Triệu gia ngũ hổ mặc đồ xanh đỏ còn đám tùy tùng đi theo lại mặc đồ tang. Các thân hào quan viên ở đó đều châu đầu ghé tai nghị luận, Triệu gia làm như vậy rõ ràng là tới gây rối.
Chu Thiên Giáng cắn hạt dưa, hơi hơi nhấc tách trà lên. Hành động này muốn nói với mọi người rằng tạm thời đừng có kinh suất làm bừa, kịch hay mới bắt đầu mở màn thôi. Đám người Chu Nhị nhận lệnh, tất cả quân đang ẩn nấp đều ổn định trở lại.
Dư Thủ Xương vừa cười lạnh vừa đi tới:
- Triệu gia huynh đệ, hôm nay Chu Ký Ngân Lâu mở đường hội vốn là một chuyện mừng, các ngài làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Lão đại Triệu gia hừ lạnh một tiếng:
- Dư chưởng quỹ, quản gia Triệu Tứ phủ chúng ta hôm qua bị các ngươi đánh chết, mặc dù các ngươi có phủ hoàng tử chống lưng nên có thể tránh được nha môn nhưng hạ nhân trong phủ bái tế một chút, chuyện này ngươi cũng muốn quản sao.
Dư Thủ Xương còn chưa đáp lời thì Đại Ngưu đã nói trước:
- Con bà nó, ta còn tưởng cha ngươi chết chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Huynh đệ Triệu gia căm tức nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu không thèm quan tâm, hừ lạnh một tiếng rồi chống cây thiết côn trong tay xuống đất. Phủ doãn Ngô Đại Ấn dường như không nghe thấy gì, y vẫn điềm tĩnh ngồi ở phía trước. Thủ Bị Hứa Cao liếc nhìn năm huynh đệ Triệu gia một cái, ý là không được làm bừa.
Dư Thủ Xương nhìn bóng lưng của Ngô Đại Ấn một cái rồi nói với Lão đại Triệu gia:
- Triệu Hữu Phúc, ta không cần biết các ngươi bái tế ai, nhưng đây là Chu Ký Ngân Lâu của ta, hôm nay các quan viên Bành Thành đều có mặt ở đây nghe hát, các ngươi làm như vậy thì mặt mũi của ta để đâu đây?
- Ha ha, thật là lạ. Có câu người mất là chuyện lớn, lẽ nào ngươi còn muốn tranh giành với người chết sao?
Lão tứ Triệu gia cười lạnh nói.
Lúc này, Hạ Thanh lại vẫy tay gọi Dư Thủ Xương:
- Dư trưởng quỹ, để họ ở đây nghe đi, có mất gì đâu. Một Bành Thành bé xíu mà lại có ác nô như vậy, đợi khi về ta sẽ bẩm báo lại với Tứ chủ tử.
Hạ Thanh nói xong, ánh mắt lướt qua Ngô Đại Ấn một cái.
Quản gia phủ hoàng tử đã lên tiếng thì Dư Thủ Xương cũng chỉ có thể ngậm tức mà lui xuống. Ngô Đại Ấn nhướn mày, tới lúc này mà y còn không đứng ra nói lời nào thì cũng không hay lắm.
Ngô Đại Ấn trầm ngâm đứng lên, y xoay người nhìn về phía ghế của Triệu gia:
- Triệu Hữu Hỷ, ngươi là quan sai Bộ nha, tốt nhất nên biết điều một chút. Hôm nay Chu Ký Ngân Lâu mở đường hội là vì muốn mọi người vui vẻ, nếu như còn cố tình gây chuyện thì đừng trách bổn quan không khách khí.
Mấy câu nói đó vốn rất quang minh chính đại nhưng đến tai Chu Thiên Giáng nghe thì lại là đầu Ngô mình Sở. Thân đường đường là Bành Thành Phủ doãn đại nhân mà lại dùng khẩu khí thương lượng với một gã Bộ đầu, trên quan trường triều Đại Phong quả thật là hiếm gặp.
Triệu Hữu Hỷ khom người chắp tay nói:
- Phủ doãn đại nhân yên tâm, hôm nay chúng ta thay mặt gia phụ tới đây cũng là để giữ thể diện cho Tứ điện hạ. Nhắc tới Triệu gia với Hoàng hậu nương nương thì ít nhiều cũng dính dáng tới hoàng thất, thủ hạ của Tứ điện hạ đánh chết mấy gia nô của Triệu gia, mặc dù gia phụ không truy cứu trách nhiệm nhưng người dưới trong phủ bái tế một chút cũng là điều nên làm.
Triệu Hữu Hỷ nói xongthì Bành Thành Thủ Bị Hứa Cao cũng nói theo:
- Phủ doãn đại nhân, bọn họ cũng chỉ là mặc đồ trắng mà thôi, không hề ảnh hưởng tới việc chúng ta nghe kịch.
Ngô Đại Ấn gật đầu, lúng túng nhìn Hạ Thanh một cái. Hạ Thanh không thèm để ý lắc lắc đầu, ánh mắt lại tập trung lên đài diễn. Ngô Đại Án không nói gì thêm, yên lặng ngồi xuống.
Chu Thiên Giáng trong lòng thấy có chút kỳ quái, xem ra Phủ doãn đại nhân này quả đúng như lời dân chúng nói, thật là hèn nhát. Chu Thiên Giáng vẫn chưa phát hiệu lệnh, hắn muốn quan sát thêm một chút, xem xem Ngô Đại Ấn này rốt cuộc có phải đang diễn trò hay không.
Dư Thủ Xương nhìn Chu đại quan nhân không có động tĩnh gì nên đành phải cho người thông báo Hồng Bách Siêu chuẩn bị mở màn.
Tứ hoàng tử Huyền Châu vốn trốn ở phía sau, nhưng do trái tim xao động nên đã trà trộn vào hậu đài để nhìn trộm Hồng Tiểu Thanh. Sáu tên thị vệ tay cầm khoái đao cẩn trọng cảnh giác, sợ Huyền Châu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tất cả già trẻ gái trai trong Hồng gia ban đều đã nhìn ra vấn đề, người nào người nấy đều chăm chăm nhìn Ban chủ Hồng Bách Siêu. Hồng Tiểu Thanh đứng ở phía bên trái cách Huyền Châu không xa, mỗi lần nàng cảm thấy Huyền Châu nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng thì mặt nàng lại đỏ lên, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào nữa.
Hồng Bách Siêu cau màu đi tới, vừa rồi Huyền Châu thông báo với ông ta là tối nay không cần mở màn nữa, để Hồng Bách Siêu xem một vở kịch khác hay hơn. Nhưng bây giờ Dư Thủ Xương lại phái người tới thúc giục, Hồng Bách Siêu đành phải mặt dày tới hỏi lại vị nữ tế tương lai này.
- Lý công tử....gia chủ giục diễn rồi. Ngài xem có nên diễn không?
Hồng Bách Siêu cẩn thận hỏi.
Huyền Châu nhướn mày, trong lòng nghĩ tiểu tử Chu Thiên Giáng ngươi đang đợi gì vậy, lẽ nào thật sự để thê tử tương lai của lão tử ta phải hát cho đám người tạp nham này nghe sao? Khốn kiếp, không chừng Hồng Tiểu Thanh chính là quốc mẫu tương lai, sao có thể xuất đầu lộ diện như vậy được.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, thật là tức chết ta mà.
Huyền Châu vốn muốn chửi mấy câu, nhưng lại sợ mất thể diện trước mặt người khác nên thôi.
- Hồng lão gia, vậy thì hãy cho diễn ảo thuật trước đi.
Huyền Châu cắn răng, bất đắc dĩ nói.
Hồng Bách Siêu ngẩn người, đoàn kịch hát coi trọng mở màn đặc sắc, thông thường đều là nhân vật chính ra trước để làm nóng bầu không khí, sau đó mới là các tiết mục khác. Huyền Châu sắp xếp như vậy, Hồng Bách Siêu đành phải sửa lại quy củ, để mấy người diễn xiếc lên trước.
Chiêng trống vừa vang lên, hậu viện hỗn độn lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người. Màn kịch vừa bắt đầu thì mấy huynh đệ Triệu gia cũng không gây chuyện thị phi nữa, đặc biệt là Lão nhị Triệu gia ánh mắt cứ nhìn chằm chằm đợi Hồng Tiểu Thanh lên đài. Triệu lão nhị vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Thanh đã hạ quyết tâm nhất định phải có được nàng.
Màn mở đầu diễn không đến nơi đến chốn, người ngồi dưới xem kịch đang dần dần mất hứng, bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán xôn xao. Chu Thiên Giáng phát hiện ra không ít quan viên đều ngồi xuống phía chỗ của Triệu gia, còn phía sau Ngô Đại Ấn lại vắng tanh vắng ngắt.
Chu Thiên Giáng tự nhủ cũng chín muồi rồi, hắn lặng lẽ gọi một tên tiểu nhị của Ngân Lâu tới nói nhỏ vài câu vào tai y. Tên tiểu nhị nghe xong, lập tức đi tới chỗ Hạ Thanh.
Tên tiểu nhị ghé bên tai Hạ Thanh nói nhỏ hai câu, Hạ Thanh gật gật đầu nói với Ngô Đại Ấn ở bên trái:
- Ngô đại nhân, có thể nói chuyện vài câu được không?
Ngô Đại Ấn ngẩn ra, khó hiểu nhìn Hạ Thanh:
- Hạ tổng quản, có phải mấy trò tạp kỹ ở cái chỗ nhỏ bé này không hợp mắt xanh của ngài không?
- Ngô đại nhân, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, mời ngài đi theo ta.
Hạ Thanh nói rồi đứng lên.
Ngô Đại Ấn không hiểu gì cả, nếu vị Hạ tổng quản này đã có chuyện muốn nói thì y cũng đành phải đứng dậy đi theo ra ngoài. Ngô Đại Ấn và Hạ Thanh đi ra ngoài nhưng lại không hề thu hút sự chú ý của người khác. Xem những màn tạp kỹ vô vị này, những người có thân phận một chút đi ra tiền viện cho nhẹ tai cũng là chuyện bình thường.
Hạ Thanh dẫn Ngô Đại Ấn tới tiền sảnh thì Chu Thiên Giáng sớm đã ngồi ở trong sảnh rồi. Thấy Chu Thiên Giáng ở đó, Ngô Đại Ấn khẽ giật mình, cách ăn mặc này của hắn Ngô Đại Ấn vừa rồi cũng có chút ấn tượng.
Hai người vừa vào thì cửa chính lập tức đóng lại, bốn tên hộ vệ cầm đao đứng canh ngoài cửa lạnh lùng nhìn Ngô Đại Ấn.
- Phủ doãn đại nhân đúng là thương dân như con, ngay cả người bảo vệ bên cạnh cũng không có, xem ra ngài rất tự tin vào tình hình trị an ở Bành Thành.
Chu Thiên Giáng nói xong, cười ha ha hai tiếng.
Ngô Đại Ấn mặc biến sắc, y hoảng sợ nhìn Hạ Thanh:
- Hạ tổng quản, ngài....ngài muốn làm gì vậy?
- Ngô đại nhân, đại gia thực sự ở đây, ngài có lời gì thì nói với ngài ấy.
Hạ Thanh nói xong, chỉ tay về hướng Chu Thiên Giáng.
Ngô Đại Ấn nhìn bốn gã hộ vệ cầm đao, cố gắng định thần lại.
- Bổn quan là đại quan tam phẩm của triều đình, cho dù Tứ điện hạ có mặt ở đây thì cũng không thể làm gì bổn quan được.
Ngô Đại Ấn miệng hùm gan sứa nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ha ha, Lão tứ Huyền Châu đúng là đã tới đây, nhưng mà đang ở hậu viện xem kịch rồi. Nếu ngươi đã nói Huyền Châu cũng chẳng có cách nào bắt ngươi, vậy thì những thứ này có phải có thể lấy mạng của ngươi không?
Chu Thiên Giáng nói xong, khẽ giơ tấm kim bài lên, trên đó viết bốn chữ “như trẫm giá lâm”.
- Ngô Đại Ấn to gan, nhìn thấy ngự tứ kim bài còn không quỳ xuống.
Hạ Thanh đứng bên cạnh giận dữ mắng mỏ.
Ngô Đại Ấn mặt tái vàng, dường như y vừa nghĩ ra người cầm tấm kim bài này là ai rồi. Ở triều Đại Phong này, cũng chỉ có vị đại ác nhân đó mới có tấm kim bài như thế này trong tay.
Bịch...Ngô Đại Ấn ngã quỵ xuống đất,
- Ngài...ngài chính là...Chu...Chu đại nhân?
- Đúng vậy, bản quan chính là An Sát Viện An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, người được Hoàng thượng ngự ban kim bài thượng thư phòng đánh bại nghịch tặc Chu Diên Thiên, thay mặt thiên tử đi tuần sát
Chu đại quan nhân nói xong danh hiệu của mình, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Chu Thiên Giáng cắn hạt dưa, hơi hơi nhấc tách trà lên. Hành động này muốn nói với mọi người rằng tạm thời đừng có kinh suất làm bừa, kịch hay mới bắt đầu mở màn thôi. Đám người Chu Nhị nhận lệnh, tất cả quân đang ẩn nấp đều ổn định trở lại.
Dư Thủ Xương vừa cười lạnh vừa đi tới:
- Triệu gia huynh đệ, hôm nay Chu Ký Ngân Lâu mở đường hội vốn là một chuyện mừng, các ngài làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Lão đại Triệu gia hừ lạnh một tiếng:
- Dư chưởng quỹ, quản gia Triệu Tứ phủ chúng ta hôm qua bị các ngươi đánh chết, mặc dù các ngươi có phủ hoàng tử chống lưng nên có thể tránh được nha môn nhưng hạ nhân trong phủ bái tế một chút, chuyện này ngươi cũng muốn quản sao.
Dư Thủ Xương còn chưa đáp lời thì Đại Ngưu đã nói trước:
- Con bà nó, ta còn tưởng cha ngươi chết chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Huynh đệ Triệu gia căm tức nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu không thèm quan tâm, hừ lạnh một tiếng rồi chống cây thiết côn trong tay xuống đất. Phủ doãn Ngô Đại Ấn dường như không nghe thấy gì, y vẫn điềm tĩnh ngồi ở phía trước. Thủ Bị Hứa Cao liếc nhìn năm huynh đệ Triệu gia một cái, ý là không được làm bừa.
Dư Thủ Xương nhìn bóng lưng của Ngô Đại Ấn một cái rồi nói với Lão đại Triệu gia:
- Triệu Hữu Phúc, ta không cần biết các ngươi bái tế ai, nhưng đây là Chu Ký Ngân Lâu của ta, hôm nay các quan viên Bành Thành đều có mặt ở đây nghe hát, các ngươi làm như vậy thì mặt mũi của ta để đâu đây?
- Ha ha, thật là lạ. Có câu người mất là chuyện lớn, lẽ nào ngươi còn muốn tranh giành với người chết sao?
Lão tứ Triệu gia cười lạnh nói.
Lúc này, Hạ Thanh lại vẫy tay gọi Dư Thủ Xương:
- Dư trưởng quỹ, để họ ở đây nghe đi, có mất gì đâu. Một Bành Thành bé xíu mà lại có ác nô như vậy, đợi khi về ta sẽ bẩm báo lại với Tứ chủ tử.
Hạ Thanh nói xong, ánh mắt lướt qua Ngô Đại Ấn một cái.
Quản gia phủ hoàng tử đã lên tiếng thì Dư Thủ Xương cũng chỉ có thể ngậm tức mà lui xuống. Ngô Đại Ấn nhướn mày, tới lúc này mà y còn không đứng ra nói lời nào thì cũng không hay lắm.
Ngô Đại Ấn trầm ngâm đứng lên, y xoay người nhìn về phía ghế của Triệu gia:
- Triệu Hữu Hỷ, ngươi là quan sai Bộ nha, tốt nhất nên biết điều một chút. Hôm nay Chu Ký Ngân Lâu mở đường hội là vì muốn mọi người vui vẻ, nếu như còn cố tình gây chuyện thì đừng trách bổn quan không khách khí.
Mấy câu nói đó vốn rất quang minh chính đại nhưng đến tai Chu Thiên Giáng nghe thì lại là đầu Ngô mình Sở. Thân đường đường là Bành Thành Phủ doãn đại nhân mà lại dùng khẩu khí thương lượng với một gã Bộ đầu, trên quan trường triều Đại Phong quả thật là hiếm gặp.
Triệu Hữu Hỷ khom người chắp tay nói:
- Phủ doãn đại nhân yên tâm, hôm nay chúng ta thay mặt gia phụ tới đây cũng là để giữ thể diện cho Tứ điện hạ. Nhắc tới Triệu gia với Hoàng hậu nương nương thì ít nhiều cũng dính dáng tới hoàng thất, thủ hạ của Tứ điện hạ đánh chết mấy gia nô của Triệu gia, mặc dù gia phụ không truy cứu trách nhiệm nhưng người dưới trong phủ bái tế một chút cũng là điều nên làm.
Triệu Hữu Hỷ nói xongthì Bành Thành Thủ Bị Hứa Cao cũng nói theo:
- Phủ doãn đại nhân, bọn họ cũng chỉ là mặc đồ trắng mà thôi, không hề ảnh hưởng tới việc chúng ta nghe kịch.
Ngô Đại Ấn gật đầu, lúng túng nhìn Hạ Thanh một cái. Hạ Thanh không thèm để ý lắc lắc đầu, ánh mắt lại tập trung lên đài diễn. Ngô Đại Án không nói gì thêm, yên lặng ngồi xuống.
Chu Thiên Giáng trong lòng thấy có chút kỳ quái, xem ra Phủ doãn đại nhân này quả đúng như lời dân chúng nói, thật là hèn nhát. Chu Thiên Giáng vẫn chưa phát hiệu lệnh, hắn muốn quan sát thêm một chút, xem xem Ngô Đại Ấn này rốt cuộc có phải đang diễn trò hay không.
Dư Thủ Xương nhìn Chu đại quan nhân không có động tĩnh gì nên đành phải cho người thông báo Hồng Bách Siêu chuẩn bị mở màn.
Tứ hoàng tử Huyền Châu vốn trốn ở phía sau, nhưng do trái tim xao động nên đã trà trộn vào hậu đài để nhìn trộm Hồng Tiểu Thanh. Sáu tên thị vệ tay cầm khoái đao cẩn trọng cảnh giác, sợ Huyền Châu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tất cả già trẻ gái trai trong Hồng gia ban đều đã nhìn ra vấn đề, người nào người nấy đều chăm chăm nhìn Ban chủ Hồng Bách Siêu. Hồng Tiểu Thanh đứng ở phía bên trái cách Huyền Châu không xa, mỗi lần nàng cảm thấy Huyền Châu nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng thì mặt nàng lại đỏ lên, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào nữa.
Hồng Bách Siêu cau màu đi tới, vừa rồi Huyền Châu thông báo với ông ta là tối nay không cần mở màn nữa, để Hồng Bách Siêu xem một vở kịch khác hay hơn. Nhưng bây giờ Dư Thủ Xương lại phái người tới thúc giục, Hồng Bách Siêu đành phải mặt dày tới hỏi lại vị nữ tế tương lai này.
- Lý công tử....gia chủ giục diễn rồi. Ngài xem có nên diễn không?
Hồng Bách Siêu cẩn thận hỏi.
Huyền Châu nhướn mày, trong lòng nghĩ tiểu tử Chu Thiên Giáng ngươi đang đợi gì vậy, lẽ nào thật sự để thê tử tương lai của lão tử ta phải hát cho đám người tạp nham này nghe sao? Khốn kiếp, không chừng Hồng Tiểu Thanh chính là quốc mẫu tương lai, sao có thể xuất đầu lộ diện như vậy được.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, thật là tức chết ta mà.
Huyền Châu vốn muốn chửi mấy câu, nhưng lại sợ mất thể diện trước mặt người khác nên thôi.
- Hồng lão gia, vậy thì hãy cho diễn ảo thuật trước đi.
Huyền Châu cắn răng, bất đắc dĩ nói.
Hồng Bách Siêu ngẩn người, đoàn kịch hát coi trọng mở màn đặc sắc, thông thường đều là nhân vật chính ra trước để làm nóng bầu không khí, sau đó mới là các tiết mục khác. Huyền Châu sắp xếp như vậy, Hồng Bách Siêu đành phải sửa lại quy củ, để mấy người diễn xiếc lên trước.
Chiêng trống vừa vang lên, hậu viện hỗn độn lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người. Màn kịch vừa bắt đầu thì mấy huynh đệ Triệu gia cũng không gây chuyện thị phi nữa, đặc biệt là Lão nhị Triệu gia ánh mắt cứ nhìn chằm chằm đợi Hồng Tiểu Thanh lên đài. Triệu lão nhị vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Thanh đã hạ quyết tâm nhất định phải có được nàng.
Màn mở đầu diễn không đến nơi đến chốn, người ngồi dưới xem kịch đang dần dần mất hứng, bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán xôn xao. Chu Thiên Giáng phát hiện ra không ít quan viên đều ngồi xuống phía chỗ của Triệu gia, còn phía sau Ngô Đại Ấn lại vắng tanh vắng ngắt.
Chu Thiên Giáng tự nhủ cũng chín muồi rồi, hắn lặng lẽ gọi một tên tiểu nhị của Ngân Lâu tới nói nhỏ vài câu vào tai y. Tên tiểu nhị nghe xong, lập tức đi tới chỗ Hạ Thanh.
Tên tiểu nhị ghé bên tai Hạ Thanh nói nhỏ hai câu, Hạ Thanh gật gật đầu nói với Ngô Đại Ấn ở bên trái:
- Ngô đại nhân, có thể nói chuyện vài câu được không?
Ngô Đại Ấn ngẩn ra, khó hiểu nhìn Hạ Thanh:
- Hạ tổng quản, có phải mấy trò tạp kỹ ở cái chỗ nhỏ bé này không hợp mắt xanh của ngài không?
- Ngô đại nhân, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, mời ngài đi theo ta.
Hạ Thanh nói rồi đứng lên.
Ngô Đại Ấn không hiểu gì cả, nếu vị Hạ tổng quản này đã có chuyện muốn nói thì y cũng đành phải đứng dậy đi theo ra ngoài. Ngô Đại Ấn và Hạ Thanh đi ra ngoài nhưng lại không hề thu hút sự chú ý của người khác. Xem những màn tạp kỹ vô vị này, những người có thân phận một chút đi ra tiền viện cho nhẹ tai cũng là chuyện bình thường.
Hạ Thanh dẫn Ngô Đại Ấn tới tiền sảnh thì Chu Thiên Giáng sớm đã ngồi ở trong sảnh rồi. Thấy Chu Thiên Giáng ở đó, Ngô Đại Ấn khẽ giật mình, cách ăn mặc này của hắn Ngô Đại Ấn vừa rồi cũng có chút ấn tượng.
Hai người vừa vào thì cửa chính lập tức đóng lại, bốn tên hộ vệ cầm đao đứng canh ngoài cửa lạnh lùng nhìn Ngô Đại Ấn.
- Phủ doãn đại nhân đúng là thương dân như con, ngay cả người bảo vệ bên cạnh cũng không có, xem ra ngài rất tự tin vào tình hình trị an ở Bành Thành.
Chu Thiên Giáng nói xong, cười ha ha hai tiếng.
Ngô Đại Ấn mặc biến sắc, y hoảng sợ nhìn Hạ Thanh:
- Hạ tổng quản, ngài....ngài muốn làm gì vậy?
- Ngô đại nhân, đại gia thực sự ở đây, ngài có lời gì thì nói với ngài ấy.
Hạ Thanh nói xong, chỉ tay về hướng Chu Thiên Giáng.
Ngô Đại Ấn nhìn bốn gã hộ vệ cầm đao, cố gắng định thần lại.
- Bổn quan là đại quan tam phẩm của triều đình, cho dù Tứ điện hạ có mặt ở đây thì cũng không thể làm gì bổn quan được.
Ngô Đại Ấn miệng hùm gan sứa nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ha ha, Lão tứ Huyền Châu đúng là đã tới đây, nhưng mà đang ở hậu viện xem kịch rồi. Nếu ngươi đã nói Huyền Châu cũng chẳng có cách nào bắt ngươi, vậy thì những thứ này có phải có thể lấy mạng của ngươi không?
Chu Thiên Giáng nói xong, khẽ giơ tấm kim bài lên, trên đó viết bốn chữ “như trẫm giá lâm”.
- Ngô Đại Ấn to gan, nhìn thấy ngự tứ kim bài còn không quỳ xuống.
Hạ Thanh đứng bên cạnh giận dữ mắng mỏ.
Ngô Đại Ấn mặt tái vàng, dường như y vừa nghĩ ra người cầm tấm kim bài này là ai rồi. Ở triều Đại Phong này, cũng chỉ có vị đại ác nhân đó mới có tấm kim bài như thế này trong tay.
Bịch...Ngô Đại Ấn ngã quỵ xuống đất,
- Ngài...ngài chính là...Chu...Chu đại nhân?
- Đúng vậy, bản quan chính là An Sát Viện An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, người được Hoàng thượng ngự ban kim bài thượng thư phòng đánh bại nghịch tặc Chu Diên Thiên, thay mặt thiên tử đi tuần sát
Chu đại quan nhân nói xong danh hiệu của mình, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
/240
|