Mấy ngày trôi qua, Ninh Trung Tắc thường xuyên ghé qua Diệp Thần chỗ, có lúc là buổi sáng, có lúc là trưa. Cũng có lúc là vào buổi tối. Thời gian nàng tìm đến mỗi lúc một nhiều hơn.
“Ta nói Tiểu Ninh Tử ngươi thế nào không hỏi tên của ta nhỉ?” Ôm nằm cạnh mình Ninh Trung Tắc cơ thể mềm mại, Diệp Thần cảm giác lạ lùng hỏi.
“Không có gì. Ta bỗng dưng không muốn biết nữa.” Ninh Trung Tắc quay người sang một bên trả lời. Nàng sợ hãi nếu hắn nói ra mình thân phận. Hai người sẽ trở thành kẻ thù.
“Ừm, ta cũng không biết nên trả lời ngươi thế nào nữa.” Diệp Thần suy ngẫm cũng gật đầu nói. Dù sao hắn cũng chẳng nhớ được mình là ai cả.
“Nếu không biết vẫn là đừng nói. Dù sao… cũng chẳng là gì của nhau.” Ninh Trung Tắc khẽ cảm thấy cô đơn nhắm mắt lại nói.
“Ngươi là người đàn bà của ta.” Diệp Thần khẽ hôn lên nàng môi nói.
“Ta là nữ nhân có có phu quân. Làm như vậy không tốt đâu.” Ninh Trung Tắc lắc đầu né tránh Diệp Thần nụ hôn nói.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt, nữ nhân… ngươi ngủ ta rồi. Còn muốn trốn nợ không nhận hàng sao?” Diệp Thần đưa tay sờ lấy nàng cằm kéo lên nhìn thẳng vào mắt nàng sau đó hôn lên nàng một nụ hôn say đắm.
“Ưm...” Ninh Trung Tắc tiếp nhận nụ hôn này phối hợp với hắn.
“Ta… ta… phải về. Nếu không sẽ bị phát hiện mất.” Ninh Trung Tắc sau nụ hôn liền nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo mặc vào muốn rời đi.
“Này, Tiểu Ninh Tử...” Diệp Thần khẽ gọi nàng lại.
“Có việc gì sao?” Ninh Trung Tắc nghi ngờ hỏi.
“Từ nay về sau… ngươi không cần phải đến đây nữa. Cầm lấy cái này lọ thuốc… nó sẽ giúp dược trong người ngươi mất hết hiệu lực. Ngươi vẫn là làm một nữ nhân tốt của ngươi, đừng gặp loại người xấu nào như ta nữa.” Diệp Thần nhìn nàng khẽ mỉm cười quay lưng về phía nàng nói.
“Tại sao chứ?” Ninh Trung Tắc cầm bình thuốc trong tay nghi ngờ.
“Ta có lẽ sẽ phải đi một nơi rất xa… không trở về nữa. Có lẽ lúc chúng ta gặp lại… ta không còn là ta nữa. Nếu như hữu duyên, tự ắt có phận. Nếu vô duyên thì không cần níu kéo.” Diệp Thần khẽ thở dài nhắm mắt nói. Ta đạt được ngươi là dựa vào thủ đoạn. Hiện tại cũng nên kết thúc.
“Vì ngươi thân phận sao? Vẫn là vì ta thân phận?” Ninh Trung Tắc nhìn Diệp Thần cho rằng là thân phận Nhậm Ngã Hành của hắn khiến nàng ảnh hưởng.
“Ngươi nghĩ gì đều có thể. Về sau cũng không cần đến nơi này. Ta cũng sẽ không ở đây đợi ngươi. Ta cũng sẽ… quên ngươi thôi.” Diệp Thần đứng dạy mặc vào quần áo liền muốn đi ra ngoài cửa.
“Ngươi làm những thứ đó đối với ta… ngươi quên được. Ta quên được sao?” Ninh Trung Tắc cầm lọ thuốc ném thẳng vào người Diệp Thần sau đó liền chạy ra ngoài thật mạnh. Nếu để ý có thể thấy nàng khóc, nước mắt nàng đã rơi.
“Xem ra… là ngươi không muốn quên ta.” Diệp Thần cầm lọ thuốc trên tay liền cất vào ngực khẽ thở dài.
Mở ra cửa đi ra bên ngoài, lúc này Tuyết Tâm dưới y thuật của hắn chữa trị. Nàng đã hoàn toàn có thể đi lại bình thường hồi phục vô cùng nhanh chóng.
“Vừa rồi ta thấy Ninh nữ hiệp khóc chạy ra ngoài. Chủ nhân ngươi… chọc ghẹo nàng cái gì sao?” Tuyết Tâm bế trên người nhi nữ thắc mắc nhìn Diệp Thần hỏi.
“Không có việc gì lớn, hiện tại ngươi cũng đã khôi phục gần hết. Cũng đã đến lúc chúng ta nói chuyện.” Diệp Thần thở dài nhìn Tuyết Tâm. Nữ nhân này hắn cũng phải an bài cho nàng, những thứ lên đối mặt thì đối mặt.
“Nói chuyện? Chuyện gì?” Tuyết Tâm mờ mịt hỏi.
“Chính là việc mấy hôm trước ta nói. Ta muốn nhờ ngươi… hiện tại ngươi đã khỏe cũng đã đến lúc.” Diệp Thần từ tốn ngồi xuống bàn tre rót một chút nước uống.
“Chủ nhân ngươi cứ nói nha, ta sẽ giúp ngươi.” Tuyết Tâm ôm đứa bé ngồi vào ghế mở miệng nói.
“Ta có lẽ sẽ biến mất một thời gian, cũng có thể… sẽ không trở về nữa.” Diệp Thần liền khẽ mở miệng nói.
“Không quay trở về? Là sao? Chủ nhân ngươi nghĩ… bỏ rơi mẹ con chúng ta?” Tuyết Tâm cảm giác như nghe tiếng án tử hình một dạng cho rằng mình nghe nhầm hỏi.
“Về sau sẽ có một người có thể… sẽ giống ta… xuất hiện trước mặt ngươi. Lúc đó, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến kẻ vô danh này, hãy bước đi bên cạnh hắn. Nếu như ngươi đã quên đi, ta cũng sẽ không bắt ép ngươi.” Diệp Thần khẽ thở dài nói.
“Ngươi nói vậy là sao chứ? Một người giống ngươi… cái gì quên đi. Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao?” Tuyết Tâm tuyệt vọng nói.
“Có lý do ta nhất định phải rời đi. Ta phải đi tìm chính mình, ta là ta… ta đã trốn tránh quá lâu rồi.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Ngươi… sẽ trở lại sao?” Tuyết Tâm ngậm ngùi hỏi.
“Sẽ trở lại… nhưng mà… có lẽ ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Có thể cũng sẽ quên cả ngươi.” Diệp Thần nắm Tuyết Tâm bàn tay nói.
“Quên đi ta? Không sao… lúc đó ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.” Tuyết Tâm kiên định nói.
“Có thể sẽ vô cùng khó khăn.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Vậy ta sẽ khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa. Trước kia ngươi chiếm lấy ta, vậy để sau này ta chiếm lấy ngươi.” Tuyết Tâm kiên định tuyên bố nói.
“Cảm ơn ngươi. Ta đợi ngươi bước vào trái tim ta một lần nữa.” Diệp Thần đưa môi hôn lên nàng môi coi như một nụ hôn từ biệt sau đó liền đứng dạy bước đi ra ngoài.
“Cẩn thận… ta ở Hắc Mộc Nhai đợi ngươi trở về.” Tuyết Tâm ôm con của mình khẽ nói. Hai mắt chảy ra nước mắt lăn dài trên má.
“Ta sẽ trở lại.” Diệp Thần khẽ dừng lại bỏ lại câu nói liền bước tiếp. Ở trong căn nhà tre truyền đến từng tiếng nức nở không thành tiếng của một cái mỹ phụ.
Đi ra bên ngoài, Diệp Thần xem xét một lần mọi chuyện đã sắp đặt đâu vào đầy chưa liền kêu gọi hệ thống.
Keng, ký chủ có xác định ban phát nhiệm vụ sao?
“Xác nhận.” Diệp Thần không chút do dự nói.
Keng, mời ký chủ nhập nội dung ban phát.
“Gửi đến tôi của tương lai, tôi muốn cậu chăm sóc Đông Phương Bạch, ở cạnh bên bảo vệ chăm sóc hắn dưới một thân phận khác tôi đã sắp đặt không bị phát hiện cho đến khi hắn trưởng thành trả được mình đại thù. Phần thường: Ký ức mà cậu đã mất đi, cũng là ký ức của tôi hiện giờ. Tôi biết cậu sẽ không quan tâm đâu, nên chúng ta dùng thêm chiếc dây truyền này làm nhiệm vụ phần thưởng. Có lẽ khi nhận lấy các ký ức này cậu sẽ hiểu tại sao tôi ép cậu làm như vậy.” Diệp Thần tháo ra chiếc dây truyền trao cho hệ thống ban phát lên mình nhiệm vụ.
Keng, đã ban phát nhiệm vụ thành công.
Keng, ký chủ có xác định muốn lưu giữ và ẩn đi mình trí nhớ trong lúc mất trí nhớ sao?
“Xác… nhận.” Diệp Thần có chút do dự cuối cùng vẫn quyết định.
Một vầng sàng nhẹ nhàng chiếu qua Diệp Thần khiến hai mắt của hắn dần nhắm lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Keng, ký chủ thành công thực hiện thao tác. Chuẩn bị tỉnh lại…
Một.
Hai.
Ba.
“Ư… ngáp… chẹp chẹp mệt thật… buồn ngủ quá.” Diệp Thần khẽ ngáp ngáp cái miệng vươn người nhìn tình hình xung quanh.
“Ách, thế quái nào, đây là đâu? Ta sao lại ăn mặc lỗi thời thế này?” Diệp Thần nhìn mình bản thân quần áo đều nghi ngờ. Cái này cổ trang trang phục là sao? Vừa rồi hắn vừa mới nhớ mình bắt lấy cái dây truyền nên nhảy khỏi thông đạo.
Nói mới nhớ, dây chuyền của ta đâu mất rồi. Nhanh chóng đưa tay tìm khắp cơ thể mình không thấy dây chuyền xuyên qua nhẫn xanh lập tức khiến hắn hoảng hốt mất bình tĩnh.
“Hệ thống mau cho ta tìm dây chuyền, lập tức cho ta xác định mình đang ở đâu. Đây rốt cuộc là cái quỷ nào thế giới. Không phải là có một tháng nghỉ ngơi mới tiếp tục xuyên qua sao? Hiện tại lại lập tức xuyên qua rồi.” Diệp Thần không hiểu nhìn xung quanh mở miệng hỏi.
Keng, ký chủ trẻ trâu đú với thiên hạ nhảy khỏi thông đạo tìm đường chết. Cũng may bổn hệ thống ném ngươi vào không gian kéo đến Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới mới bảo toàn được ngươi tính mạng.
“Này này, lúc đó ta cũng đâu phải cố ý. Tự dưng không làm chủ được mới lao ra chứ bộ.” Diệp Thần không phục mở miệng nói. Hắn thật không phải cố ý, chẳng qua nhìn chiếc dây đang dần biến mất khiến sợ hãi lập tức nhảy ra.
Keng, có nhiệm vụ ban phát, ký chủ có muốn hay không tiếp nhận.
“Không cần, hiện tại vẫn là tìm dây chuyền quan trọng.” Diệp Thần liền lập tức từ chối.
Keng, nhiệm vụ có thể giúp ký chủ nhận được dây truyền ngươi xác định không muốn nhận?
“Nhận, lập tức cho ta nhận nhiệm vụ.” Diệp Thần lập tức nói.
Keng, nhận nhiệm vụ thành công, cho ký chủ truyền tải nhiệm vụ video.
Tiếng thông báo của hệ thống vừa vang lên, trước mắt Diệp Thần liền hiện lên một đoạn video có hình ảnh của hắn được thu lại. Diệp Thần cũng tò mò chăm chú lắng nghe.
“Vừa rồi ngươi xác định là ta sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi. Quan tâm người khác, áp đặt bản thân có vẻ không giống cá tính của hắn lắm.
Keng, chính là ký chủ. Bản mặt ngu người này không lẫn với thằng ngu khác được.
“Ngươi nói cũng đúng. Á đù, đợi đã ngươi chửi ta?” Diệp Thần lập tức phát hiện ra sai lầm.
Keng, bổn hệ thống chỉ ăn ngay nói thật.
“Được được, không nói với ngươi, không nói lại ngươi. Nói chung là ta của quá khứ muốn ta đi chăm sóc Đông Phương Bạch, theo cốt truyện chính là tương lai Đông Phương Bất Bại thì mới cho ta lấy lại được day chuyền đúng không?” Diệp Thần nghi hoặc đưa ra mình nghi vấn hỏi.
Keng, Về cơ bản chính là có ý như vậy. Ký chủ ngươi còn phải chăm sóc dưới một cái khác thân phận.
“Không có vấn đề, không nghĩ tới hắn lại có thể tìm đến Đông Phương Bạch chơi dưỡng thành đâu. Hắc hắc, nói cho ta biết hiện Đông Phương mỹ nữ vẫn là ở đâu.” Diệp Thần liền không có chút nào áp lực nói.
Keng, ở Hắc Mộc Nhai, nhưng hệ thống hưu tâm cảnh báo ký chủ. Ngươi của quá khứ chính là vì cho là mình yêu thích con trai nên mới quyết định quên đi như vậy.
“Đợi đợi… ngươi nói là con trai? Á đù, nà ní… lão tử ăn mặn vậy từ khi nào lão tử không nhớ?” Diệp Thần lập tức kinh ngạc về mình nói.
Keng, ký chủ ngươi đã nhận nhiệm vụ thì không thể từ bỏ.
“Cái rắm thí, ta ở quá khứ điên rồi mới làm như vậy. Để ta chăm sóc một thằng con trai? Chó đẻ.” Diệp Thần đều muốn thô bạo chửi tục nhưng vi dây chuyền hắn vẫn là cắn răng chịu đựng.
“Mà đợi đã, thân phẩn của ta là cái gì?” Diệp Thần vẫn muốn nghe. Đừng nói là thái giám nhá. Lão tử tuyệt không vung đao tự cung.
Keng, một con mèo. Ký chủ mỗi ngày sẽ được biến thành người một tiếng vào lúc giữa đêm nhờ bánh quy biến hình của Doraemon. Tức là mỗi ngày ngươi sẽ phải sử dụng một miếng bánh quy. Tác dụng kéo dài hai mươi ba canh giờ.
“Một con mèo? Mèo cái rắm thí, như vậy lão tử làm sao đi cua muội tử?” Diệp Thần đều mộng bức nói.
Keng, tuy ngươi ăn bánh quy biến mình biến thành chú mèo bé tý nhưng vẫn có thể nói được. Tất nhiên kinh mạch cùng với cơ chế hoạt động của loài mèo cùng người khác nhau. Ngươi có lẽ sẽ không vận dụng được bao nhiêu sức mạnh.
“Như vậy chẳng phải sẽ còn gặp cả nguy hiểm sao?” Diệp Thần đều muốn phản đối nói.
Keng, ký chủ không có quyền lựa chọn, qua xem xét ký chủ ở thân phận này sẽ khó bị lộ ra nhất, vì Đông Phương Bạch rất ghét mèo..
“Hừ, bắt ta chăm sóc một đứa con trai, còn bắt ta làm một con mèo. Tên tiểu tử đó ghét mèo vậy, ta chẳng phải sẽ bị hắn bắt nạt hay sao hả? Ta của quá khứ hắn điên rồi.” Diệp Thần cảm giác đều mộng bức. Lão tử quá khứ rốt cuộc là điên rồi hay sao hả?
“Ta nói Tiểu Ninh Tử ngươi thế nào không hỏi tên của ta nhỉ?” Ôm nằm cạnh mình Ninh Trung Tắc cơ thể mềm mại, Diệp Thần cảm giác lạ lùng hỏi.
“Không có gì. Ta bỗng dưng không muốn biết nữa.” Ninh Trung Tắc quay người sang một bên trả lời. Nàng sợ hãi nếu hắn nói ra mình thân phận. Hai người sẽ trở thành kẻ thù.
“Ừm, ta cũng không biết nên trả lời ngươi thế nào nữa.” Diệp Thần suy ngẫm cũng gật đầu nói. Dù sao hắn cũng chẳng nhớ được mình là ai cả.
“Nếu không biết vẫn là đừng nói. Dù sao… cũng chẳng là gì của nhau.” Ninh Trung Tắc khẽ cảm thấy cô đơn nhắm mắt lại nói.
“Ngươi là người đàn bà của ta.” Diệp Thần khẽ hôn lên nàng môi nói.
“Ta là nữ nhân có có phu quân. Làm như vậy không tốt đâu.” Ninh Trung Tắc lắc đầu né tránh Diệp Thần nụ hôn nói.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt, nữ nhân… ngươi ngủ ta rồi. Còn muốn trốn nợ không nhận hàng sao?” Diệp Thần đưa tay sờ lấy nàng cằm kéo lên nhìn thẳng vào mắt nàng sau đó hôn lên nàng một nụ hôn say đắm.
“Ưm...” Ninh Trung Tắc tiếp nhận nụ hôn này phối hợp với hắn.
“Ta… ta… phải về. Nếu không sẽ bị phát hiện mất.” Ninh Trung Tắc sau nụ hôn liền nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo mặc vào muốn rời đi.
“Này, Tiểu Ninh Tử...” Diệp Thần khẽ gọi nàng lại.
“Có việc gì sao?” Ninh Trung Tắc nghi ngờ hỏi.
“Từ nay về sau… ngươi không cần phải đến đây nữa. Cầm lấy cái này lọ thuốc… nó sẽ giúp dược trong người ngươi mất hết hiệu lực. Ngươi vẫn là làm một nữ nhân tốt của ngươi, đừng gặp loại người xấu nào như ta nữa.” Diệp Thần nhìn nàng khẽ mỉm cười quay lưng về phía nàng nói.
“Tại sao chứ?” Ninh Trung Tắc cầm bình thuốc trong tay nghi ngờ.
“Ta có lẽ sẽ phải đi một nơi rất xa… không trở về nữa. Có lẽ lúc chúng ta gặp lại… ta không còn là ta nữa. Nếu như hữu duyên, tự ắt có phận. Nếu vô duyên thì không cần níu kéo.” Diệp Thần khẽ thở dài nhắm mắt nói. Ta đạt được ngươi là dựa vào thủ đoạn. Hiện tại cũng nên kết thúc.
“Vì ngươi thân phận sao? Vẫn là vì ta thân phận?” Ninh Trung Tắc nhìn Diệp Thần cho rằng là thân phận Nhậm Ngã Hành của hắn khiến nàng ảnh hưởng.
“Ngươi nghĩ gì đều có thể. Về sau cũng không cần đến nơi này. Ta cũng sẽ không ở đây đợi ngươi. Ta cũng sẽ… quên ngươi thôi.” Diệp Thần đứng dạy mặc vào quần áo liền muốn đi ra ngoài cửa.
“Ngươi làm những thứ đó đối với ta… ngươi quên được. Ta quên được sao?” Ninh Trung Tắc cầm lọ thuốc ném thẳng vào người Diệp Thần sau đó liền chạy ra ngoài thật mạnh. Nếu để ý có thể thấy nàng khóc, nước mắt nàng đã rơi.
“Xem ra… là ngươi không muốn quên ta.” Diệp Thần cầm lọ thuốc trên tay liền cất vào ngực khẽ thở dài.
Mở ra cửa đi ra bên ngoài, lúc này Tuyết Tâm dưới y thuật của hắn chữa trị. Nàng đã hoàn toàn có thể đi lại bình thường hồi phục vô cùng nhanh chóng.
“Vừa rồi ta thấy Ninh nữ hiệp khóc chạy ra ngoài. Chủ nhân ngươi… chọc ghẹo nàng cái gì sao?” Tuyết Tâm bế trên người nhi nữ thắc mắc nhìn Diệp Thần hỏi.
“Không có việc gì lớn, hiện tại ngươi cũng đã khôi phục gần hết. Cũng đã đến lúc chúng ta nói chuyện.” Diệp Thần thở dài nhìn Tuyết Tâm. Nữ nhân này hắn cũng phải an bài cho nàng, những thứ lên đối mặt thì đối mặt.
“Nói chuyện? Chuyện gì?” Tuyết Tâm mờ mịt hỏi.
“Chính là việc mấy hôm trước ta nói. Ta muốn nhờ ngươi… hiện tại ngươi đã khỏe cũng đã đến lúc.” Diệp Thần từ tốn ngồi xuống bàn tre rót một chút nước uống.
“Chủ nhân ngươi cứ nói nha, ta sẽ giúp ngươi.” Tuyết Tâm ôm đứa bé ngồi vào ghế mở miệng nói.
“Ta có lẽ sẽ biến mất một thời gian, cũng có thể… sẽ không trở về nữa.” Diệp Thần liền khẽ mở miệng nói.
“Không quay trở về? Là sao? Chủ nhân ngươi nghĩ… bỏ rơi mẹ con chúng ta?” Tuyết Tâm cảm giác như nghe tiếng án tử hình một dạng cho rằng mình nghe nhầm hỏi.
“Về sau sẽ có một người có thể… sẽ giống ta… xuất hiện trước mặt ngươi. Lúc đó, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến kẻ vô danh này, hãy bước đi bên cạnh hắn. Nếu như ngươi đã quên đi, ta cũng sẽ không bắt ép ngươi.” Diệp Thần khẽ thở dài nói.
“Ngươi nói vậy là sao chứ? Một người giống ngươi… cái gì quên đi. Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao?” Tuyết Tâm tuyệt vọng nói.
“Có lý do ta nhất định phải rời đi. Ta phải đi tìm chính mình, ta là ta… ta đã trốn tránh quá lâu rồi.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Ngươi… sẽ trở lại sao?” Tuyết Tâm ngậm ngùi hỏi.
“Sẽ trở lại… nhưng mà… có lẽ ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Có thể cũng sẽ quên cả ngươi.” Diệp Thần nắm Tuyết Tâm bàn tay nói.
“Quên đi ta? Không sao… lúc đó ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.” Tuyết Tâm kiên định nói.
“Có thể sẽ vô cùng khó khăn.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Vậy ta sẽ khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa. Trước kia ngươi chiếm lấy ta, vậy để sau này ta chiếm lấy ngươi.” Tuyết Tâm kiên định tuyên bố nói.
“Cảm ơn ngươi. Ta đợi ngươi bước vào trái tim ta một lần nữa.” Diệp Thần đưa môi hôn lên nàng môi coi như một nụ hôn từ biệt sau đó liền đứng dạy bước đi ra ngoài.
“Cẩn thận… ta ở Hắc Mộc Nhai đợi ngươi trở về.” Tuyết Tâm ôm con của mình khẽ nói. Hai mắt chảy ra nước mắt lăn dài trên má.
“Ta sẽ trở lại.” Diệp Thần khẽ dừng lại bỏ lại câu nói liền bước tiếp. Ở trong căn nhà tre truyền đến từng tiếng nức nở không thành tiếng của một cái mỹ phụ.
Đi ra bên ngoài, Diệp Thần xem xét một lần mọi chuyện đã sắp đặt đâu vào đầy chưa liền kêu gọi hệ thống.
Keng, ký chủ có xác định ban phát nhiệm vụ sao?
“Xác nhận.” Diệp Thần không chút do dự nói.
Keng, mời ký chủ nhập nội dung ban phát.
“Gửi đến tôi của tương lai, tôi muốn cậu chăm sóc Đông Phương Bạch, ở cạnh bên bảo vệ chăm sóc hắn dưới một thân phận khác tôi đã sắp đặt không bị phát hiện cho đến khi hắn trưởng thành trả được mình đại thù. Phần thường: Ký ức mà cậu đã mất đi, cũng là ký ức của tôi hiện giờ. Tôi biết cậu sẽ không quan tâm đâu, nên chúng ta dùng thêm chiếc dây truyền này làm nhiệm vụ phần thưởng. Có lẽ khi nhận lấy các ký ức này cậu sẽ hiểu tại sao tôi ép cậu làm như vậy.” Diệp Thần tháo ra chiếc dây truyền trao cho hệ thống ban phát lên mình nhiệm vụ.
Keng, đã ban phát nhiệm vụ thành công.
Keng, ký chủ có xác định muốn lưu giữ và ẩn đi mình trí nhớ trong lúc mất trí nhớ sao?
“Xác… nhận.” Diệp Thần có chút do dự cuối cùng vẫn quyết định.
Một vầng sàng nhẹ nhàng chiếu qua Diệp Thần khiến hai mắt của hắn dần nhắm lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Keng, ký chủ thành công thực hiện thao tác. Chuẩn bị tỉnh lại…
Một.
Hai.
Ba.
“Ư… ngáp… chẹp chẹp mệt thật… buồn ngủ quá.” Diệp Thần khẽ ngáp ngáp cái miệng vươn người nhìn tình hình xung quanh.
“Ách, thế quái nào, đây là đâu? Ta sao lại ăn mặc lỗi thời thế này?” Diệp Thần nhìn mình bản thân quần áo đều nghi ngờ. Cái này cổ trang trang phục là sao? Vừa rồi hắn vừa mới nhớ mình bắt lấy cái dây truyền nên nhảy khỏi thông đạo.
Nói mới nhớ, dây chuyền của ta đâu mất rồi. Nhanh chóng đưa tay tìm khắp cơ thể mình không thấy dây chuyền xuyên qua nhẫn xanh lập tức khiến hắn hoảng hốt mất bình tĩnh.
“Hệ thống mau cho ta tìm dây chuyền, lập tức cho ta xác định mình đang ở đâu. Đây rốt cuộc là cái quỷ nào thế giới. Không phải là có một tháng nghỉ ngơi mới tiếp tục xuyên qua sao? Hiện tại lại lập tức xuyên qua rồi.” Diệp Thần không hiểu nhìn xung quanh mở miệng hỏi.
Keng, ký chủ trẻ trâu đú với thiên hạ nhảy khỏi thông đạo tìm đường chết. Cũng may bổn hệ thống ném ngươi vào không gian kéo đến Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới mới bảo toàn được ngươi tính mạng.
“Này này, lúc đó ta cũng đâu phải cố ý. Tự dưng không làm chủ được mới lao ra chứ bộ.” Diệp Thần không phục mở miệng nói. Hắn thật không phải cố ý, chẳng qua nhìn chiếc dây đang dần biến mất khiến sợ hãi lập tức nhảy ra.
Keng, có nhiệm vụ ban phát, ký chủ có muốn hay không tiếp nhận.
“Không cần, hiện tại vẫn là tìm dây chuyền quan trọng.” Diệp Thần liền lập tức từ chối.
Keng, nhiệm vụ có thể giúp ký chủ nhận được dây truyền ngươi xác định không muốn nhận?
“Nhận, lập tức cho ta nhận nhiệm vụ.” Diệp Thần lập tức nói.
Keng, nhận nhiệm vụ thành công, cho ký chủ truyền tải nhiệm vụ video.
Tiếng thông báo của hệ thống vừa vang lên, trước mắt Diệp Thần liền hiện lên một đoạn video có hình ảnh của hắn được thu lại. Diệp Thần cũng tò mò chăm chú lắng nghe.
“Vừa rồi ngươi xác định là ta sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi. Quan tâm người khác, áp đặt bản thân có vẻ không giống cá tính của hắn lắm.
Keng, chính là ký chủ. Bản mặt ngu người này không lẫn với thằng ngu khác được.
“Ngươi nói cũng đúng. Á đù, đợi đã ngươi chửi ta?” Diệp Thần lập tức phát hiện ra sai lầm.
Keng, bổn hệ thống chỉ ăn ngay nói thật.
“Được được, không nói với ngươi, không nói lại ngươi. Nói chung là ta của quá khứ muốn ta đi chăm sóc Đông Phương Bạch, theo cốt truyện chính là tương lai Đông Phương Bất Bại thì mới cho ta lấy lại được day chuyền đúng không?” Diệp Thần nghi hoặc đưa ra mình nghi vấn hỏi.
Keng, Về cơ bản chính là có ý như vậy. Ký chủ ngươi còn phải chăm sóc dưới một cái khác thân phận.
“Không có vấn đề, không nghĩ tới hắn lại có thể tìm đến Đông Phương Bạch chơi dưỡng thành đâu. Hắc hắc, nói cho ta biết hiện Đông Phương mỹ nữ vẫn là ở đâu.” Diệp Thần liền không có chút nào áp lực nói.
Keng, ở Hắc Mộc Nhai, nhưng hệ thống hưu tâm cảnh báo ký chủ. Ngươi của quá khứ chính là vì cho là mình yêu thích con trai nên mới quyết định quên đi như vậy.
“Đợi đợi… ngươi nói là con trai? Á đù, nà ní… lão tử ăn mặn vậy từ khi nào lão tử không nhớ?” Diệp Thần lập tức kinh ngạc về mình nói.
Keng, ký chủ ngươi đã nhận nhiệm vụ thì không thể từ bỏ.
“Cái rắm thí, ta ở quá khứ điên rồi mới làm như vậy. Để ta chăm sóc một thằng con trai? Chó đẻ.” Diệp Thần đều muốn thô bạo chửi tục nhưng vi dây chuyền hắn vẫn là cắn răng chịu đựng.
“Mà đợi đã, thân phẩn của ta là cái gì?” Diệp Thần vẫn muốn nghe. Đừng nói là thái giám nhá. Lão tử tuyệt không vung đao tự cung.
Keng, một con mèo. Ký chủ mỗi ngày sẽ được biến thành người một tiếng vào lúc giữa đêm nhờ bánh quy biến hình của Doraemon. Tức là mỗi ngày ngươi sẽ phải sử dụng một miếng bánh quy. Tác dụng kéo dài hai mươi ba canh giờ.
“Một con mèo? Mèo cái rắm thí, như vậy lão tử làm sao đi cua muội tử?” Diệp Thần đều mộng bức nói.
Keng, tuy ngươi ăn bánh quy biến mình biến thành chú mèo bé tý nhưng vẫn có thể nói được. Tất nhiên kinh mạch cùng với cơ chế hoạt động của loài mèo cùng người khác nhau. Ngươi có lẽ sẽ không vận dụng được bao nhiêu sức mạnh.
“Như vậy chẳng phải sẽ còn gặp cả nguy hiểm sao?” Diệp Thần đều muốn phản đối nói.
Keng, ký chủ không có quyền lựa chọn, qua xem xét ký chủ ở thân phận này sẽ khó bị lộ ra nhất, vì Đông Phương Bạch rất ghét mèo..
“Hừ, bắt ta chăm sóc một đứa con trai, còn bắt ta làm một con mèo. Tên tiểu tử đó ghét mèo vậy, ta chẳng phải sẽ bị hắn bắt nạt hay sao hả? Ta của quá khứ hắn điên rồi.” Diệp Thần cảm giác đều mộng bức. Lão tử quá khứ rốt cuộc là điên rồi hay sao hả?
/782
|