Tứ Hoàng tử trợn trừng mắt:
- Nhớ tới những chuyện ngươi làm với ta, ta rất muốn đánh chết ngươi.
- Má nó... Vong ân phụ nghĩa!
Hai người đang nói, liền thấy Dư Thủ Xương cuống cuồng chạy đến từ đại sảnh.
- Thiếu gia, sư gia, nhị vị ngài sao lại tới đây?
Dư Thủ Xương nghĩ bụng cũng không báo trước một tiếng để y chuẩn bị.
- Lão Dư, rảnh rỗi nên đến đây, đúng lúc muốn nói chút chuyện với ngươi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Thiếu gia, sư gia, mời vào trong!
Dư Thủ Xương vội vàng mời họ vào đại sảnh. Đừng nói là Chu Thiên Giáng cùng Huyền Châu, dù là Chu Nhất hay Đại Ngưu, trong mắt của Dư Thủ Xương đều là đại gia .
- Lão Dư, từ giờ trở đi, mười mấy hộ vệ Đại Ngưu dẫn theo sẽ là người của ngươi. Nhớ kỹ, bọn họ là hộ vệ trong phủ Tứ Hoàng tử, Chu Ký là sản nghiệp của Tứ Hoàng tử. Nếu Triệu gia sai người đến đòi tiền, cứ để Đại Ngưu dẫn người ra đánh.
Dứt lời, Chu Thiên Giáng kể lại tỉ mỉ kế hoạch của hắn.
Dư Thủ Xương nghe xong, ánh mắt liền sáng rỡ. Như thế tốt quá rồi, thế nào cũng phải trả đũa. Có hộ vệ đại nội của Tứ Hoàng tử làm chỗ dựa, đừng nói là đánh, dù là chém giết, Triệu gia cũng không dám làm gì bọn họ.
- Đúng rồi, Hồng Gia Ban bố trí ổn thỏa rồi chứ?
Huyền Châu đột nhiên hỏi.
- Sư gia, toàn bộ đều ở hậu viện, hay là ngài qua đó xem thử?
Dư Thủ Xương thuận miệng hỏi.
Ai ngờ Huyền Châu lập tức gật đầu:
- Được, Thiên Giáng, cùng đi xem thử.
- Má, tiểu tử ngươi không giữ chừng mực chút được à, thôi bỏ đi, lão tử hôm nay sẽ giúp ngươi thành toàn.
Chu Thiên Giáng nói xong liền đứng lên.
Chu Nhất, Đại Ngưu đều nín cười, Huyền Châu không muốn cùng Chu Thiên Giáng đấu võ mồm, bọn họ đi về hướng hậu viện.
Chưa vào đến cổng vòm hậu viện, chợt nghe một trận chiêng trống cực kỳ náo nhiệt. Thấy bọn Chu Thiên Giáng đến đây, Hồng Bách Siêu cẩn thận nhìn mấy lần, bỗng nhiên vung tay lên:
- Dừng... dừng lại hết cho ta.
Hồng Bách Siêu hô xong, hậu viện lập tức yên tĩnh trở lại. Y lập tức nhảy xuống đài cao, chạy tới mấy bước.
- Ân nhân... Tiểu nhân Hồng Bách Siêu xin dập đầu với các vị ân nhân.
Dứt lời, Hồng Bách Siêu liền quỳ sụp xuống đất. Chu Thiên Giáng đã sớm phòng bị tình huống này, liền tiến lên kéo Hồng Bách Siêu lại.
- Hồng ban chủ, mọi người đều kiếm cơm ăn trên giang hồ, kết giao bằng hữu mà thôi, đừng khách khí như vậy.
- Chu công tử, đại ân của ngài tôi không biết trả như thế nào. Nếu ngài thích nghe kịch, tiểu nhân sẽ hát vài màn cho ngài.
Hồng Bách Siêu cảm kích nói. Từ dọc đường, y biết vị trước mắt này là Chu công tử, kinh doanh dược liệu trong kinh thành.
Hồng Bách Siêu nói xong bèn quay đầu lại gọi:
- A Thành, Thanh nhi, mau tới đây bái kiến mấy vị ân nhân.
A Thành và Hồng Tiểu Thanh xuống cao đài rồi đi về phía này. A Thành chắp tay thi lễ, Hồng Tiểu Thanh cũng ngại ngùng hành lễ.
Thấy a Thành và Hồng Tiểu Thanh ở bên nhau, Huyền Châu bỗng nhiên thấy xót xa, có cảm giác hụt hẫng.
Chu Thiên Giáng trông thấy, bèn mỉm cười:
- Hồng ban chủ, đây là con trai và con dâu của ông sao?
Chu Thiên Giáng cố ý hỏi.
- Hầy, ân nhân lầm rồi. A Thành là con bạn tôi, con cái lớn hết rồi. Thanh nhi là khuê nữ của tôi, vẫn chưa lấy chồng. Người ở quê không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh nuôi sống chính mình.
Hồng Bách Siêu hào sảng nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Huyền Châu liền trở nên khá hơn. Chu đại quan nhân thầm chửi một câu, chẳng nói chẳng rằng nhìn Hồng Tiểu Thanh.
- Ầy... Vẫn là con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, cả ngày phơi nắng phơi sương, cô nương khổ thật. Vừa rồi trên đường Lý sư gia chúng tôi có nhắc chuyện này, còn tặng mấy hộp son cho nữ nhân trong gánh hát của ông.
Dứt lời, Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Đại Ngưu, Đại Ngưu lúc này mới mở túi trong tay ra.
Huyền Châu sửng sốt, hèn gì vừa rồi cứ tỏ vẻ bí mật, hóa ra là mua son. Thấy Chu Thiên Giáng gán chuyện tốt này lên đầu y, Huyền Châu cảm kích gật đầu.
Hồng Bách Siêu ngẩn ra, khẩn trương nói:
- Thế này thật ngại quá, chúng tôi nợ quá nhiều rồi!
- Hồng ban chủ đừng khách khí, coi như là tưởng thưởng cho hai buổi hát này đi.
Huyền Châu cười nói.
Hồng Bách Siêu lại thiên ân vạn tạ. Chu Thiên Giáng cầm một chiếc hộp tốt nhất đưa cho Hồng Tiểu Thanh:
- Hồng cô nương, hộp này cho cô.
Hồng Tiểu Thanh đỏ mặt:
- Cảm ơn ân nhân.
- Không hề gì, đây cũng không phải là ta mua, là tâm ý của Lý công tử.
Chu Thiên Giáng cười hì hì nói.
Hồng Tiểu Thanh nhìn Huyền Châu, phát hiện ánh mắt của Huyền Châu đang nồng nhiệt nhìn nàng, bèn khẩn trương cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn Lý công tử.
Trong lòng Hồng Bách Siêu xúc động, y là người từng trải, vừa liếc qua liền hiểu rõ mọi chuyện. Trông Huyền Châu tuấn tú lịch sự, tuy mặt hơi béo một chút, song nhìn có vẻ phúc hậu. Nếu nữ nhân có thể gả cho người tốt như vậy thì cũng giải quyết phần nào tâm sự của y. Chí ít trong mắt Hồng Bách Siêu, mấy người này đều có tâm địa thiện lương, y có thể yên tâm.
Các cô gái lớn nhỏ trong đoàn kịch thấy son tốt như vậy, họ vui đến nỗi cứ xuýt xoa mãi, không khép miệng lại được.
Hồng Bách Siêu đang định dẫn mọi người đến chỗ ngồi dưới sân khấu, bất chợt có một tiểu nhị của Ngân Lâu chạy tới.
- Dư chưởng quỹ, không xong, Triệu gia dẫn theo mười mấy gia nô ở quầy, bảo là muốn tăng giá tiền. Những người đó đều cầm theo vũ khí, Tứ tử hỏi ngài có nên đánh hay không.
Tiểu nhị nói xong, bọn Chu Thiên Giáng chưa kịp nói gì, Hồng Bách Siêu liền biến sắc. Y thấy mình đã đem đến phiền toái cho Dư chưởng quỹ.
Hồng Bách Siêu vừa định nói, Chu Thiên Giáng khoát tay ngăn y lại:
- Hồng ban chủ, ta biết ông muốn nói gì, chuyện không liên quan đến ông.
Đoạn hắn nói với Dư Thủ Xương:
- Dẫn theo Đại Ngưu, cho bọn chúng biết mùi. Chỉ có đánh chó thì mới dụ được chủ nhân ra!
- Thiếu gia, yên tâm đi, Chu Ký Ngân Lâu từ nay về sau không ai dám đến gây sự nữa!
Dư Thủ Xương nghiến răng, dẫn theo Đại Ngưu chạy về phía tiền viện.
Chu Thiên Giáng nhếch miệng, nghĩ bụng đánh bọn người kia, đoán chừng Ngô Đại Ấn cũng nên ra tay rồi!
Trước quầy Chu Ký Ngân Lâu, sáu bảy tên cầm côn hùng hổ gõ lên mặt bàn, ngoài cửa còn có mấy tên xua đuổi người qua đường. Mấy trướng phòng bị dọa đến tái mặt, bọn họ đều là trướng phòng tiên sinh mà Dư Thủ Xương mời đến, không phải người do Chu Tam huấn luyện.
Bốn năm tiểu nhị đứng cạnh quầy, siết chặt nắm đấm tức giận nhìn đám ác nô Triệu gia. Nếu không phải Dư Thủ Xương có lệnh không được động thủ, bọn họ đã sớm đập nát ruột đám này rồi.
Chu Ký Ngân Lâu chưởng quỹ Dư Thủ Xương đi ra từ cửa sau, kế đến là Đại Ngưu cùng sáu thị vệ của Tứ Hoàng tử. Ngoài Ngân Lâu, bảy tám nam tử có vẻ lơ đãng đứng xung quanh, song lại vây kín đường lui của thủ hạ Triệu gia trong ngoài Ngân Lâu.
Thủ hạ Triệu gia vẫn chưa biết đen đủi đang ập đến, cả đám hống hách đập phá đồ đạc. Kẻ cầm đầu chính là Nhị quản gia Triệu phủ, ngoại hiệu Triệu Bát Bì (Bát Bì nghĩa là lột da) Triệu Tứ.
Triệu Tứ vừa thấy Dư Thủ Xương đi ra, gã liền đến gần:
- Dư chưởng quỹ, tam gia nhà chúng tôi nói địa giới này của ngài mua bán náo nhiệt, quý nhân như ngài đây kiếm được không ít tiền. Vì bảo vệ an toàn nơi này, chúng tôi đã bỏ ra không ít sức lực, cho nên tam gia nói ngài nên thưởng thêm một chút. Theo căn dặn của tam gia, tiền chỗ ngài phải tăng thêm một phần.
Dư Thủ Xương cười khẩy. Y tới đây mới hơn hai tháng, hành vi của Triệu gia làm y tức muốn nổ phổi rồi. Giờ đây Chu Ký tổng chưởng quỹ Chu đại quan nhân đã căn dặn, Dư Thủ Xương có thể trả cục tức này rồi.
- Triệu Tứ, trở về nói cho lão Tam Triệu Hữu Thọ, chỗ này không cần các ngươi bảo vệ. Từ nay về sau, Chu Ký sẽ không bỏ ra thêm một đồng nào.
Dư Thủ Xương lạnh lùng nói.
Triệu Hữu Thọ mà Dư Thủ Xương nói chính là lão Tam Triệu gia. Năm người con trai của gia chủ Triệu gia Triệu Thành Quang lấy tên từ các chữ Phúc - Lộc - Thọ - Hỉ - Tài. Lão Đại Triệu Hữu Phúc là thương nhân buôn muối lớn nhất Bành thành, bao gồm cả kinh doanh muối lậu. Lão Nhị Triệu Hữu Lộc là đoàn luyện dân giáo trong thành, nói trắng ra chính là lão Đại du côn coi chừng thanh lâu. Lão Tam Triệu Hữu Thọ thuở nhỏ người yếu nhiều bệnh, song lại là một tên tham tiền biến thái, ép buộc tất cả khách thương trong thành nộp một phần tiền tháng cho y. Lão Tứ Triệu Hữu Hỉ chính là Bộ Nha đại bổ đầu ở Bành thành, lão ngũ Hữu Tài phụ trách thu tô các hộ nhỏ của Triệu gia. Dân chúng Bành thành cực kỳ căm hận năm huynh đệ này của Triệu gia, nhưng vì mạng sống, không ai dám trêu chọc Triệu gia.
Triệu Tứ giật mình nhìn Dư Thủ Xương, nghĩ bụng tiểu tử này có phải uống say rồi không, tại sao dám nói như vậy.
- Dư chưởng quỹ, ngươi mới nói gì, ta không nghe rõ?
Triệu Tứ trừng mắt nhìn Dư Thủ Xương.
Đại Ngưu sải bước đến gần:
- Lão Dư, tam gia gã nói là ai?
- Hừ, lão Tam Triệu gia, chính là Triệu Hữu Thọ chuyên ức hiếp kẻ yếu.
Dư Thủ Xương hừ lạnh một tiếng nói.
- Khốn kiếp, tiểu tử ngươi không muốn sống phải không!
Triệu Tứ vểnh cái cằm lưỡi cày lên, nghĩ bụng tiểu tử này xem ra không muốn Ngân Lâu kinh doanh tiếp rồi. Mấy tên thủ hạ của Triệu gia xung quanh đều dẫn theo côn, uy hiếp bao vây.
Đại Ngưu cười ha hả:
- Ha ha, tam gia mẹ gì nữa, trong mắt lão tử chính là đồ khốn kiếp.
Đại Ngưu nói xong liền nắm tóc Triệu Tứ, đập đầu gã vào góc quầy.
Cốp , toàn bộ răng của Triệu Tứ đều cắm vào quầy, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Sợ chưa đã, Đại Ngưu còn lấy nghiên mực bên cạnh hung hăng nện xuống đầu gã.
Đại Ngưu là ai chứ, ngay cả Đại Hoàng tử gã cũng dám chém, đừng nói là nhân vật tiểu tốt thế nhày. Nghiên mực nện xuống vài nhát, Triệu Tứ trợn trừng hai mắt... chết ngắt.
Bọn thủ hạ Triệu gia mấy năm nay chưa đụng phải chuyện như vậy, cả đám đứng đực ra dó, mãi đến khi Triệu Tứ bị đánh vỡ đầu thì bọn chúng mới có phản ứng. Có điều chưa kịp ra tay, các hộ vệ phía sau Đại Ngưu đều đồng loạt xông tới.
Mấy tên du côn này không phải đối thủ của các thị vệ, trong nháy mắt đã bị đánh đến mức khóc thét thê thảm.
Đại Ngưu sai người đem thiết côn của gã tới, nói với đám thủ hạ:
- Dập đầu ngoài cửa hết mẹ cho ta, ai không dập đầu đến khi máu chảy, lão tử sẽ đập nát đầu kẻ đó.
Cả đám du côn kêu cha khóc mẹ bị ném ra ngoài, dân chúng vây xem không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy kẻ bị đánh là thủ hạ Triệu gia, trong lòng cũng ủng hộ. Đại Ngưu thấy một tên tiểu tử muốn chạy, gã xoay thiết côn, bẹp một tiếng hệt như đập dưa hấu, đầu y liền nát bấy.
Mấy tên còn lại vừa thấy Đại Ngưu giết người như chơi, cả đám liều mạng dập đầu, còn sợ mình đập nhẹ.
Nhìn cả đám mặt đầy máu, Đại Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Dẫn theo hai tên chết kia biến mẹ hết đi!
Cả đám thủ hạ như được đại xá, bèn đứng lên khiêng thi thể Triệu Tứ và tên kia chạy té khói. Đối với bọn họ mà nói chỉ cần sống sót, lần sau Triệu gia có thể sẽ quay lại giết đám Đại Ngưu. Xung quanh, dân chúng xem náo nhiệt lần đầu nhìn thấy thủ hạ Triệu gia bị đánh thảm như vậy, họ rất lo lắng, nhốn nháo khen hay với Chu Ký Ngân Lâu. Không ít người đến khuyên Dư chưởng quỹ mau mau bỏ chạy, thừa lúc Triệu gia vẫn chưa đến mà chớp lấy cơ hội.
Dư Thủ Xương chắp tay nói với các hàng xóm tốt bụng, Triệu gia về sau tuyệt đối không dám đến quấy rối nữa. Lời tuy nói vậy, nhưng không ai tin tưởng.
Trong hậu viện, Chu đại quan nhân và Huyền Châu ngồi bên bàn bát tiên thưởng thức màn tập luyện trên sân khấu. Hồng Bách Siêu hoảng loạn ngồi ở bên cạnh, y lo lắng hai vị quý nhân trẻ tuổi này thiếu kinh nghiệm giang hồ. Có câu rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương (1), dù các người ở kinh thành có thế lực đến đâu, nơi này vẫn là địa bàn của Triệu gia.
(1) Gần nghĩa với câu phép vua thua lệ làng .
- Hai vị công tử, Triệu gia không phải là ác bá bình thường, nhà bọn họ có thân thích ở nha môn, tôi thấy các vị cẩn thận vẫn hơn.
Hồng Bách Siêu nhắc nhở.
Huyền Châu cười lắc đầu:
- Hồng lão bá, ông cứ yên tâm, Triệu gia không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.
Chu Thiên Giáng cũng góp lời:
- Hồng ban chủ, biết tên ngốc vừa đi ra làm gì không? Tiểu tử kia là thị vệ của Tứ Hoàng tử ở kinh thành. Ngân Lâu này là do Tứ Hoàng tử mở, ông nói Triệu gia có bản lĩnh cùng người của hoàng thất đấu đá sao!
Hồng Bách Siêu thất kinh, đứng chết lặng tại chỗ. Nếu tên ngốc đó là thị vệ Hoàng tử, vậy thân phận hai người kia là gì? Đại Ngưu cứ mở miệng kêu Thiếu gia suốt, chẳng lẽ người trước mắt này chính là đương kim Tứ điện hạ?
Chu Thiên Giáng nhìn ra nghi ngờ của Hồng Bách Siêu, khẩn trương nói:
- Ông chớ đoán bừa, ta không phải là Tứ Hoàng tử. Tuy nhiên hãng dược của chúng tôi và Tứ Hoàng tử có quan hệ không tệ, cho nên thị vệ của ngài ấy đi theo đoàn xe chúng tôi đến đây điều tra một vài chuyện.
Chu Thiên Giáng giải thích một lượt.
Hồng Bách Siêu nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm. Có điều Hồng Bách Siêu ngẫm lại cũng không có khả năng, nếu Hoàng tử thật sự ra kinh thì phải có trống chiêng dẹp đường, quan phủ nha môn cũng sẽ dán cáo thị an dân.
- Nếu hai vị công tử chắc chắn có thể đối phó Triệu gia, vậy tôi đây cũng yên lòng.
Biết được tin quan trọng như vậy, Hồng Bách Siêu cũng yên tâm. Trong mắt ông, không ai dám đấu với người của hoàng thất.
Trên đài cao, Hồng Tiểu Thanh đang hát kịch, Chu Thiên Giáng nghe xong nửa ngày cũng không hiểu. Có điều Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại gõ lên mặt bàn, đầu thì gật gù, miệng lẩm nhẩm theo. Hồng Tiểu Thanh rất cố gắng diễn, nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Lý công tử kia nhìn mình hơi khác thường, khiến tim Hồng Tiểu Thanh đập loạn nhịp, bất cẩn hát nhầm vài câu.
Hồng Bách Siêu vỗ bàn:
- Thanh nhi, con hát gì vậy, làm lại! Mọi người nghe đây, chúng ta biểu diễn tại nhà, không phải ở đầu đường. Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, làm lại lần nữa.
Huyền Châu phe phẩy quạt xếp, cười nói:
- Hồng lão bá, ta cảm thấy rất tốt, tiểu Thanh muội muội hát vô cùng xuất sắc, dù là trong các gánh hát lớn của kinh thành cũng có thể trở thành vai chính.
Hồng Bách Siêu nhìn ra vị Lý công tử này có ý đồ khác, y mỉm cười không nói gì. Dù sao từ khi quen biết đến hiện giờ, y vẫn chưa biết gia thế của vị Lý công tử này, cũng không biết người ta có cưới vợ hay chưa.
Hậu viện đang nghe diễn thưởng trà, tiền viện lại chìm trong không khí căng thẳng. Đuổi đánh bọn thủ hạ chạy mất, Dư Thủ Xương biết Triệu gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng lập tức sẽ có người đến gây sự. Bọn Đại Ngưu có thẻ bài Hoàng Tử Phủ, Dư Thủ Xương không hề sợ. Y chỉ lo đám thủ hạ Triệu gia chưa thấy qua thẻ bài đại nội, lỡ đâu động thủ, bọn họ ở đây cũng không đủ người. Mấu chốt là hậu viện còn có hai vị đại gia ngàn vạn lần không thể làm kinh sợ.
Dư Thủ Xương lặng lẽ đến cạnh Chu Nhất:
- Chu gia, có nên báo với Nhị gia triệu tập toàn bộ người của khách điếm lại đây không.
Chu Nhất cười:
- Dư chưởng quỹ, tiểu tử Chu Tam kia bây giờ là đại tài chủ, gọi là gia thì không sao. Ta không có bản lĩnh này, huynh gọi ta là Chu Nhất đi.
- Không dám không dám, ngài là đại ca của tam gia chúng tôi, theo lý nên gọi là Chu gia.
Dư Thủ Xương khẩn trương nói.
Đại Ngưu cười hà hà:
- Lão Dư, huynh gọi y là Chu gia, đại nhân nhà chúng ta lại là thiếu gia, vậy Chu Nhất chẳng phải trở thành cha của đại nhân nhà ta rồi à?
Dư Thủ Xương nghe thấy liền kinh ngạc, y không rõ Đại Ngưu tại sao dám cả gan nói Chu Thiên Giáng như vậy. Chu Nhất mỉm cười:
- Lão Dư, đã nghe chưa, gọi ta là Chu Nhất đi. Huynh yên tâm, không cần phải gọi người, Triệu gia kéo đến bao nhiêu người chúng ta cũng sẽ cho chúng ăn đủ.
Dư Thủ Xương thấy hai người bình tĩnh như vậy, trong lòng vẫn thiếu tự tin, liền khẩn trương báo với tất cả tiểu nhị Ngân Lâu chuẩn bị sẵn sàng. Mặc kệ Triệu gia đến bao nhiêu người, họ cũng phải tử thủ thông đạo hướng ra hậu viện.
Không đến một nén nhang, hai đầu phố đã náo loạn. Một huynh đệ phụ trách canh chừng ra dấu tay với Chu Nhất. Chu Nhất vẫy tay, ba, bốn mươi người do y dẫn đến đều đứng yên vào vị trí của mình trong tường viện.
Đại Ngưu một mình vác thiết côn đứng trước cửa Ngân Lâu, lạnh lùng nhìn một đám người đi đến từ đầu phố.
Triệu Thành Quang hôm nay không ở trong phủ, lão đang xử lý việc trong thương hội. Chuyện Triệu Tứ bị người đánh chết, Triệu Thành Quang vẫn chưa hay biết gì. Có điều đại quản gia trong phủ vừa thấy liền sợ hãi, khẩn trương sai người chia ra báo với lão gia Triệu Thành Quang và mấy vị thiếu gia. Lão Nhị Triệu Hữu Lộc ở gần nhất, vừa nghe việc này liền tức tốc dẫn theo cả đám du côn chạy tới.
Đại Ngưu nhìn lướt qua, phát hiện bọn này có hơn một trăm người. Một nhúm người đó trong mắt Đại Ngưu còn chưa đủ nhét kẽ răng.
- Nhị gia, chính là nó... chính nó đã giết Nhị quản gia.
Một tên vẫn đang chảy máu đầu vừa trông thấy Đại Ngưu, hoảng sợ hét lên.
Lão Nhị Triệu gia vừa thấy Đại Ngưu to con, trong lòng cũng hơi sợ. Nhưng nghĩ đến đây là Bành thành, là địa bàn của Triệu gia, Triệu lão Nhị liền yên tâm hơn.
- Tiểu tử, giết người thì đền mạng, hôm nay lão tử chẳng những lột sống da ngươi, cả Ngân Lâu ta cũng lấy luôn.
Triệu Hữu Lộc nghiến răng chửi.
Đại Ngưu ngó chung quanh, nhếch miệng:
- Khốn kiếp, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút mẹ nó đi!
Triệu Hữu Lộc nghe thấy, tức giận phất tay:
- Lên... chém nó.
Y hô xong liền lui lại mấy bước để người khác xông lên.
Bọn du côn này bình thường phách lối đã quen, cả bọn cầm vũ khí lao đến. Đại Ngưu xoay thiết côn một vòng, đập xuống đầu tên đang chạy trước nhất.
Chỉ nghe bẹp một tiếng, đầu tên kia bị đập tung tóe. Bọn vô lại này toàn bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy tên to con này dám giết người, chúng bị hù chạy tán loạn như chim thú. Trong chốc lát, đám người kia trốn xa đến mười thước, rốt cuộc không ai dám tiếp cận Đại Ngưu.
Đúng lúc này, hai đội bộ khoái chạy đến. Người dẫn đầu cưỡi một con ngựa cao to, trong tay cầm quan đao, đó chính là lão Tứ Triệu gia Triệu Hữu Hỉ.
- Lão Tứ, tiểu tử này giết người của Triệu gia chúng ta, đừng tha cho nó! Kẻ giật dây sau lưng là Dư Thủ Xương của Ngân Lâu, bắt luôn tiểu tử đó!
Triệu Hữu Lộc thấy Tứ đệ đến đây, y khẩn trương gọi lớn. Triệu Hữu Hỉ là người trong nha môn, nếu đối phương dám phản kháng, cũng có nghĩa là tạo phản.
Dư Thủ Xương thấy Triệu Hữu Hỉ xuất hiện, y cũng dẫn theo mười mấy người đến Ngân Lâu. Thân phận của Triệu Hữu Hỉ thì khác, biện pháp đối phó với y cũng khác.
Triệu Hữu Hỉ nhìn Đại Ngưu nghêng ngang đứng ở cửa, tức giận nói:
- Tặc tử to gan, dám giết người ngoài đường, xem ra Ngân Lâu này đều là tặc tử. Người đâu, bắt hết bọn chúng cho ta. Kẻ nào dám phản kháng, bắn chết hết đi!
- Nhớ tới những chuyện ngươi làm với ta, ta rất muốn đánh chết ngươi.
- Má nó... Vong ân phụ nghĩa!
Hai người đang nói, liền thấy Dư Thủ Xương cuống cuồng chạy đến từ đại sảnh.
- Thiếu gia, sư gia, nhị vị ngài sao lại tới đây?
Dư Thủ Xương nghĩ bụng cũng không báo trước một tiếng để y chuẩn bị.
- Lão Dư, rảnh rỗi nên đến đây, đúng lúc muốn nói chút chuyện với ngươi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Thiếu gia, sư gia, mời vào trong!
Dư Thủ Xương vội vàng mời họ vào đại sảnh. Đừng nói là Chu Thiên Giáng cùng Huyền Châu, dù là Chu Nhất hay Đại Ngưu, trong mắt của Dư Thủ Xương đều là đại gia .
- Lão Dư, từ giờ trở đi, mười mấy hộ vệ Đại Ngưu dẫn theo sẽ là người của ngươi. Nhớ kỹ, bọn họ là hộ vệ trong phủ Tứ Hoàng tử, Chu Ký là sản nghiệp của Tứ Hoàng tử. Nếu Triệu gia sai người đến đòi tiền, cứ để Đại Ngưu dẫn người ra đánh.
Dứt lời, Chu Thiên Giáng kể lại tỉ mỉ kế hoạch của hắn.
Dư Thủ Xương nghe xong, ánh mắt liền sáng rỡ. Như thế tốt quá rồi, thế nào cũng phải trả đũa. Có hộ vệ đại nội của Tứ Hoàng tử làm chỗ dựa, đừng nói là đánh, dù là chém giết, Triệu gia cũng không dám làm gì bọn họ.
- Đúng rồi, Hồng Gia Ban bố trí ổn thỏa rồi chứ?
Huyền Châu đột nhiên hỏi.
- Sư gia, toàn bộ đều ở hậu viện, hay là ngài qua đó xem thử?
Dư Thủ Xương thuận miệng hỏi.
Ai ngờ Huyền Châu lập tức gật đầu:
- Được, Thiên Giáng, cùng đi xem thử.
- Má, tiểu tử ngươi không giữ chừng mực chút được à, thôi bỏ đi, lão tử hôm nay sẽ giúp ngươi thành toàn.
Chu Thiên Giáng nói xong liền đứng lên.
Chu Nhất, Đại Ngưu đều nín cười, Huyền Châu không muốn cùng Chu Thiên Giáng đấu võ mồm, bọn họ đi về hướng hậu viện.
Chưa vào đến cổng vòm hậu viện, chợt nghe một trận chiêng trống cực kỳ náo nhiệt. Thấy bọn Chu Thiên Giáng đến đây, Hồng Bách Siêu cẩn thận nhìn mấy lần, bỗng nhiên vung tay lên:
- Dừng... dừng lại hết cho ta.
Hồng Bách Siêu hô xong, hậu viện lập tức yên tĩnh trở lại. Y lập tức nhảy xuống đài cao, chạy tới mấy bước.
- Ân nhân... Tiểu nhân Hồng Bách Siêu xin dập đầu với các vị ân nhân.
Dứt lời, Hồng Bách Siêu liền quỳ sụp xuống đất. Chu Thiên Giáng đã sớm phòng bị tình huống này, liền tiến lên kéo Hồng Bách Siêu lại.
- Hồng ban chủ, mọi người đều kiếm cơm ăn trên giang hồ, kết giao bằng hữu mà thôi, đừng khách khí như vậy.
- Chu công tử, đại ân của ngài tôi không biết trả như thế nào. Nếu ngài thích nghe kịch, tiểu nhân sẽ hát vài màn cho ngài.
Hồng Bách Siêu cảm kích nói. Từ dọc đường, y biết vị trước mắt này là Chu công tử, kinh doanh dược liệu trong kinh thành.
Hồng Bách Siêu nói xong bèn quay đầu lại gọi:
- A Thành, Thanh nhi, mau tới đây bái kiến mấy vị ân nhân.
A Thành và Hồng Tiểu Thanh xuống cao đài rồi đi về phía này. A Thành chắp tay thi lễ, Hồng Tiểu Thanh cũng ngại ngùng hành lễ.
Thấy a Thành và Hồng Tiểu Thanh ở bên nhau, Huyền Châu bỗng nhiên thấy xót xa, có cảm giác hụt hẫng.
Chu Thiên Giáng trông thấy, bèn mỉm cười:
- Hồng ban chủ, đây là con trai và con dâu của ông sao?
Chu Thiên Giáng cố ý hỏi.
- Hầy, ân nhân lầm rồi. A Thành là con bạn tôi, con cái lớn hết rồi. Thanh nhi là khuê nữ của tôi, vẫn chưa lấy chồng. Người ở quê không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh nuôi sống chính mình.
Hồng Bách Siêu hào sảng nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Huyền Châu liền trở nên khá hơn. Chu đại quan nhân thầm chửi một câu, chẳng nói chẳng rằng nhìn Hồng Tiểu Thanh.
- Ầy... Vẫn là con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, cả ngày phơi nắng phơi sương, cô nương khổ thật. Vừa rồi trên đường Lý sư gia chúng tôi có nhắc chuyện này, còn tặng mấy hộp son cho nữ nhân trong gánh hát của ông.
Dứt lời, Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Đại Ngưu, Đại Ngưu lúc này mới mở túi trong tay ra.
Huyền Châu sửng sốt, hèn gì vừa rồi cứ tỏ vẻ bí mật, hóa ra là mua son. Thấy Chu Thiên Giáng gán chuyện tốt này lên đầu y, Huyền Châu cảm kích gật đầu.
Hồng Bách Siêu ngẩn ra, khẩn trương nói:
- Thế này thật ngại quá, chúng tôi nợ quá nhiều rồi!
- Hồng ban chủ đừng khách khí, coi như là tưởng thưởng cho hai buổi hát này đi.
Huyền Châu cười nói.
Hồng Bách Siêu lại thiên ân vạn tạ. Chu Thiên Giáng cầm một chiếc hộp tốt nhất đưa cho Hồng Tiểu Thanh:
- Hồng cô nương, hộp này cho cô.
Hồng Tiểu Thanh đỏ mặt:
- Cảm ơn ân nhân.
- Không hề gì, đây cũng không phải là ta mua, là tâm ý của Lý công tử.
Chu Thiên Giáng cười hì hì nói.
Hồng Tiểu Thanh nhìn Huyền Châu, phát hiện ánh mắt của Huyền Châu đang nồng nhiệt nhìn nàng, bèn khẩn trương cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn Lý công tử.
Trong lòng Hồng Bách Siêu xúc động, y là người từng trải, vừa liếc qua liền hiểu rõ mọi chuyện. Trông Huyền Châu tuấn tú lịch sự, tuy mặt hơi béo một chút, song nhìn có vẻ phúc hậu. Nếu nữ nhân có thể gả cho người tốt như vậy thì cũng giải quyết phần nào tâm sự của y. Chí ít trong mắt Hồng Bách Siêu, mấy người này đều có tâm địa thiện lương, y có thể yên tâm.
Các cô gái lớn nhỏ trong đoàn kịch thấy son tốt như vậy, họ vui đến nỗi cứ xuýt xoa mãi, không khép miệng lại được.
Hồng Bách Siêu đang định dẫn mọi người đến chỗ ngồi dưới sân khấu, bất chợt có một tiểu nhị của Ngân Lâu chạy tới.
- Dư chưởng quỹ, không xong, Triệu gia dẫn theo mười mấy gia nô ở quầy, bảo là muốn tăng giá tiền. Những người đó đều cầm theo vũ khí, Tứ tử hỏi ngài có nên đánh hay không.
Tiểu nhị nói xong, bọn Chu Thiên Giáng chưa kịp nói gì, Hồng Bách Siêu liền biến sắc. Y thấy mình đã đem đến phiền toái cho Dư chưởng quỹ.
Hồng Bách Siêu vừa định nói, Chu Thiên Giáng khoát tay ngăn y lại:
- Hồng ban chủ, ta biết ông muốn nói gì, chuyện không liên quan đến ông.
Đoạn hắn nói với Dư Thủ Xương:
- Dẫn theo Đại Ngưu, cho bọn chúng biết mùi. Chỉ có đánh chó thì mới dụ được chủ nhân ra!
- Thiếu gia, yên tâm đi, Chu Ký Ngân Lâu từ nay về sau không ai dám đến gây sự nữa!
Dư Thủ Xương nghiến răng, dẫn theo Đại Ngưu chạy về phía tiền viện.
Chu Thiên Giáng nhếch miệng, nghĩ bụng đánh bọn người kia, đoán chừng Ngô Đại Ấn cũng nên ra tay rồi!
Trước quầy Chu Ký Ngân Lâu, sáu bảy tên cầm côn hùng hổ gõ lên mặt bàn, ngoài cửa còn có mấy tên xua đuổi người qua đường. Mấy trướng phòng bị dọa đến tái mặt, bọn họ đều là trướng phòng tiên sinh mà Dư Thủ Xương mời đến, không phải người do Chu Tam huấn luyện.
Bốn năm tiểu nhị đứng cạnh quầy, siết chặt nắm đấm tức giận nhìn đám ác nô Triệu gia. Nếu không phải Dư Thủ Xương có lệnh không được động thủ, bọn họ đã sớm đập nát ruột đám này rồi.
Chu Ký Ngân Lâu chưởng quỹ Dư Thủ Xương đi ra từ cửa sau, kế đến là Đại Ngưu cùng sáu thị vệ của Tứ Hoàng tử. Ngoài Ngân Lâu, bảy tám nam tử có vẻ lơ đãng đứng xung quanh, song lại vây kín đường lui của thủ hạ Triệu gia trong ngoài Ngân Lâu.
Thủ hạ Triệu gia vẫn chưa biết đen đủi đang ập đến, cả đám hống hách đập phá đồ đạc. Kẻ cầm đầu chính là Nhị quản gia Triệu phủ, ngoại hiệu Triệu Bát Bì (Bát Bì nghĩa là lột da) Triệu Tứ.
Triệu Tứ vừa thấy Dư Thủ Xương đi ra, gã liền đến gần:
- Dư chưởng quỹ, tam gia nhà chúng tôi nói địa giới này của ngài mua bán náo nhiệt, quý nhân như ngài đây kiếm được không ít tiền. Vì bảo vệ an toàn nơi này, chúng tôi đã bỏ ra không ít sức lực, cho nên tam gia nói ngài nên thưởng thêm một chút. Theo căn dặn của tam gia, tiền chỗ ngài phải tăng thêm một phần.
Dư Thủ Xương cười khẩy. Y tới đây mới hơn hai tháng, hành vi của Triệu gia làm y tức muốn nổ phổi rồi. Giờ đây Chu Ký tổng chưởng quỹ Chu đại quan nhân đã căn dặn, Dư Thủ Xương có thể trả cục tức này rồi.
- Triệu Tứ, trở về nói cho lão Tam Triệu Hữu Thọ, chỗ này không cần các ngươi bảo vệ. Từ nay về sau, Chu Ký sẽ không bỏ ra thêm một đồng nào.
Dư Thủ Xương lạnh lùng nói.
Triệu Hữu Thọ mà Dư Thủ Xương nói chính là lão Tam Triệu gia. Năm người con trai của gia chủ Triệu gia Triệu Thành Quang lấy tên từ các chữ Phúc - Lộc - Thọ - Hỉ - Tài. Lão Đại Triệu Hữu Phúc là thương nhân buôn muối lớn nhất Bành thành, bao gồm cả kinh doanh muối lậu. Lão Nhị Triệu Hữu Lộc là đoàn luyện dân giáo trong thành, nói trắng ra chính là lão Đại du côn coi chừng thanh lâu. Lão Tam Triệu Hữu Thọ thuở nhỏ người yếu nhiều bệnh, song lại là một tên tham tiền biến thái, ép buộc tất cả khách thương trong thành nộp một phần tiền tháng cho y. Lão Tứ Triệu Hữu Hỉ chính là Bộ Nha đại bổ đầu ở Bành thành, lão ngũ Hữu Tài phụ trách thu tô các hộ nhỏ của Triệu gia. Dân chúng Bành thành cực kỳ căm hận năm huynh đệ này của Triệu gia, nhưng vì mạng sống, không ai dám trêu chọc Triệu gia.
Triệu Tứ giật mình nhìn Dư Thủ Xương, nghĩ bụng tiểu tử này có phải uống say rồi không, tại sao dám nói như vậy.
- Dư chưởng quỹ, ngươi mới nói gì, ta không nghe rõ?
Triệu Tứ trừng mắt nhìn Dư Thủ Xương.
Đại Ngưu sải bước đến gần:
- Lão Dư, tam gia gã nói là ai?
- Hừ, lão Tam Triệu gia, chính là Triệu Hữu Thọ chuyên ức hiếp kẻ yếu.
Dư Thủ Xương hừ lạnh một tiếng nói.
- Khốn kiếp, tiểu tử ngươi không muốn sống phải không!
Triệu Tứ vểnh cái cằm lưỡi cày lên, nghĩ bụng tiểu tử này xem ra không muốn Ngân Lâu kinh doanh tiếp rồi. Mấy tên thủ hạ của Triệu gia xung quanh đều dẫn theo côn, uy hiếp bao vây.
Đại Ngưu cười ha hả:
- Ha ha, tam gia mẹ gì nữa, trong mắt lão tử chính là đồ khốn kiếp.
Đại Ngưu nói xong liền nắm tóc Triệu Tứ, đập đầu gã vào góc quầy.
Cốp , toàn bộ răng của Triệu Tứ đều cắm vào quầy, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Sợ chưa đã, Đại Ngưu còn lấy nghiên mực bên cạnh hung hăng nện xuống đầu gã.
Đại Ngưu là ai chứ, ngay cả Đại Hoàng tử gã cũng dám chém, đừng nói là nhân vật tiểu tốt thế nhày. Nghiên mực nện xuống vài nhát, Triệu Tứ trợn trừng hai mắt... chết ngắt.
Bọn thủ hạ Triệu gia mấy năm nay chưa đụng phải chuyện như vậy, cả đám đứng đực ra dó, mãi đến khi Triệu Tứ bị đánh vỡ đầu thì bọn chúng mới có phản ứng. Có điều chưa kịp ra tay, các hộ vệ phía sau Đại Ngưu đều đồng loạt xông tới.
Mấy tên du côn này không phải đối thủ của các thị vệ, trong nháy mắt đã bị đánh đến mức khóc thét thê thảm.
Đại Ngưu sai người đem thiết côn của gã tới, nói với đám thủ hạ:
- Dập đầu ngoài cửa hết mẹ cho ta, ai không dập đầu đến khi máu chảy, lão tử sẽ đập nát đầu kẻ đó.
Cả đám du côn kêu cha khóc mẹ bị ném ra ngoài, dân chúng vây xem không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy kẻ bị đánh là thủ hạ Triệu gia, trong lòng cũng ủng hộ. Đại Ngưu thấy một tên tiểu tử muốn chạy, gã xoay thiết côn, bẹp một tiếng hệt như đập dưa hấu, đầu y liền nát bấy.
Mấy tên còn lại vừa thấy Đại Ngưu giết người như chơi, cả đám liều mạng dập đầu, còn sợ mình đập nhẹ.
Nhìn cả đám mặt đầy máu, Đại Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Dẫn theo hai tên chết kia biến mẹ hết đi!
Cả đám thủ hạ như được đại xá, bèn đứng lên khiêng thi thể Triệu Tứ và tên kia chạy té khói. Đối với bọn họ mà nói chỉ cần sống sót, lần sau Triệu gia có thể sẽ quay lại giết đám Đại Ngưu. Xung quanh, dân chúng xem náo nhiệt lần đầu nhìn thấy thủ hạ Triệu gia bị đánh thảm như vậy, họ rất lo lắng, nhốn nháo khen hay với Chu Ký Ngân Lâu. Không ít người đến khuyên Dư chưởng quỹ mau mau bỏ chạy, thừa lúc Triệu gia vẫn chưa đến mà chớp lấy cơ hội.
Dư Thủ Xương chắp tay nói với các hàng xóm tốt bụng, Triệu gia về sau tuyệt đối không dám đến quấy rối nữa. Lời tuy nói vậy, nhưng không ai tin tưởng.
Trong hậu viện, Chu đại quan nhân và Huyền Châu ngồi bên bàn bát tiên thưởng thức màn tập luyện trên sân khấu. Hồng Bách Siêu hoảng loạn ngồi ở bên cạnh, y lo lắng hai vị quý nhân trẻ tuổi này thiếu kinh nghiệm giang hồ. Có câu rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương (1), dù các người ở kinh thành có thế lực đến đâu, nơi này vẫn là địa bàn của Triệu gia.
(1) Gần nghĩa với câu phép vua thua lệ làng .
- Hai vị công tử, Triệu gia không phải là ác bá bình thường, nhà bọn họ có thân thích ở nha môn, tôi thấy các vị cẩn thận vẫn hơn.
Hồng Bách Siêu nhắc nhở.
Huyền Châu cười lắc đầu:
- Hồng lão bá, ông cứ yên tâm, Triệu gia không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.
Chu Thiên Giáng cũng góp lời:
- Hồng ban chủ, biết tên ngốc vừa đi ra làm gì không? Tiểu tử kia là thị vệ của Tứ Hoàng tử ở kinh thành. Ngân Lâu này là do Tứ Hoàng tử mở, ông nói Triệu gia có bản lĩnh cùng người của hoàng thất đấu đá sao!
Hồng Bách Siêu thất kinh, đứng chết lặng tại chỗ. Nếu tên ngốc đó là thị vệ Hoàng tử, vậy thân phận hai người kia là gì? Đại Ngưu cứ mở miệng kêu Thiếu gia suốt, chẳng lẽ người trước mắt này chính là đương kim Tứ điện hạ?
Chu Thiên Giáng nhìn ra nghi ngờ của Hồng Bách Siêu, khẩn trương nói:
- Ông chớ đoán bừa, ta không phải là Tứ Hoàng tử. Tuy nhiên hãng dược của chúng tôi và Tứ Hoàng tử có quan hệ không tệ, cho nên thị vệ của ngài ấy đi theo đoàn xe chúng tôi đến đây điều tra một vài chuyện.
Chu Thiên Giáng giải thích một lượt.
Hồng Bách Siêu nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm. Có điều Hồng Bách Siêu ngẫm lại cũng không có khả năng, nếu Hoàng tử thật sự ra kinh thì phải có trống chiêng dẹp đường, quan phủ nha môn cũng sẽ dán cáo thị an dân.
- Nếu hai vị công tử chắc chắn có thể đối phó Triệu gia, vậy tôi đây cũng yên lòng.
Biết được tin quan trọng như vậy, Hồng Bách Siêu cũng yên tâm. Trong mắt ông, không ai dám đấu với người của hoàng thất.
Trên đài cao, Hồng Tiểu Thanh đang hát kịch, Chu Thiên Giáng nghe xong nửa ngày cũng không hiểu. Có điều Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại gõ lên mặt bàn, đầu thì gật gù, miệng lẩm nhẩm theo. Hồng Tiểu Thanh rất cố gắng diễn, nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Lý công tử kia nhìn mình hơi khác thường, khiến tim Hồng Tiểu Thanh đập loạn nhịp, bất cẩn hát nhầm vài câu.
Hồng Bách Siêu vỗ bàn:
- Thanh nhi, con hát gì vậy, làm lại! Mọi người nghe đây, chúng ta biểu diễn tại nhà, không phải ở đầu đường. Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, làm lại lần nữa.
Huyền Châu phe phẩy quạt xếp, cười nói:
- Hồng lão bá, ta cảm thấy rất tốt, tiểu Thanh muội muội hát vô cùng xuất sắc, dù là trong các gánh hát lớn của kinh thành cũng có thể trở thành vai chính.
Hồng Bách Siêu nhìn ra vị Lý công tử này có ý đồ khác, y mỉm cười không nói gì. Dù sao từ khi quen biết đến hiện giờ, y vẫn chưa biết gia thế của vị Lý công tử này, cũng không biết người ta có cưới vợ hay chưa.
Hậu viện đang nghe diễn thưởng trà, tiền viện lại chìm trong không khí căng thẳng. Đuổi đánh bọn thủ hạ chạy mất, Dư Thủ Xương biết Triệu gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng lập tức sẽ có người đến gây sự. Bọn Đại Ngưu có thẻ bài Hoàng Tử Phủ, Dư Thủ Xương không hề sợ. Y chỉ lo đám thủ hạ Triệu gia chưa thấy qua thẻ bài đại nội, lỡ đâu động thủ, bọn họ ở đây cũng không đủ người. Mấu chốt là hậu viện còn có hai vị đại gia ngàn vạn lần không thể làm kinh sợ.
Dư Thủ Xương lặng lẽ đến cạnh Chu Nhất:
- Chu gia, có nên báo với Nhị gia triệu tập toàn bộ người của khách điếm lại đây không.
Chu Nhất cười:
- Dư chưởng quỹ, tiểu tử Chu Tam kia bây giờ là đại tài chủ, gọi là gia thì không sao. Ta không có bản lĩnh này, huynh gọi ta là Chu Nhất đi.
- Không dám không dám, ngài là đại ca của tam gia chúng tôi, theo lý nên gọi là Chu gia.
Dư Thủ Xương khẩn trương nói.
Đại Ngưu cười hà hà:
- Lão Dư, huynh gọi y là Chu gia, đại nhân nhà chúng ta lại là thiếu gia, vậy Chu Nhất chẳng phải trở thành cha của đại nhân nhà ta rồi à?
Dư Thủ Xương nghe thấy liền kinh ngạc, y không rõ Đại Ngưu tại sao dám cả gan nói Chu Thiên Giáng như vậy. Chu Nhất mỉm cười:
- Lão Dư, đã nghe chưa, gọi ta là Chu Nhất đi. Huynh yên tâm, không cần phải gọi người, Triệu gia kéo đến bao nhiêu người chúng ta cũng sẽ cho chúng ăn đủ.
Dư Thủ Xương thấy hai người bình tĩnh như vậy, trong lòng vẫn thiếu tự tin, liền khẩn trương báo với tất cả tiểu nhị Ngân Lâu chuẩn bị sẵn sàng. Mặc kệ Triệu gia đến bao nhiêu người, họ cũng phải tử thủ thông đạo hướng ra hậu viện.
Không đến một nén nhang, hai đầu phố đã náo loạn. Một huynh đệ phụ trách canh chừng ra dấu tay với Chu Nhất. Chu Nhất vẫy tay, ba, bốn mươi người do y dẫn đến đều đứng yên vào vị trí của mình trong tường viện.
Đại Ngưu một mình vác thiết côn đứng trước cửa Ngân Lâu, lạnh lùng nhìn một đám người đi đến từ đầu phố.
Triệu Thành Quang hôm nay không ở trong phủ, lão đang xử lý việc trong thương hội. Chuyện Triệu Tứ bị người đánh chết, Triệu Thành Quang vẫn chưa hay biết gì. Có điều đại quản gia trong phủ vừa thấy liền sợ hãi, khẩn trương sai người chia ra báo với lão gia Triệu Thành Quang và mấy vị thiếu gia. Lão Nhị Triệu Hữu Lộc ở gần nhất, vừa nghe việc này liền tức tốc dẫn theo cả đám du côn chạy tới.
Đại Ngưu nhìn lướt qua, phát hiện bọn này có hơn một trăm người. Một nhúm người đó trong mắt Đại Ngưu còn chưa đủ nhét kẽ răng.
- Nhị gia, chính là nó... chính nó đã giết Nhị quản gia.
Một tên vẫn đang chảy máu đầu vừa trông thấy Đại Ngưu, hoảng sợ hét lên.
Lão Nhị Triệu gia vừa thấy Đại Ngưu to con, trong lòng cũng hơi sợ. Nhưng nghĩ đến đây là Bành thành, là địa bàn của Triệu gia, Triệu lão Nhị liền yên tâm hơn.
- Tiểu tử, giết người thì đền mạng, hôm nay lão tử chẳng những lột sống da ngươi, cả Ngân Lâu ta cũng lấy luôn.
Triệu Hữu Lộc nghiến răng chửi.
Đại Ngưu ngó chung quanh, nhếch miệng:
- Khốn kiếp, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút mẹ nó đi!
Triệu Hữu Lộc nghe thấy, tức giận phất tay:
- Lên... chém nó.
Y hô xong liền lui lại mấy bước để người khác xông lên.
Bọn du côn này bình thường phách lối đã quen, cả bọn cầm vũ khí lao đến. Đại Ngưu xoay thiết côn một vòng, đập xuống đầu tên đang chạy trước nhất.
Chỉ nghe bẹp một tiếng, đầu tên kia bị đập tung tóe. Bọn vô lại này toàn bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy tên to con này dám giết người, chúng bị hù chạy tán loạn như chim thú. Trong chốc lát, đám người kia trốn xa đến mười thước, rốt cuộc không ai dám tiếp cận Đại Ngưu.
Đúng lúc này, hai đội bộ khoái chạy đến. Người dẫn đầu cưỡi một con ngựa cao to, trong tay cầm quan đao, đó chính là lão Tứ Triệu gia Triệu Hữu Hỉ.
- Lão Tứ, tiểu tử này giết người của Triệu gia chúng ta, đừng tha cho nó! Kẻ giật dây sau lưng là Dư Thủ Xương của Ngân Lâu, bắt luôn tiểu tử đó!
Triệu Hữu Lộc thấy Tứ đệ đến đây, y khẩn trương gọi lớn. Triệu Hữu Hỉ là người trong nha môn, nếu đối phương dám phản kháng, cũng có nghĩa là tạo phản.
Dư Thủ Xương thấy Triệu Hữu Hỉ xuất hiện, y cũng dẫn theo mười mấy người đến Ngân Lâu. Thân phận của Triệu Hữu Hỉ thì khác, biện pháp đối phó với y cũng khác.
Triệu Hữu Hỉ nhìn Đại Ngưu nghêng ngang đứng ở cửa, tức giận nói:
- Tặc tử to gan, dám giết người ngoài đường, xem ra Ngân Lâu này đều là tặc tử. Người đâu, bắt hết bọn chúng cho ta. Kẻ nào dám phản kháng, bắn chết hết đi!
/240
|