Chu Thiên Giáng sửng sốt:
- Hoàng thượng, thần không có ý đó, ta thực sự lo bọn họ sẽ giết chết ngài. – Chu Thiên Giáng cuống lên nói không kịp nghĩ, dám nói cái câu “giết chết” Hoàng thượng.
- Giỏi cho Chu Thiên Giáng, ngươi….ngươi dám rủa trẫm chết sớm có phải không? – Thành Võ Hoàng nhảy lên, cả triều Đại Phong không ai dám nói lời này.
- Không phải, ý của thần là…sợ là họ sẽ giết ngài đó! – Chu Thiên Giáng quýnh lên giải thích cũng không rõ.
- Ngươi đâu, bắt thứ đáng chét này lại cho ta!
Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng, lập tức xuất hiện hai gã Thanh Long Vệ ấn Chu Thiên Giáng xuống.
- Dám rủa trẫm chết, vậy trẫm cho ngươi chết trước! Mang ra ngoài, chém!
- Hoàng thượng, không thể!
Vệ Triển bước lên một bước vội vàng can.
- Vệ Triển, mặc kệ hắn giỏi thế nào, ý trẫm đã quyết, bất cứ kẻ nào cũng không được cầu tình! Chém!
Thành Võ Hoàng bị Chu Thiên Giáng quậy cho váng đầu, mặc kệ ai đến xin tha ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hai gã Thanh Long Vệ bắt Chu Thiên Giáng đi. Chu đại quan nhân bị dọa phát cáu, hắn đâu có đùa. Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, chỉ cần mở miệng lập tức người ta hạ đao.
- Chậm một chút….. một câu cuối cùng… Hoàng thượng, xin nghe thần nói một câu cuối cùng… nếu không Tĩnh Vương sẽ mưu phản!
Chu Thiên Giáng gào lên.
- Dừng tay! Ngươi…ngươi nói gì?
Thành Võ Hoàng kinh hãi.
Không chỉ Thành Võ Hoàng, ngay cả Vệ Triển cũng biến sắc. Hiện giờ Tĩnh Vương là Giám quốc đại thần, lại là thành viên Hoàng thất chính thống, nếu y muốn mưu phản cũng là chuyện dễ dàng.
- Buông ra, có nghe thấy không?
Chu Thiên Giáng giãy dụa muốn thoát khỏi hai gã Thanh Long Vệ hai bên.
- Buông hắn ra, để cho tiểu tử này nói rõ trước khi chết!
Thành Võ Hoàng lạnh lùng.
Hai gã Thanh Long Vệ buông Chu Thiên Giáng ra, Chu đại quan nhân giật vội cánh tay ra, tay hai gã kia như hai cái kìm bóp chặt đau cả tay.
- Nói! Tĩnh Vương đã xảy ra chuyện gì?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng hỏi.
- Hoàng thượng, Tĩnh Vương….chẳng có chuyện gì, nếu thần không nói vậy chỉ sơ ngài không cho thần nói…
Chu Thiên Giáng cảm thấy bất an.
- Ngươi…tiểu tử ngươi dám trêu chọc Bổn hoàng nói xấu Thân vương… Bắt tiểu tử này lại!
Không đợi Thành Võ Hoàng nói xong, Chu Thiên Giáng đã vội khoát tay:
- Đợi một chút, Hoàng thượng xin hãy nghe thần nói hết! Vừa rồi thần đã nói, ngài không trị thần tội chết thần mới dám nói ra chuyện của Huyền Minh. Ngài thân là Hoàng thượng Đại Phong uy chấn tứ hải, không thể nói mà không giữ lời!
Hắn gân cổ cãi.
- Ngươi còn không phục?
Đôi mắt Thành Võ Hoàng muốn phát lửa.
- Thần không phục, ngài là Hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lật lọng?
- Cho dù thế nào thần tử làm việc cũng phải có giới hạn, vượt qua giới hạn này trẫm cũng không thể không giết ngươi.
- Hoàng thượng, nếu không thần và ngài đánh cuộc một ván. Nếu thần nói dối, tới Kinh thành ngài muốn đánh muốn giết thần cũng không một câu oán hận. Nhưng nếu thần đúng, ngài nói nên làm thế nào?- Chu Thiên Giáng thầm nhủ chỉ cần ngươi dám cuộc, sau nửa đêm lão tử sẽ dẫn người bỏ trốn, lão già ngươi có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cọng lông của ta.
- Hừ! Trẫm phải cá nữa sao!
- Tuyệt đối có! Hoàng thượng, ngài ngẫm lại đi, nếu thần thắng khác nào đã bảo vệ được giang sơn Đại Phong. Nếu thần thua, tới Kinh thành ngài cứ giết ta, cũng là uy hiếp cho bách quan. Đương nhiên, nếu Hoàng thượng sợ…không cược cũng không sao, dù sao thần thắng là cái chắc rồi.
Nhìn bộ dáng vẫy đuôi đắc chí của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng phát cáu, nhưng thấy hắn “lo lắng” như vậy, trong lòng oogn ta cũng không tránh khỏi dâng lên một tia cảnh giác, nhỡ đâu Huyền Minh thực sự có gan phạm cái tội lớn nhất thiên hạ.
- Được! Trẫm sẽ cược với ngươi. Nếu ngươi thắng, tới khi về Kinh, trẫm sẽ đích thân phong hầu bái tướng cho ngươi, mở mang cho Đại Phong. Nhưng nếu ngươi thua, trước cửa triều loạn tiễn xuyên tâm, liên lụy cửu tộc!
- Được! Quân thần hai ta cứ quyết định như vậy đi, có sư thúc Vệ Triển của thần làm chứng. Thần xin cáo lui trước, quay về bố trí một chút.
Dứt lời Chu Thiên Giáng muốn lủi ra, ván bài lớn như vậy hắn không dám thua, vẫn là nên sớm chuồn đi thì hơn.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi an bài. Người đâu, mang một chiếc xe chở tù tới đây, kể từ bây giờ, bốn hộ vệ không được rời xe chở tù nửa bước.
Thành Võ Hoàng cười lạnh, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ ta không hiểu rõ tâm cơ của tiểu tử ngươi sao? Muốn chạy? Không có cửa đâu cưng.
Ngoài đại viện Huyện nha, Chu Thiên Giáng bị nhốt trong xe chở tù. Đám người Huyền Châu giật mình nhìn hắn, bốn gã Thanh Long Vệ cầm khoái đao trong tay, không cho ai tiếp cận. Đại Ngưu mang theo thiết côn xông tới lại bị người ta một cước đạp về, nửa ngày sau mới hừ hừ đứng lên được.
- Mấy vị ca ca, các người đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, ở đây rất tốt. Đừng tới đây, bọn họ đang phụng mệnh làm việc, thực sự dám ra tay đấy.
Chu Thiên Giáng vội vàng khuyên mọi người.
Đám người Chu Nhất không ai dám ngủ, đứng cách đó không xa lo lắng nhìn hắn. Huyền Châu cầu kiến Phụ hoàng vài lần đều bị từ chối.
Trong phòng ngủ Huyện nha, Thành Võ Hoàng và Vệ Triển không nghỉ ngơi, hai người ngồi đối diện nhau, những lời Chu Thiên Giáng nói đã khiến cho Vệ Triển vô cùng lo lắng.
- Bệ hạ, thần thấy vẫn nên tạm hoãn đi đã, nơi này dễ thủ khó công, thần sẽ lập tức sai người đến hộ giá.
Lão nhẹ nhàng khuyên.
- Không cần phải nghe tiểu tử này nói bừa, trẫm tin tưởng con của mình. Huyền Minh không có lá gan lớn như vậy đâu.
Tuy ngoài miệng Thành Võ Hoàng nói vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động.
Trong viện, đám người Đại Ngưu Hạ Thanh một đêm không ngủ, bốn gã Thanh Long Vệ thủ hộ Chu Thiên Giáng cũng bất an. Xem bộ dáng bốn người này giống như sắp cướp xe chở tù, nếu quả thực bọn họ cùng lên một lượt sợ là bốn người bọn họ cũng không ngăn được. Cuối cùng song phương thỏa hiệp một chút, bốn gã Thanh Long Vệ cho phép bọn họ mang chăn bông cho Chu Thiên Giáng.
Sáng sớm hôm sau, Thành Võ Hoàng quyết định tiếp tục ra đi. Khi vào trong viện, thấy Chu Thiên Giáng đang cuốn chăn ngủ say, ông ta nổi giận.
- Tên khốn kiếp này còn ngủ ngon hơn cả trẫm, lôi hết chăn ra cho trẫm. Ai dám làm việc riêng, nhất định trẫm sẽ không buông tha.
Nếu không phải bốn người này là Thanh Long Vệ, ông ta còn muốn hạ lệnh chém tại chỗ.
Chu đại quan nhân được người ta đánh thức trong ánh trăng mờ, thấy đã chuẩn bị lên đường, vội nói:
- Hoàng thượng, nên thả thần ra ngoài đi. Thần còn phải bảo hộ cho sự an toàn của ngài.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi bảo hộ. Huyền Châu, kể từ bây giờ ngươi sẽ sắp xếp hành trình cho Phụ hoàng!
Thành Võ Hoàng vung tay áo có hình rồng, cất bước vào đại sảnh Huyện nha.
Chu Thiên Giáng thầm nghĩ “Thực phiền. Gặp phải lão nhân cố chấp như vậy quay cho lão tử mệt chết”
Chu Thiên Giáng vội vàng vẫy vẫy tay cho Huyền Châu vào:
- Lão Tứ, lại đây, ta an bài cho con một chút.
Bốn gã Thanh Long Vệ canh giữ Chu Thiên Giáng vừa nghe, một người nhăn nhó nói:
- Chu đại quan nhân, chúng ta có thánh lệnh trong người, ngài đừng làm khó dễ chúng ta.
- Tiểu tử ngươi nói cái gì? Có biết lão tử là người nào không? Lâm Phong là sư phụ ta, Vệ Triển là sư thúc của ta, đừng cho rằng ta không trị được mấy người các ngươi. Tránh qua một bên, ta đây đang thương lượng việc quốc gia đại sự.
Ngồi trong xe tù, Chu Thiên Giáng khí phách bừng bừng.
Bốn gã Thanh Long Vệ thoáng nhìn nhau, người của Niêm Can Xử còn không biết thân phận của Chu Thiên Giáng. Rơi vào đường cùng, bốn người đành phải gọi Huyền Châu tới.
Một đêm này Chu Thiên Giáng đã suy nghĩ rất nhiều, đã tới nước này chỉ có thể ưu tiên bảo vệ Hoàng thượng rồi nói.
- Lão Tứ, chúng ta gặp một chút phiền toái rồi, cha ngươi ương bướng nói gì cũng không nghe. Chỉ còn có ngươi, lát nữa tuyệt đối không thể để cho cha ngươi ngồi trên chiếc xe kia của ta, để cho ông ta và Vệ Triển cùng ngồi trên một chiếc xe lùi lại sau đội ngũ. Nhớ kỹ, nhất định phải kéo dài đội ngũ, kéo càng dài càng tốt. Thu xếp cho chiếc xe của ta đi đầu đội ngũ, còn phải xếp đặt trọng binh bảo vệ. Ở giữa bố trí hai hàng xe hoa, kéo mấy ngàn người này dài tới hai ba dặm. Cho dùy đại quân của Huyền Minh có ra tay cũng không thể lo hết cả đầu đuôi, bọn họ tấn công chiếc xe đầu đoàn thì đằng sau phải nhanh chóng chạy. Nói với Chu Nhất, trong phòng ta còn có mười một miếng Phích Lịch Đạn, đến lúc đó các ngươi bảo vệ Hoàng thượng dốc sức chạy trốn. Chỉ cần Hoàng thượng không xảy ra chuyện gì, cục diện này có thể thay đổi.
Chu Thiên Giáng dặn dò tỉ mỉ.
- Thiên Giáng, vậy nếu đối phương tập kích đuôi đuội ngũ hoặc phân tán tập kích thì phải làm sao?
Huyền Châu không yên lòng hỏi.
- Nói thừa, trừ phi tên đầu lĩnh bị lừa đá nếu không tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ưu thế của bọn họ là binh lực tập trung, nếu phân tán ra….những Thanh Long Vệ kia có thể một giết một hai ngàn người đấy, đến lúc đó để cho người của chúng ta lui về đằng sau năm trăm dặm, nếu gặp chuyện không may thì để cho người của chúng ta từ phía sau tiếp ứng.
Hai người bàn bạc tỉ mỉ một chút, Huyền Châu nhanh chóng đi an bài. Thành Võ Hoàng biết Huyền Châu để cho mình và Vệ Triển ngồi trên một chiếc xe vừa cũ vừa nhỏ bèn nổi giận mắng mỏ y một hồi, nhưng lần này y lại rất ương ngạnh, mặc kệ Phụ hoàng răn dạy thế nào vẫn kiên trì quyết định của mình. Trong lòng Thành Võ Hoàng thầm nhủ “Tiểu tử ngươi đi theo Chu Thiên Giáng cũng học được thói xấu rồi, xem quay về Kinh thành ta thu thập ngươi thế nào” Ông ta cũng không kiên quyết nữa, nếu đã giao quyền cho Huyền Châu, ông ta cũng muốn xem thử khả năng của con trai mình thế nào.
Đại đội nhân mã chầm chậm xuất phát, mấy người Chu Nhất Hạ Thanh đợi sau một nén nhang mới bắt đầu ra ngoài. Chu Nhất phân phát Phích Lịch Đan cho mọi người, thứ này chính là tiền vốn bảo mệnh, không rơi vào trường hợp vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng không cam lòng dùng đến.
Chu Thiên Giáng ngồi trên xe tù đi sau đuôi đội ngũ. Cuối cùng cũng được ngồi trên xe rồi, tuy hơi cứng nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn là cưỡi ngựa.
- Này, ca ca, có thể mở khóa xe tù này ra không? Nếu nhỡ có chuyện không may ta còn có thể chạy trốn.
Chu Thiên Giáng thương lượng với Thanh Long Vệ áp giải.
- Chu đại nhân, ta nghĩ ngài vẫn nên ngủ đi, nói những lời đó không có tác dụng gì đâu.
- Kháo! Tiểu tử ngươi chờ đó, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi, rồi ta sẽ bảo sư thúc cho ngươi đi giày nhỏ.
Chu Thiên Giáng bực bội.
Một lát sau, Chu Thiên Giáng vẫn không yên lòng:
- Này, ca ca, có thể cho ta một cây đao không? Để tới lúc đó ta phòng thân?
Bốn gã Thanh Long Vệ dở khóc dở cười:
- Đại nhân, ngài đã thấy tử tù đeo đao bao giờ chưa?
Một người hỏi.
- Con mẹ nó! Lại là ngươi, ngươi chờ đi, lão tử sẽ không để yên cho ngươi!
Chu Thiên Giáng hung hăng trợn mắt lườm y.
Đội ngũ đi đến giữa trưa, chuẩn bị vào đến Lạc Nhạn Sơn. Huyền Châu hơi lo lắng, tự mình thúc ngựa tiến lên trước đội ngũ, nói với Thiên tổng Vương Nghĩa chỉ cần hơi có động tĩnh phải nhanh chóng truyền tin lại phía sau. Y lại chạy xuống đuôi đội ngũ nói với các Thanh Long Vệ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cần quan tâm tới việc bảo vệ Hoàng thượng lùi lại. Đằng sau còn có Chu Nhất và trên dưới một trăm người, đến lúc đó sẽ cùng nhau bảo vệ Hoàng thượng an toàn rời đi.
Tất cả đã sắp xếp xong xuôi, đoàn xe kéo dài ra chừng ba bốn dặm, chầm chậm xuất phát về phía Lạc Nhạc Sơn.
Có hai đội nhân mã trốn trong dãy núi, Quỷ Y Trác Hành đã sớm phát hiện ra đại quân này nên hơi nản lòng, có đội quân này bảo vệ Thành Võ Hoàng, căn bản bọn họ cũng không mon men lại gần được. Nhưng từ sau khi Trác Hành một thân một mình theo đến Lạc Nhạn Sơn, phát hiện đại quân này đã triệt tiêu toàn bộ cờ xí, lại bắt đầu quỷ dị tìm chỗ ẩn nấp, trong lòng y khẽ động, lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương. Đây quả thực là bánh bao chay từ trên trời rơi xuống, hóa ra đối phương cũng muốn tập kích Thành Võ Hoàng.
Trác Hành mừng rỡ, lập tức quay về dẫn dắt nhân mã của mình tìm vị trí ẩn nấp thích hợp ở phía trước đại quân của Huyền Minh.
Lạc Nhạn Sơn rộng lớn, có che giấu chút binh mã đó cũng không dễ bị người ta phát hiện. Tuy thám báo của đoàn xe Thành Võ Hoàng làm việc cẩn thận nhưng trong núi rừng rậm rạp cũng không phát hiện được hai đội ngũ ẩn nấp.
Thống lĩnh đại doanh Kinh Giao Hoắc Chấn Sơn đứng đằng sau một tảng núi đá cẩn thận nhìn xuống sơn đạo. Vừa rồi người của y đã phát hiện có thám báo, có nghĩa đại đội nhân mã sắp đến, y cũng hơi thấp thỏm. Bản thân y hiểu rất rõ mình muốn làm gì, có lẽ qua hôm nay, y chính là kẻ thay đổi lịch sử triều Đại Phong.
- Thống lĩnh đại nhân, đoàn xe đến rồi!
Một gã Binh giáo tiến lên báo.
Hoắc Chấn Sơn lo lắng đứng bên núi đá cẩn thận nhìn xuống. Một vạn hai ngàn nhân mã cũng hơi khẩn trương, nhưng có binh phù ở đây, có bảo bọn họ nhảy vào hố lửa cũng phải nhảy, chưa kể còn có đội giám trảm, ai không nghe lệnh lập tức chém.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Hoắc Chấn Sơn hạ lệnh, cờ tam giác vừa phất, từng dãy cung tiễn thủ úp sấp xuống giương cung.
Hoắc Chấn Sơn hơi kỳ lạ, vì sao hộ vệ cờ vàng dưới chân núi lại đều ở phía trước? Hơn nữa, xem bộ dáng chiếc xe đầu tiên rõ ràng chính là “Long liễn” mà Thành Võ Hoàng tọa, sao lại chạy lên đầu?
Hoắc Chấn Sơn hơi do dự, Quỷ Y Trác Hành cũng phân vân. Khi chiếc xe đầu tiên lướt qua y, nhìn thấy cỗ xe thứ hai, y không biết có nên xuống tay hay không.
Mắt thấy chiếc xe đầu tiên đã sắp rời khỏi vòng vây của mình, rơi vào đường cùng, Hoắc Chấn Sơn cũng chỉ có thể hạ lệnh:
- Cung tiễn thủ! Bắn!
Vút vút vút, một loạt trọng cung bắn xuống. Thiên tổng Vương Nghĩa vừa thấy bị tập kích lập tức hô lớn một tiếng.
- Bị tập kích! Báo tin!
Quân lính đằng sau cũng hô theo:
- Báo độn. Bị tập kích!
- Báo động! Bị tập kích!
- Báo động! Bị tập kích!
Tiếng báo động liên tục truyền lại đằng sau.
- Mọi người nghe lệnh, xuống núi, giết Thành Võ Hoàng!
Quỷ Y Trác Hành rất thông minh, đã có người xung phong y cũng không cần ra mặt, cho nên vẫn án binh bất động.
Quan binh dưới chân núi không phải là đối thủ của trọng kỵ binh, kẻ chết kẻ bị thương chạy trốn tán loạn. Hoắc Chấn Sơn vừa thấy xe trống lập tức dẫn người tấn công đằng sau đội xe. Đội nhân mã của Hoắc Chấn Sơn vừa chạy qua, Quỷ Y Trác Hành cũng dẫn người lặng lẽ theo sau.
Đừng nhìn đuôi đội ngũ nhân số không nhiều mà lầm, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, phía trước vừa vang lên tiếng kêu, trọng kỵ binh vẫn còn đang chấn động, Huyền Châu đã bất chấp tất cả nhanh chóng quay đầu xe bắt đầu chạy về phía chiếc xe đằng sau.
Chu đại quan nhân cười muốn nát răng, hắn chỉ sợ không xảy ra chuyện, quay về Kinh thành bị lôi ra giết. Giờ thì tốt rồi, mình cược thắng rồi.
- Hoàng thượng… Thế nào? Ta thắng… Ngài sẽ cho ta phong hầu bái tướng… Ôi, đừng thế… Còn có ta nữa, đừng có bỏ lại lão tử!!!
Chu đại quan nhân vừa mới phấn khích đã bị ném xuống hố băng. Bốn Thanh Long Vệ vừa thấy bị tập kích đã bảo vệ Hoàng thượng bỏ chạy, chiếc xe chở tù của hắn chẳng ai quan tâm. Huyền Châu còn tưởng người canh giữ Chu Thiên Giáng sẽ đưa hắn theo nên cũng không sắp xếp.
Nhìn thiết giáp kim qua đuổi theo đằng sau mặt mày Chu Thiên Giáng tái nhợt. Huyền Minh chỉ hận không thể ăn sống hắn, nếu bị bắt vào tay những kẻ này thì thôi xong.
- Kháo! Huyền Châu khốn kiếp. Nhất định lão tử sẽ cho ngươi đội nón xanh.
Chu Thiên Giáng vung nắm tay đấm vào hai mắt mình thâm xì như gấu trúc. Hắn sợ bị người ta nhận ra, lại đánh thêm mấy quyền vào mũi miệng nữa.
Cừ thật, chính bản thân Chu đại quan nhân cũng không ngờ mình có thể nhẫn tâm tự đánh mình thành đầu heo, phỏng chừng kể cả Đại Ngưu nhìn thấy hắn cũng không nhận ra nổi nữa.
- Đả đảo Thành Võ Hoàng! Huyền Minh Điện hạ vạn tuế!!!
Chu Thiên Giáng đứng trên xe tù liều mạng hô to, tỏ ý chúng ta là người một nhà.
Cũng không rõ câu khẩu hiệu này có tác dụng hay không, Hoắc Chấn Sơn dẫn binh mã xông tới mà không ai giết kẻ trên xe tù này.
Nhìn đại đội nhân mã phóng qua, Chu Thiên Giáng nhẹ nhõm thở ra, không đợi hắn ngồi xuống, lại một nhóm người khác lao đến.
- Kháo! Còn chưa hết nữa. Đả đảo Thành Võ Hoàng! Huyền Minh Điện hạ vạn tuế!
Chu đại quan nhân mặt mũi bầm dập vươn cao một cánh tay cao giọng reo hò.
Quỷ Y Trác Hành dẫn theo nhân mã của mình cẩn thận xem mấy chiếc xe ngựa mà quan binh bỏ lại, phát hiện quả thực không sót cái gì mới bắt đầu truy kích. Có nhân mã của đại doanh Kinh Giáo xung phong giúp, y chỉ cần đuổi theo sau.
- Trác quân sư, phía trước có một xe chở tù, hình như tù phạm bên trong đang mắng Thành Võ Hoàng.
Một gã cầm quỷ đầu đao báo tin.
- Xe chở tù?
Quỷ Y Trác Hành ngẩn ra, trong đội ngũ của Thành Võ Hoàng còn có tù phạm sao? Sao có thể được!
Đoàn người tiến tới trước xe chở tù, Chu đại quan nhân vẫn đang vung tay hô to. Khi phát hiện những người này không giống với những kẻ phía trước, hắn giật mình lập tức im bặt. Hắn thầm nhủ hỏng rồi, đám người này cũng tới nhưng là tới cứu giá đây, vừa rồi mình còn gào lên mắng Thành Võ Hoàng, bọn họ nỏi giận chém chết mình chắc rồi, thật là oan uổng mà.
Chu đại quan nhân cảm thấy không thể nào cả hai nhóm người tới đều là để giết Thành Võ Hoàng. Nếu thực sự là vậy thì sao không tới cùng lúc mà còn chia lượt trước sau làm gì?
Quỷ Y Trác Hành thúc ngựa tới trước mặt hắn, đôi mắt ưng chăm chú quan sát từ đầu tới chân. Trác Hành không nói gì, y đang thử đoán xem người trong xe tù này là ai, tại sao lại bị Thành Võ Hoàng lôi đi theo.
Chu Thiên Giáng bị nhìn lom lom tới mức phát sợ, toét ra cái miệng vừa bị mình đánh cho sưng vêu lên:
- Vị tiên sinh này vừa nhìn đã biết không phải người phàm. Nếu tiên sinh có thể cứu tại hạ một mạng, sau này làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp đại ân của Tiên sinh.
Chu Thiên Giáng trợn tròn đôi mắt gấu mèo cẩn thận nhìn Trác Hành.
Lần trước hai người quyết đấu ở phủ Hà Đô Trác Hành đã dịch dung, cho nên Chu Thiên Giáng không biết người trước mắt này là ai. Trác Hành nhận ra Chu Thiên Giáng, nhưng bộ dáng lúc này của hắn còn xuất sắc hơn bất kỳ thuật dịch dung nào, cho nên y cũng không nhận ra kẻ này là Chu Thiên Giáng.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại bị nhốt vào xe tù?
Trác Hành kỳ lạ hỏi.
Theo Trác Hành, người có thể bị Thành Võ Hoàng nhốt vào xe chở tù mang theo tuyệt đối không phải kẻ bình thường.
Chu Thiên Giáng quét mắt liếc các đại hán xung quanh, không biết nên trả lời thế nào. Đối phương là địch hay bạn còn không rõ, nếu chẳng may trả lời sai có thể bị chỉnh chết.
- Vậy… xin hỏi vị tiên sinh này, ngài là ai?
Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.
Trác Hành hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, tại hạ không có thời gian rảnh lảm nhảm với ngươi. Người đâu, giết hắn!
Dứt lời, một tên mang quỷ đầu đao bước lên trước.
- Chậm lại. Ta nói
Chu Thiên Giáng bị dọa sợ vội vàng hô lên.
- Hoàng thượng, thần không có ý đó, ta thực sự lo bọn họ sẽ giết chết ngài. – Chu Thiên Giáng cuống lên nói không kịp nghĩ, dám nói cái câu “giết chết” Hoàng thượng.
- Giỏi cho Chu Thiên Giáng, ngươi….ngươi dám rủa trẫm chết sớm có phải không? – Thành Võ Hoàng nhảy lên, cả triều Đại Phong không ai dám nói lời này.
- Không phải, ý của thần là…sợ là họ sẽ giết ngài đó! – Chu Thiên Giáng quýnh lên giải thích cũng không rõ.
- Ngươi đâu, bắt thứ đáng chét này lại cho ta!
Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng, lập tức xuất hiện hai gã Thanh Long Vệ ấn Chu Thiên Giáng xuống.
- Dám rủa trẫm chết, vậy trẫm cho ngươi chết trước! Mang ra ngoài, chém!
- Hoàng thượng, không thể!
Vệ Triển bước lên một bước vội vàng can.
- Vệ Triển, mặc kệ hắn giỏi thế nào, ý trẫm đã quyết, bất cứ kẻ nào cũng không được cầu tình! Chém!
Thành Võ Hoàng bị Chu Thiên Giáng quậy cho váng đầu, mặc kệ ai đến xin tha ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hai gã Thanh Long Vệ bắt Chu Thiên Giáng đi. Chu đại quan nhân bị dọa phát cáu, hắn đâu có đùa. Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, chỉ cần mở miệng lập tức người ta hạ đao.
- Chậm một chút….. một câu cuối cùng… Hoàng thượng, xin nghe thần nói một câu cuối cùng… nếu không Tĩnh Vương sẽ mưu phản!
Chu Thiên Giáng gào lên.
- Dừng tay! Ngươi…ngươi nói gì?
Thành Võ Hoàng kinh hãi.
Không chỉ Thành Võ Hoàng, ngay cả Vệ Triển cũng biến sắc. Hiện giờ Tĩnh Vương là Giám quốc đại thần, lại là thành viên Hoàng thất chính thống, nếu y muốn mưu phản cũng là chuyện dễ dàng.
- Buông ra, có nghe thấy không?
Chu Thiên Giáng giãy dụa muốn thoát khỏi hai gã Thanh Long Vệ hai bên.
- Buông hắn ra, để cho tiểu tử này nói rõ trước khi chết!
Thành Võ Hoàng lạnh lùng.
Hai gã Thanh Long Vệ buông Chu Thiên Giáng ra, Chu đại quan nhân giật vội cánh tay ra, tay hai gã kia như hai cái kìm bóp chặt đau cả tay.
- Nói! Tĩnh Vương đã xảy ra chuyện gì?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng hỏi.
- Hoàng thượng, Tĩnh Vương….chẳng có chuyện gì, nếu thần không nói vậy chỉ sơ ngài không cho thần nói…
Chu Thiên Giáng cảm thấy bất an.
- Ngươi…tiểu tử ngươi dám trêu chọc Bổn hoàng nói xấu Thân vương… Bắt tiểu tử này lại!
Không đợi Thành Võ Hoàng nói xong, Chu Thiên Giáng đã vội khoát tay:
- Đợi một chút, Hoàng thượng xin hãy nghe thần nói hết! Vừa rồi thần đã nói, ngài không trị thần tội chết thần mới dám nói ra chuyện của Huyền Minh. Ngài thân là Hoàng thượng Đại Phong uy chấn tứ hải, không thể nói mà không giữ lời!
Hắn gân cổ cãi.
- Ngươi còn không phục?
Đôi mắt Thành Võ Hoàng muốn phát lửa.
- Thần không phục, ngài là Hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lật lọng?
- Cho dù thế nào thần tử làm việc cũng phải có giới hạn, vượt qua giới hạn này trẫm cũng không thể không giết ngươi.
- Hoàng thượng, nếu không thần và ngài đánh cuộc một ván. Nếu thần nói dối, tới Kinh thành ngài muốn đánh muốn giết thần cũng không một câu oán hận. Nhưng nếu thần đúng, ngài nói nên làm thế nào?- Chu Thiên Giáng thầm nhủ chỉ cần ngươi dám cuộc, sau nửa đêm lão tử sẽ dẫn người bỏ trốn, lão già ngươi có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cọng lông của ta.
- Hừ! Trẫm phải cá nữa sao!
- Tuyệt đối có! Hoàng thượng, ngài ngẫm lại đi, nếu thần thắng khác nào đã bảo vệ được giang sơn Đại Phong. Nếu thần thua, tới Kinh thành ngài cứ giết ta, cũng là uy hiếp cho bách quan. Đương nhiên, nếu Hoàng thượng sợ…không cược cũng không sao, dù sao thần thắng là cái chắc rồi.
Nhìn bộ dáng vẫy đuôi đắc chí của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng phát cáu, nhưng thấy hắn “lo lắng” như vậy, trong lòng oogn ta cũng không tránh khỏi dâng lên một tia cảnh giác, nhỡ đâu Huyền Minh thực sự có gan phạm cái tội lớn nhất thiên hạ.
- Được! Trẫm sẽ cược với ngươi. Nếu ngươi thắng, tới khi về Kinh, trẫm sẽ đích thân phong hầu bái tướng cho ngươi, mở mang cho Đại Phong. Nhưng nếu ngươi thua, trước cửa triều loạn tiễn xuyên tâm, liên lụy cửu tộc!
- Được! Quân thần hai ta cứ quyết định như vậy đi, có sư thúc Vệ Triển của thần làm chứng. Thần xin cáo lui trước, quay về bố trí một chút.
Dứt lời Chu Thiên Giáng muốn lủi ra, ván bài lớn như vậy hắn không dám thua, vẫn là nên sớm chuồn đi thì hơn.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi an bài. Người đâu, mang một chiếc xe chở tù tới đây, kể từ bây giờ, bốn hộ vệ không được rời xe chở tù nửa bước.
Thành Võ Hoàng cười lạnh, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ ta không hiểu rõ tâm cơ của tiểu tử ngươi sao? Muốn chạy? Không có cửa đâu cưng.
Ngoài đại viện Huyện nha, Chu Thiên Giáng bị nhốt trong xe chở tù. Đám người Huyền Châu giật mình nhìn hắn, bốn gã Thanh Long Vệ cầm khoái đao trong tay, không cho ai tiếp cận. Đại Ngưu mang theo thiết côn xông tới lại bị người ta một cước đạp về, nửa ngày sau mới hừ hừ đứng lên được.
- Mấy vị ca ca, các người đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, ở đây rất tốt. Đừng tới đây, bọn họ đang phụng mệnh làm việc, thực sự dám ra tay đấy.
Chu Thiên Giáng vội vàng khuyên mọi người.
Đám người Chu Nhất không ai dám ngủ, đứng cách đó không xa lo lắng nhìn hắn. Huyền Châu cầu kiến Phụ hoàng vài lần đều bị từ chối.
Trong phòng ngủ Huyện nha, Thành Võ Hoàng và Vệ Triển không nghỉ ngơi, hai người ngồi đối diện nhau, những lời Chu Thiên Giáng nói đã khiến cho Vệ Triển vô cùng lo lắng.
- Bệ hạ, thần thấy vẫn nên tạm hoãn đi đã, nơi này dễ thủ khó công, thần sẽ lập tức sai người đến hộ giá.
Lão nhẹ nhàng khuyên.
- Không cần phải nghe tiểu tử này nói bừa, trẫm tin tưởng con của mình. Huyền Minh không có lá gan lớn như vậy đâu.
Tuy ngoài miệng Thành Võ Hoàng nói vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động.
Trong viện, đám người Đại Ngưu Hạ Thanh một đêm không ngủ, bốn gã Thanh Long Vệ thủ hộ Chu Thiên Giáng cũng bất an. Xem bộ dáng bốn người này giống như sắp cướp xe chở tù, nếu quả thực bọn họ cùng lên một lượt sợ là bốn người bọn họ cũng không ngăn được. Cuối cùng song phương thỏa hiệp một chút, bốn gã Thanh Long Vệ cho phép bọn họ mang chăn bông cho Chu Thiên Giáng.
Sáng sớm hôm sau, Thành Võ Hoàng quyết định tiếp tục ra đi. Khi vào trong viện, thấy Chu Thiên Giáng đang cuốn chăn ngủ say, ông ta nổi giận.
- Tên khốn kiếp này còn ngủ ngon hơn cả trẫm, lôi hết chăn ra cho trẫm. Ai dám làm việc riêng, nhất định trẫm sẽ không buông tha.
Nếu không phải bốn người này là Thanh Long Vệ, ông ta còn muốn hạ lệnh chém tại chỗ.
Chu đại quan nhân được người ta đánh thức trong ánh trăng mờ, thấy đã chuẩn bị lên đường, vội nói:
- Hoàng thượng, nên thả thần ra ngoài đi. Thần còn phải bảo hộ cho sự an toàn của ngài.
- Hừ! Trẫm không cần ngươi bảo hộ. Huyền Châu, kể từ bây giờ ngươi sẽ sắp xếp hành trình cho Phụ hoàng!
Thành Võ Hoàng vung tay áo có hình rồng, cất bước vào đại sảnh Huyện nha.
Chu Thiên Giáng thầm nghĩ “Thực phiền. Gặp phải lão nhân cố chấp như vậy quay cho lão tử mệt chết”
Chu Thiên Giáng vội vàng vẫy vẫy tay cho Huyền Châu vào:
- Lão Tứ, lại đây, ta an bài cho con một chút.
Bốn gã Thanh Long Vệ canh giữ Chu Thiên Giáng vừa nghe, một người nhăn nhó nói:
- Chu đại quan nhân, chúng ta có thánh lệnh trong người, ngài đừng làm khó dễ chúng ta.
- Tiểu tử ngươi nói cái gì? Có biết lão tử là người nào không? Lâm Phong là sư phụ ta, Vệ Triển là sư thúc của ta, đừng cho rằng ta không trị được mấy người các ngươi. Tránh qua một bên, ta đây đang thương lượng việc quốc gia đại sự.
Ngồi trong xe tù, Chu Thiên Giáng khí phách bừng bừng.
Bốn gã Thanh Long Vệ thoáng nhìn nhau, người của Niêm Can Xử còn không biết thân phận của Chu Thiên Giáng. Rơi vào đường cùng, bốn người đành phải gọi Huyền Châu tới.
Một đêm này Chu Thiên Giáng đã suy nghĩ rất nhiều, đã tới nước này chỉ có thể ưu tiên bảo vệ Hoàng thượng rồi nói.
- Lão Tứ, chúng ta gặp một chút phiền toái rồi, cha ngươi ương bướng nói gì cũng không nghe. Chỉ còn có ngươi, lát nữa tuyệt đối không thể để cho cha ngươi ngồi trên chiếc xe kia của ta, để cho ông ta và Vệ Triển cùng ngồi trên một chiếc xe lùi lại sau đội ngũ. Nhớ kỹ, nhất định phải kéo dài đội ngũ, kéo càng dài càng tốt. Thu xếp cho chiếc xe của ta đi đầu đội ngũ, còn phải xếp đặt trọng binh bảo vệ. Ở giữa bố trí hai hàng xe hoa, kéo mấy ngàn người này dài tới hai ba dặm. Cho dùy đại quân của Huyền Minh có ra tay cũng không thể lo hết cả đầu đuôi, bọn họ tấn công chiếc xe đầu đoàn thì đằng sau phải nhanh chóng chạy. Nói với Chu Nhất, trong phòng ta còn có mười một miếng Phích Lịch Đạn, đến lúc đó các ngươi bảo vệ Hoàng thượng dốc sức chạy trốn. Chỉ cần Hoàng thượng không xảy ra chuyện gì, cục diện này có thể thay đổi.
Chu Thiên Giáng dặn dò tỉ mỉ.
- Thiên Giáng, vậy nếu đối phương tập kích đuôi đuội ngũ hoặc phân tán tập kích thì phải làm sao?
Huyền Châu không yên lòng hỏi.
- Nói thừa, trừ phi tên đầu lĩnh bị lừa đá nếu không tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ưu thế của bọn họ là binh lực tập trung, nếu phân tán ra….những Thanh Long Vệ kia có thể một giết một hai ngàn người đấy, đến lúc đó để cho người của chúng ta lui về đằng sau năm trăm dặm, nếu gặp chuyện không may thì để cho người của chúng ta từ phía sau tiếp ứng.
Hai người bàn bạc tỉ mỉ một chút, Huyền Châu nhanh chóng đi an bài. Thành Võ Hoàng biết Huyền Châu để cho mình và Vệ Triển ngồi trên một chiếc xe vừa cũ vừa nhỏ bèn nổi giận mắng mỏ y một hồi, nhưng lần này y lại rất ương ngạnh, mặc kệ Phụ hoàng răn dạy thế nào vẫn kiên trì quyết định của mình. Trong lòng Thành Võ Hoàng thầm nhủ “Tiểu tử ngươi đi theo Chu Thiên Giáng cũng học được thói xấu rồi, xem quay về Kinh thành ta thu thập ngươi thế nào” Ông ta cũng không kiên quyết nữa, nếu đã giao quyền cho Huyền Châu, ông ta cũng muốn xem thử khả năng của con trai mình thế nào.
Đại đội nhân mã chầm chậm xuất phát, mấy người Chu Nhất Hạ Thanh đợi sau một nén nhang mới bắt đầu ra ngoài. Chu Nhất phân phát Phích Lịch Đan cho mọi người, thứ này chính là tiền vốn bảo mệnh, không rơi vào trường hợp vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng không cam lòng dùng đến.
Chu Thiên Giáng ngồi trên xe tù đi sau đuôi đội ngũ. Cuối cùng cũng được ngồi trên xe rồi, tuy hơi cứng nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn là cưỡi ngựa.
- Này, ca ca, có thể mở khóa xe tù này ra không? Nếu nhỡ có chuyện không may ta còn có thể chạy trốn.
Chu Thiên Giáng thương lượng với Thanh Long Vệ áp giải.
- Chu đại nhân, ta nghĩ ngài vẫn nên ngủ đi, nói những lời đó không có tác dụng gì đâu.
- Kháo! Tiểu tử ngươi chờ đó, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi, rồi ta sẽ bảo sư thúc cho ngươi đi giày nhỏ.
Chu Thiên Giáng bực bội.
Một lát sau, Chu Thiên Giáng vẫn không yên lòng:
- Này, ca ca, có thể cho ta một cây đao không? Để tới lúc đó ta phòng thân?
Bốn gã Thanh Long Vệ dở khóc dở cười:
- Đại nhân, ngài đã thấy tử tù đeo đao bao giờ chưa?
Một người hỏi.
- Con mẹ nó! Lại là ngươi, ngươi chờ đi, lão tử sẽ không để yên cho ngươi!
Chu Thiên Giáng hung hăng trợn mắt lườm y.
Đội ngũ đi đến giữa trưa, chuẩn bị vào đến Lạc Nhạn Sơn. Huyền Châu hơi lo lắng, tự mình thúc ngựa tiến lên trước đội ngũ, nói với Thiên tổng Vương Nghĩa chỉ cần hơi có động tĩnh phải nhanh chóng truyền tin lại phía sau. Y lại chạy xuống đuôi đội ngũ nói với các Thanh Long Vệ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cần quan tâm tới việc bảo vệ Hoàng thượng lùi lại. Đằng sau còn có Chu Nhất và trên dưới một trăm người, đến lúc đó sẽ cùng nhau bảo vệ Hoàng thượng an toàn rời đi.
Tất cả đã sắp xếp xong xuôi, đoàn xe kéo dài ra chừng ba bốn dặm, chầm chậm xuất phát về phía Lạc Nhạc Sơn.
Có hai đội nhân mã trốn trong dãy núi, Quỷ Y Trác Hành đã sớm phát hiện ra đại quân này nên hơi nản lòng, có đội quân này bảo vệ Thành Võ Hoàng, căn bản bọn họ cũng không mon men lại gần được. Nhưng từ sau khi Trác Hành một thân một mình theo đến Lạc Nhạn Sơn, phát hiện đại quân này đã triệt tiêu toàn bộ cờ xí, lại bắt đầu quỷ dị tìm chỗ ẩn nấp, trong lòng y khẽ động, lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương. Đây quả thực là bánh bao chay từ trên trời rơi xuống, hóa ra đối phương cũng muốn tập kích Thành Võ Hoàng.
Trác Hành mừng rỡ, lập tức quay về dẫn dắt nhân mã của mình tìm vị trí ẩn nấp thích hợp ở phía trước đại quân của Huyền Minh.
Lạc Nhạn Sơn rộng lớn, có che giấu chút binh mã đó cũng không dễ bị người ta phát hiện. Tuy thám báo của đoàn xe Thành Võ Hoàng làm việc cẩn thận nhưng trong núi rừng rậm rạp cũng không phát hiện được hai đội ngũ ẩn nấp.
Thống lĩnh đại doanh Kinh Giao Hoắc Chấn Sơn đứng đằng sau một tảng núi đá cẩn thận nhìn xuống sơn đạo. Vừa rồi người của y đã phát hiện có thám báo, có nghĩa đại đội nhân mã sắp đến, y cũng hơi thấp thỏm. Bản thân y hiểu rất rõ mình muốn làm gì, có lẽ qua hôm nay, y chính là kẻ thay đổi lịch sử triều Đại Phong.
- Thống lĩnh đại nhân, đoàn xe đến rồi!
Một gã Binh giáo tiến lên báo.
Hoắc Chấn Sơn lo lắng đứng bên núi đá cẩn thận nhìn xuống. Một vạn hai ngàn nhân mã cũng hơi khẩn trương, nhưng có binh phù ở đây, có bảo bọn họ nhảy vào hố lửa cũng phải nhảy, chưa kể còn có đội giám trảm, ai không nghe lệnh lập tức chém.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Hoắc Chấn Sơn hạ lệnh, cờ tam giác vừa phất, từng dãy cung tiễn thủ úp sấp xuống giương cung.
Hoắc Chấn Sơn hơi kỳ lạ, vì sao hộ vệ cờ vàng dưới chân núi lại đều ở phía trước? Hơn nữa, xem bộ dáng chiếc xe đầu tiên rõ ràng chính là “Long liễn” mà Thành Võ Hoàng tọa, sao lại chạy lên đầu?
Hoắc Chấn Sơn hơi do dự, Quỷ Y Trác Hành cũng phân vân. Khi chiếc xe đầu tiên lướt qua y, nhìn thấy cỗ xe thứ hai, y không biết có nên xuống tay hay không.
Mắt thấy chiếc xe đầu tiên đã sắp rời khỏi vòng vây của mình, rơi vào đường cùng, Hoắc Chấn Sơn cũng chỉ có thể hạ lệnh:
- Cung tiễn thủ! Bắn!
Vút vút vút, một loạt trọng cung bắn xuống. Thiên tổng Vương Nghĩa vừa thấy bị tập kích lập tức hô lớn một tiếng.
- Bị tập kích! Báo tin!
Quân lính đằng sau cũng hô theo:
- Báo độn. Bị tập kích!
- Báo động! Bị tập kích!
- Báo động! Bị tập kích!
Tiếng báo động liên tục truyền lại đằng sau.
- Mọi người nghe lệnh, xuống núi, giết Thành Võ Hoàng!
Quỷ Y Trác Hành rất thông minh, đã có người xung phong y cũng không cần ra mặt, cho nên vẫn án binh bất động.
Quan binh dưới chân núi không phải là đối thủ của trọng kỵ binh, kẻ chết kẻ bị thương chạy trốn tán loạn. Hoắc Chấn Sơn vừa thấy xe trống lập tức dẫn người tấn công đằng sau đội xe. Đội nhân mã của Hoắc Chấn Sơn vừa chạy qua, Quỷ Y Trác Hành cũng dẫn người lặng lẽ theo sau.
Đừng nhìn đuôi đội ngũ nhân số không nhiều mà lầm, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, phía trước vừa vang lên tiếng kêu, trọng kỵ binh vẫn còn đang chấn động, Huyền Châu đã bất chấp tất cả nhanh chóng quay đầu xe bắt đầu chạy về phía chiếc xe đằng sau.
Chu đại quan nhân cười muốn nát răng, hắn chỉ sợ không xảy ra chuyện, quay về Kinh thành bị lôi ra giết. Giờ thì tốt rồi, mình cược thắng rồi.
- Hoàng thượng… Thế nào? Ta thắng… Ngài sẽ cho ta phong hầu bái tướng… Ôi, đừng thế… Còn có ta nữa, đừng có bỏ lại lão tử!!!
Chu đại quan nhân vừa mới phấn khích đã bị ném xuống hố băng. Bốn Thanh Long Vệ vừa thấy bị tập kích đã bảo vệ Hoàng thượng bỏ chạy, chiếc xe chở tù của hắn chẳng ai quan tâm. Huyền Châu còn tưởng người canh giữ Chu Thiên Giáng sẽ đưa hắn theo nên cũng không sắp xếp.
Nhìn thiết giáp kim qua đuổi theo đằng sau mặt mày Chu Thiên Giáng tái nhợt. Huyền Minh chỉ hận không thể ăn sống hắn, nếu bị bắt vào tay những kẻ này thì thôi xong.
- Kháo! Huyền Châu khốn kiếp. Nhất định lão tử sẽ cho ngươi đội nón xanh.
Chu Thiên Giáng vung nắm tay đấm vào hai mắt mình thâm xì như gấu trúc. Hắn sợ bị người ta nhận ra, lại đánh thêm mấy quyền vào mũi miệng nữa.
Cừ thật, chính bản thân Chu đại quan nhân cũng không ngờ mình có thể nhẫn tâm tự đánh mình thành đầu heo, phỏng chừng kể cả Đại Ngưu nhìn thấy hắn cũng không nhận ra nổi nữa.
- Đả đảo Thành Võ Hoàng! Huyền Minh Điện hạ vạn tuế!!!
Chu Thiên Giáng đứng trên xe tù liều mạng hô to, tỏ ý chúng ta là người một nhà.
Cũng không rõ câu khẩu hiệu này có tác dụng hay không, Hoắc Chấn Sơn dẫn binh mã xông tới mà không ai giết kẻ trên xe tù này.
Nhìn đại đội nhân mã phóng qua, Chu Thiên Giáng nhẹ nhõm thở ra, không đợi hắn ngồi xuống, lại một nhóm người khác lao đến.
- Kháo! Còn chưa hết nữa. Đả đảo Thành Võ Hoàng! Huyền Minh Điện hạ vạn tuế!
Chu đại quan nhân mặt mũi bầm dập vươn cao một cánh tay cao giọng reo hò.
Quỷ Y Trác Hành dẫn theo nhân mã của mình cẩn thận xem mấy chiếc xe ngựa mà quan binh bỏ lại, phát hiện quả thực không sót cái gì mới bắt đầu truy kích. Có nhân mã của đại doanh Kinh Giáo xung phong giúp, y chỉ cần đuổi theo sau.
- Trác quân sư, phía trước có một xe chở tù, hình như tù phạm bên trong đang mắng Thành Võ Hoàng.
Một gã cầm quỷ đầu đao báo tin.
- Xe chở tù?
Quỷ Y Trác Hành ngẩn ra, trong đội ngũ của Thành Võ Hoàng còn có tù phạm sao? Sao có thể được!
Đoàn người tiến tới trước xe chở tù, Chu đại quan nhân vẫn đang vung tay hô to. Khi phát hiện những người này không giống với những kẻ phía trước, hắn giật mình lập tức im bặt. Hắn thầm nhủ hỏng rồi, đám người này cũng tới nhưng là tới cứu giá đây, vừa rồi mình còn gào lên mắng Thành Võ Hoàng, bọn họ nỏi giận chém chết mình chắc rồi, thật là oan uổng mà.
Chu đại quan nhân cảm thấy không thể nào cả hai nhóm người tới đều là để giết Thành Võ Hoàng. Nếu thực sự là vậy thì sao không tới cùng lúc mà còn chia lượt trước sau làm gì?
Quỷ Y Trác Hành thúc ngựa tới trước mặt hắn, đôi mắt ưng chăm chú quan sát từ đầu tới chân. Trác Hành không nói gì, y đang thử đoán xem người trong xe tù này là ai, tại sao lại bị Thành Võ Hoàng lôi đi theo.
Chu Thiên Giáng bị nhìn lom lom tới mức phát sợ, toét ra cái miệng vừa bị mình đánh cho sưng vêu lên:
- Vị tiên sinh này vừa nhìn đã biết không phải người phàm. Nếu tiên sinh có thể cứu tại hạ một mạng, sau này làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp đại ân của Tiên sinh.
Chu Thiên Giáng trợn tròn đôi mắt gấu mèo cẩn thận nhìn Trác Hành.
Lần trước hai người quyết đấu ở phủ Hà Đô Trác Hành đã dịch dung, cho nên Chu Thiên Giáng không biết người trước mắt này là ai. Trác Hành nhận ra Chu Thiên Giáng, nhưng bộ dáng lúc này của hắn còn xuất sắc hơn bất kỳ thuật dịch dung nào, cho nên y cũng không nhận ra kẻ này là Chu Thiên Giáng.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại bị nhốt vào xe tù?
Trác Hành kỳ lạ hỏi.
Theo Trác Hành, người có thể bị Thành Võ Hoàng nhốt vào xe chở tù mang theo tuyệt đối không phải kẻ bình thường.
Chu Thiên Giáng quét mắt liếc các đại hán xung quanh, không biết nên trả lời thế nào. Đối phương là địch hay bạn còn không rõ, nếu chẳng may trả lời sai có thể bị chỉnh chết.
- Vậy… xin hỏi vị tiên sinh này, ngài là ai?
Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.
Trác Hành hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, tại hạ không có thời gian rảnh lảm nhảm với ngươi. Người đâu, giết hắn!
Dứt lời, một tên mang quỷ đầu đao bước lên trước.
- Chậm lại. Ta nói
Chu Thiên Giáng bị dọa sợ vội vàng hô lên.
/240
|