Thiên Vũ chần chờ một lúc, thản nhiên nói: “Ta lần đầu đến nơi này, ngươi có thể giới thiệu cho ta về tình hình nơi này không?”
Cô gái thanh tú mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Huyền Đan Các thuộc Thanh Hiên Môn, là nơi duy nhất trên đại lục Huyền Thiên này tiêu thụ các loại đan dược. Thanh Hiên Môn lấy y thuật luyện đan mà dương danh thiên hạ, luyện chế các loại đan dược cực kì phong phú và đa dạng, thường chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp bậc, trong đó Thiên cấp đan chỉ tại Dược Vương cốc mới có, Địa cấp đan tại thành thị lớn như thành Phù Cừ có thể mua được, đan dược cấp Huyền, Hoàng chúng ta bán tại nơi này giá cả cũng bất đồng.
Thiên Vũ xem một chút đan dược để trong quầy, hỏi: “Những thứ này là đan dược cấp mấy?”
Cô gái thanh tú nói: “Tất cả đan dược trong quầy này đều là Hoàng cấp hạ phẩm, giá cả tương đối thấp.”
Thiên Vũ vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ nói: “Hoàng cấp hạ phẩm?”
Cô gái cười nói: “Đan dược của Thanh Hiên Môn được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, mỗi cấp lại chia làm thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm. Chúng ta ở nơi này chỉ là tầng thấp, đan dược bán ra tất cả đều là Hoàng cấp, chia làm ba người trông coi ba quầy, ta đây bán ra chủ yếu là Hoàng cấp hạ phẩm đan dược, bên kia chính là Hoàng cấp trung phẩm và thượng phẩm đan dược. Lầu hai cung cấp Huyền cấp hạ phẩm đan dược, lầu ba là Huyền cấp trung phẩm đan dược.”
Nghe thế, Thiên Vũ đối với cấp bậc phân chia đan dược đã hiểu khá rõ, chỉ muốn biết thêm về giá cả đan dược.
Tùy ý chỉ vào một bình sứ, Thiên Vũ hỏi: “Nơi này tất cả đều là Hoàng cấp hạ phẩm đan dược, một bình như vậy giá bao nhiêu?”
Cô gái mỉm cười nói: “Đan dược trong quầy này đều bán trong khoảng từ hai mươi đến một trăm ngân tệ.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói: “Tại sao lại đắt thế?”
Cô gái thanh tú vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Chúng ta giá cả phải chăng, vật vượt qua giá, nếu ngươi đến Thất Bảo Các hoặc Thông Thiên Lâu để đấu giá thì còn đắt gấp mấy lần.”
Thiên Vũ nghe vậy liền líu lưỡi, nhìn một chút các loại đan dược trong quầy, ước chừng có khoảng mười mấy loại đều có ghi rõ ràng tên và niêm yết giá.
Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Vũ hỏi: “Những người luyện võ như ta thường hay mua sắm đan dược gì ở đây.”
Cô gái thanh tú giới thiệu: “Đan dược ở chỗ chúng ta cực kì đa dạng, có loại tăng nhanh thực lực, có loại hồi phục thể lực cấp tốc, có loại giải độc, có loại phòng độc, còn có một số loại khác nữa. Bình thường, đa số người luyện võ đều mua một ít đan dược tăng cao thực lực như thuốc tăng lực, Tụ Khí Đan. Nếu là ra ngoài làm việc thì sẽ mua một ít thuốc hồi phục thể lực Hồi Khí Tán, hoặc là Giải Độc đan, phòng bị bất kì tình huống nào.”
Thiên Vũ tìm một chút trong quầy, rất nhanh chóng thấy được thuốc tăng lực cùng với Tụ Khí Đan, lần lượt có giá hai mươi lăm ngân tệ và tám mươi ngân tệ, vượt xa số tiền mà Thiên Vũ có thể bỏ ra.
Nhìn vài lần, Thiên Vũ mới hỏi: “Đây là giá cả một lọ hay một viên?”
Cô gái nói: “Đây đều là giá cả của một viên, nếu mua số lượng lớn chúng ta có bốn loại mười viên, hai mươi viên, năm mươi viên hoặc một trăm viên một lọ.”
Thiên Vũ chần chừ nói: “Đan dược đắt vậy thì có bao nhiêu người mua được cơ chứ?”
Cô gái cười nói: “Cái này ngươi không biết chứ, đan dược của chúng ta ở nơi này căn bản là cung không đủ cầu, vô luận môn phái lớn nhỏ đều là mua sắm ở chỗ chúng ta, bởi vậy không lo không bán được, chỉ sợ không có đủ đan dược để mà bán thôi.”
Thiên Vũ vuốt cằm, nhìn hai người trưởng quầy còn lại ở tầng một, hỏi: “Đan dược Hoàng cấp hạ phẩm cùng thượng phẩm giá cả chênh lệch là bao nhiêu?”
Cô gái thanh tú nói: “Bình thường, Hoàng cấp hạ phẩm đan dược giá từ hai mươi đến một trăm ngân tệ, còn Hoàng cấp trung phẩm giá từ ba trăm tới ba nghìn ngân tệ. Về phần đan dược Hoàng cấp thượng phẩm bán từ năm mươi đến năm trăm kim tệ. Huyền cấp hạ phẩm giá từ một ngàn tới năm ngàn kim tệ, trung phẩm tới cả một vạn đến năm vạn kim tệ. Đan dược từ Huyền cấp thượng phẩm trở lên là vô cùng trân quý, phần lớn đều được đem đi đấu giá, giá cả đắt như cắt cổ.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy cười khổ, cảm khái nói: “Như vậy so với cắt cổ uống máu người ta còn đáng sợ hơn.”
Cô gái thanh tú cười nói: “Vật này lấy giá trị làm đầu, nếu là ngươi đi mua đan dược chữa bệnh thì hết sức rẻ. Hoàng cấp hạ phẩm tất cả đều chỉ mấy đồng mà thôi, tại Thanh Hiên Môn mà nói làm ăn chính là lỗ vốn, đan dược loại này chúng ta bán ra là để giúp đỡ dân chúng, tích ít công đức mà thôi.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trên đại lục Huyền Thiên, lấy một ngàn đơn vị làm tỉ lệ, một kim trị giá một ngàn ngân tệ, một ngân tệ đổi được một ngàn đồng tệ.
Trên kim tệ còn có thủy tinh tệ, cũng là một đổi một ngàn kim tệ. Trên Thủy tinh tệ là Kim cương, dùng màu để phân chia cấp bậc, gồm trắng, vàng, xanh, xanh lục, đen, đỏ và tím. Bảy loại kim cương trong đó quí nhất là màu tím, rất hiếm có, sau đó mới đến Kim cương đỏ, và thấp nhất trong bảy loại là Kim cương trắng.
Trong đó thì cứ một viên Kim cương vàng đổi được mười viên Kim cương trắng, mà một viên Kim cương trắng lại đổi được một ngàn Thủy tinh tệ.
Nghe nói dược phẩm giá rẻ bất ngờ, Thiên Vũ có ý muốn mua, xem ra Thanh Hiên Môn về phương diện cứu người rất có trách nhiệm.
Về phần đan dược, yêu cầu luyện chế rất cao, trong khi luyện chế xác xuất thất bại cũng lớn, đan dược là nhu yếu phẩm quan trọng của nhân loại, giá cả đương nhiên đắt đỏ.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi đã giới thiệu tình hình nơi này cho ta biết, có điều đan dược quá đắt đỏ, trước mắt ta hiện không có mua nổi.”
Cô gái thanh tú mỉm cười nói: “Không có gì, bây giờ ngươi không mua nổi không có nghĩa trong tương lai ngươi cũng không mua nổi.”
Thiên Vũ nhăn nhó cười, nhìn một chút những người khách đang mua thuốc bên cạnh, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Nhưng người này xem ra cũng không có tiền, vì sao họ lại có thể mua được nhiều đan dược đắt đỏ như vậy?”
Cô gái cười duyên: “Tới đây mua sắm đan dược có hai loại người, một là loại phú gia trên người có tiền, cái nên không cần nói. Một loại khác thì không có bối cảnh, không có tiền, bọn họ đi các địa phương thu thập tài bảo sau đó quay lại đổi đan dược.”
Thiên Vũ nghi vấn hỏi: “Tìm kiếm tài bảo? Ví như là cái gì?”
Cô gái thanh tú than nhẹ nói: “Phương thức tìm kiếm tài bảo có rất nhiều, đơn giản nhất là đến vùng đất Ngạ Lang Cốc phía bắc Thiết Lĩnh săn giết yêu thú, lấy tài vật. Đương nhiên phương thức này có sự nguy hiểm nhất định, nhưng lại không có hạn chế, không có người nhúng tay can thiệp. Đại khái giết được một đầu thanh lang đổi được mười ngân tệ. Giết chết một đầu ma thú nhất giai Tật Phong Yêu Lang thì đổi được một ngàn ngân tệ.”
Thiên Vũ nghe vậy, cả kinh bật thốt: “Một ngàn ngân tệ, quá nhiều không đó?”
Cô gái thanh tú vân vê khóe môi: “Quả thật rất nhiều nhưng nguy hiểm thì cũng cực cao. Phải biết rằng dù là một Võ giả muốn giết chết một nhất giai yêu thú cùng cấp cũng không hề dễ dàng.”
Thiên Vũ lè lưỡi lắc đầu nói: “Các loại yêu thú này không phải người thường chúng ta có thể động vào.”
Cô gái cười nói: “Ngươi trước tiên có thể bắt đầu từ thanh lang bình thường, một đầu cũng là mười ngân tệ a, chậm rãi tích lũy từ từ.”
Thiên Vũ có chút động tâm, trước kia tại Vân Ảnh Môn cũng từng cùng các đệ tử khác giết một ít dã thú, cảm giác rõ ràng không khó lắm
Cô gái thanh tú mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Huyền Đan Các thuộc Thanh Hiên Môn, là nơi duy nhất trên đại lục Huyền Thiên này tiêu thụ các loại đan dược. Thanh Hiên Môn lấy y thuật luyện đan mà dương danh thiên hạ, luyện chế các loại đan dược cực kì phong phú và đa dạng, thường chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp bậc, trong đó Thiên cấp đan chỉ tại Dược Vương cốc mới có, Địa cấp đan tại thành thị lớn như thành Phù Cừ có thể mua được, đan dược cấp Huyền, Hoàng chúng ta bán tại nơi này giá cả cũng bất đồng.
Thiên Vũ xem một chút đan dược để trong quầy, hỏi: “Những thứ này là đan dược cấp mấy?”
Cô gái thanh tú nói: “Tất cả đan dược trong quầy này đều là Hoàng cấp hạ phẩm, giá cả tương đối thấp.”
Thiên Vũ vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ nói: “Hoàng cấp hạ phẩm?”
Cô gái cười nói: “Đan dược của Thanh Hiên Môn được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, mỗi cấp lại chia làm thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm. Chúng ta ở nơi này chỉ là tầng thấp, đan dược bán ra tất cả đều là Hoàng cấp, chia làm ba người trông coi ba quầy, ta đây bán ra chủ yếu là Hoàng cấp hạ phẩm đan dược, bên kia chính là Hoàng cấp trung phẩm và thượng phẩm đan dược. Lầu hai cung cấp Huyền cấp hạ phẩm đan dược, lầu ba là Huyền cấp trung phẩm đan dược.”
Nghe thế, Thiên Vũ đối với cấp bậc phân chia đan dược đã hiểu khá rõ, chỉ muốn biết thêm về giá cả đan dược.
Tùy ý chỉ vào một bình sứ, Thiên Vũ hỏi: “Nơi này tất cả đều là Hoàng cấp hạ phẩm đan dược, một bình như vậy giá bao nhiêu?”
Cô gái mỉm cười nói: “Đan dược trong quầy này đều bán trong khoảng từ hai mươi đến một trăm ngân tệ.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói: “Tại sao lại đắt thế?”
Cô gái thanh tú vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Chúng ta giá cả phải chăng, vật vượt qua giá, nếu ngươi đến Thất Bảo Các hoặc Thông Thiên Lâu để đấu giá thì còn đắt gấp mấy lần.”
Thiên Vũ nghe vậy liền líu lưỡi, nhìn một chút các loại đan dược trong quầy, ước chừng có khoảng mười mấy loại đều có ghi rõ ràng tên và niêm yết giá.
Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Vũ hỏi: “Những người luyện võ như ta thường hay mua sắm đan dược gì ở đây.”
Cô gái thanh tú giới thiệu: “Đan dược ở chỗ chúng ta cực kì đa dạng, có loại tăng nhanh thực lực, có loại hồi phục thể lực cấp tốc, có loại giải độc, có loại phòng độc, còn có một số loại khác nữa. Bình thường, đa số người luyện võ đều mua một ít đan dược tăng cao thực lực như thuốc tăng lực, Tụ Khí Đan. Nếu là ra ngoài làm việc thì sẽ mua một ít thuốc hồi phục thể lực Hồi Khí Tán, hoặc là Giải Độc đan, phòng bị bất kì tình huống nào.”
Thiên Vũ tìm một chút trong quầy, rất nhanh chóng thấy được thuốc tăng lực cùng với Tụ Khí Đan, lần lượt có giá hai mươi lăm ngân tệ và tám mươi ngân tệ, vượt xa số tiền mà Thiên Vũ có thể bỏ ra.
Nhìn vài lần, Thiên Vũ mới hỏi: “Đây là giá cả một lọ hay một viên?”
Cô gái nói: “Đây đều là giá cả của một viên, nếu mua số lượng lớn chúng ta có bốn loại mười viên, hai mươi viên, năm mươi viên hoặc một trăm viên một lọ.”
Thiên Vũ chần chừ nói: “Đan dược đắt vậy thì có bao nhiêu người mua được cơ chứ?”
Cô gái cười nói: “Cái này ngươi không biết chứ, đan dược của chúng ta ở nơi này căn bản là cung không đủ cầu, vô luận môn phái lớn nhỏ đều là mua sắm ở chỗ chúng ta, bởi vậy không lo không bán được, chỉ sợ không có đủ đan dược để mà bán thôi.”
Thiên Vũ vuốt cằm, nhìn hai người trưởng quầy còn lại ở tầng một, hỏi: “Đan dược Hoàng cấp hạ phẩm cùng thượng phẩm giá cả chênh lệch là bao nhiêu?”
Cô gái thanh tú nói: “Bình thường, Hoàng cấp hạ phẩm đan dược giá từ hai mươi đến một trăm ngân tệ, còn Hoàng cấp trung phẩm giá từ ba trăm tới ba nghìn ngân tệ. Về phần đan dược Hoàng cấp thượng phẩm bán từ năm mươi đến năm trăm kim tệ. Huyền cấp hạ phẩm giá từ một ngàn tới năm ngàn kim tệ, trung phẩm tới cả một vạn đến năm vạn kim tệ. Đan dược từ Huyền cấp thượng phẩm trở lên là vô cùng trân quý, phần lớn đều được đem đi đấu giá, giá cả đắt như cắt cổ.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy cười khổ, cảm khái nói: “Như vậy so với cắt cổ uống máu người ta còn đáng sợ hơn.”
Cô gái thanh tú cười nói: “Vật này lấy giá trị làm đầu, nếu là ngươi đi mua đan dược chữa bệnh thì hết sức rẻ. Hoàng cấp hạ phẩm tất cả đều chỉ mấy đồng mà thôi, tại Thanh Hiên Môn mà nói làm ăn chính là lỗ vốn, đan dược loại này chúng ta bán ra là để giúp đỡ dân chúng, tích ít công đức mà thôi.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trên đại lục Huyền Thiên, lấy một ngàn đơn vị làm tỉ lệ, một kim trị giá một ngàn ngân tệ, một ngân tệ đổi được một ngàn đồng tệ.
Trên kim tệ còn có thủy tinh tệ, cũng là một đổi một ngàn kim tệ. Trên Thủy tinh tệ là Kim cương, dùng màu để phân chia cấp bậc, gồm trắng, vàng, xanh, xanh lục, đen, đỏ và tím. Bảy loại kim cương trong đó quí nhất là màu tím, rất hiếm có, sau đó mới đến Kim cương đỏ, và thấp nhất trong bảy loại là Kim cương trắng.
Trong đó thì cứ một viên Kim cương vàng đổi được mười viên Kim cương trắng, mà một viên Kim cương trắng lại đổi được một ngàn Thủy tinh tệ.
Nghe nói dược phẩm giá rẻ bất ngờ, Thiên Vũ có ý muốn mua, xem ra Thanh Hiên Môn về phương diện cứu người rất có trách nhiệm.
Về phần đan dược, yêu cầu luyện chế rất cao, trong khi luyện chế xác xuất thất bại cũng lớn, đan dược là nhu yếu phẩm quan trọng của nhân loại, giá cả đương nhiên đắt đỏ.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi đã giới thiệu tình hình nơi này cho ta biết, có điều đan dược quá đắt đỏ, trước mắt ta hiện không có mua nổi.”
Cô gái thanh tú mỉm cười nói: “Không có gì, bây giờ ngươi không mua nổi không có nghĩa trong tương lai ngươi cũng không mua nổi.”
Thiên Vũ nhăn nhó cười, nhìn một chút những người khách đang mua thuốc bên cạnh, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Nhưng người này xem ra cũng không có tiền, vì sao họ lại có thể mua được nhiều đan dược đắt đỏ như vậy?”
Cô gái cười duyên: “Tới đây mua sắm đan dược có hai loại người, một là loại phú gia trên người có tiền, cái nên không cần nói. Một loại khác thì không có bối cảnh, không có tiền, bọn họ đi các địa phương thu thập tài bảo sau đó quay lại đổi đan dược.”
Thiên Vũ nghi vấn hỏi: “Tìm kiếm tài bảo? Ví như là cái gì?”
Cô gái thanh tú than nhẹ nói: “Phương thức tìm kiếm tài bảo có rất nhiều, đơn giản nhất là đến vùng đất Ngạ Lang Cốc phía bắc Thiết Lĩnh săn giết yêu thú, lấy tài vật. Đương nhiên phương thức này có sự nguy hiểm nhất định, nhưng lại không có hạn chế, không có người nhúng tay can thiệp. Đại khái giết được một đầu thanh lang đổi được mười ngân tệ. Giết chết một đầu ma thú nhất giai Tật Phong Yêu Lang thì đổi được một ngàn ngân tệ.”
Thiên Vũ nghe vậy, cả kinh bật thốt: “Một ngàn ngân tệ, quá nhiều không đó?”
Cô gái thanh tú vân vê khóe môi: “Quả thật rất nhiều nhưng nguy hiểm thì cũng cực cao. Phải biết rằng dù là một Võ giả muốn giết chết một nhất giai yêu thú cùng cấp cũng không hề dễ dàng.”
Thiên Vũ lè lưỡi lắc đầu nói: “Các loại yêu thú này không phải người thường chúng ta có thể động vào.”
Cô gái cười nói: “Ngươi trước tiên có thể bắt đầu từ thanh lang bình thường, một đầu cũng là mười ngân tệ a, chậm rãi tích lũy từ từ.”
Thiên Vũ có chút động tâm, trước kia tại Vân Ảnh Môn cũng từng cùng các đệ tử khác giết một ít dã thú, cảm giác rõ ràng không khó lắm
/302
|