Bên ngoài thành, Chu Diên Thiên thấy chiến trận vẫn giằng co, tổn thương của hai bên rất nghiêm trọng. Chu Diên Thiên vung lệnh cờ lên: - Xe bắn đá chuẩn bị, nhắm vào tên hôn quân Thành Võ, toàn lực giết chết hắn!
Ba mươi mấy chiếc xe bắn đã từ trong quân ngũ đẩy ra, trên tường thành Tĩnh Vương vừa nhìn liền lập tức hạ lệnh: - Người đâu! Bảo vệ bệ hạ lui xuống dưới thành.
- Không! Trẫm không thể đi! Trẫm phải ở đây nhìn các tướng sĩ đánh tan quân địch. Thành Võ Hoàng lập thương vàng lên, ông ta hô lên như vậy, quả thực đã cho các tướng sĩ rất nhiều tinh thần.
Tĩnh Vương cắn chặt răng. Ông ta biết lúc này Thành Võ Hoàng vừa đi thì rất có thể quân lính sẽ mất đi niềm tin. Thành Võ Hoàng làm như vậy, cũng là bị ép bất đắc dĩ.
- Được! Chúng ta hôm nay sẽ liều mạng với lão thất phu họ Chu kia. Người đâu! Bố trí trận lá chắn, bảo vệ Hoàng thượng.
Tĩnh Vương nói xong, hai đội tướng sĩ lập tức bố trí nhiều tầng lá chắn ở trước Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương. Vệ Triển đứng ở bên cạnh Thành Võ, trong tay cầm một thanh kiếm sắc dày.
- Vèovèovèo một trận mưa đá bay đến hướng của Thành Võ Hoàng. Những viên đá to đập ở trên lá chắn, đập làm cho khóe miệng của những binh lính ở phía sau lá chắn đều chảy máu, nhưng không có ai lui về phía sau. Người nào ngã xuống lại có người khác lên thay, duy trì sự nguyên vẹn của trận lá chắn.
Chu Diên Thiên lại một lần vung cờ lệnh lên: - Các đội quân nghe lệnh, tiểu đội thứ nhất xông vào kinh thành, mỗi người ban cho nghìn mẫu ruộng tốt, đội trưởng phong vạn hộ hầu.
Có trọng thưởng thì nhất định sẽ có người dám nhận trọng trách, những người của đại quân phương bắc cũng xông vào thành bằng bất cứ giá nào. Dù sao cũng phạm tội mưu phản rồi, không bằng đi theo Chu Diên Thiên giết thành con đường máu , chưa biết chừng có thể là một tướng quân khai quốc nữa.
Phản quân tràn vào những chỗ hổng ngày càng nhiều, Sở Vân giết trái đâm phải, dần dần không kiên trì nổi. Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng rút kiếm ra: - Tất cả hộ viện gia đinh nghe đây! Sinh tử chính là ở lúc này, theo ta ra phía sau...Giết!
Lý Hồng hô lớn một tiếng, người thứ nhất xông vào chỗ hổng bị đập. Người ở phía sau hắn ta, mặc các loại giả dạng gia đinh, cầm các loại vũ khí, điên cuồng hò hét đi lên phía trước.
Thành Võ Hoàng trợn tròn mắt, tay nắm thương vàng đều có chút run; mắt thấy trận lá chắn trước mặt cũng không thể duy trì được. Trong cổng thành vẫn còn ba hàng kỵ binh tốt, chuẩn bị giữ lại lần cuối, liều mạng dùng đến.
- Tĩnh Vương đệ! Ở đây giao cho đệ, Trẫm phải tự mình suất quân ra khỏi thành nghênh chiến.
- Không được!
Tĩnh Vương và Vệ Triển đồng thời hô lên.
- Vua của một nước không thể mạo hiểm được. Vệ Triển tỉnh táo nói.
- Hoàng huynh! Đợi một chút! Đối phương cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu. Công kích như này, mọi người liều mạng chính là sức nhẫn nại đó. Tĩnh Vương trợn đôi mắt đen lên, lặng lẽ nhìn xuống dưới thành.
Đúng lúc này,, chỉ nghe thấy mấy tiếng pháo nổ Đoàng...đoàng ở đằng xa, một đội quân xuất hiện trong tầm mắt của binh lính trên thành.
- Phụ hoàng! Là Chu Thiên Giáng! Cứu binh của chúng ta đến rồi. Tam Hoàng tử đứng ở chỗ cao hô lớn một tiếng, tiếng trống dừng lại. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc hô to với các tướng sĩ tác chiến dưới thành: - Mọi người nghe đây! Đại quân của chúng ta đã đến rồi, Chu Diên Thiên coi như xong rồi!
Tiếng hô lớn này của Tam Hoàng tử không kém gì tiếng sét đánh trên trời, chấn động đến mức tim của đại quân Chu Diên Thiên sắp vỡ ra. Nhưng đối với tướng sĩ trong thành thì hô một tiếng như có thêm tinh thần.
Thân thể Thành Võ Hoàng vụt qua, Tĩnh Vương liền nắm lấy cánh tay của Thành Võ Hoàng: - Là Chu Thiên Giáng! Ha ha...Là Chu Thiên Giáng! Mặt Tĩnh Vương kích động đỏ bừng lên.
Một chiếc xe tướng soái xông vào trước mặt, trên xe tướng soái, cờ lớn chữ Soái và mác cờ Thần Trư bay phấp phới. Chu Thiên Giáng mặc áo giáp đứng trên xe, nhìn thấy đại quân Chu Diên Thiên xếp thành hàng ở phía trước thì Chu Thiên Giáng vung cờ lệnh lên: - Thiên Bồng đại quân nghe lệnh! Bốn đội Phạm Nhung, Tần Vĩ, Dương Ba, Cát Long xông vào chính diện. Văn thúc và Nhạc Định Sơn bảo vệ ở hai bên, đừng để bọn chúng chạy. Giết cho ta!
Sáu đại quân vượt qua xe tướng soái. Tất cả mọi người đều có bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, lập tức giơ thương dài xông vào giết.
Đại quân Chu Thiên Giáng tới làm sĩ khí quan binh thủ thành đại chấn. Trên đầu thành, tất cả mọi người giơ trường thương lớn tiếng reo hò. Tam hoàng tử luôn phiên cánh tay, hung hăng gõ trống trận.
Chu Diên Thiên tức tới run lên, mắt thấy đại công sắp cáo thành, như thế nào lại bị đại quân Chu Thiên Giáng giết chết. Thám báo hôm qua y phái đi đâu rồi, sao không có ai về báo với y.
Chu Thiên Giáng đã sớm phái Chu Nhất mang theo tiểu tổ liệp sát, chuyên đi săn thám báo của Chu Diên Thiên. So với bất kỳ ai Chu Thiên Giáng đều hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức, trước hành quân một ngày, Chu Nhất đã thanh trừ toàn bộ thám báo.
- Bình tĩnh hết cho ta! Chu Diên Thiên khàn giọng gào to. - Mã Duy, bản soái lệnh cho ngươi dẫn ba vạn trọng kỵ, giết chết Chu Thiên Giáng. Chu Diên Thiên run rẩy, không để ý tới đám tạp quân này. Trong số các doanh binh Đại Phong, không đội ngũ nào dũng mãnh bằng đại quân phương Bắc.
Mấy vạn nhân mã nhanh chóng hỗn chiến thành bầy, tuy đại quân phương Bắc dũng mãnh nhưng người của Chu Thiên Giáng nhiều. Hơn nữa, Lâm Phong không ngừng xen kẽ phía trong, chuyên tìm giết những tướng quân kia. Mất kẻ cầm đầu, binh mã phương Bắc lập tức rối loạn.
Chỗ hổng cổng thành, Lý Hồng và Sở Vân tụ lại, nhanh chóng đuổi giết đối phương ra khỏi thành. Khí thế quan binh thủ thành như cầu vồng, sức chiến đấu càng thêm dũng mãnh.
Đại hoàng tử Huyền Minh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong các huynh đệ, nhìn tình hình chém giết thành đàn phía dưới, Đại hoàng tử chạy tới trước mặt Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương. Một chân quỳ xuống chờ lệnh.
- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nguyện dẫn binh mã trong thành ra đánh chết lão thất phu Chu Diên Thiên.
Thành Võ Hoàng vừa hồi sinh sau cơn suy sụp tinh thần. Nhưng nếu phải hạ lĩnh lệnh, thì còn phải dựa vào vị Tĩnh Vương chủ soái này. Dù cho ông ta là hoàng thượng, nhưng trong quân thì vẫn phải nghe lời chủ soái.
- Tĩnh Vương đệ, cho đại hoàng nhi đi đi. Con cháu Lý gia ta, cũng phải trải qua thử thách máu mới có thể thành tài.
Tĩnh Vương gật đầu, ông ta hiểu ý của Thành Võ Hoàng, đây là muốn đoạt công của Chu Thiên Giáng. Nếu để tiểu tử kia chiếm mọi công lao, hoàng thất cũng chẳng còn chút thể diện nào.
Tĩnh Vương rút lệnh kỳ: - Truyền soái lệnh của ta, lệnh cho Đại hoàng tử Huyền Minh dẫn kỵ binh trong thành ra giết chết phản quân.
- Huyền Minh tuân lệnh! Đại hoàng tử nói xong liền cầm trường mâu chạy xuống dưới thành.
Một tiếng khèn sừng bò vang lên, cánh cửa đã đóng gần tháng kẽo kẹt mở ra. Đại hoàng tử Huyền Minh cầm trường mâu giục chiến mã sải bước Giết!!! Kỵ binh đã nhẫn nhịn từ lâu, đi theo xông ra khỏi cổng thành.
Sở Vân và Lý Hồng đưa mắt nhìn nhau, cầm lấy binh khí: - Giết hết phản quân xông lên theo ta! Ở lỗ hỗng dưới tường thành có một đám người chạy theo ra ngoài.
Hai quân giao phong chỉ sợ không có sĩ khí, đại quân phương bắc của Chu Diên Thiên vừa thấy hai mặt giáp công đã lập tức tan tác.
- Không được loạn đứng vữngđứng vững mau cho ta! Lệnh kỳ trong tay Chu Diên Thiên múa may thế nào cũng không khống chế nổi đại quân.
- Quốc cữu gia, mau rút lui đi. Giữ được non xanh lo gì không có củi đốt. Chúng ta quay về phương bắc vẫn có thể tập trung lại được đội ngũ. Đội trưởng thân binh của Chu Diên Thiên thấy đại thế đã mất liền đau khổ cầu xin.
Chu Diên Thiên la hét hồi lâu, cả người như si ngốc, lệnh kỳ trong tay cũng rơi xuống đất. Thân binh đội trưởng thấy tình cảnh này, không nói hai lời, lập tức che chở Chu Diên Thiên bắt đầu phá vây.
Chủ soái vừa chạy, cả đại quân mệt mọi rã rời cũng vác cờ chạy cùng. Cờ soái vừa động, phần phật báo hiệu rút lui. Binh bại như núi lở, Chu Diên Thiên vừa chạy, các tướng sĩ cũng không có tâm tư tác chiến.
Chu Thiên Giáng vung lệnh kỳ, Đại Ngưu bên cạnh cao giọng hô: - Văn tướng quân. Chu đại soái lệnh cho ngài dẫn theo đại quân, đuổi giết trăm dặm.
Văn Nhữ Hải nhìn thấy lệnh kỳ liền động trường thương, một gã kỳ quan đánh ngựa chạy tới. Soái kỳ khua tròn, Phạm Nhung và sáu nhánh binh mã đều tập trung lại.
Ngoài cửa thành lúc này đã biến thành hải dương hạnh phúc. Các tướng sĩ khàn giọng hô lớn danh hào của Chu Thiên Giáng. Không ít quân tốt bắt đầu thu dọn thông đạo ngoài cửa thành, chuẩn bị nghênh đón đám người Chu Thiên Giáng vào thành.
Bên cạnh Chu Thiên Giáng ngoại trừ thân binh của hắn thì không còn ai khác. Quách Dĩnh mặc nam trang, hưng phấn nhìn Chu Thiên Giáng. Lúc này, Chu đại quan nhân của nàng lập được công lao hãn mã, bệ hạ vẫn không thể phong thưởng hắn một chức danh tương đương đại nguyên soái hay sao.
Chu Thiên Giáng nhìn sang bên cạnh, phát hiện không thấy tung tích sư phụ Lâm Phong. Phỏng chừng lão già này không lộ diện, thừa dịp chạy loạn vào thành tìm tình nhân cũ rồi.
- Các huynh đệ, đều ngẩng cao đầu cho ta. Thấy không, mặc kim khôi giáp đứng trên đầu thành chính là đương kim Thánh Thượng. Lão nhân gia đứng cạnh ông ấy chính là Ngọc Nhi Tha Điệt, Tĩnh vương gia của chúng ta. Chu Thiên Giáng chỉ lên đầu thành nói.
Thân binh của hắn, ngoài đám người Chu Nhất thì gần như là tội phạm lao tù, cơ bản chưa từng thấy qua Hoàng thượng. Đại Ngưu kích động tới toát mồ hôi, có thể thấy Hoàng thượng, vậy cũng xem như cho tổ tiên chút sĩ diện rồi.
Đại Hoàng tử giục ngựa chạy tới, ôm quyền nói. - Thiên Giáng huynh, đường đã thu dọn sạch sẽ, mời đại công thần vào thành. Đại Hoàng tử nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng có một cảm giác chua xót nói không nên lời. Người kia là người ủng hộ lão Tứ, sau màn phong ba này, lão Tứ chính là hoàng tử được lợi lớn nhất.
- Đại Hoàng tử, sao dám phiền ngài đại giá nghênh đón, mời đi trước. Chu Thiên Giáng ôn hòa nói.
Nhóm thân binh vừa nghe người nọ là Đại Hoàng tử, cơ bản không buồn để ý. Bởi vì Tứ Hoàng tử ở trước mặt Chu đại quan nhân, cũng chẳng khác nào vợ bé bị khinh bỉ, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Đại Hoàng tử dẫn dắt 'Soái xe' vào thành, lúc này, trên đầu thành đã đứng đầy văn võ bá quan.
Chu Thiên Giáng bước xuống soái xe, ôm quyền hướng Thành Võ Hoàng hô. - Thần Chu Thiên Giáng cứu giá chậm trễ, mong sư phụ bệ hạ khoan thứ. Chu Thiên Giáng mặc chiến bào, hành lễ dựa theo quân quy của một chủ soái.
Thành Võ Hoàng hai tay vịn lỗ châu mai, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Mặc dù tối hôm qua Thành Võ tức giận, hận không thể giết hắn, nhưng bây giờ, Thành Võ Hoàng càng nhìn càng ưa thích.
- Thiên Giáng, lần này ngươi lập công lớn, nào có tội gì. Người đâu, tuyên khẩu dụ của trẫm, hoàng thổ lót đường, dùng nước trong dọn sạch sẽ phố, nghênh đón Chu Thiên Giáng vào thành.
Thành Võ Hoàng nói xong, cả triều văn võ không ngừng gật đầu. Đãi ngộ như vậy, chỉ e trong lịch sử Đại Phong, Chu Thiên Giáng là người trẻ tuổi nhất.
Chu đại quan nhân rạng rỡ, một lần nữa bước lên soái xe, đi thẳng đến cửa thành. Cái gọi là hoàng thổ lót đường, nước trong dọn phố, chẳng qua chỉ là một loại tượng trưng, cũng không phải dùng một xe hoàng thổ thật.
Soái xe vừa mới vào cửa thành, Chu Thiên Giáng liền thấy Lão Thái Phó Vương Bính Khôn đứng chặn giữa đường đi. Chu Thiên Giáng vừa thấy Vương lão Thái phó sắc mặt nghiêm túc, cười khổ trong lòng, tự nhủ không biết lão già này lại muốn làm gì. Nhưng từ lúc nghe nói Vương thái phó dám đứng ở đầu thành giận dữ mắng mỏ Chu Diên Thiên, ấn tượng của Chu Thiên Giáng đối với ông ta đã cải biến không ít.
Chu Thiên Giáng bước xuống soái xe, đi vài bước đến trước lão Thái Phó. Chu Thiên Giáng vừa muốn nói chuyện, liền thấy Vương lão Thái phó sửa sang lại quần áo, hai đầu gối quỳ xuống đất. - Chu Thiên Giáng, Vương Bính Khôn ta ân oán rõ ràng. Cái quỳ này, là để bồi tội với ngươi chuyện lần trước!
Chu Thiên Giáng hoảng sợ, khẩn trương tiến lên giữ chặt Vương thái phó. - Chủ bạc đại nhân, ngài đây là muốn học trò giảm thọ phải không. Ngoài Hoàng thượng, không ai đảm đương nổi một quỳ của ngài.
Chu Thiên Giáng kéo Vương thái phó lui về phía sau hai bước, hai tay ôm quyền cúi người thật sâu. - Học trò mang chiến bào trên người, không tiện quỳ tạ ơn. Việc lúc trước, mong Thái phó đại nhân khoan dung độ lượng, không trách tội học trò vô lễ.
Vương thái phó vuốt râu, hài lòng nhìn Chu Thiên Giáng, trong mắt Vương thái phó lúc này, trẻ nhỏ thật dễ dạy.
- Tiểu tử thối, Ngọc nhi nhà ta có phải chịu khổ không. Nó mà gầy mất lạng thịt nào, bổn vương quyết không tha cho ngươi. Tĩnh Vương mặc giáp trụ đi tới.
Chu Thiên Giáng sửng sốt nhìn Tĩnh Vương. Tĩnh Vương bây giờ với lúc vừa rời thành quả như hai người khác nhau, không chỉ gầy đi mà còn thêm bộ râu trông vô cùng già nua.
- Tĩnh vương gia, ngài chịu khổ rồi. Ngọc nhi được vãn bối nuôi dưỡng mập mập trắng trẻo, ngài cứ yên tâm đi. Chu Thiên Giáng cảm thán nhìn Tĩnh Vương, từ đôi mắt có thể nhìn ra, Tĩnh Vương đúng là đã kiệt sức.
Vừa nghe Ngọc nhi rất tốt, Tĩnh Vương cười cười, đột nhiên thân mình run lên, thiếu chút nữa đứng không vững.
- Mau, Tĩnh Vương vất vả quá độ, khẩn trương mang đến Thái y viện. Sở Vân tướng quân chỉ bảo thân binh nâng Vương kiệu, đưa Tĩnh Vương vào trong.
Tĩnh Vương nằm trên kiệu hồi lâu mới sửng sốt lại, phản ứng. - Này ranh con, ta gọi Ngọc nhi, sao hắn cũng gọi Ngọc nhi? Không được, ta phải hỏi rõ ràng. Nếu tiểu tử này dám làm gì Ngọc nhi, bổn vương quất chết hắn. Dừng kiệumau dừng kiệu.
Mặc kệ Tĩnh Vương hạ lệnh thế nào, nhóm thân binh lúc này cũng không nghe lời ông phân phó nữa. Thương thế Tĩnh Vương chưa khôi phục, nhóm thân binh cũng rất đau lòng. Giờ thành trì đã bình an, bọn họ thà mạo hiểm cãi lại quân lệnh cũng phải đưa Tĩnh Vương đi trị liệu.
Tam Hoàng tử và Nhị Hoàng tử sóng vai đi tới, Nhị Hoàng tử tinh thần phấn chấn, Tam Hoàng tử đầy nét mỏi mệt, tuy nhiên vẫn tươi cười chân thành.
- Thiên Giáng huynh, huynh lập công lớn cho Đại Phong ta, Huyền Xán xin chúc mừng. Nhị Hoàng tử cười nói.
Tam Hoàng tử cũng ôm quyền. - Huyền Nhạc nghênh đón công thần.
Nói xong, bái thật sâu.
- Ha ha, hai vị Hoàng tử khách khí như vậy, ta thật không biết nói gì cho phải. Đi thôi, Hoàng đế sư phụ còn chờ phía trước. Chu Thiên Giáng nói xong cũng không lên xe, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, gương mặt vui mừng, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Phía sau ông, gương mặt tang thương của Vệ Triển cũng lộ nét tươi cười.
Đám người Chu Nhất vốn đang ngồi trên lưng ngựa, vừa nhìn thấy Vệ Triển, bốn người cuống quít xuống ngựa. Quách Dĩnh vung tay lên, đám người Đại Ngưu đều đi theo xuống ngựa.
Chu Thiên Giáng bước nhanh vài bước. - Hoàng thượng sư phụ, học trò ngày ngày đều tâm niệm lão nhân gia ngài, nhiều ngày như vậy cũng chưa được ngủ an ổn một giấc. Chu đại quan nhân vẻ mặt bi thương, hận không thể ép ra hai giọt nước mắt.
Đại Ngưu ở phía sau nghe nói như thế, miệng há hốc như chứa được tám vạn đại quân, Chu đại nhân ngày nào cũng ngủ như lợn chết, khi nào lại không an ổn. Quách Dĩnh mím môi, cố nén ý cười. Chu Thiên Giáng vì luyện tập vẻ mặt này, đã không ít lần biểu diễn trước mặt các nàng.
Thành Võ Hoàng cười ha ha. - Ha ha, tiểu tử ngươi chậm thêm một ngày, đã có thể không được gặp trẫm rồi. Đi! Trẫm ngồi soái xe của ngươi về hoàng cung.
Chu Thiên Giáng vừa nghe liền vội vàng kéo Thành Võ Hoàng lên soái xe của hắn. Chu Thiên Giáng vừa định hạ lệnh khởi giá thì lại nghe Thành Võ Hoàng nói. - Thiên Giáng, ngươi cũng lên đây đi.
- Ấy! Chuyện này không được, nếu không lão Thái phó lại cho học trò một bài nữa. Tuy nhiên, đánh xe cho hoàng thượng sư phụ thì có thể.
Chu Thiên Giáng cũng không ngốc, có công lớn cũng không được kiêu ngạo, bằng không sẽ phạm vào đại kỵ hoàng thất. Chu Thiên Giáng tự mình điều khiển soái xa, dọc đường đi nhận được sự hoan hỉ, nghênh đón của dân chúng. Lúc này Thành Võ Hoàng cũng cho Chu Thiên Giáng mặt mũi, nhưng khi ngẩng đầu thấy cờ hiệu mặt heo lại cười khổ lắc đầu.
Mọi người trở lại hoàng cung. Văn Nhữ Hải đuổi theo trăm dặm, mãi sau giờ ngọ mới thống lĩnh đại quân quay về kinh thành. Lúc này Thành Võ Hoàng hạ chỉ cho Văn Nhữ Hải tạm thay cho Thiên Bồng đại chủ soái, tiếp tục truy kích Chu Diên Thiên, trấn thủ biên quan bắc bộ.
Kinh thành bình an, dân chúng hân hoan chúc mừng. Quan trọng nhất là Chu Thiên Giáng đã mang tới rất nhiều lương thực. Hơn nữa, số lương thực vừa tới kịp thời cũng đủ giải quyết nguy cơ trong thành.
Phủ Trấn Nam tướng quân vô cùng náo nhiệt, Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở đại sảnh tiếp đón đủ nhóm quan nhân tới bái hạ. Lúc này, Chu Thiên Giáng chẳng khác nào cứu tinh của Đại Phong triều. Không ít quan lại suy đoán, Thành Võ Hoàng sẽ ban thưởng gì cho hắn.
Ba ngày trôi qua, kinh thành đã cơ bản an ổn. Ngoài lão Thái hậu trong hậu cung, khắp nơi đầy không khí vui mừng. Văn Nhữ Hải trở lại cùng chiến báo, đại quân phương Bắc đã bị đánh bại triệt để, nhưng Chu Diên Thiên và thân binh của y lại không rõ tung tích.
Thành Võ Hoàng nhanh gọn, quyết đoán, một lần nữa bổ nhiệm đám đô phủ đại thần. Cũng giao trách cho quan viên các phủ, trong hai mươi ngày phải vào kinh diện thánh. Không còn Chu gia quấy nhiễu, Thành Võ Hoàng có thể tập trung quyền lực vào tay lần nữa.
Trong hoàng cung, Vệ Triển và Tĩnh Vương ngồi trong thượng thư phòng, hai người vừa xem xong thánh chỉ của Thành Võ Hoàng. Sớm mai lên triều, Thành Võ Hoàng sẽ luận công ban thưởng. Về phần an bài cho đại công thần Chu Thiên Giáng, quả khiến Thành Võ Hoàng khó xử.
- Tĩnh Vương đệ, Vệ Triển, các ngươi thấy ý chỉ của trẫm có chỗ nào không ổn? Thành Võ Hoàng nhìn hai người hỏi.
Vệ Triển im lặng không nói gì thêm. Ở phương diện này y cũng không tiện tham dự. Tĩnh Vương thì cười khổ nói. - Hoàng huynh, có phải quábạc bẽo không? Nói thế nào Chu Thiên Giáng cũng lập được nhiều công lao hiển hách, người phong thưởng như vậy, không sợ tên tiểu tử kia treo cổ tự sát sao.
Thành Võ Hoàng nhíu mày. - Tĩnh Vương đệ, hắn còn trẻ, nếu lúc này phong thưởng quá lớn, chỉ e sau này gió lớn khó che.
- Bỏ đi, dù sao thánh chỉ này cũng do người hạ, tiểu tử kia cũng không thể trách ta. Tĩnh Vương thấy Vệ Triển không nói gì nên cũng không cố chấp tranh cãi nữa.
Tĩnh Vương ra khỏi cung thầm thở dài một tiếng. Tĩnh Vương hiểu lý do Thành Võ Hoàng làm như vậy, ông ta sợ sẽ xuất hiện thêm một Chu Diên Thiên nữa!
Ba mươi mấy chiếc xe bắn đã từ trong quân ngũ đẩy ra, trên tường thành Tĩnh Vương vừa nhìn liền lập tức hạ lệnh: - Người đâu! Bảo vệ bệ hạ lui xuống dưới thành.
- Không! Trẫm không thể đi! Trẫm phải ở đây nhìn các tướng sĩ đánh tan quân địch. Thành Võ Hoàng lập thương vàng lên, ông ta hô lên như vậy, quả thực đã cho các tướng sĩ rất nhiều tinh thần.
Tĩnh Vương cắn chặt răng. Ông ta biết lúc này Thành Võ Hoàng vừa đi thì rất có thể quân lính sẽ mất đi niềm tin. Thành Võ Hoàng làm như vậy, cũng là bị ép bất đắc dĩ.
- Được! Chúng ta hôm nay sẽ liều mạng với lão thất phu họ Chu kia. Người đâu! Bố trí trận lá chắn, bảo vệ Hoàng thượng.
Tĩnh Vương nói xong, hai đội tướng sĩ lập tức bố trí nhiều tầng lá chắn ở trước Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương. Vệ Triển đứng ở bên cạnh Thành Võ, trong tay cầm một thanh kiếm sắc dày.
- Vèovèovèo một trận mưa đá bay đến hướng của Thành Võ Hoàng. Những viên đá to đập ở trên lá chắn, đập làm cho khóe miệng của những binh lính ở phía sau lá chắn đều chảy máu, nhưng không có ai lui về phía sau. Người nào ngã xuống lại có người khác lên thay, duy trì sự nguyên vẹn của trận lá chắn.
Chu Diên Thiên lại một lần vung cờ lệnh lên: - Các đội quân nghe lệnh, tiểu đội thứ nhất xông vào kinh thành, mỗi người ban cho nghìn mẫu ruộng tốt, đội trưởng phong vạn hộ hầu.
Có trọng thưởng thì nhất định sẽ có người dám nhận trọng trách, những người của đại quân phương bắc cũng xông vào thành bằng bất cứ giá nào. Dù sao cũng phạm tội mưu phản rồi, không bằng đi theo Chu Diên Thiên giết thành con đường máu , chưa biết chừng có thể là một tướng quân khai quốc nữa.
Phản quân tràn vào những chỗ hổng ngày càng nhiều, Sở Vân giết trái đâm phải, dần dần không kiên trì nổi. Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng rút kiếm ra: - Tất cả hộ viện gia đinh nghe đây! Sinh tử chính là ở lúc này, theo ta ra phía sau...Giết!
Lý Hồng hô lớn một tiếng, người thứ nhất xông vào chỗ hổng bị đập. Người ở phía sau hắn ta, mặc các loại giả dạng gia đinh, cầm các loại vũ khí, điên cuồng hò hét đi lên phía trước.
Thành Võ Hoàng trợn tròn mắt, tay nắm thương vàng đều có chút run; mắt thấy trận lá chắn trước mặt cũng không thể duy trì được. Trong cổng thành vẫn còn ba hàng kỵ binh tốt, chuẩn bị giữ lại lần cuối, liều mạng dùng đến.
- Tĩnh Vương đệ! Ở đây giao cho đệ, Trẫm phải tự mình suất quân ra khỏi thành nghênh chiến.
- Không được!
Tĩnh Vương và Vệ Triển đồng thời hô lên.
- Vua của một nước không thể mạo hiểm được. Vệ Triển tỉnh táo nói.
- Hoàng huynh! Đợi một chút! Đối phương cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu. Công kích như này, mọi người liều mạng chính là sức nhẫn nại đó. Tĩnh Vương trợn đôi mắt đen lên, lặng lẽ nhìn xuống dưới thành.
Đúng lúc này,, chỉ nghe thấy mấy tiếng pháo nổ Đoàng...đoàng ở đằng xa, một đội quân xuất hiện trong tầm mắt của binh lính trên thành.
- Phụ hoàng! Là Chu Thiên Giáng! Cứu binh của chúng ta đến rồi. Tam Hoàng tử đứng ở chỗ cao hô lớn một tiếng, tiếng trống dừng lại. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc hô to với các tướng sĩ tác chiến dưới thành: - Mọi người nghe đây! Đại quân của chúng ta đã đến rồi, Chu Diên Thiên coi như xong rồi!
Tiếng hô lớn này của Tam Hoàng tử không kém gì tiếng sét đánh trên trời, chấn động đến mức tim của đại quân Chu Diên Thiên sắp vỡ ra. Nhưng đối với tướng sĩ trong thành thì hô một tiếng như có thêm tinh thần.
Thân thể Thành Võ Hoàng vụt qua, Tĩnh Vương liền nắm lấy cánh tay của Thành Võ Hoàng: - Là Chu Thiên Giáng! Ha ha...Là Chu Thiên Giáng! Mặt Tĩnh Vương kích động đỏ bừng lên.
Một chiếc xe tướng soái xông vào trước mặt, trên xe tướng soái, cờ lớn chữ Soái và mác cờ Thần Trư bay phấp phới. Chu Thiên Giáng mặc áo giáp đứng trên xe, nhìn thấy đại quân Chu Diên Thiên xếp thành hàng ở phía trước thì Chu Thiên Giáng vung cờ lệnh lên: - Thiên Bồng đại quân nghe lệnh! Bốn đội Phạm Nhung, Tần Vĩ, Dương Ba, Cát Long xông vào chính diện. Văn thúc và Nhạc Định Sơn bảo vệ ở hai bên, đừng để bọn chúng chạy. Giết cho ta!
Sáu đại quân vượt qua xe tướng soái. Tất cả mọi người đều có bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, lập tức giơ thương dài xông vào giết.
Đại quân Chu Thiên Giáng tới làm sĩ khí quan binh thủ thành đại chấn. Trên đầu thành, tất cả mọi người giơ trường thương lớn tiếng reo hò. Tam hoàng tử luôn phiên cánh tay, hung hăng gõ trống trận.
Chu Diên Thiên tức tới run lên, mắt thấy đại công sắp cáo thành, như thế nào lại bị đại quân Chu Thiên Giáng giết chết. Thám báo hôm qua y phái đi đâu rồi, sao không có ai về báo với y.
Chu Thiên Giáng đã sớm phái Chu Nhất mang theo tiểu tổ liệp sát, chuyên đi săn thám báo của Chu Diên Thiên. So với bất kỳ ai Chu Thiên Giáng đều hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức, trước hành quân một ngày, Chu Nhất đã thanh trừ toàn bộ thám báo.
- Bình tĩnh hết cho ta! Chu Diên Thiên khàn giọng gào to. - Mã Duy, bản soái lệnh cho ngươi dẫn ba vạn trọng kỵ, giết chết Chu Thiên Giáng. Chu Diên Thiên run rẩy, không để ý tới đám tạp quân này. Trong số các doanh binh Đại Phong, không đội ngũ nào dũng mãnh bằng đại quân phương Bắc.
Mấy vạn nhân mã nhanh chóng hỗn chiến thành bầy, tuy đại quân phương Bắc dũng mãnh nhưng người của Chu Thiên Giáng nhiều. Hơn nữa, Lâm Phong không ngừng xen kẽ phía trong, chuyên tìm giết những tướng quân kia. Mất kẻ cầm đầu, binh mã phương Bắc lập tức rối loạn.
Chỗ hổng cổng thành, Lý Hồng và Sở Vân tụ lại, nhanh chóng đuổi giết đối phương ra khỏi thành. Khí thế quan binh thủ thành như cầu vồng, sức chiến đấu càng thêm dũng mãnh.
Đại hoàng tử Huyền Minh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong các huynh đệ, nhìn tình hình chém giết thành đàn phía dưới, Đại hoàng tử chạy tới trước mặt Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương. Một chân quỳ xuống chờ lệnh.
- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nguyện dẫn binh mã trong thành ra đánh chết lão thất phu Chu Diên Thiên.
Thành Võ Hoàng vừa hồi sinh sau cơn suy sụp tinh thần. Nhưng nếu phải hạ lĩnh lệnh, thì còn phải dựa vào vị Tĩnh Vương chủ soái này. Dù cho ông ta là hoàng thượng, nhưng trong quân thì vẫn phải nghe lời chủ soái.
- Tĩnh Vương đệ, cho đại hoàng nhi đi đi. Con cháu Lý gia ta, cũng phải trải qua thử thách máu mới có thể thành tài.
Tĩnh Vương gật đầu, ông ta hiểu ý của Thành Võ Hoàng, đây là muốn đoạt công của Chu Thiên Giáng. Nếu để tiểu tử kia chiếm mọi công lao, hoàng thất cũng chẳng còn chút thể diện nào.
Tĩnh Vương rút lệnh kỳ: - Truyền soái lệnh của ta, lệnh cho Đại hoàng tử Huyền Minh dẫn kỵ binh trong thành ra giết chết phản quân.
- Huyền Minh tuân lệnh! Đại hoàng tử nói xong liền cầm trường mâu chạy xuống dưới thành.
Một tiếng khèn sừng bò vang lên, cánh cửa đã đóng gần tháng kẽo kẹt mở ra. Đại hoàng tử Huyền Minh cầm trường mâu giục chiến mã sải bước Giết!!! Kỵ binh đã nhẫn nhịn từ lâu, đi theo xông ra khỏi cổng thành.
Sở Vân và Lý Hồng đưa mắt nhìn nhau, cầm lấy binh khí: - Giết hết phản quân xông lên theo ta! Ở lỗ hỗng dưới tường thành có một đám người chạy theo ra ngoài.
Hai quân giao phong chỉ sợ không có sĩ khí, đại quân phương bắc của Chu Diên Thiên vừa thấy hai mặt giáp công đã lập tức tan tác.
- Không được loạn đứng vữngđứng vững mau cho ta! Lệnh kỳ trong tay Chu Diên Thiên múa may thế nào cũng không khống chế nổi đại quân.
- Quốc cữu gia, mau rút lui đi. Giữ được non xanh lo gì không có củi đốt. Chúng ta quay về phương bắc vẫn có thể tập trung lại được đội ngũ. Đội trưởng thân binh của Chu Diên Thiên thấy đại thế đã mất liền đau khổ cầu xin.
Chu Diên Thiên la hét hồi lâu, cả người như si ngốc, lệnh kỳ trong tay cũng rơi xuống đất. Thân binh đội trưởng thấy tình cảnh này, không nói hai lời, lập tức che chở Chu Diên Thiên bắt đầu phá vây.
Chủ soái vừa chạy, cả đại quân mệt mọi rã rời cũng vác cờ chạy cùng. Cờ soái vừa động, phần phật báo hiệu rút lui. Binh bại như núi lở, Chu Diên Thiên vừa chạy, các tướng sĩ cũng không có tâm tư tác chiến.
Chu Thiên Giáng vung lệnh kỳ, Đại Ngưu bên cạnh cao giọng hô: - Văn tướng quân. Chu đại soái lệnh cho ngài dẫn theo đại quân, đuổi giết trăm dặm.
Văn Nhữ Hải nhìn thấy lệnh kỳ liền động trường thương, một gã kỳ quan đánh ngựa chạy tới. Soái kỳ khua tròn, Phạm Nhung và sáu nhánh binh mã đều tập trung lại.
Ngoài cửa thành lúc này đã biến thành hải dương hạnh phúc. Các tướng sĩ khàn giọng hô lớn danh hào của Chu Thiên Giáng. Không ít quân tốt bắt đầu thu dọn thông đạo ngoài cửa thành, chuẩn bị nghênh đón đám người Chu Thiên Giáng vào thành.
Bên cạnh Chu Thiên Giáng ngoại trừ thân binh của hắn thì không còn ai khác. Quách Dĩnh mặc nam trang, hưng phấn nhìn Chu Thiên Giáng. Lúc này, Chu đại quan nhân của nàng lập được công lao hãn mã, bệ hạ vẫn không thể phong thưởng hắn một chức danh tương đương đại nguyên soái hay sao.
Chu Thiên Giáng nhìn sang bên cạnh, phát hiện không thấy tung tích sư phụ Lâm Phong. Phỏng chừng lão già này không lộ diện, thừa dịp chạy loạn vào thành tìm tình nhân cũ rồi.
- Các huynh đệ, đều ngẩng cao đầu cho ta. Thấy không, mặc kim khôi giáp đứng trên đầu thành chính là đương kim Thánh Thượng. Lão nhân gia đứng cạnh ông ấy chính là Ngọc Nhi Tha Điệt, Tĩnh vương gia của chúng ta. Chu Thiên Giáng chỉ lên đầu thành nói.
Thân binh của hắn, ngoài đám người Chu Nhất thì gần như là tội phạm lao tù, cơ bản chưa từng thấy qua Hoàng thượng. Đại Ngưu kích động tới toát mồ hôi, có thể thấy Hoàng thượng, vậy cũng xem như cho tổ tiên chút sĩ diện rồi.
Đại Hoàng tử giục ngựa chạy tới, ôm quyền nói. - Thiên Giáng huynh, đường đã thu dọn sạch sẽ, mời đại công thần vào thành. Đại Hoàng tử nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng có một cảm giác chua xót nói không nên lời. Người kia là người ủng hộ lão Tứ, sau màn phong ba này, lão Tứ chính là hoàng tử được lợi lớn nhất.
- Đại Hoàng tử, sao dám phiền ngài đại giá nghênh đón, mời đi trước. Chu Thiên Giáng ôn hòa nói.
Nhóm thân binh vừa nghe người nọ là Đại Hoàng tử, cơ bản không buồn để ý. Bởi vì Tứ Hoàng tử ở trước mặt Chu đại quan nhân, cũng chẳng khác nào vợ bé bị khinh bỉ, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Đại Hoàng tử dẫn dắt 'Soái xe' vào thành, lúc này, trên đầu thành đã đứng đầy văn võ bá quan.
Chu Thiên Giáng bước xuống soái xe, ôm quyền hướng Thành Võ Hoàng hô. - Thần Chu Thiên Giáng cứu giá chậm trễ, mong sư phụ bệ hạ khoan thứ. Chu Thiên Giáng mặc chiến bào, hành lễ dựa theo quân quy của một chủ soái.
Thành Võ Hoàng hai tay vịn lỗ châu mai, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Mặc dù tối hôm qua Thành Võ tức giận, hận không thể giết hắn, nhưng bây giờ, Thành Võ Hoàng càng nhìn càng ưa thích.
- Thiên Giáng, lần này ngươi lập công lớn, nào có tội gì. Người đâu, tuyên khẩu dụ của trẫm, hoàng thổ lót đường, dùng nước trong dọn sạch sẽ phố, nghênh đón Chu Thiên Giáng vào thành.
Thành Võ Hoàng nói xong, cả triều văn võ không ngừng gật đầu. Đãi ngộ như vậy, chỉ e trong lịch sử Đại Phong, Chu Thiên Giáng là người trẻ tuổi nhất.
Chu đại quan nhân rạng rỡ, một lần nữa bước lên soái xe, đi thẳng đến cửa thành. Cái gọi là hoàng thổ lót đường, nước trong dọn phố, chẳng qua chỉ là một loại tượng trưng, cũng không phải dùng một xe hoàng thổ thật.
Soái xe vừa mới vào cửa thành, Chu Thiên Giáng liền thấy Lão Thái Phó Vương Bính Khôn đứng chặn giữa đường đi. Chu Thiên Giáng vừa thấy Vương lão Thái phó sắc mặt nghiêm túc, cười khổ trong lòng, tự nhủ không biết lão già này lại muốn làm gì. Nhưng từ lúc nghe nói Vương thái phó dám đứng ở đầu thành giận dữ mắng mỏ Chu Diên Thiên, ấn tượng của Chu Thiên Giáng đối với ông ta đã cải biến không ít.
Chu Thiên Giáng bước xuống soái xe, đi vài bước đến trước lão Thái Phó. Chu Thiên Giáng vừa muốn nói chuyện, liền thấy Vương lão Thái phó sửa sang lại quần áo, hai đầu gối quỳ xuống đất. - Chu Thiên Giáng, Vương Bính Khôn ta ân oán rõ ràng. Cái quỳ này, là để bồi tội với ngươi chuyện lần trước!
Chu Thiên Giáng hoảng sợ, khẩn trương tiến lên giữ chặt Vương thái phó. - Chủ bạc đại nhân, ngài đây là muốn học trò giảm thọ phải không. Ngoài Hoàng thượng, không ai đảm đương nổi một quỳ của ngài.
Chu Thiên Giáng kéo Vương thái phó lui về phía sau hai bước, hai tay ôm quyền cúi người thật sâu. - Học trò mang chiến bào trên người, không tiện quỳ tạ ơn. Việc lúc trước, mong Thái phó đại nhân khoan dung độ lượng, không trách tội học trò vô lễ.
Vương thái phó vuốt râu, hài lòng nhìn Chu Thiên Giáng, trong mắt Vương thái phó lúc này, trẻ nhỏ thật dễ dạy.
- Tiểu tử thối, Ngọc nhi nhà ta có phải chịu khổ không. Nó mà gầy mất lạng thịt nào, bổn vương quyết không tha cho ngươi. Tĩnh Vương mặc giáp trụ đi tới.
Chu Thiên Giáng sửng sốt nhìn Tĩnh Vương. Tĩnh Vương bây giờ với lúc vừa rời thành quả như hai người khác nhau, không chỉ gầy đi mà còn thêm bộ râu trông vô cùng già nua.
- Tĩnh vương gia, ngài chịu khổ rồi. Ngọc nhi được vãn bối nuôi dưỡng mập mập trắng trẻo, ngài cứ yên tâm đi. Chu Thiên Giáng cảm thán nhìn Tĩnh Vương, từ đôi mắt có thể nhìn ra, Tĩnh Vương đúng là đã kiệt sức.
Vừa nghe Ngọc nhi rất tốt, Tĩnh Vương cười cười, đột nhiên thân mình run lên, thiếu chút nữa đứng không vững.
- Mau, Tĩnh Vương vất vả quá độ, khẩn trương mang đến Thái y viện. Sở Vân tướng quân chỉ bảo thân binh nâng Vương kiệu, đưa Tĩnh Vương vào trong.
Tĩnh Vương nằm trên kiệu hồi lâu mới sửng sốt lại, phản ứng. - Này ranh con, ta gọi Ngọc nhi, sao hắn cũng gọi Ngọc nhi? Không được, ta phải hỏi rõ ràng. Nếu tiểu tử này dám làm gì Ngọc nhi, bổn vương quất chết hắn. Dừng kiệumau dừng kiệu.
Mặc kệ Tĩnh Vương hạ lệnh thế nào, nhóm thân binh lúc này cũng không nghe lời ông phân phó nữa. Thương thế Tĩnh Vương chưa khôi phục, nhóm thân binh cũng rất đau lòng. Giờ thành trì đã bình an, bọn họ thà mạo hiểm cãi lại quân lệnh cũng phải đưa Tĩnh Vương đi trị liệu.
Tam Hoàng tử và Nhị Hoàng tử sóng vai đi tới, Nhị Hoàng tử tinh thần phấn chấn, Tam Hoàng tử đầy nét mỏi mệt, tuy nhiên vẫn tươi cười chân thành.
- Thiên Giáng huynh, huynh lập công lớn cho Đại Phong ta, Huyền Xán xin chúc mừng. Nhị Hoàng tử cười nói.
Tam Hoàng tử cũng ôm quyền. - Huyền Nhạc nghênh đón công thần.
Nói xong, bái thật sâu.
- Ha ha, hai vị Hoàng tử khách khí như vậy, ta thật không biết nói gì cho phải. Đi thôi, Hoàng đế sư phụ còn chờ phía trước. Chu Thiên Giáng nói xong cũng không lên xe, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, gương mặt vui mừng, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Phía sau ông, gương mặt tang thương của Vệ Triển cũng lộ nét tươi cười.
Đám người Chu Nhất vốn đang ngồi trên lưng ngựa, vừa nhìn thấy Vệ Triển, bốn người cuống quít xuống ngựa. Quách Dĩnh vung tay lên, đám người Đại Ngưu đều đi theo xuống ngựa.
Chu Thiên Giáng bước nhanh vài bước. - Hoàng thượng sư phụ, học trò ngày ngày đều tâm niệm lão nhân gia ngài, nhiều ngày như vậy cũng chưa được ngủ an ổn một giấc. Chu đại quan nhân vẻ mặt bi thương, hận không thể ép ra hai giọt nước mắt.
Đại Ngưu ở phía sau nghe nói như thế, miệng há hốc như chứa được tám vạn đại quân, Chu đại nhân ngày nào cũng ngủ như lợn chết, khi nào lại không an ổn. Quách Dĩnh mím môi, cố nén ý cười. Chu Thiên Giáng vì luyện tập vẻ mặt này, đã không ít lần biểu diễn trước mặt các nàng.
Thành Võ Hoàng cười ha ha. - Ha ha, tiểu tử ngươi chậm thêm một ngày, đã có thể không được gặp trẫm rồi. Đi! Trẫm ngồi soái xe của ngươi về hoàng cung.
Chu Thiên Giáng vừa nghe liền vội vàng kéo Thành Võ Hoàng lên soái xe của hắn. Chu Thiên Giáng vừa định hạ lệnh khởi giá thì lại nghe Thành Võ Hoàng nói. - Thiên Giáng, ngươi cũng lên đây đi.
- Ấy! Chuyện này không được, nếu không lão Thái phó lại cho học trò một bài nữa. Tuy nhiên, đánh xe cho hoàng thượng sư phụ thì có thể.
Chu Thiên Giáng cũng không ngốc, có công lớn cũng không được kiêu ngạo, bằng không sẽ phạm vào đại kỵ hoàng thất. Chu Thiên Giáng tự mình điều khiển soái xa, dọc đường đi nhận được sự hoan hỉ, nghênh đón của dân chúng. Lúc này Thành Võ Hoàng cũng cho Chu Thiên Giáng mặt mũi, nhưng khi ngẩng đầu thấy cờ hiệu mặt heo lại cười khổ lắc đầu.
Mọi người trở lại hoàng cung. Văn Nhữ Hải đuổi theo trăm dặm, mãi sau giờ ngọ mới thống lĩnh đại quân quay về kinh thành. Lúc này Thành Võ Hoàng hạ chỉ cho Văn Nhữ Hải tạm thay cho Thiên Bồng đại chủ soái, tiếp tục truy kích Chu Diên Thiên, trấn thủ biên quan bắc bộ.
Kinh thành bình an, dân chúng hân hoan chúc mừng. Quan trọng nhất là Chu Thiên Giáng đã mang tới rất nhiều lương thực. Hơn nữa, số lương thực vừa tới kịp thời cũng đủ giải quyết nguy cơ trong thành.
Phủ Trấn Nam tướng quân vô cùng náo nhiệt, Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở đại sảnh tiếp đón đủ nhóm quan nhân tới bái hạ. Lúc này, Chu Thiên Giáng chẳng khác nào cứu tinh của Đại Phong triều. Không ít quan lại suy đoán, Thành Võ Hoàng sẽ ban thưởng gì cho hắn.
Ba ngày trôi qua, kinh thành đã cơ bản an ổn. Ngoài lão Thái hậu trong hậu cung, khắp nơi đầy không khí vui mừng. Văn Nhữ Hải trở lại cùng chiến báo, đại quân phương Bắc đã bị đánh bại triệt để, nhưng Chu Diên Thiên và thân binh của y lại không rõ tung tích.
Thành Võ Hoàng nhanh gọn, quyết đoán, một lần nữa bổ nhiệm đám đô phủ đại thần. Cũng giao trách cho quan viên các phủ, trong hai mươi ngày phải vào kinh diện thánh. Không còn Chu gia quấy nhiễu, Thành Võ Hoàng có thể tập trung quyền lực vào tay lần nữa.
Trong hoàng cung, Vệ Triển và Tĩnh Vương ngồi trong thượng thư phòng, hai người vừa xem xong thánh chỉ của Thành Võ Hoàng. Sớm mai lên triều, Thành Võ Hoàng sẽ luận công ban thưởng. Về phần an bài cho đại công thần Chu Thiên Giáng, quả khiến Thành Võ Hoàng khó xử.
- Tĩnh Vương đệ, Vệ Triển, các ngươi thấy ý chỉ của trẫm có chỗ nào không ổn? Thành Võ Hoàng nhìn hai người hỏi.
Vệ Triển im lặng không nói gì thêm. Ở phương diện này y cũng không tiện tham dự. Tĩnh Vương thì cười khổ nói. - Hoàng huynh, có phải quábạc bẽo không? Nói thế nào Chu Thiên Giáng cũng lập được nhiều công lao hiển hách, người phong thưởng như vậy, không sợ tên tiểu tử kia treo cổ tự sát sao.
Thành Võ Hoàng nhíu mày. - Tĩnh Vương đệ, hắn còn trẻ, nếu lúc này phong thưởng quá lớn, chỉ e sau này gió lớn khó che.
- Bỏ đi, dù sao thánh chỉ này cũng do người hạ, tiểu tử kia cũng không thể trách ta. Tĩnh Vương thấy Vệ Triển không nói gì nên cũng không cố chấp tranh cãi nữa.
Tĩnh Vương ra khỏi cung thầm thở dài một tiếng. Tĩnh Vương hiểu lý do Thành Võ Hoàng làm như vậy, ông ta sợ sẽ xuất hiện thêm một Chu Diên Thiên nữa!
/240
|