Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân biến sắc, hậu cung có thể uy hiếp Thành Võ Hoàng, nhưng chẳng đe dọa nổi Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng ở kinh thành nổi tiếng điên lập dị, hắn chẳng tuân theo quân thần lễ pháp gì. Nếu Chu Thiên Giáng muốn hạ lệnh công thành thật thì hàng ngũ hậu cung căn bản cũng không ngăn được đại quân của Chu Thiên Giáng.
- Chu Thiên Giáng, Đổng Quý Phi mẫu thân của Huyền Nhạc còn ở trong tay chúng ta, hơn nữa người đến cứu của bà ta cũng đã bị ta vây chặt. Nếu lão phu đoán không lầm, người đó hẳn là Lâm Phong sư phụ của ngươi. Ngươi dám hạ lệnh phá cung, lão phu sẽ cho người thiêu cung Đổng Phi.
Ngạc Luân Xuân nói nghiến răng nghiến lợi.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại, sắc mặt hắn nanh nọc.
- Hứ! Ngươi muốn đốt cũng chẳng đốt được. Sư phụ ta danh chấn khắp nơi, nếu người muốn ra thì chẳng ai có thể ngăn được.
Lời nói của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì nói với mọi người rằng hắn căn bản chẳng quan tâm đến sống chết của Đổng Quý Phi.
Gặp phải loại người mềm cứng không xong thế này thì Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cũng bó tay. Trên đầu hai người toát mồ hôi lạnh, xem ra ngoại trừ liều mạng ra cũng chỉ có thể đầu hàng nhưng nếu không thỏa hiệp điều kiện đầu hàng, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Hai người này cắn răng, vội vàng nhảy khỏi tường hoàng cung rồi chạy vào phía trong cung, muốn thương lượng cùng Hoàng hậu một chút xem có nên xông ra hay không.
Một tên lính tốt vội vàng chạy đến, cẩn thận thoáng nhìn Chu đại quan nhân ngồi trên ghế rồng:
- Đại nhân, Tĩnh Vương thiên tuế và Quách lão phu nhân đã đến hậu cung.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lập tức đứng dậy khỏi ghế rồng. Trước mặt mấy tên lính tốt hắn có thể ngang ngược, nhưng trước mặt Tĩnh Vương và lão phu nhân thì Chu Thiên Giáng vẫn phải nể mặt mũi một chút.
Diện tích hoàng cung không nhỏ, Quách lão phu nhân chờ đám người từ cửa cung đi đến chỗ này, làm chậm trễ không ít thời gian.
- Thiên Giáng!
- Thiên Giáng ca!
Hai tiếng trong trẻo vang lên, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi không kịp hành lễ gì, kích động chạy đến.
Nhìn thấy hai nha đầu này, Chu Thiên Giáng xúc động dang rộng hai cánh tay, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa nhưng Quách Dĩnh và Ngọc Nhi dừng lại cách Chu Thiên Giáng hai thước, hai nàng cũng không dám ôm ấp trước mặt mọi người. Hai người ngượng ngùng nhìn Chu Thiên Giáng, giờ mặt đối mặt, lại không biết nói gì.
Chu Thiên Giáng vốn định tiến đến ôm hai nàng vào lòng nhưng Tĩnh Vương cũng chạy nhanh vài bước, lập tức đứng ở giữa ba người. Tĩnh Vương chỉ sợ tiểu tử Chu Thiên Giáng này làm hành động vượt quá giới hạn. Trước trước mặt bao nhiêu người như vậy thì cái mặt này của ông biết để đâu chứ?
- Tiểu tử thối, nhìn thấy bổn vương với lão phu nhân, sao không đến chào.
Tĩnh Vương nói xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngọc Nhi.
Chu Thiên Giáng vừa thấy được điệu bộ này, bất đắc dĩ chào Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân trước. Chào xong hai người, Chu Thiên Giáng chẳng nói chẳng rằng, một tay lôi một tay kéo Quách Dĩnh và Ngọc Nhi về phía mình. Hai tiểu nữ tử khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cúi đầu, ỡm ờ đứng bên cạnh Chu Thiên Giáng.
Huyền Nhạc nhìn bức tường hoàng cung cau mày, Lâm Phong vẫn chưa đưa Đổng Phi mẫu thân của y quay về. Trong lòng Huyền Nhạc vô cùng bất an.
- Thiên Giáng, Lâm gia đi cứu mẫu thân Đổng Phi của ta vẫn chưa trở về, chỉ sợ đã bị giam hãm ở bên trong.
Huyền Nhạc lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Nhạc:
- Đúng vậy, vừa rồi trên bức tường hoàng cung hai lão già Phùng, Ngạc này nói, cung Đổng Phi vẫn bị bọn chúng bao vây, xem ra là muốn vây sư phụ của ta ở bên trong.
- Thiên Giáng, ngươi định làm thế nào?
Huyền Nhạc khẩn trương hỏi.
Ánh mắt của Chu Thiên Giáng nhìn lướt qua mọi người:
- Tội đảo chính, không thể tha thứ. Điện hạ xin hãy yên tâm, xe bắn đá và công cụ phá thành vừa đến, trong vòng nửa canh giờ, tuyệt đối có thể hạ được hậu cung. Với bản lĩnh của sư phụ ta thì kiên thủ nửa canh giờ hẳn là không thành vấn đề.
- Không được!
Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân cùng lớn tiếng.
Tĩnh Vương nhìn Quách lão phu nhân, giành nói trước:
- Thiên Giáng, phi tần của cả hậu cung rất đông, tùy tiện động thủ sẽ làm dao động nền móng của Đại Phong ta. Cho dù hoàng huynh có ở đây thì người cũng không cho phép ngươi làm vậy.
- Tĩnh Vương, ta đây chính là suy nghĩ vì triều Đại Phong. Nếu không nhân cơ hội này diệt trừ hai nhà Phùng, Ngạc và đám người Huyền Xán, Thành Võ Hoàng trở về kinh thành, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn giết con của mình. Hơn nữa Hoàng hậu lợi dụng điểm yếu uy hiếp hậu cung sẽ đề xuất đủ loại điều kiện, thử hỏi ai dám đáp ứng. Giờ kinh thành vừa mới phá, tại hạ chẳng qua làm tiểu xảo thôi. Huyền Minh sống chết chưa biết, bên trong thành còn rất nhiều đại quân. Một khi kéo dài sẽ khiến người khác biết Huyền Xán và Hoàng hậu vẫn chưa đầu hàng, tuyệt đối sẽ lũ lượt mà đến cứu viện chủ tử của họ. Đến lúc đó, nếu chẳng may sinh biến thì sẽ phiền toái.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc giải thích với Tĩnh Vương.
Vừa nãy mới đến hậu cung, Chu Thiên Giáng đã hiểu ý đồ của Hoàng hậu. Tiếc rằng Chu Thiên Giáng đã để công cụ phá thành và xe bắn đá ở cửa phía nam, bằng không hắn sớm đã hạ lệnh tấn công. Chu đại quan nhân kiếp trước đã học qua tâm lý học, biết người có tuổi thường vô cùng yêu thương con cái của mình . Tuy Huyền Xán, Huyền Minh làm loạn đến mức này nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng sẽ không nỡ giết hai đứa con này.
Tuy phi tần của Thành Võ Hoàng không ít nhưng chẳng có mấy người có thể sinh được con. Bốn huynh đệ Huyền Minh đều là con trai, ông ấy làm sao chém con ruột của mình được. Để lại Huyền Minh và Huyền Xán chính là mầm họa đối với triều Đại Phong. Cá ướp muối còn có ngày lật thân chứ đừng nói là hoàng tử bị thất bại, không chừng một ngày nào đó hai người này mà lật mình lại, người đầu tiên chúng không bỏ qua chính là Chu Thiên Giáng hắn. Huống chi những tướng quân thống lĩnh đại doanh Kinh Giao kia biết chắc chắn mình chẳng có kết cục tốt đẹp, một khi biết Hoàng hậu và tân hoàng còn đang chống cự thì tuyệt đối sẽ liều mạng đến cứu viện. Chỉ cần cán cờ lớn của tân hoàng này chưa đổ thì bọn họ vẫn có thể bảo vệ được tính mạng của người thân.
- Thiên Giáng, ngươi nói không sai nhưng thế lực gia tộc của hậu cung trải rộng thiên hạ đô phủ, nếu chẳng may chọc giận những gia tộc này, Đại Phong ta có thể lâm vào nguy hiểm thật. Chu Diên Thiên chỉ mong sao ngươi làm như vậy thôi, một khi hậu cung bị hủy thì chắc rằng Chu Diên Thiên sẽ lập tức phái người qua lại với những gia tộc kia.Tĩnh Vương nghiêm mặt nói.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ đáng đời, Hoàng thượng động một tí cưới vợ liền phong thưởng phung phí cho nhà mẹ vợ, hận chẳng thể để nhà mẹ vợ quản lý hết cả thiên hạ đô phủ. Nhìn ngoài mặt thì hoàng thất là tập quyền, phù sa không chảy ruộng ngoài nhưng trên thực tế, làm như vậy lại càng dễ phân tách. Giống như Chu Diên Thiên, nếu không có dự trữ chiến lược của Chu Đại Trung ở Thục Thiên thì Chu Diên Thiên tuyệt đối không dám tạo phản.
- Tĩnh Vương, cân nhắc hơn thiệt thì tại hạ cảm thấy vẫn không không thể nhân từ được. Không có những người này của hậu cung thì thiên hạ đô phủ vẫn có thể thay đổi một lần như thường. Họ ai dám tạo phản, Chu Thiên Giáng ta sẽ tự mình đưa binh đi thảo phạt.
- Tiểu tử thối, bổn vương không cho phép ngươi làm như vậy.
Tĩnh Vương vừa nhìn vừa liên tục khuyên bảo, chỉ có thể nghiêm mặt cưỡng ép ngăn cản.
- Ha ha.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên cười:
- Tĩnh Vương gia, ngài đừng quên hiện trong kinh thành, quyền hạn của bổn soái là lớn nhất, quyền hạn của ta đây chính là Thành Võ Hoàng ban cho.
Chu Thiên Giáng nói xong, cũng liếc nhìn Quách lão phu nhân, ý là tối nay hắn sẽ không bỏ qua cho Phùng Uyển Thu, bà cũng đừng ngăn cản.
Tĩnh Vương sững sờ, Chu Thiên Giáng thân là chủ soái ba quân, không có thánh lệnh, ông ta thật chẳng có cách với hắn.
Tĩnh Vương đang định chửi mắng hai câu thì chợt nghe thấy tiếng Quách lão phu nhân thở dài:
- Aizzz…Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng đã sớm liệu được ngươi sẽ làm vậy nên đã đặc biệt hạ thánh chỉ cho bà già này.
Quách lão phu nhân nói xong, giọng điệu biến đổi:
- Chu Thiên Giánh tiếp chỉ!
Quách lão phu nhân nói xong, Mục Kỳ cầm ống trúc ra đưa cho bà.
Chu Thiên Giáng há hốc miệng nhìn Quách lão phu nhân, không rõ những gì bà nói là thật hay giả. Mục Kỳ vội vàng giơ bó đuốc lên bên cạnh Quách lão phu nhân, để lão phu nhân nhìn cho chính xác.
Quách lão phu nhân thấy Chu Thiên Giáng không quỳ, đành tiếp tục nói:
- Ngày phá thành, trong lòng bổn hoàng từ bi, vì sự yên ổn của thiên hạ Đại Phong, đặc biệt lệnh Quách gia nhất phẩm trấn quốc phu nhân toàn quyền ra thánh lệnh, quản thúc ba quân giữ gìn an nguy hậu cung. Nếu có kẻ trái lệnh, trên thân vương, dưới các tướng sĩ, tùy ý trấn quốc phu nhân xử trí, khâm thử…Thành Hoàng thủ dụ!
Mật chỉ Quách lão phu nhân vừa đọc, thằng ngốc cũng có thể nghe ra được cái này chính là nhắm vào Chu Thiên Giáng.
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm rủa một câu, hung hăng đạp một phát vào ghế rồng:
- Con bà nó, lại mượn gió bẻ măng.
- Thiên Giáng, ngươi đi đâu?
Huyền Nhạc vội hỏi.
- Chu Thiên Giáng, Đổng Quý Phi mẫu thân của Huyền Nhạc còn ở trong tay chúng ta, hơn nữa người đến cứu của bà ta cũng đã bị ta vây chặt. Nếu lão phu đoán không lầm, người đó hẳn là Lâm Phong sư phụ của ngươi. Ngươi dám hạ lệnh phá cung, lão phu sẽ cho người thiêu cung Đổng Phi.
Ngạc Luân Xuân nói nghiến răng nghiến lợi.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại, sắc mặt hắn nanh nọc.
- Hứ! Ngươi muốn đốt cũng chẳng đốt được. Sư phụ ta danh chấn khắp nơi, nếu người muốn ra thì chẳng ai có thể ngăn được.
Lời nói của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì nói với mọi người rằng hắn căn bản chẳng quan tâm đến sống chết của Đổng Quý Phi.
Gặp phải loại người mềm cứng không xong thế này thì Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cũng bó tay. Trên đầu hai người toát mồ hôi lạnh, xem ra ngoại trừ liều mạng ra cũng chỉ có thể đầu hàng nhưng nếu không thỏa hiệp điều kiện đầu hàng, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Hai người này cắn răng, vội vàng nhảy khỏi tường hoàng cung rồi chạy vào phía trong cung, muốn thương lượng cùng Hoàng hậu một chút xem có nên xông ra hay không.
Một tên lính tốt vội vàng chạy đến, cẩn thận thoáng nhìn Chu đại quan nhân ngồi trên ghế rồng:
- Đại nhân, Tĩnh Vương thiên tuế và Quách lão phu nhân đã đến hậu cung.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lập tức đứng dậy khỏi ghế rồng. Trước mặt mấy tên lính tốt hắn có thể ngang ngược, nhưng trước mặt Tĩnh Vương và lão phu nhân thì Chu Thiên Giáng vẫn phải nể mặt mũi một chút.
Diện tích hoàng cung không nhỏ, Quách lão phu nhân chờ đám người từ cửa cung đi đến chỗ này, làm chậm trễ không ít thời gian.
- Thiên Giáng!
- Thiên Giáng ca!
Hai tiếng trong trẻo vang lên, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi không kịp hành lễ gì, kích động chạy đến.
Nhìn thấy hai nha đầu này, Chu Thiên Giáng xúc động dang rộng hai cánh tay, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa nhưng Quách Dĩnh và Ngọc Nhi dừng lại cách Chu Thiên Giáng hai thước, hai nàng cũng không dám ôm ấp trước mặt mọi người. Hai người ngượng ngùng nhìn Chu Thiên Giáng, giờ mặt đối mặt, lại không biết nói gì.
Chu Thiên Giáng vốn định tiến đến ôm hai nàng vào lòng nhưng Tĩnh Vương cũng chạy nhanh vài bước, lập tức đứng ở giữa ba người. Tĩnh Vương chỉ sợ tiểu tử Chu Thiên Giáng này làm hành động vượt quá giới hạn. Trước trước mặt bao nhiêu người như vậy thì cái mặt này của ông biết để đâu chứ?
- Tiểu tử thối, nhìn thấy bổn vương với lão phu nhân, sao không đến chào.
Tĩnh Vương nói xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngọc Nhi.
Chu Thiên Giáng vừa thấy được điệu bộ này, bất đắc dĩ chào Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân trước. Chào xong hai người, Chu Thiên Giáng chẳng nói chẳng rằng, một tay lôi một tay kéo Quách Dĩnh và Ngọc Nhi về phía mình. Hai tiểu nữ tử khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cúi đầu, ỡm ờ đứng bên cạnh Chu Thiên Giáng.
Huyền Nhạc nhìn bức tường hoàng cung cau mày, Lâm Phong vẫn chưa đưa Đổng Phi mẫu thân của y quay về. Trong lòng Huyền Nhạc vô cùng bất an.
- Thiên Giáng, Lâm gia đi cứu mẫu thân Đổng Phi của ta vẫn chưa trở về, chỉ sợ đã bị giam hãm ở bên trong.
Huyền Nhạc lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Nhạc:
- Đúng vậy, vừa rồi trên bức tường hoàng cung hai lão già Phùng, Ngạc này nói, cung Đổng Phi vẫn bị bọn chúng bao vây, xem ra là muốn vây sư phụ của ta ở bên trong.
- Thiên Giáng, ngươi định làm thế nào?
Huyền Nhạc khẩn trương hỏi.
Ánh mắt của Chu Thiên Giáng nhìn lướt qua mọi người:
- Tội đảo chính, không thể tha thứ. Điện hạ xin hãy yên tâm, xe bắn đá và công cụ phá thành vừa đến, trong vòng nửa canh giờ, tuyệt đối có thể hạ được hậu cung. Với bản lĩnh của sư phụ ta thì kiên thủ nửa canh giờ hẳn là không thành vấn đề.
- Không được!
Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân cùng lớn tiếng.
Tĩnh Vương nhìn Quách lão phu nhân, giành nói trước:
- Thiên Giáng, phi tần của cả hậu cung rất đông, tùy tiện động thủ sẽ làm dao động nền móng của Đại Phong ta. Cho dù hoàng huynh có ở đây thì người cũng không cho phép ngươi làm vậy.
- Tĩnh Vương, ta đây chính là suy nghĩ vì triều Đại Phong. Nếu không nhân cơ hội này diệt trừ hai nhà Phùng, Ngạc và đám người Huyền Xán, Thành Võ Hoàng trở về kinh thành, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn giết con của mình. Hơn nữa Hoàng hậu lợi dụng điểm yếu uy hiếp hậu cung sẽ đề xuất đủ loại điều kiện, thử hỏi ai dám đáp ứng. Giờ kinh thành vừa mới phá, tại hạ chẳng qua làm tiểu xảo thôi. Huyền Minh sống chết chưa biết, bên trong thành còn rất nhiều đại quân. Một khi kéo dài sẽ khiến người khác biết Huyền Xán và Hoàng hậu vẫn chưa đầu hàng, tuyệt đối sẽ lũ lượt mà đến cứu viện chủ tử của họ. Đến lúc đó, nếu chẳng may sinh biến thì sẽ phiền toái.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc giải thích với Tĩnh Vương.
Vừa nãy mới đến hậu cung, Chu Thiên Giáng đã hiểu ý đồ của Hoàng hậu. Tiếc rằng Chu Thiên Giáng đã để công cụ phá thành và xe bắn đá ở cửa phía nam, bằng không hắn sớm đã hạ lệnh tấn công. Chu đại quan nhân kiếp trước đã học qua tâm lý học, biết người có tuổi thường vô cùng yêu thương con cái của mình . Tuy Huyền Xán, Huyền Minh làm loạn đến mức này nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng sẽ không nỡ giết hai đứa con này.
Tuy phi tần của Thành Võ Hoàng không ít nhưng chẳng có mấy người có thể sinh được con. Bốn huynh đệ Huyền Minh đều là con trai, ông ấy làm sao chém con ruột của mình được. Để lại Huyền Minh và Huyền Xán chính là mầm họa đối với triều Đại Phong. Cá ướp muối còn có ngày lật thân chứ đừng nói là hoàng tử bị thất bại, không chừng một ngày nào đó hai người này mà lật mình lại, người đầu tiên chúng không bỏ qua chính là Chu Thiên Giáng hắn. Huống chi những tướng quân thống lĩnh đại doanh Kinh Giao kia biết chắc chắn mình chẳng có kết cục tốt đẹp, một khi biết Hoàng hậu và tân hoàng còn đang chống cự thì tuyệt đối sẽ liều mạng đến cứu viện. Chỉ cần cán cờ lớn của tân hoàng này chưa đổ thì bọn họ vẫn có thể bảo vệ được tính mạng của người thân.
- Thiên Giáng, ngươi nói không sai nhưng thế lực gia tộc của hậu cung trải rộng thiên hạ đô phủ, nếu chẳng may chọc giận những gia tộc này, Đại Phong ta có thể lâm vào nguy hiểm thật. Chu Diên Thiên chỉ mong sao ngươi làm như vậy thôi, một khi hậu cung bị hủy thì chắc rằng Chu Diên Thiên sẽ lập tức phái người qua lại với những gia tộc kia.Tĩnh Vương nghiêm mặt nói.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ đáng đời, Hoàng thượng động một tí cưới vợ liền phong thưởng phung phí cho nhà mẹ vợ, hận chẳng thể để nhà mẹ vợ quản lý hết cả thiên hạ đô phủ. Nhìn ngoài mặt thì hoàng thất là tập quyền, phù sa không chảy ruộng ngoài nhưng trên thực tế, làm như vậy lại càng dễ phân tách. Giống như Chu Diên Thiên, nếu không có dự trữ chiến lược của Chu Đại Trung ở Thục Thiên thì Chu Diên Thiên tuyệt đối không dám tạo phản.
- Tĩnh Vương, cân nhắc hơn thiệt thì tại hạ cảm thấy vẫn không không thể nhân từ được. Không có những người này của hậu cung thì thiên hạ đô phủ vẫn có thể thay đổi một lần như thường. Họ ai dám tạo phản, Chu Thiên Giáng ta sẽ tự mình đưa binh đi thảo phạt.
- Tiểu tử thối, bổn vương không cho phép ngươi làm như vậy.
Tĩnh Vương vừa nhìn vừa liên tục khuyên bảo, chỉ có thể nghiêm mặt cưỡng ép ngăn cản.
- Ha ha.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên cười:
- Tĩnh Vương gia, ngài đừng quên hiện trong kinh thành, quyền hạn của bổn soái là lớn nhất, quyền hạn của ta đây chính là Thành Võ Hoàng ban cho.
Chu Thiên Giáng nói xong, cũng liếc nhìn Quách lão phu nhân, ý là tối nay hắn sẽ không bỏ qua cho Phùng Uyển Thu, bà cũng đừng ngăn cản.
Tĩnh Vương sững sờ, Chu Thiên Giáng thân là chủ soái ba quân, không có thánh lệnh, ông ta thật chẳng có cách với hắn.
Tĩnh Vương đang định chửi mắng hai câu thì chợt nghe thấy tiếng Quách lão phu nhân thở dài:
- Aizzz…Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng đã sớm liệu được ngươi sẽ làm vậy nên đã đặc biệt hạ thánh chỉ cho bà già này.
Quách lão phu nhân nói xong, giọng điệu biến đổi:
- Chu Thiên Giánh tiếp chỉ!
Quách lão phu nhân nói xong, Mục Kỳ cầm ống trúc ra đưa cho bà.
Chu Thiên Giáng há hốc miệng nhìn Quách lão phu nhân, không rõ những gì bà nói là thật hay giả. Mục Kỳ vội vàng giơ bó đuốc lên bên cạnh Quách lão phu nhân, để lão phu nhân nhìn cho chính xác.
Quách lão phu nhân thấy Chu Thiên Giáng không quỳ, đành tiếp tục nói:
- Ngày phá thành, trong lòng bổn hoàng từ bi, vì sự yên ổn của thiên hạ Đại Phong, đặc biệt lệnh Quách gia nhất phẩm trấn quốc phu nhân toàn quyền ra thánh lệnh, quản thúc ba quân giữ gìn an nguy hậu cung. Nếu có kẻ trái lệnh, trên thân vương, dưới các tướng sĩ, tùy ý trấn quốc phu nhân xử trí, khâm thử…Thành Hoàng thủ dụ!
Mật chỉ Quách lão phu nhân vừa đọc, thằng ngốc cũng có thể nghe ra được cái này chính là nhắm vào Chu Thiên Giáng.
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm rủa một câu, hung hăng đạp một phát vào ghế rồng:
- Con bà nó, lại mượn gió bẻ măng.
- Thiên Giáng, ngươi đi đâu?
Huyền Nhạc vội hỏi.
/240
|