Căn phòng bỗng trở lên im lặng a. Là bọn họ ép nàng a. Hiện thực quả nhiên là tàn khốc nhưng hiện thực vẫn là hiện thực.
“Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con tim a.” Diệp Thần có lẽ chỉ có một mình hắn ngồi hát nghêu ngao coi như không có chuyện gì đi a.
“Lúc đó ta thực sự không có cách nào a. Yến Nhi ngươi phải hiểu cho ta. Tha thứ cho phụ thân a.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Đó chính là thế giới này, thật tàn nhẫn và nó cũng thật tươi đẹp. Ngươi thấy đó, cố gắng bào chữa cho những sai lầm và sự ngu ngốc của mình để rồi cuối cùng thất bại thì lại đi cầu xin sự thương hại của người khác, ngươi không thấy nhục sao? Gia Luật Sở Tài? Vậy nên Gia Luật Yến ai nói bổn công tử không cần đến ngươi chứ? Phụ thân ngươi đã bán ngươi cho ta, vậy nên ngươi có thể nói ngươi không nợ hắn mà là nợ ta.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài khinh bỉ một câu nói.
“Ta hỏi ngươi. Ngươi muốn ta sao?” Gia Luật Yến cắn răng mở miệng nói. Nàng là dung động a.
“Yến Nhi đừng như vậy.” Gia Luật Sở Tài nắm lấy Yến Nhi tay mở miệng lắc đầu nói.
“Xin lỗi phụ thân.” Gia Luật Yến nhìn Gia Luật Sở Tài, vào lúc này nàng không khỏi cảm thấy phụ thân của nàng thật rất giả tạo a. Sau đó liền hất ra Gia Luật Sở Tài tay đi đến sau lưng Diệp Thần đi a.
“Yến Nhi, ngươi…” Gia Luật Sở Tài nhìn không khỏi đau lòng nói.
“Xem ra Yến Nhi là muốn ở lại đây chơi a. Ngươi vẫn là về đi a.”Diệp Thần không khỏi vui vẻ nói.
“Yến Nhi theo ta về.” Gia Luật Sở Tài liền tức giận nói. Hắn hối hận a.
Gia Luật Yến không nói gì chỉ im lặng quay mặt đi a.
“Gia Luật Sở Tài, trời đã khuya ta muốn nghỉ ngơi.” Diệp Thần nhấm mạnh nói.
“Đây là chuyện của gia đình ta, Yến Nhi, ta cho con cơ hội cuối cùng theo ta về. Con vẫn sẽ là nữ nhi của ta, vẫn là cành vàng lá ngọc, nếu không ta…” Gia Luật Sở Tài liền tức giận quát lên a.
“Nếu không ngươi định làm gì hả? Những thứ đã mất đi rồi thì sẽ không thể trở về được nữa. Ngươi nghĩ ngươi có quyền bỏ nàng vậy nàng không thể bỏ ngươi sao?” Diệp Thần liền đá một cước về phía của Gia Luật Sở Tài khiến hắn ngã ra đất tức giận nói. Gia Luật Yến thấy vậy liền muốn chạy lại đỡ lấy phụ thân nhưng liền bị Diệp Thần cản lại a.
“Nàng là nữ nhi của ta.” Gia Luật Sở Tài tức giận nói.
“Thì làm sao hả? Con người vốn không được phép chọn nơi mình sinh ra. Đó là một sự bất công và cũng là sự thật không thể thay đổi. Dù hối tiếc hay chạy trốn cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng không có nghĩa là các ngươi được quyết định cuộc sống của nàng a. Ngươi không thấy điều đó rất nhàm chán sao. Có lẽ buồn cười nhất là khi những người luôn đối xử tồi tệ với người khác lại cảm thấy khó chịu khi bị làm một điều tương tự a.” Diệp Thần không khỏi nhổ nước bọt nói.
“Phụ thân ta rất yêu thương Yến Nhi, muội muội nghe ca ca trở về đi.” Gia Luật Tề liền khuyên can nói.
“Yêu thương nàng thì đã không từ bỏ nàng. Ngươi thử hỏi phụ thân ngươi xem nếu như hôm nay đổi lại là ngươi hắn có từ bỏ không? Người hắn yêu thương chỉ có ngươi còn nàng chỉ là mở đường cho ngươi mà thôi.” Diệp Thần khinh thường nói.
“Ngươi đừng nói bừa, phụ thân đối với anh em chúng ta rất bình đẳng.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói.
“Bình đẳng đồng nghĩa với sự ngây thơ. Và Bình đẳng nó còn là một khái niệm giả dối. Ngươi không thấy sao, phụ thân ngươi không nói gì cả. Hắn đã sớm làm ra quyết định rồi.” Diệp Thần khinh bỉ một câu nói.
“Sao có thể? Phụ thân, ngươi…” Gia Luật Tề quay lại nhìn Phụ thân lui về phía sau quân lính không khỏi ngỡ ngàng, câu trả lời quá rõ sao, phụ thân hắn từ bỏ Yến Nhi a.
“Trên đời này không một ai, không một người nào có thể phản bội ta.” Gia Luật Sở Tài hét lên liền điều động quân binh bao vây lấy đám người Diệp Thần a.
“Giang hồ có một câu nói như thế này, một ngày tu chắc không thành chính quả. Nhưng một ngày ngu biết bao hậu quả sẽ xảy ra a.” Diệp Thần nhìn phía trước người khinh thường nói. Bọn nhát cáy như vậy một chút sát khí liền đái ra quần còn có tương lai sao. Diệp Thần phất tay ra giết vài tên bọn này lập tức lui lại a.
“Ai chém được hắn một nhát, ta thưởng vạn lượng hoàng kim.” Gia Luật Sở Tài thấy bính lính do dự liền thốt lên nói.
Binh lình lập tức có động lực xông lên lấy mạng người nam tử này a.
“Các ngươi cứ việc núp trước, việc còn lại cứ để ta lo.” Diệp Thần quay về phía sau cùng chúng nữ nói sau liền đi lên phía trước giết định đi a. Mấy nữ liền tập trung lên giường ngồi a. Hai nữ không khỏi mướt mồ hôi chỉ có Lục Vô Song vẫn bình thản à. Bởi nàng từng thấy qua Diệp Thần giết người a.
Rất nhanh mấy tên binh lính lập tức máu bắn tứ phía, khắp sàn đều là máu a. Giống như một con sông cứ như vậy chảy ra a. Binh lính lập tức thi nhau chạy thoát a. Dù sao tính mạng quan trọng đi à.
“Ngươi muốn làm gì.” Gia Luật Sở Tài sợ hãi ngã ra đất hiện tại liền như một vũng máu tựa như sợ hãi nói.
“Ngươi … ngươi lấy cái gì đấy, kiếm à… lấy kiếm làm gì. Oái kiếm gì mà sắc thế, mau cất đi a. Từ nãy đến giờ chỉ là hiểu nhầm a. Đừng nể tình Yến Nhi tha cho ta a.” Gia Luật Sở Tài liền sợ hãi nói.
“Dao sắc sẽ nhanh hơn mà cũng bớt đau hơn. “ Diệp Thần khinh thường nói. Đối mặt với cái chết đều hèn nhát như vậy a.
“Tha cho phụ thân ta. Ta lấy mạng tới đổi.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói.
“Ngươi nghĩ ngươi là ải hả? Mà dám chen vào đây cơ chứ. Hay ngươi định biến mày thành ông già của Yến Nhi hả?” Diệp Thần khinh thường nhìn Gia Luật Tề nói.
“Đừng làm ơn, tha cho chúng ta. Coi như nể mặt Yến Nhi, nàng dù sao cũng là ta nữ nhi a. Yến Nhi mau cứu cha với.” Gia Luật Sở Tài liền nhìn về phía rèm cầu cứu.
Gia Luật Yến liền muốn mở miệng liền bị Lục Vô Song ngăn lại a. Bởi nàng biết DIệp Thần sẽ không làm gì quá đáng a. Dù sao có một mối liên hệ mà không bất cứ thanh kiếm sắc bén nào có thể chém đứt được. Hắn chỉ cần không đến mức ranh giới sẽ không giết người. Nếu như Yến Nhi cầu xin cho cha nàng chỉ khiến hắn tăng thêm khả năng chết sớm mà thôi.
“Chỉ mình ngươi có con cái có vợ con, vậy ta thì không có hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu như hôm nay ta không mạnh mẽ, kiếm không phải ở trên tay ta mà là vòa cái đầu tao cái cổ ta. Vậy vợ con ta để cho ai nuôi, nữ nhân của ta mồ côi chồng à hả? Nhưng không sao, ở đây ai có năng lực người đó có chỗ đứng. Ngươi nói thử xem nên làm gì để ta tha cho các ngươi.” Diệp Thần lạnh băng mở miệng nói.
“Vậy ngươi muốn sao mới chịu tha cho chúng ta hả?” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng hỏi.
“Một là ngươi bị điên, hai là ngươi bị ngu ngốc, hoặc là cả hai. Ta hỏi ngươi,ngươi lại hỏi ta. Nói thử xem nào. Ngươi có cái gì để cho ta cảm thấy có giá trị. Tính mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài mở miệng cười hỏi.
“Ta… có thể cho ngươi binh mã của ta. Cho ngươi địa vị, tất cả những gì ta có.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Những thứ đó ngươi cứ giữ lấy, thứ ta cần chỉ là một con chó. Vậy ngươi nói thử xem ngươi có hợp cách hay không?” Diệp Thần nguy hiểm nói. Hắn không muốn quản nhiều như vậy, hắn cho mình một đội quân đã sao, hắn cũng quản không nổi. Nhưng nếu là một con chó thì khác. Trong tay hắn không cần một con át không nghe lời mà cần cả bộ bài tuân theo hắn.
“Ta nghĩ ta hợp cách. Tại hạ Gia Luật Sở Tài ra mắt chủ nhân.” Gia Luật Sở Tài cắn răng nói. Liền bị Diệp Thần đánh vào trong miệng một viên thuốc a. Gia Luật Tề cũng tương tự a.
“Đây là gì?” Gia Luật Sở Tài nuốt xuống thuốc liền không khỏi nghi hoặc.
“Kiểm xoát một con chó đương nhiên phải cho nó ăn a.” Diệp Thần cười nói.
“Thuốc độc, ngươi dùng thuốc độc.” Gia Luật Sở Tài không khỏi run lên.
“Cái này là ngươi nói không phải ta nói. Yên tâm loại thuốc độc này ngươi tìm cả thiên hạ vô giải, có làm thế nào cũng không phát hiện ra mà sẽ từ từ thâm nhập lục phủ ngụ tạng của ngươi mà chết. Ngươi cảm thấy trong bụng nóng chứ, chỉ mới bắt đầu thôi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài nói.
“Ngươi…” Gia LUật Sở Tài liền tức giận.
“Chiếu tướng không đơn giản chỉ là ép góc được vua của đối phương mà nó còn là lời tuyên bố đức vua của mi đã thuộc về ta, giống như tính mạng của ngươi đã thuộc về ta vậy. Đó là lý do tại sao ta nói chiếu tướng hết cờ. Ngươi thua rồi. Chúng ta đi phòng khác thôi, căn phòng này không ở được nữa.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Sau đó quay người không chút máu vương lên người đưa các nữ nhân bước qua xác chết rời đi a.
“Diệp ca ca thật lợi hại, vừa rồi ngươi cho họ uống thuốc độc gì vậy a?” Lục Vô Song liền mở miệng hỏi.
“Là thuốc của nữ nhân kinh huyệt mà thôi. Ngươi nghĩ ta sao lại kề kề mang theo thuốc độc bên người làm gì, nhỡ uống lộn thì sao. Nhưng nếu nói là thuốc độc thì là sự sợ hãi a. Càng sợ hãi càng dễ kiểm soát.” Diệp Thần nhùn vai nói.
“Ngươi thật xảo quyệt.” Lục Vô Song liền không khỏi nói. Gia Luật Yến nghe vậy không nói gì nhưng coi như cảm thấy cũng là nhẹ đi rất nhiều a.
“Được rồi. Hiện tại đến ngươi, mỹ nữ, nói cho ta biết tên của ngươi.” Diệp Thần liền nhìn cô gái mở miệng nói.
“Ân công, tiểu nữ tên Hoàn Nhan Bình, đa tạ ân công cứu mạng. Từ nay mạng của ta sẽ là của ân công.” Hoàn Nhan Bình liền đa tạ nói. Nàng đã thề sẽ bán mạng cho người này a.
“Không cần đa tạ ta. Từ trước đến nay, ta không cứu người không công. Chính giá trị của ngươi đã cứu ngươi. Với lại ta cần không phải chỉ là ngươi mạng, mà là ngươi tất cả… mọi thứ.” Diệp Thần nở nụ cười nói.
Hoàn Nhan Bình không khỏi đỏ mặt lên a. Sau lại kiên định nhìn Diệp Thần đi à. Cái gì của nàng đều là nam nhân này lấy về, hiện tại trả ơn là phải a. Nàng tuyệt đối không nuốt lời.
“Vậy mong công tử không chê bai.” Hoàn Nhan Bình lễ phép nói.
“Tốt lắm, tối nay thị tẩm.” Diệp Thần liền vui vẻ nói.
“Ngươi là heo sao. Làm sao động tý là muốn a.” Lục Vô Song khinh bỉ nói.
“Ta là heo thì các ngươi là heo cái a.” Diệp Thần liền nhún vai nói.
“Ngươi nói cái gì hả?” Lục Vô Song tức giận nói.
“Không có gì, cái gì cũng không nói.” Diệp Thần liền giả ngốc nói.
Hoàn Nhan Bình liền có cảm giác người nam nhân này thật nhiều vẻ mặt a. Lúc thì lạnh như tiền, đôi khi liền lại trẻ trâu con nít a. Thật không biết đâu mới là hắn đi à. Nhưng hiên tại nàng biết tối nay nàng không xong. Đăng bởi: admin
“Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con tim a.” Diệp Thần có lẽ chỉ có một mình hắn ngồi hát nghêu ngao coi như không có chuyện gì đi a.
“Lúc đó ta thực sự không có cách nào a. Yến Nhi ngươi phải hiểu cho ta. Tha thứ cho phụ thân a.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Đó chính là thế giới này, thật tàn nhẫn và nó cũng thật tươi đẹp. Ngươi thấy đó, cố gắng bào chữa cho những sai lầm và sự ngu ngốc của mình để rồi cuối cùng thất bại thì lại đi cầu xin sự thương hại của người khác, ngươi không thấy nhục sao? Gia Luật Sở Tài? Vậy nên Gia Luật Yến ai nói bổn công tử không cần đến ngươi chứ? Phụ thân ngươi đã bán ngươi cho ta, vậy nên ngươi có thể nói ngươi không nợ hắn mà là nợ ta.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài khinh bỉ một câu nói.
“Ta hỏi ngươi. Ngươi muốn ta sao?” Gia Luật Yến cắn răng mở miệng nói. Nàng là dung động a.
“Yến Nhi đừng như vậy.” Gia Luật Sở Tài nắm lấy Yến Nhi tay mở miệng lắc đầu nói.
“Xin lỗi phụ thân.” Gia Luật Yến nhìn Gia Luật Sở Tài, vào lúc này nàng không khỏi cảm thấy phụ thân của nàng thật rất giả tạo a. Sau đó liền hất ra Gia Luật Sở Tài tay đi đến sau lưng Diệp Thần đi a.
“Yến Nhi, ngươi…” Gia Luật Sở Tài nhìn không khỏi đau lòng nói.
“Xem ra Yến Nhi là muốn ở lại đây chơi a. Ngươi vẫn là về đi a.”Diệp Thần không khỏi vui vẻ nói.
“Yến Nhi theo ta về.” Gia Luật Sở Tài liền tức giận nói. Hắn hối hận a.
Gia Luật Yến không nói gì chỉ im lặng quay mặt đi a.
“Gia Luật Sở Tài, trời đã khuya ta muốn nghỉ ngơi.” Diệp Thần nhấm mạnh nói.
“Đây là chuyện của gia đình ta, Yến Nhi, ta cho con cơ hội cuối cùng theo ta về. Con vẫn sẽ là nữ nhi của ta, vẫn là cành vàng lá ngọc, nếu không ta…” Gia Luật Sở Tài liền tức giận quát lên a.
“Nếu không ngươi định làm gì hả? Những thứ đã mất đi rồi thì sẽ không thể trở về được nữa. Ngươi nghĩ ngươi có quyền bỏ nàng vậy nàng không thể bỏ ngươi sao?” Diệp Thần liền đá một cước về phía của Gia Luật Sở Tài khiến hắn ngã ra đất tức giận nói. Gia Luật Yến thấy vậy liền muốn chạy lại đỡ lấy phụ thân nhưng liền bị Diệp Thần cản lại a.
“Nàng là nữ nhi của ta.” Gia Luật Sở Tài tức giận nói.
“Thì làm sao hả? Con người vốn không được phép chọn nơi mình sinh ra. Đó là một sự bất công và cũng là sự thật không thể thay đổi. Dù hối tiếc hay chạy trốn cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng không có nghĩa là các ngươi được quyết định cuộc sống của nàng a. Ngươi không thấy điều đó rất nhàm chán sao. Có lẽ buồn cười nhất là khi những người luôn đối xử tồi tệ với người khác lại cảm thấy khó chịu khi bị làm một điều tương tự a.” Diệp Thần không khỏi nhổ nước bọt nói.
“Phụ thân ta rất yêu thương Yến Nhi, muội muội nghe ca ca trở về đi.” Gia Luật Tề liền khuyên can nói.
“Yêu thương nàng thì đã không từ bỏ nàng. Ngươi thử hỏi phụ thân ngươi xem nếu như hôm nay đổi lại là ngươi hắn có từ bỏ không? Người hắn yêu thương chỉ có ngươi còn nàng chỉ là mở đường cho ngươi mà thôi.” Diệp Thần khinh thường nói.
“Ngươi đừng nói bừa, phụ thân đối với anh em chúng ta rất bình đẳng.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói.
“Bình đẳng đồng nghĩa với sự ngây thơ. Và Bình đẳng nó còn là một khái niệm giả dối. Ngươi không thấy sao, phụ thân ngươi không nói gì cả. Hắn đã sớm làm ra quyết định rồi.” Diệp Thần khinh bỉ một câu nói.
“Sao có thể? Phụ thân, ngươi…” Gia Luật Tề quay lại nhìn Phụ thân lui về phía sau quân lính không khỏi ngỡ ngàng, câu trả lời quá rõ sao, phụ thân hắn từ bỏ Yến Nhi a.
“Trên đời này không một ai, không một người nào có thể phản bội ta.” Gia Luật Sở Tài hét lên liền điều động quân binh bao vây lấy đám người Diệp Thần a.
“Giang hồ có một câu nói như thế này, một ngày tu chắc không thành chính quả. Nhưng một ngày ngu biết bao hậu quả sẽ xảy ra a.” Diệp Thần nhìn phía trước người khinh thường nói. Bọn nhát cáy như vậy một chút sát khí liền đái ra quần còn có tương lai sao. Diệp Thần phất tay ra giết vài tên bọn này lập tức lui lại a.
“Ai chém được hắn một nhát, ta thưởng vạn lượng hoàng kim.” Gia Luật Sở Tài thấy bính lính do dự liền thốt lên nói.
Binh lình lập tức có động lực xông lên lấy mạng người nam tử này a.
“Các ngươi cứ việc núp trước, việc còn lại cứ để ta lo.” Diệp Thần quay về phía sau cùng chúng nữ nói sau liền đi lên phía trước giết định đi a. Mấy nữ liền tập trung lên giường ngồi a. Hai nữ không khỏi mướt mồ hôi chỉ có Lục Vô Song vẫn bình thản à. Bởi nàng từng thấy qua Diệp Thần giết người a.
Rất nhanh mấy tên binh lính lập tức máu bắn tứ phía, khắp sàn đều là máu a. Giống như một con sông cứ như vậy chảy ra a. Binh lính lập tức thi nhau chạy thoát a. Dù sao tính mạng quan trọng đi à.
“Ngươi muốn làm gì.” Gia Luật Sở Tài sợ hãi ngã ra đất hiện tại liền như một vũng máu tựa như sợ hãi nói.
“Ngươi … ngươi lấy cái gì đấy, kiếm à… lấy kiếm làm gì. Oái kiếm gì mà sắc thế, mau cất đi a. Từ nãy đến giờ chỉ là hiểu nhầm a. Đừng nể tình Yến Nhi tha cho ta a.” Gia Luật Sở Tài liền sợ hãi nói.
“Dao sắc sẽ nhanh hơn mà cũng bớt đau hơn. “ Diệp Thần khinh thường nói. Đối mặt với cái chết đều hèn nhát như vậy a.
“Tha cho phụ thân ta. Ta lấy mạng tới đổi.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói.
“Ngươi nghĩ ngươi là ải hả? Mà dám chen vào đây cơ chứ. Hay ngươi định biến mày thành ông già của Yến Nhi hả?” Diệp Thần khinh thường nhìn Gia Luật Tề nói.
“Đừng làm ơn, tha cho chúng ta. Coi như nể mặt Yến Nhi, nàng dù sao cũng là ta nữ nhi a. Yến Nhi mau cứu cha với.” Gia Luật Sở Tài liền nhìn về phía rèm cầu cứu.
Gia Luật Yến liền muốn mở miệng liền bị Lục Vô Song ngăn lại a. Bởi nàng biết DIệp Thần sẽ không làm gì quá đáng a. Dù sao có một mối liên hệ mà không bất cứ thanh kiếm sắc bén nào có thể chém đứt được. Hắn chỉ cần không đến mức ranh giới sẽ không giết người. Nếu như Yến Nhi cầu xin cho cha nàng chỉ khiến hắn tăng thêm khả năng chết sớm mà thôi.
“Chỉ mình ngươi có con cái có vợ con, vậy ta thì không có hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu như hôm nay ta không mạnh mẽ, kiếm không phải ở trên tay ta mà là vòa cái đầu tao cái cổ ta. Vậy vợ con ta để cho ai nuôi, nữ nhân của ta mồ côi chồng à hả? Nhưng không sao, ở đây ai có năng lực người đó có chỗ đứng. Ngươi nói thử xem nên làm gì để ta tha cho các ngươi.” Diệp Thần lạnh băng mở miệng nói.
“Vậy ngươi muốn sao mới chịu tha cho chúng ta hả?” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng hỏi.
“Một là ngươi bị điên, hai là ngươi bị ngu ngốc, hoặc là cả hai. Ta hỏi ngươi,ngươi lại hỏi ta. Nói thử xem nào. Ngươi có cái gì để cho ta cảm thấy có giá trị. Tính mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài mở miệng cười hỏi.
“Ta… có thể cho ngươi binh mã của ta. Cho ngươi địa vị, tất cả những gì ta có.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Những thứ đó ngươi cứ giữ lấy, thứ ta cần chỉ là một con chó. Vậy ngươi nói thử xem ngươi có hợp cách hay không?” Diệp Thần nguy hiểm nói. Hắn không muốn quản nhiều như vậy, hắn cho mình một đội quân đã sao, hắn cũng quản không nổi. Nhưng nếu là một con chó thì khác. Trong tay hắn không cần một con át không nghe lời mà cần cả bộ bài tuân theo hắn.
“Ta nghĩ ta hợp cách. Tại hạ Gia Luật Sở Tài ra mắt chủ nhân.” Gia Luật Sở Tài cắn răng nói. Liền bị Diệp Thần đánh vào trong miệng một viên thuốc a. Gia Luật Tề cũng tương tự a.
“Đây là gì?” Gia Luật Sở Tài nuốt xuống thuốc liền không khỏi nghi hoặc.
“Kiểm xoát một con chó đương nhiên phải cho nó ăn a.” Diệp Thần cười nói.
“Thuốc độc, ngươi dùng thuốc độc.” Gia Luật Sở Tài không khỏi run lên.
“Cái này là ngươi nói không phải ta nói. Yên tâm loại thuốc độc này ngươi tìm cả thiên hạ vô giải, có làm thế nào cũng không phát hiện ra mà sẽ từ từ thâm nhập lục phủ ngụ tạng của ngươi mà chết. Ngươi cảm thấy trong bụng nóng chứ, chỉ mới bắt đầu thôi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài nói.
“Ngươi…” Gia LUật Sở Tài liền tức giận.
“Chiếu tướng không đơn giản chỉ là ép góc được vua của đối phương mà nó còn là lời tuyên bố đức vua của mi đã thuộc về ta, giống như tính mạng của ngươi đã thuộc về ta vậy. Đó là lý do tại sao ta nói chiếu tướng hết cờ. Ngươi thua rồi. Chúng ta đi phòng khác thôi, căn phòng này không ở được nữa.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Sau đó quay người không chút máu vương lên người đưa các nữ nhân bước qua xác chết rời đi a.
“Diệp ca ca thật lợi hại, vừa rồi ngươi cho họ uống thuốc độc gì vậy a?” Lục Vô Song liền mở miệng hỏi.
“Là thuốc của nữ nhân kinh huyệt mà thôi. Ngươi nghĩ ta sao lại kề kề mang theo thuốc độc bên người làm gì, nhỡ uống lộn thì sao. Nhưng nếu nói là thuốc độc thì là sự sợ hãi a. Càng sợ hãi càng dễ kiểm soát.” Diệp Thần nhùn vai nói.
“Ngươi thật xảo quyệt.” Lục Vô Song liền không khỏi nói. Gia Luật Yến nghe vậy không nói gì nhưng coi như cảm thấy cũng là nhẹ đi rất nhiều a.
“Được rồi. Hiện tại đến ngươi, mỹ nữ, nói cho ta biết tên của ngươi.” Diệp Thần liền nhìn cô gái mở miệng nói.
“Ân công, tiểu nữ tên Hoàn Nhan Bình, đa tạ ân công cứu mạng. Từ nay mạng của ta sẽ là của ân công.” Hoàn Nhan Bình liền đa tạ nói. Nàng đã thề sẽ bán mạng cho người này a.
“Không cần đa tạ ta. Từ trước đến nay, ta không cứu người không công. Chính giá trị của ngươi đã cứu ngươi. Với lại ta cần không phải chỉ là ngươi mạng, mà là ngươi tất cả… mọi thứ.” Diệp Thần nở nụ cười nói.
Hoàn Nhan Bình không khỏi đỏ mặt lên a. Sau lại kiên định nhìn Diệp Thần đi à. Cái gì của nàng đều là nam nhân này lấy về, hiện tại trả ơn là phải a. Nàng tuyệt đối không nuốt lời.
“Vậy mong công tử không chê bai.” Hoàn Nhan Bình lễ phép nói.
“Tốt lắm, tối nay thị tẩm.” Diệp Thần liền vui vẻ nói.
“Ngươi là heo sao. Làm sao động tý là muốn a.” Lục Vô Song khinh bỉ nói.
“Ta là heo thì các ngươi là heo cái a.” Diệp Thần liền nhún vai nói.
“Ngươi nói cái gì hả?” Lục Vô Song tức giận nói.
“Không có gì, cái gì cũng không nói.” Diệp Thần liền giả ngốc nói.
Hoàn Nhan Bình liền có cảm giác người nam nhân này thật nhiều vẻ mặt a. Lúc thì lạnh như tiền, đôi khi liền lại trẻ trâu con nít a. Thật không biết đâu mới là hắn đi à. Nhưng hiên tại nàng biết tối nay nàng không xong. Đăng bởi: admin
/782
|