Bước qua cánh cửa, Diệp Thần lập tức xuất hiện tại một cái khác chiều không gian. Nhìn xung quanh một hồi hắn liền nhận ra. Đây chính là cấm địa của Tuyết Sơn Phái. Nơi lần đầu hắn cùng Tuyết Linh gặp gỡ, cũng là lúc Băng Linh Cầu được sinh ra.
“Khi con người chết đi, sẽ tìm về nơi mình được sinh ra. Xem ra Tiểu Ngọc nhất định ở đâu đó quanh đây.” Diệp Thần liền tập trung tìm kiếm hình dáng Mộ Dung Ngọc.
“Diệp Sói Xám? Hắn thế nào lại ở nơi này?” Mộ Dung Ngọc nhìn thấy Diệp Thần lập tức kinh ngạc.
“Tiểu Ngọc ngươi…” Diệp Thần nhìn thấy Mộ Dung Ngọc lập tức liền tiến đến một bước lập tức phát hiện ra điều gì đó liền dừng lại.
Mộ Dung Ngọc cũng lập tức lùi lại một bước tỏ vẻ sợ hãi, đưa tay lên che mình đề phòng Diệp Thần.
“Tiểu Ngọc… là ta đây. Là Diệp Thần của ngươi… đừng sợ. Ta… đến rồi.” Diệp Thần nhẹ nhàng nói từng từ một nhìn Mộ Dung Ngọc. Cô nàng này… sợ hãi hắn sao?
“Ta… đừng tìm ta nữa. Đồ ngốc.” Mộ Dung Ngọc lập tức quay đầu chạy trốn.
“Ngươi mới ngốc mau cho ta đứng lại. Đừng có mà chạy.” Diệp Thần lập tức đuổi với theo. Cái này cô nàng rốt cuộc tại sao muốn trốn hắn cơ chứ.
“Đừng có đuổi theo ta.” Mộ Dung Ngọc tức giận vừa chạy vừa nói.
“Thế thì trước tiên ngươi nên dừng lại đi.” Diệp Thần vừa đuổi vừa nói.
“Ta dừng lại, ngươi không được đến… á...” Tiểu Ngọc dừng lại xoay người đưa ra hai tay giữ khoảng cách với Diệp Thần ai ngờ lập tức bị hắn ôm chặt đè xuống trên mặt tuyết lạnh băng một cách bất ngờ.
“Buông…. mau buông ta ra… đừng có đè ta đồ ngốc. Ngươi chạm vào ngực ta. Mau buông ra...” Mộ Dung Ngọc vùng vẫy tức giận nói.
“Ngươi cho ta im lặng. Chạy cái rắm. Buông ngươi ra để ngươi trốn chắc. Ta đến để đem ngươi trở lại.” Diệp Thần tức giận lớn tiếng quát. Ngươi cho rằng ta đến dây là để nhìn thấy ngươi trốn tránh ta hay là sao?
“Trở lại có ích gì sao? Ngươi có cách?” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần cả người đều buông lỏng hai tay duỗi sang hai bên thả lỏng hỏi.
“Ta…” Diệp Thần im lặng không trả lời lập tức Mộ Dung Ngọc liền chớp thời cơ đem hắn đè ngược lại trên mặt đất.
“Vậy… vậy thì… tại sao… tại sao ngươi lại đến đây? Ngươi mà đến đây không phải những điều ta đang làm đều sẽ trở nên vô nghĩa sao hả? Ta đều trốn đến tận đây, chấp nhận rằng mình sẽ tan biến, chấp nhận việc mình đã biến mất, ngươi còn đến đây để làm gì chứ? Ngươi còn tìm ta để làm gì hả? Còn đến đây để làm gì? Tìm ta để làm gì? Chúng ta đâu phải là gì? Cần gì phải quan tâm ta như vậy chứ?” Mộ Dung Ngọc liên tục đưa tay tức giận đánh từng đòn đánh vào ngực Diệp Thần tức giận.
“Im đi.” Diệp Thần cũng tức giận kêu lớn.
“Ta...” Mộ Dung Ngọc im lặng.
“Bỏ mặc ta, đừng quan tâm ta, ta tự giải quyết, như vậy sẽ tốt hơn cho ngươi, mấy cái lời nói đó im hết đi, người khác nói vậy, ngươi cũng nói vậy, tốt cho ta, tốt cái con khỉ. Ai cần mấy thứ đó chú. Ta nói cần mấy thứ đó hồi nào. Không có ngươi, ta tốt thế nào? Ngươi bảo ta làm thế nào mới có thể tốt hơn. Đúng là ta có thể bỏ mặc ngươi để tìm thấy hạnh phúc, nhưng bằng cách quái nào ta lại bỏ mặc ngươi để tìm lấy đau khổ chứ? Ta không bị điên, mặc kệ có cách nào hay không. Ta đều sẽ giữ ngươi ở lại.” Diệp Thần tức giận đè ngược nàng xuống nói.
“Đồ vô lương tâm… đồ ích kỷ...” Mộ Dung Ngọc nằm tại Diệp Thần bên dưới đưa tay tát vào Diệp Thần mặt. Nước mắt từ khóe mi đều chảy ra.
“Đồ ích kỷ là ngươi mới đúng. Dù thế nào ta cũng không bao giờ chấp nhận ngươi một mình chết ở nơi quái quỷ này. Ta đã nói tin ở ta, ngươi tin ở ta mà lại trốn ta để chết dần chết mòn hả? Tương lai không có ngươi. Ta không cần.” Diệp Thần đè ra hai tay của nàng nhìn thằng vào mắt nàng nói.
“Buông ta ra đi.” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần cầu xin.
“Ta nói như vậy ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta yêu ngươi, mãi mãi cũng là như vậy.” Diệp Thần trực tiếp nói thẳng.
“Chẳng vui chút nào.” Mộ Dung Ngọc lạnh lùng nói.
“Nói cái gì hả?” Diệp Thần tức giận.
“Ta nói chẳng vui chút nào cả. Ngươi nói đùa… một chút cũng không vui… ba ba à.” Mộ Dung Ngọc ánh mắt không chút nào ấm áp ngược lại sắc bén lạnh băng trả lời.
“Ta không nói đùa.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta cũng không nói đùa. Ngươi và ta chỉ là cha con, khi mối quan hệ này đứt gãy. Thì không cần tồn tại mỗi quan hệ nào khác.” Mộ Dung Ngọc cũng đáp giọng nói vô cùng cứng rắn.
“Ngươi tại sao lại cứng đầu như vậy chứ?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Ai biết được, có lẽ giống như ngươi.” Mộ Dung Ngọc ẩn ra Diệp Thần đứng dậy nói.
“Theo ta trở lại.” Diệp Thần nhìn nàng cầm chắc nàng cánh tay.
“Mặc kệ ta.” Mộ Dung Ngọc muốn hất tay Diệp Thần ra.
“Theo ta trở lại.” Diệp Thần lớn tiếng nói.
“Ta nói mặc kệ ta, mau buông tay ta ra.” Mộ Dung Ngọc bực tức hất mạnh tay Diệp Thần ra quay người muốn rời đi. Diệp Thần lập tức muốn đuổi theo lập tức cảm giác thân thể cứng lại không thể cử động.
“Chết tiệt, Thập Đại là ngươi...” Diệp Thần tức giận nhìn trên trời Thập Đại đang lơ lủng nhìn xuống.
“Mộ Dung Ngọc ngươi cho ta trở lại đây.” Diệp Thần hét lên nhưng Mộ Dung Ngọc vẫn bước tiếp.
“Ngươi mau trở lại cho ta xin lỗi. Mộ Dung Ngọc mặc kệ ngươi? Ngươi là ta tạo ra, ta thế nào mặc kệ ngươi được chứ? Ngươi chỉ là một giọt máu của ta, ngươi lấy cái gì mà muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình. Cho ta trở lại. Ta tạo ra ngươi tại sao lại không nghe lời ta? Mau cho ta trở lại. Ngươi vốn không tồn tại, một người vốn không tồn tại dám tự mình quyết định mình cuộc sống sao? Ngươi cút về đây cho ta.” Diệp Thần quỳ tại trên tuyết trắng gào thét.
“Xin lỗi… Diệp Thần.” Mộ Dung Ngọc không có dừng lại bước chân vẫn tiếp tục đi dần đần biến mất hẳn.
“Chết tiệt, Thập Đại, ngươi thế nào lại cản ta lại.” Diệp Thần tức giận nhìn lên trời hét lên.
“Người ta đều muốn đi, ngươi giữ lại nàng làm cái gì? Ngươi có cứu được nàng sao? Cần gì phải khổ như vậy chứ.” Thập Đại tức giận hướng một đòn đem Diệp Thần đánh ngã lăn ra tuyết nói.
“Mặc kệ ta, đây là giữa hai chúng ta chuyện, liên quan gì đến ngươi.” Diệp Thần đứng dạy bực tức nói muốn quay người đi tìm..
“Ngươi đừng tìm nữa, ngươi không tìm thấy được đâu.” Thập Đại mở miệng thở dài nói.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc lại muốn giở trò gì? Ta không có thời gian chơi với ngươi. Ngươi rốt cuộc đem nàng giấu đi nơi nào hả?” Diệp Thần quay lại nhìn Thập Đại ánh mắt ẩn chứa sát khí nói.
“Ta không giở trò gì cả. Đây là ký ức của Mộ Dung Ngọc. Nàng nếu không muốn để ngươi tìm thấy nàng, ngươi sẽ không tìm thấy được đâu. Vừa rồi ngươi còn chưa phát hiện sao? Ta không phải người giữ ngươi lại, nàng mới là. Lúc nãy nàng hất ngươi ra nhẹ nhàng như vậy là bởi vì nàng thật sự muốn thế. Trong giấc mơ, chủ nhân của giấc mơ sẽ nắm giữ tất cả.” Thập Đại giải thích nói.
“Vậy… vậy phải làm sao?” Diệp Thần lập tức sờ đầu lúng túng. Quả thật Tiểu Ngọc mạnh hơn bình thường. Hiện tại nàng trốn trong chính mình ký ức đến cả chính nàng cũng không nhận ra.
“Còn làm sao nữa. Đợi khi ký ức này vỡ nát, cũng là lúc nàng biến mất. Chúng ta vẫn là rời khỏi đây thôi.” Thập Đạị mở miệng nói.
“Rời cái con khỉ, mau chỉ ta cách tìm nàng.” Diệp Thần tức giận.
“Cách sao? Mặc dù chúng ta tìm không thấy nàng nhưng ngươi nói cái gì nàng vẫn nghe được đấy. Chỉ cần khiến nàng muốn tìm đến ngươi. Nàng sẽ tự hiện ra thôi. Nhưng nhớ kỹ khi ký ức sụp đổ nếu ngươi vẫn ở lại đây, ngươi sẽ chết thật đấy. Nhớ kỹ lúc đó phải chủ động rời đi.” Thập Đại nhắc nhở nghiêm túc nói.
“Biết rồi, biết rồi. Ngươi đi đi.” Diệp Thần ra lệnh đuổi khách.
“Lúc cần thì gào thét, xong việc thì đuổi người ta đi. Ngươi thật là tráo trở.” Thập Đại lắc đầu thở dài xong vẫn rời đi.
“Tiểu Ngọc ta biết ngươi nghe rất rõ những điều ta nói. Tiểu Ngọc ngươi trở lại đi. Mau ra gặp ta đi đừng trốn nữa. Chúng ta cùng trở về, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách.” Diệp Thần lớn tiếng gọi.
Mộ Dung Ngọc che tai ngồi xuống không muốn nghe.
“Tiểu Ngọc ta biết ngươi nghe thấy mà, trả lời ta đi.”
“Tiểu Ngọc chỉ cần ngươi trở về, ta nhất định sẽ có cách.” Diệp Thần liên tục gọi.
“Đừng gọi nữa, dù ngươi có gọi trăm lần vạn lần, ta cũng sẽ không gặp ngươi đâu.” Mộ Dung Ngọc tức giận nói.
“Ta yêu ngươi cùng ta trở về.” Diệp Thần không biết xấu hổ lớn tiếng nói.
“Ngươi cho ta im lặng.” Mộ Dung Ngọc hét lên.
“Ta yêu ngươi hãy cùng ta kết hôn.” Diệp Thần vẫn tiếp tục nói.
“Ta bảo ngươi im lặng.” Mộ Dung Ngọc tức giận.
“Ta yêu ngươi hãy sống cùng ta.” Diệp Thần vẫn tiếp tục nói.
“Ta kêu ngươi cho ta…” Mộ Dung Ngọc quá bối rối đến nỗi ánh mắt dao động, phải đưa tay lên che nhưng cảm xúc ấy nhưng mà hắn hay chăng không khi hắn nói nhưng câu này con tim nàng vui lắm đó.
“Tiểu Ngọc...theo ta trở lại đi. Ta biết do bản thân yếu đuối đã khiến ngươi tổn thương rồi. Nhưng ta sẽ bù đắp… theo ta về đi.” Diệp Thần thành thật nói.
“Đừng nói nữa, ngươi trở lại đi.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nói.
“Tại sao chứ?” Diệp Thần không hiểu hỏi.
“Xin lỗi.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nói.
“Xin lỗi cái quần què, theo ta trở về đi.” Diệp Thần tức giận.
“Ta sẽ không theo ngươi về đâu. Diệp Thần… may mắn khi ta gặp ngươi yêu ngươi đến thế… may mắn khi ta được ngươi yêu thương thế nhưng… đừng cố đối xử quá tốt với ta khi tình đã phai. Vì thế sẽ rất khó để trái tim em từ bỏ anh.” Mộ Dung Ngọc che miệng khóc nói.
“Xin lỗi, tổn thương nhạt phai… đều là do ta đã quên.... mất cảm xúc của ngươi.” Diệp Thần cúi đầu nói.
“Xin lỗi em để làm gì, xin hãy quay người bước đi. Xin hãy nhanh lên...” Mộ Dung Ngọc đôi mi vương lệ nói. Nàng sợ chỉ thêm một chút nữa sẽ giữ Diệp Thần ở lại. Nếu như vậy nàng sẽ lần nữa gục ngã.
“Khi con người chết đi, sẽ tìm về nơi mình được sinh ra. Xem ra Tiểu Ngọc nhất định ở đâu đó quanh đây.” Diệp Thần liền tập trung tìm kiếm hình dáng Mộ Dung Ngọc.
“Diệp Sói Xám? Hắn thế nào lại ở nơi này?” Mộ Dung Ngọc nhìn thấy Diệp Thần lập tức kinh ngạc.
“Tiểu Ngọc ngươi…” Diệp Thần nhìn thấy Mộ Dung Ngọc lập tức liền tiến đến một bước lập tức phát hiện ra điều gì đó liền dừng lại.
Mộ Dung Ngọc cũng lập tức lùi lại một bước tỏ vẻ sợ hãi, đưa tay lên che mình đề phòng Diệp Thần.
“Tiểu Ngọc… là ta đây. Là Diệp Thần của ngươi… đừng sợ. Ta… đến rồi.” Diệp Thần nhẹ nhàng nói từng từ một nhìn Mộ Dung Ngọc. Cô nàng này… sợ hãi hắn sao?
“Ta… đừng tìm ta nữa. Đồ ngốc.” Mộ Dung Ngọc lập tức quay đầu chạy trốn.
“Ngươi mới ngốc mau cho ta đứng lại. Đừng có mà chạy.” Diệp Thần lập tức đuổi với theo. Cái này cô nàng rốt cuộc tại sao muốn trốn hắn cơ chứ.
“Đừng có đuổi theo ta.” Mộ Dung Ngọc tức giận vừa chạy vừa nói.
“Thế thì trước tiên ngươi nên dừng lại đi.” Diệp Thần vừa đuổi vừa nói.
“Ta dừng lại, ngươi không được đến… á...” Tiểu Ngọc dừng lại xoay người đưa ra hai tay giữ khoảng cách với Diệp Thần ai ngờ lập tức bị hắn ôm chặt đè xuống trên mặt tuyết lạnh băng một cách bất ngờ.
“Buông…. mau buông ta ra… đừng có đè ta đồ ngốc. Ngươi chạm vào ngực ta. Mau buông ra...” Mộ Dung Ngọc vùng vẫy tức giận nói.
“Ngươi cho ta im lặng. Chạy cái rắm. Buông ngươi ra để ngươi trốn chắc. Ta đến để đem ngươi trở lại.” Diệp Thần tức giận lớn tiếng quát. Ngươi cho rằng ta đến dây là để nhìn thấy ngươi trốn tránh ta hay là sao?
“Trở lại có ích gì sao? Ngươi có cách?” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần cả người đều buông lỏng hai tay duỗi sang hai bên thả lỏng hỏi.
“Ta…” Diệp Thần im lặng không trả lời lập tức Mộ Dung Ngọc liền chớp thời cơ đem hắn đè ngược lại trên mặt đất.
“Vậy… vậy thì… tại sao… tại sao ngươi lại đến đây? Ngươi mà đến đây không phải những điều ta đang làm đều sẽ trở nên vô nghĩa sao hả? Ta đều trốn đến tận đây, chấp nhận rằng mình sẽ tan biến, chấp nhận việc mình đã biến mất, ngươi còn đến đây để làm gì chứ? Ngươi còn tìm ta để làm gì hả? Còn đến đây để làm gì? Tìm ta để làm gì? Chúng ta đâu phải là gì? Cần gì phải quan tâm ta như vậy chứ?” Mộ Dung Ngọc liên tục đưa tay tức giận đánh từng đòn đánh vào ngực Diệp Thần tức giận.
“Im đi.” Diệp Thần cũng tức giận kêu lớn.
“Ta...” Mộ Dung Ngọc im lặng.
“Bỏ mặc ta, đừng quan tâm ta, ta tự giải quyết, như vậy sẽ tốt hơn cho ngươi, mấy cái lời nói đó im hết đi, người khác nói vậy, ngươi cũng nói vậy, tốt cho ta, tốt cái con khỉ. Ai cần mấy thứ đó chú. Ta nói cần mấy thứ đó hồi nào. Không có ngươi, ta tốt thế nào? Ngươi bảo ta làm thế nào mới có thể tốt hơn. Đúng là ta có thể bỏ mặc ngươi để tìm thấy hạnh phúc, nhưng bằng cách quái nào ta lại bỏ mặc ngươi để tìm lấy đau khổ chứ? Ta không bị điên, mặc kệ có cách nào hay không. Ta đều sẽ giữ ngươi ở lại.” Diệp Thần tức giận đè ngược nàng xuống nói.
“Đồ vô lương tâm… đồ ích kỷ...” Mộ Dung Ngọc nằm tại Diệp Thần bên dưới đưa tay tát vào Diệp Thần mặt. Nước mắt từ khóe mi đều chảy ra.
“Đồ ích kỷ là ngươi mới đúng. Dù thế nào ta cũng không bao giờ chấp nhận ngươi một mình chết ở nơi quái quỷ này. Ta đã nói tin ở ta, ngươi tin ở ta mà lại trốn ta để chết dần chết mòn hả? Tương lai không có ngươi. Ta không cần.” Diệp Thần đè ra hai tay của nàng nhìn thằng vào mắt nàng nói.
“Buông ta ra đi.” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần cầu xin.
“Ta nói như vậy ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta yêu ngươi, mãi mãi cũng là như vậy.” Diệp Thần trực tiếp nói thẳng.
“Chẳng vui chút nào.” Mộ Dung Ngọc lạnh lùng nói.
“Nói cái gì hả?” Diệp Thần tức giận.
“Ta nói chẳng vui chút nào cả. Ngươi nói đùa… một chút cũng không vui… ba ba à.” Mộ Dung Ngọc ánh mắt không chút nào ấm áp ngược lại sắc bén lạnh băng trả lời.
“Ta không nói đùa.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta cũng không nói đùa. Ngươi và ta chỉ là cha con, khi mối quan hệ này đứt gãy. Thì không cần tồn tại mỗi quan hệ nào khác.” Mộ Dung Ngọc cũng đáp giọng nói vô cùng cứng rắn.
“Ngươi tại sao lại cứng đầu như vậy chứ?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Ai biết được, có lẽ giống như ngươi.” Mộ Dung Ngọc ẩn ra Diệp Thần đứng dậy nói.
“Theo ta trở lại.” Diệp Thần nhìn nàng cầm chắc nàng cánh tay.
“Mặc kệ ta.” Mộ Dung Ngọc muốn hất tay Diệp Thần ra.
“Theo ta trở lại.” Diệp Thần lớn tiếng nói.
“Ta nói mặc kệ ta, mau buông tay ta ra.” Mộ Dung Ngọc bực tức hất mạnh tay Diệp Thần ra quay người muốn rời đi. Diệp Thần lập tức muốn đuổi theo lập tức cảm giác thân thể cứng lại không thể cử động.
“Chết tiệt, Thập Đại là ngươi...” Diệp Thần tức giận nhìn trên trời Thập Đại đang lơ lủng nhìn xuống.
“Mộ Dung Ngọc ngươi cho ta trở lại đây.” Diệp Thần hét lên nhưng Mộ Dung Ngọc vẫn bước tiếp.
“Ngươi mau trở lại cho ta xin lỗi. Mộ Dung Ngọc mặc kệ ngươi? Ngươi là ta tạo ra, ta thế nào mặc kệ ngươi được chứ? Ngươi chỉ là một giọt máu của ta, ngươi lấy cái gì mà muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình. Cho ta trở lại. Ta tạo ra ngươi tại sao lại không nghe lời ta? Mau cho ta trở lại. Ngươi vốn không tồn tại, một người vốn không tồn tại dám tự mình quyết định mình cuộc sống sao? Ngươi cút về đây cho ta.” Diệp Thần quỳ tại trên tuyết trắng gào thét.
“Xin lỗi… Diệp Thần.” Mộ Dung Ngọc không có dừng lại bước chân vẫn tiếp tục đi dần đần biến mất hẳn.
“Chết tiệt, Thập Đại, ngươi thế nào lại cản ta lại.” Diệp Thần tức giận nhìn lên trời hét lên.
“Người ta đều muốn đi, ngươi giữ lại nàng làm cái gì? Ngươi có cứu được nàng sao? Cần gì phải khổ như vậy chứ.” Thập Đại tức giận hướng một đòn đem Diệp Thần đánh ngã lăn ra tuyết nói.
“Mặc kệ ta, đây là giữa hai chúng ta chuyện, liên quan gì đến ngươi.” Diệp Thần đứng dạy bực tức nói muốn quay người đi tìm..
“Ngươi đừng tìm nữa, ngươi không tìm thấy được đâu.” Thập Đại mở miệng thở dài nói.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc lại muốn giở trò gì? Ta không có thời gian chơi với ngươi. Ngươi rốt cuộc đem nàng giấu đi nơi nào hả?” Diệp Thần quay lại nhìn Thập Đại ánh mắt ẩn chứa sát khí nói.
“Ta không giở trò gì cả. Đây là ký ức của Mộ Dung Ngọc. Nàng nếu không muốn để ngươi tìm thấy nàng, ngươi sẽ không tìm thấy được đâu. Vừa rồi ngươi còn chưa phát hiện sao? Ta không phải người giữ ngươi lại, nàng mới là. Lúc nãy nàng hất ngươi ra nhẹ nhàng như vậy là bởi vì nàng thật sự muốn thế. Trong giấc mơ, chủ nhân của giấc mơ sẽ nắm giữ tất cả.” Thập Đại giải thích nói.
“Vậy… vậy phải làm sao?” Diệp Thần lập tức sờ đầu lúng túng. Quả thật Tiểu Ngọc mạnh hơn bình thường. Hiện tại nàng trốn trong chính mình ký ức đến cả chính nàng cũng không nhận ra.
“Còn làm sao nữa. Đợi khi ký ức này vỡ nát, cũng là lúc nàng biến mất. Chúng ta vẫn là rời khỏi đây thôi.” Thập Đạị mở miệng nói.
“Rời cái con khỉ, mau chỉ ta cách tìm nàng.” Diệp Thần tức giận.
“Cách sao? Mặc dù chúng ta tìm không thấy nàng nhưng ngươi nói cái gì nàng vẫn nghe được đấy. Chỉ cần khiến nàng muốn tìm đến ngươi. Nàng sẽ tự hiện ra thôi. Nhưng nhớ kỹ khi ký ức sụp đổ nếu ngươi vẫn ở lại đây, ngươi sẽ chết thật đấy. Nhớ kỹ lúc đó phải chủ động rời đi.” Thập Đại nhắc nhở nghiêm túc nói.
“Biết rồi, biết rồi. Ngươi đi đi.” Diệp Thần ra lệnh đuổi khách.
“Lúc cần thì gào thét, xong việc thì đuổi người ta đi. Ngươi thật là tráo trở.” Thập Đại lắc đầu thở dài xong vẫn rời đi.
“Tiểu Ngọc ta biết ngươi nghe rất rõ những điều ta nói. Tiểu Ngọc ngươi trở lại đi. Mau ra gặp ta đi đừng trốn nữa. Chúng ta cùng trở về, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách.” Diệp Thần lớn tiếng gọi.
Mộ Dung Ngọc che tai ngồi xuống không muốn nghe.
“Tiểu Ngọc ta biết ngươi nghe thấy mà, trả lời ta đi.”
“Tiểu Ngọc chỉ cần ngươi trở về, ta nhất định sẽ có cách.” Diệp Thần liên tục gọi.
“Đừng gọi nữa, dù ngươi có gọi trăm lần vạn lần, ta cũng sẽ không gặp ngươi đâu.” Mộ Dung Ngọc tức giận nói.
“Ta yêu ngươi cùng ta trở về.” Diệp Thần không biết xấu hổ lớn tiếng nói.
“Ngươi cho ta im lặng.” Mộ Dung Ngọc hét lên.
“Ta yêu ngươi hãy cùng ta kết hôn.” Diệp Thần vẫn tiếp tục nói.
“Ta bảo ngươi im lặng.” Mộ Dung Ngọc tức giận.
“Ta yêu ngươi hãy sống cùng ta.” Diệp Thần vẫn tiếp tục nói.
“Ta kêu ngươi cho ta…” Mộ Dung Ngọc quá bối rối đến nỗi ánh mắt dao động, phải đưa tay lên che nhưng cảm xúc ấy nhưng mà hắn hay chăng không khi hắn nói nhưng câu này con tim nàng vui lắm đó.
“Tiểu Ngọc...theo ta trở lại đi. Ta biết do bản thân yếu đuối đã khiến ngươi tổn thương rồi. Nhưng ta sẽ bù đắp… theo ta về đi.” Diệp Thần thành thật nói.
“Đừng nói nữa, ngươi trở lại đi.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nói.
“Tại sao chứ?” Diệp Thần không hiểu hỏi.
“Xin lỗi.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nói.
“Xin lỗi cái quần què, theo ta trở về đi.” Diệp Thần tức giận.
“Ta sẽ không theo ngươi về đâu. Diệp Thần… may mắn khi ta gặp ngươi yêu ngươi đến thế… may mắn khi ta được ngươi yêu thương thế nhưng… đừng cố đối xử quá tốt với ta khi tình đã phai. Vì thế sẽ rất khó để trái tim em từ bỏ anh.” Mộ Dung Ngọc che miệng khóc nói.
“Xin lỗi, tổn thương nhạt phai… đều là do ta đã quên.... mất cảm xúc của ngươi.” Diệp Thần cúi đầu nói.
“Xin lỗi em để làm gì, xin hãy quay người bước đi. Xin hãy nhanh lên...” Mộ Dung Ngọc đôi mi vương lệ nói. Nàng sợ chỉ thêm một chút nữa sẽ giữ Diệp Thần ở lại. Nếu như vậy nàng sẽ lần nữa gục ngã.
/782
|