Cảnh hoa Huyền Tâm miệng đều muốn mở rộng. Nàng mới vừa rồi còn nói nếu hắn ra được đây quang minh chính đại, liền cùng hắn nói chuyện làm hắn nữ nhân. Hiện tại lời nói còn chưa dứt bao lâu, cảnh sát trưởng lại kêu mình thả người? Làm thế nào dễ dàng như vậy thả ra? Thả ra hắn kiếm cớ dây dưa nàng rồi sao. Phan Minh ca biết nàng thả ra hắn, nàng còn có thể giải thích cái gì?
“Cảnh trưởng ngươi có phải nhầm hay không? Hắn là đến Đông Phương gia, Đông Phương quán bar bên trong gây sự đánh người, còn chém đứt một nam tử cánh tay phải. Chưa tính hắn còn là phạm nhân giết người không chớp mắt trên chuyến tàu điện ngầm sáng nay. Hiện tại còn phát hiện hắn có tiền sử lừa đảo chị em phụ nữ. Ngoại tình lăng nhăng bên ngoài. Loại người như vậy thả ra ngoài chính là gây hại cho cộng đồng và xã hội.” Huyền Tâm lập tức khuyên can cảnh trưởng. Nàng tuyệt đối phải đem tên này nhốt vào tù. Nếu không nàng về sau còn có can đảm đứng trước mặt hắn lớn tiếng sao.
“Huyền Tâm cảnh hoa, ta biết ngươi chính trực, nghiêm túc trong công việc. Nhưng người nam nhân này chúng ta không gây nổi. Cấp trên hạ xuống chỉ thị tuyệt mật, vô điều kiện thả hắn.” Cảnh sát trưởng ghé sát vào tai Huyền Tâm nhỏ tiếng tránh Diệp Thần đứng bên cạnh nghe được nói.
Phượng Tổ cái đại thành viên bên trong gọi điện cho hắn trực tiếp kêu hắn “mời” Diệp thiếu bước ra khỏi đồn công an. Tổ chức lớn như vậy đều gọi điện ra lệnh, hắn còn dám giữ người sao? Không sợ chết? Mỗi thành viên trong cái này tổ chức đều có giấy phép giết người. Người nào chán sống mới dám đắc tội họ. Cái này Huyền Tâm rước quan lại con cháu về không sao, rước phú ông bạc tỷ về cũng không sao, hiện tại lại đưa đến một phương sát thần, là muốn hắn chết sao?
“Cấp trên thì làm sao? Hắn phạm tội ta bắt giữ hắn. Cảnh trưởng, tội đâu ta đến chịu.” Huyền Tâm quyết không buông tha. Cái tên này là phần từ khủng bố, hắn mà ra ngoài còn không biết giết hại bao nhiêu người.
“Ngươi chịu được? Ngươi hiện tại cùng lắm là tiểu đội trưởng, ngươi thế nào chịu trách nghiệm? Còn không nghe ta đến thả Diệp Thiếu ra bên ngoài?” Cảnh sát trưởng lớn giọng trách mắng.
“Ta… ta... “ Huyền Tâm nghĩ xong lại không nói được gì, nếu như nàng ở cái đó ngoại ô kinh thành thành phố A. Gia tộc tại thành phố cũng là một phương bá chủ. Nhưng hiện tại ở kinh thành bên trong thủ đô quốc gia một dạng, nàng gia tộc cũng chỉ là một cái tiểu tiểu nhỏ bé giàu có người. Nàng quả thực không chịu nổi trách nghiệm từ cấp trên giáng xuống.
“Đừng có nói nàng thả ta. Nàng hiện tại chìa khóa còng tay đều cố tình làm mất. Muốn để ta một mình với nàng ở một chỗ qua đêm. Thật là đẹp chi cho khổ vậy trời. Nữ nhân nào nhìn thấy ta đều muốn lợi dụng ta cả.” Diệp Thần một bên nhàn nhã hút thuốc khổ sở nói.
“Ngươi im miệng cho ta. Cảnh sát trưởng, ta không phải nói dối, ta chìa khóa bị mất.” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt thành thật khai báo.
“Ngươi cho ta im lặng, ngươi bộ rất thiếu nam nhân sao? Diệp thiếu cũng để cho ngươi muốn ngủ liền ngủ? Cho ta viết một trăm bản kiểm điểm nhận lỗi. Diệp thiếu thật sự có lỗi. Đều tại ta quản giáo nhân viên không chu đáo, làm phiền ngài chịu uất ức.” Cảnh sát trưởng đối với Diệp Thần cười lấy lòng nói. Huyền Tâm tại bên cạnh nín nhịn nước mắt uất ức đều rơi ra đến.
“Chỉ uất ức thôi sao? Ngươi còn không vào đây, đợi một lát ta liền bị cái này nữ cảnh sát dùng lạm dụng chức quyền cưỡng hiếp. Lúc đó ta thân thể trong trắng của ta bị sắc nữ này vấy bẩn, ai cho ta đến đền bù? Ngươi sao? Ngươi đền được sao?” Diệp Thần tức giận hống.
“Ai lạm dụng chức quyền? Ai cưỡng hiếp ngươi. Bại hoại, có tin ta bắt ngươi nhốt vào trong ngục?” Huyền Tâm tức giận dậm chân nói.
“Cái này là chúng ta sai, Huyền Tâm cảnh hoa mau cho Diệp thiếu gia xin lỗi. Ngươi thực sự làm mất chúng ta cảnh sát mặt mũi. Ngày mai phạt ngươi đi làm cảnh sát giao thông, không kiếm được một trăm phiếu phạt liền đừng nghĩ trở lại làm.” Cảnh sát trưởng lập tức đối với Huyền Tâm trách cứ. Cô gái này là hắn Huyền lão bằng hữu nhờ chăm sóc, từ nhỏ hắn đã coi nàng như con cháu trong nhà. Hiện tại phạt nàng cũng chỉ là muốn bảo vệ nàng. Ai biết cái này Diệp thiếu nổi khùng làm ra cái vấn đề gì đến chứ.
“Cảnh trưởng, đừng mà. Ta… ta… sai rồi không được sao? Ta không muốn đi viết phiếu phạt. Ta muốn đi bắt tội phạm.” Huyền Tâm tủi thân nước mắt đều rơi lã chã. Cảnh trưởng lão trung niên nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng, nàng là một mực từ nhỏ hắn nhìn lớn lên. Hiện tại bị người ngoài khi dễ, hắn lại chẳng thể làm gì.
“Huyền Tâm cảnh hoa, ngươi còn không mau giao ra súng? Đây là mệnh lệnh. Cảnh sát phải tuân thủ mệnh lệnh từ cấp trên.” Cảnh trưởng đau lòng lớn giọng nói.
”Cánh trưởng súng của ngài.” Huyền Tâm tay đều run run rút ra mình bên hông súng lục đưa tới Cảnh trưởng trong tay.
“Hoàn thành xong một trăm bảng kiểm điểm cùng một trăm phiếu phạt xe, ta liền trả lại ngươi súng. Còn không mau buông tay?” Cảnh trưởng thở dài tịch thu nàng súng. Huyền Tâm đều tiếc nuối cầm súng chặt không buông bị Cảnh trưởng quát một cái liền phải thả tay ra đầy nuối tiếc.
“Diệp thiếu, ngươi xem xem như vậy giải quyết ổn thỏa sao?” Cảnh sát trưởng cười nhìn về Diệp Thần lấy lòng nói.
“Xem như tạm ổn. Nhưng mà… Huyền Tâm cảnh hoa đối với nhan sắc của ta si mê như vậy. Hiện tại ta cũng không phải là phạm nhân. Ngươi có hay không hứng thú làm ta cái thứ mười bảy bạn gái? Nếu đồng ý, ta có thể bảo cảnh sát trưởng lập tức cho ngươi trả lại cái này món đồ chơi.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm đều đang khóc thương tâm chỉ vào cây súng hỏi.
“Cái gì món đồ chơi, đó là súng của ta. Ngươi nghĩ đẹp lắm. Ta thà đi ghi một ngàn cái phiếu phạt cùng một ngàn bản kiểm điểm. Cũng không thèm làm ngươi bạn gái.” Huyền Tâm tức giận trừng mắt nói.
“Nói hay lắm có chí khí. Ta rất thích. Cảnh trưởng ngươi nghe nàng nói rồi đấy. Dựa theo nàng nguyện vọng đến làm được sao?” Diệp Thần vỗ vai cảnh sát trưởng khoác cổ hắn hỏi.
“Cái này có phải có chút nhiều không vậy? Diệp thiếu cảnh đội chúng ta một người đi thu một tháng cũng còn chưa đến một trăm cái phiếu phạt, để nàng đi ghi nhiều vậy còn phải viết bản kiểm điểm. E rằng… cũng hết hơn một năm chứ?” Cảnh sát trưởng trừng Huyền Tâm im miệng lại khó khăn nói.
“Lúc nãy… ta … ta chỉ là nói đùa...” Huyền Tâm lập tức khóc không ra nước mắt nói. Nàng chọc phải cái đại tai tinh mất rồi. Như vậy khác nào cho nàng nghỉ ngơi một năm. Quay lại cảnh đội lúc đó còn chỗ đứng sao.
“Nói đùa? Vậy cảnh hoa là nói đùa chuyện không muốn làm ta bạn gái hay vẫn là chuyện chép phạt đây?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Là chuyện chép phạt.” Huyền Tâm lập tức nhanh miệng nói.
“Hóa ra là như vậy, có phải cảnh hoa Huyền Tâm muốn nói mình có thể ghi nhiều hơn phải vậy không? Ta không có ý kiến. Cảnh sát trưởng, nếu như Huyền Tâm cảnh sát đã có tinh thần hiệp nghĩa như vậy, chúng ta liền cho nàng ghi hai ngàn cái phiếu phạt thế nào? Bản kiểm điểm cũng hai ngàn cái.” Diệp Thần vỗ vai cảnh sát trưởng nói.
“Cái này… Huyền Tâm cảnh hoa ngươi xem Diệp thiếu bị ngươi bắt về đồn bên trong. Ngươi đã si mê hắn như vậy, làm Diệp thiếu bạn gái cũng… không sai. Nghĩ một chút.” Cảnh sát trưởng mở miệng khuyên can. Hai ngàn phiếu tức là hai năm hơn. Như vậy khác gì xa thải nàng?
“Cảnh sát trưởng, đợi chút. Đợi chút, ngươi đừng như thế nói. Nói thật Huyền Tâm cảnh sát như vậy béo ta mới không muốn để nàng làm ta bạn gái đâu. Nếu như nàng muốn cũng có thể làm người theo đuổi.” Diệp Thần cân nhắc nghiêm túc mở miệng.
“Hai ngàn cái thì hai ngàn cái. Ta thà chết cũng không làm hắn bạn gái.” Huyền Tâm nhớ đến Diệp Thần nói khiến nàng cầu hắn cưới mình lập tức tức giận mất lý trí nói. Tên này còn dám chê nàng béo? Nàng có chỗ nào béo qua? Nam nhân còn ngại ngài quá gầy đâu, tức chết nàng.
“Huyền Tâm tiền đồ của ngươi muốn hủy. Ngươi điên rồi. Diệp thiếu vừa rồi nàng chỉ có chút kích động đừng cho là thật.” Cảnh sát trưởng lập tức mắng để nàng câm miệng lại.
“Khổ, từ nhỏ ta sinh ra đã tính thật thà. Vừa rồi ta chót coi là thật rồi. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ nha? Như vậy lừa gạt ta tâm hồn trong sáng, ta nhưng muốn kiện các ngươi tội danh lừa đảo công tử ngây thơ vào con đường sai trái. Ta mà học các ngươi thói xấu phải làm sao? Ta nhưng là cái hài tử tốt. Với lại ta nghe nói chức cảnh sát trưởng này là từng người từng người thay phiên làm, sang năm biết đâu lại đến phiên ta ngồi.” Diệp Thần không biết liêm sỉ nói.
“Được, tất nhiên… là được. Huyền Tâm cảnh hoa, ngươi nếu như viết đủ hai ngàn cái phiếu phạt cùng hai ngàn bản kiểm điểm. Viết xong ta lập tức trả súng cho ngươi. Khôi phục ngươi chức vị, việc này cứ như vậy.” Cảnh sát trưởng bị như vậy uy hiếp lập tức đổi giọng nói.
“Rõ, thưa sếp.” Cảnh hoa Huyền Tâm cả người đều uể oải nói.
Cảnh sát trưởng nhìn vậy cũng chỉ lắc đầu, họa đều từ miệng nha đầu này gây ra, hắn giúp không được. Nếu thực không còn cách, hắn liền huy động một số người cùng nàng đi ghi phiếu phạt. Nhưng đâu phải ngày nào cũng có phiếu phạt để ghi đâu. Xem ra làm khống một chút giấy phạt cũng không ai biết.
“ y ây đợi chút, cảnh trưởng ngươi thế nào đi sớm thế?” Diệp Thần thấy cảnh trưởng muốn rời đi lập tức giữ hắn lại nói.
“Còn gì nữa sao? Diệp thiếu mời dặn dò.” Cảnh sát trưởng có chút không vui xong mặt vẫn cười huề hỏi han.
“Ta nhắc nhở ngươi là hai ngàn một trăm phiếu và hai ngàn một trăm cái bản kiểm điểm. Tất nhiên ta sẽ đích thân kiểm tra thật giả. Ta dạo này nhưng vô cùng vô cùng rảnh rỗi.” Diệp Thần nhìn về Huyền Tâm khiêu khích nói.
“Ngươi… đừng hiếp người quá đáng.” Huyền Tâm tức giận, tên này vẫn nhớ đến lúc đầu một trăm phiếu phạt.
“Huyền Tâm cảnh quan đây là ngươi đối với công dân tốt thái độ sao? Chúng ta đóng thuế đầy đủ không phải để ngươi như vậy hét vào mặt ta. Ta đã bỏ qua cho ngươi tội lạm dụng chức quyền cưỡng hiếp nam nhân tốt. Ngươi còn như vậy lấy oán báo ân?” Diệp Thần không chút sợ hãi nói.
“Ta hôm nay không cùng ngươi liều mạng, ta liền mang ngươi họ.” Huyền Tâm sắn ống tay muốn đánh nhau.
“Huyền Tâm cảnh quan, ngươi như vậy thái độ là sao? Mau cho Diệp thiếu xin lỗi.” Cảnh sát trưởng lập tức hống lớn. Tiểu cô nương này quá nóng vội.
“Coi như ngươi may mắn.” Huyền Tâm bất lực hạ xuống mình tay lườm Diệp Thần.
“Xem ra lão bà thực thương lão công không nỡ đánh ta.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Ngươi cái nam nhân thối nói cái gì? Ai là ngươi lão bà?” Huyền Tâm tức giận, cảnh sát trưởng là nàng tôn kính trưởng bối hắn ở trước người nàng tôn kính nói cái gì lung tung.
“Ngươi không phải nói không cùng ta liều mạng liền mang ta họ sao? Vậy từ nay ngươi sống là người họ Diệp, chết liền là ma họ Diệp.” Diệp Thần vô liêm sỉ đáp.
“Hồ ngôn loạn ngữ. Ta cùng ngươi không xong.” Huyền Tâm cảnh sát tức giận lần nữa giơ nắm đấm lên nhưng không dám làm gì nhìn bên cạnh cảnh sát trưởng nghiêm mặt liền hạ tay xuống.
“Được rồi, được rồi, Diệp thiếu hiện tại chìa khóa đều mất. Ngươi xem ra muốn chịu thiệt thòi ngủ tại ta cảnh sở một đêm. Yên tâm, chúng ta có căn phòng nhưng vô cùng tốt và sạch sẽ.” Cảnh sát trưởng hòa hoãn nói.
“Cũng được, ta cũng muốn xem, ở cái nơi rách rưới này. Có thể có cái gì tốt sạch sẽ cơ chứ?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Vậy ngươi liền đừng ở, nơi này cái gì đều bẩn thỉu cả. Không chứa nổi ngươi đại thần.” Huyền Tâm lớn giọng nói.
“Huyền Tâm, hai ngàn bản kiểm điểm cùng phiếu phạt còn thiếu sao?” Cảnh sát trưởng răn đe khiến Huyền Tâm cảnh hoa ngoan ngoãn lại. Diệp Thần một bên nén nhịn cười. Cái cô gái này chọc nàng tức giận thật thú vị, hắn muốn để nàng nhớ kỹ. Những kẻ chống lại hắn người hội không có kết cục tốt.
“Đã đủ, đã đủ.” Huyền Tâm sợ hãi than. Cái tên đáng ghét này toàn láy cảnh sát trưởng ra đe dọa nàng.
“Diệp thiếu ngươi yên tâm. Phòng này là phòng nghỉ của ta lúc trực đêm. Hôm nay để lại cho ngươi.” Cảnh sát trưởng mở miệng cười nói.
“Từ chối liền ngại, vậy ta liền nhập gia tùy tục, thoải mái phục dụng.” Diệp Thần không biết ngại nói.
“Huyền Tâm cảnh hoa dẫn Diệp thiếu đến phòng nghỉ ngơi.” Cảnh sát trưởng mở miệng giao phó.
“Đi theo ta.” Huyền Tâm lạnh nhạt nói. Diệp Thần liền vỗ vai cảnh sát trưởng liền đi ra ngoài. Cảnh trưởng cũng lau lau mình mồ hôi. Cuối cùng cái này cụ trẻ cũng đi rồi. Thật là dọa chết hắn.
“Xem ra tối nay chúng ta muốn ngủ chung một giường.” Diệp Thần thở dài nói.
“Ngủ chung?” Huyền Tâm nghĩ đến từ này đều đỏ phồng hai má.
“Hỗn chướng nói cái gì đó. Đầu óc ngươi sao toàn cái này chuyện.” Huyền Tâm ngượng đỏ tía mặt nói.
“Chúng ta bị khóa chung, không ngủ chung còn cách nào sao?” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
“Cái này… ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.” Huyền Tâm cất tiếng nói.
“Ngươi nghĩ khôn thế bao giờ chết? Ta là công dân tốt, ngươi bắt lầm công dân tốt, liền phải ngủ dưới đất. Ta đóng tiền thuế đều đặn để ngươi đối xử với người công dân tốt thế sao?” Diệp Thần làm một bộ ủy khuất nói.
“Ngươi cũng xứng làm công dân tốt? Ngươi nếu không ở tù mọt gông. Chính là sâu mọt của xã hội này.” Huyền Tâm tức giận chửi.
“Ngươi câm miệng. Ta nói cho ngươi biết. Huyền Tâm, ngươi có thể chửi ta… đẹp trai. Cũng có thể chửi ta khoai to, cũng có thể chửi ta siêu cấp soái ca. Nhưng tuyệt đối không thể kêu ta sâu mọt, nếu không…” Diệp Thần lớn giọng quát đè sát nàng vào bên cạnh bức tường.
Huyền Tâm có chút tức nổ phổi, chửi hắn đẹp trai còn khoai… khụ khụ không nói. Như vậy cũng là chửi sao.
“Nếu không ngươi làm gì ta?” Huyền Tâm bị đẩy vào góc tường tim đập có chút nhanh lần đầu nàng đối với nam tử tiếp cận gần vậy.
“Nếu không ta… đi tìm ngươi cảnh trưởng nói ngươi lạm dụng chức quyền bắt nạt ta.” Diệp Thần uy hiếp cười lạnh nói.
“Toàn lấy cảnh trưởng ra dọa ta? Ngươi có còn là nam nhân không?” Huyền Tâm lườm hắn tức giận nói.
“Thử một chút xem mang thai không liền biết.” Diệp Thần nhún vai không có chuyện gì nói.
“Đê tiện.” Huyền Tâm tức giận thở phì phò.
“Quá khen.” Diệp Thần gãi gãi đầu ngượng ngùng.
“Tối nay ta liền ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường. Sao? Thỏa mãn rồi?” Huyền Tâm xoa xoa đầu thở dài nói. Giọng tràn đầy ủy khuất hận ý. Đều tại cái này gia hỏa nếu không nàng làm sao phải ngủ đất, còn bị tịch thu súng, còn phải đi viết nhiều vậy vé phạt.
“Ngươi thân thể yếu đuối như vậy nữ nhân. Sao có thể ngủ trên giường? Hay là cùng ngủ đi.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Nằm mơ.” Huyền Tâm tức giận đỏ mặt, nghĩ tới buổi tối, nếu chẳng may tên này nổi máu dê, nàng chẳng phải là...
“Đúng rồi, ta suýt thì quên. Tối nay đừng có nổi máu dê mò sang chỗ ta ngủ đó. Ngươi cái này sắc cảnh sát khiến ta có chút không yên tâm. Dù sao ta cũng là cái công dân tốt, ngươi không thể lạm dụng tình dục ta. Ta cũng không phải nam nhân tùy tiện.” Diệp Thần lo lắng nghiêm tục nói.
“Cái này là ta nói mới phải. Đến phòng rồi. Đi theo ta.” Huyền Tâm tức giận gào lên nói. Nhìn thấy trước cửa phòng nàng liền muốn mở cửa bước vào.
“Từ từ đã...” Diệp Thần ngại ngùng nói.
“Còn có chuyện?” Huyền Tâm tức giận, ngày hôm nay quá nhiều chuyện khiến nàng mệt mỏi rồi. Tình yêu cùng sự nghiệp mất hết trong một ngày.
“Ta bỗng nhiên nghĩ đi vệ sinh.” Diệp Thần gãi gãi đầu nói.
“Đi cái đầu ngươi, lúc nãy đi ngang qua phòng vệ sinh không đi, hiện tại liền đòi?” Huyền Tâm đỏ mặt trách.
“Cái chuyện này muốn là được sao?” Diệp Thần bất đắc dĩ nói.
“Đi theo ta, tức chết ta.” Huyền Tâm thở dài. Nàng khẳng định không đưa tên này đi, tối đến hắn tè vào mặt nàng lúc nào không biết. Tên này dám làm thế lắm chứ.
“Vẫn là lão bà tốt.” Diệp Thần gật gật đầu.
“Ta không phải ngươi lão bà.” Huyền Tâm trừng mắt nói.
“Ngươi nói ta ra khỏi được đây quang minh chính đại, liền làm ta nữ nhân. Nuốt lời làm con chó nhỏ.” Diệp Thần nhắc lại.
“Ta nuốt lời, ngươi làm gì ta? Ngươi hại ta vậy còn chưa đủ?” Huyền Tâm không muốn mặt nói.
“Vậy ta nói câu khác, ngươi xem hiện tại có giống hay không ta dắt mẫu cẩu đi dạo?” Diệp Thần trêu trọc nói.
“Ngươi nói ai là mẫu cẩu?” Huyền Tâm tức giận.
“Người nào nuốt lời ta nói người đó. Nuốt lời làm con chó nhỏ nha.” Diệp Thần huýt sao nói.
“Chỉ biết khi dễ ta, nữ nhân nào hội thích ngươi.” Huyền Tâm coi thường.
“Ta có rất nhiều điểm tốt, chẳng qua gặp ngươi nó sợ quá trốn hết.” Diệp Thần bất đắc dĩ nhún vai.
“Đến nhà vệ sinh, ngươi đi mau một chút.” Huyền Tâm dắt Diệp Thần vào nhà vệ sinh nam nói. Hiện tại cảnh sát trong đồn đều về hết. Nàng mới không sợ bị ai nhìn thấy.
“Chết thật, Tâm Nhi lão bà, tay rảnh không mở khóa rồi cầm đái hộ cái.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Ngươi nói cái gì? Biến thái nam nhân? Không có tay sao?” Huyền Tâm đỏ mặt quay lưng về phía hắn nói.
“Ngươi không biết, ta sinh ra quá hoàn hảo. Nên bị ông trời ghen ghét. Cha ông ta có câu lắm tài nhiều tật. Ta mỗi khi đi vệ sinh hai tay không hiểu sao đều tê cóng một dạng. Ngươi đến giúp ta nha.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm cười trêu trọc nàng nói.
“Ngươi đừng hòng chiếm ta tiện nghi. Không có liền tiểu ra quần đi.” Huyền Tâm tức giận đạo.
“Ngươi thật độc ác. Không có chút nào tinh thần yêu thương cao cả.” Diệp Thần lắc đầu nói xong cởi ra mình quần, tự đi tiểu nói.
“Sắc nữ đừng có nhìn trộm đấy.” Diệp Thần nhắc nhở.
“Ai thèm nhìn ngươi bẩn thỉu đồ vật.” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Chết thật, đi ra tay mất rồi. Tâm Nhi cảnh phục này thật tốt, thấm nước vô cùng, ngươi dùng loại vải nào may vậy?” Diệp Thần bỗng nhiên kêu lên.
“Ngươi làm gì lau vào áo ta, tên khốn nạn?” Huyền Tâm tức giận nói.
“Ấy, ấy ta vẫn còn đang đi, ngươi đừng có quay người lại.” Diệp Thần lớn tiếng nói.
Huyền Tâm chi có thể nhịn cục tức vào bụng đợi Diệp Thần đi xong liền sẽ cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn cước.
“Ta nói Tâm Nhi nam nhân tốt không thể hiện ở vẻ bề ngoài. Có một ngày ngươi nhất định sẽ cầu xin ta yêu ngươi.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Ngươi nằm mơ đi. Thiên hạ đàn ông có chết hết, ta cũng không chọn ngươi.” Huyền Tâm khinh bỉ nói. Nhưng không có tiếng trả lời nàng, thường thì không phù hợp lắm, tên biến thái này làm dễ buông tha như vậy?
Nàng chú ý xoay lại cái lưng liền giật mình, Diệp Thần bóng dáng liền biến mất. Nàng còng vào tay hắn hiện tại liền bị còng vào thanh ống nước nhà vệ sinh nam. Diệp Thần thì hoàn toàn không có tăm hơi.
“Diệp Thần, ta cùng ngươi không đợi trời chung. Để ta gặp được ngươi. Ta nhất định khiến ngươi hối hận.” Huyền Tâm tức giận lớn tiếng hét lên. Nàng chẳng lẽ phải ngủ trong nhà vệ sinh nam cả đêm sao? Sáng mai nàng thế nào gặp người.
Về sau Huyền Tâm cảnh hoa còn có biệt danh nữ vương nhà vệ sinh nam. Có nhiều người còn nói nàng có cái sở thích kỳ quái biến thái. Thực sự khiến nàng từ nữ bạo long sở cảnh sát trở thành biến thái nữ nhân một dạng. Nàng thề không lột da Diệp Thần nàng không gọi Huyền Tâm.
Diệp Thần tại hành lang cảnh sát nghe thấy Huyền Tâm tiếng hét vẫn chỉ cười không có quay đầu, tay bắt đầu lấy ra một điếu thuốc, dùng một ngón tay bốc lên đốm lửa châm thuốc hút: “Mỹ nữ mang đến phiền phức, mỹ nữ cảnh sát càng là lớn phiền phức. Ở đó ngửi lão tử nước tiểu thơm tho một ngày cho thông não ra đi. Dám trước mặt lão tử đối với nam nhân khác âu yếm, chán sống.”
Bước ra bên ngoài sở cảnh sát lúc này trời cũng đã tối đen. Mộ Dung Thiên đã lái xe trước cửa đợi hắn.
“Lão công ngươi thật là biết gây sự.” Mộ Dung Thiên thở dài nói.
“Tạo cho ngươi phiền phức. Ngươi làm sao biết ta bị nhốt?” Diệp Thần hỏi.
“Thỏ lo cho ngươi như vậy, đợi ngươi cả ngày đều không thấy, tìm kiếm vị trí của ngươi qua điện thoại liền thấy ngươi vị trí ở đây. Tiên Nhi bảo ngươi gọi ta về ăn cơm, ngươi liền vào ngục giam ăn cơm.” Mộ Dung Thiên nói đùa.
“Ta tại nhân sinh trên đường lạc lối.” Diệp Thần vuốt tóc thở dài nói.
“Lão công mấy ngày không gặp, ngươi trình độ lạc đường ngày càng đạt tiêu chuẩn.” Mộ Dung Thiên bật cười đáp.
“Đừng ở đó nói xỏ ta. Mấy ngày khôn gặp ngươi càng lúc càng đẹp ra. Tối nay theo ta thị tẩm thế nào?” Diệp Thần ôm lấy nàng cái eo nói.
“Ngươi quả thực không phải kẻ tốt lành gì.” Mộ Dung Thiên đổ mặt nói.
“Ta tốt hay không ngươi còn không biết.” Diệp Thần hắc hắc cười.
“Ngươi xem dạo này ta có gì khác biệt không?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nhìn Diệp Thần nói.
“À… ờ… à.. ờ.. à… ờ...” Diệp Thần ánh mắt đều nhìn hoa, mặc dù hắn có sự siêu phàm về trí nhớ nhưng nhớ không ra sự khác biệt. Có khác sao?
“Nói gì đi chứ?” Mộ Dung Thiên tức giận.
“Dạo này nhìn em càng lúc càng xinh hơn.” Diệp Thần có chút toát mồ hôi nói.
“Đàn ông các người gặp còn nào cũng khen vậy hả?” Mộ Dung Thiên lườm Diệp Thần nói.
“À… ờ… à không phải. Làm gì có.” Diệp Thần lau lau mồ hôi nói. Con gái hỏi cái vấn đề này thực sự so với đối đầu với thiên binh vạn mã còn cảm thấy áp lực.
“Vậy lão công thấy ta có gì khác không?” Mộ Dung Thiên chờ đợi.
“Hình như ngực xẹp hơn? Hôm nay nàng không đeo miếng lót ngực à?” Diệp Thần sờ sờ cằm nói. Lần này hắn đoán đúng đi.
“Đàn ông các người chỉ biết thay lòng đổi dạ, chót lưỡi đầu môi.” Mộ Dung Thiên ánh mắt lạnh lùng có sát khí.
“Ách, đùa thôi. Thiên Nhi ngực vẫn nhu cũ như cũ. Càng ngày càng đẹp.” Diệp Thần lập tức sửa lời nói.
“Đàn ông các người, cái gì gần mất đi mới biết trân trọng.” Mộ Dung Thiên quay đầu sang một bên vui vẻ nói.
Diệp Thần có chút im lặng, lòng dạ nữ nhân là thái bình dương bên trong hạt cái. Hắn có thể đoán được thiên cơ, nắm bắt thiên hạ, nhưng đoán nữ nhân nghĩ gì, liền thà tao đéo làm con trai nữa còn hơn.
“Ách, ta sai rồi. Tha thứ cho lão công nha.” Diệp Thần cúi đầu xin lỗi, tay nắm chặt lấy Mộ Dung Thiên cái tay.
“Đàn ông các người yêu nữ nhân đều vì nữ nhân nhan sắc cả.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nói.
Diệp Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên sau đó liền buông tay nàng trêu trọc nói: “Bớt giỡn đi.”
“Diệp Thần, ngươi lại chọc ta. Không đùa với ngươi, nói đi thấy ta có điểm gì khác sao?” Mộ Dung Thiên tức giận khoanh tay nói.
“Có thể không hỏi vấn đề này sao?” Diệp Thần gãi gãi đầu. Cô nàng này quả nhiên là Tiểu Linh con gái, không dễ thương như Linh Nhi con gái lão bà Mộ Dung Tiên hic.
“Ngươi nói xem. Hay là không quan tâm đến ta rồi?” Mộ Dung Thiên nghiến răng nói.
“Hệ thống nhờ ngươi.” Diệp Thần mặc niệm.
“Keng, vấn đề quá khó khăn, bổn hệ thống tính không có ra.” Hệ thống thông báo.
Diệp Thần đen mặt lại. Đến hệ thống toàn năng còn không nhìn ra nàng có điểm gì khác.
“Lão công ngốc, không thấy ta mặc váy sao?” Mộ Dung Thiên tức giận mắng hắn. Nàng chính là lần đầu tiên mặc váy đi ra ngoài để cho hắn ngắm vậy mà hắn một chút cũng không quan tâm.
“Ta ngay từ đầu đã nhìn ra, chẳng qua đùa ngươi thôi ha ha...” Diệp Thần cười đến lúng túng.
“Xinh đẹp sao?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt hỏi.
“Xinh đẹp, nhưng mà mặc váy… buổi tối không thấy lạnh sao?” Diệp Thần ngây thở hỏi.
“Mặc vậy cho nó mát ấy mà.” Mộ Dung Thiên lúng túng cầm trong xe trai nước uống. Cái tên này từ bao giờ như vậy trở nên không hiểu phong tình chứ?
“À thế à? Mà (nó) ở đây là cái gì vậy nhỉ?” Diệp Thần gật gật đầu hỏi. Hắn biết con trai còn có cái đó, nhưng con gái thì mát cái gì nhỉ?
Phụt… Mộ Dung Thiên lập tức phun ra nước mình đang uống nhằm chuẩn vào mặt Diệp Thần.
Diệp Thần đứng như trời chồng tại chỗ. Hắn có hỏi cái gì sai sao?
“Cảnh trưởng ngươi có phải nhầm hay không? Hắn là đến Đông Phương gia, Đông Phương quán bar bên trong gây sự đánh người, còn chém đứt một nam tử cánh tay phải. Chưa tính hắn còn là phạm nhân giết người không chớp mắt trên chuyến tàu điện ngầm sáng nay. Hiện tại còn phát hiện hắn có tiền sử lừa đảo chị em phụ nữ. Ngoại tình lăng nhăng bên ngoài. Loại người như vậy thả ra ngoài chính là gây hại cho cộng đồng và xã hội.” Huyền Tâm lập tức khuyên can cảnh trưởng. Nàng tuyệt đối phải đem tên này nhốt vào tù. Nếu không nàng về sau còn có can đảm đứng trước mặt hắn lớn tiếng sao.
“Huyền Tâm cảnh hoa, ta biết ngươi chính trực, nghiêm túc trong công việc. Nhưng người nam nhân này chúng ta không gây nổi. Cấp trên hạ xuống chỉ thị tuyệt mật, vô điều kiện thả hắn.” Cảnh sát trưởng ghé sát vào tai Huyền Tâm nhỏ tiếng tránh Diệp Thần đứng bên cạnh nghe được nói.
Phượng Tổ cái đại thành viên bên trong gọi điện cho hắn trực tiếp kêu hắn “mời” Diệp thiếu bước ra khỏi đồn công an. Tổ chức lớn như vậy đều gọi điện ra lệnh, hắn còn dám giữ người sao? Không sợ chết? Mỗi thành viên trong cái này tổ chức đều có giấy phép giết người. Người nào chán sống mới dám đắc tội họ. Cái này Huyền Tâm rước quan lại con cháu về không sao, rước phú ông bạc tỷ về cũng không sao, hiện tại lại đưa đến một phương sát thần, là muốn hắn chết sao?
“Cấp trên thì làm sao? Hắn phạm tội ta bắt giữ hắn. Cảnh trưởng, tội đâu ta đến chịu.” Huyền Tâm quyết không buông tha. Cái tên này là phần từ khủng bố, hắn mà ra ngoài còn không biết giết hại bao nhiêu người.
“Ngươi chịu được? Ngươi hiện tại cùng lắm là tiểu đội trưởng, ngươi thế nào chịu trách nghiệm? Còn không nghe ta đến thả Diệp Thiếu ra bên ngoài?” Cảnh sát trưởng lớn giọng trách mắng.
“Ta… ta... “ Huyền Tâm nghĩ xong lại không nói được gì, nếu như nàng ở cái đó ngoại ô kinh thành thành phố A. Gia tộc tại thành phố cũng là một phương bá chủ. Nhưng hiện tại ở kinh thành bên trong thủ đô quốc gia một dạng, nàng gia tộc cũng chỉ là một cái tiểu tiểu nhỏ bé giàu có người. Nàng quả thực không chịu nổi trách nghiệm từ cấp trên giáng xuống.
“Đừng có nói nàng thả ta. Nàng hiện tại chìa khóa còng tay đều cố tình làm mất. Muốn để ta một mình với nàng ở một chỗ qua đêm. Thật là đẹp chi cho khổ vậy trời. Nữ nhân nào nhìn thấy ta đều muốn lợi dụng ta cả.” Diệp Thần một bên nhàn nhã hút thuốc khổ sở nói.
“Ngươi im miệng cho ta. Cảnh sát trưởng, ta không phải nói dối, ta chìa khóa bị mất.” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt thành thật khai báo.
“Ngươi cho ta im lặng, ngươi bộ rất thiếu nam nhân sao? Diệp thiếu cũng để cho ngươi muốn ngủ liền ngủ? Cho ta viết một trăm bản kiểm điểm nhận lỗi. Diệp thiếu thật sự có lỗi. Đều tại ta quản giáo nhân viên không chu đáo, làm phiền ngài chịu uất ức.” Cảnh sát trưởng đối với Diệp Thần cười lấy lòng nói. Huyền Tâm tại bên cạnh nín nhịn nước mắt uất ức đều rơi ra đến.
“Chỉ uất ức thôi sao? Ngươi còn không vào đây, đợi một lát ta liền bị cái này nữ cảnh sát dùng lạm dụng chức quyền cưỡng hiếp. Lúc đó ta thân thể trong trắng của ta bị sắc nữ này vấy bẩn, ai cho ta đến đền bù? Ngươi sao? Ngươi đền được sao?” Diệp Thần tức giận hống.
“Ai lạm dụng chức quyền? Ai cưỡng hiếp ngươi. Bại hoại, có tin ta bắt ngươi nhốt vào trong ngục?” Huyền Tâm tức giận dậm chân nói.
“Cái này là chúng ta sai, Huyền Tâm cảnh hoa mau cho Diệp thiếu gia xin lỗi. Ngươi thực sự làm mất chúng ta cảnh sát mặt mũi. Ngày mai phạt ngươi đi làm cảnh sát giao thông, không kiếm được một trăm phiếu phạt liền đừng nghĩ trở lại làm.” Cảnh sát trưởng lập tức đối với Huyền Tâm trách cứ. Cô gái này là hắn Huyền lão bằng hữu nhờ chăm sóc, từ nhỏ hắn đã coi nàng như con cháu trong nhà. Hiện tại phạt nàng cũng chỉ là muốn bảo vệ nàng. Ai biết cái này Diệp thiếu nổi khùng làm ra cái vấn đề gì đến chứ.
“Cảnh trưởng, đừng mà. Ta… ta… sai rồi không được sao? Ta không muốn đi viết phiếu phạt. Ta muốn đi bắt tội phạm.” Huyền Tâm tủi thân nước mắt đều rơi lã chã. Cảnh trưởng lão trung niên nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng, nàng là một mực từ nhỏ hắn nhìn lớn lên. Hiện tại bị người ngoài khi dễ, hắn lại chẳng thể làm gì.
“Huyền Tâm cảnh hoa, ngươi còn không mau giao ra súng? Đây là mệnh lệnh. Cảnh sát phải tuân thủ mệnh lệnh từ cấp trên.” Cảnh trưởng đau lòng lớn giọng nói.
”Cánh trưởng súng của ngài.” Huyền Tâm tay đều run run rút ra mình bên hông súng lục đưa tới Cảnh trưởng trong tay.
“Hoàn thành xong một trăm bảng kiểm điểm cùng một trăm phiếu phạt xe, ta liền trả lại ngươi súng. Còn không mau buông tay?” Cảnh trưởng thở dài tịch thu nàng súng. Huyền Tâm đều tiếc nuối cầm súng chặt không buông bị Cảnh trưởng quát một cái liền phải thả tay ra đầy nuối tiếc.
“Diệp thiếu, ngươi xem xem như vậy giải quyết ổn thỏa sao?” Cảnh sát trưởng cười nhìn về Diệp Thần lấy lòng nói.
“Xem như tạm ổn. Nhưng mà… Huyền Tâm cảnh hoa đối với nhan sắc của ta si mê như vậy. Hiện tại ta cũng không phải là phạm nhân. Ngươi có hay không hứng thú làm ta cái thứ mười bảy bạn gái? Nếu đồng ý, ta có thể bảo cảnh sát trưởng lập tức cho ngươi trả lại cái này món đồ chơi.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm đều đang khóc thương tâm chỉ vào cây súng hỏi.
“Cái gì món đồ chơi, đó là súng của ta. Ngươi nghĩ đẹp lắm. Ta thà đi ghi một ngàn cái phiếu phạt cùng một ngàn bản kiểm điểm. Cũng không thèm làm ngươi bạn gái.” Huyền Tâm tức giận trừng mắt nói.
“Nói hay lắm có chí khí. Ta rất thích. Cảnh trưởng ngươi nghe nàng nói rồi đấy. Dựa theo nàng nguyện vọng đến làm được sao?” Diệp Thần vỗ vai cảnh sát trưởng khoác cổ hắn hỏi.
“Cái này có phải có chút nhiều không vậy? Diệp thiếu cảnh đội chúng ta một người đi thu một tháng cũng còn chưa đến một trăm cái phiếu phạt, để nàng đi ghi nhiều vậy còn phải viết bản kiểm điểm. E rằng… cũng hết hơn một năm chứ?” Cảnh sát trưởng trừng Huyền Tâm im miệng lại khó khăn nói.
“Lúc nãy… ta … ta chỉ là nói đùa...” Huyền Tâm lập tức khóc không ra nước mắt nói. Nàng chọc phải cái đại tai tinh mất rồi. Như vậy khác nào cho nàng nghỉ ngơi một năm. Quay lại cảnh đội lúc đó còn chỗ đứng sao.
“Nói đùa? Vậy cảnh hoa là nói đùa chuyện không muốn làm ta bạn gái hay vẫn là chuyện chép phạt đây?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Là chuyện chép phạt.” Huyền Tâm lập tức nhanh miệng nói.
“Hóa ra là như vậy, có phải cảnh hoa Huyền Tâm muốn nói mình có thể ghi nhiều hơn phải vậy không? Ta không có ý kiến. Cảnh sát trưởng, nếu như Huyền Tâm cảnh sát đã có tinh thần hiệp nghĩa như vậy, chúng ta liền cho nàng ghi hai ngàn cái phiếu phạt thế nào? Bản kiểm điểm cũng hai ngàn cái.” Diệp Thần vỗ vai cảnh sát trưởng nói.
“Cái này… Huyền Tâm cảnh hoa ngươi xem Diệp thiếu bị ngươi bắt về đồn bên trong. Ngươi đã si mê hắn như vậy, làm Diệp thiếu bạn gái cũng… không sai. Nghĩ một chút.” Cảnh sát trưởng mở miệng khuyên can. Hai ngàn phiếu tức là hai năm hơn. Như vậy khác gì xa thải nàng?
“Cảnh sát trưởng, đợi chút. Đợi chút, ngươi đừng như thế nói. Nói thật Huyền Tâm cảnh sát như vậy béo ta mới không muốn để nàng làm ta bạn gái đâu. Nếu như nàng muốn cũng có thể làm người theo đuổi.” Diệp Thần cân nhắc nghiêm túc mở miệng.
“Hai ngàn cái thì hai ngàn cái. Ta thà chết cũng không làm hắn bạn gái.” Huyền Tâm nhớ đến Diệp Thần nói khiến nàng cầu hắn cưới mình lập tức tức giận mất lý trí nói. Tên này còn dám chê nàng béo? Nàng có chỗ nào béo qua? Nam nhân còn ngại ngài quá gầy đâu, tức chết nàng.
“Huyền Tâm tiền đồ của ngươi muốn hủy. Ngươi điên rồi. Diệp thiếu vừa rồi nàng chỉ có chút kích động đừng cho là thật.” Cảnh sát trưởng lập tức mắng để nàng câm miệng lại.
“Khổ, từ nhỏ ta sinh ra đã tính thật thà. Vừa rồi ta chót coi là thật rồi. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ nha? Như vậy lừa gạt ta tâm hồn trong sáng, ta nhưng muốn kiện các ngươi tội danh lừa đảo công tử ngây thơ vào con đường sai trái. Ta mà học các ngươi thói xấu phải làm sao? Ta nhưng là cái hài tử tốt. Với lại ta nghe nói chức cảnh sát trưởng này là từng người từng người thay phiên làm, sang năm biết đâu lại đến phiên ta ngồi.” Diệp Thần không biết liêm sỉ nói.
“Được, tất nhiên… là được. Huyền Tâm cảnh hoa, ngươi nếu như viết đủ hai ngàn cái phiếu phạt cùng hai ngàn bản kiểm điểm. Viết xong ta lập tức trả súng cho ngươi. Khôi phục ngươi chức vị, việc này cứ như vậy.” Cảnh sát trưởng bị như vậy uy hiếp lập tức đổi giọng nói.
“Rõ, thưa sếp.” Cảnh hoa Huyền Tâm cả người đều uể oải nói.
Cảnh sát trưởng nhìn vậy cũng chỉ lắc đầu, họa đều từ miệng nha đầu này gây ra, hắn giúp không được. Nếu thực không còn cách, hắn liền huy động một số người cùng nàng đi ghi phiếu phạt. Nhưng đâu phải ngày nào cũng có phiếu phạt để ghi đâu. Xem ra làm khống một chút giấy phạt cũng không ai biết.
“ y ây đợi chút, cảnh trưởng ngươi thế nào đi sớm thế?” Diệp Thần thấy cảnh trưởng muốn rời đi lập tức giữ hắn lại nói.
“Còn gì nữa sao? Diệp thiếu mời dặn dò.” Cảnh sát trưởng có chút không vui xong mặt vẫn cười huề hỏi han.
“Ta nhắc nhở ngươi là hai ngàn một trăm phiếu và hai ngàn một trăm cái bản kiểm điểm. Tất nhiên ta sẽ đích thân kiểm tra thật giả. Ta dạo này nhưng vô cùng vô cùng rảnh rỗi.” Diệp Thần nhìn về Huyền Tâm khiêu khích nói.
“Ngươi… đừng hiếp người quá đáng.” Huyền Tâm tức giận, tên này vẫn nhớ đến lúc đầu một trăm phiếu phạt.
“Huyền Tâm cảnh quan đây là ngươi đối với công dân tốt thái độ sao? Chúng ta đóng thuế đầy đủ không phải để ngươi như vậy hét vào mặt ta. Ta đã bỏ qua cho ngươi tội lạm dụng chức quyền cưỡng hiếp nam nhân tốt. Ngươi còn như vậy lấy oán báo ân?” Diệp Thần không chút sợ hãi nói.
“Ta hôm nay không cùng ngươi liều mạng, ta liền mang ngươi họ.” Huyền Tâm sắn ống tay muốn đánh nhau.
“Huyền Tâm cảnh quan, ngươi như vậy thái độ là sao? Mau cho Diệp thiếu xin lỗi.” Cảnh sát trưởng lập tức hống lớn. Tiểu cô nương này quá nóng vội.
“Coi như ngươi may mắn.” Huyền Tâm bất lực hạ xuống mình tay lườm Diệp Thần.
“Xem ra lão bà thực thương lão công không nỡ đánh ta.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Ngươi cái nam nhân thối nói cái gì? Ai là ngươi lão bà?” Huyền Tâm tức giận, cảnh sát trưởng là nàng tôn kính trưởng bối hắn ở trước người nàng tôn kính nói cái gì lung tung.
“Ngươi không phải nói không cùng ta liều mạng liền mang ta họ sao? Vậy từ nay ngươi sống là người họ Diệp, chết liền là ma họ Diệp.” Diệp Thần vô liêm sỉ đáp.
“Hồ ngôn loạn ngữ. Ta cùng ngươi không xong.” Huyền Tâm cảnh sát tức giận lần nữa giơ nắm đấm lên nhưng không dám làm gì nhìn bên cạnh cảnh sát trưởng nghiêm mặt liền hạ tay xuống.
“Được rồi, được rồi, Diệp thiếu hiện tại chìa khóa đều mất. Ngươi xem ra muốn chịu thiệt thòi ngủ tại ta cảnh sở một đêm. Yên tâm, chúng ta có căn phòng nhưng vô cùng tốt và sạch sẽ.” Cảnh sát trưởng hòa hoãn nói.
“Cũng được, ta cũng muốn xem, ở cái nơi rách rưới này. Có thể có cái gì tốt sạch sẽ cơ chứ?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Vậy ngươi liền đừng ở, nơi này cái gì đều bẩn thỉu cả. Không chứa nổi ngươi đại thần.” Huyền Tâm lớn giọng nói.
“Huyền Tâm, hai ngàn bản kiểm điểm cùng phiếu phạt còn thiếu sao?” Cảnh sát trưởng răn đe khiến Huyền Tâm cảnh hoa ngoan ngoãn lại. Diệp Thần một bên nén nhịn cười. Cái cô gái này chọc nàng tức giận thật thú vị, hắn muốn để nàng nhớ kỹ. Những kẻ chống lại hắn người hội không có kết cục tốt.
“Đã đủ, đã đủ.” Huyền Tâm sợ hãi than. Cái tên đáng ghét này toàn láy cảnh sát trưởng ra đe dọa nàng.
“Diệp thiếu ngươi yên tâm. Phòng này là phòng nghỉ của ta lúc trực đêm. Hôm nay để lại cho ngươi.” Cảnh sát trưởng mở miệng cười nói.
“Từ chối liền ngại, vậy ta liền nhập gia tùy tục, thoải mái phục dụng.” Diệp Thần không biết ngại nói.
“Huyền Tâm cảnh hoa dẫn Diệp thiếu đến phòng nghỉ ngơi.” Cảnh sát trưởng mở miệng giao phó.
“Đi theo ta.” Huyền Tâm lạnh nhạt nói. Diệp Thần liền vỗ vai cảnh sát trưởng liền đi ra ngoài. Cảnh trưởng cũng lau lau mình mồ hôi. Cuối cùng cái này cụ trẻ cũng đi rồi. Thật là dọa chết hắn.
“Xem ra tối nay chúng ta muốn ngủ chung một giường.” Diệp Thần thở dài nói.
“Ngủ chung?” Huyền Tâm nghĩ đến từ này đều đỏ phồng hai má.
“Hỗn chướng nói cái gì đó. Đầu óc ngươi sao toàn cái này chuyện.” Huyền Tâm ngượng đỏ tía mặt nói.
“Chúng ta bị khóa chung, không ngủ chung còn cách nào sao?” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
“Cái này… ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.” Huyền Tâm cất tiếng nói.
“Ngươi nghĩ khôn thế bao giờ chết? Ta là công dân tốt, ngươi bắt lầm công dân tốt, liền phải ngủ dưới đất. Ta đóng tiền thuế đều đặn để ngươi đối xử với người công dân tốt thế sao?” Diệp Thần làm một bộ ủy khuất nói.
“Ngươi cũng xứng làm công dân tốt? Ngươi nếu không ở tù mọt gông. Chính là sâu mọt của xã hội này.” Huyền Tâm tức giận chửi.
“Ngươi câm miệng. Ta nói cho ngươi biết. Huyền Tâm, ngươi có thể chửi ta… đẹp trai. Cũng có thể chửi ta khoai to, cũng có thể chửi ta siêu cấp soái ca. Nhưng tuyệt đối không thể kêu ta sâu mọt, nếu không…” Diệp Thần lớn giọng quát đè sát nàng vào bên cạnh bức tường.
Huyền Tâm có chút tức nổ phổi, chửi hắn đẹp trai còn khoai… khụ khụ không nói. Như vậy cũng là chửi sao.
“Nếu không ngươi làm gì ta?” Huyền Tâm bị đẩy vào góc tường tim đập có chút nhanh lần đầu nàng đối với nam tử tiếp cận gần vậy.
“Nếu không ta… đi tìm ngươi cảnh trưởng nói ngươi lạm dụng chức quyền bắt nạt ta.” Diệp Thần uy hiếp cười lạnh nói.
“Toàn lấy cảnh trưởng ra dọa ta? Ngươi có còn là nam nhân không?” Huyền Tâm lườm hắn tức giận nói.
“Thử một chút xem mang thai không liền biết.” Diệp Thần nhún vai không có chuyện gì nói.
“Đê tiện.” Huyền Tâm tức giận thở phì phò.
“Quá khen.” Diệp Thần gãi gãi đầu ngượng ngùng.
“Tối nay ta liền ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường. Sao? Thỏa mãn rồi?” Huyền Tâm xoa xoa đầu thở dài nói. Giọng tràn đầy ủy khuất hận ý. Đều tại cái này gia hỏa nếu không nàng làm sao phải ngủ đất, còn bị tịch thu súng, còn phải đi viết nhiều vậy vé phạt.
“Ngươi thân thể yếu đuối như vậy nữ nhân. Sao có thể ngủ trên giường? Hay là cùng ngủ đi.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Nằm mơ.” Huyền Tâm tức giận đỏ mặt, nghĩ tới buổi tối, nếu chẳng may tên này nổi máu dê, nàng chẳng phải là...
“Đúng rồi, ta suýt thì quên. Tối nay đừng có nổi máu dê mò sang chỗ ta ngủ đó. Ngươi cái này sắc cảnh sát khiến ta có chút không yên tâm. Dù sao ta cũng là cái công dân tốt, ngươi không thể lạm dụng tình dục ta. Ta cũng không phải nam nhân tùy tiện.” Diệp Thần lo lắng nghiêm tục nói.
“Cái này là ta nói mới phải. Đến phòng rồi. Đi theo ta.” Huyền Tâm tức giận gào lên nói. Nhìn thấy trước cửa phòng nàng liền muốn mở cửa bước vào.
“Từ từ đã...” Diệp Thần ngại ngùng nói.
“Còn có chuyện?” Huyền Tâm tức giận, ngày hôm nay quá nhiều chuyện khiến nàng mệt mỏi rồi. Tình yêu cùng sự nghiệp mất hết trong một ngày.
“Ta bỗng nhiên nghĩ đi vệ sinh.” Diệp Thần gãi gãi đầu nói.
“Đi cái đầu ngươi, lúc nãy đi ngang qua phòng vệ sinh không đi, hiện tại liền đòi?” Huyền Tâm đỏ mặt trách.
“Cái chuyện này muốn là được sao?” Diệp Thần bất đắc dĩ nói.
“Đi theo ta, tức chết ta.” Huyền Tâm thở dài. Nàng khẳng định không đưa tên này đi, tối đến hắn tè vào mặt nàng lúc nào không biết. Tên này dám làm thế lắm chứ.
“Vẫn là lão bà tốt.” Diệp Thần gật gật đầu.
“Ta không phải ngươi lão bà.” Huyền Tâm trừng mắt nói.
“Ngươi nói ta ra khỏi được đây quang minh chính đại, liền làm ta nữ nhân. Nuốt lời làm con chó nhỏ.” Diệp Thần nhắc lại.
“Ta nuốt lời, ngươi làm gì ta? Ngươi hại ta vậy còn chưa đủ?” Huyền Tâm không muốn mặt nói.
“Vậy ta nói câu khác, ngươi xem hiện tại có giống hay không ta dắt mẫu cẩu đi dạo?” Diệp Thần trêu trọc nói.
“Ngươi nói ai là mẫu cẩu?” Huyền Tâm tức giận.
“Người nào nuốt lời ta nói người đó. Nuốt lời làm con chó nhỏ nha.” Diệp Thần huýt sao nói.
“Chỉ biết khi dễ ta, nữ nhân nào hội thích ngươi.” Huyền Tâm coi thường.
“Ta có rất nhiều điểm tốt, chẳng qua gặp ngươi nó sợ quá trốn hết.” Diệp Thần bất đắc dĩ nhún vai.
“Đến nhà vệ sinh, ngươi đi mau một chút.” Huyền Tâm dắt Diệp Thần vào nhà vệ sinh nam nói. Hiện tại cảnh sát trong đồn đều về hết. Nàng mới không sợ bị ai nhìn thấy.
“Chết thật, Tâm Nhi lão bà, tay rảnh không mở khóa rồi cầm đái hộ cái.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Ngươi nói cái gì? Biến thái nam nhân? Không có tay sao?” Huyền Tâm đỏ mặt quay lưng về phía hắn nói.
“Ngươi không biết, ta sinh ra quá hoàn hảo. Nên bị ông trời ghen ghét. Cha ông ta có câu lắm tài nhiều tật. Ta mỗi khi đi vệ sinh hai tay không hiểu sao đều tê cóng một dạng. Ngươi đến giúp ta nha.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm cười trêu trọc nàng nói.
“Ngươi đừng hòng chiếm ta tiện nghi. Không có liền tiểu ra quần đi.” Huyền Tâm tức giận đạo.
“Ngươi thật độc ác. Không có chút nào tinh thần yêu thương cao cả.” Diệp Thần lắc đầu nói xong cởi ra mình quần, tự đi tiểu nói.
“Sắc nữ đừng có nhìn trộm đấy.” Diệp Thần nhắc nhở.
“Ai thèm nhìn ngươi bẩn thỉu đồ vật.” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Chết thật, đi ra tay mất rồi. Tâm Nhi cảnh phục này thật tốt, thấm nước vô cùng, ngươi dùng loại vải nào may vậy?” Diệp Thần bỗng nhiên kêu lên.
“Ngươi làm gì lau vào áo ta, tên khốn nạn?” Huyền Tâm tức giận nói.
“Ấy, ấy ta vẫn còn đang đi, ngươi đừng có quay người lại.” Diệp Thần lớn tiếng nói.
Huyền Tâm chi có thể nhịn cục tức vào bụng đợi Diệp Thần đi xong liền sẽ cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn cước.
“Ta nói Tâm Nhi nam nhân tốt không thể hiện ở vẻ bề ngoài. Có một ngày ngươi nhất định sẽ cầu xin ta yêu ngươi.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Ngươi nằm mơ đi. Thiên hạ đàn ông có chết hết, ta cũng không chọn ngươi.” Huyền Tâm khinh bỉ nói. Nhưng không có tiếng trả lời nàng, thường thì không phù hợp lắm, tên biến thái này làm dễ buông tha như vậy?
Nàng chú ý xoay lại cái lưng liền giật mình, Diệp Thần bóng dáng liền biến mất. Nàng còng vào tay hắn hiện tại liền bị còng vào thanh ống nước nhà vệ sinh nam. Diệp Thần thì hoàn toàn không có tăm hơi.
“Diệp Thần, ta cùng ngươi không đợi trời chung. Để ta gặp được ngươi. Ta nhất định khiến ngươi hối hận.” Huyền Tâm tức giận lớn tiếng hét lên. Nàng chẳng lẽ phải ngủ trong nhà vệ sinh nam cả đêm sao? Sáng mai nàng thế nào gặp người.
Về sau Huyền Tâm cảnh hoa còn có biệt danh nữ vương nhà vệ sinh nam. Có nhiều người còn nói nàng có cái sở thích kỳ quái biến thái. Thực sự khiến nàng từ nữ bạo long sở cảnh sát trở thành biến thái nữ nhân một dạng. Nàng thề không lột da Diệp Thần nàng không gọi Huyền Tâm.
Diệp Thần tại hành lang cảnh sát nghe thấy Huyền Tâm tiếng hét vẫn chỉ cười không có quay đầu, tay bắt đầu lấy ra một điếu thuốc, dùng một ngón tay bốc lên đốm lửa châm thuốc hút: “Mỹ nữ mang đến phiền phức, mỹ nữ cảnh sát càng là lớn phiền phức. Ở đó ngửi lão tử nước tiểu thơm tho một ngày cho thông não ra đi. Dám trước mặt lão tử đối với nam nhân khác âu yếm, chán sống.”
Bước ra bên ngoài sở cảnh sát lúc này trời cũng đã tối đen. Mộ Dung Thiên đã lái xe trước cửa đợi hắn.
“Lão công ngươi thật là biết gây sự.” Mộ Dung Thiên thở dài nói.
“Tạo cho ngươi phiền phức. Ngươi làm sao biết ta bị nhốt?” Diệp Thần hỏi.
“Thỏ lo cho ngươi như vậy, đợi ngươi cả ngày đều không thấy, tìm kiếm vị trí của ngươi qua điện thoại liền thấy ngươi vị trí ở đây. Tiên Nhi bảo ngươi gọi ta về ăn cơm, ngươi liền vào ngục giam ăn cơm.” Mộ Dung Thiên nói đùa.
“Ta tại nhân sinh trên đường lạc lối.” Diệp Thần vuốt tóc thở dài nói.
“Lão công mấy ngày không gặp, ngươi trình độ lạc đường ngày càng đạt tiêu chuẩn.” Mộ Dung Thiên bật cười đáp.
“Đừng ở đó nói xỏ ta. Mấy ngày khôn gặp ngươi càng lúc càng đẹp ra. Tối nay theo ta thị tẩm thế nào?” Diệp Thần ôm lấy nàng cái eo nói.
“Ngươi quả thực không phải kẻ tốt lành gì.” Mộ Dung Thiên đổ mặt nói.
“Ta tốt hay không ngươi còn không biết.” Diệp Thần hắc hắc cười.
“Ngươi xem dạo này ta có gì khác biệt không?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nhìn Diệp Thần nói.
“À… ờ… à.. ờ.. à… ờ...” Diệp Thần ánh mắt đều nhìn hoa, mặc dù hắn có sự siêu phàm về trí nhớ nhưng nhớ không ra sự khác biệt. Có khác sao?
“Nói gì đi chứ?” Mộ Dung Thiên tức giận.
“Dạo này nhìn em càng lúc càng xinh hơn.” Diệp Thần có chút toát mồ hôi nói.
“Đàn ông các người gặp còn nào cũng khen vậy hả?” Mộ Dung Thiên lườm Diệp Thần nói.
“À… ờ… à không phải. Làm gì có.” Diệp Thần lau lau mồ hôi nói. Con gái hỏi cái vấn đề này thực sự so với đối đầu với thiên binh vạn mã còn cảm thấy áp lực.
“Vậy lão công thấy ta có gì khác không?” Mộ Dung Thiên chờ đợi.
“Hình như ngực xẹp hơn? Hôm nay nàng không đeo miếng lót ngực à?” Diệp Thần sờ sờ cằm nói. Lần này hắn đoán đúng đi.
“Đàn ông các người chỉ biết thay lòng đổi dạ, chót lưỡi đầu môi.” Mộ Dung Thiên ánh mắt lạnh lùng có sát khí.
“Ách, đùa thôi. Thiên Nhi ngực vẫn nhu cũ như cũ. Càng ngày càng đẹp.” Diệp Thần lập tức sửa lời nói.
“Đàn ông các người, cái gì gần mất đi mới biết trân trọng.” Mộ Dung Thiên quay đầu sang một bên vui vẻ nói.
Diệp Thần có chút im lặng, lòng dạ nữ nhân là thái bình dương bên trong hạt cái. Hắn có thể đoán được thiên cơ, nắm bắt thiên hạ, nhưng đoán nữ nhân nghĩ gì, liền thà tao đéo làm con trai nữa còn hơn.
“Ách, ta sai rồi. Tha thứ cho lão công nha.” Diệp Thần cúi đầu xin lỗi, tay nắm chặt lấy Mộ Dung Thiên cái tay.
“Đàn ông các người yêu nữ nhân đều vì nữ nhân nhan sắc cả.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nói.
Diệp Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên sau đó liền buông tay nàng trêu trọc nói: “Bớt giỡn đi.”
“Diệp Thần, ngươi lại chọc ta. Không đùa với ngươi, nói đi thấy ta có điểm gì khác sao?” Mộ Dung Thiên tức giận khoanh tay nói.
“Có thể không hỏi vấn đề này sao?” Diệp Thần gãi gãi đầu. Cô nàng này quả nhiên là Tiểu Linh con gái, không dễ thương như Linh Nhi con gái lão bà Mộ Dung Tiên hic.
“Ngươi nói xem. Hay là không quan tâm đến ta rồi?” Mộ Dung Thiên nghiến răng nói.
“Hệ thống nhờ ngươi.” Diệp Thần mặc niệm.
“Keng, vấn đề quá khó khăn, bổn hệ thống tính không có ra.” Hệ thống thông báo.
Diệp Thần đen mặt lại. Đến hệ thống toàn năng còn không nhìn ra nàng có điểm gì khác.
“Lão công ngốc, không thấy ta mặc váy sao?” Mộ Dung Thiên tức giận mắng hắn. Nàng chính là lần đầu tiên mặc váy đi ra ngoài để cho hắn ngắm vậy mà hắn một chút cũng không quan tâm.
“Ta ngay từ đầu đã nhìn ra, chẳng qua đùa ngươi thôi ha ha...” Diệp Thần cười đến lúng túng.
“Xinh đẹp sao?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt hỏi.
“Xinh đẹp, nhưng mà mặc váy… buổi tối không thấy lạnh sao?” Diệp Thần ngây thở hỏi.
“Mặc vậy cho nó mát ấy mà.” Mộ Dung Thiên lúng túng cầm trong xe trai nước uống. Cái tên này từ bao giờ như vậy trở nên không hiểu phong tình chứ?
“À thế à? Mà (nó) ở đây là cái gì vậy nhỉ?” Diệp Thần gật gật đầu hỏi. Hắn biết con trai còn có cái đó, nhưng con gái thì mát cái gì nhỉ?
Phụt… Mộ Dung Thiên lập tức phun ra nước mình đang uống nhằm chuẩn vào mặt Diệp Thần.
Diệp Thần đứng như trời chồng tại chỗ. Hắn có hỏi cái gì sai sao?
/782
|