Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, một đội binh mã lại xuất hiện ở đầu phố, đội binh mã này giương cao cờ hiệu của Đề Đốc phủ, đi đầu chính là tham tướng Hải Đông Thăng.
- Đại điện hạ…Chu đại nhân…mạt tướng phụng mệnh đại nhân nhà ta, chuyển cáo đến hai vị là không được động thủ, ai động thủ trước thì đừng trách mạt tướng không nể mặt.
Hải Đông Thăng còn chưa dứt lời đã thấy Chu Thiên Giáng phất tay rồi giơ một kim bài lên.
- Hải tướng quân, bản quan dùng kim bài ngự tứ lệnh cho ngươi lập tức rút binh mã dưới quyền, nếu không là kháng chỉ bất tuân!
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Hải Đông Thăng ngẩn ra, theo ánh đèn lờ mờ nhìn bốn chữ lớn “như trẫm có mặt” phía trên mà bị dọa cho rụt cổ lại, không nói hai lời đã ào ào quay về.
Trong một tiệm tạp hóa bình thường ở đầu đường, Tĩnh Vương và Sở Vân cùng Lý Hồng đều nấp trong đó. Đây là nơi bọn họ trưng dụng tạm thời, Tĩnh Vương cũng không kìm được lo lắng mà lén lút chạy đến đây.
Một gã quan sai Đề Đốc phủ chạy vào:
- Khởi bẩm vương gia, Chu Thiên Giáng dùng kim bài ngự tứ, binh mã của Đề Đốc phủ…rút rồi ạ!
Tĩnh Vương vừa nghe vậy thì run run tay nói với Sở Vân:
- Nhìn người của ngươi có tiền đồ chưa kìa! Sợ gì hả?
- Ngài nói hay nhỉ? Đây là “như trẫm có mặt” đấy, ai dám không theo hả?
Sở Vân nhỏ giọng bất mãn nói.
- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, chúng ta xem thế nào đã rồi nói, nếu không được thì ba chúng ta cùng ra ngăn lại.
Lý Hồng vội vàng ngăn Tĩnh Vương và Sở Vân cãi vã.
Ngoài ti nha môn, không khí vô cùng căng thẳng, Đại hoàng tử nhìn thấy kim bài trong tay Chu Thiên Giáng thì mí mắt không khỏi giật giật.
- Chu Thiên Giáng, lẽ nào ngươi hẹn bổn hoàng tử đến đây, muốn dựa vào kim bài này để áp chế người khác sao?
- Hừ! Dùng đồ của phụ hoàng ngươi để đối phó với ngươi thì cũng quá coi thường Chu Thiên Giáng ta rồi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì thu hồi kim bài, vung tay lên một cái, quân phía sau khiêng một người xuống.
Hạ Thanh và Đại Ngưu khiêng Thường Võ đến trước đội ngũ. Dù đã được băng bó trị thương nhưng sắc mặt Thường Võ vẫn tái nhợt dọa người.
- Thường Võ đại ca, hôm nay trước mặt huynh, huynh đệ sẽ tự tay giết chết tên khốn kia báo thù cho huynh.
Chu Thiên Giáng nhìn Thường Võ lạnh lùng nói.
Thường Võ lộ ra một nụ cười vui vẻ, miễn cưỡng gật gật đầu. Nghe thấy những lời này thì Trịnh Sơn phía sau Đại hoàng tử Huyền Minh run lên một chút.
Đại hoàng tử chĩa trường thương ra:
- Đừng lôi cái vẻ này ra dọa người, nếu đêm nay không thả ba vị đại nhân ra thì bổn hoàng tử sẽ cho ngươi bò về.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Minh, nếu như không bảo đảm với Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương thì đêm nay Chu Thiên Giáng đã giết chết y rồi.
Khi hai bên sắp động thủ thì Hải Đông Thăng đột nhiên mang theo nhân mã chạy quay lại.
- Đại điện hạ, Chu đại nhân, mạt tướng phụng mệnh Tĩnh Vương thiên tuế, không ai được động thủ, nếu không sẽ bị bắt lại!
Hải Đông Thăng nói xong thì giơ tay lên:
- Đây là thánh lệnh của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng không ở kinh thành thì Tĩnh Vương thiên tuế có thể thay mặt hoàng lệnh.
Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử đều nhìn Hải Đông Thăng, Hải Đông Thăng đắc ý giơ thánh lệnh lên, trong lòng thầm nhủ lần này ta không sợ kim bài của ngươi nữa rồi.
Chu Thiên Giáng nhíu nhíu mày, thầm mắng Tĩnh Vương không chịu tuân thủ lời hứa, lại còn bảo người khác thay mình hành động đêm nay. Khi Chu Thiên Giáng còn đang suy nghĩ xem có nên động thủ hay không thì một mũi tên đen từ một chỗ tối xé gió lao tới. Mục tiêu của mũi tên không phải ai khác mà chính là Đại Ngưu đứng cạnh Chu Thiên Giáng.
“Phập” – mũi tên trúng ngay đầu vai Đại Ngưu.
- Aaa!
Đại Ngư hét lên một tiếng:
- Khốn kiếp! Bọn chúng bắn ta!
Đại Ngưu nói xong thì cắn răng rút mũi tên ra, móc ra cả một khối máu thịt.
Chu Thiên Giáng cũng không biết mũi tên được bắn ra từ đâu, coi như là một cái cớ:
- Hải tướng quân, là bọn chúng động thủ trước đấy nhé! Các huynh đệ…giết!
Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng, mấy người vội vàng tiến lên bảo vệ hắn và Thường Võ.
Đại Ngưu vung thiết côn, tức giận nhảy mấy bước thật cao, “bịch” một tiếng, đại côn trong tay đập xuống cái lọng che đầu của Huyền Minh.
Đại Hoàng tử giật mình không rõ mũi tên kia từ đâu bay tới, nhưng Huyền Minh biết rõ, không có mệnh lệnh của mình, đám thuộc hạ không thể bắn tên. Còn nữa, loại tiểu tiễn này không có trong quân, chẳng lẽ là người của Huyền Xán?
Huyền Minh đang nghi hoặc liền thấy Đại Ngưu đập thiết côn xuống đất. Đại Hoàng tử không khỏi nhếch môi cười, nói thế nào, trong bốn huynh đệ y cũng là người luyện qua công phu. Mũi thương Đại Hoàng tử nhướng lên, đâm thẳng tới trước ngực Đại Ngưu. Chỉ cần trúng mũi thương này, Đại Ngưu khó giữ được mạng.
Tiếc rằng Đại Hoàng tử xui xẻo đụng phải Đại Ngưu. Người bình thường nhất định sẽ rút côn chắn thương, vì dù người kia bị côn đập trúng..., có mặc khôi giáp cũng không thoát được cái chết, nhưng một phát này cũng có thể lấy được mạng người.
Tuy nhiên, Đại Ngưu cũng mặc kệ sống chết bản thân, liều mạng đấu pháp. Cho dù ngươi giết chết ta, ta cũng phải đập gãy xương, chặt đứt gân cánh tay ngươi.
Trước công phu liều chết đó, Đại Hoàng tử đời nào chịu thiệt. Y cũng không muốn bị thằng ngốc này đập thành tàn tật, Huyền Minh cắn răng mạnh mẽ thu hồi thiết thương, hai tay vừa mới hướng lên trên thì nghe một tiếng “thang”, Đại Hoàng tử đứng không vững, bị một côn của Đại Ngưu nện xuống ngựa. Đại Ngưu không nói hai lời, 'Ông..!' lại thêm một côn đập xuống.
Đám người Thị vệ trưởng Trịnh Sơn bị dọa tới trắng mặt, không ai ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, mà ai cũng không ngờ Chu Thiên Giáng lại có can đảm hạ tử thủ với Đại Hoàng tử. Lúc đám người Trịnh Sơn có phản ứng lại, đám Hạ Thanh Chu Nhất cũng đã giết tới đây.
Dù Chu Thiên Giáng rất tức giận, nhưng khi thấy Đại Ngưu dùng từng côn đánh Đại Hoàng tử lăn lộn tránh né dưới đất, cũng không kìm được vò đầu. Đây không phải đánh chết người, ép ta tạo phản sao. Ngu ngốc, người ta đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi à, sao lại hận tới như vậy.
- Chu Nhị, thay chỗ Đại Ngưu cho tên đó về bảo vệ ta. Nhớ kỹ, phải bắt sống, đừng giết chết.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ lên tiếng, khẩn trương thay đổi người.
Trong lòng Chu Nhị hiểu rõ, xách đao xông tới. Đại Ngưu đập thật đã nghiền, mặc kệ đối phương là ai, đến một người chết một người.
- Đại Ngưu, bảo vệ đại nhân, nơi này giao cho ta.
Chu Nhị hô to một tiếng, thay chỗ Đại Ngưu.
Hải Đông Thăng giơ thánh lệnh, cả người như hôn mê. Trong nháy mắt song phương đã đánh tới loạn, hơn nữa còn muốn đánh chết.
Người của Đại Hoàng tử còn có “Thiện ý , cảm giác bên mình nhiều người, đem đối phương đánh ngã là được. Tiếc rằng người của Chu Thiên Giáng lại không như vậy, những người này ra tay đều là sát chiêu. Trong nháy mắt Chu Nhất đã chém rụng bảy tám người, mục tiêu Hạ Thanh cũng chuyển thẳng tới chỗ Trịnh Sơn.
- Dừng tay, dừng tay cho ta, bằng không ta sẽ bắt người.
Hải Đông Thăng reo hò, nhưng trong hỗn loạn, không ai nghe y nói.
- Người đâu, bắt tất cả lại cho ta!
Hải Đông Thăng rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt trước nói sau. Bằng không, xảy ra chuyện gì, người ở đầu phố kia quyết không tha cho y.
Binh sĩ phủ Đề Đốc Cửu môn gia nhập khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn. Là người ai cũng muốn nhặt quả hồng nhũn, quan binh phủ Đề Đốc cũng không ngốc, vừa thấy đám người này vừa xông vào sân đã liều mạng, không nép vào một bên đã sớm bị đạp bay, tất cả đều lao thẳng về phía Đại Hoàng tử.
Bảy tám hộ vệ bảo hộ Chu Thiên Giáng và Thường Võ, không ai dám nhằm vào họ. Đại Hoàng tử cũng đã ra lệnh không được tru sát Chu Thiên Giáng, y cũng sợ phụ hoàng giận dữ đem mình biếm lãnh cung.
Nếu Đại Hoàng tử còn trên ngựa cũng không ai dám trêu chọc y. Tiếc là đứa nhỏ xui xẻo này bị Đại Ngưu đập xuống ngựa, loạn lên căn bản không phân rõ ai là ai. Nhìn Chu Nhị múa đao không rời Đại Hoàng tử, kỳ thật là cũng đang âm thầm bảo hộ y. Chu Nhị cũng sợ có thêm một kẻ ngốc như Đại Ngưu thình lình nhảy ra mà không nghĩ việc giết chết Đại Hoàng tử sẽ khiến kinh thành loạn tới mức nào. Người do Chu Tứ mai phục cũng chỉ đợi giờ khắc này, chỉ cần Huyền Minh vừa chết, lập tức bảo vệ mọi người ra khỏi cửa thành. Chỉ cần giết Hoàng tử, không muốn phản cũng không được.
Trong bóng đêm, người của Mục Kỳ cũng bất động. Trán Mục Kỳ ướt đẫm mồ hôi, y không biết đám nhân mã đang ẩn nấp này thuộc về địa phương nào, nếu chẳng may là binh mã nằm vùng của Chu Diên Thiên thì đúng là kiếp nạn lớn với kinh thành.
Hạ Thanh chưa từng thấy qua Trịnh Sơn, tuy nhiên dựa theo đứng của chủ soái, các thị vệ trưởng đều đứng phía sau bên trái chủ soái. Y nhìn chằm chằm vào chỗ của Trịnh Sơn, vừa động thủ vừa chạy về phía này.
Hai người một là hải tặc, một từng là hộ vệ trong cung, vừa động thủ đã là dùng tới bản lãnh thật. Hạ Thanh mang đầy lửa giận, vừa xông lên đã liều mạng đấu pháp. Trịnh Sơn còn bận tâm tới an toàn của Đại Hoàng tử, nếu Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, y cũng chỉ còn đường chết. Quyết đấu dưới tình huống như vậy, Trịnh Sơn đã nhanh chóng bị Hạ Thanh áp chế, bị động.
Binh đối binh tướng đối tướng, cao thủ vừa ra tay chỉ biết đối diện có đối phương hay không. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc phái tới hai mươi vị cao thủ giang hồ đối mặt với người của Nhị Hoàng tử, song phương các ngươi đều tới chỗ ta, quyết giết không tha.
Hai ngàn binh mã của Hải Đông Thanh rất nhanh bắt giữ hơn ba trăm người, tất cả đều là người của Kinh Giao đại doanh, không ngờ một 'Quan sai' của An Sát Viện cũng không có. Hải Đông Thanh nhanh chóng khống chế cục diện, trong tràng chỉ có hai mươi mấy người vẫn khai chiến.
- Lên nỏ, ai còn động thủ cứ bắn chết!
Hải Đông Thanh thấy số còn lại đều là cao thủ, người của mình không thể vây bắt, chỉ có thể hạ sát lệnh.
Những người tham gia cuộc chiến vừa nghe “Lên nỏ đều rút lui. Chu Nhị thấy tình thế gay go, sống dao đảo qua quất vào đầu gối Đại Hoàng tử khiến y ngã quỵ xuống đất, Chu Nhị nhân cơ hội bắt sống Đại Hoàng tử. Trịnh Sơn vừa muốn đi cứu viện, ba miếng tiền vàng trong tay Hạ Thanh sưu sưu sưu bắn ra ngoài.
Trịnh Sơn kinh hãi, đón đỡ được hai miếng, miếng thứ ba ở giữa điểm yếu. Ánh đao chợt lóe, Hạ Thanh hất sạch binh khí trong tay Trịnh Sơn, một tay một trảo bắt sống.
Hai bên nhân mã chia ra, chỉ thấy chỗ Đại Hoàng tử đứng chưa đến một trăm người. Mà chỗ của Chu Thiên Giáng không thiếu một ai, chỉ có hai mươi mấy ngươi bị thương ở các mức độ khác nhau, dù vậy họ vẫn kiên trì đứng thẳng.
Hải Đông Thăng thấy Đại Hoàng tử bị bắt, gấp gáp hô.
- Chu đại nhân, không được vô lễ với Đại Hoàng tử, mau thả người.
Chu Thiên Giáng không buồn để ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Sơn.
- Ngươi tên Trịnh Sơn?
Trịnh Sơn cao giọng.
- Chu Thiên Giáng, ngươi đừng vội càn rỡ, Đại điện hạ mang thân long tử, ngươi đây là muốn mưu phản!
Chu Thiên Giáng đột nhiên rút cây bút vàng từ hông lao về phía trước, bộp… một tiếng, trực tiếp đâm vào giữa mắt trái Trịnh Sơn.
- A…
Trịnh Sơn hét thảm một tiếng, đau lăn lộn dưới đất. Hạ Thanh, Chu Nhất tiến lên dùng một cước dẫm đè Trịnh Sơn, đề phòng tiểu tử này tự sát.
Chu Thiên Giáng ra tay rất có chừng mực, Thường Võ bị tội lớn như vậy, hắn cũng không muốn cho y chết nhẹ nhàng như thế.
Đại Hoàng tử tức giận giằng co.
- Chu Thiên Giáng, ngươi dừng tay cho ta, bằng không bản hoàng tử thề sẽ không bỏ qua ngươi.
Đại Ngưu đạp vào mông y một cước, mặc kệ là Hoàng tử hay không phải Hoàng tử, đá Đại Hoàng tử Huyền Minh tới phát lạnh.
- Chu đại nhân, xin dừng tay, bằng không đừng trách Hải Đông Thăng ta không nói tình cảm!
Hải Đông Thăng khoát tay, binh mã phủ Đề Đốc nhanh chóng đem cung nỏ nhắm thẳng Chu Thiên Giáng.
“Quan sai” An Sát Viện vừa thấy liền bao vây Chu Thiên Giáng, song phương bắt đầu đối nghịch.
Nơi góc đường, đám người Tĩnh Vương cũng không yên, cuống quít chạy tới. Cục diện đã biến thành như vậy, Tĩnh Vương biết Hải Đông Thăng cơ bản không ép được Chu Thiên Giáng, đành phải tự mình xuất mã.
- Chu Thiên Giáng, tiểu tử thối nhà ngươi muốn tạo phản ư, mau khẩn trương thả người.
Tĩnh Vương đứng trước quan binh phủ Đề Đốc, dùng Đả Vương Tiên chỉ vào Chu Thiên Giáng cả giận nói.
Đại Hoàng tử vừa thấy Tĩnh Vương hiện thân, dũng khí trỗi dậy.
- Chu Thiên Giáng đồ khốn khiếp nhà ngươi có bản lĩnh thì giết bản hoàng tử đi. Tĩnh Vương thúc, Chu Thiên Giáng đang mưu phản!
Thường Võ nằm trên cáng cứu thương nhìn thấy trường hợp này cũng không muốn Chu Thiên Giáng khó xử, nhẹ giọng nói.
- Đại nhân…Thường Võ …cảm kích …thả …bọn họ …đi thôi..!
Chu Thiên Giáng nhìn Thường Võ, hít vào một hơi thật sâu.
- Tĩnh Vương thiên tuế, bản An Sát Sứ chấp hành lệnh của Hoàng thượng, đôn đốc đủ loại quan lại trong thiên hạ. Việc đêm nay, hạ quan cũng đang chấp hành hoàng lệnh, trừng trị hung thủ làm tổn thương An Sát Viện ta. Bất kể là ai, cũng không thể ngăn bản quan hành hình. Đại Ngưu, bản đại nhân lệnh cho ngươi, chỉ cần có người dám lên trước một bước, lập tức giết chết Đại Hoàng tử!
- Tuân lệnh!
Đại Ngưu dựng thiết côn, giơ tay tiếp nhận quan đao trong tay Chu Nhị.
Hải Đông Thăng lạnh mặt, y không tin Chu Thiên Giáng dám giết Đại Hoàng tử.
- Mọi người nghe đây, người chống lại mệnh lệnh, bắn chết!
Trong lòng Hải Đông Thăng tự nhủ xem ai có thể hù dọa ai.
- Con bà nó chứ, dừng tay …buông hết cung nỏ xuống!
Tĩnh Vương bị dọa tới khẩn trương hô.
Nếu Chu Thiên Giáng để người khác trông Đại Hoàng tử, Tĩnh Vương còn không sợ hãi. Nhưng Đại Ngưu là ai, ông rất rõ ràng, tên ngốc kia hoàn toàn chẳng quan tâm tới cái gì gọi là thánh lệnh, tên đó chỉ nghe theo Chu lệnh. Ngay cả Vương gia cũng dám đánh, vậy còn chuyện gì mà thằng ngốc kia không dám làm.
Chu Thiên Giáng cũng không quản Tĩnh Vương tức giận dậm chân mắng to, đem nhiệm vụ hành hình giao cho Hạ Thanh. Chu Thiên Giáng ngồi xổm người xuống, một tay đặt trước ngực Thường Võ, ý bảo các huynh đệ phải báo thù cho ngươi. Thường Võ không nói gì, cảm động lưu lại hai hàng lệ nóng. Mặc dù đối mặt với việc bị Trịnh Sơn hành hạ đến chết, Thường Võ đều kiên trì không thốt một tiếng. Nhưng Chu Thiên Giáng vì y mà không tiếc mạo hiểm bị Đại Phong triều đuổi giết vẫn phải báo thù cho y, Thường Võ thấy chết cũng đáng.
Chu Nhất gắt gao thủ hộ ở bên cạnh Chu Thiên Giáng, vẫn chưa biết tiểu tiễn vừa rồi từ đâu bắn ra, Chu Nhất cũng sợ có người hãm hại Chu Thiên Giáng.
Vào lúc Trịnh Sơn kêu gào thê thảm, đám người Tĩnh Vương cũng chững lại. Bọn họ chưa từng thấy qua cách hành hình nào tàn nhẫn thế này, da Trịnh Sơn gần như bị lột hết ra. Đại Hoàng tử sắc mặt tái nhợt, cả người bị dọa tới lạnh run.
- Trịnh Sơn, lúc ngươi xuống tay với Thường Võ có từng nghĩ sẽ bị báo ứng. Ngươi giết hắn có lẽ ta cũng không hận ngươi tới vậy, nhưng ngươi đối với hắn như vậy, có giết ngươi ta cũng không hết hận!
Hạ Thanh nói xong, chém ra một đao hoàn mỹ, đầu Trịnh Sơn lăn ra ngoài.
Trong cửa lớn Hình Bộ ti nha, Thân Bách Công xuyên qua khe cửa nhìn cảnh hành hình mà hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Đám người Mục Kỳ cũng bị tác phong mạnh mẽ, cứng rắn của Chu Thiên Giáng làm cho rung động. Phỏng chừng tới sáng mai, không ít quan viên sẽ bị sự tàn nhẫn của Chu Thiên Giáng dọa tới tè ra quần, bởi vì Chu Thiên Giáng không những chăm chú nhìn vào bạc của bọn họ mà còn nhìn chằm chằm vào mệnh của bọn họ.
Xuôi từ căn phòng ở phía Tây nha môn nhìn xuống, Quỷ Y Trác Hành ban đầu còn không có để ý, y đang tìm thời cơ hạ thủ. Nhưng theo Hạ Thanh hành hình, ánh mắt Trác Hành cũng bị hấp dẫn. Là người trong giang hồ mà nói, chết không đáng sợ, nhưng kiểu chết này ai cũng sợ.
Quỷ Y Trác Hành hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần. Y không muốn để trò hay này cứ như vậy chấm dứt, bởi vì Chu Thiên Giáng và Đại Hoàng tử vẫn còn sống, đây không phải mục đích cuối cùng của y.
Trác Hành chỉnh lại cung nỏ trên cánh tay trái, tạo thêm một mũi tiểu tiễn. Mũi tên này không giống lúc trước mà có màu xanh thẫm, bị Trác Hành bôi kịch độc loạn lên. Trác Hành biết bọn họ sắp tan cuộc, y nhất định phải nắm lấy cơ hội. Bởi vì chờ một chút nữa, đám người nhốn nháo lên, việc bắt giữ mục tiêu càng không dễ dàng.
Trác Hành đưa tiễn nhắm ngay Chu Thiên Giáng, lại phát hiện Chu Thiên Giáng ngồi xổm xuống nên có hộ vệ ngăn trở. Trác Hành rơi vào đường cùng đem mục tiêu chuyển hướng Đại Hoàng tử, nhưng cơ thể Đại Ngưu che chắn còn kín hơn cả Chu Thiên Giáng.
Trác Hành nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng rung động, đem mục tiêu nhắm ngay Tĩnh Vương đang ngẩn người. Vào lúc bình thường Trác Hành cũng chẳng buồn xuống tay với Tĩnh Vương, bởi vì trong Đại Phong triều này có hay không có ông ta cũng vô dụng. Nhưng giờ thì khác, dưới tình huống này giết chết Tĩnh Vương, cả đám Sở Vân đều không thoát khỏi liên quan.
Vù!!! Dưới ánh đèn lờ mờ, tất cả mọi người đều bị sự tàn nhẫn của Hạ Thanh hấp dẫn, không ai phát hiện ra một mũi tên độc ác đang xông thẳng tới chỗ Tĩnh Vương!
Độc tiễn ngắn nhỏ mang theo tiếng xé gió khiến Chu Nhất bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
- Không tốt! Mọi người cẩn thận, chỗ tối có người bắn tên!
Chu Nhất hô lớn, y chỉ nghe được tiếng gió chứ không biết mũi tên này bắn về phía ai
Đúng lúc này, ở ngọn cây cách sau lưng Tĩnh Vương không xa có một đạo hàn quang hiện lên, mũi tiểu tiễn màu lục bị một thanh trường kiếm đính lại trên mặt đất. Ngay sau đó, một bóng người chợt lóe, một vị tinh thần chấn hưng lão già phi thân xuống đứng ở Tĩnh Vương trước ngựa.
Hải Đông Thăng và đám người Lý Hồng Sở Vân sợ hãi, còn tưởng đó là thích khách muốn ám sát Tĩnh Vương liền rút binh khí ra lao đến.
- Dừng tay! Là Lâm Phong đại nhân!
Dù sao Tĩnh Vương cũng là người trải qua mưa to gió lớn nên dưới tình huống này vẫn có vẻ bình tĩnh dị thường.
Vừa nghe hai chữ “Lâm Phong”, đám người Lý Hồng Sở Vân cả kinh, lập tức cung kính lui về sau nửa bước. Tên này đại biểu điều gì, mấy lão thần họ đều hiểu được.
Người vừa hạ xuống đúng là Lâm Phong, tuy Chu Thiên Giáng không cho ông theo tới, nhưng Lâm Phong không yên lòng, hơn nữa, chịu Quách lão phu nhân ủy thác ông vẫn lặng lẽ đi qua. Lúc tiểu tiễn bắn ra lần đầu, Lâm Phong liền cảnh giác tìm kiếm phương vị hạ thủ. Chẳng qua ông cũng không thấy rõ phương vị tiểu tiễn bắn ra.
Người khác đều chú ý cảnh hành hình, chỉ có Lâm Phong đem lực chú ý cảnh giới. Lúc bóng xanh lóe lên, Lâm Phong không kịp phi thân cứu viện, đành phải quăng kiếm trong tay mình ra.
Lâm Phong đưa lưng về phía Tĩnh Vương, vận khí hô to vào trời đêm.
- Mục Kỳ, ti nha phía Tây xuôi xuống dưới, vây khốn!
Nghe mệnh lệnh quen thuộc, Mục Kỳ cung kính đáp.
- Tuân lệnh!
Sưu sưu sưu…mấy đạo nhân ảnh hướng phương vị Trác Hành ẩn thân nhảy lên.
Từ lúc Lâm Phong vừa xuất hiện, Quỷ Y Trác Hành đã bị dọa tới toát mồ hôi lạnh. Lão nhân này đối với Trác Hành mà nói quả là khắc tinh, Trác Hành không dám chậm trễ phi thân. Hai tay vung lên, vù … vù … hai tiếng, đánh tắt hai ngọn đèn ở cửa nha môn.
- Đại điện hạ…Chu đại nhân…mạt tướng phụng mệnh đại nhân nhà ta, chuyển cáo đến hai vị là không được động thủ, ai động thủ trước thì đừng trách mạt tướng không nể mặt.
Hải Đông Thăng còn chưa dứt lời đã thấy Chu Thiên Giáng phất tay rồi giơ một kim bài lên.
- Hải tướng quân, bản quan dùng kim bài ngự tứ lệnh cho ngươi lập tức rút binh mã dưới quyền, nếu không là kháng chỉ bất tuân!
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Hải Đông Thăng ngẩn ra, theo ánh đèn lờ mờ nhìn bốn chữ lớn “như trẫm có mặt” phía trên mà bị dọa cho rụt cổ lại, không nói hai lời đã ào ào quay về.
Trong một tiệm tạp hóa bình thường ở đầu đường, Tĩnh Vương và Sở Vân cùng Lý Hồng đều nấp trong đó. Đây là nơi bọn họ trưng dụng tạm thời, Tĩnh Vương cũng không kìm được lo lắng mà lén lút chạy đến đây.
Một gã quan sai Đề Đốc phủ chạy vào:
- Khởi bẩm vương gia, Chu Thiên Giáng dùng kim bài ngự tứ, binh mã của Đề Đốc phủ…rút rồi ạ!
Tĩnh Vương vừa nghe vậy thì run run tay nói với Sở Vân:
- Nhìn người của ngươi có tiền đồ chưa kìa! Sợ gì hả?
- Ngài nói hay nhỉ? Đây là “như trẫm có mặt” đấy, ai dám không theo hả?
Sở Vân nhỏ giọng bất mãn nói.
- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, chúng ta xem thế nào đã rồi nói, nếu không được thì ba chúng ta cùng ra ngăn lại.
Lý Hồng vội vàng ngăn Tĩnh Vương và Sở Vân cãi vã.
Ngoài ti nha môn, không khí vô cùng căng thẳng, Đại hoàng tử nhìn thấy kim bài trong tay Chu Thiên Giáng thì mí mắt không khỏi giật giật.
- Chu Thiên Giáng, lẽ nào ngươi hẹn bổn hoàng tử đến đây, muốn dựa vào kim bài này để áp chế người khác sao?
- Hừ! Dùng đồ của phụ hoàng ngươi để đối phó với ngươi thì cũng quá coi thường Chu Thiên Giáng ta rồi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì thu hồi kim bài, vung tay lên một cái, quân phía sau khiêng một người xuống.
Hạ Thanh và Đại Ngưu khiêng Thường Võ đến trước đội ngũ. Dù đã được băng bó trị thương nhưng sắc mặt Thường Võ vẫn tái nhợt dọa người.
- Thường Võ đại ca, hôm nay trước mặt huynh, huynh đệ sẽ tự tay giết chết tên khốn kia báo thù cho huynh.
Chu Thiên Giáng nhìn Thường Võ lạnh lùng nói.
Thường Võ lộ ra một nụ cười vui vẻ, miễn cưỡng gật gật đầu. Nghe thấy những lời này thì Trịnh Sơn phía sau Đại hoàng tử Huyền Minh run lên một chút.
Đại hoàng tử chĩa trường thương ra:
- Đừng lôi cái vẻ này ra dọa người, nếu đêm nay không thả ba vị đại nhân ra thì bổn hoàng tử sẽ cho ngươi bò về.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Minh, nếu như không bảo đảm với Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương thì đêm nay Chu Thiên Giáng đã giết chết y rồi.
Khi hai bên sắp động thủ thì Hải Đông Thăng đột nhiên mang theo nhân mã chạy quay lại.
- Đại điện hạ, Chu đại nhân, mạt tướng phụng mệnh Tĩnh Vương thiên tuế, không ai được động thủ, nếu không sẽ bị bắt lại!
Hải Đông Thăng nói xong thì giơ tay lên:
- Đây là thánh lệnh của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng không ở kinh thành thì Tĩnh Vương thiên tuế có thể thay mặt hoàng lệnh.
Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử đều nhìn Hải Đông Thăng, Hải Đông Thăng đắc ý giơ thánh lệnh lên, trong lòng thầm nhủ lần này ta không sợ kim bài của ngươi nữa rồi.
Chu Thiên Giáng nhíu nhíu mày, thầm mắng Tĩnh Vương không chịu tuân thủ lời hứa, lại còn bảo người khác thay mình hành động đêm nay. Khi Chu Thiên Giáng còn đang suy nghĩ xem có nên động thủ hay không thì một mũi tên đen từ một chỗ tối xé gió lao tới. Mục tiêu của mũi tên không phải ai khác mà chính là Đại Ngưu đứng cạnh Chu Thiên Giáng.
“Phập” – mũi tên trúng ngay đầu vai Đại Ngưu.
- Aaa!
Đại Ngư hét lên một tiếng:
- Khốn kiếp! Bọn chúng bắn ta!
Đại Ngưu nói xong thì cắn răng rút mũi tên ra, móc ra cả một khối máu thịt.
Chu Thiên Giáng cũng không biết mũi tên được bắn ra từ đâu, coi như là một cái cớ:
- Hải tướng quân, là bọn chúng động thủ trước đấy nhé! Các huynh đệ…giết!
Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng, mấy người vội vàng tiến lên bảo vệ hắn và Thường Võ.
Đại Ngưu vung thiết côn, tức giận nhảy mấy bước thật cao, “bịch” một tiếng, đại côn trong tay đập xuống cái lọng che đầu của Huyền Minh.
Đại Hoàng tử giật mình không rõ mũi tên kia từ đâu bay tới, nhưng Huyền Minh biết rõ, không có mệnh lệnh của mình, đám thuộc hạ không thể bắn tên. Còn nữa, loại tiểu tiễn này không có trong quân, chẳng lẽ là người của Huyền Xán?
Huyền Minh đang nghi hoặc liền thấy Đại Ngưu đập thiết côn xuống đất. Đại Hoàng tử không khỏi nhếch môi cười, nói thế nào, trong bốn huynh đệ y cũng là người luyện qua công phu. Mũi thương Đại Hoàng tử nhướng lên, đâm thẳng tới trước ngực Đại Ngưu. Chỉ cần trúng mũi thương này, Đại Ngưu khó giữ được mạng.
Tiếc rằng Đại Hoàng tử xui xẻo đụng phải Đại Ngưu. Người bình thường nhất định sẽ rút côn chắn thương, vì dù người kia bị côn đập trúng..., có mặc khôi giáp cũng không thoát được cái chết, nhưng một phát này cũng có thể lấy được mạng người.
Tuy nhiên, Đại Ngưu cũng mặc kệ sống chết bản thân, liều mạng đấu pháp. Cho dù ngươi giết chết ta, ta cũng phải đập gãy xương, chặt đứt gân cánh tay ngươi.
Trước công phu liều chết đó, Đại Hoàng tử đời nào chịu thiệt. Y cũng không muốn bị thằng ngốc này đập thành tàn tật, Huyền Minh cắn răng mạnh mẽ thu hồi thiết thương, hai tay vừa mới hướng lên trên thì nghe một tiếng “thang”, Đại Hoàng tử đứng không vững, bị một côn của Đại Ngưu nện xuống ngựa. Đại Ngưu không nói hai lời, 'Ông..!' lại thêm một côn đập xuống.
Đám người Thị vệ trưởng Trịnh Sơn bị dọa tới trắng mặt, không ai ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, mà ai cũng không ngờ Chu Thiên Giáng lại có can đảm hạ tử thủ với Đại Hoàng tử. Lúc đám người Trịnh Sơn có phản ứng lại, đám Hạ Thanh Chu Nhất cũng đã giết tới đây.
Dù Chu Thiên Giáng rất tức giận, nhưng khi thấy Đại Ngưu dùng từng côn đánh Đại Hoàng tử lăn lộn tránh né dưới đất, cũng không kìm được vò đầu. Đây không phải đánh chết người, ép ta tạo phản sao. Ngu ngốc, người ta đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi à, sao lại hận tới như vậy.
- Chu Nhị, thay chỗ Đại Ngưu cho tên đó về bảo vệ ta. Nhớ kỹ, phải bắt sống, đừng giết chết.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ lên tiếng, khẩn trương thay đổi người.
Trong lòng Chu Nhị hiểu rõ, xách đao xông tới. Đại Ngưu đập thật đã nghiền, mặc kệ đối phương là ai, đến một người chết một người.
- Đại Ngưu, bảo vệ đại nhân, nơi này giao cho ta.
Chu Nhị hô to một tiếng, thay chỗ Đại Ngưu.
Hải Đông Thăng giơ thánh lệnh, cả người như hôn mê. Trong nháy mắt song phương đã đánh tới loạn, hơn nữa còn muốn đánh chết.
Người của Đại Hoàng tử còn có “Thiện ý , cảm giác bên mình nhiều người, đem đối phương đánh ngã là được. Tiếc rằng người của Chu Thiên Giáng lại không như vậy, những người này ra tay đều là sát chiêu. Trong nháy mắt Chu Nhất đã chém rụng bảy tám người, mục tiêu Hạ Thanh cũng chuyển thẳng tới chỗ Trịnh Sơn.
- Dừng tay, dừng tay cho ta, bằng không ta sẽ bắt người.
Hải Đông Thăng reo hò, nhưng trong hỗn loạn, không ai nghe y nói.
- Người đâu, bắt tất cả lại cho ta!
Hải Đông Thăng rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt trước nói sau. Bằng không, xảy ra chuyện gì, người ở đầu phố kia quyết không tha cho y.
Binh sĩ phủ Đề Đốc Cửu môn gia nhập khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn. Là người ai cũng muốn nhặt quả hồng nhũn, quan binh phủ Đề Đốc cũng không ngốc, vừa thấy đám người này vừa xông vào sân đã liều mạng, không nép vào một bên đã sớm bị đạp bay, tất cả đều lao thẳng về phía Đại Hoàng tử.
Bảy tám hộ vệ bảo hộ Chu Thiên Giáng và Thường Võ, không ai dám nhằm vào họ. Đại Hoàng tử cũng đã ra lệnh không được tru sát Chu Thiên Giáng, y cũng sợ phụ hoàng giận dữ đem mình biếm lãnh cung.
Nếu Đại Hoàng tử còn trên ngựa cũng không ai dám trêu chọc y. Tiếc là đứa nhỏ xui xẻo này bị Đại Ngưu đập xuống ngựa, loạn lên căn bản không phân rõ ai là ai. Nhìn Chu Nhị múa đao không rời Đại Hoàng tử, kỳ thật là cũng đang âm thầm bảo hộ y. Chu Nhị cũng sợ có thêm một kẻ ngốc như Đại Ngưu thình lình nhảy ra mà không nghĩ việc giết chết Đại Hoàng tử sẽ khiến kinh thành loạn tới mức nào. Người do Chu Tứ mai phục cũng chỉ đợi giờ khắc này, chỉ cần Huyền Minh vừa chết, lập tức bảo vệ mọi người ra khỏi cửa thành. Chỉ cần giết Hoàng tử, không muốn phản cũng không được.
Trong bóng đêm, người của Mục Kỳ cũng bất động. Trán Mục Kỳ ướt đẫm mồ hôi, y không biết đám nhân mã đang ẩn nấp này thuộc về địa phương nào, nếu chẳng may là binh mã nằm vùng của Chu Diên Thiên thì đúng là kiếp nạn lớn với kinh thành.
Hạ Thanh chưa từng thấy qua Trịnh Sơn, tuy nhiên dựa theo đứng của chủ soái, các thị vệ trưởng đều đứng phía sau bên trái chủ soái. Y nhìn chằm chằm vào chỗ của Trịnh Sơn, vừa động thủ vừa chạy về phía này.
Hai người một là hải tặc, một từng là hộ vệ trong cung, vừa động thủ đã là dùng tới bản lãnh thật. Hạ Thanh mang đầy lửa giận, vừa xông lên đã liều mạng đấu pháp. Trịnh Sơn còn bận tâm tới an toàn của Đại Hoàng tử, nếu Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, y cũng chỉ còn đường chết. Quyết đấu dưới tình huống như vậy, Trịnh Sơn đã nhanh chóng bị Hạ Thanh áp chế, bị động.
Binh đối binh tướng đối tướng, cao thủ vừa ra tay chỉ biết đối diện có đối phương hay không. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc phái tới hai mươi vị cao thủ giang hồ đối mặt với người của Nhị Hoàng tử, song phương các ngươi đều tới chỗ ta, quyết giết không tha.
Hai ngàn binh mã của Hải Đông Thanh rất nhanh bắt giữ hơn ba trăm người, tất cả đều là người của Kinh Giao đại doanh, không ngờ một 'Quan sai' của An Sát Viện cũng không có. Hải Đông Thanh nhanh chóng khống chế cục diện, trong tràng chỉ có hai mươi mấy người vẫn khai chiến.
- Lên nỏ, ai còn động thủ cứ bắn chết!
Hải Đông Thanh thấy số còn lại đều là cao thủ, người của mình không thể vây bắt, chỉ có thể hạ sát lệnh.
Những người tham gia cuộc chiến vừa nghe “Lên nỏ đều rút lui. Chu Nhị thấy tình thế gay go, sống dao đảo qua quất vào đầu gối Đại Hoàng tử khiến y ngã quỵ xuống đất, Chu Nhị nhân cơ hội bắt sống Đại Hoàng tử. Trịnh Sơn vừa muốn đi cứu viện, ba miếng tiền vàng trong tay Hạ Thanh sưu sưu sưu bắn ra ngoài.
Trịnh Sơn kinh hãi, đón đỡ được hai miếng, miếng thứ ba ở giữa điểm yếu. Ánh đao chợt lóe, Hạ Thanh hất sạch binh khí trong tay Trịnh Sơn, một tay một trảo bắt sống.
Hai bên nhân mã chia ra, chỉ thấy chỗ Đại Hoàng tử đứng chưa đến một trăm người. Mà chỗ của Chu Thiên Giáng không thiếu một ai, chỉ có hai mươi mấy ngươi bị thương ở các mức độ khác nhau, dù vậy họ vẫn kiên trì đứng thẳng.
Hải Đông Thăng thấy Đại Hoàng tử bị bắt, gấp gáp hô.
- Chu đại nhân, không được vô lễ với Đại Hoàng tử, mau thả người.
Chu Thiên Giáng không buồn để ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Sơn.
- Ngươi tên Trịnh Sơn?
Trịnh Sơn cao giọng.
- Chu Thiên Giáng, ngươi đừng vội càn rỡ, Đại điện hạ mang thân long tử, ngươi đây là muốn mưu phản!
Chu Thiên Giáng đột nhiên rút cây bút vàng từ hông lao về phía trước, bộp… một tiếng, trực tiếp đâm vào giữa mắt trái Trịnh Sơn.
- A…
Trịnh Sơn hét thảm một tiếng, đau lăn lộn dưới đất. Hạ Thanh, Chu Nhất tiến lên dùng một cước dẫm đè Trịnh Sơn, đề phòng tiểu tử này tự sát.
Chu Thiên Giáng ra tay rất có chừng mực, Thường Võ bị tội lớn như vậy, hắn cũng không muốn cho y chết nhẹ nhàng như thế.
Đại Hoàng tử tức giận giằng co.
- Chu Thiên Giáng, ngươi dừng tay cho ta, bằng không bản hoàng tử thề sẽ không bỏ qua ngươi.
Đại Ngưu đạp vào mông y một cước, mặc kệ là Hoàng tử hay không phải Hoàng tử, đá Đại Hoàng tử Huyền Minh tới phát lạnh.
- Chu đại nhân, xin dừng tay, bằng không đừng trách Hải Đông Thăng ta không nói tình cảm!
Hải Đông Thăng khoát tay, binh mã phủ Đề Đốc nhanh chóng đem cung nỏ nhắm thẳng Chu Thiên Giáng.
“Quan sai” An Sát Viện vừa thấy liền bao vây Chu Thiên Giáng, song phương bắt đầu đối nghịch.
Nơi góc đường, đám người Tĩnh Vương cũng không yên, cuống quít chạy tới. Cục diện đã biến thành như vậy, Tĩnh Vương biết Hải Đông Thăng cơ bản không ép được Chu Thiên Giáng, đành phải tự mình xuất mã.
- Chu Thiên Giáng, tiểu tử thối nhà ngươi muốn tạo phản ư, mau khẩn trương thả người.
Tĩnh Vương đứng trước quan binh phủ Đề Đốc, dùng Đả Vương Tiên chỉ vào Chu Thiên Giáng cả giận nói.
Đại Hoàng tử vừa thấy Tĩnh Vương hiện thân, dũng khí trỗi dậy.
- Chu Thiên Giáng đồ khốn khiếp nhà ngươi có bản lĩnh thì giết bản hoàng tử đi. Tĩnh Vương thúc, Chu Thiên Giáng đang mưu phản!
Thường Võ nằm trên cáng cứu thương nhìn thấy trường hợp này cũng không muốn Chu Thiên Giáng khó xử, nhẹ giọng nói.
- Đại nhân…Thường Võ …cảm kích …thả …bọn họ …đi thôi..!
Chu Thiên Giáng nhìn Thường Võ, hít vào một hơi thật sâu.
- Tĩnh Vương thiên tuế, bản An Sát Sứ chấp hành lệnh của Hoàng thượng, đôn đốc đủ loại quan lại trong thiên hạ. Việc đêm nay, hạ quan cũng đang chấp hành hoàng lệnh, trừng trị hung thủ làm tổn thương An Sát Viện ta. Bất kể là ai, cũng không thể ngăn bản quan hành hình. Đại Ngưu, bản đại nhân lệnh cho ngươi, chỉ cần có người dám lên trước một bước, lập tức giết chết Đại Hoàng tử!
- Tuân lệnh!
Đại Ngưu dựng thiết côn, giơ tay tiếp nhận quan đao trong tay Chu Nhị.
Hải Đông Thăng lạnh mặt, y không tin Chu Thiên Giáng dám giết Đại Hoàng tử.
- Mọi người nghe đây, người chống lại mệnh lệnh, bắn chết!
Trong lòng Hải Đông Thăng tự nhủ xem ai có thể hù dọa ai.
- Con bà nó chứ, dừng tay …buông hết cung nỏ xuống!
Tĩnh Vương bị dọa tới khẩn trương hô.
Nếu Chu Thiên Giáng để người khác trông Đại Hoàng tử, Tĩnh Vương còn không sợ hãi. Nhưng Đại Ngưu là ai, ông rất rõ ràng, tên ngốc kia hoàn toàn chẳng quan tâm tới cái gì gọi là thánh lệnh, tên đó chỉ nghe theo Chu lệnh. Ngay cả Vương gia cũng dám đánh, vậy còn chuyện gì mà thằng ngốc kia không dám làm.
Chu Thiên Giáng cũng không quản Tĩnh Vương tức giận dậm chân mắng to, đem nhiệm vụ hành hình giao cho Hạ Thanh. Chu Thiên Giáng ngồi xổm người xuống, một tay đặt trước ngực Thường Võ, ý bảo các huynh đệ phải báo thù cho ngươi. Thường Võ không nói gì, cảm động lưu lại hai hàng lệ nóng. Mặc dù đối mặt với việc bị Trịnh Sơn hành hạ đến chết, Thường Võ đều kiên trì không thốt một tiếng. Nhưng Chu Thiên Giáng vì y mà không tiếc mạo hiểm bị Đại Phong triều đuổi giết vẫn phải báo thù cho y, Thường Võ thấy chết cũng đáng.
Chu Nhất gắt gao thủ hộ ở bên cạnh Chu Thiên Giáng, vẫn chưa biết tiểu tiễn vừa rồi từ đâu bắn ra, Chu Nhất cũng sợ có người hãm hại Chu Thiên Giáng.
Vào lúc Trịnh Sơn kêu gào thê thảm, đám người Tĩnh Vương cũng chững lại. Bọn họ chưa từng thấy qua cách hành hình nào tàn nhẫn thế này, da Trịnh Sơn gần như bị lột hết ra. Đại Hoàng tử sắc mặt tái nhợt, cả người bị dọa tới lạnh run.
- Trịnh Sơn, lúc ngươi xuống tay với Thường Võ có từng nghĩ sẽ bị báo ứng. Ngươi giết hắn có lẽ ta cũng không hận ngươi tới vậy, nhưng ngươi đối với hắn như vậy, có giết ngươi ta cũng không hết hận!
Hạ Thanh nói xong, chém ra một đao hoàn mỹ, đầu Trịnh Sơn lăn ra ngoài.
Trong cửa lớn Hình Bộ ti nha, Thân Bách Công xuyên qua khe cửa nhìn cảnh hành hình mà hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Đám người Mục Kỳ cũng bị tác phong mạnh mẽ, cứng rắn của Chu Thiên Giáng làm cho rung động. Phỏng chừng tới sáng mai, không ít quan viên sẽ bị sự tàn nhẫn của Chu Thiên Giáng dọa tới tè ra quần, bởi vì Chu Thiên Giáng không những chăm chú nhìn vào bạc của bọn họ mà còn nhìn chằm chằm vào mệnh của bọn họ.
Xuôi từ căn phòng ở phía Tây nha môn nhìn xuống, Quỷ Y Trác Hành ban đầu còn không có để ý, y đang tìm thời cơ hạ thủ. Nhưng theo Hạ Thanh hành hình, ánh mắt Trác Hành cũng bị hấp dẫn. Là người trong giang hồ mà nói, chết không đáng sợ, nhưng kiểu chết này ai cũng sợ.
Quỷ Y Trác Hành hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần. Y không muốn để trò hay này cứ như vậy chấm dứt, bởi vì Chu Thiên Giáng và Đại Hoàng tử vẫn còn sống, đây không phải mục đích cuối cùng của y.
Trác Hành chỉnh lại cung nỏ trên cánh tay trái, tạo thêm một mũi tiểu tiễn. Mũi tên này không giống lúc trước mà có màu xanh thẫm, bị Trác Hành bôi kịch độc loạn lên. Trác Hành biết bọn họ sắp tan cuộc, y nhất định phải nắm lấy cơ hội. Bởi vì chờ một chút nữa, đám người nhốn nháo lên, việc bắt giữ mục tiêu càng không dễ dàng.
Trác Hành đưa tiễn nhắm ngay Chu Thiên Giáng, lại phát hiện Chu Thiên Giáng ngồi xổm xuống nên có hộ vệ ngăn trở. Trác Hành rơi vào đường cùng đem mục tiêu chuyển hướng Đại Hoàng tử, nhưng cơ thể Đại Ngưu che chắn còn kín hơn cả Chu Thiên Giáng.
Trác Hành nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng rung động, đem mục tiêu nhắm ngay Tĩnh Vương đang ngẩn người. Vào lúc bình thường Trác Hành cũng chẳng buồn xuống tay với Tĩnh Vương, bởi vì trong Đại Phong triều này có hay không có ông ta cũng vô dụng. Nhưng giờ thì khác, dưới tình huống này giết chết Tĩnh Vương, cả đám Sở Vân đều không thoát khỏi liên quan.
Vù!!! Dưới ánh đèn lờ mờ, tất cả mọi người đều bị sự tàn nhẫn của Hạ Thanh hấp dẫn, không ai phát hiện ra một mũi tên độc ác đang xông thẳng tới chỗ Tĩnh Vương!
Độc tiễn ngắn nhỏ mang theo tiếng xé gió khiến Chu Nhất bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
- Không tốt! Mọi người cẩn thận, chỗ tối có người bắn tên!
Chu Nhất hô lớn, y chỉ nghe được tiếng gió chứ không biết mũi tên này bắn về phía ai
Đúng lúc này, ở ngọn cây cách sau lưng Tĩnh Vương không xa có một đạo hàn quang hiện lên, mũi tiểu tiễn màu lục bị một thanh trường kiếm đính lại trên mặt đất. Ngay sau đó, một bóng người chợt lóe, một vị tinh thần chấn hưng lão già phi thân xuống đứng ở Tĩnh Vương trước ngựa.
Hải Đông Thăng và đám người Lý Hồng Sở Vân sợ hãi, còn tưởng đó là thích khách muốn ám sát Tĩnh Vương liền rút binh khí ra lao đến.
- Dừng tay! Là Lâm Phong đại nhân!
Dù sao Tĩnh Vương cũng là người trải qua mưa to gió lớn nên dưới tình huống này vẫn có vẻ bình tĩnh dị thường.
Vừa nghe hai chữ “Lâm Phong”, đám người Lý Hồng Sở Vân cả kinh, lập tức cung kính lui về sau nửa bước. Tên này đại biểu điều gì, mấy lão thần họ đều hiểu được.
Người vừa hạ xuống đúng là Lâm Phong, tuy Chu Thiên Giáng không cho ông theo tới, nhưng Lâm Phong không yên lòng, hơn nữa, chịu Quách lão phu nhân ủy thác ông vẫn lặng lẽ đi qua. Lúc tiểu tiễn bắn ra lần đầu, Lâm Phong liền cảnh giác tìm kiếm phương vị hạ thủ. Chẳng qua ông cũng không thấy rõ phương vị tiểu tiễn bắn ra.
Người khác đều chú ý cảnh hành hình, chỉ có Lâm Phong đem lực chú ý cảnh giới. Lúc bóng xanh lóe lên, Lâm Phong không kịp phi thân cứu viện, đành phải quăng kiếm trong tay mình ra.
Lâm Phong đưa lưng về phía Tĩnh Vương, vận khí hô to vào trời đêm.
- Mục Kỳ, ti nha phía Tây xuôi xuống dưới, vây khốn!
Nghe mệnh lệnh quen thuộc, Mục Kỳ cung kính đáp.
- Tuân lệnh!
Sưu sưu sưu…mấy đạo nhân ảnh hướng phương vị Trác Hành ẩn thân nhảy lên.
Từ lúc Lâm Phong vừa xuất hiện, Quỷ Y Trác Hành đã bị dọa tới toát mồ hôi lạnh. Lão nhân này đối với Trác Hành mà nói quả là khắc tinh, Trác Hành không dám chậm trễ phi thân. Hai tay vung lên, vù … vù … hai tiếng, đánh tắt hai ngọn đèn ở cửa nha môn.
/240
|