Thanh trường đao trong tay Chu Tứ “soát” một tiếng chém về phía cánh tay phải của Huyền Minh. Huyền Minh vội vàng lấy thanh trường thương trong tay đón đỡ, đầu ngựa vừalướt qua nhau thì hai người đã đấu được một hiệp. Chỉ với một chiêu này đã khiến Huyền Minh thấy sợ hãi trong lòng. Đối phương hậu phát chế nhân khiến Huyền Minh chân tay luống cuống, năng lực hai người cao thấp thế nào thể hiện rất rõ ràng.
Trong lòng Huyền Minh có chút không phục, y quay đầu ngựa cầm thương đánh tới. Chu Tứ cũng không vọt tới, đợi Huyền Minh tới gần, trường đao trong tay Chu Tứ xoay chuyển, thuận thế chuôi thương cũng đâm xuống. Huyền Minh thấy tình thế không ổn, nếu còn không buông tay, đao này đâm xuống cổ tay của y nhất định sẽ không còn. Huyền Minh nới lỏng trường thương nghiêng người về phía sau, trường đao từ chóp mũi y gọt tới.
Mới có hai chiêu mà Huyền Minh đã đánh mất trường thương trong tay, trên tường thành rộ lên một trận cười vang. Huyền Minh tuy mất mặt nhưng lại đổi lại được cái mạng của mình. Vừa thấy trong tay mình không còn vũ khí nữa thì Huyền Minh cũng không dám ham chiến mà thúc ngựa bỏ chạy.
Chu Tứ hơi hối hận, vừa rồi cậu ta vốn nghĩ rằng cho dù không chém được vào hai tay Huyền Minh thì cũng có thể thuận thế chém trúng ngựa của y. Ai ngờ Huyền minh cũng coi như có bản lĩnh thực sự, y đã tránh được chiêu đó, cũng không uổng công theo các thị vệ đại nội trong cung học võ.
Chiêm Hãn từ phía xa quan sát rõ ràng, thứ y quan sát không phải cuộc đối chiến giữa Huyền Minh và Chu Tứ mà là một ngàn binh mã phía sau Chu Tứ.
Tuy chỉ có một ngàn binh mã nhưng người nào người nấy khuôn mặt trang nghiêm, giống như một cây tiêu thương ngồi trên lưng ngựa. Một ngàn con ngựa chiến đứng đó tựa như lấp kín cả bức tường thành vậy.
- Chả trách Chu Thiên Giáng dùng một ngàn binh lực giết chết bốn ngàn tuần thủ của ta. Tướng giỏi…Binh mạnh!
Chiêm Hãn không khỏi thở dài nói.
- Đại thống lĩnh, hình như Huyền Minh bị đánh bại rồi.
Ô Tề còn chưa dứt lời đã thấy Huyền Minh vứt bỏ trường thương vội vã chạy về trận doanh.
Ánh mắt Chiêm Hãn tụ lại:
- Đại quân chuẩn bị, chiếm lấy cổng thành!
Chiêm Hãn biết rằng Huyền Minh quay về chắc chắn là để hợp binh tấn công. Quả nhiên, Huyền Minh phẫn nộ hô lớn:
- Tất cả binh tướng nghe lệnh, giết hết cho ta!
Năm ngàn chiến kỵ nhận được mệnh lệnh liền phần phật vọt tới. Chu Tứ cũng không ứng chiến, quay đầu vung trường đao lên, các binh mã phía sau nhanh chóng quay đầu chạy vào thành.
- Binh sĩ Ô tộc nghe lệnh! Giết!
Chiêm Hãn biết rằng thời cơ không thể để lỡ, liền vội vàng ra lệnh.
Mặt đất chấn động, lúc năm ngàn binh mã của Huyền Minh đuổi tới cách cổng thành chừng hai trăm mét thì chỉ nghe thấy tiếng “ầm” thật lớn nổ lên. Một quả đạn pháo nổ tung giống như hoa lê, phía trước vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đám truy binh bị ngã ngựa, loạn hết cả lên.
- Ầm!
Trên một tòa tháp cao trên tường thành lại nổ lên một tiếng pháo nữa.
- Mau! Đánh chiêng thu binh!
Chiêm Hãn giật mình nhìn lên trên tường thành, vội vàng truyền lệnh thu binh.
Từng tiếng chiêng vang lên dồn dập, tám vạn đại quân còn chưa bắt đầu tăng tốc đã bị chủ soái kêu dừng lại. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, năm ngàn binh mã do Huyền Minh chỉ đạo tiếng gào khóc thảm thiết, có tới hai trăm người bị ngã khỏi chiến mã.
- Chẳng phải Thiên Lôi của Đại Phong đã bị hủy hoại rồi sao? Tại sao lại...
Chiêm Hãn khiếp sợ nhìn đám quân hỗn loạn dưới tường thành, không hiểu Thiên Lôi này ở đâu ra.
Uy lực của Thiên Lôi đại pháo khiến trong lòng Chiêm Hãn có chút sợ hãi. Nếu như vừa rồi người xông lên không phải là đại quân của Huyền Minh mà là Ô tộc do y thống lĩnh thì e rằng hiện giờ Ô tộc đã phải tuyển chọn tộc trưởng một lần nữa rồi.
Chu Thiên Giáng vừa thấy hai quả pháo đã khiến đối phương khiếp sợ như vậy thì mỉm cười cấm lấy chiếc loa đồng lớn bên cạnh:
- Huyền Minh, hôm nay coi như tiểu tử ngươi mạng lớn nhưng ngươi đầu quân nghịch tặc Chu Diên Thiên thì vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi. Bổn đại nhân sẽ để cho ngươi sống thêm vài ngày, tiểu tử ngươi hãy liệu mà giữ cái đầu trên cổ mình.
Chu Thiên Giáng nói với Huyền Minh xong lại cao giọng nói với Chiêm Hãn đang ở phía xa:
- Chiêm Hãn ngươi nghe đây, bổn đại nhân chỉ cho ngươi thời gian một ngày, Chu Thiên Giáng ta lúc nào cũng có thể tiếp ngươi.
Chiêm Hãn nghe tiếng hô của Chu Thiên Giáng, toàn bộ đại quân chỉ mình y hiểu ý của hắn. Chu Thiên Giáng muốn dùng thực lực để nói với Chiêm Hãn, nếu muốn chiến đấu hắn sẵn sàng nghênh đón.
Chiêm Hãn phất tay:
- Người đâu, thu binh về doanh trại!
Tám vạn đại quân trùng trùng điệp điệp kéo tới, hiện giờ lại đem theo một hai trăm tướng sĩ thương vong vội vàng rời đi. Chẳng bao lâu sau, phía ngoài cổng thành đã trở nên thoáng đãng. Các tướng sĩ trên tường thành vui mừng hân hoan, tiếng pháo vừa rồi không những đại quân Chiêm Hãn mà ngay cả các huynh đệ Ương Kim tộc cũng bị chấn động. Bọn họ vốn nghĩ rằng Thiên Lôi đại pháo đã bị hủy rồi, không ngờ phía thứ thần bí trên mộc lầu kia lại là thánh vật trong lòng họ.
Trong lòng Da Luật Đậu Cáp mới chỉ được trấn an một chút, nàng vẫn vô cùng lo lắng. Nàng biết lần này Chiêm Hãn chỉ tới thăm dò mà thôi, nếu như đại quân thực sự công thành, cho dù có Thiên Lôi đại pháo cũng vô dụng. Dựa vào mấy nhân thủ ở Tạp Sắt thành thì căn bản không thể bảo vệ được bốn phía tường thành. Huống hồ một khi chiến sự nổ ra, tất cả các thương đội sẽ không tới Tạp Sắt thành nữa.Với số lương thảo tích trữ trong thành cùng lắm cũng chỉ đủ ăn trong khoảng mười ngày. Đồ ăn cho người thì còn dễ, vấn đề quan trọng là chiến mã. Mấy vạn chiến mã trong thành, số lượng cỏ khô tiêu hao trong một ngày vô cùng lớn. Nước Thiên Thanh đánh giặc không giống như Đại Phong, đều là chiến đấu xong sẽ thả ngựa, thứ trên thảo nguyên không thiếu chính là cỏ khô. Tuy nhiên trong tình hình hiện giờ đâu có ai dám thả ngựa ra khỏi thành. Nếu chẳng may quân địch bất ngờ đánh tới thì chẳng khác nào đem chiến mã tặng không cho địch cả.
Chu Thiên giáng trở lại soái phủ liền triệu tập Chu Nhị tới. Chu Thiên Giáng viết một bức mật lệnh ra lệnh cho Chu Nhị không cần biết dùng cách nào phải đưa nó cho Văn Nhữ Hải tướng quân một cách nhanh nhất. Chu Diên Thiên tổng cộng có chưa đầy sáu vạn đại quân mà y dám lấy hai vạn ra viện trợ cho đại quân Ô tộc. Bây giờ chính là thời cơ để đại quân Hổ Khẩu quan tiêu diệt lão.
Chu Nhị gấp bức mật hàm lại nhét vào ống trúc, lập tức sai Niêm Can Xử ở trong Tạp Sắt thành mau chóng đưa thư tới Vương Đô, chỉ có ở đó mới có chim bồ câu đưa thư.
Hai khẩu đại pháo của Chu Thiên Giáng tạo nên nỗi sợ hãi ngập tràn trong quân doanh Ô tộc. Những người đàn ông thảo nguyên không sợ chết, nhưng họ lại sợ đắc tội với thần linh. Hiện giờ Thiên Lôi của Đại Phong đã được truyền tụng là thần khí, bọn họ không biết liệu mình có chọc giận ông trời hay không.
Trong đại doanh trung quân, hơn mười viên thống lĩnh chia ra đứng hai bên, Chiêm Hãn cũng không hiểu vì sao Thiên Lôi lại xuất hiện một lần nữa. Man Khắc Trát đã chết ở trong thành Tạp Sắt, tuy nhiên cũng may người hủy diệt Thiên Lôi lúc đó còn có một người sống sót chạy thoát trở về. Chiêm Hãn lập tức mệnh lệnh thiết vệ gọi người nọ tới, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình lúc đó.
Bầu không khí trong đại trướng tràn đầy áp lực, Huyền Minh lại càng xấu hổ đứng ở một bên. Trận chiến ngày hôm nay khiến một hoàng tử Đại Phong như y đã không còn chút thể diện nào nữa. Không những thế, khi Chiêm Hãn hỏi tới Thiên Lôi Đại Phong thì Huyền Minh lại càng kỳ lạ không biết nên trả lời thế nào. Một thứ kỳ quái như vậy, đây là lần đầu tiên y nghe nói tới.
Chiêm Hãn sau khi nghe xong tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện lại càng cảm thấy có chút khó tin. Thật không ngờ áo bông thấm dầu có thể đốt cả tảng đá thành tro bụi mà lại không thể hủy hoại được Thiên Lôi. Chẳng lẽ thứ đó thực sự là ông trời ban tặng?
Chiêm Hãn cho mọi người lui ra ngoài, tới lúc này y đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của Chu Thiên Giáng. Xem ra hai bên nhất thiết phải gặp mặt một lần, coi như là vì muội muội Chiêm Linh, Chiêm Hãn quyết định phải đích thân gặp mặt Chu Thiên Giáng một lần.
Chiêm Hãn ngồi xuống bàn viết một bức thư, mệnh lệnh thiết vệ thị vệ Trường Mạc Can lập tức tới Tạp Sắt thành một chuyến, đem thư gửi cho Chu Thiên Giáng.
Bên trong Tạp Sắt thành, người Chu Thiên Giáng phái tới Vương Đô thỉnh cầu trợ giúp đã trở về. Tuy nhiên hai gã Thiên phu trưởng lại không tới gặp Chu Thiên Giáng mà bí mật tới chỗ Da Luật Đậu Cáp.
- Da Luật tiểu tư, thống soái đại nhân cùng Da Luật Đan đại nhân cùng viết thư cho người. Hai vị đại nhân nói, trong lòng người tự hiểu rõ là được, tuyệt đối không được cho Chu Thiên Giáng biết.
Một gã Thiên phu trưởng nói rồi lấy hai bức thư ra đưa cho Da Luật Đậu Cáp.
Da Luật Đậu Cáp xem bức thư của Da Luật Phàm xong tức giận đập bàn:
- Khốn kiếp! Họ muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết sao.
Da Luật Đậu Cáp mắng xong liền xem thư của gia phụ gửi cho mình. Trong thư chỉ có một ý, đó chính là bảo nàng hãy mau chóng nghĩ cách chạy trốn khỏi Tạp Sắt thành.
Da Luật Đậu Cáp vô cùng thất vọng đối với cách làm của Vương Đô, tính mạng của mấy vạn người ở đây lại bị Da Luật Phàm lấy ra đặt cược. Mà trong chuyện này, phụ thân nàng và Da Luật Sát Đại vương lại đồng ý với giải pháp của Da Luật Phàm. Trong lòng Da Luật Đậu Cáp cảm thấy chua xót, người nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là các tướng sĩ Đại Phong tới giúp đỡ họ. Nếu như toàn bộ binh sĩ Ương Kim tộc đều chết trận thì cũng là vì gia tộc, cũng là xứng đáng. Nhưng đám người Chu Thiên Giáng, nếu bọn họ mà chết thì thật không đáng. Có lẽ sau khi trải qua chuyện này, Đại Phong sẽ không bao giờ tin tưởng Ương Kim bộ tộc nữa.
Trong lòng Huyền Minh có chút không phục, y quay đầu ngựa cầm thương đánh tới. Chu Tứ cũng không vọt tới, đợi Huyền Minh tới gần, trường đao trong tay Chu Tứ xoay chuyển, thuận thế chuôi thương cũng đâm xuống. Huyền Minh thấy tình thế không ổn, nếu còn không buông tay, đao này đâm xuống cổ tay của y nhất định sẽ không còn. Huyền Minh nới lỏng trường thương nghiêng người về phía sau, trường đao từ chóp mũi y gọt tới.
Mới có hai chiêu mà Huyền Minh đã đánh mất trường thương trong tay, trên tường thành rộ lên một trận cười vang. Huyền Minh tuy mất mặt nhưng lại đổi lại được cái mạng của mình. Vừa thấy trong tay mình không còn vũ khí nữa thì Huyền Minh cũng không dám ham chiến mà thúc ngựa bỏ chạy.
Chu Tứ hơi hối hận, vừa rồi cậu ta vốn nghĩ rằng cho dù không chém được vào hai tay Huyền Minh thì cũng có thể thuận thế chém trúng ngựa của y. Ai ngờ Huyền minh cũng coi như có bản lĩnh thực sự, y đã tránh được chiêu đó, cũng không uổng công theo các thị vệ đại nội trong cung học võ.
Chiêm Hãn từ phía xa quan sát rõ ràng, thứ y quan sát không phải cuộc đối chiến giữa Huyền Minh và Chu Tứ mà là một ngàn binh mã phía sau Chu Tứ.
Tuy chỉ có một ngàn binh mã nhưng người nào người nấy khuôn mặt trang nghiêm, giống như một cây tiêu thương ngồi trên lưng ngựa. Một ngàn con ngựa chiến đứng đó tựa như lấp kín cả bức tường thành vậy.
- Chả trách Chu Thiên Giáng dùng một ngàn binh lực giết chết bốn ngàn tuần thủ của ta. Tướng giỏi…Binh mạnh!
Chiêm Hãn không khỏi thở dài nói.
- Đại thống lĩnh, hình như Huyền Minh bị đánh bại rồi.
Ô Tề còn chưa dứt lời đã thấy Huyền Minh vứt bỏ trường thương vội vã chạy về trận doanh.
Ánh mắt Chiêm Hãn tụ lại:
- Đại quân chuẩn bị, chiếm lấy cổng thành!
Chiêm Hãn biết rằng Huyền Minh quay về chắc chắn là để hợp binh tấn công. Quả nhiên, Huyền Minh phẫn nộ hô lớn:
- Tất cả binh tướng nghe lệnh, giết hết cho ta!
Năm ngàn chiến kỵ nhận được mệnh lệnh liền phần phật vọt tới. Chu Tứ cũng không ứng chiến, quay đầu vung trường đao lên, các binh mã phía sau nhanh chóng quay đầu chạy vào thành.
- Binh sĩ Ô tộc nghe lệnh! Giết!
Chiêm Hãn biết rằng thời cơ không thể để lỡ, liền vội vàng ra lệnh.
Mặt đất chấn động, lúc năm ngàn binh mã của Huyền Minh đuổi tới cách cổng thành chừng hai trăm mét thì chỉ nghe thấy tiếng “ầm” thật lớn nổ lên. Một quả đạn pháo nổ tung giống như hoa lê, phía trước vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đám truy binh bị ngã ngựa, loạn hết cả lên.
- Ầm!
Trên một tòa tháp cao trên tường thành lại nổ lên một tiếng pháo nữa.
- Mau! Đánh chiêng thu binh!
Chiêm Hãn giật mình nhìn lên trên tường thành, vội vàng truyền lệnh thu binh.
Từng tiếng chiêng vang lên dồn dập, tám vạn đại quân còn chưa bắt đầu tăng tốc đã bị chủ soái kêu dừng lại. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, năm ngàn binh mã do Huyền Minh chỉ đạo tiếng gào khóc thảm thiết, có tới hai trăm người bị ngã khỏi chiến mã.
- Chẳng phải Thiên Lôi của Đại Phong đã bị hủy hoại rồi sao? Tại sao lại...
Chiêm Hãn khiếp sợ nhìn đám quân hỗn loạn dưới tường thành, không hiểu Thiên Lôi này ở đâu ra.
Uy lực của Thiên Lôi đại pháo khiến trong lòng Chiêm Hãn có chút sợ hãi. Nếu như vừa rồi người xông lên không phải là đại quân của Huyền Minh mà là Ô tộc do y thống lĩnh thì e rằng hiện giờ Ô tộc đã phải tuyển chọn tộc trưởng một lần nữa rồi.
Chu Thiên Giáng vừa thấy hai quả pháo đã khiến đối phương khiếp sợ như vậy thì mỉm cười cấm lấy chiếc loa đồng lớn bên cạnh:
- Huyền Minh, hôm nay coi như tiểu tử ngươi mạng lớn nhưng ngươi đầu quân nghịch tặc Chu Diên Thiên thì vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi. Bổn đại nhân sẽ để cho ngươi sống thêm vài ngày, tiểu tử ngươi hãy liệu mà giữ cái đầu trên cổ mình.
Chu Thiên Giáng nói với Huyền Minh xong lại cao giọng nói với Chiêm Hãn đang ở phía xa:
- Chiêm Hãn ngươi nghe đây, bổn đại nhân chỉ cho ngươi thời gian một ngày, Chu Thiên Giáng ta lúc nào cũng có thể tiếp ngươi.
Chiêm Hãn nghe tiếng hô của Chu Thiên Giáng, toàn bộ đại quân chỉ mình y hiểu ý của hắn. Chu Thiên Giáng muốn dùng thực lực để nói với Chiêm Hãn, nếu muốn chiến đấu hắn sẵn sàng nghênh đón.
Chiêm Hãn phất tay:
- Người đâu, thu binh về doanh trại!
Tám vạn đại quân trùng trùng điệp điệp kéo tới, hiện giờ lại đem theo một hai trăm tướng sĩ thương vong vội vàng rời đi. Chẳng bao lâu sau, phía ngoài cổng thành đã trở nên thoáng đãng. Các tướng sĩ trên tường thành vui mừng hân hoan, tiếng pháo vừa rồi không những đại quân Chiêm Hãn mà ngay cả các huynh đệ Ương Kim tộc cũng bị chấn động. Bọn họ vốn nghĩ rằng Thiên Lôi đại pháo đã bị hủy rồi, không ngờ phía thứ thần bí trên mộc lầu kia lại là thánh vật trong lòng họ.
Trong lòng Da Luật Đậu Cáp mới chỉ được trấn an một chút, nàng vẫn vô cùng lo lắng. Nàng biết lần này Chiêm Hãn chỉ tới thăm dò mà thôi, nếu như đại quân thực sự công thành, cho dù có Thiên Lôi đại pháo cũng vô dụng. Dựa vào mấy nhân thủ ở Tạp Sắt thành thì căn bản không thể bảo vệ được bốn phía tường thành. Huống hồ một khi chiến sự nổ ra, tất cả các thương đội sẽ không tới Tạp Sắt thành nữa.Với số lương thảo tích trữ trong thành cùng lắm cũng chỉ đủ ăn trong khoảng mười ngày. Đồ ăn cho người thì còn dễ, vấn đề quan trọng là chiến mã. Mấy vạn chiến mã trong thành, số lượng cỏ khô tiêu hao trong một ngày vô cùng lớn. Nước Thiên Thanh đánh giặc không giống như Đại Phong, đều là chiến đấu xong sẽ thả ngựa, thứ trên thảo nguyên không thiếu chính là cỏ khô. Tuy nhiên trong tình hình hiện giờ đâu có ai dám thả ngựa ra khỏi thành. Nếu chẳng may quân địch bất ngờ đánh tới thì chẳng khác nào đem chiến mã tặng không cho địch cả.
Chu Thiên giáng trở lại soái phủ liền triệu tập Chu Nhị tới. Chu Thiên Giáng viết một bức mật lệnh ra lệnh cho Chu Nhị không cần biết dùng cách nào phải đưa nó cho Văn Nhữ Hải tướng quân một cách nhanh nhất. Chu Diên Thiên tổng cộng có chưa đầy sáu vạn đại quân mà y dám lấy hai vạn ra viện trợ cho đại quân Ô tộc. Bây giờ chính là thời cơ để đại quân Hổ Khẩu quan tiêu diệt lão.
Chu Nhị gấp bức mật hàm lại nhét vào ống trúc, lập tức sai Niêm Can Xử ở trong Tạp Sắt thành mau chóng đưa thư tới Vương Đô, chỉ có ở đó mới có chim bồ câu đưa thư.
Hai khẩu đại pháo của Chu Thiên Giáng tạo nên nỗi sợ hãi ngập tràn trong quân doanh Ô tộc. Những người đàn ông thảo nguyên không sợ chết, nhưng họ lại sợ đắc tội với thần linh. Hiện giờ Thiên Lôi của Đại Phong đã được truyền tụng là thần khí, bọn họ không biết liệu mình có chọc giận ông trời hay không.
Trong đại doanh trung quân, hơn mười viên thống lĩnh chia ra đứng hai bên, Chiêm Hãn cũng không hiểu vì sao Thiên Lôi lại xuất hiện một lần nữa. Man Khắc Trát đã chết ở trong thành Tạp Sắt, tuy nhiên cũng may người hủy diệt Thiên Lôi lúc đó còn có một người sống sót chạy thoát trở về. Chiêm Hãn lập tức mệnh lệnh thiết vệ gọi người nọ tới, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình lúc đó.
Bầu không khí trong đại trướng tràn đầy áp lực, Huyền Minh lại càng xấu hổ đứng ở một bên. Trận chiến ngày hôm nay khiến một hoàng tử Đại Phong như y đã không còn chút thể diện nào nữa. Không những thế, khi Chiêm Hãn hỏi tới Thiên Lôi Đại Phong thì Huyền Minh lại càng kỳ lạ không biết nên trả lời thế nào. Một thứ kỳ quái như vậy, đây là lần đầu tiên y nghe nói tới.
Chiêm Hãn sau khi nghe xong tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện lại càng cảm thấy có chút khó tin. Thật không ngờ áo bông thấm dầu có thể đốt cả tảng đá thành tro bụi mà lại không thể hủy hoại được Thiên Lôi. Chẳng lẽ thứ đó thực sự là ông trời ban tặng?
Chiêm Hãn cho mọi người lui ra ngoài, tới lúc này y đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của Chu Thiên Giáng. Xem ra hai bên nhất thiết phải gặp mặt một lần, coi như là vì muội muội Chiêm Linh, Chiêm Hãn quyết định phải đích thân gặp mặt Chu Thiên Giáng một lần.
Chiêm Hãn ngồi xuống bàn viết một bức thư, mệnh lệnh thiết vệ thị vệ Trường Mạc Can lập tức tới Tạp Sắt thành một chuyến, đem thư gửi cho Chu Thiên Giáng.
Bên trong Tạp Sắt thành, người Chu Thiên Giáng phái tới Vương Đô thỉnh cầu trợ giúp đã trở về. Tuy nhiên hai gã Thiên phu trưởng lại không tới gặp Chu Thiên Giáng mà bí mật tới chỗ Da Luật Đậu Cáp.
- Da Luật tiểu tư, thống soái đại nhân cùng Da Luật Đan đại nhân cùng viết thư cho người. Hai vị đại nhân nói, trong lòng người tự hiểu rõ là được, tuyệt đối không được cho Chu Thiên Giáng biết.
Một gã Thiên phu trưởng nói rồi lấy hai bức thư ra đưa cho Da Luật Đậu Cáp.
Da Luật Đậu Cáp xem bức thư của Da Luật Phàm xong tức giận đập bàn:
- Khốn kiếp! Họ muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết sao.
Da Luật Đậu Cáp mắng xong liền xem thư của gia phụ gửi cho mình. Trong thư chỉ có một ý, đó chính là bảo nàng hãy mau chóng nghĩ cách chạy trốn khỏi Tạp Sắt thành.
Da Luật Đậu Cáp vô cùng thất vọng đối với cách làm của Vương Đô, tính mạng của mấy vạn người ở đây lại bị Da Luật Phàm lấy ra đặt cược. Mà trong chuyện này, phụ thân nàng và Da Luật Sát Đại vương lại đồng ý với giải pháp của Da Luật Phàm. Trong lòng Da Luật Đậu Cáp cảm thấy chua xót, người nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là các tướng sĩ Đại Phong tới giúp đỡ họ. Nếu như toàn bộ binh sĩ Ương Kim tộc đều chết trận thì cũng là vì gia tộc, cũng là xứng đáng. Nhưng đám người Chu Thiên Giáng, nếu bọn họ mà chết thì thật không đáng. Có lẽ sau khi trải qua chuyện này, Đại Phong sẽ không bao giờ tin tưởng Ương Kim bộ tộc nữa.
/240
|