Nghe nói hai tốp thương đội từ Thiên Thanh trở về truyền tin tức, nói phản nghịch hoàng tử Huyền Minh đã bại trận đầu hàng nhưng Chu Thiên Giáng còn giận dữ mắng Huyền Minh từng báo thù hắn trước mặt Tạp Sắt thành rồi tự tay giết chết Huyền Minh ngay tại chỗ. Một tin khác còn dị hơn, nói là Văn Nhữ Hải bị trọng thương, Chu Thiên Giáng nắm binh quyền đại quân Hổ Khẩu quan đồng thời ngầm cấu kết với đại quân Ô tộc, chuẩn bị tiêu diệt Chu Diên Thiên xong sẽ tự xưng vương.
Lúc đầu mọi người cũng không thèm để ý đến hai tin tức này, chỉ coi là mấy câu chuyện đùa cho vui nhưng cùng với “yêu sách” ngày càng nhiều, không ít người đã bắt đầu tin vào những tin đồn rằng hoàng gia bất công với Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng đắc tội với không ít người ở kinh thành, trong đó kẻ thù ngầm lớn nhất chính là Tam hoàng tử Huyền Nhạc. Chu Thiên Giáng là người ủng hộ có tiếng nói nhất của Huyền Châu, đối với những thần tích của Chu Thiên Giáng thì Huyền Nhạc như bị nghẹn ở cổ họng. Dựa vào chiến tích hiện giờ của Chu Thiên Giáng thì sau khi hồi kinh hắn chắc chắn sẽ uy chấn triều điện, khi chọn lựa Thái tử thì Thành Võ Hoàng cũng không thể không tham khảo một chút ý kiến của Chu Thiên Giáng vì Hoàng đế phải suy xét đến sự trường tồn của giang sơn, không thể không tiếp nhận một số ý kiến của trọng thần, nếu không mấy lão trọng thần đợi đến khi Hoàng thượng chết rồi đều có thể dấy binh phò tá người mà mình chọn, như vậy trong hoàng thất e là lại một hồi giết chóc nữa.
Đối với những tin đồn trên phố thế này thì Huyền Nhạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thầm sai người thêm dầu vào lửa. Một số đại thần trong triều bắt đầu bất an, đặc biệt là Lão thái phó Vương Bính Khôn, ông ta cảm thấy với bản tính coi trời bằng vung của Chu Thiên Giáng thì tuyệt đối có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này, thân là thần tử, cho dù lăn lộn khóc lóc om sòm trên triều điện cũng không sao nhưng lại muốn tự xưng vương, đây đúng là động đến đại kỵ của tất cả mọi người, thậm chí một số thần tử ủng hộ Chu Thiên Giáng cũng bắt đầu thận trọng.
Lão thái phó Vương Bính Khôn cùng mấy vị lão thần mấy đêm liền đều tiến cung cầu kiến Thành Võ Hoàng. Trong mắt bọn họ thì sự uy hiếp của Chu Thiên Giáng còn lớn hơn nhiều so với Chu Diên Thiên, hơn nữa nếu như Chu Thiên Giáng muốn làm phản thật thì Quách gia sẽ đứng về bên nào đây?
Ngoài Quy Sơn thành, đã vây thành mười mấy ngày nên Chu Thiên Giáng không khỏi hơi sốt ruột, các nhân mã được phái đi đều không công mà lui, theo tin tức Chu Nhị nhận được thì trong thành có không dưới ba vạn binh mã, hơn nữa dân chúng trong thành cũng ủng hộ Chu Diên Thiên, một khi phát động dân chúng tham chiến thì Chu Thiên Giáng biết bốn vạn người ngoài thành này chắc chắn không phá được Quy Sơn thành.
Trước khi có cách giải quyết thì Chu Thiên Giáng vẫn không hạ lệnh công thành mà ngày nào cũng phái nhân mã đi dò đường ở hẻm núi. Chiêm Linh cũng từ Khoa Ba thành đến đại doanh, chuẩn bị nghĩ cách cùng Chu Thiên Giáng.
Có Chiêm Linh làm bạn thì tâm trạng nôn nóng của Chu Thiên Giáng cũng lặng xuống rất nhiều. Đại Ngưu thì càng không nhịn được, ngày nào cũng sầm mặt lại lẩm bẩm Đậu Đậu của nhà cậu ta. Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ, phái ra hai ngàn binh mã đi cầu thân cùng Đại Ngưu.
Ngày hôm nay, Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh đang nhìn kĩ bản đồ địa hình trong đại trướng thì Chu Nhị vội vã bước vào.
- Đại nhân, lão phu nhân ở kinh thành phái người truyền mật tấu.
Trong tay Chu Nhị cầm ba cái ống trúc. Kinh thành truyền đến liên tục ba phong mật hàm, Chu Nhị cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Khi đọc xong nội dung trong ba ống trúc thì trong lòng Chu Nhị cũng lạnh lẽo.
- Hả? Quách lão phu nhân sao? Không phải là gửi cho sư phụ đấy chứ?
Chu Thiên Giáng cười đùa nhận lấy phong mật hàm.
- Đại nhân, ngài đọc xong rồi hãy nói.
Chu Nhị vẻ mặt nghiêm túc nói.
Khi Chu Thiên Giáng đọc xong mật hàm thì sắc mặt không khỏi lạnh xuống, lão phu nhân nói rất chi tiết chuyện xảy ra ở kinh thành. Thân là người đang tác chiến ở tiền tuyến, Chu Thiên Giáng không ngờ rằng trong kinh thành lại xuất hiện những tin đồn này.
Ngoài ra trong mật hàm Quách lão phu nhân còn nói cho Chu Thiên Giáng biết một tin xấu ngoài dự liệu. Thành Võ Hoàng đã phái Huyền Nhạc và Sở Vân đến quan ngoại, muốn tiếp nhận toàn bộ quân quyền ở quan ngoại, lệnh Chu Thiên Giáng giao quân quyền xong thì hồi kinh ngay lập tức.
Chu Thiên Giáng vẻ mặt âm trầm đặt bức mật thư của Quách lão phu nhân xuống bàn. Trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm nói cho hắn biết bất kể ở thời đại nào thì lòng người khó dò nhưng lòng vua càng khó dò hơn.
Chu Thiên Giáng hiểu tại sao Thành Võ Hoàng lại bảo Sở Vân đến đây. Trong kinh thành cũng chỉ có Sở Vân tướng quân là có thể đảm nhận được trọng trách thảo phạt Chu Diên Thiên, ngoài ra còn một điều nữa là quan hệ giữa hắn và Sở Vân không tệ, đây cũng chính là cái bùa hộ mệnh cho Huyền Nhạc.
Trải qua nhiều trận tác chiến, đại quân của Văn Nhữ Hải đã dồn Chu Diên Thiên vào góc chết, cho dù Chu Diên Thiên không chết nhưng uy hiếp với Đại Phong triều cũng giảm đến mức thấp nhất. Hiện giờ Huyền Nhạc đến đây, cho dù Thành Võ Hoàng không nghi ngờ gì Chu Thiên Giáng nhưng rõ ràng là muốn lấy công danh cho hoàng thất. Chu Thiên Giáng không quan tâm đến công danh lợi lộc gì, chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của đại quân Văn Nhữ Hải thì căn bản không chống được sự kháng cự của Chu Diên Thiên tại Quy Sơn thành.
Hiện giờ đã biết trong Quy Sơn thành có không dưới ba vạn binh lực, nếu như điều động dân chúng trong thành tham chiến nữa thì ít nhất có thể tăng binh lực lên gấp đôi. Đại quân tham chiến ngoài thành của Văn Nhữ Hải chỉ có ba vạn binh lực, một khi đại quân Ô tộc rút khỏi ngoài Quy Sơn thành thì Chu Thiên Giáng tin rằng cho dù là Sở Vân hay Văn Nhữ Hải cũng đều không phải là đối thủ của Chu Diên Thiên. Hơn nữa, một khi Chu Thiên Giáng hồi kinh thì chắc chắn phải đem theo một ngàn nhân mã của Chu Tứ về, tuy chỉ là một ngàn binh lực nhưng Chu Thiên Giáng tin rằng sức chiến đấu của họ chắc chắn không thua gì năm ngàn chiến kỵ. Một khi những người này rút lui toàn bộ thì e là thắng lợi đã đến tay lại vuột mất.
Chiêm Linh thấy sắc mặt Chu Thiên Giáng không tốt thì giơ tay cầm lấy mật thư. Chu Thiên Giáng vừa định ngăn cản thì thấy Chiêm Linh đã đọc nên đành bất đắc dĩ buông cánh tay xuống. Hắn không sợ Chiêm Linh tiết lộ cơ mật gì đó mà chỉ lo Chiêm Linh tức giận ảnh hưởng đến thai nguyên.
“Rầm”- Chiêm Linh tức giận vỗ bàn:
- Đúng là khinh người quá đáng, lâm trận đổi tướng là tối kỵ của binh gia, hơn nữa huynh đệ bọn ta liều sống liều chết đã sắp thắng lợi rồi, dựa vào đâu mà giao binh quyền cho bọn họ chứ?
Chu đại quan nhân cười khổ một tiếng, vội vàng khuyên nhủ, sợ tức giận sẽ không tốt cho thai nhi. Khi Chu Thiên Giáng sống ở thời đại ưu sinh ưu dục của kiếp trước thì nam nữ thanh niên đều vô cùng coi trọng việc bảo vệ thai nhi chứ đâu có giống thời đại này, cứ tùy tiện như heo sinh con vậy, trong sơn thôn nhiều phụ nữ có thai sắp lâm bồn đến nơi mà vẫn làm việc như thường. Có lẽ đây chính là sự trừng phạt với con người, càng có nhiều người thì càng không sinh được, giống như Tĩnh Vương, lấy bốn vương phi nhưng chỉ có mỗi một nha đầu Ngọc Nhi. Chu Thiên Giáng chưa từng làm phụ thân nhưng lại vô cùng yên thương bảo vệ đứa trẻ vẫn chưa ra đời này, hiện giờ Chiêm Linh trong lòng Chu Thiên Giáng đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, cho dù hắn có bị thương thì cũng không thể để Chiêm Linh và thai nhi trong bụng bị bất cứ kinh hãi nào.
- Linh Nhi, Đại Phong triều không giống Ô tộc các muội. Người mà Ô tộc các muội suất lĩnh đều là nhân mã của chính mình, nếu đổi thì đổi cả binh và tướng nhưng Đại Phong triều thì khác, tất cả quân binh đều là của hoàng thất, tướng lĩnh có thể bị đổi bất cứ lúc nào. Ta cũng chẳng quan tâm gì đến thành quả thắng lợi nhưng giao đại quân Ô tộc cho Sở Vân và Huyền Nhạc là ta hơi không yên tâm rồi.
Chu Thiên Giáng giải thích.
- Hay lắm, binh sĩ Ô tộc bọn muội đến đây là vì Chu Thiên Giáng huynh, đừng có ai mơ điều động được một quân binh Ô tộc nào cả.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chiêm Linh đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Muội nhìn xem, ta biết ngay muội sẽ tức giận mà. Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, mau ngồi xuống đi, đừng để tổn thương đến thai khí.
Chu Thiên Giáng thương yêu đỡ Chiêm Linh ngồi xuống ghế.
Đang trước mặt Chu Nhị nên Chiêm Linh cũng hơi ngượng:
- Sao phải chiều chuộng như vậy chứ? Ô tộc bọn muội phụ nữ trước khi sinh vẫn còn giúp giết trâu mổ bò cơ.
Chiêm Linh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác ấm áp.
Nhìn dáng vẻ ân ái của hai người thì tâm trạng lo lắng của Chu Nhị cũng vơi đi không ít.
- Đại nhân, ngài có tính toán gì không? Chuẩn bị hồi kinh hay ở lại đây tiếp?
Chu Nhị mở miệng hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là hồi kinh rồi, quân mệnh không thể làm trái, nếu không còn có thể làm thế nào nữa?
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.
- Muội không biết, huynh mà đi thì muội sẽ lui binh.
Chiêm Linh quật cường nói.
Chu Thiên Giáng nghĩ một chút, quả thực người ta cũng chẳng cần phải giúp Đại Phong triều giành thiên hạ, hơn nữa Chu Thiên Giáng vẫn muốn Chiêm Linh ở lại quan ngoại lâu lâu chút. Hắn căn bản cũng không muốn giao binh lực cho Huyền Nhạc nhưng hiện giờ lui binh thì đúng là đả kích không nhỏ với mấy người Văn Nhữ Hải.
Lúc đầu mọi người cũng không thèm để ý đến hai tin tức này, chỉ coi là mấy câu chuyện đùa cho vui nhưng cùng với “yêu sách” ngày càng nhiều, không ít người đã bắt đầu tin vào những tin đồn rằng hoàng gia bất công với Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng đắc tội với không ít người ở kinh thành, trong đó kẻ thù ngầm lớn nhất chính là Tam hoàng tử Huyền Nhạc. Chu Thiên Giáng là người ủng hộ có tiếng nói nhất của Huyền Châu, đối với những thần tích của Chu Thiên Giáng thì Huyền Nhạc như bị nghẹn ở cổ họng. Dựa vào chiến tích hiện giờ của Chu Thiên Giáng thì sau khi hồi kinh hắn chắc chắn sẽ uy chấn triều điện, khi chọn lựa Thái tử thì Thành Võ Hoàng cũng không thể không tham khảo một chút ý kiến của Chu Thiên Giáng vì Hoàng đế phải suy xét đến sự trường tồn của giang sơn, không thể không tiếp nhận một số ý kiến của trọng thần, nếu không mấy lão trọng thần đợi đến khi Hoàng thượng chết rồi đều có thể dấy binh phò tá người mà mình chọn, như vậy trong hoàng thất e là lại một hồi giết chóc nữa.
Đối với những tin đồn trên phố thế này thì Huyền Nhạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thầm sai người thêm dầu vào lửa. Một số đại thần trong triều bắt đầu bất an, đặc biệt là Lão thái phó Vương Bính Khôn, ông ta cảm thấy với bản tính coi trời bằng vung của Chu Thiên Giáng thì tuyệt đối có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này, thân là thần tử, cho dù lăn lộn khóc lóc om sòm trên triều điện cũng không sao nhưng lại muốn tự xưng vương, đây đúng là động đến đại kỵ của tất cả mọi người, thậm chí một số thần tử ủng hộ Chu Thiên Giáng cũng bắt đầu thận trọng.
Lão thái phó Vương Bính Khôn cùng mấy vị lão thần mấy đêm liền đều tiến cung cầu kiến Thành Võ Hoàng. Trong mắt bọn họ thì sự uy hiếp của Chu Thiên Giáng còn lớn hơn nhiều so với Chu Diên Thiên, hơn nữa nếu như Chu Thiên Giáng muốn làm phản thật thì Quách gia sẽ đứng về bên nào đây?
Ngoài Quy Sơn thành, đã vây thành mười mấy ngày nên Chu Thiên Giáng không khỏi hơi sốt ruột, các nhân mã được phái đi đều không công mà lui, theo tin tức Chu Nhị nhận được thì trong thành có không dưới ba vạn binh mã, hơn nữa dân chúng trong thành cũng ủng hộ Chu Diên Thiên, một khi phát động dân chúng tham chiến thì Chu Thiên Giáng biết bốn vạn người ngoài thành này chắc chắn không phá được Quy Sơn thành.
Trước khi có cách giải quyết thì Chu Thiên Giáng vẫn không hạ lệnh công thành mà ngày nào cũng phái nhân mã đi dò đường ở hẻm núi. Chiêm Linh cũng từ Khoa Ba thành đến đại doanh, chuẩn bị nghĩ cách cùng Chu Thiên Giáng.
Có Chiêm Linh làm bạn thì tâm trạng nôn nóng của Chu Thiên Giáng cũng lặng xuống rất nhiều. Đại Ngưu thì càng không nhịn được, ngày nào cũng sầm mặt lại lẩm bẩm Đậu Đậu của nhà cậu ta. Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ, phái ra hai ngàn binh mã đi cầu thân cùng Đại Ngưu.
Ngày hôm nay, Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh đang nhìn kĩ bản đồ địa hình trong đại trướng thì Chu Nhị vội vã bước vào.
- Đại nhân, lão phu nhân ở kinh thành phái người truyền mật tấu.
Trong tay Chu Nhị cầm ba cái ống trúc. Kinh thành truyền đến liên tục ba phong mật hàm, Chu Nhị cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Khi đọc xong nội dung trong ba ống trúc thì trong lòng Chu Nhị cũng lạnh lẽo.
- Hả? Quách lão phu nhân sao? Không phải là gửi cho sư phụ đấy chứ?
Chu Thiên Giáng cười đùa nhận lấy phong mật hàm.
- Đại nhân, ngài đọc xong rồi hãy nói.
Chu Nhị vẻ mặt nghiêm túc nói.
Khi Chu Thiên Giáng đọc xong mật hàm thì sắc mặt không khỏi lạnh xuống, lão phu nhân nói rất chi tiết chuyện xảy ra ở kinh thành. Thân là người đang tác chiến ở tiền tuyến, Chu Thiên Giáng không ngờ rằng trong kinh thành lại xuất hiện những tin đồn này.
Ngoài ra trong mật hàm Quách lão phu nhân còn nói cho Chu Thiên Giáng biết một tin xấu ngoài dự liệu. Thành Võ Hoàng đã phái Huyền Nhạc và Sở Vân đến quan ngoại, muốn tiếp nhận toàn bộ quân quyền ở quan ngoại, lệnh Chu Thiên Giáng giao quân quyền xong thì hồi kinh ngay lập tức.
Chu Thiên Giáng vẻ mặt âm trầm đặt bức mật thư của Quách lão phu nhân xuống bàn. Trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm nói cho hắn biết bất kể ở thời đại nào thì lòng người khó dò nhưng lòng vua càng khó dò hơn.
Chu Thiên Giáng hiểu tại sao Thành Võ Hoàng lại bảo Sở Vân đến đây. Trong kinh thành cũng chỉ có Sở Vân tướng quân là có thể đảm nhận được trọng trách thảo phạt Chu Diên Thiên, ngoài ra còn một điều nữa là quan hệ giữa hắn và Sở Vân không tệ, đây cũng chính là cái bùa hộ mệnh cho Huyền Nhạc.
Trải qua nhiều trận tác chiến, đại quân của Văn Nhữ Hải đã dồn Chu Diên Thiên vào góc chết, cho dù Chu Diên Thiên không chết nhưng uy hiếp với Đại Phong triều cũng giảm đến mức thấp nhất. Hiện giờ Huyền Nhạc đến đây, cho dù Thành Võ Hoàng không nghi ngờ gì Chu Thiên Giáng nhưng rõ ràng là muốn lấy công danh cho hoàng thất. Chu Thiên Giáng không quan tâm đến công danh lợi lộc gì, chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của đại quân Văn Nhữ Hải thì căn bản không chống được sự kháng cự của Chu Diên Thiên tại Quy Sơn thành.
Hiện giờ đã biết trong Quy Sơn thành có không dưới ba vạn binh lực, nếu như điều động dân chúng trong thành tham chiến nữa thì ít nhất có thể tăng binh lực lên gấp đôi. Đại quân tham chiến ngoài thành của Văn Nhữ Hải chỉ có ba vạn binh lực, một khi đại quân Ô tộc rút khỏi ngoài Quy Sơn thành thì Chu Thiên Giáng tin rằng cho dù là Sở Vân hay Văn Nhữ Hải cũng đều không phải là đối thủ của Chu Diên Thiên. Hơn nữa, một khi Chu Thiên Giáng hồi kinh thì chắc chắn phải đem theo một ngàn nhân mã của Chu Tứ về, tuy chỉ là một ngàn binh lực nhưng Chu Thiên Giáng tin rằng sức chiến đấu của họ chắc chắn không thua gì năm ngàn chiến kỵ. Một khi những người này rút lui toàn bộ thì e là thắng lợi đã đến tay lại vuột mất.
Chiêm Linh thấy sắc mặt Chu Thiên Giáng không tốt thì giơ tay cầm lấy mật thư. Chu Thiên Giáng vừa định ngăn cản thì thấy Chiêm Linh đã đọc nên đành bất đắc dĩ buông cánh tay xuống. Hắn không sợ Chiêm Linh tiết lộ cơ mật gì đó mà chỉ lo Chiêm Linh tức giận ảnh hưởng đến thai nguyên.
“Rầm”- Chiêm Linh tức giận vỗ bàn:
- Đúng là khinh người quá đáng, lâm trận đổi tướng là tối kỵ của binh gia, hơn nữa huynh đệ bọn ta liều sống liều chết đã sắp thắng lợi rồi, dựa vào đâu mà giao binh quyền cho bọn họ chứ?
Chu đại quan nhân cười khổ một tiếng, vội vàng khuyên nhủ, sợ tức giận sẽ không tốt cho thai nhi. Khi Chu Thiên Giáng sống ở thời đại ưu sinh ưu dục của kiếp trước thì nam nữ thanh niên đều vô cùng coi trọng việc bảo vệ thai nhi chứ đâu có giống thời đại này, cứ tùy tiện như heo sinh con vậy, trong sơn thôn nhiều phụ nữ có thai sắp lâm bồn đến nơi mà vẫn làm việc như thường. Có lẽ đây chính là sự trừng phạt với con người, càng có nhiều người thì càng không sinh được, giống như Tĩnh Vương, lấy bốn vương phi nhưng chỉ có mỗi một nha đầu Ngọc Nhi. Chu Thiên Giáng chưa từng làm phụ thân nhưng lại vô cùng yên thương bảo vệ đứa trẻ vẫn chưa ra đời này, hiện giờ Chiêm Linh trong lòng Chu Thiên Giáng đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, cho dù hắn có bị thương thì cũng không thể để Chiêm Linh và thai nhi trong bụng bị bất cứ kinh hãi nào.
- Linh Nhi, Đại Phong triều không giống Ô tộc các muội. Người mà Ô tộc các muội suất lĩnh đều là nhân mã của chính mình, nếu đổi thì đổi cả binh và tướng nhưng Đại Phong triều thì khác, tất cả quân binh đều là của hoàng thất, tướng lĩnh có thể bị đổi bất cứ lúc nào. Ta cũng chẳng quan tâm gì đến thành quả thắng lợi nhưng giao đại quân Ô tộc cho Sở Vân và Huyền Nhạc là ta hơi không yên tâm rồi.
Chu Thiên Giáng giải thích.
- Hay lắm, binh sĩ Ô tộc bọn muội đến đây là vì Chu Thiên Giáng huynh, đừng có ai mơ điều động được một quân binh Ô tộc nào cả.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chiêm Linh đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Muội nhìn xem, ta biết ngay muội sẽ tức giận mà. Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, mau ngồi xuống đi, đừng để tổn thương đến thai khí.
Chu Thiên Giáng thương yêu đỡ Chiêm Linh ngồi xuống ghế.
Đang trước mặt Chu Nhị nên Chiêm Linh cũng hơi ngượng:
- Sao phải chiều chuộng như vậy chứ? Ô tộc bọn muội phụ nữ trước khi sinh vẫn còn giúp giết trâu mổ bò cơ.
Chiêm Linh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác ấm áp.
Nhìn dáng vẻ ân ái của hai người thì tâm trạng lo lắng của Chu Nhị cũng vơi đi không ít.
- Đại nhân, ngài có tính toán gì không? Chuẩn bị hồi kinh hay ở lại đây tiếp?
Chu Nhị mở miệng hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là hồi kinh rồi, quân mệnh không thể làm trái, nếu không còn có thể làm thế nào nữa?
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.
- Muội không biết, huynh mà đi thì muội sẽ lui binh.
Chiêm Linh quật cường nói.
Chu Thiên Giáng nghĩ một chút, quả thực người ta cũng chẳng cần phải giúp Đại Phong triều giành thiên hạ, hơn nữa Chu Thiên Giáng vẫn muốn Chiêm Linh ở lại quan ngoại lâu lâu chút. Hắn căn bản cũng không muốn giao binh lực cho Huyền Nhạc nhưng hiện giờ lui binh thì đúng là đả kích không nhỏ với mấy người Văn Nhữ Hải.
/240
|