?”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, chủ tướng lập tức mệnh lệnh cung tiến thủ chuẩn bị xạ kích.
Chỉ thấy trong sương mù, nhìn không rõ ràng lắm đám người ở trên thuyền, mơ hồ có thể thấy được số người rất nhiều, đại tướng thủ thành Sơn Hải Quan , bình tĩnh ra mệnh lệnh xuống bắn không chính xác không quan trọng, đại gia hợp lại bắn cũng đã đủ, thế nhưng chậm rãi họ mới phát hiện mánh khóe, vì sao bắn nhiều tên như vậy, địch thủ không có một điểm động tĩnh, hơn nữa thuyền lớn vẫn đi tới như trước, đợi đến khi mọi người nổi lên nghi ngờ.
Dưới bầu trời đêm đột nhiên vang lên tiếng oành thật lớn, thình lình nổ tung cửa thành, lúc này thuyền vừa cặp bờ Huyền Nguyệt binh mã như lang như hổ nhảy lên bờ, lao thẳng vào Sơn hải quan.
An Định Phong bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, cùng tướng sĩ bên trong sơn hải quan huyết chiến một ngày một đêm, rốt cuộc đã chiếm lĩnh Sơn Hải Quan.
Đạo phòng tuyến thứ nhất của Vân Thương quốc bị công phá, người Vân Thương quốc luống cuống, mà Thanh La quốc cũng kinh ngạc.
Lúc Thanh Dao nhận được tin tức thì người đã ở trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn thư tín trong tay, kế tiếp đã không còn việc khó gì, Vân Thương quốc nhân tâm đã rời rạc, đây đối với An đại quân là một ưu thế không thể nghi ngờ, Vân Thương quốc rất nhanh sẽ bị công phá.
Bên trong xe ngựa, Tiểu Ngư nhi nhìn vẻ mặt mẫu thân cao hứng, đã sớm đoạt thư sang xem, sắc mặt nàng cũng hết sức cao hứng.
“Nương, thiên hạ nhất thống, rất nhanh sẽ hoàn thành.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó liền nhìn Tiểu Ngư nhi nói: “Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thống nhất thất quốc, Tiểu Ngư nhi của chúng ta công lao không nhỏ, hẳn là nên bảo phụ hoàng ngươi phong cho ngươi một danh hào Phúc Tinh công chúa ?”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, đúng vậy, thiên hạ này có thể cấp tốc đánh thắng được như vậy , công lao của công chúa không thể không có a, đừng nói là một phong hào, chỉ cần nàng tùy tiện nghĩ muốn cái gì, hoàng thượng cũng nhất định sẽ thưởng cho nàng.
“Ta mới không cần đâu, nương không tiến cung, ta cũng sẽ không trở về.”
Tiểu Ngư nhi vừa nói xong, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng loạt nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, nếu như nàng có thể trở về cung, hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng muốn chết, chẳng qua nàng sẽ trở về sao?
Chương 135.2
Thanh Dao vén rèm nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua cánh rừng làm cho những cành lá xanh biếc tuôn rơi ra tiếng vang, tạo thành một bức tranh màu xanh mỹ lệ.
Ven đường hoa rừng nở rực rỡ, nhưng lòng của nàng nên đi nơi nào đây? Trong lòng hiện lên vô hạn phiền muộn, không khỏi nhớ tới chuyện trong cung, trong cung còn có một Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ấy nói hoàng thượng đã sủng hạnh nàng ấy, nàng thực sự không biết người đó đến tột cùng là Nam An vương hay là hoàng đế, bất quá sơ sánh sơ bộ phỏng chừng hẳn là Nam An vương, vì thế Nam An vương mới muốn cưới nàng ta làm phi.
Chẳng qua nàng thực sự phải đi về sao? Từ nay về sau an phận ở trong hậu cung…
Gió mát phơ phất lướt qua gò má trên gương mặt của nàng, nàng trên khuôn mặt thông minh nhạy bén trở nên thanh nhã hơn, bên trong xe ngựa, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ai cũng không dám nói chuyện, những việc thế này hãy để chủ tử chính mình quyết định, ngay cả Tiểu Ngư nhi cũng không dám làm chủ cho nàng
“Về trước vô tình cốc đi, thất quốc còn không có thống nhất đâu, hơn nữa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không biết hiện giờ như thế nào?”
Thanh Dao nhàn nhạt thở dài, buông rèm sa mỏng xuống, dựa vào chiếc gối sau người, hơi khẽ nhắm mắt, nàng không muốn nhắc lại đề tài này nữa.
Xe ngựa một đường chạy gấp về vô tình cốc.
Bây giờ thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đầu hạ, khí trời trở nên nóng bức, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi vừa lúc này ở trong cốc nên đã thoải mái hơn.
Tin tức của An Định Phong thỉnh thoảng truyền vào cốc, từ Sơn Hải Quan hắn một đường chỉ huy thẳng tiến, hướng về kinh đô của Vân Thương quốc, rất nhiều thành trì không chiến mà hàng, đại khái là biết đại thế đã mất, không có đường lui để đi, không hàng chẳng qua là giãy dụa một chút càng bị chết thảm hại hơn, không bằng đầu hàng, mà triều đình thì đã khống chế không được đám binh mã này.
Lại đã trải qua hơn hai tháng, cuối cùng gần năm tháng, Vân Thương Quốc quả nhiên bị diệt.
Người của hoàng thất đều bị giết, không ai sống sót, An Định Phong thiết huyết thích giết chóc thủ đoạn cay độc hơn Thanh Dao nhiều lắm, hơn nữa Thanh Dao cũng không muốn nói nhiều làm gì, mỗi người một tác phong chiến đấu, nếu nàng đã buông tay thì nên an tâm để cho người ta đi làm, hơn nữa An Định Phong vẫn trung tâm một lòng.
Theo Thanh Dao tính toán thời gian, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng nên trở về, quả nhiên, mấy ngày sau, lúc chạng vạng, hai người đã trở về.
Vừa vào cốc liền trước tiên đến gặp Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi, hai người ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Cám ơn.”
“Các ngươi làm cái gì vậy? Tất cả đứng lên đi.” Thanh Dao nhíu mày, muốn nói tạ ơn thì nên là nàng mới đúng, là nàng đã làm liên luỵ bọn họ, nếu người nam nhân kia không phải bởi vì nàng, căn bản không có khả năng động đến trên đầu bọn họ, bọn hắn quỳ như vậy làm cho nàng có chút bất an.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng dậy, Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh đã sớm cười vọt tới, lôi kéo Minh Nguyệt, cười đến đắc ý: “Thế nào? Không có bị đòn hiểm chứ.”
Nói xong là động tay chân, kéo ống tay áo của Minh Nguyệt lên, như muốn tra kiểm xem có vết thương không, mà Minh Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, liền có chút sởn tóc gáy, chống cự mở miệng: “Tiểu cô nãi nãi, ta chuyện gì cũng không có.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, làm cho Thanh Dao hoàn toàn yên tâm, lòng hoài nghi bọn họ là do người khác giả mạo đã không còn sót lại chút gì, bề ngoài con người có thể giả mạo, cách nói chuyện có thể mô phỏng theo, nhưng tâm tính một người không có biện pháp mô phỏng theo, Minh Nguyệt từ trước cho tới nay đối với Tiểu Ngư nhi đều có chút sợ hãi.
“Hắn không làm khó các ngươi sao?”
Thanh Dao đạm nhiên ngẩng đầu lên quét nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt một cái, hai gia hỏa này nhìn qua thì chuyện gì cũng không có, chỉ là Trưởng Tôn Trúc tại sao lại không thương tổn hại bọn họ thế?
“Không có, hắn chỉ đem hai chúng ta nhốt ở trong mật thất, một ngày ba bữa đều chiếu cố, chẳng qua không thả ra mà thôi, hơn mười ngày trước, người nam nhân kia rốt cuộc cũng thả chúng ta, lúc trước chúng ta không biết thân phận của hắn, hôm đó hắn không chỉ thả chúng ta, còn làm bảo chúng ta tiện thể nhắn lại cho ngươi biết, Thanh La quốc quy thuận Huyền Nguyệt, từ nay về sau quốc không còn quốc, người của hoàng thất tự nguyện trở thành vương không có quyền không có thế.”
Thanh Dao mím môi, trên mặt thần sắc đạm mạc, không nghĩ tới Trưởng Tôn Trúc là một người vì nước vì dân, nếu như đánh, Thanh La quốc còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, chỉ là thương vong sẽ rất lớn, bằng vào năng lực của Trưởng Tôn Trúc, nếu bọn họ muốn lấy Thanh La quốc cũng không phải chuyện dễ dàng…
Trưởng Tôn Trúc làm như vậy, có lẽ vì thương hại người trong hoàng thất, còn có thiên hạ bách tính, còn có tướng sĩ.
“Trưởng Tôn Trúc còn nói gì không?”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, có lẽ người kia đã từng rất đê tiện, nhưng đối mặt với tấm lòng này của hắn, nàng cũng có chút kính nể.
“Hắn nói, hắn sẽ bước vào phật môn, cùng hồng trần cách biệt, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Thanh La quốc thái tử – Trưởng Tôn Trúc.”
Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao liền ngẩn ra, không nghĩ tới, cuối cùng Trưởng Tôn Trúc lại rơi vào không môn, nhất thời nàng không biết nói cái gì cho phải, chuyện cũ trước kia bỗng như mây khói, thực sự là một giấc mộng, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươi mệt không, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ân, chúng ta đi về trước.”
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lui xuống, bên trong gian phòng, Tiểu Ngư nhi thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô: “Không nghĩ tới Thanh La quốc lại quy hàng, vậy chúng ta không phải đã thống nhất thất quốc sao? Điều này thật sự là quá tốt, thấy giải hận nhất chính là Trưởng Tôn Trúc kia, quả nhiên đi làm hoà thượng, nam nhân này còn có chút tự mình hiểu lấy.”
Tính cách của Tiểu Ngư nhi luôn luôn yêu hận phân minh, bởi vì lần trước Trưởng Tôn Trúc đối phó với các nàng, nàng vẫn ghi hận trong lòng, vì thế vừa rồi nghe được Trưởng Tôn Trúc đi làm hòa thượng, đã sớm cao hứng muốn điên, ở trong phòng vỗ tay gọi tới gọi lui, mọi người bất đắc dĩ nhìn nàng, hơn nửa ngày cũng không ai lên tiếng.
Vân Thương quốc bị diệt, Thanh La quốc quy hàng, Hoàng Viên quốc cũng thuận theo ý trời tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, đến đây thiên hạ đã thống nhất.
Thất quốc nhập làm một, Huyền Nguyệt độc đại…
Thiên hạ rốt cuộc đã yên ổn, tuy rằng trong sự yên ổn này cất giấu rất nhiều những toan tính bất an, tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn sẽ rất khó a, Tiểu Ngư nhi hi vọng mẫu thân hồi kinh giúp đỡ phụ hoàng, ngoài sáng nàng là hoàng hậu, ngầm bên trong còn có Phượng Thần cung, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Nương, chúng ta hồi kinh đi thôi, nếu như phụ hoàng thực sự hạ chỉ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng thúc thì làm sao bây giờ?”
Trên khuôn mặt nho nhỏ phấn nộn giống như cánh hoa của Tiểu Ngư nhi hiện đầy sầu lo, Thanh Dao ngẩng đầu lên quét nhìn qua, chẳng những là Tiểu Ngư nhi, còn có Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đều mang vẻ mặt lo lắng, lúc này, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đi đến, mới vừa rồi bọn họ ở bên ngoài đã nghe được Tiểu Ngư nhi nói chuyện, trong lòng cũng hơi tán thành cái quan điểm này, hơn nữa bọn họ biết Mộc cô nương vì sao không đi, Thanh Phong liền nhớ lại hình như công tử có lưu lại một phong thơ, mà bọn họ đều đã quên.
Rất nhanh hắn lấy thư qua đây, cung kính mở miệng.
“Mộc cô nương, đây là lúc chúng ta chỉnh lý di vật công tử, phát hiện hắn có để lại bức, ta vẫn muốn đem cho ngươi, thế nhưng nhiều việc xảy ra nên đã quên, hiện tại ngươi hãy xem một chút đi.”
Thanh Phong không biết trong thư viết cái gì, bởi vì công tử đề là gửi cho nàng, vì thế bọn họ không có xem.
Thanh Dao ngẩn ra, không nghĩ tới Vô Tình lại để thư cho nàng, nàng vô cùng kinh ngạc đưa tay nhận lấy, trên bìa thư màu trắng đã dính đầy bụi, giấy hơi ngã vàng một chút, có thể thấy đã viết rất lâu.
Mở thư rồi chậm rãi xoay người đi qua một bên ngồi xuống, bên trong gian phòng mọi người đều lui xuống.
Trong không gian vắng vẻ im lặng, con ngươi của Thanh Dao chậm rãi dâng lên sương mù.
Nguyên lai trước đây Vô Tình đã biết con đường của hắn, vì thế sợ trong lòng nàng tự trách, vì thế để lại cho nàng một phong thơ, hắn ở trong thơ nói.
“Thanh Dao từ nhỏ ta khát vọng nhất là thân tình, hi vọng có một người thật tình đối đãi với ta, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không có một người như thế, từ khi gặp ngươi, ngươi thật giống như ánh nắng cho ta ấm áp, lòng ta đối với ngươi chưa từng có một điểm ích kỷ, cũng không có nghĩ tới sẽ chiếm lấy ngươi, Thanh Dao, ta là một người vết thương đau đớn, vì ta không hiểu nổi cái gì gọi là yêu, sự quan tâm ngươi dành cho ta, ta có thể tự động lý giải là tình cảm thân nhân yêu nhau sao? Hiện tại xin cho phép ta gọi ngươi một tiếng muội muội, như vậy kiếp này ta không còn tiếc, kiếp sau, ta nhất định sẽ đợi được ngươi, khi đó, ta sẽ cho ngươi một tình yêu trọn vẹn, nếu như gặp phải một người yêu ngươi, xin hãy thật tình tiếp nhận hắn, được không? Bởi vì ta hi vọng ngươi hạnh phúc, như vậy ta mới có thể chờ ngươi ở kiếp sau.”
Thanh Dao đọc đến đây, con ngươi nóng nóng, “Vô Tình. Nguyên lai ngươi đã sớm nghĩ đến, nghĩ tới cái kết trong trái tim của ta, nghĩ tới ta có thể sẽ tự trách, vì thế ngươi để lại một phong thơ như thế sao? Cám ơn ngươi, Vô Tình, chúng ta liền hẹn kiếp sau đi, kiếp này ta nên hoàn lại tình yêu ta còn nợ.”
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, sau đó nhìn xuống đọc tiếp phần còn viết.
“Nhất định phải hạnh phúc, dùng sức hạnh phúc, ta sẽ không đầu thai, ta sẽ ở bên kia đầu cầu xem ngươi, nếu như ngươi rơi lệ, ta sẽ khổ sở, ngươi hạnh phúc, ta sẽ hài lòng.”
Mặt sau cùng kí tên là Vô Tình, Thanh Dao đang cầm chặt thư, thật lâu cũng không có mở miệng, dùng sức hít thở, nàng, Thanh Dao có tài đức gì, cuộc đời này lại có hai nam nhân yêu nàng đến vậy, nguyên lai trong sự mờ mịt của đời người, tất cả đều là duyên phận, ở kiếp trước nàng đánh mất một phần tình yêu, ông trời cũng không có bạc đãi nàng, mà còn đền bù cho hai nam nhân yêu nàng, cám ơn, ngay cả một phần tình yêu đã mất kia, đều đáng giá cho nàng quý trọng, nếu đã đồng ý với Vô Tình ở kiếp sau, như vậy kiếp này nàng phải cố gắng cùng Lưu Tôn một lòng bên nhau, nên tranh thủ cái gì, nên cố gắng cái gì thì bọn ta sẽ làm.
Thanh Dao hạ quyết tâm, thu hồi thư lại, yên lặng đưa lên ngọn nến đem thư đốt đi, nàng hi vọng phong thư này vĩnh viễn ở lại đáy lòng của nàng, không muốn thương tổn đến một người nữa, mặc kệ như thế nào thì nàng vẫn hy vọng bọn họ đều vui vẻ.
Trong phòng, Thanh Dao lẳng lặng đợi nửa ngày, mọi người cũng không ai đến ầm ĩ, đến lúc nàng đi ra, lại phát hiện dưới hành lang có thêm một thân ảnh, thì ra là Thẩm Ngọc, không biết nam nhân này tới đây làm gì?
Hơn ba năm không gặp, trên người Thẩm Ngọc đã mất đi sự ngây ngô, càng thành thục ổn trọng nhiều lắm, bất quá có một điều vẫn không thay đổi, hắn nhìn thấy Thanh Dao vẫn rất cung kính.
“Tham kiến chủ tử.”
Thanh Dao phất phất tay, nàng đã biết Thẩm Ngọc chính thức đối với thiên hạ tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, hiện tại hắn không phải một hoàng thượng, mà chỉ là một vương gia tầm thường, chỉ bất quá dù là vương gia, hắn cũng có chuyện phải làm a, sao đang êm đẹp lại xuất hiện ở trong Vô Tình Cốc thế?
Chương 135.3
“Tại sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ vương phủ không có việc gì làm sao?”
“Chuyện nên làm đã có chuyên gia làm, thuộc hạ không có chuyện gì để làm, vì thế sang đây xem thăm chủ tử cùng……?”
Hắn nói đến đây thì lấy mắt liếc về phía Mạc Sầu, Thanh Dao như bừng tỉnh đại ngộ, nàng thật sự đã đem chuyện của Mạc Sầu quên đi, không nghĩ tới trải qua thời gian hơn ba năm, Thẩm Ngọc vẫn còn thích Mạc Sầu, cảm tình này có chút giống như rượu, càng trãi qua thời gian dài càng ngon, nếu là của ngươi dù có trốn cũng không thoát, Thanh Dao nở nụ cười, không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, không ngờ vòng vòng vo vo rồi bọn họ lại về cùng nhau, về phần Tây Môn Tân Nguyệt và một ít nữ nhân trong cung, chỉ cần nàng thấy không hợp mắt, nàng sẽ thanh lý hết, nàng là ai chứ?
Thanh Dao cười đến mặt mày như bức tranh, trong đám người đứng ở hành lang nhìn thấy chủ tử mềm mại đáng yêu như vậy, không khỏi đồng thời thở dài một hơi, xem ra chủ tử đã nghĩ thông suốt, hẳn là rất nhanh sẽ xuất sơn, Tiểu Ngư nhi bính một cái nhảy dựng lên, nhào tới trên đùi Thanh Dao.
“Nương, chúng ta có thể hồi kinh rồi phải không? Lần này chúng ta trực tiếp ở trong hoàng cung đi, ta thật rất muốn nhìn một chút hoàng cung có hình dạng thế nào?”
Nàng thật lòng muốn nhìn một chút cổ đại hoàng cung bộ dáng ra sao, nếu như mẫu thân trở về, nàng không phải sẽ thấy được hay sao?
“Ngươi a?”
Thanh Dao mắt trợn trắng, hoàng cung có cái gì lạ mà nhìn, không phải là phòng ốc rộng một chút, hoa lệ một chút, cung nữ thái giám nhiều một chút sao? Nếu để cho nàng ta ở mãi trong cung, chỉ sợ rất nhanh nàng ta sẽ chán ngấy…
Dưới hành lang, đám người của họ đang nói chuyện, thì một hạ nhân trong cốc đã đi tới, cung kính đối với Thanh Dao thi lễ một cái, nóng ruột mở miệng: “Mộc cô nương, ngoài cốc tựa hồ có người té xỉu, có muốn cứu hay không?”
Hôm nay hắn xuất cốc đi mua lương thực, không nghĩ tới ở ngoài cốc lại nhìn thấy một người hôn mê bất tỉnh, hắn vốn muốn cứu vào cốc, thế nhưng sợ Mộc cô nương trách cứ, vì thế trước tiên phải đến bẩm báo một tiếng, trên mặt Thanh Dao bao phủ sự lạnh lùng nhàn nhạt, nhìn về phía Minh Nguyệt: “Đi đem người mang vào, nếu như bị thương, thì chạy chữa tốt cho hắn, rồi dẫn hắn tới gặp ta.”
“Dạ.” Minh Nguyệt gật đầu, hiện tại hắn cùng Thanh Phong đã xem cô nương là chủ tử, bởi vì nàng cùng công tử cũng giống nhau, lúc công tử sắp chết, đã hy vọng bọn họ có thể chiếu cố tốt chủ tử, lúc trước chỉ là quá thương tâm, nên không muốn đuổi theo cô nương, nhưng thời gian trôi qua lâu, hơn nữa qua sự kiện lần này, bọn họ đã thật tình xem cô nương là chủ tử.
Minh Nguyệt lĩnh mệnh đi ra ngoài, ngoài cốc, quả nhiên có một người bị thương đến hôn mê, hắn một thân phong trần mệt mỏi, tựa hồ đã chạy một hành trình rất dài, mới làm cho khí huyết công tâm, nhất thời ngất xỉu, mà hôn mê bất tỉnh.
Minh Nguyệt phân phó một hạ nhân trong cốc đem hắn mang về, nghiêm túc khám và chữa bệnh một phen, xác thực không có gì trở ngại, liền viết phương thuốc để cho hắn ăn vào, Minh Nguyệt thu thập xong mọi thứ mới bẩm báo với Thanh Dao.
“Không có việc gì.”
“Hắn là ai?” Thanh Dao khẽnheo mắt lại, tại sao lại trùng hợp hôn mê bất ở ngoài cốc? Người bình thường căn bản sẽ không biết nơi này là vô tình cốc a, người biết cũng không có khả năng qua đây, bởi vì căn bản sẽ vào không được, thế nhưng người nam nhân này lại hôn mê ở ngoài cốc.
“Nhìn không ra được.”
Trên gương mặt tuấn lãng của Minh Nguyệt bị mê muội, người này hắn không nhận ra, rất cao lớn hơn nữa cũng rất tuấn dật, nhưng bọn hắn cũng không từng gặp qua.
“Ân, vậy cố gắng chiếu cố đi.” Thanh Dao phất phất tay, Minh Nguyệt lui xuống, Tiểu Ngư nhi bản tính hiếu kỳ, đã sớm theo sau Minh Nguyệt đi qua đó xem cái ngươi hôn mê bất tỉnh kia, vừa nhìn thấy một cái liền sợ hãi, rất nhanh chạy qua đây bẩm báo với Thanh Dao.
“Mẫu thân. Không xong, người kia ta biết, hình như là thủ hạ của hoàng thúc.”
“Hoàng thúc, Nam An vương?” Thanh Dao binh một tiếng xoay mình đứng lên, trên mặt lập tức bao phủ hàn khí, là kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Bằng không thủ hạ của Nam An vương làm sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là hoàng thượng, hay là Nam An vương, không phải là Nam An vương kháng chỉ bất tuân, vì thế hoàng thượng mới đối phó hắn à, Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, nhấc chân một cái liền đi ra bên ngoài, Tiểu Ngư nhi rất nhanh chạy theo nàng, trong phòng, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu sắc mặt đều có chút khó coi, chẳng lẽ là kinh thành đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng, trên chiếc giường rộng thùng thình, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc đang nằm, đã được sửa sang sạch sẽ, lúc này hắn đang yên tĩnh nằm đó, Thanh Dao vừa nhìn một cái liền nhận ra hắn chính là thủ hạ đắc lực của Nam An vương, Cảnh Hàn, tại sao Cảnh Hàn lại tới nơi này, nếu như là hoàng thượng đã xảy ra chuyện, thì nhất định phải là người của hoàng thượng đi, chẳng lẽ người gặp chuyện không may chính là Nam An vương, hoàng thượng đã đối đãi Nam An vương thế nào?
Thanh Dao sắc mặt liên tục thay đổi, ở phía sau Băng Tiêu cũng thất thanh kêu lên, “Cảnh hàn? Sao lại là hắn.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu song song ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, phát hiện chủ tử sắc mặt rất lạnh, hơn nữa còn rất lo lắng, chỉ là cảnh hàn nhất thời còn chưa tỉnh lại, nên mọi người mặc dù biết ở kinh lý nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không Cảnh Hàn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa việc này nhất định đã liên lụy tới Nam An vương, bằng không Cảnh Hàn sẽ không ra mặt, nếu như hoàng thượng gặp chuyện không may, nhất định là thủ hạ của hắn sẽ qua đây, chứ không phải Cảnh Hàn?
Thanh Dao ở trong phòng lo lắng bước đi tới đi lui, cũng may Cảnh Hàn đã nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Thanh Dao, một người luôn luôn diện vô biểu tình như hắn, vậy mà trên mặt lại bao phủ một tầng đau lòng, rất nhanh xoay người xuống giường, thùng thùng dập đầu, Thanh Dao vội đưa tay cản lại hành động của hắn, trầm giọng mở miệng.
“Đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hàn?”
“Nương nương, ngươi cần phải cứu vương gia chúng ta, hắn bị hoàng thượng nhốt vào đại lao, nói hắn mưu triều đoạt vị, lúc đó bị hoàng thượng bắt tại trận? Kỳ thực chuyện này căn bản là do hoàng thượng cùng Nam An vương đã thương lượng làm thế, nhưng hoàng thượng lại mang theo một đám thủ hạ làm trò trước mặt văn võ đại thần, bắt được vương gia đang ngồi ở trong thượng thư phòng, nói là vương gia muốn giết vua đoạt vị?”
Cảnh hàn nói xong lời cuối cùng, cũng không biết xử lý như thế nào với chuyện trước mắt, cũng may hắn nghĩ tới hoàng hậu nương nương, người có thể cứu vương gia chỉ có hoàng hậu nương nương, Thanh Dao cau mày, nhớ tới những lời ngày đó Lưu Tôn nói trước khi rời đi, hắn rõ ràng có nói qua muốn cho Nam An vương kế vị, nếu quả thật như vậy, tại sao lại nói Nam An vương mưu triều đoạt vị cứ? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này quả thật nàng nghỉ không ra, mục đích thực sự của hắn.
“Ngoại trừ Nam An vương, trong kinh còn có hành động gì khác không?”
Thanh Dao lạnh nhạt mở miệng, tột cùng là mục đích gì, nếu như nói hắn thực sự muốn trị tội Nam An vương, nàng sẽ không tin tưởng, chẳng lẽ mục đích hắn làm như vậy là muốn ép nàng hồi kinh, bởi vì hắn biết, thủ hạ của Nam An vương nhất định sẽ tìm đến nàng nhờ hỗ trợ, như vậy sẽ thuận lý thành chương làm cho nàng hồi kinh, tuy rằng nàng vốn đã chuẩn bị trở về kinh, nhưng đối với thủ đoạn xử lý như vậy của hắn, nàng vẫn âm thầm phê bình, hơn nữa Nam An vương là hoàng đệ hắn vẫn sủng ái, hắn làm như vậy, không phải sẽ làm Nam An vương thương tâm sao?
“Không có, ngoại trừ đem vương gia nhốt vào đại lao, những thứ khác tất cả đều rất tốt, không nghĩ tới lúc thiên hạ nhất thống, hoàng thượng vẫn xem vương gia là cái đinh trong mắt, vương gia vẫn rất trung thành và tận tâm, là hoàng bảo vương gia làm như thế, thuộc hạ vì muốn gặp mặt nương nương, nên đã cưỡi ngựa chạy tới nơi An tướng quân thống lĩnh đại quân, sau đó lại từ trong miệng An tướng quân nhận được tin tức, chạy đến Vô Tình cốc, chỉ cầu nương nương nhất định phải cứu vương gia một mạng.”
Cảnh Hàn nói xong, vừa chuẩn bị dập đầu nữa.
Thanh Dao sắc mặt âm u, con ngươi lóe ra hỏa hoa, nàng là nhất thời tìm không ra đầu mối, hoàng thượng rốt cuộc đang muốn giở trò gì, chẳng lẽ những gì trước kia hắn nói cùng nàng đều là giả, chẳng lẽ thực sự vì ép nàng hồi kinh sao?
Hắn luôn luôn rất thương Nam An vương Lưu Chiêu, còn có công chúa Tinh Trúc nữa.
Bên cạnh hắn hiện tại chỉ có hai người này là thân nhân, làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao, hơn nữa là hắn hạ mệnh lệnh để cho Nam An vương dịch dung thành bộ dáng của hắn tọa trấn ở trong cung, hiện tại lại trở mặt không phải rất đê tiện sao?
“Được rồi, ngươi đừng dập đầu, chớ có lung tung nói bậy về hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không thương tổn Nam An vương, có lẽ còn có nguyên nhân khác.”
Tiểu Ngư nhi há mồm trợn mắt nhìn hết thảy trước mặt, nghe việc này, không giống như là phụ hoàng làm ra chuyện như vậy a, hắn luôn luôn là người quang minh lỗi lạc, làm sao lại hãm hại hoàng thúc như vậy chứ? Chẳng lẽ lúc trước phụ hoàng làm tất cả cũng chỉ là ngụy trang, nếu như thực sự, thì của quá kịch đi?
“Nương nương, ngươi phải cứu vương gia?”
Cảnh Hàn thấy Thanh Dao không có mở miệng nói hồi kinh, rất sợ hãi nương nương không trở về kinh, vì thế mới kêu lên.
“Được rồi, ta vốn đang chuẩn bị trở về kinh, ngươi đi về trước đi, ta sẽ theo sau, nhưng ngươi cẩn thận một chút, chớ kinh động người ở kinh đô, ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Được.” Cảnh hàn lập tức thở dài một hơi, tựa hồ chỉ cần nàng đáp ứng cứu vương gia, thì vương gia bọn họ sẽ không cần chết vậy.
“Vậy ta đi trở về.” Hắn vừa nóng xong, liền quay đầu chuẩn bị rời đi, bởi vì lúc trước băng bó quá chặt, vì hành động này nên đã lỏng một chút, nên cả người lại thẳng tắp hướng hướng mặt đất ngã xuống, Băng Tiêu rất nhanh đưa tay lên tiếp được hắn, đỡ hắn nằm dài trên giường.
Minh Nguyệt đi tới bắt mạch, bình tĩnh mở miệng: “Chủ tử, hắn không có việc gì, chỉ là lúc trước quá mệt mỏi, cho nên mới phải bất tỉnh.”
“Ân, chỉ cần hắn không có việc gì là được.”
Thanh Dao gật đầu, dẫn người trong phòng lui ra ngoài, trở về phòng của mình, từ đầu tới đuôi sắc mặt cũng không quá tốt, nàng không nói lời nào nên người còn lại cũng không dám nói lời nào.
Gian phòng yên lặng không tiếng động.
Thật lâu Thanh Dao mới mở miệng: “Chúng ta chuẩn bị trở về kinh đi, Thẩm Ngọc ngươi hãy trở về đi.”
“Không, nếu chủ tử gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Ta vẫn nên cùng các ngươi đi một chuyến.” Thẩm Ngọc bình tĩnh mở miệng, lúc từ ngoài cửa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng vừa đi tới, hai người đồng thời mở miệng: “Chúng ta cũng theo chủ tử đi một chuyến.”
“Quên đi, nhiều người như vậy mục tiêu quá lớn, hai người các ngươi cứ ở lại trong cốc đi.”
Chương 135.4
Thanh Dao nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt rồi chậm rãi mở miệng, dọc theo đường đi lại mang nhiều người như vậy, hơn nữa hiện tại thất nước đã diệt, ai còn dám đánh chủ ý với nàng đâu?
Bất quá lời của nàng vừa rơi xuống. Thanh Phong trầm ngâm một hồi, cuối cùng mở miệng.
“Vậy hãy để cho Minh Nguyệt cùng đi với cô nương, tuy rằng các ngươi nhiều người, nhưng Minh Nguyệt lại hiểu y thuật, đối với độc dược cũng có hiểu biết nhiều lắm, đi theo cũng không có chỗ xấu.” Ngữ khí của Thanh Phong có chút chấp nhất, Minh Nguyệt lập tức gật đầu tán thành, bọn hắn bây giờ thực sự sợ hãi cô nương xảy ra chuyện gì, bởi vì từ nhỏ đến lớn bọn họ không có khác gì thân nhân, ngoại trừ công tử, đã không còn có người khác, hiện tại công tử đã chết, nhưng bọn họ còn có Mộc cô nương, nếu như nàng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ rất cô tịch, bởi vậy Thanh Phong mới kiên trì để cho Minh Nguyệt theo bọn họ.
“Vậy được rồi, Thanh Phong ở trong cốc, Minh Nguyệt theo chúng ta cùng đi.”
Cảnh hàn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm liền nhất quyết hồi kinh, Thanh Dao và Mạc Sầu cũng không có đi cùng hắn, mà chia ra đi một đường khác, mọi người mặc trang phục bình thường, cải trang bí mật vào kinh.
Dọc theo đường đi, mọi người cố gắng điệu thấp, ban ngày thì đi đường, đêm thì ở lại, toàn cư trú ở các trấn nhỏ, bởi vì không biết hiện tại kinh đô rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, vì thế vẫn ẩn mình mới là tốt.
Mười ngày sau họ vào kinh, kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, hiện tại Lâm An thành, so với trước đây càng náo nhiệt hơn, buôn bán thịnh vượng hơn.
Trên đường cái người ta tấp nập, hương xa bảo mã như nước chảy.
Tiểu Ngư nhi vén rèm nhìn ra bên ngoài, Tiểu Bạch cao to cũng chồm ra còn có tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu cũng theo sát nàng, một người hai động vật, hình ảnh này thật có chút khôi hài, Thanh Dao nhớ tới lần trước hồi kinh, trên mặt mình còn có hồng ban, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục dung mạo, nên cũng thản nhiên nhiều lắm, nữ nhân, mặc kệ là năng lực có mạnh cỡ nào, vẫn rất lưu ý dung mạo của mình…
Đi theo phía sau xe có hai con tuấn mã, do Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt cưỡi, hai người kia tuy rằng tận lực điệu thấp, cũng chỉnh dung mạo một chút, so với trước thì kém rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, với thân hình cao to tuyển tú vẫn hấp dẫn rất nhiều nữ nhân nhìn sang.
Ánh nắng như nước theo tầng mây trút xuống, hoà thuận vui vẻ chiếu xạ xuống mặt đất.
Xe ngựa một đường hướng phủ thừa tướng mà đi.
Nam An vương bị bắt, cả kinh thành rộng lớn tựa hồ không hề có biến hóa, một điểm động tĩnh cũng không có, mọi người làm chuyện của mọi người hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ chuyện của Nam An vương còn không có chiếu cáo kinh thành, nếu quả thật là như vậy, thì mục đích của hoàng thượng thật sự là muốn đem nàng ép trở lại kinh thành sao? Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, không nói thêm một lời.
Mạc Sầu nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, người nói xem hoàng thượng vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ thật là vì….?”
Mạc Sầu không nói tiếp, nếu nàng nghĩ tới loại khả năng này, thì Băng Tiêu cũng đã nghĩ đến, vì thế nương nương sắc mặt mới lạnh như vậy, ở chung một thời gian lâu như vậy, nàng biết cá tính của nương nương, không thích người khác sử dụng kế sách để đối phó mình, hơn nữa nương nương vốn đã chuẩn bị trở về kinh, hoàng thượng làm điều này, chỉ sợ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nương nương sẽ không dễ dàng tha cho hắn a.
Bên trong buồng xe, có dòng khí lưu rất lạnh.
Xe ngựa rất nhanh chạy đến phủ thừa tướng, rồi ngừng lại, sáu phiến đại môn hướng về mặt đường, thạch sư thảy cầu, uy vũ san sát, hai bên cửa chia làm mấy người thủ hạ hoa y đứng gác, vừa nhìn thấy có xe ngựa ngừng lại, rất nhanh nhìn sang, khi nhìn thấy Mạc Sầu từ trên xe ngựa xuống đã sớm kích động chạy vội đi vào bẩm báo.
Lúc này sắc trời đã sập tối, nguyên bản con đường này đã yên tĩnh, lúc này thì một bóng người cũng không có, Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, phía sau mã xa Thẩm Ngọc cũng xoay người xuống ngựa, đoàn người tiến đến trước cửa phủ thừa tướng .
Lúc này Mộc thừa tướng đã được hạ nhân bẩm báo, dẫn theo một nhà chạy vội ra, rất xa nhìn thấy, Thanh Dao mặc y phục màu trắng rộng tay, làn váy tầng tầng lớp lớp thật là tốt như sóng nước, trên tóc đen búi cao, cắm một cành trâm ngọc bích tua cờ, tua cờ kia ở trong gió nhẹ lung lay, tạo thêm mấy phần linh khí, dung mạo của nàng tựa như một đóa hoa kiều diễm, không còn hồng ban lúc trước.
“Dao nhi, ngươi đã trở về.”
Mộc thừa tướng kêu lên một tiếng, dẫn người nhà tiến lên đón, Thanh Dao dịu dàng xá một cái, thanh âm như nước vang lên.
“Gặp qua phụ thân.”
Bên cạnh thân Tiểu Ngư nhi cũng thông minh kêu lên: “Tham kiến ngoại tổ phụ.”
“Tốt, tốt, các ngươi trở về là tốt rồi.” Tả thừa tướng Mộc Ngân nhanh chóng lệ tuôn rơi, thời gian hơn ba năm không gặp, nữ nhi vẫn như trước lạnh lùng bức người, không nghĩ tới nàng dẫn hơn mười vạn tinh binh, chỉ dùng thời gian hơn ba năm liền thống nhất thất quốc, điều này thực sự là kỳ tích từ khai thiên lập địa tới nay , nàng cũng là kỳ nhân trong mắt thế nhân, không thua gì các thần phật.
Phía sau Mộc Ngân chỉ có Mộc Thanh Hương đang đứng, mà Mộc Thanh Châu thì từ lâu đã gả cho người ta, là công tử của Thái Phó tự khanh , thái độ làm người kiêm tốn hữu lệ, hai người cũng tương kính như tân rất là ân ái.
Mộc Thanh Hương vừa nhìn thấy muội muội trở về, đã sớm cao hứng tiến lên một bước, cung kính chào.
“Tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.” Thanh Dao đưa tay ra kéo nhị tỷ, ba năm không gặp, Mộc Thanh Hương vẫn mang y phục khuê các tiểu thư như cũ , tóc mai cũng chưa sửa, xem ra nàng cũng không có lập gia đình, vẫn ở nhà, nàng sớm đã vượt qua tuổi gả đi, chỉ mong ông trời thương xót, có thể ban tặng cho nàng một phần chân tình.
Thấy Mộc Thanh Hương hành lễ, đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cũng dẫn mộc phủ hạ nhân chào, đông nghịt quỳ đầy đất: “Tham kiến nương nương.”
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn quét qua một vòng, rồi quay đầu lại nhìn mặt đường một cái, đạm nhiên phất phất tay, người đã hướng trong phủ đi vào, Mộc Ngân vốn là cơ trí người, vừa nhìn thấy động tác của nữ nhi, liền biết nhất định là nàng bí mật hồi kinh, nên lập tức trầm ổn phất phất tay mệnh lệnh cả nhà: “Tất cả đứng lên đi xuống đi.”
“Dạ, lão gia.”
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đáp xong, vội vàng dẫn hạ nhân giải tán, Mộc Ngân cũng Thanh Dao còn có Thanh Hương một đường đi vào Mộc phủ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu theo đuôi sau đó, xe ngựa cũng bị kéo vào hậu viện.
Đoàn người thẳng đến thư phòng Mộc phủ.
Ngoài cửa thư phòng trên thềm đá Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đang đứng gác, Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt đã bị quản gia mời đến sương phòng chiêu đãi, mà bên trong thư phòng, Mộc Ngân mời Thanh Dao ngồi xuống, vươn tay lôi kéo Tiểu Ngư nhi trên dưới đánh giá, rồi từ ái mở miệng.
“Công chúa lớn lên thực sự là đáng yêu, hơn nữa nhìn ra rất thông minh.”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe có người khen nàng, đã sớm vui vẻ. Cười tủm tỉm mở miệng: “Cám ơn ngoại tổ phụ khích lệ.”
Thanh Dao ngồi xuống, Mộc Ngân liền ôm Tiểu Ngư nhi ngồi ở một bên, Mộc Thanh Hương đích thân châm trả cho phụ thân cùng Thanh Dao rồi bưng lên: “Nương nương, mời dùng trà.”
“Ngồi xuống đi, tỷ muội nhà mình không cần phải khách khí.” Thanh Dao nhàn nhạt nhu hòa cười, dưới ánh nến mặt của nàng cười tươi như hoa, đẹp như đoá phù dung nổi trên mặt nước, thanh tươi bức người, làm người ta dời không ra tầm mắt.
“Muội muội thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Thanh Hương thở dài, thời gian nhiều năm, chỉ có Thanh Dao vẫn xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng là một nữ tử lại thành binh mã đại nguyên soái, lĩnh hơn mười vạn binh mã, thống nhất thất quốc, ngay cả nam tử cũng không có bực này khí phách như nàng, trước đây chỉ cần nghĩ tới chính mình đã từng gặp phải những chuyện không vui liền buồn bã, thế nhưng từ khi Thanh Dao đánh giang sơn, mình bỗng nhiên mở lòng hơn, ai nói nữ tử không bằng nam nhân, dù cho mình không lấy chồng, đều phải sống thật vui vẻ, vì thế bây giờ đã hoàn toàn thả lòng dạ ra.
“Tỷ tỷ cũng không thay đổi.”
Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ tay Thanh Hương , Thanh Hương nhu hoà cười, gật đầu ngồi vào phía dưới.
Thanh Dao nhìn lướt qua bên trong thư phòng, chỉ có phụ thân cùng Thanh Hương, đều là người trong nhà, bởi vậy mới chậm rãi mở miệng: “Ta vốn vẫn ở vô tình cốc, nhưng thủ hạ Cảnh Hàn của Nam An vương đã đến vô tình cốc tìm ta, nói hoàng thượng đem Nam An vương nhốt vào đại lao, có phải thật sự có chuyện này hay không?”
Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Hương có chút kinh ngạc, nàng nhất giới khuê tú, căn bản không rõ ràng lắm chuyện này, thế nhưng sắc mặt thì âm u lại, con ngươi hiện lên lăng hàn, lãnh chìm mở miệng: “Hoàng thượng nói, Nam An vương muốn mưu triều đoạt vị, lúc đó là bắt tại trận, bản thân hắn đang mặc long bào, dịch dung thành bộ dạng của hoàng thượng, đang ở trên thư phòng phê duyệt tấu chương, ngươi nói xem đây không phải là mưu triều đoạt vị thì là cái gì, cũng may hoàng thượng đại nhân đại lượng, chuyện này còn đặt ở Hình bộ, cũng không có chiếu cáo thiên hạ, vì thế này người ở bên ngoài căn bản không biết Nam An vương bị nhốt vào đại lao.”
“Phụ thân tin Nam An vương sẽ mưu triều đoạt vị sao?”
Thanh Dao con ngươi hàn khí lạnh như băng, nhàn nhạt hỏi Mộc Ngân, bất quá trong giọng nói một điểm nhiệt độ cũng không có, vừa nhìn thì biết tâm tình của nàng đang xấu, vì thế Mộc Ngân không dám nói thêm cái gì, ngưng mi suy nghĩ sâu xa một chút, chiếu theo hiểu biết của hắn đối với Nam An vương , hắn ta chắc sẽ không làm chuyện này, nhưng mà vì sao Nam An vương lại dịch dung thành hoàng thượng ở bên trong thư phòng chứ?
Mộc Ngân rất không hiểu ra làm sao, tìm không ra đầu mối đương nhiên hắn cũng không dám tưởng tượng, bởi vì hoàng thượng lệnh cho Nam An vương giả mạo chính mình, toạ trấn ở trong hoàng cung, chuyện này từ đầu tới đuôi đều là chủ ý của hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng còn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương mà? Hiện tại làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao đây? Chuyện này thật đúng là trước sau mâu thuẫn.
“Dựa theo vi phụ đối với Nam An vương hiểu biết, hắn không thể nào làm chuyện này, thế nhưng hoàng thượng đã bắt tại trận, nhân chứng vật chứng toàn bộ đều có?”
“Như vậy các ngươi sao không hỏi hoàng thượng, vì sao Nam An vương lại ở trong hoàng cung, mà hắn lại không ở trong cung thế?”
Thanh Dao hỏi lại, Mộc Ngân ngẩn ra, rất nhanh đáp lời: “Chúng ta có hỏi, hoàng thượng nói, hắn không nghĩ tới Nam An vương lại đem tâm tư động đến trên đầu của hắn, vì thế dưới tình huống không có phòng bị đã bị Nam An vương gây thương tích, rồi mang ra khỏi cung vốn cho là mình chắc chắn sẽ chết, nhưng về sau lại được người ta cứu, cho nên mới có mệnh trở lại hoàng cung.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của Thanh Dao càng ngày càng lạnh, hoàng thượng thực sự là thật quá mức, lời nói dối như vậy cũng bịa ra được
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi ngồi xe ngựa bắc thượng, còn dẫn theo hai hạ nhân trong vô tình cốc , ở vô tình cốc, mặc dù chỉ là hạ nhân, nhưng cũng là người lợi hại.
Đoàn người cải trang giả dạng, thu liễm mà đi, rất nhanh chạy tới Nguyệt Thành, biên cảnh của Đan Phượng quốc và Vân Thương Quốc.
Mười lăm ngày sau mọi người cuối cùng cũng chạy tới Nguyệt thành.
Đại quân vẫn chưa ở tại nguyệt thành, mà đang ở ngoài cửa thành xây dựng doanh trướng.
Kỳ thực ở giữa trời đất dựng doanh trướng, càng có thể bảo vệ tốt chính mình.
An Định Phong vừa nhìn thấy nguyên soái đã trở về, liền truyền lệnh xuống, sĩ khí tam quân được cổ vũ rất lớn, mọi người như nhìn thấy được hi vọng vậy, chỉ cần nguyên soái nghĩ kế, nhất định có thể qua sông công phá Sơn Hải Quan đối diện .
“Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”
An Định Phong dẫn theo thủ hạ đắc lực Trương Chiểu Trạch, cung kính tham kiến Thanh Dao, Thanh Dao ngồi ở chủ vị trên cao, đạm nhiên gật gật đầu.
Trong doanh trướng, một mảnh yên lặng, hai bên chia ra ngồi đầy người, mỗi người trong ánh mắt đều lóe ra thần thái sáng láng, nhìn chằm chằm chủ tử trên cao.
“Đều ngồi xuống đi.”
“Tạ nguyên soái.” An Định Phong càng phát ra cung kính mở miệng, nếu như nói lúc trước hắn cho là mình có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thì hiện tại hắn đã không còn lòng tự hào kia, hắn chỉ thích hợp lĩnh binh đánh trận, mà không thích hợp bày mưu tính kế.
“An tướng quân đã đem chuyện khó khăn ở nơi này lần lược báo cho ta biết, đối với việc này, ta cũng đã hiểu đại khái, không nghĩ tới một trận chiến này, lại giằng co hơn hai tháng nhưng vẫn không có công phá được Sơn Hải Quan, điều này đã làm tổn thất rất lớn.”
Thanh Dao nhàn nhạt nói tuy rằng không có ý gì, nhưng binh tướng cũng đã cảm nhận được áp lực, ai cũng không dám nói thêm một câu nào.
Thanh Dao một nhìn quét một vòng chung quanh, khóe môi nhất câu, lạnh nhạt mở miệng: “An tướng quân, lập tức phân phó tam quân, thứ nhất, làm cánh diều lớn, có thể sẽ dùng đến, thứ hai, chuẩn bị thuyền lớn, càng nhiều càng tốt, thứ ba làm các loại người bù nhìn.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng bên dưới nhất tề nhìn nàng, không biết nguyên soái làm như vậy là có ý gì?
Thanh Dao nhìn lướt qua bọn họ, chậm rãi nói chuyện: “Từ trong doanh điều ra một phần tinh binh, ngồi trên cánh diều bay đến bầu trời sơn hải quan, ném pháo khói, tất nhiên sơn hải quan sẽ bị sương mù bao phủ, lúc này, trên thuyền lớn chất đầy người bù nhìn, quân địch sẽ không thấy rõ đâu là người đâu là bù nhìn, bọn họ chỉ cho là quân ta xâm chiếm, tất nhiên sẽ dùng hết khí lực bắn tên, mà chúng ta vừa thu được mũi tên, lại có thể cho đại quân tiến công, hơn nữa dùng người bù nhìn ở phía mở đường, đại quân thì đi phía sau, còn những ngồi trên cánh diều thì đợi đến khi các ngươi lên bờ, lập tức ném lựu đạn, nổ hủy cửa thành, như vậy không phải sẽ công phá được sơn hải quan sao?”
Chủ doanh trướng, rơi vào yên lặng, thật lâu sau An Định Phong mới hồi phục tinh thần lại, những phó tướng tham tướng cũng tỉnh lại theo, lập tức thổn thức không ngớt, có người còn vỗ tay: “Thật tốt quá, liên hoàn kế sẽ dùng rất tốt a.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đúng là nguyên soái a.”
Thanh Dao một đường chạy tới đây đã rất mệt, nên phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống, cho các doanh chuẩn bị đi, ta mệt mỏi nghỉ ngơi trước một chút.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cung kính dẫn người lui ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ vừa đi, Băng Tiêu từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Tham Kiến nguyên soái.”
Thanh Dao gật đầu một cái, đang muốn hỏi nàng, hoàng thượng có tới quân doanh hay không?
“Băng Tiêu, gần nhất chủ tử các ngươi không xuất cung chứ?”
Thanh Dao hỏi, Băng Tiêu cung kính lắc đầu: “Bẩm nguyên soái, gần nhất chủ tử không có xuất cung, nhưng có phát tin tức qua đây, bảo ta tùy thời đem hướng đi của đại quân hồi báo với hắn.”
“Ân, vậy là tốt rồi, chuyện ta ở nơi đây không nên báo cho hắn, biết để tránh hắn lại một mình xuất cung.”
Thanh Dao lạnh lùng ra mệnh lệnh, Băng Tiêu ngẩn ra, khó xử mở miệng: “Này?”
Kỳ thực nàng còn chưa nói ra, là chủ tử đã mệnh lệnh, vừa có tin tức của nương nương, phải lập tức bẩm báo cho hắn biết, hiện tại nàng giấu mà không báo, không phải là bất trung sao? Thanh Dao thấy thần sắc nàng lúng túng, mâu quang âm bắn ra ánh sáng âm trầm, lạnh lùng mở miệng.
“Băng Tiêu, ngươi bây giờ không phải là ám vệ, ám vệ trung với chủ tử, là vì trung, nhưng ngươi bây giờ là một quân nhân, quân nhân phải phục tòng quân lệnh, lúc này ai mới chân chính là chủ tử của ngươi, ngươi hẳn phải hiểu rõ ràng.”
“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ đã biết.”
Băng Tiêu cung kính lĩnh mệnh, không dám nói thêm cái gì, nếu nguyên soái đã nói như thế, tự nhiên có mục đích của nàng, chắc là nàng sẽ không hại hoàng thượng, ngược lại nếu hoàng thượng vẫn xuất cung, mới chân chính gặp nguy hiểm.
“Ân, đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ.” Băng Tiêu lui ra ngoài, trong chủ doanh trướng, Mạc Sầu hầu hạ Thanh Dao nghỉ ngơi, Tiểu Ngư nhi thì sớm mệt đã đi ngủ.
Ba ngày sau, tất cả đồ cần chuẩn bị đều chuẩn bị, trên trăm một đại cánh diều, còn chuẩn bị từ nguyệt thành điều rất nhiều thuyền lớn tới gần bờ sông, trên thuyền để thành đàn người bù nhìn, đừng nói là nó sương mù, cho dù ban ngày, từ rất xa nhìn lại, cũng cho rằng đầu thuyền đang đứng vô số người và hoàn toàn nhận không ra đó là người bù nhìn, huống chi ở trong sương mù.
An Định Phong đem tiến triển bẩm báo cho Thanh Dao, Thanh Dao lại lấy ra một tờ bản vẽ, để cho hắn lập tức sai người làm, bởi vì phụ cận không có núi cao, vì thế chỉ có thể dựng lên thang mây tứ diện, theo trên thang mây bay ra ngoài, nếu như chỉ đơn thuần nương theo gió hướng bay ra, chỉ sợ sẽ không đến được trên tường thành, phát huy không được kết quả như mong muốn, như vậy cho dù có nhiều binh lực hơn nữa cũng vô dụng.
Nhiều người dễ làm việc, dùng thúy trúc dựng hình thang mây tứ diện, vững vàng dựng đứng ở ngoài doanh trướng.
Rất nhiều tướng sĩ đã chạy tới xem náo nhiệt, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, nguyên soái đầu óc không biết có làm sao không, mà lại làm thứ cổ quái này
Là do những bọn hắn không hề nghĩ ngợi qua, càng không có xem qua, nên không thấy được nàng thông tuệ cỡ nào.
Chạng vạng, gió đông bắt đầu thổi, thực sự là trời cũng giúp ta.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, trước tiên mệnh lệnh một nhóm nhỏ tinh binh ngồi đại cánh diều bay vào thành, cho người bù nhìn trên thuyền lớn đi trước, thuyền của đại quân đội theo phía sau, cùng nhau ùn hướng sơn hải quan đối diện mà đi.
Thanh Dao cũng không có đi theo, nếu như đánh hạ sơn hải quan xong, nàng sẽ về vô tình cốc, chuyện ở đây cứ giao cho An Định Phong như cũ.
Nếu như suy đoán của nàng không có sai, chỉ cần đánh hạ Sơn Hải quan, người của Thanh La quốc sẽ kinh sợ, nếu như bọn An Định Phong đánh chiếm được Vân Thương quốc, thì giống như đánh Thanh La quốc vậy…
Đại cánh diều thuận hướng gió bay vào bầu trời sơn hải quan, pháo sương mù ném xuống, toàn bộ Sơn Hải quan tràn ngập một cỗ khói đặc, sương mù lượn lờ làm mọi người có chút khó hiểu, sao bỗng dưng lại có nhiều sương khói như thế, nếu nói ban đêm có sương mù bay cũng không giống a, hơn nữa Sơn Hải quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua đám sương mù lớn thế này, nhất định rất có gian trá.
Mọi người còn đang nghi hoặc.
Thì có thám tử báo: “Không xong, người Huyền Nguyệt ngồi thuyền lớn đã tới?”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, chủ tướng lập tức mệnh lệnh cung tiến thủ chuẩn bị xạ kích.
Chỉ thấy trong sương mù, nhìn không rõ ràng lắm đám người ở trên thuyền, mơ hồ có thể thấy được số người rất nhiều, đại tướng thủ thành Sơn Hải Quan , bình tĩnh ra mệnh lệnh xuống bắn không chính xác không quan trọng, đại gia hợp lại bắn cũng đã đủ, thế nhưng chậm rãi họ mới phát hiện mánh khóe, vì sao bắn nhiều tên như vậy, địch thủ không có một điểm động tĩnh, hơn nữa thuyền lớn vẫn đi tới như trước, đợi đến khi mọi người nổi lên nghi ngờ.
Dưới bầu trời đêm đột nhiên vang lên tiếng oành thật lớn, thình lình nổ tung cửa thành, lúc này thuyền vừa cặp bờ Huyền Nguyệt binh mã như lang như hổ nhảy lên bờ, lao thẳng vào Sơn hải quan.
An Định Phong bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, cùng tướng sĩ bên trong sơn hải quan huyết chiến một ngày một đêm, rốt cuộc đã chiếm lĩnh Sơn Hải Quan.
Đạo phòng tuyến thứ nhất của Vân Thương quốc bị công phá, người Vân Thương quốc luống cuống, mà Thanh La quốc cũng kinh ngạc.
Lúc Thanh Dao nhận được tin tức thì người đã ở trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn thư tín trong tay, kế tiếp đã không còn việc khó gì, Vân Thương quốc nhân tâm đã rời rạc, đây đối với An đại quân là một ưu thế không thể nghi ngờ, Vân Thương quốc rất nhanh sẽ bị công phá.
Bên trong xe ngựa, Tiểu Ngư nhi nhìn vẻ mặt mẫu thân cao hứng, đã sớm đoạt thư sang xem, sắc mặt nàng cũng hết sức cao hứng.
“Nương, thiên hạ nhất thống, rất nhanh sẽ hoàn thành.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó liền nhìn Tiểu Ngư nhi nói: “Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thống nhất thất quốc, Tiểu Ngư nhi của chúng ta công lao không nhỏ, hẳn là nên bảo phụ hoàng ngươi phong cho ngươi một danh hào Phúc Tinh công chúa ?”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, đúng vậy, thiên hạ này có thể cấp tốc đánh thắng được như vậy , công lao của công chúa không thể không có a, đừng nói là một phong hào, chỉ cần nàng tùy tiện nghĩ muốn cái gì, hoàng thượng cũng nhất định sẽ thưởng cho nàng.
“Ta mới không cần đâu, nương không tiến cung, ta cũng sẽ không trở về.”
Tiểu Ngư nhi vừa nói xong, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng loạt nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, nếu như nàng có thể trở về cung, hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng muốn chết, chẳng qua nàng sẽ trở về sao?
Chương 135.2
Thanh Dao vén rèm nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua cánh rừng làm cho những cành lá xanh biếc tuôn rơi ra tiếng vang, tạo thành một bức tranh màu xanh mỹ lệ.
Ven đường hoa rừng nở rực rỡ, nhưng lòng của nàng nên đi nơi nào đây? Trong lòng hiện lên vô hạn phiền muộn, không khỏi nhớ tới chuyện trong cung, trong cung còn có một Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ấy nói hoàng thượng đã sủng hạnh nàng ấy, nàng thực sự không biết người đó đến tột cùng là Nam An vương hay là hoàng đế, bất quá sơ sánh sơ bộ phỏng chừng hẳn là Nam An vương, vì thế Nam An vương mới muốn cưới nàng ta làm phi.
Chẳng qua nàng thực sự phải đi về sao? Từ nay về sau an phận ở trong hậu cung…
Gió mát phơ phất lướt qua gò má trên gương mặt của nàng, nàng trên khuôn mặt thông minh nhạy bén trở nên thanh nhã hơn, bên trong xe ngựa, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ai cũng không dám nói chuyện, những việc thế này hãy để chủ tử chính mình quyết định, ngay cả Tiểu Ngư nhi cũng không dám làm chủ cho nàng
“Về trước vô tình cốc đi, thất quốc còn không có thống nhất đâu, hơn nữa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không biết hiện giờ như thế nào?”
Thanh Dao nhàn nhạt thở dài, buông rèm sa mỏng xuống, dựa vào chiếc gối sau người, hơi khẽ nhắm mắt, nàng không muốn nhắc lại đề tài này nữa.
Xe ngựa một đường chạy gấp về vô tình cốc.
Bây giờ thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đầu hạ, khí trời trở nên nóng bức, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi vừa lúc này ở trong cốc nên đã thoải mái hơn.
Tin tức của An Định Phong thỉnh thoảng truyền vào cốc, từ Sơn Hải Quan hắn một đường chỉ huy thẳng tiến, hướng về kinh đô của Vân Thương quốc, rất nhiều thành trì không chiến mà hàng, đại khái là biết đại thế đã mất, không có đường lui để đi, không hàng chẳng qua là giãy dụa một chút càng bị chết thảm hại hơn, không bằng đầu hàng, mà triều đình thì đã khống chế không được đám binh mã này.
Lại đã trải qua hơn hai tháng, cuối cùng gần năm tháng, Vân Thương Quốc quả nhiên bị diệt.
Người của hoàng thất đều bị giết, không ai sống sót, An Định Phong thiết huyết thích giết chóc thủ đoạn cay độc hơn Thanh Dao nhiều lắm, hơn nữa Thanh Dao cũng không muốn nói nhiều làm gì, mỗi người một tác phong chiến đấu, nếu nàng đã buông tay thì nên an tâm để cho người ta đi làm, hơn nữa An Định Phong vẫn trung tâm một lòng.
Theo Thanh Dao tính toán thời gian, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng nên trở về, quả nhiên, mấy ngày sau, lúc chạng vạng, hai người đã trở về.
Vừa vào cốc liền trước tiên đến gặp Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi, hai người ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Cám ơn.”
“Các ngươi làm cái gì vậy? Tất cả đứng lên đi.” Thanh Dao nhíu mày, muốn nói tạ ơn thì nên là nàng mới đúng, là nàng đã làm liên luỵ bọn họ, nếu người nam nhân kia không phải bởi vì nàng, căn bản không có khả năng động đến trên đầu bọn họ, bọn hắn quỳ như vậy làm cho nàng có chút bất an.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng dậy, Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh đã sớm cười vọt tới, lôi kéo Minh Nguyệt, cười đến đắc ý: “Thế nào? Không có bị đòn hiểm chứ.”
Nói xong là động tay chân, kéo ống tay áo của Minh Nguyệt lên, như muốn tra kiểm xem có vết thương không, mà Minh Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, liền có chút sởn tóc gáy, chống cự mở miệng: “Tiểu cô nãi nãi, ta chuyện gì cũng không có.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, làm cho Thanh Dao hoàn toàn yên tâm, lòng hoài nghi bọn họ là do người khác giả mạo đã không còn sót lại chút gì, bề ngoài con người có thể giả mạo, cách nói chuyện có thể mô phỏng theo, nhưng tâm tính một người không có biện pháp mô phỏng theo, Minh Nguyệt từ trước cho tới nay đối với Tiểu Ngư nhi đều có chút sợ hãi.
“Hắn không làm khó các ngươi sao?”
Thanh Dao đạm nhiên ngẩng đầu lên quét nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt một cái, hai gia hỏa này nhìn qua thì chuyện gì cũng không có, chỉ là Trưởng Tôn Trúc tại sao lại không thương tổn hại bọn họ thế?
“Không có, hắn chỉ đem hai chúng ta nhốt ở trong mật thất, một ngày ba bữa đều chiếu cố, chẳng qua không thả ra mà thôi, hơn mười ngày trước, người nam nhân kia rốt cuộc cũng thả chúng ta, lúc trước chúng ta không biết thân phận của hắn, hôm đó hắn không chỉ thả chúng ta, còn làm bảo chúng ta tiện thể nhắn lại cho ngươi biết, Thanh La quốc quy thuận Huyền Nguyệt, từ nay về sau quốc không còn quốc, người của hoàng thất tự nguyện trở thành vương không có quyền không có thế.”
Thanh Dao mím môi, trên mặt thần sắc đạm mạc, không nghĩ tới Trưởng Tôn Trúc là một người vì nước vì dân, nếu như đánh, Thanh La quốc còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, chỉ là thương vong sẽ rất lớn, bằng vào năng lực của Trưởng Tôn Trúc, nếu bọn họ muốn lấy Thanh La quốc cũng không phải chuyện dễ dàng…
Trưởng Tôn Trúc làm như vậy, có lẽ vì thương hại người trong hoàng thất, còn có thiên hạ bách tính, còn có tướng sĩ.
“Trưởng Tôn Trúc còn nói gì không?”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, có lẽ người kia đã từng rất đê tiện, nhưng đối mặt với tấm lòng này của hắn, nàng cũng có chút kính nể.
“Hắn nói, hắn sẽ bước vào phật môn, cùng hồng trần cách biệt, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Thanh La quốc thái tử – Trưởng Tôn Trúc.”
Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao liền ngẩn ra, không nghĩ tới, cuối cùng Trưởng Tôn Trúc lại rơi vào không môn, nhất thời nàng không biết nói cái gì cho phải, chuyện cũ trước kia bỗng như mây khói, thực sự là một giấc mộng, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươi mệt không, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Ân, chúng ta đi về trước.”
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lui xuống, bên trong gian phòng, Tiểu Ngư nhi thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô: “Không nghĩ tới Thanh La quốc lại quy hàng, vậy chúng ta không phải đã thống nhất thất quốc sao? Điều này thật sự là quá tốt, thấy giải hận nhất chính là Trưởng Tôn Trúc kia, quả nhiên đi làm hoà thượng, nam nhân này còn có chút tự mình hiểu lấy.”
Tính cách của Tiểu Ngư nhi luôn luôn yêu hận phân minh, bởi vì lần trước Trưởng Tôn Trúc đối phó với các nàng, nàng vẫn ghi hận trong lòng, vì thế vừa rồi nghe được Trưởng Tôn Trúc đi làm hòa thượng, đã sớm cao hứng muốn điên, ở trong phòng vỗ tay gọi tới gọi lui, mọi người bất đắc dĩ nhìn nàng, hơn nửa ngày cũng không ai lên tiếng.
Vân Thương quốc bị diệt, Thanh La quốc quy hàng, Hoàng Viên quốc cũng thuận theo ý trời tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, đến đây thiên hạ đã thống nhất.
Thất quốc nhập làm một, Huyền Nguyệt độc đại…
Thiên hạ rốt cuộc đã yên ổn, tuy rằng trong sự yên ổn này cất giấu rất nhiều những toan tính bất an, tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn sẽ rất khó a, Tiểu Ngư nhi hi vọng mẫu thân hồi kinh giúp đỡ phụ hoàng, ngoài sáng nàng là hoàng hậu, ngầm bên trong còn có Phượng Thần cung, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Nương, chúng ta hồi kinh đi thôi, nếu như phụ hoàng thực sự hạ chỉ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng thúc thì làm sao bây giờ?”
Trên khuôn mặt nho nhỏ phấn nộn giống như cánh hoa của Tiểu Ngư nhi hiện đầy sầu lo, Thanh Dao ngẩng đầu lên quét nhìn qua, chẳng những là Tiểu Ngư nhi, còn có Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đều mang vẻ mặt lo lắng, lúc này, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đi đến, mới vừa rồi bọn họ ở bên ngoài đã nghe được Tiểu Ngư nhi nói chuyện, trong lòng cũng hơi tán thành cái quan điểm này, hơn nữa bọn họ biết Mộc cô nương vì sao không đi, Thanh Phong liền nhớ lại hình như công tử có lưu lại một phong thơ, mà bọn họ đều đã quên.
Rất nhanh hắn lấy thư qua đây, cung kính mở miệng.
“Mộc cô nương, đây là lúc chúng ta chỉnh lý di vật công tử, phát hiện hắn có để lại bức, ta vẫn muốn đem cho ngươi, thế nhưng nhiều việc xảy ra nên đã quên, hiện tại ngươi hãy xem một chút đi.”
Thanh Phong không biết trong thư viết cái gì, bởi vì công tử đề là gửi cho nàng, vì thế bọn họ không có xem.
Thanh Dao ngẩn ra, không nghĩ tới Vô Tình lại để thư cho nàng, nàng vô cùng kinh ngạc đưa tay nhận lấy, trên bìa thư màu trắng đã dính đầy bụi, giấy hơi ngã vàng một chút, có thể thấy đã viết rất lâu.
Mở thư rồi chậm rãi xoay người đi qua một bên ngồi xuống, bên trong gian phòng mọi người đều lui xuống.
Trong không gian vắng vẻ im lặng, con ngươi của Thanh Dao chậm rãi dâng lên sương mù.
Nguyên lai trước đây Vô Tình đã biết con đường của hắn, vì thế sợ trong lòng nàng tự trách, vì thế để lại cho nàng một phong thơ, hắn ở trong thơ nói.
“Thanh Dao từ nhỏ ta khát vọng nhất là thân tình, hi vọng có một người thật tình đối đãi với ta, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không có một người như thế, từ khi gặp ngươi, ngươi thật giống như ánh nắng cho ta ấm áp, lòng ta đối với ngươi chưa từng có một điểm ích kỷ, cũng không có nghĩ tới sẽ chiếm lấy ngươi, Thanh Dao, ta là một người vết thương đau đớn, vì ta không hiểu nổi cái gì gọi là yêu, sự quan tâm ngươi dành cho ta, ta có thể tự động lý giải là tình cảm thân nhân yêu nhau sao? Hiện tại xin cho phép ta gọi ngươi một tiếng muội muội, như vậy kiếp này ta không còn tiếc, kiếp sau, ta nhất định sẽ đợi được ngươi, khi đó, ta sẽ cho ngươi một tình yêu trọn vẹn, nếu như gặp phải một người yêu ngươi, xin hãy thật tình tiếp nhận hắn, được không? Bởi vì ta hi vọng ngươi hạnh phúc, như vậy ta mới có thể chờ ngươi ở kiếp sau.”
Thanh Dao đọc đến đây, con ngươi nóng nóng, “Vô Tình. Nguyên lai ngươi đã sớm nghĩ đến, nghĩ tới cái kết trong trái tim của ta, nghĩ tới ta có thể sẽ tự trách, vì thế ngươi để lại một phong thơ như thế sao? Cám ơn ngươi, Vô Tình, chúng ta liền hẹn kiếp sau đi, kiếp này ta nên hoàn lại tình yêu ta còn nợ.”
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, sau đó nhìn xuống đọc tiếp phần còn viết.
“Nhất định phải hạnh phúc, dùng sức hạnh phúc, ta sẽ không đầu thai, ta sẽ ở bên kia đầu cầu xem ngươi, nếu như ngươi rơi lệ, ta sẽ khổ sở, ngươi hạnh phúc, ta sẽ hài lòng.”
Mặt sau cùng kí tên là Vô Tình, Thanh Dao đang cầm chặt thư, thật lâu cũng không có mở miệng, dùng sức hít thở, nàng, Thanh Dao có tài đức gì, cuộc đời này lại có hai nam nhân yêu nàng đến vậy, nguyên lai trong sự mờ mịt của đời người, tất cả đều là duyên phận, ở kiếp trước nàng đánh mất một phần tình yêu, ông trời cũng không có bạc đãi nàng, mà còn đền bù cho hai nam nhân yêu nàng, cám ơn, ngay cả một phần tình yêu đã mất kia, đều đáng giá cho nàng quý trọng, nếu đã đồng ý với Vô Tình ở kiếp sau, như vậy kiếp này nàng phải cố gắng cùng Lưu Tôn một lòng bên nhau, nên tranh thủ cái gì, nên cố gắng cái gì thì bọn ta sẽ làm.
Thanh Dao hạ quyết tâm, thu hồi thư lại, yên lặng đưa lên ngọn nến đem thư đốt đi, nàng hi vọng phong thư này vĩnh viễn ở lại đáy lòng của nàng, không muốn thương tổn đến một người nữa, mặc kệ như thế nào thì nàng vẫn hy vọng bọn họ đều vui vẻ.
Trong phòng, Thanh Dao lẳng lặng đợi nửa ngày, mọi người cũng không ai đến ầm ĩ, đến lúc nàng đi ra, lại phát hiện dưới hành lang có thêm một thân ảnh, thì ra là Thẩm Ngọc, không biết nam nhân này tới đây làm gì?
Hơn ba năm không gặp, trên người Thẩm Ngọc đã mất đi sự ngây ngô, càng thành thục ổn trọng nhiều lắm, bất quá có một điều vẫn không thay đổi, hắn nhìn thấy Thanh Dao vẫn rất cung kính.
“Tham kiến chủ tử.”
Thanh Dao phất phất tay, nàng đã biết Thẩm Ngọc chính thức đối với thiên hạ tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, hiện tại hắn không phải một hoàng thượng, mà chỉ là một vương gia tầm thường, chỉ bất quá dù là vương gia, hắn cũng có chuyện phải làm a, sao đang êm đẹp lại xuất hiện ở trong Vô Tình Cốc thế?
Chương 135.3
“Tại sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ vương phủ không có việc gì làm sao?”
“Chuyện nên làm đã có chuyên gia làm, thuộc hạ không có chuyện gì để làm, vì thế sang đây xem thăm chủ tử cùng……?”
Hắn nói đến đây thì lấy mắt liếc về phía Mạc Sầu, Thanh Dao như bừng tỉnh đại ngộ, nàng thật sự đã đem chuyện của Mạc Sầu quên đi, không nghĩ tới trải qua thời gian hơn ba năm, Thẩm Ngọc vẫn còn thích Mạc Sầu, cảm tình này có chút giống như rượu, càng trãi qua thời gian dài càng ngon, nếu là của ngươi dù có trốn cũng không thoát, Thanh Dao nở nụ cười, không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, không ngờ vòng vòng vo vo rồi bọn họ lại về cùng nhau, về phần Tây Môn Tân Nguyệt và một ít nữ nhân trong cung, chỉ cần nàng thấy không hợp mắt, nàng sẽ thanh lý hết, nàng là ai chứ?
Thanh Dao cười đến mặt mày như bức tranh, trong đám người đứng ở hành lang nhìn thấy chủ tử mềm mại đáng yêu như vậy, không khỏi đồng thời thở dài một hơi, xem ra chủ tử đã nghĩ thông suốt, hẳn là rất nhanh sẽ xuất sơn, Tiểu Ngư nhi bính một cái nhảy dựng lên, nhào tới trên đùi Thanh Dao.
“Nương, chúng ta có thể hồi kinh rồi phải không? Lần này chúng ta trực tiếp ở trong hoàng cung đi, ta thật rất muốn nhìn một chút hoàng cung có hình dạng thế nào?”
Nàng thật lòng muốn nhìn một chút cổ đại hoàng cung bộ dáng ra sao, nếu như mẫu thân trở về, nàng không phải sẽ thấy được hay sao?
“Ngươi a?”
Thanh Dao mắt trợn trắng, hoàng cung có cái gì lạ mà nhìn, không phải là phòng ốc rộng một chút, hoa lệ một chút, cung nữ thái giám nhiều một chút sao? Nếu để cho nàng ta ở mãi trong cung, chỉ sợ rất nhanh nàng ta sẽ chán ngấy…
Dưới hành lang, đám người của họ đang nói chuyện, thì một hạ nhân trong cốc đã đi tới, cung kính đối với Thanh Dao thi lễ một cái, nóng ruột mở miệng: “Mộc cô nương, ngoài cốc tựa hồ có người té xỉu, có muốn cứu hay không?”
Hôm nay hắn xuất cốc đi mua lương thực, không nghĩ tới ở ngoài cốc lại nhìn thấy một người hôn mê bất tỉnh, hắn vốn muốn cứu vào cốc, thế nhưng sợ Mộc cô nương trách cứ, vì thế trước tiên phải đến bẩm báo một tiếng, trên mặt Thanh Dao bao phủ sự lạnh lùng nhàn nhạt, nhìn về phía Minh Nguyệt: “Đi đem người mang vào, nếu như bị thương, thì chạy chữa tốt cho hắn, rồi dẫn hắn tới gặp ta.”
“Dạ.” Minh Nguyệt gật đầu, hiện tại hắn cùng Thanh Phong đã xem cô nương là chủ tử, bởi vì nàng cùng công tử cũng giống nhau, lúc công tử sắp chết, đã hy vọng bọn họ có thể chiếu cố tốt chủ tử, lúc trước chỉ là quá thương tâm, nên không muốn đuổi theo cô nương, nhưng thời gian trôi qua lâu, hơn nữa qua sự kiện lần này, bọn họ đã thật tình xem cô nương là chủ tử.
Minh Nguyệt lĩnh mệnh đi ra ngoài, ngoài cốc, quả nhiên có một người bị thương đến hôn mê, hắn một thân phong trần mệt mỏi, tựa hồ đã chạy một hành trình rất dài, mới làm cho khí huyết công tâm, nhất thời ngất xỉu, mà hôn mê bất tỉnh.
Minh Nguyệt phân phó một hạ nhân trong cốc đem hắn mang về, nghiêm túc khám và chữa bệnh một phen, xác thực không có gì trở ngại, liền viết phương thuốc để cho hắn ăn vào, Minh Nguyệt thu thập xong mọi thứ mới bẩm báo với Thanh Dao.
“Không có việc gì.”
“Hắn là ai?” Thanh Dao khẽnheo mắt lại, tại sao lại trùng hợp hôn mê bất ở ngoài cốc? Người bình thường căn bản sẽ không biết nơi này là vô tình cốc a, người biết cũng không có khả năng qua đây, bởi vì căn bản sẽ vào không được, thế nhưng người nam nhân này lại hôn mê ở ngoài cốc.
“Nhìn không ra được.”
Trên gương mặt tuấn lãng của Minh Nguyệt bị mê muội, người này hắn không nhận ra, rất cao lớn hơn nữa cũng rất tuấn dật, nhưng bọn hắn cũng không từng gặp qua.
“Ân, vậy cố gắng chiếu cố đi.” Thanh Dao phất phất tay, Minh Nguyệt lui xuống, Tiểu Ngư nhi bản tính hiếu kỳ, đã sớm theo sau Minh Nguyệt đi qua đó xem cái ngươi hôn mê bất tỉnh kia, vừa nhìn thấy một cái liền sợ hãi, rất nhanh chạy qua đây bẩm báo với Thanh Dao.
“Mẫu thân. Không xong, người kia ta biết, hình như là thủ hạ của hoàng thúc.”
“Hoàng thúc, Nam An vương?” Thanh Dao binh một tiếng xoay mình đứng lên, trên mặt lập tức bao phủ hàn khí, là kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Bằng không thủ hạ của Nam An vương làm sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là hoàng thượng, hay là Nam An vương, không phải là Nam An vương kháng chỉ bất tuân, vì thế hoàng thượng mới đối phó hắn à, Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, nhấc chân một cái liền đi ra bên ngoài, Tiểu Ngư nhi rất nhanh chạy theo nàng, trong phòng, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu sắc mặt đều có chút khó coi, chẳng lẽ là kinh thành đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng, trên chiếc giường rộng thùng thình, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc đang nằm, đã được sửa sang sạch sẽ, lúc này hắn đang yên tĩnh nằm đó, Thanh Dao vừa nhìn một cái liền nhận ra hắn chính là thủ hạ đắc lực của Nam An vương, Cảnh Hàn, tại sao Cảnh Hàn lại tới nơi này, nếu như là hoàng thượng đã xảy ra chuyện, thì nhất định phải là người của hoàng thượng đi, chẳng lẽ người gặp chuyện không may chính là Nam An vương, hoàng thượng đã đối đãi Nam An vương thế nào?
Thanh Dao sắc mặt liên tục thay đổi, ở phía sau Băng Tiêu cũng thất thanh kêu lên, “Cảnh hàn? Sao lại là hắn.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu song song ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, phát hiện chủ tử sắc mặt rất lạnh, hơn nữa còn rất lo lắng, chỉ là cảnh hàn nhất thời còn chưa tỉnh lại, nên mọi người mặc dù biết ở kinh lý nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không Cảnh Hàn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa việc này nhất định đã liên lụy tới Nam An vương, bằng không Cảnh Hàn sẽ không ra mặt, nếu như hoàng thượng gặp chuyện không may, nhất định là thủ hạ của hắn sẽ qua đây, chứ không phải Cảnh Hàn?
Thanh Dao ở trong phòng lo lắng bước đi tới đi lui, cũng may Cảnh Hàn đã nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Thanh Dao, một người luôn luôn diện vô biểu tình như hắn, vậy mà trên mặt lại bao phủ một tầng đau lòng, rất nhanh xoay người xuống giường, thùng thùng dập đầu, Thanh Dao vội đưa tay cản lại hành động của hắn, trầm giọng mở miệng.
“Đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hàn?”
“Nương nương, ngươi cần phải cứu vương gia chúng ta, hắn bị hoàng thượng nhốt vào đại lao, nói hắn mưu triều đoạt vị, lúc đó bị hoàng thượng bắt tại trận? Kỳ thực chuyện này căn bản là do hoàng thượng cùng Nam An vương đã thương lượng làm thế, nhưng hoàng thượng lại mang theo một đám thủ hạ làm trò trước mặt văn võ đại thần, bắt được vương gia đang ngồi ở trong thượng thư phòng, nói là vương gia muốn giết vua đoạt vị?”
Cảnh hàn nói xong lời cuối cùng, cũng không biết xử lý như thế nào với chuyện trước mắt, cũng may hắn nghĩ tới hoàng hậu nương nương, người có thể cứu vương gia chỉ có hoàng hậu nương nương, Thanh Dao cau mày, nhớ tới những lời ngày đó Lưu Tôn nói trước khi rời đi, hắn rõ ràng có nói qua muốn cho Nam An vương kế vị, nếu quả thật như vậy, tại sao lại nói Nam An vương mưu triều đoạt vị cứ? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này quả thật nàng nghỉ không ra, mục đích thực sự của hắn.
“Ngoại trừ Nam An vương, trong kinh còn có hành động gì khác không?”
Thanh Dao lạnh nhạt mở miệng, tột cùng là mục đích gì, nếu như nói hắn thực sự muốn trị tội Nam An vương, nàng sẽ không tin tưởng, chẳng lẽ mục đích hắn làm như vậy là muốn ép nàng hồi kinh, bởi vì hắn biết, thủ hạ của Nam An vương nhất định sẽ tìm đến nàng nhờ hỗ trợ, như vậy sẽ thuận lý thành chương làm cho nàng hồi kinh, tuy rằng nàng vốn đã chuẩn bị trở về kinh, nhưng đối với thủ đoạn xử lý như vậy của hắn, nàng vẫn âm thầm phê bình, hơn nữa Nam An vương là hoàng đệ hắn vẫn sủng ái, hắn làm như vậy, không phải sẽ làm Nam An vương thương tâm sao?
“Không có, ngoại trừ đem vương gia nhốt vào đại lao, những thứ khác tất cả đều rất tốt, không nghĩ tới lúc thiên hạ nhất thống, hoàng thượng vẫn xem vương gia là cái đinh trong mắt, vương gia vẫn rất trung thành và tận tâm, là hoàng bảo vương gia làm như thế, thuộc hạ vì muốn gặp mặt nương nương, nên đã cưỡi ngựa chạy tới nơi An tướng quân thống lĩnh đại quân, sau đó lại từ trong miệng An tướng quân nhận được tin tức, chạy đến Vô Tình cốc, chỉ cầu nương nương nhất định phải cứu vương gia một mạng.”
Cảnh Hàn nói xong, vừa chuẩn bị dập đầu nữa.
Thanh Dao sắc mặt âm u, con ngươi lóe ra hỏa hoa, nàng là nhất thời tìm không ra đầu mối, hoàng thượng rốt cuộc đang muốn giở trò gì, chẳng lẽ những gì trước kia hắn nói cùng nàng đều là giả, chẳng lẽ thực sự vì ép nàng hồi kinh sao?
Hắn luôn luôn rất thương Nam An vương Lưu Chiêu, còn có công chúa Tinh Trúc nữa.
Bên cạnh hắn hiện tại chỉ có hai người này là thân nhân, làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao, hơn nữa là hắn hạ mệnh lệnh để cho Nam An vương dịch dung thành bộ dáng của hắn tọa trấn ở trong cung, hiện tại lại trở mặt không phải rất đê tiện sao?
“Được rồi, ngươi đừng dập đầu, chớ có lung tung nói bậy về hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không thương tổn Nam An vương, có lẽ còn có nguyên nhân khác.”
Tiểu Ngư nhi há mồm trợn mắt nhìn hết thảy trước mặt, nghe việc này, không giống như là phụ hoàng làm ra chuyện như vậy a, hắn luôn luôn là người quang minh lỗi lạc, làm sao lại hãm hại hoàng thúc như vậy chứ? Chẳng lẽ lúc trước phụ hoàng làm tất cả cũng chỉ là ngụy trang, nếu như thực sự, thì của quá kịch đi?
“Nương nương, ngươi phải cứu vương gia?”
Cảnh Hàn thấy Thanh Dao không có mở miệng nói hồi kinh, rất sợ hãi nương nương không trở về kinh, vì thế mới kêu lên.
“Được rồi, ta vốn đang chuẩn bị trở về kinh, ngươi đi về trước đi, ta sẽ theo sau, nhưng ngươi cẩn thận một chút, chớ kinh động người ở kinh đô, ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Được.” Cảnh hàn lập tức thở dài một hơi, tựa hồ chỉ cần nàng đáp ứng cứu vương gia, thì vương gia bọn họ sẽ không cần chết vậy.
“Vậy ta đi trở về.” Hắn vừa nóng xong, liền quay đầu chuẩn bị rời đi, bởi vì lúc trước băng bó quá chặt, vì hành động này nên đã lỏng một chút, nên cả người lại thẳng tắp hướng hướng mặt đất ngã xuống, Băng Tiêu rất nhanh đưa tay lên tiếp được hắn, đỡ hắn nằm dài trên giường.
Minh Nguyệt đi tới bắt mạch, bình tĩnh mở miệng: “Chủ tử, hắn không có việc gì, chỉ là lúc trước quá mệt mỏi, cho nên mới phải bất tỉnh.”
“Ân, chỉ cần hắn không có việc gì là được.”
Thanh Dao gật đầu, dẫn người trong phòng lui ra ngoài, trở về phòng của mình, từ đầu tới đuôi sắc mặt cũng không quá tốt, nàng không nói lời nào nên người còn lại cũng không dám nói lời nào.
Gian phòng yên lặng không tiếng động.
Thật lâu Thanh Dao mới mở miệng: “Chúng ta chuẩn bị trở về kinh đi, Thẩm Ngọc ngươi hãy trở về đi.”
“Không, nếu chủ tử gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Ta vẫn nên cùng các ngươi đi một chuyến.” Thẩm Ngọc bình tĩnh mở miệng, lúc từ ngoài cửa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng vừa đi tới, hai người đồng thời mở miệng: “Chúng ta cũng theo chủ tử đi một chuyến.”
“Quên đi, nhiều người như vậy mục tiêu quá lớn, hai người các ngươi cứ ở lại trong cốc đi.”
Chương 135.4
Thanh Dao nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt rồi chậm rãi mở miệng, dọc theo đường đi lại mang nhiều người như vậy, hơn nữa hiện tại thất nước đã diệt, ai còn dám đánh chủ ý với nàng đâu?
Bất quá lời của nàng vừa rơi xuống. Thanh Phong trầm ngâm một hồi, cuối cùng mở miệng.
“Vậy hãy để cho Minh Nguyệt cùng đi với cô nương, tuy rằng các ngươi nhiều người, nhưng Minh Nguyệt lại hiểu y thuật, đối với độc dược cũng có hiểu biết nhiều lắm, đi theo cũng không có chỗ xấu.” Ngữ khí của Thanh Phong có chút chấp nhất, Minh Nguyệt lập tức gật đầu tán thành, bọn hắn bây giờ thực sự sợ hãi cô nương xảy ra chuyện gì, bởi vì từ nhỏ đến lớn bọn họ không có khác gì thân nhân, ngoại trừ công tử, đã không còn có người khác, hiện tại công tử đã chết, nhưng bọn họ còn có Mộc cô nương, nếu như nàng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ rất cô tịch, bởi vậy Thanh Phong mới kiên trì để cho Minh Nguyệt theo bọn họ.
“Vậy được rồi, Thanh Phong ở trong cốc, Minh Nguyệt theo chúng ta cùng đi.”
Cảnh hàn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm liền nhất quyết hồi kinh, Thanh Dao và Mạc Sầu cũng không có đi cùng hắn, mà chia ra đi một đường khác, mọi người mặc trang phục bình thường, cải trang bí mật vào kinh.
Dọc theo đường đi, mọi người cố gắng điệu thấp, ban ngày thì đi đường, đêm thì ở lại, toàn cư trú ở các trấn nhỏ, bởi vì không biết hiện tại kinh đô rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, vì thế vẫn ẩn mình mới là tốt.
Mười ngày sau họ vào kinh, kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, hiện tại Lâm An thành, so với trước đây càng náo nhiệt hơn, buôn bán thịnh vượng hơn.
Trên đường cái người ta tấp nập, hương xa bảo mã như nước chảy.
Tiểu Ngư nhi vén rèm nhìn ra bên ngoài, Tiểu Bạch cao to cũng chồm ra còn có tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu cũng theo sát nàng, một người hai động vật, hình ảnh này thật có chút khôi hài, Thanh Dao nhớ tới lần trước hồi kinh, trên mặt mình còn có hồng ban, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục dung mạo, nên cũng thản nhiên nhiều lắm, nữ nhân, mặc kệ là năng lực có mạnh cỡ nào, vẫn rất lưu ý dung mạo của mình…
Đi theo phía sau xe có hai con tuấn mã, do Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt cưỡi, hai người kia tuy rằng tận lực điệu thấp, cũng chỉnh dung mạo một chút, so với trước thì kém rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, với thân hình cao to tuyển tú vẫn hấp dẫn rất nhiều nữ nhân nhìn sang.
Ánh nắng như nước theo tầng mây trút xuống, hoà thuận vui vẻ chiếu xạ xuống mặt đất.
Xe ngựa một đường hướng phủ thừa tướng mà đi.
Nam An vương bị bắt, cả kinh thành rộng lớn tựa hồ không hề có biến hóa, một điểm động tĩnh cũng không có, mọi người làm chuyện của mọi người hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ chuyện của Nam An vương còn không có chiếu cáo kinh thành, nếu quả thật là như vậy, thì mục đích của hoàng thượng thật sự là muốn đem nàng ép trở lại kinh thành sao? Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, không nói thêm một lời.
Mạc Sầu nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, người nói xem hoàng thượng vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ thật là vì….?”
Mạc Sầu không nói tiếp, nếu nàng nghĩ tới loại khả năng này, thì Băng Tiêu cũng đã nghĩ đến, vì thế nương nương sắc mặt mới lạnh như vậy, ở chung một thời gian lâu như vậy, nàng biết cá tính của nương nương, không thích người khác sử dụng kế sách để đối phó mình, hơn nữa nương nương vốn đã chuẩn bị trở về kinh, hoàng thượng làm điều này, chỉ sợ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nương nương sẽ không dễ dàng tha cho hắn a.
Bên trong buồng xe, có dòng khí lưu rất lạnh.
Xe ngựa rất nhanh chạy đến phủ thừa tướng, rồi ngừng lại, sáu phiến đại môn hướng về mặt đường, thạch sư thảy cầu, uy vũ san sát, hai bên cửa chia làm mấy người thủ hạ hoa y đứng gác, vừa nhìn thấy có xe ngựa ngừng lại, rất nhanh nhìn sang, khi nhìn thấy Mạc Sầu từ trên xe ngựa xuống đã sớm kích động chạy vội đi vào bẩm báo.
Lúc này sắc trời đã sập tối, nguyên bản con đường này đã yên tĩnh, lúc này thì một bóng người cũng không có, Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, phía sau mã xa Thẩm Ngọc cũng xoay người xuống ngựa, đoàn người tiến đến trước cửa phủ thừa tướng .
Lúc này Mộc thừa tướng đã được hạ nhân bẩm báo, dẫn theo một nhà chạy vội ra, rất xa nhìn thấy, Thanh Dao mặc y phục màu trắng rộng tay, làn váy tầng tầng lớp lớp thật là tốt như sóng nước, trên tóc đen búi cao, cắm một cành trâm ngọc bích tua cờ, tua cờ kia ở trong gió nhẹ lung lay, tạo thêm mấy phần linh khí, dung mạo của nàng tựa như một đóa hoa kiều diễm, không còn hồng ban lúc trước.
“Dao nhi, ngươi đã trở về.”
Mộc thừa tướng kêu lên một tiếng, dẫn người nhà tiến lên đón, Thanh Dao dịu dàng xá một cái, thanh âm như nước vang lên.
“Gặp qua phụ thân.”
Bên cạnh thân Tiểu Ngư nhi cũng thông minh kêu lên: “Tham kiến ngoại tổ phụ.”
“Tốt, tốt, các ngươi trở về là tốt rồi.” Tả thừa tướng Mộc Ngân nhanh chóng lệ tuôn rơi, thời gian hơn ba năm không gặp, nữ nhi vẫn như trước lạnh lùng bức người, không nghĩ tới nàng dẫn hơn mười vạn tinh binh, chỉ dùng thời gian hơn ba năm liền thống nhất thất quốc, điều này thực sự là kỳ tích từ khai thiên lập địa tới nay , nàng cũng là kỳ nhân trong mắt thế nhân, không thua gì các thần phật.
Phía sau Mộc Ngân chỉ có Mộc Thanh Hương đang đứng, mà Mộc Thanh Châu thì từ lâu đã gả cho người ta, là công tử của Thái Phó tự khanh , thái độ làm người kiêm tốn hữu lệ, hai người cũng tương kính như tân rất là ân ái.
Mộc Thanh Hương vừa nhìn thấy muội muội trở về, đã sớm cao hứng tiến lên một bước, cung kính chào.
“Tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.” Thanh Dao đưa tay ra kéo nhị tỷ, ba năm không gặp, Mộc Thanh Hương vẫn mang y phục khuê các tiểu thư như cũ , tóc mai cũng chưa sửa, xem ra nàng cũng không có lập gia đình, vẫn ở nhà, nàng sớm đã vượt qua tuổi gả đi, chỉ mong ông trời thương xót, có thể ban tặng cho nàng một phần chân tình.
Thấy Mộc Thanh Hương hành lễ, đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cũng dẫn mộc phủ hạ nhân chào, đông nghịt quỳ đầy đất: “Tham kiến nương nương.”
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn quét qua một vòng, rồi quay đầu lại nhìn mặt đường một cái, đạm nhiên phất phất tay, người đã hướng trong phủ đi vào, Mộc Ngân vốn là cơ trí người, vừa nhìn thấy động tác của nữ nhi, liền biết nhất định là nàng bí mật hồi kinh, nên lập tức trầm ổn phất phất tay mệnh lệnh cả nhà: “Tất cả đứng lên đi xuống đi.”
“Dạ, lão gia.”
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đáp xong, vội vàng dẫn hạ nhân giải tán, Mộc Ngân cũng Thanh Dao còn có Thanh Hương một đường đi vào Mộc phủ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu theo đuôi sau đó, xe ngựa cũng bị kéo vào hậu viện.
Đoàn người thẳng đến thư phòng Mộc phủ.
Ngoài cửa thư phòng trên thềm đá Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đang đứng gác, Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt đã bị quản gia mời đến sương phòng chiêu đãi, mà bên trong thư phòng, Mộc Ngân mời Thanh Dao ngồi xuống, vươn tay lôi kéo Tiểu Ngư nhi trên dưới đánh giá, rồi từ ái mở miệng.
“Công chúa lớn lên thực sự là đáng yêu, hơn nữa nhìn ra rất thông minh.”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe có người khen nàng, đã sớm vui vẻ. Cười tủm tỉm mở miệng: “Cám ơn ngoại tổ phụ khích lệ.”
Thanh Dao ngồi xuống, Mộc Ngân liền ôm Tiểu Ngư nhi ngồi ở một bên, Mộc Thanh Hương đích thân châm trả cho phụ thân cùng Thanh Dao rồi bưng lên: “Nương nương, mời dùng trà.”
“Ngồi xuống đi, tỷ muội nhà mình không cần phải khách khí.” Thanh Dao nhàn nhạt nhu hòa cười, dưới ánh nến mặt của nàng cười tươi như hoa, đẹp như đoá phù dung nổi trên mặt nước, thanh tươi bức người, làm người ta dời không ra tầm mắt.
“Muội muội thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Thanh Hương thở dài, thời gian nhiều năm, chỉ có Thanh Dao vẫn xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng là một nữ tử lại thành binh mã đại nguyên soái, lĩnh hơn mười vạn binh mã, thống nhất thất quốc, ngay cả nam tử cũng không có bực này khí phách như nàng, trước đây chỉ cần nghĩ tới chính mình đã từng gặp phải những chuyện không vui liền buồn bã, thế nhưng từ khi Thanh Dao đánh giang sơn, mình bỗng nhiên mở lòng hơn, ai nói nữ tử không bằng nam nhân, dù cho mình không lấy chồng, đều phải sống thật vui vẻ, vì thế bây giờ đã hoàn toàn thả lòng dạ ra.
“Tỷ tỷ cũng không thay đổi.”
Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ tay Thanh Hương , Thanh Hương nhu hoà cười, gật đầu ngồi vào phía dưới.
Thanh Dao nhìn lướt qua bên trong thư phòng, chỉ có phụ thân cùng Thanh Hương, đều là người trong nhà, bởi vậy mới chậm rãi mở miệng: “Ta vốn vẫn ở vô tình cốc, nhưng thủ hạ Cảnh Hàn của Nam An vương đã đến vô tình cốc tìm ta, nói hoàng thượng đem Nam An vương nhốt vào đại lao, có phải thật sự có chuyện này hay không?”
Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Hương có chút kinh ngạc, nàng nhất giới khuê tú, căn bản không rõ ràng lắm chuyện này, thế nhưng sắc mặt thì âm u lại, con ngươi hiện lên lăng hàn, lãnh chìm mở miệng: “Hoàng thượng nói, Nam An vương muốn mưu triều đoạt vị, lúc đó là bắt tại trận, bản thân hắn đang mặc long bào, dịch dung thành bộ dạng của hoàng thượng, đang ở trên thư phòng phê duyệt tấu chương, ngươi nói xem đây không phải là mưu triều đoạt vị thì là cái gì, cũng may hoàng thượng đại nhân đại lượng, chuyện này còn đặt ở Hình bộ, cũng không có chiếu cáo thiên hạ, vì thế này người ở bên ngoài căn bản không biết Nam An vương bị nhốt vào đại lao.”
“Phụ thân tin Nam An vương sẽ mưu triều đoạt vị sao?”
Thanh Dao con ngươi hàn khí lạnh như băng, nhàn nhạt hỏi Mộc Ngân, bất quá trong giọng nói một điểm nhiệt độ cũng không có, vừa nhìn thì biết tâm tình của nàng đang xấu, vì thế Mộc Ngân không dám nói thêm cái gì, ngưng mi suy nghĩ sâu xa một chút, chiếu theo hiểu biết của hắn đối với Nam An vương , hắn ta chắc sẽ không làm chuyện này, nhưng mà vì sao Nam An vương lại dịch dung thành hoàng thượng ở bên trong thư phòng chứ?
Mộc Ngân rất không hiểu ra làm sao, tìm không ra đầu mối đương nhiên hắn cũng không dám tưởng tượng, bởi vì hoàng thượng lệnh cho Nam An vương giả mạo chính mình, toạ trấn ở trong hoàng cung, chuyện này từ đầu tới đuôi đều là chủ ý của hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng còn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương mà? Hiện tại làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao đây? Chuyện này thật đúng là trước sau mâu thuẫn.
“Dựa theo vi phụ đối với Nam An vương hiểu biết, hắn không thể nào làm chuyện này, thế nhưng hoàng thượng đã bắt tại trận, nhân chứng vật chứng toàn bộ đều có?”
“Như vậy các ngươi sao không hỏi hoàng thượng, vì sao Nam An vương lại ở trong hoàng cung, mà hắn lại không ở trong cung thế?”
Thanh Dao hỏi lại, Mộc Ngân ngẩn ra, rất nhanh đáp lời: “Chúng ta có hỏi, hoàng thượng nói, hắn không nghĩ tới Nam An vương lại đem tâm tư động đến trên đầu của hắn, vì thế dưới tình huống không có phòng bị đã bị Nam An vương gây thương tích, rồi mang ra khỏi cung vốn cho là mình chắc chắn sẽ chết, nhưng về sau lại được người ta cứu, cho nên mới có mệnh trở lại hoàng cung.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của Thanh Dao càng ngày càng lạnh, hoàng thượng thực sự là thật quá mức, lời nói dối như vậy cũng bịa ra được
/147
|