Tứ Hoàng tử vừa nghe, ngượng ngùng liếc qua Chu Thiên Giáng, tự nhủ Chu Thiên Giáng là chủ, người này thậm chí không thèm nhắc tới, quá xem thường người ta rồi.
- Đường Thông phán, không cần đa lễ, bổn hoàng tử cùng Ngọc Cách Cách phụng hoàng mệnh đi theo Chu Thiên Giáng đại nhân tiến đến đốc thúc thuế phú, mong có thể càng sớm càng tốt đem thuế phú đưa đến kinh thành. Tứ Hoàng tử lại khôi phục dáng vẻ không sợ vinh nhục, bình tĩnh nói.
Chu Thiên Giáng cười thầm, hắn hiểu người ta đang đánh đòn phủ đầu uy thế của hắn. Tuy nhiên thuế nha Thông phán cũng là quan thuế đứng đầu, có thể ra nghênh tiếp vẫn tốt hơn là không ai đến.
Đường Tề Lực nghe Tứ Hoàng tử nói thế, lúc này mới nhìn sang Chu Thiên Giáng, chắp tay nói: - Chu đại nhân dọc đường vất vả, ta thấy chư vị trước tiên nên an bài ổn thỏa, có chuyện gì ngày mai đến thuế nha hẵng nói.
- Ha ha, Đường đại nhân nói đúng lắm, dù sao việc này cũng không gấp, ổn định rồi hẵng nói. Chu Thiên Giáng mỉm cười nói, không hề để trong lòng chuyện vừa rồi.
Đường Tề Lực hừ lạnh trong lòng. Chỉ là mấy nhóc con chưa ráo máu đầu, đúng là tự rước lấy nhục. Hai ngày nay Chu đại nhân còn vì chuyện này mà lo lắng, bố trí một số phương án đối phó, hiện giờ xem ra tất cả đều làm chuyện dư thừa.
Đường Tề Lực dẫn mọi người đi tới quan dịch trạm, dàn xếp xong cũng không nói đến việc đón gió tẩy trần, tìm cớ liền lủi mất.
- Lão Tứ, thấy chưa, đám tôn tử này đang cho chúng ta biết mặt đấy. Chu Thiên Giáng nhìn cửa quan dịch trạm vắng tanh, đừng nói là tặng lễ vật, đến người xem náo nhiệt cũng không có.
- Thiên Giáng, ngày mai cùng ta đến phủ nha trước thăm hỏi Chu Đại Trung, chó săn phía dưới đều xem sắc mặt lão mà làm việc. Chỉ cần Phủ Doãn đại nhân mở miệng, bọn họ tuyệt đối không dám như vậy. Huyền Châu cũng hơi bất mãn nói.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách nhìn nhau, hai người đều không nói gì. Theo tình hình trước mắt, lần này phức tạp hơn bọn họ nghĩ. Nếu quả thật không công mà lui, chỉ sợ đại thần văn võ trong kinh thành này sẽ không dễ tha Chu Thiên Giáng. Hai cô gái nhìn bóng lưng của Chu Thiên Giáng mà lo cho hắn.
Đêm xuống, Chu Thiên Giáng vẫn chưa ngủ, hắn đang nghĩ nên đối phó với đối thủ sắp tới như thế nào. Đây là quân cờ đầu tiên trong đời của hắn, một khi thất bại, con đường về sau không dễ đi nữa.
Cửa sổ vừa vang lên, Chu Nhất phi thân vào làm Chu Thiên Giáng giật mình rút bút vàng ra. Khi thấy rõ là Chu Nhất, Chu Thiên Giáng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi làm gì giống quỷ vậy, gõ cửa là được rồi. Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn.
- Đại nhân, Chu Nhị và Chu Tứ đến rồi. Chu Nhất hạ giọng nói.
- Hả? Cho họ vào đi.
Chu Nhất gật đầu, mở cửa ra. Người vào không chỉ có Chu Nhị và Chu Tứ, còn có một người trung niên chừng ba mươi tuổi. Ba người vừa vào, Chu Nhất và Chu Tứ phóng ra cửa phòng, cẩn thận cảnh giới trước cửa.
- Niêm Can Xử Huyền Vũ vệ Bàng Hiểu, tham kiến đại nhân. Vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng đeo chiếc nhẫn màu đen, người trung niên khẩn trương quỳ một chân trên đất.
Vừa nghe là người của Niêm Can Xử, Chu Thiên Giáng bất giác thấy thân thiết. Đối phương tự xưng Huyền Vũ vệ, hẳn là thủ hạ của Huyền Vũ Sứ.
- Bàng đại ca, đừng khách khí vậy, đều là người một nhà.
Chu Thiên Giáng vội vàng đỡ Bàng Hiểu đứng dậy.
- Đại nhân, thân phận công khai của Bàng Hiểu là chấp bút thuế nha. Chu Nhị nhỏ giọng nói.
- Hả? Thật tốt quá, ta đang lo không biết nên xem đống sổ sách thế nào đây. Trong lòng Chu Thiên Giáng mừng rơn.
- Đại nhân, sổ sách thuế nha căn bản không cần xem, đều là giả hết, có nhiều khoản còn là tiểu nhân tự mình làm giả. Bàng Hiểu nói.
- Vậy, vậy không xem sổ sách, ta làm sao biết bọn họ thu bao nhiêu thuế phú? Chẳng lẽ còn có sổ sách thật?
Chu Thiên Giáng ngẩn ra.
- Đại nhân, tiểu nhân cho rằng tìm sổ sách thật không bằng đi tìm ngân khố bí mật, chỉ cần tìm được ngân khố thì không cần xem sổ sách. Mấy đám quan viên Hộ bộ trước đó đều bị mấy khoản mục làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không công mà lui. Đại nhân nếu muốn kiểm tra các khoản, chỉ sợ chưa đến nửa năm đã đi không được nữa. Bàng Hiểu nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng suy tư một lúc, cảm thấy Bàng Hiểu nói rất có lý. Mệnh lệnh Hoàng thượng có thời hạn, dù tìm được sổ sách thật, không có nhân tài chuyên nghiệp thì bọn họ cũng xem không hiểu.
- Chu Nhị, ngươi là người của Chu Tước Sứ, trong hai phủ Thục Thiên và Trung Đô, người của Niêm Can Xử chúng ta tổng cộng có bao nhiêu? Chu Tước Sứ Mục Kỳ phụ trách tin tức, Chu Thiên Giáng biết họ rất rõ việc này.
- Việc này... Chu Nhị nhìn Bàng Hiểu, nghĩ bụng ngài đây không phải làm khó ta sao. Quy củ của Niêm Can Xử nghiêm khắc, dù y biết thì cũng không dám nói ngay trước mặt những người khác.
Chu Thiên Giáng nhìn ra ý của Chu Nhị, phất tay: - Ngươi cứ việc nói, có chuyện gì ta gánh cho. Vệ Triển là sư thúc ta, ngươi sợ cái khỉ gì.
Bàng Hiểu vừa nghe thấy liền run rẩy. Lão Đại Niêm Can Xử cao cao tại thượng không ngờ là sư thúc của tên này, thảo nào nhẫn đen Thanh Long có thể đeo vào tay hắn.
Chu Nhị giằng xé, nếu theo Chu Thiên Giáng, vậy cứ làm theo lời của hắn: - Đại nhân, hai phủ Thục Thiên và Trung Đô, Niêm Can Xử Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ vệ, tổng cộng sáu mươi tám người.
Chu Thiên Giáng gật đầu, Thanh Long Vệ chuyên bảo vệ hoàng thượng, không thể xuống dưới. Sáu mươi tám người này hắn phải lợi dụng cho tốt.
- Chu Nhị, bọn họ có nghe mệnh lệnh của ta hay không?
- Hồi đại nhân, trước khi đến Mục Kỳ đại nhân đã căn dặn, chỉ cần đại nhân cần, có thể dùng tất cả thành viên.
- Tốt! Lập tức truyền lệnh xuống, phát động tất cả lực lượng Niêm Can Xử, tìm kiếm ngân khố thuế nha bí mật cho ta.
Chu Thiên Giáng phân phó xong, lại bí mật cùng Bàng Hiểu trao đổi một số việc. Khi Bàng Hiểu rời khỏi thì đã sang canh ba.
Bàng Hiểu kéo vành nón rời khỏi quan dịch trạm, nhìn chung quanh một chút, cẩn thận đi vào một ngõ nhỏ.
Đối diện quan dịch trạm, vài bóng người chớp nhoáng xuất hiện: - Đuổi theo người kia, ngàn vạn lần đừng cho y chạy trốn. Lập tức báo cáo Chu đại nhân, Thục Thiên Phủ có nội tuyến nằm vùng của bọn họ. Trong bóng đêm, một gã to con lặng lẽ phân phó.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử vừa đến Thục Thiên Phủ, nhất cử nhất động của bọn họ đã bị Chu Đại Trung phái người âm thầm giám thị. Không ngờ buổi tối đầu tiên lại có người thần bí tới cửa.
Mượn bóng đêm, bốn bóng người theo Bàng Hiểu đi vào ngõ nhỏ, còn một bóng người khác lại chạy về phía Thục Thiên Phủ nha.
Chu Thiên Giáng không hề buồn ngủ, một thân một mình thưởng trà. Đến thời đại này, Chu Thiên Giáng dần dần phát hiện, cổ nhân cũng không giống như trong sách sử hắn xem trước kia, đẳng cấp khắt khe nam tôn nữ ti, trong thiên hạ đâu cũng là đất vua. Về phương diện đẳng cấp, tuy Hoàng đế độc quyền, nhưng phía dưới lại hỗn loạn như nồi cháo, mỗi một phủ quận có thể nói là một tiểu vương quốc độc lập, giao thông và tin tức bất tiện khiến quyền lợi những người này bành trướng đến cực hạn. Thậm chí, bao gồm cả quan viên kinh thành cũng đều tính toán riêng cho mình, toàn bộ xã hội là do những thế lực đoàn thể khác nhau cấu thành nên. Khó trách Hoàng đế phải để con mình đấu với nhau, tuyển ra người nối nghiệp thích hợp nhất. Không làm như vậy, căn bản là không áp chế được dục vọng của các thế lực này.
Chu Thiên Giáng đặt chén trà xuống, đến bên cửa sổ gõ nhẹ: - Chu Tứ, Chu Nhất đi một mình, rốt cuộc có ổn không?
- Đại nhân yên tâm, Chu Nhất là Thanh Long Vệ đứng đầu, tuyệt đối không thành vấn đề. Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Chu Thiên Giáng thở phào, chỉ có thể trong phòng yên lặng đợi tin tức. Chu Đại Trung phái người đến giám thị quan dịch trạm, thủ pháp cơ bản như vậy không thể qua mắt Niêm Can Xử. Nếu như nói người của Chu Đại Trung là bọ ngựa bắt ve, vậy Chu Nhất chính là hoàng tước phía sau bọn họ.
Không đầy một nén nhang, cửa sổ vang lên vài tiếng: - Đại nhân, giải quyết xong, Bàng Hiểu an toàn. Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của Chu Nhất.
Chu Thiên Giáng lúc này mới yên tâm duỗi lưng, đợi lâu như vậy, cuối cùng có thể ngủ yên rồi. Nếu Bàng Hiểu có chuyện, dựa theo quy củ của Niêm Can Xử, một khi cứu không được người thì trực tiếp giết chết. Xem ra quy củ này của Niêm Can Xử khá ác độc, một chút tình nghĩa cũng không màng đến.
Sớm hôm sau, Tứ Hoàng rạng rỡ hẳn lên, chuẩn bị đến phủ nha thăm hỏi vị biểu cữu Chu Đại Trung kia, nhưng Chu đại quan nhân lại ngủ say như lợn chết, gọi thế nào cũng không dậy. Khi Chu Thiên Giáng tỉnh ngủ tắm rửa xong thì sắp đến giữa trưa.
Trong phủ nha Thục Thiên Phủ, sáng sớm quan viên các lộ cũng đã đến đông đủ. Dựa theo lệ thường, chiều hôm qua Hoàng tử đã tới Thục Thiên, sáng sớm hôm nay sẽ đến phủ nha. Mặc kệ Tứ Hoàng tử có thực quyền hay không, cảnh này vẫn phải diễn một màn, huống chi Hoàng tử đích thân xuất mã đến thúc thuế, ẩn ý trong chuyện này không hề nhỏ.
Chu Đại Trung tối qua cũng ngủ không ngon, Thành Võ Hoàng phái Hoàng tử và Cách Cách đến thúc giục thuế phú, đủ để chứng minh mức độ coi trọng lần này, gián tiếp mà nói cũng là một lần cảnh cáo nặng với y. Biệt viện cha y bị phá nên quan hệ với Thành Võ Hoàng cũng căng thẳng hơn. Chu Đại Trung tạm giữ thuế phú cũng là muốn buộc Thành Võ Hoàng cúi đầu với Chu thị, trong lòng đôi bên đều hiểu đây là một cuộc đọ sức giữa Thành Võ Hoàng và gia tộc Hoàng Thái hậu. Thành Võ Hoàng nếu cúi đầu, vậy Chu thị sẽ nẵm giữ nhiều quyền lợi địa phương hơn, địa vị vững chắc như bàn thạch. Một khi thất bại, quyền lợi tập toàn Chu thị sẽ tan tác. Quan viên triều Đại Phong không có bản lãnh gì, đánh chó mù đường là chuyện bọn họ thích làm nhất.
Chu Đại Trung bực bội trong lòng, người y phái đi tối qua, bốn người giỏi không ngờ chết hết, đủ để chứng minh Thành Võ Hoàng sắp xếp không ít nội tuyến ở Thục Thiên Phủ.
Chu Đại Trung nhìn sắc trời, đợi lâu như vậy Tứ Hoàng tử vẫn chưa tới. Chẳng lẽ Tiểu Tứ vô dụng này đến quy củ cũng muốn phá sao?
- Triều Đại Phong Tứ Hoàng tử Huyền Châu điện hạ giá lâm!
Chu Đại Trung đang định phái người đi thúc giục, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô to của quan truyền lệnh.
Quan viên hai bên đều đứng lên, cảnh giác nhìn qua Chu Đại Trung. Chu Đại Trung yên lặng gật đầu, chính y còn chưa đứng dậy, vẫn ngồi cao cao tại thượng.
Người tới chỉ có Huyền Châu và Chu Thiên Giáng, Ngọc Cách Cách thân là nữ nhân, có thể không đến. Chu Thiên Giáng vừa nghe xướng tên thì thấy hơi bực, thậm chí đến tên của hắn cũng không báo.
Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng nhìn nhau, sóng bước đi vào đại điện. Quan viên hai bên đều chắp tay tượng trưng, Tứ Hoàng tử tỏ vẻ khiêm tốn, khẽ gật đầu đáp lễ. Chu đại quan nhân cũng giơ tay phải lên, làm như Chủ tịch Mao tiếp kiến hồng vệ binh. Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt với đám người kia, không cần khách khi với bọn họ.
- Huyền Châu tham kiến Chu đại nhân. Tứ Hoàng tử khẽ cung kính khom người, làm đúng theo lễ nghi quan trường.
Chu Đại Trung là Thục Thiên Phủ Phủ Doãn, quan viên chính tam phẩm. Tứ Hoàng tử không danh hiệu không quan hàm, theo lệ thường phải thi lễ với Chu Đại Trung. Về điểm này, Chu Thiên Giáng cũng rất bội phục cách làm của hoàng thất Đại Phong, không hề cưng chiều các Hoàng tử mà tạo nên thói quen bất kính với quan viên. Nếu là ở kiếp trước, con của đại lãnh đạo cho dù là đồ ngu, quan viên phía dưới cũng cung phụng như thấy người cha.
- Hạ quan Chu Thiên Giáng, tham kiến đại nhân. Chu đại quan nhân cũng giống với Tứ Hoàng tử, chắp tay cung kính khom người.
Quan viên hai bên chốc lát biến sắc, Chu Thiên Giáng chẳng qua là tiểu quan lục phẩm, không ngờ thấy Phủ Doãn không quỳ xuống, dúng là dĩ hạ phạm thượng. Hơn nữa từ việc hắn cùng Tứ Hoàng tử song song đi vào phủ nha, rất nhiều người đã bất mãn.
- Chu Thiên Giáng to gan, thấy Phủ Doãn đại nhân vì sao không quỳ! Người đâu, theo luật pháp, đánh hai mươi hèo. Thuế phủ Thông phán Đường Tề Lực quát to một tiếng.
Chu Đại Trung và vài thân tín đều thương lượng phải đánh phủ đầu Tứ Hoàng tử, ngờ đâu tiểu tử Chu Thiên Giáng này tự đưa mình tới cửa. Trong mắt Chu Đại Trung và mọi người, diễn viên chính của nhiệm vụ lần này nhất định là Tứ Hoàng tử, Chu Thiên Giáng dù là chủ sự, chẳng qua chỉ là một người hầu.
Chu Đại Trung cười lạnh một tiếng, hài lòng gật đầu, nha dịch ngoài cửa liền xông vào.
- To gan! Cút hết cho ta. Chu Thiên Giáng nói xong liền rút ra bút vàng:
- Bản quan có bút vàng ngự ban ở bên hông, nếu quỳ xuống làm gãy bút vàng, tên khốn kiếp nào sẽ chịu trách nhiệm! Chu Thiên Giáng giơ bút vàng lên, tức tối nhìn bọn nha dịch.
Vừa nghe bút vàng ngự ban , bọn nha dịch lập tức đứng lại, nếu làm gãy thì phải chịu tội diệt cửu tộc.
Tứ Hoàng tử thản nhiên đứng đó, làm như không có chuyện gì. Chu Thiên Giáng giơ bút vàng quét một vòng, trong ánh mắt kinh ngạc của các quan viên, hắn đi về phía Đường Tề Lực.
Ánh mắt Đường Tề Lực nhắm thẳng vào Chu Đại Trung, không rõ tiểu tử này giơ bút vàng là có ý gì? Nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Thiên Giáng, xem ra không có ý gì tốt.
- Xin hỏi Đường Thông phán, nơi đây là đâu? Chu Thiên Giáng giơ bút vàng hỏi.
Đường Tề Lực ngẩn ra: - Phủ nha Thục Thiên Phủ.
- Ta khinh! Ta còn tưởng là thuế phủ của ngươi. Nếu đây là Phủ nha Thục Thiên Phủ, ngươi hạ lệnh được à? Chẳng lẽ Thục Thiên Phủ Phủ Doãn đại nhân không còn là Chu đại nhân rồi sao? Đổi thành Đường Tề Lực ngươi rồi à? Tứ Hoàng tử, ta cảm thấy việc này nên lập tức phái người nhờ Lại bộ thẩm tra, bằng không chúng ta đã bái lầm quan rồi, đây quả là trò cười. Chu Thiên Giáng nói cực kỳ nghiêm túc.
- Ngươi, ngươi chớ nói lung tung, Thục Thiên Phủ doãn đại nhân là trọng thần Chu đại nhân triều ta, tại hạ chẳng qua là thay mặt Chu đại nhân truyền lời. Đường Tề Lực dứt lời liền đổ mồ hôi lạnh.
Y là thuế phủ Thông phán, sớm muộn gì cũng sẽ cùng đám người Tứ Hoàng tử đọc sức, cho nên mới chủ động đứng ra định giết uy phong của Tứ Hoàng tử, cho vị Hoàng tử này biết lợi hại. Ai ngờ Chu Thiên Giáng cũng không dễ chọc, còn dám đưa bút vàng ngự ban ra.
Tin tức thời này không thông suốt, các quan viên Thục Thiên Phủ không biết uy mãnh của Chu đại quan nhân ở kinh thành. Bọn họ vốn tưởng Chu Thiên Giáng chẳng qua chỉ là con rối, chủ quản ngầm nhất định là Tứ Hoàng tử, cho y đến làm việc để dễ dàng rung cây nhát khỉ.
- Ngươi thay mặt Chu đại nhân truyền lời? Sao ta không nghe thấy Chu đại nhân nói qua một chữ? Chu Thiên Giáng nói xong liền xoay người nhìn về phía Chu Đại Trung ngồi sau bàn quan: - Chu đại nhân, vừa rồi ngài có hạ lệnh không?
Chu Thiên Giáng đến Vương thái phó Quốc Tử Giám còn không để vào mắt, căn bản không coi những người này ra gì. Đừng nhìn Chu Đại Trung là một Phủ Doãn, nhưng y là quan viên chính quan tam phẩm, trong triều đình ở kinh thành, tùy tiện lấy một cấp bậc ra cũng thấp hơn y. Từ khi bọn họ vào cửa, tên khốn kiếp này không thèm nhúc nhích, Chu Thiên Giáng đã sớm bất mãn rồi.
- Ha ha, Chu đại nhân tuổi còn trẻ mà được hoàng thượng trọng dụng, có thể nói tiền đồ vô lượng. Người đâu, còn không mau mời Tứ Hoàng tử và Chu đại nhân ngồi xuống.
Chu Đại Trung cáo già, căn bản không để ý lời nói của Chu Thiên Giáng, trực tiếp cho qua mọi chuyện.
Quan sai dọn ra hai chiếc ghế, quan viên hai bên nhìn nhau, nghĩ bụng hiệp thứ nhất đã thất bại. Sắc mặt Đường Tề Lực trở nên khó coi, vốn định đánh đòn phủ đầu, kết quả suýt nữa khiến mình mắc tội. Đường Tề Lực thầm cắn răng, ân oán này xem như đã thành.
Trường hợp căng thẳng vừa rồi cũng hòa hoãn hơn khi Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử ngồi xuống. Tuy nhiên chỗ ngồi của hai người lại khác nhau, ghế của Chu Thiên Giáng đặt ở phía sau Tứ Hoàng tử. Chu Thiên Giáng hoàn toàn nhìn ra, hôm nay nếu không xử đám quan này, chỉ sợ ở Thục Thiên Phủ đến nửa bước khó đi.
- Huyền Châu à, mấy năm rồi không gặp cháu, lần này tới Thục Thiên Phủ nên ở thêm vài ngày. Chu Đại Trung cười nói, trong giọng nói vẫn mang giọng điệu trưởng bối, cơ bản không xem thân phận Hoàng tử ra gì.
- Đa tạ tấm lòng của đại nhân, tiếc thay Huyền Châu thân mang hoàng mệnh, không dám trì hoãn. Hơn nữa tuần sứ quan đốc thuế lần này là Chu đại nhân, Huyền Châu và Ngọc muội chỉ đi theo đốc thuế, cho nên ở bao lâu là do Chu đại nhân quyết định. Tứ Hoàng tử căn bản không nói thân thích với Chu Đại Trung, vẫn dùng cách xưng hô trong quan trường.
Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu, ra vẻ ông cụ non: - Bệ hạ mệnh bổn quan đến đốc thúc thuế phú, ta thấy Huyền Châu rảnh rỗi không có chuyện gì, liền dẫn người đi theo rèn luyện. Người trẻ tuổi mà, phải đi nhiều một chút, về sau bất kể là lập làm Thái Tử hoặc là phong vương biên giới, coi như là thêm chút trải nghiệm.
- Chu đại nhân nói rất đúng, Huyền Châu sẽ nghiêm túc học tập. Tứ Hoàng tử rất phối hợp cung kính lên tiếng.
Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng vừa nói thế, Chu Đại Trung liền biến sắc, ngạc nhiên nhìn Chu Thiên Giáng. Không chỉ Chu Đại Trung, những quan viên khác khiếp sợ đến mức khó tin. Đường đường là Hoàng tử không ngờ lại khách khí với một gã tiểu quan lục phẩm như vậy, mà tiểu tử kia rõ ràng con dám gật đầu.
Chu Đại Trung đảo mắt, lập tức thay đổi sắc mặt: - Ha ha, thì ra Chu đại nhân là tuần sứ đốc thuế. Xem đầu óc của lão phu này, vừa bận rộn liền quên hết mọi chuyện. Người đâu, mời Chu đại nhân ngồi!
Chu Thiên Giáng mỉm cười đứng lên, phất tay: - Tạ ơn Chu đại nhân, tuy nhiên hạ quan còn có một chuyện trọng yếu phải tuyên bố. Khi tuyên bố xong rồi, chúng ta ngồi nữa không muộn.
Nói xong, Chu Thiên Giáng đi đến giữa đại sảnh nhìn mọi người, cuối cùng hắn chăm chú nhìn Chu Đại Trung. Chu Thiên Giáng thầm nghĩ lão khốn khiếp này không muốn đứng dậy chứ gì, hôm nay lão tử không cho lão quỳ xuống không được.
- Thục Thiên Phủ Phủ Doãn Chu Đại Trung, tiếp chỉ! Chu Thiên Giáng nói xong, giơ cao bút vàng trong tay.
Chu Đại Trung và các quan viên sửng sốt, cuống quít đứng lên. Hạ thánh chỉ không phải trò đùa, Chu Đại Trung suất lĩnh chúng quan viên nhất tề quỳ xuống đất.
- Thần Thục Thiên Phủ doãn Chu Đại Trung, tiếp chỉ!
Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại đơ ra, người đổ mồ hôi hột. Y biết Chu Thiên Giáng đừng nói thánh chỉ, cơ bản không có cái khỉ gì. Tên này đúng là phát điên, làm riết phát ghiền.
Toi rồi, vừa rồi đã thương lượng đâu vào đấy, tại sao đến đây liền thay đổi? Đợi lát nữa không thấy thánh chỉ, có chết cũng đáng! Khỏi nói Tứ Hoàng tử trong lòng hận biết bao nhiêu, cảm thấy tên kia ra khỏi kinh thành thì không có ý định sống sót trở về.
- Đường Thông phán, không cần đa lễ, bổn hoàng tử cùng Ngọc Cách Cách phụng hoàng mệnh đi theo Chu Thiên Giáng đại nhân tiến đến đốc thúc thuế phú, mong có thể càng sớm càng tốt đem thuế phú đưa đến kinh thành. Tứ Hoàng tử lại khôi phục dáng vẻ không sợ vinh nhục, bình tĩnh nói.
Chu Thiên Giáng cười thầm, hắn hiểu người ta đang đánh đòn phủ đầu uy thế của hắn. Tuy nhiên thuế nha Thông phán cũng là quan thuế đứng đầu, có thể ra nghênh tiếp vẫn tốt hơn là không ai đến.
Đường Tề Lực nghe Tứ Hoàng tử nói thế, lúc này mới nhìn sang Chu Thiên Giáng, chắp tay nói: - Chu đại nhân dọc đường vất vả, ta thấy chư vị trước tiên nên an bài ổn thỏa, có chuyện gì ngày mai đến thuế nha hẵng nói.
- Ha ha, Đường đại nhân nói đúng lắm, dù sao việc này cũng không gấp, ổn định rồi hẵng nói. Chu Thiên Giáng mỉm cười nói, không hề để trong lòng chuyện vừa rồi.
Đường Tề Lực hừ lạnh trong lòng. Chỉ là mấy nhóc con chưa ráo máu đầu, đúng là tự rước lấy nhục. Hai ngày nay Chu đại nhân còn vì chuyện này mà lo lắng, bố trí một số phương án đối phó, hiện giờ xem ra tất cả đều làm chuyện dư thừa.
Đường Tề Lực dẫn mọi người đi tới quan dịch trạm, dàn xếp xong cũng không nói đến việc đón gió tẩy trần, tìm cớ liền lủi mất.
- Lão Tứ, thấy chưa, đám tôn tử này đang cho chúng ta biết mặt đấy. Chu Thiên Giáng nhìn cửa quan dịch trạm vắng tanh, đừng nói là tặng lễ vật, đến người xem náo nhiệt cũng không có.
- Thiên Giáng, ngày mai cùng ta đến phủ nha trước thăm hỏi Chu Đại Trung, chó săn phía dưới đều xem sắc mặt lão mà làm việc. Chỉ cần Phủ Doãn đại nhân mở miệng, bọn họ tuyệt đối không dám như vậy. Huyền Châu cũng hơi bất mãn nói.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách nhìn nhau, hai người đều không nói gì. Theo tình hình trước mắt, lần này phức tạp hơn bọn họ nghĩ. Nếu quả thật không công mà lui, chỉ sợ đại thần văn võ trong kinh thành này sẽ không dễ tha Chu Thiên Giáng. Hai cô gái nhìn bóng lưng của Chu Thiên Giáng mà lo cho hắn.
Đêm xuống, Chu Thiên Giáng vẫn chưa ngủ, hắn đang nghĩ nên đối phó với đối thủ sắp tới như thế nào. Đây là quân cờ đầu tiên trong đời của hắn, một khi thất bại, con đường về sau không dễ đi nữa.
Cửa sổ vừa vang lên, Chu Nhất phi thân vào làm Chu Thiên Giáng giật mình rút bút vàng ra. Khi thấy rõ là Chu Nhất, Chu Thiên Giáng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi làm gì giống quỷ vậy, gõ cửa là được rồi. Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn.
- Đại nhân, Chu Nhị và Chu Tứ đến rồi. Chu Nhất hạ giọng nói.
- Hả? Cho họ vào đi.
Chu Nhất gật đầu, mở cửa ra. Người vào không chỉ có Chu Nhị và Chu Tứ, còn có một người trung niên chừng ba mươi tuổi. Ba người vừa vào, Chu Nhất và Chu Tứ phóng ra cửa phòng, cẩn thận cảnh giới trước cửa.
- Niêm Can Xử Huyền Vũ vệ Bàng Hiểu, tham kiến đại nhân. Vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng đeo chiếc nhẫn màu đen, người trung niên khẩn trương quỳ một chân trên đất.
Vừa nghe là người của Niêm Can Xử, Chu Thiên Giáng bất giác thấy thân thiết. Đối phương tự xưng Huyền Vũ vệ, hẳn là thủ hạ của Huyền Vũ Sứ.
- Bàng đại ca, đừng khách khí vậy, đều là người một nhà.
Chu Thiên Giáng vội vàng đỡ Bàng Hiểu đứng dậy.
- Đại nhân, thân phận công khai của Bàng Hiểu là chấp bút thuế nha. Chu Nhị nhỏ giọng nói.
- Hả? Thật tốt quá, ta đang lo không biết nên xem đống sổ sách thế nào đây. Trong lòng Chu Thiên Giáng mừng rơn.
- Đại nhân, sổ sách thuế nha căn bản không cần xem, đều là giả hết, có nhiều khoản còn là tiểu nhân tự mình làm giả. Bàng Hiểu nói.
- Vậy, vậy không xem sổ sách, ta làm sao biết bọn họ thu bao nhiêu thuế phú? Chẳng lẽ còn có sổ sách thật?
Chu Thiên Giáng ngẩn ra.
- Đại nhân, tiểu nhân cho rằng tìm sổ sách thật không bằng đi tìm ngân khố bí mật, chỉ cần tìm được ngân khố thì không cần xem sổ sách. Mấy đám quan viên Hộ bộ trước đó đều bị mấy khoản mục làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không công mà lui. Đại nhân nếu muốn kiểm tra các khoản, chỉ sợ chưa đến nửa năm đã đi không được nữa. Bàng Hiểu nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng suy tư một lúc, cảm thấy Bàng Hiểu nói rất có lý. Mệnh lệnh Hoàng thượng có thời hạn, dù tìm được sổ sách thật, không có nhân tài chuyên nghiệp thì bọn họ cũng xem không hiểu.
- Chu Nhị, ngươi là người của Chu Tước Sứ, trong hai phủ Thục Thiên và Trung Đô, người của Niêm Can Xử chúng ta tổng cộng có bao nhiêu? Chu Tước Sứ Mục Kỳ phụ trách tin tức, Chu Thiên Giáng biết họ rất rõ việc này.
- Việc này... Chu Nhị nhìn Bàng Hiểu, nghĩ bụng ngài đây không phải làm khó ta sao. Quy củ của Niêm Can Xử nghiêm khắc, dù y biết thì cũng không dám nói ngay trước mặt những người khác.
Chu Thiên Giáng nhìn ra ý của Chu Nhị, phất tay: - Ngươi cứ việc nói, có chuyện gì ta gánh cho. Vệ Triển là sư thúc ta, ngươi sợ cái khỉ gì.
Bàng Hiểu vừa nghe thấy liền run rẩy. Lão Đại Niêm Can Xử cao cao tại thượng không ngờ là sư thúc của tên này, thảo nào nhẫn đen Thanh Long có thể đeo vào tay hắn.
Chu Nhị giằng xé, nếu theo Chu Thiên Giáng, vậy cứ làm theo lời của hắn: - Đại nhân, hai phủ Thục Thiên và Trung Đô, Niêm Can Xử Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ vệ, tổng cộng sáu mươi tám người.
Chu Thiên Giáng gật đầu, Thanh Long Vệ chuyên bảo vệ hoàng thượng, không thể xuống dưới. Sáu mươi tám người này hắn phải lợi dụng cho tốt.
- Chu Nhị, bọn họ có nghe mệnh lệnh của ta hay không?
- Hồi đại nhân, trước khi đến Mục Kỳ đại nhân đã căn dặn, chỉ cần đại nhân cần, có thể dùng tất cả thành viên.
- Tốt! Lập tức truyền lệnh xuống, phát động tất cả lực lượng Niêm Can Xử, tìm kiếm ngân khố thuế nha bí mật cho ta.
Chu Thiên Giáng phân phó xong, lại bí mật cùng Bàng Hiểu trao đổi một số việc. Khi Bàng Hiểu rời khỏi thì đã sang canh ba.
Bàng Hiểu kéo vành nón rời khỏi quan dịch trạm, nhìn chung quanh một chút, cẩn thận đi vào một ngõ nhỏ.
Đối diện quan dịch trạm, vài bóng người chớp nhoáng xuất hiện: - Đuổi theo người kia, ngàn vạn lần đừng cho y chạy trốn. Lập tức báo cáo Chu đại nhân, Thục Thiên Phủ có nội tuyến nằm vùng của bọn họ. Trong bóng đêm, một gã to con lặng lẽ phân phó.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử vừa đến Thục Thiên Phủ, nhất cử nhất động của bọn họ đã bị Chu Đại Trung phái người âm thầm giám thị. Không ngờ buổi tối đầu tiên lại có người thần bí tới cửa.
Mượn bóng đêm, bốn bóng người theo Bàng Hiểu đi vào ngõ nhỏ, còn một bóng người khác lại chạy về phía Thục Thiên Phủ nha.
Chu Thiên Giáng không hề buồn ngủ, một thân một mình thưởng trà. Đến thời đại này, Chu Thiên Giáng dần dần phát hiện, cổ nhân cũng không giống như trong sách sử hắn xem trước kia, đẳng cấp khắt khe nam tôn nữ ti, trong thiên hạ đâu cũng là đất vua. Về phương diện đẳng cấp, tuy Hoàng đế độc quyền, nhưng phía dưới lại hỗn loạn như nồi cháo, mỗi một phủ quận có thể nói là một tiểu vương quốc độc lập, giao thông và tin tức bất tiện khiến quyền lợi những người này bành trướng đến cực hạn. Thậm chí, bao gồm cả quan viên kinh thành cũng đều tính toán riêng cho mình, toàn bộ xã hội là do những thế lực đoàn thể khác nhau cấu thành nên. Khó trách Hoàng đế phải để con mình đấu với nhau, tuyển ra người nối nghiệp thích hợp nhất. Không làm như vậy, căn bản là không áp chế được dục vọng của các thế lực này.
Chu Thiên Giáng đặt chén trà xuống, đến bên cửa sổ gõ nhẹ: - Chu Tứ, Chu Nhất đi một mình, rốt cuộc có ổn không?
- Đại nhân yên tâm, Chu Nhất là Thanh Long Vệ đứng đầu, tuyệt đối không thành vấn đề. Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Chu Thiên Giáng thở phào, chỉ có thể trong phòng yên lặng đợi tin tức. Chu Đại Trung phái người đến giám thị quan dịch trạm, thủ pháp cơ bản như vậy không thể qua mắt Niêm Can Xử. Nếu như nói người của Chu Đại Trung là bọ ngựa bắt ve, vậy Chu Nhất chính là hoàng tước phía sau bọn họ.
Không đầy một nén nhang, cửa sổ vang lên vài tiếng: - Đại nhân, giải quyết xong, Bàng Hiểu an toàn. Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của Chu Nhất.
Chu Thiên Giáng lúc này mới yên tâm duỗi lưng, đợi lâu như vậy, cuối cùng có thể ngủ yên rồi. Nếu Bàng Hiểu có chuyện, dựa theo quy củ của Niêm Can Xử, một khi cứu không được người thì trực tiếp giết chết. Xem ra quy củ này của Niêm Can Xử khá ác độc, một chút tình nghĩa cũng không màng đến.
Sớm hôm sau, Tứ Hoàng rạng rỡ hẳn lên, chuẩn bị đến phủ nha thăm hỏi vị biểu cữu Chu Đại Trung kia, nhưng Chu đại quan nhân lại ngủ say như lợn chết, gọi thế nào cũng không dậy. Khi Chu Thiên Giáng tỉnh ngủ tắm rửa xong thì sắp đến giữa trưa.
Trong phủ nha Thục Thiên Phủ, sáng sớm quan viên các lộ cũng đã đến đông đủ. Dựa theo lệ thường, chiều hôm qua Hoàng tử đã tới Thục Thiên, sáng sớm hôm nay sẽ đến phủ nha. Mặc kệ Tứ Hoàng tử có thực quyền hay không, cảnh này vẫn phải diễn một màn, huống chi Hoàng tử đích thân xuất mã đến thúc thuế, ẩn ý trong chuyện này không hề nhỏ.
Chu Đại Trung tối qua cũng ngủ không ngon, Thành Võ Hoàng phái Hoàng tử và Cách Cách đến thúc giục thuế phú, đủ để chứng minh mức độ coi trọng lần này, gián tiếp mà nói cũng là một lần cảnh cáo nặng với y. Biệt viện cha y bị phá nên quan hệ với Thành Võ Hoàng cũng căng thẳng hơn. Chu Đại Trung tạm giữ thuế phú cũng là muốn buộc Thành Võ Hoàng cúi đầu với Chu thị, trong lòng đôi bên đều hiểu đây là một cuộc đọ sức giữa Thành Võ Hoàng và gia tộc Hoàng Thái hậu. Thành Võ Hoàng nếu cúi đầu, vậy Chu thị sẽ nẵm giữ nhiều quyền lợi địa phương hơn, địa vị vững chắc như bàn thạch. Một khi thất bại, quyền lợi tập toàn Chu thị sẽ tan tác. Quan viên triều Đại Phong không có bản lãnh gì, đánh chó mù đường là chuyện bọn họ thích làm nhất.
Chu Đại Trung bực bội trong lòng, người y phái đi tối qua, bốn người giỏi không ngờ chết hết, đủ để chứng minh Thành Võ Hoàng sắp xếp không ít nội tuyến ở Thục Thiên Phủ.
Chu Đại Trung nhìn sắc trời, đợi lâu như vậy Tứ Hoàng tử vẫn chưa tới. Chẳng lẽ Tiểu Tứ vô dụng này đến quy củ cũng muốn phá sao?
- Triều Đại Phong Tứ Hoàng tử Huyền Châu điện hạ giá lâm!
Chu Đại Trung đang định phái người đi thúc giục, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô to của quan truyền lệnh.
Quan viên hai bên đều đứng lên, cảnh giác nhìn qua Chu Đại Trung. Chu Đại Trung yên lặng gật đầu, chính y còn chưa đứng dậy, vẫn ngồi cao cao tại thượng.
Người tới chỉ có Huyền Châu và Chu Thiên Giáng, Ngọc Cách Cách thân là nữ nhân, có thể không đến. Chu Thiên Giáng vừa nghe xướng tên thì thấy hơi bực, thậm chí đến tên của hắn cũng không báo.
Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng nhìn nhau, sóng bước đi vào đại điện. Quan viên hai bên đều chắp tay tượng trưng, Tứ Hoàng tử tỏ vẻ khiêm tốn, khẽ gật đầu đáp lễ. Chu đại quan nhân cũng giơ tay phải lên, làm như Chủ tịch Mao tiếp kiến hồng vệ binh. Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt với đám người kia, không cần khách khi với bọn họ.
- Huyền Châu tham kiến Chu đại nhân. Tứ Hoàng tử khẽ cung kính khom người, làm đúng theo lễ nghi quan trường.
Chu Đại Trung là Thục Thiên Phủ Phủ Doãn, quan viên chính tam phẩm. Tứ Hoàng tử không danh hiệu không quan hàm, theo lệ thường phải thi lễ với Chu Đại Trung. Về điểm này, Chu Thiên Giáng cũng rất bội phục cách làm của hoàng thất Đại Phong, không hề cưng chiều các Hoàng tử mà tạo nên thói quen bất kính với quan viên. Nếu là ở kiếp trước, con của đại lãnh đạo cho dù là đồ ngu, quan viên phía dưới cũng cung phụng như thấy người cha.
- Hạ quan Chu Thiên Giáng, tham kiến đại nhân. Chu đại quan nhân cũng giống với Tứ Hoàng tử, chắp tay cung kính khom người.
Quan viên hai bên chốc lát biến sắc, Chu Thiên Giáng chẳng qua là tiểu quan lục phẩm, không ngờ thấy Phủ Doãn không quỳ xuống, dúng là dĩ hạ phạm thượng. Hơn nữa từ việc hắn cùng Tứ Hoàng tử song song đi vào phủ nha, rất nhiều người đã bất mãn.
- Chu Thiên Giáng to gan, thấy Phủ Doãn đại nhân vì sao không quỳ! Người đâu, theo luật pháp, đánh hai mươi hèo. Thuế phủ Thông phán Đường Tề Lực quát to một tiếng.
Chu Đại Trung và vài thân tín đều thương lượng phải đánh phủ đầu Tứ Hoàng tử, ngờ đâu tiểu tử Chu Thiên Giáng này tự đưa mình tới cửa. Trong mắt Chu Đại Trung và mọi người, diễn viên chính của nhiệm vụ lần này nhất định là Tứ Hoàng tử, Chu Thiên Giáng dù là chủ sự, chẳng qua chỉ là một người hầu.
Chu Đại Trung cười lạnh một tiếng, hài lòng gật đầu, nha dịch ngoài cửa liền xông vào.
- To gan! Cút hết cho ta. Chu Thiên Giáng nói xong liền rút ra bút vàng:
- Bản quan có bút vàng ngự ban ở bên hông, nếu quỳ xuống làm gãy bút vàng, tên khốn kiếp nào sẽ chịu trách nhiệm! Chu Thiên Giáng giơ bút vàng lên, tức tối nhìn bọn nha dịch.
Vừa nghe bút vàng ngự ban , bọn nha dịch lập tức đứng lại, nếu làm gãy thì phải chịu tội diệt cửu tộc.
Tứ Hoàng tử thản nhiên đứng đó, làm như không có chuyện gì. Chu Thiên Giáng giơ bút vàng quét một vòng, trong ánh mắt kinh ngạc của các quan viên, hắn đi về phía Đường Tề Lực.
Ánh mắt Đường Tề Lực nhắm thẳng vào Chu Đại Trung, không rõ tiểu tử này giơ bút vàng là có ý gì? Nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Thiên Giáng, xem ra không có ý gì tốt.
- Xin hỏi Đường Thông phán, nơi đây là đâu? Chu Thiên Giáng giơ bút vàng hỏi.
Đường Tề Lực ngẩn ra: - Phủ nha Thục Thiên Phủ.
- Ta khinh! Ta còn tưởng là thuế phủ của ngươi. Nếu đây là Phủ nha Thục Thiên Phủ, ngươi hạ lệnh được à? Chẳng lẽ Thục Thiên Phủ Phủ Doãn đại nhân không còn là Chu đại nhân rồi sao? Đổi thành Đường Tề Lực ngươi rồi à? Tứ Hoàng tử, ta cảm thấy việc này nên lập tức phái người nhờ Lại bộ thẩm tra, bằng không chúng ta đã bái lầm quan rồi, đây quả là trò cười. Chu Thiên Giáng nói cực kỳ nghiêm túc.
- Ngươi, ngươi chớ nói lung tung, Thục Thiên Phủ doãn đại nhân là trọng thần Chu đại nhân triều ta, tại hạ chẳng qua là thay mặt Chu đại nhân truyền lời. Đường Tề Lực dứt lời liền đổ mồ hôi lạnh.
Y là thuế phủ Thông phán, sớm muộn gì cũng sẽ cùng đám người Tứ Hoàng tử đọc sức, cho nên mới chủ động đứng ra định giết uy phong của Tứ Hoàng tử, cho vị Hoàng tử này biết lợi hại. Ai ngờ Chu Thiên Giáng cũng không dễ chọc, còn dám đưa bút vàng ngự ban ra.
Tin tức thời này không thông suốt, các quan viên Thục Thiên Phủ không biết uy mãnh của Chu đại quan nhân ở kinh thành. Bọn họ vốn tưởng Chu Thiên Giáng chẳng qua chỉ là con rối, chủ quản ngầm nhất định là Tứ Hoàng tử, cho y đến làm việc để dễ dàng rung cây nhát khỉ.
- Ngươi thay mặt Chu đại nhân truyền lời? Sao ta không nghe thấy Chu đại nhân nói qua một chữ? Chu Thiên Giáng nói xong liền xoay người nhìn về phía Chu Đại Trung ngồi sau bàn quan: - Chu đại nhân, vừa rồi ngài có hạ lệnh không?
Chu Thiên Giáng đến Vương thái phó Quốc Tử Giám còn không để vào mắt, căn bản không coi những người này ra gì. Đừng nhìn Chu Đại Trung là một Phủ Doãn, nhưng y là quan viên chính quan tam phẩm, trong triều đình ở kinh thành, tùy tiện lấy một cấp bậc ra cũng thấp hơn y. Từ khi bọn họ vào cửa, tên khốn kiếp này không thèm nhúc nhích, Chu Thiên Giáng đã sớm bất mãn rồi.
- Ha ha, Chu đại nhân tuổi còn trẻ mà được hoàng thượng trọng dụng, có thể nói tiền đồ vô lượng. Người đâu, còn không mau mời Tứ Hoàng tử và Chu đại nhân ngồi xuống.
Chu Đại Trung cáo già, căn bản không để ý lời nói của Chu Thiên Giáng, trực tiếp cho qua mọi chuyện.
Quan sai dọn ra hai chiếc ghế, quan viên hai bên nhìn nhau, nghĩ bụng hiệp thứ nhất đã thất bại. Sắc mặt Đường Tề Lực trở nên khó coi, vốn định đánh đòn phủ đầu, kết quả suýt nữa khiến mình mắc tội. Đường Tề Lực thầm cắn răng, ân oán này xem như đã thành.
Trường hợp căng thẳng vừa rồi cũng hòa hoãn hơn khi Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử ngồi xuống. Tuy nhiên chỗ ngồi của hai người lại khác nhau, ghế của Chu Thiên Giáng đặt ở phía sau Tứ Hoàng tử. Chu Thiên Giáng hoàn toàn nhìn ra, hôm nay nếu không xử đám quan này, chỉ sợ ở Thục Thiên Phủ đến nửa bước khó đi.
- Huyền Châu à, mấy năm rồi không gặp cháu, lần này tới Thục Thiên Phủ nên ở thêm vài ngày. Chu Đại Trung cười nói, trong giọng nói vẫn mang giọng điệu trưởng bối, cơ bản không xem thân phận Hoàng tử ra gì.
- Đa tạ tấm lòng của đại nhân, tiếc thay Huyền Châu thân mang hoàng mệnh, không dám trì hoãn. Hơn nữa tuần sứ quan đốc thuế lần này là Chu đại nhân, Huyền Châu và Ngọc muội chỉ đi theo đốc thuế, cho nên ở bao lâu là do Chu đại nhân quyết định. Tứ Hoàng tử căn bản không nói thân thích với Chu Đại Trung, vẫn dùng cách xưng hô trong quan trường.
Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu, ra vẻ ông cụ non: - Bệ hạ mệnh bổn quan đến đốc thúc thuế phú, ta thấy Huyền Châu rảnh rỗi không có chuyện gì, liền dẫn người đi theo rèn luyện. Người trẻ tuổi mà, phải đi nhiều một chút, về sau bất kể là lập làm Thái Tử hoặc là phong vương biên giới, coi như là thêm chút trải nghiệm.
- Chu đại nhân nói rất đúng, Huyền Châu sẽ nghiêm túc học tập. Tứ Hoàng tử rất phối hợp cung kính lên tiếng.
Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng vừa nói thế, Chu Đại Trung liền biến sắc, ngạc nhiên nhìn Chu Thiên Giáng. Không chỉ Chu Đại Trung, những quan viên khác khiếp sợ đến mức khó tin. Đường đường là Hoàng tử không ngờ lại khách khí với một gã tiểu quan lục phẩm như vậy, mà tiểu tử kia rõ ràng con dám gật đầu.
Chu Đại Trung đảo mắt, lập tức thay đổi sắc mặt: - Ha ha, thì ra Chu đại nhân là tuần sứ đốc thuế. Xem đầu óc của lão phu này, vừa bận rộn liền quên hết mọi chuyện. Người đâu, mời Chu đại nhân ngồi!
Chu Thiên Giáng mỉm cười đứng lên, phất tay: - Tạ ơn Chu đại nhân, tuy nhiên hạ quan còn có một chuyện trọng yếu phải tuyên bố. Khi tuyên bố xong rồi, chúng ta ngồi nữa không muộn.
Nói xong, Chu Thiên Giáng đi đến giữa đại sảnh nhìn mọi người, cuối cùng hắn chăm chú nhìn Chu Đại Trung. Chu Thiên Giáng thầm nghĩ lão khốn khiếp này không muốn đứng dậy chứ gì, hôm nay lão tử không cho lão quỳ xuống không được.
- Thục Thiên Phủ Phủ Doãn Chu Đại Trung, tiếp chỉ! Chu Thiên Giáng nói xong, giơ cao bút vàng trong tay.
Chu Đại Trung và các quan viên sửng sốt, cuống quít đứng lên. Hạ thánh chỉ không phải trò đùa, Chu Đại Trung suất lĩnh chúng quan viên nhất tề quỳ xuống đất.
- Thần Thục Thiên Phủ doãn Chu Đại Trung, tiếp chỉ!
Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại đơ ra, người đổ mồ hôi hột. Y biết Chu Thiên Giáng đừng nói thánh chỉ, cơ bản không có cái khỉ gì. Tên này đúng là phát điên, làm riết phát ghiền.
Toi rồi, vừa rồi đã thương lượng đâu vào đấy, tại sao đến đây liền thay đổi? Đợi lát nữa không thấy thánh chỉ, có chết cũng đáng! Khỏi nói Tứ Hoàng tử trong lòng hận biết bao nhiêu, cảm thấy tên kia ra khỏi kinh thành thì không có ý định sống sót trở về.
/240
|