- Thống lĩnh đại nhân, thư này là…là chủ soái đối phương gửi cho ngài đấy.
Tên lính liên lạc cẩn thận liếc mắt nhìn Chiêm Linh một cái, hai tay đem phong thư mà binh mã thành Tạp Sắt bắn ra đưa tới.
Chiêm Linh nghi hoặc cau mày, không biết Chu Thiên Giáng đưa thư gì cho nàng. Chiêm Linh vừa nhìn, thấy là thư không có sáp phong, nói cách khác là ai nhặt được đều có thể xem trước nội dung trong thư. Chiêm Linh sau khi xem hết thư, giận dữ xé nát phong thư, đập tay lên mặt bàn.
Mấy bức thư được bắn vào trong đại doanh Ô Tộc, đều là Chu Thiên Giáng viết cho Chiêm Linh.
Chỉ thấy mặt trên viết: “Thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Linh, ngày từ biệt ấy, khiến bản đại nhân nhớ mãi không quên. Đêm đó bổn quân quá chén, hơn nữa sắc trời tối đen, không cẩn thận đã có da thịt chi thân với cô nương, Thiên Giáng thật xấu hổi. Nhớ tới ngày đó, tựa đầu trên ngực sữa của giai nhân, đến nay hương thơm vẫn còn dư lại trong mộng. Nếu ngày khác giai nhân lại tới, bổn quân nhát định dùng lễ đối đãi ổn thỏa. Thư này không có ý gì khác, chỉ là biểu lộ thay cho lời xin lỗi của ta. Hi vọng ta và nàng nhìn vào việc đã có quan hệ xác thịt, biến thù thành bạn, bãi binh ngưng chiến. Thiên Giáng tin tưởng, chuyện đó nhất định sẽ trở thành giai thoại, được lưu truyền rộng rãi. Hòa hay chiến, Thiên Giáng ở thành Tạp Sắt đợi hồi âm.”
Lời nói của Chu đại quan nhân mang theo trêu tức với làm nhục, đừng nói biến thù thành bạn, Chiêm Linh sau khi xem xong phong thư không xé xác hắn chắn chắn không cam lòng.
- Chết tiệt. Chu Thiên Giáng, không tự tay giết ngươi, bản tiểu thư thề không làm người.
Chiêm Linh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, Chu Thiên Giáng chẳng những ở trong thư làm nhục nàng, mà còn bắn vào trong đại doanh ba mươi mấy phong. Hơn nữa thư đều không có sáp phong, Chiêm Linh muốn người ta không biết đều muộn rồi.
Thân là nữ tướng trong quân, sợ nhất là những lời thị phi như vậy bị truyền ra ngoài. Chiêm Linh lập tức hạ lệnh kích trống, ra lệnh toàn bộ binh mã tập kết chiến đâu.
Chu đại quan nhân sợ Chiêm Linh không mắc câu, đặc biệt viết phong thư làm người ta mơ màng tưởng tượng. Lúc mấy người Chu Nhất sao chép, buồn nôn đến mức cả người nổi da gà. Chuyện này nếu truyền đến tai Quách Dĩnh và Ngọc cách cách, hai nha đầu đóc không tức giận khóc lóc mới lạ.
Mạn Khắc Trát dẫn binh đuổi theo vừa mới quay trở về đại doanh, Chiêm Linh dã mặc áo giáp chỉnh tề, ba vạn đại quân cũng tập kết xong. Hiện tại Ô Tộc đã thống trị nhiều tộc nhân khác, binh lính chiêu mộ được cũng không ít. Tuy những người này sức chiến đấu không bằng Ô Tộc dũng mãnh, nhưng ở thời đại này nhiều người chính là lợi thế.
- Thống lĩnh đại nhân, Đại thống lĩnh không phải đã nói đợi vài ngày nữa sao?
Mạn Khắc Trát nhìn đại quân đằng đằng sát khí, khẩn trương tiến lên nhắc nhở Chiêm Linh.
Từ lần Mạn Khắc Trát tiến vào thành Tạp Sắt, phá hủy thành công Thiên lôi pháo xa, đa tư Thiên phu trưởng thăng lên chức Phó thống lĩnh. Nay ở đại quân tiên phong Tả kỳ, ngoài Chiêm Linh ra thì Mạn Khắc Trát là nhân vật lớn thứ hai. Mạn Khắc Trát cũng biết việc, Chu Diên Thiên phái đại quân bí mật tiến vào nước Thiên Thanh. Ở trong tướng sĩ Ô Tộc, Chiêm Linh có thể náo loạn không chịu sự quản thúc của ca ca, nhưng Mạn Khắc Trát khôn g dám không nghe theo. Cho nên, hắn nhất định phải nhắc nhở Chiêm Linh.
- Thiên lôi Đại Phong của Chu Thiên Giáng đã bị hủy, chờ đợi thêm nữa chỉ tốn thêm quân lương, chuyện này do bản thống lĩnh làm chủ, xảy ra bất cứ chuyện gì đều có ta gánh vác.
Chiêm Linh gương mặt lạnh lùng, không có một tia muốn thương lượng.
- Thống lĩnh đại nhân, thế này có phải có chút vội vàng hay không?
Mạn Khắc Trát khó xử nhìn Chiêm Linh.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Hết thảy mọi hậu quả đã có ta gánh vác.
Chiêm Linh trừng mắt:
- Truyền lệnh, mục tiêu là thành Tạp Sắt, xuất phát.
Chiêm Linh căn bản không để cho Mạn Khắc Trát có cơ hội phản đối, trực tiếp hạ lệnh cho đại quân xuất phát. Chỉ để lại hai nghìn binh mã đóng giữ, đại quân trùng trùng điệp điệp chạy về hướng thành Tạp Sắt.
Trong thành Tạp Sắt, Chu Thiên Giáng đưa Lâm Phong vào một nhà dân bình thường. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, khí sắc Lâm Phong đã khá hơn nhiều. Ông chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ hành động có chút bất tiện, mặt khác đều không có trở ngại gì lớn.
- Sư phụ, ngài ở đây an tâm dưỡng thương, chung quanh ta đã sắp xếp binh mã, sẽ không có ai đánh tới được đây.
Chu Thiên Giáng nhẹ giọng nói.
- Thiên Giáng, ngươi cũng cẩn thận một chút, không thể sơ suất. Đừng quên lời sư phụ nói…tốt nhất là bắt sống nàng ta. Nếu không bắt được, cũng phải lấy được kiếm của nàng ta.
Trong lòng Chu Thiên Giáng khẽ động:
- Sư phụ, ngài và nữ tử kia có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ là… ngài thất lạc nhiều năm?? Không có khả năng, ngài lớn tuổi như vậy rồi, nếu là cháu gái ngài thì còn được.
Lâm Phong sửng sốt nửa ngày, mới nghe ra Chu Thiên Giáng đang giễu cợt ông:
- Tiểu tử thối, có tin hay không ta một cước đá ngươi ra ngoài. Nói thật cho ngươi biết, thanh kiếm kia là thuộc về một vị cố nhân của ta. Tuy rằng vĩ bằng hữu kia đã ra đi nhiều năm, nhưng đồ đạc của ông ấy, ta phải thu hồi bằng được. Ta muốn bắt sống chính là muốn hỏi một chút, nha đầu kia tại sao lại có được thanh kiếm đó.
- Haha, sư phụ, ta chỉ đùa ngài một chtút thôi. Chứ thật ra ta đã sớm dặn dò bên dưới, cô gái này có điểm để ta phải trọng dụng, ta còn không nỡ giết.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Hai thầy trò đang nói thì Chu Nhị chạy vào:
- Đại nhân, quân địch đang khiêu chiến.
- Ồ.
Trong lòng Chu Thiên Giáng vui vẻ:
- Đến đây bao nhiêu nhân mã?
- Căn cứ vào thám báo quan sát được, có khoảng ba vạn người.
- Được lắm, xem ra nha đầu kia tức giận không nhỏ, một kích liền châm lửa. Sự phụ, Thiên Giáng cáo từ, ngài ở đây đợi tin thắng lời đi.
- Không được sơ suất, ta đáp ứng Quách lão phu nhân rồi, tiểu tử ngươi đừng làm cho sư phụ nuốt lời.
Lâm Phong lo lắng dặn dò.
Chu Thiên Giáng cười phất phất tay, khẩn vội vã cùng Chu Nhị chạy về phía cửa thành. Phía trong cửa thành, Chu Nhất Hạ Thanh và mấy người Da Luật Đậu Cáp, tất cả đều đứng ở trên tường thành quan sát tình hình bên ngoài.
Ngoài thành Tạp Sắt đứng đầy quân Ô Tộc, mặc dù là khiêu chiến, nhưng nhìn tư thế giống như chuẩn bị tiến công.
- Thống lĩnh đại nhân nhà ta nói ròi, mau gọi đồ trứng rùa Chu Thiên Giáng đi ra nhận cái chết. Nếu không, hôm nay bọn ta sẽ san bằng thành Tạp Sắt.
Một gã Thiên phu trưởng Ô Tộc đứng dưới thành, trong ta cầm gậy lang nha cao giọng mắng.
Các tướng quân đứng trên thành không có ai đáp lời, tất cả mọi người đang đợi Chu đại quan nhân đến. Chiêm Linh cưỡng ngựa màu nâu, trước đại kỳ thống lĩnh hạ mắt lạnh lùng nhìn, trong nội tâm nàng cũng không dám xác định, Thiên lôi có phải thật sự bị hủy hay không.
Không tới một lúc sau, thân ảnh của Chu Thiên Giáng xuất hiện trên tường thành. Chu đại quan nhân quan sát một lúc, đầu tiên là vẫy tay với Chiêm Linh, như hai người thân thiết lắm vậy.
- Hừ. Lần trước không giết ngươi, lần này tuyệt đối không may mắn như vậy đâu.
Chiêm Linh nghiến răng nói một câu.
Cổ Nhất Mạn cười trộm liếc mắt nhìn Chiêm Linh, phong thư kia nàng cũng đọc rồi, căn bản là không giống với chiến thư giữa hai chủ tướng, mà rõ ràng là phong thư tình ý triền miên. Cổ Nhất Mạn biết Chiêm Linh sẽ không coi trọng Chu Thiên Giáng, nàng cảm thấy đây là Chu Thiên Giáng nổi lên sắc tâm, nhìn trúng viên minh châu của Ô Tộc rồi.
- Chu Thiên Giáng, ngươi là đồ khốn khiếp, có giỏi thì xuống đây, cùng lão tử phân cao thấp.
Tên Thiên phu trưởng thấy người mặc soái tướng trên tường thành, liền khẳng định chính là Chu Thiên Giáng, nhanh chóng lớn giọng mắng chửi.
- Liệt não, lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi có phải ngươi lao đầu ngã xuống đất không? Coi ngươi lớn lên như vậy, cũng xứng khiêu chiến với lão tử. Ngươi chờ đấy, lão tử phái binh mã tiêu diệt đồ tôn tử nhà ngươi.
Chu Thiên Giáng nói xong, quay đầu lại nhìn mọi người.
- Đại nhân, để cho ta đi đi, Đại Ngưu đảm bảo sẽ giả vờ thua trận, dụ bọn chúng vào thành.
Đại Ngưu kích động nói.
- Không được, tiểu tử ngươi đi ta sợ ngươi không giả thua trận, mà thực sự thua. Bà nội nó chứ, lão tử mắng ngươi còn chưa đủ đâu, cũng không muốn ngươi chết sớm. Hạ Thanh, bổn soái lệnh ngươi dẫn theo hai nghìn binh mã, ra thành ứng chiến.
Chu Thiên Giáng phân phó xuống.
- Tuân lệnh.
Hạ Thanh đáp lại một tiếng, xoay người chạy xuống tường thành.
Ngoài cửa thành, Hạ Thanh lĩnh hai nghìn binh mã đứng chặn ở hai bên cổng thành. Chiêm Linh đứng xa nhìn lại, không thấy trên thành hay ngoài thành có chiếc xe kỳ quái nào, trong lòng càng yên tâm.
Hạ Thanh không nói hai lời, cùng người khiêu chiến bên đối phương giao thủ, sau vài hiệp Hạ Thanh liền biết gã không phải đối thủ của mình. Nhưng hắn biết mình nhất định phải thua, chẳng những thua mà còn phải thua sao cho người ta nhìn không ra sơ hở.
Hai bên người tiến ta lùi, trong tiếng trống trận đã vô tình đấu hơn năm mươi hiệp. Trong năm mươi hiệp này, thì ba mươi hiệp đầu Hạ Thanh chiếm thế thượng phong. Nhưng hai mươi hiệp sau, giống như thể lực có vẻ không đủ, dần dần rơi vào thế phòng thủ.
Chiêm Linh nhìn chằm chằm vào chiến trường, không phát hiện ra có điểm nào không đúng. Binh sĩ Ô Tộc trời sinh sức lực lớn, lại dũng mãnh, người Đại Phong thể lực khẳng định không thể bằng nam nhân Ô Tộc. Hơn nữa là trường đao đấu với lang nha bổng, ở phương diện binh khí đã thua thiệt hơn rồi.
Tên lính liên lạc cẩn thận liếc mắt nhìn Chiêm Linh một cái, hai tay đem phong thư mà binh mã thành Tạp Sắt bắn ra đưa tới.
Chiêm Linh nghi hoặc cau mày, không biết Chu Thiên Giáng đưa thư gì cho nàng. Chiêm Linh vừa nhìn, thấy là thư không có sáp phong, nói cách khác là ai nhặt được đều có thể xem trước nội dung trong thư. Chiêm Linh sau khi xem hết thư, giận dữ xé nát phong thư, đập tay lên mặt bàn.
Mấy bức thư được bắn vào trong đại doanh Ô Tộc, đều là Chu Thiên Giáng viết cho Chiêm Linh.
Chỉ thấy mặt trên viết: “Thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Linh, ngày từ biệt ấy, khiến bản đại nhân nhớ mãi không quên. Đêm đó bổn quân quá chén, hơn nữa sắc trời tối đen, không cẩn thận đã có da thịt chi thân với cô nương, Thiên Giáng thật xấu hổi. Nhớ tới ngày đó, tựa đầu trên ngực sữa của giai nhân, đến nay hương thơm vẫn còn dư lại trong mộng. Nếu ngày khác giai nhân lại tới, bổn quân nhát định dùng lễ đối đãi ổn thỏa. Thư này không có ý gì khác, chỉ là biểu lộ thay cho lời xin lỗi của ta. Hi vọng ta và nàng nhìn vào việc đã có quan hệ xác thịt, biến thù thành bạn, bãi binh ngưng chiến. Thiên Giáng tin tưởng, chuyện đó nhất định sẽ trở thành giai thoại, được lưu truyền rộng rãi. Hòa hay chiến, Thiên Giáng ở thành Tạp Sắt đợi hồi âm.”
Lời nói của Chu đại quan nhân mang theo trêu tức với làm nhục, đừng nói biến thù thành bạn, Chiêm Linh sau khi xem xong phong thư không xé xác hắn chắn chắn không cam lòng.
- Chết tiệt. Chu Thiên Giáng, không tự tay giết ngươi, bản tiểu thư thề không làm người.
Chiêm Linh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, Chu Thiên Giáng chẳng những ở trong thư làm nhục nàng, mà còn bắn vào trong đại doanh ba mươi mấy phong. Hơn nữa thư đều không có sáp phong, Chiêm Linh muốn người ta không biết đều muộn rồi.
Thân là nữ tướng trong quân, sợ nhất là những lời thị phi như vậy bị truyền ra ngoài. Chiêm Linh lập tức hạ lệnh kích trống, ra lệnh toàn bộ binh mã tập kết chiến đâu.
Chu đại quan nhân sợ Chiêm Linh không mắc câu, đặc biệt viết phong thư làm người ta mơ màng tưởng tượng. Lúc mấy người Chu Nhất sao chép, buồn nôn đến mức cả người nổi da gà. Chuyện này nếu truyền đến tai Quách Dĩnh và Ngọc cách cách, hai nha đầu đóc không tức giận khóc lóc mới lạ.
Mạn Khắc Trát dẫn binh đuổi theo vừa mới quay trở về đại doanh, Chiêm Linh dã mặc áo giáp chỉnh tề, ba vạn đại quân cũng tập kết xong. Hiện tại Ô Tộc đã thống trị nhiều tộc nhân khác, binh lính chiêu mộ được cũng không ít. Tuy những người này sức chiến đấu không bằng Ô Tộc dũng mãnh, nhưng ở thời đại này nhiều người chính là lợi thế.
- Thống lĩnh đại nhân, Đại thống lĩnh không phải đã nói đợi vài ngày nữa sao?
Mạn Khắc Trát nhìn đại quân đằng đằng sát khí, khẩn trương tiến lên nhắc nhở Chiêm Linh.
Từ lần Mạn Khắc Trát tiến vào thành Tạp Sắt, phá hủy thành công Thiên lôi pháo xa, đa tư Thiên phu trưởng thăng lên chức Phó thống lĩnh. Nay ở đại quân tiên phong Tả kỳ, ngoài Chiêm Linh ra thì Mạn Khắc Trát là nhân vật lớn thứ hai. Mạn Khắc Trát cũng biết việc, Chu Diên Thiên phái đại quân bí mật tiến vào nước Thiên Thanh. Ở trong tướng sĩ Ô Tộc, Chiêm Linh có thể náo loạn không chịu sự quản thúc của ca ca, nhưng Mạn Khắc Trát khôn g dám không nghe theo. Cho nên, hắn nhất định phải nhắc nhở Chiêm Linh.
- Thiên lôi Đại Phong của Chu Thiên Giáng đã bị hủy, chờ đợi thêm nữa chỉ tốn thêm quân lương, chuyện này do bản thống lĩnh làm chủ, xảy ra bất cứ chuyện gì đều có ta gánh vác.
Chiêm Linh gương mặt lạnh lùng, không có một tia muốn thương lượng.
- Thống lĩnh đại nhân, thế này có phải có chút vội vàng hay không?
Mạn Khắc Trát khó xử nhìn Chiêm Linh.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Hết thảy mọi hậu quả đã có ta gánh vác.
Chiêm Linh trừng mắt:
- Truyền lệnh, mục tiêu là thành Tạp Sắt, xuất phát.
Chiêm Linh căn bản không để cho Mạn Khắc Trát có cơ hội phản đối, trực tiếp hạ lệnh cho đại quân xuất phát. Chỉ để lại hai nghìn binh mã đóng giữ, đại quân trùng trùng điệp điệp chạy về hướng thành Tạp Sắt.
Trong thành Tạp Sắt, Chu Thiên Giáng đưa Lâm Phong vào một nhà dân bình thường. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, khí sắc Lâm Phong đã khá hơn nhiều. Ông chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ hành động có chút bất tiện, mặt khác đều không có trở ngại gì lớn.
- Sư phụ, ngài ở đây an tâm dưỡng thương, chung quanh ta đã sắp xếp binh mã, sẽ không có ai đánh tới được đây.
Chu Thiên Giáng nhẹ giọng nói.
- Thiên Giáng, ngươi cũng cẩn thận một chút, không thể sơ suất. Đừng quên lời sư phụ nói…tốt nhất là bắt sống nàng ta. Nếu không bắt được, cũng phải lấy được kiếm của nàng ta.
Trong lòng Chu Thiên Giáng khẽ động:
- Sư phụ, ngài và nữ tử kia có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ là… ngài thất lạc nhiều năm?? Không có khả năng, ngài lớn tuổi như vậy rồi, nếu là cháu gái ngài thì còn được.
Lâm Phong sửng sốt nửa ngày, mới nghe ra Chu Thiên Giáng đang giễu cợt ông:
- Tiểu tử thối, có tin hay không ta một cước đá ngươi ra ngoài. Nói thật cho ngươi biết, thanh kiếm kia là thuộc về một vị cố nhân của ta. Tuy rằng vĩ bằng hữu kia đã ra đi nhiều năm, nhưng đồ đạc của ông ấy, ta phải thu hồi bằng được. Ta muốn bắt sống chính là muốn hỏi một chút, nha đầu kia tại sao lại có được thanh kiếm đó.
- Haha, sư phụ, ta chỉ đùa ngài một chtút thôi. Chứ thật ra ta đã sớm dặn dò bên dưới, cô gái này có điểm để ta phải trọng dụng, ta còn không nỡ giết.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Hai thầy trò đang nói thì Chu Nhị chạy vào:
- Đại nhân, quân địch đang khiêu chiến.
- Ồ.
Trong lòng Chu Thiên Giáng vui vẻ:
- Đến đây bao nhiêu nhân mã?
- Căn cứ vào thám báo quan sát được, có khoảng ba vạn người.
- Được lắm, xem ra nha đầu kia tức giận không nhỏ, một kích liền châm lửa. Sự phụ, Thiên Giáng cáo từ, ngài ở đây đợi tin thắng lời đi.
- Không được sơ suất, ta đáp ứng Quách lão phu nhân rồi, tiểu tử ngươi đừng làm cho sư phụ nuốt lời.
Lâm Phong lo lắng dặn dò.
Chu Thiên Giáng cười phất phất tay, khẩn vội vã cùng Chu Nhị chạy về phía cửa thành. Phía trong cửa thành, Chu Nhất Hạ Thanh và mấy người Da Luật Đậu Cáp, tất cả đều đứng ở trên tường thành quan sát tình hình bên ngoài.
Ngoài thành Tạp Sắt đứng đầy quân Ô Tộc, mặc dù là khiêu chiến, nhưng nhìn tư thế giống như chuẩn bị tiến công.
- Thống lĩnh đại nhân nhà ta nói ròi, mau gọi đồ trứng rùa Chu Thiên Giáng đi ra nhận cái chết. Nếu không, hôm nay bọn ta sẽ san bằng thành Tạp Sắt.
Một gã Thiên phu trưởng Ô Tộc đứng dưới thành, trong ta cầm gậy lang nha cao giọng mắng.
Các tướng quân đứng trên thành không có ai đáp lời, tất cả mọi người đang đợi Chu đại quan nhân đến. Chiêm Linh cưỡng ngựa màu nâu, trước đại kỳ thống lĩnh hạ mắt lạnh lùng nhìn, trong nội tâm nàng cũng không dám xác định, Thiên lôi có phải thật sự bị hủy hay không.
Không tới một lúc sau, thân ảnh của Chu Thiên Giáng xuất hiện trên tường thành. Chu đại quan nhân quan sát một lúc, đầu tiên là vẫy tay với Chiêm Linh, như hai người thân thiết lắm vậy.
- Hừ. Lần trước không giết ngươi, lần này tuyệt đối không may mắn như vậy đâu.
Chiêm Linh nghiến răng nói một câu.
Cổ Nhất Mạn cười trộm liếc mắt nhìn Chiêm Linh, phong thư kia nàng cũng đọc rồi, căn bản là không giống với chiến thư giữa hai chủ tướng, mà rõ ràng là phong thư tình ý triền miên. Cổ Nhất Mạn biết Chiêm Linh sẽ không coi trọng Chu Thiên Giáng, nàng cảm thấy đây là Chu Thiên Giáng nổi lên sắc tâm, nhìn trúng viên minh châu của Ô Tộc rồi.
- Chu Thiên Giáng, ngươi là đồ khốn khiếp, có giỏi thì xuống đây, cùng lão tử phân cao thấp.
Tên Thiên phu trưởng thấy người mặc soái tướng trên tường thành, liền khẳng định chính là Chu Thiên Giáng, nhanh chóng lớn giọng mắng chửi.
- Liệt não, lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi có phải ngươi lao đầu ngã xuống đất không? Coi ngươi lớn lên như vậy, cũng xứng khiêu chiến với lão tử. Ngươi chờ đấy, lão tử phái binh mã tiêu diệt đồ tôn tử nhà ngươi.
Chu Thiên Giáng nói xong, quay đầu lại nhìn mọi người.
- Đại nhân, để cho ta đi đi, Đại Ngưu đảm bảo sẽ giả vờ thua trận, dụ bọn chúng vào thành.
Đại Ngưu kích động nói.
- Không được, tiểu tử ngươi đi ta sợ ngươi không giả thua trận, mà thực sự thua. Bà nội nó chứ, lão tử mắng ngươi còn chưa đủ đâu, cũng không muốn ngươi chết sớm. Hạ Thanh, bổn soái lệnh ngươi dẫn theo hai nghìn binh mã, ra thành ứng chiến.
Chu Thiên Giáng phân phó xuống.
- Tuân lệnh.
Hạ Thanh đáp lại một tiếng, xoay người chạy xuống tường thành.
Ngoài cửa thành, Hạ Thanh lĩnh hai nghìn binh mã đứng chặn ở hai bên cổng thành. Chiêm Linh đứng xa nhìn lại, không thấy trên thành hay ngoài thành có chiếc xe kỳ quái nào, trong lòng càng yên tâm.
Hạ Thanh không nói hai lời, cùng người khiêu chiến bên đối phương giao thủ, sau vài hiệp Hạ Thanh liền biết gã không phải đối thủ của mình. Nhưng hắn biết mình nhất định phải thua, chẳng những thua mà còn phải thua sao cho người ta nhìn không ra sơ hở.
Hai bên người tiến ta lùi, trong tiếng trống trận đã vô tình đấu hơn năm mươi hiệp. Trong năm mươi hiệp này, thì ba mươi hiệp đầu Hạ Thanh chiếm thế thượng phong. Nhưng hai mươi hiệp sau, giống như thể lực có vẻ không đủ, dần dần rơi vào thế phòng thủ.
Chiêm Linh nhìn chằm chằm vào chiến trường, không phát hiện ra có điểm nào không đúng. Binh sĩ Ô Tộc trời sinh sức lực lớn, lại dũng mãnh, người Đại Phong thể lực khẳng định không thể bằng nam nhân Ô Tộc. Hơn nữa là trường đao đấu với lang nha bổng, ở phương diện binh khí đã thua thiệt hơn rồi.
/240
|