EDITOR: Hoconkut3
Phong Bất Giác đã đi tới bên cạnh giếng, bất quá hắn không có đến quá gần, chẳng qua là hạ thấp thân thể, tận lực nhìn xiên về trước mà không có duỗi đầu vào bên trong giếng.
Hắn nhớ rõ đoạn ca dao kia một chữ cũng không quên, Chớ nhìn hắn... Nếu không sẽ chôn cùng giếng cạn , đây xem như là một gợi ý rất rõ ràng. Phong Bất Giác không chút nghi ngờ, chỉ cần mình nhìn thẳng vào đồ vật trong đáy giếng, lập tức sẽ dẫm tới FLAG tử vong... Hắn cũng không muốn bị quái vật nào đó không thể đối kháng đột nhiên kéo xuống mà lập tức giá trị sinh tồn về 0.
Người dưới đó... Phong Bất Giác từ cuống họng hô to: Ta đi tìm sợi dây ném cho ngươi được không?
Thanh âm dưới đáy giếng qua vài giây lại vang lên: Ta... Một người... Leo không được...
Lúc Phong Bất Giác nghe được câu này, lại có một loại cảm giác hiểu ra, hắn hỏi dò: Vậy... Ta cõng ngươi đi lên được không?
Thanh âm ở dưới đáy giếng đơn giản mà trả lời: Được...
Phong Bất Giác dứt khoát trực tiếp hỏi: Ta không quá quen thuộc ngôi trường này, ngươi có biết nơi nào gần đây có dây thừng không? Hắn muốn thử xem gợi ý của nhiệm vụ đến cùng sẽ tới trình độ nào.
Nhưng lúc này đây, đối phương lại không có trả lời, thanh âm kia chẳng qua là lập lại: Cứu... Cứu... ta...
Vì vậy, Phong Bất Giác nói: Ngươi chờ chút, ta tìm được dây thừng sẽ trở lại.
Cái âm thanh kia không có phát biểu bất cứ dị nghị gì, chỉ không ngừng kêu cứu.
Phong Bất Giác kỳ thật có chút hiếu kỳ, nếu như mình đi không trở lại thì sẽ như thế nào. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù gia hỏa dưới đáy giếng này không đến mức leo ra tìm mình tính sổ, sớm muộn gì hắn cũng phải trở lại để hoàn thành nhiệm vụ này.
Rời khỏi miệng giếng, Phong Bất Giác chạy chậm về hướng phòng dụng cụ thể dục, lúc trước hắn đi ngang qua chỗ ấy đã tính đi vào vơ vét. Lúc này hắn quen việc dễ làm mà quay về chỗ đó, dùng cờ-lê đem khóa cửa phá ra, sau khi đi vào việc Phong Bất Giác làm chính là lục tung.
Không bao lâu, hắn đã tìm được một đoạn dây thừng, là loại dây thừng thô dùng để kéo co. Thử độ bền một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, Phong Bất Giác liền đem dây thừng cuộn lại, nhét vào trong bọc hành lý, sau đó đi ra ngoài, quay trở về giếng cạn.
Lúc tiếp cận giếng cạn, tiếng cầu cứu dưới đáy giếng lại một lần nữa truyền ra, Phong Bất Giác làm như không nghe thấy, bước nhanh qua, tìm được một cây đại thụ chết khô ở bên cạnh, đem dây thừng buộc nút thắt ở trên đó. Sau đó hắn trở về bên cạnh giếng, đem dây thừng ném xuống dưới. Đoán chừng cái miệng giếng này cùng lắm cũng chỉ sâu 10m, rất có thể chỉ có 6-7m, dây thừng nhất định là đủ đấy.
Hiện tại có một vấn đề rất phiền toái chính là cái điện thoại. Bất kể là xuống dưới hay đi lên, khẳng định đều phải dùng hai tay, cũng không thể ngậm di động trong miệng a... Lại nói tiếp, cho dù thật sự ngậm vào trong miệng, lúc leo được một nửa điện thoại có vang lên cũng không có cách nào nhận. Vạn nhất chính mình sơ xuất, điện thoại rớt xuống giếng, như vậy chính mình nhất định sẽ bị đuổi giết đến chết a......
Nhìn đồng hồ, khoảng cách đến cuộc gọi tiếp theo còn bảy phút, Phong Bất Giác cảm giác lúc này không có vấn đề gì. Tiếng kêu cứu dưới đáy giếng có lẽ là của nam sinh trong đoạn ảo giác lúc nãy, một tên thiếu niên đồng lứa cũng có thể nhẹ nhàng nhấc tiểu tử kia lên, sau khi biến thành quỷ lẽ ra phải càng nhẹ hơn mới đúng.
Phong Bất Giác quyết định xong, liền không do dự nữa. Hắn đặt di động trên mặt đất, nắm dây thừng, mặt đối diện cây đại thụ kia, đưa lưng về phía miệng giếng, ngồi lên trên mép giếng, sau đó đặt hai cái đùi lần lượt đối diện với miệng giếng. Tiếp đó, mặt hắn hướng lên, chân đạp vách giếng, hai tay luân chuyển nắm dây thừng, tận lực leo nhanh xuống. Từ đầu đến cuối hắn đều không liếc xuống giếng, cứ như vậy một mực đưa lưng về phía một con tám chín phần mười là quỷ hồn.
Ngẩng đầu nhìn lên trời... Ánh trăng đang cười... Sau khi Phong Bất Giác tiến vào giếng cạn, hắn luôn bảo trì tư thế quay lưng về phía dưới, ngẩng đầu từ trong giếng nhìn lên bầu trời, bất tri bất giác liền ngâm hai câu, sau đó hắn lập tức dừng lại, tự nhủ: Kháo... Không ngờ rằng sẽ đem cái giai điệu não tàn này hát ra... May mà phụ cận không có ai, cảm giác thật mất mặt...
Sau khi leo xuống đáy giếng, hai chân Phong Bất Giác như là dẫm phải bùn đất xốp. Hắn dựa vào một bên vách giếng, cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho đối phương một cái bóng lưng: Ngươi ở đâu, ta đến cõng...
Lời còn chưa dứt, hai cánh tay máu chảy đầm đìa liền từ hai bên vai Phong Bất Giác duỗi ra, ôm quanh cổ của hắn. Đồng thời, hắn cảm thấy có Nửa thân người dán lên sau lưng mình. Phong Bất Giác có thể khẳng định, cho dù là người chơi nữ cũng hoàn toàn có thể cõng được con quỷ hồn này, vì sức nặng của con quỷ này rất nhẹ, hoặc là nói... tứ chi căn bản không đủ.
Ân... Phong Bất Giác muốn nói lại thôi, hắn vốn muốn theo thói quen mà châm biếm một caia, lời nói cũng đã đến bên miệng rồi liền cân nhắc. Không ổn... Tại loại tình huống này, nếu vạch trần một ít đặc thù không giống nhân loại của đối phương, có khả năng tình huống cũng sẽ phát triển theo chiều hướng không tốt nào đó. Mấy cái ví dụ như Thân mình của ngươi nhẹ như vậy vì sao không tự mình bò lên , Tại sao cánh tay của ngươi lại hư thối , Vì sao ta cảm thấy dưới eo của ngươi cái gì cũng không có , Bụng của ngươi có phải đang chảy nước hay không , toàn bộ đều là câu nói cấm.
Ở phần cuối của vô số câu chuyện về quỷ hồn, vô số nhân vật chính đều nói với gia hỏa nào đó trông giống như người một câu: Vừa nãy ta gặp quỷ, trông thế này thế kia... Sau đó, bọn hắn đều nhận được lời hồi đáp giống nhau: Có phải giống như vậy hay không? Sau đó liền bị giết chết.
Phong Bất Giác cũng không muốn mạo hiểm, cổ của hắn vẫn còn ở trong lòng bàn tay đối phương đấy. Vạn nhất con quỷ này qua lời nhắc của hắn đột nhiên ý thức được bản thân chính là một con quỷ, vậy khẳng định là sẽ kích hoạt FLAG tử vong, tuyệt đối không thể nói những câu kia.
Cầm chắc chưa, ta sắp leo lên. Phong Bất Giác hoàn toàn không để ý âm thanh cùng các loại ám chỉ mãnh liệt, cũng không nhìn xem hai cánh tay đầy máu dưới cằm của mình mà lên tiếng chào hỏi, lưng cõng quỷ liền bắt đầu leo lên.
Vừa rồi lúc leo xuống giếng cũng không có nhìn xuống dưới, chỉnh thể cảm giác tựa như đi lui về phía sau, lúc đi lên thì là dùng ánh mắt nhìn chăm chú về hướng phía trước, cho nên tốc độ hắn leo lên rất nhanh. Mà đồ vật hắn cõng sau lưng xác thực không nặng, không thấm vào đâu cả.
Leo xuống rồi lại leo lên giếng cạn, tổng cộng chỉ tốn hơn bốn phút. Phong Bất Giác dừng lại ở gần giếng, sau khi hơi thở hổn hển trở lại đều đặn rồi, hắn vẫn như cũ không dám khinh thường, hắn không có vội vã nhặt điện thoại lên mà lại một lần nữa móc ra cờ-lê, nói với đồ vật trên lưng mình: Đã ra rồi, ngươi có thể về nhà.
Tiếng nói chuyện vang lên từ gáy Phong Bất Giác, như là gió lạnh như băng thổi qua phần gáy: Về... nhà...
Vài giây kế tiếp, bốn bề yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.
Cảm ơn ngươi... chính là câu đáp lại cuối cùng của quỷ hồn kia.
Lúc Phong Bất Giác nghe được câu này, hơi lạnh thấu xương quanh mình bỗng nhiên biến mất, có cảm giác thứ đồ vật sau lưng của hắn cũng không còn. Lúc này, hắn mới thở dài một hơi, cũng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng màu bạc, bộ dạng giếng cạn kia đã cải biến. Miệng giếng không còn mở ra, mà lại bị một khối xi-măng bịt lại. Đoạn dây thừng trong tay Phong Bất Giác kia, một đầu vẫn đang buộc trên cây, nhưng đoạn ném vào trong giếng lúc này lại chất đống ở bên cạnh giếng.
Có lẽ Phong Bất Giác căn bản không có leo xuống miệng giếng này, có lẽ chỗ hắn leo xuống... là ở nơi khác. Mà chính ở chỗ đó, hắn cứu ra tên nam sinh kia.
...... (EDT: Hoconkut3, mình chỉ dịch ở bên wattpad và tàng thư viện thôi, làm phi lợi nhuận mà bị cop không hỏi là sao...)
Đoạn cuối cùng trong mảnh giấy cắt từ tờ báo trên tay Tự Vũ có viết:
Mùa thu năm Heisei thứ 10.
Có phụ huynh của đệ tử trong trường học mời một Âm Dương Sư đến làm phép. Lúc rời đi, vị Âm Dương Sư kia nói đã chém oán linh bị thương, nhưng đạo hạnh của mình vẫn không thể khiến hắn thành phật.
Bị phóng viên hỏi thăm liên tục, Âm Dương Sư lưu lại một câu Chẳng lẽ ngươi muốn ta đến chỗ đó cõng hắn đi ra sao? Sau khi nói xong, hắn liền giận dữ rời đi.
Từ đó về sau, miệng giếng lại một lần nữa bị lấp bằng xi-măng, đến nay không hề xuất hiện dị trạng.
Phong Bất Giác đã đi tới bên cạnh giếng, bất quá hắn không có đến quá gần, chẳng qua là hạ thấp thân thể, tận lực nhìn xiên về trước mà không có duỗi đầu vào bên trong giếng.
Hắn nhớ rõ đoạn ca dao kia một chữ cũng không quên, Chớ nhìn hắn... Nếu không sẽ chôn cùng giếng cạn , đây xem như là một gợi ý rất rõ ràng. Phong Bất Giác không chút nghi ngờ, chỉ cần mình nhìn thẳng vào đồ vật trong đáy giếng, lập tức sẽ dẫm tới FLAG tử vong... Hắn cũng không muốn bị quái vật nào đó không thể đối kháng đột nhiên kéo xuống mà lập tức giá trị sinh tồn về 0.
Người dưới đó... Phong Bất Giác từ cuống họng hô to: Ta đi tìm sợi dây ném cho ngươi được không?
Thanh âm dưới đáy giếng qua vài giây lại vang lên: Ta... Một người... Leo không được...
Lúc Phong Bất Giác nghe được câu này, lại có một loại cảm giác hiểu ra, hắn hỏi dò: Vậy... Ta cõng ngươi đi lên được không?
Thanh âm ở dưới đáy giếng đơn giản mà trả lời: Được...
Phong Bất Giác dứt khoát trực tiếp hỏi: Ta không quá quen thuộc ngôi trường này, ngươi có biết nơi nào gần đây có dây thừng không? Hắn muốn thử xem gợi ý của nhiệm vụ đến cùng sẽ tới trình độ nào.
Nhưng lúc này đây, đối phương lại không có trả lời, thanh âm kia chẳng qua là lập lại: Cứu... Cứu... ta...
Vì vậy, Phong Bất Giác nói: Ngươi chờ chút, ta tìm được dây thừng sẽ trở lại.
Cái âm thanh kia không có phát biểu bất cứ dị nghị gì, chỉ không ngừng kêu cứu.
Phong Bất Giác kỳ thật có chút hiếu kỳ, nếu như mình đi không trở lại thì sẽ như thế nào. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù gia hỏa dưới đáy giếng này không đến mức leo ra tìm mình tính sổ, sớm muộn gì hắn cũng phải trở lại để hoàn thành nhiệm vụ này.
Rời khỏi miệng giếng, Phong Bất Giác chạy chậm về hướng phòng dụng cụ thể dục, lúc trước hắn đi ngang qua chỗ ấy đã tính đi vào vơ vét. Lúc này hắn quen việc dễ làm mà quay về chỗ đó, dùng cờ-lê đem khóa cửa phá ra, sau khi đi vào việc Phong Bất Giác làm chính là lục tung.
Không bao lâu, hắn đã tìm được một đoạn dây thừng, là loại dây thừng thô dùng để kéo co. Thử độ bền một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, Phong Bất Giác liền đem dây thừng cuộn lại, nhét vào trong bọc hành lý, sau đó đi ra ngoài, quay trở về giếng cạn.
Lúc tiếp cận giếng cạn, tiếng cầu cứu dưới đáy giếng lại một lần nữa truyền ra, Phong Bất Giác làm như không nghe thấy, bước nhanh qua, tìm được một cây đại thụ chết khô ở bên cạnh, đem dây thừng buộc nút thắt ở trên đó. Sau đó hắn trở về bên cạnh giếng, đem dây thừng ném xuống dưới. Đoán chừng cái miệng giếng này cùng lắm cũng chỉ sâu 10m, rất có thể chỉ có 6-7m, dây thừng nhất định là đủ đấy.
Hiện tại có một vấn đề rất phiền toái chính là cái điện thoại. Bất kể là xuống dưới hay đi lên, khẳng định đều phải dùng hai tay, cũng không thể ngậm di động trong miệng a... Lại nói tiếp, cho dù thật sự ngậm vào trong miệng, lúc leo được một nửa điện thoại có vang lên cũng không có cách nào nhận. Vạn nhất chính mình sơ xuất, điện thoại rớt xuống giếng, như vậy chính mình nhất định sẽ bị đuổi giết đến chết a......
Nhìn đồng hồ, khoảng cách đến cuộc gọi tiếp theo còn bảy phút, Phong Bất Giác cảm giác lúc này không có vấn đề gì. Tiếng kêu cứu dưới đáy giếng có lẽ là của nam sinh trong đoạn ảo giác lúc nãy, một tên thiếu niên đồng lứa cũng có thể nhẹ nhàng nhấc tiểu tử kia lên, sau khi biến thành quỷ lẽ ra phải càng nhẹ hơn mới đúng.
Phong Bất Giác quyết định xong, liền không do dự nữa. Hắn đặt di động trên mặt đất, nắm dây thừng, mặt đối diện cây đại thụ kia, đưa lưng về phía miệng giếng, ngồi lên trên mép giếng, sau đó đặt hai cái đùi lần lượt đối diện với miệng giếng. Tiếp đó, mặt hắn hướng lên, chân đạp vách giếng, hai tay luân chuyển nắm dây thừng, tận lực leo nhanh xuống. Từ đầu đến cuối hắn đều không liếc xuống giếng, cứ như vậy một mực đưa lưng về phía một con tám chín phần mười là quỷ hồn.
Ngẩng đầu nhìn lên trời... Ánh trăng đang cười... Sau khi Phong Bất Giác tiến vào giếng cạn, hắn luôn bảo trì tư thế quay lưng về phía dưới, ngẩng đầu từ trong giếng nhìn lên bầu trời, bất tri bất giác liền ngâm hai câu, sau đó hắn lập tức dừng lại, tự nhủ: Kháo... Không ngờ rằng sẽ đem cái giai điệu não tàn này hát ra... May mà phụ cận không có ai, cảm giác thật mất mặt...
Sau khi leo xuống đáy giếng, hai chân Phong Bất Giác như là dẫm phải bùn đất xốp. Hắn dựa vào một bên vách giếng, cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho đối phương một cái bóng lưng: Ngươi ở đâu, ta đến cõng...
Lời còn chưa dứt, hai cánh tay máu chảy đầm đìa liền từ hai bên vai Phong Bất Giác duỗi ra, ôm quanh cổ của hắn. Đồng thời, hắn cảm thấy có Nửa thân người dán lên sau lưng mình. Phong Bất Giác có thể khẳng định, cho dù là người chơi nữ cũng hoàn toàn có thể cõng được con quỷ hồn này, vì sức nặng của con quỷ này rất nhẹ, hoặc là nói... tứ chi căn bản không đủ.
Ân... Phong Bất Giác muốn nói lại thôi, hắn vốn muốn theo thói quen mà châm biếm một caia, lời nói cũng đã đến bên miệng rồi liền cân nhắc. Không ổn... Tại loại tình huống này, nếu vạch trần một ít đặc thù không giống nhân loại của đối phương, có khả năng tình huống cũng sẽ phát triển theo chiều hướng không tốt nào đó. Mấy cái ví dụ như Thân mình của ngươi nhẹ như vậy vì sao không tự mình bò lên , Tại sao cánh tay của ngươi lại hư thối , Vì sao ta cảm thấy dưới eo của ngươi cái gì cũng không có , Bụng của ngươi có phải đang chảy nước hay không , toàn bộ đều là câu nói cấm.
Ở phần cuối của vô số câu chuyện về quỷ hồn, vô số nhân vật chính đều nói với gia hỏa nào đó trông giống như người một câu: Vừa nãy ta gặp quỷ, trông thế này thế kia... Sau đó, bọn hắn đều nhận được lời hồi đáp giống nhau: Có phải giống như vậy hay không? Sau đó liền bị giết chết.
Phong Bất Giác cũng không muốn mạo hiểm, cổ của hắn vẫn còn ở trong lòng bàn tay đối phương đấy. Vạn nhất con quỷ này qua lời nhắc của hắn đột nhiên ý thức được bản thân chính là một con quỷ, vậy khẳng định là sẽ kích hoạt FLAG tử vong, tuyệt đối không thể nói những câu kia.
Cầm chắc chưa, ta sắp leo lên. Phong Bất Giác hoàn toàn không để ý âm thanh cùng các loại ám chỉ mãnh liệt, cũng không nhìn xem hai cánh tay đầy máu dưới cằm của mình mà lên tiếng chào hỏi, lưng cõng quỷ liền bắt đầu leo lên.
Vừa rồi lúc leo xuống giếng cũng không có nhìn xuống dưới, chỉnh thể cảm giác tựa như đi lui về phía sau, lúc đi lên thì là dùng ánh mắt nhìn chăm chú về hướng phía trước, cho nên tốc độ hắn leo lên rất nhanh. Mà đồ vật hắn cõng sau lưng xác thực không nặng, không thấm vào đâu cả.
Leo xuống rồi lại leo lên giếng cạn, tổng cộng chỉ tốn hơn bốn phút. Phong Bất Giác dừng lại ở gần giếng, sau khi hơi thở hổn hển trở lại đều đặn rồi, hắn vẫn như cũ không dám khinh thường, hắn không có vội vã nhặt điện thoại lên mà lại một lần nữa móc ra cờ-lê, nói với đồ vật trên lưng mình: Đã ra rồi, ngươi có thể về nhà.
Tiếng nói chuyện vang lên từ gáy Phong Bất Giác, như là gió lạnh như băng thổi qua phần gáy: Về... nhà...
Vài giây kế tiếp, bốn bề yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.
Cảm ơn ngươi... chính là câu đáp lại cuối cùng của quỷ hồn kia.
Lúc Phong Bất Giác nghe được câu này, hơi lạnh thấu xương quanh mình bỗng nhiên biến mất, có cảm giác thứ đồ vật sau lưng của hắn cũng không còn. Lúc này, hắn mới thở dài một hơi, cũng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng màu bạc, bộ dạng giếng cạn kia đã cải biến. Miệng giếng không còn mở ra, mà lại bị một khối xi-măng bịt lại. Đoạn dây thừng trong tay Phong Bất Giác kia, một đầu vẫn đang buộc trên cây, nhưng đoạn ném vào trong giếng lúc này lại chất đống ở bên cạnh giếng.
Có lẽ Phong Bất Giác căn bản không có leo xuống miệng giếng này, có lẽ chỗ hắn leo xuống... là ở nơi khác. Mà chính ở chỗ đó, hắn cứu ra tên nam sinh kia.
...... (EDT: Hoconkut3, mình chỉ dịch ở bên wattpad và tàng thư viện thôi, làm phi lợi nhuận mà bị cop không hỏi là sao...)
Đoạn cuối cùng trong mảnh giấy cắt từ tờ báo trên tay Tự Vũ có viết:
Mùa thu năm Heisei thứ 10.
Có phụ huynh của đệ tử trong trường học mời một Âm Dương Sư đến làm phép. Lúc rời đi, vị Âm Dương Sư kia nói đã chém oán linh bị thương, nhưng đạo hạnh của mình vẫn không thể khiến hắn thành phật.
Bị phóng viên hỏi thăm liên tục, Âm Dương Sư lưu lại một câu Chẳng lẽ ngươi muốn ta đến chỗ đó cõng hắn đi ra sao? Sau khi nói xong, hắn liền giận dữ rời đi.
Từ đó về sau, miệng giếng lại một lần nữa bị lấp bằng xi-măng, đến nay không hề xuất hiện dị trạng.
/80
|