Trong Vọng Nguyệt lâu, phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, vang tận mây xanh, vang vọng khắp tiểu lâu.
Trong phòng, Tiểu Ngư nhi vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào mặt Thanh Dao: “Nương, nửa bên mặt của người.”
Thanh Dao không tự chủ đưa tay lên sờ gò má nửa bên mặt, nàng biết mình lúc này bộ đáng sợ như thế nào, một bên hồng ban huyết sắc che đi một bên má mà lẽ ra là da thịt tuyết trắng phấn nộn, đột nhiên phá hủy vẻ tươi đẹp vốn có của khuôn mặt, xấu nhan làm cho người ta sợ hãi.
Nói trong lòng không khó chịu là nói dối, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, không ai ngoại lệ cả, thế nhưng chuyện đã phát sinh, nàng không có cách nào khác thay đổi, chỉ có thể mạnh mẽ mệnh lệnh cho chính mình tỉnh táo lại.
Nàng xả môi cười nhạt một chút, trước đây động tác này rất ưu nhã, bây giờ bởi vì hợp với một dung mạo xấu, nên bộ dáng đó đã hoàn toàn không có, bất quá khí chất ngạo nghễ trời sinh, cùng bình tĩnh, vẫn không có chút nào hao tổn, không có dung nhan xinh đẹp thiên tiên, những thứ khác càng bộc lộ rõ nét hơn, giống như sự lan tâm tuệ chất của nàng, giở tay nhấc chân đều cao quý.
“Có phải bị biến dạng hay không, Hoa Văn Bác đã hạ xấu nhan cổ cho ta.”
“Xấu nhan cổ.” Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi hỏi lại, hai người sắc mặt đều khó coi, không ngờ nam nhân cuối cùng vẫn hại chủ tử, tuy rằng chưa thương tổn đến tánh mạng của nàng, thế nhưng bộ dạng lúc này của nàng, so với giết nàng cũng không khác bao nhiêu.
“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mạc Sầu lo lắng mở miệng. Mâu quang nhịn không được dời về phía Ngân hiên bên cạnh, cùng so sánh với dung nhan xấu của chủ tử, thì Ngân hiên yêu mị càng sâu, không biết hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào, lúc này nhìn mặt hắn thần sắc không đổi, một đôi hắc đồng sâu thẳm ẩn dấu những mũi nhọn lạnh lẻo, một điểm hành động khác thường cũng không có.
Điều này làm cho Mạc Sầu an lòng không ít, chí ít hoàng thượng không có trực tiếp biểu hiện ra ý ghét bỏ , bằng không đối với chủ tử chính là một đả kích, chủ tử gần đây chịu không ít tội, nghĩ đến đó tim của Mạc Sầu liền đau đớn không dứt, ai biết phía sau Vô tình lại cất giấu một bí ẩn kinh thiên như vậy, mà điều này lại làm hại đến chủ tử .
Vô tình đối với chủ tử, không thua gì ân nghĩa tái sinh, chủ tử đối với hắn cũng vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm chỉ sợ so với thái sơn còn nặng hơn. Sớm đã thoát khỏi tình cảm nam nữ.
Chủ tử từ trước đến nay vẫn là loại người như vậy, ai đối tốt với nàng, nàng ấy tất đối với người đó rất tốt, tuy rằng hiện tại bị thương tổn, nhưng đáy lòng lại chưa từng trách Vô tình, nhưng như vậy, thì người bị thương có thể là chính mình, nếu như một người đối với nàng không tốt, thì sẽ không thương tổn được nàng, ngược lại càng đối với nàng quá tốt, mà họ lại mang phiền toái cho nàng nhiều nhất, đây mới là cách đả thương người tốt nhất.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Thanh Dao quay đầu nhìn phía Ngân hiên, nàng đã có thể suy đoán ra Ngân hiên là ai? Vốn cho rằng hai người không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ họ vẫn gặp mặt, hơn nữa hắn lại một lần cứu nàng, duyên phận giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào đây.
Ngân hiên cũng không giấu giếm, cho tới bây giờ hắn không muốn giấu giếm nàng bất cứ chuyện gì (TT: một điểm cho ca, chuyện này ca làm tốt hơn Vô Tình ^_^), chỉ là bởi vì cái thân phận này tiện lợi, mà nàng lại không muốn gặp hắn, cho nên mới phải hóa thân thành Ngân Hiên.
“Ta đã sắp xếp xong tất cả, đang chuẩn bị khai chiến, muốn trước khi khai chiến nhìn xem ngươi cùng Tiểu Ngư nhi sống có tốt hay không, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.”
Thanh Dao nghe xong lời của hắn, vẫn chưa lên tiếng, toàn bộ gian phòng lâm vào yên tĩnh, Tiểu Ngư nhi đứng ở một bên muốn nói cái gì đó, nhưng Mạc Sầu đã đưa tay đem nàng kéo ra ngoài, mang không gian lưu lại cho hoàng thượng cùng chủ tử.
“Ngươi chuẩn bị làm như thế nào đánh trận chiến đầu tiên, đã chọn quốc gia nào?”
Thanh Dao không nhanh không chậm hỏi, ngước mắt nhìn phía Ngân hiên, hắn cũng đúng lúc nhìn nàng, trong đôi mắt tràn đầy thân thiết, tựa hồ rất đau lòng vì những gì nàng gặp được, trong mắt không có một chút tạp niệm nào, cũng không bởi vì trên mặt nàng có hồng ban mà ghét bỏ nàng.
“Đánh Nguyệt Nhưỡng quốc, nó vừa lúc nằm ở phía bắc của Huyền Nguyệt.”
Ngân hiên trầm giọng mở miệng, Thanh Dao ánh mắt lóe ra, suy tư về vị trí địa lý của Nguyệt Nhưỡng quốc, nàng bây giờ vì ở bên ngoài bôn ba, nên đối với đại thế hiện nay đã rõ như lòng bàn tay, còn cả vị trí địa lý của các quốc gia, đều ở trong đầu, vì thế khi Ngân hiên vừa mở miệng, nàng đã tính toán một phen, đạm mạc lắc đầu.
“Không thích hợp, phía tây bắc của Nguyệt Nhưỡng quốc cũng có một cường quốc khác là Vạn Hạc quốc, hiện tại Thượng Quan Hạo vẫn là thái tử, hắn và ngươi đều là đồ đệ của Thiên Sơn Xích Hà lão nhân, thì mưu lược tức nhiên sẽ có, nếu như ngươi đánh một Nguyệt Nhưỡng quốc nho nhỏ, thứ nhất hắn sẽ coi đây là cái cớ, tập hợp các nước khác thảo phạt các ngươi, thứ hai hắn sẽ thừa cơ chia chén canh này, mà hành động này của ngươi, không thể nghi ngờ là đã giúp cho hắn được lợi.”
Thanh Dao bình tĩnh phân tích ra quan hệ lợi hại trong đó, Ngân hiên sắc mặt âm u, những điều này hắn đều nghĩ qua, thế nhưng không hướng Nguyệt Nhưỡng quốc khai chiến, thì không có biện pháp đột phá tầng cản trở này, thất quốc vĩnh viễn vẫn duy trì hiện trạng, mà hắn nghe sư phụ nói, biết hắn có một kiếp nạn, nên mới thầm nghĩ sớm làm thỏa đáng tất cả, sau đó sẽ cho Nam An vương thống nhất đại vị, bởi vì phụ hoàng trước khi chết đối với mình ký thác kỳ vọng, chỉ cần thống nhất thất quốc, dù cho hắn thực sự tránh không khỏi kiếp nạn, hắn cũng có mặt mũi đi gặp phụ hoàng.
“Ta cũng có nghĩ qua, thế nhưng tìm không được cách nào đột phá tình trạng này.” Cái khó không phải là đánh thế nào, mà là làm thế nào phá được hiện trạng này, Ngân hiên sắc mặt bao phủ một tầng băng, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn phái người ẩn thân ở trong thất quốc, chỉ vì muốn tìm ra một lý do có thể khai chiến, thế nhưng thất quốc rất cảnh giới, mọi người ai cũng không muốn để lộ sơ hở ra.
“Nếu như ngươi giúp ta một việc, ta sẽ giúp ngươi tìm một cách đột phá, trợ ngươi thống nhất thất quốc.”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, lúc nàng nói lời này, ngữ khí ngạo nghễ lơ là, lơ đãng toát ra ngoài.
Ngân hiên nhìn nàng, một điểm cũng không nghi ngờ năng lực của nàng, bởi vì hắn đã nghe sư phụ nói qua, nàng kỳ thực không phải là nàng trước kia, mà chỉ là u hồn đến từ dị thế, mà hắn bị hấp dẫn chính vì nàng đến từ dị thế, thật muốn hỏi nàng, nàng vốn có tên gọi là gì, nhưng lại ngại làm nàng hoảng sợ, vì thế vẫn ẩn nhịn lại.
Nhưng nàng lại nói giúp hắn hoàn thành giấc mộng thống nhất thất quốc, thực sự làm cho hắn quá kinh ngạc, vì sao?
“Thanh Dao, ngươi không cần làm như vậy, ta cứu ngươi là cam tâm tình nguyện, không phải là vì muốn ngươi báo đáp.”
“Ta biết.” Thanh Dao nhẹ giọng mở miệng, nàng tin tưởng hắn, bởi vì hắn không phải cái loại người vì mộng tưởng mà có thể nói lời trái lương tâm, cũng không phải là người vì mộng tưởng có thể làm việc trái lương tâm, tất cả đều là hắn cam tâm tình nguyện, chính vì hắn cam tâm tình nguyện, cho nên nàng mới ra tay trợ giúp hắn, mà nàng giúp đỡ hắn là có điều kiện, có thể xem như hai bên cùng hợp tác, nàng vận dụng đầu óc, còn hắn thì xuất ra binh lực, đến lúc đó, hai người chia đều thiên hạ, mỗi người đều đạt được đều mình muốn.
“Ta có điều kiện.”
Thanh Dao nói xong, Ngân hiên chăm chú nhìn nàng, biết nàng tin tưởng hắn, trong lòng thật cao hứng, hắn thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất, giúp ta ra mặt, cùng Đan Phượng quốc nữ hoàng chào hỏi, lấy được giải dược của Huyết hàng, ta không muốn để cho Vô tình chết, thứ hai, ta đã xây dựng một tổ chức, tên là Phượng Thần cung, tương lai lúc thiên hạ thống nhất, Phượng Thần cung sẽ trở thành tổ chức lớn nhất Huyền Nguyệt, triều đình không được can thiệp bất cứ chuyện gì bọn họ làm, nhưng ta cũng cam đoan, sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
Ngân hiên nghe xong Thanh Dao nói, đôi mắt đồng sâu không lường được kia bắt đầu lấp lánh ánh sáng, lộ ra vẻ tiếu ý vui mừng.
Hắn vốn còn lo lắng, nếu mình thực sự trúng kiếp nạn mà không tránh thoát được, như vậy mẹ con các nàng phải làm sao bây giờ? Hiện tại không phải tốt rồi sao? Nàng có Phượng Thần cung hộ thân, một thân vinh hoa phú quý, hắn có cái gì mà không thể đáp ứng, tuy rằng sư phụ nói qua, nàng có thể hóa giải kiếp nạn của hắn, thế nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, vì thế tất cả hãy thuận theo tự nhiên đi.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Ngân hiên dùng sức gật đầu, kỳ thực hắn vẫn biết, nếu quả thật nàng muốn Phượng thần cung lớn mạnh, hoàn toàn có thể không cần giúp đỡ hắn hoàn thành giấc mộng, lấy được giải dược cũng không phải việc khó gì, thế nhưng nàng lại muốn trợ giúp hắn, bởi vì nàng từ trước đến nay là một người có ân tất báo, người đối với nàng tốt, nàng tất đối với người đó tốt, hắn vẫn luôn biết thế.
Ngân hiên tâm nặng trịch, thái độ này của nàng, rất dễ bị thương tổn, nếu như có thể, hắn thực sự muốn cả đời bảo vệ nàng.
“Thành giao.”
Thanh Dao nở nụ cười, vươn tay ra, cùng Ngân hiên cầm một chút, hai người cùng nhau cười khẽ.
Chương 120.2
Gian phòng khó có được không khí ấm áp tràn ngập, mà nàng cũng khó được lúc buông lỏng một ít, gần đây vì chuyện của Vô tình, nàng chịu không ít tội, bất kể là tâm lý, hay là thân thể, Ngân hiên đã sớm nhìn ra, lúc trước hắn thật không nên để nàng ở lại, vì hắn nghĩ rằng Vô tình nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc, mình còn cảnh cáo Vô Tình, mặc dù hắn toàn tâm đối đãi Dao nhi, nhưng phải cam đoan người bên cạnh hắn không làm chuyện xúc phạm tới nàng, bởi vì một người sinh sống trên đời, cũng không phải là đơn độc, còn có một số việc đã định sẳn từ trước.
Lúc trước hắn vì điểm này, hơn nữa có những chuyện khác quanh mình, làm thương tổn nàng, đã khiến nàng một đi không trở lại, hắn mất đi thứ quý giá nhất.
Vô số buổi tối, hắn đều tự trách chính mình, trong lòng rất đau, từng nhiều lần hỏi mình, nàng rõ ràng là một người thiện lương, khi lần đầu tiên nàng nhận sính lễ của hắn, đã lập tức lấy ra một vạn lượng ngân phiếu cho nạn dân cải thiện cuộc sống, hắn đã bị hấp dẫn vì điều này, bởi vì trên đời có rất ít nữ nhân có thể coi tiền tài như cặn bã, chỉ cầu người khác sống được vui vẻ một tí.
Khi đó hắn bị nàng hấp dẫn, chỉ là bản thân không biết thôi, vì thế hắn mới có thể vào lúc đại hôn tự mình đi nghênh tiếp nàng, hoàng hậu của hắn.
Sau khi nàng rời đi, hắn nghĩ đã tới, nếu như không phải nàng, mà đổi thành một người khác, hắn có thể đích thân nghênh đón đến Kiền Thanh môn sao?
Đáp án là không, nguyên lai tất cả mọi việc đều bởi vì nàng, nên mọi thứ mới bất đồng như vậy.
Mà hắn trong vô tình đã làm sai nên mất đi rất nhiều thứ, hiện tại nàng có thể trở lại bên cạnh hắn hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là… nàng sống vui vẻ là được rồi, thế nhưng khi hắn thấy nàng đi theo Vô tình, cuộc sống không được tốt, khuôn mặt kia càng ngày càng gầy thêm, làm cho đôi mắt đặc biệt lớn, ánh sáng trong đó không ngừng trãi rộng, tuy rằng nửa bên mặt có hồng ban, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại không tổn hại chút nào bộ dáng vốn có của nàng, bởi vì trong đầu của hắn đã sớm ghi nhớ hình ảnh lúc ban đầu bọn họ gặp nhau, bộ dáng nàng tự cao tự đại, ngạo nghễ lãnh tình mà đối đãi với hắn.
“Tốt, chỉ cần Dao nhi vui vẻ là được rồi.”
Hắn nói, làm trong lòng Thanh Dao có một tia cảm động, đây là một câu nói gần đây nhất mà nàng nghe được cảm thấy vui vẻ.
“Được rồi, dựa theo kế hoạch mà làm đi.”
Thanh Dao đứng lên, nơi này là nơi mà Ngân hiên nghỉ ngơi, nàng xoay người đi ra ngoài, khi đi tới trước cửa, thì dừng lại bước chân như nhớ tới cái gì, liền nói : “Giúp ta tìm xem Vô tình đang ở đâu.”
Nàng biết hắn nhất định cũng tới, kiên quyết sẽ tới nơi này.
Mà nàng lấy được giải dược, tất nhiên phải cho hắn ăn vào, chỉ cần hắn sống tốt là được, nàng đã nghĩ kỹ, nàng không thể sống tiếp ở vô tình cốc, ở lại bên cạnh hắn nữa.
Bởi vì nàng sẽ trở thành mục tiêu của người nam nhân kia, như vậy, hắn và nàng cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
“Ừ, lấy được giải dược, ta sẽ phái người đem ngươi đưa qua đó.”
Trong phòng, thanh âm Ngân hiên vang lên, đôi mài phượng hẹp dài nhíu lại, vì nàng mà đau lòng, tất cả kết cục này đều là tội nghiệt hắn làm ra, nếu như không phải lúc trước hắn quyết định sai lầm, nàng cũng sẽ không rời cung trốn đi, nhất định đã cùng Tiểu Ngư nhi ở lại trong cung, cả nhà bọn họ lúc này sẽ ở cùng một chỗ, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mà hắn đã phá hủy hết thảy mọi thứ, còn làm hại nàng bị nhiều đau khổ như vậy.
Kỳ thực tất cả những điều nàng đòi hỏi, hắn toàn bộ cũng có thể cho nàng.
Nhưng hiện tại còn nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì? Ngân hiên nhắm lại đôi mắt, vẫn là nghĩ việc sau này đi, làm sau để nàng sống vui vẻ một chút mới là trọng yếu nhất.
Thanh Dao cũng không biết những lẩn quẩn trong lòng Ngân hiên, nàng kéo cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài cửa, hai bên đứng vài người, đều là người nàng không biết, vài người vừa nhìn thấy nàng, cung kính cúi đầu, một lúc không biết nên xưng hô như thế nào, đối với trên mặt nàng có hồng ban, họ cũng không có ngạc nhiên.
Tiểu Ngư nhi ở gian phòng, ngay sát vách phòng Ngân hiên, trước cửa, Mạc Sầu đang đứng, vừa nhìn thấy chủ tử đi tới, liền tiến lên đón, đỡ nàng đi vào gian phòng.
Tiểu Ngư nhi từ trên ghế nhảy xuống, nhìn nửa bên mặt Thanh Dao, mắt to lóe ra, cuối cùng tay chống nạnh, phẫn hận mắng lên.
“Cái tên cẩu tặc ghê tởm, đáng bị đày xuống địa ngục, thật không hiểu Vô tình vì sao không giết hắn, đối với phụ thân như vậy, mà lại không đành lòng hạ thủ, nếu như chịu giết hắn, nương làm sao lại bị hạ cổ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng liên miên nói, Mạc Sầu lập tức vươn tay kéo nàng một chút, chủ tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, tiểu thư nhỏ còn cố nói.
Tiểu Ngư nhi vừa tiếp xúc với ánh mắt Thanh Dao, lập tức dùng tay nhỏ bé che miệng lại , cẩn thận lắc đầu, tỏ vẻ chính mình lại quên mất. (TT:haha dễ thương thật, quả thật ta rất muốn tự viết một truyện về tiểu ngư nhi quá ^.^)
Thanh Dao không muốn suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay bị giam ở sài phòng, ăn không ngon ngủ không yên, quả thật mệt chết đi, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cái gì cũng không nghĩ, bởi vì càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng đau lòng, đã đau lòng vì Vô tình, lại đau lòng cho chính mình, còn làm hại Ngân hiên tự mình chạy đến Đan Phượng cứu nàng, may là hiện tại hắn dịch dung, bằng không chỉ sợ Đan Phượng sẽ có lý do khiêu chiến.
“Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ trước một chút.”
“Tốt, nương, người ngủ một chút đi.”
Tiểu Ngư nhi lập tức nhu thuận gật đầu, không hề nói bất luận cái gì không tốt nữa, cá tính của nàng luôn luôn thẳng thắn, vì thế đã quên nghĩ đến cảm thụ của nương, theo bản thân thật lòng mà nói, Vô tình đối với các nàng xác thực rất tốt, không những dạy nương võ công, còn đem hoàng vĩ cầm trân quý nhất tặng cho nương, còn chứa chấp các nàng, còn cứu nương, đừng nói cá tính nương có ân tất báo, ngay cả người bình thường cũng không đành lòng xúc phạm tới Vô tình.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp một người cha như vậy.
Quan hệ cắt mãi không đứt này, làm loạn mạch suy nghĩ của nàng, làm nàng thật là có điểm giống như một bà thím nhiều chuyện ở xã hội hiện đại.
Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu rời khỏi gian phòng, Mạc Sầu giữ ở ngoài cửa, Tiểu Ngư nhi vô tình ngồi ở trên lan can dưới hành lang, khi nhìn thấy hình dạng này của nương, nàng vô luận như thế nào cũng cao hứng không nổi.
Mà ở một chỗ khác của hành lang, điếm tiểu nhị dẫn một người đến gần, Mạc Sầu vừa nhìn thấy, không phải Mạc ưu thì là ai, không nghĩ tới Mạc ưu lại tìm được đến đây, thật sự là quá tốt, nàng vốn còn lo lắng cho hắn?
“Mạc Sầu, thật là các ngươi a, hôm qua ta ở khách sạn đối diện liếc một cái, thấy giống bóng dáng của ngươi, còn tưởng rằng hoa mắt? Không nghĩ tới thật là các ngươi.”
“Ân, chúng ta rất tốt, chủ tử đã được cứu ra.” Mạc Sầu hạ thấp âm lượng, chỉ chỉ bên trong gian phòng, Mạc ưu lập tức nhỏ giọng truy vấn.
“Thế nào? Tất cả cũng khỏe đi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Mạc Sầu lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó,Mạc ưu kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, nhìn sang Tiểu Ngư nhi bên cạnh, nếu chủ tử đã được cứu về, vì sao hai người này buồn bã ỉu xìu vậy, tự hồ như bị cái gì trọng đại dằn vặt.
Chương 120.3
Tiểu Ngư nhi từ trên lan can nhảy xuống, vẻ mặt sầu khổ mở miệng: “Nương bị nam nhân xấu xa kia hạ cổ, là xấu nhan cổ, trên mặt có một khối hồng ban thật to, biến dạng, thật làm cho người phiền muộn, cái đáng giết thiên đao kia, ta thật muốn lột da hắn, đem hắn từng khối từng khối bỏ vào nồi chảo nấu lên.”
Tiểu Ngư nhi hung hăng mở miệng, hắc đồng hiện lên sắc bén.
Mạc Sầu cùng Mạc ưu nhìn thấy líu lưỡi, tiểu tổ tông này trưởng thành sợ rằng không thể tuỳ tiện đắc tội nàng, bằng không tuyệt đối không có kết cục tốt.
“Người không có việc gì là tốt rồi.” Mạc Ưu khuyên giải an ủi các nàng, theo một góc độ khác mà nói, người không có việc gì là tốt rồi, xấu thì xấu đi. Nếu như đánh mất đi tính mạng mới là chuyện thương tâm.
“Ân.” Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi không nói gì nữa, giọng nói bên ngoài, từng chữ một đã truyền vào bên trong gian phòng, Thanh Dao nằm ở trên giường, động cũng không muốn động một chút, tuy rằng Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu vì nàng bị tổn thương mà thấy bất công, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, xấu liền xấu đi, người trông mặt mà bắt hình dong , nàng chẳng đáng để ý tới, lúc này mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi…
Thanh Dao sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Mạc ưu, liền phân phó Mạc ưu chú ý hành động của Vô tình, nàng còn không muốn gặp lại bọn họ, bởi vì Ngân hiên vẫn không lấy được giải dược, nàng đang đợi giải dược, hiện tại gặp mặt làm cái gì, chỉ sợ lại trúng quỷ kế của người nam nhân kia, hắn nhất định sẽ phái người giám thị Vô tình.
Ngân hiên âm thầm mệnh lệnh Trường Đình, bí mật gặp ngự sử đại phu của Đan Phượng hoàng triều, cũng chính là sứ thần lần trước cùng đi với hoàng thái nữ Cơ phượng, nàng đã gặp qua Huyền đế, bởi vậy hắn muốn gặp nữ hoàng bệ hạ, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên ngự sử đại phu được Trường Đình bẩm báo, lập tức tiến cung bẩm báo chuyện này cho nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng kinh hãi, không biết Huyền đế bí mật đến Đan Phượng quốc là vì chuyện gì, nữ hoàng suốt đêm triệu tập vài tên trọng thần, thương lượng chuyện này.
Cuối cùng phái ra ngự sử đại phu thông tri Huyền đế, gặp mặt ở Nguyệt đình.
Ban đêm, Nguyệt đình, gió mát lay động, rèm trướng tung bay.
Bên ngoài đình đứng một hàng nội thị, còn có cung nữ, mỗi người đều cẩn thận, không dám khinh thường, nữ hoàng đang ở trong đình nghỉ ngơi, những người như bọn họ đều bị mệnh lệnh đứng cách xa đình một chút, nữ hoàng không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Trên bầu trời, vài đạo bóng đen thổi qua, tựa như một cơn gió, chớp mắt xuyên thấu sa mỏng, rơi xuống trong đình.
Một thân cuồng ngạo, tuấn mỹ khí phách, phảng phất hơi thở như chúa tể vạn vật thế gian, Huyền đế khôi phục diện mạo như cũ, lạnh lùng nhìn nữ tử trên ghế thượng thủ, Đan Phượng nữ hoàng đế hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo minh hoàng phượng bào, thêu phượng hoàng kim tuyến, nhiều màu nhiều vẻ, khuôn mặt hơi béo phì, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên kinh diễm, sau đó trở về bình yên như cũ, hậu cung người đẹp ba nghìn, mỹ sắc căn bản không ảnh hưởng không được nàng, chỉ bởi vì nam tử trước mắt, trên người mang theo khí phách vương giả, mà đây chính là khiếm khuyết của nam nhân nơi hậu cung của nàng , họ vẻ đẹp gì đều có, duy chỉ có thiếu khí phách dương cương.
Khí phách nam tử, bởi vì Đan Phượng quốc từ trước đến nay nữ nhân vi tôn, nam tử được nuôi ở trong khuê phòng, vì thế nam tử đều thanh tú dịu dàng, đâu còn có cái gì là khí phách, cho dù có khí phách, cũng sớm bị bào mòn.
“Ngươi chính là Huyền đế.”
“Phải.” Mộ Dung Lưu Tôn, lãnh lùng gật đầu, vung tay lên, phía sau vài người thối lui ra ngoài đình, nhưng vẫn chưa ra khỏi đình, bọn họ sợ vị Đan Phượng nữ hoàng này đối với chủ tử bất lợi, vì thế không thể lơ là được, bất quá có thể nhìn ra nữ hoàng rất có thành ý, tất cả bố phòng đều ở ngoài mười thước có hơn.
“Không biết ngươi tìm bổn hoàng vì chuyện gì?”
Nữ hoàng hơi lên tiếng, trời sinh uy nghi, ánh mắt càng lợi hại không gì sánh được, khí thế cũng không thua kém Mộ Dung Lưu Tôn.
Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi cười, lãnh mị mà âm trầm, chậm rãi mở miệng: “Ta đến, là muốn lấy của nữ hoàng một vật?”
“Vật gì vậy?”
Nữ hoàng ngữ khí có chút không tốt, hắn không phải cùng ngự sử đại phu nói có việc quân cơ đại sự quan trọng muốn cùng nàng thương lượng sao? Nàng tưởng chuyện hai nước liên thủ, để tỏ lòng thành ý, mới có thể đem bố phòng đặt rất xa, không nghĩ tới Huyền đế vừa nói ra khỏi miệng lại cùng nàng đòi một vật, lập tức thần sắc âm u, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người.
“Ngươi cùng bổn hoàng muốn lấy cái gì?”
“Ta mà nói một chuyện xưa kể cho nữ hoàng nghe, nữ hoàng nghe xong sẽ hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.”
Mộ Dung Lưu Tôn đó có thể thấy được này nữ hoàng đã có chút không kiên nhẫn, khóe môi câu ra nụ cười nhạt, lúc trước nhìn thấy hắn, nàng không phải có vẻ mặt cao hứng sao? Trước sau chuyển biến lại quá nhanh, nghĩ đến nàng đem bố phòng đặt rất xa như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng, hắn là tìm đến nàng là nói chuyện hợp tác, nữ nhân này dã tâm cũng không nhỏ đâu.
“Bổn hoàng nếu có chuyện trọng yếu gì, cũng không cần Huyền đế phải nhàn hạ bận tâm, lại còn không quản đường xa chạy đến Đan Phượng đến kể chuyện xưa cho bổn hoàng nghe, hay là ngươi dụng tâm kín đáo đi?”
Nữ hoàng một lời vừa nói ra, khẽ nheo mắt lại, tinh quang bắn ra bốn phía, đầy rẫy hồ nghi ở trong đó, Mộ Dung Lưu Tôn lơ đễnh, chậm rãi mở miệng.
“Đây là một câu chuyện cũ của hai mươi mấy năm trước, có một nữ hoàng sủng ái hai người nam phi, đồng thời làm cho hai người nam phi uống nước sinh con trong cung, đây là cung đình bí thuật, sau đó cùng lúc thụ thai, không nghĩ tới hai gã nam phi đều mang thai, nữ hoàng đồng ý, mặc kệ là ai trong hai người sinh hạ hoàng nữ, thì sẽ là hoàng thái nữ, sau này sẽ là nữ hoàng, sinh hạ trước chính là hoàng thái nữ, sinh sau sẽ là vương gia, ai ngờ trong đó có một nam phi tâm cao khí ngạo, sinh hạ hoàng tử trước, vị nam phi kia không cam lòng địa vị chính phu rơi vào tay người khác, thế là liền trộm long tráo phụng, đổi một nữ tử tiến cung, mà đem huyết mạch chân chính của hoàng thất vứt ở nơi hoang dã.”
Huyền đế nói đến đây, thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ hoàng đế đối diện, nàng là người khôn khéo đến bậc nào, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận chuyện này, mở to hai mắt khó có thể tin.
“Ý tứ của Huyền đế, lúc đầu hoàng phu sinh hạ chính là hoàng tử, mà không phải hoàng nữ.”
“Đúng vậy.”
Huyền đế trầm giọng mở miệng, nữ hoàng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến, nàng không tin ở chính nơi của mình, lại phát sinh ra chuyện gièm pha này, lại chuyện buồn cười nhất của hoàng thất, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin tưởng, mục đích của nam nhân này là gì, nàng lạnh lùng căm tức nhìn Mộ Dung Lưu Tôn.
“Ngươi lén lén lút lút đến Đan Phượng, rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Ta muốn như thế nào, nên hỏi một chút nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc đã làm chuyện gì? Mặc cho một hậu cung tham gia vào chính sự, hắn lại bắt đi hoàng hậu của ta, làm hại Thanh Dao hiện tại trúng cổ thuật, chẳng lẽ nữ hoàng không biết chính phu của ngươi có chút dị năng đặc thù sao? Hắn không chỉ hại hoàng hậu của ta, còn hại nhi tử thân sinh của ngươi, ta tiến cung, chính là vì muốn lấy giải dược, hi vọng nữ hoàng xử lý tốt chuyện này.”
Mộ Dung Lưu Tôn vừa nghĩ tới Thanh Dao phải chịu khổ, quanh thân lãnh chìm, hàn ý se lạnh, âm trầm tựa như quỷ sứ trong địa ngục âm u.
Nữ hoàng bị kinh ngạc rồi, con ngươi âm u nhìn Huyền đế, hi vọng nhìn thấy hắn đang nói đùa, hoặc là trêu chọc nàng, nhưng vẻ mặt của hắn cực kỳ chăm chú, nói cách khác, Huyền đế sở dĩ xuất hiện ở đây, là bởi vì Đan Phượng quốc chính phu dám hạ cổ hoàng hậu của hắn, trả lại cho đứa nhỏ bị hắn tống xuất ra ngoài giải cổ.
Nữ hoàng mê man, Văn Bác luôn luôn là một người nhu thuận, làm sao mà làm ra loại thủ đoạn độc ác này? Tất cả mọi chuyện phát sinh lúc nào, mà nàng một điểm không biết.
Tiểu đình rơi vào vắng vẻ, đúng lúc này, rất xa truyền đến thanh âm ôn nhu nhẵn nhụi.
“Nữ hoàng có ở bên trong không?”
“Có, hoàng phu nương nương.”
Thanh âm nội thị cung kính vang lên, nữ hoàng sắc mặt rất lạnh, hắc đồng giống như băng hàn, lạnh lẽo mệnh lệnh: “Cho hắn vào đây.”
“Dạ, nữ hoàng bệ hạ.”
Có cung nữ lên tiếng trả lời, rất nhanh từ trên thêm đá bạch ngọc đi xuống, bước tới bên người Hoa Văn Bác thi lễ, cung kính mở miệng: “Nương nương, nữ hoàng cho mời, mời theo nô tỳ vào .”
Hoa Văn Bác nghe được thanh âm trong đình bay ra ngoài, đáy lòng cảm giác được một cỗ bất an, tựa hồ có bóng ma gì đó đang bao phủ hắn.
Hắn bất động thanh sắc theo thân ảnh cung nữ đi lên bạch ngọc thềm đá, người còn chưa tiến vào, liền cảm nhận được sát khí trong tiểu đình, càng phát ra cẩn thận hơn, hắn bình tĩnh bước vào, ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, sắc mặt của nàng rất khó coi, đôi mắt đen lóe ra hỏa hoa phẫn nộ, đôi môi khêu gợi nhếch lên, cho thấy tâm tình của nàng có bao nhiêu là xấu.
Chương 120.4
“Văn Bác tham kiến nữ hoàng.”
Nữ hoàng vẫn đối với hắn yêu thương sủng ái, thế nhưng lúc này đây lại không cho hắn đứng lên, mà bắt hắn phải quỳ, điều này đối với một nam nhân tâm cao khí ngạo, là một loại đả kích không thể nghi ngờ, lúc không có người, hắn mặc cho nàng xử phạt, thế nhưng làm trò trước mặt ngoại nhân, mặt mũi của có thể nói đã mất hết.
Hoa Văn Bác hàm răng cắn chặt, vẫn không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu, theo khe giữa nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh nữ hoàng đang ngồi một tuấn mỹ nam tử, người nam nhân này mày như sương tài, đôi mắt như sao, quanh thân khí phách, thật giống như một lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí, chỉ cần liếc nhìn một cái là khiến cho người ta cảm nhận được sát khí dày đặc.
Hoa Văn Bác suy đoán, chẳng lẽ nữ hoàng thích nam tử này, nghĩ đến đây, hắn thấy một mảnh ác hàn, chẳng lẽ nàng ngại hắn già nhan sắc suy tàn, phải biết rằng nàng cũng không còn trẻ tuổi, vậy mà vẫn thích loại công tử trẻ tuổi này, thật là một sắc nữ, Hoa Văn Bác khinh thường nghĩ.
“Ngươi bắt Đại Huyền hoàng hậu sao? Lại còn hạ cổ cho nàng , có việc này hay không ?”
Nguyệt Đình vang lên thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn, Hoa Văn Bác cả kinh, rất nhanh ngẩng đầu quét nhìn về phía nam tử kia, Đại Huyền hoàng hậu, chẳng lẽ nữ nhân kia lại là Huyền Nguyệt hoàng hậu đã hưu đế, không nghĩ tới đúng là nàng, nghe đồn nữ nhân này túc trí đa mưu, tâm kế cao thâm, không ngờ hắn lại bỏ quên tin tức này, thật là đáng chết, nhìn nữ nhân kia đối Vô tình nặng tình cảm như vậy, nếu như lúc đó đem nàng lợi dụng, chỉ sợ là đối với hắn càng có lợi, nhìn vẻ gương mặt khó coi đang ngồi trên cao, hắn thật là hối hận muốn chết.
Ngay cả câu hỏi của nữ hoàng cũng quên trả lời, nữ hoàng sắc mặt càng phát ra xấu xí, thanh âm lạnh hơn.
“Hoa Văn Bác, bổn hoàng hỏi ngươi có việc này hay không ?”
Hoa Văn Bác cả kinh, phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên nhìn sang, muốn phủ nhận, nhưng việc hiển nhiên là đêm hôm đó nữ nhân kia đã bị người nam nhân trước mắt này cướp đi, chẳng lẽ hắn là Huyền Nguyệt hoàng đế.
Nếu như mình phủ nhận, hắn sẽ đem nữ nhân kia mang đến, nữ hoàng nhất định càng tức giận, lập tức Hoa Văn Bác dịu ngoan mở miệng.
“Bẩm hoàng thượng, nô tì không biết đó là Huyền Nguyệt hoàng hậu, cho nên mới động thủ.”
Nữ hoàng vừa nghe thấy, giận dữ, trước không nói vì sao cấp hắn hạ cổ Huyền Nguyệt hoàng hậu, hắn là một hậu phi lại cùng nữ tử khác quấn quýt không rõ, riêng điểm này thì đã vi phạm quy củ cung đình, hơn nữa hắn còn tàn nhẫn như vậy, ngay cả con mình mà cũng bỏ thuốc.
“Còn có một việc, trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi lúc đầu sinh hạ chính là một hoàng tử, phải không?”
Nữ hoàng thanh âm thật giống như quỷ sứ từ địa ngục âm trầm lãnh mị, sắc mặt dữ tợn căm tức nhìn hắn, nếu như hắn nói ra là thật, chỉ sợ nàng sẽ không tha cho hắn, thế nhưng không nói, nam nhân này tất nhiên sẽ không để yên, không có khả năng không hề chuẩn bị, nếu như Vô tình vừa hiện thân, nhất định sẽ là chuyện xấu, kỳ thực ai cũng không biết nhưng hắn biết, Vô tình, mặc dù tên là Vô tình, nhưng kỳ thực hắn đáy lòng vẫn mong chờ thân tình, nếu như nữ hoàng nhận hắn, chỉ sợ hắn sẽ trở về, vậy đến lúc đó chỉ sợ mình chết sẽ càng khó coi.
Hoa Văn Bác một phen suy nghĩ trước sau, cuối cùng quyết định trước sám hối.
“Bẩm nữ hoàng, là nô tì làm sai, năm đó đã đem hắn đưa đi, nô tì vẫn rất hối hận, cho nên muốn đón hắn tiến cung, ai ngờ hắn không muốn trở về, nô tì mới phải bỏ thuốc cho hắn, mục đích chính là làm cho hắn hồi cung.”
Nữ hoàng vẫn luôn sủng Hoa Văn Bác, nhìn hắn thật sâu sám hối, hơn nữa từ lâu đã nghĩ đến bù đắp, trong lòng hòa hoãn một ít, bất quá trên mặt vẫn lạnh như trước, âm trầm mở miệng: “Ngươi lập tức đem giải dược cổ giao cho Huyền đế, về phần hài tử kia, ngươi phải dùng chân tình cảm động hắn, hắn tất nhiên sẽ trở lại.”
Nữ hoàng cảm khái, kỳ thực lúc đó nàng cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nào biết đâu lại gây thành tội lỗi như vậy, trong hậu cung của nàng cũng có rất nhiều hoàng tử, nàng cũng không có bạc đãi những hài tử này, ai biết chuyện tình lại biến thành như vậy.
“Dạ, nữ hoàng.”
Hoa Văn Bác biểu hiện rất thống khổ, giọt nước mắt tinh tế theo khóe mắt lưu lại, như mưa rơi xuống, nhìn thấy cũng đau lòng.
Bất quá một chiêu này đối với nữ hoàng có tác dụng, còn đối với Mộ Dung Lưu Tôn thờ ơ lạnh nhạt thì một điểm hiệu quả cũng không có, ngược lại hắn cau mày một chút, nam nhân này chính là đang diễn trò, sám hối của hắn hoàn toàn không đạt tới đáy mắt, như vậy mà cũng thật lòng hối hận sao? Hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, thủ đoạn của nam nhân đối với Vô tình là cỡ nào tàn nhẫn, biết rõ hắn khát vọng thân tình, lại vẫn tìm mọi cách dằn vặt Vô Tình, tên này căn bản nên xuống địa ngục, bất quá mình lười quản chuyện trong hoàng thất của bọn họ, nghĩ vậy liền âm hàn cứng rắn mở miệng.
“Ta muốn là giải dược, không phải sám hối.”
Hoa Văn Bác vừa nghe nam nhân này nói, phẫn hận không ngớt, bất quá không đợi nữ hoàng mở miệng, liền từ tay áo lấy ra hai loại giải dược, hắn liếc mắt nhìn, sau đó cung kính mở miệng: “Đây là giải dược, ta đã sớm chuẩn bị tốt để đưa cho bọn hắn.”
Tựa hồ hết thảy tất cả hắn đều sớm đã có chuẩn bị, nữ hoàng tức giận lại tiêu mất một ít, lạnh lùng phất tay, lập tức có cung nữ đi tới, tiếp nhận giải dược, đưa tới trong tay nữ hoàng, mà thanh âm nữ hoàng cũng đồng thời vang lên.
“Ngươi đi lãnh cung tư quá đi, nếu như hài tử kia đồng ý tha thứ cho ngươi, nguyện ý trở về, thì ngươi sẽ trở về điện các của ngươi, bằng không, không cho phép ra khỏi lãnh cung nửa bước.”
Hoa Văn Bác quá sợ hãi, kêu lên: “Nữ hoàng.”
Hắn sở dĩ phải mệt nhọc diễn trò như thế, là nghĩ làm cho nàng thả hắn một con ngựa, sớm biết rằng có kết cục như vậy, hắn đều lười diễn, ngẩng đầu lên, rất nhanh nhận được ánh mắt uy nghi của nữ hoàng, hai mắt như đuốc căm tức nhìn hắn, lập tức không dám nói cái gì nữa, tuy rằng cổ thuật của hắn lợi hại, thế nhưng nữ hoàng võ công cao cường, hơn nữa tính cảnh giác thập phần cao, cũng không phải dễ đối phó, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn sống một mình, chỉ lúc sủng hạnh bọn họ, mới đi tới cung điện của bọn hắn, hơn nữa rất nhanh liền đi, vì thế hắn vẫn tìm không được cơ hộ hạ thủ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải đi vào lãnh cung.
Hắn không cam lòng, Hoa Văn Bác âm thầm thề, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Huyền đế vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh nữ hoàng, con ngươi u ám bất minh, cao ngạo đứng dậy, tư thái ưu nhã rời đi.
Nguyệt đình, nữ hoàng đem hai loại giải dược đưa tới trên tay Huyền đế , chậm rãi mở miệng: “Đưa cái thuốc này cho hài tử kia đi, cũng xin hắn tha thứ cho sơ sẩy của ta, nếu như hắn nguyện ý trở về, ta sẽ bồi thường hắn.”
Đây là nàng nợ hắn.
Huyền đế không nói lời nào, đưa tay tiếp nhận giải dược, nhờ ngọn đèn trong đình, nên hắn nhìn trên hai vỏ bao giải dược, có viết một vài chữ, liếc mắt một cái là phân biệt được giải dược của cái gì.
Huyền đế đứng lên, ôm quyền tạ ơn nữ hoàng.
“Nếu như thuốc này vô ích, chỉ sợ còn phải làm phiền nữ hoàng bệ hạ.”
“Được.” Nữ hoàng phất phất tay, hắn thân mình nhất lau, dẫn mấy tên thủ hạ trong đình, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm, nữ hoàng mệt mỏi rã rời nhìn hết thảy trước mắt, chẳng lẽ nàng thực sự già rồi, rất nhiều chuyện xử lý đều có điểm lực bất tòng tâm.
Đêm càng ngày càng sâu, đầu xuân thời tiết còn thật lạnh, thủ hạ ngoài đình đi tới, cung kính mở miệng: “Nữ hoàng, hồi cung nghỉ ngơi đi.”
“Được, đi thôi.” Đoàn người biến mất ở bên trong Nguyệt đình, hoàng cung to như vậy rơi vào một mảnh vắng lặng.
Vọng Nguyệt lâu, bên trong một tòa tiểu lâu độc lập, trong gian phòng xa hoa nhất, một thân hoa y Mộ Dung Lưu Tôn, phóng đãng dựa vào trên nhuyễn tháp, tư thái tùy ý, mê người đến cực điểm, thế nhưng đôi mắt khẽ lơ đãng lưu chuyển ánh sáng quỷ dị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ngoài cửa vang lên thanh âm trầm ổn: “Hắn có ở đây không?”
Thanh âm lành lạnh vừa vang lên trong, hắc đồng hiện lên ánh sáng, rất nhanh mở miệng: “Vào đi.”
“Dạ, chủ tử.” Thuộc hạ mở cửa phòng, mời nàng cùng tiểu công chúa tiến vào, sau đó đóng cửa lại, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai người giữ ở ngoài cửa, Thanh Dao nhìn nam tử trong phòng, vẻ mặt tùy ý cuồng nhiên, khuôn mặt hắn lúc này tuấn mỹ tựa như một khối thượng đẳng mỹ ngọc, trơn bóng, mịn màng.
Hắn chính là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, đêm qua vào trong cung gặp nữ hoàng, sau khi trở về cũng không có dịch dung, nhìn hình dạng này của hắn, Thanh Dao có một trận hoảng thần, bất quá rất nhanh phục hồi tinh thần lại, ngồi vào chỗ của mình đối diện với hắn, nhưng Tiểu Ngư nhi ở một bên đã rất nhanh nhảy đến trước mặt hắn, trên dưới trái phải quét mắt liếc hắn một cái, thoả mãn gật đầu.
“Phụ hoàng, ngươi như vậy dễ nhìn hơn nhiều.”
Mộ Dung Lưu Tôn không khỏi nở nụ cười, mặt mày càng phát ra mị hoặc, nếu so đo với hắn tuấn mỹ, sắc mặt của nàng lại có hồng ban trải rộng, nghĩ vậy nên cả khuôn mặt đều âm trầm lại, Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, khen xong phụ hoàng, quay đầu nhìn nàng, chu môi, không nói được một lời.
Thanh Dao thanh nhã cười: “Làm sao vậy? Không phải là lớn lên xấu một chút thôi sao, cũng không phải không thể gặp người.”
Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi sâu thẳm đi xuống, tà cuồng mở miệng: “Tiểu Ngư nhi đừng lo lắng, phụ hoàng đã lấy được giải dược, nương ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì.”
Chương 120.5
Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy, sớm hưng phấn quay đầu nhìn Huyền đế, nhìn hắn cười bí hiểm, nàng liền vươn tay nhỏ bé phấn nộn: “Phụ hoàng, vậy giải dược đâu?”
Huyền đế lấy ra giải dược, một viên đan dược bọc ở bên trong tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết Xấu Nhan giải.
Thanh Dao từ trong tay Tiểu Ngư nhi tiếp nhận giải dược, lóe lên một tia nghi hoặc, theo hiểu biết của nàng với người nam nhân kia, hắn là không thể nào đơn giản giao ra giải dược, vì sao Mộ Dung Lưu Tôn dễ dàng lấy được giải dược vậy?
Nam nhân trên nhuyễn tháp, thanh âm thấp thuần như rượu vang lên: “Dao nhi an tâm dùng đi, ta đã cho thủ hạ kiểm tra qua, không phải độc dược.”
Đoạn Hồn y thuật tuy không bí hiểm bằng quỷ y Vô tình, nhưng lại đủ để phân rõ xem thuốc này có phải là giải dược hay là độc dược.
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, ngửa đầu ăn vào thuốc, giải dược vừa vào miệng, liền dẫn tới một cỗ thơm ngát, thân thể nóng nóng ấm áp, kéo đến toàn thân, mà trong phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Tiểu Ngư nhi nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn trên mặt của nàng hơi thấm xuất mồ hôi, hồng ban kia thực sự chậm rãi lui xuống, hai phụ tử lập tức thở dài một hơi, cả hai đều rất cao hứng.
Tiểu Ngư nhi phát ra hoan hô: “Nương, ngươi thực sự không có việc gì, thật tốt quá, lại thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.”
Mộ Dung Lưu Tôn mím môi cười yếu ớt, cũng không có hành động đặc biệt gì, dù cho trên mặt nàng có hồng ban, ở trong mắt của hắn, nàng vẫn là hào quang bắn ra bốn phía, mị lực kinh người, bất quá cô gái trước mắt đúng là người trong lòng hắn, ánh mắt không khỏi chuyển sâu, liếc mắt một cái liền không thể dời đi được.
Thanh Dao không tự chủ vươn tay chạm đến mặt mình, hồng ban thực sự biến mất sao? Trong lòng của nàng mơ hồ có chút cao hứng, nữ nhân luôn luôn thích chính mình đẹp, bất quá điều nàng quan tâm lúc này không phải cái này, mà là một chuyện khác.
“Hoàng thượng, vậy giải dược của Vô tình?”
“Đều lấy được.” Thanh âm trầm ổn nội liễm vang lên, một bao giải dược khác, vững vàng rơi vào trên tay Thanh Dao, Thanh Dao cầm ở trong tay, ngước mắt mặt mày nhuộm cười, nhàn nhạt mở miệng: “Cám ơn ngươi, hoàng thượng, ta đem giải dược đưa qua đó xong, chúng ta liền rời khỏi đây, trở về Huyền Nguyệt”
Nàng rất nhớ gia đình mình ở kinh thành,tốt xấu gì còn có một thừa tướng phụ thân, ở bên ngoài phiêu lưu một thời gian, cũng có một loại tình cảm nhớ nhà, tuy rằng nàng vốn cũng không thuộc về nơi đây, thế nhưng là người luôn luôn phải có một nơi, trước đây, người nàng dựa vào là Vô tình, hiện tại lại phát hiện, bọn họ dựa vào nhau, nhưng cũng thương tổn lẫn nhau, chẳng thà bảo trì một khoảng cách, để cho người khác không cách nào lợi dụng được.
Vô tình vĩnh viễn không có cách nào ra tay đối với phụ thân của hắn, mà nàng chỉ biết trở thành sự uy hiếp của hắn mà thôi.
“Ta đưa nàng qua đó.”
Huyền đế thân hình khẽ động, người đã đứng lên, thân ảnh cao to tượng ngọn núi nhỏ sừng sững đứng ở trong phòng, quanh thân hào quang bắn ra bốn phía, cái loại giơ tay nhấc chân, liền khiến người khác chấn động nhân tâm.
“Vẫn là ta một người qua đó đi.”
Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nàng không biết Vô tình hiện tại thế nào?
Nếu như Mộ Dung Lưu Tôn xuất hiện, có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn hay không, đây là một lần gặp mặt cuối cùng của nàng và hắn, nàng không hy vọng hắn có điều gì thương tâm.
“Ta không đi vào, chỉ ở trên xe ngựa chờ nàng.”
Huyền đế lời nói vừa xong người đã đi ra ngoài, mang theo cường đại khí phách, căn bản không cho Thanh Dao cự tuyệt hắn, Thanh Dao bất đắc dĩ đứng dậy dẫn Tiểu Ngư nhi cùng theo sau thân ảnh phía trước, ngoài cửa có giọng nói vang lên: “Chủ tử.” Trường Đình cùng Đoạn Hồn kêu một tiếng, ngẩng đầu thấy Thanh Dao ở phía sau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xưng hô như thế nào, bởi vì nữ nhân này đã hưu hoàng thượng, hoàng thượng cũng không có đặc biệt nói gì về thân phận của nàng, bất quá vừa nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, lập tức cung kính kêu một tiếng: “Tiểu công chúa.”
Tiểu Ngư nhi gật đầu một cái, theo sau Thanh Dao, đi xuống lầu dưới, Mạc Sầu cùng Mạc ưu theo sát phía sau, đoàn người hạo hạo đãng đãng đi xuống lầu.
Từ cửa hông lên xe ngựa, bởi vì Mộ Dung Lưu Tôn có khuôn mặt tuấn mĩ làm người khác chú ý, hơn nữa ở Đan Phượng quốc, nữ hoàng dường như đã biết, làm sao có thể giả không biết, chỉ sợ sớm đã phái người đang âm thầm giám thị mấy người bọn hắn, vì thế bọn họ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.
Huyền đế chăm chú nhìn phía Thanh Dao, ánh dương quang theo rèm xe xuyên thấu vào, chiếu lên khuôn mặt của nàng, trắng noãn không một điểm tỳ vết nào, xinh đẹp động lòng người.
Trong đầu Mộ Dung Lưu Tôn, không khỏi hiện lên hình ảnh lúc bọn họ đại hôn, mình còn có chút không cam lòng, nếu như có thể, hắn thật muốn một lần nữa cười nàng, dùng cái hôn lễ của các nàng ở thế giới kia, một lần nữa cử hành lại.
Bên trong xe ngựa rất yên tĩnh, Thanh Dao yên lặng không nói được một lời, nàng đang suy nghĩ xem làm sao cùng Vô tình nói chuyện rời khỏi, mặc kệ Vô tình từng đối đãi với phụ thân hắn như thế nào, hoặc là làm hại nàng chịu khổ bao nhiêu, nhưng nàng vẫn chưa quên một việc, võ công của mình là hắn dạy, hắn đem hoàng vĩ cầm trân quý đưa cho nàng, còn đem bí mật của tổ chức đưa cho nàng, đây tất cả hết thảy, đều là sự ban ân lớn lao, mặc dù nàng vì hắn làm nhiều hơn nữa, cũng không quá đáng.
Thanh Dao ánh mắt yếu ớt âm thầm, thẳng đến khi xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có thanh âm cung kính của Mạc ưu: “Chủ tử, tới rồi, Vô tình công tử ngụ ở trong khách sạn này.”
Nói xong, Mạc Sầu nhấc lên rèm xe, vươn tay qua đỡ Thanh Dao xuống xe, Tiểu Ngư nhi vốn cũng muốn xuống, thế nhưng Thanh Dao ngăn trở nàng, thanh âm đạm nhiên như nước vang lên: “Ta rất nhanh liền ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ đi.”
“Ân.” Huyền đế gật đầu một cái, lôi kéo tay của Tiểu Ngư nhi, mâu quang của hai người sâu u đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Ánh dương quang chói mắt, rơi ở phía cửa đại sảnh, khách sạn này, tuy rằng không bằng đại tửu lâu khí phái, nhưng vẫn người đến người đi khá nhiều, hơn nữa trang hoàng cũng rất đẹp đẽ, nên không đơn thuần là một nhà khách sạn nho nhỏ, lúc này trời gần buổi trưa, vì thế người ăn rất nhiều, Thanh Dao y phục như tuyết, dung mạo xuất chúng, thoáng cái hấp dẫn được rất nhiều người nhìn sang, đa số là những ánh mắt đố kị, bởi vì Đan Phượng quốc là thiên hạ của nữ tử, trong số những người đến người đi. Đa phần đều là nữ nhân, mà nam tử đều được nuôi ở trong khuê phòng.
Điếm tiểu nhị rất nhanh chào đón, là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, vung khăn mặt trên vai, nụ cười dịu dàng nhìn nữ tử cao nhã động người trước mặt, cung kính mở miệng.
“Khách nhân là muốn ăn sao?”
“Ta muốn gặp Vô tình công tử?”
Thanh Dao cũng không cùng điếm tiểu nhị quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình, điếm tiểu nhị kia mặc dù có chút thất vọng, nhưng tốt xấu gì vẫn là khách nhân tới cửa, cũng không dám chậm trễ, cười mở miệng: “Nguyên lai là tìm Vô tình công tử, được, xin mời đi theo ta.”
Điếm tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, đem hai người các nàng tiến vào khách sạn, trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người đang dùng cơm, màu hồng liễu lục, xá tử thiên hồng, đại bộ phận y phục đều là màu hồng, một ít còn phối thêm màu xanh lá, thật có loại cảm giác âm thịnh dương suy, những nữ nhân kia vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất sắc như vậy, có ước ao, có ghen ghét, đủ loại ánh mắt bắn qua đây, Thanh Dao miễn cưỡng nhìn lướt qua, không tự ti cũng không kiêu ngạo theo điếm tiểu nhị lên lầu.
Kỳ thực khách sạn này, ngày xưa cũng không có náo nhiệt như thế, chỉ là bởi vì có lời đồn đãi, trong khách sạn này có một nam tử xinh đẹp tựa trích tiên đang ở, những nữ nhân này là vì muốn thấy tuấn dung, vì thế mới hướng khách sạn này mà tới, ai biết lại không gặp được, bất quá nhìn điếm tiểu nhị dẫn nữ nhân này hướng nhã giữa lầu hai mà đi, không khỏi cúi đầu suy đoán, nữ nhân này có thể nhìn thấy được tuấn công tử kia hay không.
Bên trong gian phòng trang nhã ở lầu hai, điếm tiểu nhị vừa gõ cửa, gian phòng ngay lập tức bị người bên trong mở ra, ra ngoài đúng là Minh Nguyệt, hắn vốn có biểu tình rất hung ác, thời điểm đối mặt với Thanh Dao, thoáng cái hắn ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới lắp bắp mở miệng.
“Ngươi không sao chứ.”
Thanh Dao gật đầu: “Ta không sao.” tiếng nói nhu nhuận vừa vang lên, người trong phòng liền nghe được toàn bộ, nhất là Vô tình, kích động mở miệng: “Để cho nàng đi vào đi.”
“Dạ, công tử.” Minh Nguyệt quay đầu lại lên tiếng, kéo cửa ra để cho Thanh Dao cùng Mạc Sầu đi vào, phất phất tay ý bảo điếm tiểu nhị rời đi, điếm tiểu nhị lúc rời đi, còn không quên kiễng đầu ngón chân nhìn vào bên trong phòng, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Gian phòng an tĩnh lại, ba nam nhân đồng loạt nhìn Thanh Dao, họ cảm thấy rất kinh ngạc, Hoa Văn Bác lại không làm tổn hại nàng, đây là vì sao?
“Ngươi không sao chứ?” thanh âm Vô tình khàn khàn vang lên, Thanh Dao lắc đầu, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến cái ghế đối diện hắn ngồi xuống, nhu hòa cười rộ lên: “Làm hại ngươi lo lắng, ta đến, là mang giải dược đến cho ngươi, giải dược Huyết cổ ta đã lấy được.”
Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Vô tình chưa nói cái gì cả, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi xả ra nụ cười.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lại có vẻ rất kích động, rất nhanh mở miệng: “Thật vậy chăng? Thực sự lấy được giải dược.”
Thanh Dao im lặng gật gật đầu, lấy ra đan dược màu hồng, đưa tới trên tay Thanh Phong, mâu quang thanh minh thấu triệt, khóe môi ôn hòa cười: “Cho công tử ăn vào đi, chỉ cần hắn không có việc gì thì tốt rồi.”
“Cám ơn ngươi Mộc cô nương.” Thanh Phong cảm động mở miệng, nếu như công tử không có việc gì thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ cảm tạ lão thiên gia, công tử nhà bọn họ chịu khổ đã nhiều, lão thiên phải tha thứ hắn một chút, ngàn vạn không nên lại dằn vặt hắn.
“Công tử, ngươi xem một chút đây là giải dược sao?”
Thanh Phong đem dược hoàn đưa tới trên tay Vô tình, Vô tình bất động thanh sắc tiếp nhận, chỉ liếc một cái, liền gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Đúng vậy, đây là giải dược.”
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nghe xong lời của hắn, sớm cao hứng nở nụ cười, một người rót nước đến, một người đứng ở bên cạnh hắn, ngay cả Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thật cao hứng, trên mặt có ôn nhu cười, chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Vô tình tựa như một đóa hoa nở rộ, mặt mày mỉm cười, để cho bọn họ giúp mình ăn dược hoàn vào.
“Ngươi làm sao có được đan hoàn này.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng tựa như một trận gió, đan hoàn của người nam nhân kia không phải lấy được dễ như vậy, nàng làm như thế nào lấy được?
“Ta cho người ta tiến cung đi tìm nữ hoàng, nữ hoàng biết sự tồn tại của ngươi, nàng hi vọng ngươi trở lại trong cung, sau này ngươi sẽ không hề độc thân nữa, sẽ có rất nhiều thân nhân.”
“Thế nhưng lại không có ngươi nữa.” Vô tình ánh mắt buồn bã, giông như đóa hoa mất đi ánh sáng, xinh đẹp rũ xuống, tóc bạc chói mắt cũng rơi xuống, che ở khuôn mặt của hắn, ánh mắt của hắn ươn ướt, có một số việc, nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được.
“Ta sẽ trở lại gặp ngươi.”
Trong phòng, Tiểu Ngư nhi vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào mặt Thanh Dao: “Nương, nửa bên mặt của người.”
Thanh Dao không tự chủ đưa tay lên sờ gò má nửa bên mặt, nàng biết mình lúc này bộ đáng sợ như thế nào, một bên hồng ban huyết sắc che đi một bên má mà lẽ ra là da thịt tuyết trắng phấn nộn, đột nhiên phá hủy vẻ tươi đẹp vốn có của khuôn mặt, xấu nhan làm cho người ta sợ hãi.
Nói trong lòng không khó chịu là nói dối, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, không ai ngoại lệ cả, thế nhưng chuyện đã phát sinh, nàng không có cách nào khác thay đổi, chỉ có thể mạnh mẽ mệnh lệnh cho chính mình tỉnh táo lại.
Nàng xả môi cười nhạt một chút, trước đây động tác này rất ưu nhã, bây giờ bởi vì hợp với một dung mạo xấu, nên bộ dáng đó đã hoàn toàn không có, bất quá khí chất ngạo nghễ trời sinh, cùng bình tĩnh, vẫn không có chút nào hao tổn, không có dung nhan xinh đẹp thiên tiên, những thứ khác càng bộc lộ rõ nét hơn, giống như sự lan tâm tuệ chất của nàng, giở tay nhấc chân đều cao quý.
“Có phải bị biến dạng hay không, Hoa Văn Bác đã hạ xấu nhan cổ cho ta.”
“Xấu nhan cổ.” Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi hỏi lại, hai người sắc mặt đều khó coi, không ngờ nam nhân cuối cùng vẫn hại chủ tử, tuy rằng chưa thương tổn đến tánh mạng của nàng, thế nhưng bộ dạng lúc này của nàng, so với giết nàng cũng không khác bao nhiêu.
“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mạc Sầu lo lắng mở miệng. Mâu quang nhịn không được dời về phía Ngân hiên bên cạnh, cùng so sánh với dung nhan xấu của chủ tử, thì Ngân hiên yêu mị càng sâu, không biết hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào, lúc này nhìn mặt hắn thần sắc không đổi, một đôi hắc đồng sâu thẳm ẩn dấu những mũi nhọn lạnh lẻo, một điểm hành động khác thường cũng không có.
Điều này làm cho Mạc Sầu an lòng không ít, chí ít hoàng thượng không có trực tiếp biểu hiện ra ý ghét bỏ , bằng không đối với chủ tử chính là một đả kích, chủ tử gần đây chịu không ít tội, nghĩ đến đó tim của Mạc Sầu liền đau đớn không dứt, ai biết phía sau Vô tình lại cất giấu một bí ẩn kinh thiên như vậy, mà điều này lại làm hại đến chủ tử .
Vô tình đối với chủ tử, không thua gì ân nghĩa tái sinh, chủ tử đối với hắn cũng vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm chỉ sợ so với thái sơn còn nặng hơn. Sớm đã thoát khỏi tình cảm nam nữ.
Chủ tử từ trước đến nay vẫn là loại người như vậy, ai đối tốt với nàng, nàng ấy tất đối với người đó rất tốt, tuy rằng hiện tại bị thương tổn, nhưng đáy lòng lại chưa từng trách Vô tình, nhưng như vậy, thì người bị thương có thể là chính mình, nếu như một người đối với nàng không tốt, thì sẽ không thương tổn được nàng, ngược lại càng đối với nàng quá tốt, mà họ lại mang phiền toái cho nàng nhiều nhất, đây mới là cách đả thương người tốt nhất.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Thanh Dao quay đầu nhìn phía Ngân hiên, nàng đã có thể suy đoán ra Ngân hiên là ai? Vốn cho rằng hai người không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ họ vẫn gặp mặt, hơn nữa hắn lại một lần cứu nàng, duyên phận giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào đây.
Ngân hiên cũng không giấu giếm, cho tới bây giờ hắn không muốn giấu giếm nàng bất cứ chuyện gì (TT: một điểm cho ca, chuyện này ca làm tốt hơn Vô Tình ^_^), chỉ là bởi vì cái thân phận này tiện lợi, mà nàng lại không muốn gặp hắn, cho nên mới phải hóa thân thành Ngân Hiên.
“Ta đã sắp xếp xong tất cả, đang chuẩn bị khai chiến, muốn trước khi khai chiến nhìn xem ngươi cùng Tiểu Ngư nhi sống có tốt hay không, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.”
Thanh Dao nghe xong lời của hắn, vẫn chưa lên tiếng, toàn bộ gian phòng lâm vào yên tĩnh, Tiểu Ngư nhi đứng ở một bên muốn nói cái gì đó, nhưng Mạc Sầu đã đưa tay đem nàng kéo ra ngoài, mang không gian lưu lại cho hoàng thượng cùng chủ tử.
“Ngươi chuẩn bị làm như thế nào đánh trận chiến đầu tiên, đã chọn quốc gia nào?”
Thanh Dao không nhanh không chậm hỏi, ngước mắt nhìn phía Ngân hiên, hắn cũng đúng lúc nhìn nàng, trong đôi mắt tràn đầy thân thiết, tựa hồ rất đau lòng vì những gì nàng gặp được, trong mắt không có một chút tạp niệm nào, cũng không bởi vì trên mặt nàng có hồng ban mà ghét bỏ nàng.
“Đánh Nguyệt Nhưỡng quốc, nó vừa lúc nằm ở phía bắc của Huyền Nguyệt.”
Ngân hiên trầm giọng mở miệng, Thanh Dao ánh mắt lóe ra, suy tư về vị trí địa lý của Nguyệt Nhưỡng quốc, nàng bây giờ vì ở bên ngoài bôn ba, nên đối với đại thế hiện nay đã rõ như lòng bàn tay, còn cả vị trí địa lý của các quốc gia, đều ở trong đầu, vì thế khi Ngân hiên vừa mở miệng, nàng đã tính toán một phen, đạm mạc lắc đầu.
“Không thích hợp, phía tây bắc của Nguyệt Nhưỡng quốc cũng có một cường quốc khác là Vạn Hạc quốc, hiện tại Thượng Quan Hạo vẫn là thái tử, hắn và ngươi đều là đồ đệ của Thiên Sơn Xích Hà lão nhân, thì mưu lược tức nhiên sẽ có, nếu như ngươi đánh một Nguyệt Nhưỡng quốc nho nhỏ, thứ nhất hắn sẽ coi đây là cái cớ, tập hợp các nước khác thảo phạt các ngươi, thứ hai hắn sẽ thừa cơ chia chén canh này, mà hành động này của ngươi, không thể nghi ngờ là đã giúp cho hắn được lợi.”
Thanh Dao bình tĩnh phân tích ra quan hệ lợi hại trong đó, Ngân hiên sắc mặt âm u, những điều này hắn đều nghĩ qua, thế nhưng không hướng Nguyệt Nhưỡng quốc khai chiến, thì không có biện pháp đột phá tầng cản trở này, thất quốc vĩnh viễn vẫn duy trì hiện trạng, mà hắn nghe sư phụ nói, biết hắn có một kiếp nạn, nên mới thầm nghĩ sớm làm thỏa đáng tất cả, sau đó sẽ cho Nam An vương thống nhất đại vị, bởi vì phụ hoàng trước khi chết đối với mình ký thác kỳ vọng, chỉ cần thống nhất thất quốc, dù cho hắn thực sự tránh không khỏi kiếp nạn, hắn cũng có mặt mũi đi gặp phụ hoàng.
“Ta cũng có nghĩ qua, thế nhưng tìm không được cách nào đột phá tình trạng này.” Cái khó không phải là đánh thế nào, mà là làm thế nào phá được hiện trạng này, Ngân hiên sắc mặt bao phủ một tầng băng, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn phái người ẩn thân ở trong thất quốc, chỉ vì muốn tìm ra một lý do có thể khai chiến, thế nhưng thất quốc rất cảnh giới, mọi người ai cũng không muốn để lộ sơ hở ra.
“Nếu như ngươi giúp ta một việc, ta sẽ giúp ngươi tìm một cách đột phá, trợ ngươi thống nhất thất quốc.”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, lúc nàng nói lời này, ngữ khí ngạo nghễ lơ là, lơ đãng toát ra ngoài.
Ngân hiên nhìn nàng, một điểm cũng không nghi ngờ năng lực của nàng, bởi vì hắn đã nghe sư phụ nói qua, nàng kỳ thực không phải là nàng trước kia, mà chỉ là u hồn đến từ dị thế, mà hắn bị hấp dẫn chính vì nàng đến từ dị thế, thật muốn hỏi nàng, nàng vốn có tên gọi là gì, nhưng lại ngại làm nàng hoảng sợ, vì thế vẫn ẩn nhịn lại.
Nhưng nàng lại nói giúp hắn hoàn thành giấc mộng thống nhất thất quốc, thực sự làm cho hắn quá kinh ngạc, vì sao?
“Thanh Dao, ngươi không cần làm như vậy, ta cứu ngươi là cam tâm tình nguyện, không phải là vì muốn ngươi báo đáp.”
“Ta biết.” Thanh Dao nhẹ giọng mở miệng, nàng tin tưởng hắn, bởi vì hắn không phải cái loại người vì mộng tưởng mà có thể nói lời trái lương tâm, cũng không phải là người vì mộng tưởng có thể làm việc trái lương tâm, tất cả đều là hắn cam tâm tình nguyện, chính vì hắn cam tâm tình nguyện, cho nên nàng mới ra tay trợ giúp hắn, mà nàng giúp đỡ hắn là có điều kiện, có thể xem như hai bên cùng hợp tác, nàng vận dụng đầu óc, còn hắn thì xuất ra binh lực, đến lúc đó, hai người chia đều thiên hạ, mỗi người đều đạt được đều mình muốn.
“Ta có điều kiện.”
Thanh Dao nói xong, Ngân hiên chăm chú nhìn nàng, biết nàng tin tưởng hắn, trong lòng thật cao hứng, hắn thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất, giúp ta ra mặt, cùng Đan Phượng quốc nữ hoàng chào hỏi, lấy được giải dược của Huyết hàng, ta không muốn để cho Vô tình chết, thứ hai, ta đã xây dựng một tổ chức, tên là Phượng Thần cung, tương lai lúc thiên hạ thống nhất, Phượng Thần cung sẽ trở thành tổ chức lớn nhất Huyền Nguyệt, triều đình không được can thiệp bất cứ chuyện gì bọn họ làm, nhưng ta cũng cam đoan, sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
Ngân hiên nghe xong Thanh Dao nói, đôi mắt đồng sâu không lường được kia bắt đầu lấp lánh ánh sáng, lộ ra vẻ tiếu ý vui mừng.
Hắn vốn còn lo lắng, nếu mình thực sự trúng kiếp nạn mà không tránh thoát được, như vậy mẹ con các nàng phải làm sao bây giờ? Hiện tại không phải tốt rồi sao? Nàng có Phượng Thần cung hộ thân, một thân vinh hoa phú quý, hắn có cái gì mà không thể đáp ứng, tuy rằng sư phụ nói qua, nàng có thể hóa giải kiếp nạn của hắn, thế nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, vì thế tất cả hãy thuận theo tự nhiên đi.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Ngân hiên dùng sức gật đầu, kỳ thực hắn vẫn biết, nếu quả thật nàng muốn Phượng thần cung lớn mạnh, hoàn toàn có thể không cần giúp đỡ hắn hoàn thành giấc mộng, lấy được giải dược cũng không phải việc khó gì, thế nhưng nàng lại muốn trợ giúp hắn, bởi vì nàng từ trước đến nay là một người có ân tất báo, người đối với nàng tốt, nàng tất đối với người đó tốt, hắn vẫn luôn biết thế.
Ngân hiên tâm nặng trịch, thái độ này của nàng, rất dễ bị thương tổn, nếu như có thể, hắn thực sự muốn cả đời bảo vệ nàng.
“Thành giao.”
Thanh Dao nở nụ cười, vươn tay ra, cùng Ngân hiên cầm một chút, hai người cùng nhau cười khẽ.
Chương 120.2
Gian phòng khó có được không khí ấm áp tràn ngập, mà nàng cũng khó được lúc buông lỏng một ít, gần đây vì chuyện của Vô tình, nàng chịu không ít tội, bất kể là tâm lý, hay là thân thể, Ngân hiên đã sớm nhìn ra, lúc trước hắn thật không nên để nàng ở lại, vì hắn nghĩ rằng Vô tình nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc, mình còn cảnh cáo Vô Tình, mặc dù hắn toàn tâm đối đãi Dao nhi, nhưng phải cam đoan người bên cạnh hắn không làm chuyện xúc phạm tới nàng, bởi vì một người sinh sống trên đời, cũng không phải là đơn độc, còn có một số việc đã định sẳn từ trước.
Lúc trước hắn vì điểm này, hơn nữa có những chuyện khác quanh mình, làm thương tổn nàng, đã khiến nàng một đi không trở lại, hắn mất đi thứ quý giá nhất.
Vô số buổi tối, hắn đều tự trách chính mình, trong lòng rất đau, từng nhiều lần hỏi mình, nàng rõ ràng là một người thiện lương, khi lần đầu tiên nàng nhận sính lễ của hắn, đã lập tức lấy ra một vạn lượng ngân phiếu cho nạn dân cải thiện cuộc sống, hắn đã bị hấp dẫn vì điều này, bởi vì trên đời có rất ít nữ nhân có thể coi tiền tài như cặn bã, chỉ cầu người khác sống được vui vẻ một tí.
Khi đó hắn bị nàng hấp dẫn, chỉ là bản thân không biết thôi, vì thế hắn mới có thể vào lúc đại hôn tự mình đi nghênh tiếp nàng, hoàng hậu của hắn.
Sau khi nàng rời đi, hắn nghĩ đã tới, nếu như không phải nàng, mà đổi thành một người khác, hắn có thể đích thân nghênh đón đến Kiền Thanh môn sao?
Đáp án là không, nguyên lai tất cả mọi việc đều bởi vì nàng, nên mọi thứ mới bất đồng như vậy.
Mà hắn trong vô tình đã làm sai nên mất đi rất nhiều thứ, hiện tại nàng có thể trở lại bên cạnh hắn hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là… nàng sống vui vẻ là được rồi, thế nhưng khi hắn thấy nàng đi theo Vô tình, cuộc sống không được tốt, khuôn mặt kia càng ngày càng gầy thêm, làm cho đôi mắt đặc biệt lớn, ánh sáng trong đó không ngừng trãi rộng, tuy rằng nửa bên mặt có hồng ban, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại không tổn hại chút nào bộ dáng vốn có của nàng, bởi vì trong đầu của hắn đã sớm ghi nhớ hình ảnh lúc ban đầu bọn họ gặp nhau, bộ dáng nàng tự cao tự đại, ngạo nghễ lãnh tình mà đối đãi với hắn.
“Tốt, chỉ cần Dao nhi vui vẻ là được rồi.”
Hắn nói, làm trong lòng Thanh Dao có một tia cảm động, đây là một câu nói gần đây nhất mà nàng nghe được cảm thấy vui vẻ.
“Được rồi, dựa theo kế hoạch mà làm đi.”
Thanh Dao đứng lên, nơi này là nơi mà Ngân hiên nghỉ ngơi, nàng xoay người đi ra ngoài, khi đi tới trước cửa, thì dừng lại bước chân như nhớ tới cái gì, liền nói : “Giúp ta tìm xem Vô tình đang ở đâu.”
Nàng biết hắn nhất định cũng tới, kiên quyết sẽ tới nơi này.
Mà nàng lấy được giải dược, tất nhiên phải cho hắn ăn vào, chỉ cần hắn sống tốt là được, nàng đã nghĩ kỹ, nàng không thể sống tiếp ở vô tình cốc, ở lại bên cạnh hắn nữa.
Bởi vì nàng sẽ trở thành mục tiêu của người nam nhân kia, như vậy, hắn và nàng cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
“Ừ, lấy được giải dược, ta sẽ phái người đem ngươi đưa qua đó.”
Trong phòng, thanh âm Ngân hiên vang lên, đôi mài phượng hẹp dài nhíu lại, vì nàng mà đau lòng, tất cả kết cục này đều là tội nghiệt hắn làm ra, nếu như không phải lúc trước hắn quyết định sai lầm, nàng cũng sẽ không rời cung trốn đi, nhất định đã cùng Tiểu Ngư nhi ở lại trong cung, cả nhà bọn họ lúc này sẽ ở cùng một chỗ, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mà hắn đã phá hủy hết thảy mọi thứ, còn làm hại nàng bị nhiều đau khổ như vậy.
Kỳ thực tất cả những điều nàng đòi hỏi, hắn toàn bộ cũng có thể cho nàng.
Nhưng hiện tại còn nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì? Ngân hiên nhắm lại đôi mắt, vẫn là nghĩ việc sau này đi, làm sau để nàng sống vui vẻ một chút mới là trọng yếu nhất.
Thanh Dao cũng không biết những lẩn quẩn trong lòng Ngân hiên, nàng kéo cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài cửa, hai bên đứng vài người, đều là người nàng không biết, vài người vừa nhìn thấy nàng, cung kính cúi đầu, một lúc không biết nên xưng hô như thế nào, đối với trên mặt nàng có hồng ban, họ cũng không có ngạc nhiên.
Tiểu Ngư nhi ở gian phòng, ngay sát vách phòng Ngân hiên, trước cửa, Mạc Sầu đang đứng, vừa nhìn thấy chủ tử đi tới, liền tiến lên đón, đỡ nàng đi vào gian phòng.
Tiểu Ngư nhi từ trên ghế nhảy xuống, nhìn nửa bên mặt Thanh Dao, mắt to lóe ra, cuối cùng tay chống nạnh, phẫn hận mắng lên.
“Cái tên cẩu tặc ghê tởm, đáng bị đày xuống địa ngục, thật không hiểu Vô tình vì sao không giết hắn, đối với phụ thân như vậy, mà lại không đành lòng hạ thủ, nếu như chịu giết hắn, nương làm sao lại bị hạ cổ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng liên miên nói, Mạc Sầu lập tức vươn tay kéo nàng một chút, chủ tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, tiểu thư nhỏ còn cố nói.
Tiểu Ngư nhi vừa tiếp xúc với ánh mắt Thanh Dao, lập tức dùng tay nhỏ bé che miệng lại , cẩn thận lắc đầu, tỏ vẻ chính mình lại quên mất. (TT:haha dễ thương thật, quả thật ta rất muốn tự viết một truyện về tiểu ngư nhi quá ^.^)
Thanh Dao không muốn suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay bị giam ở sài phòng, ăn không ngon ngủ không yên, quả thật mệt chết đi, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cái gì cũng không nghĩ, bởi vì càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng đau lòng, đã đau lòng vì Vô tình, lại đau lòng cho chính mình, còn làm hại Ngân hiên tự mình chạy đến Đan Phượng cứu nàng, may là hiện tại hắn dịch dung, bằng không chỉ sợ Đan Phượng sẽ có lý do khiêu chiến.
“Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ trước một chút.”
“Tốt, nương, người ngủ một chút đi.”
Tiểu Ngư nhi lập tức nhu thuận gật đầu, không hề nói bất luận cái gì không tốt nữa, cá tính của nàng luôn luôn thẳng thắn, vì thế đã quên nghĩ đến cảm thụ của nương, theo bản thân thật lòng mà nói, Vô tình đối với các nàng xác thực rất tốt, không những dạy nương võ công, còn đem hoàng vĩ cầm trân quý nhất tặng cho nương, còn chứa chấp các nàng, còn cứu nương, đừng nói cá tính nương có ân tất báo, ngay cả người bình thường cũng không đành lòng xúc phạm tới Vô tình.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp một người cha như vậy.
Quan hệ cắt mãi không đứt này, làm loạn mạch suy nghĩ của nàng, làm nàng thật là có điểm giống như một bà thím nhiều chuyện ở xã hội hiện đại.
Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu rời khỏi gian phòng, Mạc Sầu giữ ở ngoài cửa, Tiểu Ngư nhi vô tình ngồi ở trên lan can dưới hành lang, khi nhìn thấy hình dạng này của nương, nàng vô luận như thế nào cũng cao hứng không nổi.
Mà ở một chỗ khác của hành lang, điếm tiểu nhị dẫn một người đến gần, Mạc Sầu vừa nhìn thấy, không phải Mạc ưu thì là ai, không nghĩ tới Mạc ưu lại tìm được đến đây, thật sự là quá tốt, nàng vốn còn lo lắng cho hắn?
“Mạc Sầu, thật là các ngươi a, hôm qua ta ở khách sạn đối diện liếc một cái, thấy giống bóng dáng của ngươi, còn tưởng rằng hoa mắt? Không nghĩ tới thật là các ngươi.”
“Ân, chúng ta rất tốt, chủ tử đã được cứu ra.” Mạc Sầu hạ thấp âm lượng, chỉ chỉ bên trong gian phòng, Mạc ưu lập tức nhỏ giọng truy vấn.
“Thế nào? Tất cả cũng khỏe đi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Mạc Sầu lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó,Mạc ưu kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, nhìn sang Tiểu Ngư nhi bên cạnh, nếu chủ tử đã được cứu về, vì sao hai người này buồn bã ỉu xìu vậy, tự hồ như bị cái gì trọng đại dằn vặt.
Chương 120.3
Tiểu Ngư nhi từ trên lan can nhảy xuống, vẻ mặt sầu khổ mở miệng: “Nương bị nam nhân xấu xa kia hạ cổ, là xấu nhan cổ, trên mặt có một khối hồng ban thật to, biến dạng, thật làm cho người phiền muộn, cái đáng giết thiên đao kia, ta thật muốn lột da hắn, đem hắn từng khối từng khối bỏ vào nồi chảo nấu lên.”
Tiểu Ngư nhi hung hăng mở miệng, hắc đồng hiện lên sắc bén.
Mạc Sầu cùng Mạc ưu nhìn thấy líu lưỡi, tiểu tổ tông này trưởng thành sợ rằng không thể tuỳ tiện đắc tội nàng, bằng không tuyệt đối không có kết cục tốt.
“Người không có việc gì là tốt rồi.” Mạc Ưu khuyên giải an ủi các nàng, theo một góc độ khác mà nói, người không có việc gì là tốt rồi, xấu thì xấu đi. Nếu như đánh mất đi tính mạng mới là chuyện thương tâm.
“Ân.” Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi không nói gì nữa, giọng nói bên ngoài, từng chữ một đã truyền vào bên trong gian phòng, Thanh Dao nằm ở trên giường, động cũng không muốn động một chút, tuy rằng Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu vì nàng bị tổn thương mà thấy bất công, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, xấu liền xấu đi, người trông mặt mà bắt hình dong , nàng chẳng đáng để ý tới, lúc này mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi…
Thanh Dao sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Mạc ưu, liền phân phó Mạc ưu chú ý hành động của Vô tình, nàng còn không muốn gặp lại bọn họ, bởi vì Ngân hiên vẫn không lấy được giải dược, nàng đang đợi giải dược, hiện tại gặp mặt làm cái gì, chỉ sợ lại trúng quỷ kế của người nam nhân kia, hắn nhất định sẽ phái người giám thị Vô tình.
Ngân hiên âm thầm mệnh lệnh Trường Đình, bí mật gặp ngự sử đại phu của Đan Phượng hoàng triều, cũng chính là sứ thần lần trước cùng đi với hoàng thái nữ Cơ phượng, nàng đã gặp qua Huyền đế, bởi vậy hắn muốn gặp nữ hoàng bệ hạ, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên ngự sử đại phu được Trường Đình bẩm báo, lập tức tiến cung bẩm báo chuyện này cho nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng kinh hãi, không biết Huyền đế bí mật đến Đan Phượng quốc là vì chuyện gì, nữ hoàng suốt đêm triệu tập vài tên trọng thần, thương lượng chuyện này.
Cuối cùng phái ra ngự sử đại phu thông tri Huyền đế, gặp mặt ở Nguyệt đình.
Ban đêm, Nguyệt đình, gió mát lay động, rèm trướng tung bay.
Bên ngoài đình đứng một hàng nội thị, còn có cung nữ, mỗi người đều cẩn thận, không dám khinh thường, nữ hoàng đang ở trong đình nghỉ ngơi, những người như bọn họ đều bị mệnh lệnh đứng cách xa đình một chút, nữ hoàng không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Trên bầu trời, vài đạo bóng đen thổi qua, tựa như một cơn gió, chớp mắt xuyên thấu sa mỏng, rơi xuống trong đình.
Một thân cuồng ngạo, tuấn mỹ khí phách, phảng phất hơi thở như chúa tể vạn vật thế gian, Huyền đế khôi phục diện mạo như cũ, lạnh lùng nhìn nữ tử trên ghế thượng thủ, Đan Phượng nữ hoàng đế hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo minh hoàng phượng bào, thêu phượng hoàng kim tuyến, nhiều màu nhiều vẻ, khuôn mặt hơi béo phì, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên kinh diễm, sau đó trở về bình yên như cũ, hậu cung người đẹp ba nghìn, mỹ sắc căn bản không ảnh hưởng không được nàng, chỉ bởi vì nam tử trước mắt, trên người mang theo khí phách vương giả, mà đây chính là khiếm khuyết của nam nhân nơi hậu cung của nàng , họ vẻ đẹp gì đều có, duy chỉ có thiếu khí phách dương cương.
Khí phách nam tử, bởi vì Đan Phượng quốc từ trước đến nay nữ nhân vi tôn, nam tử được nuôi ở trong khuê phòng, vì thế nam tử đều thanh tú dịu dàng, đâu còn có cái gì là khí phách, cho dù có khí phách, cũng sớm bị bào mòn.
“Ngươi chính là Huyền đế.”
“Phải.” Mộ Dung Lưu Tôn, lãnh lùng gật đầu, vung tay lên, phía sau vài người thối lui ra ngoài đình, nhưng vẫn chưa ra khỏi đình, bọn họ sợ vị Đan Phượng nữ hoàng này đối với chủ tử bất lợi, vì thế không thể lơ là được, bất quá có thể nhìn ra nữ hoàng rất có thành ý, tất cả bố phòng đều ở ngoài mười thước có hơn.
“Không biết ngươi tìm bổn hoàng vì chuyện gì?”
Nữ hoàng hơi lên tiếng, trời sinh uy nghi, ánh mắt càng lợi hại không gì sánh được, khí thế cũng không thua kém Mộ Dung Lưu Tôn.
Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi cười, lãnh mị mà âm trầm, chậm rãi mở miệng: “Ta đến, là muốn lấy của nữ hoàng một vật?”
“Vật gì vậy?”
Nữ hoàng ngữ khí có chút không tốt, hắn không phải cùng ngự sử đại phu nói có việc quân cơ đại sự quan trọng muốn cùng nàng thương lượng sao? Nàng tưởng chuyện hai nước liên thủ, để tỏ lòng thành ý, mới có thể đem bố phòng đặt rất xa, không nghĩ tới Huyền đế vừa nói ra khỏi miệng lại cùng nàng đòi một vật, lập tức thần sắc âm u, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người.
“Ngươi cùng bổn hoàng muốn lấy cái gì?”
“Ta mà nói một chuyện xưa kể cho nữ hoàng nghe, nữ hoàng nghe xong sẽ hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.”
Mộ Dung Lưu Tôn đó có thể thấy được này nữ hoàng đã có chút không kiên nhẫn, khóe môi câu ra nụ cười nhạt, lúc trước nhìn thấy hắn, nàng không phải có vẻ mặt cao hứng sao? Trước sau chuyển biến lại quá nhanh, nghĩ đến nàng đem bố phòng đặt rất xa như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng, hắn là tìm đến nàng là nói chuyện hợp tác, nữ nhân này dã tâm cũng không nhỏ đâu.
“Bổn hoàng nếu có chuyện trọng yếu gì, cũng không cần Huyền đế phải nhàn hạ bận tâm, lại còn không quản đường xa chạy đến Đan Phượng đến kể chuyện xưa cho bổn hoàng nghe, hay là ngươi dụng tâm kín đáo đi?”
Nữ hoàng một lời vừa nói ra, khẽ nheo mắt lại, tinh quang bắn ra bốn phía, đầy rẫy hồ nghi ở trong đó, Mộ Dung Lưu Tôn lơ đễnh, chậm rãi mở miệng.
“Đây là một câu chuyện cũ của hai mươi mấy năm trước, có một nữ hoàng sủng ái hai người nam phi, đồng thời làm cho hai người nam phi uống nước sinh con trong cung, đây là cung đình bí thuật, sau đó cùng lúc thụ thai, không nghĩ tới hai gã nam phi đều mang thai, nữ hoàng đồng ý, mặc kệ là ai trong hai người sinh hạ hoàng nữ, thì sẽ là hoàng thái nữ, sau này sẽ là nữ hoàng, sinh hạ trước chính là hoàng thái nữ, sinh sau sẽ là vương gia, ai ngờ trong đó có một nam phi tâm cao khí ngạo, sinh hạ hoàng tử trước, vị nam phi kia không cam lòng địa vị chính phu rơi vào tay người khác, thế là liền trộm long tráo phụng, đổi một nữ tử tiến cung, mà đem huyết mạch chân chính của hoàng thất vứt ở nơi hoang dã.”
Huyền đế nói đến đây, thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ hoàng đế đối diện, nàng là người khôn khéo đến bậc nào, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận chuyện này, mở to hai mắt khó có thể tin.
“Ý tứ của Huyền đế, lúc đầu hoàng phu sinh hạ chính là hoàng tử, mà không phải hoàng nữ.”
“Đúng vậy.”
Huyền đế trầm giọng mở miệng, nữ hoàng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến, nàng không tin ở chính nơi của mình, lại phát sinh ra chuyện gièm pha này, lại chuyện buồn cười nhất của hoàng thất, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin tưởng, mục đích của nam nhân này là gì, nàng lạnh lùng căm tức nhìn Mộ Dung Lưu Tôn.
“Ngươi lén lén lút lút đến Đan Phượng, rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Ta muốn như thế nào, nên hỏi một chút nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc đã làm chuyện gì? Mặc cho một hậu cung tham gia vào chính sự, hắn lại bắt đi hoàng hậu của ta, làm hại Thanh Dao hiện tại trúng cổ thuật, chẳng lẽ nữ hoàng không biết chính phu của ngươi có chút dị năng đặc thù sao? Hắn không chỉ hại hoàng hậu của ta, còn hại nhi tử thân sinh của ngươi, ta tiến cung, chính là vì muốn lấy giải dược, hi vọng nữ hoàng xử lý tốt chuyện này.”
Mộ Dung Lưu Tôn vừa nghĩ tới Thanh Dao phải chịu khổ, quanh thân lãnh chìm, hàn ý se lạnh, âm trầm tựa như quỷ sứ trong địa ngục âm u.
Nữ hoàng bị kinh ngạc rồi, con ngươi âm u nhìn Huyền đế, hi vọng nhìn thấy hắn đang nói đùa, hoặc là trêu chọc nàng, nhưng vẻ mặt của hắn cực kỳ chăm chú, nói cách khác, Huyền đế sở dĩ xuất hiện ở đây, là bởi vì Đan Phượng quốc chính phu dám hạ cổ hoàng hậu của hắn, trả lại cho đứa nhỏ bị hắn tống xuất ra ngoài giải cổ.
Nữ hoàng mê man, Văn Bác luôn luôn là một người nhu thuận, làm sao mà làm ra loại thủ đoạn độc ác này? Tất cả mọi chuyện phát sinh lúc nào, mà nàng một điểm không biết.
Tiểu đình rơi vào vắng vẻ, đúng lúc này, rất xa truyền đến thanh âm ôn nhu nhẵn nhụi.
“Nữ hoàng có ở bên trong không?”
“Có, hoàng phu nương nương.”
Thanh âm nội thị cung kính vang lên, nữ hoàng sắc mặt rất lạnh, hắc đồng giống như băng hàn, lạnh lẽo mệnh lệnh: “Cho hắn vào đây.”
“Dạ, nữ hoàng bệ hạ.”
Có cung nữ lên tiếng trả lời, rất nhanh từ trên thêm đá bạch ngọc đi xuống, bước tới bên người Hoa Văn Bác thi lễ, cung kính mở miệng: “Nương nương, nữ hoàng cho mời, mời theo nô tỳ vào .”
Hoa Văn Bác nghe được thanh âm trong đình bay ra ngoài, đáy lòng cảm giác được một cỗ bất an, tựa hồ có bóng ma gì đó đang bao phủ hắn.
Hắn bất động thanh sắc theo thân ảnh cung nữ đi lên bạch ngọc thềm đá, người còn chưa tiến vào, liền cảm nhận được sát khí trong tiểu đình, càng phát ra cẩn thận hơn, hắn bình tĩnh bước vào, ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, sắc mặt của nàng rất khó coi, đôi mắt đen lóe ra hỏa hoa phẫn nộ, đôi môi khêu gợi nhếch lên, cho thấy tâm tình của nàng có bao nhiêu là xấu.
Chương 120.4
“Văn Bác tham kiến nữ hoàng.”
Nữ hoàng vẫn đối với hắn yêu thương sủng ái, thế nhưng lúc này đây lại không cho hắn đứng lên, mà bắt hắn phải quỳ, điều này đối với một nam nhân tâm cao khí ngạo, là một loại đả kích không thể nghi ngờ, lúc không có người, hắn mặc cho nàng xử phạt, thế nhưng làm trò trước mặt ngoại nhân, mặt mũi của có thể nói đã mất hết.
Hoa Văn Bác hàm răng cắn chặt, vẫn không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu, theo khe giữa nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh nữ hoàng đang ngồi một tuấn mỹ nam tử, người nam nhân này mày như sương tài, đôi mắt như sao, quanh thân khí phách, thật giống như một lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí, chỉ cần liếc nhìn một cái là khiến cho người ta cảm nhận được sát khí dày đặc.
Hoa Văn Bác suy đoán, chẳng lẽ nữ hoàng thích nam tử này, nghĩ đến đây, hắn thấy một mảnh ác hàn, chẳng lẽ nàng ngại hắn già nhan sắc suy tàn, phải biết rằng nàng cũng không còn trẻ tuổi, vậy mà vẫn thích loại công tử trẻ tuổi này, thật là một sắc nữ, Hoa Văn Bác khinh thường nghĩ.
“Ngươi bắt Đại Huyền hoàng hậu sao? Lại còn hạ cổ cho nàng , có việc này hay không ?”
Nguyệt Đình vang lên thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn, Hoa Văn Bác cả kinh, rất nhanh ngẩng đầu quét nhìn về phía nam tử kia, Đại Huyền hoàng hậu, chẳng lẽ nữ nhân kia lại là Huyền Nguyệt hoàng hậu đã hưu đế, không nghĩ tới đúng là nàng, nghe đồn nữ nhân này túc trí đa mưu, tâm kế cao thâm, không ngờ hắn lại bỏ quên tin tức này, thật là đáng chết, nhìn nữ nhân kia đối Vô tình nặng tình cảm như vậy, nếu như lúc đó đem nàng lợi dụng, chỉ sợ là đối với hắn càng có lợi, nhìn vẻ gương mặt khó coi đang ngồi trên cao, hắn thật là hối hận muốn chết.
Ngay cả câu hỏi của nữ hoàng cũng quên trả lời, nữ hoàng sắc mặt càng phát ra xấu xí, thanh âm lạnh hơn.
“Hoa Văn Bác, bổn hoàng hỏi ngươi có việc này hay không ?”
Hoa Văn Bác cả kinh, phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên nhìn sang, muốn phủ nhận, nhưng việc hiển nhiên là đêm hôm đó nữ nhân kia đã bị người nam nhân trước mắt này cướp đi, chẳng lẽ hắn là Huyền Nguyệt hoàng đế.
Nếu như mình phủ nhận, hắn sẽ đem nữ nhân kia mang đến, nữ hoàng nhất định càng tức giận, lập tức Hoa Văn Bác dịu ngoan mở miệng.
“Bẩm hoàng thượng, nô tì không biết đó là Huyền Nguyệt hoàng hậu, cho nên mới động thủ.”
Nữ hoàng vừa nghe thấy, giận dữ, trước không nói vì sao cấp hắn hạ cổ Huyền Nguyệt hoàng hậu, hắn là một hậu phi lại cùng nữ tử khác quấn quýt không rõ, riêng điểm này thì đã vi phạm quy củ cung đình, hơn nữa hắn còn tàn nhẫn như vậy, ngay cả con mình mà cũng bỏ thuốc.
“Còn có một việc, trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi lúc đầu sinh hạ chính là một hoàng tử, phải không?”
Nữ hoàng thanh âm thật giống như quỷ sứ từ địa ngục âm trầm lãnh mị, sắc mặt dữ tợn căm tức nhìn hắn, nếu như hắn nói ra là thật, chỉ sợ nàng sẽ không tha cho hắn, thế nhưng không nói, nam nhân này tất nhiên sẽ không để yên, không có khả năng không hề chuẩn bị, nếu như Vô tình vừa hiện thân, nhất định sẽ là chuyện xấu, kỳ thực ai cũng không biết nhưng hắn biết, Vô tình, mặc dù tên là Vô tình, nhưng kỳ thực hắn đáy lòng vẫn mong chờ thân tình, nếu như nữ hoàng nhận hắn, chỉ sợ hắn sẽ trở về, vậy đến lúc đó chỉ sợ mình chết sẽ càng khó coi.
Hoa Văn Bác một phen suy nghĩ trước sau, cuối cùng quyết định trước sám hối.
“Bẩm nữ hoàng, là nô tì làm sai, năm đó đã đem hắn đưa đi, nô tì vẫn rất hối hận, cho nên muốn đón hắn tiến cung, ai ngờ hắn không muốn trở về, nô tì mới phải bỏ thuốc cho hắn, mục đích chính là làm cho hắn hồi cung.”
Nữ hoàng vẫn luôn sủng Hoa Văn Bác, nhìn hắn thật sâu sám hối, hơn nữa từ lâu đã nghĩ đến bù đắp, trong lòng hòa hoãn một ít, bất quá trên mặt vẫn lạnh như trước, âm trầm mở miệng: “Ngươi lập tức đem giải dược cổ giao cho Huyền đế, về phần hài tử kia, ngươi phải dùng chân tình cảm động hắn, hắn tất nhiên sẽ trở lại.”
Nữ hoàng cảm khái, kỳ thực lúc đó nàng cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nào biết đâu lại gây thành tội lỗi như vậy, trong hậu cung của nàng cũng có rất nhiều hoàng tử, nàng cũng không có bạc đãi những hài tử này, ai biết chuyện tình lại biến thành như vậy.
“Dạ, nữ hoàng.”
Hoa Văn Bác biểu hiện rất thống khổ, giọt nước mắt tinh tế theo khóe mắt lưu lại, như mưa rơi xuống, nhìn thấy cũng đau lòng.
Bất quá một chiêu này đối với nữ hoàng có tác dụng, còn đối với Mộ Dung Lưu Tôn thờ ơ lạnh nhạt thì một điểm hiệu quả cũng không có, ngược lại hắn cau mày một chút, nam nhân này chính là đang diễn trò, sám hối của hắn hoàn toàn không đạt tới đáy mắt, như vậy mà cũng thật lòng hối hận sao? Hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, thủ đoạn của nam nhân đối với Vô tình là cỡ nào tàn nhẫn, biết rõ hắn khát vọng thân tình, lại vẫn tìm mọi cách dằn vặt Vô Tình, tên này căn bản nên xuống địa ngục, bất quá mình lười quản chuyện trong hoàng thất của bọn họ, nghĩ vậy liền âm hàn cứng rắn mở miệng.
“Ta muốn là giải dược, không phải sám hối.”
Hoa Văn Bác vừa nghe nam nhân này nói, phẫn hận không ngớt, bất quá không đợi nữ hoàng mở miệng, liền từ tay áo lấy ra hai loại giải dược, hắn liếc mắt nhìn, sau đó cung kính mở miệng: “Đây là giải dược, ta đã sớm chuẩn bị tốt để đưa cho bọn hắn.”
Tựa hồ hết thảy tất cả hắn đều sớm đã có chuẩn bị, nữ hoàng tức giận lại tiêu mất một ít, lạnh lùng phất tay, lập tức có cung nữ đi tới, tiếp nhận giải dược, đưa tới trong tay nữ hoàng, mà thanh âm nữ hoàng cũng đồng thời vang lên.
“Ngươi đi lãnh cung tư quá đi, nếu như hài tử kia đồng ý tha thứ cho ngươi, nguyện ý trở về, thì ngươi sẽ trở về điện các của ngươi, bằng không, không cho phép ra khỏi lãnh cung nửa bước.”
Hoa Văn Bác quá sợ hãi, kêu lên: “Nữ hoàng.”
Hắn sở dĩ phải mệt nhọc diễn trò như thế, là nghĩ làm cho nàng thả hắn một con ngựa, sớm biết rằng có kết cục như vậy, hắn đều lười diễn, ngẩng đầu lên, rất nhanh nhận được ánh mắt uy nghi của nữ hoàng, hai mắt như đuốc căm tức nhìn hắn, lập tức không dám nói cái gì nữa, tuy rằng cổ thuật của hắn lợi hại, thế nhưng nữ hoàng võ công cao cường, hơn nữa tính cảnh giác thập phần cao, cũng không phải dễ đối phó, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn sống một mình, chỉ lúc sủng hạnh bọn họ, mới đi tới cung điện của bọn hắn, hơn nữa rất nhanh liền đi, vì thế hắn vẫn tìm không được cơ hộ hạ thủ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải đi vào lãnh cung.
Hắn không cam lòng, Hoa Văn Bác âm thầm thề, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Huyền đế vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh nữ hoàng, con ngươi u ám bất minh, cao ngạo đứng dậy, tư thái ưu nhã rời đi.
Nguyệt đình, nữ hoàng đem hai loại giải dược đưa tới trên tay Huyền đế , chậm rãi mở miệng: “Đưa cái thuốc này cho hài tử kia đi, cũng xin hắn tha thứ cho sơ sẩy của ta, nếu như hắn nguyện ý trở về, ta sẽ bồi thường hắn.”
Đây là nàng nợ hắn.
Huyền đế không nói lời nào, đưa tay tiếp nhận giải dược, nhờ ngọn đèn trong đình, nên hắn nhìn trên hai vỏ bao giải dược, có viết một vài chữ, liếc mắt một cái là phân biệt được giải dược của cái gì.
Huyền đế đứng lên, ôm quyền tạ ơn nữ hoàng.
“Nếu như thuốc này vô ích, chỉ sợ còn phải làm phiền nữ hoàng bệ hạ.”
“Được.” Nữ hoàng phất phất tay, hắn thân mình nhất lau, dẫn mấy tên thủ hạ trong đình, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm, nữ hoàng mệt mỏi rã rời nhìn hết thảy trước mắt, chẳng lẽ nàng thực sự già rồi, rất nhiều chuyện xử lý đều có điểm lực bất tòng tâm.
Đêm càng ngày càng sâu, đầu xuân thời tiết còn thật lạnh, thủ hạ ngoài đình đi tới, cung kính mở miệng: “Nữ hoàng, hồi cung nghỉ ngơi đi.”
“Được, đi thôi.” Đoàn người biến mất ở bên trong Nguyệt đình, hoàng cung to như vậy rơi vào một mảnh vắng lặng.
Vọng Nguyệt lâu, bên trong một tòa tiểu lâu độc lập, trong gian phòng xa hoa nhất, một thân hoa y Mộ Dung Lưu Tôn, phóng đãng dựa vào trên nhuyễn tháp, tư thái tùy ý, mê người đến cực điểm, thế nhưng đôi mắt khẽ lơ đãng lưu chuyển ánh sáng quỷ dị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ngoài cửa vang lên thanh âm trầm ổn: “Hắn có ở đây không?”
Thanh âm lành lạnh vừa vang lên trong, hắc đồng hiện lên ánh sáng, rất nhanh mở miệng: “Vào đi.”
“Dạ, chủ tử.” Thuộc hạ mở cửa phòng, mời nàng cùng tiểu công chúa tiến vào, sau đó đóng cửa lại, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai người giữ ở ngoài cửa, Thanh Dao nhìn nam tử trong phòng, vẻ mặt tùy ý cuồng nhiên, khuôn mặt hắn lúc này tuấn mỹ tựa như một khối thượng đẳng mỹ ngọc, trơn bóng, mịn màng.
Hắn chính là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, đêm qua vào trong cung gặp nữ hoàng, sau khi trở về cũng không có dịch dung, nhìn hình dạng này của hắn, Thanh Dao có một trận hoảng thần, bất quá rất nhanh phục hồi tinh thần lại, ngồi vào chỗ của mình đối diện với hắn, nhưng Tiểu Ngư nhi ở một bên đã rất nhanh nhảy đến trước mặt hắn, trên dưới trái phải quét mắt liếc hắn một cái, thoả mãn gật đầu.
“Phụ hoàng, ngươi như vậy dễ nhìn hơn nhiều.”
Mộ Dung Lưu Tôn không khỏi nở nụ cười, mặt mày càng phát ra mị hoặc, nếu so đo với hắn tuấn mỹ, sắc mặt của nàng lại có hồng ban trải rộng, nghĩ vậy nên cả khuôn mặt đều âm trầm lại, Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, khen xong phụ hoàng, quay đầu nhìn nàng, chu môi, không nói được một lời.
Thanh Dao thanh nhã cười: “Làm sao vậy? Không phải là lớn lên xấu một chút thôi sao, cũng không phải không thể gặp người.”
Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi sâu thẳm đi xuống, tà cuồng mở miệng: “Tiểu Ngư nhi đừng lo lắng, phụ hoàng đã lấy được giải dược, nương ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì.”
Chương 120.5
Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy, sớm hưng phấn quay đầu nhìn Huyền đế, nhìn hắn cười bí hiểm, nàng liền vươn tay nhỏ bé phấn nộn: “Phụ hoàng, vậy giải dược đâu?”
Huyền đế lấy ra giải dược, một viên đan dược bọc ở bên trong tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết Xấu Nhan giải.
Thanh Dao từ trong tay Tiểu Ngư nhi tiếp nhận giải dược, lóe lên một tia nghi hoặc, theo hiểu biết của nàng với người nam nhân kia, hắn là không thể nào đơn giản giao ra giải dược, vì sao Mộ Dung Lưu Tôn dễ dàng lấy được giải dược vậy?
Nam nhân trên nhuyễn tháp, thanh âm thấp thuần như rượu vang lên: “Dao nhi an tâm dùng đi, ta đã cho thủ hạ kiểm tra qua, không phải độc dược.”
Đoạn Hồn y thuật tuy không bí hiểm bằng quỷ y Vô tình, nhưng lại đủ để phân rõ xem thuốc này có phải là giải dược hay là độc dược.
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, ngửa đầu ăn vào thuốc, giải dược vừa vào miệng, liền dẫn tới một cỗ thơm ngát, thân thể nóng nóng ấm áp, kéo đến toàn thân, mà trong phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Tiểu Ngư nhi nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn trên mặt của nàng hơi thấm xuất mồ hôi, hồng ban kia thực sự chậm rãi lui xuống, hai phụ tử lập tức thở dài một hơi, cả hai đều rất cao hứng.
Tiểu Ngư nhi phát ra hoan hô: “Nương, ngươi thực sự không có việc gì, thật tốt quá, lại thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.”
Mộ Dung Lưu Tôn mím môi cười yếu ớt, cũng không có hành động đặc biệt gì, dù cho trên mặt nàng có hồng ban, ở trong mắt của hắn, nàng vẫn là hào quang bắn ra bốn phía, mị lực kinh người, bất quá cô gái trước mắt đúng là người trong lòng hắn, ánh mắt không khỏi chuyển sâu, liếc mắt một cái liền không thể dời đi được.
Thanh Dao không tự chủ vươn tay chạm đến mặt mình, hồng ban thực sự biến mất sao? Trong lòng của nàng mơ hồ có chút cao hứng, nữ nhân luôn luôn thích chính mình đẹp, bất quá điều nàng quan tâm lúc này không phải cái này, mà là một chuyện khác.
“Hoàng thượng, vậy giải dược của Vô tình?”
“Đều lấy được.” Thanh âm trầm ổn nội liễm vang lên, một bao giải dược khác, vững vàng rơi vào trên tay Thanh Dao, Thanh Dao cầm ở trong tay, ngước mắt mặt mày nhuộm cười, nhàn nhạt mở miệng: “Cám ơn ngươi, hoàng thượng, ta đem giải dược đưa qua đó xong, chúng ta liền rời khỏi đây, trở về Huyền Nguyệt”
Nàng rất nhớ gia đình mình ở kinh thành,tốt xấu gì còn có một thừa tướng phụ thân, ở bên ngoài phiêu lưu một thời gian, cũng có một loại tình cảm nhớ nhà, tuy rằng nàng vốn cũng không thuộc về nơi đây, thế nhưng là người luôn luôn phải có một nơi, trước đây, người nàng dựa vào là Vô tình, hiện tại lại phát hiện, bọn họ dựa vào nhau, nhưng cũng thương tổn lẫn nhau, chẳng thà bảo trì một khoảng cách, để cho người khác không cách nào lợi dụng được.
Vô tình vĩnh viễn không có cách nào ra tay đối với phụ thân của hắn, mà nàng chỉ biết trở thành sự uy hiếp của hắn mà thôi.
“Ta đưa nàng qua đó.”
Huyền đế thân hình khẽ động, người đã đứng lên, thân ảnh cao to tượng ngọn núi nhỏ sừng sững đứng ở trong phòng, quanh thân hào quang bắn ra bốn phía, cái loại giơ tay nhấc chân, liền khiến người khác chấn động nhân tâm.
“Vẫn là ta một người qua đó đi.”
Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nàng không biết Vô tình hiện tại thế nào?
Nếu như Mộ Dung Lưu Tôn xuất hiện, có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn hay không, đây là một lần gặp mặt cuối cùng của nàng và hắn, nàng không hy vọng hắn có điều gì thương tâm.
“Ta không đi vào, chỉ ở trên xe ngựa chờ nàng.”
Huyền đế lời nói vừa xong người đã đi ra ngoài, mang theo cường đại khí phách, căn bản không cho Thanh Dao cự tuyệt hắn, Thanh Dao bất đắc dĩ đứng dậy dẫn Tiểu Ngư nhi cùng theo sau thân ảnh phía trước, ngoài cửa có giọng nói vang lên: “Chủ tử.” Trường Đình cùng Đoạn Hồn kêu một tiếng, ngẩng đầu thấy Thanh Dao ở phía sau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xưng hô như thế nào, bởi vì nữ nhân này đã hưu hoàng thượng, hoàng thượng cũng không có đặc biệt nói gì về thân phận của nàng, bất quá vừa nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, lập tức cung kính kêu một tiếng: “Tiểu công chúa.”
Tiểu Ngư nhi gật đầu một cái, theo sau Thanh Dao, đi xuống lầu dưới, Mạc Sầu cùng Mạc ưu theo sát phía sau, đoàn người hạo hạo đãng đãng đi xuống lầu.
Từ cửa hông lên xe ngựa, bởi vì Mộ Dung Lưu Tôn có khuôn mặt tuấn mĩ làm người khác chú ý, hơn nữa ở Đan Phượng quốc, nữ hoàng dường như đã biết, làm sao có thể giả không biết, chỉ sợ sớm đã phái người đang âm thầm giám thị mấy người bọn hắn, vì thế bọn họ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.
Huyền đế chăm chú nhìn phía Thanh Dao, ánh dương quang theo rèm xe xuyên thấu vào, chiếu lên khuôn mặt của nàng, trắng noãn không một điểm tỳ vết nào, xinh đẹp động lòng người.
Trong đầu Mộ Dung Lưu Tôn, không khỏi hiện lên hình ảnh lúc bọn họ đại hôn, mình còn có chút không cam lòng, nếu như có thể, hắn thật muốn một lần nữa cười nàng, dùng cái hôn lễ của các nàng ở thế giới kia, một lần nữa cử hành lại.
Bên trong xe ngựa rất yên tĩnh, Thanh Dao yên lặng không nói được một lời, nàng đang suy nghĩ xem làm sao cùng Vô tình nói chuyện rời khỏi, mặc kệ Vô tình từng đối đãi với phụ thân hắn như thế nào, hoặc là làm hại nàng chịu khổ bao nhiêu, nhưng nàng vẫn chưa quên một việc, võ công của mình là hắn dạy, hắn đem hoàng vĩ cầm trân quý đưa cho nàng, còn đem bí mật của tổ chức đưa cho nàng, đây tất cả hết thảy, đều là sự ban ân lớn lao, mặc dù nàng vì hắn làm nhiều hơn nữa, cũng không quá đáng.
Thanh Dao ánh mắt yếu ớt âm thầm, thẳng đến khi xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có thanh âm cung kính của Mạc ưu: “Chủ tử, tới rồi, Vô tình công tử ngụ ở trong khách sạn này.”
Nói xong, Mạc Sầu nhấc lên rèm xe, vươn tay qua đỡ Thanh Dao xuống xe, Tiểu Ngư nhi vốn cũng muốn xuống, thế nhưng Thanh Dao ngăn trở nàng, thanh âm đạm nhiên như nước vang lên: “Ta rất nhanh liền ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ đi.”
“Ân.” Huyền đế gật đầu một cái, lôi kéo tay của Tiểu Ngư nhi, mâu quang của hai người sâu u đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Ánh dương quang chói mắt, rơi ở phía cửa đại sảnh, khách sạn này, tuy rằng không bằng đại tửu lâu khí phái, nhưng vẫn người đến người đi khá nhiều, hơn nữa trang hoàng cũng rất đẹp đẽ, nên không đơn thuần là một nhà khách sạn nho nhỏ, lúc này trời gần buổi trưa, vì thế người ăn rất nhiều, Thanh Dao y phục như tuyết, dung mạo xuất chúng, thoáng cái hấp dẫn được rất nhiều người nhìn sang, đa số là những ánh mắt đố kị, bởi vì Đan Phượng quốc là thiên hạ của nữ tử, trong số những người đến người đi. Đa phần đều là nữ nhân, mà nam tử đều được nuôi ở trong khuê phòng.
Điếm tiểu nhị rất nhanh chào đón, là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, vung khăn mặt trên vai, nụ cười dịu dàng nhìn nữ tử cao nhã động người trước mặt, cung kính mở miệng.
“Khách nhân là muốn ăn sao?”
“Ta muốn gặp Vô tình công tử?”
Thanh Dao cũng không cùng điếm tiểu nhị quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình, điếm tiểu nhị kia mặc dù có chút thất vọng, nhưng tốt xấu gì vẫn là khách nhân tới cửa, cũng không dám chậm trễ, cười mở miệng: “Nguyên lai là tìm Vô tình công tử, được, xin mời đi theo ta.”
Điếm tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, đem hai người các nàng tiến vào khách sạn, trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người đang dùng cơm, màu hồng liễu lục, xá tử thiên hồng, đại bộ phận y phục đều là màu hồng, một ít còn phối thêm màu xanh lá, thật có loại cảm giác âm thịnh dương suy, những nữ nhân kia vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất sắc như vậy, có ước ao, có ghen ghét, đủ loại ánh mắt bắn qua đây, Thanh Dao miễn cưỡng nhìn lướt qua, không tự ti cũng không kiêu ngạo theo điếm tiểu nhị lên lầu.
Kỳ thực khách sạn này, ngày xưa cũng không có náo nhiệt như thế, chỉ là bởi vì có lời đồn đãi, trong khách sạn này có một nam tử xinh đẹp tựa trích tiên đang ở, những nữ nhân này là vì muốn thấy tuấn dung, vì thế mới hướng khách sạn này mà tới, ai biết lại không gặp được, bất quá nhìn điếm tiểu nhị dẫn nữ nhân này hướng nhã giữa lầu hai mà đi, không khỏi cúi đầu suy đoán, nữ nhân này có thể nhìn thấy được tuấn công tử kia hay không.
Bên trong gian phòng trang nhã ở lầu hai, điếm tiểu nhị vừa gõ cửa, gian phòng ngay lập tức bị người bên trong mở ra, ra ngoài đúng là Minh Nguyệt, hắn vốn có biểu tình rất hung ác, thời điểm đối mặt với Thanh Dao, thoáng cái hắn ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới lắp bắp mở miệng.
“Ngươi không sao chứ.”
Thanh Dao gật đầu: “Ta không sao.” tiếng nói nhu nhuận vừa vang lên, người trong phòng liền nghe được toàn bộ, nhất là Vô tình, kích động mở miệng: “Để cho nàng đi vào đi.”
“Dạ, công tử.” Minh Nguyệt quay đầu lại lên tiếng, kéo cửa ra để cho Thanh Dao cùng Mạc Sầu đi vào, phất phất tay ý bảo điếm tiểu nhị rời đi, điếm tiểu nhị lúc rời đi, còn không quên kiễng đầu ngón chân nhìn vào bên trong phòng, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Gian phòng an tĩnh lại, ba nam nhân đồng loạt nhìn Thanh Dao, họ cảm thấy rất kinh ngạc, Hoa Văn Bác lại không làm tổn hại nàng, đây là vì sao?
“Ngươi không sao chứ?” thanh âm Vô tình khàn khàn vang lên, Thanh Dao lắc đầu, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến cái ghế đối diện hắn ngồi xuống, nhu hòa cười rộ lên: “Làm hại ngươi lo lắng, ta đến, là mang giải dược đến cho ngươi, giải dược Huyết cổ ta đã lấy được.”
Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Vô tình chưa nói cái gì cả, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi xả ra nụ cười.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lại có vẻ rất kích động, rất nhanh mở miệng: “Thật vậy chăng? Thực sự lấy được giải dược.”
Thanh Dao im lặng gật gật đầu, lấy ra đan dược màu hồng, đưa tới trên tay Thanh Phong, mâu quang thanh minh thấu triệt, khóe môi ôn hòa cười: “Cho công tử ăn vào đi, chỉ cần hắn không có việc gì thì tốt rồi.”
“Cám ơn ngươi Mộc cô nương.” Thanh Phong cảm động mở miệng, nếu như công tử không có việc gì thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ cảm tạ lão thiên gia, công tử nhà bọn họ chịu khổ đã nhiều, lão thiên phải tha thứ hắn một chút, ngàn vạn không nên lại dằn vặt hắn.
“Công tử, ngươi xem một chút đây là giải dược sao?”
Thanh Phong đem dược hoàn đưa tới trên tay Vô tình, Vô tình bất động thanh sắc tiếp nhận, chỉ liếc một cái, liền gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Đúng vậy, đây là giải dược.”
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nghe xong lời của hắn, sớm cao hứng nở nụ cười, một người rót nước đến, một người đứng ở bên cạnh hắn, ngay cả Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thật cao hứng, trên mặt có ôn nhu cười, chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Vô tình tựa như một đóa hoa nở rộ, mặt mày mỉm cười, để cho bọn họ giúp mình ăn dược hoàn vào.
“Ngươi làm sao có được đan hoàn này.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng tựa như một trận gió, đan hoàn của người nam nhân kia không phải lấy được dễ như vậy, nàng làm như thế nào lấy được?
“Ta cho người ta tiến cung đi tìm nữ hoàng, nữ hoàng biết sự tồn tại của ngươi, nàng hi vọng ngươi trở lại trong cung, sau này ngươi sẽ không hề độc thân nữa, sẽ có rất nhiều thân nhân.”
“Thế nhưng lại không có ngươi nữa.” Vô tình ánh mắt buồn bã, giông như đóa hoa mất đi ánh sáng, xinh đẹp rũ xuống, tóc bạc chói mắt cũng rơi xuống, che ở khuôn mặt của hắn, ánh mắt của hắn ươn ướt, có một số việc, nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được.
“Ta sẽ trở lại gặp ngươi.”
/147
|