Da Luật Phàm sửng sốt, trong lòng tự nhủ hiện tại chưa phải lúc giết Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên, Da Luật Phàm vẫn hỏi một câu:
- Đại ca, có muốn ta viết một đạo mật chỉ, mệnh cho tướng sĩ thành Tạp Sắt lập tức bắt Chu Thiên Giáng?
Da Luật Phàm lạnh lùng nói.
Da Luật Sát lắc lắc đầu:
- Bổn vương không nói là hiện tại, mà là đợi sau khi tên tiểu tử này giúp chúng ta đánh đuổi xong đại quân Ô Tộc. Thời cuộc trước mắt, Chu Thiên Giáng vừa hợp để ta sử dụng.
Da Luật Phàm cũng gật đầu theo:
- Tộc ta có người này giúp đỡ, cũng là ông trời chiếu cố. Tuy nhiên, thần đệ muốn xem một chút, chiến báo đã nói tới‘Thiên lôi’ rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Da Luật Sát đi ra khỏi khiển án, nhìn Da Luật Bình trọng thương phía dưới:
- Hừ, Ba vạn binh Ương Kim tinh nhuệ không ngờ bị ngươi làm tổn thất một nửa, Chu Thiên Giáng không đánh chết ngươi, đó là vì người mang họ ‘Da Luật’. Da Luật Phàm, chiến sự lần này phải thông báo cho toàn ộc, nói Bình nhi anh dũng giết địch, bản thân trọng thương hồi vương đô dưỡng thương. Về phần xử trí Bình nhi thế nào, ngươi xem rồi làm đi.
Da Luật Sát nói xong, mặt lạnh trực tiếp hướng phía hậu cung bước đi.
Da Luật Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu dựa vào quân quy truy cứu, sợ đứa con Da Luật Bình khó còn mạng sống. Tôc Ương Kim sở dĩ có thể xưng vương, đứng vững ở nước Thiên Thanh, là vì tộc có quân pháp nghiêm khắc, từ vương tộc tới bình dân, đối với bất kỳ người nào cũng không thể van xin hộ. Da Luật Sát lần nà có tể khai ân, cũng là nhờ Da Luật Bình hưởng lợi từ Chu Thiên Giáng. Da Luật Sát không muốn đem công lao lớn như vậy, toàn bộ rơi xuống đầu Chu Thiên Giáng, cho nên mới tha cho Da Luật Bình một mạng
Da Luật Phàm liếc mắt nhìn con trai, vừa đau lòng vừa tức giận:
- Người đâu, đưa Bình nhi về phủ, trong vòng trăm ngày, không được xuất phủ.
Vua Thiên Thanh Da Luật Sát chưa muốn lấy mạng của Da Luật Bình, nhưng là người làm cha dù sao cũng phải da dáng một chút. Đối với thống lĩnh trong quân mà nói, cấm túc một trăm ngày chẳng khác gì tước đoạt quân quyền và thân phận. Xử phạt như vậy, ở tộc Ương Kim mà nói cũng coi như nặng rồi. Binh sĩ các tộc ởThiên Thanh, bị xem thường nhất là kẻ bị đuổi ra khỏi binh doanh.
Trong thành Tạp Sắt, Chu Thiên Giáng liên tục năm ngày cũng không làm được chuyện gì lớn. Hắn không gấp, đại quân Ô Tộc bất động, Chu Thiên Giáng cũng không chủ động đi khiêu khích. Mượn cơ hội này có thể luyện binh. Chiến trận ở Thiên Thành và Đại Phong bất đồng, nếu bốn người Chu Nhất thành thống lĩnh, dù sao cũng phải để cho ho quen với cách chiến đấu của thủ hạ.
Song phương gõ chiêng thu binh, ngay cả thay nhau kiêu kích đều không có. Chu Thiên Giáng rõ ràng mở lớn cửa thành, khiến thương mại trong thành Tạp Sắt khôi phục lại bình thường. Chu Thiên Giáng làm như vậy, cũng là đang âm thầm gom góp lương thảo, chuẩn bị triển khai một trận chinh phạt lớn.
Một đội thương nhân từ phương bắc hoang dã tiến vào thành Tạp Sắt, bọn họ mang theo hàng hóa, chủ yếu là da thú ở phía bắc, còn kèm theo một số động vật sống. Thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, cũng là được mua từ thương đội kiểu như thế này.
Đại Ngưu biết được có man di thương đội vào thành, vội vàng dẫn người đi tới xem có vật gì tốt. Nhằm vào thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, gã thèm muốn phát điên rồi, cũng muốn bản thân có thú cưỡi như vậy. Tuy nhiên loài vật giống như thanh ngưu rất hiếm thấy, cũng không phải man di thương đội nào cũng có. Đại Ngưu cũng không chịu tay không mà về, tìm được một con kim ưng từ thương đội. Nếu huấn luyện tốt kim ưng, hoàn toàn có thể sai khiến làm thám báo.
Đại Ngưu muốn mua, nhưng đối phương ra giá rất cao. Đang lúc Đại Ngưu muốn từ bỏ, thương chủ thương đội lại chủ động tìm Đại Ngưu. Đại Ngưu một thân khôi giáp rất làm người khác chú ý, trong lúc nói chuyện biết được thân phận Đại Ngưu, đối phương liền đưa ra điều kiện. Chỉ cần mang bọn họ đi tham quan ‘ Thiên Lôi Đại Phong’ trong truyền thuyết, thì họ sẽ dùng giá thấp để bán kim ưng cho Đại Ngưu.
Đại Ngưu vui mừng, ngay lập tức đồng ý, nói đợi buổi tối sau khi mặt trời lặn, là thời điểm gã trực đêm bảo vệ ‘pháo xa’, lúc đó sẽ cho những người mang theo kim ưng đến thăm. Nhưng nhân số không thể quá nhiều, bằng không Chu đại nhân biết được, sẽ mắng gã chết mất.
Đại Ngưu hưng phấn rời khỏi thương đội, gã vừa đi xong, thì thương đội gần như không còn tâm trạng buôn bán nữa, lập tức thu hồi gian hàng. Trong thương đội có một chiếc xe, bên trong có hai nữ tử đang ngồi, một trong hai người đó chính là tả kỳ thống lĩnh Ô Tôc - Chiêm Linh.
Lần này Chiêm Linh vụng trộm lẻn vào thành, thứ nhất là tìm cơ hội ám sát danh tướng Đại Phong Chu Thiên Giáng. Mục đích thứ hai chính là muốn hủy diệt thứ ‘Thiên Lôi Đại Phong’ đáng sợ kia.
Ô Tộc lần đầu thất bại, khiến người tâm cao khí ngạo như Chiêm Linh, biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Sau khi Đại thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Hãn nhận được thư thỉnh tội của muội muội, cũng không trách phạt Chiêm Linh. Tuy nhiên, Chiêm Hãn đối với ‘Thiên lôi’ càng ngày càng hứng thú.
Ở trong mắt Chiêm Hãn, Chu Thiên Giáng cũng không đáng sợ lắm, mặc dù hắn có năng lực xuất sắc, Chiêm Hã cũng cảm thấy bản thân có thể đối phó với hắn. Nhưng trên chiến báo nhắc tới ‘Thiên lôi’ lại khiến Chiêm Hãn có chút đau đầu. Chiêm Hãn dũng mãnh hơn người, cùng các tộc ở Thiên Thanh giao chiến chưa từng gặp qua đối thủ. Chiêm Hãn cũng chưa từng sợ bất cứ đối thủ nào, nếu nói phải đối phó với ‘Thiên lôi’, trong lòng Chiêm Hãn cũng không quá lo lắng. Gã không rõ cái thứ thần khí thế nào mà có thể khiến bốn mươi năm mươi người đồng thời bị thương, hơn nữa những người đó đều mặc áo giáp.
Vì thế, Chiêm Hãn cũng không có trách cứ muội muội, mà còn cho nàng một nhiệm vụ, phải nghĩ được biện pháp phá hủy ‘Thiên lôi’. Làm người thống lĩnh Ô Tộc, Chiêm Hãn biết rằng muội muội chẳng những dũn mãnh hơn người, đầu óc cũng cực kỳ linh hoạt. Để cho Chiêm Linh đi làm chuyện này, thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng cũng là người thích hợp nhất.
Chiêm Hãn thống lĩnh đại quân bắt đầu di chuyển, gã muốn chặt đứt liên hệ giữa Vương đô và Chu Thiên Giáng, khiến thành Tạp Sắt bị cô lập. Nhưng Chiêm Hãn cũng không cùng Chu Thiên Giáng chính diện đối địch, vì muội muội Chiêm Linh từng thất bại trong tay Chu Thiên Giáng, nên sẽ để Chiêm Linh hạ bệ Chu Thiên Giáng. Ở trong đại quân Ô Tộc, Chiêm Linh vẫn là vị thống lĩnh đầu tiên đại bại, Chiêm Hãn không thể để cho muội muội mang tội danh như vậy trên lưng. Gã phải tạo ra cơ hội, để Chiêm Linh cs thể rửa sạch sự sỉ nhục này.
Trong thành Tạp Sắt, tuy nơi này là trung tâm giao chiến, nhưng trời vừa tối, mọi người vẫn như cũ tụ tập trong các tửu quán, uống rượu trò chuyện về các việc xảy ra trong ngày. Chiêm Linh và thị nữ bên người Cổ Nhất Mạn mặc trang phục tộc Ương Kim đi trên đường cái, nhìn như chẳng có mục đích gì, nhưng vẫn ở vùng lân cận ngoài soái phủ. Chiêm Linh biết rằng mình không thể ở trong thành đi dạo một thời gian quá dài, nàng đem nhiệm vụ hành động chia làm hai bước. Đêm nay, Mạn Khắc Trát mang theo bảy tộc nhân sẽ đi phá hủy ‘Thiên lôi’, nơi đó mà xuất hiện nữ nhân sẽ khiến người hoài nghi, cho nên Chiêm Linh chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho Mạn Khắc Trát. Về phần mình, Chiêm Linh đầu tiên sẽ thám thính trước đường đi, chuẩn bị tìm co hội lẻn vào soái phủ, ám sát Chu Thiên Giáng.
Soái phủ của Chu đại quan nhân vốn là nơi ở của Da Luật Bình. Sau khi tiếp quản binh quyền, Chu Thiên Giáng cho người đem pháo xa đặt ở bên trái viện. Vật này không thể để trong doanh trại, Chu Thiên Giáng không sợ có người tới phá hủy pháo xa, chỉ sợ trong quân có kẻ tay nghề giỏi, đem cấu tạo pháo xa vẽ lại, lộ ra ngoài.
Thân đại pháo dùng sắt tạo thành, trừ phi chặn họng pháo, châm đạn phảo mới có thể hủy đi pháo xa. Nếu không dù là hỏa hoạn cũng chỉ có thể đốt cháy được bệ pháo. Nhưng cấu tạo bên trong của pháo xa, nếu bị người thời này học được sẽ là tai họa của thiên hạ. Đại pháo nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng bên trong cấu tạo cực kỳ phức tạp. Đặc biệt, giảm chấn khi đạn pháo bắn ra là bộ phận rất quan trọng. Nếu không dù lấy được kỹ thuật luyện sắt, dùng sắt nguyên chất tạo ra hai nòng pháo, nhưng khi dùng cũng sẽ bị nổ hoặc làm nòng pháo biến dạng. Để xử lý việc này, Chu đại quan nhân đã tốn không ít trí lực.
Chu Thiên Giáng sắp xếp mấy người Chu Nhất Hạ Thanh thay phiên nhau bảo vệ pháo xa, không có mệnh lệnh của hắn, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Bao gồm cả Da Luật Đậu Cáp, cũng chỉ có thể cùng Chu Thiên Giáng đi thăm pháo xa. Về những tay Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, chỉ có thế xếp thành hàng đi vòng qua, căn bản là không được chạm vào thân pháo. Càng như vậy, những người đàn ông tộc Ương Kim càng cảm thấy pháo xa thần bí. Chu đại quan nhân rõ ràng lợi dụng điểm này, tuyên bố đây là vật trời ban cho hán, đến tên cũng là nhập gia tùy tục mà biến thành ‘Hồng Y Thiên Lôi’.
Ánh trăng treo đầu cành, trên đường phố trong tửu lâu truyền ra âm thanh đấu rượu chửi rủa. Hơn mười nam tử mặc trang phục bộ lạc man di lặng lẽ đi tới, thị nữ của Chiêm Linh lập tức tiến lên, đưa họ vào trong ngõ hẻm.
- Thống lĩnh đại nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Mạn Khắc Trát hạ giọng nói.
- Mạn Khắc Trát, các ngươi đều là đại trượng phu của Ô Tộc, cho dù là bỏ mạng ở soái phủ, cũng phải hủy diệt được ‘Thiên lôi’. Vật kia đối với đại quân Ô Tộc cực kỳ trọng yếu, không hủy đi, chỉ sợ sẽ có càng nhiều tộc nhân chết dưới ‘Thiên lôi’. Chiêm Linh nghiêm túc nói.
- Đại ca, có muốn ta viết một đạo mật chỉ, mệnh cho tướng sĩ thành Tạp Sắt lập tức bắt Chu Thiên Giáng?
Da Luật Phàm lạnh lùng nói.
Da Luật Sát lắc lắc đầu:
- Bổn vương không nói là hiện tại, mà là đợi sau khi tên tiểu tử này giúp chúng ta đánh đuổi xong đại quân Ô Tộc. Thời cuộc trước mắt, Chu Thiên Giáng vừa hợp để ta sử dụng.
Da Luật Phàm cũng gật đầu theo:
- Tộc ta có người này giúp đỡ, cũng là ông trời chiếu cố. Tuy nhiên, thần đệ muốn xem một chút, chiến báo đã nói tới‘Thiên lôi’ rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Da Luật Sát đi ra khỏi khiển án, nhìn Da Luật Bình trọng thương phía dưới:
- Hừ, Ba vạn binh Ương Kim tinh nhuệ không ngờ bị ngươi làm tổn thất một nửa, Chu Thiên Giáng không đánh chết ngươi, đó là vì người mang họ ‘Da Luật’. Da Luật Phàm, chiến sự lần này phải thông báo cho toàn ộc, nói Bình nhi anh dũng giết địch, bản thân trọng thương hồi vương đô dưỡng thương. Về phần xử trí Bình nhi thế nào, ngươi xem rồi làm đi.
Da Luật Sát nói xong, mặt lạnh trực tiếp hướng phía hậu cung bước đi.
Da Luật Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu dựa vào quân quy truy cứu, sợ đứa con Da Luật Bình khó còn mạng sống. Tôc Ương Kim sở dĩ có thể xưng vương, đứng vững ở nước Thiên Thanh, là vì tộc có quân pháp nghiêm khắc, từ vương tộc tới bình dân, đối với bất kỳ người nào cũng không thể van xin hộ. Da Luật Sát lần nà có tể khai ân, cũng là nhờ Da Luật Bình hưởng lợi từ Chu Thiên Giáng. Da Luật Sát không muốn đem công lao lớn như vậy, toàn bộ rơi xuống đầu Chu Thiên Giáng, cho nên mới tha cho Da Luật Bình một mạng
Da Luật Phàm liếc mắt nhìn con trai, vừa đau lòng vừa tức giận:
- Người đâu, đưa Bình nhi về phủ, trong vòng trăm ngày, không được xuất phủ.
Vua Thiên Thanh Da Luật Sát chưa muốn lấy mạng của Da Luật Bình, nhưng là người làm cha dù sao cũng phải da dáng một chút. Đối với thống lĩnh trong quân mà nói, cấm túc một trăm ngày chẳng khác gì tước đoạt quân quyền và thân phận. Xử phạt như vậy, ở tộc Ương Kim mà nói cũng coi như nặng rồi. Binh sĩ các tộc ởThiên Thanh, bị xem thường nhất là kẻ bị đuổi ra khỏi binh doanh.
Trong thành Tạp Sắt, Chu Thiên Giáng liên tục năm ngày cũng không làm được chuyện gì lớn. Hắn không gấp, đại quân Ô Tộc bất động, Chu Thiên Giáng cũng không chủ động đi khiêu khích. Mượn cơ hội này có thể luyện binh. Chiến trận ở Thiên Thành và Đại Phong bất đồng, nếu bốn người Chu Nhất thành thống lĩnh, dù sao cũng phải để cho ho quen với cách chiến đấu của thủ hạ.
Song phương gõ chiêng thu binh, ngay cả thay nhau kiêu kích đều không có. Chu Thiên Giáng rõ ràng mở lớn cửa thành, khiến thương mại trong thành Tạp Sắt khôi phục lại bình thường. Chu Thiên Giáng làm như vậy, cũng là đang âm thầm gom góp lương thảo, chuẩn bị triển khai một trận chinh phạt lớn.
Một đội thương nhân từ phương bắc hoang dã tiến vào thành Tạp Sắt, bọn họ mang theo hàng hóa, chủ yếu là da thú ở phía bắc, còn kèm theo một số động vật sống. Thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, cũng là được mua từ thương đội kiểu như thế này.
Đại Ngưu biết được có man di thương đội vào thành, vội vàng dẫn người đi tới xem có vật gì tốt. Nhằm vào thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, gã thèm muốn phát điên rồi, cũng muốn bản thân có thú cưỡi như vậy. Tuy nhiên loài vật giống như thanh ngưu rất hiếm thấy, cũng không phải man di thương đội nào cũng có. Đại Ngưu cũng không chịu tay không mà về, tìm được một con kim ưng từ thương đội. Nếu huấn luyện tốt kim ưng, hoàn toàn có thể sai khiến làm thám báo.
Đại Ngưu muốn mua, nhưng đối phương ra giá rất cao. Đang lúc Đại Ngưu muốn từ bỏ, thương chủ thương đội lại chủ động tìm Đại Ngưu. Đại Ngưu một thân khôi giáp rất làm người khác chú ý, trong lúc nói chuyện biết được thân phận Đại Ngưu, đối phương liền đưa ra điều kiện. Chỉ cần mang bọn họ đi tham quan ‘ Thiên Lôi Đại Phong’ trong truyền thuyết, thì họ sẽ dùng giá thấp để bán kim ưng cho Đại Ngưu.
Đại Ngưu vui mừng, ngay lập tức đồng ý, nói đợi buổi tối sau khi mặt trời lặn, là thời điểm gã trực đêm bảo vệ ‘pháo xa’, lúc đó sẽ cho những người mang theo kim ưng đến thăm. Nhưng nhân số không thể quá nhiều, bằng không Chu đại nhân biết được, sẽ mắng gã chết mất.
Đại Ngưu hưng phấn rời khỏi thương đội, gã vừa đi xong, thì thương đội gần như không còn tâm trạng buôn bán nữa, lập tức thu hồi gian hàng. Trong thương đội có một chiếc xe, bên trong có hai nữ tử đang ngồi, một trong hai người đó chính là tả kỳ thống lĩnh Ô Tôc - Chiêm Linh.
Lần này Chiêm Linh vụng trộm lẻn vào thành, thứ nhất là tìm cơ hội ám sát danh tướng Đại Phong Chu Thiên Giáng. Mục đích thứ hai chính là muốn hủy diệt thứ ‘Thiên Lôi Đại Phong’ đáng sợ kia.
Ô Tộc lần đầu thất bại, khiến người tâm cao khí ngạo như Chiêm Linh, biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Sau khi Đại thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Hãn nhận được thư thỉnh tội của muội muội, cũng không trách phạt Chiêm Linh. Tuy nhiên, Chiêm Hãn đối với ‘Thiên lôi’ càng ngày càng hứng thú.
Ở trong mắt Chiêm Hãn, Chu Thiên Giáng cũng không đáng sợ lắm, mặc dù hắn có năng lực xuất sắc, Chiêm Hã cũng cảm thấy bản thân có thể đối phó với hắn. Nhưng trên chiến báo nhắc tới ‘Thiên lôi’ lại khiến Chiêm Hãn có chút đau đầu. Chiêm Hãn dũng mãnh hơn người, cùng các tộc ở Thiên Thanh giao chiến chưa từng gặp qua đối thủ. Chiêm Hãn cũng chưa từng sợ bất cứ đối thủ nào, nếu nói phải đối phó với ‘Thiên lôi’, trong lòng Chiêm Hãn cũng không quá lo lắng. Gã không rõ cái thứ thần khí thế nào mà có thể khiến bốn mươi năm mươi người đồng thời bị thương, hơn nữa những người đó đều mặc áo giáp.
Vì thế, Chiêm Hãn cũng không có trách cứ muội muội, mà còn cho nàng một nhiệm vụ, phải nghĩ được biện pháp phá hủy ‘Thiên lôi’. Làm người thống lĩnh Ô Tộc, Chiêm Hãn biết rằng muội muội chẳng những dũn mãnh hơn người, đầu óc cũng cực kỳ linh hoạt. Để cho Chiêm Linh đi làm chuyện này, thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng cũng là người thích hợp nhất.
Chiêm Hãn thống lĩnh đại quân bắt đầu di chuyển, gã muốn chặt đứt liên hệ giữa Vương đô và Chu Thiên Giáng, khiến thành Tạp Sắt bị cô lập. Nhưng Chiêm Hãn cũng không cùng Chu Thiên Giáng chính diện đối địch, vì muội muội Chiêm Linh từng thất bại trong tay Chu Thiên Giáng, nên sẽ để Chiêm Linh hạ bệ Chu Thiên Giáng. Ở trong đại quân Ô Tộc, Chiêm Linh vẫn là vị thống lĩnh đầu tiên đại bại, Chiêm Hãn không thể để cho muội muội mang tội danh như vậy trên lưng. Gã phải tạo ra cơ hội, để Chiêm Linh cs thể rửa sạch sự sỉ nhục này.
Trong thành Tạp Sắt, tuy nơi này là trung tâm giao chiến, nhưng trời vừa tối, mọi người vẫn như cũ tụ tập trong các tửu quán, uống rượu trò chuyện về các việc xảy ra trong ngày. Chiêm Linh và thị nữ bên người Cổ Nhất Mạn mặc trang phục tộc Ương Kim đi trên đường cái, nhìn như chẳng có mục đích gì, nhưng vẫn ở vùng lân cận ngoài soái phủ. Chiêm Linh biết rằng mình không thể ở trong thành đi dạo một thời gian quá dài, nàng đem nhiệm vụ hành động chia làm hai bước. Đêm nay, Mạn Khắc Trát mang theo bảy tộc nhân sẽ đi phá hủy ‘Thiên lôi’, nơi đó mà xuất hiện nữ nhân sẽ khiến người hoài nghi, cho nên Chiêm Linh chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho Mạn Khắc Trát. Về phần mình, Chiêm Linh đầu tiên sẽ thám thính trước đường đi, chuẩn bị tìm co hội lẻn vào soái phủ, ám sát Chu Thiên Giáng.
Soái phủ của Chu đại quan nhân vốn là nơi ở của Da Luật Bình. Sau khi tiếp quản binh quyền, Chu Thiên Giáng cho người đem pháo xa đặt ở bên trái viện. Vật này không thể để trong doanh trại, Chu Thiên Giáng không sợ có người tới phá hủy pháo xa, chỉ sợ trong quân có kẻ tay nghề giỏi, đem cấu tạo pháo xa vẽ lại, lộ ra ngoài.
Thân đại pháo dùng sắt tạo thành, trừ phi chặn họng pháo, châm đạn phảo mới có thể hủy đi pháo xa. Nếu không dù là hỏa hoạn cũng chỉ có thể đốt cháy được bệ pháo. Nhưng cấu tạo bên trong của pháo xa, nếu bị người thời này học được sẽ là tai họa của thiên hạ. Đại pháo nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng bên trong cấu tạo cực kỳ phức tạp. Đặc biệt, giảm chấn khi đạn pháo bắn ra là bộ phận rất quan trọng. Nếu không dù lấy được kỹ thuật luyện sắt, dùng sắt nguyên chất tạo ra hai nòng pháo, nhưng khi dùng cũng sẽ bị nổ hoặc làm nòng pháo biến dạng. Để xử lý việc này, Chu đại quan nhân đã tốn không ít trí lực.
Chu Thiên Giáng sắp xếp mấy người Chu Nhất Hạ Thanh thay phiên nhau bảo vệ pháo xa, không có mệnh lệnh của hắn, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Bao gồm cả Da Luật Đậu Cáp, cũng chỉ có thể cùng Chu Thiên Giáng đi thăm pháo xa. Về những tay Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, chỉ có thế xếp thành hàng đi vòng qua, căn bản là không được chạm vào thân pháo. Càng như vậy, những người đàn ông tộc Ương Kim càng cảm thấy pháo xa thần bí. Chu đại quan nhân rõ ràng lợi dụng điểm này, tuyên bố đây là vật trời ban cho hán, đến tên cũng là nhập gia tùy tục mà biến thành ‘Hồng Y Thiên Lôi’.
Ánh trăng treo đầu cành, trên đường phố trong tửu lâu truyền ra âm thanh đấu rượu chửi rủa. Hơn mười nam tử mặc trang phục bộ lạc man di lặng lẽ đi tới, thị nữ của Chiêm Linh lập tức tiến lên, đưa họ vào trong ngõ hẻm.
- Thống lĩnh đại nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Mạn Khắc Trát hạ giọng nói.
- Mạn Khắc Trát, các ngươi đều là đại trượng phu của Ô Tộc, cho dù là bỏ mạng ở soái phủ, cũng phải hủy diệt được ‘Thiên lôi’. Vật kia đối với đại quân Ô Tộc cực kỳ trọng yếu, không hủy đi, chỉ sợ sẽ có càng nhiều tộc nhân chết dưới ‘Thiên lôi’. Chiêm Linh nghiêm túc nói.
/240
|