Diệp Thần ngồi nhìn Mộ Dung Thiên từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi, nghe trên tầng có tiếng súng liền có chút giật mình. Tiên Nhi lão bà lần này thực sự giận dữ nha. Nàng không giận mà thôi, giận một lần để người nhớ mãi không quên.
“Thiên Thiên lão bà ngươi thế nào lại như vậy thoải mái uống sữa. Ngươi lên xem hai người thế nào nha. Không cẩn thận sẽ có án mạng đấy.” Diệp Thần nấu chút đồ ăn sáng nhìn Mộ Dung Thiên uống ừng ực sữa tươi nói.
“Hừ, chuyện này đều do ngươi mà ra. Ngươi thế nào không lên xem. Ta lên đó xem để mà bị bắn chết hả?” Mộ Dung Thiên tức giận bất bình nói.
“Ách, ngươi là hai người tỷ tỷ tất nhiên so với cái ở rể ăn bám như ta có tiếng nói.” Diệp Thần có chút lúng túng. Hình như lão bà giận thật là do mình. Nhưng lão bà hiện tại đáng sợ như vậy, cho hắn tiền cũng không dám chọc. Hắn cũng không muốn đi ngủ tự dưng sờ thấy con dao ở đầu giường.
“Ngươi cũng biết mình ăn bám sao? Vậy thì làm bữa sáng mau mau đi. Bổn tiểu thư đói rồi.” Mộ Dung Thiên trêu trọc nói.
“Hừ, số của ta thật khổ.” Diệp Thần thấy thương cho số phận của mình. (Tác giả: Ta cũng muốn khổ như ngươi.)
“Ngươi thì khổ cái gì? Hừ, nấu bữa ăn sáng cho đại mỹ nữ như hoa như ngọc Thiên Thiên ta đây là phúc phận mười tám đời của ngươi nha. Hừ, nếu nói khổ thì chỉ có ta khổ, ngày ngày bị con heo ú ủng.” Mộ Dung Thiên mở miệng đùa cợt nói.
“Thiên Thiên lão bà ngươi thì khổ cái nỗi gì?” Diệp Thần phản đối.
“Ta thế nào lại không khổ?” Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ngươi sướng thấy mẹ chứ khổ cái gì? Ngươi phải sướng thì mới mang thai. Khổ thì mang thai thế nào?” Diệp Thần nghiêm túc trả lời.
“…” Mộ Dung Thiên có chút mộng.
Vụt… chai sữa trên tay nàng đang uống lập tức ném thẳng đến mặt Diệp Thần.
“Ách, lão bà ngươi không uống thì để ta uống, bỏ đi phí lắm. Mà ngươi uống ít sữa vậy, về sau con nó lấy gì bú?” Diệp Thần nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy đặt lên bàn nói.
“Biến thái, vô liêm sỉ, đồ xấu xa, đồ lăng nhăng,… Lão nương trời sinh nhiều sữa, không để ngươi nhi nữ chết đói.” Mộ Dung Thiên tức giận nhìn Diệp Thần mắng. Tên này đầu óc toàn nghĩ những thứ đen tối bậy bạ. Nàng “sướng” hay “khổ” có cần nói toẹt ra không? Còn nữa con nàng lấy gì bú thì liên quan gì hắn, bú nàng cũng có bú hắn đâu.
“Ý ta không phải vậy, ta chỉ là lo lắng ngươi không đủ sữa cho ta bú thì lấy đâu ra sữa cho con? Vấn đề này quả thực rất phức tạp.” Diệp Thần trầm tư suy nghĩ nói.
“Ngươi còn muốn bú? Hừ, đi tìm Tiên Nhi mà bú. Không đúng tự mua sữa hộp mà uống. Còn muốn tranh đồ ăn với con của mình, ngươi làm ba ba cái kiểu gì thế?” Mộ Dung Thiên có chút nóng ruột nói. Cái tên này thế nào trẻ con như vậy chứ. Đều làm bố người ta rồi vẫn còn như vậy tính toán bú sữa.
“Sữa hộp so tốt bằng sữa mẹ. Với lại ta tốn công khổ sở nắng mưa chiều tối mới đem ngươi lừa về nhà. Hiện tại bộ ngực cũng phải chia sẻ đã thiệt thòi rồi. Lấy lợi tức là đúng rồi.” Diệp Thần cảm giác có chút ủy khuất nói.
“Sữa của ta không phải cho ngươi bú…” Mộ Dung Thiên gầm lên nói.
“Hai người có chuyện gì mà nói chuyện vui vẻ vậy chứ?” Mộ Dung Tiên lúc này cũng từ phòng của Tiểu Ngọc rời xuống bếp nói.
“Con mắt nào của muội nhìn thấy tỷ cùng hắn nói chuyện vui vẻ vậy chứ?” Mộ Dung Thiên ánh mắt đều có chút giật giật.
“Ách, Tiên Nhi lão bà ngươi xuống rồi? Tiểu Ngọc hắn… chết chưa?” Diệp Thần mở miệng dò hỏi.
“Tiểu Ngọc hắn có làm sao nha? Lão công ngươi thế nào lại quan tâm nam nhân vậy chứ?” Mộ Dung Tiên nở nụ cười nhưng lời nói có chút lạnh hỏi.
“Ách, ta chỉ là hỏi thăm thôi. Ngươi xem ta nấu đồ ăn sáng ngươi có muốn ăn không? Ta giúp ngươi nấu.” Diệp Thần chỉ vào đồ ăn sáng liền hỏi.
“Lão công ngươi thật tốt, ngươi tùy tiện nấu, ngươi nấu cái gì ăn đều ngon.” Mộ Dung Tiên gật đầu đỏ mặt nói.
“Tốt, ta giúp ngươi làm. Thiên Thiên đồ ăn sáng của ngươi.” Diệp Thần đưa đến một phần bò bít tết nói.
“Thật hương… lần này tha thứ cho ngươi.” Mộ Dung Thiên ngửi thấy mùi đồ ăn đều thòm thèm cầm lên dao nĩa.
“Vậy ta phải cảm tạ rồi. Mỗi tội lão bà không biết có thể cho chút tiền bo không? Ví dụ chút sữa thế nào?” Diệp Thần đưa đưa mình cái môi tạo vẻ chụt chụt mút mút nói.
“Biến thái, ngươi còn nghĩ bú? Tối qua đều không đủ sao?” Mộ Dung Thiên muốn ném dao về hướng Diệp Thần nhưng lại thôi. Có ném hắn cũng bắt được.
“Lão công ngươi thực sự muốn bú vậy sao? Ta cũng có sữa nha.” Mộ Dung Tiên nghi hoặc liền cởi ra mình áo ngoài nói.
“Ách, chỉ đùa một chút, ngươi mặc áo vào nha.” Diệp Thần lập tức giữ nàng động tác lại.
“Hừ, Tiên Nhi ngươi ở gần hắn nhiều càng lúc càng ngốc ra.” Mộ Dung Thiên tại một bên nhìn muội muội hành động thịt bò vào miệng suýt nghẹn đưa sữa tươi lên miệng uống nói.
“Lão công ngươi không thích sao? Ta nhớ mụ mụ từng nói ngươi đến mười tuổi vẫn bú mụ mụ sữa. Sau đó năm mười hai tuổi, ba ba mới tức giận đem ngươi cách ly mẹ ngươi nửa năm mới cai được đâu.” Mộ Dung Tiên có chút hồi tưởng đến ba mẹ đã mất của Diệp Thần, hai người này đối xử với nàng rất tốt, ngoài không cho nàng chạy trốn, chính là coi nàng như con gái ruột đối đãi. Thậm chí khi Diệp Thần khi dễ trêu trọc nàng, họ còn mắng hắn.
“Phụt… là thật sao? Mười tuổi chưa cai sữa?” Mộ Dung Thiên lập tức đang uống sữa liền phun sặc sụa khổ sở nói. Mợ nó, cái này lão công nàng lịch sử cũng quá huy hoàng rồi chứ? Mười hai tuổi mới bỏ sữa mẹ?
“Khụ khụ, lão bà ngươi còn nói. Tối nay ăn ngươi.” Diệp Thần ho khẽ đỏ mặt uy hiếp. Lịch sử đen tối của hắn thời trẻ trâu đều bị mẹ hắn lắm mồm tuôn cho nàng bảo bối con dâu hết rồi.
Mộ Dung Tiên nghe vậy lập tức bị dọa sợ đưa hai tay che miệng vô cùng đáng thương. Nàng không biết mình nói sai ở điểm nào.
“Oa nha nha, ai nghĩ tới nha. Vị Diệp thiếu gia người người sợ hãi giết người như nghóe lại có tuổi thơ thật biến thái như vậy. Mười tuổi vẫn còn bú sữa mẹ, mười hai tuổi mới cai sữa, sở thích đặc biệt nha. Hiện tại ta biết tại sao ngươi biến thái như vậy rồi.” Mộ Dung Thiên nở nụ cười nham hiểm trêu trọc.
“Ngươi cười cái gì? Sữa bò mới tốt cho sự phát triển. Ăn ngươi thịt bò đi. Còn cười lần sau không cho ngươi nấu ăn. Hừ,…” Diệp Thần mặt càng lúc càng đỏ.
“Ấy ấy, đừng giận. Nghiện sữa cũng tốt so với nghiện hút tốt hơn nhiều. Ý lộn là nghiện bú so với nghiện hút tốt hơn nhiều.” Mộ Dung Thiên ôm bụng cười nói.
Diệp Thần nghe đến đây mặt đều có chút đen. Cô nàng này bắt được hắn nhược điểm nhất định sẽ không bỏ qua nha.
“Tiên Nhi nói một chút hắn thời thơ bé rốt cuộc thế nào lớn?” Mộ Dung Thiên vừa ăn thịt bò vừa háo hức hỏi Mộ Dung Tiên. Dù sao nàng đối với Diệp Thần hồi nhỏ rất tò mò.
“Mụ mụ nói hồi nhỏ họ tính sinh con gái. Thế nào lại nặn ra lão công là con trai. Cho đến năm mười năm tuổi trước đó, hắn đều để tóc dài, cùng mặc váy nữ. Cho đến mười sáu tuổi mới phân biệt được giới tính. Từ đó mới nhất quyết không mặc đồ nữ nhân. Hai người họ chụp lại rất nhiều Diệp lão công đồ nữ, nếu tỷ tỷ muốn xem khi nào ta đem điện thoại bắn ảnh sang cho tỷ tỷ.” Mộ Dung Tiên cũng thành thật trả lời.
“Phụt… há há… từ nhỏ đến tận mười năm tuổi đều là đồ nữ? Oa ha ha, chết cười ta. Hồi trước ngươi nói cái gì một tuổi tán gái, hai tuổi,… hắc hắc,… giờ ta đã hiểu tại sao ngươi thích sưu tầm đồ lót con gái sở thích đặc biệt. Ta tuyệt đối thông cảm, du không thể làm lão công cũng có thể làm chị em… Mười sáu tuổi vẫn còn trong sáng, ngươi quả thật là nhất phẩm à không cực phẩm nam nhân.” Mộ Dung Thiên lập tức cười sặc sụa nói.
“Tiên Nhi tối nay ngươi đến thị tẩm.” Diệp Thần vẻ mặt hoàn toàn hắc. Hắn quá khứ đen tối bị bóc.
“Oa, ta nói gì sai sao?” Mộ Dung Tiên khóc không ra nước mắt.
“Ngươi nói không sai, tối mai thị tẩm vẫn là ngươi.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Tiên ngốc nghếch không giận nổi cũng không thể nào không giận liền nói. Cô nàng này thế nào thích chọc hắn.
“Diệp tỷ tỷ ngươi đừng dọa Tiên Nhi, ngươi ngày mai có phải hay không cũng muốn vận đồ nữ đây?”Mộ Dung Thiên trêu trọc nói.
“Ngươi còn nói, tối nay cũng thị tẩm.” Diệp Thần nhìn nàng cười gằn.
“Ta không cho ngươi thị tẩm ngươi làm gì ta?” Mộ Dung Thiên từ chối.
“Hừ, cắt khẩu phần ăn của ngươi.” Diệp Thần cười lạnh đáp.
“Không được, ngươi làm như thế là ngược đãi lão bà và phụ nữ có thai. Ngươi bỏ đói lão bà là hành vi vô nhân đạo.” Mộ Dung Thiên lập tức như bị bom nguyên tử oanh trúng nói.
“Vậy thì thị tẩm.” Diệp Thần không thương lượng nói.
“Ngày ăn năm bữa.” Mộ Dung Thiên mặc cả.
“Bốn bữa có thể tính toán, ta không nuôi heo, ta nuôi lão bà.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Ta ăn nhiều cũng sẽ không béo, năm bữa đi. Tối hoạt động nhiều sẽ gầy nha.” Mộ Dung Thiên đáng thương nói.
“Bốn bữa không hơn.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Đừng mà…” Mộ Dung Thiên đắn đo.
“Có thịt bò.” Diệp Thần nói thêm một câu.
“Thành giao.” Mộ Dung Thiên nghe có thịt bò lập tức đồng ý. Nàng thích nhất thịt bò, ghét nhất đương nhiên là cà rốt. Đều tại con thỏ.
“Tỷ tỷ ngươi thế nào lại bán mình vì đồ ăn?” Mộ Dung Tiên nhìn tỷ tỷ thở dài nói.
“Tiểu tiên nữ, thịt bò bít tết ăn sáng của ngươi.” Diệp Thần đưa đến cho nàng bò bít tết nói.
“Lão công quả nhiên tốt nhất.” Mộ Dung Tiên mắt lập tức lấp lánh ngàn vì sao nhìn miếng thịt bò chảy nước miếng.
“Muội muội ngươi so với ta khác gì nha?” Mộ Dung Thiên nhìn muội muội mình như vậy tham ăn không khỏi có chút thở dài. Hai người nha đều giống nhau, từ sở thích đến cách ăn mặc, có khác chính là đầu óc cùng tính cách.
Mộ Dung Tiên nghe thấy tỷ tỷ nói mặt liền có chút đỏ tập trung ăn của mình thịt bò.
“Tốt rồi, hai các ngươi từ từ ăn. Ta đem chút cháo lên cho Tiểu Ngọc.” Diệp Thần mở tủ lạnh muốn quả trứng đập vào cháo để cho càng thêm hương vị liền bị Mộ Dung Tiên ngăn lại.
“Lão bà ngươi làm gì vậy?” Diệp Thần không hiểu cho lắm.
“Ách, lão công trứng ngày hôm nay ta đều muốn.” Mộ Dung Tiên ôm lấy tủ lạnh không cho Diệp Thần mở đáng yêu nói.
“Mọi ngày ngươi đều không thích trứng nha.” Mộ Dung Thiên cũng nghi ngờ, nàng cùng với muội muội đều không thích ăn trứng, ăn được nhưng là không thích ăn. Cái này ghét ăn trứng nhất định là di truyền từ muội muội sang cho nàng.
“Đúng nha, nói mới nhớ ngươi không thích ăn trứng nha.” Diệp Thần nhớ đến năm đó nàng mới về làm dâu. Nhìn thấy gà “ỉa” ra quả trứng sau đó nàng liền sợ ốm mấy ngày nhìn thấy trứng lập tức buồn nôn.
“Ta… ta tự dưng muốn ăn.” Mộ Dung Tiên mặt có chút lúng túng nói.
“Vậy tốt, ta đưa cháo lên trước.” Diệp Thần thấy vậy cũng không làm khó nàng, lão bà hắn làm vậy nhất định có lý do gì đó.
“Thật may quá…” Mộ Dung Tiên lau lau mồ hôi thở dài nói.
“May cái gì vậy?” Mộ Dung Thiên nuốt thịt bò nghi hoặc hỏi.
“Á… thịt bò của em? Tỷ tỷ chị thế nào ăn mất?” Mộ Dung Tiên nhìn thấy thịt bò của mình tại trong miệng Mộ Dung Thiên nhom nhem có chút đau lòng. Nàng mới ăn được một miếng.
“Ực,… ta tưởng muội muội ngươi thích ăn trứng. Liền ăn hộ ngươi.” Mộ Dung Thiên ngây ngốc nói.
“Không còn một mẩu… hic… hu hu… oa…” Mộ Dung Tiên lập tức khóc lớn.
“Ách, muội muội đừng khóc. Ta giúp ngươi làm cái khác…” Mộ Dung Thiên lập tức lúng túng.
“Tỷ tỷ ngươi biết làm sao?” Mộ Dung Tiên nghi hoặc.
“Hứ, đừng coi thường tỷ tỷ ngươi. Ta nhưng tay nghề làm bếp rất xịn đó. So với ngươi lão công chỉ hơn chứ không kém.” Mộ Dung Thiên khoe mẽ nói.
“Tỷ tỷ ngươi thật tài giỏi.” Mộ Dung Tiên hâm mộ nói.
“Ngươi ở đó nhìn xem tỷ tỷ cho ngươi làm… đầu tiên là ướp muối cùng dầu ăn…” Mộ Dung Thiên đem ra thịt bò chuyên nghiệp để lên trên bàn mặc vào tạp dề bắt đầu kiếm đồ ướp.
“Tỷ tỷ đó không phải muối mà là mì chính mà? Ách, hình như đó là dầu rửa bát không phải dầu ăn.” Mộ Dung Tiên có chút mộng nói.
“Ách, ta đương nhiên biết rõ. Chỉ là ta chỉ đang sờ một chút thôi. Muội muội ngươi phải tin tỷ tỷ chứ?” Mộ Dung Thiên lúng túng. Nàng quả thật là lần đầu tiên vào bếp. Ngoài mỳ gói ra nàng không biết nấu gì cả. Nhớ năm đó bỏ nhà ra đi sang nhà thỏ chết bằm sinh sống. Con thỏ cả ngày đều ăn cà rốt. Nàng ăn đều muốn nôn, liền học nấu mì gói ăn. Ngoài mì gói nàng cả muối hay bột nêm đều không biết hình dạng.
“Tỷ tỷ ta tin ngươi. Ngươi là giỏi nhất.” Mộ Dung Tiên không chút nghi ngờ liền tin.
“Cái miệng hại chết cái thân.” Mộ Dung Thiên lập tức càng lúng túng. Nàng chém gió giờ thành bão rồi. Hiện tại ướp thế nào đây? Không sao cái gì rồi cũng sẽ đến, ướp bừa vào. Cái này ổn này, cái này hình như là xì dầu.
“Tỷ tỷ cho sữa rửa tay vào ướp cho tiệt trùng sao? Cách này thật mới lạ. Ủa hình như đó là thuốc tẩy thì phải? Tỷ tỷ muốn tẩy sạch vi khuẩn trên thịt sao?” Mộ Dung Tiên một bên xem liền có chút tò mò.
“Tốt rồi, hiện tại chỉ cần cho lên nướng là xong.” Mộ Dung Thiên nhìn miêng thịt bò bị nàng nhuộm ra xà phòng cảm giác có chút thành tựu, liền ném lên trên bếp.
“Ách… tỷ tỷ ngươi không cần dùng chảo sao?” Mộ Dung Tiên nghi ngờ.
“Chảo? Món đồ gì? Ách, ta đương nhiên biết. Nhưng chảo chỉ dành cho người đầu bếp nghiệp dư. Tỷ tỷ nấu ăn đương nhiên là chuyên nghiệp. Đợi một lát liền có bít tết bò cho ngươi ăn. Đảm bảo ngon chết người.” Mộ Dung Thiên lúng túng vỗ ngực đảm bảo nói. Xong với chảo nàng còn không phân biệt được nữa là. (Tác giả: Đúng là ngon chết người. Ăn xong không chết mới là lạ.)
“À… mà cái bếp này dùng thế nào nhỉ?” Mộ Dung Thiên nhìn cái bếp có chút mộng. Nàng từ trước đến giờ chỉ biết dùng ấm siêu tốc đun nước pha mì. Chuẩn chính hiệu đại tiểu thư.
“Hình như vặn công tắc… ” Mộ Dung Thiên vặn cái công tắc liền không thấy lửa có chút gãi gãi đầu.
“Tỷ tỷ ngươi hình như quên mở khóa van ga.” Mộ Dung Tiên nhắc nhở nói.
“Đúng nha, ta thế nào lại quên.” Mộ Dung Thiên lập tức vỗ vỗ đầu giả bộ đãng trí sau đó hướng tới mở khóa van ga.
“Vẫn không có lửa?” Mộ Dung Thiên lúng túng. Cái này là trường hợp gì?
“Tỷ tỷ… ta ngửi thầy có mùi gì kỳ lạ càng lúc càng nồng.” Mộ Dung Tiên cảm giác có mùi khó chịu nói.
“Đừng làm phiền ta… đợi một lát liền sửa lại cái bếp này. Xem nào, hình như phải vặn lại cái nút thì phải.” Mộ Dung Thiên chuyên tâm không chú ý đến Mộ Dung Tiên mày mò cái bếp cho nó ra lửa.
Tạch tạch… tiếng đánh lửa của bếp ga.
Quay lại mười phút trước, Diệp Thần hướng từ nhà bếp lên phòng Tiểu Ngọc.
“Tiểu Ngọc ngươi tỉnh lại ăn chút gì uống thuốc rồi hẵng đi ngủ?” Diệp Thần đi vào trong phòng Mộ Dung Ngọc quan tâm nàng nói.
“Thật mệt.” Mộ Dung Ngọc cố gắng gượng dạy nói.
“Được, đến ta đút cháo cho ngươi ăn.” Diệp Thần cầm bát lấy thìa múc một cái khẽ thổi cho nguội đưa đến trước miệng Mộ Dung Ngọc.
“Để… để ta… tự ăn được.” Mô Dung Ngọc mặt khẽ đỏ không biết do ốm hay ngượng đưa tay muốn lấy Diệp Thần thìa nói.
“Không được, dù sao ta cũng đã đưa đên tận miệng, ngươi coi như cho cái mặt mũi ăn đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Như vậy…” Mộ Dung Ngọc có chút ngượng ngùng.
“Như vậy cái gì? Ba ba chăm sóc đút cháo cho con gái ăn không phải đều như vậy hay là… ngươi muốn ta dùng miệng?” Diệp Thần chỉ chỉ mình đôi môi hỏi.
Ngậm… ực… Mộ Dung Ngọc nghe thấy Diệp Thần muốn dùng miệng bón cháo lập tức đưa miệng nhanh chóng ngậm lấy thìa đen cháo trên đén nuốt vào.
“Như vậy mới ngoan, đến nào…” Diệp Thần gật gù xoa xoa nàng đầu liền tiếp tục cho nàng đút cháo.
Mộ Dung Ngọc cứ như vậy ngượng ngùng đem bát cháo ăn hết.
“Ngon sao? Đây là ta vì ngươi đích thân vào bếp chuẩn bị đấy.” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Rất ngon…” Mộ Dung Ngọc khẽ nói trong lòng không khỏi ấm áp.
“Nếu không phải Tiên Nhi không cho ta lấy trứng trong tủ lạnh, cháo còn có thể ngon hơn. Tiểu Ngọc ngươi biết chuyện gì sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ách, ai biết được. Chắc tỷ tỷ muốn ăn trứng thôi.” Mộ Dung Ngọc chui vào trong chăn mặt thoáng đỏ nói láo.
“Có lẽ vậy… ấy đừng ngủ… trước uống thuốc.” Diệp Thần kéo nàng bàn tay nhỏ vực nàng dạy cầm thuốc cùng nước đưa tới.
“Có… có đường sao?” Mộ Dung Ngọc mặt khẽ đỏ nói.
“Ngươi sợ đắng?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên, Mộ Dung Ngọc dù sao cũng là y học trân truyền thế nào lại sợ đắng?
“Trước kia ta nếm thuốc lúc đã ăn phải một loại dược liệu rất đắng về sau cứ là thuốc ta liền cảm thấy sợ hãi.” Mộ Dung Ngọc khẽ đỏ mặt nói.
“Không sao, dù sao ai cũng có nỗi sợ riêng của mình.” Diệp Thần không có trêu trọc nàng nói.
“Vậy không có đường sao?” Mộ Dung Ngọc nghi hoặc.
“Ta cũng không mang lên. Nhưng có một thứ so với đường ngọt hơn nhiều.” Diệp Thần kéo Mộ Dung Ngọc lại gần nói.
“Ngọt hơn?” Mộ Dung Ngọc không hiểu.
Diệp Thần nhanh chóng đặt viên thuốc vào trong miệng uống vào chút nước sau đó liền hôn lên môi nàng đem thuốc ẩn sang dùng lưỡi quấn lấy Mộ Dung Ngọc lưỡi thon mềm mại khiến nàng nuốt vào.
Buông ra Mộ Dung Ngọc môi, nàng mặt đều ửng đỏ một mảng.
“Biến thái, có ai hôn con gái mình không?” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt nói.
“Là bón thuốc thôi. Như ta nói ngọt hơn đường nhiều phải không?” Diệp Thần cười xoa xoa nàng đầu nói.
Mộ Dung Ngọc mặt đều đỏ ửng nằm chui vào trong chăn nhắm mắt lại không để ý đến Diệp Thần. Không hiểu sao lần này uống thuốc nàng cảm thấy thật ngọt, một chút cũng không đắng. Mặc dù không dùng đường nhưng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Ngủ rồi sao? Vậy ngủ ngon. Chiều đến ngươi khỏe hơn, ta giúp ngươi sắc chút thuốc Bắc.” Diệp Thần đắp cho nàng cái chăn liền đi ra ngoài. Hắn cũng không để nàng trước dùng đan dược hắn luyện, dù sao cơ thể nàng hiện tại có hai linh hồn, tăng cường linh hồn này, sẽ tổn thương linh hồn kia. Chỉ có thể tạm thời sử dụng thuốc thường cùng dược liệu bình thường.
Mộ Dung Ngọc bị thuốc làm mệt mỏi lập tức liền ngủ mất tiêu.
Tạch… tạch… tiếng bếp ga đánh lửa vang lên.
Đúng lúc này Diệp Thần cũng từ trên tầng đi xuống muốn nắm tay mở phòng bếp cánh cửa.
Đoàng… Vụt… một tiếng nổ kinh khủng dọa chết người vang lên.
Tất nhiên là Diệp Thần không cần mở cánh cửa làm gì nó đã đập thẳng vào mặt hắn rồi còn đâu.
Trong bếp cháy lên một mùi khét lẹt. Xung quanh trở thành một bãi chiến trường giống như vừa có khủng bố quét qua đây vậy. Bức tường trắng xóa hiện tại đều xuất hiện màu đen vết tích.
“Thiên Thiên lão bà ngươi thế nào lại như vậy thoải mái uống sữa. Ngươi lên xem hai người thế nào nha. Không cẩn thận sẽ có án mạng đấy.” Diệp Thần nấu chút đồ ăn sáng nhìn Mộ Dung Thiên uống ừng ực sữa tươi nói.
“Hừ, chuyện này đều do ngươi mà ra. Ngươi thế nào không lên xem. Ta lên đó xem để mà bị bắn chết hả?” Mộ Dung Thiên tức giận bất bình nói.
“Ách, ngươi là hai người tỷ tỷ tất nhiên so với cái ở rể ăn bám như ta có tiếng nói.” Diệp Thần có chút lúng túng. Hình như lão bà giận thật là do mình. Nhưng lão bà hiện tại đáng sợ như vậy, cho hắn tiền cũng không dám chọc. Hắn cũng không muốn đi ngủ tự dưng sờ thấy con dao ở đầu giường.
“Ngươi cũng biết mình ăn bám sao? Vậy thì làm bữa sáng mau mau đi. Bổn tiểu thư đói rồi.” Mộ Dung Thiên trêu trọc nói.
“Hừ, số của ta thật khổ.” Diệp Thần thấy thương cho số phận của mình. (Tác giả: Ta cũng muốn khổ như ngươi.)
“Ngươi thì khổ cái gì? Hừ, nấu bữa ăn sáng cho đại mỹ nữ như hoa như ngọc Thiên Thiên ta đây là phúc phận mười tám đời của ngươi nha. Hừ, nếu nói khổ thì chỉ có ta khổ, ngày ngày bị con heo ú ủng.” Mộ Dung Thiên mở miệng đùa cợt nói.
“Thiên Thiên lão bà ngươi thì khổ cái nỗi gì?” Diệp Thần phản đối.
“Ta thế nào lại không khổ?” Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ngươi sướng thấy mẹ chứ khổ cái gì? Ngươi phải sướng thì mới mang thai. Khổ thì mang thai thế nào?” Diệp Thần nghiêm túc trả lời.
“…” Mộ Dung Thiên có chút mộng.
Vụt… chai sữa trên tay nàng đang uống lập tức ném thẳng đến mặt Diệp Thần.
“Ách, lão bà ngươi không uống thì để ta uống, bỏ đi phí lắm. Mà ngươi uống ít sữa vậy, về sau con nó lấy gì bú?” Diệp Thần nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy đặt lên bàn nói.
“Biến thái, vô liêm sỉ, đồ xấu xa, đồ lăng nhăng,… Lão nương trời sinh nhiều sữa, không để ngươi nhi nữ chết đói.” Mộ Dung Thiên tức giận nhìn Diệp Thần mắng. Tên này đầu óc toàn nghĩ những thứ đen tối bậy bạ. Nàng “sướng” hay “khổ” có cần nói toẹt ra không? Còn nữa con nàng lấy gì bú thì liên quan gì hắn, bú nàng cũng có bú hắn đâu.
“Ý ta không phải vậy, ta chỉ là lo lắng ngươi không đủ sữa cho ta bú thì lấy đâu ra sữa cho con? Vấn đề này quả thực rất phức tạp.” Diệp Thần trầm tư suy nghĩ nói.
“Ngươi còn muốn bú? Hừ, đi tìm Tiên Nhi mà bú. Không đúng tự mua sữa hộp mà uống. Còn muốn tranh đồ ăn với con của mình, ngươi làm ba ba cái kiểu gì thế?” Mộ Dung Thiên có chút nóng ruột nói. Cái tên này thế nào trẻ con như vậy chứ. Đều làm bố người ta rồi vẫn còn như vậy tính toán bú sữa.
“Sữa hộp so tốt bằng sữa mẹ. Với lại ta tốn công khổ sở nắng mưa chiều tối mới đem ngươi lừa về nhà. Hiện tại bộ ngực cũng phải chia sẻ đã thiệt thòi rồi. Lấy lợi tức là đúng rồi.” Diệp Thần cảm giác có chút ủy khuất nói.
“Sữa của ta không phải cho ngươi bú…” Mộ Dung Thiên gầm lên nói.
“Hai người có chuyện gì mà nói chuyện vui vẻ vậy chứ?” Mộ Dung Tiên lúc này cũng từ phòng của Tiểu Ngọc rời xuống bếp nói.
“Con mắt nào của muội nhìn thấy tỷ cùng hắn nói chuyện vui vẻ vậy chứ?” Mộ Dung Thiên ánh mắt đều có chút giật giật.
“Ách, Tiên Nhi lão bà ngươi xuống rồi? Tiểu Ngọc hắn… chết chưa?” Diệp Thần mở miệng dò hỏi.
“Tiểu Ngọc hắn có làm sao nha? Lão công ngươi thế nào lại quan tâm nam nhân vậy chứ?” Mộ Dung Tiên nở nụ cười nhưng lời nói có chút lạnh hỏi.
“Ách, ta chỉ là hỏi thăm thôi. Ngươi xem ta nấu đồ ăn sáng ngươi có muốn ăn không? Ta giúp ngươi nấu.” Diệp Thần chỉ vào đồ ăn sáng liền hỏi.
“Lão công ngươi thật tốt, ngươi tùy tiện nấu, ngươi nấu cái gì ăn đều ngon.” Mộ Dung Tiên gật đầu đỏ mặt nói.
“Tốt, ta giúp ngươi làm. Thiên Thiên đồ ăn sáng của ngươi.” Diệp Thần đưa đến một phần bò bít tết nói.
“Thật hương… lần này tha thứ cho ngươi.” Mộ Dung Thiên ngửi thấy mùi đồ ăn đều thòm thèm cầm lên dao nĩa.
“Vậy ta phải cảm tạ rồi. Mỗi tội lão bà không biết có thể cho chút tiền bo không? Ví dụ chút sữa thế nào?” Diệp Thần đưa đưa mình cái môi tạo vẻ chụt chụt mút mút nói.
“Biến thái, ngươi còn nghĩ bú? Tối qua đều không đủ sao?” Mộ Dung Thiên muốn ném dao về hướng Diệp Thần nhưng lại thôi. Có ném hắn cũng bắt được.
“Lão công ngươi thực sự muốn bú vậy sao? Ta cũng có sữa nha.” Mộ Dung Tiên nghi hoặc liền cởi ra mình áo ngoài nói.
“Ách, chỉ đùa một chút, ngươi mặc áo vào nha.” Diệp Thần lập tức giữ nàng động tác lại.
“Hừ, Tiên Nhi ngươi ở gần hắn nhiều càng lúc càng ngốc ra.” Mộ Dung Thiên tại một bên nhìn muội muội hành động thịt bò vào miệng suýt nghẹn đưa sữa tươi lên miệng uống nói.
“Lão công ngươi không thích sao? Ta nhớ mụ mụ từng nói ngươi đến mười tuổi vẫn bú mụ mụ sữa. Sau đó năm mười hai tuổi, ba ba mới tức giận đem ngươi cách ly mẹ ngươi nửa năm mới cai được đâu.” Mộ Dung Tiên có chút hồi tưởng đến ba mẹ đã mất của Diệp Thần, hai người này đối xử với nàng rất tốt, ngoài không cho nàng chạy trốn, chính là coi nàng như con gái ruột đối đãi. Thậm chí khi Diệp Thần khi dễ trêu trọc nàng, họ còn mắng hắn.
“Phụt… là thật sao? Mười tuổi chưa cai sữa?” Mộ Dung Thiên lập tức đang uống sữa liền phun sặc sụa khổ sở nói. Mợ nó, cái này lão công nàng lịch sử cũng quá huy hoàng rồi chứ? Mười hai tuổi mới bỏ sữa mẹ?
“Khụ khụ, lão bà ngươi còn nói. Tối nay ăn ngươi.” Diệp Thần ho khẽ đỏ mặt uy hiếp. Lịch sử đen tối của hắn thời trẻ trâu đều bị mẹ hắn lắm mồm tuôn cho nàng bảo bối con dâu hết rồi.
Mộ Dung Tiên nghe vậy lập tức bị dọa sợ đưa hai tay che miệng vô cùng đáng thương. Nàng không biết mình nói sai ở điểm nào.
“Oa nha nha, ai nghĩ tới nha. Vị Diệp thiếu gia người người sợ hãi giết người như nghóe lại có tuổi thơ thật biến thái như vậy. Mười tuổi vẫn còn bú sữa mẹ, mười hai tuổi mới cai sữa, sở thích đặc biệt nha. Hiện tại ta biết tại sao ngươi biến thái như vậy rồi.” Mộ Dung Thiên nở nụ cười nham hiểm trêu trọc.
“Ngươi cười cái gì? Sữa bò mới tốt cho sự phát triển. Ăn ngươi thịt bò đi. Còn cười lần sau không cho ngươi nấu ăn. Hừ,…” Diệp Thần mặt càng lúc càng đỏ.
“Ấy ấy, đừng giận. Nghiện sữa cũng tốt so với nghiện hút tốt hơn nhiều. Ý lộn là nghiện bú so với nghiện hút tốt hơn nhiều.” Mộ Dung Thiên ôm bụng cười nói.
Diệp Thần nghe đến đây mặt đều có chút đen. Cô nàng này bắt được hắn nhược điểm nhất định sẽ không bỏ qua nha.
“Tiên Nhi nói một chút hắn thời thơ bé rốt cuộc thế nào lớn?” Mộ Dung Thiên vừa ăn thịt bò vừa háo hức hỏi Mộ Dung Tiên. Dù sao nàng đối với Diệp Thần hồi nhỏ rất tò mò.
“Mụ mụ nói hồi nhỏ họ tính sinh con gái. Thế nào lại nặn ra lão công là con trai. Cho đến năm mười năm tuổi trước đó, hắn đều để tóc dài, cùng mặc váy nữ. Cho đến mười sáu tuổi mới phân biệt được giới tính. Từ đó mới nhất quyết không mặc đồ nữ nhân. Hai người họ chụp lại rất nhiều Diệp lão công đồ nữ, nếu tỷ tỷ muốn xem khi nào ta đem điện thoại bắn ảnh sang cho tỷ tỷ.” Mộ Dung Tiên cũng thành thật trả lời.
“Phụt… há há… từ nhỏ đến tận mười năm tuổi đều là đồ nữ? Oa ha ha, chết cười ta. Hồi trước ngươi nói cái gì một tuổi tán gái, hai tuổi,… hắc hắc,… giờ ta đã hiểu tại sao ngươi thích sưu tầm đồ lót con gái sở thích đặc biệt. Ta tuyệt đối thông cảm, du không thể làm lão công cũng có thể làm chị em… Mười sáu tuổi vẫn còn trong sáng, ngươi quả thật là nhất phẩm à không cực phẩm nam nhân.” Mộ Dung Thiên lập tức cười sặc sụa nói.
“Tiên Nhi tối nay ngươi đến thị tẩm.” Diệp Thần vẻ mặt hoàn toàn hắc. Hắn quá khứ đen tối bị bóc.
“Oa, ta nói gì sai sao?” Mộ Dung Tiên khóc không ra nước mắt.
“Ngươi nói không sai, tối mai thị tẩm vẫn là ngươi.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Tiên ngốc nghếch không giận nổi cũng không thể nào không giận liền nói. Cô nàng này thế nào thích chọc hắn.
“Diệp tỷ tỷ ngươi đừng dọa Tiên Nhi, ngươi ngày mai có phải hay không cũng muốn vận đồ nữ đây?”Mộ Dung Thiên trêu trọc nói.
“Ngươi còn nói, tối nay cũng thị tẩm.” Diệp Thần nhìn nàng cười gằn.
“Ta không cho ngươi thị tẩm ngươi làm gì ta?” Mộ Dung Thiên từ chối.
“Hừ, cắt khẩu phần ăn của ngươi.” Diệp Thần cười lạnh đáp.
“Không được, ngươi làm như thế là ngược đãi lão bà và phụ nữ có thai. Ngươi bỏ đói lão bà là hành vi vô nhân đạo.” Mộ Dung Thiên lập tức như bị bom nguyên tử oanh trúng nói.
“Vậy thì thị tẩm.” Diệp Thần không thương lượng nói.
“Ngày ăn năm bữa.” Mộ Dung Thiên mặc cả.
“Bốn bữa có thể tính toán, ta không nuôi heo, ta nuôi lão bà.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Ta ăn nhiều cũng sẽ không béo, năm bữa đi. Tối hoạt động nhiều sẽ gầy nha.” Mộ Dung Thiên đáng thương nói.
“Bốn bữa không hơn.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Đừng mà…” Mộ Dung Thiên đắn đo.
“Có thịt bò.” Diệp Thần nói thêm một câu.
“Thành giao.” Mộ Dung Thiên nghe có thịt bò lập tức đồng ý. Nàng thích nhất thịt bò, ghét nhất đương nhiên là cà rốt. Đều tại con thỏ.
“Tỷ tỷ ngươi thế nào lại bán mình vì đồ ăn?” Mộ Dung Tiên nhìn tỷ tỷ thở dài nói.
“Tiểu tiên nữ, thịt bò bít tết ăn sáng của ngươi.” Diệp Thần đưa đến cho nàng bò bít tết nói.
“Lão công quả nhiên tốt nhất.” Mộ Dung Tiên mắt lập tức lấp lánh ngàn vì sao nhìn miếng thịt bò chảy nước miếng.
“Muội muội ngươi so với ta khác gì nha?” Mộ Dung Thiên nhìn muội muội mình như vậy tham ăn không khỏi có chút thở dài. Hai người nha đều giống nhau, từ sở thích đến cách ăn mặc, có khác chính là đầu óc cùng tính cách.
Mộ Dung Tiên nghe thấy tỷ tỷ nói mặt liền có chút đỏ tập trung ăn của mình thịt bò.
“Tốt rồi, hai các ngươi từ từ ăn. Ta đem chút cháo lên cho Tiểu Ngọc.” Diệp Thần mở tủ lạnh muốn quả trứng đập vào cháo để cho càng thêm hương vị liền bị Mộ Dung Tiên ngăn lại.
“Lão bà ngươi làm gì vậy?” Diệp Thần không hiểu cho lắm.
“Ách, lão công trứng ngày hôm nay ta đều muốn.” Mộ Dung Tiên ôm lấy tủ lạnh không cho Diệp Thần mở đáng yêu nói.
“Mọi ngày ngươi đều không thích trứng nha.” Mộ Dung Thiên cũng nghi ngờ, nàng cùng với muội muội đều không thích ăn trứng, ăn được nhưng là không thích ăn. Cái này ghét ăn trứng nhất định là di truyền từ muội muội sang cho nàng.
“Đúng nha, nói mới nhớ ngươi không thích ăn trứng nha.” Diệp Thần nhớ đến năm đó nàng mới về làm dâu. Nhìn thấy gà “ỉa” ra quả trứng sau đó nàng liền sợ ốm mấy ngày nhìn thấy trứng lập tức buồn nôn.
“Ta… ta tự dưng muốn ăn.” Mộ Dung Tiên mặt có chút lúng túng nói.
“Vậy tốt, ta đưa cháo lên trước.” Diệp Thần thấy vậy cũng không làm khó nàng, lão bà hắn làm vậy nhất định có lý do gì đó.
“Thật may quá…” Mộ Dung Tiên lau lau mồ hôi thở dài nói.
“May cái gì vậy?” Mộ Dung Thiên nuốt thịt bò nghi hoặc hỏi.
“Á… thịt bò của em? Tỷ tỷ chị thế nào ăn mất?” Mộ Dung Tiên nhìn thấy thịt bò của mình tại trong miệng Mộ Dung Thiên nhom nhem có chút đau lòng. Nàng mới ăn được một miếng.
“Ực,… ta tưởng muội muội ngươi thích ăn trứng. Liền ăn hộ ngươi.” Mộ Dung Thiên ngây ngốc nói.
“Không còn một mẩu… hic… hu hu… oa…” Mộ Dung Tiên lập tức khóc lớn.
“Ách, muội muội đừng khóc. Ta giúp ngươi làm cái khác…” Mộ Dung Thiên lập tức lúng túng.
“Tỷ tỷ ngươi biết làm sao?” Mộ Dung Tiên nghi hoặc.
“Hứ, đừng coi thường tỷ tỷ ngươi. Ta nhưng tay nghề làm bếp rất xịn đó. So với ngươi lão công chỉ hơn chứ không kém.” Mộ Dung Thiên khoe mẽ nói.
“Tỷ tỷ ngươi thật tài giỏi.” Mộ Dung Tiên hâm mộ nói.
“Ngươi ở đó nhìn xem tỷ tỷ cho ngươi làm… đầu tiên là ướp muối cùng dầu ăn…” Mộ Dung Thiên đem ra thịt bò chuyên nghiệp để lên trên bàn mặc vào tạp dề bắt đầu kiếm đồ ướp.
“Tỷ tỷ đó không phải muối mà là mì chính mà? Ách, hình như đó là dầu rửa bát không phải dầu ăn.” Mộ Dung Tiên có chút mộng nói.
“Ách, ta đương nhiên biết rõ. Chỉ là ta chỉ đang sờ một chút thôi. Muội muội ngươi phải tin tỷ tỷ chứ?” Mộ Dung Thiên lúng túng. Nàng quả thật là lần đầu tiên vào bếp. Ngoài mỳ gói ra nàng không biết nấu gì cả. Nhớ năm đó bỏ nhà ra đi sang nhà thỏ chết bằm sinh sống. Con thỏ cả ngày đều ăn cà rốt. Nàng ăn đều muốn nôn, liền học nấu mì gói ăn. Ngoài mì gói nàng cả muối hay bột nêm đều không biết hình dạng.
“Tỷ tỷ ta tin ngươi. Ngươi là giỏi nhất.” Mộ Dung Tiên không chút nghi ngờ liền tin.
“Cái miệng hại chết cái thân.” Mộ Dung Thiên lập tức càng lúng túng. Nàng chém gió giờ thành bão rồi. Hiện tại ướp thế nào đây? Không sao cái gì rồi cũng sẽ đến, ướp bừa vào. Cái này ổn này, cái này hình như là xì dầu.
“Tỷ tỷ cho sữa rửa tay vào ướp cho tiệt trùng sao? Cách này thật mới lạ. Ủa hình như đó là thuốc tẩy thì phải? Tỷ tỷ muốn tẩy sạch vi khuẩn trên thịt sao?” Mộ Dung Tiên một bên xem liền có chút tò mò.
“Tốt rồi, hiện tại chỉ cần cho lên nướng là xong.” Mộ Dung Thiên nhìn miêng thịt bò bị nàng nhuộm ra xà phòng cảm giác có chút thành tựu, liền ném lên trên bếp.
“Ách… tỷ tỷ ngươi không cần dùng chảo sao?” Mộ Dung Tiên nghi ngờ.
“Chảo? Món đồ gì? Ách, ta đương nhiên biết. Nhưng chảo chỉ dành cho người đầu bếp nghiệp dư. Tỷ tỷ nấu ăn đương nhiên là chuyên nghiệp. Đợi một lát liền có bít tết bò cho ngươi ăn. Đảm bảo ngon chết người.” Mộ Dung Thiên lúng túng vỗ ngực đảm bảo nói. Xong với chảo nàng còn không phân biệt được nữa là. (Tác giả: Đúng là ngon chết người. Ăn xong không chết mới là lạ.)
“À… mà cái bếp này dùng thế nào nhỉ?” Mộ Dung Thiên nhìn cái bếp có chút mộng. Nàng từ trước đến giờ chỉ biết dùng ấm siêu tốc đun nước pha mì. Chuẩn chính hiệu đại tiểu thư.
“Hình như vặn công tắc… ” Mộ Dung Thiên vặn cái công tắc liền không thấy lửa có chút gãi gãi đầu.
“Tỷ tỷ ngươi hình như quên mở khóa van ga.” Mộ Dung Tiên nhắc nhở nói.
“Đúng nha, ta thế nào lại quên.” Mộ Dung Thiên lập tức vỗ vỗ đầu giả bộ đãng trí sau đó hướng tới mở khóa van ga.
“Vẫn không có lửa?” Mộ Dung Thiên lúng túng. Cái này là trường hợp gì?
“Tỷ tỷ… ta ngửi thầy có mùi gì kỳ lạ càng lúc càng nồng.” Mộ Dung Tiên cảm giác có mùi khó chịu nói.
“Đừng làm phiền ta… đợi một lát liền sửa lại cái bếp này. Xem nào, hình như phải vặn lại cái nút thì phải.” Mộ Dung Thiên chuyên tâm không chú ý đến Mộ Dung Tiên mày mò cái bếp cho nó ra lửa.
Tạch tạch… tiếng đánh lửa của bếp ga.
Quay lại mười phút trước, Diệp Thần hướng từ nhà bếp lên phòng Tiểu Ngọc.
“Tiểu Ngọc ngươi tỉnh lại ăn chút gì uống thuốc rồi hẵng đi ngủ?” Diệp Thần đi vào trong phòng Mộ Dung Ngọc quan tâm nàng nói.
“Thật mệt.” Mộ Dung Ngọc cố gắng gượng dạy nói.
“Được, đến ta đút cháo cho ngươi ăn.” Diệp Thần cầm bát lấy thìa múc một cái khẽ thổi cho nguội đưa đến trước miệng Mộ Dung Ngọc.
“Để… để ta… tự ăn được.” Mô Dung Ngọc mặt khẽ đỏ không biết do ốm hay ngượng đưa tay muốn lấy Diệp Thần thìa nói.
“Không được, dù sao ta cũng đã đưa đên tận miệng, ngươi coi như cho cái mặt mũi ăn đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Như vậy…” Mộ Dung Ngọc có chút ngượng ngùng.
“Như vậy cái gì? Ba ba chăm sóc đút cháo cho con gái ăn không phải đều như vậy hay là… ngươi muốn ta dùng miệng?” Diệp Thần chỉ chỉ mình đôi môi hỏi.
Ngậm… ực… Mộ Dung Ngọc nghe thấy Diệp Thần muốn dùng miệng bón cháo lập tức đưa miệng nhanh chóng ngậm lấy thìa đen cháo trên đén nuốt vào.
“Như vậy mới ngoan, đến nào…” Diệp Thần gật gù xoa xoa nàng đầu liền tiếp tục cho nàng đút cháo.
Mộ Dung Ngọc cứ như vậy ngượng ngùng đem bát cháo ăn hết.
“Ngon sao? Đây là ta vì ngươi đích thân vào bếp chuẩn bị đấy.” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Rất ngon…” Mộ Dung Ngọc khẽ nói trong lòng không khỏi ấm áp.
“Nếu không phải Tiên Nhi không cho ta lấy trứng trong tủ lạnh, cháo còn có thể ngon hơn. Tiểu Ngọc ngươi biết chuyện gì sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ách, ai biết được. Chắc tỷ tỷ muốn ăn trứng thôi.” Mộ Dung Ngọc chui vào trong chăn mặt thoáng đỏ nói láo.
“Có lẽ vậy… ấy đừng ngủ… trước uống thuốc.” Diệp Thần kéo nàng bàn tay nhỏ vực nàng dạy cầm thuốc cùng nước đưa tới.
“Có… có đường sao?” Mộ Dung Ngọc mặt khẽ đỏ nói.
“Ngươi sợ đắng?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên, Mộ Dung Ngọc dù sao cũng là y học trân truyền thế nào lại sợ đắng?
“Trước kia ta nếm thuốc lúc đã ăn phải một loại dược liệu rất đắng về sau cứ là thuốc ta liền cảm thấy sợ hãi.” Mộ Dung Ngọc khẽ đỏ mặt nói.
“Không sao, dù sao ai cũng có nỗi sợ riêng của mình.” Diệp Thần không có trêu trọc nàng nói.
“Vậy không có đường sao?” Mộ Dung Ngọc nghi hoặc.
“Ta cũng không mang lên. Nhưng có một thứ so với đường ngọt hơn nhiều.” Diệp Thần kéo Mộ Dung Ngọc lại gần nói.
“Ngọt hơn?” Mộ Dung Ngọc không hiểu.
Diệp Thần nhanh chóng đặt viên thuốc vào trong miệng uống vào chút nước sau đó liền hôn lên môi nàng đem thuốc ẩn sang dùng lưỡi quấn lấy Mộ Dung Ngọc lưỡi thon mềm mại khiến nàng nuốt vào.
Buông ra Mộ Dung Ngọc môi, nàng mặt đều ửng đỏ một mảng.
“Biến thái, có ai hôn con gái mình không?” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt nói.
“Là bón thuốc thôi. Như ta nói ngọt hơn đường nhiều phải không?” Diệp Thần cười xoa xoa nàng đầu nói.
Mộ Dung Ngọc mặt đều đỏ ửng nằm chui vào trong chăn nhắm mắt lại không để ý đến Diệp Thần. Không hiểu sao lần này uống thuốc nàng cảm thấy thật ngọt, một chút cũng không đắng. Mặc dù không dùng đường nhưng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Ngủ rồi sao? Vậy ngủ ngon. Chiều đến ngươi khỏe hơn, ta giúp ngươi sắc chút thuốc Bắc.” Diệp Thần đắp cho nàng cái chăn liền đi ra ngoài. Hắn cũng không để nàng trước dùng đan dược hắn luyện, dù sao cơ thể nàng hiện tại có hai linh hồn, tăng cường linh hồn này, sẽ tổn thương linh hồn kia. Chỉ có thể tạm thời sử dụng thuốc thường cùng dược liệu bình thường.
Mộ Dung Ngọc bị thuốc làm mệt mỏi lập tức liền ngủ mất tiêu.
Tạch… tạch… tiếng bếp ga đánh lửa vang lên.
Đúng lúc này Diệp Thần cũng từ trên tầng đi xuống muốn nắm tay mở phòng bếp cánh cửa.
Đoàng… Vụt… một tiếng nổ kinh khủng dọa chết người vang lên.
Tất nhiên là Diệp Thần không cần mở cánh cửa làm gì nó đã đập thẳng vào mặt hắn rồi còn đâu.
Trong bếp cháy lên một mùi khét lẹt. Xung quanh trở thành một bãi chiến trường giống như vừa có khủng bố quét qua đây vậy. Bức tường trắng xóa hiện tại đều xuất hiện màu đen vết tích.
/782
|