Cầm chiếc bánh mang vào bên trong nhà, Diệp Thần liền muốn đưa cho các nữ nhân cùng nếm thử.
Saya Takagi đi theo đằng sau níu lại Diệp Thần tay mở miệng nói: “Vẫn là đừng ăn, bánh này bị thiu rồi. Ta cho ngươi đổi một cái.”
“Thiu rồi? Sao ta không ngửi thấy? Saya san ngươi thật là tham ăn nghĩ một mình ăn sao? Không có cửa.” Diệp Thần trêu đùa nàng nói. Hắn không phải thằng ngu đương nhiên phát hiện ra chiếc bánh này có vấn đề.
“Đừng, chiếc bánh này… vẫn là đổi cho chắc ăn.” Saya Takagi đem chiếc muốn giành lại nói. Nàng không muốn hại mọi người, nàng đã do dự.
Diệp Thần đương nhiên không để Saya Takagi đem chiếc bánh cho đổi liền bê vào bên trong: “Không cần thiết, mọi người mau tới ăn bánh.”
“Không có dao cắt bánh làm sao giờ?” Diệp Thần lười biếng đặt chiếc bánh lên bàn.
“Không có dao, hay là để ta đem xuống nhà bếp nhờ người…” Saya Takagi gấp gáp mở miệng nói.
“Không cần đây Saya tỷ tỷ. Để Alice đi lấy dao.” Alice lập tức nhảy nhót muốn chạy vô bếp liền bị Saya ngăn lại.
“Món ăn này… có thuốc mê… không thể ăn.” Saya Takagi cắn răng cúi đầu nói ra.
“Saya con… tại sao lại làm như vậy? Là tên khốn Souichiro Takagi ép sao?” Takagi Yuriko lập tức nghĩ đến mình chồng trước ép buộc Saya liền tức giận hỏi.
“Xin lỗi, là do ta quá ích kỷ.” Saya Takagi lảng tránh mẹ mình ánh mắt nói. Nàng thực sự sợ hãi bị người khác vứt bỏ.
“Diệp kun nàng chỉ là bị dụ dỗ, ta cam đoan...” Takagi Yuriko mở miệng nói.
“Không cần giải thích, ngay từ đầu ta đã biết bánh này có vấn đề. Chẳng qua ta muốn xem Saya lựa chọn mà thôi.” Diệp Thần ngồi tựa mình vào ghế thản nhiên nói.
“Yên tâm, bánh ta cũng đã đổi. Hoàn toàn có thể ăn được. Còn về Saya… đây là lần cuối cùng. Nếu như ta biết ngươi muốn làm hại hắn lần nữa. Ta sẽ giết ngươi.” Korito Oba lóe lên một chút sát khí đem ra một lọ độc dược trông giống y hết với Saya Takagi trong ngực lọ độc dược. Nàng làm Ninja đối với việc hạ độc chính là tổ sư của tổ sư, muốn âm mưu tính toán nàng là chuyện không dễ dàng.
Nếu như vừa rồi, Saya không thừa nhận mình có ý định hạ độc. Hiện tại có lẽ nàng đã là một cái xác không hồn.
“Được rồi, mọi người vẫn là nên ăn bánh đi. Nhưng mà… Saya ngươi làm ta sợ hãi như vậy, có phải nên bồi thường gì hay là không?” Diệp Thần kéo lấy Saya Takagi ngồi vào hắn trong lòng cười dâm đãng nói.
“Nến… roi da… ngươi thích cái nào?” Saya Takagi khẽ đỏ mặt mở miệng nhỏ thẹn thùng nói.
“Ngươi và mẹ ngươi thật giống nhau. Vô cùng dâm đãng.” Diệp Thần khẽ cắn vào tai nàng nói.
“Ai dâm đãng chứ, không phải ngươi thích như vậy sao?” Saya Takagi xấu hổ nói. Nàng da mặt so với mẹ mình mỏng nhiều.
“Được là ta muốn, ở nhật bản nghe nói có kiểu trói dây thừng đỏ vô cùng kích thích. Ta thật muốn thử qua.” Diệp Thần liếm môi nói.
“Tối nay ta ở trên giường chờ ngươi.” Saya Takagi mở miệng trả lời.
Alice thấy mọi người trở lại vui vẻ liền nhanh nhảu: “Vậy Alice đi lấy dao cắt bánh.”
“Không cần phức tạp như vây. Trời đánh còn tránh miếng ăn. Vẫn là để ta biểu diễn cho các ngươi xem dùng kiếm chia bánh.” Korito Oba rút ra hông mình thanh kiếm hất vài đường liền đem cái bánh chia đều thành nhiều phần bằng nhau.
“Ách, tự dưng ta lại không thấy đói nữa. Mọi người ăn đi.” Chúng nữ mặt có chút đen vốn dĩ muốn ăn bánh, hiện tại tâm trạng đều không muốn ăn.
“Này này, bà vừa chém chết mấy thằng bằng thanh kiếm đó xong đánh, còn chưa có vệ sinh đâu. Lỡ có thằng bị HIV thì sao? Đố thằng nào dám ăn?” Diệp Thần mặt có chút đen thui mở miệng nói.
“Ta quên mất, chiếc bánh này vẫn là bỏ đi.” Korito Oba gãi gãi đầu. Nàng thế nào lại quên mất nhỉ.
“Không sao, để ta kêu người dùng lò nướng bánh nướng thêm một cái nữa.” Takagi Yuriko không có vấn đề mở miệng nói.
“Vậy thì ta đi đón bạn của Shizuka trước. Mà nàng tên gì vậy nhỉ?” Diệp Thần lúc này mới chợt nhớ mình chưa có biết tên.
“Nàng tên Rika Minami. Là thành viên của SAT và đội đặc nhiệm đấy. Số điện thoại của cô ấy là… chết rồi lại quên mất rồi.” Shizuka giáo y ngờ nghệch ôm đầu mình nói.
“Đừng lo lắng, số điện thoại ở trong nhật ký điện… thoại...” Diệp Thần muốn mở ra nhật ký điện thoại để xem thì.
Bùm… set… một tiếng động vang vội vang lên khiến mọi người đều kinh hãi, điện thoại tên tay Diệp Thần chập điện rồi phát nổ. Bên ngoài trời một luồng sáng phát sáng chói lóa bầu trời, khiến mọi người đều lo sợ.
“Diệp kun ngươi không sao chứ? Tay có bị thương ở đâu sao?” Mọi người lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là chiếc điện thoại này hỏng rồi. Có vẻ như tận thế đã chính thức bắt đầu.” Diệp Thần đem điện thoại ném xuống đất bước ra bên ngoài nhìn trên trời sáng chói ánh sáng.
Tại Souichiro Takagi trong văn phòng đang theo dõi đám người qua Camera cũng lập tức nhíu mày lại: “Có việc gì xảy ra vậy?”
“Chúng ta mất điện rồi, tất cả máy tính đều dừng hoạt động.” Đám người lập tức hoảng loạn.
Tại toàn bộ khu vực Nhật Bản, tất cả mọi thứ từ xe cộ, đến cả đến cả vật dụng điện tử, ống nhắm điện súng ống tất cả đều không sử dụng được.
“Là ảnh hưởng từ xung điện từ EMP, hay còn gọi là HANE, vụ nổ hạt nhân tầm cao. Khi một đầu đạn hạt nhân phát nổ trên cao của khí quyển, các tia gamma khiến electron bị tán xạ khỏi khí quyển, tạo nên hiệu ứng Compton. Các electron tác dụng lên từ trường của trái đất gây nên các xung điện từ trên một khu vực lớn, nó khiến các thiết bị điện dừng hoạt động. Các sung điện từ này truyền theo các ăng ten và gây cháy các mạch điện. Nói ngắn gọn thì bây giờ… chúng ta không thể sử dụng các thiết bị điện được nữa. Không chỉ điện thoại, cả máy tính, xe cộ cũng dừng hoạt động, có lẽ nhà máy điện cũng thế. Có một số nơi chống lại được tác dụng của EMP, nhưng thường là nơi có SDF hay chính phủ mà thôi.” Saya Takagi thể hiện ra học thức uyên bác của mình.
“Xem ra cả game chém hoa quả ta cũng không được chơi nữa rồi. Chết tiệt thật, buổi tối xem ra sẽ tối lắm đây.” Korito Oba lười biếng nhìn ánh sáng trên trời nói.
“Trời tối? Shizuka sợ… hu hu...” Shizuka giáo y khóc lóc được cô bé Alice xoa đầu an ủi. Rốt cuộc ai mới là người lớn đây.
“Quan trọng hơn là cô bạn mỹ nữ của Shizuka san là Rika Minami đang trên đường tới đây, nếu xe máy không sử dụng được, có lẽ nàng đang gặp nguy hiểm rất lớn.” Diệp Thần không mấy quan tâm đến vấn đề mất điện cái gì. Dù sao thế giới này tàn thì cũng là lúc hắn nên rời đi.
“Vậy phải làm sao đây? Rika hẳn là đang gặp nguy hiểm.” Shizuka khóc lo lắng nói.
“Làm sao hả? Tất nhiên là rời khỏi đây. Không có điện, tất cả những phòng tránh bảo vệ đều không sử dụng được. Nơi này đông dân người như vậy. Đám thây ma rất nhanh sẽ tiến đến. Chỗ này đã thất thủ rồi. Saya tối nay trò vui xem ra phải để sau này bù lại. Chúng ta rời khỏi đây thôi.” Diệp Thần lười biếng bước ra bên ngoài nói.
“Ta còn chưa có ăn bánh tráng miệng nữa chết tiệt thật.” Korito Oba vác theo thanh kiếm cũng đi theo.
“Chúng ta đi đâu chứ? Hiện tại toàn bộ Nhật Bản đâu đâu cũng là thây ma.” Chúng nữ lo âu nói.
“Đến một nơi an toàn thế giới của ta.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Thế giới của ngươi?” Đám người nghi ngờ. Họ không biết đó là nơi nào. Nhưng chỉ cần Diệp Thần đi đâu họ sẽ cùng đi theo.
“Nhưng mà anh bạn mập mạp này có vẻ như không thể đi.” Diệp Thần nhìn đến Kohta mập mạp nói.
“Kohta… không thể đi sao?” Chúng nữ có chút cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù sao Kohta cũng giúp đỡ họ rất nhiều, là một người bạn từng trải qua hoạn nạn.
“Không sao đâu, ta nghĩ ta có thể sống được ở thế giới này mà. Ngoài ra, gia đình ta ở đây ta cũng không muốn rời đi bọn họ.” Kohta nở nụ cười mở miệng nói. Có lẽ hắn cũng sớm biết có ngày này.
“Mặc dù hơi xấu xí, chú cũng giỏi đấy Kohta, ở trường hợp xấu nhất, cũng không cầu xin kẻ khác. Yên tâm, nếu chú có chết, anh sẽ bao đủ chú tiền vàng mã mỗi năm.” Diệp Thần giơ một ngón tay nói.
“Diệp sama, chăm sóc tốt bọn họ.” Kohta vác theo súng của mình tách khỏi đám người.
Đám thây ma lúc này đã tụ tập xông phá vào Takagi gia, Souichiro Takagi vốn dĩ mọi kế hoạch tưởng như hoàn hảo bỗng chốc tan vỡ. Cố gắng níu lại quyền lực, hắn cầm kiếm xông lên sống chết cùng Takagi gia tộc sau đó liền chết tại trong đám thây ma. Kohta nhấc lên súng của mình và ngã xuống khi súng hết đạn.
Thế giới dần dần bốc hơi sau đó tan biến trước mắt bọn họ, cứ một bước chân lại một phần thế giới sụp đổ. Nhân vật chính đã bị Oba san chết, tác giả của thế giới này tại hiện thực cũng đã mất trước khi hoàn thành nó. Thế giới không toàn vẹn cũng không còn lý do tồn tại, đây có lẽ là cái kết cho nó rồi.
Chúng nữ bước theo Diệp Thần đi ngang nhiên qua đám thây ma như trốn không người. Kinh ngạc chứng kiến thây ma những con người, cái xác đều đang tan biến thành từng mảnh vỡ mà kinh sợ. Sau đó từng người họ cũng phát sáng truyền tống đến hệ thống bên trong.
Keng, thế giới chuẩn bị biến mất, thời gian tan biến một ngày, ký chủ mau chóng rời khỏi đây.
“Oba san ngươi trở về trước. Ta sẽ sớm trở về, có một nữ nhân ta cần đi tìm.” Diệp Thần mở miệng nói với nàng.
“Lại tự quyết định theo ý mình nữa. Thế giới này hình như đang sụp đổ rồi.” Korito Oba cũng cảm nhận thấy không bình thường nói. Nàng có thể thấy rõ từng thứ một đan tan biến.
“Bà từng nói đừng bao giờ bỏ rơi bất kỳ một nữ nhân nào không phải sao? Vả lại, nếu ta không cứu bạn của Shizuka”
“Cầm lấy nó đi. Ngươi phải sống trở về đấy. Ta đợi ngươi trở lại. Đừng có về không đấy.” Korito Oba cầm thanh kiếm bên hông ném cho Diệp Thần sau đó liền biến mất.
Bắt lấy thanh kiếm Diệp Thần khẽ cười: “Ta vẫn còn một ngày để tìm ra cô nàng cùng rời khỏi đây trước khi thế giới này sụp đổ. Ta sẽ không trở về một mình đâu.”
Không hiểu sao, hắn bỗng nhiên nhớ đến lúc Mộ Dung Ngọc vẫn còn đứng tại bên cạnh hắn trong miền giấc mơ. Khi thế giới trong mơ của nàng bị tan vỡ, hắn đã không cứu được nàng. Hiện tại khi thế giới này tan biến, hắn sẽ không để lịch sử lặp lại lần thứ hai.
Saya Takagi đi theo đằng sau níu lại Diệp Thần tay mở miệng nói: “Vẫn là đừng ăn, bánh này bị thiu rồi. Ta cho ngươi đổi một cái.”
“Thiu rồi? Sao ta không ngửi thấy? Saya san ngươi thật là tham ăn nghĩ một mình ăn sao? Không có cửa.” Diệp Thần trêu đùa nàng nói. Hắn không phải thằng ngu đương nhiên phát hiện ra chiếc bánh này có vấn đề.
“Đừng, chiếc bánh này… vẫn là đổi cho chắc ăn.” Saya Takagi đem chiếc muốn giành lại nói. Nàng không muốn hại mọi người, nàng đã do dự.
Diệp Thần đương nhiên không để Saya Takagi đem chiếc bánh cho đổi liền bê vào bên trong: “Không cần thiết, mọi người mau tới ăn bánh.”
“Không có dao cắt bánh làm sao giờ?” Diệp Thần lười biếng đặt chiếc bánh lên bàn.
“Không có dao, hay là để ta đem xuống nhà bếp nhờ người…” Saya Takagi gấp gáp mở miệng nói.
“Không cần đây Saya tỷ tỷ. Để Alice đi lấy dao.” Alice lập tức nhảy nhót muốn chạy vô bếp liền bị Saya ngăn lại.
“Món ăn này… có thuốc mê… không thể ăn.” Saya Takagi cắn răng cúi đầu nói ra.
“Saya con… tại sao lại làm như vậy? Là tên khốn Souichiro Takagi ép sao?” Takagi Yuriko lập tức nghĩ đến mình chồng trước ép buộc Saya liền tức giận hỏi.
“Xin lỗi, là do ta quá ích kỷ.” Saya Takagi lảng tránh mẹ mình ánh mắt nói. Nàng thực sự sợ hãi bị người khác vứt bỏ.
“Diệp kun nàng chỉ là bị dụ dỗ, ta cam đoan...” Takagi Yuriko mở miệng nói.
“Không cần giải thích, ngay từ đầu ta đã biết bánh này có vấn đề. Chẳng qua ta muốn xem Saya lựa chọn mà thôi.” Diệp Thần ngồi tựa mình vào ghế thản nhiên nói.
“Yên tâm, bánh ta cũng đã đổi. Hoàn toàn có thể ăn được. Còn về Saya… đây là lần cuối cùng. Nếu như ta biết ngươi muốn làm hại hắn lần nữa. Ta sẽ giết ngươi.” Korito Oba lóe lên một chút sát khí đem ra một lọ độc dược trông giống y hết với Saya Takagi trong ngực lọ độc dược. Nàng làm Ninja đối với việc hạ độc chính là tổ sư của tổ sư, muốn âm mưu tính toán nàng là chuyện không dễ dàng.
Nếu như vừa rồi, Saya không thừa nhận mình có ý định hạ độc. Hiện tại có lẽ nàng đã là một cái xác không hồn.
“Được rồi, mọi người vẫn là nên ăn bánh đi. Nhưng mà… Saya ngươi làm ta sợ hãi như vậy, có phải nên bồi thường gì hay là không?” Diệp Thần kéo lấy Saya Takagi ngồi vào hắn trong lòng cười dâm đãng nói.
“Nến… roi da… ngươi thích cái nào?” Saya Takagi khẽ đỏ mặt mở miệng nhỏ thẹn thùng nói.
“Ngươi và mẹ ngươi thật giống nhau. Vô cùng dâm đãng.” Diệp Thần khẽ cắn vào tai nàng nói.
“Ai dâm đãng chứ, không phải ngươi thích như vậy sao?” Saya Takagi xấu hổ nói. Nàng da mặt so với mẹ mình mỏng nhiều.
“Được là ta muốn, ở nhật bản nghe nói có kiểu trói dây thừng đỏ vô cùng kích thích. Ta thật muốn thử qua.” Diệp Thần liếm môi nói.
“Tối nay ta ở trên giường chờ ngươi.” Saya Takagi mở miệng trả lời.
Alice thấy mọi người trở lại vui vẻ liền nhanh nhảu: “Vậy Alice đi lấy dao cắt bánh.”
“Không cần phức tạp như vây. Trời đánh còn tránh miếng ăn. Vẫn là để ta biểu diễn cho các ngươi xem dùng kiếm chia bánh.” Korito Oba rút ra hông mình thanh kiếm hất vài đường liền đem cái bánh chia đều thành nhiều phần bằng nhau.
“Ách, tự dưng ta lại không thấy đói nữa. Mọi người ăn đi.” Chúng nữ mặt có chút đen vốn dĩ muốn ăn bánh, hiện tại tâm trạng đều không muốn ăn.
“Này này, bà vừa chém chết mấy thằng bằng thanh kiếm đó xong đánh, còn chưa có vệ sinh đâu. Lỡ có thằng bị HIV thì sao? Đố thằng nào dám ăn?” Diệp Thần mặt có chút đen thui mở miệng nói.
“Ta quên mất, chiếc bánh này vẫn là bỏ đi.” Korito Oba gãi gãi đầu. Nàng thế nào lại quên mất nhỉ.
“Không sao, để ta kêu người dùng lò nướng bánh nướng thêm một cái nữa.” Takagi Yuriko không có vấn đề mở miệng nói.
“Vậy thì ta đi đón bạn của Shizuka trước. Mà nàng tên gì vậy nhỉ?” Diệp Thần lúc này mới chợt nhớ mình chưa có biết tên.
“Nàng tên Rika Minami. Là thành viên của SAT và đội đặc nhiệm đấy. Số điện thoại của cô ấy là… chết rồi lại quên mất rồi.” Shizuka giáo y ngờ nghệch ôm đầu mình nói.
“Đừng lo lắng, số điện thoại ở trong nhật ký điện… thoại...” Diệp Thần muốn mở ra nhật ký điện thoại để xem thì.
Bùm… set… một tiếng động vang vội vang lên khiến mọi người đều kinh hãi, điện thoại tên tay Diệp Thần chập điện rồi phát nổ. Bên ngoài trời một luồng sáng phát sáng chói lóa bầu trời, khiến mọi người đều lo sợ.
“Diệp kun ngươi không sao chứ? Tay có bị thương ở đâu sao?” Mọi người lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là chiếc điện thoại này hỏng rồi. Có vẻ như tận thế đã chính thức bắt đầu.” Diệp Thần đem điện thoại ném xuống đất bước ra bên ngoài nhìn trên trời sáng chói ánh sáng.
Tại Souichiro Takagi trong văn phòng đang theo dõi đám người qua Camera cũng lập tức nhíu mày lại: “Có việc gì xảy ra vậy?”
“Chúng ta mất điện rồi, tất cả máy tính đều dừng hoạt động.” Đám người lập tức hoảng loạn.
Tại toàn bộ khu vực Nhật Bản, tất cả mọi thứ từ xe cộ, đến cả đến cả vật dụng điện tử, ống nhắm điện súng ống tất cả đều không sử dụng được.
“Là ảnh hưởng từ xung điện từ EMP, hay còn gọi là HANE, vụ nổ hạt nhân tầm cao. Khi một đầu đạn hạt nhân phát nổ trên cao của khí quyển, các tia gamma khiến electron bị tán xạ khỏi khí quyển, tạo nên hiệu ứng Compton. Các electron tác dụng lên từ trường của trái đất gây nên các xung điện từ trên một khu vực lớn, nó khiến các thiết bị điện dừng hoạt động. Các sung điện từ này truyền theo các ăng ten và gây cháy các mạch điện. Nói ngắn gọn thì bây giờ… chúng ta không thể sử dụng các thiết bị điện được nữa. Không chỉ điện thoại, cả máy tính, xe cộ cũng dừng hoạt động, có lẽ nhà máy điện cũng thế. Có một số nơi chống lại được tác dụng của EMP, nhưng thường là nơi có SDF hay chính phủ mà thôi.” Saya Takagi thể hiện ra học thức uyên bác của mình.
“Xem ra cả game chém hoa quả ta cũng không được chơi nữa rồi. Chết tiệt thật, buổi tối xem ra sẽ tối lắm đây.” Korito Oba lười biếng nhìn ánh sáng trên trời nói.
“Trời tối? Shizuka sợ… hu hu...” Shizuka giáo y khóc lóc được cô bé Alice xoa đầu an ủi. Rốt cuộc ai mới là người lớn đây.
“Quan trọng hơn là cô bạn mỹ nữ của Shizuka san là Rika Minami đang trên đường tới đây, nếu xe máy không sử dụng được, có lẽ nàng đang gặp nguy hiểm rất lớn.” Diệp Thần không mấy quan tâm đến vấn đề mất điện cái gì. Dù sao thế giới này tàn thì cũng là lúc hắn nên rời đi.
“Vậy phải làm sao đây? Rika hẳn là đang gặp nguy hiểm.” Shizuka khóc lo lắng nói.
“Làm sao hả? Tất nhiên là rời khỏi đây. Không có điện, tất cả những phòng tránh bảo vệ đều không sử dụng được. Nơi này đông dân người như vậy. Đám thây ma rất nhanh sẽ tiến đến. Chỗ này đã thất thủ rồi. Saya tối nay trò vui xem ra phải để sau này bù lại. Chúng ta rời khỏi đây thôi.” Diệp Thần lười biếng bước ra bên ngoài nói.
“Ta còn chưa có ăn bánh tráng miệng nữa chết tiệt thật.” Korito Oba vác theo thanh kiếm cũng đi theo.
“Chúng ta đi đâu chứ? Hiện tại toàn bộ Nhật Bản đâu đâu cũng là thây ma.” Chúng nữ lo âu nói.
“Đến một nơi an toàn thế giới của ta.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Thế giới của ngươi?” Đám người nghi ngờ. Họ không biết đó là nơi nào. Nhưng chỉ cần Diệp Thần đi đâu họ sẽ cùng đi theo.
“Nhưng mà anh bạn mập mạp này có vẻ như không thể đi.” Diệp Thần nhìn đến Kohta mập mạp nói.
“Kohta… không thể đi sao?” Chúng nữ có chút cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù sao Kohta cũng giúp đỡ họ rất nhiều, là một người bạn từng trải qua hoạn nạn.
“Không sao đâu, ta nghĩ ta có thể sống được ở thế giới này mà. Ngoài ra, gia đình ta ở đây ta cũng không muốn rời đi bọn họ.” Kohta nở nụ cười mở miệng nói. Có lẽ hắn cũng sớm biết có ngày này.
“Mặc dù hơi xấu xí, chú cũng giỏi đấy Kohta, ở trường hợp xấu nhất, cũng không cầu xin kẻ khác. Yên tâm, nếu chú có chết, anh sẽ bao đủ chú tiền vàng mã mỗi năm.” Diệp Thần giơ một ngón tay nói.
“Diệp sama, chăm sóc tốt bọn họ.” Kohta vác theo súng của mình tách khỏi đám người.
Đám thây ma lúc này đã tụ tập xông phá vào Takagi gia, Souichiro Takagi vốn dĩ mọi kế hoạch tưởng như hoàn hảo bỗng chốc tan vỡ. Cố gắng níu lại quyền lực, hắn cầm kiếm xông lên sống chết cùng Takagi gia tộc sau đó liền chết tại trong đám thây ma. Kohta nhấc lên súng của mình và ngã xuống khi súng hết đạn.
Thế giới dần dần bốc hơi sau đó tan biến trước mắt bọn họ, cứ một bước chân lại một phần thế giới sụp đổ. Nhân vật chính đã bị Oba san chết, tác giả của thế giới này tại hiện thực cũng đã mất trước khi hoàn thành nó. Thế giới không toàn vẹn cũng không còn lý do tồn tại, đây có lẽ là cái kết cho nó rồi.
Chúng nữ bước theo Diệp Thần đi ngang nhiên qua đám thây ma như trốn không người. Kinh ngạc chứng kiến thây ma những con người, cái xác đều đang tan biến thành từng mảnh vỡ mà kinh sợ. Sau đó từng người họ cũng phát sáng truyền tống đến hệ thống bên trong.
Keng, thế giới chuẩn bị biến mất, thời gian tan biến một ngày, ký chủ mau chóng rời khỏi đây.
“Oba san ngươi trở về trước. Ta sẽ sớm trở về, có một nữ nhân ta cần đi tìm.” Diệp Thần mở miệng nói với nàng.
“Lại tự quyết định theo ý mình nữa. Thế giới này hình như đang sụp đổ rồi.” Korito Oba cũng cảm nhận thấy không bình thường nói. Nàng có thể thấy rõ từng thứ một đan tan biến.
“Bà từng nói đừng bao giờ bỏ rơi bất kỳ một nữ nhân nào không phải sao? Vả lại, nếu ta không cứu bạn của Shizuka”
“Cầm lấy nó đi. Ngươi phải sống trở về đấy. Ta đợi ngươi trở lại. Đừng có về không đấy.” Korito Oba cầm thanh kiếm bên hông ném cho Diệp Thần sau đó liền biến mất.
Bắt lấy thanh kiếm Diệp Thần khẽ cười: “Ta vẫn còn một ngày để tìm ra cô nàng cùng rời khỏi đây trước khi thế giới này sụp đổ. Ta sẽ không trở về một mình đâu.”
Không hiểu sao, hắn bỗng nhiên nhớ đến lúc Mộ Dung Ngọc vẫn còn đứng tại bên cạnh hắn trong miền giấc mơ. Khi thế giới trong mơ của nàng bị tan vỡ, hắn đã không cứu được nàng. Hiện tại khi thế giới này tan biến, hắn sẽ không để lịch sử lặp lại lần thứ hai.
/782
|