Thiên Giáng Đại Vận

Chương 50 - Dư Nghiệt Sót Lại

/240


Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng càng thêm khâm phục tiểu tử này thông minh. Người như vậy, dùng tốt chính là rường cột nước nhà, dùng không tốt chính là hại nước hại dân.

Văn võ cả triều cũng là người khôn khéo, bọn họ cũng nhìn ra vấn đề, chăm chú nhìn sự tình phát triển. Nếu Thành Võ Hoàng không trọng thưởng, mấy vạn tướng sĩ phương bắc nhất định sẽ thất vọng đau khổ, đám dân chúng bốn phía xôn xao. Thành Võ Hoàng cho Chu Thiên Giáng tự chọn là muốn hắn nhận một chức quan khiêm tốn, sau đó Thành Võ Hoàng sẽ ban thưởng thêm cho. Vừa có thể thấy hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cũng có thể chặn miệng dân chúng. Nhưng không ngờ, Chu Thiên Giáng này chẳng biết gì là khiêm tốn. Cứ như vậy, ngược lại còn làm Thành Võ Hoàng đâm lao phải theo lao.

- Thiên Giáng, ngươi nghĩ kỹ đi, thật không cần phong thưởng gì khác sao?

- Bệ hạ, học trò quả thật không muốn chức vị, chỉ muốn thanh nhàn một chút, mong bệ hạ thành toàn. Chu Thiên Giáng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Nói trong lòng Chu Thiên Giáng không oán hận là không có khả năng, cũng may Chu Thiên Giáng có kinh nghiệm kiếp trước, vẫn là quyết định nhẫn chờ hậu tích bạc phát.

Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, dùng sức gật đầu. - Ngươi đã có quyết tâm như vậy, trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi. Thưởng cho Chu Thiên Giáng một tòa phủ đệ, ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu.

Nói xong, Thành Võ Hoàng đưa mắt quét qua chúng thần. - Truyền chỉ ra ngoài, bày hương án, ban thưởng Đả Vương Tiên! Thành Võ Hoàng nói xong, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng một cái.

Đả Vương Tiên là thánh vật mà tiên đế khai quốc lưu lại, đây cũng không phải là Thượng Phương bảo kiếm bình thường, có thể tùy tiện ban cho người khác. Ấn theo lệ của hoàng thất, cần lập đàn dâng hương cầu nguyện, sau đó, phải do quân chủ đương triều tự tay ban tặng mới được.

Văn võ cả triều thở dài lắc đầu, cơ hội tốt như vậy lại bị Chu Thiên Giáng bỏ qua, chỉ sợ sau này khó có được cơ hội nữa.

Nhìn văn võ cả triều bước ra, Tĩnh Vương thở dài một tiếng. - Thiên Giáng, tiểu tử ngươi không gây chuyện thì không sống nổi sao? Giờ hay rồi, đến Hoàng thượng cũng đắc tội. Tĩnh Vương trừng mắt, thở dài bước ra.

Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, ôm quyền khom lưng cười nói. - Ha ha, sư phụ bệ hạ, xin lỗi. Từ Thục Thiên đến kinh thành mất đi nhiều khí lực như vậy, học trò cũng phải đi uống chút canh thịt.

- Hừ!

Thành Võ Hoàng hừ lạnh, vung tay áo lên không buồn nhìn Chu Thiên Giáng mà bước ra ngoài. Ở thời đại này, tin tức được truyền tới dân chúng chủ yếu bằng công thị bảng của quan phủ. Thế nên, hoàng bảng vừa ra đã khiến dân chúng xôn xao.

Không ai ngờ tới, Chu Thiên Giáng, người có công lao lớn nhất lại chủ động từ quan, hơn nữa cũng không cần phong thưởng bất kỳ vàng bạc nào. Ngoài một phủ đệ ra, Hoàng thượng chỉ ban cho Tông nhân phủ một cây Đả Vương Tiên. Đương nhiên, dù Chu Thiên Giáng không có chức quan, nhưng Thành Võ Hoàng vẫn phong cho hắn một chức quan tam phẩn.

Khí độ rộng lượng của Chu đại quan nhân lập tức trở thành chủ đề bàn tán trong các quán trà, rượu. Nhất thời, ngay cả quan binh trong ngoài thành cũng lên tiếng khen ngợi.

Thành Võ Hoàng khao thưởng công thần đồng thời cũng động đao quy mô lớn. Những quan viên dòng chính thân thích Chu gia bị xử trảm, cả lục bộ tam viện gần như được Thành Võ Hoàng tẩy rửa sạch. Tin Chu Diên Thiên đại bại truyền tới Nam Cương, Đương Vân quốc thấy thế lớn đã mất liền bắt đầu lui binh.

Trong hoàng cung đã giải từ cấm lệnh với hậu cung, lão Thái hậu vẫn là lão Thái hậu nhưng ý chỉ của bà ta chẳng còn chút uy nghiêm nào. Được Thành Võ Hoàng an bài, đám quan văn bắt đầu tuyên truyền công lao to lớn của đại hoàng tử Huyền Minh. Cứ như trận chiến dưới thành hôm đó, phải dựa vào sự uy dũng của Đại hoàng tử mới giành được thắng lợi.

Trong Thiên viện Quách phủ, Quách Dĩnh bất mãn, bực tức. Nàng không hiểu sao hoàng thượng có thể làm như vậy, đã không phong thưởng, còn phải đoạt hết công lao.

- Đại nhân, rõ ràng là công của chúng ta, sao lại thành của Đại hoàng tử? Đại Ngưu không phục, quẹt miệng nói.

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười nhìn mọi người nói,

- Ha ha, có đáng gì đâu, Hoàng thượng không muốn ta thành đích ngắm của mọi người. Chỉ có thể nâng đại hoàng tử lên mới ngăn được tên điêu dân khó dây dưa như ta. Hoàng thượng làm vậy, thực ra trong lòng đang thấy sợ hãi.

Quách Dĩnh hơi tức giận, bất bình nói. - Ngươi đã từ quan, trong tay cũng không còn binh quyền, có gì đáng sợ hãi nữa.

Đám người Chu Nhất cũng hiểu Chu Thiên Giáng suy tính quá khờ dại, hắn đã bị tước hết binh quyền, sao Hoàng thượng phải sợ hắn làm gì.

- Các ngươi không hiểu, nếu lần này ra không chủ động từ quan, sớm muộn gì Thành Võ Hoàng cũng diệt trừ ta. Thành Võ Hoàng không ngốc, ông ta biết muốn ổn định giang sơn Lý gia thì phải nắm chặt lấy binh quyền. Thế nên, không còn cách nào ngoài đẩy Đại hoàng tử lên vị trí chủ soái đại doanh Kinh Giao. Thành Võ Hoàng làm vậy, thứ nhất để làm yếu tầm ảnh hưởng của ta và Quách tướng quân, thứ hai là muốn dùng Đại hoàng tử áp chế Quách tướng quân và ta. Đừng quên là môn nhân phủ Quách tướng quân, trong tay Quách tướng quân còn hơn mười vạn đại quân Nam Cương. Lân này chúng ta dẫn theo mấy vạn binh mã giải nguy kinh thành đã tạo được uy danh rất lớn trong quân. Tuy nói ta không còn chức quan nhưng người của đại doanh Bắc Phương đều do một tay Chu Thiên Giáng ta kiến tạo. Các ngươi nghĩ xem, nếu Chu Thiên Giáng ta tiếp tục nắm giữ binh quyền, cùng Quách tướng quân bắc nam liên hợp, hoàng đế có thể ngủ ngon giấc sao. Chu Thiên Giáng cười lạnh phân tích.

- Cha ta không làm phản, ông ấy là người trung thành và tận tâm nhất Đại Phong. Quách Dĩnh bĩu môi nói.

- A, cha ngươi không, nhưng ta đâu nói mình sẽ không. Nếu không phải căn cơ lúc này quá yếu, có lẽ ta sẽ tự làm hoàng thượng. Chu Thiên Giáng không để ý nói.

Mấy người trong sảnh nhìn nhau, thầm nghĩ người này thật trâu bò, cái gì cũng dám nói.

Quách Dĩnh tức giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng. - Nói vớ vẩn gì vậy, lời này truyền ra ngoài, không bị chém mới lạ. Trước mặt mọi người, Quách Dĩnh trực tiếp mắng hắn ăn nói lung tung.

- Không sao, chúng ta đều là người một nhà, họ là huynh đệ ta, trước mặt huynh đệ ta không cần giấu diếm gì. Nói xong, Chu Thiên Giáng đưa mắt nhìn mọi người.

Đại Ngưu cảm động, rất muốn ôm chầm lấy Chu Thiên Giáng hôn một cái. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, chỉ một câu đơn giản của Chu Thiên Giáng đã khiến mọi người thấy thật ấm áp.

- Đại nhân, giờ chúng ta phải làm gì. Đại Ngưu kích động nói.

- Còn làm gì nữa, đương nhiên là sửa chữa phủ đệ ban thưởng cho ta, nửa tháng sau chúng ta dời qua đó. Chu Thiên Giáng cười nói.

Quy mô phủ đệ Thành Võ Hoàng ban cho Chu Thiên Giáng không nhỏ, thậm chí còn vượt xa quan phẩm của hắn. Đây vốn là phủ quốc cữu của Chu Thiên Diên, được Thành Võ Hoàng ban cho Chu Thiên Giáng.

Vừa nghe Chu Thiên Giáng phải chuyển khỏi Quách phủ, mắt Quách Dĩnh đỏ lên, trong lòng có cảm giác mất mát. Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng cầm tay Quách Dĩnh, dùng mắt ra hiệu cho đám người Chu Nhất ra ngoài.

- Ađúng rồi, ta còn phải đi huấn luyện thân binh!

- Ồ, ta phải đi xem tiến độ sửa chữa tân phủ.

- Tatađinhà xí.

Chu Nhất, Chu Nhị và Hà Dương khẩn trương tìm cớ rời khỏi phòng khách. Chỉ có Đại Ngưu vẫn còn ngây ra ở đó, hoàn toàn không hiểu ý của Chu Thiên Giáng.

- Đại Ngưu, ngươi không có chuyện gì làm sao?

Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Đại Ngưu.

- Không, ta không có việc gì cần làm. Đại Ngưu cao giọng nói.

- Mụ nội nó, không có việc gì đi nâng tạ đá đi. Nâng một nghìn lần, không xong đừng có ăn cơm. Chu Thiên Giáng liên tục đá chân đuổi Đại Ngưu ra.

Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Đại Ngưu ngẩn người ngoài cửa rồi quay đầu cười khổ với Quách Dĩnh. - Người này rất có lòng, ưu điểm lớn nhất lại chính là không hiểu chuyện.

Quách Dĩnh che miệng cười, đứng tại chỗ đỏ mặt không nói gì. Còn Đại Ngưu cứ thế ngây ngốc đứng ngoài cửa, nhìn tư thế còn muốn xông vào lý luận, bị Hà Dương túm đai quần kéo khỏi Thiên viện.

Chu Thiên Giáng đóng cửa phòng, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Quách Dĩnh. - Nha đầu, đợi phủ mới bố trí ổn thỏa, ta sẽ lập tức tới cầu thân. Đến lúc đó, ngươi sẽ thành nữ quản gia của phủ ta.

- Ngươi nằm mơ đi, ai là nữ quản gia. Thiên Giáng, sau này ngươi sẽ đối đầu với Hoàng thượng thật sao? Quách Dĩnh ngẩng đầu, khẽ nói.

- Không phải đối đầu, ta chỉ không muốn kẻ khác ức hiếp chúng ta. Nếu muốn sống tốt, ít nhất chúng ta cũng phải có lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu chẳng mày có một ngày Hoàng thượng không vui, chúng ta bỏ đi là được.

Nói xong, hai tay Chu Thiên Giáng bắt đầu không thành thật.

- Đừng làm loạn, bà nội tới thì sao. Nói xong, Quách Dĩnh rung động, yếu ớt dựa vào lòng Chu Thiên Giáng.

- Ta cũng vì dân từ quan, an ủi ta chút đi. Dĩnh tử, giờ chúng ta động phòng được không!

- Akhông được! Quách Dĩnh vùng vẫy.

Hai người tình chàng ý thiếp trong phòng khách, cũng may Quách Dĩnh giữ được chút lý trí cuối cùng. Nàng không phải Ngọc các cách nho nhã yếu ớt, Chu Thiên Giáng không có cách nào cũng không thể dùng sức mạnh.

Nửa tháng sau, Chu Thiên Giáng nhộn nhịp chuyển về nhà mới. Sân viện đã sửa chữa lại, tấm biển trước cửa cũng đổi thành hai chữ Chu phủ đỏ thẫm.

Dù Chu Thiên Giáng đã không còn chức quan nhưng đám quan văn võ vẫn đưa lễ vật tới. Tứ hoàng tử Huyền Châu và Ngọc cách cách cũng đã hồi kinh, nhưng Kim chi ngọc diệp này trong mắt Chu đại quan nhân cũng không có địa vị gì. Quách Dĩnh và Ngọc cách cách giống như nữ quản gia, đứng trong sân giúp nhận lễ vật. Tứ hoàng tử còn thảm hại hơn, thật chẳng khác nào quản gia Chu phủ, chạy ra chạy vào tới toát mồ hôi.

Trong đại sảnh, Tĩnh vương Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Lý Hồng ngồi bên cạnh. Chu Thiên Giáng đứng ở cửa phòng, thỉnh thoảng lại đập Đả Vương Tiên trong tay chỉ bảo đám tôi tớ.

Hôm nay Chu Thiên Giáng chuyển nơi ở trong vui mừng, Tĩnh vương cùng mấy tên võ quan Binh bộ cũng tới chúc mừng. Thấy Chu Thiên Giáng dùng Đả Vương Tiên không chút thương tiếc, Tĩnh Vương cũng thấy đau lòng.

- Lão phu nhân, ta thấy Thiên Giáng tiểu tử này với Dĩnh nha đầu rất hòa hợp, không bằng tìm một cơ hội nói với Thiên Tín, tác hợp chuyện này. Tĩnh Vương cười nói nhìn Quách lão phu nhân.

Chuyện Quách Dĩnh và Chu Thiên Giáng đã sớm bị lão phu nhân nhìn thấy, tuy nhiên dựa theo quy củ, Chu Thiên Giáng phải mở lời trước mời được. Trước đây, Chu Thiên Giáng vẫn ở Quách phủ không có thân phận, giờ đã có phủ đệ riêng, có thể sắp xếp chuyện này.

- Tĩnh vương gia, đứa trẻ Thiên Giáng mồ côi này, sau khi lập công lớn còn suy nghĩ được vậy, lão thân rất tán thưởng. Giờ Nam Cương mới ổn định, chờ mấy ngày nữa Thiên Tín hồi kinh, lão thân sẽ thúc giục nó. Đối với biểu hiện gần đây của Chu Thiên Giáng, lão phu nhân rất hài lòng.

Chu Thiên Giáng sắp đặt yến hội trong sân, ngay cả nha hoàn tôi tớ trong phủ cũng không phân biệt mà được ngồi bàn. Đám Tĩnh Vương, Quách lão phu nhân và các quan được an bài trong đại sảnh. Tuy số quan lại đưa lễ vật tới không ít, nhưng số người có mặt lại chẳng là bao.

Trong mắt đám người Tĩnh vương, tiểu tử này thật kỳ lạ, đối với nô tài trong phủ chẳng có chút dáng vẻ nào của chủ nhân.

Chu đại quan nhân còn tự mình kính rượu với các quan viên, thậm chí còn đặc biệt nịnh bợ vỗ mông Tĩnh Vương khiến ông vui tới không khép được miệng. Ông ta cũng không biết mình đã bị thiệt nặng, ngay cả con gái cũng mất luôn.

Mấy người đang nói chuyện thì thấy một tên người hầu đi tới.

- Đại nhân, tam hoàng tử Huyền Nhạc tới chúc mừng.

Đám người Tĩnh Vương, Lý Hồng vừa nghe liền buông chén rượu trong tay. Đừng thấy Thành Võ Hoàng dốc sức tán dương đại hoàng tử Huyền Minh mà không biết rõ trong lòng Hoàng thượng tán thưởng nhất là vị Tam hoàng tử này. Ngày đó, việc Tam hoàng tử đánh trống trước cửa thành khích lệ tướng sĩ, mọi người đều khắc ghi trong lòng.

Chu Thiên Giáng bước ra cửa nghênh đón Tam hoàng tử một thân nho nhã bước vào sân lớn. Thấy hộ vệ, nô bộc đều an vị trên bàn, Tam hoàng tử thầm tán thưởng tiểu tử Chu Thiên Giáng thật biết mua chuộc lòng người.

- Thiên Giáng huynh, chúc mừng huynh có nơi ở mới, Huyền Nhạc tới tỏ tâm ý, ngưỡng mộ. Thất công chúa không tiện xuất cung nên cũng nhờ tại hạ chuyển tới lời chúc phúc của nàng. Tam hoàng tử nói xong, một loạt người bưng lễ vật xuất hiện dưới hành lang.

- Tam hoàng tử tới đây uống chén rượu nhạt là đã rất nể tình rồi, còn khách khí vậy làm gì. Thay ta gửi lời hỏi thăm tới Thất công chúa, cạm tạ hạ lễ của nàng. Mau vào trong, uống mấy chén. Chu Thiên Giáng lôi kéo Tam hoàng tử vào đại sảnh.

Thấy Tĩnh Vương và mấy vị đại thần Binh bộ đều có ở đây, Tam hoàng tử trước lên thi lễ với lão phu nhân và Tĩnh vương, sau đó quay lại chào hỏi chúng thần.

Tứ hoàng tử cũng đứng lên. - Tam ca, đa tạ huynh đã tới góp vui, mời ngồi. Tứ hoàng tử nói như đây là phủ đệ của hắn không bằng.

- Huyền Châu, bỏ qua thân phận hoàng thất, dù sao Thiên Giáng huynh cũng học cùng ta và đệ, chuyện chuyển nơi ở lớn như vậy mà đệ cũng chẳng buồn nói với ta một tiếng, thật không khách khí. Nói xông, Huyền Nhạc nhìn về phía Chu Thiên Giáng.

- Thiên Giáng huynh đã có phủ đệ, sau này ta còn cần tới thỉnh giáo nhiều hơn, hy vọng huynh đừng thấy phiền phức.

Chu Thiên Giáng cười ha ha. - Tam hoàng tử, cửa lớn nhà ta luôn mở rộng, ai tới cũng là khách. Đương nhiên, nếu một ngày ăn của nhà ta đủ ba bữa, vậy nhớ phải trả tiền cơm.

Ba người nói cười, ngồi xuống, còn trong mắt Tĩnh vương và đám người Lý Hồng, hành động này chứng tỏ Tam hoàng tử đang lôi kéo Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên Chu Thiên Giáng đã chọn Tứ hoàng tử, về phần có thể ủng hộ y hay không, chuyện này cũng thật phức tạp.

Xem biểu hiện của các Hoàng tử trong thời gian vừa qua, mọi người vẫn hài lòng với biểu hiện của Tam hoàng tử nhất. Về phần Tứ hoàng tử Huyền Châu, tuy công lao lớn nhất nhưng tất cả đều do Chu Thiên Giáng tặng cho y.

Trong hậu cung hoàng thành, gương mặt lão thái hậu đầy vẻ bi phẫn. Từ khi đại quân Chu gia thất bại, lão thái hậu thương cảm tới già đi rất nhiều. Thành Võ Hoàng đao sắc chặt đay rối, thân thích Chu gia bị diệt không còn một mống. Làm Thái hậu lại không thể bảo vệ người của tộc mình, trái tim lão Thái hậu đã tan nát.

- Lão chủ nhân, ngươi phải gắng gượng. Giữ được non xanh lo gì không có củi đốt, Quốc cữu gia đã bí mật vào Thiên Thanh quốc, chắc không bao lâu sẽ đánh trở lại. Lão thái giám Hồng Sơn an ủi.

- Hồng Sơn, trong mật thư quốc cữu còn nói gì không?

- Bẩm lão chủ nhân, Quốc cữu gia đã thuyết phục được bốn vị Đại hãn Thiên Thanh quốc, cấp cho ngài đội quân gồm một trăm ngàn binh sĩ hổ lang, một lần nữa Đông Sơn tái khởi. Mặt khác, Quốc cữu gia đã ra lệnh cho những người ẩn náu trong kinh, chú ý động tĩnh của một số người. Trong số đó, người Quốc cữu gia chú ý nhất chính là Chu Thiên Giáng.

- Chu Thiên Giáng? Vừa nhắc tới cái tên này, trong mắt Thái Hậu lộ rõ sát khí.

- Mấy trăm nhân khẩu Chu gia ta, từ trên xuống dưới đều do hắn ban tặng. Dù bản cung có chết, cũng quyết không cho hắn sống tiếp.

- Lão chủ nhân, nô tài đã bí mật sắp xếp. Đợi sóng gió qua đi sẽ âm thầm bảo vệ người rời cung. Chỉ cần hội họp với Quốc cữu gia, ý chỉ của người sẽ khiến vạn dân thiên hạ hưởng ứng. Về phần Chu Thiên Giáng, lão chủ nhân không cần quan tâm, nô tài sẽ xửu lý hắn gọn gàng. Hồng Sơn nheo mắt nói.

- Không! Bản cung không đi, bản cung đã sớm chán ghét cảnh giết chóc này. Thiên hạ thuộc về Lý gia hay Chu gia không quan trọng. Giờ bản cung chỉ thấy có lỗi với những oan hồn đã khuất của Chu gia. Hồng Sơn, ngươi theo bản cung đã bao nhiêu năm, cũng biết sự lợi hại của Lâm Phong sư phụ hắn. Nếu có Lâm Phong bảo vệ, ngươi nắm chắc được mấy phần đánh chết Chu Thiên Giáng?

Hồng Sơn hơi ngưng lại. - Lão chủ nhân, nếu một chọi một, nô tài không phải đối thủ của Lâm Phong.

Lão thái hậu nhướn mày.

- So với ám sát Thành Võ, người nào có thể nắm chắc hơn.

- Đương nhiên là Chu Thiên Giáng.

Lão thái hậu ngẩn ra. - Thế nào, chẳng lẽ Vệ Triển còn đáng sợ hơn Lâm Phong?

Hồng Sơn khẽ lắc đầu. - Không, Vệ Triển cùng lắm chỉ đánh ngang tay với lão nô. Nhưng bên cạnh Hoàng thượng còn có mười hai thị vệ Thanh Long, bọn họ liên thủ nô tài khó tiếp được. Về phần Chu Thiên Giáng, Lâm Phong không thể bảo vệ hắn mãi. Chỉ cần không có Lâm Phong, Chu Thiên Giáng phải chết không còn nghi ngờ.

Lão thái hậu gật đầu.

- Hừ, dám chiến phủ đệ của Chu gia ta mở yến hội, vậy đi theo làm bạn với oan hồn Chu gia đi.

Hồng Sơn đưa mắt nhìn Thái hậu rồi yên lặng gật đầu. - Nô tài lĩnh chỉ. Nói xong, Hồng Sơn từ từ lui xuống.

Thời điểm hoàng hôn, mặt trời lặn sau núi, cửa lớn hoàng thành bắt đầu đóng chặt nghiêm cấm ra vào. Lúc đèn cung đình sáng lên, một bóng dáng gầy yếu vượt tường xuất cung. Hồng Sơn đưa mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa.

Trong một ngõ nhỏ kinh thành, lão thái giám Hồng Sơn cúi đầu bước vào một y quán. Khi thấy Hồng Sơn, lang trung xem bệnh không nói hai lời đã trực tiếp đi vào hậu đường.

Canh ba vừa qua, có mấy đen bước ra khỏi cửa sau rồi lặng lẽ biến mất trong đêm. Mục tiêu của họ không phải Chu Thiên Giáng là Quách Dĩnh trong Quách phủ. Sau đại loạn, kinh thành qua một thời gian ngắn ngủi đã khôi phục lại sự náo nhiệt. Không ít các thanh lâu sênh ca trắng đêm hân hoan khiến đám quý tộc có tiền quên đường về. Mấy con đường chính ở kinh thành, gần đây cũng khai trương không ít thanh lâu lớn. Mà chủ nhân của những tòa thanh lâu này rất thần bí, mà nhìn cách bảo hộ có thể thấy thế lực các ông chủ đứng sau không bình thường. Mấy thanh lâu mới khai trương đã đánh gục không ít các nhà sừng sỏ trong quá khứ. Đừng thấy họ khai trương mới vài ngày, kinh doanh khá là thịnh vượng.

Mọi người chưa từng gặp qua ông chủ mà chỉ biết người trong đó thường gọi ông chủ là Tứ gia . Kỳ thật, mấy thanh lâu này đều do Chu Tứ mở ra. Chu Thiên Giáng bảo y phân tán ba ngàn tinh binh vào trong dân gian, thực hiện chính sách giấu binh vào dân. Ba ngàn binh mã của Chu Tứ thật không dễ an bài, không còn cách nào, Chu Tứ liên tục mở mấy thanh lâu, đồng thời ở ngoại ô còn mở ra tam gia xa mã. Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho một nửa nhân số. Số còn lại, Chu Tứ mua mấy nông trang gần kinh thành sắp xếp vào. Chu Thiên Giáng cho y năm trăm ngàn lượng, Chu Tứ cũng không tới mức miệng ăn núi lở, cộng thêm mấy thanh lâu cũng đảm bảo được chi phí sinh hoạt tối thiểu. Mặt khác, tập trung quy mô nhỏ mới có lợi cho việc luyện binh. Cũng không thể giấu binh trong dân làm chậm trễ chính sự, những người này, sớm muộn cũng sẽ quay lại chiến trường chém giết.

Hôm nay là ngày đại hỷ Chu Thiên Giáng chuyển nơi ở mới, Chu Tứ cũng tới Chu phủ chúc mừng. Chu Thiên Giáng đã phải tiếp khách cả ngày, đến tối mới chính thức tụ họp với các huynh đệ.

Trong đại sảnh lúc này chỉ có một bàn, ngoài Thục Thiên Phủ Chu Tam đã đi về phương nam, tất cả thân tín của Chu Thiên Giáng đều có mặt ở bàn.

- Mấy vị đại ca, sau này, đâu chính là nhà của chúng ta, những chuyện khác ta không nói nhiều, hôm nay mừng tân gia, ta kính các huynh một ly. Nói xong, Chu Thiên Giáng bưng chén rượu lên.

/240

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status