Ngày 10 tháng 1, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi hoàn toàn không thể tin nổi chuyện đứa trẻ này làm. Chiếc thìa cứ như thể lơ lửng trên không, đã vậy còn bị nó bẻ cong theo ý mình…
Ngày 13 tháng 1, nó nói có người đang theo dõi nó... rất nhiều, rất nhiều người. Nó cảm thấy rất sợ hãi...
Ngày 16 tháng 1, dường như nó không còn sợ hãi nữa, lúc mỉm cười, lúc lại trở nên lặng thầm…
Ngày 17 tháng 1, toàn bộ kết quả kiểm tra đều bình thường. Không ai trong sáu người chúng tôi có thể giải thích chuyện đã xảy ra trên người đứa trẻ này…
Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ. Cho dù cha mẹ đứa trẻ từng nói nó chưa từng tỏ ra có năng khiếu hội họa trước đây, thế nhưng nó lại có thể vẽ những bức phác họa giống như thật…
Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút chì, rồi không ăn không ngủ để vẽ. Nó chỉ vẽ chân dung, đã vậy khuôn mặt trong tranh từ bình thường dần biến thành kỳ quái, đáng sợ…
Ngày 25 tháng 1, trên tường xuất hiện khuôn mặt con người được vẽ bằng máu. Chúng tôi tìm thấy xác của một con chim sẻ trong giường bệnh của nó. Nhưng tay nó rất sạch sẽ, điều này khiến tôi bắt đầu lo lắng và nhớ đến chiếc thìa…
Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trên hành lang đều biến mất, chỉ còn lại bức tường kín đến mức gió thổi không lọt. Đêm trước, camera an ninh chỉ quay được một bóng người lờ mờ. Tôi cũng không biết nên mời ai giúp đỡ nữa. Cảnh sát sao? Bọn họ sẽ cho rằng tôi bị điên và nhốt tôi lại…
Ngày 30 tháng 1, Richard đã mất tích. Năm người còn lại rất lo lắng, trên tường lại xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt được vẽ bằng máu. Lần này, chúng tôi không tìm được… tôi không biết… xác của Richard chăng?
Ngày 31 tháng 1, tôi phải rời khỏi nơi này! Tôi phải xin nghỉ phép! Cho đến khi đứa trẻ này qua đời vì bệnh… không… tôi nên từ chức thì tốt hơn!
Ngày 1 tháng 2, tôi nghĩ mình không thể thoát nổi. Tôi không thể tìm thấy đường rời khỏi tòa nhà này… Nếu có ai đọc quyển sổ ghi chép này, xin hãy nhớ lấy lời của tôi. Nó sợ (chỗ này bị máu che khuất)! Nếu có cơ hội thì phải giết chết nó! Đừng do dự! Nếu không người chết sẽ là bạn!”
…
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng quẹo vào ngã rẽ. Hành lang phía trước rất thông thoáng nhưng lần này không có cánh cửa nào, hai bên đều là vách tường trắng như tuyết. Đi thêm mấy mươi mét, lại xuất hiện một ngã tư.
Hai người đi tới một cách cẩn thận. Sau khi nghiền ngẫm lại nội dung trong sách, Phong Bất Giác kể lại câu chuyện thêm một lần nữa. Hắn cố gắng kể sao cho bớt ghê rợn nhưng vẫn khiến gương mặt của anh bạn Tiểu Thán tái mét, toàn thân nổi đầy da gà.
“Thứ chúng ta phải đối mặt không phải là hồn ma, mà là một đứa trẻ bị ô nhiễm tâm thần sau khi bệnh nặng nên có được siêu năng lực.” Phong Bất Giác tổng kết: “Ít nhất kịch bản này được thiết kế như vậy.”
“Biết những điều này liệu có giúp ích gì không?” Giọng điệu của Vương Thán Chi chứng tỏ hắn vẫn đang chịu áp lực rất lớn.
“Đầu tiên, về mặt tâm lý, nếu biết đối phương là người thì ta nghĩ mức độ sợ hãi của ngươi sẽ bớt đi vài phần.” Phong Bất Giác trả lời: “Thứ hai, ý nghĩa thực tế nằm ở việc chúng ta biết nó có thân thể thật nên có thể làm thịt nó.”
“Này, ngươi nghĩ người viết bản ghi chép này và những người bị hại khác trong kịch bản… chưa từng thử sao?” Vương Thán Chi hoảng hốt: “Bọn họ không phải chỉ có hai người đấy chứ?”
“Họ có biết Bạo Tạc Thần Quyền không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Giác ca, ta vẫn thắc mắc… Nếu chúng ta không tìm thấy kỹ năng này, hoặc sở trường Chiến đấu của chúng ta đều chưa mở, lại giả dụ như không giải câu đố, thế thì tình hình sẽ thế nào?”
“Vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với một lựa chọn sau khi gặp nó.” Phong Bất Giác tự hỏi: “Rốt cuộc liều mạng với nó hay bỏ chạy?”
Hắn suy nghĩ vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chưa giải đố thì chúng ta phải dựa vào tình huống cụ thể sau khi gặp nó. Ví dụ như mất bao nhiêu máu mà quyết định. Khi bị nỗi sợ hãi hoặc cái chết uy hiếp, độ khó trở nên cao hơn. Có điều khi hiểu rõ kịch bản, chúng ta không cần tiếp xúc cũng biết phải bỏ chạy khi gặp nó, bởi liều mạng bằng năng lực chiến đấu của chúng ta thì sẽ chết chắc. Vì vậy ta nghĩ… trong các cách hoàn thành kịch bản này chắc hẳn có một cách chạy trốn.”
“Thế bây giờ mức độ nguy hiểm của chúng ta chẳng phải giống như không giải đố sao!” Vương Thán Chi nói.
“Không phải, khác nhau chứ. Ít nhất trong căn phòng thứ hai, ngươi nhận được một kỹ năng.”
Phong Bất Giác nói: “Trong căn phòng thứ ba, chúng ta còn biết được điểm yếu của nó. Vậy lúc này cho dù lựa chọn giết chết hay bỏ chạy để hoàn thành kịch bản, tỷ lệ thành công vẫn được nâng lên khá nhiều.”
“Trước tiên không nhắc đến kỹ năng 20% thành công của ta, không phải ngươi nói hàng chữ liên quan đến điểm yếu của nó bị máu che mất sao?”
“Ở đây, hệ thống đã sắp xếp một chuỗi logic rất đơn giản. Kết hợp với những dòng chữ trên quyển sổ, phân tích một loạt hành vi của đứa trẻ… loại bỏ những phần râu ria không quan trọng hoặc để làm rối trí người khác, nội dung của quyển sổ đã rõ như hồ sơ quái vật (Lost tapes).” Khi Phong Bất Giác đang nói, hai người lại bước vào một ngã rẽ.
Phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, trần nhà cao hơn ngoài hành lang, thiết bị chiếu sáng vẫn rất tốt nhưng xung quanh vẫn toàn là vách tường như trước.
“Ngày 10 tháng 1, dùng suy nghĩ di chuyển vật. Ngày 16 tháng 1, nhân cách thay đổi. Ngày 19 tháng 1, siêu năng lực bẩm sinh bắt đầu tỉnh giấc. Ngày 25 tháng 1, có thể dùng suy nghĩ ảnh hưởng đến vật sống. Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó với vật sống loại lớn, tức người. Ngày 1 tháng 2, chém giết còn hơn cả thần ma.” Phong Bất Giác phân tích một cách bình tĩnh đến độ lạnh lùng: “Liên quan đến gợi ý về điểm yếu của hắn nằm ở đoạn ngày 26 tháng 1, cùng với tình hình mà chúng ta bắt gặp.” Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nó sợ ánh mặt trời.”
“Nhưng ở đây rất…”
Chữ “sáng” còn chưa ra khỏi miệng Vương Thán Chi, Phong Bất Giác đã cắt lời.
“Là ánh mặt trời chứ không phải ánh đèn.” Phong Bất Giác giải thích: “Khi bước vào căn phòng đầu tiên, khá giống phòng bệnh, ta chợt cảm thấy khác thường. Không đề cập đến mùi máu, riêng phòng bệnh và hành lang không hề có cửa sổ đã không phù hợp với kiến trúc cơ bản nhất. Lúc ấy, ta còn hoài nghi toà nhà này nằm dưới lòng đất. Sau đó, ta phát hiện căn phòng thứ hai và thứ ba cũng không có cửa sổ. Vì sao vậy?”
Phong Bất Giác ngưng lại một lát: “Ta có thể hiểu được cảnh tượng kỳ lạ của những căn phòng này, dẫu sao nơi đây theo kịch bản… là một bệnh viện. Có lẽ do xảy ra không gian uốn khúc nên sau khi chúng ta mở cửa có thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. Nhưng sau khi xem xong quyển sổ, ta biết đây là một gợi ý.”
Hắn thò tay chỉ lên ánh sáng trên đầu: “Thực ra những ngọn đèn cũng là gợi ý. Nó sợ ánh mặt trời, vì sao cần ánh đèn? Không gì ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, nó cần ánh sáng mới có thể hoạt động, trong bóng tối nó chẳng nhìn thấy thứ gì như chúng ta. Thứ hai, nó sợ ánh mặt trời nhưng cũng sợ bóng tối, vì trong bóng tối có một vài thứ nhìn chằm chằm vào nó…”
Bỗng nhiên, tiếng cười giống như của bé gái mà hai người nghe thấy lúc đầu lại vang lên một lần nữa tại nơi cách hai người không xa.
Lúc này, họ đã biết rõ nguồn gốc của tiếng cười là một bé trai, cũng không phải là hồn ma mà chỉ là một đứa bé thích vẽ tranh bằng “máu” mà thôi.
Cho dù suy nghĩ đã thay đổi và chuẩn bị sẵn tâm lý, nhịp tim của Vương Thán Chi vẫn tăng nhanh, hơi thở trở nên nặng nề, lòng bàn tay đang nắm chặt dao gọt trái cây ướt đẫm mồ hôi.
Phong Bất Giác nói: “Cất dao vào đi, không dùng được đâu.”
“Giác Giác Giác ca... ngươi ngươi… ngươi có…”
“Đúng, ta có kế hoạch rồi.” Phong Bất Giác chỉ về phía đại sảnh: “Dùng kỹ năng phá vỡ đoạn chính giữa bức tường kia.”
Câu nói còn chưa dứt, bé trai bỗng xuất hiện với tư cách là BOSS của kịch bản.
Nó đứng ở một nơi cách hai người khoảng ba mét, mặc đồng phục bệnh nhân. Cho dù dưới ánh đèn, thân thể và khuôn mặt của nó vẫn bị bao phủ bởi bóng mờ. Ngay lúc nó xuất hiện, trên tường, trần nhà và mặt đất trong đại sảnh lập tức ngập tràn vô số gương mặt vẽ bằng máu, ngay cả ánh đèn cũng biến thành màu đỏ.
Cảnh tượng này có thể dọa một người đàn ông thét lên, nhưng Phong Bất Giác hoàn toàn không do dự một chút nào. Hắn nhanh chân bổ nhào đến thằng bé cao khoảng một mét hai đang đứng trước mặt mình.
“Mau tấn công vách tường!”
Vương Thán Chi bật người rồi chạy về hướng Phong Bất Giác vừa chỉ. Thực ra cú bật người đầu tiên là do hắn bị dọa nhảy dựng. Sau khi chạy vài bước, hắn cảm thấy chân như nhũn ra.
Chạy được nửa đường, hắn quay đầu lại và thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào người của đứa bé thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh văng ngược ra bên ngoài, miệng phụn một ngụm máu thật lớn. Quả thật giống như bị một chiếc ô tô đang chạy đâm phải trong lúc lao tới.
Tuy thoạt nhìn rất dữ dội nhưng dẫu sao cũng chỉ là trò chơi nên người chơi còn chưa đến mức chịu đựng đau đớn y như thật. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, cho dù nhân vật bị đánh như thế nào, ngay cả khi bị xe lửa cán, mức đau đớn cao nhất của người chơi chỉ xấp xỉ bị một cây búa dùng để đóng đinh đập lên ngón tay.
Thấy cảnh này xong, Vương Thán Chi càng cố gắng chạy về phía bức tường.
Rõ ràng đứa bé đã phát hiện hắn muốn làm gì, nhưng nó lại không biết dịch chuyển tức thời nên chỉ đành đuổi theo một cách vội vã.
Một đứa trẻ tuyệt đối không thể đạt tốc độ như dịch chuyển tức thời, mà tư thế chạy của nó cũng rất quái đản, thật giống như một con rối được điều khiển bằng cách giật dây.
Một bàn tay chợt tóm chặt cổ chân của đứa bé.
BOSS của chúng ta cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Phong Bất Giác nhanh chóng bò dậy rồi ngoan cố đuổi theo kéo nó lại. Dù sao Phong Bất Giác cũng có ưu thế về mặt thể hình nên mục tiêu cao một mét hai có chạy nhanh hơn nữa thì hắn vẫn có thể đuổi kịp trong khoảng cách ngắn.
Cùng lúc đó, Vương Thán Chi thực hiện kỹ năng. Nắm tay phải của hắn được bao phủ trong ánh sáng màu cam và đấm lên bức tường.
Tuy tỷ lệ thành công khi thực hiện kỹ năng chỉ có 20% nhưng bức tường là mục tiêu rất khó đánh hụt, đã thế thời vận của hắn không tệ nên đòn tấn công này đã thành công.
Bức tường thật sự xảy ra hiệu ứng như phát nổ, sau đó bị đánh thủng một lỗ với đường kính khoảng một mét. Ánh mắt trời chói chang đến lạ thường từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong đại sảnh.
Khoảnh khắc này, toàn bộ gương mặt máu me trong đại sảnh biến mất. Đứa bé lùi lại phía sau với vẻ hoảng sợ. Nó định tránh xa khỏi ánh mặt trời đang chiếu đến.
Chỉ có điều nó không thoát được, bởi Phong Bất Giác đang nắm chặt chân nó…
“Chỉ một đòn lúc nãy lại khiến ta mất hết 84% giá trị sinh tồn… Bây giờ đến lượt ta rồi đấy.” Phong Bất Giác đứng dậy, rồi thuận thế kéo BOSS ngã xuống đất. Bấy giờ, đứa bé hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Phong Bất Giác dùng bàn tay còn rảnh rang của mình lau vết máu trên khóe miệng, tay còn lại nắm một chân của đứa bé và kéo nó đến gần nguồn sáng: “BOSS này khá mạnh. Cho dù ngươi trực tiếp dùng kỹ năng và đánh trúng BOSS, e rằng cũng chưa chắc giết được nó.”
Lúc này, Vương Thản Chi thở phào một hơi: “Nếu ta không thể phá vỡ được bức tường hoặc bên ngoài còn một hành lang nữa thì phải làm sao?”
“Nếu bên ngoài là bóng đêm thì ngươi cứ việc trốn vào bóng tối, còn nếu bên ngoài là hành lang thì ngươi cứ chui vào đó, rồi chạy trốn. Lỡ không phá được tường, ngươi cứ tìm thêm một con đường khác rồi tự chạy trốn là được.”
Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: “Ta khá chắc chắn nến mới bảo ngươi dùng kỹ năng. Loại đại sảnh của bệnh viện như thế này chỉ cần xem cách bày trí tổng thể, vị trí của cửa lớn thì có thể suy đoán. Ngươi xem đi, hai bên chúng ta đều có hành lang. Phía sau ta tuy cũng bị vách tường bao kín nhưng vẫn có thể nhận ra những vị trí thiết kế cửa sổ…”
Trong khi nói chuyện, hắn nhấc BOSS lên rồi phơi ra trước cái lỗ trên tường.
“Giác ca… làm vậy có phải hơi tàn nhẫn không?” Vương Thán Chi nhìn đôi mắt ngập tràn đau đớn và cơ thể cuộn tròn thành một cục của đứa bé.
“Ngươi nói đúng, ta hơi nặng tay rồi.” Phong Bất Giác trả lời nhưng không hề có ý định ngừng lại.
Đây là tác phong làm việc từ nhỏ đến lớn của hắn: Khiêm tốn thừa nhận nhưng không dễ thay đổi.
“Bây giờ ta có thể đặt nó xuống hoặc nó nằm trong bệnh viện, còn chúng ta chui qua cái lỗ này để trốn đi. Chắc hẳn có thể hoàn thành kịch bản.” Phong Bất Giác nói: “Ta nói rồi, đây là một BOSS rất mạnh. Cho dù chúng ta đã tìm hiểu kịch bản đến một mức rất cao nhưng khi đối mặt với nó, muốn chiến thắng vẫn vô cùng khó khăn. Nếu giết nó để hoàn thành kịch bản thì sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm hơn chạy trốn.”
“Hả? Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu để ý đến điểm kinh nghiệm khi chơi trò chơi vậy?” Vương Thán Chi ngạc nhiên hỏi.
Phong Bất Giác nhếch miệng rồi lại đưa BOSS đến gần ánh sáng mặt trời thêm vài phần: “Bây giờ ta có ít nhất ba lí do để chơi Thiên Đường Kinh Khủng một cách nghiêm túc:
Thứ nhất, lông cừu mọc trên thân cừu, ta muốn dựa vào trò chơi để kiếm lại số tiền đã đầu tư vào cabin chơi trò chơi.
Thứ hai, những kịch bản ngẫu nhiên cũng rất khá. Xem giải thích trên trang chủ thì hệ thống có một kho dữ liệu khổng lồ, kết hợp với vô số mảnh ký ức của người chơi để hình thành kịch bản. Sau này trong chế độ đội ngũ sống sót sẽ có kịch bản được thiết kế khá phức tạp, vì vậy ta có thể thu thập tư liệu trong trò chơi.
Thứ ba, tiếp tục tìm lại cảm giác sợ hãi!”
Nói xong, Phong Bất Giác vỗ tay một cái, sau đó ngoắc ngón tay.
Vương Thản Chi ngầm hiểu, thế là hắn đưa con dao gọt trái cây đến.
“Vậy phải xem thử… Sau khi giết BOSS này nhận được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.”
Phong Bất Giác nhận lấy con dao, rồi đâm xuống…
Ngày 13 tháng 1, nó nói có người đang theo dõi nó... rất nhiều, rất nhiều người. Nó cảm thấy rất sợ hãi...
Ngày 16 tháng 1, dường như nó không còn sợ hãi nữa, lúc mỉm cười, lúc lại trở nên lặng thầm…
Ngày 17 tháng 1, toàn bộ kết quả kiểm tra đều bình thường. Không ai trong sáu người chúng tôi có thể giải thích chuyện đã xảy ra trên người đứa trẻ này…
Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ. Cho dù cha mẹ đứa trẻ từng nói nó chưa từng tỏ ra có năng khiếu hội họa trước đây, thế nhưng nó lại có thể vẽ những bức phác họa giống như thật…
Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút chì, rồi không ăn không ngủ để vẽ. Nó chỉ vẽ chân dung, đã vậy khuôn mặt trong tranh từ bình thường dần biến thành kỳ quái, đáng sợ…
Ngày 25 tháng 1, trên tường xuất hiện khuôn mặt con người được vẽ bằng máu. Chúng tôi tìm thấy xác của một con chim sẻ trong giường bệnh của nó. Nhưng tay nó rất sạch sẽ, điều này khiến tôi bắt đầu lo lắng và nhớ đến chiếc thìa…
Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trên hành lang đều biến mất, chỉ còn lại bức tường kín đến mức gió thổi không lọt. Đêm trước, camera an ninh chỉ quay được một bóng người lờ mờ. Tôi cũng không biết nên mời ai giúp đỡ nữa. Cảnh sát sao? Bọn họ sẽ cho rằng tôi bị điên và nhốt tôi lại…
Ngày 30 tháng 1, Richard đã mất tích. Năm người còn lại rất lo lắng, trên tường lại xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt được vẽ bằng máu. Lần này, chúng tôi không tìm được… tôi không biết… xác của Richard chăng?
Ngày 31 tháng 1, tôi phải rời khỏi nơi này! Tôi phải xin nghỉ phép! Cho đến khi đứa trẻ này qua đời vì bệnh… không… tôi nên từ chức thì tốt hơn!
Ngày 1 tháng 2, tôi nghĩ mình không thể thoát nổi. Tôi không thể tìm thấy đường rời khỏi tòa nhà này… Nếu có ai đọc quyển sổ ghi chép này, xin hãy nhớ lấy lời của tôi. Nó sợ (chỗ này bị máu che khuất)! Nếu có cơ hội thì phải giết chết nó! Đừng do dự! Nếu không người chết sẽ là bạn!”
…
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng quẹo vào ngã rẽ. Hành lang phía trước rất thông thoáng nhưng lần này không có cánh cửa nào, hai bên đều là vách tường trắng như tuyết. Đi thêm mấy mươi mét, lại xuất hiện một ngã tư.
Hai người đi tới một cách cẩn thận. Sau khi nghiền ngẫm lại nội dung trong sách, Phong Bất Giác kể lại câu chuyện thêm một lần nữa. Hắn cố gắng kể sao cho bớt ghê rợn nhưng vẫn khiến gương mặt của anh bạn Tiểu Thán tái mét, toàn thân nổi đầy da gà.
“Thứ chúng ta phải đối mặt không phải là hồn ma, mà là một đứa trẻ bị ô nhiễm tâm thần sau khi bệnh nặng nên có được siêu năng lực.” Phong Bất Giác tổng kết: “Ít nhất kịch bản này được thiết kế như vậy.”
“Biết những điều này liệu có giúp ích gì không?” Giọng điệu của Vương Thán Chi chứng tỏ hắn vẫn đang chịu áp lực rất lớn.
“Đầu tiên, về mặt tâm lý, nếu biết đối phương là người thì ta nghĩ mức độ sợ hãi của ngươi sẽ bớt đi vài phần.” Phong Bất Giác trả lời: “Thứ hai, ý nghĩa thực tế nằm ở việc chúng ta biết nó có thân thể thật nên có thể làm thịt nó.”
“Này, ngươi nghĩ người viết bản ghi chép này và những người bị hại khác trong kịch bản… chưa từng thử sao?” Vương Thán Chi hoảng hốt: “Bọn họ không phải chỉ có hai người đấy chứ?”
“Họ có biết Bạo Tạc Thần Quyền không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Giác ca, ta vẫn thắc mắc… Nếu chúng ta không tìm thấy kỹ năng này, hoặc sở trường Chiến đấu của chúng ta đều chưa mở, lại giả dụ như không giải câu đố, thế thì tình hình sẽ thế nào?”
“Vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với một lựa chọn sau khi gặp nó.” Phong Bất Giác tự hỏi: “Rốt cuộc liều mạng với nó hay bỏ chạy?”
Hắn suy nghĩ vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chưa giải đố thì chúng ta phải dựa vào tình huống cụ thể sau khi gặp nó. Ví dụ như mất bao nhiêu máu mà quyết định. Khi bị nỗi sợ hãi hoặc cái chết uy hiếp, độ khó trở nên cao hơn. Có điều khi hiểu rõ kịch bản, chúng ta không cần tiếp xúc cũng biết phải bỏ chạy khi gặp nó, bởi liều mạng bằng năng lực chiến đấu của chúng ta thì sẽ chết chắc. Vì vậy ta nghĩ… trong các cách hoàn thành kịch bản này chắc hẳn có một cách chạy trốn.”
“Thế bây giờ mức độ nguy hiểm của chúng ta chẳng phải giống như không giải đố sao!” Vương Thán Chi nói.
“Không phải, khác nhau chứ. Ít nhất trong căn phòng thứ hai, ngươi nhận được một kỹ năng.”
Phong Bất Giác nói: “Trong căn phòng thứ ba, chúng ta còn biết được điểm yếu của nó. Vậy lúc này cho dù lựa chọn giết chết hay bỏ chạy để hoàn thành kịch bản, tỷ lệ thành công vẫn được nâng lên khá nhiều.”
“Trước tiên không nhắc đến kỹ năng 20% thành công của ta, không phải ngươi nói hàng chữ liên quan đến điểm yếu của nó bị máu che mất sao?”
“Ở đây, hệ thống đã sắp xếp một chuỗi logic rất đơn giản. Kết hợp với những dòng chữ trên quyển sổ, phân tích một loạt hành vi của đứa trẻ… loại bỏ những phần râu ria không quan trọng hoặc để làm rối trí người khác, nội dung của quyển sổ đã rõ như hồ sơ quái vật (Lost tapes).” Khi Phong Bất Giác đang nói, hai người lại bước vào một ngã rẽ.
Phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, trần nhà cao hơn ngoài hành lang, thiết bị chiếu sáng vẫn rất tốt nhưng xung quanh vẫn toàn là vách tường như trước.
“Ngày 10 tháng 1, dùng suy nghĩ di chuyển vật. Ngày 16 tháng 1, nhân cách thay đổi. Ngày 19 tháng 1, siêu năng lực bẩm sinh bắt đầu tỉnh giấc. Ngày 25 tháng 1, có thể dùng suy nghĩ ảnh hưởng đến vật sống. Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó với vật sống loại lớn, tức người. Ngày 1 tháng 2, chém giết còn hơn cả thần ma.” Phong Bất Giác phân tích một cách bình tĩnh đến độ lạnh lùng: “Liên quan đến gợi ý về điểm yếu của hắn nằm ở đoạn ngày 26 tháng 1, cùng với tình hình mà chúng ta bắt gặp.” Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nó sợ ánh mặt trời.”
“Nhưng ở đây rất…”
Chữ “sáng” còn chưa ra khỏi miệng Vương Thán Chi, Phong Bất Giác đã cắt lời.
“Là ánh mặt trời chứ không phải ánh đèn.” Phong Bất Giác giải thích: “Khi bước vào căn phòng đầu tiên, khá giống phòng bệnh, ta chợt cảm thấy khác thường. Không đề cập đến mùi máu, riêng phòng bệnh và hành lang không hề có cửa sổ đã không phù hợp với kiến trúc cơ bản nhất. Lúc ấy, ta còn hoài nghi toà nhà này nằm dưới lòng đất. Sau đó, ta phát hiện căn phòng thứ hai và thứ ba cũng không có cửa sổ. Vì sao vậy?”
Phong Bất Giác ngưng lại một lát: “Ta có thể hiểu được cảnh tượng kỳ lạ của những căn phòng này, dẫu sao nơi đây theo kịch bản… là một bệnh viện. Có lẽ do xảy ra không gian uốn khúc nên sau khi chúng ta mở cửa có thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. Nhưng sau khi xem xong quyển sổ, ta biết đây là một gợi ý.”
Hắn thò tay chỉ lên ánh sáng trên đầu: “Thực ra những ngọn đèn cũng là gợi ý. Nó sợ ánh mặt trời, vì sao cần ánh đèn? Không gì ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, nó cần ánh sáng mới có thể hoạt động, trong bóng tối nó chẳng nhìn thấy thứ gì như chúng ta. Thứ hai, nó sợ ánh mặt trời nhưng cũng sợ bóng tối, vì trong bóng tối có một vài thứ nhìn chằm chằm vào nó…”
Bỗng nhiên, tiếng cười giống như của bé gái mà hai người nghe thấy lúc đầu lại vang lên một lần nữa tại nơi cách hai người không xa.
Lúc này, họ đã biết rõ nguồn gốc của tiếng cười là một bé trai, cũng không phải là hồn ma mà chỉ là một đứa bé thích vẽ tranh bằng “máu” mà thôi.
Cho dù suy nghĩ đã thay đổi và chuẩn bị sẵn tâm lý, nhịp tim của Vương Thán Chi vẫn tăng nhanh, hơi thở trở nên nặng nề, lòng bàn tay đang nắm chặt dao gọt trái cây ướt đẫm mồ hôi.
Phong Bất Giác nói: “Cất dao vào đi, không dùng được đâu.”
“Giác Giác Giác ca... ngươi ngươi… ngươi có…”
“Đúng, ta có kế hoạch rồi.” Phong Bất Giác chỉ về phía đại sảnh: “Dùng kỹ năng phá vỡ đoạn chính giữa bức tường kia.”
Câu nói còn chưa dứt, bé trai bỗng xuất hiện với tư cách là BOSS của kịch bản.
Nó đứng ở một nơi cách hai người khoảng ba mét, mặc đồng phục bệnh nhân. Cho dù dưới ánh đèn, thân thể và khuôn mặt của nó vẫn bị bao phủ bởi bóng mờ. Ngay lúc nó xuất hiện, trên tường, trần nhà và mặt đất trong đại sảnh lập tức ngập tràn vô số gương mặt vẽ bằng máu, ngay cả ánh đèn cũng biến thành màu đỏ.
Cảnh tượng này có thể dọa một người đàn ông thét lên, nhưng Phong Bất Giác hoàn toàn không do dự một chút nào. Hắn nhanh chân bổ nhào đến thằng bé cao khoảng một mét hai đang đứng trước mặt mình.
“Mau tấn công vách tường!”
Vương Thán Chi bật người rồi chạy về hướng Phong Bất Giác vừa chỉ. Thực ra cú bật người đầu tiên là do hắn bị dọa nhảy dựng. Sau khi chạy vài bước, hắn cảm thấy chân như nhũn ra.
Chạy được nửa đường, hắn quay đầu lại và thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào người của đứa bé thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh văng ngược ra bên ngoài, miệng phụn một ngụm máu thật lớn. Quả thật giống như bị một chiếc ô tô đang chạy đâm phải trong lúc lao tới.
Tuy thoạt nhìn rất dữ dội nhưng dẫu sao cũng chỉ là trò chơi nên người chơi còn chưa đến mức chịu đựng đau đớn y như thật. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, cho dù nhân vật bị đánh như thế nào, ngay cả khi bị xe lửa cán, mức đau đớn cao nhất của người chơi chỉ xấp xỉ bị một cây búa dùng để đóng đinh đập lên ngón tay.
Thấy cảnh này xong, Vương Thán Chi càng cố gắng chạy về phía bức tường.
Rõ ràng đứa bé đã phát hiện hắn muốn làm gì, nhưng nó lại không biết dịch chuyển tức thời nên chỉ đành đuổi theo một cách vội vã.
Một đứa trẻ tuyệt đối không thể đạt tốc độ như dịch chuyển tức thời, mà tư thế chạy của nó cũng rất quái đản, thật giống như một con rối được điều khiển bằng cách giật dây.
Một bàn tay chợt tóm chặt cổ chân của đứa bé.
BOSS của chúng ta cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Phong Bất Giác nhanh chóng bò dậy rồi ngoan cố đuổi theo kéo nó lại. Dù sao Phong Bất Giác cũng có ưu thế về mặt thể hình nên mục tiêu cao một mét hai có chạy nhanh hơn nữa thì hắn vẫn có thể đuổi kịp trong khoảng cách ngắn.
Cùng lúc đó, Vương Thán Chi thực hiện kỹ năng. Nắm tay phải của hắn được bao phủ trong ánh sáng màu cam và đấm lên bức tường.
Tuy tỷ lệ thành công khi thực hiện kỹ năng chỉ có 20% nhưng bức tường là mục tiêu rất khó đánh hụt, đã thế thời vận của hắn không tệ nên đòn tấn công này đã thành công.
Bức tường thật sự xảy ra hiệu ứng như phát nổ, sau đó bị đánh thủng một lỗ với đường kính khoảng một mét. Ánh mắt trời chói chang đến lạ thường từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong đại sảnh.
Khoảnh khắc này, toàn bộ gương mặt máu me trong đại sảnh biến mất. Đứa bé lùi lại phía sau với vẻ hoảng sợ. Nó định tránh xa khỏi ánh mặt trời đang chiếu đến.
Chỉ có điều nó không thoát được, bởi Phong Bất Giác đang nắm chặt chân nó…
“Chỉ một đòn lúc nãy lại khiến ta mất hết 84% giá trị sinh tồn… Bây giờ đến lượt ta rồi đấy.” Phong Bất Giác đứng dậy, rồi thuận thế kéo BOSS ngã xuống đất. Bấy giờ, đứa bé hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Phong Bất Giác dùng bàn tay còn rảnh rang của mình lau vết máu trên khóe miệng, tay còn lại nắm một chân của đứa bé và kéo nó đến gần nguồn sáng: “BOSS này khá mạnh. Cho dù ngươi trực tiếp dùng kỹ năng và đánh trúng BOSS, e rằng cũng chưa chắc giết được nó.”
Lúc này, Vương Thản Chi thở phào một hơi: “Nếu ta không thể phá vỡ được bức tường hoặc bên ngoài còn một hành lang nữa thì phải làm sao?”
“Nếu bên ngoài là bóng đêm thì ngươi cứ việc trốn vào bóng tối, còn nếu bên ngoài là hành lang thì ngươi cứ chui vào đó, rồi chạy trốn. Lỡ không phá được tường, ngươi cứ tìm thêm một con đường khác rồi tự chạy trốn là được.”
Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: “Ta khá chắc chắn nến mới bảo ngươi dùng kỹ năng. Loại đại sảnh của bệnh viện như thế này chỉ cần xem cách bày trí tổng thể, vị trí của cửa lớn thì có thể suy đoán. Ngươi xem đi, hai bên chúng ta đều có hành lang. Phía sau ta tuy cũng bị vách tường bao kín nhưng vẫn có thể nhận ra những vị trí thiết kế cửa sổ…”
Trong khi nói chuyện, hắn nhấc BOSS lên rồi phơi ra trước cái lỗ trên tường.
“Giác ca… làm vậy có phải hơi tàn nhẫn không?” Vương Thán Chi nhìn đôi mắt ngập tràn đau đớn và cơ thể cuộn tròn thành một cục của đứa bé.
“Ngươi nói đúng, ta hơi nặng tay rồi.” Phong Bất Giác trả lời nhưng không hề có ý định ngừng lại.
Đây là tác phong làm việc từ nhỏ đến lớn của hắn: Khiêm tốn thừa nhận nhưng không dễ thay đổi.
“Bây giờ ta có thể đặt nó xuống hoặc nó nằm trong bệnh viện, còn chúng ta chui qua cái lỗ này để trốn đi. Chắc hẳn có thể hoàn thành kịch bản.” Phong Bất Giác nói: “Ta nói rồi, đây là một BOSS rất mạnh. Cho dù chúng ta đã tìm hiểu kịch bản đến một mức rất cao nhưng khi đối mặt với nó, muốn chiến thắng vẫn vô cùng khó khăn. Nếu giết nó để hoàn thành kịch bản thì sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm hơn chạy trốn.”
“Hả? Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu để ý đến điểm kinh nghiệm khi chơi trò chơi vậy?” Vương Thán Chi ngạc nhiên hỏi.
Phong Bất Giác nhếch miệng rồi lại đưa BOSS đến gần ánh sáng mặt trời thêm vài phần: “Bây giờ ta có ít nhất ba lí do để chơi Thiên Đường Kinh Khủng một cách nghiêm túc:
Thứ nhất, lông cừu mọc trên thân cừu, ta muốn dựa vào trò chơi để kiếm lại số tiền đã đầu tư vào cabin chơi trò chơi.
Thứ hai, những kịch bản ngẫu nhiên cũng rất khá. Xem giải thích trên trang chủ thì hệ thống có một kho dữ liệu khổng lồ, kết hợp với vô số mảnh ký ức của người chơi để hình thành kịch bản. Sau này trong chế độ đội ngũ sống sót sẽ có kịch bản được thiết kế khá phức tạp, vì vậy ta có thể thu thập tư liệu trong trò chơi.
Thứ ba, tiếp tục tìm lại cảm giác sợ hãi!”
Nói xong, Phong Bất Giác vỗ tay một cái, sau đó ngoắc ngón tay.
Vương Thản Chi ngầm hiểu, thế là hắn đưa con dao gọt trái cây đến.
“Vậy phải xem thử… Sau khi giết BOSS này nhận được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.”
Phong Bất Giác nhận lấy con dao, rồi đâm xuống…
/80
|