Mọi người chia làm hai đường, Mục Kì và Cảnh Biểu dẫn theo hai mươi mấy người vượt tường mà vào. Người của Niêm Can Xử vô cùng quen thuộc địa hình của Tĩnh Vương phủ, đến thẳng tẩm thất của Tĩnh Vương.
Lúc này hộ vệ của Tĩnh Vương phủ đã được đổi toàn bộ thành người của đại doanh Kinh Giao, càng đến gần tẩm thất của Tĩnh Vương thì canh phòng càng cẩn mật. Ngoài tẩm điện của Tĩnh Vương có khoảng hai trăm cung tiễn thủ đứng nghiêm đợi lệnh, phòng ngừa có người cứu Tĩnh Vương ra.
Tĩnh Vương nằm trên giường, mấy ngày hôm nay ông ta luôn “dưỡng thương” tại nhà, bốn gã thị vệ trong cung “bảo vệ” ông một tấc không rời. Tĩnh Vương không ngừng bấm đốt ngón tay tính ngày, trong lòng thầm mắng tiểu tử Chu Thiên Giáng này sao vẫn chưa động thủ, ông ta sắp không chịu được nữa rồi. Khi nghe thấy ba tiếng pháo nổ lớn ngoài thành thì trong lòng Tĩnh Vương vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cái ngày này cũng đến rồi.
Mục Kì và Cảnh Biểu nấp sau hòn giả sơn, thấy ngoài tẩm điện được canh phòng cẩn mật như vậy cũng khiến họ hơi bất ngờ.
- Cảnh Biểu, chúng ta vào phòng từ phía trên, để các huynh đệ ngoài này đợi lệnh.
Mục Kì nhỏ giọng nói.
Cảnh Biểu gật gật đầu, miệng còn phát ra tiếng dế kêu. Các Bạch Hổ Vệ nghe được tín hiệu này đều tự mình nấp đi.
Mục Kì và Cảnh Biểu lặng lẽ đến góc tường, phi thân lên mái nhà. Hai người bọn họ không dám chạy trên mái nhà, như vậy mục tiêu quá dễ bị lộ mà trườn như thằn lằn bên trong mái nhà về phía tẩm cung.
Hai người ước chừng mất khoảng nửa nén nhang mới đến được trên phòng của Tĩnh Vương. Mục Kì móc ngói ra, nhìn trong phòng qua cái lỗ trên đỉnh rồi quay đầu ra hiệu với Cảnh Biểu bằng ngôn ngữ của người câm điếc, ý là trong phòng có bốn người, mỗi người đối phó hai. Cảnh Biểu lắc lắc đầu, cũng dùng tay khua khua mấy cái, ý là bốn người đó cứ để mình anh ta còn Mục Kì thì bảo vệ Tĩnh Vương.
Ngay lúc hai người đang dùng tay nói chuyện với nhau thì đột nhiên bên chỗ vương phi truyền đến tiếng kêu. Bốn gã thị vệ trong phòng biến sắc nhưng được cái bốn người này cũng bình tĩnh, không hề xông ra ngoài mà nhanh chóng rút binh khí vây quanh giường của Tĩnh Vương.
Bốn gã thị vệ này đều là người mà Hoàng hậu Phùng Uyển Thu vô cùng tin tưởng, bọn họ biết bất kể có bao nhiêu người đến thì chắc chắn mục tiêu cuối cùng sẽ là Tĩnh Vương, chỉ cần giữ lão già này trong tay thì đối phương cũng không dám làm cứng. Hơn nữa Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đã hạ mật chỉ, một khi có người tấn công quá mạnh thì giết Tĩnh Vương ngay lập tức.
Thấy bốn gã thị vệ vây quanh giường Tĩnh Vương thì trong lòng Mục Kì thót lên một cái, thầm nhủ hỏng chuyện rồi.
Ngay khi Mục Kì đang suy nghĩ đối sách thì Tĩnh Vương đang bị bọc trong áo ngủ bằng gấm đột nhiên hất cái chăn gấm lên, trong tay có một con dao găm.
Mục Kì quá sợ hãi, hành động của Tĩnh Vương đúng là tìm chết mà, mặc dù Tĩnh Vương có thể thiện chiến nhưng đánh giáp lá cà thì khác, tùy tiện một gã thị vệ cũng có thể giết Tĩnh Vương một cách dễ dàng.
Bốn gã thị vệ trong cung thấy Tĩnh Vương lấy đoản đao ra, sau khi hơi ngẩn ra thì trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia trào phúng. Với bản lĩnh của bốn người bọn họ, bất kể trong tay Tĩnh Vương có binh khí gì thì chỉ tùy tiện một người ba chiêu cũng có thể lấy được cái mạng của Tĩnh Vương một cách dễ dàng.
- Tĩnh Vương thiên tuế, ta khuyên ngài nên tỉnh lại đi, ngài chân yếu tay yếu rồi, nhỡ bị thương cũng không tốt.
Một gã thị vệ cười lạnh nói.
- Nô tài to gan, bổn vương nghe thấy bên ngoài có trộm đột nhập nên chuẩn bị để tự vệ, các ngươi ở trong này làm gì? Còn không mau ra ngoài xem sao?
Tĩnh Vương ngồi trên giường căm tức nhìn bốn người.
Tuy Tĩnh Vương đã bị vây trong lồng thú nhưng ánh mắt vẫn lộ ra khí phách được luyện thành trong bao nhiêu năm. Bốn gã thị vệ nhìn nhau, danh tiếng của Tĩnh Vương trong dân chúng cũng không tệ, nếu như không phải Hoàng hậu có ý chỉ thì bọn họ cũng không bất kính với Tĩnh Vương như vậy.
Bốn người hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tĩnh Vương nữa mà bắt đầu cảnh giới cẩn thận. Đêm nay ngoài thành, đại quân Chu Thiên Giáng công thành, những thị vệ “bảo vệ” Tĩnh Vương phủ cũng vô cùng cẩn thận.
Tĩnh Vương nhìn ra ngoài phòng một cái, nghe thấy tiếng hò hét chém giết nhau từ xa xa truyền đến, Tĩnh Vương biết hẳn là người cứu mình đã đến. Tuy Tĩnh Vương bình thường tùy tiện nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc. Mục đích Chu Thiên Giáng phái người đến Tĩnh Vương phủ chính là để cứu ông ta, nếu như bên vương phi đã bắt đầu khai chiến thì hẳn là người đến cứu ông đã vào vị trí hết rồi, chắc là đang tìm thời cơ.
Tĩnh Vương lơ đãng ngẩng đầu nhìn xà ngang trên mái nhà một cái, ông cảm thấy mình hẳn nên tạo cơ hội cho người đến. Tĩnh Vương trải qua bao mưa gió, không thể một chút bản lĩnh cũng không có được, Tĩnh Vương nhất quyết không vào cung “dưỡng bệnh” mà ở trong tẩm thất của mình chính là để đợi thời khắc này.
Con dao găm trong tay Tĩnh Vương vô cùng đặc biệt, như một món trang sức bằng đồng. Tĩnh Vương nhìn bốn gã thị vệ rồi đột nhiên cầm con dao găm trong tay cắm vào mắt con kỳ lân được khắc ở đầu giường. Chuôi con dao bằng đồng vừa hay bao lấy mắt con kỳ lân, Tĩnh Vương vừa chúi xuống, chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, ván giường tách đôi ra, cả Tĩnh Vương và cái chăn cùng rơi xuống. Tĩnh Vương vừa rơi xuống thì hai ván giường liền “rầm” một tiếng đóng vào, ghép thành cái giường như cũ.
Bốn gã thị vệ chỉ lo cảnh giới bên ngoài, một loạt hành động này của Tĩnh Vương vô cùng dứt khoát, đến khi Tĩnh Vương biến mất thì bốn người mới có phản ứng.
- Aaa…lão tặc…ra đây!
Một gã thị vệ vừa nói vừa chém một đao lên giường.
Mục Kì và Cảnh Biểu nhìn thấy, hay thật, Tĩnh Vương sắp thành tinh rồi, trên giường mà còn có cơ quan như thế nữa. Cảnh Biểu không trì hoãn nữa, lộn người phi thân xuống, trên không trung rút bản đao trên lưng ra. Không còn lo lắng đến Tĩnh Vương nữa nên Mục Kì cũng nhảy xuống đấu cùng một gã thị vệ.
- Phi phong trảm!
Cảnh Biểu lớn tiếng hét, bản đao trong tay “vù” một tiếng mang theo một đạo tiếng gió.
- Quân tốt phía ngoài nghe lệnh, bất cứ kẻ nào ra khỏi cái cửa này thì lập tức bắn chết!
Một gã đầu lĩnh thị vệ vừa tiếp chiêu vừa gào với bên ngoài.
Quân tốt bên ngoài đã sớm xếp thành hai hàng, giơ cung nỏ trên tay nhằm vào trong. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, một khi xảy ra chuyện, bất kể người bên ngoài vào hay người bên trong ra thì đều giết.
Trong tẩm thất, Mục Kì trầm ổn lão luyện, Cảnh Biểu lại càng như mãnh hổ hạ sơn. Bốn gã thị vệ nào là đối thủ của họ chứ? Cảnh Biểu chém chết hai người xong, hai người còn lại vừa thấy tình hình không ổn, một gã phi thân nhảy ra bên ngoài. Gã kia vừa mới đánh nát cửa phòng thì đã nghe thấy mấy tiếng “vút vút vút” rồi sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, gã thị vệ cuối cùng vừa phân tâm đã bị loan đao trong tay Mục Kì cắt cổ “xoẹt” một cái.
Cảnh Biểu cầm bản đao trong tay đứng cạnh cửa, cẩn thận cảnh giới còn Mục Kì đến bên giường, vỗ nhẹ xuống giường.
- Tĩnh Vương thiên tuế, tại hạ Niêm Can Xử Mục Kì phụng chỉ đặc biệt đến cứu Tĩnh Vương xuất phủ. Thị vệ đã chết rồi, ngài mau ra đi.
Mục Kì gọi mấy tiếng liền mới nghe thấy một loạt tiếng hắt xì vang lên, cả cái giường khắc hoa di động sang bên cạnh. Cái giường vừa tách ra thì phía dưới cũng lộ ra cơ quan ngang dọc, nhìn từng dãy mũi tên nhọn hoắt, trong lòng Mục Kì thầm nhủ Tĩnh Vương cũng độc ác quá đi, không ngờ để phòng ngừa thích khách mà còn bố trí một cái lá chắn trong phòng như vậy. May là vừa nãy bốn gã thị vệ không cố mở cái giường, nếu không vừa động đến cơ quan bên dưới, chắc chắn phải một hai tên bị bắn chết.
Không sâu bên dưới địa đạo, Tĩnh Vương vừa thắp một cái đèn dầu, xoay cái bàn tời bên trong mấy cái thì tất cả các cơ quan phòng ngự tự động thu vào.
Vào trong cái hố, Mục Kì khẽ vươn tay lôi Tĩnh Vương ra, không đợi Mục Kì nói gì thì Tĩnh Vương đã tranh hỏi trước:
- Lâm Phong đi cứu Ngọc Nhi nhà ta chưa?
- Tĩnh Vương yên tâm, Lâm đại nhân đã suất lĩnh nhân mã đến cung Dung phi rồi. Hiện giờ không phải lúc để nói chuyện, bên ngoài còn có không ít cung thủ đâu.
Mục Kì nói xong thì nhìn Cảnh Biểu một cái.
Cảnh Biểu nhận được ý thì ra ngoài sảnh, nhấc một cái bàn lên rồi đập vào cửa sổ. Cái bàn bằng gỗ lim nặng nề đập vào cửa sổ rồi bay ra ngoài. Cung thủ không nói hai lời liền bắn cái bàn, tuy những mũi tên này không có uy lực lớn nhưng trúng tên thì rất rắc rối. Bắn xong một loạt mũi tên thì một cái bàn nữa lại bay ra, cung tiễn lại lác đác bắn về mặt bàn nhưng lần này Bạch Hổ Sứ Cảnh Biểu nấp sau cái bàn.
Cảnh Biểu nhân lúc lăn một vòng đã lẫn vào đám người, bản đao trong tay xoay một vòng, trong miệng phát ra tiếng chim ngói kêu. Sự xâm nhập của Cảnh Biểu ngay lập tức làm loạn trận hình của cung thủ, trong viện vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Không chờ những cung thủ nạp mũi tên thì hai mươi bóng đen đã từ các góc tối nhảy ra. Đối mặt với những Niêm Can Xử Bạch Hổ Vệ thì đám cung thủ này chẳng khác gì dê đợi làm thịt. Chỉ trong chốc lát lại có mười mấy bóng đen lóe đến, một người trong đó cũng phát ra tiếng chim hót vui vẻ. Cảnh Biểu vừa nghe thấy đã biết bên vương phi cũng đắc thủ rồi.
Cảnh Biểu lần nữa lóe vào tẩm thất, cùng Mục Kì bảo vệ Tĩnh Vương, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Trong tiếng hò hét chém giết muốn lật tường của quân tốt trong phủ thì Mục Kì lập tức phóng một ngọn lửa.
Khi Tĩnh Vương phủ đã được cứu viện xong thì việc cứu viện trong cung vẫn đang được tiến hành. Lâm Phong dẫn quân trước tiên đến ngoài tường của hậu cung, Cố Tiểu Phượng đem theo mười mấy huynh đệ, đo hướng gió rồi đốt mười đống củi phía đầu gió, sau khi Cố Tiểu Phượng rắc bột phấn lên thì mười đống lửa lập tức bị mọi người dập tắt, tỏa ra làn khói dày đặc.
Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua, Lâm Phong nhìn mọi người nghiêm túc nói:
- Cố nha đầu dẫn hai mươi người ở đây tiếp ứng, những người khác đi theo lão phu, đừng có đi lung tung, hoàng cung chỗ nào cũng có cạm bẫy, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Lâm Phong nói xong thì Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc nói luôn:
- Lâm đại nhân, để vãn bối dẫn đường đi ạ, ngài rời khỏi hoàng cung lâu như vậy, các cơ quan trong cung cũng đã có thay đổi, vãn bối khá quen thuộc.
Quy Sơn Thạc không giống với Mục Kì, cơ bản thì anh ta quanh năm suốt tháng ở trong cung giúp Vệ Triển xử lý sự vụ nên tương đối quen thuộc hoàng cung.
- Được, tất cả mọi người cẩn thận một chút, tốc chiến tốc thắng.
Lâm Phong cũng không kiên trì mà để cho Quy Sơn Thạc dẫn đầu.
Từng bóng người vượt tường mà vào, Quy Sơn Thạc đi phía trước, mọi người đi theo nhau thành một hàng dài, điều khác với Mục Kì là mấy người Lâm Phong đều bịt mặt bằng một chiếc khăn trắng. Bọn họ không sợ bị nhận ra mà sợ bị mê hương hun nên dùng khăn ướt để che mũi miệng.
Mấy người Lâm Phong gần như là xông đến như vũ bão, dọc đường chém giết liên tục ba đội tuần tra, trong cung lập tức vang lên tiếng chiêng dồn dập.
Cửa lớn cung Dung phi đóng chặt, tuy mấy người Dung phi bị giam lỏng nhưng những thị vệ này cũng không dám ở trong cung Dung phi mà chỉ có thể trông coi ngoài điện. Ngoài sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy người Dung phi, Thất công chúa và Ngọc Nhi thấp thỏm không yên nhìn ra bên ngoài, tiếng chiêng cảnh báo vừa vang lên thì ba người liền biết thời khắc mình được cứu đã đến, hưng phấn đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.
Bốn thái giám thề sống thề chết sẽ trung thành, tay cầm lưỡi đao sắc bén run rẩy đứng cạnh cửa. Ngay vừa rồi bốn tên thái giám này còn hợp lực giết hai ma ma mà Hoàng hậu phái tới, bọn họ biết nếu như đêm nay không thành công thì e là Hoàng hậu sẽ dùng cách tàn bạo nhất để khiến mấy người họ chết.
Một bóng đen xẹt vào, Lý Ngọc Nhi cả kinh, bị dọa cho suýt nữa châm Phích Lịch Đạn trong tay.
- Đừng sợ, là ta.
Bóng đen định trụ thân hình, vươn tay gỡ cái khăn trắng xuống. Lý Ngọc Nhi lúc này mới nhìn rõ người đến là Lâm Phong.
Dung Quý Phi và mấy thái giám không biết vị thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy này. Bốn gã thái giám cắn răng nói:
- Ta liều mạng với ngươi!
Cả bốn người cũng thét chói tai lao đến.
- Mọi người dừng tay, đây chính là Lâm Phong Lâm đại nhân!
Ngọc Nhi vội vã kêu lên.
Dung Quý Phi bị dọa cho hoa dung thất sắc, vừa nghe thấy lời Ngọc Nhi nói mới thở phào nhẹ nhõm:
- Lâm đạo nhân, thiếp thân xin đa tạ.
- Lâm gia gia, phụ vương và mẫu thân con không sao chứ?
Lý Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
- Ta đã sắp xếp người đến Tĩnh Vương phủ rồi, chắc chắn sẽ được cứu ra an toàn. Đây không phải nơi chúng ta nói chuyện, mau theo ta, dùng khăn lụa nhúng nước bịt miệng và mũi vào, khói bên ngoài có độc đấy.
Lâm Phong nói xong thì bốn gã thái giám run rẩy vội vàng làm theo, thảo nào bọn họ đi đứng cứ nhũn hết cả chân, may là trong phòng không có khói vào, nếu không mấy người họ đã sớm nằm xuống rồi. Lâm Phong dẫn mọi người ra ngoài, mấy người Quy Sơn Thạc đang chém giết bên ngoài, tuy thị vệ trong cung đông, lại có Cấm Vệ Quân đến chi viện nhưng dưới sự tấn công của mê hương thì sức chiến đấu cũng ngày càng yếu đi, hơn nữa một lượng lớn nhân thủ đều bảo vệ Hoàng hậu và tân hoàng nên nhất thời mấy người Quy Sơn Thạc chiếm thế thượng phong.
Mấy người Lâm Phong mở một đường máu ra tường sau, một ngọn lửa bùng lên cách đó không xa, nhất thời Lâm Phong thầm thở phào.
- Ngọc nha đầu, Tĩnh Vương đã được cứu ra an toàn rồi, ngươi yên tâm đi.
Lâm Phong nói xong, một tay túm lấy Ngọc Cách Cách, một tay túm Thất công chúa, phi thân nhảy lên tường cao.
Quy Sơn Thạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hành động của Lâm Phong tuy nhanh nhưng lại để lại Dung Quý Phi cho anh ta. Người ta là thê tử của Hoàng thượng, theo luật Đại Phong thì không được để người đàn ông nào khác chạm vào.
- Dung nương nương, thứ cho tại hạ vô lễ!
Quy Sơn Thạc nói xong thì ôm lấy eo Dung Quý Phi rồi “vụt” một tiếng nhảy qua tường.
Ngoài tường, mấy người Cố Tiểu Phượng nhanh chóng chạy ra đón. Lâm Phong đang định dẫn người rời khỏi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
- Hỏng rồi, quên mất Đổng phi rồi. Quy Sơn Thạc, các ngươi bảo vệ mấy người Dung phi rút trước đi, để lại ba mươi huynh đệ vào cung cùng ta để cứu Đổng phi ra.
Lâm Phong đã đồng ý với Huyền Nhạc là sẽ cứu Đổng phi ra, nếu chẳng may gặp chuyện thì ông cũng khó ăn nói.
- Lâm gia gia, đem cái này theo, có lẽ sẽ dùng đến.
Lý Ngọc Nhi nói xong thì đưa Phích Lịch Đạn mà Chu Thiên Giáng để lại cho nàng cho Lâm Phong.
Lâm Phong biết rất rõ uy lực của thứ này, không nói hai lời liền nhận lấy. Ông dẫn theo ba mươi người xâm nhập hậu cung, chạy thẳng đến cung của Đổng phi.
Lâm Phong hành động cực kỳ nhanh, gần như không giao thủ với bọn thị vệ mà lợi dụng ưu thế tốc độ chạy nhanh vào. Lâm Phong vừa chạy như bay vừa móc dao đánh lửa ra. Ngọc Cách Cách đã rời cung an toàn, ông cảm thấy Chu Thiên Giáng có thể thoải mái công thành rồi.
Một ngọn lửa màu lam vọt lên không trung, tỏa ra ánh sáng muôn màu. Ngoài cửa thành, Chu Thiên Giáng vẫn luôn chờ tín hiệu này, khi ngọn lửa màu đỏ thứ nhất vọt lên hắn đã bắt đầu kích động, khi ngọn lửa thứ hai vọt lên thì Chu Thiên Giáng hưng phấn hét to ba tiếng, hắn biết Ngọc Nhi của mình đã an toàn rồi.
- Người đâu, phát tín hiệu thông báo cho huynh đệ của ta trở mặt đi!
Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng thì ngoài thành cũng có ba ngọn lửa vọt lên, trong trời đêm, ba ngọn lửa này trở nên vô cùng rực rỡ.
Trên dưới tường thành, không ít quan binh nhìn thấy ngọn lửa trong không trung thì ánh mắt lạnh lùng. Những người này lấy ra một mảnh vải trắng buộc trên cánh tay phải rồi lần nữa giơ vũ khí trong tay lên.
- Các huynh đệ…giết!!!
Trong bóng đêm, không biết ai đó hét lên một tiếng, trên tường thành không ít người dùng trường mâu lần lượt đâm vào những “huynh đệ” vừa chiến đấu cùng mình.
Trong cổng vòm, một đội binh mã quấn khăn trắng đang xông đến chém giết trong sự kinh ngạc của đồng bạn, nhanh chóng mở cổng thành.
Trong cổng thành phía nam vang lên từng tiếng chém giết, đại quân khi nãy chỉ dạo chơi dưới thành của Chu Thiên Giáng đột nhiên “đổi mặt”, từng đội nhân mã điên cuồng đánh tới cổng thành.
Huyền Minh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cảnh tượng trước mặt dọa cho cả người Huyền Minh run rẩy. Điều y sợ không phải là đại quân của Chu Thiên Giáng mà là một đám “người mình” đang điên cuồng trên tường thành.
- Không hay rồi, có người trà trộn vào đại quân, chấp pháp đội, giam hình!
Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình không ổn liền tức giận gầm lên một tiếng.
Nhưng âm thanh của Ngạc Tất Long đã bị tiếng hò hét trên tường thành át đi, ngoài số ít bên cạnh thì hầu như không ai nghe thấy.
Những huynh đệ của Chu Thiên Giáng vừa trở mặt một cái là đại quân của Huyền Minh lập tức hỗn loạn. Những quan binh này đều bị che mắt, căn bản không phân rõ được ai là địch ai là bạn, dù sao nhìn ai cũng thấy giống ác ma muốn giết mình. Đại quân vừa hỗn loạn thì những quân tốt này căn bản bất chấp tất cả, chỉ cần nhìn thấy bên cạnh có người mang theo binh khí xông đến liền vung đao chém. Đại quân của Chu Thiên Giáng còn chưa tràn vào thành mà bọn chúng đã đánh lẫn nhau rồi.
Ngạc Tất Long kéo Huyền Minh, mang theo hai trăm thân binh nhanh chóng chạy xuống thành. Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình thế này đã biết đại thế đã mất, chuẩn bị đưa Huyền Minh tụ hội với Hoàng hậu tháo chạy từ cửa bắc, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, dù sao cũng tốt hơn là chết ở đây.
- Cổng thành bị phá rồi…Huyền Minh tử trận!!!
Trong kinh thành có không ít người trong tối cao giọng gào lên câu này. Các tướng sĩ vốn đang có chút kiên trì chiến đấu nhưng vừa nghe thấy vậy thì lập tức sụp đổ phòng tuyến tâm lý cuối cùng. Trong thành mấy vạn đại quân nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy tứ tán, không ai còn nghe lệnh nữa, thậm chí trong lúc bỏ trốn còn cởi cả quân phục, giả mạo dân thường trốn vào trong thành.
Chu Thiên Giáng gần như không tốn chút sức nào đã xông được vào cổng thành. Chủ soái vừa chạy thì quân lệnh liền hỗn loạn, còn ai dám chống cự chứ? Trừ những người đầu hàng ra thì chạy trốn hết, Chu Thiên Giáng nhanh chóng chiếm được cổng thành.
- Chu Tứ nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo một vạn đại quân đóng ở cổng thành, nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Chu Tứ ôm quyền nói xong thì nhanh chóng suất lĩnh một phần nhân mã tiếp nhận cửa nam.
- Hạ Thanh nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn nhân mã của mình, nhanh chóng chạy đến cửa bắc, phòng ngừa Hoàng hậu chạy trốn.
- Hạ Thanh tuân lệnh!
- Chu Nhị nghe lệnh, lập tức liên lạc với sư phụ Lâm Phong của ta, xem Dĩnh Nhi và Ngọc Nhi được giấu ở đâu.
- Chu Nhị đã biết!
Lúc này hộ vệ của Tĩnh Vương phủ đã được đổi toàn bộ thành người của đại doanh Kinh Giao, càng đến gần tẩm thất của Tĩnh Vương thì canh phòng càng cẩn mật. Ngoài tẩm điện của Tĩnh Vương có khoảng hai trăm cung tiễn thủ đứng nghiêm đợi lệnh, phòng ngừa có người cứu Tĩnh Vương ra.
Tĩnh Vương nằm trên giường, mấy ngày hôm nay ông ta luôn “dưỡng thương” tại nhà, bốn gã thị vệ trong cung “bảo vệ” ông một tấc không rời. Tĩnh Vương không ngừng bấm đốt ngón tay tính ngày, trong lòng thầm mắng tiểu tử Chu Thiên Giáng này sao vẫn chưa động thủ, ông ta sắp không chịu được nữa rồi. Khi nghe thấy ba tiếng pháo nổ lớn ngoài thành thì trong lòng Tĩnh Vương vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cái ngày này cũng đến rồi.
Mục Kì và Cảnh Biểu nấp sau hòn giả sơn, thấy ngoài tẩm điện được canh phòng cẩn mật như vậy cũng khiến họ hơi bất ngờ.
- Cảnh Biểu, chúng ta vào phòng từ phía trên, để các huynh đệ ngoài này đợi lệnh.
Mục Kì nhỏ giọng nói.
Cảnh Biểu gật gật đầu, miệng còn phát ra tiếng dế kêu. Các Bạch Hổ Vệ nghe được tín hiệu này đều tự mình nấp đi.
Mục Kì và Cảnh Biểu lặng lẽ đến góc tường, phi thân lên mái nhà. Hai người bọn họ không dám chạy trên mái nhà, như vậy mục tiêu quá dễ bị lộ mà trườn như thằn lằn bên trong mái nhà về phía tẩm cung.
Hai người ước chừng mất khoảng nửa nén nhang mới đến được trên phòng của Tĩnh Vương. Mục Kì móc ngói ra, nhìn trong phòng qua cái lỗ trên đỉnh rồi quay đầu ra hiệu với Cảnh Biểu bằng ngôn ngữ của người câm điếc, ý là trong phòng có bốn người, mỗi người đối phó hai. Cảnh Biểu lắc lắc đầu, cũng dùng tay khua khua mấy cái, ý là bốn người đó cứ để mình anh ta còn Mục Kì thì bảo vệ Tĩnh Vương.
Ngay lúc hai người đang dùng tay nói chuyện với nhau thì đột nhiên bên chỗ vương phi truyền đến tiếng kêu. Bốn gã thị vệ trong phòng biến sắc nhưng được cái bốn người này cũng bình tĩnh, không hề xông ra ngoài mà nhanh chóng rút binh khí vây quanh giường của Tĩnh Vương.
Bốn gã thị vệ này đều là người mà Hoàng hậu Phùng Uyển Thu vô cùng tin tưởng, bọn họ biết bất kể có bao nhiêu người đến thì chắc chắn mục tiêu cuối cùng sẽ là Tĩnh Vương, chỉ cần giữ lão già này trong tay thì đối phương cũng không dám làm cứng. Hơn nữa Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đã hạ mật chỉ, một khi có người tấn công quá mạnh thì giết Tĩnh Vương ngay lập tức.
Thấy bốn gã thị vệ vây quanh giường Tĩnh Vương thì trong lòng Mục Kì thót lên một cái, thầm nhủ hỏng chuyện rồi.
Ngay khi Mục Kì đang suy nghĩ đối sách thì Tĩnh Vương đang bị bọc trong áo ngủ bằng gấm đột nhiên hất cái chăn gấm lên, trong tay có một con dao găm.
Mục Kì quá sợ hãi, hành động của Tĩnh Vương đúng là tìm chết mà, mặc dù Tĩnh Vương có thể thiện chiến nhưng đánh giáp lá cà thì khác, tùy tiện một gã thị vệ cũng có thể giết Tĩnh Vương một cách dễ dàng.
Bốn gã thị vệ trong cung thấy Tĩnh Vương lấy đoản đao ra, sau khi hơi ngẩn ra thì trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia trào phúng. Với bản lĩnh của bốn người bọn họ, bất kể trong tay Tĩnh Vương có binh khí gì thì chỉ tùy tiện một người ba chiêu cũng có thể lấy được cái mạng của Tĩnh Vương một cách dễ dàng.
- Tĩnh Vương thiên tuế, ta khuyên ngài nên tỉnh lại đi, ngài chân yếu tay yếu rồi, nhỡ bị thương cũng không tốt.
Một gã thị vệ cười lạnh nói.
- Nô tài to gan, bổn vương nghe thấy bên ngoài có trộm đột nhập nên chuẩn bị để tự vệ, các ngươi ở trong này làm gì? Còn không mau ra ngoài xem sao?
Tĩnh Vương ngồi trên giường căm tức nhìn bốn người.
Tuy Tĩnh Vương đã bị vây trong lồng thú nhưng ánh mắt vẫn lộ ra khí phách được luyện thành trong bao nhiêu năm. Bốn gã thị vệ nhìn nhau, danh tiếng của Tĩnh Vương trong dân chúng cũng không tệ, nếu như không phải Hoàng hậu có ý chỉ thì bọn họ cũng không bất kính với Tĩnh Vương như vậy.
Bốn người hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tĩnh Vương nữa mà bắt đầu cảnh giới cẩn thận. Đêm nay ngoài thành, đại quân Chu Thiên Giáng công thành, những thị vệ “bảo vệ” Tĩnh Vương phủ cũng vô cùng cẩn thận.
Tĩnh Vương nhìn ra ngoài phòng một cái, nghe thấy tiếng hò hét chém giết nhau từ xa xa truyền đến, Tĩnh Vương biết hẳn là người cứu mình đã đến. Tuy Tĩnh Vương bình thường tùy tiện nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc. Mục đích Chu Thiên Giáng phái người đến Tĩnh Vương phủ chính là để cứu ông ta, nếu như bên vương phi đã bắt đầu khai chiến thì hẳn là người đến cứu ông đã vào vị trí hết rồi, chắc là đang tìm thời cơ.
Tĩnh Vương lơ đãng ngẩng đầu nhìn xà ngang trên mái nhà một cái, ông cảm thấy mình hẳn nên tạo cơ hội cho người đến. Tĩnh Vương trải qua bao mưa gió, không thể một chút bản lĩnh cũng không có được, Tĩnh Vương nhất quyết không vào cung “dưỡng bệnh” mà ở trong tẩm thất của mình chính là để đợi thời khắc này.
Con dao găm trong tay Tĩnh Vương vô cùng đặc biệt, như một món trang sức bằng đồng. Tĩnh Vương nhìn bốn gã thị vệ rồi đột nhiên cầm con dao găm trong tay cắm vào mắt con kỳ lân được khắc ở đầu giường. Chuôi con dao bằng đồng vừa hay bao lấy mắt con kỳ lân, Tĩnh Vương vừa chúi xuống, chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, ván giường tách đôi ra, cả Tĩnh Vương và cái chăn cùng rơi xuống. Tĩnh Vương vừa rơi xuống thì hai ván giường liền “rầm” một tiếng đóng vào, ghép thành cái giường như cũ.
Bốn gã thị vệ chỉ lo cảnh giới bên ngoài, một loạt hành động này của Tĩnh Vương vô cùng dứt khoát, đến khi Tĩnh Vương biến mất thì bốn người mới có phản ứng.
- Aaa…lão tặc…ra đây!
Một gã thị vệ vừa nói vừa chém một đao lên giường.
Mục Kì và Cảnh Biểu nhìn thấy, hay thật, Tĩnh Vương sắp thành tinh rồi, trên giường mà còn có cơ quan như thế nữa. Cảnh Biểu không trì hoãn nữa, lộn người phi thân xuống, trên không trung rút bản đao trên lưng ra. Không còn lo lắng đến Tĩnh Vương nữa nên Mục Kì cũng nhảy xuống đấu cùng một gã thị vệ.
- Phi phong trảm!
Cảnh Biểu lớn tiếng hét, bản đao trong tay “vù” một tiếng mang theo một đạo tiếng gió.
- Quân tốt phía ngoài nghe lệnh, bất cứ kẻ nào ra khỏi cái cửa này thì lập tức bắn chết!
Một gã đầu lĩnh thị vệ vừa tiếp chiêu vừa gào với bên ngoài.
Quân tốt bên ngoài đã sớm xếp thành hai hàng, giơ cung nỏ trên tay nhằm vào trong. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, một khi xảy ra chuyện, bất kể người bên ngoài vào hay người bên trong ra thì đều giết.
Trong tẩm thất, Mục Kì trầm ổn lão luyện, Cảnh Biểu lại càng như mãnh hổ hạ sơn. Bốn gã thị vệ nào là đối thủ của họ chứ? Cảnh Biểu chém chết hai người xong, hai người còn lại vừa thấy tình hình không ổn, một gã phi thân nhảy ra bên ngoài. Gã kia vừa mới đánh nát cửa phòng thì đã nghe thấy mấy tiếng “vút vút vút” rồi sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, gã thị vệ cuối cùng vừa phân tâm đã bị loan đao trong tay Mục Kì cắt cổ “xoẹt” một cái.
Cảnh Biểu cầm bản đao trong tay đứng cạnh cửa, cẩn thận cảnh giới còn Mục Kì đến bên giường, vỗ nhẹ xuống giường.
- Tĩnh Vương thiên tuế, tại hạ Niêm Can Xử Mục Kì phụng chỉ đặc biệt đến cứu Tĩnh Vương xuất phủ. Thị vệ đã chết rồi, ngài mau ra đi.
Mục Kì gọi mấy tiếng liền mới nghe thấy một loạt tiếng hắt xì vang lên, cả cái giường khắc hoa di động sang bên cạnh. Cái giường vừa tách ra thì phía dưới cũng lộ ra cơ quan ngang dọc, nhìn từng dãy mũi tên nhọn hoắt, trong lòng Mục Kì thầm nhủ Tĩnh Vương cũng độc ác quá đi, không ngờ để phòng ngừa thích khách mà còn bố trí một cái lá chắn trong phòng như vậy. May là vừa nãy bốn gã thị vệ không cố mở cái giường, nếu không vừa động đến cơ quan bên dưới, chắc chắn phải một hai tên bị bắn chết.
Không sâu bên dưới địa đạo, Tĩnh Vương vừa thắp một cái đèn dầu, xoay cái bàn tời bên trong mấy cái thì tất cả các cơ quan phòng ngự tự động thu vào.
Vào trong cái hố, Mục Kì khẽ vươn tay lôi Tĩnh Vương ra, không đợi Mục Kì nói gì thì Tĩnh Vương đã tranh hỏi trước:
- Lâm Phong đi cứu Ngọc Nhi nhà ta chưa?
- Tĩnh Vương yên tâm, Lâm đại nhân đã suất lĩnh nhân mã đến cung Dung phi rồi. Hiện giờ không phải lúc để nói chuyện, bên ngoài còn có không ít cung thủ đâu.
Mục Kì nói xong thì nhìn Cảnh Biểu một cái.
Cảnh Biểu nhận được ý thì ra ngoài sảnh, nhấc một cái bàn lên rồi đập vào cửa sổ. Cái bàn bằng gỗ lim nặng nề đập vào cửa sổ rồi bay ra ngoài. Cung thủ không nói hai lời liền bắn cái bàn, tuy những mũi tên này không có uy lực lớn nhưng trúng tên thì rất rắc rối. Bắn xong một loạt mũi tên thì một cái bàn nữa lại bay ra, cung tiễn lại lác đác bắn về mặt bàn nhưng lần này Bạch Hổ Sứ Cảnh Biểu nấp sau cái bàn.
Cảnh Biểu nhân lúc lăn một vòng đã lẫn vào đám người, bản đao trong tay xoay một vòng, trong miệng phát ra tiếng chim ngói kêu. Sự xâm nhập của Cảnh Biểu ngay lập tức làm loạn trận hình của cung thủ, trong viện vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Không chờ những cung thủ nạp mũi tên thì hai mươi bóng đen đã từ các góc tối nhảy ra. Đối mặt với những Niêm Can Xử Bạch Hổ Vệ thì đám cung thủ này chẳng khác gì dê đợi làm thịt. Chỉ trong chốc lát lại có mười mấy bóng đen lóe đến, một người trong đó cũng phát ra tiếng chim hót vui vẻ. Cảnh Biểu vừa nghe thấy đã biết bên vương phi cũng đắc thủ rồi.
Cảnh Biểu lần nữa lóe vào tẩm thất, cùng Mục Kì bảo vệ Tĩnh Vương, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Trong tiếng hò hét chém giết muốn lật tường của quân tốt trong phủ thì Mục Kì lập tức phóng một ngọn lửa.
Khi Tĩnh Vương phủ đã được cứu viện xong thì việc cứu viện trong cung vẫn đang được tiến hành. Lâm Phong dẫn quân trước tiên đến ngoài tường của hậu cung, Cố Tiểu Phượng đem theo mười mấy huynh đệ, đo hướng gió rồi đốt mười đống củi phía đầu gió, sau khi Cố Tiểu Phượng rắc bột phấn lên thì mười đống lửa lập tức bị mọi người dập tắt, tỏa ra làn khói dày đặc.
Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua, Lâm Phong nhìn mọi người nghiêm túc nói:
- Cố nha đầu dẫn hai mươi người ở đây tiếp ứng, những người khác đi theo lão phu, đừng có đi lung tung, hoàng cung chỗ nào cũng có cạm bẫy, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Lâm Phong nói xong thì Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc nói luôn:
- Lâm đại nhân, để vãn bối dẫn đường đi ạ, ngài rời khỏi hoàng cung lâu như vậy, các cơ quan trong cung cũng đã có thay đổi, vãn bối khá quen thuộc.
Quy Sơn Thạc không giống với Mục Kì, cơ bản thì anh ta quanh năm suốt tháng ở trong cung giúp Vệ Triển xử lý sự vụ nên tương đối quen thuộc hoàng cung.
- Được, tất cả mọi người cẩn thận một chút, tốc chiến tốc thắng.
Lâm Phong cũng không kiên trì mà để cho Quy Sơn Thạc dẫn đầu.
Từng bóng người vượt tường mà vào, Quy Sơn Thạc đi phía trước, mọi người đi theo nhau thành một hàng dài, điều khác với Mục Kì là mấy người Lâm Phong đều bịt mặt bằng một chiếc khăn trắng. Bọn họ không sợ bị nhận ra mà sợ bị mê hương hun nên dùng khăn ướt để che mũi miệng.
Mấy người Lâm Phong gần như là xông đến như vũ bão, dọc đường chém giết liên tục ba đội tuần tra, trong cung lập tức vang lên tiếng chiêng dồn dập.
Cửa lớn cung Dung phi đóng chặt, tuy mấy người Dung phi bị giam lỏng nhưng những thị vệ này cũng không dám ở trong cung Dung phi mà chỉ có thể trông coi ngoài điện. Ngoài sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy người Dung phi, Thất công chúa và Ngọc Nhi thấp thỏm không yên nhìn ra bên ngoài, tiếng chiêng cảnh báo vừa vang lên thì ba người liền biết thời khắc mình được cứu đã đến, hưng phấn đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.
Bốn thái giám thề sống thề chết sẽ trung thành, tay cầm lưỡi đao sắc bén run rẩy đứng cạnh cửa. Ngay vừa rồi bốn tên thái giám này còn hợp lực giết hai ma ma mà Hoàng hậu phái tới, bọn họ biết nếu như đêm nay không thành công thì e là Hoàng hậu sẽ dùng cách tàn bạo nhất để khiến mấy người họ chết.
Một bóng đen xẹt vào, Lý Ngọc Nhi cả kinh, bị dọa cho suýt nữa châm Phích Lịch Đạn trong tay.
- Đừng sợ, là ta.
Bóng đen định trụ thân hình, vươn tay gỡ cái khăn trắng xuống. Lý Ngọc Nhi lúc này mới nhìn rõ người đến là Lâm Phong.
Dung Quý Phi và mấy thái giám không biết vị thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy này. Bốn gã thái giám cắn răng nói:
- Ta liều mạng với ngươi!
Cả bốn người cũng thét chói tai lao đến.
- Mọi người dừng tay, đây chính là Lâm Phong Lâm đại nhân!
Ngọc Nhi vội vã kêu lên.
Dung Quý Phi bị dọa cho hoa dung thất sắc, vừa nghe thấy lời Ngọc Nhi nói mới thở phào nhẹ nhõm:
- Lâm đạo nhân, thiếp thân xin đa tạ.
- Lâm gia gia, phụ vương và mẫu thân con không sao chứ?
Lý Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
- Ta đã sắp xếp người đến Tĩnh Vương phủ rồi, chắc chắn sẽ được cứu ra an toàn. Đây không phải nơi chúng ta nói chuyện, mau theo ta, dùng khăn lụa nhúng nước bịt miệng và mũi vào, khói bên ngoài có độc đấy.
Lâm Phong nói xong thì bốn gã thái giám run rẩy vội vàng làm theo, thảo nào bọn họ đi đứng cứ nhũn hết cả chân, may là trong phòng không có khói vào, nếu không mấy người họ đã sớm nằm xuống rồi. Lâm Phong dẫn mọi người ra ngoài, mấy người Quy Sơn Thạc đang chém giết bên ngoài, tuy thị vệ trong cung đông, lại có Cấm Vệ Quân đến chi viện nhưng dưới sự tấn công của mê hương thì sức chiến đấu cũng ngày càng yếu đi, hơn nữa một lượng lớn nhân thủ đều bảo vệ Hoàng hậu và tân hoàng nên nhất thời mấy người Quy Sơn Thạc chiếm thế thượng phong.
Mấy người Lâm Phong mở một đường máu ra tường sau, một ngọn lửa bùng lên cách đó không xa, nhất thời Lâm Phong thầm thở phào.
- Ngọc nha đầu, Tĩnh Vương đã được cứu ra an toàn rồi, ngươi yên tâm đi.
Lâm Phong nói xong, một tay túm lấy Ngọc Cách Cách, một tay túm Thất công chúa, phi thân nhảy lên tường cao.
Quy Sơn Thạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hành động của Lâm Phong tuy nhanh nhưng lại để lại Dung Quý Phi cho anh ta. Người ta là thê tử của Hoàng thượng, theo luật Đại Phong thì không được để người đàn ông nào khác chạm vào.
- Dung nương nương, thứ cho tại hạ vô lễ!
Quy Sơn Thạc nói xong thì ôm lấy eo Dung Quý Phi rồi “vụt” một tiếng nhảy qua tường.
Ngoài tường, mấy người Cố Tiểu Phượng nhanh chóng chạy ra đón. Lâm Phong đang định dẫn người rời khỏi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
- Hỏng rồi, quên mất Đổng phi rồi. Quy Sơn Thạc, các ngươi bảo vệ mấy người Dung phi rút trước đi, để lại ba mươi huynh đệ vào cung cùng ta để cứu Đổng phi ra.
Lâm Phong đã đồng ý với Huyền Nhạc là sẽ cứu Đổng phi ra, nếu chẳng may gặp chuyện thì ông cũng khó ăn nói.
- Lâm gia gia, đem cái này theo, có lẽ sẽ dùng đến.
Lý Ngọc Nhi nói xong thì đưa Phích Lịch Đạn mà Chu Thiên Giáng để lại cho nàng cho Lâm Phong.
Lâm Phong biết rất rõ uy lực của thứ này, không nói hai lời liền nhận lấy. Ông dẫn theo ba mươi người xâm nhập hậu cung, chạy thẳng đến cung của Đổng phi.
Lâm Phong hành động cực kỳ nhanh, gần như không giao thủ với bọn thị vệ mà lợi dụng ưu thế tốc độ chạy nhanh vào. Lâm Phong vừa chạy như bay vừa móc dao đánh lửa ra. Ngọc Cách Cách đã rời cung an toàn, ông cảm thấy Chu Thiên Giáng có thể thoải mái công thành rồi.
Một ngọn lửa màu lam vọt lên không trung, tỏa ra ánh sáng muôn màu. Ngoài cửa thành, Chu Thiên Giáng vẫn luôn chờ tín hiệu này, khi ngọn lửa màu đỏ thứ nhất vọt lên hắn đã bắt đầu kích động, khi ngọn lửa thứ hai vọt lên thì Chu Thiên Giáng hưng phấn hét to ba tiếng, hắn biết Ngọc Nhi của mình đã an toàn rồi.
- Người đâu, phát tín hiệu thông báo cho huynh đệ của ta trở mặt đi!
Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng thì ngoài thành cũng có ba ngọn lửa vọt lên, trong trời đêm, ba ngọn lửa này trở nên vô cùng rực rỡ.
Trên dưới tường thành, không ít quan binh nhìn thấy ngọn lửa trong không trung thì ánh mắt lạnh lùng. Những người này lấy ra một mảnh vải trắng buộc trên cánh tay phải rồi lần nữa giơ vũ khí trong tay lên.
- Các huynh đệ…giết!!!
Trong bóng đêm, không biết ai đó hét lên một tiếng, trên tường thành không ít người dùng trường mâu lần lượt đâm vào những “huynh đệ” vừa chiến đấu cùng mình.
Trong cổng vòm, một đội binh mã quấn khăn trắng đang xông đến chém giết trong sự kinh ngạc của đồng bạn, nhanh chóng mở cổng thành.
Trong cổng thành phía nam vang lên từng tiếng chém giết, đại quân khi nãy chỉ dạo chơi dưới thành của Chu Thiên Giáng đột nhiên “đổi mặt”, từng đội nhân mã điên cuồng đánh tới cổng thành.
Huyền Minh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cảnh tượng trước mặt dọa cho cả người Huyền Minh run rẩy. Điều y sợ không phải là đại quân của Chu Thiên Giáng mà là một đám “người mình” đang điên cuồng trên tường thành.
- Không hay rồi, có người trà trộn vào đại quân, chấp pháp đội, giam hình!
Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình không ổn liền tức giận gầm lên một tiếng.
Nhưng âm thanh của Ngạc Tất Long đã bị tiếng hò hét trên tường thành át đi, ngoài số ít bên cạnh thì hầu như không ai nghe thấy.
Những huynh đệ của Chu Thiên Giáng vừa trở mặt một cái là đại quân của Huyền Minh lập tức hỗn loạn. Những quan binh này đều bị che mắt, căn bản không phân rõ được ai là địch ai là bạn, dù sao nhìn ai cũng thấy giống ác ma muốn giết mình. Đại quân vừa hỗn loạn thì những quân tốt này căn bản bất chấp tất cả, chỉ cần nhìn thấy bên cạnh có người mang theo binh khí xông đến liền vung đao chém. Đại quân của Chu Thiên Giáng còn chưa tràn vào thành mà bọn chúng đã đánh lẫn nhau rồi.
Ngạc Tất Long kéo Huyền Minh, mang theo hai trăm thân binh nhanh chóng chạy xuống thành. Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình thế này đã biết đại thế đã mất, chuẩn bị đưa Huyền Minh tụ hội với Hoàng hậu tháo chạy từ cửa bắc, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, dù sao cũng tốt hơn là chết ở đây.
- Cổng thành bị phá rồi…Huyền Minh tử trận!!!
Trong kinh thành có không ít người trong tối cao giọng gào lên câu này. Các tướng sĩ vốn đang có chút kiên trì chiến đấu nhưng vừa nghe thấy vậy thì lập tức sụp đổ phòng tuyến tâm lý cuối cùng. Trong thành mấy vạn đại quân nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy tứ tán, không ai còn nghe lệnh nữa, thậm chí trong lúc bỏ trốn còn cởi cả quân phục, giả mạo dân thường trốn vào trong thành.
Chu Thiên Giáng gần như không tốn chút sức nào đã xông được vào cổng thành. Chủ soái vừa chạy thì quân lệnh liền hỗn loạn, còn ai dám chống cự chứ? Trừ những người đầu hàng ra thì chạy trốn hết, Chu Thiên Giáng nhanh chóng chiếm được cổng thành.
- Chu Tứ nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo một vạn đại quân đóng ở cổng thành, nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Chu Tứ ôm quyền nói xong thì nhanh chóng suất lĩnh một phần nhân mã tiếp nhận cửa nam.
- Hạ Thanh nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn nhân mã của mình, nhanh chóng chạy đến cửa bắc, phòng ngừa Hoàng hậu chạy trốn.
- Hạ Thanh tuân lệnh!
- Chu Nhị nghe lệnh, lập tức liên lạc với sư phụ Lâm Phong của ta, xem Dĩnh Nhi và Ngọc Nhi được giấu ở đâu.
- Chu Nhị đã biết!
/240
|