- Một ngàn tám trăm lượng? Ngươi tưởng ta là ăn mày sao? Kéo ra ngoài đánh cho ta!
Chu Thiên Giáng vừa ném quan trù xuống thì bốn quan sai hai bên liền lôi Vương Thượng Thanh đi.
Chu Thiên Giáng đang muốn lập uy với bá quan Đại Phong triều, không chỉ phải đánh mà phải đánh ở cửa cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Ngay khi Vương Thượng Thanh bị đánh kêu gào thảm thiết thì Hạ Thanh cũng dẫn người đi bắt Tôn Bính Lộ áp tải về.
Người này từ Hồng Lư Tự Thiếu Khanh tứ phẩm nhìn thấy hình ảnh bi thảm của Vương Thượng Thanh ngoài cửa thì bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra. Hồng Lư Tự phụ trách tiếp đãi quan viên ở nơi khác, sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các quan viên từ nơi khác đến kinh thành đồng thời phụ trách những việc như liên lạc gặp Hoàng thượng. Một thời gian trước Thành Võ Hoàng thay đổi quan viên đô phủ khắp nơi nên tên này cũng kiếm chác được không ít.
Giống với Vương Thượng Thanh, y chưa nói được mấy câu đã bị Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng lôi ra ngoài đánh năm mươi đại bản. Chu Thiên Giáng biết gần đây e là tai mắt các phủ đều đang theo dõi An Sát Viện, điều hắn cần chính là hiệu quả này, nếu không chính lệnh tiếp theo căn bản không thể thực hiện được.
Đúng lúc này thì thấy một gã quan sát An Sát Viện vội vàng chạy vào, quỳ một chân xuống nói:
- Bẩm báo An Sát Sứ đại nhân, hơn bốn trăm Thủ Bị phủ Kinh Giao đã vây hơn trăm người của Thường Võ đại nhân, hai bên đang trong thế đối nghịch nhau.
Chu Thiên Giáng vẫn chưa cảm thấy gì thì Vương lão thái phó đã biến sắc. Thủ Bị phủ Kinh Giao là quân tốt có nề nếp, là người thuộc đại doanh Kinh Giao, một khi mà đánh nhau thì Đại hoàng tử còn không lập tức dẫn người đến giết sao?
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:
- Chu Nhất, lập tức thông báo cho nhân mã của Chu Tứ, đem theo ba trăm người, ai dám động thủ thì giết ngay tại chỗ. Lão tử muốn xem ai dám làm trái lệnh An Sát Viện hạ xuống.
Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, hắn biết Thủ Bị phủ Kinh Giao e là hơi khó chơi nên đã đặc biệt bảo Chu Tứ triệu tập năm trăm hộ vệ ở mấy thanh lâu rồi bí mật nấp xung quanh Thủ Bị phủ, chỉ cần đối phương dám phản kháng thì Chu Thiên Giáng sẽ mượn luôn cớ này để bá quan thấy được đại doanh Kinh Giao trong mắt hắn…chẳng là cái quái gì cả.
Thủ Bị Kinh Giao Cố Chí Đồng không ngờ rằng tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này vừa thăng quan đã mượn y để khai đao, hơn nữa nhìn khí thế hùng hổ của Thường Võ thì quả thực như là đến để bắt trộm. Trong sự giận dữ, Cố Chí Đồng lệnh cho quân tốt Thủ Bị đóng cửa sau lại rồi vây khốn mấy người Thường Võ.
Cố Chí Đồng cũng không muốn động thủ thật, y đã phái người nhanh chóng chạy đến đại doanh Kinh Giao, chỉ cần Đại hoàng tử Huyền Minh đến thì Cố Chí Đồng tin rằng chắc chắn vị hoàng tử này sẽ bảo vệ y.
Thường Võ nhìn quân tốt Thủ Bị xung quanh, người nào người nấy cầm trường mâu trong tay giương nanh múa vuốt nhìn quan sai của An Sát Viện. Một trăm quan sai Thường Võ dẫn theo không phải là hộ vệ trong Công Xã, nếu không Thường Võ chỉ hạ lệnh một tiếng thì mấy trăm người của Thủ Bị phủ căn bản không phải là đối thủ. Thường Võ biết người của Chu Tứ đang phục bên ngoài nên trong lòng cũng không lo lắng chút nào, cười lạnh nhìn Cố Chí Đồng.
- Cố đại nhân, ngươi dám kháng lệnh của An Sát Viện, không sợ đại nhân nhà ta lấy cái mạng của ngươi sao?
Cố Chí Đồng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, Chu Thiên Giáng cùng lắm chỉ là một viên quan tam phẩm, bổn Thủ Bị ít nhiều cũng là tứ phẩm, cho dù muốn trị tội thì cũng không đến lượt hắn.
- Vậy được, nếu như Cố đại nhân đã nói vậy thì tại hạ xem xem ngài vượt qua kiếp nạn này thế nào.
Thường Võ nói xong thì vung tay lên:
- Chúng ta đi!
- Ha ha!
Cố Chí Đồng cười to một tiếng:
- Thường thông phán, Thủ Bị phủ của ta không phải nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
- Sao nào? Ngươi còn muốn giữ bọn ta lại sao?
Trong lòng Thường Võ thầm nhủ tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
Quai hàm Cố Chí Đồng run lên một cái, ác độc nói:
- Thủ Bị phủ ta đây là nơi tiếp tế quân nhu cho đại doanh Kinh Giao nhưng từ khi các ngươi tiến vào đây thì ta đã bị mất năm vạn lượng bạc rồi. Bản quan nghi ngờ việc mất năm vạn lượng bạc này có liên quan đến các ngươi nên mời Thường thông phán lưu lại để ăn nói cho rõ ràng.
Tâm địa Cố Chí Đồng cũng thật độc ác, y biết nếu như Chu Thiên Giáng đã động thủ với mình thì tức là hắn trở mặt hoàn toàn với Đại hoàng tử. Nếu đã vậy thì cứ thừa cơ Thường Võ ít người mà định cho anh ta cái tội danh đã rồi nói sau.
Đám quan sai An Sát Viện ai cũng tức giận nhìn Cố Chí Đồng, vu cáo trắng trợn như vậy cũng khơi dậy lửa giận của đám quan sai này. Những quan sai Sở Vân phái đến An Sát Viện đều là những nha dịch đã được lựa chọn kĩ càng, hiện giờ Thủ Bị phủ có không quá năm trăm người, nếu như đánh nhau thật thì cũng chưa chắc Thủ Bị phủ sẽ thắng.
Thường Võ quay đầu lại nhìn đám quan sai An Sát Viện, khẽ cười nói:
- Các ngươi sợ sao?
- Đại nhân, bọn ta không sợ, đánh với bọn chúng đi!
Đám quan sai đều gầm lên.
Cố Chí Đồng trong lòng vui mừng, thầm nhủ nếu các ngươi dám động thủ thì tội danh của An Sát Viện lớn rồi, đến lúc đó giam các ngươi lại rồi xem tiểu tử Chu Thiên Giáng kia thu dọn tàn cuộc thế nào.
Thường Võ cầm bạch tịch thương trong tay, đột nhiên trong miệng phát ra một tràng tiếng chim hót sau đó mũi thương chĩa vào Cố Chí Đồng:
- Cẩu quan, bản thông phán phụng mệnh An Sát Sứ đến bắt ngươi đến An Sát Viện, người đâu, bắt y lại cho ta!
Thường Võ vừa dứt lời thì hơn một trăm người phía sau có mười mấy người không sợ chết lập tức đứng ra, đứng trước Cố Chí Đồng là hai hàng quân tốt.
Trong tay quan sai An Sát viện cầm quan đao còn trong tay quân tốt Thủ Bị phủ đều là trường mâu chế tạo cho quân chế. Hai bên trừng mắt nhìn nhau, mũi đao chạm mũi thương, một trận hỗn chiến sắp xảy ra.
Cố Chí Đồng cười lạnh một tiếng nói:
- Người đâu, An Sát Viện tự ý xông vào Thủ Bị phủ chúng ta ăn trộm của cải, bắt tất cả lại cho ta!
Cố Chí Đồng vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng “cạch” – cửa lớn bị người ta phá tan. Đám quân tốt Thủ Bị phủ chặn sau Thường Võ còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy một đám người chạy vào từ ngoài đầu tường. Đám người này ăn mặc rất kỳ lạ, quan sai không giống quan sai, quân tốt không giống quân tốt, trong tay người nào cũng có trường côn, trước ngực còn dán một chữ “An”.
Thường Võ nhìn thấy, hay lắm, ông chủ của kỹ viện Chu Tứ chẳng những tự mình xuất trận mà còn thống nhất ăn mặc thế này nữa, nếu như truyền đến tai mắt Hoàng thượng thì đúng là tội tư trù binh mã.
Người của Chu Tứ vừa vào, không nói hai lời liền đánh. Đám huynh đệ này đều là những người tinh nhuệ đã từng trải qua huyết chiến sa trường, hơn nữa trong thời gian nữa còn âm thầm tập luyện nên quân tốt Thủ Bị phủ căn bản không phải là đối thủ.
Cố Chí Đồng lạnh mặt:
- Mau! Có phản tặc nghịch binh vào thành, mau gõ chiêng cảnh báo!
Chỉ thấy mũi thương của Thường Võ vừa cắm xuống mặt đất, theo tiếng “vút” vang lên, thân thương lao đến gác chuông, gã quân tốt đứng trên gác chuông vừa mới giơ dùi trống lên thì Thường Võ đã đảo đuôi thương lên, va “bịch” vào ngực gã quân tốt, lần này thì tên kia lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.
Quan sai An Sát Viện lúc đầu còn có chút hoảng sợ, không biết đám người này muốn làm gì nhưng thấy đối phương chỉ đối phó với người của Thủ Bị phủ thì cũng hiểu được hàm nghĩa của chữ “An” kia, biết được đây chính là cơ sở ngầm của An Sát Viện.
Cuộc chiến gần như là rơi vào cục diện nghiêng về một bên, nếu như Chu Tứ hạ lệnh giết người thì e là trận này còn kết thúc sớm hơn nữa. Trong Thủ Bị phủ, tiếng gào khóc thảm thiết, chỉ trong chốc lát mà quân tốt Thủ Bị phủ đến đứng cũng không vững, không ít người căn bản cũng không động thủ, vừa thấy đại côn lăn tới đã nằm sấp xuống mặt đất đầu hàng.
Thường Võ nhảy xuống gác chuông, đuôi thương quét một cái vào cái chân của Cố Chí Đồng vẫn còn đang ngây ra, Cố Chí Đồng “bịch” một tiếng ngã quỵ xuống đất.
- Đưa người đi!
Thường Võ vừa ra lệnh một tiếng thì mấy tên quan sai đã lôi tên Cố Chí Đồng trói lại đưa đi.
Chu Tứ không nói một câu nào, gật gật đầu với Thường Võ, ra ám hiệu một cái rồi tất cả huynh đệ nhanh chóng rời khỏi Thủ Bị phủ. Mấy người Chu Tứ vừa rời khỏi đó thì lập tức tiến vào một cái ngõ nhỏ, vừa chạy vừa cởi quần áo nhét vào cái túi bên hông, nháy mắt lại trở thành những người dân bình thường. Chu Tứ lấy tay ra hiệu, “soạt” một cái, tất cả mọi người tụm năm tụm ba tản về tứ phía, nhanh chóng hòa vào dòng người bình thường đang đi trên đường.
Có mấy đạo thân ảnh vẫn đi theo Chu Tứ nhưng vừa ra khỏi cái ngõ đã mất dấu Chu Tứ. Mấy người nhìn nhau rồi lặng lẽ chạy về phía tây.
Tin tức Chu Thiên Giáng không chỉ bắt liên tiếp ba viên quan mà còn đập phá Thủ Bị phủ nhanh chóng lan khắp kinh thành. Không ít quan viên bắt đầu lo sợ trong lòng, lần lượt tìm chủ tử của mình để tìm sự che chở. Trong phủ đệ của Nhị hoàng tử Huyền Xán hiện giờ đã đứng đầy người, dường như chỉ có nơi này mới có thể bảo vệ cái thân của bọn họ.
Trong phủ đệ của Tam hoàng tử Huyền Nhạc và Tứ hoàng tử Huyền Châu cũng trong tình trạng tương tự nhưng trái ngược là những người này cũng coi như an tâm, đặc biệt là những người theo Tứ hoàng tử Huyền Châu quả thực là còn mở đại tiệc ăn mừng, chạy đến biệt viện của Tứ hoàng tử thoải mái chè chén. Đối với bọn họ thì Chu đại quan nhân chính là người của mình, căn bản hắn sẽ không động đến bọn họ.
Chu Thiên Giáng vừa ném quan trù xuống thì bốn quan sai hai bên liền lôi Vương Thượng Thanh đi.
Chu Thiên Giáng đang muốn lập uy với bá quan Đại Phong triều, không chỉ phải đánh mà phải đánh ở cửa cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Ngay khi Vương Thượng Thanh bị đánh kêu gào thảm thiết thì Hạ Thanh cũng dẫn người đi bắt Tôn Bính Lộ áp tải về.
Người này từ Hồng Lư Tự Thiếu Khanh tứ phẩm nhìn thấy hình ảnh bi thảm của Vương Thượng Thanh ngoài cửa thì bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra. Hồng Lư Tự phụ trách tiếp đãi quan viên ở nơi khác, sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các quan viên từ nơi khác đến kinh thành đồng thời phụ trách những việc như liên lạc gặp Hoàng thượng. Một thời gian trước Thành Võ Hoàng thay đổi quan viên đô phủ khắp nơi nên tên này cũng kiếm chác được không ít.
Giống với Vương Thượng Thanh, y chưa nói được mấy câu đã bị Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng lôi ra ngoài đánh năm mươi đại bản. Chu Thiên Giáng biết gần đây e là tai mắt các phủ đều đang theo dõi An Sát Viện, điều hắn cần chính là hiệu quả này, nếu không chính lệnh tiếp theo căn bản không thể thực hiện được.
Đúng lúc này thì thấy một gã quan sát An Sát Viện vội vàng chạy vào, quỳ một chân xuống nói:
- Bẩm báo An Sát Sứ đại nhân, hơn bốn trăm Thủ Bị phủ Kinh Giao đã vây hơn trăm người của Thường Võ đại nhân, hai bên đang trong thế đối nghịch nhau.
Chu Thiên Giáng vẫn chưa cảm thấy gì thì Vương lão thái phó đã biến sắc. Thủ Bị phủ Kinh Giao là quân tốt có nề nếp, là người thuộc đại doanh Kinh Giao, một khi mà đánh nhau thì Đại hoàng tử còn không lập tức dẫn người đến giết sao?
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:
- Chu Nhất, lập tức thông báo cho nhân mã của Chu Tứ, đem theo ba trăm người, ai dám động thủ thì giết ngay tại chỗ. Lão tử muốn xem ai dám làm trái lệnh An Sát Viện hạ xuống.
Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, hắn biết Thủ Bị phủ Kinh Giao e là hơi khó chơi nên đã đặc biệt bảo Chu Tứ triệu tập năm trăm hộ vệ ở mấy thanh lâu rồi bí mật nấp xung quanh Thủ Bị phủ, chỉ cần đối phương dám phản kháng thì Chu Thiên Giáng sẽ mượn luôn cớ này để bá quan thấy được đại doanh Kinh Giao trong mắt hắn…chẳng là cái quái gì cả.
Thủ Bị Kinh Giao Cố Chí Đồng không ngờ rằng tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này vừa thăng quan đã mượn y để khai đao, hơn nữa nhìn khí thế hùng hổ của Thường Võ thì quả thực như là đến để bắt trộm. Trong sự giận dữ, Cố Chí Đồng lệnh cho quân tốt Thủ Bị đóng cửa sau lại rồi vây khốn mấy người Thường Võ.
Cố Chí Đồng cũng không muốn động thủ thật, y đã phái người nhanh chóng chạy đến đại doanh Kinh Giao, chỉ cần Đại hoàng tử Huyền Minh đến thì Cố Chí Đồng tin rằng chắc chắn vị hoàng tử này sẽ bảo vệ y.
Thường Võ nhìn quân tốt Thủ Bị xung quanh, người nào người nấy cầm trường mâu trong tay giương nanh múa vuốt nhìn quan sai của An Sát Viện. Một trăm quan sai Thường Võ dẫn theo không phải là hộ vệ trong Công Xã, nếu không Thường Võ chỉ hạ lệnh một tiếng thì mấy trăm người của Thủ Bị phủ căn bản không phải là đối thủ. Thường Võ biết người của Chu Tứ đang phục bên ngoài nên trong lòng cũng không lo lắng chút nào, cười lạnh nhìn Cố Chí Đồng.
- Cố đại nhân, ngươi dám kháng lệnh của An Sát Viện, không sợ đại nhân nhà ta lấy cái mạng của ngươi sao?
Cố Chí Đồng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, Chu Thiên Giáng cùng lắm chỉ là một viên quan tam phẩm, bổn Thủ Bị ít nhiều cũng là tứ phẩm, cho dù muốn trị tội thì cũng không đến lượt hắn.
- Vậy được, nếu như Cố đại nhân đã nói vậy thì tại hạ xem xem ngài vượt qua kiếp nạn này thế nào.
Thường Võ nói xong thì vung tay lên:
- Chúng ta đi!
- Ha ha!
Cố Chí Đồng cười to một tiếng:
- Thường thông phán, Thủ Bị phủ của ta không phải nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
- Sao nào? Ngươi còn muốn giữ bọn ta lại sao?
Trong lòng Thường Võ thầm nhủ tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
Quai hàm Cố Chí Đồng run lên một cái, ác độc nói:
- Thủ Bị phủ ta đây là nơi tiếp tế quân nhu cho đại doanh Kinh Giao nhưng từ khi các ngươi tiến vào đây thì ta đã bị mất năm vạn lượng bạc rồi. Bản quan nghi ngờ việc mất năm vạn lượng bạc này có liên quan đến các ngươi nên mời Thường thông phán lưu lại để ăn nói cho rõ ràng.
Tâm địa Cố Chí Đồng cũng thật độc ác, y biết nếu như Chu Thiên Giáng đã động thủ với mình thì tức là hắn trở mặt hoàn toàn với Đại hoàng tử. Nếu đã vậy thì cứ thừa cơ Thường Võ ít người mà định cho anh ta cái tội danh đã rồi nói sau.
Đám quan sai An Sát Viện ai cũng tức giận nhìn Cố Chí Đồng, vu cáo trắng trợn như vậy cũng khơi dậy lửa giận của đám quan sai này. Những quan sai Sở Vân phái đến An Sát Viện đều là những nha dịch đã được lựa chọn kĩ càng, hiện giờ Thủ Bị phủ có không quá năm trăm người, nếu như đánh nhau thật thì cũng chưa chắc Thủ Bị phủ sẽ thắng.
Thường Võ quay đầu lại nhìn đám quan sai An Sát Viện, khẽ cười nói:
- Các ngươi sợ sao?
- Đại nhân, bọn ta không sợ, đánh với bọn chúng đi!
Đám quan sai đều gầm lên.
Cố Chí Đồng trong lòng vui mừng, thầm nhủ nếu các ngươi dám động thủ thì tội danh của An Sát Viện lớn rồi, đến lúc đó giam các ngươi lại rồi xem tiểu tử Chu Thiên Giáng kia thu dọn tàn cuộc thế nào.
Thường Võ cầm bạch tịch thương trong tay, đột nhiên trong miệng phát ra một tràng tiếng chim hót sau đó mũi thương chĩa vào Cố Chí Đồng:
- Cẩu quan, bản thông phán phụng mệnh An Sát Sứ đến bắt ngươi đến An Sát Viện, người đâu, bắt y lại cho ta!
Thường Võ vừa dứt lời thì hơn một trăm người phía sau có mười mấy người không sợ chết lập tức đứng ra, đứng trước Cố Chí Đồng là hai hàng quân tốt.
Trong tay quan sai An Sát viện cầm quan đao còn trong tay quân tốt Thủ Bị phủ đều là trường mâu chế tạo cho quân chế. Hai bên trừng mắt nhìn nhau, mũi đao chạm mũi thương, một trận hỗn chiến sắp xảy ra.
Cố Chí Đồng cười lạnh một tiếng nói:
- Người đâu, An Sát Viện tự ý xông vào Thủ Bị phủ chúng ta ăn trộm của cải, bắt tất cả lại cho ta!
Cố Chí Đồng vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng “cạch” – cửa lớn bị người ta phá tan. Đám quân tốt Thủ Bị phủ chặn sau Thường Võ còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy một đám người chạy vào từ ngoài đầu tường. Đám người này ăn mặc rất kỳ lạ, quan sai không giống quan sai, quân tốt không giống quân tốt, trong tay người nào cũng có trường côn, trước ngực còn dán một chữ “An”.
Thường Võ nhìn thấy, hay lắm, ông chủ của kỹ viện Chu Tứ chẳng những tự mình xuất trận mà còn thống nhất ăn mặc thế này nữa, nếu như truyền đến tai mắt Hoàng thượng thì đúng là tội tư trù binh mã.
Người của Chu Tứ vừa vào, không nói hai lời liền đánh. Đám huynh đệ này đều là những người tinh nhuệ đã từng trải qua huyết chiến sa trường, hơn nữa trong thời gian nữa còn âm thầm tập luyện nên quân tốt Thủ Bị phủ căn bản không phải là đối thủ.
Cố Chí Đồng lạnh mặt:
- Mau! Có phản tặc nghịch binh vào thành, mau gõ chiêng cảnh báo!
Chỉ thấy mũi thương của Thường Võ vừa cắm xuống mặt đất, theo tiếng “vút” vang lên, thân thương lao đến gác chuông, gã quân tốt đứng trên gác chuông vừa mới giơ dùi trống lên thì Thường Võ đã đảo đuôi thương lên, va “bịch” vào ngực gã quân tốt, lần này thì tên kia lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.
Quan sai An Sát Viện lúc đầu còn có chút hoảng sợ, không biết đám người này muốn làm gì nhưng thấy đối phương chỉ đối phó với người của Thủ Bị phủ thì cũng hiểu được hàm nghĩa của chữ “An” kia, biết được đây chính là cơ sở ngầm của An Sát Viện.
Cuộc chiến gần như là rơi vào cục diện nghiêng về một bên, nếu như Chu Tứ hạ lệnh giết người thì e là trận này còn kết thúc sớm hơn nữa. Trong Thủ Bị phủ, tiếng gào khóc thảm thiết, chỉ trong chốc lát mà quân tốt Thủ Bị phủ đến đứng cũng không vững, không ít người căn bản cũng không động thủ, vừa thấy đại côn lăn tới đã nằm sấp xuống mặt đất đầu hàng.
Thường Võ nhảy xuống gác chuông, đuôi thương quét một cái vào cái chân của Cố Chí Đồng vẫn còn đang ngây ra, Cố Chí Đồng “bịch” một tiếng ngã quỵ xuống đất.
- Đưa người đi!
Thường Võ vừa ra lệnh một tiếng thì mấy tên quan sai đã lôi tên Cố Chí Đồng trói lại đưa đi.
Chu Tứ không nói một câu nào, gật gật đầu với Thường Võ, ra ám hiệu một cái rồi tất cả huynh đệ nhanh chóng rời khỏi Thủ Bị phủ. Mấy người Chu Tứ vừa rời khỏi đó thì lập tức tiến vào một cái ngõ nhỏ, vừa chạy vừa cởi quần áo nhét vào cái túi bên hông, nháy mắt lại trở thành những người dân bình thường. Chu Tứ lấy tay ra hiệu, “soạt” một cái, tất cả mọi người tụm năm tụm ba tản về tứ phía, nhanh chóng hòa vào dòng người bình thường đang đi trên đường.
Có mấy đạo thân ảnh vẫn đi theo Chu Tứ nhưng vừa ra khỏi cái ngõ đã mất dấu Chu Tứ. Mấy người nhìn nhau rồi lặng lẽ chạy về phía tây.
Tin tức Chu Thiên Giáng không chỉ bắt liên tiếp ba viên quan mà còn đập phá Thủ Bị phủ nhanh chóng lan khắp kinh thành. Không ít quan viên bắt đầu lo sợ trong lòng, lần lượt tìm chủ tử của mình để tìm sự che chở. Trong phủ đệ của Nhị hoàng tử Huyền Xán hiện giờ đã đứng đầy người, dường như chỉ có nơi này mới có thể bảo vệ cái thân của bọn họ.
Trong phủ đệ của Tam hoàng tử Huyền Nhạc và Tứ hoàng tử Huyền Châu cũng trong tình trạng tương tự nhưng trái ngược là những người này cũng coi như an tâm, đặc biệt là những người theo Tứ hoàng tử Huyền Châu quả thực là còn mở đại tiệc ăn mừng, chạy đến biệt viện của Tứ hoàng tử thoải mái chè chén. Đối với bọn họ thì Chu đại quan nhân chính là người của mình, căn bản hắn sẽ không động đến bọn họ.
/240
|