Lần này không có chúng thần che chở, nhân loại nhỏ bé phải tự thân đối mặt yêu ma cường đại, kết cục cuối cùng có thể bảo vệ lãnh thổ được hay không?
Bắc địa yêu ma gây rối, nhân loại Trung Châu tự mình làm bạn, mạnh yếu phân chia khiến cho nguy cơ tứ phía. Những người dân chân chất còn chẳng hay biết gì, vẫn không ý thức được ngày cuối cùng sắp tới.
Một đoạn lịch sử, vô số máu huyết ướt đầy trang sử.
Huyền Thiên đại lục từ khi Bàn Cổ khai thiên đến nay đã trải qua vô số tai kiếp. Thiên Vũ và Hoa Thanh nghe mà cảm thấy khiếp sợ, cảm xúc dâng trào không nguôi.
Đối với đoạn lịch sử này Hoa Thanh hiểu rõ nhiều hơn Thiên Vũ, có thể có quan Huyền Thiên đại lục khởi nguyên cùng tạo thành. Nàng biết cũng không nhiều, không nghĩ tới điểm này còn có nhiều truyền thuyết cùng chuyện xưa như vậy.
Thiên Vũ yên lặng ghi nhớ đoạn lịch sử này, trong đầu nhớ kỹ mấy đoạn mấu chốt, đối với khởi nguyên Huyền Thiên đại lục đã hiểu rõ đại khái, cũng hiểu biết về lịch sử hình thành và phát triển của sáu thế lực lớn ở Trung Châu nhiều hơn.
Tại Huyền Thiên đại lục, ngoại trừ Trung Châu và phía ngoài Lăng Thủy, còn có Vân Lĩnh, Phách Nguyên, Nam Cương, Bắc Địa, Uyển Khâu, Hạ Lan, Trạch Quốc, Côn Luân, ngoài khơi còn bao gồm nhiều thổ địa không biết tên, có vô số yêu ma quỷ quái, dị tộc tồn tại.
Những tin tức này trước kia Thiên Vũ chưa bao giờ biết, hôm nay đã hiểu biết được một ít, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có quan hệ lớn lao tới tương lai của chính hắn.
Thân ảnh màu trắng không tiếc thời gian và tinh lực giảng thuật đoạn lịch sử này, tuyệt đối không phải vì gia tăng kiến thức cho Thiên Vũ, trong chuyện này tất nhiên có chứa thâm ý.
Mặc dù trước mắt Thiên Vũ vẫn đoán không ra dụng ý thực sự của thân ảnh màu trắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy được thân ảnh màu trắng này không có ác ý với mình, ngược lại giống như là đang chỉ dẫn con đường tương lai cho bản thân.
Đây là một loại trực giác không có bất kỳ căn cứ nào. Thiên Vũ không thể khẳng định vài điểm còn nghi ngờ trong đầu mà thôi.
Dòng suy nghĩ chậm rãi vận chuyển, làm cho trí nhớ sâu sắc hơn.
Thiên Vũ tiêu hóa xong đoạn khởi nguyên Huyền Thiên đại lục, từ từ bình tĩnh lại hỏi chuyện lịch sử Nguyên Văn.
"Huyền Thiên đại lục hình thành có quan hệ mật thiết đến chúng thần, không biết Nguyên Văn và Huyền Thiên đại lục có liên quan gì không?"
Thân ảnh màu trắng lẳng lặng đứng đón gió, đưa lưng về phía Thiên Vũ, thanh âm êm dịu lộ ra khí thế phiêu dật như có như không, kể rõ hết thảy chuyện ngày xưa từng phát sinh.
"Nguyên Văn là một loại kết tinh trí tuệ trong Hỗn Độn khởi nguyên, là một loại kiến thức đại biểu nền văn minh cao nhất từ viễn cổ tới nay, là văn tự duy nhất có thể câu thông với Thần Ma thái cổ. Trải qua hàng triệu hàng tỷ năm tháng ngưng tụ mà thành, có chứa nhiều đặc điểm thần dị, là một trong những sáng tạo của Hỗn Độn bổn nguyên."
Hoa Thanh nghi ngờ nói: "Hỗn Độn bổn nguyên và Thiên Địa bổn nguyên có chỗ nào khác nhau?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Trước có Hỗn Độn sau mới có Thiên Địa, điểm khác nhau tương tự với Tiên Thiên và Hậu Thiên. Năm đó Nữ Oa sáng tạo con người, Thiên Ngô và Tất Phương phái thuộc hạ phủ xuống Huyền Thiên đại lục, dạy cho chúng sinh học tập và nắm giữ Ngũ Linh thuật, văn tự được sử dụng chính là Nguyên Văn. Đây là điểm bắt đầu của văn minh loài người, khởi nguyên từ chúng thần. Sau khi trải qua mấy chục đời không ngừng cố gắng, Nguyên Văn đã được đơn giản hoá, từ hợp chất hóa giản đơn biến thành vô số loại văn tự truyền lưu ở trên đại lục. Bởi vì tự thể cổ quái, hình dạng kỳ lạ khó phân biệt, Nguyên Văn từ từ bị đơn giản hoá rồi thay thế, dần dần lui ra khỏi tri thức của mọi người, theo năm tháng trôi đi số người biết đến nó càng ít, chỉ lưu lại vẻn vẹn ở ba nhánh."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Là ba nhánh nào?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Hải Nhân tộc, Yêu Linh tộc cùng với Trung Châu Vân Thị nhất tộc. Nguyên Văn ở trên Huyền Thiên đại lục vẫn còn được một số người dùng làm văn tự trụ cột để trao đổi kiến thức với nhau, có rất ít người ý thức được giá trị chân chính nó. Theo thời gian trôi qua, Nguyên Văn biến thành một loại ký ức mờ nhạt. Nó tồn tại ở bên trong ba nhánh này, Hải Nhân tộc bởi vì bị trớ chú bắt buộc sống ở trong nước, Nguyên Văn bị truyền thừa bị mất mát nghiêm trọng, cho đến hôm nay có rất ít người tinh thông Nguyên Văn. Yêu Linh tộc sống ở Thụ Hải, hàng năm giao chiến cùng Tiên Linh tộc, rất nhiều văn minh từ viễn cổ bị hao mòn tan biến, hôm nay tộc nhân tinh thông Nguyên Văn cũng không còn nhiều. Còn dư lại Trung Châu Vân Thị nhất tộc, mấy trăm đời truyền thừa đến nay, chỉ còn lại mỗi Vân Báo là hiểu biết Nguyên Văn, hắn trước khi chết truyền thụ Nguyên Văn cho ngươi, xem như đã giao cho ngươi sứ mạng Vân Thị nhất tộc mấy ngàn năm qua !"
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ý ngươi nói là trong toàn bộ Trung Châu, hiện tại chỉ có mỗi ta là người duy nhất tinh thông Nguyên Văn?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Đúng thế, ngươi đúng là người duy nhất tinh thông Nguyên Văn, nhưng mà tinh thông Nguyên Văn không phải chỉ có nhân loại!"
Hoa Thanh cả kinh nói: "Ngươi nói là còn có yêu ma và quỷ thần?"
Thân ảnh màu trắng thanh nhã nói: "Nguyên Văn không chỉ là kiến thức trụ cột để trao đổi, nó còn ẩn tàng vô cùng thần bí trong Hỗn Độn thời không, là một loại Tiên Thiên văn minh của thái cổ Thần Ma. Nguyên Văn khởi nguyên từ thời thiên địa sơ khai, là một loại tồn tại vĩnh hằng, ẩn chứa vô cùng huyền cơ. Năm xưa, Trung Châu Vân Thị nhất tộc từng việc tìm hiểu Nguyên Văn nhận được một câu hứa hẹn của Đế Tuấn ở trong Sáng Thế Bát Cực. Cho nên mấy ngàn năm qua Nguyên Văn vẫn còn tiếp tục được truyền thừa."
Nghe thế Thiên Vũ đột nhiên đoán được lai lịch thân ảnh màu trắng, bật thốt lên: "Ngươi tới từ Đông Hải Quy Khư?"
Thân ảnh màu trắng thản nhiên nói: "Không sai, ta quả thật đến từ Đông Hải Quy Khư, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa tới lúc chúng ta gặp mặt, cho nên ta vẫn đưa lưng về phía ngươi."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Đế Tuấn chưởng quản kiến thức và trí tuệ, Nguyên Văn chẳng phải xuất xứ từ Quy Khư?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Nguyên Văn xuất xứ từ Hỗn Độn, có lực lượng vô cùng thần kỳ, loại lực lượng này nằm ở trong tay Đế Tuấn. Vân Báo trước khi chết truyền thụ Nguyên Văn cho ngươi, chẳng khác gì truyền thừa số mệnh của Vân Thị nhất tộc và chuyển giao kiến thức mấy trăm đời lên trên người của ngươi. Từ đó thay đổi vận mệnh cả đời ngươi, cũng vì thế mà vận khí của ngươi của tốt đến kỳ lạ!"
Sắc mặt Thiên Vũ kinh biến, bật thốt lên: "Ý ngươi nói là ta đang tiếp nhận số mệnh của cả Vân Thị nhất tộc? Điều này sao có thể..."
Hoa Thanh cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng thử nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây của Thiên Vũ, nàng cảm thấy quả thật đúng là có người đang thay đổi vận mạng của hắn. Nếu không hắn không thể nào thuận lợi như vậy, không tới nửa tháng từ một võ giả nhập môn, nhất cử tấn thăng lên đến cảnh giới Vũ hồn.
Chuyện này quả thực làm trái với thiên lý.
"Thiên địa vũ trụ, tạo hóa huyền bí. Tin tức có liên quan đến lai lịch Nguyên Văn ta đã nói cho ngươi biết, sau này ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Chút nữa ta sẽ chuyển di cốt Vân Báo rời đi, đây là lời hứa hẹn năm đó Đế Tuấn ưng thuận với Vân Thị nhất tộc, hôm nay để ta đi hoàn thành nó. Mặt khác, Vân Thị nhất tộc nắm giữ Nguyên Văn không trọn vẹn, ngươi phải nghĩ cách tu bổ cho đủ, việc này đối với ngươi có ý nghĩa hết sức quan trọng."
Kinh ngạc một hồi, Thiên Vũ từ từ khôi phục bình tĩnh, nói: "Ta tự nhiên dùng hết khả năng."
Thân ảnh màu trắng nói: "Tin tức huyền bí của Nguyên Văn ta đã tiết lộ quá nhiều rồi, một mình ngươi từ từ mà lĩnh hội. Lần này gặp mặt, ta ngoại trừ lấy đi hài cốt Vân Báo thì còn có một việc phải nhắc nhở ngươi !"
Thiên Vũ kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Huyền Thiên đại lục là do thân thể Bàn Cổ biến thành, ẩn chứa lực lượng trọng yếu của thiên địa, tác động đến tám phương dị giới. Mặc dù đã được đại thần Phục Hi phong ấn bảo hộ, thế nhưng mấy ngàn năm qua vẫn có vô số Thần Ma tìm kiếm thần lực Bàn Cổ lưu lại, nhằm sở hữu được nó. Năm đó sở dĩ Chúc Âm mang binh xâm lấn mục đích cũng là vì cổ thần lực này, cho nên ngươi nên lưu ý một chút, thử thời vận một lần xem sao. Mặt khác, ngươi còn thiếu một vật !"
Thiên địa trọng yếu, thần lực Bàn Cổ, đây chính là chuyện thần thoại trong truyền thuyết Hồng Hoang, hôm nay từ trong miệng thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra, điều này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh vô cùng chấn động, rốt cuộc đó là truyền thuyết hay là sự thật?
Thiên Vũ tận lực bình phục tâm tình, hỏi: "Ta còn thiếu hụt thứ gì?"
Thân ảnh màu trắng cười nói: "Ngươi còn thiếu hụt một gia viên vốn thuộc về ngươi."
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Nhà của ta? Lời của ngươi có ý gì?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta không thể tiết lộ cho ngươi quá nhiều, việc này tự ngươi lĩnh hội. Bây giờ ta phải rời đi, trước khi từ biệt ta cho ngươi một món lễ ra mắt."
Người kia vung tay lên, một dòng Nguyên Văn mờ ảo tạo thành hình dây xích xoay tròn lóe ra từng đợt ánh sáng kỳ dị bay tới Thiên Vũ.
Dưới ánh mặt trời, sợi dây xích vẫn duy trì phát sáng theo tần số đặc thù, từng đạo Nguyên Văn tự do di chuyển tựa như có sinh mạng riêng vậy. Những văn tự kia trong nháy mắt nhập vào trong đầu Thiên Vũ, lại mở rộng cánh cửa trí tuệ cho Thiên Vũ thêm một phần, từ đó sinh ra một loại liên lạc kỳ lạ bên trong đầu hắn.
Thân ảnh màu trắng khẽ cười một tiếng, cánh tay phải vung lên phần mộ Vân Báo trong nháy mắt hóa thành một điểm sáng bị thu vào trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng bước đi, dòng thời không trước mặt đột nhiên xuất hiện chấn động, cánh cửa không gian tự động mở ra tạo thành một lối đi không gian, từ trong đó mơ hồ có thể thấy được vô số năng lượng đang quay cuồng.
Thân ảnh màu trắng cất bước đi tới trước, thân thủ phiêu dật tuyệt mỹ lộ ra khí chất thánh khiết và cao quý, chậm rãi tiến vào trong lối đi thời không, cánh cửa hư không lại vang lên thanh âm cuối cùng.
"Có một thứ vĩnh viễn trôi qua gọi là thời gian, nó có thể phủ mờ ánh sáng vạn vật, có một thứ biến hóa gọi là vô thường, nó có thể giải khai hết thảy mê mang !"
Theo câu nói này vang lên, sợi dây xích đang xoay tròn giữa không trung nhất thời tỏa sáng vạn trượng, từng đạo Nguyên Văn lóe lên kỳ quang, lực lượng huyền diệu bay tới trước mắt Thiên Vũ, nháy mắt đã dung nhập vào trong đầu Thiên Vũ, tràn vào cánh cổng trí tuệ của hắn, chiếu sáng vùng sâu thẳm nhất trong biển trí thức của hắn.
Một khắc kia, thân thể Thiên Vũ chấn động từng hồi, một loại cảm giác nói không ra lời xông lên não hắn.
Vô số Nguyên Văn hiện lên tự động lóe ra ánh sáng quay chung quanh bốn phía cánh cổng trí tuệ, lấy cánh cổng trí tuệ làm trung tâm tạo thành một tinh hệ vũ trụ, từ đó sinh ra một tiểu vũ trụ kỳ lạ, từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp tạo ra một cổ tinh thần lực cường đại, làm gia tăng trí tuệ của hắn lên rất nhiều.
Đến lúc đó, Thiên Vũ cảm giác cực kỳ thư sướng, trong đầu quanh quẩn lời nói đầy huyền diệu của thân ảnh màu trắng, cả người hắn đang có sự biến hóa rất lớn, một ý niệm kỳ diệu trong đầu hắn bắt đầu nảy mầm.
Trong một sát na đó hắn đột nhiên hiểu ra huyền cơ, Thiên Vũ tiến vào một lĩnh vực đặc thù, kiến thức gia tăng phong phú, trí tuệ được đề cao, hơn nữa còn sinh ra một loại liên lạc kỳ diệu với thiên địa vạn vật.
Lúc này thân ảnh màu trắng đã hoàn toàn tiến vào lối đi thời không, xuyên qua cánh cổng không gian nháy mắt biến thành điểm sáng nhỏ nhoi rồi tiêu thất.
Bắc địa yêu ma gây rối, nhân loại Trung Châu tự mình làm bạn, mạnh yếu phân chia khiến cho nguy cơ tứ phía. Những người dân chân chất còn chẳng hay biết gì, vẫn không ý thức được ngày cuối cùng sắp tới.
Một đoạn lịch sử, vô số máu huyết ướt đầy trang sử.
Huyền Thiên đại lục từ khi Bàn Cổ khai thiên đến nay đã trải qua vô số tai kiếp. Thiên Vũ và Hoa Thanh nghe mà cảm thấy khiếp sợ, cảm xúc dâng trào không nguôi.
Đối với đoạn lịch sử này Hoa Thanh hiểu rõ nhiều hơn Thiên Vũ, có thể có quan Huyền Thiên đại lục khởi nguyên cùng tạo thành. Nàng biết cũng không nhiều, không nghĩ tới điểm này còn có nhiều truyền thuyết cùng chuyện xưa như vậy.
Thiên Vũ yên lặng ghi nhớ đoạn lịch sử này, trong đầu nhớ kỹ mấy đoạn mấu chốt, đối với khởi nguyên Huyền Thiên đại lục đã hiểu rõ đại khái, cũng hiểu biết về lịch sử hình thành và phát triển của sáu thế lực lớn ở Trung Châu nhiều hơn.
Tại Huyền Thiên đại lục, ngoại trừ Trung Châu và phía ngoài Lăng Thủy, còn có Vân Lĩnh, Phách Nguyên, Nam Cương, Bắc Địa, Uyển Khâu, Hạ Lan, Trạch Quốc, Côn Luân, ngoài khơi còn bao gồm nhiều thổ địa không biết tên, có vô số yêu ma quỷ quái, dị tộc tồn tại.
Những tin tức này trước kia Thiên Vũ chưa bao giờ biết, hôm nay đã hiểu biết được một ít, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có quan hệ lớn lao tới tương lai của chính hắn.
Thân ảnh màu trắng không tiếc thời gian và tinh lực giảng thuật đoạn lịch sử này, tuyệt đối không phải vì gia tăng kiến thức cho Thiên Vũ, trong chuyện này tất nhiên có chứa thâm ý.
Mặc dù trước mắt Thiên Vũ vẫn đoán không ra dụng ý thực sự của thân ảnh màu trắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy được thân ảnh màu trắng này không có ác ý với mình, ngược lại giống như là đang chỉ dẫn con đường tương lai cho bản thân.
Đây là một loại trực giác không có bất kỳ căn cứ nào. Thiên Vũ không thể khẳng định vài điểm còn nghi ngờ trong đầu mà thôi.
Dòng suy nghĩ chậm rãi vận chuyển, làm cho trí nhớ sâu sắc hơn.
Thiên Vũ tiêu hóa xong đoạn khởi nguyên Huyền Thiên đại lục, từ từ bình tĩnh lại hỏi chuyện lịch sử Nguyên Văn.
"Huyền Thiên đại lục hình thành có quan hệ mật thiết đến chúng thần, không biết Nguyên Văn và Huyền Thiên đại lục có liên quan gì không?"
Thân ảnh màu trắng lẳng lặng đứng đón gió, đưa lưng về phía Thiên Vũ, thanh âm êm dịu lộ ra khí thế phiêu dật như có như không, kể rõ hết thảy chuyện ngày xưa từng phát sinh.
"Nguyên Văn là một loại kết tinh trí tuệ trong Hỗn Độn khởi nguyên, là một loại kiến thức đại biểu nền văn minh cao nhất từ viễn cổ tới nay, là văn tự duy nhất có thể câu thông với Thần Ma thái cổ. Trải qua hàng triệu hàng tỷ năm tháng ngưng tụ mà thành, có chứa nhiều đặc điểm thần dị, là một trong những sáng tạo của Hỗn Độn bổn nguyên."
Hoa Thanh nghi ngờ nói: "Hỗn Độn bổn nguyên và Thiên Địa bổn nguyên có chỗ nào khác nhau?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Trước có Hỗn Độn sau mới có Thiên Địa, điểm khác nhau tương tự với Tiên Thiên và Hậu Thiên. Năm đó Nữ Oa sáng tạo con người, Thiên Ngô và Tất Phương phái thuộc hạ phủ xuống Huyền Thiên đại lục, dạy cho chúng sinh học tập và nắm giữ Ngũ Linh thuật, văn tự được sử dụng chính là Nguyên Văn. Đây là điểm bắt đầu của văn minh loài người, khởi nguyên từ chúng thần. Sau khi trải qua mấy chục đời không ngừng cố gắng, Nguyên Văn đã được đơn giản hoá, từ hợp chất hóa giản đơn biến thành vô số loại văn tự truyền lưu ở trên đại lục. Bởi vì tự thể cổ quái, hình dạng kỳ lạ khó phân biệt, Nguyên Văn từ từ bị đơn giản hoá rồi thay thế, dần dần lui ra khỏi tri thức của mọi người, theo năm tháng trôi đi số người biết đến nó càng ít, chỉ lưu lại vẻn vẹn ở ba nhánh."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Là ba nhánh nào?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Hải Nhân tộc, Yêu Linh tộc cùng với Trung Châu Vân Thị nhất tộc. Nguyên Văn ở trên Huyền Thiên đại lục vẫn còn được một số người dùng làm văn tự trụ cột để trao đổi kiến thức với nhau, có rất ít người ý thức được giá trị chân chính nó. Theo thời gian trôi qua, Nguyên Văn biến thành một loại ký ức mờ nhạt. Nó tồn tại ở bên trong ba nhánh này, Hải Nhân tộc bởi vì bị trớ chú bắt buộc sống ở trong nước, Nguyên Văn bị truyền thừa bị mất mát nghiêm trọng, cho đến hôm nay có rất ít người tinh thông Nguyên Văn. Yêu Linh tộc sống ở Thụ Hải, hàng năm giao chiến cùng Tiên Linh tộc, rất nhiều văn minh từ viễn cổ bị hao mòn tan biến, hôm nay tộc nhân tinh thông Nguyên Văn cũng không còn nhiều. Còn dư lại Trung Châu Vân Thị nhất tộc, mấy trăm đời truyền thừa đến nay, chỉ còn lại mỗi Vân Báo là hiểu biết Nguyên Văn, hắn trước khi chết truyền thụ Nguyên Văn cho ngươi, xem như đã giao cho ngươi sứ mạng Vân Thị nhất tộc mấy ngàn năm qua !"
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ý ngươi nói là trong toàn bộ Trung Châu, hiện tại chỉ có mỗi ta là người duy nhất tinh thông Nguyên Văn?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Đúng thế, ngươi đúng là người duy nhất tinh thông Nguyên Văn, nhưng mà tinh thông Nguyên Văn không phải chỉ có nhân loại!"
Hoa Thanh cả kinh nói: "Ngươi nói là còn có yêu ma và quỷ thần?"
Thân ảnh màu trắng thanh nhã nói: "Nguyên Văn không chỉ là kiến thức trụ cột để trao đổi, nó còn ẩn tàng vô cùng thần bí trong Hỗn Độn thời không, là một loại Tiên Thiên văn minh của thái cổ Thần Ma. Nguyên Văn khởi nguyên từ thời thiên địa sơ khai, là một loại tồn tại vĩnh hằng, ẩn chứa vô cùng huyền cơ. Năm xưa, Trung Châu Vân Thị nhất tộc từng việc tìm hiểu Nguyên Văn nhận được một câu hứa hẹn của Đế Tuấn ở trong Sáng Thế Bát Cực. Cho nên mấy ngàn năm qua Nguyên Văn vẫn còn tiếp tục được truyền thừa."
Nghe thế Thiên Vũ đột nhiên đoán được lai lịch thân ảnh màu trắng, bật thốt lên: "Ngươi tới từ Đông Hải Quy Khư?"
Thân ảnh màu trắng thản nhiên nói: "Không sai, ta quả thật đến từ Đông Hải Quy Khư, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa tới lúc chúng ta gặp mặt, cho nên ta vẫn đưa lưng về phía ngươi."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Đế Tuấn chưởng quản kiến thức và trí tuệ, Nguyên Văn chẳng phải xuất xứ từ Quy Khư?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Nguyên Văn xuất xứ từ Hỗn Độn, có lực lượng vô cùng thần kỳ, loại lực lượng này nằm ở trong tay Đế Tuấn. Vân Báo trước khi chết truyền thụ Nguyên Văn cho ngươi, chẳng khác gì truyền thừa số mệnh của Vân Thị nhất tộc và chuyển giao kiến thức mấy trăm đời lên trên người của ngươi. Từ đó thay đổi vận mệnh cả đời ngươi, cũng vì thế mà vận khí của ngươi của tốt đến kỳ lạ!"
Sắc mặt Thiên Vũ kinh biến, bật thốt lên: "Ý ngươi nói là ta đang tiếp nhận số mệnh của cả Vân Thị nhất tộc? Điều này sao có thể..."
Hoa Thanh cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng thử nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây của Thiên Vũ, nàng cảm thấy quả thật đúng là có người đang thay đổi vận mạng của hắn. Nếu không hắn không thể nào thuận lợi như vậy, không tới nửa tháng từ một võ giả nhập môn, nhất cử tấn thăng lên đến cảnh giới Vũ hồn.
Chuyện này quả thực làm trái với thiên lý.
"Thiên địa vũ trụ, tạo hóa huyền bí. Tin tức có liên quan đến lai lịch Nguyên Văn ta đã nói cho ngươi biết, sau này ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Chút nữa ta sẽ chuyển di cốt Vân Báo rời đi, đây là lời hứa hẹn năm đó Đế Tuấn ưng thuận với Vân Thị nhất tộc, hôm nay để ta đi hoàn thành nó. Mặt khác, Vân Thị nhất tộc nắm giữ Nguyên Văn không trọn vẹn, ngươi phải nghĩ cách tu bổ cho đủ, việc này đối với ngươi có ý nghĩa hết sức quan trọng."
Kinh ngạc một hồi, Thiên Vũ từ từ khôi phục bình tĩnh, nói: "Ta tự nhiên dùng hết khả năng."
Thân ảnh màu trắng nói: "Tin tức huyền bí của Nguyên Văn ta đã tiết lộ quá nhiều rồi, một mình ngươi từ từ mà lĩnh hội. Lần này gặp mặt, ta ngoại trừ lấy đi hài cốt Vân Báo thì còn có một việc phải nhắc nhở ngươi !"
Thiên Vũ kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Huyền Thiên đại lục là do thân thể Bàn Cổ biến thành, ẩn chứa lực lượng trọng yếu của thiên địa, tác động đến tám phương dị giới. Mặc dù đã được đại thần Phục Hi phong ấn bảo hộ, thế nhưng mấy ngàn năm qua vẫn có vô số Thần Ma tìm kiếm thần lực Bàn Cổ lưu lại, nhằm sở hữu được nó. Năm đó sở dĩ Chúc Âm mang binh xâm lấn mục đích cũng là vì cổ thần lực này, cho nên ngươi nên lưu ý một chút, thử thời vận một lần xem sao. Mặt khác, ngươi còn thiếu một vật !"
Thiên địa trọng yếu, thần lực Bàn Cổ, đây chính là chuyện thần thoại trong truyền thuyết Hồng Hoang, hôm nay từ trong miệng thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra, điều này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh vô cùng chấn động, rốt cuộc đó là truyền thuyết hay là sự thật?
Thiên Vũ tận lực bình phục tâm tình, hỏi: "Ta còn thiếu hụt thứ gì?"
Thân ảnh màu trắng cười nói: "Ngươi còn thiếu hụt một gia viên vốn thuộc về ngươi."
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Nhà của ta? Lời của ngươi có ý gì?"
Thân ảnh màu trắng nói: "Ta không thể tiết lộ cho ngươi quá nhiều, việc này tự ngươi lĩnh hội. Bây giờ ta phải rời đi, trước khi từ biệt ta cho ngươi một món lễ ra mắt."
Người kia vung tay lên, một dòng Nguyên Văn mờ ảo tạo thành hình dây xích xoay tròn lóe ra từng đợt ánh sáng kỳ dị bay tới Thiên Vũ.
Dưới ánh mặt trời, sợi dây xích vẫn duy trì phát sáng theo tần số đặc thù, từng đạo Nguyên Văn tự do di chuyển tựa như có sinh mạng riêng vậy. Những văn tự kia trong nháy mắt nhập vào trong đầu Thiên Vũ, lại mở rộng cánh cửa trí tuệ cho Thiên Vũ thêm một phần, từ đó sinh ra một loại liên lạc kỳ lạ bên trong đầu hắn.
Thân ảnh màu trắng khẽ cười một tiếng, cánh tay phải vung lên phần mộ Vân Báo trong nháy mắt hóa thành một điểm sáng bị thu vào trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng bước đi, dòng thời không trước mặt đột nhiên xuất hiện chấn động, cánh cửa không gian tự động mở ra tạo thành một lối đi không gian, từ trong đó mơ hồ có thể thấy được vô số năng lượng đang quay cuồng.
Thân ảnh màu trắng cất bước đi tới trước, thân thủ phiêu dật tuyệt mỹ lộ ra khí chất thánh khiết và cao quý, chậm rãi tiến vào trong lối đi thời không, cánh cửa hư không lại vang lên thanh âm cuối cùng.
"Có một thứ vĩnh viễn trôi qua gọi là thời gian, nó có thể phủ mờ ánh sáng vạn vật, có một thứ biến hóa gọi là vô thường, nó có thể giải khai hết thảy mê mang !"
Theo câu nói này vang lên, sợi dây xích đang xoay tròn giữa không trung nhất thời tỏa sáng vạn trượng, từng đạo Nguyên Văn lóe lên kỳ quang, lực lượng huyền diệu bay tới trước mắt Thiên Vũ, nháy mắt đã dung nhập vào trong đầu Thiên Vũ, tràn vào cánh cổng trí tuệ của hắn, chiếu sáng vùng sâu thẳm nhất trong biển trí thức của hắn.
Một khắc kia, thân thể Thiên Vũ chấn động từng hồi, một loại cảm giác nói không ra lời xông lên não hắn.
Vô số Nguyên Văn hiện lên tự động lóe ra ánh sáng quay chung quanh bốn phía cánh cổng trí tuệ, lấy cánh cổng trí tuệ làm trung tâm tạo thành một tinh hệ vũ trụ, từ đó sinh ra một tiểu vũ trụ kỳ lạ, từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp tạo ra một cổ tinh thần lực cường đại, làm gia tăng trí tuệ của hắn lên rất nhiều.
Đến lúc đó, Thiên Vũ cảm giác cực kỳ thư sướng, trong đầu quanh quẩn lời nói đầy huyền diệu của thân ảnh màu trắng, cả người hắn đang có sự biến hóa rất lớn, một ý niệm kỳ diệu trong đầu hắn bắt đầu nảy mầm.
Trong một sát na đó hắn đột nhiên hiểu ra huyền cơ, Thiên Vũ tiến vào một lĩnh vực đặc thù, kiến thức gia tăng phong phú, trí tuệ được đề cao, hơn nữa còn sinh ra một loại liên lạc kỳ diệu với thiên địa vạn vật.
Lúc này thân ảnh màu trắng đã hoàn toàn tiến vào lối đi thời không, xuyên qua cánh cổng không gian nháy mắt biến thành điểm sáng nhỏ nhoi rồi tiêu thất.
/302
|