Kinh thành Đại Phong thường xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất, nên dân chúng trong thành cũng quen với những thay đổi kiều này. Đối với người dân bình thường mà nói, phụ tử Thành Võ Hoàng ai nắm quyền cũng đều là chuyện trong gia đình người ta. Chỉ cần không phải là ngoại thần soán ngôi, thì đều không khiến dân chúng căm phẫn. Mấy trăm năm truyền xuống đã tạo thành thói quen, bách tính cũng ở trong trạng thái im lặng.
Trên đường cái, một đội quân thị vệ đi sau bảo hộ thái giám truyền chỉ, đang hướng về phía phủ tướng quân. Ở cửa lớn phủ, tướng quân có một đội binh sĩ đang đứng gác. Đối với người trong viện mà nói, đây chỉ là hình thức quản chế hoạt động của họ mà thôi, nếu như Lâm Phong muốn xông ra ngoài, thì một đội quân này cũng không thể ngăn cản nổi. Nhưng mặc dù chạy ra khỏi phủ tướng quân, cũng không thể ra khỏi thành. Cho nên, Quách lão phu nhân hạ lệnh cho mọi người trong phủ đóng cửa không ra ngoài, ai cũng không được trái lệnh.
Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, thái giám tới truyền chỉ cũng khách khí với bà, không hề bắt theo nghi thức truyền thống phải quỳ xuống tiếp chỉ.
- Lão phu nhân, thái hậu nể tình ngài đức cao vọng trọng, đặc biệt dặn dò nô tài, không cần phải tuyên chỉ, cứ đưa cho ngài xem qua là được.
Thái giám truyền chỉ nói xong, hai tay đem ý chỉ đặt lên trên bàn.
Quách lão phu nhân mặt lạnh như băng, cầm ý chỉ, nhìn thoáng qua. Xem hết nội dung, Quách lão phu nhân vẫn biểu hiện tỉnh táo dị thường.
- Trở về chuyển cáo tới hoàng hậu, việc hôn sự này lão thân không đồng ý. Quách Dĩnh tuổi còn nhỏ, không có phúc hưởng vinh hoa phú quý.
Quách lão phu nhân lạnh lùng nói.
Thái giám truyền chỉ khẽ mỉm cười:
- Lão phu nhân, nô tài chỉ phụng mệnh làm việc, nhất định sẽ đem những lời ngài nói mang về. Nếu như lão phu nhân không có dặn dò nào khác, nô tài liền cáo lui.
Thái giám tuyên chỉ để lại ý chỉ, rời khỏi phủ tướng quân. Bên này người vừa rời đi, Lâm Phong và đám người Huyền Nhạc liền ở trong hậu đường đi ra.
Quách Dĩnh chạy tới, nhấc ý chỉ lên cẩn thận xem lại. Sau khi xem xong, Quách Dĩnh tức giận đem ý chỉ vứt xuống đất.
- Lâm gia gia, ta muốn ra khỏi thành đi tìm Thiên Giáng, khiến huynh ấy dẫn binh trở về kinh thành, xem bọn họ có thể khoa trương đến bao giờ.
Quách Dĩnh nổi giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Lâm Phong chỉ cười khổ mà không đáp lời, Huyền Nhạc cầm lấy ý chỉ nhìn nhìn, sau đó liền đưa tới tay Lâm Phong.
Lâm Phong xem hết khẽ mỉm cười:
- Haha, Phùng Uyển Thu lại để cho mình và phủ tướng quân làm thông gia, chỉ sợ mục đích không phải ở trên người nha đầu Quách Dĩnh.
- Tiền bối nói phải, Huyền Nhạc cảm thấy đây chỉ là đang ám chỉ, hoàng hậu muốn dùng phương pháp này ép Quách tướng quân lựa chọn đi theo hoàng thượng kia.
Huyền Nhac cầm quạt xếp trong tay nói.
Lão phu nhân khẽ gật đầu:
- Tin tức Thành Võ Hoàng thoát nạn, ta tin rằng bên phía hoàng hậu cũng đã biết rồi. Hoàng hậu là sợ Thành Võ Hoàng dẫn theo binh mã ở đại doanh Trấn Nam đến thảo phạt, vì vậy nên mới phải dùng loại phương pháp này để dò xét lão thân.
- Lâm Phong, Thiên Giáng trong thư nói gì?
Quách lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Lâm Phong hỏi.
Chu Thiên Giáng thống lĩnh đại quân đánh tan đại quân Kinh Giao của Hoắc Chấn Sơn, lập tức đem kinh thức truyền đến kinh thành. Không chỉ có mật hàm của Chu Thiên Giáng, mà Vệ Triển cũng đưa mệnh lệnh với Niêm Can Xử ra lệnh cho Mục Kỳ và Lâm Phong hội hợp, chờ mệnh lệnh phản kích.
- Thiên Giáng đang tập kết binh mã, chắc rất nhanh sẽ cử binh lên phía Bắc. Ta cảm thấy Phùng Uyển Thu sẽ không từ bỏ ý định, có thể sẽ lại cho người tới, ngài phải chuẩn bị tâm lý.
Lâm Phong lo lắng nhìn Quách lão phu nhân, ông biết rằng một khi hoàng hậu cương quyết, thì thái độ với Quách gia cũng sẽ không còn như bây giờ nữa.
Huyền Nhạc nghĩ một chút rồi nói:
- Phu nhân, theo như Huyền Nhạc thấy, hay là ngài dùng chữ “buông” để giải quyết chuyện này. Hoàng hậu tự hạ đạo thánh chỉ này, chắc chắn đoán được ngài sẽ không đồng ý. Nếu như ta đoán không sai, những người này đến là mượn cớ, ép đại doanh Trấn Nam xuất binh thảo phạt Chu Thiên Giáng. Hoặc là, buộc ngài phải viết thư cho Quách đại nhân, để đại doanh Trấn Nam không được giúp đỡ bất cứ bên nào, án binh bất động. Theo thế cục trước mắt, Văn tướng quân bị binh mã của Chu Diên Thiên cuốn lấy, không thể thoát thân tiến quân thảo phạt. Chỉ cần đại doanh Trấn Nam án binh bất động, thì dù cho phụ hoàng có triệu tập binh mã thủ thành của các thành đô, cũng không có khả năng đối phó với đại quân Huyền Minh. Đại doanh Kinh Giao cộng thêm cấm vệ quân các loại...., đều nằm trong tầm khống chế của hoàng hậu. Đại quân Trấn Nam không giúp, phụ hoàng rất khó có thể cân bằng lực lượng với bà ta. Cho nên, ngài không bằng lập lờ nước đôi với bọn họ, đem thời gian kéo dài ra. Một khi Quách tướng quân điều binh đến, chúng ta liền bỏ phủ tướng quân, trốn ở trong thành, chờ thời cơ nội ứng ngoại hợp.
Lâm Phong ngẩn ra:
- Tại sao người xác định hoàng thượng sẽ điều động quân ở đại doanh Trấn Nam? Ở trong thư của Thiên Giáng có nói, rõ ràng là vì sự an nguy của Quách phủ, nên sẽ không đụng tới đại quân Trấn Nam.
Quách Dĩnh cũng không phục nói:
- Đúng đấy, lần trước Chu Diên Thiên mang theo đại quân mười vạn, Thiên Giáng ca đều có thể đánh tan, chứ đừng nói đến cái kẻ vô danh Huyền Minh.
Huyền Nhạc lắc đầu nói:
- Lần này cùng lần trước khác nhau, trước kia Thiên Giáng có thể đại thắng trở về là do chiếm được vài nhân tố có lợi. Thứ nhất, lần trước đại quân Thiên Bồng của Thiên Giáng có hai van quân ở đại doanh Trấn Nam làm nền, hiện tại đội quân kia có hai vạn binh đều là lính mới, chưa từng lên chiến trường. Thứ hai, Chu Đại Trung ở Thục Thiên chẳng những cấp cho Thiên Giáng đầy đủ lương thảo, mà còn có rất nhiều binh lính tinh nhệ trang bị đủ vũ khí. Thứ ba, lúc đấy đại quân Chu Diên Thiên là nỏ mạnh hết tên quân tâm tan rã. Cho nên nói, Thiên Giáng mượn những lợi thế này mới có thể tạo ra chiến tích. Nhưng lần này bất đồng, triều Đại Phong tham nhũng nặng, bính khí phát cho binh lính giữ thành ở các đô phủ đều là loại gia công qua loa, căn bản không thể dùng trên chiến trường, trải qua chiến dịch lớn. Hơn nữa, lần này Thiên Giáng không có hai vạn binh tinh nhệ, mà là binh lính vừa mới tập hợp được, sức chiến đấu căn bản rất yếu. Cho nên nói, ta nghĩ rằng phụ hoàng sẽ hạ lệnh điều động đại quân Trấn Nam.
Mọi người vừa nghe xong, đều cảm thấy tam hoàng tử Huyền Nhạc phân tích rất có đạo lý. Trước khác nay khác, Chu Thiên Giáng lần trước đánh tan Chu Diên Thiên và lần này không giống nhau. Trước kia, Chu Diên Thiên đóng quân ở ngoài thành, địa hình trống trải không thể phòng thủ. Quân của Huyền Minh lại khác, bọn họ trú đóng ở trong kinh thành, dễ thủ khó công. Hơn nữa, Thành Võ Hoàng ở kinh thành chuẩn bị đầy đủ lương thảo và vũ khí trang bị, lúc nào Huyền Minh khác nào như cá gặp nước.
Lâm Phong vốn cho rằng, chỉ cần đại quân Trấn Nam án binh, dù Chi Thiên Giáng có đánh tới, hoàng hậu cũng sẽ không động tới phủ tướng quân. Hiện tại, nghe Huyền Nhạc phân tích, Lâm Phong không thể không ở trong trạng thái chuẩn bị bảo vệ mọi người phá vòng vây rời đi.
Huyền Nhạc phân tích cặn kẽ, nhưng lần này hắn cũng không đoán ra, Chu Thiên Giáng ở Dư Gia Bình tập hợp binh mã, mặc cho Thành Võ Hoàng luôn miệng yêu cầu, Chu Thiên Giáng cũng nhát định không chịu dùng tới binh mã ở đại quân Trấn Nam. Chẳng những không dùng, Chu Thiên Giáng còn gửi mật hàm tới cho Quách Thên Tín, để Quách Thiên Tín truyền tin tới kinh thành cho hoàng hâu, nói rằng địa quân Trấn Nam không giúp ai cả. Dùng đó làm điều kiện để đảm bảo an toàn cho phủ tướng quân ở kinh thành. Nếu không, đại doanh Trấn Nam dù cá chết lưới rách cũng sẽ san bằng kinh thành.
Vì chuyện cảu đại doanh Trấn Nam, Chu Thiên Giáng đã không ít lần cùng Thành Võ Hoàng cãi vã. Nhưng Chu Thiên Giáng nhất quyết giữ ý kiến của mình, nói thế nào cũng không chịu đi điều động đại quân Trấn Nam. Chu Thiên Giáng lo lắng cho an toàn của Quách Dĩnh, hắn hiểu rằng chỉ cần đại doanh Trấn Nam vừa động, hoàng hậu nhất định sẽ dùng Quách gia làm con tin. Đến lúc đó, sư phụ Lâm Phong và các huynh đệ còn ẩn mình trong thành nhất định sẽ liều mạng tới cùng, bảo ệ Quách lão phu nhân và Quách Dĩnh. Như vậy, chẳng những làm hại huynh đệ trong thành, mà vẫn không bảo vệ được an toàn của Quách Dĩnh. Chu Thiên Giáng thậm chí còn bỉ ổi nghĩ rằng, vào thời khắc mấu chốt Lâm Phong có thể hay không chỉ lo cho tình nhân cũ của ông, mà bỏ lại Quách Dĩnh.
Trong thành Dư Gia Bình, Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Chu Thiên Giáng, đem quyền quân sư giao cho Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng thực hiện lời hứa khi đánh cuộc lúc trước. Ở Dư Gia Bình trước mặt quân sĩ, mở đàn tế bái phong Chu Thiên Giáng làm đại nguyên soái, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ.
Chu đại quan nhân đứng ở trên đầu thành, mắt lạnh nhìn xuống binh sĩ đang thao luyện bên dưới, buồn rầu đến cơm nước cũng không màng.
- Đại nhân nếu cứ tiếp tục thế này thì không được ạ, đôi ngũ đi cũng không thẳng hàng, chứ đừng nói là liều mạng xông lên.
Chu Nhất lắc đầu nói.
Chu Thiên Giáng lúc này cũng chẳng có cách nào, những binh sĩ này phần lớn là được tập hợp trong dân chúng, binh sĩ chủ lực chỉ có ba nghìn binh mã của hắn. Đừng nói tới mấy người nông dân này, mà ngay cả binh lính giữ thành tập hợp từ các nơi, thao luyện trường kỳ, thế mà có người đến cung tên cũng không biết sử dụng
Trên đường cái, một đội quân thị vệ đi sau bảo hộ thái giám truyền chỉ, đang hướng về phía phủ tướng quân. Ở cửa lớn phủ, tướng quân có một đội binh sĩ đang đứng gác. Đối với người trong viện mà nói, đây chỉ là hình thức quản chế hoạt động của họ mà thôi, nếu như Lâm Phong muốn xông ra ngoài, thì một đội quân này cũng không thể ngăn cản nổi. Nhưng mặc dù chạy ra khỏi phủ tướng quân, cũng không thể ra khỏi thành. Cho nên, Quách lão phu nhân hạ lệnh cho mọi người trong phủ đóng cửa không ra ngoài, ai cũng không được trái lệnh.
Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, thái giám tới truyền chỉ cũng khách khí với bà, không hề bắt theo nghi thức truyền thống phải quỳ xuống tiếp chỉ.
- Lão phu nhân, thái hậu nể tình ngài đức cao vọng trọng, đặc biệt dặn dò nô tài, không cần phải tuyên chỉ, cứ đưa cho ngài xem qua là được.
Thái giám truyền chỉ nói xong, hai tay đem ý chỉ đặt lên trên bàn.
Quách lão phu nhân mặt lạnh như băng, cầm ý chỉ, nhìn thoáng qua. Xem hết nội dung, Quách lão phu nhân vẫn biểu hiện tỉnh táo dị thường.
- Trở về chuyển cáo tới hoàng hậu, việc hôn sự này lão thân không đồng ý. Quách Dĩnh tuổi còn nhỏ, không có phúc hưởng vinh hoa phú quý.
Quách lão phu nhân lạnh lùng nói.
Thái giám truyền chỉ khẽ mỉm cười:
- Lão phu nhân, nô tài chỉ phụng mệnh làm việc, nhất định sẽ đem những lời ngài nói mang về. Nếu như lão phu nhân không có dặn dò nào khác, nô tài liền cáo lui.
Thái giám tuyên chỉ để lại ý chỉ, rời khỏi phủ tướng quân. Bên này người vừa rời đi, Lâm Phong và đám người Huyền Nhạc liền ở trong hậu đường đi ra.
Quách Dĩnh chạy tới, nhấc ý chỉ lên cẩn thận xem lại. Sau khi xem xong, Quách Dĩnh tức giận đem ý chỉ vứt xuống đất.
- Lâm gia gia, ta muốn ra khỏi thành đi tìm Thiên Giáng, khiến huynh ấy dẫn binh trở về kinh thành, xem bọn họ có thể khoa trương đến bao giờ.
Quách Dĩnh nổi giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Lâm Phong chỉ cười khổ mà không đáp lời, Huyền Nhạc cầm lấy ý chỉ nhìn nhìn, sau đó liền đưa tới tay Lâm Phong.
Lâm Phong xem hết khẽ mỉm cười:
- Haha, Phùng Uyển Thu lại để cho mình và phủ tướng quân làm thông gia, chỉ sợ mục đích không phải ở trên người nha đầu Quách Dĩnh.
- Tiền bối nói phải, Huyền Nhạc cảm thấy đây chỉ là đang ám chỉ, hoàng hậu muốn dùng phương pháp này ép Quách tướng quân lựa chọn đi theo hoàng thượng kia.
Huyền Nhac cầm quạt xếp trong tay nói.
Lão phu nhân khẽ gật đầu:
- Tin tức Thành Võ Hoàng thoát nạn, ta tin rằng bên phía hoàng hậu cũng đã biết rồi. Hoàng hậu là sợ Thành Võ Hoàng dẫn theo binh mã ở đại doanh Trấn Nam đến thảo phạt, vì vậy nên mới phải dùng loại phương pháp này để dò xét lão thân.
- Lâm Phong, Thiên Giáng trong thư nói gì?
Quách lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Lâm Phong hỏi.
Chu Thiên Giáng thống lĩnh đại quân đánh tan đại quân Kinh Giao của Hoắc Chấn Sơn, lập tức đem kinh thức truyền đến kinh thành. Không chỉ có mật hàm của Chu Thiên Giáng, mà Vệ Triển cũng đưa mệnh lệnh với Niêm Can Xử ra lệnh cho Mục Kỳ và Lâm Phong hội hợp, chờ mệnh lệnh phản kích.
- Thiên Giáng đang tập kết binh mã, chắc rất nhanh sẽ cử binh lên phía Bắc. Ta cảm thấy Phùng Uyển Thu sẽ không từ bỏ ý định, có thể sẽ lại cho người tới, ngài phải chuẩn bị tâm lý.
Lâm Phong lo lắng nhìn Quách lão phu nhân, ông biết rằng một khi hoàng hậu cương quyết, thì thái độ với Quách gia cũng sẽ không còn như bây giờ nữa.
Huyền Nhạc nghĩ một chút rồi nói:
- Phu nhân, theo như Huyền Nhạc thấy, hay là ngài dùng chữ “buông” để giải quyết chuyện này. Hoàng hậu tự hạ đạo thánh chỉ này, chắc chắn đoán được ngài sẽ không đồng ý. Nếu như ta đoán không sai, những người này đến là mượn cớ, ép đại doanh Trấn Nam xuất binh thảo phạt Chu Thiên Giáng. Hoặc là, buộc ngài phải viết thư cho Quách đại nhân, để đại doanh Trấn Nam không được giúp đỡ bất cứ bên nào, án binh bất động. Theo thế cục trước mắt, Văn tướng quân bị binh mã của Chu Diên Thiên cuốn lấy, không thể thoát thân tiến quân thảo phạt. Chỉ cần đại doanh Trấn Nam án binh bất động, thì dù cho phụ hoàng có triệu tập binh mã thủ thành của các thành đô, cũng không có khả năng đối phó với đại quân Huyền Minh. Đại doanh Kinh Giao cộng thêm cấm vệ quân các loại...., đều nằm trong tầm khống chế của hoàng hậu. Đại quân Trấn Nam không giúp, phụ hoàng rất khó có thể cân bằng lực lượng với bà ta. Cho nên, ngài không bằng lập lờ nước đôi với bọn họ, đem thời gian kéo dài ra. Một khi Quách tướng quân điều binh đến, chúng ta liền bỏ phủ tướng quân, trốn ở trong thành, chờ thời cơ nội ứng ngoại hợp.
Lâm Phong ngẩn ra:
- Tại sao người xác định hoàng thượng sẽ điều động quân ở đại doanh Trấn Nam? Ở trong thư của Thiên Giáng có nói, rõ ràng là vì sự an nguy của Quách phủ, nên sẽ không đụng tới đại quân Trấn Nam.
Quách Dĩnh cũng không phục nói:
- Đúng đấy, lần trước Chu Diên Thiên mang theo đại quân mười vạn, Thiên Giáng ca đều có thể đánh tan, chứ đừng nói đến cái kẻ vô danh Huyền Minh.
Huyền Nhạc lắc đầu nói:
- Lần này cùng lần trước khác nhau, trước kia Thiên Giáng có thể đại thắng trở về là do chiếm được vài nhân tố có lợi. Thứ nhất, lần trước đại quân Thiên Bồng của Thiên Giáng có hai van quân ở đại doanh Trấn Nam làm nền, hiện tại đội quân kia có hai vạn binh đều là lính mới, chưa từng lên chiến trường. Thứ hai, Chu Đại Trung ở Thục Thiên chẳng những cấp cho Thiên Giáng đầy đủ lương thảo, mà còn có rất nhiều binh lính tinh nhệ trang bị đủ vũ khí. Thứ ba, lúc đấy đại quân Chu Diên Thiên là nỏ mạnh hết tên quân tâm tan rã. Cho nên nói, Thiên Giáng mượn những lợi thế này mới có thể tạo ra chiến tích. Nhưng lần này bất đồng, triều Đại Phong tham nhũng nặng, bính khí phát cho binh lính giữ thành ở các đô phủ đều là loại gia công qua loa, căn bản không thể dùng trên chiến trường, trải qua chiến dịch lớn. Hơn nữa, lần này Thiên Giáng không có hai vạn binh tinh nhệ, mà là binh lính vừa mới tập hợp được, sức chiến đấu căn bản rất yếu. Cho nên nói, ta nghĩ rằng phụ hoàng sẽ hạ lệnh điều động đại quân Trấn Nam.
Mọi người vừa nghe xong, đều cảm thấy tam hoàng tử Huyền Nhạc phân tích rất có đạo lý. Trước khác nay khác, Chu Thiên Giáng lần trước đánh tan Chu Diên Thiên và lần này không giống nhau. Trước kia, Chu Diên Thiên đóng quân ở ngoài thành, địa hình trống trải không thể phòng thủ. Quân của Huyền Minh lại khác, bọn họ trú đóng ở trong kinh thành, dễ thủ khó công. Hơn nữa, Thành Võ Hoàng ở kinh thành chuẩn bị đầy đủ lương thảo và vũ khí trang bị, lúc nào Huyền Minh khác nào như cá gặp nước.
Lâm Phong vốn cho rằng, chỉ cần đại quân Trấn Nam án binh, dù Chi Thiên Giáng có đánh tới, hoàng hậu cũng sẽ không động tới phủ tướng quân. Hiện tại, nghe Huyền Nhạc phân tích, Lâm Phong không thể không ở trong trạng thái chuẩn bị bảo vệ mọi người phá vòng vây rời đi.
Huyền Nhạc phân tích cặn kẽ, nhưng lần này hắn cũng không đoán ra, Chu Thiên Giáng ở Dư Gia Bình tập hợp binh mã, mặc cho Thành Võ Hoàng luôn miệng yêu cầu, Chu Thiên Giáng cũng nhát định không chịu dùng tới binh mã ở đại quân Trấn Nam. Chẳng những không dùng, Chu Thiên Giáng còn gửi mật hàm tới cho Quách Thên Tín, để Quách Thiên Tín truyền tin tới kinh thành cho hoàng hâu, nói rằng địa quân Trấn Nam không giúp ai cả. Dùng đó làm điều kiện để đảm bảo an toàn cho phủ tướng quân ở kinh thành. Nếu không, đại doanh Trấn Nam dù cá chết lưới rách cũng sẽ san bằng kinh thành.
Vì chuyện cảu đại doanh Trấn Nam, Chu Thiên Giáng đã không ít lần cùng Thành Võ Hoàng cãi vã. Nhưng Chu Thiên Giáng nhất quyết giữ ý kiến của mình, nói thế nào cũng không chịu đi điều động đại quân Trấn Nam. Chu Thiên Giáng lo lắng cho an toàn của Quách Dĩnh, hắn hiểu rằng chỉ cần đại doanh Trấn Nam vừa động, hoàng hậu nhất định sẽ dùng Quách gia làm con tin. Đến lúc đó, sư phụ Lâm Phong và các huynh đệ còn ẩn mình trong thành nhất định sẽ liều mạng tới cùng, bảo ệ Quách lão phu nhân và Quách Dĩnh. Như vậy, chẳng những làm hại huynh đệ trong thành, mà vẫn không bảo vệ được an toàn của Quách Dĩnh. Chu Thiên Giáng thậm chí còn bỉ ổi nghĩ rằng, vào thời khắc mấu chốt Lâm Phong có thể hay không chỉ lo cho tình nhân cũ của ông, mà bỏ lại Quách Dĩnh.
Trong thành Dư Gia Bình, Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Chu Thiên Giáng, đem quyền quân sư giao cho Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng thực hiện lời hứa khi đánh cuộc lúc trước. Ở Dư Gia Bình trước mặt quân sĩ, mở đàn tế bái phong Chu Thiên Giáng làm đại nguyên soái, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ.
Chu đại quan nhân đứng ở trên đầu thành, mắt lạnh nhìn xuống binh sĩ đang thao luyện bên dưới, buồn rầu đến cơm nước cũng không màng.
- Đại nhân nếu cứ tiếp tục thế này thì không được ạ, đôi ngũ đi cũng không thẳng hàng, chứ đừng nói là liều mạng xông lên.
Chu Nhất lắc đầu nói.
Chu Thiên Giáng lúc này cũng chẳng có cách nào, những binh sĩ này phần lớn là được tập hợp trong dân chúng, binh sĩ chủ lực chỉ có ba nghìn binh mã của hắn. Đừng nói tới mấy người nông dân này, mà ngay cả binh lính giữ thành tập hợp từ các nơi, thao luyện trường kỳ, thế mà có người đến cung tên cũng không biết sử dụng
/240
|